Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 20



Mã thị tức giận đến mức chỉ tay vào Chân Nguyệt, "Ngươi... ngươi... ngươi..."

Chân Nguyệt liền hất tay bà ta ra, "Ngươi cái gì mà ngươi! Ha ha ha, nghe nói nhà ngươi gặp báo ứng, theo ta thì đúng là làm nhiều chuyện xấu nên gặp quả báo thôi! Chậc chậc chậc! Hôm nay chỉ là gà bị chém đầu, ngày mai biết đâu lại đến người đấy!" Chân Nguyệt vừa nói vừa làm động tác cắt cổ, thần thái đầy vẻ mỉa mai.

Mã thị tức đến nghiến răng, "Chân thị! Chắc chắn là nhà ngươi làm! Chính là nhà các ngươi!"

Chân Nguyệt đáp lại, "Có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ mà bôi nhọ người khác là ta có thể kiện ngươi đấy!"

Mã thị thách thức, "Ngươi dám!"

Chân Nguyệt lạnh lùng, "Ta thì có gì không dám. Kiều Đại, đi kiện quan cho ta!"

Kiều Triều hơi do dự, nhưng khi Chân Nguyệt liếc mắt ra hiệu, hắn liền nhanh chóng làm như định đi ra ngoài. Lúc này, trưởng thôn vừa tới, "Có chuyện gì vậy? Mã thị, ngươi lại gây rối gì đây?"

Mã thị vội vàng kêu lên, "Ta không có gây rối gì cả! Trưởng thôn, ngươi xem sân nhà ta! Đêm qua, không biết kẻ nào độc ác đã gϊếŧ hết gà của nhà ta, ta cực khổ nuôi dưỡng chúng nó mà!"

Kiều Triều thấy thôn trưởng tới, liền lẳng lặng quay về đứng cạnh Chân Nguyệt. Chân Nguyệt cười nhạt, trong lòng hả hê, đáng đời!

Nàng quay sang nhìn Lâm Tiểu Hổ, "Ta nghĩ là do nhi tử nhà ngươi làm, ai chứ hắn nghịch ngợm thì ai cũng biết, không phải mới ngày một ngày hai."

Lâm Tiểu Hổ nghe vậy, lòng chợt chùng xuống, lo lắng việc mình làm hôm qua bị phát hiện. Ánh mắt hắn liền trở nên trốn tránh, chẳng dám đối diện với ánh nhìn của mọi người.

Chân Nguyệt: "Hừ, tự xem lại con trai mình đi, ánh mắt lấm lét như vậy, ta thấy chính là hắn làm! Mã thị, nhà ngươi đúng là không biết liêm sỉ, con mình gây chuyện lại còn muốn vu oan cho người khác để kiếm bồi thường. Đúng là mặt dày!" Chân Nguyệt hừ một tiếng khinh miệt, "Vậy mà lại còn dám vu khống chúng ta, khiến bụng ta khó chịu. Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé trong bụng ta, Mã thị, ngươi không thoát được trách nhiệm đâu!"

Lâm Tiểu Hổ vội vàng phủ nhận, "Không phải ta!"

Chân Nguyệt liếc nhìn cậu ta, "Chối làm gì, nhìn ngươi chột dạ thế kia! Chắc chắn là ngươi!"

Mã thị cũng lên tiếng, "Tuyệt đối không phải con ta làm." Tuy nói vậy, nhưng khi bà nhìn Lâm Tiểu Hổ, trong lòng cũng dấy lên nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự là do con mình?

Chân Nguyệt cười khẩy, "Không phải nó thì sao lại chột dạ thế? Nói không ra đúng không?"

Mã thị lúng túng phản bác, "Đâu có... Đâu có chột dạ! Ngươi nói bậy!"

Chân Nguyệt khoanh tay trước ngực, "Ai trong lòng có tật thì mới chột dạ. Hừ!"

Lúc này, trưởng thôn bước tới, "Được rồi! Mã thị, kể lại chi tiết sự việc cho ta nghe."

Mã thị liền thuật lại tình hình sáng nay, trưởng thôn Kiều Phong lắng nghe rồi hỏi, "Đêm qua các ngươi không nghe thấy động tĩnh gì sao?"

Mã thị lắc đầu, "Không, một chút động tĩnh cũng không." Lâm Thủy và Lâm Thạch cũng lắc đầu theo. Cả nhà họ quả thật không nghe thấy gì, cứ như là có ma quỷ làm ra chuyện này vậy. Nghĩ đến đó, ai nấy đều lạnh người.

Kiều Phong tiến vào sân kiểm tra, phát hiện một dấu chân nhỏ cạnh chuồng gà, liền chỉ vào và hỏi, "Dấu chân này của ai?"

Mã thị nhìn rồi trả lời, "Đây không phải là dấu chân của ta. Thường ngày chỉ có ta cho gà ăn thôi."

Chân Nguyệt liếc qua rồi cười nhạt, "Chẳng phải là dấu chân của con trai ngươi sao? Ta đã nói rồi, chính nó làm mà ngươi không tin!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 21



Mọi người nhìn lại dấu chân, rồi nhìn Lâm Tiểu Hổ, "Đúng rồi, đây đúng là dấu chân của Lâm Tiểu Hổ."

"Cái gì? Chính nhi tử của mình gϊếŧ gà rồi lại định đổ vấy cho người khác sao?"

"Có phải như Chân thị nói, nhà này muốn lợi dụng để đòi bồi thường không?"

"Tâm địa độc ác thật!"

Mọi người bắt đầu chỉ trỏ, Mã thị lúc này cũng nghi ngờ nhi tử của mình, nhưng dù là sự thật thì cũng không thể thừa nhận.

"Khoan đã, dấu chân của con ta ở đây thì đã sao? Không có nghĩa là nó làm. Nó có lý do gì để gϊếŧ gà chứ? Nó còn chưa biết gϊếŧ gà!"

Lâm Tiểu Hổ cũng gấp gáp phủ nhận, "Nương, thật sự không phải con, con không có làm."

Chân Nguyệt cười nhạt, "Nếu không phải nhi tử của ngươi thì chỉ có ngươi tự bày trò, gϊếŧ gà rồi đổ tội cho người khác thôi! Chắc gà nhà ngươi bị bệnh, sợ lây lan nên gϊếŧ hết, giờ lại muốn vu oan cho người khác để đòi bồi thường chứ gì?"

Nói rồi, Chân Nguyệt che mũi, lui về sau vài bước, "Trong sân này, ngoài dấu chân nhà ngươi thì còn ai khác đâu? Ngươi nói không phải các ngươi làm, chẳng lẽ là ma?"

"Hay thật sự là báo ứng, làm nhiều chuyện xấu nên bị trừng phạt thôi." Chân Nguyệt cười mỉa.

Lâm Tiểu Hổ nghe thế, lòng càng thêm lo lắng, chẳng lẽ thật sự là báo ứng?

Mã thị tức giận, xông lên định đánh Chân Nguyệt, nhưng Chân Nguyệt liền đặt tay lên bụng, thách thức, "Ngươi dám đánh không? Đánh đi, đánh vào bụng ta này! Nếu con ta có mệnh hệ gì, thì Lâm Tiểu Hổ nhà ngươi cũng phải chôn cùng!"

Kiều Triều lo lắng Mã thị quá kích động có thể thực sự ra tay, nên vội vàng đứng chắn trước mặt Chân Nguyệt. Chân Nguyệt đứng sau lưng hắn, thò đầu ra, nói giọng đầy thách thức, "Ta xem ngươi cũng không dám đâu!"

Mã thị tức đến ngực phập phồng, lòng đầy oán giận. Miệng lưỡi của Chân thị sao mà ngày càng sắc bén như thế?

Lúc này, trưởng thôn lên tiếng hòa giải: "Thôi nào, đừng cãi nhau nữa! Mã thị, ta đã kiểm tra một vòng, quả thật không thấy dấu chân của người ngoài, cũng không có gì khác thường. Thật sự các ngươi không nghe thấy tiếng gà kêu hay bất kỳ âm thanh gì vào đêm qua sao?"

Mã thị đáp: "Không có, một tiếng động cũng không." Nếu có, họ đã không để chuyện này xảy ra rồi.

Trưởng thôn vuốt râu, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Không có chứng cứ cụ thể, nếu ngươi không muốn chấp nhận, thì có thể báo quan."

Mã thị vừa nghe đến báo quan liền lắc đầu nguầy nguậy, "Không, không thể báo quan." Làm dân thường, họ sợ nhất là dính líu đến quan phủ. Nghe đâu có người từng báo quan, nhưng lại bị đánh đập, thậm chí bị ép nộp tiền, nên nàng ta không dám mạo hiểm.

Lâm Thạch hỏi, "Thôn trưởng, thật sự không tìm được ai sao?"

Thôn trưởng đáp: "Các ngươi hãy chú ý quan sát thêm vài ngày. Xem thử đêm nay hoặc những ngày tới có ai lại dám đến quấy phá không. Đêm đến đừng ngủ quá say."

Mã thị miễn cưỡng đồng ý, "Được rồi. Nhưng hôm nay nhiều người đã biết chuyện, nếu có ai làm thì chắc họ sẽ không dám quay lại nữa."

Chân Nguyệt cười khẩy, "Hừ, vẫn còn nghi ngờ chúng ta sao? Ngươi nói thử xem, trong nhà chúng ta ai có thể leo tường nhà ngươi mà không phát ra tiếng động, lại còn gϊếŧ hết gà?"

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, tự hỏi: Ai trong Kiều gia có thể làm được việc này?

Thôn trưởng kết thúc cuộc tranh luận, "Thôi được, về trước đi. Đợi thêm vài ngày xem sao."

Dù không cam lòng, Mã thị cũng chẳng còn cách nào khác. Bà Trương đứng gần đó thêm lời: "Ít nhất gà không bị trộm đi, vẫn còn ăn được, cũng coi như là phúc."

Mã thị hậm hực đáp, "Phúc cho ngươi thì có!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 22



Bà Trương quay lưng bỏ đi, lẩm bẩm, "Tốt bụng an ủi mà lại bị mắng, xứng đáng! Phi!"

Chân Nguyệt thấy sự việc đã lắng xuống cũng xoay người đi về. Vừa đi, nàng vừa nghĩ, nói nhiều thế này cũng thật mệt. Tiền thị đi cạnh, phấn khởi nói: "Quả nhiên chỉ có đại tẩu mới trị được Mã thị. Nàng ta bị tỷ làm cho không nói lại được câu nào. Xứng đáng!"

Kiều Triều lặng lẽ theo sau, thầm nghĩ: Vợ hắn đúng là cãi nhau rất giỏi.

Khi về đến nhà, Kiều Trần thị đã chuẩn bị xong bữa sáng, liền hỏi: "Sự việc thế nào rồi?"

Tiền thị đáp: "Không rõ ai làm, nhưng ta nghĩ chắc là do nhà họ tự gây ra. Có khi chính là thằng bé Lâm Tiểu Hổ. Thằng nhóc đó thật quá nghịch ngợm."

Kiều Trần thị hỏi tiếp: "Trưởng thôn cũng không tìm ra được gì sao?"

Tiền thị nói: "Trong sân nhà họ chỉ có dấu chân của người nhà Mã thị thôi. Ai mà lợi hại đến mức vào đó mà không để lại dấu vết chứ? Chắc chắn là báo ứng! Làm chuyện xấu thì sớm muộn cũng bị trừng phạt. Đúng không, đại tẩu?"

Chân Nguyệt đáp lại một cách hờ hững.

Kiều Triều ngồi im, lòng nghĩ: Đúng là làm chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện do hắn làm...

Chân Nguyệt thấy cãi cọ đến mức này cũng hơi mệt, liền ngồi xuống. Tiểu Hoa nhanh chóng đưa nàng một chén nước. Sau khi uống nước, nàng hỏi: "Bữa sáng xong chưa?"

Kiều Trần thị đáp: "Xong rồi, ta sẽ mang ra ngay. Mọi người ngồi xuống ăn sáng đi, còn phải ra đồng làm việc nữa."

Cả nhà đói bụng liền ngồi xuống ăn sáng. Chân Nguyệt vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ gà nhà Mã gia nhỉ?" Dù nghĩ mãi, nàng cũng không thể đoán ra được ai làm việc này.

Kiều Triều ngồi cạnh, lặng lẽ uống cháo loãng.

Bên kia, Mã gia cũng đang đầy nghi ngờ. Mã thị quay sang hỏi chồng và cha chồng: "Các ngươi nghĩ là ai làm?" Sau đó, bà nhìn thẳng vào Lâm Tiểu Hổ, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Hổ, có phải con làm không?"

Lâm Tiểu Hổ liều mạng lắc đầu, "Thật sự không phải con." Trong lòng hắn đầy lo sợ, liệu có phải do mình gϊếŧ gà nhà Kiều gia mà bị báo ứng?

Mã thị nghi ngờ nhìn hắn, "Thật sự không phải ngươi?"

Lâm Tiểu Hổ đáp: "Thật sự không phải con, con chỉ gϊếŧ gà nhà Kiều gia thôi. Con không hiểu tại sao gà nhà mình lại bị gϊếŧ."

"Cái gì! Con gϊếŧ gà nhà Kiều gia từ bao giờ?" Mã thị kinh ngạc hỏi.

Lâm Tiểu Hổ nhỏ giọng kể lại mọi chuyện, "Lúc con thấy cả nhà họ đi ra ngoài, con lén bò vào sân, gϊếŧ gà của họ rồi dẫm lên quần áo."

Mã thị nghe xong, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nhà mình, liền la lớn, "Ta biết ngay mà! Nhất định là bọn họ! Họ trả thù chúng ta! Ta phải đi tìm Chân thị!"

Mã thị vừa nói vừa định lao ra cửa, nhưng bị Lâm Thạch giữ lại. "Ngươi làm sao biết là bọn họ? Ngươi nghĩ xem, trong Kiều gia có ai có thể làm được chuyện này?"

Mã thị khựng lại, nghĩ rằng trong Kiều gia chỉ có Chân thị là đáng gờm, nhưng nàng lại đang mang thai. Còn những người khác đều yếu đuối, kể cả Tiền thị cũng không có khả năng. Hơn nữa, tường nhà họ cao hơn nhà Kiều gia nhiều.

"Chẳng lẽ là... Kiều Đại?"

Lâm Thạch suy nghĩ, gần đây Kiều Đại có chút khác lạ, nhưng...

"Kiều Đại thực sự có thể lẻn vào sân nhà chúng ta trong đêm mà không gây ra tiếng động nào sao? Nàng nghĩ hắn lợi hại đến mức đó à?"

Mã thị cũng cảm thấy điều này khó tin. Trong mắt bà bỗng hiện lên nỗi sợ hãi, "Có phải thật sự là báo ứng, vì Tiểu Hổ gϊếŧ gà nhà họ không?"

Lâm Thạch thở dài, "Thôi, mấy ngày tới ta sẽ canh chừng ban đêm, xem ai là kẻ gây rối. Nàng cũng nên để ý đến động tĩnh nhà Kiều gia."

Mã thị gật đầu, "Được, được."

Lâm Thạch nói tiếp: "Trước hết, đem gà thu dọn lại một chỗ rồi chế biên lên ăn đi."

Mã thị nhìn những con gà đã chết, lòng đầy đau xót, nhưng khi nghĩ đến Kiều gia cũng chịu cảnh tương tự, bỗng nhiên nàng ta thấy dễ chịu hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 23



Mã thị vội hỏi con trai: “Đúng rồi, con có bị bọn họ phát hiện không?”

Lâm Tiểu Hổ lắc đầu đáp: “Không... không đâu, con về nhà trước khi bọn họ về.”

Lâm Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ họ không biết Tiểu Hổ làm chuyện này, nếu không Chân thị đã chẳng im lặng như vậy.”

Mã thị nghe xong liền thấy cũng có lý, “Đúng thế, Chân thị mà im lặng à? Kỳ lạ thật. Chẳng lẽ mang thai nên tính tình thay đổi? Trước đây khi mang thai, nàng vẫn rất hung dữ mà.”

Lâm Thạch đáp: “Ai mà biết được thai phụ các nàng nghĩ gì? Có lẽ đây chỉ là giai đoạn thay đổi tính cách.”

“Cũng có thể.”

Ở Kiều gia, sau bữa sáng, mọi người xuống ruộng làm việc, chỉ có Kiều Triều ở lại nhà. Chân Nguyệt bảo Kiều Triều cùng ba đứa nhỏ giặt quần áo, rồi lo liệu lại vườn rau phía sau nhà. Trước đó, một phần vườn rau đã bị Lâm Tiểu Hổ phá hỏng, Chân Nguyệt yêu cầu Kiều Triều sửa sang lại để chuẩn bị trồng thêm cây cối.

Chân Nguyệt từng thử sử dụng dị năng mộc hệ của mình nhưng không hiểu sao, từ khi đến thế giới này, nàng cảm thấy dị năng không còn linh hoạt như trước. Dù nàng đã nghỉ ngơi nhiều ngày, nhưng khi nàng vừa thử truyền năng lượng vào một cây nhỏ thì đứa bé trong bụng liền đạp mạnh.

“Ngô...” Chân Nguyệt ôm bụng, rêи ɾỉ vì đau đớn, không dám tiếp tục dùng dị năng nữa. Cái thai này đúng là phiền phức!

Kiều Triều cảm nhận được sự bất thường, liền buông cái cuốc xuống và đi tới hỏi: “Có chuyện gì không?”

Chân Nguyệt cố gắng trấn tĩnh, xua tay: “Không có gì, ta đi nghỉ ngơi một chút.”

Kiều Triều vội vàng đỡ nàng vào phòng, đặt nàng ngồi lên mép giường, thấy nàng không sao mới quay lại tiếp tục công việc.

Trong khi Chân Nguyệt nghỉ ngơi, nàng vuốt bụng nghĩ rằng khi sinh con xong, nàng sẽ có thể tự do hành động và dùng dị năng mà không bị trở ngại.

Gần đến giờ trưa, Chân Nguyệt không thể tự mình nấu cơm, nên quyết định giao việc cho Kiều Triều. Ngày hôm qua, con gà đã được ướp sẵn, cộng thêm thỏ và một ít rau xanh cùng dưa muối.

Tiểu Hoa nhóm lửa, Chân Nguyệt ngồi bên cạnh chỉ đạo Kiều Triều, “Cho một ít dầu vào nồi, sau đó bỏ gà vào.”

Kiều Triều hỏi lại: “Dầu?”

Tiểu Hoa nhanh chóng chỉ vào lọ dầu, “Cữu cữu, ở đây.”

Kiều Triều mở lọ ra, thấy trong đó chỉ còn một ít mỡ heo, liền đổ nửa lọ vào nồi, “Như vậy đủ chưa?”

Tiểu Hoa lo lắng đáp: “Cữu cữu, nhiều quá rồi, chỉ cần một chút thôi.” Nàng liếc nhìn Chân Nguyệt, sợ rằng mợ cả sẽ mắng đại cữu cữu.

Chân Nguyệt cũng thích ăn nhiều dầu mỡ, nhưng hiện tại gia cảnh không cho phép, “Nửa lọ là được rồi.”

Tiểu Hoa định nói thêm nhưng thấy mợ cả đã lên tiếng, nên im lặng.

Khi Kiều Triều cho dầu vào nồi, nghe thấy tiếng xèo xèo và cảm nhận dầu bắn lên mu bàn tay, hắn giật mình lùi lại vài bước.

Chân Nguyệt giục: “Lùi cái gì? Nhanh cho gà vào nồi đi.”

Kiều Triều nuốt khan, nhanh chóng cầm miếng gà và ném vào nồi từ xa... Đúng vậy, ném vào... May mắn là miếng gà vẫn rơi vào trong nồi.

Chân Nguyệt lo lắng miếng gà sẽ rớt ra ngoài, nhưng may mắn không xảy ra điều đó. “Mau đảo gà đi!”

Kiều Triều luống cuống tay chân mà đảo gà, “Cứ đảo liên tục thế này sao?” Hắn quay đầu nhìn Chân Nguyệt, nhưng do tay hơi mạnh, một miếng gà b*n r* khỏi nồi.

Chân Nguyệt đỡ trán, “Đảo một lúc rồi để yên, miếng gà rớt ra rửa sạch rồi cho lại vào nồi.”

“À, ừ, ừ.” Kiều Triều hoàn toàn hoảng loạn, mồ hôi đầm đìa.

Chân Nguyệt tiếp tục chỉ đạo: “Bỏ thêm gừng vào nồi đi.” Vốn nàng định thêm rượu, nhưng gia đình này không có rượu, thứ đó quá quý giá.

Kiều Triều bối rối hỏi: “Gừng ở đâu?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 24



Tiểu Hoa lập tức đi lấy gừng đến, Kiều Triều cầm dao chuẩn bị thái, Chân Nguyệt bỗng nhiên ngăn lại: “Khoan đã, huynh không thấy gừng dơ sao? Không biết rửa à?”

Kiều Triều: ……. Hắn vội vàng đem gừng đi rửa sạch.

“Thái như thế nào?”

Chân Nguyệt đáp: “Thái thành lát, hai lát là được.”

Kiều Triều cẩn thận thái gừng, “Thái dày thế này được chưa?”

Chân Nguyệt: “Được rồi, thái xong đi! Ngươi là heo sao? Thái mấy lát gừng cũng không xong?” Chân Nguyệt bắt đầu càu nhàu, trong lòng vẫn luôn có chút bực bội.

Kiều Triều: ……. Thực ra hắn thật sự không biết làm! Hắn biết phê tấu chương, nhưng nhà này ngoài cây bút của Kiều Tam ra thì chẳng có gì để dùng.

Cuối cùng, hắn cũng thái xong hai lát gừng và cho vào nồi, đảo vài lần, sau đó thêm nước và đợi nó sôi, rồi mới lau mồ hôi.

Xào một món ăn mà mệt chết hắn… Không đúng, sao hắn lại phải xào rau chứ? Rõ ràng trước đây việc xào nấu này không cần đến tay nguyên chủ.

Nhìn thấy bụng Chân Nguyệt... Thôi, làm thì làm.

Thịt gà đã được ướp sẵn trong nồi, nên không cần thêm muối. Chân Nguyệt bảo Kiều Triều gắp một miếng để nàng nếm thử, “Không tệ, được rồi, dọn ra đi.” Dù xào mất khá lâu, nhưng cũng ổn.

Xong món gà, đến lượt thịt thỏ, lần này Kiều Triều đã thuần thục hơn nhiều so với xào thịt gà. Chân Nguyệt có thể thảnh thơi một chút, không cần theo dõi quá sát, chỉ cần nhắc nhở khi thêm nước.

Xào rau xanh thì đơn giản hơn, chỉ cần thêm chút dầu và đảo qua là xong, dưa muối cũng không có gì phức tạp.

Sau khi hoàn thành mọi món ăn, Kiều Triều cầm chén uống một ngụm nước lớn, mệt quá… Hắn thà đi làm ruộng hoặc vào rừng còn hơn, chiều nay chắc phải vào rừng một chuyến nữa.

Tiểu Hoa đi lấy dầu để cất đi, nhìn thấy bên trong chỉ còn lại một chút dầu, hôm nay đại cữu cữu dùng hơi nhiều.

Nhưng mợ cả không nói gì thêm, nên Tiểu Hoa cũng không dám lên tiếng.

Lúc này, mọi người trong nhà Kiều gia cũng đã trở về. Nghe thấy tiếng động, Kiều Triều bước ra từ nhà bếp, hô lên: “Ăn cơm thôi!”

Kiều Trần thị nhìn thấy lão đại của mình đeo tạp dề, tay còn dính đầy dầu mỡ, liền hỏi: “Lão đại, hôm nay con nấu ăn sao? Chân thị đâu?”

Chân Nguyệt lúc này đã ngồi sẵn ở bàn ăn, chỉ chờ mọi người tụ tập đông đủ để bắt đầu bữa cơm.

Kiều Triều đáp: “Đúng vậy, mọi người thử xem tay nghề của con thế nào.” Trong lòng Kiều Triều vẫn có chút kiêu hãnh, dù gì cũng chỉ là xào nấu vài món ăn thôi, chẳng làm khó được hắn, hắn tự nhủ mình quả là thông minh, chỉ cần một chút là học ngay được.

Kiều Trần thị lo lắng rằng hắn có thể làm hỏng thịt gà và thịt thỏ, nên vội vàng vào kiểm tra trong bếp. Nhìn thấy các món ăn trên bàn trông khá ổn, bà liếc nhìn Chân Nguyệt: “Chân thị, con đã nếm thử chưa? Các món này có ổn không?”

Chân Nguyệt trả lời: “Thịt thỏ chưa thử, nhưng thịt gà thì ổn rồi.”

Kiều Trần thị thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Thế thì được rồi.” Ít nhất Chân thị không nổi giận mắng lão đại nhà mình, chứng tỏ các món ăn vẫn còn chấp nhận được.

Cả gia đình nhanh chóng rửa tay và ngồi xuống bàn. Hôm nay có hai món thịt, ai nấy đều vui vẻ. Tuy nhiên, Kiều Trần thị vẫn chia đôi phần thịt gà và thịt thỏ, “Chúng ta để dành một nửa cho bữa tối.” Sao có thể ăn hết từng này thịt chỉ trong một bữa được, như vậy thật lãng phí.

Chân Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, liền để Kiều Trần thị tự sắp xếp. Dù sao nàng cũng chẳng bận tâm, còn Tiền thị thì cảm thấy như thế cũng tốt, vì như vậy họ có thể ăn thêm được vài miếng thịt nữa, thật là tuyệt vời.

Sau bữa cơm no nê, Tiền thị thu dọn và rửa chén bát. Chân Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi, trong khi Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị tiếp tục sửa lại chuồng heo mà buổi sáng chưa kịp hoàn thành. Kiều Tam thì quay lại phòng để học bài, vì mấy hôm nay thầy dạy học đang nghỉ ngơi nên hắn không phải đến lớp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 25



Tiền thị và Kiều Trần thị ngồi dưới mái hiên thêu thùa, thỉnh thoảng họ làm vài cái khăn tay và đem bán ở thị trấn để kiếm thêm chút tiền.

Kiều Triều bước vào phòng của Kiều Tam, “Tam đệ, đang đọc sách à?” Hắn liếc nhìn cuốn sách mà Kiều Tam đang cầm, nhận ra vài chữ.

Kiều Tam thấy Kiều Triều vào liền vội đứng dậy, “Đại ca.”

Kiều Triều bảo hắn ngồi xuống, rồi hỏi: “Tam đệ, đệ biết chữ, ta muốn hỏi đệ có biết hiện nay hoàng đế là ai không?”

Kiều Tam nghe thấy câu hỏi thì lập tức đứng dậy, liếc quanh rồi nói nhỏ: “Đại ca, sao lại hỏi chuyện này?”

Kiều Triều đáp: “Không có gì, chỉ là lúc ta đi làm việc ở huyện thành, ta nghe người ta kể chuyện hoàng đế xét nhà, diệt tộc gì đó, nên tò mò muốn hỏi thử thôi.” Hắn thấy Kiều Tam có vẻ lo lắng nên cũng hạ giọng theo.Kiều Tam: “Tên húy của hoàng đế không phải là thứ chúng ta có thể biết.”

Kiều Triều: “Vậy quốc hiệu và niên hiệu hiện nay đệ có biết không?”

Kiều Tam đáp: “Hiện nay là triều Đại Chu, niên hiệu Phong Tập năm thứ 35.”

Kiều Triều: “Hiện tại là triều Chu? Vậy trước Đại Chu là triều đại nào, tam đệ có biết không?”

Kiều Tam tuy không hiểu sao đại ca lại hỏi những chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Trước Đại Chu là triều Đại Hạ.”

Đại Hạ? Chẳng phải là triều đại của hắn sao?

Vậy là, hắn đã xuyên đến một triều đại sau đó?

“Đại Hạ tồn tại bao lâu? Đệ có biết Đại Hạ có bao nhiêu hoàng đế không?”

Kiều Tam: “Đại Hạ chỉ trải qua ba đời hoàng đế: Hạ Thành Đế, Hạ Càn Đế, và Hạ Dần Đế.”

Kiều Triều: ……. Nếu không nhầm thì Hạ Càn Đế chính là hắn.

Kiều Tam: “Đại ca, sao huynh lại hỏi những chuyện này?” Dù hoàng đế có xét nhà, diệt tộc thì liên quan gì đến họ?

Kiều Triều vỗ vai Kiều Tam, “Ta chỉ kiểm tra kiến thức của đệ thôi, tiếp tục đọc sách đi.”

“Nga.”

Kiều Triều trở về phòng, thấy Chân Nguyệt đang nghỉ ngơi trên giường, còn những người khác cũng đang bận rộn việc riêng. Hắn suy nghĩ một lát, rồi lấy dao và cầm một cái sọt, “Ta đi ra ngoài một lát.”

Chưa ai kịp phản ứng thì Kiều Triều đã ra ngoài.

Kiều Triều lại lên núi. Con thỏ bắt được hôm qua đã ăn hết, còn heo con thì phải nuôi, nên hắn định bắt thêm chút thịt.

Đến khi trời chiều, mặt trời không còn gay gắt, những người trong Kiều gia cũng đã hoàn thành công việc của mình. Chân Nguyệt tỉnh giấc, liền ra ngồi trong sân. Nhìn vào chuồng heo với con heo con đang nuôi, nàng nghĩ nếu cứ để nó lớn lên mà không làm gì thì thịt vẫn sẽ tanh và hôi.

Nhớ lại kiếp trước, khi nuôi heo, người ta thường thiến để cải thiện chất lượng thịt. Chân Nguyệt đứng dậy, tiến lại gần chuồng heo, xác nhận rằng con heo này là heo đực. Nàng sờ cằm suy nghĩ, “Chờ Kiều Đại về rồi, có lẽ nên bảo hắn thiến con heo này đi.”

Đúng lúc đó, Kiều Triều từ ngoài trở về. Hắn đặt đao xuống, rồi thả cái sọt trên vai xuống đất. Từ trong sọt, hắn lấy ra một con nai con đã chết, mấy quả trứng chim, một con gà rừng đã chết và vài quả dại.

Chân Nguyệt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi vào núi à?”

Kiều Triều đáp: “Ừ.”

Chân Nguyệt nhìn hắn một lúc, càng thấy người này khác xa so với hình ảnh người phu quân trong trí nhớ của nguyên chủ. Người chồng trước đây không thể nào có khả năng săn bắn giỏi như vậy, nếu thật sự giỏi đến thế thì gia cảnh của họ đâu đến nỗi nghèo khó như hiện giờ.

Chân Nguyệt trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói: “Nai thì giữ lại, sáng sớm mai mang ra chợ bán, đừng để người trong thôn thấy. Hoặc là tìm nhà nào khá giả mà hỏi xem họ có muốn mua không. Còn lại thì mang vào bếp mà chuẩn bị.”

Kiều Triều biết Chân Nguyệt đang nghi ngờ mình. Hắn cứ tưởng nàng sẽ hỏi gì đó, nhưng nàng lại chẳng nói thêm lời nào, chỉ khẽ khàng sắp xếp mọi việc.

“Được rồi.” Kiều Triều làm theo lời Chân Nguyệt, chuẩn bị mọi thứ. Sau đó, hắn rửa sạch những quả dại và đưa cho ba đứa trẻ đang chơi đá trong góc sân. Ba đứa trẻ vui mừng nhận lấy, đồng thanh nói: “Cảm ơn đại cữu cữu/bá phụ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 26



Kiều Triều lại tiến đến bên Chân Nguyệt, đưa cho nàng một quả. Nàng nhận lấy và thuận miệng nói: “Cảm ơn.”

Kiều Triều liếc nhìn nàng, thầm ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ thôn quê này lại biết nói lời cảm ơn.

Chân Nguyệt vừa ăn quả dại vừa nhìn con heo con, “Huynh giỏi dùng đao không? Có nhanh không?”

Kiều Triều ngạc nhiên: “Cái… cái gì?”

Chân Nguyệt nhìn dấu vết trên con nai chết, “Có lẽ cũng khá nhanh.”

Kiều Triều:?

Chân Nguyệt chỉ tay về phía con heo con, “Con heo đó, lát nữa chuẩn bị một chút, thiến nó đi.”

Kiều Triều: “!!! Cái gì? Thiến sao?”

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua dưới thân hắn, “Thiến là cắt đi, biến con heo thành thái giám!”

Kiều Triều nghe vậy thì đồng tử co lại, cảm giác một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến hắn vô thức lùi lại hai bước.

Chân Nguyệt nhướng mày, “Huynh sợ gì? Ta đâu có bảo thiến huynh. Ta nói là thiến heo, huynh là heo sao?”

Kiều Triều lại sợ hãi lùi thêm hai bước. Người phụ nữ thôn quê này… thật là đáng sợ!

Chân Nguyệt cau mày, “Đừng để ta phải mắng chửi nữa!”

Kiều Triều cảm thấy phía sau lưng lạnh toát. Đường đường là một hoàng đế như hắn, sao lại phải sợ một người phụ nữ thôn quê như vậy? Không đúng, hắn không phải sợ, chỉ là… Ân, xem như nể tình nàng đang mang thai.

Hắn nuốt nước miếng, “Biết rồi… nhưng một mình ta không làm được, hơn nữa ta cũng chưa từng làm việc này.”

Chân Nguyệt nghĩ, nếu con heo đó giãy giụa thì làm sao đây?

“Vậy đợi khi phụ thân và nhị thúc về, các ngươi cùng nhau làm.”

Kiều Triều đáp ứng, trong lòng bỗng nhiên mong đợi biểu cảm của những người kia khi nghe rằng phải thiến con heo.

"Đúng rồi, có lẽ cần chuẩn bị chút cồn, ngươi đi xem nhà nào có thì mua một ít về," Chân Nguyệt nói.

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ đến nhà trưởng thôn hỏi thử."

"Ừm."

Kiều Triều nhanh chóng đi ra ngoài, hướng đến nhà trưởng thkon. Khi đến nơi, thấy Kim đại nương, thê tử của trưởng thôn đang ngồi dưới mái hiên nhặt rau, hắn gõ cửa. Kim đại nương nhìn thấy liền dừng tay, hỏi: "Là Kiều Đại à, có chuyện gì thế?"

Kiều Triều đáp: "Chào đại nương, ta muốn hỏi nhà mình có cồn không? Ta cần mua một ít."

Kim đại nương liền nói: "Không cần mua, ai bị thương à? Để ta đi lấy ngay."

Kiều Triều ngập ngừng: "Không ai bị thương cả, chỉ là… khụ, à, tay thê tử ta bị đứt một chút thôi." Chuyện thiến heo, hắn thực sự ngại nói ra.

Kim đại nương nhanh chóng vào nhà lấy ra lọ cồn, rồi nói: "Này, cầm lấy mà dùng. Ngươi nhớ bảo thê tử nghỉ ngơi nhiều, đừng để nàng làm việc quá sức hay tức giận."

Kiều Triều nhận lấy, chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn đại nương."

Kim đại nương cười đáp: "Ừ, về đi."

"Vâng."

Sau khi Kiều Triều rời đi, Kim đại nương trở lại chỗ ngồi, lẩm bẩm: "Hôm nay Kiều Đại nói chuyện nghe kỳ quặc vậy."

Khi về đến nhà, Kiều Triều bắt đầu vào chuồng heo, bắt lấy con heo con để kiểm tra. Chân Nguyệt cũng bước tới, chỉ vào một chỗ, "Chỗ này, lát nữa sát cồn vào, rồi nhanh chóng thực hiện, như vậy... như vậy... Hiểu chưa?"

Kiều Triều nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chân Nguyệt, nuốt khan một ngụm nước bọt: "Khụ, hiểu... hiểu rồi."

Chân Nguyệt tiếp lời: "Phải làm thật nhanh, như thế nó sẽ không cảm nhận được đau."

Kiều Triều ngập ngừng hỏi: "Không làm thì không được sao?"

Chân Nguyệt nghiêm giọng: "Không được! Ta không muốn ăn thịt heo vừa tanh vừa hôi như trước."

Kiều Triều thắc mắc: "Làm như vậy rồi thịt heo sẽ ngon hơn sao?" Sao hắn lại không biết điều này?

Chân Nguyệt đáp: "Thử xem thì sẽ biết. Dù sao cũng ngon hơn so với không làm, nhưng ta không thể nói rõ tại sao ta biết."

Kiều Triều thầm nghĩ: Vậy là nàng cũng không chắc thịt sẽ ngon hơn sao?

Khi trời đã chiều tà, mọi người trong Kiều gia trở về sau ngày làm việc. Chân Nguyệt cũng tỉnh dậy, ra ngoài ngồi trong sân.

Buổi tối, việc nấu ăn không còn vội vàng như trước, chỉ cần hâm nóng lại thức ăn trưa và xào thêm ít rau xanh.

Người làm việc đồng áng cũng đã về đến nhà.

Chân Nguyệt đứng ngoài bếp, nhắc nhở: "Hôm nay chúng ta ăn cơm sớm một chút, tranh thủ trời còn sáng, lát nữa còn việc cần làm."

Kiều Trần thị hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Việc nhỏ thôi, lát nữa cha và nhị thúc giúp một tay."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Được."

Kiều Nhị cũng đáp: "Vâng, đại tẩu."

Buổi tối hôm đó, bữa cơm lại rất thịnh soạn. Ngoại trừ Chân Nguyệt và Kiều Triều, mọi người trong Kiều gia đều cảm thấy hai ngày này là những ngày hạnh phúc nhất, vì được ăn nhiều thịt như vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 27



Từng người đều cầm chén, liếʍ sạch không còn chút gì.

Tiểu Niên nhỏ giọng hỏi Tiền thị: "Ngày mai còn được ăn thịt nữa không?"

Tiền thị xoa đầu nàng, đáp: "Mơ đi, ngày mai là hết rồi."

Tiểu Niên, Tiểu Thảo và Tiểu Hoa nghe vậy liền buồn bã cúi đầu.

Kiều Triều bỗng nhiên lên tiếng: "Thực ra vẫn có thể, ta hôm nay vào núi mang về một con gà rừng và một con nai con."

"Thật sao?" Kiều Đại Sơn và mọi người đều ngạc nhiên.

"Con nai con? Đâu, để ta xem."

Kiều Triều chỉ về phía góc chuồng, cả nhà vội vàng đến xem, quả thật có một con nai con và một con gà rừng trong sọt.

"Lão đại, ngươi làm thế nào vậy?"

Kiều Triều bình thản nói: "Gà rừng là ta bắn được, còn nai con thì rơi vào bẫy bỏ đi." Thật ra, cả hai đều do hắn săn được.

Chân Nguyệt đứng bên cạnh bèn nói: "Có lẽ là tổ tiên phù hộ."

Kiều Trần thị gật đầu tán thành: "Đúng rồi, tổ tiên phù hộ."

Tiền thị cũng vội vàng thêm: "Phải rồi, mấy ngày nay nhà ta hết có thịt, lại có cả heo con, nay lại thêm nai con, nhất định là nhờ tổ tiên phù hộ." Nói xong, nàng chắp tay cảm tạ tổ tiên.

Tiểu Hoa thì thầm: "Tổ tiên phù hộ cho chúng ta ngày nào cũng được ăn thịt."

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng chạy theo nàng, cùng chắp tay cầu nguyện.

Kiều Đại Sơn hỏi: "Lão đại, chuyện ngươi bảo là chuyện này à?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Nai con ngày mai Kiều Đại sẽ mang vào thành bán, còn gà thì giữ lại, mai ăn. Nương, lát nữa người làm sạch nó đi, không thì thời tiết nóng thế này sẽ hỏng mất."

Kiều Trần thị nhanh chóng gật đầu: "Được, được."

Tiền thị nói: "Ta đi đun nước nóng ngay." Nói rồi, nàng vội chạy đi nhóm lửa.

Chân Nguyệt đứng dậy, nói: "Cha, nhị thúc, chuyện ta muốn các ngươi làm không phải chỉ là như thế."

Mọi người theo nàng ra sân, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng vẫn đủ nhìn rõ. Kiều Triều tiến đến chuồng heo và bảo: "Cha, nhị đệ, giúp ta giữ chặt con heo con này."

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị chưa hiểu gì, nhưng vẫn tiến tới giữ heo con.

Kiều Triều nói tiếp: "Ta sẽ... cắt bỏ cái này, các ngươi phải giữ thật chắc."

"Cái... cái gì?" Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị tưởng mình nghe lầm, tròn mắt nhìn nhau, còn Kiều Tam cũng tò mò chạy lại xem.

Kiều Triều chỉ vào phần dưới của con heo: "Ta nói, ta muốn cắt cái này." Hắn muốn cho họ trải nghiệm cảm giác hắn đã nghe được chuyện này lúc trước.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị nghe xong thì lập tức thả tay ra, con heo suýt chạy mất, may mà Kiều Triều nhanh tay giữ lại.

Cả hai đều cảm thấy ớn lạnh g*** h** ch*n, Kiều Đại Sơn lắp bắp: "Lão... lão đại, sao phải làm chuyện này?"

Chân Nguyệt bình thản giải thích: "Ta bảo huynh ấy làm, vì làm vậy heo sẽ lớn nhanh hơn."

Kiều Triều nhìn nàng, nghĩ thầm rõ ràng trước đó nàng bảo là để thịt ngon hơn.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị sau khi nghe giải thích thì đồng loạt nhìn xuống dưới Kiều Triều, còn Kiều Tam thì cũng nhanh chóng lùi lại vài bước, tránh xa đại ca.

Kiều Triều:... Các ngươi nhìn ta làm gì?

Chân Nguyệt nhìn về phía mặt trời sắp lặn, thúc giục: "Nhanh lên, lát nữa tối không nhìn thấy rõ đâu!"

"Ờ ờ." Thấy Chân Nguyệt có vẻ nóng nảy, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vội vàng giữ chặt con heo như đã được dặn.

Kiều Triều cầm dao bắt đầu mài, tiếng mài dao vang lên khiến cả Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Kiều Tam đều cảm thấy có chút rùng rợn.

"Lão đại gia, đại tẩu thật đáng sợ!"

Khi mài xong, Kiều Triều cẩn thận sát cồn lên con heo. Hắn đột nhiên cảm thấy tay mình đã bắt đầu bẩn thỉu… Tại sao hắn lại lâm vào tình cảnh này chứ?

Sau khi hít một hơi thật sâu, Kiều Triều giơ dao lên, tay run run, rồi quay sang hỏi lại Chân Nguyệt: "Như... như thế này đúng không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 28



Chân Nguyệt hối thúc: "Đúng! Nhanh lên!"

Kiều Triều hít một hơi thật sâu, tay run run cầm dao cắt xuống. Bên cạnh, Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Kiều Tam không dám nhìn, nhắm chặt mắt lại.

Thật sự quá đáng sợ!

Dù cảm thấy sợ hãi, nhưng Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vẫn giữ chặt con heo con đang kêu gào thảm thiết. Cả ba người đàn ông đều cảm thấy lạnh buốt ở phần dưới thân, tựa như đang chịu đựng cùng con vật.

Chỉ trong chốc lát, mọi việc đã hoàn tất. Kiều Triều thực hiện khá thuần thục và gọn gàng.

"Xong rồi," hắn nói, giọng hơi run.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thở phào, mồ hôi ướt đẫm cả người. Kiều Triều nhìn xuống đôi tay mình, một thoáng ngỡ ngàng. Hắn không thể tin được chính mình vừa làm việc này. Đôi tay của hắn... thật sự đã chạm vào việc bẩn thỉu này sao?

Kiều Triều đột nhiên thấy buồn nôn, cảm giác ghê tởm dâng trào. "Ugh!" Hắn buông dao, vội vàng chạy ra khỏi chuồng heo. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên khi thấy heo con còn sống sót.

Chân Nguyệt bình thản nhắc nhở: "Mấy ngày tới cần phải chăm sóc cẩn thận. Nếu bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm."

Kiều Tam tuy không hiểu rõ "nhiễm trùng" là gì, nhưng hắn cũng biết phải chăm lo cho con heo. "Đại tẩu, ta sẽ bảo vệ heo con thật tốt," hắn nói với lòng tràn đầy quyết tâm.

Kiều Trần thị và Tiền thị đang ở trong bếp, nghe tin Chân Nguyệt bảo Kiều Đại cùng mọi người thiến heo con, cả hai đều giật mình.

"Chuyện này... chuyện này có ổn không?" Kiều Trần thị lo lắng hỏi.

Kiều Đại Sơn trấn an: "Không sao đâu, lão đại nói rằng heo con nếu được thiến thì sẽ nuôi lớn hơn, tốt hơn."

Kiều Trần thị nghi hoặc: "Thật vậy sao? Sao trước giờ ta chưa nghe nói đến chuyện này?"

Kiều Đại Sơn: "Ta cũng không rõ lắm."

Tiền thị xen vào: "Nuôi thử rồi sẽ biết thôi." Mặc dù không hiểu rõ, nhưng vì lý do nào đó, khiến Tiền thị dường như bắt đầu tin tưởng Chân Nguyệt hơn.

Sau khi mọi việc xong xuôi, mọi người tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Kiều Triều mang cồn i-ốt trả lại cho nhà thôn trưởng, dù thôn trưởng cố từ chối, Kiều Triều vẫn nhất quyết để lại cho họ một đồng tiền.

Kim đại nương nói: "Lần sau nếu cần nữa thì không cần trả tiền đâu."

Trên đường về, Kiều Triều không kiềm được mà rẽ vào bờ sông. Hắn lặng lẽ cởϊ áσ, xuống nước tắm gội bản thân cho sạch sẽ, hắn luôn cảm thấy đôi tay mình vẫn còn dơ dù đã rửa kỹ. Hắn không ngừng kỳ cọ, cảm giác tay mình như vẫn còn dính bẩn.

Khi về đến nhà, Chân Nguyệt đã nằm trên giường, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cửa mở. Thấy Kiều Triều tóc còn ướt, quần áo cũng dính nước, rõ ràng vừa đi tắm rửa ở đâu đó về. Hắn lấy quần áo từ tủ ra thay, liếc nhìn Chân Nguyệt, muốn nàng quay mặt đi. Hiểu ý, Chân Nguyệt trở mình nhắm mắt. Một lát sau, nàng nghe tiếng hắn thay quần áo, động tác nhẹ nhàng.

Không lâu sau, Kiều Triều tắt đèn lên giường nằm, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Chân Nguyệt thì không bận tâm, nàng mang thai rất mệt mỏi nên ngủ rất ngon lành.

Ở bên kia, Lâm gia cả đêm không thấy động tĩnh gì. Lâm Hổ canh gác nửa đêm nhưng sáng sớm lại ngủ thϊếp đi.

Kiều Triều thức dậy rất sớm, khi ra khỏi phòng đã thấy Kiều Đại Sơn cũng đã dậy. "Lão đại, hôm nay ta sẽ đi cùng con" Kiều Đại Sơn nói.

Kiều Triều định từ chối, nhưng nghĩ lại rồi gật đầu đồng ý.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 29



Hai người rửa mặt, chuẩn bị nai con và rời khỏi thôn trong bóng tối. Ban đầu, họ định bán nó ở chợ trong thị trấn, nhưng Kiều Triều suy nghĩ, cảm thấy tốt hơn nếu mang lên huyện bán để có giá cao hơn.

Vừa quay người đi về phía huyện thành, Kiều Đại Sơn ngạc nhiên hỏi: "Lão đại, chúng ta đi đâu vậy?"

Kiều Triều đáp: "Chúng ta lên huyện thành. Bán trên đó sẽ được giá cao hơn." Hắn nghĩ đến cảnh nhà nghèo khó, nhìn Kiều Đại Sơn còng lưng vì làm việc nhiều mà thấy lòng xót xa.

Kiều Đại Sơn nghĩ kỹ rồi cũng đồng ý. Sau một đoạn đường dài, hai người đến huyện thành khi trời vừa sáng. Kiều Đại Sơn tưởng rằng Kiều Triều sẽ tìm một quầy hàng để bán, nhưng hắn lại đi thẳng đến khu vực nhà giàu.

"Lão đại... chúng ta đi đâu vậy?" Kiều Đại Sơn hơi lo lắng, cảm thấy bất an khi bước vào khu vực của những người quyền quý, nhìn tường cao cổng lớn và những tượng sư tử đá khiến ông càng thêm ngại ngùng.

Kiều Triều bình thản nói: "Chân thị bảo tìm nhà giàu mà bán." Hắn thầm nghĩ, cứ đem Chân Nguyệt ra làm cái cớ là xong.

Kiều Đại Sơn nghe vậy liền không dám nói thêm gì nữa. Lão đại đã quyết định, không làm theo thì chỉ thêm phiền phức.

Kiều Triều tùy tiện chọn một nhà có vẻ giàu có rồi gõ cửa sau. Không lâu sau, một gã sai vặt ra mở cửa: "Ai đấy?"

Kiều Triều mở sọt ra, để lộ con nai con, "Xin chào, nhà các ngươi có cần cái này không?"

Gã sai vặt vừa nhìn thấy nai con, liền nhớ ra trong phủ sắp có tiệc chiêu đãi, vội bảo Kiều Triều chờ, "Ngươi đợi ở đây, ta đi hỏi chủ tử một chút."

Kiều Triều gật đầu: "Được, làm phiền ngươi."

Hai người đứng chờ một lúc, nhưng cửa vẫn chưa mở. Kiều Đại Sơn bắt đầu lo lắng: "Lão đại, có khi nào bọn họ từ chối không?"

Kiều Triều trấn an: "Chờ thêm chút nữa."

Không lâu sau, cửa mở ra, vẫn là gã sai vặt ban nãy. Hắn cầm theo một thỏi bạc: "Chủ tử ta muốn mua. Đây là tiền."

Kiều Triều liền trao sọt cho gã sai vặt, đồng thời nhận bạc và cảm thấy vui mừng khi cầm nó nặng trĩu. "Cảm ơn ngươi. Trong sọt có hai quả dại, xem như tặng ngươi. Không đáng giá gì, nhưng hy vọng ngươi không chê."

Gã sai vặt nhìn thấy quả dại trong sọt, tuy không đáng giá nhưng lại cảm nhận được sự chu đáo của Kiều Triều. Hắn cười nhận quà và nói: "Lần sau có con mồi ngon, cứ đến đây. Ta sẽ giúp ngươi hỏi chủ tử."

Kiều Triều cảm kích: "Cảm ơn đại ca."

Kiều Đại Sơn đứng bên cạnh, im lặng không dám thở mạnh. Khi rời khỏi nơi giàu có, ông mới cẩn thận hỏi: "Vừa rồi bạc là bao nhiêu?"

Kiều Triều lấy thỏi bạc ra: "Khoảng năm lượng." Hắn không ngờ lại nhiều như vậy, cứ nghĩ cùng lắm chỉ được hai lượng.

"Tê!" Kiều Đại Sơn hít một hơi, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi bảo: "Mau cất kỹ, đừng để ai thấy."

Kiều Triều: "Chúng ta đi mua vài thứ đã." Trước khi rời nhà, Chân Nguyệt đã dặn hắn nhiều thứ, trong đó là việc mua sắm khi có tiền.

Kiều Đại Sơn hỏi: "Mua cái gì?"

Kiều Triều đáp: "Gà con!"

Hai người đi mua mấy con gà, thêm thịt heo, chủ yếu là mỡ heo, rồi mua thêm vải, muối, nước tương, gạo, mì và một ít bánh ngọt. Sau khi no nê với hai chiếc bánh thịt, họ liền vội vàng trở về.
 
Back
Top Bottom