Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 890



Chân Nguyệt cười nói: "Chàng mới là chuyện đại sự. Tối nay ta sẽ mời Thái Tử Phi, Tấn Vương và gia đình A Trọng vào cung dùng bữa. A Sơ vừa gửi về ít hải sản, chúng ta cùng nhau ăn một bữa thật ngon."

"Được thôi."

"Ta đã hồi âm cho A Sơ, chàng có muốn viết thêm lời nào không?"

"Để ta viết sau cũng được."

Tối đó, cả gia đình cùng nhau thưởng thức một bữa yến tiệc hải sản. Mạn Châu vừa ăn rau trộn rong biển vừa xúc động nói: "Nhớ lại những ngày xưa."

Kiều Tam gật đầu: "Đúng vậy, sau này có muốn ăn thì chỉ cần người ta chuyển vào phủ, khỏi phải đợi đi mua."

Mọi người cùng ý kiến. Chân Nguyệt nhắc nhở: "Ăn ngon thì cũng không nên ăn quá nhiều, đồ gì cũng phải có chừng mực."

Mọi người vui vẻ đáp ứng.

Cùng lúc đó, bên A Sơ cũng đang đánh nhau với bọn cướp, bọn họ có đánh qua nên cũng biết tình hình đối phương.

Do quân địch quen sống ở biển nên bọn họ cần có t** ch**n và các thủy binh tinh thông đánh trên biển.

A Sơ ra lệnh cho người làm thuyền chiến, nhưng để làm được phải mất rất nhiều thời gian.

A Sơ: "Tiền không là vấn đề! Cho bọn họ làm nhanh tốc độ lên. Nếu thành công, mỗi người đều sẽ có thưởng!"

"Dạ rõ."

A Sơ lại dẫn theo thuộc hạ mình tham gia huấn luyện đánh nhau trên biển.

Một tháng sau, cướp biển lại tới nữa, may mắn bọn họ sớm có chuẩn bị, hơn nữa cướp biển vậy mà ở một chỗ trên vách núi cao, lúc sau tránh ở trong núi, chờ buổi tối mới xuống núi vào trong thôn đốt g.i.ế.c cướp bóc.

May được thôn dân phát hiện kịp thời.

"Mau đuổi theo! Bọn họ vào núi!"

"Giết c.h.ế.t bọn họ! Vì người nhà báo thù!"

"Giết!"

Lại được thêm có đạn đen lợi hại nên đám cướp biển đã bị đánh tan một trận khiến bọn chúng thiệt hại nặng, A Sơ lại tiến hành xây dựng xưởng nước chấm như dự định.

Cuối cùng, A Sơ chọn một địa điểm tại huyện Tân Hải, nơi có bến tàu thuận tiện cho vận chuyển và gần biển để người dân dễ dàng mang hải sản đến.

Trong khi xưởng nước chấm được xây dựng, nhóm người mà Chân Nguyệt phái đến cũng bắt đầu nghiên cứu quy trình làm tương hải sản, phân loại các loại hải sản, tính toán giá trị và thiết lập các tiêu chuẩn cho từng loại.

Phạm Kiểu Nguyệt phụ trách xem xét các tài liệu từ xưởng, vẫn phải mang những mẫu đầu tiên vào cung để Chân Nguyệt kiểm duyệt. Nàng nhận xét: "Không có vấn đề gì, người dân địa phương sẽ hiểu rõ hơn về chất lượng. Khi bán ra bên ngoài, mọi thứ sẽ sáng tỏ."

Về sau, các sản phẩm như tương hải sản và đồ hộp được chuyển đến kinh đô, Chân Nguyệt thử và rất hài lòng. Nàng cho phép đưa các sản phẩm ra bên ngoài buôn bán, nhất là những nơi không có sẵn hải sản.

Do có quan hệ tốt, các xưởng dệt và học phủ trong kinh cũng bắt đầu hợp tác, đặt mua số lượng lớn. Phần lợi nhuận chủ yếu sẽ được chuyển vào quốc khố, còn lại một phần nhỏ dành cho Chân Nguyệt.

Trong khi đó, đội thủy sư đã hoàn thành huấn luyện, và các t** ch**n cũng đã chế tạo xong. Triệu Văn Bạch dẫn quân chinh phạt cướp biển trên các đảo nhỏ lân cận, dần chiếm đóng các đảo quan trọng.

Khi A Sơ cũng tham gia chiến dịch, họ phát hiện ra một trong các đảo này có mỏ vàng!

Kiều Triều vừa nghe tin lập tức khen ngợi, nhưng cùng lúc, tin xấu từ phương bắc cũng đến. Hung Nô bắt đầu tấn công quy mô lớn vào biên giới phía bắc, gây tình trạng cướp phá và hỗn loạn. Phía Tây Nam cũng có dấu hiệu nổi loạn.

Trong triều, ai nấy đều xôn xao.

"Bệ hạ, thần xin cầm quân đánh lui Hung Nô!" Chu tướng quân bước lên xin lệnh.

Kiều Triều suy nghĩ rồi đáp: "Trẫm sẽ thân chinh. Chu tướng quân, khanh dẫn quân tiến về Tây Nam, dẹp yên các cuộc nổi loạn."

"Hoàng Thượng!"

"Hoàng Thượng, xin ngài cân nhắc!"

Kiều Triều khẳng định: "Không cần nói thêm, trẫm sẽ triệu hồi Thái Tử về kinh giám quốc."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 891



Trong hậu cung, Chân Nguyệt đang chơi đùa với đám tôn tử, tôn nữ nhà mình thì nghe tin: "Nương nương, Hoàng Thượng muốn thân chinh!"

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Thân chinh? Lại có chiến sự ở đâu?"

"Hung Nô tấn công biên giới Tây Bắc."

Chân Nguyệt trầm ngâm: "Ta biết rồi, ngươi đi tìm hiểu thêm tin tức."

Mộ Khanh Thơ: "Mẫu hậu, có nên khuyên Hoàng Thượng không? Triều đình có nhiều tướng tài, phụ hoàng đâu cần đích thân ra trận, hơn nữa tuổi người cũng đã cao."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Hoàng Thượng đã quyết, ta khó lòng thay đổi. Chờ tan triều rồi ta sẽ tìm cách nói chuyện. Còn về tuổi tác, tốt nhất đừng nhắc trước mặt chàng."

Sau buổi triều, Kiều Triều về cung, Chân Nguyệt hỏi ngay: "Chàng thật sự muốn thân chinh?"

Kiều Triều gật đầu: "Phải, bao đời nay chúng ta bị Hung nô xâm phạm, lần này ta muốn đẩy lui Hung Nô thật xa, không để họ dám xâm phạm lần nữa!"

Rồi Kiều Triều nói thêm: "Nguyệt Nhi, ta muốn nàng cùng ta đi."

Chân Nguyệt: ???

Kiều Triều nắm tay nàng: "Ta sẽ để Thái Tử về giám quốc, nàng ở bên cạnh ta, khi không có chiến sự thì ta cũng có thể gặp nàng."

Chân Nguyệt: "Ta thấy kinh đô thích hợp với ta hơn."

Kiều Triều cười: "Nàng là Hoàng Hậu, ở đâu cũng sẽ có nơi thích hợp cho nàng."

Khi A Sơ nhận được thánh chỉ hồi kinh, hắn vô cùng ngạc nhiên. Phụ hoàng muốn ngự giá thân chinh!

Sau hơn hai năm ở Nam Hải quận, làn da của A Sơ rám nắng, nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng nổi bật."Điện hạ, Hoàng Thượng yêu cầu ngài về kinh ngay khi nhận được thánh chỉ."

"Ta hiểu rồi." Dù vậy, A Sơ phải sắp xếp một số việc trước khi trở về. Mỏ vàng sẽ được giao cho Triệu Văn Bạch quản lý, với sự hỗ trợ từ kinh đô.

Khi A Sơ trở về kinh, Kiều Triều đã dẫn Chân Nguyệt rời đi.

A Sơ: ... Vì sao cũng đem cả nương đi chứ!

Ngày đầu tiên lên triều, đối diện với các đại thần, A Sơ thoáng bối rối nhưng nhanh chóng ổn định lại: "Có việc thì tấu, không có thì bãi triều."

Các quan nhìn vị Thái Tử, nay có phần phong trần và chững chạc hơn sau hai năm, một thoáng yên lặng bao trùm.

Sau triều, về đến phủ, Mộ Khanh Thơ trầm mặc một chút, thôi không sao, đen một chút cũng không sao, dưỡng trắng một thời gian là tốt thôi.

Tiếu Tiếu nhìn phụ thân liền nói: "Sao phụ thân lại đen thế này?"

A Sơ:...

Mộ Khanh Thơ bên cạnh cười nói: "Phụ thân con trở thành anh hùng, đã trải qua nắng gió ngoài biển để trừ khử cướp biển đấy."

"Xin lỗi phụ thân, nữ nhi không nên cười nhạo người."

A Sơ xoa đầu nữ nhi mỉm cười. Rồi hắn hỏi Mộ Khanh Thơ: "Tại sao phụ hoàng lại mang mẫu hậu đi cùng?"

Mộ Khanh Thơ kể lại: "Mẫu hậu lúc đầu cũng muốn ở lại kinh đô, nhưng cuối cùng phụ hoàng lại bảo người thu dọn đồ đạc, đích thân ôm người bế lên xe ngựa."

"Chắc mẫu hậu giận lắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Khanh Thơ cười nhẹ, biết rằng tình cảm giữa Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngày càng gắn bó. Nàng ấy nhớ từng nghe Hoàng Thượng nói với mẫu hậu: "Trước kia chúng ta thường xa nhau, ta luôn thấy có lỗi. Nay ta chỉ muốn ở bên nàng mãi mãi."

Trên đường đi, Chân Nguyệt không thật sự tức giận, nhưng nàng chưa kịp gặp A Sơ trước khi rời kinh.

"A... hắt xì!" Chân Nguyệt hắt hơi, mỉm cười nói: "Chắc hẳn nhi tử chúng ta đang nhớ chúng ta."

Kiều Triều cười, đáp: "Cứ để nó chờ đi, khi nào ta và nàng quay về thì sẽ gặp lại. Nó đã hơn hai mươi tuổi rồi, hoàn toàn đủ khả năng tự mình đảm đương mọi việc. Nhiều năm nay ở Nam Hải, nó xử lý công việc rất tốt, ta nghe nói người dân ở đó kính trọng nó lắm."

Chân Nguyệt liếc nhìn chàng, đùa: "Chàng không ghen đấy chứ?"

Kiều Triều bật cười,"Ta ghen chuyện gì?"

Chân Nguyệt nhấn mạnh: "Ta đọc sử thấy nhiều vị hoàng đế, khi tuổi đã cao lại lo sợ nhi tử mình thế lực quá lớn sẽ uy h.i.ế.p đến ngôi vị."

Kiều Triều cười lớn: "Đó là do họ thiếu tự tin! Nếu A Sơ muốn tạo phản, nàng nghĩ là ai sẽ kiểm soát tình hình? Ta hay là nó?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 892



Dù A Sơ tài giỏi, nhưng gừng càng già càng cay. Nếu thật sự xảy ra xung đột, Chân Nguyệt biết Kiều Triều vẫn mạnh hơn rất nhiều, không chỉ về uy danh mà còn cả sức mạnh và sự thông thạo triều chính. Hiện nay chàng tuy đã hơn bốn mươi, nhưng sức lực còn dồi dào, triều đình vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chàng, và cả văn thần võ tướng đều trung thành.

Hắn nói thêm: "Đương nhiên, nàng nhớ là không được đứng về phía nó đâu! nàng phải giúp ta đấy."

Chân Nguyệt trợn trắng mắt: "Ta sẽ không đứng về phía ai cả, tự mình ra cung sống cuộc đời tự do, các ngươi đừng kéo ta vào cuộc."

Kiều Triều kéo nàng sát lại, đùa: "Không được, nàng phải đứng về phía ta!"

"Không!"

"Giúp ta không?"

"Không giúp!"

"Không giúp là ta sẽ cù cho nàng cười đến chịu không nổi!"

"Ha ha ha! Kiều Triều, chàng thật là trẻ con! Đừng trêu nữa, buông ra!" Trong xe vang lên tiếng cười của Chân Nguyệt, khiến các cung nữ bên ngoài cũng bật cười theo. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu tình cảm sâu nặng, ai nấy cũng thấy vui lây.

"Được rồi, giúp chàng, giúp chàng!" Chân Nguyệt th* d*c, nói với vẻ đầu hàng khi thấy Kiều Triều còn định tháo giày nàng ra để cù chân. Nàng nhớ hắn còn có chút sở thích đặc biệt với đôi chân của mình, nên nhất quyết không để hắn làm điều đó.

Nàng đẩy tay Kiều Triều ra: "Được rồi, đừng để tay lên mặt ta sau khi chạm chân, dơ chết!"

Kiều Triều gọi ra ngoài: "Tiền Tống!"

Tiền Tống nhanh chóng đáp lời: "Có nô tài!"

Kiều Triều nói: "Lấy nước cho ta rửa tay."

Tiền Tống tuân lệnh ngay, mang nước vào cho Hoàng Thượng rửa tay sạch sẽ rồi lau khô bằng khăn tay, xong xuôi Kiều Triều lại ôm lấy Chân Nguyệt.

"Được rồi, ta đã rửa tay sạch sẽ."

Chân Nguyệt than thở: "Đường đường là Hoàng Thượng mà còn ấu trĩ như vậy!"

Kiều Triều đáp: "Dù có già hơn nữa, chúng ta không nên như thế này sao?"

Chân Nguyệt mỉm cười, khép mắt lại,"Để ta ngủ một lát, đừng quấy rầy ta."

"Được, nàng cứ ngủ đi." Kiều Triều vuốt nhẹ tóc nàng.

Nằm nghỉ được một lúc, sau khi tỉnh dậy, cả hai cùng cưỡi ngựa để đẩy nhanh tốc độ tiến về biên giới Tây Bắc. Đoàn hành lý theo sau có thể đi chậm hơn, nhưng Kiều Triều và Chân Nguyệt thúc ngựa đi ngày đêm, đến tối đôi khi còn ngủ ngoài trời.

Dưới bầu trời đầy sao, họ ngồi bên bếp lửa bập bùng đun nồi canh đang sôi, Tiền Tống cẩn thận múc từng bát dâng lên,"Bệ hạ, nương nương, canh đã sẵn sàng."

Kiều Triều gật đầu: "Ưm, vất vả ngươi."

Lần này xuất chinh, Kiều Triều định để Tiền Tống ở lại cung, nhưng Tiền Tống khăng khăng xin đi theo để phục vụ. Tiền Tống vốn là thái giám từ thời Đại Chu, trải qua nhiều biến cố, được Kiều Triều cứu mạng, nên luôn trung thành với hắn. Giờ đây Tiền Tống đã là tổng quản thái giám của triều đình.

Ngồi bên bếp lửa ấm áp, Chân Nguyệt nhấp một ngụm canh liền cảm thấy cơ thể ấm lên. Càng tiến gần đến Tây Bắc, thời tiết càng lạnh giá, mùa đông sắp đến. Người Hung Nô thường tranh thủ thời tiết khắc nghiệt để tiến đánh, nhằm cướp đoạt vật tư cho mùa đông.

May thay, những năm gần đây, nhờ chính sách cải cách của triều đình, quốc khố không còn thiếu thốn. Lương thực từ khắp nơi được cải tiến về giống và phương pháp canh tác, giúp tăng sản lượng hàng năm. Hơn nữa, nhờ mở rộng các vùng khai hoang và cải tạo đất đai, lượng lương thực tích trữ đã tăng đáng kể.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 893



Sau gần một tháng bôn ba, Kiều Triều và Chân Nguyệt rốt cuộc cũng đến Lương Châu. Vì tình hình chiến sự, trên đường phố hầu như không thấy người qua lại, nhưng các cửa hàng vẫn mở.

Nghe tin Hoàng Thượng cùng đoàn quân tiến vào thành, dân chúng ban đầu lo sợ nhưng khi thấy đội quân hùng hậu, họ trấn tĩnh lại.

"Nghe nói Hoàng Thượng ngự giá thân chinh!"

"Nhiều binh lính thế này, chắc chắn Hung Nô sẽ phải khiếp sợ."

"Quân Hung Nô tuy mạnh, nhưng có Hoàng Thượng thì chúng ta không sợ!"

Kiều Triều và Chân Nguyệt tiến vào một phủ đệ do tri phủ Lương Châu sắp xếp. Biên giới Tây Bắc luôn trong tình trạng khắc nghiệt và dễ bị tấn công, nên phủ đệ ở đây cũng chỉ đơn sơ.

Tri phủ Lương Châu, Nguyên Hải, là người họ hàng xa của Nguyên Tùng Bách.

Nguyên Hải cúi đầu nói: "Bệ hạ, nơi đây điều kiện có phần đơn sơ, xin bệ hạ thứ tội!"

Kiều Triều cười lớn: "Không sao cả! Tiền Tống, bảo mọi người chuẩn bị phòng nghỉ."

Nguyên Hải thưa: "Bẩm bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị sẵn, bệ hạ và nương nương có thể nghỉ ngơi."

"Được rồi, trẫm sẽ nghỉ ngơi trước, ngày mai khanh lại đến."

Nguyên Hải rời đi, để lại Tiền Tống cùng dọn dẹp. Mặc dù nơi ở khá đơn giản, nhưng so với những gian nhà thô sơ ở thôn Đại Nam ngày trước, chỗ này cũng đủ tốt. Kiều Triều và Chân Nguyệt đều hài lòng, chỉ có Tiền Tống lẩm bẩm rằng nơi đây thiếu tiện nghi, không xứng với bệ hạ và nương nương.

Kiều Triều: "Thôi đi, ngươi đừng có làm thái giám tổng quản lâu quá mà quên mất trước đây ta sống khổ sở thế nào."

Tiền Tống giật mình, tự vả vào miệng,"Nô tài nói bậy, mong bệ hạ thứ lỗi."

Kiều Triều khoát tay: "Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, chỉ cần để lại hai người canh gác là được."

Tiền Tống vâng lệnh, lặng lẽ lui ra.

Sau khi bọn họ nghỉ ngơi một lúc thì có tướng lĩnh vào báo cáo: "Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, dựa theo tình hình bọn họ lúc trước thì không quá hai ngày quân địch sẽ tấn công đến đây."

Kiều Triều: "Trẫm đã biết, một hồi ta và các ngươi đi quân doanh. Các ngươi đi về trước, nhớ rõ cảnh giác hơn."

"Thần tuân lệnh."

Chân Nguyệt sai người đi thu dọn đồ,"Bình an trở về."

Sau khi tiễn Kiều Triều cùng binh mã lên đường, Chân Nguyệt cũng không ngồi yên mà dẫn theo người đi dạo phố để tìm hiểu tình hình Lương Châu.

Do đặc điểm địa lý khắc nghiệt, nơi đây có rất nhiều nhà bằng đá, thiếu nước, và gió cát nhiều. Người dân đi trên đường phần lớn đều lộ vẻ phong trần mệt mỏi. Dạo qua vài cửa hàng, nàng thấy nước chấm của xưởng nước chấm cũng có bán tại đây nhưng giá cao hơn nhiều so với kinh đô, ngoài ra còn có vài bộ y phục từ xưởng dệt của triều đình.

Thực phẩm, trái cây và hương liệu ở đây khác xa với kinh đô và vùng phía Nam. Tuy hoàn cảnh khó khăn, nhưng nếu phát triển đúng cách, Lương Châu vẫn có thể phát triển tốt nhờ vào lợi thế riêng biệt. Nàng nghĩ rằng việc phát triển nông nghiệp và công nghiệp phù hợp với địa phương là điều cần thiết.

Sau khi dạo quanh một vòng, Chân Nguyệt trở về phủ nghỉ ngơi. Người hầu báo rằng phu nhân của Tri phủ đã gửi thiệp mời gặp mặt.

Chân Nguyệt đáp: "Bảo nàng mai đến đi, hôm nay cũng đã muộn rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáng sớm hôm sau, phu nhân Tri phủ, Nguyên phu nhân, đến phủ diện kiến. Khi biết tin, Chân Nguyệt dặn người hầu: "Bảo phu nhân ngồi chờ một lát, dâng chút điểm tâm."

Nguyên phu nhân được sắp xếp ngồi ở phòng ngoài, nha hoàn bưng trà và điểm tâm lên. Dù cảm thấy có chút hồi hộp, nàng ấy vẫn cố giữ bình tĩnh, không ngờ Hoàng Thượng ngự giá thân chinh mà còn mang cả Hoàng Hậu đến. Trong kinh đô đồn rằng Hoàng Thượng không lập thêm phi tần, Hoàng Hậu là người duy nhất bên cạnh, Thái Tử cũng chỉ có Thái Tử Phi, hai người còn có hai hài tử: Quận chúa Đức Dương và Hoàng Thái Tôn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 894



Khi nghe tiếng báo "Hoàng Hậu nương nương giá lâm," Nguyên phu nhân lập tức quỳ xuống hành lễ."Thần phụ Nguyên Dương thị tham kiến Hoàng Hậu nương nương, chúc nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Đứng lên đi," Chân Nguyệt ngồi xuống vị trí chính, một cung nữ dâng trà lên.

"Tạ nương nương," Nguyên phu nhân cúi đầu, rồi ngồi xuống ghế với vẻ kính cẩn.

"Phu nhân không cần đa lễ, thật ra ta có chút việc muốn hỏi."

"Nương nương cứ hỏi, thần phụ nhất định sẽ trả lời hết khả năng."

Chân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: "Nhà phu nhân có trang trại chứ? Trồng trọt chủ yếu là gì? Ta có thể ghé thăm được không?"

Nguyên Dương thị hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: "Có, chúng thần chủ yếu trồng lương thực, nhưng chi tiết thì đều do quản gia sắp xếp. Nếu nương nương muốn đến thăm, thần phụ sẽ chuẩn bị chu đáo."

"Không cần chuẩn bị, ta chỉ muốn đến xem một chút thôi. Chúng ta đi ngay nhé? Phu nhân đã dùng bữa sáng chưa?"

"A? Thần phụ đã ăn rồi."

"Vậy đi thôi, nếu cần, có thể ăn thêm chút gì đó trên xe."

"Dạ, tuân lệnh."

Thấy Nguyên phu nhân có phần căng thẳng, Chân Nguyệt trò chuyện thêm về gia đình nàng ấy, hỏi han hài tử để không khí thoải mái hơn. Nguyên phu nhân vui vẻ kể về đám hài tử trong nhà, thi thoảng còn nhắc đến những chuyện nghịch ngợm của các tôn tử.

"Hoàng thái tôn ta là Hành Nhi cũng nghịch ngợm lắm, dù còn nhỏ nhưng đã biết đọc thơ, đôi khi làm người hầu phải chạy theo giữ nhà cửa yên ổn."

Nguyên phu nhân cười đáp: "Hoàng Thái Tôn nhỏ tuổi mà đã tài giỏi như thế, không như hài tử nhà chúng thần, chỉ biết chơi đùa, thậm chí còn lén đi nghịch bùn khi không ai để ý."

"Hài tử mà, ai cũng vậy cả thôi."

Xe đến trang trại ngoài thành, những người quản lý đã được báo tin, đứng sẵn bên cổng đón chào. Khi Chân Nguyệt bước xuống xe, trang đầu quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."

"Đứng lên đi."

Nguyên phu nhân mời: "Nương nương, chúng ta vào trong thôi."

Chân Nguyệt đi bộ vào, tay chỉ vào một mảnh đất trống: "Trước đây ở đây trồng gì?"

Trang đầ trả lời: "Bẩm nương nương, trước đây trồng bông, đã thu hoạch xong."

Chân Nguyệt hỏi thêm: "Nhiều người có trồng bông không?"

Trang đầu đáp: "Không nhiều lắm, mọi người chủ yếu trồng lúa mạch, khoai tây. Khoai tây sản lượng cao và ngon, nên hầu như nhà nào cũng trồng."

Nguyên phu nhân bổ sung: "Một số gia đình giàu có trồng bông nhiều hơn, sản xuất vải bông để bán. Nguyên phủ nhà chúng thần cũng có trồng kha khá."

Chân Nguyệt gật đầu, nàng còn thấy một ít cây ăn quả chưa thu hoạch và một cây táo."Ở đây nhiều nhà trồng táo sao?"

"Vâng, gần như nhà nào cũng có một cây táo."

Nguyên phu nhân vui vẻ đề nghị: "Nương nương có muốn thử táo Tây Bắc không? Táo ở đây rất ngọt."

"Được."

Một người nhanh chóng mang táo đã rửa sạch đến. Chân Nguyệt cầm một quả lên, không ngại ngần cắn một miếng, cảm nhận vị ngọt mát khác biệt so với táo ở nơi khác. Nàng trò chuyện thêm với quản gia về tình hình cây trồng, sau đó cùng Nguyên phu nhân trở lại thành.

Trên đường về, nàng hỏi: "Phu nhân có biết ở Tây Bắc có những mỏ quặng nào không?"

Nguyên phu nhân do dự: "Thần phụ không rành về việc này, nhưng Lâm phu nhân, thê tử của tướng quân, có thể biết rõ hơn. Hiện tại vì Hung Nô tấn công, Lâm phu nhân đang bận, chưa thể đến chào hỏi Hoàng Hậu nương nương ngay."

Chân Nguyệt gật đầu: "Không sao, chiến sự là việc quan trọng."

Khi trở về phủ, Nguyên phu nhân cáo từ Chân Nguyệt. Nàng trở vào phòng, ghi lại những điều đã quan sát được, để có thể xem xét sau.

Về đến nhà, Nguyên phu nhân liền viết một lá thư gửi cho tướng quân phu nhân, Lâm Trương thị, để thông báo về việc Hoàng Hậu muốn gặp. Lâm Trương thị, người gốc Lương Châu, xuất thân từ gia đình học võ, từ nhỏ đã quen với việc luyện võ và từng sát cánh g.i.ế.c giặc cùng phu quân, là một nữ anh hùng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 895



Nhận được thư, Trương Nhã ngạc nhiên. Việc Hoàng Thượng đích thân ngự giá mang cả Hoàng Hậu theo đã là chuyện hiếm thấy, nay Hoàng Hậu lại muốn tìm hiểu về các mỏ quặng tại Lương Châu.

Trương Nhã thấy lạ, nhưng lại nhớ trong kinh đồn rằng Hoàng Hậu nương nương là người ôn hòa, được Hoàng Thượng sủng ái, am hiểu nông nghiệp và nuôi dạy con cái.

Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Chân Nguyệt định đi dạo một chút. Đột nhiên, một hạ nhân vào thông báo rằng phu nhân của tướng quân đã đến.

Chân Nguyệt nói: "Mau mời phu nhân vào."

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc y phục màu lam, phong thái điềm đạm, bước vào cùng thị nữ. Vừa đi, phu nhân tướng quân Lâm Trương thị có vẻ như chưa quen với trang phục và kiểu tóc cầu kỳ, nên bước chân hơi lúng túng. Trên đầu nàng ấy là những chiếc trâm ngọc được cài khéo léo, tạo vẻ thanh nhã, cao quý.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thần phụ Lâm Trương thị bái kiến Hoàng hậu nương nương,"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Mời phu nhân bình thân."

Lâm Trương thị đứng dậy, liếc nhìn Chân Nguyệt, thấy nàng thoạt nhìn rất ôn hòa và dễ gần.

"Mời phu nhân ngồi. Người đâu, dâng trà."

Lâm Trương thị ngồi xuống một bên và nói: "Thần phụ biết nương nương muốn tìm hiểu về tình hình mỏ quặng ở Lương Châu, nên đã chuẩn bị một ít thông tin, tuy hơi vội vàng, mong nương nương không trách."

Chân Nguyệt cười vui vẻ,"Không trách đâu, ta rất vui khi phu nhân đã chuẩn bị chu đáo thế này."

Chân Nguyệt nhận tờ giấy từ Lâm Trương thị, trên đó ghi chép về các mỏ tại Lương Châu, gồm một mỏ muối, một mỏ sắt, và thậm chí có cả một mỏ vàng, tất cả đều được bảo vệ cẩn thận. Tuy nhiên, vị trí cụ thể lại không được ghi rõ.

"Phụ thân thần phụ được giao quản lý mỏ sắt. Nếu nương nương muốn, thần phụ có thể xin phép để đưa nương nương đến xem."

Lâm Trương thị trong lòng không nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ đích thân đi, nhưng không ngờ Chân Nguyệt lại rất hứng thú, nói ngay: "Được, ngày mai có thể đi chứ?"

Lâm Trương thị hơi ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng gật đầu: "Dạ, được ạ. Thần phụ sẽ lập tức báo với phụ thân."

"Vậy tốt quá." Chân Nguyệt gật đầu, rồi hỏi thêm: "Ở đó có mỏ than không?"

Lâm Trương thị thoáng ngập ngừng: "Hiện tại Lương Châu chưa phát hiện mỏ than."

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Thế đã có ai chuyên tìm kiếm quặng chưa?"

"À... cũng chưa ạ." Thường thì quặng được phát hiện do người dân báo lên quan phủ, sau đó quan phủ mới cử người đến xác minh và bảo vệ. Người chuyên tìm kiếm quặng thì chưa có."

Chân Nguyệt suy nghĩ: "Vậy à... có lẽ nên đào tạo một số người chuyên về việc này."

Sau đó, Chân Nguyệt không nói thêm về chuyện quặng mà chuyển sang những câu chuyện gia đình, hỏi Lâm Trương thị về hài tử, gia cảnh và tình hình sinh sống của họ.

Sau một lúc, vì còn có việc phải ra ngoài, Chân Nguyệt để Lâm Trương thị lui làm nàng ấy thở phào nhẹ nhõm khi được cáo lui, cúi chào Hoàng hậu rồi rời đi.

Chân Nguyệt quay về phòng thay y phục, rồi cùng thị nữ chuẩn bị ra ngoài.

Trong khi Chân Nguyệt tìm hiểu tình hình Lương Châu, Kiều Triều đã đụng độ với quân Hung Nô. Đêm qua, quân Hung Nô tấn công bất ngờ, Kiều Triều chỉ huy quân lính đẩy lùi và bắt sống một nhóm binh sĩ.

Sau đó, hắn chỉnh đốn binh mã rồi tiến công vào đại bản doanh của Hung Nô. Tối đó, quân của hắn mở cuộc đánh lén, âm thanh "ầm ầm" vang xa đến hàng trăm dặm.

Đêm ấy, trong giấc ngủ, Chân Nguyệt bỗng choàng tỉnh: "Có phải có tiếng nổ không?"

Thị nữ đứng bên không nghe thấy gì, liền đáp: "Nương nương, thần không nghe thấy gì cả."

"Thôi được, có lẽ ta tưởng tượng. Ngươi nghỉ ngơi đi."

"Dạ."

Chân Nguyệt nhanh chóng trở lại giấc ngủ, nhưng nơi Kiều Triều đang chiến đấu lại đầy khói bụi và xác người. Hắn gạt bụi trên mặt và ra lệnh: "Bắt sống tên thủ lĩnh!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 896



Tuy nhiên, thủ lĩnh Hung Nô quá xảo quyệt nên đã trốn thoát, nhưng Kiều Triều tin rằng quân Hung Nô sẽ không dừng lại ở đây.

Trong khi Kiều Triều chiến đấu huấn luyện binh lính, Chân Nguyệt đã đến mỏ sắt. Cửa hầm tối đen, công nhân đẩy xe quặng ra ngoài. Dù có sự hỗ trợ của ngựa, bò, nhưng lực lượng ở đây vẫn còn thiếu thốn.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Những người làm việc tại đây đa phần là phạm nhân, bị đày đến đây để chuộc tội." Trương Trung Hạng, phụ thân của Lâm Trương thị và là vị giáo úy quản lý khu mỏ, giải thích.

Nàng hỏi về cách thức vận chuyển, dụng cụ, ... để có thể khai thác được sắt. Nhưng sau khi tìm hiểu thì thấy ở đây còn khá thô sơ. Sau khi hỏi một lúc thì nàng biết ở đây không có ròng rọc nên bèn sai người vẽ lại theo sự chỉ dẫn của nàng để tiến hành chế tạo theo bản vẽ.

Chân Nguyệt không đi sâu vào trong mỏ, chỉ quan sát sơ qua. Các xe chở quặng sắt được vận chuyển đến nơi gia công, rồi được thợ rèn thêm vào các vật liệu khác để chế tác thành vũ khí và công cụ.

Nàng cũng chọn một con d.a.o găm nhỏ làm kỷ niệm rồi trở về. Khi về đến phủ trời đã tối.

"Nương nương! Bệ hạ có thư gửi lại đây."

"Đưa ta xem ngay."

"Dạ, đây ạ."

Chân Nguyệt mở thư, thấy Kiều Triều chỉ nhắn vài dòng ngắn gọn, dặn nàng không cần lo lắng, nói rằng mình vẫn an toàn và mong nàng gửi thư thường xuyên.

Chân Nguyệt nhìn thư:... Mang nàng đến tận đây, giờ còn muốn nàng viết thư nhiều nữa.

Nàng trở về thư phòng, viết một câu ngắn gọn: "Bận, bình an." Rồi bảo người mang thư đi gửi cho Kiều Triều.

Khi Kiều Triều nhận được thư, vừa mở ra đã thấy đúng ba chữ...

"Các ngươi thấy nương nương bận gì thế?"

"Nương nương mỗi ngày đều ra ngoài dạo một vòng, hôm trước Nguyên phu nhân và Lâm phu nhân cũng đến thỉnh an, sau đó nương nương còn đến nông trang của Nguyên phu nhân, rồi đi thăm một mỏ quặng sắt ngoài thành Lương Châu."

"Ồ, còn gì nữa không?"

"Hết rồi ạ."

"Được, ngươi lui xuống đi."

"Dạ."

Chân Nguyệt bên này lại bận rộn chuẩn bị phác thảo cho một mô hình ròng rọc. Sau khi vẽ xong, nàng đưa cho Lâm Trương thị để nhờ tìm người chế tạo. Tiếp đó, nàng còn tìm đến Nguyên Dương thị, nhờ giúp tìm một số người.

"Tìm những người biết xem tinh tượng, hiểu về đá và có kiến thức về quặng."

Nguyên Dương thị ngạc nhiên hỏi: "Nương nương muốn làm gì với họ?"

Chân Nguyệt đáp: "Ta muốn tìm người chuyên khảo sát quặng. Lương Châu rộng lớn thế này, chắc chắn không thể chỉ có vài mỏ quặng như vậy."

"Phu nhân có biết than đá chứ? Hãy tìm cho ta những người có thể tìm ra mỏ than, nhất định phải có mỏ than ở đây."

Vùng đất này có địa hình địa lí giàu tài nguyên khoáng sản, một vùng rộng lớn như vậy không thể chỉ có vài mỏ quặng.

"Vâng, thần phụ sẽ lập tức tìm người cho nương nương," Nguyên Dương thị đáp.

Chân Nguyệt đang nỗ lực phát triển Lương Châu, nàng thậm chí phát hiện rằng ở đây còn chưa có một học phủ chính quy. Học sinh thường phải sang An Châu để học. Theo quan điểm của nàng, mỗi châu phải có ít nhất một học phủ.

Đúng lúc này, Nguyên Hải từ tiền tuyến trở về, nghe tin Chân Nguyệt muốn xây dựng học phủ cho Lương Châu, ông rất phấn khởi. Thực ra, ông cũng lo lắng về vấn đề giáo dục nơi đây. Lương Châu có ít người học hành, do là vùng biên giới nên hầu hết người dân đều thuộc các hộ quân. Hài tử các gia đình quân nhân cuối cùng vẫn tiếp nối nghề nghiệp phụ thân, gia gia trong quân ngũ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 897



Ngoài ra, nơi đây thường xuyên có chiến sự, nên hài tử của các gia đình có người thân hy sinh trong chiến trận thường tiếp tục ra chiến trường để báo thù. Điều này khiến cho Lương Châu trở thành một vùng đất nơi 10 hộ thì có đến 9 nhà có người nhập ngũ.

Hầu hết người dân bình thường chọn con đường lập công trong quân đội để thăng tiến, chỉ những gia đình giàu có mới có điều kiện cho hài tử nhà mình đi thi khoa cử. Tuy nhiên, khoa cử cũng là một cách để một tri phủ đạt thành tích. Nếu trong châu có người đỗ Trạng Nguyên, đó cũng là một niềm tự hào và thành tựu cho tri phủ.

Trong khi đó, ở chiến tuyến, Kiều Triều đang xem xét bản đồ để bày binh bố trận."Quân tàn của Tiền Triều sau khi trốn chạy lên núi vẫn chưa bỏ ý định gây rối, lần này lại kéo quân đến nữa."

"Bệ hạ, thám tử báo rằng đại quân Hung Nô đang đóng ở khu vực sông Sóng Nữ gần đây."

"Tướng lãnh của họ là ai?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Là Mặc Đốn Thiền Vu, thủ lĩnh mới của Hung Nô, nhi tử thứ sáu của vị thủ lĩnh trước. Mẫu thân hắn ta là người Hán, nghe nói từ nhỏ bị các huynh đệ tỷ muội đối xử tệ bạc, nhưng tính tình rất âm hiểm và tàn bạo, sau này đã g.i.ế.c vài người trong số họ."

"Tiếp tục điều tra thêm về hắn."

"Bệ hạ, thần có một kế!" Một vị phó tướng bước lên thưa.

"Nói."

"Thần nghĩ có thể hạ độc vào nguồn nước sông Sóng Nữ. Nếu độc được thả vào thượng nguồn, chắc chắn quân Hung Nô ở hạ lưu sẽ trúng độc khi dùng nước..."

Lâm Phong lập tức phản đối: "Không thể được! Người dân ở hạ lưu cũng cần dùng nước, nếu hạ độc thì dân chúng sẽ chịu ảnh hưởng."

"Vậy ra lệnh cho họ không dùng nước."

"Nhưng cách này sẽ gây hại cho dân lành. Ta cho rằng không ổn!" Lâm Phong tiếp tục phản đối, mặc dù một số tướng lĩnh khác cho rằng vì mục tiêu tiêu diệt địch, có thể cân nhắc biện pháp này.

Cuối cùng, Kiều Triều quyết định không sử dụng cách này. Hắn cho rằng chưa cần dùng đến loại phương pháp có thể gây hại cho dân thường.

Dù vậy, quân Hung Nô vẫn tiếp tục có ý định tấn công. Kiều Triều nhìn chằm chằm vào một thung lũng trên bản đồ: "Đây là chỗ lý tưởng, dẫn quân Hung Nô đến đây rồi bố trí phục kích."

Lâm Phong liếc nhìn vị trí thung lũng, lo lắng nói: "Bệ hạ, đó là vùng núi tuyết, thần lo có thể sẽ xảy ra lở tuyết."

Kiều Triều đáp: "Hiện giờ trời lạnh nhưng chưa có tuyết lớn, sao lại lở tuyết được?"

"Dạ, hiện chưa rõ, nhưng trước đây vào khoảng tháng Chạp đã từng có lở tuyết."

"Bây giờ mới tháng Mười, chưa có tuyết rơi. Để người đi kiểm tra kỹ càng, nếu điều kiện ổn định thì cứ triển khai kế hoạch."

"Tuân lệnh, bệ hạ."

Thời tiết ở quân doanh biên giới Tây Bắc trở nên lạnh giá hơn bao giờ hết. Những người lính tay cầm bánh bao nóng hổi kẹp dưa muối và khoai tây, cố gắng giữ ấm trong bữa ăn.

Trong lều, Kiều Triều cũng dùng bữa sáng giản dị với bánh bao và khoai tây giống binh lính. Một miếng khoai tây khô khiến hắn mắc nghẹn, phải uống một ngụm nước lớn mới nuốt trôi được. Ban đầu, nhà bếp chuẩn bị cho hắn những món ăn tinh xảo, nhưng Kiều Triều quyết định dùng các món giống như mọi người.

Thấy khoai tây khá nhạt nhẽo, Kiều Triều mở hòm hành lý lấy ra hũ tương đậu nành đã chuẩn bị từ trước, chấm thêm vào khoai tây, thấy ăn cũng ngon miệng hơn. Hắn ăn xong ba cái bánh bao và ba củ khoai tây, cảm thấy bụng đã no. Đúng lúc đó, Lâm Phong từ ngoài lều bước vào, báo cáo gấp: "Điện hạ, quân Hung Nô có dấu hiệu di chuyển! Người của chúng ta đang chuẩn bị dẫn chúng về vị trí mai phục!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 898



Kiều Triều vội cầm lấy vũ khí, bước ra ngoài rồi leo lên ngựa, quân lệnh truyền xuống rõ ràng: "Chúng ta lập tức xuất phát! Đội mai phục đã sẵn sàng chưa?"

"Đã sẵn sàng!" – Lâm Phong đáp lại.

"Được! Ta dẫn quân đến điểm mai phục bên trái sơn cốc. Ngươi dẫn quân chiếm phía bên kia!"

Kiều Triều dẫn đầu một đội binh mã tiến l*n đ*nh núi bên trái sơn cốc, gió lạnh thổi quất vào mặt đau rát nhưng giúp tinh thần tỉnh táo. Ở phía bên kia, Mặc Đốn Thiền Vu dẫn quân Hung Nô tiến công, nhưng một toán thám báo phát hiện có một đội quân Bình Phục đóng quân ở phía Tây.

"Họ có bao nhiêu người?" – Mặc Đốn hỏi.

"Khoảng hai trăm quân."

"Hãy cử một ngàn binh mã do Hô Diên chỉ huy, nếu cần thiết thì tiêu diệt toàn bộ."

Hô Diên dẫn một ngàn quân tới, thấy trước mắt chỉ có hai trăm quân, nhưng khi tiến đến gần sơn cốc, hắn phát hiện phía trong có nhiều doanh trại lớn, thấy những nồi nấu to, đoán chừng phải có ít nhất hai ngàn người đóng quân.

"Trình báo ngay cho Đại vương để ngài gửi thêm viện binh!" – Hô Diên ra lệnh.

Hô Diên tiếp tục cho thám tử lên núi điều tra, nhưng nhóm thám tử vừa tiến lên thì bất ngờ bị hơn hai mươi binh lính Bình Phục phục kích, tiêu diệt toàn bộ. Một vài lính Bình Phục mặc lại trang phục Hung Nô, giả làm thám tử trở về báo tin: "Thưa tướng quân, trong sơn cốc bỗng dưng chỉ còn lại một số ít quân canh giữ, phần lớn đã rút đi theo lệnh của Hoàng đế, chỉ để lại kho lương."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hô Diên mừng rỡ: "Quân địch thật sự bỏ lại lương thảo! Mọi người chuẩn bị, xông vào chiếm doanh trại!"

Hắn ta dẫn quân tiến vào doanh trại, chỉ thấy một vài lính canh đang chạy sâu vào sơn cốc như thể đang hoảng sợ bỏ trốn, Hô Diên đắc ý nghĩ rằng đối phương đã kinh hãi. Nhưng khi vào giữa sơn cốc, hắn ta nhận ra doanh trại trống rỗng. Tới khi phát hiện các túi lương thảo chỉ toàn cát, hắn ta mới nhận ra đã trúng kế. Ngay lúc đó, từ trên đỉnh núi những tảng đá lớn được lăn xuống ầm ầm, cuốn theo đất đá, đè nát quân Hung Nô.

"Chạy mau! Rút lui!" – Hô Diên tuyệt vọng hô to, nhưng đã quá muộn. Mũi tên từ phía trên liên tiếp b.ắ.n xuống, quân Bình Phục ở lối ra cũng chặn đường, khiến quân của Hô Diên bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nghe tin Hô Diên bị mắc bẫy trong sơn cốc, Mặc Đốn Thiền Vu dẫn quân đến cứu viện. Nhưng vừa tới gần, một người chạy đến báo gấp: "Đại vương, không hay rồi! Hô Diên tướng quân trúng kế, xin Đại vương cứu viện!"

Mặc Đốn thấy tình thế nguy cấp, lập tức xem xét địa hình xung quanh, chọn con đường vòng núi để tránh rơi vào bẫy. Tuy nhiên, quân của Kiều Triều đã đón đầu ở đỉnh núi, chờ sẵn và tiếp tục ném đá, b.ắ.n tên về phía quân Hung Nô. Mặc Đốn hiểu ngay mình đã trúng kế, hắn ta nhanh chóng ra lệnh rút quân, dẫn binh lính chạy qua ngọn núi khác.

Lúc này, từ một đỉnh núi cao, Kiều Triều quan sát thấy Mặc Đốn đang cố vượt núi, chàng lập tức giương cung nhắm vào lưng Mặc Đốn và b.ắ.n một mũi tên. Mặc Đốn cảm thấy nguy hiểm, lập tức cúi người, mũi tên chỉ sượt qua đầu hắn ta trong gang tấc liền quay lại, ánh mắt chạm vào Kiều Triều đang đứng trên cao.

Mặc Đốn không dừng lại, tiếp tục dẫn quân vượt qua núi, nhưng Kiều Triều đã ra hiệu cho quân binh đuổi theo, phía bên kia Lâm Phong cũng dẫn một đội quân vòng qua để chặn đầu. Hai bên giáp công ngay giữa sườn núi, trận chiến diễn ra ác liệt. Dù quân Bình Phục nắm ưu thế, nhưng quân Hung Nô cũng không hề yếu kém. Thời tiết lạnh giá và địa hình núi hiểm trở khiến trận đánh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, chỉ cần sơ suất một chút là có thể trượt ngã xuống vực sâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 899



Trong lúc trận chiến đang căng thẳng, Kiều Triều nhìn thấy Mặc Đốn định rút chạy về phía một con sông ở hạ lưu sơn cốc. Dòng sông hai bờ đóng băng, nước chảy xiết ở giữa. Đuổi kịp tới bờ sông, Kiều Triều đối mặt với Mặc Đốn. Hắn ta nhận ra đây là Hoàng đế Bình Phục và ngước nhìn chàng, thốt lên:

"Hoàng đế Bình Phục!"

Từ vị trí này nhìn ra, thấy rõ có rất nhiều người đang vây quanh bảo vệ vị thủ lĩnh. Thêm vào đó, tin tức nói rằng hoàng đế đích thân ra trận. Mặc Đốn Thiền Vu chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra ngay người đối diện là ai.

Kiều Triều không phí lời với hắn ta, vì thường xuyên nghe A Nguyệt nhà hắn nhắc rằng "Kẻ ác c.h.ế.t vì nói nhiều." Khi muốn g.i.ế.c ai thì tuyệt đối không nên nói nhiều lời, nên Kiều Triều rút kiếm xông thẳng vào.

Chân Nguyệt lúc này đang nhàn nhã trong phủ, vừa xong một thời gian bận rộn nên muốn nghỉ ngơi đôi chút. Tuy nhiên, nằm mãi mà vẫn cảm thấy không thoải mái, có linh cảm như sắp có chuyện gì đó xảy ra, đôi mắt giật liên tục.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sáng nay nàng còn nghĩ có phải mình sắp phát tài chăng? Ví như có người tìm thấy mỏ vàng hay mỏ than. Đến mức nào thì nàng cũng không cho là chuyện xui xẻo, vì mí mắt trái nhảy thì lành, mí phải nhảy cũng lành. Nếu không phải dấu hiệu may mắn thì có lẽ chỉ là do mắt mệt mỏi mà thôi.

Còn tai giật thì? Điều đó là không thể xảy ra.

Cả ngày, Chân Nguyệt luôn thấy không yên tâm, nghĩ có thể khí hậu thay đổi, nên gọi đại phu đến xem. Tuy nhiên, đại phu không phát hiện gì, còn nói nàng khỏe mạnh.

Chân Nguyệt cũng thấy bản thân không có vấn đề gì, đành nghĩ rằng có lẽ là do lao lực quá, rảnh rỗi thì lại thấy bứt rứt.

Vì quá nhàm chán, nàng bèn thử học thêu may chút đỉnh. Hơn nửa đời người nhưng thực tế nàng chưa bao giờ học thành thạo việc này, dù sao thì cũng có người làm thay, thành thạo hay không không phải điều quan trọng.

Nhân tiện nàng có ý định thêu một cái túi nhỏ để tặng Kiều Triều. Tuy nhiên, vừa mới bắt đầu đã đ.â.m vào đầu ngón tay, m.á.u lập tức trào ra.

"Nương nương!" Một cung nữ bên cạnh vội gọi đại phu.

Chân Nguyệt ngăn lại,"Đừng làm to chuyện lên, không có gì nghiêm trọng." Nàng đặt ngón tay lên miệng l**m, vết thương nhỏ nhanh chóng ngừng chảy máu.

Bất chợt, bên ngoài có tiếng động lớn, Tiền Tống luôn theo sát Kiều Triều chạy vào với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Nương nương! Nương nương!"

Chân Nguyệt bỏ mọi thứ trong tay xuống, đứng dậy và bước ra ngoài,"Có chuyện gì vậy? Chủ tử của ngươi đâu?"

Tiền Tống báo,"Bệ hạ rơi xuống sông, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy người!"

Sắc mặt Chân Nguyệt biến sắc,"Làm sao có thể như vậy!" Vừa hỏi vừa bước nhanh ra ngoài,"Chuẩn bị ngựa! Bệ hạ mất tích ở đâu?"

Tiền Tống đi theo, tường thuật lại tình hình,"Bệ hạ và vua Hung Nô lúc đó đang đánh nhau ở bờ sông. Vua Hung Nô bị bệ hạ đ.â.m trúng một nhát, nhưng lại nắm lấy bệ hạ kéo xuống sông. Cả hai triền đấu một lúc rồi cùng rơi xuống nước!"

Khi các thuộc hạ đuổi đến, vừa lúc nghe tiếng ầm ầm của tuyết lở. Lâm Phong tướng quân ra lệnh cho mọi người lui lại tránh tuyết lở, nhưng khi tìm lại thì không thấy bệ hạ đâu nữa!"

"Còn vua Hung Nô thì sao?"

"Hắn cũng mất tích!"

"Đã xuống nước tìm chưa?"

"Tìm rồi, nhưng vẫn không thấy bệ hạ! Trước đây, bệ hạ có dặn nếu có điều bất trắc thì phải báo cho nương nương trước tiên."

Chân Nguyệt biết rằng Kiều Triều đã chuẩn bị sẵn di chiếu để giao lại cho nàng nhằm ổn định triều đình và đưa A Sơ lên ngôi nếu có bất trắc.
 
Back
Top Bottom