Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 108: Phượng Quân - Phiên ngoại 3


Chưa Beta - Edit 7/4/24.Ngày kế, khi Hạ Trì thức dậy, Vân Thanh cũng mơ mơ màng màng mà mở to mắt.

Y phải dậy sớm lên triều, dù cho thân thể mệt mỏi vẫn dậy theo đồng hồ sinh học.

Chỉ là tối hôm qua hoạt động đến tối muộn, thời gian y ngủ không đến hai canh giờ.

Mệt mỏi trên người cùng từng đợt đau nhức trên thân thể làm y không muốn rời giường.Lúc y nheo mi mắt muốn tỉnh táo, Hạ Trì xoay người lại hôn hôn y, thấp giọng nói: "Em ngủ tiếp đi, hôm nay không cần lên triều."

Vân Thanh suy nghĩ, lại tưởng tượng, y vốn dĩ chỉ là giúp Hạ Trì giám quốc.

Hiện giờ hắn đã quay về, y cũng có thể trao lại viện lùi về phía sau, liền hàm hồ lên tiếng, nhắm mắt lại ngủ tiếp.Hạ Trì giúp y sửa sang lại góc chăn, lại nhẹ nhàng ấn cái hôn lên má y, lúc này mới đứng dậy rời đi.Trên triều, các triều thần xếp hàng vào đại điện, phát hiện điện hạ ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, Nhiếp Chính Vương lại không tới, thầm gật đầu ở trong lòng, Nhiếp Chính Vương làm như thế, quả thật rất biết điều.Triều hội bắt đầu, Hạ Trì tiến hành phong thưởng quân công tướng sĩ đầu tiên, bọn người Thôi Hồng, Trình Việt, Lâm Vĩ đều có mặt.Trình Việt là nghĩa tử của Trình Chiêu, lúc trước phụ tử Trình tướng quân cùng Trình Chiêu lần lượt xảy ra chuyện.

Theo lý mà nói, Trình Việt vốn có tư cách kế thừa Trình gia, nhưng Thừa An Đế lại làm như quên việc này.

Chỉ truy phong hai vị tướng quân quá cố khắp nơi, mà không hề đề cập đến việc lập tước cho Trình Việt.Lúc ấy, mọi người trong kinh thành chỉ nghị luận rằng dù sao Trình Việt cũng không phải huyết mạch của Trình gia, lại tựa hồ còn có huyết thống ngoại tộc, bởi vậy mới không nhận được sự tán thành của bệ hạ.

Nhưng bọn người Hạ Trì lại biết, Thừa An Đế căn bản đã có ý định không muốn cho Trình gia tiếp tục duy trì thế hệ.Hiện giờ Hạ Trì đăng cơ, tất nhiên muốn đem mọi thứ thuộc về Trình gia, trả lại tất cả cho Trình Việt.Mấy năm nay Trình Việt giúp Hạ Trì chấp quản ám các, tuy rằng không có xuất hiện bên ngoài, công lao lại không thể bỏ qua.

Trong trận chiến với Diên quốc, hắn dẫn dắt ám các thu thập tình báo, truyền tin tức lại, ly gián địch nhân.....

Đồng dạng với việc lập được công lao to lớn.Hạ Trì phong hắn làm chỉ huy sứ điện tiền đô, chấp chưởng cấm vệ kinh thành, bảo hộ an bình cho kinh đô và các vùng lân cận.

Đồng thời tiếp tục kế thừa tước vị Võ An hầu của Trình tướng quân.Phong Lâm Vũ làm Trung Võ tướng quân, Từ Cửu làm thống lĩnh Ngự lâm quân tiếp chưởng Ngự lâm quân, tổng quản thủ vệ hoàng cung......Nếu nói phong thưởng cho Trình Việt có chút ngoài ý muốn, nghĩ lại cũng có thể hiểu tình lý ở bên trong.

Nhưng phong thưởng cho Thôi Hồng lại thực sự ngoài dự kiến của mọi người."

Nguyên Thủ tướng Nhạc Châu Thôi Hồng, phong làm Hoài Hóa đại tướng quân, thống lĩnh quân binh vùng duyên hải năm châu."

Trong trận chiến này Thôi Hồng đảm nhiệm phó soái trong quân, lập được vô số công lao.

Chúng thần trong triều đều cho rằng Hạ Trì sẽ trọng dụng hắn, không nghĩ tới lại cho hắn trở về đối phó cướp biển.Các triều thần đều âm thầm suy đoán có phải Thôi Hồng đã làm việc gì chọc giận Hạ Trì hay không?

Bất ngờ là Thôi Hông cực kỳ thỏa mãn cười vui vẻ, quỳ xuống lãnh chỉ tạ ơn.Tối hôm qua, sau khi kết thúc công yến, hắn đã lén cầu kiến Hạ Trì, việc muốn nói chính là việc này.Hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm không có hứng thú đối với danh lợi, kinh thành tuy tốt nhưng lại không có thứ khiến hắn lưu luyến.

Hắn thỉnh cầu Hạ Trì cho hắn trở lại trấn thủ bờ biển, nếu trong triều tuyên triệu, hắn vẫn sẽ luôn tùy thời đợi mệnh.Phú quý tại kinh thành chỉ làm hắn cảm thấy chán ngán, hắn muốn trở về.Hắn cần phải trở về.Sau khi phong thưởng cho các tướng lĩnh xong, triều thần rốt cuộc bắt đầu tấu việc.Không ngoài dự đoán, việc đầu tiên được nhắc tới chính là tổ chức đại điển đăng cơ.Hạ Trì chuẩn tấu tại triều, hạ lệnh cho Lễ Bộ trù bị.Chỉ là không đợi các triều thần lộ ta biểu tình nhẹ nhõm "trần ai lạc định", lời tiếp theo của Hạ Trì khiến bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt."

Nếu đã như thế, thì tổ chức đại điển phong hậu cùng đại điển đăng cơ cùng một lúc đi."

Các quan lại đều giật mình, phong hậu?

Hậu cung của bệ hạ trống rỗng, lại chưa từng tuyển tú, đâu ra hoàng hậu?Không đợi bọn họ tiếp tục phản ứng, lời nói của Hạ Trì lại tiếp tục như sấm sét bổ ngang, khiến cho bọn họ đầu váng mắt hoa."

Nhiếp Chính Vương Vân Thanh có tâm thương dân yêu nước, kinh thế chi tài, có công với nước, được dân chúng tín yêu, phong làm Hoàng Hậu, xưng là Phượng Quân, cùng trẫm chấp thưởng thiên hạ."

Cả triều ồ lên.Các quan lại trong kinh lúc trước đã thấy Hạ Trì coi trọng Vân Thanh như thế nào, cũng xác thực là Vân Thanh có tài, gánh nổi phó thác của Hạ Trì, liền cho rằng hai người chỉ làm phu thê ngoài mặt, kỳ thật là quân thần.

Hai người thành hôn là do tiên hoàng ban tặng, cũng không phải không thể từ, hiện giờ Hạ Trì đăng vị, tất nhiên sẽ phải giải trừ hôn ước, cho Vân Thanh vào triều làm quan.Không ít đại thần trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi cưới chồng đều theo dõi vị trí Hoàng Hậu, ai mà ngờ Hạ Trì lại muốn lập Vân Thanh làm hậu!

Không chỉ như vậy, hắn còn muốn chia quyền chưởng quản thiên hạ cho Vân Thanh, cái này làm sao có thể được?Từ xưa đến nay, hậu cung đều không được tham gia vào chính sự.

Hiện nay Hạ Trì đầu tiên là muốn lập nam tử làm hậu, sau đó lại muốn cho y thực quyền.

Trong khoảng thời gian ngắn, các triều thần trong kinh không biết nên phản bác ý nào trước.Ngự sử đại nhân lập tức bước ra khỏi hàng, nhấn giọng nói: "Bệ hạ, không thể!

Từ trước tới nay, chưa từng có việc lập nam tử làm hậu, càng chưa bao giờ có chuyện Hoàng Hậu tham chính, bệ hạ vạn phần không thể đặt quy củ của tổ tông ra sau đầu!"

Lễ Bộ thượng thư cũng theo sát khuyên can: "Bệ hạ, việc này không hợp lễ thường!

Hơn nữa, nếu nam tử làm hậu, thì hậu phi chung sống như thế nào đây?

Việc này e rằng sẽ làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!"

Các triều thần còn lại đều sôi nổi phụ họa, chỉ trong một lát, đã quỳ đầy đất trong Điện Kim Loan.Những người còn đứng, ngoại trừ Bạch Thầm Khê cùng quan viên điều tới từ Ninh Châu, cũng chỉ có các tướng lĩnh trong quân vừa mới phong thưởng xong.Ánh mắt Hạ Trì nhìn xuyên thấu qua ngọc xuyến trên miện quan, lạnh lùng quét qua quần thần đang quỳ thành một mảng, trầm giọng nói: "Nếu các khanh đã nói 'trước kia chưa từng có', vậy trẫm hỏi các ngươi, loại lương thực mới từ trước đã có chưa?

Xe chở nước cùng ống nước trước đây đã có chưa?

Đường xi măng, đại pháo đã từng có rồi à?"

Các triều thần quỳ thấp cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Trì, lại có thể nghe ra lời nói lạnh lẽo của hắn, chỉ nơm nớp lo sợ mà đáp: "Bẩm bệ hạ, không có."

"Nếu từ xưa đến nay chưa từng có thì không thể tồn tại à, mấy thứ kia có phải cũng không nên tồn tại hay không?"

Có người lộ ra vẻ chần chờ trên mặt, Lễ Bộ thượng thu lại cãi lại, nói: "Bệ hạ, quy củ là quy củ, không nên nhập chuyện này vào làm một."

Hạ Trì nhếch khóe miệng, trong mắt lại không hề có ý cười: "Quy củ đó là, Hoàng hậu của trẫm, trẫm có quyền chọn, không cần người khác nhúng tay vào.

Giang sơn Đại Du, Phượng Quân so với bất luận kẻ nào đều có tư cách chấp chưởng hơn, có đồng ý hay không các ngươi cũng không có quyền xen vào."

Quần thần chấn động, Hạ Trì mới vừa lên ngôi không lâu, một năm này đều làm nên việc lợi quốc lợi dân.

Bọn họ liền cho rằng, hắn sẽ là minh quân nghe theo lời khuyên của quần thần.

Nhưng trước mắt xem ra, hắn không chịu sự kiềm chế của bọn họ một chút nào, thậm chí ẩn ẩn còn có thể trở thành bạo chúa.Lễ Bộ thượng thư đột nhiên đứng dậy, khẳng khái nói: "Bệ hạ cứ nhất định làm theo ý mình, thần không thể giữ gìn nổi lễ nghĩa tổ tông, trong lòng hổ thẹn, chỉ có thể lấy chết tạ tội."

Dứt lời ông ta liền lập tức đâm đầu vào đại trụ trong điện.Quần thần thấy được cảnh này, bất chấp đây là Điện Kim Loan, theo bản năng phát ra một tiếng kinh hô, muốn kéo lại đã không còn kịp rồi.

Mắt thấy sắp phát sinh thảm án máu chảy trên đại điện, lại thấy một người bỗng nhiên lắc mình tiến lên, lôi kéo vả vai Triệu thượng thư, ngăn cản ông ta đâm đầu vào cột.Thôi Hồng muộn hơn một bước cũng đã duỗi tay kéo bả vai bên kia của Triệu thượng thư, cho dù Triệu thượng thư ra sức giãy giụa cũng khó tiến lên được một bước.

Lúc này mọi người mới thấy rõ kẻ cứu người chính là Trình Việt, chỉ huy sứ mà Hạ Trì mới phong.Sắc mặt Hạ Trì lại càng tối hơn, các quan lại cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, tân đế ngự giá thân chinh đại thắng trở về trong lần triều hội thứ nhất, sẽ phát sinh sự việc như vậy.Mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, không biết Hạ Trì sẽ xử trí Lễ Bộ thượng thư như thế nào.Một lát sau, giọng nói của Hạ Trì vang lên trong đại điện yên tĩnh, nặng nề mà áp bách tiến vào tai mọi người: "Nếu Triệu đại nhân cũng cảm thấy bản thân khó có thể đảm nhiệm chức Lễ Bộ thượng thư này, vậy từ hôm nay trở về nhà tĩnh dưỡng đi."

"Lễ Bộ thị lang Với Lãng được thăng lên làm Lễ Bộ thượng thư, lập tức xuống tay trù bị đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu."

Với Lãng ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này cuối cùng lại rơi lên đầu mình.

Chính miệng bệ hạ đề bạt, còn được thăng quan lên hai cấp, trong lòng hắn đương nhiên vừa mừng vừa sợ.

Sau khi phản ứng lại vội vàng cố gắng giữ bình tĩnh, lãnh chỉ tạ ơn.Các quan lại không nghĩ tới Hạ Trì lại hành sự quả quyết như thế, nói một không hai.

Nhìn Triệu đại nhân mất tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám tiếp tục khuyên can.Ánh mắt Hạ Trì lạnh lẽo nhìn văn võ bá quan đang quỳ.Những người này ỷ vào bản thân có vài phần tư lịch, liền vọng tưởng muốn thay đổi quyết định của hắn.

Bọn họ có lẽ muốn chứng minh địa vị của mình, hoặc là mơ ước ngôi vị hoàng hậu.

Ở đây có bao nhiêu người thật sự suy nghĩ vì giang sơn Đại Du đây?Những cái quy củ lễ nghi đó được các triều đại khác lưu lại thì có quan hệ gì với hắn?

Hạ gia bọn họ chỉ mới có một thế hệ hoàng đế mà thôi, lễ nghĩa tổ tông để lại, là tổ tông của ai?Chưa cần kể đến việc Vân Thanh vì bá tánh cống hiến nhiều như thế nào, Vân Thanh trị quốc ra sao lẽ nào bọn họ không nhìn thấy?

Chỉ nắm lấy việc y là nam nhân không thể làm hoàng hậu, cùng việc hậu cung không được tham gia vào chính sự để phản đối.

Thật sự là buồn cười đến cực điểm.Giang sơn này là hắn cùng Vân Thanh cứu lấy, cũng sẽ hưng thịnh từ trong tay hắn và Vân Thanh.Hắn muốn đường đường chính chính cho Vân Thanh trở thành quân chủ của Đại Du.Hắn muốn sử sách lưu lại tên y, lưu lại công lao y làm.

Không ai có thể đoạt lấy công này, càng đừng nói đến việc hủy hoại thanh danh này.—Sau khi Vân Thanh nghe Hạ Trì nói không cần thượng triều liền lập tức ngủ, Hạ Trì đi lúc nào cũng không biết.Y vừa nhức vừa mệt, ngủ một giấc thật sự sâu.Cảnh trong mơ mơ hồ, y dường như nhặt được một con chó nhỏ.

Chó con rất ngoan, cũng thực dính người, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì mà chó con đột nhiên trưởng thành.

Móng vuốt của nó đáp trên vai y, thò đầu tới liếm cổ y.

Vân Thanh cười rồi trốn, nhưng làm như thế nào cũng không trốn được.Vân Thanh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Hạ Trì đang đè trên người mình tác loạn, khó trách sẽ mơ thấy như vậy.Y đẩy đẩy Hạ Trì ra, mới vừa tỉnh nên giọng nói còn hơi dính dính: "Vương gia đừng quậy."

Y dừng lại một chút mới cười nói: "Thiếu chút nữa quên mất, hiện tại đã là bệ hạ rồi."

Hạ Trì cúi người ôm y chặt hơn, chôn mặt ở trên vai y, giọng nói buồn buồn: "Thanh Thanh muốn gọi cái gì cũng được."

Vân Thanh sờ sờ đầu hắn, nghiêm trang nói: "Tròn Tròn?"

Hạ Trì không hé răng.Vân Thanh lại dùng giọng điệu dỗ trẻ con ra, kéo dài âm điệu."

Hạ Tròn Tròn?"

"Sao không nói chuyện......"

Lời còn chưa nói xong, liền đột nhiên bị Hạ Trì chặn miệng lại.Hạ Trì dường như muốn hả giận mà cắn một ngụm lên môi y, nhìn qua thật hung hắng nhưng căn bản không có dùng sức."

Em cứ thích ăn hiếp ta."

Áo ngủ mùa hè rất mỏng, bởi vì động tác của Hạ Trì, vai áo bị kéo lệch xuống, lộ ra vết đỏ tràn đầy đến cánh tay, nghe vậy liền duỗi cánh tay đến trước mắt Hạ Trì: "Bệ hạ nên cẩn thận nhìn một cái, rốt cuộc là ai ăn hiếp ai?"

Hạ Trì mím môi, tối hôm qua quá mức điên tình, khắp nơi trên người Vân Thanh đều bị hắn để lại dấu vết.

Ban ngày nhìn thấy mới phát giác rất ghê người.

Hắn ôm Vân Thanh nằm sấp lên người mình, duỗi tay xoa ấn eo chân giúp y, giọng nói mang theo áy náy: "Khó chịu không?"

Tư thế như vậy thoải mái hơn rất nhiều, Vân Thanh hưởng thụ cảm giác được Hạ Trì mát xa, cúi đầu hôn một cái lên mũi hắn: "Ấn ấn nhiều liền tốt thôi."

Hai người nằm trên giường ôm nhau một lúc sau mới đứng dậy.

Nguyên Phúc công công đã đem đồ ăn sáng dọn lên.

Vân Thanh ăn một miếng chè, dường như nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Hôm nay lâm triều thuận lợi không?"

Sắc mặt Hạ Trì tự nhiên gật đầu đáp: "Tất nhiên là thuận lợi."

Hắn gắp một miếng thịt cá to vào chén Vân Thanh: "Em ăn nhiều một chút."

Đã hơn một năm nay, Vân Thanh vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng.

So với khi ở Ninh Châu đã gầy đi không ít, trên mặt tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng vòng eo đã nhỏ hơn, quá gầy rất dễ sinh bệnh, phải béo hơn một chút mới tốt.Vân Thanh cười cười, không nói cái gì, cúi đầu ăn sạch sẽ đồ ăn Hạ Trì gắp cho y.---Hế lô các bạn, hôm qua mới nhính thời gian lướt mấy chương phiên ngoại.

Vì phiên ngoại không đề cập đến OTP Việt - Mộc của tui, với mấy phiên ngoại cuối viết về thời hiện đại, nên mình xin tạm dừng cập nhập phiên ngoại ở thời hiện đại nhé (khi nào có hứng sẽ quay lại edit sau).

Mình sẽ up lai rai mấy cái phiên ngoại cổ đại sớm nhất có thể.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện
 
Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 109: Đại điển - Phiên ngoại 4


Edit: Lam Hi - Chưa Beta
Đến buổi chiều ngày hôm đó Vân Thanh mới biết chuyện phát sinh lúc lâm triều.Sau khi ăn sáng xong, Hạ Trì liền đến Ngự Thư Phòng, còn Vân Thanh thì thong thả đi đến Thúy Vũ Các ngắm hoa sen.Hạ Trì khăng khăng bảo y nghỉ ngơi bởi vì tối hôm qua đã mệt nhọc quá mức.

Vân Thanh không lay chuyển được hắn, liền đem toàn bộ chính sự ném cho Hạ Trì, bắt đầu "phủi tay làm chưởng quầy".Giữa hè, thời tiết nóng bức, hồ hoa sen ở Ngự Hoa Viên thật sự rất to.

Thúy Vũ Các nằm chính giữa hồ, bốn phía đều có cửa, ba mặt toàn cảnh hồ.

Ngày hè cửa được mở toàn bộ, sa mành được treo lên, thường xuyên có gió thổi qua, là nơi tránh nóng rất tuyệt vời.Vân Thanh cầm một quyển sách dựa vào nệm ghế lật xem.

Đến gần trưa Nguyên Phúc công công đến truyền tin, bảo rằng bệ hạ phải nghị sự với đại thần ở Ngự Thư Phòng, không thể cùng y dùng cơm trưa.Tân đế hồi triều, công việc tất nhiên bận rộn, Vân Thanh gật gật đầu, chưa nói cái gì, y nhìn mặt trời chói chang, không muốn động đậy, liền bảo người mang cơm trưa đến Thúy Vũ Các.Ăn cơm xong, Vân Thanh nhìn mặt trời như nấu sôi mặt hồ, có chút mệt rã rời.

Đang lúc cân nhắc có nên đứng dậy đi một chút cho tiêu thực hay không, liền thấy nội thị dẫn một vị đại nhân đến đây.Người đến là Lễ Bộ thị lang Với Lãng, một người tráng niên chính trực, xử sự cũng không quá cổ hủ.

Bởi vậy Vân Thanh có ấn tượng không tồi với hắn, chỉ là việc trong triều hắn hẳn nên đi tìm Hạ Triều mới đứng, sao lại trực tiếp đến Ngự Hoa Viên tìm y?Sau khi nội thị thông truyền, Với Lãng liền đi theo phía sau cung nữ đến Thúy Vũ Các.Vân Thanh giám quốc một năm nay, phàm là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra y trị quốc rất giỏi.

Với Lãng hiển nhiên là một trong số đó, trên triều hội, tuy rằng hắn theo các quan lại quỳ xuống khuyên can.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy bệ hạ suy nghĩ kỳ thật không có gì không đúng.Bệ hạ cùng Vương gia chính là được tiên hoàng tứ hôn.

Vương gia chính là Thụy Vương chính phi danh chính ngôn thuận, lên làm Hoàng Hậu tất nhiên cũng hợp tình hợp lý.

Mọi người luôn miệng nói muốn tuân thủ lễ pháp tổ tông, thánh chỉ tiên đế thì có thể tùy ý vứt đi sao?Còn nữa, trong lòng hắn nhận định, Vương gia được nhận những điều này mới đúng, nếu vùi trong thâm cung mới là đáng tiếc.

Nếu bệ hạ có trí tuệ như vậy, vì sao bọn họ phải đi phản đối?Chỉ là chuyện phát triển về sau khiến hắn vạn lần không ngờ đến.Đột nhiên bị nhâm mệnh làm Lễ Bộ thượng thư, hắn vì được lên chức mà vui sướng trong lòng.

Sau khi hạ triều liền lập tức bắt đầu xuống tay chuẩn bị đại điển.Với Lãng hành lễ, chắp tay với Vân Thanh, nói rõ ý đồ đến đây: "Vương gia, Khâm Thiên Giám tính ngày tốt là 5 ngày sau, miện phục của bệ hạ cùng Vương gia đều đã yêu cầu chế tác gấp gáp.

Đây là tú nương Thượng Y Cục, thỉnh Vương gia đến nội thất đo thân."

Lại đột nhiên nghe giọng nói của Vân Thanh từ phía trước truyền đến, mang theo nghi hoặc: "Ngươi nói cái gì?"

Với Lãng hiển nhiên không nghĩ tới bệ hạ quyết định chuyện kinh thế hãi tục như vậy, lại không hề báo cho Vương gia.

Hắn ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền thuật lại ý chỉ của Hạ Trì, sau đó mới không quá xác định hỏi: "Vương gia còn chưa nhận được ý chỉ sao?"

Vân Thanh ngẩn ra, biểu cảm đột nhiên nhảy lên vài phần mờ mịt.Y vẫn luôn không có suy nghĩ đến chuyện sau khi Hạ Trì đăng cơ.

Từ lúc y quyết định cùng Hạ Trì ở bên nhau đến ngày hôm nay, y cố ý không thèm nghĩ, cũng sẽ không đi hỏi.Khi đó tương lai hết thảy đều chưa biết như thế nào.

Y dồn tất cả tinh lực lên việc đối phí với Diên quốc, tự nói với chính mình "sáng nay có rượu sáng nay say".

Mà sau khi bọn họ thật sự thay đổi được quỹ đạo cốt truyện, y vui mừng đồng thời cũng cảm thấy mờ mịt.Về sau sẽ như thế nào đây?

Y không biết, cũng không dám tưởng tượng.Hơn một năm nay, chỉ toàn lo chiến tranh, hai người đều không có nói qua chuyện này.

Hiện giờ, Hạ Trì vừa mới hồi triều, lại giành được thắng lợi trước nay chưa từng có.

Chính là thời điền tốt nhất để thu nạp triều thần, lại đột nhiên đưa ra mệnh lệnh như vậy.Sau khi nghe Với Lãng nói xong, y nháy mắt liền hiểu rõ vì sao sáng nay Hạ Trì lại có hành vi khác thường như vậy.

Không cho y đi thượng triều, cũng không cho y đến Ngự Thư Phòng.

Tuy rằng bề ngoài lấy lý do vì thân thể y, nhưng lúc trước loại chuyện quan trọng như này, Hạ Trì chắc chắn cho y tham dự.Với Lãng không nói nhiều lời, Vân Thanh lại có thể tưởng tượng ra phản ứng của triều thần.

Hiện giờ người phụ trách đại điển không phải là Lễ Bộ thượng thư Triệu đại nhân trước đây, mà lại là Với Lãng đứng trước mắt, đã đủ chứng minh phản ứng của chúng thần trong triều có bao nhiêu kịch liệt.Mà Hạ Trì lựa chọn bảo vệ y, một mình giải quyết, sau đó mang mảnh tâm ý này đến trước mặt y.Hạ Trì không phải là người thích hứa hẹn, tâm ý của y trước nay đều dùng hành động để biểu đạt.

Hắc luôn yên lặng mà làm, một lần lại thêm một lần dùng hành động để làm y yên lòng.Với Lãng thấy Vân Thanh đứng một lúc lâu cũng không có câu trả lời, trên trán chậm rãi chảy ra mồ hôi, không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.

Vì sao bệ hạ không nói cho Vương gia?

Chẳng lẽ Vương gia không muốn?Trong lúc suy nghĩ của hắn không biết đã bay đến nơi nào, rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Vân Thanh, lại không trực tiếp trả lời nghi vấn của hắn."

Đã biết, đi thôi."

Với Lãng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bảo tú nương tiến lên.......Ngự Thư Phòng, Hạ Trì đang phê duyệt tấu chương cấp bách.Trong phòng bày đầy khối nước đá lơn, nhè nhẹ tản ra từng đợt khí lạnh, vỗ về nỗi bất bình hiện lên giữa mày hắn.Hơn nửa buổi sáng thêm toàn bộ giữa trưa, mới đuổi hết mấy đám lão già cổ hủ kia.

Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy giọng của nhóm lão nhân kia tựa hồ còn quanh quẩn bên tai, đang kéo điệu chi, hồ, giả, dã.(*) Chi hồ giả dã: Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.Đến khi nhắc đến việc nối dõi, tựa hồ phát hiện ra luận điểm trước đây mà nhóm lão nhân nói ra không hề sai, lại bắt đầu khuyên can hắn từ bỏ sắc lập nam hậu.Hạ Trì gấp tấu chương lại, hỏi Nguyên Phúc công công: "Vương gia còn ở Thúy Vũ Các không?"

Sau khi nhận được tin chính xác, hắn liền đến Ngự Hoa Viên.Đi đến bên hồ liền có thể nhìn thấy Thúy Vũ Các, Hạ Trì nhìn xa xa, chợt thấy một trận gió thổi bay sa mành, thân ảnh Vân Thanh nằm trên ghế dài đọc sách liền dừng lại trong đáy mắt hắn.Thân hình Vân Thanh thon dài, cho dù là tư thái tùy ý như thế này, cũng vẫn tiêu sái đẹp mắt như cũ.

Từ trước đến nay, khi y đọc sách đền chuyên chú, đắm chìm vào đó, khiến cho người nhìn y cũng bất tri bất giác trầm tĩnh xuống.Đáy lòng Hạ Trì tích bao nhiêu bực bội cũng được trận gió này nhẹ nhàng thổi bay, biến mất không còn nữa.Sa manh rất nhanh rơi xuống, hãn cũng nhanh bước chân hơn, không bao lâu đã bước vào Thúy Vũ Các.Vân Thanh nghe được động tĩnh ngước mặt lên nhìn lại, cười khanh khách: "Hình như có người lười biếng trốn đến đây?"

Hạ Trì bước vài bước đã ngồi xuống ghế dài, ôm Vân Thanh vào lòng ngực, cằm đặt lên vai y.Vân Thanh ngại nóng muốn đẩy hắn ra, lại đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của Hạ Trì truyền vào lỗ tai: "Thanh Thanh, một người quản giang sơn này thì quá mệt mỏi rồi, em cũng ta quản được không?"

Vân Thanh im lặng một lúc lâu, đôi tay đặt trên ngực Hạ Trì cũng không có động tác.Thật lâu sau, y mới mở miệng đáp: "Được."

Lúc đầu, y nghĩ chờ thiên hạ bình định sẽ "công thành lui thân", làm người nhàn rỗi, tự tại.

Sau đó khi y thích Hạ Trì, cũng không có hy vọng gì ở tương lai xa vời.Cho tới bây giờ, Hạ Trì lại một lần nữa kiên định ở bên y, rốt cuộc tiêu trừ hết những bất an từ thời thiếu niên như hình với bóng bên trong y.

Làm cho Vân Thanh lần nữa tin tưởng, y cùng Hạ Trị, thật sự có thể nắm tay nhau đi đến tương lai rất xa.Hạ Trì nghe được lời Vân Thanh đáp lại, cánh tay siết chặt Vân Thanh vào lòng: "Em nói được lần nữa đi được không?"

Vân Thanh cười cười."

Được.".....Tuy rằng Lễ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị đại điển, nhưng các triều thần lại vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.Mấy ngày sau, trên ngự án mỗi ngày đều chất đầy thư khuyên can.

Ngạch cửa Ngự Thư Phòng cũng suýt nữa bị những lão thần cổ hủ đó san bằng.Những lời nói hay thủ đoạn kịch liệt giống Triệu đại nhân của Lễ Bộ trước đây, tất nhiên là không có.

Nhưng nghìn bài cùng một điệu khuyên can cũng thật sự phiền phức.Hôm nay, sau khi hạ triều, các triều thần liền tới Ngự Thư Phòng cầu kiến Hạ Trì.

Nguyên Phúc công công thông bẩm cho bọn họ vào, sau khi tiến vào thấy rõ tình huống trong phòng liền ngẩn ra.Vân Thanh đã không thấy bóng dáng hai ngày, lúc này vậy mà đang ngồi trong thư phòng, chính là kiểu ngồi ngay ngắn ở sau ngự án phê duyệt tấu gấp.

Mà Hạ Trì lại dọn một cái ghế dựa lại ngồi ở một bên, tay đang đặt trên dĩa điểm tâm và trái cây, khi bọn họ tiến vào thì hắn đang đút quả nho vào miệng Vân Thanh.Vài tên lão thần cổ hủ lập tức liền thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy nhìn thì sai mà không nhìn cũng sai.

Thần sắc Hạ Trì lại tự nhiên, đút xong quả nho liền bắt đầu giúp Vân Thanh sửa sang lại tấu chương đã phê chuẩn xong.Cảnh tượng lúc này khi tiên đế còn tại thế, các lão thần cũng không phải chưa nhìn thấy qua.

Nhưng vấn đề ở chỗ, tiên đế ngồi ở vị trí của Vân Thanh, mà việc Hạ Trì đang làm là việc sủng phi trước đó nên làm!Lộn xộn, tất cả đều lộn xộn!Nhưng bọn họ có thể nói được cái gì?

Cũng không thể nói bệ hạ không nên đút cho Nhiếp Chính Vương, hai người là phu phu, loại sự tình này đâu đến phiên bọn họ quản chứ?Mọi người nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, chỉ kém viết trên mặt mấy chữ "vô cùng đau đớn" thật to.Vân Thanh đặt tấu chương vừa phê xong xuống, mới ngẩng đầu nhìn về phía các vị đại thần, lại tự như không nhìn thấy sắc mặt bọn họ, dùng biểu cảm như thường mà dò hỏi: "Các vị đại nhân cầu kiền, là có chuyện gì quan trọng sao?"

Mọi người lúc này mới nhớ tới mục đích bọn họ tới, bắt đầu sôi nổi khuyên can Hạ Trì.

Không biết có phải bị Hạ Trì kích thích hay không, mọi người hôm nay càng có vẻ dõng dạc hùng hồn hơn lúc trước.Chỉ là bọn họ còn chưa nói đến một nửa, đã bị Hạ Trì đánh gãy."

Các khanh thật sự muốn phản đối, trẫm cũng không nên không màng đến ý kiến của các ngươi."

Mọi người nghe vậy nháy mắt mừng rỡ như điên, không nghĩ tới mới mấy ngày, vậy mà thật sự có kết quả, bệ hạ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt!Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Vân Thanh, tựa hồ muốn tìm một chút manh mối ở trên mặt y.

Lại phát hiện, trên mặt Vân Thanh chẳng những không có thất vọng hay oán hận, ngược lài còn để lộ một tia cảm thông.Bọn họ đang không hiểu ra sao, liền nghe lời nói tiếp theo của Hạ Trì vang lên: "Nếu các ngươi thật sự không muốn, trẫm liền thoái vị nhường ngôi cho Nhiếp Chính Vương, còn trẫm lui về hậu cung làm Hoàng Hậu của y."

Mọi người không dám tin tưởng mà nhìn về phía Hạ Trì, khiếp sợ đến mức quy cũ không được nhìn thẳng thiên nhan ra sau đầu.

Sau khi phát hiện Hạ Trì không hề có ý nói giỡn, các đại thần nháy mắt liền luống cuống.Rốt cuộc Hạ Trì còn giao ngọc tỷ truyền quốc cho Vân Thanh trước mặt bọn họ.

Hơn nữa từ trước đến nay, Hạ Trì đều là nói một không hai, lời nói vớ vẩn như thế nói ra từ trong miệng hắn, các đại thần vậy mà cảm thấy hắn thật sự có thể làm được.Mọi người lập tức quỳ sát xuống đất: "Bệ hạ không thể!

Thần không có ý này, thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Tiếng nói Hạ Trì lãnh đạm: "Các khanh cũng thật khó hầu hạ, cái này không được cái kia cũng không được.

Vậy các ngươi nói đi, trẫm rốt cuộc nên làm như thế nào mới hợp ý các ngươi?"

Mọi người bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, Hạ Trì là quân, bọn họ là thần.

Hạ Trì nói như vậy, chính là cảnh cáo trực tiếp.Bọn họ nào còn có tâm tư suy nghĩ cái khác, trong lòng chò còn lại một suy nghĩ, nhất định phải làm Hạ Trì bỏ cái ý định đó.Đại thần cầm đầu lập tức bày tỏ thái độ: "Làm thần nghĩ sai rồi, bệ hạ cùng Phượng Quân là do trời đất tác hợp, năng lực Phượng Quân trác tuyệt, thần là bị mờ mắt, chỉ biết câu nệ chuyện nam nữ, thật sự buồn cười, thỉnh bệ hạ thứ tội."

Mọi người còn lại cũng vội vàng phụ họa, chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủn, lời nói liền thay đổi, không hổ là đám cáo già sống nhiều năm trong triều, co được dãn được.Sau một lúc lâu, giọng nói Hạ Trì mới truyền vào trong tai mọi người: "Nếu đã như thế, liền thỉnh chúng ái khanh nhớ kỹ lời các ngươi đã nói hôm nay."

Mọi người rời khỏi Ngự Thư Phòng, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng còn sợ hãi mà giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.Nếu bệ hạ thật sự làm như vậy, bọn họ chính là tội nhân thiên cổ của Đại Du.Lời Hạ Trì nói ngày hôm đó, đến chiều đã truyền đến tai văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích trong kinh thành, không người không biết, không người không hiểu.Ngày kế, trên ngự án rốt cuộc không còn tìm thấy một quyển tấu chương khuyên can Hạ Trì hủy bỏ đại điển phong hậu nữa.......Ngày ba tháng bảy, một ngày tốt lành, mọi việc chu toàn.Hôm đó là ngày tổ chức đại điển đăng cơ cùng đại điển phong hậu.

Trong hoàng cung nơi chốn đều đề phòng nghiêm ngặt, trong điện Thái Hà cũng đã bố trí xong từ sớm.Quá trình làm đại điển đăng cơ cũng không phức tạp, chỉ có nghi thức là phức tạp, yêu cầu hoàng đế dẫn dắt các quan lại tế bái thiên địa, từ đường.

Sau đó trở lại trong cung, đến trước Điện Thái Hòa, làm lễ đăng cơ, nhận ngọc tỷ, ban chiếu thư, nhận triều bái của các quan lại.Chỉ là nghi thức hôm nay cùng dĩ dàng có sự khác biệt to lớn.Trước đây chỉ có hoàng đế, cũng chỉ có thể là hoàng đế tham gia nghi thức. không hề xuất hiện thêm một ai khác.Cho đến hôm nay, các quan lại mới biết được, Thượng Y Cục chuẩn bị đồ cho Vân Thanh thậm chí không phải là miện phục Hoàng Hậu, mà là miện phục thiên tử giống như Hạ Trì.Mà người bày mưu đặt kế này, không cần nói cũng biết.Các quan lại nhìn hai người cùng sóng vai đi lên bệ giai.Nhất thời hoảng hốt trong lòng, không ít người đều nhớ một màn đại hôn trở thành trò cười của toàn kinh thành 6 năm trước.

Khi đó bọn họ chưa từng nghĩ tới, hai người này vậy mà sẽ cứu vớt Đại Du trong lúc dầu sôi lửa bỏng, rồi sau đó lại không màng lễ pháp, cùng nhau bước lên bảo tọa tối cao nhất thiên hạ này.Chúng thần trong triều hoặc là lo lắng sốt ruột, hoặc là tràn ngập hy vọng.Tương lai của Đại Du sẽ phát triển như thế nào trong tay hai người?Bệ giai thật dài cuối cùng cũng đi xong,Hai người đứng cùng một chỗ, xoay người nhìn văn võ bá quan, Lễ Bộ thượng thư bắt đầu tuyên cáo, quần thần quỳ lạy.Hạ Trì quay đầu nhìn về phía Vân Thanh, mười hai lưu miện chuỗi ngọc che khuất mặt mày y, tăng thêm vài phần lãnh đạm xa cách.Hắn biết rõ, y mặc bộ đồ này lên người tất nhiên sẽ rất đẹp.Thanh Thanh của hắn nên như vậy, nhận triều bái của tất cả quan lại, được vạn dân kính ngưỡng.Vân Thanh nhìn đôi mắt Hạ Trì, khóe miệng cong lên, cả người liền trở nên dịu dàng hơn.Mặt mày xa cách không còn, chỉ lưu lại nhiều phần ấm áp.Hai người sóng vai mà đứng, hai tay chặt chẽ nắm lấy nhau dưới tay áo, không ai nhìn mà không hiểu ý.Sử quan ở một bên múa bút thành văn, sợ rơi mất một chi tiết nào dù là nhỏ nhoi của đại điển đăng cơ trước giờ chưa từng có này.Không biết vì sao, hắn ẩn ẩn có một loại trực giác, việc này có thể nói là kinh thế hãi tục khi nói về các vị đế hậu, chắc chắn trở thành nét bút rực rỡ nhất trong sử sách.......Đời sau ghi lại, ngày ba tháng bảy năm Cảnh Thanh đầu tiên, hoàng đế Hạ Trì đăng cơ, sửa niên hiệu thành Cảnh Thanh, phong Hoàng Hậu Vân Thanh là Phượng Quân, cùng chấp chưởng quyền to nhất thiên hạ, xưa nay chưa từng có.Cảnh Thanh thịnh thế, mở ra từ đây.—Xin lỗi mọi người vì lặn thời gian dài, tui cỡ này bận nhiều nên chỉ edit từng chút, nào xong thì up á.

Mọi người thông cảm nha!

Phiên ngoại vẫn còn, tui cũng sẽ cố gắng cho xong phần cổ đại.
 
Back
Top Bottom