Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 900



Kiều Triều đã nghĩ tới mọi điều trước khi xuất chinh, kể cả cái chết, hắn muốn ở gần nàng ngay cả khi ra đi.

Dù vậy, Chân Nguyệt vẫn tin rằng Kiều Triều sẽ không chết. Nàng đưa người tới quân doanh và hỏi,"Lâm tướng quân đâu?"

"Lâm tướng quân đang dẫn người tìm kiếm."

"Có binh lính nào bị thương do tuyết lở không?"

"Có bị thương, nhưng tuyết lở không phải từ ngọn núi nơi bệ hạ đứng mà ở ngọn núi bên cạnh. Tướng quân sợ tuyết có thể lở thêm nên ra lệnh cho quân rút về. Bệ hạ bị dòng nước cuốn trôi và mất tích ngay sau đó."

"Binh lính Hung Nô thì sao?"

"Một số bỏ chạy, số còn lại bị bắt."

Chân Nguyệt: "Dẫn ta tới nơi bệ hạ mất tích ngay lập tức!"

"Rõ!"

Một đội quân xuất phát từ doanh trại trong đêm tối giá rét, nơi khe núi lại càng lạnh buốt. Chân Nguyệt mặc nhiều lớp áo, khoác thêm áo choàng trùm đầu, tiến tới bờ sông nơi mọi người đang soi đuốc tìm kiếm.

Thấy động tĩnh, Lâm Phong chạy lại chào đón và phát hiện ra có Tiền Tống đến cùng nương nương.

"Nương nương! Sao nương nương lại đến đây!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt: "Bệ hạ gặp chuyện, ta không thể không tới! Có manh mối gì chưa?"

Lâm Phong vội báo cáo,"Mạt tướng vừa tìm thấy một chiếc vòng cổ." Hắn ta đưa nó ra, Chân Nguyệt nhìn kỹ thấy đó là của vua Hung Nô, chứ không phải của Kiều Triều.

"Đã tìm quanh đây chưa?"

"Đã tìm rồi."

Chân Nguyệt cầm lấy ngọn đuốc,"Ta sẽ đi lên phía thượng nguồn xem thử."

Lâm Phong: "Nương nương, trời lạnh lắm, xin người hãy về trước, thượng nguồn chúng thần đã kiểm tra rồi."

"Vậy kiểm tra lại một lần nữa, nếu chưa tìm thấy bệ hạ, ta sẽ không về."

Nàng tin rằng A Sơ có thể ổn định triều đình nếu không có phụ mẫu bên cạnh. Trong khoảng thời gian này, nàng và Kiều Triều cũng đã nhận tin tốt về A Sơ từ biên cảnh.

Chân Nguyệt tiếp tục dẫn người đi ngược dòng sông, còn tiến sâu vào khu vực sườn núi bên cạnh. Trong núi rét buốt, dù đã mặc nhiều lớp áo nhưng Chân Nguyệt vẫn cảm thấy lạnh. Trong lúc tìm kiếm, nàng vô ý dẫm vào hòn đá trượt ngã.

Tiền Tống lập tức chạy lại,"Nương nương, người có sao không? Nếu không, người hãy ngồi nghỉ để chúng nô tài đi tìm."

Chân Nguyệt không đáp, mà nhìn xuống tay mình, thấy có chút vệt máu. Nàng không bị thương, nhưng khi kiểm tra hòn đá dưới chân thì phát hiện có m.á.u đọng lại.

"Mau đi bên này!" Nàng nhanh chóng dẫn đường, tiếp tục thấy một vài vết m.á.u rơi rải rác trên mặt đất.

Đi thêm một đoạn, một người trong đội trông thấy một cái hang núi,"Nương nương, ở đây có hang núi!"

Chân Nguyệt chạy tới, nghe thấy có người báo: "Có dấu vết người ở đây!"

Tiền Tống vội kéo nàng lại,"Nương nương, để thuộc hạ vào kiểm tra trước."

Chân Nguyệt hít sâu,"Các ngươi vào trước."

Chẳng bao lâu sau, một người chạy ra báo tin,"Nương nương, tìm thấy bệ hạ rồi!"

Toàn thân Chân Nguyệt thả lỏng, ngồi phịch xuống đất. Tiền Tống vui mừng đỡ nàng dậy,"Nương nương, đã tìm thấy bệ hạ rồi!"

Chân Nguyệt vội vàng chạy vào, thấy Kiều Triều đã hôn mê, đầu có dấu hiệu bị va chạm, quần áo ướt sũng. Trong thời tiết rét buốt này, rơi xuống nước lâu như vậy thật nguy hiểm.

Nàng chạm vào người Kiều Triều thấy nóng ran, liền hét lên: "Mau đưa bệ hạ về!"

Một thị vệ vội vã cõng Kiều Triều lên, Tiền Tống nhanh chóng lấy áo khoác bọc Kiều Triều lại, cả đoàn người lập tức chạy về doanh trại, và có người đi thông báo cho Lâm Phong.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 901



Chân Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo, nhưng trời tối đen khiến nàng loạng choạng, bất cẩn vấp ngã, chân khẽ trượt. Tiền Tống quay lại nhìn thấy cảnh đó thì hoảng hốt,"Nương nương!" rồi vội chạy đến đỡ nàng.

Chân Nguyệt bình tĩnh nói: "Ta không sao, không cần bận tâm đến ta, hãy đưa bệ hạ về trước."

Dù cảm thấy mắt cá chân hơi đau nhưng Chân Nguyệt vẫn không để ý nhiều, tiếp tục cùng mọi người quay về.

Khi Lâm Phong nghe tin thì chạy đến đón người. Mọi người nhanh chóng đưa Kiều Triều về quân doanh. Trên đường, Chân Nguyệt càng cảm thấy chân mình đau nhiều hơn, nhưng điều quan trọng nhất lúc này vẫn là Kiều Triều.

"Quân y đâu! Mau gọi tất cả quân y đến đây!"

Ngay lập tức, mấy quân y đến, tất bật thay quần áo cho Kiều Triều, bắt mạch, lau người, và kê thuốc.

Cả doanh trại bận rộn suốt đến hừng đông, trong lúc đó Kiều Triều vẫn thi thoảng run rẩy, bên cạnh chậu than được đốt cháy rực làm cho cả lều trại ấm áp hẳn lên.

Trên người Kiều Triều còn có nhiều vết thương, trong đó ở phần eo bị đao đ.â.m một nhát, có lẽ là do vua Hung Nô gây ra.

Cuối cùng, khi có một quân y rảnh tay, Chân Nguyệt vẫy gọi,"Lại đây xem chân cho ta một chút."

Nàng nhận ra mắt cá chân đã sưng lên, có lẽ bị trật, nhưng vì quá lo lắng cho Kiều Triều mà không chú ý. Bây giờ nhìn lại thì chân đã sưng to đến biến dạng.

Tiền Tống vốn đang lo lắng cho bệ hạ, nghe thấy liền nhìn lại,"Ôi, nương nương, chân người sao vậy?"

"Mau, giúp nương nương xem một chút! Nương nương là người rất quan trọng!" Tiền Tống biết rõ địa vị của Chân Nguyệt trong lòng bệ hạ, nên không dám coi nhẹ.

Trước đây, hắn ta từng thấy bệ hạ lo lắng khôn nguôi khi nương nương bị cảm lạnh, khiến hắn ta tin rằng nếu Chân Nguyệt gặp chuyện, bệ hạ có thể sẽ bỏ mọi thứ mà đi cùng nàng. Vì vậy, chuyện tuyển phi chỉ là điều không thể.

Quân y xem xét chân của Chân Nguyệt, xác định rằng chỉ là vết trật, xử lý bằng cách nắn lại khớp, xoa chút rượu thuốc rồi băng gạc.

Chân Nguyệt chỉ rên nhẹ, sau đó không thấy đau nhiều nữa, nhưng tốt nhất trong thời gian tới không nên đi lại bằng chân này.

Bên kia, Kiều Triều vẫn chờ hạ sốt. Sau khi xử lý xong, Chân Nguyệt hỏi: "Còn vua Hung Nô đâu? Đã tìm thấy chưa?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Phong đáp: "Bẩm nương nương, vẫn đang tìm kiếm. Người của ta cũng đã dò xét khắp nơi trong trướng của Hung Nô, nhưng không thấy vương của họ trở về. Nếu hắn ta không bị bệ hạ g.i.ế.c c.h.ế.t thì có lẽ cũng đã trốn thoát."

Với thời tiết lạnh như vậy, nếu không được cứu kịp thời thì Lâm Phong cho rằng vua Hung Nô không thể sống sót.

Chân Nguyệt cũng nghĩ như vậy, chỉ cần Kiều Triều không sao thì nàng không bận tâm đến chuyện khác. Lần này, tổn thất của quân Hung Nô cũng là một điều đáng mừng.

Sau đó, Kiều Triều hạ sốt, nhưng đêm đến lại sốt cao. Chân Nguyệt ngồi cạnh, thường xuyên lau người và thay khăn ướt trên trán cho chàng.

Sốt cũng là dấu hiệu tốt, chứng tỏ hệ miễn dịch đang hoạt động."Chàng phải mau chóng khỏe lại, ta còn trẻ, không muốn làm quả phụ đâu," Chân Nguyệt lẩm bẩm bên cạnh.

Mỗi lần Kiều Triều bị thương, nếu có nàng ở bên cạnh thì nàng đều lải nhải như vậy, để khích lệ chàng phần nào.

Đến sáng hôm sau, Chân Nguyệt vẫn ngồi cạnh Kiều Triều mà ngủ thiếp đi. Chân nàng còn quấn băng gạc, đôi môi Kiều Triều tái nhợt, nhưng lông mi khẽ rung rồi từ từ mở mắt.

Lều trại ấm áp, bên cạnh dường như còn có ai đó đang hô hấp đều đặn. Kiều Triều nhớ lại lúc mình và vua Hung Nô rơi xuống nước, nước chảy xiết, cực lạnh do tuyết từ núi tan chảy. Trong lúc đó, Kiều Triều đã bị Hung Nô đ.â.m một nhát vào eo, nhưng chàng cũng đ.â.m được vào bụng và vai của hắn ta.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 902



Rồi chàng bị dòng nước xô đi, cố bò lên bờ nhưng kiệt sức vì lạnh và vết thương, cuối cùng cũng phát sốt rồi ngất đi trong hang động.

Giờ tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người nằm liền quay đầu nhìn thì thấy Chân Nguyệt đang ngủ say, một lọn tóc vương trên môi. Kiều Triều muốn giơ tay gỡ tóc giúp nàng nhưng nhận ra mình không còn chút sức lực.

Chàng động đậy chân cảm nhận dưới chân có lớp vải, nhìn xuống thấy chân Chân Nguyệt quấn băng gạc đặt lên chân mình.

Kiều Triều mở to mắt, ngạc nhiên, A Nguyệt nhà hắn sao lại bị thương?

Chàng gắng ngồi dậy, khiến Chân Nguyệt thức giấc, nhìn thấy chàng tỉnh lại thì vui mừng,"Chàng tỉnh rồi." Nàng cũng ngồi dậy, chỉnh trang lại áo rồi xuống giường, một chân xỏ giày, quay ra ngoài hô to,"Mau vào đây!"

Giọng Kiều Triều khàn khàn,"Chân nàng bị sao vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Không sao, chỉ là trật một chút thôi."

Dù nàng nói nhẹ nhàng, nhưng Kiều Triều đoán rằng Chân Nguyệt vì lo lắng cho mình nên đã bất cẩn trật chân.

Bên ngoài, Tiền Tống cùng quân y nhanh chóng bước vào,"Bệ hạ, người tỉnh lại rồi!" Tiền Tống đỏ hoe mắt, lau nhanh khóe mắt.

Kiều Triều: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Trong lúc quân y bắt mạch cho Kiều Triều, Tiền Tống kể lại toàn bộ chuyện ngài rơi xuống nước,"Bệ hạ dặn nếu có gì bất trắc thì tìm nương nương ngay. Khi nương nương đến, chúng nô tài lập tức tìm thấy bệ hạ. Trước đó tìm mãi ở hạ lưu nhưng không thấy, nương nương lại quyết đi lên thượng nguồn và đã tìm được."

"Ta hỏi nàng bị thương thế nào?"

Chân Nguyệt: "Đã nói là chỉ trật chân thôi mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều nhìn nàng: "Có phải vì tìm ta mà nàng bị trật chân?"

Chân Nguyệt cúi mắt,"Không phải giờ ta vẫn ổn sao?"

Kiều Triều nắm tay nàng, thở dài rồi quay sang hỏi Tiền Tống,"Lâm Phong đâu? Trận chiến thế nào rồi?"

Tiền Tống đáp: "Chúng ta đại thắng, Hô Diên Đáp đã bị Lâm Phong giết, vua Hung Nô mất tích, hiện quân Hung Nô đang rối loạn tìm hắn."

"Lâm tướng quân hãy tự mình tìm cho ra vua Hung Nô, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy thi thể!"

Kiều Triều nói: "Mặc Đốn Thiền Vu đã bị ta đ.â.m vài nhát, nếu không có ai cứu, sau từng ấy thời gian thì chắc chắn hắn không thể sống sót."

Tiền Tống đáp: "Lâm tướng quân cũng nghĩ vậy, nhưng dù là c.h.ế.t thì cũng phải tìm được thi thể."

"Ừ."

Quân y tiến tới kiểm tra, rồi báo cáo: "Nếu bệ hạ không phát sốt nữa thì có lẽ đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên, sức khỏe bị suy nhược, cần phải bồi bổ và nghỉ ngơi thật tốt. Thần sẽ đi sắc thuốc ngay, bệ hạ lúc này cũng có thể ăn chút gì đó."

Chân Nguyệt nói: "Tiền Tống, đi chuẩn bị món gì bổ dưỡng để giúp bồi bổ khí huyết cho bệ hạ."

"Vâng!"

Đến chạng vạng, Lâm Phong cuối cùng cũng trở lại và còn mang theo vua Hung Nô!

"Bệ hạ! Thần có tội!" Vừa thấy Kiều Triều đã tỉnh lại, Lâm Phong lập tức quỳ xuống nhận tội vì lúc trước đã ra lệnh rút quân.

Kiều Triều hiểu rõ tình huống lúc đó, nên không trách gì Lâm Phong. Trong hoàn cảnh nguy cấp, quyết định rút lui là hợp lý.

"Được rồi! Đứng lên đi. Ngươi nói đã bắt được vua Hung Nô?"

Lâm Phong đứng dậy, báo cáo: "Dạ, thần đã tìm thấy hắn ta ở một nhà dưới chân núi. Hắn ta bị nước cuốn trôi đến một ngôi làng nhỏ cách thành mười dặm và được dân làng cứu lên."

"Lúc thần tìm thấy hắn ta, hắn ta vẫn còn sốt cao, nguy hiểm đến tính mạng. Nhà dân đó nghĩ hắn ta khó qua khỏi nên định bỏ mặc."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 903



Lâm Phong sau khi bắt người cũng đã thưởng cho gia đình dân làng. Đối với họ, bắt được vua Hung Nô sống là điều may mắn.

Kiều Triều gật đầu,"Tốt. Trước hết hãy để thái y cứu sống hắn, sau đó ta sẽ tự giải quyết."

"Rõ."

Nhìn Lâm Phong tiều tụy, Kiều Triều bảo: "Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi."

"Đa tạ bệ hạ đã quan tâm." Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. Trước đó khi chưa tìm được bệ hạ, trong lòng ông đầy hối tiếc, thậm chí nghĩ sẽ c.h.ế.t theo bệ hạ. May mắn là nhờ nương nương nên họ đã tìm được ngài, và cũng nhờ thế mà bệ hạ đã mang nương nương cùng ra trận.

Kiều Triều chỉ mất hai ngày để bình phục gần như hoàn toàn, trong khi Chân Nguyệt cần tịnh dưỡng khoảng mười ngày. Nàng ở lại lều trại, ít khi ra ngoài, mỗi khi có việc muốn ra ngoài thì được Kiều Triều bế đi, dù bản thân chàng vẫn còn yếu.

Khi Kiều Triều hồi phục, thì vua Hung Nô cũng đã qua vài ngày cấp cứu và giữ được tính mạng. Tuy nhiên, hắn ta bị trói chặt và đặt trong một góc lều, sợ hắn ta lạnh c.h.ế.t nên Lâm Phong cũng cho hắn ta một tấm chăn mỏng.

Cuối cùng, Kiều Triều cũng có thời gian gặp Y. Mặc Đốn Thiền Vu đang quỳ trước mặt Kiều Triều, bị Lâm Phong đá một cái làm Y khuỵu gối xuống. Ánh mắt Mặc Đốn đầy căm phẫn nhìn Lâm Phong.

Kiều Triều ngồi trước bàn, nhìn kẻ đối diện. Vì trong huyết quản có một nửa dòng m.á.u người Hán, nên khuôn mặt Mặc Đốn mang những nét đặc trưng của người Hán, dù đôi mắt lại là màu nâu nhạt. Chân Nguyệt ngồi bên cạnh, nhìn Y thấy có phần tuấn tú, có nét hòa trộn giữa hai dân tộc.

Nàng nhớ Mặc Đốn Thiền Vu chừng 30 tuổi?

"Y còn trẻ hơn chàng đấy," Chân Nguyệt khẽ nói vào tai Kiều Triều.

Kiều Triều liếc nhìn nàng, có ý gì đây? Ghét bỏ hắn đã già ư?

Chân Nguyệt nói tiếp: "Cũng khá tuấn tú."

Kiều Triều nhéo nhẹ tay nàng dưới bàn, tỏ vẻ không vui. Nhìn thấy vậy, Chân Nguyệt cười đáp: "Nhưng mà không đẹp bằng chàng, gần như là ngang ngửa thôi."

Kiều Triều hài lòng.

Vua Hung Nô quỳ trên đất, mặt không khuất phục,"Muốn g.i.ế.c hay muốn chặt thì tùy các ngươi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều cười nhạt: "Ngươi có biết ai lên ngôi sau khi ngươi mất tích không? Chính là đệ đệ ngươi, Mặc Đốn Tả. Hắn ta nghe tin ngươi mất tích liền vội đến doanh trại muốn tiếp quản binh quyền của ngươi. Nhưng các đại tướng của ngươi vẫn muốn tìm ngươi nên hắn ta đã giam họ lại."

"Ta còn nghe nói hắn ta định chiếm đoạt cả thê thiếp của ngươi. Mang trong mình dòng m.á.u người Hán, từ nhỏ ngươi đã bị huynh đệ và mẫu thân của họ bắt nạt, mẫu thân ngươi cũng bị chính mẫu thân bọn chúng sát hại. Giờ ngươi nắm quyền lực tối cao nhưng lại may áo cưới cho người khác, cam tâm sao?"

Mặc Đốn còn có tên Hán là Lý Bình An, nhớ lại lời mẫu thân mình từng nói khi băng bó vết thương cho y sau mỗi lần bị huynh đệ bắt nạt. Bà hy vọng cả đời y được bình an, thậm chí mong y sẽ sống ở đất Hán để tránh kiếp khổ.

Người Hán có mọi thứ, từ đường, muối đến trà, với giá không cao nhưng lại dễ dàng có được, dù không phải là loại tốt nhất nhưng vẫn hơn hẳn Hung Nô. Mặc Đốn đã luôn ao ước điều đó. Nhưng khi mẫu thân y mất đi, không còn ai bảo vệ y, y buộc phải trở nên mạnh mẽ, giả ngu giấu tài, sau khi trưởng thành g.i.ế.c hết các ca ca, tỷ tỷ rồi lên ngôi vương Hung Nô.

Lẽ ra y sẽ tiếp tục gây chiến với người Hán, sau khi cướp được vật phẩm, y sẽ trừ khử nốt Mặc Đốn Tả. Nhưng không ngờ vị hoàng đế Đại Bình lại thân chinh đến, hơn nữa còn là một đối thủ đáng gờm!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 904



Mặc Đốn có thể chiếm được ngai vị nhờ mẫu thân y từ nhỏ kể cho y nghe về các kế sách như chuẩn bị lương thảo, vây Nguỵ cứu Triệu, dùng mỹ nhân kế... Tuy y không hiểu rõ hết nhưng cũng đủ để ly gián và tiêu diệt từng đối thủ.

Y nhớ lời mẫu thân dặn rằng người Hán thông minh nhất.

Nhưng y hiểu biết quá ít, còn vị hoàng đế Đại Bình này thì hiểu biết hơn y nhiều, nên y mới thất bại! Mặc Đốn nhìn vị hoàng đế Đại Bình trước mặt, rồi nhìn nữ tử bên cạnh có nét giống mẫu thân y, đều toát ra vẻ thông minh.

Kiều Triều nói: "Ta có thể để ngươi trở về."

Một vị tướng phản đối ngay lập tức: "Bệ hạ! Không thể được!" Họ muốn g.i.ế.c tên này ngay lập tức.

Kiều Triều khoát tay: "Vua Hung Nô c.h.ế.t thì sẽ có kẻ khác lên thay. Một kẻ mà ta có thể kiểm soát vẫn tốt hơn một kẻ hoàn toàn không thể kiểm soát. Hơn nữa hắn có nửa dòng m.á.u người Hán, trong khi các tướng khác thì không."

Mặc Đốn nhìn Kiều Triều: "Ngươi muốn điều kiện gì?"

Kiều Triều đáp: "Các ngươi cướp bóc của chúng ta là để sống tốt hơn, đúng không? Chúng ta có thể mở chợ, ta cần ngựa, các ngươi cần muối và trà, các ngươi có thể dùng ngựa, dê, bò để trao đổi."

Chân Nguyệt ghé tai Kiều Triều thì thầm vài câu. Kiều Triều nói tiếp: "Chúng ta sẽ phái người bảo vệ khu chợ này, các ngươi cũng có thể phái người đến, nhưng không được phép gây rối hay g.i.ế.c hại người của ta."

Mặc Đốn cúi đầu suy nghĩ, nhớ lại lời mẫu thân mình nói, rằng người Hán có tất cả, không giống như Hung Nô khổ sở đủ đường. Ngay cả gia súc cũng có thể dùng để đổi lấy những thứ tốt hơn.

Kiều Triều nói thêm: "Chúng ta có thể ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau..."

Mặc Đốn vẫn còn đang do dự, nhưng y biết rằng bản thân không thể từ chối. Nếu không đồng ý, vị hoàng đế Đại Bình này chắc chắn sẽ g.i.ế.c y.

Thực ra, y không có tình cảm sâu sắc với toàn bộ Hung Nô, chỉ là vị ngọt của quyền lực rất hấp dẫn, khó lòng từ bỏ.

Kiều Triều thấy y đang suy nghĩ, cũng không ép buộc ngay, mà bảo: "Đưa hắn xuống, cho hắn hai ngày để suy xét."

"Vâng."

Mặc Đốn bị dẫn đi. Khi rảnh rỗi, Kiều Triều quay sang hỏi Chân Nguyệt,"Muốn ra ngoài chơi không?"

Chân Nguyệt nhìn xuống chân mình, ý nói rằng chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Kiều Triều đáp: "Ta cõng nàng, hoặc nàng có thể cưỡi ngựa."

Cuối cùng, Chân Nguyệt đồng ý. Từ khi đến đây, nàng chưa có dịp đi dạo vì bận việc chiến sự. Hôm nay trời yên, quân Hung Nô cũng đang hỗn loạn, không có khả năng tấn công.

Kiều Triều bế nàng lên ngựa. Chân Nguyệt ngồi phía trước, còn Kiều Triều ngồi phía sau, theo sau là Tiền Tống, Lâm Phong cùng mười mấy binh sĩ hộ vệ.

Họ không đi xa, chỉ dạo quanh bờ sông cách doanh trại không xa. Trên thảo nguyên bao la, Chân Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên vì nơi đây chỉ có thảo nguyên chứ không phải sa mạc. Có lẽ vùng Tây Bắc thời này còn xa hơn về phía Bắc so với nàng tưởng.

Hôm nay có nắng, không khí bớt lạnh. Dòng sông lấp lánh ánh mặt trời, những viên đá cuội lớn nằm rải rác bên bờ."Ta ngồi chỗ này được rồi," nàng chỉ vào một tảng đá lớn, nhẵn bóng.

Kiều Triều đỡ nàng ngồi lên, Tiền Tống ra hiệu cho người chuẩn bị bếp lò để pha trà bằng nước sông. Chân Nguyệt bất chợt hỏi: "Con sông này không phải nơi chàng đã ngã xuống đúng không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 905



Kiều Triều đáp: "Không, đây là con sông khác, nhưng nước cũng từ tuyết trên núi tan ra mà thành."

Nhìn dòng nước trong vắt, Chân Nguyệt phát hiện vài con cá nhỏ bơi lội bên dưới, nước trong đến mức có thể thấy rõ cả lớp bùn cát phía dưới. Đây chỉ là một nhánh sông nhỏ, khá nông.

Trong lúc nàng đang ngắm cá, Kiều Triều thấy một bụi hoa nhỏ ở gần đó, bèn đi hái một bông hoa dại và đưa cho nàng."Đây là kim trản cúc."

Chân Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, rồi nhận hoa: "Cảm ơn phu quân."

Kiều Triều cũng cười đáp lại.

Lâm Phong đang cảnh giác xung quanh, chợt thấy một con thú nhỏ. Ông nói: "Bệ hạ, bên kia có một con thú nhỏ, để thuộc hạ săn mang về dâng lên bệ hạ và nương nương!"

"Ngươi đi đi."

Lâm Phong cùng hai người hộ vệ tiến đến bắt con thú. Khoảng cách không xa doanh trại, từ đây vẫn có thể nhìn thấy, nên họ không quá lo ngại về địch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong khi đó, Tiền Tống đã đun nước sôi, pha trà dâng cho Chân Nguyệt và Kiều Triều,"Nương nương, bệ hạ, mời uống trà."

Chân Nguyệt nhận chén trà, thổi nhẹ và nhấp một ngụm, cảm thấy thật dễ chịu. Nàng ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chiếu lên da, ánh sáng phản chiếu khiến làn da nàng lấp lánh, nhìn rõ từng đường vân mịn màng.

Kiều Triều ngồi bên cạnh nàng, chợt nói: "Không biết A Sơ thế nào rồi, ta nghĩ chắc nó đã xử lý rất ổn."

Chân Nguyệt hỏi: "Nếu giờ chàng giao giang sơn cho nó, chàng có an tâm không?"

Tiền Tống nghe câu hỏi mà giật mình, chỉ có hoàng hậu mới dám nói đến chuyện thoái vị với hoàng thượng như vậy.

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ lo lắng, nhưng ta tin tưởng nó sẽ làm được." Nếu không tin, hắn đã không để lại di chúc từ trước.

"Nếu đã vậy thì chắc không có gì đáng lo." Chân Nguyệt khẽ dựa vào vai hắn.

Không lâu sau, Lâm Phong trở về, mang theo một con hoẵng,"Bệ hạ! Nương nương!"

Kiều Triều thấy con hoẵng, liền nói: "Lâm tướng quân quả thật tài giỏi! Hãy đem về nấu, tối nay trẫm sẽ cùng các tướng sĩ chung vui."

"Dạ!" Lâm Phong vui vẻ đáp."Một con có thể không đủ, để thần đi săn thêm vài con nữa." Rồi ông nhanh chóng cùng người rời đi.

Chân Nguyệt: ... Không hổ là làm hoàng đế, chỉ một câu nói cũng khiến thuộc hạ tận tụy đến cùng.

Hai người ngồi chơi thêm hơn một giờ rồi quay về doanh trại. Buổi tối, Lâm Phong mang về thêm nhiều chiến lợi phẩm, hầm thành một nồi to cho cả doanh trại. Ngoài các tướng sĩ, một số binh lính cũng được thưởng thức.

Mặc Đốn Thiền Vu đang bị giam giữ cũng được cho một bát, một binh lính nói: "Ăn ngon không? Nhưng nhất định ngươi phải đồng ý với yêu cầu của bệ hạ! Ta còn chỉ được ăn một miếng thịt, ngươi lại được cả bát, thật là may mắn cho ngươi."

Mặc Đốn im lặng.

Người Hung Nô vốn không thiếu thịt, nhưng họ thiếu muối, trà và lụa - những thứ đặc trưng của Trung Nguyên.

Chân Nguyệt cũng chỉ ăn một ít thịt hoẵng, vì thấy có chút mùi tanh, khiến nàng nhớ đến thịt lợn ở kinh đô. Thịt lợn được cung cấp cho hoàng cung đều là loại nuôi kỹ với rau quả tươi ngon, ăn vào càng đậm đà hương vị.

"Nơi này có nuôi lợn không nhỉ? Ta nhớ kỹ thuật nuôi lợn đã phổ biến ở Đại Bình rồi mà?"

Mỗi lần mở rộng lãnh thổ, họ đều cho người nuôi lợn tại các thành mới chiếm đóng. Nàng đã đào tạo một đội ngũ nuôi lợn lành nghề, có thể truyền lại kỹ năng này cho thế hệ mới, nên nàng tin rằng khắp Đại Bình đều đã áp dụng.

Tuy vậy, nàng chưa đến hết các thành, nên không rõ tình hình cụ thể của thành Lương Châu, vì trước giờ chưa từng đặt chân đến đây.

Kiều Triều cũng không rõ, vì những việc hậu cần này đều do Chân Nguyệt hoặc người khác như Kiều Nhị và Kiều Tam lo liệu. Hắn chỉ cần tập trung đánh trận.

"Đợi Hung Nô rút lui, chúng ta sẽ kiểm tra."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 906



Chân Nguyệt cũng nhắc Kiều Triều về việc tìm mỏ than mà nàng từng đề cập,"Nếu có mỏ than, thật là tiện lợi. Lấy than, ép thành cục, đục vài lỗ, than sẽ cháy tốt, dùng để nấu ăn hay hâm nóng đều được."

"Nếu Lương Châu có than nén để bán, cuộc sống của mọi người sẽ thoải mái hơn, và chàng nói đúng, chúng ta có thể trao đổi với Hung Nô để cả hai cùng có lợi."

Kiều Triều nói: "Chỉ lo không biết hòa bình sẽ kéo dài bao lâu."

Chân Nguyệt đáp: "Chờ khi Đại Bình chúng ta mạnh hơn, ta có thể đẩy bọn họ lùi xa hơn, mở rộng lãnh thổ. Ngoài ra, chúng ta còn có thể vươn ra biển, chẳng phải đã bắt đầu đóng thuyền sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Đúng vậy. A Sơ trước đây có gửi thư cho ta, bảo rằng sau khi giải quyết xong nơi này, ta có thể rảnh rỗi dẫn nàng đi Nam Hải quận." Hắn biết rằng việc ở mãi trong cung đôi khi khiến nàng thấy nhàm chán.

"Vậy thì tốt quá!"

Hai ngày sau, Mặc Đốn cừ chấp nhận các điều kiện. Kiều Triều lập tức chỉ đạo lập ra điều ước về "Không xâm phạm lẫn nhau" và "Bù đắp lẫn nhau".

Họ sẽ xây dựng một chợ cách thành Lương Châu khoảng mười dặm, do quan phủ cử người quản lý để duy trì trật tự. Bất cứ ai muốn vào chợ buôn bán đều phải đóng phí.

Người Hung Nô cũng có thể đến mua bán, nhưng không được gây rối. Nếu vi phạm, họ sẽ bị cấm giao dịch vĩnh viễn tại chợ này.

Vì Hung Nô đã bại trận, họ còn phải bồi thường cho Đại Bình 500 con ngựa, 100 con dê, và 200 con bò.

Mặc Đốn Cừ phản đối: "Quá nhiều, mùa đông sắp đến, chúng ta còn cần để sống!"

Kiều Triều đáp: "Vậy thì sang năm trước mùa hạ phải giao đủ, nhưng bây giờ cần nộp một nửa trước."

Mặc Đốn Cừ tiếp tục yêu cầu: "Chúng ta cũng cần phái người đến chợ để giám sát. Nếu người của chúng ta bị các người ức h.i.ế.p thì sao?"

Kiều Triều đáp: "Chúng ta có pháp luật, mọi người đều phải tuân thủ theo luật. Nếu vi phạm, bất kể là người của các ngươi hay của chúng ta, đều sẽ bị xử lý công bằng."

Mặc Đốn Cừ tỏ vẻ nghi ngờ: "Ai biết các ngươi có thiên vị người của mình không?"

Chân Nguyệt lạnh lùng nói: "Hiện tại là chúng ta chiến thắng, đây là điều kiện của chúng ta, các ngươi phải chấp nhận. Nếu không chấp nhận, thì khỏi cần bàn."

Mặc Đốn Cừ nghẹn lời, liếc nhìn Chân Nguyệt một cái rồi quay sang Kiều Triều, không nghĩ rằng một nữ nhân lại có thể quyết định được việc này.

Không ngờ Kiều Triều nói: "Những gì nàng nói cũng là ý của ta."

Mặc Đốn cừ đành phải chấp nhận tất cả điều kiện, bởi y suýt mất mạng, nhưng dù c.h.ế.t cũng không muốn để Mặc Đốn Tả - tên ngu xuẩn kia - dễ dàng hưởng lợi.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Kiều Triều cho người hộ tống Mặc Đốn cừ trở về trại Hung Nô. Lúc đó, Mặc Đốn Tả đã nắm giữ hơn một nửa binh quyền và đang tìm cách kiểm soát nốt phần còn lại thì bất ngờ thấy Mặc Đốn Cừ trở về, hơn nữa lại do người Đại Bình đưa về!

Mặc Đốn Tả liền hét lên: "Hắn là phản đồ!" và chỉ vào Mặc Đốn cừ.

Không ngờ, Mặc Đốn cừ rút từ trong áo ra một con d.a.o nhỏ, bất ngờ c.h.é.m vào cổ Mặc Đốn Tả, m.á.u phun ra ngay lập tức...

Bên phía Hung Nô hỗn loạn, các binh lính Đại Bình ở gần đó chứng kiến cảnh tượng này và lập tức báo cho bệ hạ.

Lúc này, Chân Nguyệt vừa rửa chân xong định nghỉ ngơi, Kiều Triều cũng vừa cởi áo khoác, thì Lâm Phong chạy vào báo: "Bệ hạ! Có tin tức!"

Kiều Triều nghe vậy lập tức ra ngoài: "Có chuyện gì?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 907



Lâm Phong báo lại rằng Mặc Đốn Tả đã bị Mặc Đốn cừ g.i.ế.c chết. Chỉ cần thêm không quá nửa tháng, Mặc Đốn Cừ có thể tái lập quyền kiểm soát toàn bộ Hung Nô.

Kiều Triều nói: "Tiếp tục theo dõi. Nếu họ phá vỡ hiệp ước, lần này không cần nương tay!"

"Rõ!"

Thực ra, Kiều Triều không muốn thỏa hiệp với Hung Nô, nhưng vì Đại Bình vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nhiều vùng đất cần được cai trị tốt hơn. Chiến tranh quá hao tốn nhân lực và lương thảo, trong khi hắn vừa lên ngôi được hơn hai năm, dân số vẫn chưa phục hồi, hài tử thì còn quá nhỏ.

Một tháng trôi qua, không có động tĩnh gì từ phía Hung Nô, và Chân Nguyệt cảm thấy mình không còn cần thiết ở lại đây nên quyết định quay về thành Lương Châu.

"Chúng ta phải xây dựng chợ, ta sẽ về để tìm người thương lượng, gặp Lâm phu nhân Lâm và Nguyên phu nhân để bàn bạc thêm."

Lâm Phong nghe thấy liền nói: "Nương nương, người có thể giúp thần mang một phong thư về được không?"

Chân Nguyệt đáp: "Đương nhiên."

Kiều Triều không muốn nàng rời đi, nhưng quân doanh không phải nơi tốt để ở lâu. Da nàng đã trở nên thô ráp vì thiếu đồ chăm sóc, còn bản thân hắn thì chẳng cần nói.

Cuối cùng, hắn cho người hộ tống nàng về, trong đó có Tiền Tống."Nếu nương nương xảy ra chuyện gì, các ngươi sẽ chịu trách nhiệm," hắn dặn dò họ.

Tiền Tống đáp: "Nô tài thề sẽ bảo vệ nương nương đến cùng."

Kiều Triều ôm Chân Nguyệt, tiễn nàng lên xe ngựa.

Sau khi nàng đi, Kiều Triều nhận được thư của Mặc Đốn Cừ, hỏi khi nào chợ được xây dựng xong, và hứa sẽ tự mình đến kiểm tra.

Kiều Triều suy nghĩ rồi viết thư trả lời cho Mặc Đốn Cừ, đồng thời gửi thêm một bức thư cho Chân Nguyệt.

Vừa về đến Lương Châu chưa kịp nghỉ ngơi, thư của Kiều Triều đã đến tay Chân Nguyệt.

Sau khi xem thư, nàng lập tức gọi người: "Gửi thiệp mời cho Nguyên phu nhân, Lâm phu nhân, và nếu họ quen biết các phu nhân gia đình giàu có khác ở Lương Châu thì hãy mời họ dẫn đến. Ngoài ra, bảo Nguyên đại nhân đến gặp ta ngay. Buổi chiều sẽ gặp các phu nhân."

"Vâng."

Phu thê Nguyên đại nhân nhận được thiệp mời đều thắc mắc không biết nương nương định làm gì, liệu có phải muốn tìm hiểu về tình hình canh tác hay các tình hình khác ở Lương Châu?

Biết rằng Lâm phu nhân cũng nhận được thiệp, Nguyên phu nhân liền nói: "Để ta đi gặp Lâm phu nhân."

"Được."

Lâm phu nhân cũng không biết ý định của hoàng hậu là gì, chỉ biết rằng nương nương có dặn nếu quen biết các phu nhân giàu có thì mời đến cùng.

Phu nhân Nguyên đáp: "Trước đây nương nương từng hỏi qua về nghề dệt, để ta rủ thêm năm phu nhân cùng đi."

"Cũng tốt." Hai người bàn bạc và quyết định mời thêm một vài phu nhân từ những gia đình danh giá và thương nhân nổi tiếng ở Lương Châu.

Các phu nhân rất phấn khởi và lo lắng khi nghe tin sẽ được gặp hoàng hậu vào ngày mai.

"Mau đến tiệm may mua cho ta một bộ quần áo mới. Nếu không kịp may, thì lấy bộ có sẵn về chỉnh lại cũng được. Lấy ra tất cả trang sức cho ta lựa."

"Ngày mai gặp nương nương, không biết có nên tặng quà không? Có lẽ là nên, chuẩn bị bức tranh 《Rừng trúc》 quý giá của nhà ta đi!"

Gia đình các phu nhân cũng hồi hộp: "Không biết liệu chúng ta có được gặp hoàng thượng không nhỉ?"

"Mơ đi! Thánh thượng hình như không có trong thành."

Sáng hôm sau, Nguyên đại nhân đến yết kiến Chân Nguyệt: "Tham kiến nương nương, chúc nương nương an khang!"

"Đứng lên đi. Ban thưởng ghế ngồi!"

"Tạ ơn nương nương."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 908



Chân Nguyệt không nói nhiều, liền kể lại nội dung thư Kiều Triều."Bệ hạ đã đánh bại vua Hung Nô, giờ muốn ký hiệp ước không xâm phạm và xây chợ cách Lương Châu mười dặm để giao thương với Hung Nô."

"Ta gọi ngươi đến đây là để ngươi sắp xếp, từ việc chọn địa điểm, đến quy hoạch chợ."

Nguyên Hải nghe xong thì kinh ngạc: "Giao thương với Hung Nô? Việc này bá tánh có thể sẽ không đồng ý."

Chân Nguyệt đáp: "Trước đây đã có người Hung Nô đến mua hàng hóa tại đây chưa?"

Nguyên Hải: "Cũng có, không chỉ Hung Nô mà còn có người Nguyệt Thị, Đại Khương cải trang vào thành mua lương thực, trà, lụa và một số hàng hóa khác

Chân Nguyệt: "Nếu lúc trước cũng như thế sao hiện tại lại phải đối? Binh lính Hung nô là Binh lính Hung nô, nhưng cũng có bá tánh bình thường, hơn nữa ta nghe nói bọn họ nuôi dê bò đặc biệt tốt, còn có ngựa! Chúng ta có thể dùng hàng hóa tới đổi ngựa với bọn họ, dê bò, về sau Lương Châu có thể cho người mở trại nuôi ngựa chuyên môn nuôi dưỡng ngựa, nếu là Bình Phục chúng ta có binh mã cường tráng, còn ai phạm tới nước ta nữa?"

Nghe Chân Nguyệt nói càng làm Nguyên Hải cảm thấy có đạo lý, đúng rồi! Bình Phục bọn họ thật là thiếu ngựa, bọn họ cũng có người cùng rất nhiều người bên Hung nô giao dịch qua, hắn biết ở địa phương rất xa cũng có một ít nam tử cao to râu xồm mũi, rất nhiều tóc lại thực hôi lại đây, cũng là mua đồ của bọn họ lúc sau lại đem đi bán.

Buổi chiều, Nguyên phu nhân dẫn theo năm vị phu nhân nữa bái kiến Chân Nguyệt.

Ban đầu nàng hỏi bọn họ chuyện buôn bán với người Hung nô, bọn họ còn không dám nói, nàng lại nói ý chỉ của Kiều Triều và các lợi ích trong đó thì bọn họ mới bắt đầu kể tình hình buôn bán ở đây.

Chân Nguyệt nói: "Nếu chợ được xây xong, không biết gia đình các vị có hứng thú đến đó buôn bán không?" Nàng nghĩ cần có người tiên phong, giống như người đầu tiên ăn thử cua – nếu không độc hại thì những người khác mới dám thử.

Chân Nguyệt cũng cam đoan rằng sẽ có binh lính bảo vệ khu chợ, mỗi ngày đều có người tuần tra để phòng ngừa gây rối.

Thực ra nàng hoàn toàn có thể hạ lệnh trực tiếp yêu cầu họ đến đó buôn bán, nhưng với vai trò mẫu nghi thiên hạ, nàng cảm thấy nên giữ thái độ nhẹ nhàng, còn nếu không nghe sẽ để Kiều Triều diễn vai mặt ác.

Nguyên phu nhân đứng lên đầu tiên, nói: "Không giấu gì nương nương, nhà bên ngoại của thần phụ cũng có làm ăn buôn bán. Nếu chợ được xây, thần phụ sẽ nhờ cữu cữu mình cử người đến buôn bán ở đó."

Khi kinh doanh, điều họ e ngại nhất là chiến tranh và thiếu an ninh. Nếu đã có bảo đảm từ triều đình, họ đương nhiên sẵn lòng tham gia. Những ai có tư duy kinh doanh còn nhận ra rằng đây là một cơ hội lớn. Nếu có thể xây một tửu lầu để tiếp đón thương nhân ngoại quốc, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.

"Nô gia về sẽ cố thuyết phục phu quân," một phu nhân cũng đứng dậy hứa hẹn.

Thực ra chuyện buôn bán này các nàng ấy không thể tự quyết, phải về bàn bạc thêm với người trong gia đình.

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta không ép các vị, nếu không muốn thì ta sẽ mời người khác, đừng cảm thấy nặng nề."

Nếu không phải vì muốn để dân chúng cùng hưởng lợi, thì Chân Nguyệt đã có thể tự mình lập trại chăn nuôi, xưởng dệt và nhà xưởng nước tương trên khắp Đại Bình.

Nàng thậm chí có thể mở nhiều xưởng khác nữa, nhưng như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển chung của nền thương nghiệp Đại Bình. Nàng muốn để mọi người cùng nhau phát triển, tạo nên một thị trường phong phú.

Nếu khu chợ không có ai muốn đến kinh doanh, Chân Nguyệt sẽ chỉ thị Nguyên Hải lập một siêu thị lớn dưới danh nghĩa triều đình, bán đủ loại hàng hóa và thu mua mọi thứ. Những món hàng đó sẽ được chuyển về kinh đô, nơi nàng sẽ mở một "Quán Tây Bắc" chuyên bán đặc sản Tây Bắc.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 909



Nàng nghĩ rằng những món đồ lạ từ Tây Bắc sẽ rất được ưa chuộng ở kinh đô, và giá cả có thể tăng lên vài lần, vì người kinh thành có tiền.

Siêu thị cũng sẽ cung cấp các dịch vụ như ăn uống, chỗ ở và trạm dịch vụ. Tuy nhiên, nàng nghĩ nếu làm mọi thứ một mình thì sẽ rất mệt, nên để cho các thương nhân có đam mê kinh doanh tự lo liệu.

Sau khi nói rõ kế hoạch, Chân Nguyệt tặng mỗi phu nhân một món quà rồi cho họ ra về. Các phu nhân nhẹ nhõm, trong lòng cũng vui mừng vì không ngờ lại được thưởng thêm quà từ hoàng hậu.

Về đến nhà, Ngũ phu nhân mở hộp quà ra, bên trong là một cây trâm vàng lấp lánh rất đẹp. Nàng ấy vừa nhìn đã thấy thích!

Ngoài cây trâm, trong hộp còn có vải lụa và một số món ăn quý, đều là những thứ thượng hạng.

Biết phu nhân đã về, lão gia từ cửa tiệm cũng nhanh chóng về nhà, hỏi ngay: "Phu nhân! Hôm nay thế nào rồi? Nương nương có làm khó dễ gì không?"

Ngũ phu nhân tươi cười: "Lão gia, đây là tin vui!"

"Tin vui gì thế?"

Nàng ấy kể lại chuyện về khu chợ và việc sau này họ có thể công khai buôn bán, hơn nữa triều đình sẽ cử binh lính bảo vệ cho họ.

Bên trần gia, liều gia, Chu gia đương nhiên cũng biết chuyện này, vừa nghe là chuyện tốt, an tâm kiếm tiền. Hôm sau có lão nhân gia của ba nhà đến tìm Nguyên Hải để hắn giúp đỡ chuyện buôn bán.

Trần lão gia: "Dựa theo quan hệ của chúng ta, ngài lưa lại cho bọn ta một mảnh đất to để bán trà..."

Nhưng người khác cũng đưa ra yêu cầu thêm quà hiếu kính.

Liễu lão gia vội vàng rút ra một xấp ngân phiếu từ trong túi, nói: "Ta cũng có lòng hiếu kính mà, ta cũng có lòng hiếu kính!"

Nguyên Hải đẩy họ ra và nói: "Nhìn thế này thì giống cái gì chứ! Nếu người ngoài nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghĩ ta nhận hối lộ sao! Được rồi, chợ vẫn chưa chọn được vị trí, ta cũng không thể tự mình quyết định."

"Thế này nhé, tất cả chúng ta đều đang làm việc cho bệ hạ và hoàng hậu. Đợi khi nào chọn xong vị trí, ta sẽ bẩm báo lại với nương nương, rồi mới tính đến chuyện phân phối. Chuyện này phải do nương nương quyết định."

Ba người nghe vậy đều cảm thấy có lý. Nếu lấy được lòng nương nương, chẳng phải muốn phần đất nào cũng được sao?

Sau đó, ngày nào Chân Nguyệt cũng nhận được quà, các nha hoàn mang vào những món đồ nói là do người ngoài "hiếu kính" cho nàng.

Chân Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, hỏi thăm mới biết đó là quà từ gia tộc họ Ngũ và họ Liễu, là những món đồ chơi nhỏ rất tinh xảo mà họ sưu tầm được để dâng tặng.

Quà tặng đều rất đẹp, không phải những món th* t*c như vàng bạc, nàng thắc mắc: "Sao tự nhiên họ lại nhiệt tình thế này?"

Nha hoàn đã nghe ngóng từ trước liền đáp: "Bẩm nương nương, hình như vì vị trí ở khu chợ mới, nghe nói ai cũng muốn có một mảnh đất tốt."

Chân Nguyệt cười: "Chợ còn chưa chính thức chọn xong mà, thôi, tạm nhận quà của họ. Từ nay về sau thì không nhận nữa. Đợi khi nào hoàn tất việc quy hoạch, ta sẽ mở hội chiêu thương công khai."

"Vâng."

Lúc này trời ngày càng lạnh, hôm qua đã có tuyết rơi. Chân Nguyệt cảm thấy hơi lười biếng, ngồi trên giường sưởi, trên người đắp chăn, tựa vào gối, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ bày đồ ăn, cách đó không xa còn có một chiếc lò sưởi.

Nàng đang cầm một cuốn sách giải trí để đọc, bên cạnh, tiểu nha hoàn bóc nho cho nàng ăn, cuộc sống như vậy quả thật thoải mái.
 
Back
Top Bottom