Editor: Fiu Fiu
Qua một lúc lâu, đám thuộc hạ của Lâm Hắc Hổ mới phát ra những tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi, có hai tên đàn em trung thành chạy đến kéo thi thể lão đại của mình đi, vừa ôm vừa khóc nức nở.
Những kẻ còn lại thì giận dữ gầm lên, lao thẳng tới muốn báo thù cho lão đại nhưng lại bị Hoắc Lệnh Chi chém đầu dễ dàng chẳng khác nào thái rau bổ dưa.Thói quen chém đầu người này của Hoắc Lệnh Chi bắt nguồn từ thời kỳ hắn còn chinh chiến nơi sa trường.
Có lần, hắn một kiếm đâm xuyên ngực một viên tướng địch, cứ ngỡ đối phương chắc chắn phải chết nào ngờ tim của kẻ đó lại nằm ở vị trí khác với người thường khiến phán đoán của ông bị sai, từ đó phải trả giá bằng một bài học máu.Kể từ khi ấy, hắn liền hình thành thói quen lấy đầu người để đảm bảo kẻ địch thật sự mất mạng.Lúc này, dưới mặt đất quái dị vang lên tiếng lăn tròn cụp cụp, mấy cái đầu đang lăn lóc, cả mảnh đất bỗng trở nên giống như địa ngục nhân gian.Lúc này Lạc Tử Ninh vẫn bị Hoắc Lệnh Chi ghì chặt, anh không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra chỉ có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.Anh biết có lẽ Hoắc Lệnh Chi đã làm người khác bị thương, thậm chí là đã giết người nhưng vì không tận mắt chứng kiến, trí tưởng tượng nghèo nàn của anh cũng không thể hình dung ra cảnh tượng khủng khiếp với vô số cái đầu mở to đôi mắt lăn lóc khắp mặt đất.Đám thuộc hạ còn lại của Lâm Hắc Hổ sợ đến mức chân mềm nhũn, quay người định bỏ chạy.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói băng lạnh của Hoắc Lệnh Chi vang lên: "Dọn sạch chỗ này đi, nếu không các ngươi sẽ giống hệt bọn chúng."
Nghe thấy câu đó, bọn chúng hoảng hốt vội vàng chạy đi khiêng xác đồng bọn, dù là huynh đệ một nhà nhưng việc phải khiêng xác chết cùng những cái đầu lâu khiến chúng sợ hãi đến rùng mình.
Thế nhưng, so với những xác chết kia, Hoắc Lệnh Chi còn đáng sợ hơn gấp bội.Lúc này, bọn chúng hiểu rõ nếu không làm theo lời của Hoắc Lệnh Chi, không dọn sạch chỗ này, thì đầu của bọn chúng cũng sẽ nhanh chóng lăn lóc, nhập bọn với những "quả cầu" kia.Trên mặt đất nằm la liệt ít nhất bảy tám cái xác, vừa rồi mấy kẻ xông lên liều chết đều bị Hoắc Lệnh Chi chỉ dùng một tay mà chém chết hết.
Từ nay về sau, bọn chúng không chỉ là không dám coi thường hắn nữa mà nỗi sợ hãi với hắn đã khắc sâu tận trong xương tủy.Bên kia, Chử Lục ngồi trong xe ngựa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, sợ đến mức suýt nữa ngất lịm.
Trong đầu hắn ta chỉ nghĩ đến chuyện lập tức đánh xe bỏ chạy.Hắn ta muốn chạy trốn, chạy về báo cho mọi người biết rằng vị Vương gia này thực chất là một con quỷ khát máu, giết chóc không gớm tay.
Không chỉ thế, hắn ta còn nảy ra một ý độc ác hơn, tung tin đồn rằng tửu trang này là do Vương gia lén lút mở ra, mỗi ngày sáng, trưa, tối đều phải giết một người, lấy máu tươi của họ để nấu rượu.
Như vậy, xem còn ai dám uống rượu trắng nữa, đến lúc đó rượu của hắn ta ắt sẽ độc chiếm thị trường.Hắn ta nghĩ, cho dù Vương gia có hùng hổ thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể tìm ra chứng cứ chứng minh tin đồn kia do hắn ta tung ra.
Dù cho có biết thì thế nào, chỉ cần ra khỏi tòa thành này, hắn ta không tin Vương gia còn có thể đuổi theo giết hắn ta được.Thế nhưng, ngay khi xe ngựa vừa mới quay đầu, Hoắc Lệnh Chi đã vung tay phóng kiếm.
Thanh kiếm ấy xoẹt thẳng qua không trung, cắm xuyên qua cổ họng hắn ta, ghim chặt cổ hắn ta vào vách xe ngựa.Mấy tên thuộc hạ còn sót lại của Lâm Hắc Hổ nhanh chóng khiêng thi thể đi, trong lòng chỉ nghĩ phải lập tức đi báo cho tri phủ đại nhân, để đại nhân thay Lâm Hắc Hổ báo thù!Trên trời bắt đầu rơi tuyết, chẳng bao lâu sau, những vết máu trên mặt đất đã bị lớp tuyết trắng xóa lấp đi.Hoắc Lệnh Chi buông tay đang ghì chặt Lạc Tử Ninh ra.
Trước mắt Lạc Tử Ninh giờ chỉ còn một mảnh trắng xóa.Anh xoa xoa cái cổ rồi nói: "Phu quân, lần sau huynh nhẹ tay một chút, cổ của ta sắp bị huynh bóp gãy rồi."
Những người đứng phía sau nghe được giọng điệu giống như làm nũng ấy, trong lòng thầm kêu ngươi thì biết cái quái gì về cảm giác bị gãy cổ chứ!Lạc Tử Ninh cử động tay chân một chút, sau đó quay lại nói với đám người phía sau: "Tiếp tục tuyển công nhân đi.
Giờ hàng ngũ đã loạn rồi, vậy cứ cầm số thứ tự vào trong đăng ký là được."
Những kẻ vừa xé và ném tờ giấy đi nghe thấy vậy thì trong lòng chợt rùng mình.
Bọn họ đã sớm vứt mất tờ giấy rồi!
Đó rõ ràng là một công việc cực kỳ tốt— mỗi ngày được năm văn tiền lại còn lo cả ba bữa ăn.
Chẳng lẽ bọn họ cứ thế mà bỏ lỡ mất sao?Trong lòng họ hối hận không thôi, tại sao vừa rồi lại vội vàng xé bỏ tờ giấy?
Sao lại chỉ vì mấy câu hù dọa của Lâm Hắc Hổ mà sợ đến mức như thế?Nhưng ai mà ngờ được một vị Vương gia tàn phế, một vị Vương phi yếu ớt lại thật sự có thể giết chết Lâm Hắc Hổ chứ?
Mà Vương gia đã giết Lâm Hắc Hổ, chuyện này có phạm pháp không?
Liệu có bị Tri phủ trả thù không?Lỡ như thật sự bị trả thù, bọn họ có bị liên lụy theo không?
Nghĩ như vậy, có lẽ việc ném bỏ số thứ tự vừa rồi lại là lựa chọn đúng, chí ít giữ được mạng sống.Nhưng đồng thời, việc Vương gia dám ra tay giết thẳng Lâm Hắc Hổ cũng chứng minh rằng hắn chẳng hề sợ ai, bởi thế mới có đủ khí thế.Mọi người vừa sợ hãi, vừa do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Có kẻ gan lớn mới dè dặt hỏi Lạc Tử Ninh: "Vương phi, Tri phủ, hắn ta có đến báo thù không vậy?"
Hoắc Lệnh Chi nhận lại thanh kiếm mà hộ vệ đưa cho, máu trên lưỡi kiếm đã được lau sạch, giọng hắn thậm chí còn mang theo chút mong chờ: "Cứ để hắn đến đây đi.
Thanh kiếm này của bản vương, chỉ khi uống no máu thì mới có thể giữ được độ sắc bén."
Nói xong, hắn quay đầu liếc về phía mấy kẻ đang muốn lén lút bỏ trốn: "Nếu ai thấy sợ bây giờ có thể rời đi, thanh kiếm này của bản vương đối diện kẻ thù là vũ khí chí mạng, còn với người nhà thì là thứ giữ mạng."
"Vừa rồi là Lâm Hắc Hổ quá quắt, dám vô lễ với Cương phi.
Vương gia giết hắn là hoàn toàn hợp tình hợp lý!"
Thiếu niên khi nãy nhắc Lạc Tử Ninh phải cẩn thận lập tức đứng ra, lớn tiếng hô.Trong sân, mọi người nghe vậy liền xì xào bàn tán: "Vừa nãy Lâm Hắc Hổ nói những lời bẩn thỉu với Vương phi, nếu là nói với vợ ta, ta cũng không chịu nổi!"
"Đúng vậy, hễ là nam tử đều không chịu nổi chuyện đó!"
"Phải, ủng hộ Vương gia!"
"Chúng ta muốn ở lại làm việc cho Vương gia!"
Lạc Tử Ninh nghe thấy bọn họ đồng thanh hô vang, trong lòng cũng nhiệt huyết sôi trào theo.
Anh xoa xoa đôi tay rồi cười nói: "Trời khá lạnh rồi, mọi người mau vào trong đăng ký đi.
Đăng ký xong thì ngày mai có thể chính thức bắt tay vào làm.
Nhớ là phải đến sớm, đến muộn thì nhà ăn đóng cửa không còn phần bữa sáng đâu đấy."
Nhiều người đừng nói đến bữa sáng, ngay cả một ngày được ăn một bữa cơm no nê cũng đã là chuyện hiếm, có khi chỉ được lưng bụng là may.
Thế mà bây giờ nghe nói từ ngày mai bắt đầu làm việc là sẽ có bữa sáng, bọn họ không dám tin, cứ ngỡ mình đang mơ.Có người lấy hết can đảm hỏi: "Vương phi, bữa sáng của chúng ta có những gì vậy?"
"Mỗi người buổi sáng sẽ có một quả trứng gà, thêm một bát sữa đậu nành, ngoài ra còn có rau và bánh bao, bánh nướng ăn thoải mái."
Lạc Tử Ninh cũng không nắm rõ thực đơn cụ thể nhưng anh kiên quyết yêu cầu trong bữa sáng phải có trứng gà và phải có sữa đậu nành.Ban đầu, anh cảm thấy một quả trứng gà là quá ít, đáng lẽ phải hai ba quả để bồi bổ như vậy cơ thể mọi người mới nhanh chóng khỏe lên, làm việc cũng được nhiều hơn, thức ăn không thể tiết kiệm keo kiệt được.Nhưng Trần Nhị lại nói, nơi này chỉ có duy nhất một trại gà lớn, với từng ấy người, mỗi ngày một người một quả trứng đã là miễn cưỡng gắng gượng rồi, nhiều hơn thì không kham nổi nên chỉ có thể đơn giản hóa, lấy lương thực chính làm chủ yếu.Đám người kia vốn nghĩ có được cái bánh ngô ăn với dưa muối, uống thêm ngụm nước lã là tốt lắm rồi, nào ngờ còn có cả trứng gà!
Lại còn có bánh bao nữa!
Với chế độ ăn như vậy, đừng nói trả tiền, có cho làm không công bọn họ cũng cam tâm tình nguyện!Thiếu niên khi nãy lại hiếu kỳ hỏi: "Cái gọi là sữa đậu nành...
Là thứ gì vậy?"
"Dù sao cũng là thứ tốt, trước đây chỉ có quyền quý mới được uống thôi.
Vương phi thương xót chúng ta nên cho công nhân trong xưởng được uống, ngươi cứ việc vui mừng thầm đi."
Con trai của xưởng trưởng đã từng được uống sữa đậu nành, thứ đó trắng như sữa bò, thơm ngậy ngon, lại no bụng, hắn ta ước gì ngày nào cũng được uống thay nước.Hơn thế nữa, Vương phi còn có lòng nhân hậu đã truyền lại cách làm sữa đậu nành cho đám nữ tử trong bếp để tự chế biến ngay tại xưởng.Theo lẽ thường, công thức như vậy phải được giữ kín nhưng Vương phi lại sẵn lòng nói cho cả những người ngoài như bọn họ.
Vương phi chẳng những có tấm lòng từ bi như Bồ Tát mà còn quá đỗi đơn thuần, bảo sao vừa rồi Vương gia ra tay giết người cũng phải che mắt Vương phi lại, người đơn thuần như thế sao có thể chịu nổi cảnh tượng máu me bẩn thỉu ấy chứ."
Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, mọi người vào làm thủ tục đăng ký đi."
Lạc Tử Ninh vừa nói vừa đẩy Hoắc Lệnh Chi quay trở lại trong nhà, để những người khác tiếp tục đăng ký.Thế nhưng có mấy người đàn ông đứng ngoài cửa cứ gãi đầu gãi tai, đứng lỳ một chỗ chẳng chịu đăng ký cũng chẳng chịu nhường đường.Lạc Tử Ninh nhíu mày hỏi: "Các ngươi đứng đó làm gì?
Chẳng lẽ sợ rồi, muốn rút lui?
Vừa nãy vương gia đã nói rõ rồi, ai sợ thì có thể rời đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ không làm khó ai cả."
"Không phải, không phải đâu..."
Mấy người kia đỏ mặt tía tai, ấp úng nói: "Chúng ta làm mất tờ giấy rồi.
Vừa rồi rõ ràng có xếp hàng đàng hoàng nhưng giờ không có giấy thì có thể tiếp tục đăng ký được không?
Xếp cuối hàng cũng được."
Lạc Tử Ninh nhíu mày, nghĩ thầm lúc phát giấy lấy số thứ tự, ai nấy đều quý như vàng, cẩn thận nhét vào trong ngực sợ rách sợ bẩn, đến lượt thì đều lấy giấy ra một cách nâng niu đặt lên bàn vậy sao mấy người này lại để mất giấy?Huống hồ năm sáu người lại cùng mất giấy một lượt, chuyện này là trùng hợp hay là có nguyên nhân khác?Đang phân vân không biết nên hỏi rõ hay cho qua để tiết kiệm thời gian thì anh nghe thấy thiếu niên ban nãy lên tiếng: "Lúc nhìn thấy Lâm Hắc Hổ bọn họ đã ném giấy đi rồi."
Lạc Tử Ninh liền hỏi: "Tại sao?"
Cậu nhóc kia đáp: "Vì bọn họ sợ Lâm Hắc Hổ nghĩ họ là người của lò gạch, bọn họ không tin Vương gia và Vương phi.
Ta còn nghe thấy họ lén lút chửi Vương phi, lại còn nói với người khác rằng Vương gia không thể đấu lại Lâm Hắc Hổ, khuyên mọi người mau rời khỏi đây, đừng làm ở xưởng nữa.
Chính họ là những người đầu tiên vứt giấy, rồi còn rủ rê mấy người khác ném luôn."
"Ngươi nói bậy!
Bọn ta chưa từng chửi Vương phi, tên nịnh hót kia, còn chưa bước chân vào lò gạch đã biết xu nịnh rồi."
Mấy tên nam nhân làm mất giấy mồm năm miệng mười cáo trạng với Lạc Tử Ninh: "Vương phi, loại người chỉ giỏi cái miệng như nó thì làm được việc gì chứ.
Chi bằng đừng nhận nó vào làm."
Lạc Tử Ninh nhìn về phía thiếu niên ấy, tuy ăn mặc rách rưới nhưng tinh thần sáng sủa, ánh mắt trong trẻo.Anh nhớ rõ, vừa rồi chính là người này đã lên tiếng cảnh báo khi Lâm Hắc Hổ xuất hiện.
Trong khi những người khác còn đang sợ hãi, thậm chí tìm cách tránh xa anh."
Ngươi tên gì?"
Lạc Tử Ninh hỏi."
Ta tên là Nhị Ngưu."
Cậu nhóc đáp."
Ngươi rất được đấy, gan dạ, có dũng khí, sau này cứ theo Trần Nhị phụ giúp hắn làm việc.
Tiền công trước mắt sẽ giống như mọi người, nếu làm tốt thì sau này sẽ được tăng thêm."
Lạc Tử Ninh nói xong liền quay sang nhìn mấy kẻ đã vứt giấy: "Các ngươi có thể đi rồi, ta không cần hạng người như vậy."
Thực ra anh cũng không mong công nhân phải vì lò mà liều mạng, anh chỉ thấy mấy kẻ kia gió chiều nào theo chiều ấy, vừa thấy Lâm Hắc Hổ tới thì lập tức nói xấu mình, còn xúi giục người khác bỏ đi.Giữ loại người này ở lại trong lò gạch chỉ thêm rước họa, sau này hễ có chút biến động thì bọn chúng sẽ gieo rắc tin đồn làm người người bất an, như vậy thì lò gạch còn mở thế nào được nữa?Còn về những người không hề vứt số thứ tự nhưng khi Lâm Hắc Hổ đến thì sợ hãi run rẩy, thậm chí không tin tưởng Vương phủ, Lạc Tử Ninh cũng không trách họ.
Bởi vì đó vốn là lẽ thường tình, hơn nữa trước nay Vương phủ cũng chưa từng cho họ được cảm giác an toàn.Giờ đây, khi Vương gia đã tận tay giết chết Lâm Hắc Hổ trước mặt bao người, họ đã tin vào sức mạnh của Vương phủ, có thể tiếp tục ở lại làm việc.Mấy kẻ kia nghe vậy thì tỏ ra khó chịu liền ngồi bệt xuống đất giở trò ăn vạ, nói Vương phi không giữ lời, đã bảo bao nhiêu người đến thì phải nhận bấy nhiêu, không thể đuổi họ đi.Kết quả, bọn chúng bị hộ vệ của Vương phủ trực tiếp lôi ra ngoài.Đám hộ vệ tuy chỉ là mười đứa nhỏ nhưng sau Tết đều lớn thêm không ít, ăn uống đầy đủ lại được rèn luyện hằng ngày, cộng thêm từng được Hoắc Lệnh Chi huấn luyện qua.
Dù chỉ mới mười một mười hai tuổi, bọn chúng đã có sức lực vượt trội, dễ dàng tống khứ mấy kẻ vô lại kia ra ngoài....Thuộc hạ của Lâm Hắc Hổ khiêng xác đến tìm Tri phủ, vừa bước vào cửa liền như tìm được chỗ dựa, khóc lóc kể lể rằng Vương gia không còn tính người, một hơi giết chết bao nhiêu người, ngay cả Chử Lục cũng bị giết.
Rõ ràng Chử Lục vốn không phải người phe bọn họ, lúc đó chỉ ngồi trong xe ngựa thôi vậy mà cũng bị Vương gia giết, đúng là một kẻ cuồng giết chóc."
Đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng tôi!"
Mấy tên thuộc hạ vừa khóc vừa kêu, thở hổn hển không thành câu.Tri phủ nhìn những cái xác kia, sợ hãi đến mức liên tục lùi lại.
Trước nay gã ta luôn làm chuyện thất đức, hại chết không ít người nhưng tất cả đều do kẻ khác ra tay, còn gã ta thì chưa từng tự mình động thủ, thậm chí cũng chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng như thế này.Giờ đây, đám thuộc hạ của Lâm Hắc Hổ ầm ầm khiêng vào một đống xác chết, hơn nữa còn là xác người không đầu, cảnh tượng khủng khiếp đến mức người thường căn bản không chịu nổi.
Tri phủ ngồi phịch xuống ghế, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại được.Thấy vậy, Sư gia vội vàng bảo bọn chúng mau đem xác đi chỗ khác rồi quay lại nói chuyện, nếu dọa đại nhân chết khiếp thì còn ai đứng ra làm chủ cho bọn họ nữa?Tri phủ dùng khăn tay bịt chặt mũi miệng, đợi đến khi người chết đều được đưa ra ngoài, lại sai người đốt hương để át bớt mùi máu tanh nồng nặc trong phòng.Sư gia rót cho gã ta một chén trà: "Đại nhân, mời ngài uống trà cho đỡ sợ."
"Uống trà gì mà trà!
Bổn quan suýt nữa nôn ra đây này, sao hắn có thể tàn nhẫn đến mức ấy chứ."
Tri phủ run rẩy.
Trước giờ gã ta chỉ biết Hoắc Lệnh Chi là kẻ âm hiểm xảo quyệt nhưng không ngờ thủ đoạn giết người của hắn lại tàn bạo đến thế.
Không phải chỉ đơn giản đâm một nhát là xong mà là trực tiếp chặt đứt đầu, ngay cả Chử Lục không bị chặt đầu, cũng bị một kiếm xuyên thẳng qua cổ.Nếu như người nhà của Chử Lục tìm đến hỏi tội, gã ta phải giải thích thế nào đây?Dù Chử Lục chỉ là một thương nhân nhưng thế lực của hắn ta ở Lâm Thành không hề nhỏ, rất có thể còn có quan hệ với quan lại bên trên.
Cho dù không có mối quan hệ ấy thì việc Vương gia tùy tiện giết chết nhiều thường dân như vậy cũng là tội đáng bị trừng phạt.Tất nhiên, hình phạt dành cho Vương gia sẽ không giống dân thường, chắc chắn không đến mức bị chém đầu hay giam cầm, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt tiền nhưng thanh danh sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Mà thứ hoàng tộc coi trọng nhất chính là thanh danhĐến lúc đó, gã ta nên lựa chọn bao che Vương gia hay liều mạng bất chấp nguy cơ mất mạng mà dâng tấu chương lên bệ hạ?Ngay lúc gã ta còn đang do dự, tiểu thiếp của gã liền khóc lóc chạy ra.Người tiểu thiếp này là thiếp thất phòng thứ tư mà gã nạp vào, cũng chính là tỷ tỷ của Lâm Hắc Hổ.Tỷ tỷ của Lâm Hắc Hổ tính tình đanh đá, dung mạo xinh đẹp là người được Tri phủ sủng ái nhất.
Bình thường nàng ta vốn đã kiêu ngạo, lại còn dung túng để đệ đệ mình ngang ngược hoành hành.Tuy nhiên, việc Lâm Hắc Hổ có thể hoành hành ngang ngược không chỉ vì có tỷ tỷ chống lưng, mà phần lớn còn do Tri phủ ngầm sai khiến.
Rất nhiều chuyện Tri phủ bất tiện ra mặt đều giao cho Lâm Hắc Hổ làm, sau này nếu có người truy cứu, thì cứ đổ hết lên đầu Lâm Hắc Hổ coi như chẳng liên quan gì đến gã ta.Giờ đây Lâm Hắc Hổ đã chết, Tri phủ mất đi một cánh tay đắc lực quan trọng mà tiểu thiếp này thì lại không ngừng kéo áo gã vừa khóc vừa oán trách."
Nghe nói đệ đệ thiếp chết rồi, là ai giết, mau đi bắt tên đó về, thiếp phải lăng trì hắn vạn đao!"
Tiểu thiếp vừa khóc vừa lấy tay áo lau nước mắt, một tay thì túm chặt áo Tri phủ mà kéo giật liên hồi: "Đệ đệ thiếp thật đáng thương, còn trẻ như thế, sao lại rời xa thiếp được chứ, tên súc sinh đáng bị băm nát kia!
Thiếp phải lột da rút xương hắn!"
Tri phủ vội vàng bịt miệng nàng ta lại: "Ngươi gào cái gì thế!
Ai cho ngươi ra đây?
Bổn quan thường ngày thật sự đã quá nuông chiều ngươi, để ngươi thành ra không kiêng nể trời đất rồi."
"Đệ đệ thiếp chết rồi, thiếp không kiêng nể thì sao?!"
Tiểu thiếp hung hăng cắn mạnh vào tay gã ta: "Đệ đệ thiếp đã giúp chàng làm biết bao nhiêu việc, giờ người chết rồi mà chàng lại không thèm quan tâm, chàng thật quá nhẫn tâm!"
"Không phải ta không muốn báo thù cho hắn mà là người giết hắn chính là Vương gia."
Tri phủ hạ thấp giọng cảnh cáo: "Nàng nhỏ tiếng thôi, cẩn thận tai vách mạch rừng."
"Vương gia thì sao?
Chẳng phải thường ngày chàng vẫn hay nói, Vương gia đó chỉ là một tên phế vật què chân thôi sao?
Mặc kệ trước đây hắn từng oai phong thế nào, bây giờ đã tới địa bàn của chàng thì cũng phải mặc cho chàng muốn hành hạ thế nào thì hành hạ.
Giờ phế vật đó lại giết chết đệ đệ thiếp, sao chàng ngược lại còn sợ hắn?"
Tiểu thiếp trừng đôi mắt đỏ hoe, tức giận quát."
Đừng nói nữa!
Đây không phải chuyện nàng có thể xen vào, cũng không phải chỗ nàng nên tới.
Ai dẫn nàng tới đây hả?
Người của nha môn đâu rồi?
Sao không cản nàng ta?
Mau lôi xuống đánh mấy roi!"
Tri phủ quát lớn, lại sai nha hoàn bên cạnh tiểu thiếp: "Mau đưa nàng ta về, đừng để nàng ta ở đây làm loạn thêm nữa."
Ở nhà Tri phủ thường hay nói những lời chê bai, khinh thường Vương gia.
Ban đầu là thật sự coi thường nhưng sau khi bị hạ độc, trong lòng gã ta tức giận uất ức lại không thể động đến Vương gia dù chỉ một chút, mà tính mạng của gã ta thì lại nằm gọn trong tay Vương gia.
Trong lòng nghẹn khuất, gã ta chỉ còn cách đóng cửa ở nhà uống rượu giải sầu rồi buột miệng nói xấu Vương gia với tiểu thiếp để trút giận.Gã ta vốn chỉ là buột miệng phát tiết, nào ngờ tiểu thiếp lại tin là thật.
Không chỉ tin, nàng ta còn chạy tới đây ăn nói bừa bãi, nếu chuyện này lọt vào tai Vương gia, lỡ Vương gia nổi giận giết gã ta thì sao?"
Thiếp điên rồi đó!
Đệ đệ thiếp chết rồi mà phu quân lại không thèm để ý, thiếp có thể không điên sao?"
Tiểu thiếp dùng sức đẩy ngã nha hoàn sang một bên, rồi càng khóc lóc kêu gào to hơn."
Phu quân cái gì mà phu quân!
Ngươi chỉ là một tiểu thiếp, không xứng gọi ta như thế, nếu ngươi còn gào thét nữa ta sẽ lập tức bán ngươi đi ngay bây giờ!"
Tri phủ quát một câu quả nhiên khiến tiểu thiếp bị dọa sững lại.Trước kia nàng ta còn có thể dựa vào đệ đệ của mình.
Đệ đệ giúp Tri phủ làm việc bên ngoài nên trong hậu viện, địa vị của nàng ta cũng cao hơn, thậm chí thường xuyên chèn ép cả chính thất.
Nhưng bây giờ đệ đệ đã chết, dù có báo thù hay không những ngày tháng sau này của nàng ta cũng sẽ chẳng dễ dàng gì.Lời của Tri phủ chẳng khác nào một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu khiến toàn thân nàng ta run lên, lạnh đến mức không kiềm được mà rùng mình."
Bình tĩnh lại chưa?
Nếu bình tĩnh rồi thì mau quay về đi.
Ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Tri phủ phẩy tay ra hiệu cho nàng ta rời đi.Nhưng nàng ta vẫn đứng nguyên không hề nhúc nhích: "Ít nhất cũng phải để thiếp biết đệ đệ chết thế nào, chàng định giải quyết chuyện này ra sao.
Nếu không nói rõ, cho dù có bán thiếp đi, thiếp cũng không chịu rời khỏi đây."
"Được, vậy để ngươi nghe cho rõ."
Tri phủ gọi mấy kẻ đi theo Lâm Hắc Hổ gây chuyện ban nãy bước vào: "Các ngươi nói xem, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Hắc Hổ rốt cuộc đã làm gì chọc giận Vương gia khiến hắn ra tay giết ngay lập tức?"
"Ngài ấy, ngài ấy đâu có làm gì."
Mấy tên thuộc hạ run lẩy bẩy quỳ rạp trên mặt đất, nào dám hé nửa lời về chuyện Lâm Hắc Hổ cố tình gây sự với lò gạch, còn dám trêu ghẹo cả Vương phi!Dù sao thì không chỉ có Lâm Hắc Hổ buông lời hạ lưu trêu ghẹo Vương phi, mấy kẻ này cũng hùa theo, còn cười lớn.
Chúng vất vả lắm mới thoát được dưới tay Vương gia, giờ chẳng dám để Tri phủ giết thêm lần nữa."
Chưa làm gì thì sao Vương gia lại vô cớ giết người?"
Tri phủ lập tức nhớ đến chuyện hôm trước Lâm Hắc Hổ nói muốn đi gây sự với Vương gia, gã ta tưởng mình đã khuyên can được rồi không ngờ y còn lén chạy đi tìm."
Đúng, đúng vậy, lão đại chỉ là đi ngang qua lò gạch, thấy trong đó đang tuyển người, tiện miệng châm chọc vài câu thế rồi Vương gia xuất hiện liền vung đao giết thẳng."
Một tên thuộc hạ trả lời, những gì hắn ta nói đều là sự thật, chỉ là đã giấu đi rất nhiều chi tiết."
Chỉ vì nói mấy câu thôi mà đã chém người sao?"
Tiểu thiếp nghe vậy thì suýt ngất lịm, cảm thấy vị Vương gia này còn ngang ngược vô lý hơn cả người nhà nàng ta."
Chỉ là tiện miệng nói mấy câu thôi, mà lúc đó Vương gia cũng chưa xuất hiện, sau đó ngài ấy mới ra rồi trực tiếp giết chết lão đại."
"Lão đại nói cũng đâu có khó nghe lắm, nếu Vương gia nghe không vừa tai thì cùng lắm cho mấy cái bạt tai là xong, sao lại giết người dã man như thế.
Đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho lão đại!"
"Lão đại đã làm cho người biết bao nhiêu việc, dẫu không có công lao thì cũng có khổ lao, người nhất định phải đứng ra làm chủ công đạo.
Chết thảm quá, ngay cả đầu cũng bị chém rơi rồi!"
Mấy kẻ đó khóc lóc vật vã, so với lúc cha ruột họ chết còn thảm thiết hơn nhiều.Tiểu thiếp cũng gào khóc xé lòng: "Nó chỉ là một đứa trẻ, miệng lỡ buột mấy câu khó nghe thôi sao lại đáng tội bị chém đầu chứ!
Dù là Vương gia cũng không thể vô lý giết người thế này!"
Tri phủ thì hiểu rõ, Hoắc Lệnh Chi tàn nhẫn đến mức nào.
Trước khi bị tàn phế, hắn vốn là kẻ giết chóc nơi chiến trường, số người chết dưới tay đếm không xuể, một trận đánh có khi giết đến cả vạn người.
Dù bây giờ chân tàn, mười Lâm Hắc Hổ cũng chẳng là đối thủ.Giờ thì khó xử rồi, nếu chỉ giết một mình Lâm Hắc Hổ thì dễ tính, gã ta có thể tìm cớ lấp liếm cho qua.
Nhưng khổ nỗi Chử Lục lại là người Lâm Thành, lỡ như bên đó truy cứu tấu lên Hoàng thượng thì sao gã ta che giấu được?
Nếu Vương gia bị Hoàng thượng trách phạt, không đưa giải dược cho gã ta nữa thì biết làm thế nào?Gã ta sốt ruột đến mức đi vòng vòng trong phòng, mấy kẻ kia vừa khóc lóc vừa kêu gào khiến gã ta bực bội bèn gọi nha dịch đến, đuổi hết bọn chúng cùng cả tiểu thiếp ra ngoài.
Gã ta cần cùng Sư gia bàn bạc kỹ càng đối sách mới được!...Lạc Tử Ninh cùng Trần Nhị ghi chép, chưa đến hai canh giờ đã ghi xong hết tư liệu của cả một phòng người.Lạc Tử Ninh đẩy Vương gia: "Hay là ăn luôn ở đây đi, tiện thể ta cũng dẫn huynh đi xem cái bếp mới xây ở bên này."
"Ngon không?"
Hoắc Lệnh Chi hỏi."
Đương nhiên là không bằng ở nhà mình rồi.
Trước đây nhà Triệu Tiểu Ngư mở quán ăn, tay nghề nấu nướng cao nhưng bên này cũng không tệ lắm, ít nhất còn ngon hơn Tiểu Hồng với Tiểu Thúy nấu."
Lạc Tử Ninh cười nói."
Cẩn thận nhé, nếu để Tiểu Hồng với Tiểu Thúy nghe được coi chừng hai nha đầu ấy ghi hận sau lưng đấy."
Hoắc Lệnh Chi cố ý nói đùa.
Hai tiểu nha đầu ấy vốn rất ngoan, chẳng bao giờ để bụng lại càng không bao giờ nói xấu sau lưng ai.Chỉ là Hoắc Lệnh Chi thấy Lạc Tử Ninh tươi cười thế này, trong lòng cũng thở phào.
May mà vừa nãy anh không nhìn thấy cảnh tượng máu me kia, nếu không bữa cơm hôm nay chắc chắn chẳng thể nuốt nổi, buổi tối còn có khi gặp ác mộng.Trần Nhị cố ý sắp xếp riêng cho bọn họ một chiếc bàn, còn lấy bình phong che xung quanh để không ai quấy rầy.
Đồ ăn cũng được dùng bằng những món mà Trần bá mang đến, Trần bá vốn định đưa thẳng cơm canh từ phủ sang nhưng Lạc Tử Ninh đã từ chối.Nếu cái gì cũng mang sang thì chi bằng về ăn luôn cho xong."
Thật ra cơm canh bên này cũng khá ổn, sạch sẽ.
Ta còn bảo người mua mấy con heo nên mỗi bữa đều có món thịt."
Lạc Tử Ninh vừa giới thiệu cho Hoắc Lệnh Chi hai món ăn cùng một đĩa dưa muối nhỏ trên bàn, vừa cười nói: "Dưa muối của họ cũng ngon, lần trước lúc nhà ăn vừa mới xây xong ta từng đến ăn một lần.
Ngon đến mức ta còn muốn bưng hẳn hai vại về nhà nhưng lúc đó vừa mới tuyển công nhân, sợ không đủ ăn nên ta bảo họ lần sau làm nhiều thêm, dành cho ta một ít."
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, có người vừa ăn xong ra ngoài, cũng có người mới bước vào.
Đã rất lâu rồi Lạc Tử Ninh mới lại cảm nhận được khung cảnh đời thường ấm áp ấy, tất cả đều khiến người ta thấy thoải mái.Lò gạch cũng đã bắt đầu đốt lò nung gạch, những công nhân được tuyển vài ngày trước đã đi làm.Anh chia lò gạch thành hai bộ phận lớn, một bộ phận chuyên làm việc trực tiếp trong lò, một bộ phận chuyên quản lý công trình.
Hai bộ phận lớn này lại được chia nhỏ thành nhiều nhóm nhỏ hơn.Lò gạch vừa mới đi vào hoạt động, có nhiều chỗ anh vẫn chưa nắm rõ, tất cả đều phải vừa làm vừa tìm hiểu.
Vì thế, anh tạm thời để Trần Nhị theo học hỏi lão chủ lò, làm theo những gì lão truyền lại nhưng phải ghi chép lại hết những vấn đề gặp phải mỗi ngày, sau đó anh sẽ nghĩ cách cải tiến.Cơm canh ở đây cũng tạm ổn, Lạc Tử Ninh bận rộn cả buổi sáng đói đến mức ăn liền hai cái màn thầu lớn.
Anh còn phát hiện Hoắc Lệnh Chi ăn uống cũng rất ngon miệng, bèn cười hỏi: "Phu quân quả thật không kén chọn, ta còn tưởng phu quân chỉ ăn được những món tinh xảo thôi cơ."
"Bổn Vương chinh chiến nhiều năm, cái gì mà chưa từng ăn qua.
Có một lần chúng ta bị vây khốn hơn mười ngày, phải sống nhờ mớ rau dại, cỏ dại suốt chừng ấy ngày.
Bản vương sao lại chê bai mấy món cơm canh thế này được?"
Hoắc Lệnh Chi khi xưa ra trận chịu vô số vết thương, cũng từng nếm trải đủ khổ cực, dĩ nhiên cũng từng có nhiều lúc hiển hách nhưng hắn chưa bao giờ nhắc với ai.
Thế mà lúc này lại có chút muốn kể cho Lạc Tử Ninh nghe để anh hiểu hắn hơn, biết rằng trước khi tàn phế hắn từng là một người rất lợi hại."
Vương gia thật vất vả, nếu không nhờ huynh bảo vệ nơi tiền tuyến, e rằng ta cũng chẳng thể sống lớn đến thế này."
Lạc Tử Ninh vừa nói vừa nhiệt tình lấy khăn tay giúp hắn lau tay: "Vương gia có mệt không?
Chúng ta nghỉ một lát rồi về phủ hay chiều đi xem tửu trang?
Ta đã cho người sang đó thi công rồi, tuy gạch còn chưa nung xong nhưng cũng đã sai người đào móng sẵn."
Anh liếc ra ngoài cửa: "Có điều bên ngoài vừa mới đổ tuyết, lại bị nắng trưa làm tan ra, đường toàn nước lẫn bùn chi bằng để hôm khác hãy đi thì hơn."
"Không vội, uống chén trà trước đã.
Một lát nữa tới nha môn, vừa mới giết em vợ hắn cũng nên đi thăm một chuyến."
Hoắc Lệnh Chi thổi nguội chén trà nói."
Cũng đúng."
Lạc Tử Ninh gật đầu: "Vừa nãy em vợ hắn dám trêu ghẹo ta, tinh thần ta chịu tổn thương cực lớn, nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta mới được."
Hoắc Lệnh Chi thấy anh hứng thú dạt dào, chẳng hề giống người bị tổn hại tinh thần, trong lòng cũng yên tâm hơn mấy phần: "Chuyện này mà truyền ra ngoài thì với danh tiếng của ngươi rốt cuộc cũng chẳng hay ho gì.
Ngươi là một kẻ đọc sách, bị người ta sỉ nhục thế này khó tránh người đời chê cười, chi bằng cứ nói hắn muốn ám sát bổn vương."
"Bị chê cười?
Ta là nạn nhân, mắc gì lại bị chê cười?
Ai dám chê cười ta, kẻ đó mới là hạng lòng dạ đen tối hắn mới đáng để thiên hạ chê cười!"
Lạc Tử Ninh hậm hực nói."
Ngươi thật sự không sợ chút nào?"
Hoắc Lệnh Chi nhìn anh hỏi."
Sợ con khỉ..."
Lạc Tử Ninh nói xong mới nghĩ đến thân phận trạng nguyên của mình, lời lẽ thô tục như vậy có phải quá mất mặt không, vội nuốt xuống câu nói còn thô hơn nữa: "Hơn nữa, lần này chết nhiều người như vậy, nhất định phải tấu trình.
Chỉ sợ Hoàng thượng không tin bọn họ muốn ám sát huynh, phải có một lý do hợp tình hợp lý mà việc bọn chúng dám ngang nhiên trêu ghẹo ta giữa phố, bị ngài giết chính là lý do hợp lý nhất, quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để Hoàng thượng biết quan hệ giữa chúng ta với tửu trang."
Lạc Tử Ninh đứng dậy khoác áo choàng, quay sang Hoắc Lệnh Chi chớp chớp mắt: "Chút nữa tất cả cứ để ta ứng biến nhé ~"Hai người cùng nhau đi tới nha môn, trong nha môn đang có người khiêng thi thể ra ngoài, may mà tất cả đều đã được phủ vải trắng, Lạc Tử Ninh không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.Nhưng chỉ cần cách một lớp vải thôi cũng đủ khiến anh thấy rùng mình liền vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn nữa.Hoắc Lệnh Chi nhận ra phản ứng này, lập tức giơ tay nắm lấy tay anh, muốn cho Lạc Tử Ninh thêm chút an lòng: "Dù là kẻ ác hay quỷ thần, có bổn vương ở đây, ai dám tới cũng đừng mong làm ngươi tổn thương."
Lạc Tử Ninh gật đầu rồi quay sang hỏi đám người đang khiêng xác: "Các ngươi định mang họ đi đâu vậy?"
Những người kia thoáng do dự, họ chưa từng gặp Lạc Tử Ninh và Hoắc Lệnh Chi nhưng nhìn hai người khí độ bất phàm, y phục sang quý rõ ràng không phải kẻ tầm thường nên không dám đắc tội.
Bọn họ cũng không dám nói Tri phủ đã ra lệnh hủy thi diệt tích, để thay Vương gia xóa sạch chứng cứ hôm nay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.Nhưng đây là mật lệnh Tri phủ giao cho, chuyện hủy thi diệt tích sao có thể tùy tiện tiết lộ.Họ không biết trả lời thế nào, dứt khoát im lặng mà muốn lẳng lặng rời đi.Thế nhưng Lạc Tử Ninh lại bật khóc kêu lên: "Đại nhân định tiêu hủy chứng cứ sao?
Ông trời ơi, sao số phận ta lại khổ đến thế này!"
Hoắc Lệnh Chi bị tiếng khóc bất ngờ của Lạc Tử Ninh làm cho sững người.
Hắn ngẩng đầu nhìn phát hiện dáng vẻ giả khóc này sao mà quen thuộc đến lạ?
Hình như trước kia Lạc Tử Ninh cũng từng diễn trò khóc lóc trước mặt hắn như vậy?Đang lúc còn ngờ vực thì Tri phủ cùng Sư gia bước ra.Hai người vừa mới ở trong phòng khổ tâm nghĩ kế nửa ngày, cuối cùng bàn được một "ý kiến hay", nếu thay Vương gia xử lý xong rắc rối này có khi Vương gia sẽ nể tình mà bỏ qua cho bọn họ.Thế nhưng nào ngờ, còn chưa kịp ra tay, Lạc Tử Ninh đã chạy tới gào khóc om sòm.
Trong mắt Tri phủ, đây chẳng khác nào muốn hại chết Vương gia!
Lạc Tử Ninh hận Vương gia thì thôi đi, sao lại lôi mình xuống nước cơ chứ!Tri phủ tức muốn hộc máu nhưng vừa ló mặt ra đã nhìn thấy Vương gia và Lạc Tử Ninh cùng nhau bước tới , gã ta choáng váng rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?Còn chưa kịp định thần, đã thấy Lạc Tử Ninh nhào vào ngực Hoắc Lệnh Chi, hai tay ôm chặt cổ hắn, khóc rống thảm thiết: "Ta không sống nổi nữa rồi!
Cái tên họ Lâm kia dám làm nhục ta, thanh danh ta chẳng còn, thẹn với Vương gia.
Ta chỉ còn cách treo cổ thôi nhưng trước khi chết ta nhất định phải đòi lại công đạo!"
Hoắc Lệnh Chi vỗ nhẹ lưng Lạc Tử Ninh, thấp giọng nhắc: "Diễn hơi quá rồi."
Lạc Tử Ninh ngẩng mặt, nghẹn ngào lại không quên cãi: "Huynh thì biết gì, càng khoa trương mới càng có hiệu quả!"
Tri phủ sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch: "Vương phi, người nói gì vậy?
Hắn đã làm gì?"
"Hắn ngang nhiên trêu ghẹo ta giữa đường, còn nói muốn bắt ta đi, để hắn cùng bè lũ thay nhau làm nhục ta, còn nói..."
Lạc Tử Ninh khóc càng thảm thiết: "Nói ra những lời ta thật chẳng dám nhắc lại.
Vương gia vì bảo vệ ta buộc phải liều mạng cùng chúng tranh đấu, suýt nữa mất cả tính mạng mới cứu được ta, nếu không ta sớm đã, sớm đã bị lũ súc sinh ấy hại rồi..."
Tri phủ run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, gã ta vốn biết tên Lâm Hắc Hổ kia xưa nay hoang dâm vô độ, không phân nam nữ, thường cướp dân lành về làm nhục.
Nhưng gã ta không ngờ, kẻ súc sinh đó lại dám cả gan động đến Vương phi!Gã ta vội lấy khăn lau mồ hôi, giọng run run: "Trong chuyện này có phải đã có chút hiểu lầm chăng?
Khi việc xảy ra có ai chứng kiến không?"
Lạc Tử Ninh nghẹn ngào, quả quyết đáp: "Có."
Tri phủ lau mồ hôi, giọng run rẩy hỏi: "Có... có nhiều người không?"
Lạc Tử Ninh tủi thân đáp: "Không nhiều đâu, chỉ bảy tám chục người thôi.
Nhân chứng thì nhiều lắm, hơn nữa ta đã ghi lại hết tên bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ra làm chứng."
Tri phủ nghe xong suýt nữa thì ngừng tim, bảy tám chục người đều tận mắt thấy!
Giờ gã ta muốn tìm cớ chối cũng chẳng có đường mà chối.Gã ta lại nhìn về phía Lạc Tử Ninh và Vương gia.
Lạc Tử Ninh lúc khóc thì nhào vào ngực Vương gia còn Vương gia thì dịu dàng vỗ lưng an ủi, hai người thân mật vô cùng, nào giống bất hòa gã ta từng đoán.Xong rồi, không chỉ Lâm Hắc Hổ tiêu đời ngay cả gã ta cũng xong rồi!
Thường thì nạn nhân gặp chuyện như vậy đều sẽ xấu hổ mà giấu kín, vậy mà Lạc Tử Ninh đường đường là Vương phi lại dám giữa nơi đông người lớn tiếng nói mình bị làm nhục, anh không sợ bị người ta cười sao?Nhưng giờ gã ta chẳng rảnh mà lo Vương phi có bị cười chê hay không, điều cần lo hơn là chính mình sẽ chết thế nào.Hoắc Lệnh Chi thấy gã ta thần sắc hoảng loạn, liền lạnh giọng hỏi: "Ngươi hẳn là biết, theo luật triều đình tội danh xúc phạm Vương phi sẽ bị xử thế nào chứ."
Tri phủ run run lau mồ hôi trên trán.
Đương nhiên là gã ta biết, nếu tình tiết nghiêm trọng, không chỉ kẻ phạm tội bị chém đầu mà cả gia tộc đều bị lưu đày.Huống chi Lâm Hắc Hổ đã ngang nhiên thốt ra lời nhục mạ Vương phi, còn muốn công khai bắt người về làm nhục, tội này hiển nhiên thuộc loại nghiêm trọng!Gã ta vội vàng kêu oan: "Trong thành đồn đãi hắn là em rể của ta, kỳ thực tỷ tỷ hắn vốn chỉ là một gia nô trong phủ ta, từ lâu ta đã đuổi đi rồi!
Ta với hắn không hề có chút quan hệ thân thích nào cả!"
"Vậy thì tốt, nếu đã không có quan hệ thân thích ta cũng yên tâm, đại nhân xử án sẽ công chính, không thiên vị hắn."
Lạc Tử Ninh lấy khăn tay chấm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hôm nay ta đến đây chính là muốn nhờ đại nhân xử án.
Hắn làm ra chuyện cầm thú không bằng với ta, ta muốn hắn phải bồi thường."
"Nhưng hắn đã chết rồi mà."
Trong lòng gã ta thầm đoán, chẳng lẽ Vương phi muốn ép tuyên phạt lưu đày cả nhà Lâm Hắc Hổ?
Nếu việc này trình lên triều, chắc chắn sẽ bị kết án như vậy, vốn chẳng phải chuyện gã ta có thể quyết định.Lạc Tử Ninh ôm ngực, giọng bi thương: "Hắn chết thì chết nhưng bóng ma trong lòng ta thì cả đời cũng không xóa nhòa được.
Nếu không có chút bồi thường về kinh tế, vết thương này của ta sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai."
Tri phủ lau mồ hôi liên tục, trong bụng oán thầm ngươi vừa mới khóc lóc đòi treo cổ mà?
Sao bây giờ lại không đi chết cho rồi!Gã ta cúi người, khúm núm hỏi:"Người... người muốn bao nhiêu?
Chúng ta vào trong rồi nói."
Lạc Tử Ninh cũng không muốn bàn chuyện này giữa chốn đông người.Anh đẩy Hoắc Lệnh Chi cùng theo Tri phủ vào sảnh, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Nghe nói Lâm Hắc Hổ có mở một thanh lâu, lấy cái đó bồi thường cho ta đi.
Ngoài ra, còn thêm ba vạn lượng bạc, thế nào?"
Trước kia khi đọc sách Lạc Tử Ninh từng thấy, kỹ viện này toàn những cô gái bị Lâm Hắc Hổ cướp về, đa phần đều là người tan nhà nát cửa.
Anh muốn chiếm lấy nơi đó có ba mục đích, một là anh tuyệt không cho phép trong thành mình sống có chốn ăn chơi bại hoại không chính quy như vậy, hai là muốn giúp những cô gái đáng thương ấy có việc làm đàng hoàng, thoát khỏi kiếp bị chà đạp, ba là anh đang cần nhân lực để kéo sợi, đan áo len.Hoắc Lệnh Chi vừa nghe đến hai chữ thanh lâu liền nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc anh cần chốn đó làm gì?Tri phủ thì sững sờ, đòi tiền thì còn hiểu được nhưng lại muốn một kỹ viện?
Vương gia còn ngồi đây mà Vương phi đã đòi thứ đó, chẳng phải là muốn đi chơi gái sao?"
Đưa hay không đưa đây?"
Lạc Tử Ninh cầm chiếc khăn tay vừa lau nước mắt, phẩy phẩy trong tay, dáng vẻ hoàn toàn không giống kẻ vừa khóc đòi chết.
Anh lạnh nhạt hỏi tiếp: "Ngươi có biết tên Chử Lục không?
Hắn vốn là kẻ ngoài, vậy mà chỉ mới đến mấy hôm đã biết tửu trang có liên quan đến Vương phủ.
Vì thế Vương gia mới buộc phải giết hắn, một kẻ người ngoài như hắn là ai đã nói cho hắn biết tửu trang có Vương phủ che chở?"
Tim Tri phủ bỗng chùng xuống một nhịp, Vương gia từng cảnh cáo gã ta không được để lộ cho bất kỳ ai nếu không sẽ không cho gã ta thuốc giải.
Nhưng gã ta lại lỡ miệng nói cho Lâm Hắc Hổ, chắc chắn Lâm Hắc Hổ mới truyền tin đó cho Chử Lục.Đúng như gã ta đoán, trước đây Lâm Hắc Hổ chẳng hề muốn gây chuyện với Vương gia, vậy mà từ lúc Chử Lục xuất hiện gã bỗng dưng lại nhắm vào Vương gia?
Rõ ràng là Chử Lục xúi giục!
Quả thật là tên khốn kiếp.Hoắc Lệnh Chi: "Đừng để ta có lý do giết ngươi."
Tri phủ lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy thưa: "Hạ quan chỉ lỡ miệng nói với Lâm Hắc Hổ đúng một lần, bây giờ những kẻ biết chuyện đó đều đã chết cả rồi.
Về sau hạ quan tuyệt đối không dám ăn nói bừa bãi nữa, xin Vương gia tha cho hạ quan một mạng, còn những điều Vương phi vừa đưa ra hạ quan lập tức đáp ứng toàn bộ."
--------------------------------Lời của editor: Chương này tận 9k chữ các mom ạ-)).
Mấy chương sau nếu số chữ khá nhiều (4k đổ lên) thì mấy mom chịu khó chờ 1- 2 ngày nhé.
3 4k chữ thì 1 ngày 2 chương nha.