Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy

Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 80



"Thẩm Dã Vọng, cuối cùng huynh cũng đến rồi, mau giúp ta dập lửa đi, cha ta không có nhà! Cháy tiếp nữa, đồ đạc nhà ta sẽ cháy hết mất, hu hu hu hu."

Thẩm Dã Vọng vừa đến, nàng ta lập tức như thấy cứu tinh, hu hu hu khóc lên, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời quở trách lạnh lùng của hắn.

"Không cứu.

Lúc ngươi mắng người khí thế như vậy, tin là ngươi có thể tự cứu hỏa cho nhà mình rồi."

Thẩm Dã Vọng không cần suy nghĩ từ chối luôn, hắn không muốn giúp loại người đáng ghét này chút nào!

"Ta không có, là nàng ta bắt nạt ta trước, Thẩm Dã Vọng sao huynh có thể thiên vị nàng ta chứ, hu hu hu, nàng ta không có ý tốt với huynh đâu, nàng ta chỉ nhắm vào tiền nhà huynh thôi, hu hu hu."

Dư Niên khóc lóc thảm thiết, khẽ bước về phía Thẩm Dã Vọng hai bước.

Ba người này tiết lộ ra không ít thông tin, những người có mặt lập tức không hóng vụ cháy nữa, mà chuyển sang hóng chuyện người này. Ồ, hóa ra con gái Dư gia thích Thẩm công tử à, bảo sao thấy mấy lần nàng ta cứ lân la bên cạnh người ta!

Nhưng không biết Giang Du Du cũng thích Thẩm công tử.

Ánh mắt tò mò của mọi người lập tức tập trung vào mặt ba người.

"À, đúng đúng đúng, ta chính là thích tiền của Thẩm Dã Vọng đấy, tiền ai mà chẳng thích? Cô không thích tiền à? Không có tiền cô đi uống gió tây bắc sao?"

Giang Du Du lười cả phản bác, trực tiếp chui ra từ sau lưng Thẩm Dã Vọng, nhận luôn lời vu khống này.

Nếu ở đây không có ai khác, nàng nhất định sẽ khoác tay Thẩm Dã Vọng, khiến nàng ta tức chết.

"Nhưng đáng tiếc là, Thẩm Dã Vọng dù có tiền, cũng sẵn lòng cho ta, chứ không phải cho cô, Thẩm Dã Vọng huynh nói có đúng không?"

Giang Du Du liếc nhìn hắn, trong mắt như bùng cháy một ngọn lửa, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

"Du Du nói đúng!"

Thẩm Dã Vọng không chút do dự gật đầu, Du Du nói gì cũng đúng cả!

"Nghe thấy chưa?

Đừng có tự làm tự chịu coi ta là tình địch của cô, cô xem lại mình có xứng không đã."

"Các ngươi đều bắt nạt ta, ta phải mách cha, hu hu hu hu."

Dư Niên làm sao nói lại được hai người này chứ, khóc lóc lê bước đi. Thế này thì hay rồi, nàng ta hoàn toàn quên béng mất căn nhà đang cháy phía sau.

Cái nhà này cuối cùng cũng không giữ được rồi.

May mà nhà cạnh nhà Dư Niên cũng không quá gần, bây giờ cũng không có gió, tạm thời chưa lan sang nhà khác được, nên mọi người cứ mặc kệ, để nó cháy rụi hoàn toàn, cho đến khi sắp nổi gió, mới dập lửa theo sự chỉ huy của lý chính.

Người dập lửa cẩn thận ngửi ngửi không khí, nói với người bên cạnh.

"Sao có mùi phân thế nhỉ?"

Bên cạnh, lý chính Thôi Thành Quang lập tức kẹp chặt mông, làm như không có chuyện gì bỏ đi.

"Ủa, lại không còn nữa."

Hai người lẩm bẩm không ngớt.

"Cha, cuối cùng cha cũng về rồi, nhà chúng ta không còn nữa rồi, hu hu hu."

Dư Niên cuối cùng cũng gặp được cha ở đầu làng, lập tức lại khóc lên, mặt mày sưng húp cả lên.

"Đang yên đang lành sao lại không còn được!"

Cha Dư Niên không hiểu, rất không hiểu, ông ta chỉ đi chợ một chuyến, sao về nhà lại không còn nữa!

Nói đến nguyên nhân, Dư Niên không dám lên tiếng nữa, chỉ mơ hồ đổ trách nhiệm lên đầu Giang Du Du.

"Tại nàng ta hết!"

Nếu không phải nàng, sao nàng ta lại tức giận, sao lại nghĩ đến việc đ.â.m một con hình nhân giấy rồi đốt để trút giận, nếu không phải vì thế, làm sao nhà lại cháy được, sau đó không ai cứu hỏa, chắc chắn cũng là do nàng!!!

Giang Du Du hoàn toàn không biết đầu mình lại bị úp một cái nồi đen nữa, đuổi được đồ ngốc Dư Niên đi rồi, nàng đang vui vẻ lắm, nghiêng đầu nhỏ cười tươi nhìn Thẩm Dã Vọng.

"Thẩm Dã Vọng, có thể giúp ta một việc hay không?"
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 81



"Được, được thôi." Dưới ánh mắt của Giang Du Du, Thẩm Dã Vọng lại thêm phần căng thẳng.

Sao Du Du lại nhìn mình như thế, không biết mặt hôm nay đã rửa sạch chưa, y phục hình như cũng không phải mới, vừa đọc Tôn Tử Binh Pháp đến choáng váng đầu óc, vất vả lắm mới chạy ra được, sắc mặt có khó coi không?

"Đi, chúng ta về nói chuyện."

Giang Du Du không xem náo nhiệt nữa, dẫn tỷ tỷ và đệ đệ rút lui.

Đương nhiên trước khi về còn đào gói vàng kia lên, tuyệt vời, vàng nhặt được quả nhiên thơm lừng!

Giang Tịnh Tịnh và Giang Miểu Miểu khua tay múa chân kể lại chiến tích huy hoàng của Giang Du Du cho mẹ và Tôn lão đầu nghe, vừa hay có thể tạo không gian cho hai người.

"Du Du, cô làm sao vậy?"

Thẩm Dã Vọng thận trọng hỏi, cảm thấy Giang Du Du có chút khác thường.

"Ừm, không có gì."

Giang Du Du lắc đầu.

"Hôm nay Dư Niên mắng ta, huynh có nghe thấy không?"

"Có nghe thấy, nàng ta chẳng phải người tốt đẹp gì, sau này Du Du đừng để ý đến nàng ta!"

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Dã Vọng còn tức giận đây, nàng ta có tư cách gì mà mắng Du Du chứ!

"Vậy huynh có biết vì sao nàng ta mắng ta không?"

Giang Du Du kéo ghế ngồi xuống, dùng giọng điệu bình thường hỏi.

"Không biết."

Thẩm Dã Vọng nghĩ ngợi nghiêm túc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Hắn không hiểu nàng ta, cũng không muốn hiểu nàng ta, hắn chỉ muốn hiểu Du Du thôi...

"Nàng ta thích huynh, huynh không nhìn ra sao?"

Giang Du Du nhướng mày hỏi, nàng ngẩng cằm, ra hiệu cho Thẩm Dã Vọng cúi đầu.

"Nàng ta không thích ta."

Thẩm Dã Vọng quả quyết lắc đầu.

"Nàng ta và cha nàng ta chỉ thích tiền bạc."

Hắn vừa nói, vừa quỳ gối bên chân Giang Du Du, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi Giang Du Du, có chuyện gì vậy.

"Vậy huynh nghĩ ta thích gì?"

Giang Du Du không ngờ hắn lại ngoan ngoãn như thế, trực tiếp quỳ xuống rồi, đã như vậy, đừng trách nàng không khách sáo!

Nàng thèm thuồng mái tóc bồng bềnh của Thẩm Dã Vọng đã lâu, lập tức vươn ma trảo, v**t v* đầu hắn. Ừm, sờ vào quả nhiên thoải mái, giống như lông của chó lớn vậy.

Thẩm Dã Vọng không ngờ Giang Du Du lại đột nhiên v**t v* đầu mình, nhưng thấy Du Du có vẻ rất vui vẻ, hắn ngượng ngùng tiến gần thêm chút nữa, để Giang Du Du tiện v**t v* hơn.

Đồng thời cũng đang suy nghĩ, Du Du thích gì đây?

Du Du thích ăn điểm tâm, thích làm những món ngon, thích kiếm tiền, khi Du Du kiếm được tiền, đôi mắt sáng long lanh, rất đáng yêu, Du Du thích rất nhiều thứ.

"Ta thích... đẹp trai, nghe lời."

Giang Du Du ghé vào tai hắn, cố ý dừng lại một chút, rồi mới cười khẽ nói.

Hơi thở nàng phả ra toàn bộ lên tai Thẩm Dã Vọng, tai Thẩm Dã Vọng hơi nhạy cảm, lập tức đỏ ửng một nửa, hắn buột miệng nói.

"Ta rất nghe lời!"

Hẳn là cũng khá đẹp trai, ngay cả cha hắn với tính cách ít khi khen ngợi người khác, cũng nói hắn trông rất đẹp.

Hắn phát hiện mình vô ý nói ra lời trong lòng, hô hấp càng thêm gấp gáp, căng thẳng vô cùng, nhưng đã như vậy, hắn đành liều mạng, nói hết lời trong lòng ra.

"Du Du, ta thích nàng, ta tìm cha ta đến cầu hôn với mẹ nàng được không, nàng có thể thích ta không, ta rất đẹp trai, cũng sẽ rất nghe lời!"

Đây là lần đầu tiên hắn tỏ tình, cũng là lần đầu tiên tự khen mình, mặt đỏ như quả hồng, cứng rắn biến khuôn mặt đẹp trai thành gã ngốc đỏ bừng.

"Không phải vì nàng, nàng dùng cách đó cứu ta, mà ta mới thích nàng đâu.

Ta chỉ là thích nàng, cảm thấy nàng rất đáng yêu, trước khi nàng cứu ta đã rất thích rồi, dáng vẻ nàng cười rất đáng yêu, ta hy vọng nàng có thể luôn cười, Du Du nàng hãy cân nhắc ta nhé, ta đi trước đây."

Thẩm Dã Vọng đánh liều, nói một hơi, rồi hoảng hốt chạy đi.

Rầm một tiếng, còn đ.â.m vào cửa.

Giang Du Du dở khóc dở cười, nàng chỉ định trêu chọc một chút thôi mà! Thúc đẩy tình cảm của đôi bên! Ai ngờ tên ngốc này lại không chịu nổi trêu chọc, một phát là tỏ tình luôn còn đòi cầu hôn!
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 82



"Huynh đi cẩn thận! Đừng lại đâm..."

Rầm.

Được rồi, chỉ vài bước đường, Thẩm Dã Vọng đ.â.m hai lần, đầu hắn còn ổn không, không đ.â.m đến ngốc hơn chứ?

Nàng không nhịn được cười mãi, giống như băng tuyết tan chảy, mi mắt đều mang theo ý ấm áp. Rồi vừa xoay người, phát hiện bốn người đều đang nhìn mình.

"Làm gì vậy?"

Nàng nhanh chóng thu liễm nụ cười, trở nên kiêu ngạo lại lạnh lùng.

"Tỷ tỷ đệ nghe thấy rồi!"

"Ta cũng nghe thấy rồi!"

"Chúng ta đều nghe thấy rồi!"

"Ồ? Đều nghe thấy gì rồi? Nói xem."

Giang Du Du khoanh tay hỏi, muốn lừa nàng, nào có dễ dàng như vậy.

"Đệ nghe thấy tỷ tỷ cười rồi!"

Quả nhiên, tên ngốc Giang Miểu Miểu hăng hái lộ tẩy trước tiên.

"Cười có gì lạ đâu, Miểu Miểu nếu muốn nghe, tỷ tỷ cười cho đệ nghe một cái nữa nhé?"

"Vậy à."

Tiểu hài tử Giang Miểu Miểu trầm ngâm, vậy rốt cuộc họ đang xem gì vậy?

"Hừ! Đừng đánh trống lảng! Ngươi vừa nói gì với tên ngốc Thẩm Dã Vọng? Sao hắn lại kích động thành ra như vậy!"

Tôn lão đầu dùng ánh mắt kiểu chắc chắn các ngươi đã cấu kết với nhau nhìn Giang Du Du.

"Chuyện này ông phải đi hỏi hắn chứ, làm sao ta biết được?"

Giang Du Du giả vờ ngây thơ, cười đến mức không thể bắt bẻ.

Mấy người lần lượt đều không cạy được miệng nàng, đành phải thôi. Nhưng Giang mẫu và Giang Tịnh Tịnh đều vui mừng, chỉ có Tôn lão đầu không hài lòng lải nhải.

"Nam nhân bên ngoài nhiều vô kể, ếch hai chân không dễ tìm, nam nhân hai chân còn không dễ tìm sao, sao lại vội vàng như vậy, ta vừa nhìn tên tiểu tử này đã biết hắn không có ý tốt với ngươi, ngày nào cũng lân la đến gần!"

Lão lải nhải đến mức Giang Du Du nghe đến mọc cả chai tai.

"Ta vui vẻ, im miệng đi."

Giang Du Du cảnh cáo bằng quyền Thái.

Nam nhân hai chân dễ tìm, nam nhân có thể khiến nàng thích không dễ tìm đâu, không nắm bắt cho tốt, chẳng phải giống như kiếp trước, chưa từng yêu đương đã c.h.ế.t thẳng rồi sao!

"Hừ!"

Tôn lão đầu còn muốn giới thiệu Giang Du Du cho cháu trai mình, không ngờ bị người ta cướp mất rồi, làm sao không tức giận cho được.

"Tỷ tỷ, đi, chúng ta đến nhà lý chính xem lý chính, xem ông ta đã cân nhắc thế nào rồi."

Giang Du Du tâm trạng tốt, không tính toán với lão, kéo Giang Tịnh Tịnh lại đi xem Thôi Thành Quang, đã đến lúc kiểm tra thành quả của nàng rồi.

"Ôi, Thôi thẩm, sao nhà các người lại biến thành phế tích vậy?"

Nàng ngạc nhiên hỏi.

Thôi gia sập mất một nửa, hiện giờ đang tìm cách sửa chữa, sửa đến giữa chừng còn phải chạy đến nhà Dư Niên cứu hỏa, phu thê Thôi Thành Quang đã tích tụ cả bụng lửa giận rồi.

"Ngươi còn dám đến!"

"Đều do ngươi cái đồ sao chổi! Nếu không phải ngươi đến nhà ta, làm sao nhà ta lại biến thành thế này!"

Thôi thẩm vung chổi lên định đánh Giang Du Du.

Giang Du Du đứng im không chạy, bình tĩnh nói: "Thôi thẩm, bà phải suy nghĩ kỹ. Bà đã nói ta là sao chổi rồi, ta chỉ đến nhà bà ngồi một lát mà nhà bà đã sập. Nếu bà đánh cây chổi này xuống, e là nhà bà sẽ có người mất mạng đấy."

Thôi thẩm nghiến răng, cây chổi đang giơ lên giữa không trung, không dám vung xuống, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao? Bà ta nghiêng đầu nhìn về phía chồng mình.

Thôi Thành Quang hút điếu thuốc, nhả khói ra.

"Miếng đất đó ta đã phê chuẩn rồi, ngươi muốn xây nhà to đến đâu thì xây."

Ông ta chịu thua rồi, nha đầu này quả thật rất quái lạ. Trước tiên là cái ghế ông ta ngồi bị hỏng, sau đó cả nhà họ đau bụng suốt một đêm, rồi nhà cửa sập mất một nửa. Nếu còn có chuyện gì bất trắc nữa, Thôi gia sẽ không chịu nổi tổn thất này.

"Lý trưởng bá bá thật là tiên liệu như thần, chúng cháu đến tìm bá chính là để nói việc này. Vậy bá có thể viết cho cháu một tờ khế ước ngay bây giờ hay không?

Lấy được đồ rồi chúng cháu sẽ đi ngay, bảo đảm không đến lần thứ ba nữa."

Giang Du Du khoác tay Giang Tịnh Tịnh, cười tươi rói.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 83



"Không có gì bất tiện, lão thân này còn muốn giữ mạng, ngươi cứ ở ngoài đợi đi."

Thôi Thành Quang liếc nàng, quay gót vào lấy giấy bút.

Hừ, xui xẻo! Sớm biết thế này thì ban đầu nên nhận hai lạng bạc, viết địa khế cho nàng, đỡ phải sinh chuyện. Thôi gia mất đâu chỉ hai lạng, mất tới hơn mười lạng kia!

Lòng Thôi Thành Quang như nhỏ máu.

Giang Du Du chẳng quan tâm ông ta có nhỏ m.á.u hay không, cầm đồ rồi đi. Lúc ra về còn cười tủm tỉm chọc vào vết thương của Thôi Thành Quang.

"Lý chính bá bá làm việc nhanh thật, sau này có chuyện gì, còn phải làm phiền bá nữa.

Mong lần sau không mang vận xui tới nhà lý chính bá bá nữa nhé~~~"

Nàng ngọt ngào nói.

Thôi gia: …

Đúng là đe dọa!

"Chẳng trách Giang gia đoạn tuyệt với chúng, có đứa xui xẻo thế này ở nhà, quả là nhà không yên ổn, xui tận mạng!"

Thôi thẩm lén nhổ nước bọt sau lưng hai người.

Bà ta làm vợ lý chính bao năm, chưa từng chịu ấm ức thế này, lễ vật đem tới bị lấy về đã đành, còn mất luôn cả nhà cửa!!!

"Du Du, sao muội làm được vậy! Sao lý chính lại chịu nhanh thế! Tỷ cứ tưởng nhà ta không xây được nữa chứ!"

Giang Tịnh Tịnh vô cùng bái phục.

Sao giờ muội muội nàng ấy lại giỏi thế! Hu hu hu, cảm động quá!

"Suỵt, muội lừa ông ta đấy, bọn họ bảo muội là sao chổi mà, vậy thì cứ lợi dụng cái danh đó, dọa c.h.ế.t bọn họ! Yên tâm, lý chính không dám trả thù chúng ta đâu, ông ta sợ mình càng xui hơn thôi.

Có thứ này rồi, ngày mai chúng ta tìm người đến xây nhà!"

Giang Du Du búng búng tờ giấy mỏng, cười như con cáo nhỏ ăn vụng thành công.

"Được! Chúng ta sẽ xây nhà to!"

Giang Tịnh Tịnh gật đầu mạnh mẽ, gương mặt cũng lộ nụ cười tràn đầy sức sống.

Thật tốt, nhà họ cũng sắp có nhà to rồi, những ngày khổ cực đã qua, nghĩ lại cuộc sống trước kia, nàng ấy bỗng cảm thấy như ở trong mộng.

Giang Du Du làm gì cũng nhanh, bảo đi tìm người xây nhà, hôm sau đã đi thật. Trên huyện có người chuyên làm nghề xây nhà, kể cả gạch ngói, gỗ gì đó, đều có thể nhờ hắn ta giới thiệu.

Tóm lại chỉ cần có tiền, người ta cái gì cũng lo được.

Thế là nàng mang tiền dẫn Giang Tịnh Tịnh và Giang Miểu Miểu cùng đánh xe trâu đi huyện, đây là lần đầu tiên đồng chí trâu Thân Thân làm phu xe cho mọi người, tỏ ra rất không hợp tác.

Chưa đi được nửa đường đã dừng lại không chịu đi nữa, như đang giận dỗi.

"Ngươi làm gì thế, trâu Thân Thân, chỉ biết ăn không làm à? Mau đi, ngươi chậm chạp thế này, đến huyện trời tối mất!"

Giang Du Du kiên nhẫn vỗ vỗ m.ô.n.g trâu dỗ dành.

"Ụm ụm~~~"

Trâu Thân Thân vẫy vẫy đuôi, vẫn đứng im như trụ gỗ.

"Tỷ tỷ, có phải Thân Thân đói rồi không? Hay là chúng ta cho nó ăn chút gì đó?"

Giang Miểu Miểu chạy qua bên cạnh hái ít cỏ lại trêu nó.

"Không phải chứ, không phải ăn no rồi mới đi sao, nó mới đi được mấy bước đường đã đói rồi à?"

Giang Du Du không đồng ý.

"Chắc chắn là đói rồi, tỷ tỷ, Thân Thân là bằng hữu của chúng ta, tỷ phải kiên nhẫn với nó, không được hung dữ nhé."

Giang Miểu Miểu áp mặt vào mặt trâu Thân Thân, vừa v**t v* vừa cho nó ăn.

"Chúng ta phải đi huyện tìm người xây nhà, Thân Thân đừng giận nữa, tỷ tỷ không cố ý hung dữ với ngươi đâu, ngươi chở chúng ta đi huyện được không? Khi về ta sẽ tìm cho ngươi nhiều cỏ ngon lắm.

Được không?"

"Ùm ùm~~~"

Chủ nhân nhỏ này mới nói chuyện đúng cách chứ!

Trâu Thân Thân rất nể mặt ăn hết nắm cỏ, lắc lắc đầu rồi bắt đầu đi.

"Tỷ tỷ xem, Thân Thân đi rồi kìa."

Giang Miểu Miểu dang hai tay, ngây thơ vô tội, còn hơi đắc ý.

Giang Du Du: …

Thì ra ngươi có người yêu mới rồi, ta không còn là bảo bối của ngươi nữa phải không! Tên ngươi còn là do ta đặt đấy!

"Lên đi."

Giang Du Du nghẹn lời, quả nhiên, kẻ nghe lời nàng nhất chỉ có Thẩm Dã Vọng! Sớm biết thế này hôm qua nên đồng ý chuyện đôi lứa với hắn ngay, tại hắn chạy quá nhanh, hôm nay cũng chẳng đến tìm nàng!
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 84



Ba người lọc cọc đánh xe trâu đến huyện, Giang Du Du đổ mồ hôi nhễ nhại.

"Ta đói rồi, ăn chút gì đã rồi tính."

"Nhị tỷ, tỷ còn nói Thân Thân, tỷ chưa đi đường đã đói rồi!"

Giang Miểu Miểu lắc đầu không tán thành.

Giang Du Du xách hắn lại bóp má đe dọa.

"Ai mới là tỷ tỷ của đệ? Đệ thân với con trâu hơn cả tỷ tỷ à?"

"Cho đệ nói lại lần nữa."

"Được rồi, tỷ tỷ, đệ sai rồi, đệ muốn ăn bánh bao, được không?"

Giang Miểu Miểu cười tươi nịnh nọt, ngoan ngoãn sửa lời.

"Thế mới phải chứ."

"Tỷ muốn ăn gì? Bánh bao hay mì? A, hôm nay có canh thịt dê kìa, hay ăn món đó?"

Giang Du Du ngửi mùi thơm của thịt cừu, nuốt nước miếng.

"Được, nghe theo muội, ta buộc trâu lại đã, muội dẫn Miểu Miểu đi mua hai cái bánh bao nhé."

Giang Tịnh Tịnh gật đầu, buộc trâu bên cạnh quán canh thịt dê. Có lẽ vì có tiền tự tin hơn, nên giờ nàng ấy cũng ít nói những lời mất hứng, dù sao tiền là Du Du Do kiếm, muốn tiêu thế nào thì tiêu.

Quả nhiên, tiền mới là thứ khiến người ta thay đổi nhiều nhất!

"Tỷ tỷ, đệ muốn một cái bánh bao nhân thịt, một cái nhân rau, được không?"

Giang Miểu Miểu ngước đầu, nũng nịu hỏi, đôi mắt to đen trắng rõ ràng chăm chú nhìn Giang Du Du.

"Được, chỉ có hai cái bánh bao mà tỷ còn không thỏa mãn được đệ sao?"

Giang Du Du hất đầu, lập tức móc tiền đi mua.

Giang Miểu Miểu vốn còn chờ tỷ tỷ mua bánh bao, nhưng một con ch.ó nhỏ lông xù lướt qua trước mắt, hắn không kìm được nhìn theo.

"Thích không? Lại đây, ta cho ngươi sờ nó."

Không xa, nam nhân vừa v**t v* con ch.ó trắng nhỏ, vừa gọi Giang Miểu Miểu.

Giang Miểu Miểu nghiêng đầu suy nghĩ, mẹ nói phải đi theo tỷ tỷ, đến đó vẫn nhìn thấy tỷ tỷ, chắc không sao chứ?

Hắn như bị mê hoặc, từng bước từng bước, cẩn thận di chuyển qua. Con chó trắng nhỏ đó trông giống hai con dê nhỏ ở nhà, đều rất đáng yêu.

Người hơi đông, Giang Du Du chen vào một lúc mới mua được bánh bao.

"Miểu Miểu, còn muốn gì nữa không, hay mua cho đệ một cây kẹo hồ lô…"

Nàng quay đầu lại, phát hiện đệ đệ đã không còn ở chỗ cũ, tim nàng đập mạnh, vội vàng tìm kiếm xung quanh.

"Miểu Miểu, Miểu Miểu, đệ đâu rồi!"

"Ưm!

Ưm! Thả ta ra!"

Tỷ tỷ đang gọi ta!

Giang Miểu Miểu bị người ta bịt miệng, chỉ có thể dùng sức vùng vẫy đôi chân ngắn của mình, cố gắng giãy giụa.

"Hê hê, tiểu tử, rơi vào tay ta còn muốn chạy?"

Nam nhân lộ ra hàm răng vàng khè, cười đắc ý, quả nhiên trẻ con dễ lừa nhất, chỉ cần một con ch.ó là mắc bẫy!

"Miểu Miểu! Đừng dọa tỷ!"

Giang Du Du cất tiếng gọi lớn, thoáng thấy một tà áo quen thuộc nơi khóe mắt, chớp nhoáng đã biến mất vào con hẻm nhỏ hun hút bên đường.

"Miểu Miểu!"

Nàng không chút do dự đuổi theo, quả nhiên trông thấy đệ đệ trong ngõ, bị một nam nhân xa lạ kéo lê đi.

Vớ được một cây gậy, nàng xông tới.

"Buông đệ đệ ta ra!"

Nam nhân thấy chỉ có một mình Giang Du Du, càng thêm hứng khởi.

"Hay lắm, một lúc bắt được hai đứa, phát tài rồi!"

Còn về cây gậy trong tay nàng, nam nhân còn xem thường. Một tiểu cô nương yếu ớt, cho nàng cầm d.a.o cũng chưa chắc đánh lại một nam nhân trưởng thành.

Vì lòng tự tin ấy, gã ta không hề nghĩ đến việc bỏ chạy, một tay nắm lấy Giang Miểu Miểu, một tay muốn đoạt gậy của Giang Du Du.

"Đồ khốn nạn, kẻ buôn người c.h.ế.t không toàn thây!"

Giang Du Du tức giận công tâm, lời nói tự nhiên khó nghe. Nàng vung gậy về phía đầu nam nhân, nhưng sức lực nam nhân cực lớn, đưa tay đón lấy cây gậy rồi dùng sức giật mạnh, liền giật được.

Cây gậy lập tức đổi chủ, Giang Du Du mất đi vũ khí cuối cùng.

"Tiểu cô nương, ngoan ngoãn đi theo ta, bảo đảm cho ngươi cuộc sống tốt đẹp."

Gã ta cười gian xảo.

"Phì! Cứ mơ mộng hão huyền đi!"

Giang Du Du giả vờ làm động tác tay, rồi một chân đá vào đầu gối gã ta, đánh lạc hướng ai mà chẳng biết.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 85



"A!"

Nam nhân bị đánh lừa, đầu gối đau đến loạng choạng, tay nắm Giang Miểu Miểu tự nhiên cũng lỏng ra.

"Ối!"

Giang Miểu Miểu lập tức cắn vào hổ khẩu nam nhân, răng nanh của hắn cắm sâu vào lòng bàn tay nam nhân, đau đến nỗi nam nhân vung tay, cố gắng hất Giang Miểu Miểu ra.

"Đồ khốn! Dám bắt cóc đệ đệ ta!

Đồ buôn người rác rưởi!"

Giang Du Du nhân cơ hội lại đoạt lấy cây gậy, đập từng gậy từng gậy vào đầu vào lưng gã ta.

"A!!!"

"Đồ tiện nhân! Xem ta xử lý ngươi thế nào!"

Nam nhân đau đến phẫn nộ, vừa chống chọi với cây gậy đang đập loạn xạ vừa đứng dậy.

"Miểu Miểu tránh ra!"

Gần như vừa dứt lời, Giang Miểu Miểu đã chạy ra, cước đá hạ bộ của Giang Du Du lại xuất hiện, nặng nề đá vào đùi nam nhân.

"Đá trượt rồi."

Giang Du Du hơi tiếc nuối, đòn này của nàng có thể khiến người ta tuyệt tự, độ chính xác không được rồi.

"Mẹ kiếp, suýt nữa bị đá mất rồi!"

Nam nhân nguyền rủa một tiếng, trực tiếp lao tới.

"Có thứ gì đánh hắn ngất đi.

Ngươi vô đạo đức như vậy, trời sẽ trừng phạt ngươi!"

Giang Du Du vừa né tránh vừa nói.

Nam nhân đang trong cơn thịnh nộ, Giang Du Du cũng sợ làm tổn thương mình, đành trực tiếp dùng ngôn linh thuật.

"Phì! Đồ ch* đ*, trông cậy vào trời có tác dụng gì, chi bằng trông cậy vào lão tử yêu thương ngươi nhiều hơn... Rầm."

Bên cạnh bỗng rơi xuống một miếng ngói, thẳng đập vào đầu nam nhân, vỡ thành tám mảnh, đồng thời, nam nhân cũng không chịu nổi lực đạo này, trực tiếp ngất đi, thân thể cứng đờ.

"Ngươi mới là đồ ch* đ*!

Có tay có chân làm gì không được, lại đi làm chuyện bất nhân bất nghĩa này, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Giang Du Du giận dữ đá vào người gã ta mấy cái.

"Nhị tỷ."

Giang Miểu Miểu lúc này mới biết sợ, nước mắt lưng tròng chạy đến ôm lấy Giang Du Du.

"Miểu Miểu, đệ chạy đi đâu vậy, đệ quên tỷ tỷ và mẹ đã dặn đệ thế nào sao, không được đi theo người khác, phải luôn ở bên cạnh tỷ tỷ, đệ nghe thế nào vậy!"

Giang Du Du nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn.

Chỉ mua cái bánh bao thôi, chưa đến một khắc, hơn nữa Giang Miểu Miểu cũng đã theo đến huyện vài lần rồi, lần nào cũng ngoan ngoãn, nên nàng mới lơ là cảnh giác, để hắn ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Lúc đó người trên phố không ít, muốn lặng lẽ bắt người đi từ trên phố cũng không hợp lý, nên chắc chắn là Giang Miểu Miểu không khóc không la đi đến chỗ vắng vẻ này, người kia mới dám ra tay.

"Hu hu hu hu, xin lỗi, tỷ tỷ, đệ thấy có một con ch.ó con rất đáng yêu, nên, nên đi ra một chút.

Lần sau đệ không dám nữa, đây là ác thúc thúc, ông ta muốn bắt đệ đi, đệ không muốn, đệ sẽ nhớ tỷ tỷ và mẹ và gia gia."

Giang Miểu Miểu nức nở khóc lên.

"Thật sự không dám nữa sao?

Đệ có biết không, nếu hắn bắt đệ đi, sau này đệ sẽ không bao giờ gặp lại chúng ta nữa, còn bị người ta bắt nạt, còn không có cơm ăn, đệ muốn như vậy sao?"

Giang Du Du thấy hắn khóc thành như vậy, cũng hơi mềm lòng, nhưng nhất định phải để hắn rút kinh nghiệm, bởi vì các nàng không thể luôn luôn trông chừng hắn, hắn phải tự hiểu chuyện mới được.

"Miểu Miểu không muốn, sau này Miểu Miểu không dám nữa, hu hu hu."

Giang Miểu Miểu khóc đến nỗi có bong bóng nước mũi, mắt đỏ hoe.

Mặt khác, Giang Tịnh Tịnh đã gọi canh thịt dê xong, đợi lâu vẫn không thấy muội muội và đệ đệ quay lại, nàng ấy có chút nóng ruột, mua hai cái bánh bao mà lâu vậy sao? Nàng ấy lại đợi thêm một lúc, vẫn không nhịn được, trực tiếp chạy ra xem.

"Này, cô nương, cô chưa trả tiền đâu!"

Chủ quán canh thịt dê vội vàng đuổi theo.

Giang Tịnh Tịnh vội vàng móc tiền ra, canh thịt dê cũng không uống, trâu Thân Thân cũng không cần nữa, chạy thẳng đến tiệm bánh bao tìm người. Tiệm bánh bao không có ai, vậy là đi mua đồ ở đâu sao?
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 86



"Miểu Miểu, Du Du, các muội ở đâu?

Miểu Miểu, Du Du?"

Giang Tịnh Tịnh có chút sợ hãi, trực tiếp hô lên trên đường lớn, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

"Tỷ tỷ, bọn muội ở đây."

Ngay lúc này, như một khúc thiên lai vang lên, Giang Tịnh Tịnh thở phào nhẹ nhõm.

"Các muội chạy đi đâu vậy, Miểu Miểu khóc cái gì?"

"Suýt nữa bị kẻ xấu bắt cóc, tỷ nói nó khóc cái gì."

Giang Du Du thở dài.

"Tỷ đi tìm một nha dịch đến đây, người kia bị vật gì đó đánh ngất rồi, còn nằm trong ngõ kia.

Hắn sẽ dùng chó con đáng yêu để dụ dỗ trẻ con, Miểu Miểu có thể không phải là đứa đầu tiên bị lừa, nói không chừng hắn đã bắt những đứa trẻ khác rồi. Muội ở đây canh chừng, không để hắn trốn mất."

"Cái gì! Miểu Miểu đệ!

Ôi! Tỷ đi ngay!"

Giang Tịnh Tịnh nghĩ bụng, đây là chuyện gì vậy, vốn hôm nay vui vẻ ra ngoài, không ngờ lại gặp phải chuyện này, may mà không có chuyện gì.

Chỉ là, Giang Tịnh Tịnh đi hồi lâu, một nha dịch cũng không gọi được.

"Bọn họ đang uống rượu, không chịu đến, bảo chúng ta tự mình đưa người đến, cái gì chứ, còn nha dịch, một việc cũng không làm."

Giang Tịnh Tịnh bất bình nói.

Giữa ban ngày ban mặt tụ tập ở nha môn ăn uống, bách tính gặp chuyện, đã báo án rồi, bảo đến một chuyến bắt kẻ xấu cũng không chịu, còn bắt các nàng tự đưa người đến???

Đây là cảnh tượng th*m nh*ng gì vậy?

Lại liên tưởng đến lần trước họ đưa kẻ trộm đến, tên nha dịch kia cũng mặt mày khó chịu, còn phải đợi đến khi nàng lấy ra tất cả tang vật, người đó mới đổi sắc mặt.

Giang Du Du nghi ngờ, có lẽ những thứ tên trộm đó lấy căn bản không trả lại cho chủ nhân, mà là để bọn họ tự mình chiếm đoạt!

"Tỷ canh chừng ở đây, nếu hắn tỉnh lại, tỷ cứ lấy gậy đánh ngất hắn đi, muội đến nha môn xem sao!"

Nàng đã dùng dây thừng trói hắn lại, chỉ còn việc đánh ngất đi là xong, chẳng có gì đáng ngại. Dứt lời, nàng bèn tức tốc chạy thẳng đến nha môn.

Ôi thôi, bọn chúng ngang nhiên bày biện hai bàn tiệc, mở toang cửa chính, ăn uống linh đình ngay tại đại sảnh vốn dùng để thẩm vấn phạm nhân. Ngồi chễm chệ giữa đám người là một tên béo tốt, mũ ô sa, áo mão xanh lục, chắc là quan huyện rồi.

Ngồi bên phải huyện lệnh là một kẻ trông quen mắt, chính là tên bộ khoái tiếp nhận vụ án lần trước nàng đến trình báo. Vật nhỏ treo bên hông hắn ta nhìn quen quá, chẳng phải chính là tang vật mà tên trộm giao nộp đó sao!

Giang Du Du cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tham ô cũng đừng trắng trợn đến thế chứ!

"Này, ngươi là ai, lén lút rúc ở đó làm gì? Không có việc gì thì đi chỗ khác, đừng làm phiền bọn ta uống rượu!"

"Ai da, còn là một tiểu nương tử xinh đẹp, lão Lâm ngươi nói nhẹ nhàng thôi, đừng làm nàng sợ, ha ha ha ha."

"Đúng vậy đúng vậy."

Một tràng tiếng cười trêu chọc vang lên, vô số ánh mắt Du Dun vào Giang Du Du.

Tên huyện lệnh đứng đầu càng sáng mắt lên, đôi mắt đục ngầu bỗng bừng lên một tia sáng kỳ lạ, thật là một nhan sắc tuyệt vời! Sao trước đây ông ta chưa từng phát hiện ra nơi này còn có một tiểu cô nương xinh đẹp đến thế!

Hê hê, xem ra vị trí mỹ thiếp phòng thứ mười tám của ông ta đã có rồi!

"Tất cả im lặng cho ta! Lắng nghe xem tiểu cô nương nói gì nào.

Tiểu cô nương, ngươi họ gì tên chi, nhà ở đâu, có chuyện gì cứ nói, bản quan là huyện lệnh, bản quan sẽ làm chủ cho ngươi!"

Huyện lệnh lập tức bước lại gần, nhìn Giang Du Du bằng ánh mắt d*m đ*ng.

Giang Du Du cảm thấy bụng quặn lên, suýt nữa thì nôn mửa. Ánh mắt của tên huyện lệnh tồi tệ này quá lộ liễu, ôi, chắc chắn đầu óc toàn rác rưởi dâm ô.

Nàng chẳng nói lời nào, xoay người bỏ chạy. Người ta là huyện lệnh, còn nàng bây giờ chỉ là một tiểu ngư nữ, không thể đối đầu trực diện.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 87



"Chạy cái gì? Ngươi chạy được sao? Ha ha ha ha.

Hoàng Tam, Lưu Tứ, đi, bắt người về đây cho ta. Có được mỹ nhân này rồi, Lưu Tứ, ta có thể không lấy muội muội của ngươi, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?"

Huyện lệnh cười híp mắt quay lại nhìn Lưu Tứ.

Trùng hợp, Lưu Tứ chính là kẻ tham ô tang vật, bữa tiệc này hôm nay cũng do hắn ta tổ chức, mời mọi người ăn uống, để cùng nịnh bợ huyện lệnh, hy vọng huyện lệnh phát thiện tâm, tha cho muội muội mới mười lăm tuổi của mình.

Lưu Tứ mừng rỡ trong lòng, lập tức đồng ý.

"Đại nhân, tiểu nhân hiểu rồi!"

Hắn ta gật đầu, tự mình xông ra đuổi theo trước.

Phải rồi, hắn ta quá ngu ngốc, mời huyện lệnh ăn cơm làm gì chứ, trực tiếp tìm cho ông ta một người xinh đẹp hơn, chẳng phải muội muội của mình sẽ không sao rồi sao, hắn ta đúng là óc heo!

Hắn ta còn nhớ tiểu cô nương này, chính là người lần trước bắt được tên trộm, đưa cho hắn ta rất nhiều đồ đạc, lúc đó đã thấy nàng khá xinh đẹp, sao lại không nghĩ ra có người này chứ!

"Đại nhân yên tâm, việc này tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt cho ngài!"

Hoàng Tam nói xong, cũng đuổi theo, chờ bắt được tiểu cô nương này, hắn ta lại lập được một công lớn, hê hê!

Hai bàn này đều không phải người tốt, đua nhau chúc mừng huyện lệnh đón được mỹ nương, hoàn toàn không nghĩ đến việc Giang Du Du có muốn hay không, dù sao muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!

Chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi ở góc phòng muốn nói lại thôi, nhưng lại không thể nói gì, chỉ có thể bực bội uống hết bình rượu này đến bình rượu khác. Quan tham đương đạo, quan tham đương đạo!

Giang Du Du không ngờ bọn chúng lại to gan đến thế, dám đuổi theo nàng ngay trên đường phố, đây là muốn trực tiếp bắt nàng dâng cho tên huyện lệnh béo ú đó sao? Thật sự không còn chút vương pháp nào mà???

Trong lòng Giang Du Du đầy nghi hoặc, nhưng bước chân không do dự, nàng cố ý chạy về hướng ngược lại với Giang Tịnh Tịnh và Giang Miểu Miểu.

"Đứng lại! Đứng lại cho ta! Huyện lệnh đại nhân có lệnh, ngươi dám không tuân theo sao!

Chạy nữa là bắt cả nhà ngươi đấy!"

Chỉ có kẻ ngốc mới không chạy.

Giang Du Du dáng người nhỏ bé, còn cố ý chui vào những chỗ nhỏ hẹp, chạy nhanh hơn cả thỏ, chẳng mấy chốc đã bỏ xa hai gã nam nhân đó.

Chỉ là, bỏ được người không có nghĩa là an toàn, nếu bọn chúng tìm đến nhà nàng, vậy phải đối phó thế nào?

Giang Du Du không ngờ chỉ một lần chạm mặt, dung mạo của nàng đã mang đến cho mình rắc rối lớn đến thế, nhưng nói cho cùng, kẻ có vấn đề là tên huyện lệnh tham lam sắc đẹp kia, liên quan gì đến nàng chứ!

"Đồ nam nhân rác rưởi, ta phải nghĩ cách mới được."

Hay là trực tiếp khiến tên huyện lệnh đó tự hoạn đi, không còn cái thứ đó nữa, xem ông ta còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện kia không.

Giang Du Du lẩm bẩm, vừa quay đầu lại, đã thấy Hoàng Tam Lưu Tứ bao vây nàng rồi.

"Ngươi!"

"Không ngờ phải không, hê hê, chạy nhanh có tác dụng gì? Chúng ta quen thuộc con đường này hơn ngươi nhiều. Ta nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn theo chúng ta về, làm mỹ thiếp phòng thứ mười tám cho huyện lệnh, không thiếu phúc cho ngươi hưởng đâu."

"Nếu không ngoan ngoãn đi theo chúng ta, đừng trách chúng ta dùng vũ lực."

Hoàng Tam Lưu Tứ khinh thường nói.

Chỉ là một tiểu cô nương, còn có thể trốn thoát khỏi tay bọn họ sao? Đừng có mơ!

"Huyện lệnh? Hắn như thế còn muốn lấy ta? Lại còn làm thiếp phòng thứ mười tám? Ta đã hứa gả cho người ta rồi, các ngươi có biết Chúc gia ở Lệ Châu không? Ngươi còn nhớ ta chứ, lần trước ta cùng một công tử mặc hoa phục bắt tên trộm đến đây. Thứ ngươi đeo ở thắt lưng là đồ tên trộm đó ăn cắp.

Ta giúp Chúc công tử tìm lại một ngọc bội quan trọng, lại thêm ta xinh đẹp, hắn nhất kiến chung tình với ta, không lâu nữa sẽ đến cưới ta, ngươi chắc chắn huyện lệnh muốn đắc tội với Chúc gia vì ta sao?"
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 88



"Chúc gia Lệ Châu, e rằng huyện lệnh còn không xứng đáng xách giày cho người ta, sao không đi hỏi thăm lại xem? Đừng vì một thiếp thất mà đánh mất mũ ô sa của mình."

Giang Du Du bình tĩnh đe dọa.

Trong lúc nguy cấp nàng chợt nhớ ra Chúc Tiêu kia, lấy danh nghĩa Chúc gia dọa họ, kéo dài thêm chút thời gian nghĩ cách cũng tốt.

"Chúc gia Lệ Châu? Hình như có một gia tộc như vậy, nghe nói có quyền có thế."

Hoàng Tam do dự, huyện lệnh là người thế nào bọn họ quá rõ, chắc chắn yêu mũ ô sa hơn, sau đó mới đến nữ nhân.

"Phì, ngươi nghe nàng ta nói bậy, những gia đình lớn như thế còn có thể để mắt đến nàng ta sao? Bắt về trước rồi nói, thực sự không được thì thả nàng ta ra!"

Lưu Tứ không dễ bị lừa như vậy, khó khăn lắm mới tìm được người có thể thay thế muội muội của hắn ta, làm sao hắn ta có thể bỏ qua.

"Vậy được rồi."

Chúc gia còn xa lắm, nhưng huyện lệnh lại ở ngay trước mắt, không bắt người về, hôm nay bọn họ đều không có kết quả tốt đẹp gì!

Hoàng Tam cũng quyết định, hai người cùng nhào tới, mục tiêu rõ ràng.

Chết tiệt, hai tên xui xẻo này lại không mắc lừa!

"Này! Các ngươi vừa uống rượu xong đã chạy như vậy, không tốt đâu, cẩn thận đau bụng c.h.ế.t ngươi!

Ngươi cũng vậy, đau đến mức không thể động đậy rồi phải không!"

Giang Du Du đứng yên không động, đợi hai người nhào tới từ hai bên, nàng mới lách qua khe hở chạy đi, Hoàng Tam Lưu Tứ lập tức đ.â.m sầm vào nhau.

"Ui da!"

Một người ôm mũi một người ôm trán, Lưu Tứ còn chí chảy cả hai dòng m.á.u mũi, trông rất chật vật.

"Mẹ kiếp ngươi, nhào cái gì mà nhào! Sống mũi lão tử suýt nữa bị ngươi đ.â.m gãy rồi!"

"Thôi đi ngươi, đầu lão tử không đau chắc!"

Hai người oán trách lẫn nhau, chưa đầy hai giây, cả hai cùng lúc ôm bụng.

"Ôi~~Sao bụng ta đau thế này?"

"Mẹ kiếp, ta cũng vậy, dạ dày ta co thắt rồi!"

Giang Du Du biết đây là hiệu nghiệm của thuật ngôn linh, vội vàng đá thêm mỗi tên hai cái rồi bỏ chạy. Hôm nay đã dùng đến lần thứ hai rồi, lần thứ ba e là không còn hiệu quả nữa.

"Con nha đầu kia muốn chạy, mau đuổi theo... ối."

Lưu Tứ mới bước được một bước, đau đến toát mồ hôi lạnh, lại ngồi thụp xuống.

"Ta, ta cũng đi không nổi."

Hai tên đau đớn lăn lộn dưới đất, nào còn hơi sức đâu mà quan tâm đến Giang Du Du.

Giang Du Du thừa cơ chạy về phía Giang Tịnh Tịnh, vừa hay trông thấy cảnh Giang Tịnh Tịnh đánh ngất tên buôn người lần thứ hai. Giang Tịnh Tịnh trông thật dữ tợn.

Thấy Giang Du Du trở về, nàng ấy vội vàng ném cây gậy, luống cuống hỏi: "Du Du sao muội đi lâu vậy? Bọn chúng vẫn không chịu đến sao?"

"Ừm, nói, ngoài đệ đệ ta ra, còn dụ dỗ ai khác không? Nói thật!"

Giang Du Du nhanh chóng đá gã ta tỉnh lại, dùng thuật ngôn linh.

"Không, không có, ta mới vừa bắt đầu."

Gã nam nhân bị đánh cho đầu óc choáng váng, lỡ miệng nói ra sự thật. Làm nghề này lâu như gã ta sao có thể không có đồng bọn, nào ngờ lần đầu tiên đã bị tóm gọn.

"Mới bắt đầu? Còn muốn làm ăn lớn chuyện buôn người này phải không? Đồ bỏ đi, nguyền rủa ngươi khuynh gia bại sản, cả đời không kiếm được tiền, cũng chẳng bắt cóc được ai, chúng bạn xa lánh, ba ngày nhịn đói tám bữa! Dám nổi tà tâm thì sẽ bị c.h.ặ.t t.a.y chặt chân!"

Giang Du Du buông lời nguyền rủa gã ta một tràng, đã không thể bỏ tù thì nàng sẽ dùng thuật ngôn linh khiến gã ta phải trả giá. Nói xong, nàng quay người kéo Giang Tịnh Tịnh và Giang Miểu Miểu.

"Đừng quan tâm đến hắn nữa, tên huyện lệnh kia thèm muốn muội, đang sai người bắt muội đấy, chúng ta mau chóng về nhà thôi. Bọn chúng không biết muội ở đâu, muốn tìm cũng phiền phức, chắc là nhất thời nửa khắc tìm không ra."

Còn nam nhân này, cứ bỏ gã ta ở đây, thuật ngôn linh ắt khiến gã ta trả giá.
 
Xuyên Thành Nàng Dâu Cầu Được Ước Thấy
Chương 89



"Hả? Chẳng phải quan huyện đã ngoài tứ tuần rồi sao?"

Có khác gì lão quả phu kia đâu!

"Đúng thế, thật là vô liêm sỉ."

Giang Du Du dẫn tỷ tỷ và đệ đệ vội vã bỏ chạy, may mà xe trâu vẫn còn, ba người liền lên xe trở về nhà.

Trải qua ngày hôm nay thật đáng giá mấy năm, chuyện kinh hiểm gì cũng gặp phải.

Phía bên kia, Hoàng Tam và Lưu Tứ lăn lộn đau đớn trên đất hồi lâu, đến khi hai người đứng dậy được, Giang Du Du đã chạy xa rồi, giờ đuổi theo cũng không kịp nữa.

"Rượu của ngươi hại sự rồi! Ngươi nói giờ phải làm sao? Người chạy mất rồi."

Hoàng Tam nhớ đến vẻ mặt cười không ra cười của quan huyện, liền cảm thấy sợ hãi.

"Chạy không thoát đâu! Nàng ta xinh đẹp như vậy, chạy đi đâu được!"

Lưu Tứ cười nhạo, hắn ta có đủ cách để tìm người, cứ đợi đấy! Hắn ta sẽ không để muội muội mình nhảy vào hố lửa đâu!

"Vậy khi về ngươi tự mình báo cáo với đại nhân đi."

Hoàng Tam đẩy hết mọi chuyện lên vai Lưu Tứ.

"Hừ, không cần ngươi, xem cái dáng vẻ nhát gan của ngươi kìa!"

Lưu Tứ hừ một tiếng, dẫn đầu trở về tìm quan huyện.

Quan huyện vốn đang đung đưa đôi chân to, chờ đợi mỹ nương tử của mình, ông ta nghĩ kỹ rồi, đêm nay sẽ động phòng, nàng xinh đẹp như vậy, đợi khi thay bộ y phục rực rỡ chắc chắn sẽ càng đẹp hơn, phải chọn loại vải mỏng.

Chậc, lại còn tắm hoa, thơm phức~~~~

Ôi chao, nghĩ đến thôi ông ta đã phấn khích rồi!

Lưu Tứ trở về thấy quan huyện đang ch** n**c miếng, nhìn là biết đang nghĩ đến chuyện bẩn thỉu gì đó. Lưu Tứ có chút khinh bỉ, chỉ như ông ta vậy mà cũng làm được quan huyện, nếu để hắn ta làm quan huyện...

"Sao chỉ có một mình ngươi?"

Quan huyện nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, phát hiện không có bóng dáng xinh đẹp kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Đuổi được nửa đường chúng tiểu nhân đột nhiên đau bụng, để nàng chạy mất rồi.

Nhưng đại nhân không cần lo lắng, tiểu nhân có cách, tiểu nhân nghĩ ra cách rồi, nhất định sẽ tìm được người cho ngài!"

Lưu Tứ tin chắc, rồi ghé vào tai quan huyện thì thầm vài câu.

Sắc mặt quan huyện dịu đi đôi chút, cách này cũng được.

"Được, vậy cứ làm theo lời ngươi nói, ta chỉ cho ngươi thời gian hai ngày, tối ngày kia, nếu không tìm được nàng, ta sẽ động phòng với muội muội của ngươi, ngươi tự lo liệu đi."

Ông ta vỗ vai Lưu Tứ, cười đầy ý vị sâu xa.

Nghĩ lại, vẫn mong hắn ta đừng tìm được người nhanh như vậy thì tốt, trước hết để ông ta thu phục Lưu Linh, rồi lại thu nạp cô nương xinh đẹp vừa rồi, để nàng làm mỹ thiếp thứ mười chín, chẳng phải càng tốt sao?

Đến lúc đó trái ôm phải ấp, quả là một việc tốt lớn.

"Ha ha ha ha."

Quan huyện cười lớn rồi bỏ đi, để lại một đống hỗn loạn cho Lưu Tứ dọn dẹp.

Lưu Tứ đương nhiên không gọi là Lưu Tứ, hắn ta tên là Lưu An, Hoàng Tam cũng không gọi là Hoàng Tam, tên là Hoàng Bình, quan huyện để thể hiện uy phong của mình, đã đặt tên cho mỗi người, nên ông ta đều gọi bằng mật danh.

Trong mắt ông ta, nha dịch nào phải là người, đều chỉ là công cụ mà thôi.

Lưu Tứ nắm chặt nắm đấm, im lặng không nói, chỉ có oán hận tụ tập trong mắt hắn ta.

"Sao các ngươi đều ủ rũ thế, là không tìm được người xây nhà sao?"

Tôn lão đầu đang bày biện dược liệu trong sân.

Giang Du Du đã mua rất nhiều dược liệu về theo yêu cầu của lão, mỗi ngày ngoài dạy Giang Miểu Miểu học thuộc lòng thì Tôn lão đầu cũng chỉ bày biện những thứ đó.

"Đâu chỉ có thế."

Giang Du Du kể sơ qua sự việc, Tôn lão đầu thầm nói một tiếng.

"Hỏng bét rồi.

Nơi đây thiên cao đế xa, quan huyện chính là lớn nhất, nếu đắc tội với hắn, không có kết cục tốt đâu."

"Vậy phải làm sao đây, hay là Du Du con đến Chúc gia đi, dù là làm con gái người khác cũng được, mẹ chỉ cần con bình an vô sự."

Giang mẫu lập tức hoảng loạn.

Bà không có tài cán gì, không giúp được con cái, chỉ có thể để con tự chạy trốn.
 
Back
Top Bottom