Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 130



"Buông tay ra, làm gì vậy, nam nữ thụ thụ bất thân!"

Mặt Thẩm Dã Vọng càng đen hơn, trực tiếp gỡ tay Đàm Tiểu Thư ra, kéo Giang Du Du về phía sau mình.

Tay Đàm Tiểu Thư bị bóp đỏ cả lên, vừa xoa xoa lòng bàn tay trắng nõn của mình, vừa phàn nàn.

"Vậy tại sao ngươi có thể ôm nàng, còn ta thì không được."

"Bởi vì ta và Du Du đã đính hôn! Sau này chúng ta sẽ thành thân! Chúng ta đương nhiên khác ngươi!!!"

Thẩm Dã Vọng dõng dạc tuyên bố chủ quyền, nhìn Đàm Tiểu Thư bằng ánh mắt rất không thiện cảm.

"Ồ, được thôi, vậy các ngươi dẫn ta đi Lý Châu nhé? Ta còn có thể cho các ngươi một trăm lạng nữa."

Đàm Tiểu Thư miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, lại chuyển sang đề tài trước đó.

"Cha ngươi đồng ý cho ngươi đi không?"

Giang Du Du đơn giản áp mặt vào lưng Thẩm Dã Vọng, hai tay nắm lấy cánh tay Thẩm Dã Vọng, chỉ để lộ đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn về phía Đàm phụ.

"Đồng ý chứ, chính là phụ thân bảo ta đi Lý Châu mua..."

"Ta không đồng ý!"

Đàm phụ lại đập xe lăn, âm thanh nặng nề lấn át lời nói sau của Đàm Tiểu Thư.

"Tại sao vậy? Cha, con không biết đường, con không đi theo họ, con tự đi làm sao được chứ?"

Đàm Tiểu Thư rất khó hiểu, lại lật đật chạy đến trước mặt cha hỏi mười vạn cái tại sao.

Đàm phụ bị con trai quấy rầy đến đau đầu, sớm biết trước đây nên dẫn hắn ta ra ngoài đi dạo nhiều hơn, đỡ phải bây giờ như kẻ ngốc vậy, cái gì cũng không hiểu. Cứ như hắn ta bây giờ tiêu một trăm lạng một trăm lạng vung tay quá trán, tự mình ra ngoài, chưa đi đến Lý Châu đã biến thành kẻ ăn mày rồi.

Cũng không biết cuối cùng có thể dựa vào ăn xin mà đi về được không.

"Hai người các ngươi, là người nơi nào?

Sao các ngươi g.i.ế.c được con rắn này? Nói cho ta nghe thử xem."

Đàm phụ không còn để ý đến con trai nữa, vượt qua con trai, nhìn về phía Thẩm Dã Vọng và Giang Du Du. Toàn thân Thẩm Dã Vọng toát ra hơi nóng, bởi vì mặt Giang Du Du đã áp vào người hắn rồi, mặt Du Du thật mềm mại, dáng vẻ Du Du trốn sau lưng hắn cũng thật đáng yêu...

Đáng yêu lại xuất hiện, từ vựng của Thẩm Dã Vọng quả thật vẫn nghèo nàn như xưa.

"Là người nơi nào có quan trọng không? Nếu ta nói dối thì ông cũng nghe không ra mà.

Còn về con rắn này, chàng ấy đánh c.h.ế.t đó, vị hôn phu của ta giỏi lắm, vừa hay nhặt được một cây trường thương trong rừng, thế này thế kia đã g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn rồi. Nhưng cũng đã trải qua chín cái c.h.ế.t một cái sống! Nuôi những thứ nguy hiểm cũng không phải là không được, nhưng phiền các người nhốt nó cho kỹ vào!"

Giang Du Du vốn định tỏ ra bình thản để làm vẻ, sau đó nghĩ lại không đúng, lỡ như vị Đàm phụ này đòi lại một trăm lạng thì sao, không được!

"Cây thương gì mà lợi hại thế, vảy của con rắn này cứng lắm, đao kiếm thông thường đều không làm gì được nó, các ngươi chỉ nhặt được một cây thương mà đã có thể đ.â.m c.h.ế.t nó rồi?"

Đàm phụ nửa cười nửa không nhìn hai người.

"Phải đấy, có lẽ là chúng ta may mắn thôi."

Giang Du Du ngây thơ chớp chớp mắt, chứ sao, ông còn có thể chứng minh ta đã làm gì trong đó sao?

"Nếu chúng ta không may mắn, có lẽ đã nằm trong bụng con rắn rồi. Ông cũng không cần tra hỏi chúng ta, chúng ta không có hứng thú với các người, cũng không có hứng thú với bạc của các người, không có việc gì thì chúng ta đi đây."

Thẩm Dã Vọng thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén như dao.

Hắn chưa từng có khái niệm về tiền bạc, bởi vì nhà không thiếu tiền, bản thân cũng không có chỗ nào cần dùng đến tiền, cho nên dù là một trăm lạng hay một ngàn lạng, cũng không cách nào khơi dậy d*c v*ng của hắn.

Sở dĩ hắn đồng ý kiếm số tiền này, chỉ là muốn nhìn Du Du vui vẻ, Du Du thích kiếm tiền, hắn liền thích kiếm tiền.

"Ồ? Vậy sao? Không có hứng thú với chúng ta? Ta đây có một củ nhân sâm ba trăm năm tuổi, các ngươi cũng không hứng thú sao?"

Đàm phụ hỏi ngược lại với vẻ tự tin, ngón tay gõ nhịp nhàng trên tay vịn xe lăn. Đàm Tiểu Thư rất hoang mang, chẳng phải cha hắn nói phải đề phòng người khác sao, sao chính ông ấy lại tự mình tiết lộ có nhân sâm quý giá chứ?

"Nhân sâm ba trăm năm, quả là thứ tốt, ai nghe thấy cũng phải có chút hứng thú chứ?

Các ngươi thì khác, ngươi rất cần củ nhân sâm này đúng không?"
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 131



“Thân ngươi có mùi thuốc, trong đó có một vị thuốc là dược liệu kéo dài mạng sống.

Nếu ta đoán không lầm, ngươi đến Lý Châu, e rằng có một nhiệm vụ là đi mua dược liệu?”

Đàm phụ nói là đoán, nhưng thực ra rất chắc chắn, vẻ mặt trêu chọc khiến ông ấy trông có vẻ lưu manh. Ông ấy vốn đã ngoài ba mươi tuổi, đúng là lúc nam nhân trưởng thành có sức hấp dẫn, sự tự tin khiến ông ấy trông càng thêm phần anh tuấn.

Tất nhiên, bản thân ông ấy cũng không xấu, người xấu xí mà làm vẻ mặt tà mị cười như vậy, hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Giang Du Du có chút kinh hãi, chẳng nói đến việc trên người nàng có mùi hay không, chỉ là cách xa như vậy, ông ấy là mũi chó sao, mà đã ngửi thấy? Hơn nữa chỉ mới gặp mặt, ông ấy đoán cũng quá chuẩn xác, quả là nhân vật lợi hại!

Giang Du Du thầm kính phục, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

“Quả thật như vậy, tiền bối có gì chỉ giáo không? Nhân sâm của ông, e là ta không dễ lấy được.”

“Khó cũng không khó, các ngươi dẫn Đàm Tiểu Thư cùng đi Lý Châu đi, ta hy vọng các ngươi không chỉ chăm sóc tốt nó, để nó có thể an toàn trở về, mà còn phải giúp nó hoàn thành việc ta dặn dò.

Ngoài ra, hãy kể cho tên ngốc này nghe nhiều chuyện bên ngoài, cố gắng để khi nó trở về có thể trở thành một người bình thường, không cần phải quá tinh ranh, ít nhất không thể tùy tiện đưa người ngoài vào.”

Đàm phụ nói đến con trai mình, lại trợn mắt một cái, phong thái cao nhân hoàn toàn không còn.

“Cha, con không phải là ngốc!”

Đàm Tiểu Thư phồng má lên để biện hộ cho mình. Tuy đều là thiếu niên, nhưng Giang Du Du và Thẩm Dã Vọng đã mười lăm mười sáu tuổi, Đàm Tiểu Thư mới mười hai tuổi, trên mặt vẫn còn nét bầu bĩnh của trẻ con, vẫn còn là một thiếu niên nhỏ.

Thêm vào đó chưa từng trải qua sự hiểm ác bên ngoài, đơn thuần một chút cũng có lý do. Chỉ là, hắn ta tùy tiện dẫn người vào nơi ẩn cư của mình, quả thật dễ gây họa.

“Ông dặn dò việc gì, nếu quá khó chúng ta có thể không làm nổi.”

“Không khó, các ngươi đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn đó thì dư sức làm được việc ta nói.”

Nhưng người này vẫn còn úp úp mở mở, chưa nhận nhiệm vụ này, chưa đến nơi, ông ấy vẫn chưa chịu nói cụ thể là việc gì.

“Ông ta nhắm đến là võ công của chàng, nhiệm vụ này có thể sẽ hơi nguy hiểm, chàng nói chúng ta có nên nhận không?”

Giang Du Du và Thẩm Dã Vọng quay lưng lại, thì thầm bàn bạc.

“Nhận.

Nhân sâm này rất quan trọng đối với Miểu Miểu, ngay cả ở kinh thành, nhân sâm ba trăm năm cũng hiếm có, đừng nói là bên chúng ta, đến Lý Châu có lẽ chỉ mua được loại vài chục năm.

Cứ nhận trước, không làm được thì tính sau.”

Thẩm Dã Vọng trầm tĩnh nói.

Cũng phải, không làm được thì thôi không lấy nhân sâm đó nữa, nhưng làm được thì là lời, vậy thì làm!

Giang Du Du hùng hổ gật đầu, nhận lấy nhiệm vụ về Đàm Tiểu Thư này.

Nhưng đã trì hoãn lâu như vậy, trời đã tối, bây giờ mà ra ngoài, chẳng bao lâu trời sẽ tối, không cần thiết, nên hai người đều ở lại trong thung lũng này, ở một đêm, vừa hay cho Đàm Tiểu Thư thời gian thu xếp đồ đạc.

Thung lũng này nhìn tuy khá lớn, nhưng chỉ có hai phòng, trong thung lũng rộng lớn chỉ đứng sừng sững một ngôi nhà nhỏ cô đơn, trông còn có vẻ hơi cũ kỹ, Đàm Tiểu Thư có thể đi ngủ với cha hắn ta, nhường phòng của mình cho hai người.

Nhưng Thẩm Dã Vọng cũng không tiện ngủ chung phòng với Giang Du Du, mặt hắn lại có xu hướng đỏ lên.

“Du Du nàng ngủ trong phòng, ta ngủ trong xe ngựa một đêm là được.”

“Thật sao? Ôi chao, vậy ta phải ngủ một mình trong phòng của nam nhân khác rồi, có phải là không tốt lắm nhỉ~~~”

Nàng kéo dài giọng, làm nũng than thở.

Thẩm Dã Vọng toàn thân run rẩy, lập tức nói.

“Du Du, ta mang đệm trong xe ngựa vào trải cho nàng, ta ngủ dưới đất trong phòng!”
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 132



Được rồi, nắm bắt đúng lúc!

Giang Du Du cũng không hy vọng tên ngốc này có thể ngủ chung giường với nàng, ngủ dưới đất cũng tốt hơn ngủ xe ngựa, người hắn quá cao, nằm trong xe ngựa chân cũng không duỗi thẳng được.

Có Thẩm Dã Vọng canh gác bên cạnh, Giang Du Du ngủ rất an tâm, một giấc đến sáng, ngày hôm sau, bị tên ngốc Đàm Tiểu Thư này gõ cửa đánh thức, trời vừa mới hửng sáng, hắn ta đã hăng hái ríu rít bên ngoài.

“Dậy thôi, chúng ta nên xuất phát rồi!

Thẩm ca ca, Du Du tỷ tỷ, chúng ta nên đi thôi!”

Giang Du Du mơ màng lật người, vô ngữ chui vào chăn, bịt tai lại, nếu không phải cha Đàm Tiểu Thư ở đây, nàng nhất định phải đánh hắn ta một trận, sáng sớm đã quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta!

Hai người giả c.h.ế.t không lên tiếng, cho đến khi qua thêm một canh giờ nữa, mới ngồi dậy. Đến khi ba người xuất phát, lên đường, Giang Du Du càng muốn ném Đàm Tiểu Thư xuống, hoặc là khâu miệng hắn ta lại.

“Ngươi khi sinh ra đã ăn hoa loa kèn rồi sao, sao mà lải nhải thế, thực sự không được thì ngươi uống nhiều nước vào, im lặng một lúc đi.”

Giang Du Du mệt mỏi tựa đầu vào vai Thẩm Dã Vọng, đầu óc ong ong đau. Người ta nói trẻ con là hoa của Tổ quốc, riêng Đàm Tiểu Thư này, hắn chắc chắn là hoa loa kèn của Tổ quốc!

“Không có mà, ta chỉ ăn hoa lan thôi, cũng khá ngon, nhai khô cũng được, xào cũng được, vị khá thơm ngọt. Chỉ là, ta bị cha đánh một trận, nằm mấy ngày mới xuống giường được.”

Nói đến chuyện bị đánh, Đàm Tiểu Thư vẫn còn sợ hãi sờ sờ m.ô.n.g mình.

“Sao vậy, cha ngươi sợ ngươi bị trúng độc à?”

“Không phải, hoa lan đó ông ấy trồng mấy năm, cuối cùng mới nở hoa, nói là gì mà vua của các loài hoa, ta không hiểu.”

Đàm Tiểu Thư lắc đầu.

Được rồi, trận đòn này ăn không oan chút nào!

Trước khi Đàm Tiểu Thư giới thiệu xong mười tám đời tổ tông nhà hắn ta, cuối cùng cũng đến Lý Châu!

Giang Du Du rơi nước mắt, không dễ dàng gì! Đứa trẻ này thực sự quá lải nhải, cho hắn ta một cái máy phát lại hắn ta cũng có thể nói chuyện cả đường, hoàn toàn không cần nàng và Thẩm Dã Vọng trả lời, hắn ta có thể nói một mình cả đường!

“Lấy giấy thông hành ra đây! Không có giấy thông hành không được vào thành!”

“Này, trong xe các ngươi là cái gì, sao mà thối thế!”

“Còn ngươi nữa, nói là ngươi đấy, lấm lét làm gì! Lấy đồ trong túi ra đây cho ta!”

Lính canh ở cổng thành tra xét khá nghiêm ngặt, phải hỏi từng người một, Giang Du Du mới hậu tri hậu giác hỏi Đàm Tiểu Thư.

“Ngươi có giấy thông hành không?”

Nhà họ đều ẩn cư, nếu không có giấy thông hành thì khá rắc rối, vậy phải làm sao để vào thành?

“Có có, ta mang theo rồi.”

Đàm Tiểu Thư vội vàng gật đầu, trên mặt mang vẻ hớn hở. Có lẽ sự ngây thơ của hắn ta đều viết trên mặt, người lính hoàn toàn không tra xét hắn ta, chỉ hỏi Giang Du Du và Thẩm Dã Vọng vài câu, rồi cho mấy người vào.

Đàm Tiểu Thư thất vọng hỏi người lính.

“Đại ca sao không hỏi ta?”

“Hừ, một tiểu tử như ngươi cần tra xét làm gì? Nhanh vào đi vào đi, đừng cản đường.”

Người lính vẫy tay, như đuổi ruồi đuổi hắn ta vào. Hắn ta thật sự giống hệt những tài xế không uống rượu lái xe, gặp cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn còn nhất định phải xông lên đòi đo.

Quả nhiên Lý Châu danh bất hư truyền, phồn hoa thịnh vượng, chỉ vào thành mà cũng phải xếp hàng chờ đợi.

Giang Du Du không khỏi cảm thán, cổng thành nơi đây thật nguy nga tráng lệ, không biết hùng vĩ đẹp đẽ hơn Hải huyện bao nhiêu, thực sự một trời một vực!

"Phải phải, nhà cửa bên này cũng đẹp lắm!"

Đàm Tiểu Thư như Lưu Lão Lão vào Đại Quan Viên, nhìn gì cũng thấy tò mò. Giang Du Du nghĩ đến xấp ngân phiếu trăm lạng trong túi mình, không bình phẩm, có lẽ đây là điển hình của kẻ có tiền mà chẳng biết tiêu vào đâu.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 133



"Ôi trời, tạo nghiệt, sao ngôi nhà to lớn thế kia lại sụp đổ như vậy."

"Phải không chứ, nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ, đến giờ vẫn chưa đào ra được! Chắc chắn bị đè bên dưới rồi, không biết còn sống hay không nữa."

Vừa vào thành chẳng bao lâu, ba người chưa kịp tìm khách đ**m để nghỉ chân, đã thấy một đống đổ nát, phía trước tụ tập nhiều kẻ chỉ trỏ bàn tán, thỉnh thoảng thở dài xót xa.

Phía trước còn có một mỹ phụ nhân trông như điên dại, trâm vàng trên đầu cũng rơi mất, bà ấy mặt mày tái nhợt.

"Mau tìm cho ta! Hôm nay không tìm được con ta, ta sẽ xử lý hết đám nô tài các ngươi! Đánh c.h.ế.t hay bán đi, một tên cũng không tha!"

"Phu nhân bớt giận, bình tĩnh lại, tiểu nhân cũng muốn tìm, nhưng mà, nhưng mà vừa động đậy, phía dưới sẽ sập nặng hơn, tiểu thiếu gia e là..."

"Lão gia đã đi tìm thợ tinh thông hơn rồi, phu nhân hãy đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa."

Quản gia khuyên nhủ tha thiết, miệng nổi một vòng mụn nước. Hắn ta không lo lắng nóng ruột sao, hắn ta cũng lo lắng nóng ruột lắm chứ! Nhưng bây giờ càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tiểu thiếu gia quyết không thể sống sót được!

"Đợi! Còn phải đợi đến khi nào! Ta đã đợi cả đêm rồi! Con ta Vĩnh Nhi còn nhỏ như vậy, làm sao chịu đựng nổi, làm sao chịu đựng nổi đây, hu hu hu hu."

Mỹ phụ nhân ôm ngực, toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa, may mà có nha hoàn đỡ lấy, nếu không đã ngã ngồi xuống đất rồi.

"Phu nhân..."

Giang Du Du nhìn một lúc, lại nghe người xung quanh bàn tán nhỏ vài câu, liền hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Mảnh đất này là của Giả gia, họ mới xây một tửu lâu, nhắm tới cao lớn, sáng sủa khí phách, xây ba tầng rưỡi, trông rất huy hoàng.

Tửu lâu này vốn đã xây xong, trang trí xong, gần như sắp khai trương rồi. Giả tiểu thiếu gia mới sáu tuổi, dẫn gia nhân đến đây tham quan, còn chơi trốn tìm ở đây.

Không biết là lâu xây cao quá, nền móng không tốt, hay là gia nhân làm ẩu, tóm lại, tòa lâu đã sập như vậy. Sập hôm qua, tám gia nhân đều đào ra hết, chỉ còn lại tiểu thiếu gia quý giá nhất chưa tìm thấy.

Lại không thể tùy tiện đào bừa nữa, vừa động đậy, những gỗ gạch ấy ào ào đổ xuống, ai cũng không biết tiểu thiếu gia ở đâu, lỡ như tảng đá vừa khéo đè lên người tiểu thiếu gia thì sao? Đây không phải chuyện đùa.

Vì vậy Giả lão gia đi tìm viện trợ bên ngoài, những người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"E là hắn đã ngất đi, vẫn chưa tỉnh, nếu không nếu kêu vài tiếng, mọi người cũng dễ tìm hơn."

Thẩm Dã Vọng lắc đầu, hơi thở dài, chuyện này hắn cũng không giúp được gì, có lòng mà không có sức.

"Họ thật đáng thương quá."

Đàm Tiểu Thư nghe mà rưng rưng nước mắt, hận không thể tự mình đến đào đứa trẻ ấy ra.

Giang Du Du nhíu mày nhìn đống đổ nát này, có chút do dự, lúc này không biết thuật ngôn linh có dùng được không, nàng phải đến gần xem mới được.

Chỉ là, nàng vừa đến gần đống đổ nát, lập tức bị gia nhân Giả gia đuổi đi.

"Đi đi đi, không được đến gần! Tránh xa chỗ này ra, dẫm phải tiểu thiếu gia nhà ta ai chịu trách nhiệm! Ngươi gánh nổi trách nhiệm sao!"

"Ta!

Ta chỉ đứng bên cạnh xem thôi, có dẫm lên đâu."

Giang Du Du biết hành động của mình có vẻ gây rối, cũng không tiện gây xung đột với đám gia nhân này, đành phải đi vòng sang bên kia.

Tiếng quát của tên tiểu tư này rất lớn, ngay cả Giả phu nhân đang chìm trong đau buồn cũng nghe thấy, bà ấy đỏ mắt liếc qua, có lẽ nghĩ đến điều gì đó, bỗng giãy ra khỏi tay nha hoàn, cất tiếng nói.

"Ai có thể tìm ra con ta, thưởng bạc ngàn lạng! Bản phu nhân còn sẽ phong người đó làm thượng tân! Nhưng ai dám ở đây đục nước béo cò, thừa cơ gây rối, cản trở ta cứu con, ta sẽ khiến kẻ đó phải trả giá!"

Từng lời từng chữ của bà ấy đẫm máu, hiển nhiên đã ở bên bờ vực sụp đổ. Đúng là trọng thưởng ắt có dũng phu, bà ấy cũng hết cách rồi, chỉ có thể liều một phen vậy.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 134



Lời Giả phu nhân vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao, một ngàn lạng bạc trắng! Đó có thể là cả đời ăn uống không lo rồi!

"Du Du tỷ tỷ, tỷ có phát hiện gì không?"

Đàm Tiểu Thư ghé lại gần hỏi nhỏ.

"Đừng quấy rầy Du Du suy nghĩ."

Thẩm Dã Vọng chiếm hữu mạnh mẽ đẩy cái đầu nhỏ của Đàm Tiểu Thư đang ghé lại ra, còn rất nghiêm chỉnh. Nhưng Giang Du Du không để ý đến những điều này, có lời Giả phu nhân, cuối cùng nàng cũng có thể đến gần rìa đống đổ nát.

Nàng chọn một nơi có duyên nhất, rồi đặt tay lên, thầm niệm trong lòng.

"Người có ở đây không? Con trai của Giả phu nhân, có phải ở đây không?

Tiểu thiếu gia, ngươi có ở đây không?"

Giang Du Du khẽ hỏi, trông có vẻ thần thần đạo đạo, rất là kỳ lạ.

"Cộc cộc cộc."

Có một tiếng gõ gỗ cực kỳ nhẹ, rất dễ bị người ta bỏ qua vang lên, chỉ có ba tiếng, rồi không còn âm thanh nữa. Thẩm Dã Vọng và Giang Du Du đồng thời buột miệng nói.

"Người ở ngay đây!"

Giang Du Du là tin vào trực giác của mình, còn Thẩm Dã Vọng thì nghe được tiếng đáp lại của tiểu thiếu gia.

"Cái gì? Không thể nào, các ngươi đừng nói bậy ở đây, chỗ này chúng ta đã tìm qua rồi, dưới này căn bản chẳng có mấy viên gạch khúc gỗ, người ở trong đó, chúng ta còn không thấy sao?

Mạng người quan trọng, đừng vì chút tiền thưởng mà nói bậy bạ ở đây!"

Quản gia nghiêm khắc quở trách hai người, còn làm bộ muốn đuổi hai người đi.

"Khoan đã, các ngươi nói người ở đây? Các ngươi nhìn ra bằng cách nào?"

Giả phu nhân bước lại, nhìn hai người bằng ánh mắt đặc biệt sắc bén. Vừa rồi bà ấy rồi đã chú ý đến hành động kỳ lạ của tiểu cô nương này, bà ấy tin tưởng những thứ quỷ lực thần thông, có khi nàng có bản lĩnh thật cũng nên.

"Trực giác."

Giang Du Du đáp lại Giả phu nhân, không kiêu không sợ lại chân thành.

"Phu nhân, xin hãy tin ta, tiểu thiếu gia ở ngay vị trí này, chỉ cần dời những thứ này đi, sẽ tìm thấy hắn. Nói cách khác, dù tiểu thiếu gia không ở vị trí này, nhưng những thứ này đều ở rìa ngoài cùng, di chuyển cũng không gây sập đổ công trình ở giữa.

Đối với các vị cũng không có tổn thất gì."

"Còn ngươi, ngươi cũng vì trực giác sao?"

Giả phu nhân lại nhìn sang Thẩm Dã Vọng.

"Ta nghe thấy tiếng gõ, là tiểu thiếu gia đang cầu cứu chúng ta."

Thẩm Dã Vọng lắc đầu, nói ra sự thật.

Có tiếng gõ sao? Vừa rồi sao nàng không nghe thấy? Giang Du Du có chút nghi ngờ, nhưng nàng che giấu rất tốt, không bị Giả phu nhân phát hiện.

Hai người đều nói vậy, Giả phu nhân quyết định tin họ một lần, dù là làm vô ích cũng còn hơn ngồi chờ chết!

"Người đâu, dọn sạch chỗ này cho ta, cẩn thận một chút!"

"Phu nhân, hai người này tuổi còn nhỏ, họ có kinh nghiệm gì chứ, đừng để họ lừa gạt, lỡ như tiểu thiếu gia ở trong đó, đè trúng tiểu thiếu gia thì sao?"

Quản gia khuyên can với vẻ mặt không tán thành, chỉ là trong mắt hắn ta có thoáng qua vẻ hoảng loạn.

Giả phu nhân bị tên quản gia này khuyên mấy lần rồi, lúc này lửa giận bốc lên hết, bà ấy nhìn quản gia bằng ánh mắt có chút oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ngươi là chủ hay ta là chủ! Bị chôn vùi bên trong là con ta! Không ai lo lắng cho nó hơn ta! Đinh Lực Đinh Lượng, dời những thứ này đi cho ta!"

"Vâng, phu nhân."Hai tên tiểu tư đắc lực này là người của bà ấy, không phải người của Giả phủ, tự nhiên càng nghe lời phu nhân, tức thì liền động thủ chuyển đồ.

Quản gia vội ngậm miệng không dám ngăn cản nữa, sợ bị phu nhân nghi ngờ, chính mình cũng đích thân ra tay chuyển đồ. Đống đồ này không nhiều lắm, mỗi người chuyển một tảng, chẳng mấy chốc đồ đã vơi bớt, lộ ra tiểu thiếu gia đang co ro ở bên trong, mê man bất tỉnh.

Trên đầu hắn ta vẫn còn vết máu, mắt lim dim, chân bị đá đè, trông thật thảm thương.

"Vĩnh nhi!"
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 135



Giả phu nhân mắt trừng trừng, vừa khóc vì mừng rỡ, vừa đau lòng lo lắng, bà ấy vội vã chạy đến tự tay dời tảng đá đè trên chân con trai mình.

"Mẹ..."

Tiểu công tử khẽ mấp máy môi, chẳng phát ra tiếng. Hắn ta quá mệt mỏi, đã gặp được mẫu thân, chắc là không sao rồi? Tâm thần vừa thả lỏng, hắn ta lập tức nhắm mắt ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

"Con ngoan, cuối cùng mẹ đã tìm được con!"

Nước mắt Giả phu nhân lại tuôn rơi, định tiến lên ôm con trai vào lòng, lại bị Giang Du Du ngăn cản.

"Khoan đã, phu nhân, thiếu gia bị đá đè, chưa biết nặng nhẹ ra sao, chi bằng mời đại phu đến xem trước, chớ nên di chuyển bừa bãi, e lại làm nặng thêm thương thế."

"Phải phải phải, phu nhân quá lo lắng nên rối trí, quên mất chuyện này, ta lập tức đi mời đại phu."

Quản gia liên tục gật đầu, vội vã chạy đi.

Nha hoàn thân cận của Giả phu nhân lập tức nhíu mày tiến lên, ghé tai chủ nhân thì thầm: "Phu nhân, chẳng phải lão gia đã mời đại phu đến đây chờ sẵn rồi sao, sao giờ người lại không thấy đâu, quản gia có điều bất thường."

"Tạm chớ quản hắn, Đinh Lực đi mời đại phu, càng nhanh càng tốt, Đinh Lương đi tìm lão gia về, đợi con trai ta không sao, xem ta thu xếp bọn tiện nhân này thế nào!"

Tay Giả phu nhân vẫn đặt dưới mũi con trai, thấy hơi thở là yên tâm, người cũng bình tĩnh lại, bà ấy lại lấy lại vẻ trấn tĩnh trước nguy nan.

"Dạ."

"Dạ."

Hai người nhận lệnh, đi lo việc.

Giang Du Du làm việc thiện chẳng lưu danh, dẫn Thẩm Dã Vọng và Đàm Tiểu Thư công thành thân thoái, lặng lẽ rời đi.

"Du Du tỷ tỷ, sao tỷ không đòi tiền Giả phu nhân, chẳng phải tỷ thích tiền sao? Bà ta đã nói ai tìm được con trai bà sẽ cho một ngàn lạng mà."

Đàm Tiểu Thư líu lo hỏi, kể cả hai người làm sao biết tiểu công tử ở chỗ đó.

Giang Du Du chỉ đáp câu hỏi đầu tiên của hắn ta.

"Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, hiểu không? Huống chi, dù bà ta không nói cho tiền, ta vốn cũng định đi cứu, cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp, ai bảo ta vừa xinh đẹp lại vừa thiện lương chứ?"

Nàng vừa nói vừa vuốt mái tóc dài, cười rất kiêu ngạo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mặt nàng đã xị xuống.

"Đừng lề mề nữa, mau tìm chỗ nghỉ ngơi đi, ta đói rồi, ta muốn ăn cơm! Ăn xong phải mau đi bán con cá chép lớn của ta, không thì ta sợ nó c.h.ế.t ngạt trong thùng mất.

Vậy ta chẳng những mất một ngàn lạng của Giả phu nhân, còn tổn thất thêm tám trăm lạng nữa, ngươi có biết đó là bao nhiêu tiền không!!!

Thôi được, ngươi không biết, ngươi không cần trả lời."

Giang Du Du chặn họng Đàm Tiểu Thư trước, Thẩm Dã Vọng vừa dắt xe ngựa, vừa mỉm cười nhìn Giang Du Du, mắt sáng long lanh, tục gọi là ánh mắt si tình.

Du Du mắng người càng đáng yêu!

Đàm Tiểu Thư bĩu môi, tám trăm lạng có là bao, chẳng phải chỉ là tám tờ ngân phiếu sao, nói như hắn ta không hiểu vậy. Để thể hiện sự hiểu biết của mình, vừa đến quán trọ hắn ta lập tức đập một tờ ngân phiếu trăm lạng trước mặt chưởng quầy.

"Chúng ta muốn trọ! Còn muốn ăn ngon nữa! Cái này đủ chưa!"

"Ôi chao, đủ rồi đủ rồi, ba vị phải không, quý khách muốn hai phòng thượng hạng hay ba phòng? Cần tắm rửa ngay bây giờ không? Hay là ăn cơm trước? Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay cho quý khách."

Chưởng quầy thấy ngân phiếu lập tức cười rạng rỡ như hoa, vừa ân cần hỏi, vừa giơ tay với lấy tờ ngân phiếu.

May mà Giang Du Du mắt tinh tay nhanh, lập tức rút tờ ngân phiếu lại.

"Ba phòng thượng hạng, thượng hạng bao nhiêu tiền một phòng? Ngoài ra chuẩn bị cho chúng ta một bàn các món đặc sản ở đây, nhanh lên."

"Ồ hì hì, phòng thượng hạng Thiên tự nhất hào hai lạng bạc một phòng, ba vị muốn ở mấy ngày?"

Chưởng quầy mặt không khỏi giật giật, giọng điệu cũng hạ thấp xuống, trăm lạng đến tay đã bay mất.

"Tạm ở ba ngày đi, dẫn đường."
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 136



Giang Du Du đập mấy miếng bạc vụn lên quầy, ngẩng cằm lên, trông như con công xòe đuôi, còn liếc Đàm Tiểu Thư. Tên ngốc này, nếu làm gì cũng xài trăm lạng, thì có bao nhiêu tiền cho đủ xài.

Gia đình để lại cho nàng gia tài hàng ức, nàng tiêu tiền còn chưa phóng tay đến thế.

"Dẫn đường."

Chưởng quầy vẫy tay gọi một tiểu nhị đến, bảo hắn ta dẫn đường đi. Không có trăm lạng, khó mà mời động chưởng quầy này.

"Lại đem tiền ra khoe khoang nữa, ta sẽ tịch thu đấy."

Giang Du Du đe dọa.

"Du Du, để ta giúp nàng tịch thu!"

Nói đến bắt nạt Đàm Tiểu Thư, Thẩm Dã Vọng hứng chí. Vốn dĩ chuyến đi Lý Châu của hai người tốt đẹp, ngay cả hạ nhân hắn cũng không mang theo, đột nhiên lại thêm một Đàm Tiểu Thư, tuy là có thù lao, nhưng điều này cũng không ngăn được hắn không thích Đàm Tiểu Thư.

"Không được, không có tiền ta sẽ không vui đâu.

Vả lại ta chỉ có trăm lạng thôi, không xài trăm lạng thì ta xài tiền kiểu gì."

Đàm Tiểu Thư chu môi, rất không hiểu mà nói. Trăm lạng nhiều lắm sao, vậy tại sao nhà hắn ta toàn ngân phiếu trăm lạng?

Hay là ngươi nghĩ xem, tại sao nhà ngươi toàn ngân phiếu?

"Lát nữa đổi cho ngươi bạc vụn, đừng cứ lấy ngân phiếu ra khoe khoang, sẽ thu hút sự chú ý đấy, biết chưa?"

Giang Du Du cũng sợ cái miệng quạ đen của mình, nuốt mấy chữ "thu hút kẻ trộm và thổ phỉ" vào bụng, lại đổi sang cách nói hàm ý hơn một chút, nhưng Đàm Tiểu Thư ngốc nghếch này vẫn không hiểu ý nghĩa.

"Không sao đâu, ta không sợ người ta nhìn, ta thích người ta nhìn ta lắm, ở nhà chỉ có ta và cha ta, muốn cho người ta nhìn cũng không được."

Hắn ta ngây thơ nói.

Giang Du Du á khẩu không lời, Thẩm Dã Vọng cũng thấy đứa trẻ này thật thiếu một sợi gân, trên đường đã nói với hắn ta nhiều kiến thức thường thức rồi, vẫn không hiểu.

"Thôi, đừng quản hắn, đợi chịu thiệt hắn sẽ hiểu thôi."

Thẩm Dã Vọng sợ Giang Du Du đói, cất đồ đạc xong, lập tức tìm ra, mọi người cùng đi ăn cơm. May mà đồ ăn ở khách đ**m này cũng không tệ, cuối cùng cũng bù đắp được cái bụng đói meo của Giang Du Du.

"Đi dạo phố một chút đi, xem chỗ nào náo nhiệt, có nhiều công tử thiếu gia, lúc đó chúng ta trực tiếp khiêng thùng đến đó, thủ chu đãi thố."

Giang Du Du lau miệng, đầy hứng khởi tuyên bố.

Con cá chép lớn của nàng, khách hàng mục tiêu chính là những công tử có tiền, tốt nhất là công tử phong lưu, bởi vì bọn công tử phong lưu người ngu tiền nhiều, ăn chơi trác táng cái gì cũng giỏi, cũng thích mua những thứ lộn xộn này nhất.

"Được."

Thẩm Dã Vọng vừa gật đầu vừa rót cho Giang Du Du một chén trà súc miệng, cẩn thận và chu đáo. Đàm Tiểu Thư làm gì cũng được, cũng không phản đối, rất nhanh, sau khi dạo một vòng trên phố, Giang Du Du lập tức xác định được một vị trí.

"Bên cạnh sòng bạc? Nơi này khói lửa mù mịt, ra vào toàn là những kẻ cờ bạc, rất hỗn loạn, Du Du, thôi đi. Chi bằng tìm một chỗ trên phố mà đứng, cũng sẽ có nhiều người đến xem."

Thẩm Dã Vọng nhíu mày, nhìn cửa sòng bạc đầy vẻ không thích."Không phải, chàng không thấy sao, vừa rồi ra ra ra vào vào có biết bao nhiêu là nam nhân trẻ tuổi, ăn vận rất là tinh tế, còn mang theo mấy tiểu tư, có kẻ trên tay còn cầm một xấp ngân phiếu, không còn chỗ nào nhiều kẻ lắm tiền hơn ở đây nữa.

Hơn nữa cá chép vàng lớn ngụ ý tốt đẹp biết bao, còn có ý nghĩa hồng vận đương đầu, cá chép vượt vũ môn nữa chứ, không bán tám trăm nữa, phải bán tám trăm tám mươi tám, bát bát bát, chính là phát!

Kẻ thích đánh cược nhất định thích những ngụ ý cát tường này."

Giang Du Du quả quyết nói.

Đàm Tiểu Thư hóa thân thành sâu rượu, liên tục gật đầu tán thành, còn tranh thủ châm chọc một câu về Thẩm Dã Vọng.

"Oa, Du Du tỷ tỷ nói đúng lắm! Tỷ tỷ, vị hôn phu của tỷ không có đầu óc buôn bán, huynh ấy không xứng với tỷ."
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 137



Thẩm Dã Vọng trừng mắt nhìn Đàm Tiểu Thư một cái, rồi lập tức đổi giọng nói.

"Ta lập tức đi chuyển cá chép tới!"

Hắn mới là người xứng đôi với Du Du nhất!

Thẩm Dã Vọng dặn dò Giang Du Du đứng đợi ở đây, đừng chạy lung tung, rồi lập tức quay về lấy đồ.

Giang Du Du khẽ cong khóe miệng, cười rất ngọt ngào, cười xong còn trừng mắt nhìn Đàm Tiểu Thư.

"Không được chia rẽ tình cảm của chúng ta, đừng có nói xấu Thẩm Dã Vọng nhà ta, hiểu chưa?"

Hiểu hiểu hiểu, tình yêu là thế đấy, khiến người ta mê mẩn tâm thần. Đàm Tiểu Thư nhỏ người to gan lắc đầu, không còn phản bác nữa.

Thẩm Dã Vọng rất nhanh nhẹn, một thùng gỗ to đựng đầy nước mà vẫn có thể khiêng qua dễ dàng, quả thực sức mạnh vô biên, Đàm Tiểu Thư nhìn Thẩm Dã Vọng lại có chút ánh mắt ngưỡng mộ.

"Vọng ca, huynh giỏi quá, với quả là trời sinh một cặp Du Du tỷ tỷ!"

Hừ, tiểu tử, vừa nãy ngươi đâu có nói thế.

Hai người ăn ý không để ý đến Đàm Tiểu Thư, bắt đầu bày biện con cá chép vàng lớn. Giang Du Du dùng ngón tay thon dài chọc chọc đầu cá, lẩm bẩm nói.

"Sao cảm giác ánh vàng trên người ngươi có vẻ mờ đi rồi, không phải ta cũng siêng năng thay nước cho ngươi sao, ta đang tìm chủ nhân cho ngươi đấy, ngươi phải cố gắng lên, tự tin tỏa sáng, như vậy mới có thể thu hút được chủ nhân tốt.

Nếu không cẩn thận người ta mua về nấu canh đấy!"

Có lẽ lời đe dọa của nàng có tác dụng, con cá chép vàng lớn này như sáng lên thật, trông đẹp hơn lúc nãy. Một con cá chép to như vậy, lại lấp lánh vàng óng, ngay cả Đàm Tiểu Thư cũng rung động.

"Mới có hơn tám trăm lạng, Du Du tỷ tỷ, hay là tỷ bán nó cho ta đi."

Vừa hay Đan Đan không còn, nuôi một con cá chép lớn cũng không tệ, biết đâu cũng có thể nuôi nó lớn như Đan Đan!

"Không được, ta sợ ngươi nuôi nó thành cá sấu tiền sử mất."

Giang Du Du một mắt đã nhìn thấu tâm tư của hắn ta, mỉm cười từ chối. Nàng không muốn sau này có một con cá biết ăn thịt người, là do nàng bán ra.

"Cá sấu tiền sử là gì? Du Du tỷ tỷ ~~~ tỷ bán nó cho ta đi, ta đâu phải không trả tiền, ta có tiền mà!"

Đàm Tiểu Thư vỗ vỗ túi tiền của mình, hào phóng nói.

"Hừ hừ."

Giang Du Du hừ vào mặt hắn ta, có tiền thì ghê gớm lắm sao.

"Con cá này, là để bán sao?"

Đúng lúc này, vị khách đầu tiên bị con cá chép vàng lớn lấp lánh thu hút đến, hắn ta phe phẩy quạt, soạt một cái thu quạt lại, dùng quạt chỉ chỉ con cá chép lớn.

Một loạt động tác trưng diện như nước chảy mây trôi này, Giang Du Du thật sự có chút bị quyến rũ, nhưng tố chất tâm lý của nàng rất mạnh mẽ, lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, đây là loài cá chép vàng lớn đặc biệt, cũng thuộc họ cá chép, nhưng rất hiếm và quý, rất khó bắt và nuôi, dưới trời này chỉ có một con này thôi.

Công tử cũng bị ánh vàng của nó thu hút phải không? Vảy của con cá chép vàng lớn này trong bóng tối cũng có thể phát ra ánh sáng lấp lánh, huống chi dưới ánh mặt trời, quả thực là ánh vàng rực rỡ.

Đã có ánh vàng chiếu vào người công tử, chứng tỏ công tử vận may đang đến, sắp có chuyện tốt xảy ra rồi, thế nào, công tử có muốn mua lấy vận may này về không?"

Giang Du Du nói một hơi một đống, ngay cả ứng biến cũng có thể ứng biến tốt như vậy.

Vị công tử này không khỏi dùng quạt vỗ vỗ tay, để biểu thị vỗ tay.

"Thật sự tốt như cô nương nói sao?"

"Đương nhiên, công tử chắc chắn là người từng trải, chắc hẳn nhà cũng nuôi cả một hồ cá chép phải không, vậy xin hỏi công tử đã từng thấy loại cá chép vàng lớn này chưa?"

"Thật sự chưa từng thấy."

Hắn ta lắc đầu, kích thước và hướng của vảy quả thật khác với cá chép nhà mình.

"Đấy, công tử giỏi như vậy mà còn chưa từng nghe chưa từng thấy loại cá này, chẳng phải càng chứng minh sự hiếm có và quý giá của nó sao?"

Giang Du Du gật đầu, vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng, vẻ mặt rất nghiêm túc, hoàn toàn không cảm thấy mình đang nịnh bợ.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 138



"Nếu công tử bỏ lỡ lần này, lần sau sẽ không mua được loại cá chép vàng lớn này nữa đâu."

Ôn Đình Thanh suy nghĩ gật gật đầu, quả thật, nếu hồ nhà có một con cá chép hiếm có như vậy, chắc hẳn khi khách đến ngắm cá, nhà cũng sẽ rạng rỡ mặt mày.

Huống chi ý nghĩa này thật sự tốt, vừa rồi hắn ta quả thực bị ánh sáng làm chói mắt, mới để ý thấy ở đây có một con cá chép vàng lớn đẹp như vậy, đúng như cô nương này nói, vận may đang đến!

"Con cá này, cô định bán giá bao nhiêu?"

"Công tử nghĩ con cá chép vàng lớn duy nhất trên đời này đáng giá bao nhiêu?"

Giang Du Du bí ẩn cười cười, lại ném câu hỏi về cho hắn ta.

Ôn Đình Thanh bất đắc dĩ.

"Cô là chủ hay ta là chủ, bán gì cũng vậy, chủ đều sẽ có giá dự kiến chứ."

"Giá dự kiến của ta là, phải đắt hơn tất cả cá chép trong hồ nhà công tử.

Đắt hơn tổng giá trị tất cả cá chép cộng lại, dù sao chỉ riêng kích thước, nó đã lớn hơn cá chép thông thường nhiều lần rồi."

Giang Du Du cứ lòng vòng mãi không chịu đưa ra giá cụ thể, Ôn Đình Thanh bị nàng dẫn dắt chỉ có thể tự suy nghĩ.

Nói như vậy cũng không sai, nó quả thực đáng giá nhất, con cá chép đắt nhất nhà là con nào nhỉ, bao nhiêu tiền? Còn phải đắt hơn tổng giá trị tất cả cá chép cộng lại? Vậy phải tính toán kỹ đây.

"Hồ nhà ta có lẽ hơi lớn một chút, riêng cá chép đã có hơn trăm con, nếu tính như vậy, không dưới vạn lạng, giá này e là quá cao.

Thế này đi, ta nói đại một cái giá, nếu cô nương không đồng ý, có thể thương lượng lại, một ngàn sáu trăm sáu mươi sáu lượng thì sao?"

"Hai ngàn tám trăm tám mươi tám lượng đi, tám tám tám là phát, nghe cũng vang tai hơn, công tử thấy thế nào?"

Giang Du Du rất mượt mà lại ném câu hỏi về cho hắn ta.

"Cô này vừa thêm đã hơn ngàn lạng, cô nương, cô quả thật biết làm ăn. Thôi được, Chúc gia ta cũng không thiếu mấy đồng này, bản công tử mua không phải cá, mà là vận may."

Ôn Đình Thanh lắc đầu cười khổ, ngay cả giá cả cũng không thương lượng, xem ra là rất thích ý tứ này rồi. Hắn ta lấy ra một tấm ngân phiếu một ngàn lượng, lại lấy thêm chín tấm ngân phiếu một trăm lạng, tiêu nhiều tiền nhẹ nhàng như tiêu hơn ngàn văn tiền vậy.

Đàm Tiểu Thư và Thẩm Dã Vọng đều không khỏi có chút chút kinh ngạc.

Đàm Tiểu Thư: Tại sao nhà ta không có ngân phiếu một ngàn lạng, ta phải về tìm xem, tiêu tiền kiểu này oai phong quá!

Thẩm Dã Vọng: Du Du giỏi quá, nếu ta là người này, ta cũng sẵn sàng bỏ ra số tiền này!

"Công tử có lẽ không để ý mấy đồng lẻ này, nhưng mua thứ này là để lấy ý nghĩa, nói là hai ngàn tám trăm tám mươi tám lạng, thì là hai ngàn tám trăm tám mươi tám lạng, trả lại công tử mười hai lạng, công tử cầm lấy.

Vậy con cá này chúng ta cần đưa đến phủ công tử không, hay là công tử để tiểu tư mang về?"

Dù trong tay đang nắm nhiều tiền như vậy, bán được con cá với giá ngoài sức tưởng tượng, dáng vẻ của Giang Du Du vẫn thản nhiên.

Ôn Đình Thanh không khỏi tiếc nuối, nếu trông xinh đẹp hơn thì tốt, dung mạo này hơi bình thường một chút.

"Không cần đưa, Đông Phúc, ngươi mang đồ về phủ."

"Vâng, nhị công tử." Tiểu tư phía sau hắn ta cung kính gật đầu, dù chứng kiến công tử nhà mình nhẹ nhàng tiêu hết ngần ấy tiền, trên mặt cũng không hề có chút kinh ngạc nào, xem ra người này ngày thường cũng tiêu tiền như vậy.

Quả nhiên, Lý Châu nhiều nhà giàu, về sau có được đồ tốt cũng đến đây bán!

Trong lòng Giang Du Du vui như mở cờ, mãi đến khi chủ tớ mấy người kia rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng mới kéo tay áo Thẩm Dã Vọng, cười phá lên.

"Thẩm Dã Vọng, chàng thấy không, hai ngàn tám trăm tám mươi tám lạng, có phải là ta siêu lợi hại hay không!"
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 139



"Ừm! Du Du đặc biệt lợi hại!"

Thẩm Dã Vọng gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Giang Du Du đều tràn ngập nhu tình.

Bên kia, Ôn Đình Tu biết được chuyện đệ đệ ruột của mình bị người ta dụ dỗ bỏ ra hai ngàn tám trăm tám mươi tám lạng mua một con cá chép vàng lớn hiếm có, y như có điều suy nghĩ nhướng mày.

"Sao những lời này có vẻ quen quen?"

Ai nói không phải người quen? Vốn là kẻ lừa ngươi mất tiền lúc trước.

"Hả? Huynh cũng từng mua loại cá này sao? Không thể nào, phủ ta đâu có."

Ôn Đình Thanh kinh ngạc, chẳng lẽ hắn ta đã bị cô nương kia lừa?

"Không, đệ bảo kẻ bán cá là một cô nương? Nàng trông ra sao, bên cạnh còn có ai không?"

Ôn Đình Tu lắc đầu, chuyển sang hỏi về người bán cá.

"Dung mạo bình thường, chỉ là cô nương bình thường, còn miêu tả sao được? Bên cạnh có hai gã thiếu niên, có lẽ một là huynh một là đệ.

Nhưng lạ lắm, huynh nàng trông cương nghị tuấn tú, đệ nàng cũng ngây thơ đáng yêu, chỉ có nàng tướng mạo tầm thường, đáng tiếc."

Ôn Đình Thanh phe phẩy quạt, thong dong ngồi xuống, may là không bị lừa, nếu không lại bị mắng rồi.

Dung mạo bình thường? Phải chăng cố tình giả xấu?

Ôn Đình Tu tự nhiên nghĩ đến Giang Du Du ở Hải huyện, tuy chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng sâu sắc. Nhưng y cũng chẳng để tâm, cá đã mua thì thôi, màu sắc quả thật đẹp mắt.

Giang Du Du nào ngờ bán đại con cá cũng bán cho người quen, nàng đang chạy khắp tiệm thuốc, thấy gì hay đều muốn mua về, khiến chưởng quầy thấy nàng đều cười toe toét.

"Nếu cô nương không vội đi, ta sẽ đi lấy hàng cho cô, chỉ mất một ngày, cô có muốn đợi không?"

"Đợi thì được, nhưng ta mua nhiều dược liệu như vậy, chưởng quầy không cho ta giá ưu đãi sao?"

Giang Du Du nhấp ngụm trà, thản nhiên hỏi, thực ra trong lòng đang âm thầm đau xót.

Dược liệu thời cổ đắt hơn hiện đại nhiều, chưa mua bao nhiêu mà đã hết hơn hai ngàn lạng, thật chẳng đáng giá.

"Thương nhân bình thường mua nhiều còn được giảm giá, huống chi ta mua đến mấy ngàn lạng."

"Cô nương đừng làm khó ta, dược liệu làm sao có giảm giá, như ngạn ngữ nói sinh mệnh vô giá, vật cứu người trị bệnh tự nhiên cũng vô giá, dược liệu giảm giá, chẳng phải là giảm giá tính mạng sao?

Nhưng ta có thể tặng cô nương ít dược liệu, cô xem, những dược liệu này chất lượng cũng rất tốt, đều có thể phối hợp với linh chi nhân sâm quý giá này, còn có thể làm thành dược thiện."

Chưởng quầy thao thao bất tuyệt, làm chưởng quầy chuỗi tiệm thuốc, tài ăn nói tự nhiên không tồi.

Giang Du Du bị thuyết phục, mang về làm dược thiện cũng không sao, đến lúc đó để Tôn lão đầu dạy nàng, dược thiện vẫn ngon hơn thuốc nhiều.

"Được, vậy cứ thế nhé."

Nàng gật đầu, trả tiền đặt cọc, chuyến đi Lý Châu này cũng coi như không uổng công, đồ cần mua cơ bản đều mua được.

"Còn ngươi, Đàm Tiểu Thư, rốt cuộc cha ngươi bảo ngươi làm việc gì? Ngươi mau đi làm đi, vài ngày nữa chúng ta phải về rồi, làm sao ở đây lâu được."

Giang Du Du thúc giục.

Đàm Tiểu Thư đến Lý Châu mỗi ngày chỉ chạy đông chạy tây, chỗ này mua chút đồ ăn chỗ kia mua chút đồ chơi, đâu có vẻ làm việc chính đáng.

"Ồ, tối nay ta sẽ đi làm, Du Du tỷ tỷ yên tâm."

Đàm Tiểu Thư vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Giang Du Du nghi hoặc, việc này phải đợi đến tối mới làm được? Hắn ta không định làm chuyện trộm gà bắt chó chứ? Không thể nào?

"Không làm được thì nói, chúng ta giúp ngươi."

"Ừm ừm ừm!"

Đàm Tiểu Thư gật đầu rất vui vẻ, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy mình có thể làm được, nên tạm thời không phiền Vọng ca và Du Du tỷ tỷ, hắn ta cũng rất giỏi mà!

Giờ hắn ta không chịu nói, Giang Du Du cũng không hỏi kỹ, chuyển sang nói chuyện với Thẩm Dã Vọng.

"Chẳng phải cha chàng phải bảo chàng đi tuần tra tiệm của nhà chàng sao? Tiệm nhà chàng ở đâu, bán những gì?"

"Có một tiệm ở con phố này, bán vải, là một tiệm vải, có một tiệm bán sách, là một thư phường, đối diện thư viện Lệ Sơn."

Thẩm Dã Vọng rõ ràng về sản nghiệp nhà mình.
 
Back
Top Bottom