Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 160: [Ngoại truyện] Tam cung lục viện


Trương công tử nghe xong lời Tiểu Toàn Tử thì sợ đến mức mặt mày tái nhợt.

Dù y chưa từng gặp hoàng thượng một lần nào, nhưng trong lòng luôn mang nỗi e dè với vị hoàng đế tính tình thất thường ấy.

Nay y lại ôm tâm tư khác mà đến, lại vướng phải sự việc hoang đường thế này, sự tội lỗi như kẻ trộm khiến y hận không thể lập tức hóa thành làn khói tan biến trong không khí.

Thế nhưng hiện thực là y chẳng có chỗ nào để trốn, chỉ có thể ngẩn ngơ đứng đó, giống như một đứa trẻ bất lực.

Ngay bên cạnh y là Ôn Trì, ánh mắt còn đang lướt qua lướt lại giữa hai đứa trẻ, trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng không che giấu nổi.

Trương công tử tưởng Ôn Trì sẽ đi ra nghênh tiếp hoàng thượng, nào ngờ Ôn Trì chẳng hề nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài nghênh đón.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Trương công tử vô thức quay đầu lại, chỉ kịp thấy bóng áo hoàng bào màu vàng lóe qua nơi khóe mắt, liền phát hiện người bên cạnh đã loạt soạt quỳ rạp xuống đất, trừ mỗi Ôn Trì vẫn đứng im bất động.

Não bộ Trương công tử còn chưa kịp phản ứng thì đôi chân đã thành thật quỳ xuống theo mọi người.

Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn lại tiếng bước chân của hoàng thượng càng lúc càng gần.

Trương công tử vốn chưa từng trải qua bao cảnh tượng lớn lao, tim hồi hộp đập thình thịch, đầu càng cúi thấp xuống, gần như chôn vào tận cổ áo. Y thật sự sợ hãi đến cực điểm, vừa sợ phải đối diện hoàng thượng, vừa sợ hoàng thượng vạch trần những toan tính nhỏ nhen trong lòng mình.

Nếu để hoàng thượng biết y tiếp cận Ôn Trì với ý đồ bất chính, chỉ e hôm nay y vào bằng chân thì ra bằng cáng.

Càng nghĩ càng bất an, Trương công tử gần như bị chính những cảnh tượng bi thảm mình tưởng tượng ra dọa đến ngất xỉu.

Y hối hận rồi.

Nếu sớm biết hoàng thượng sẽ đến, có đánh chết y cũng không dám lắm lời trước mặt Ôn Trì, chỉ sợ Ôn Trì đem những lời dư thừa kia nói cho hoàng thượng nghe...

Ai ngờ vừa nghĩ đến đó, đôi ủng đen của hoàng thượng đã dừng lại ngay trước mắt y.

Trương công tử lập tức nghẹn thở.

Khoảnh khắc này, trái tim y như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra.

Nhưng điều y không ngờ là, hoàng thượng lại như chẳng hề phát hiện ra sự tồn tại của y, giọng điệu ôn hòa hỏi Ôn Trì: "Tiểu Hạ Thiên còn đang ngủ sao?"

Ôn Trì nhàn nhạt ừ một tiếng:

"Ngủ rồi."

"Nếu nó đã ngủ, vậy chúng ta ra ngoài đi."

Hoàng thượng vừa nói, giọng chợt khựng lại, rõ ràng là nhìn thấy điều gì đó, rồi thanh âm đột nhiên trầm xuống: "Đứa trẻ này là ai? Sao lại nằm trên giường của Tiểu Hạ Thiên?"

Ôn Trì vội vàng giải thích:

"Đây là An An, con trai út của Tề vương. Hôm nay Trương công tử dẫn An An đến thăm ta, An An ngủ thiếp đi, ta mới bảo nhũ mẫu đặt nó ở đây, một là để nhũ mẫu đỡ mệt, hai là trẻ con nằm thế này ngủ cũng thoải mái hơn."

Nghe Ôn Trì nói xong, hoàng thượng im lặng.

Trương công tử vẫn quỳ gối cùng mọi người, không thấy được nét mặt của hoàng thượng, tự nhiên cũng đoán không ra hoàng thượng đang nghĩ gì. Nhưng nghĩ đến sự so sánh giữa hai đứa bé trên chiếc giường nhỏ, y lập tức thấy lòng dâng lên nỗi chua xót muốn khóc.

Ai mà ngờ hai người tuấn mỹ như hoàng thượng và Ôn Trì lại sinh ra một đứa bé gầy nhỏ như vậy?

Thực ra tiểu hoàng tử không phải là xấu xí, chỉ có thể nói là nét tướng chưa đủ khiến người ta ưa nhìn mà thôi. Lại thêm lúc này đem so với An An trắng trẻo mũm mĩm, lập tức bị lu mờ hoàn toàn.

Trương công tử hối hận đến ruột gan đứt đoạn.

Hối hận vì đã đưa An An tới, hối hận vì để An An nằm lên giường của tiểu hoàng tử, lại càng hối hận vì đã buột miệng chê con trai mình cũng xấu. Nếu y là Ôn Trì, y cũng sẽ thấy những lời đó giả dối đến cực điểm.

Đúng lúc Trương công tử đang miên man suy nghĩ, hoàng thượng cuối cùng cũng mở miệng:

"Còn người đâu?"

Trương công tử biết hoàng thượng đang hỏi đến y, sợ đến run bắn người, chỉ muốn hóa thành đà điểu mà chôn đầu xuống đất.

Ôn Trì vừa nhìn vẻ mặt Tạ Diệp liền biết người này lại không vui. Liên hệ đến trước sau cũng có thể đoán ra nguyên nhân, tuy sự xuất hiện của An An cũng khiến cậu có chút tự tôn bị tổn thương, nhưng chưa đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà trút giận lên Trương công tử và An An.

Xét đến cùng, lỗi cũng chẳng phải ở Trương công tử hay An An, trách thì trách bản thân cậu lúc trước quá sơ ý...

Ôn Trì đè nén nỗi mất mát dâng lên trong lòng, đưa tay khẽ kéo tay áo Tạ Diệp, tỏ vẻ hơi bất mãn:

"Người ta là Trương công tử đang ở ngay trước mặt ngươi, ngươi đi vào cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái."

Sau khi được Ôn Trì nhắc nhở, Tạ Diệp mới chú ý đến Trương công tử đang quỳ trước mặt mình, hắn nhàn nhạt nói:

"Đều đứng dậy đi."

Mọi người, kể cả Trương công tử, nghe vậy liền vội vàng vừa run rẩy tạ ơn hoàng thượng vừa lồm cồm bò dậy.

Trương công tử đứng thẳng người rồi cũng chẳng dám ngẩng mắt nhìn Tạ Diệp, chỉ bất an cúi gằm xuống mũi giày, trông chẳng khác nào một học trò trong thư viện phạm lỗi đang chờ tiên sinh trừng phạt.

Ôn Trì mơ hồ cảm nhận được nỗi sợ hãi lộ rõ trên gương mặt Trương công tử, bèn mở lời giải vây: "Hoàng thượng, hắn chính là Trương công tử."

Trương công t* c*ng kính hành lễ: "Tiểu nhân bái kiến hoàng thượng."

"Miễn lễ."

Tạ Diệp nói xong, ánh mắt như vô tình quét từ đầu đến chân hắn một lượt, rồi lạnh lùng bật cười: "Người của Tề vương đúng không?"

Nghe giọng điệu lạnh lẽo của Tạ Diệp, Trương công tử lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, mặt tái nhợt đáp:

"Vâng."

Quả nhiên, Tạ Diệp không khách khí nói:

"Trẫm thấy Tề vương ngày thường ăn mặc nghiêm chỉnh, sao người trong phủ hắn lại thành cái dạng này? Hận không thể biến mình thành một con bướm hoa sao? Lúc nãy trẫm còn tưởng có thứ màu mè gì rơi xuống đất cơ đấy."

Máu trên mặt Trương công tử rút sạch, y chẳng biết đáp thế nào, chỉ vì cầu sống mà phịch một tiếng lại quỳ xuống:

"Tiểu nhân biết sai, xin hoàng thượng thứ tội!"

Ôn Trì bị động tác đột ngột này của y làm giật mình, trong lòng lại nhớ ra chính mình mới là người mời Trương công tử vào cung, thấy cảnh này liền vừa khó xử vừa lúng túng, chẳng kịp để ý lễ nghi mà nắm chặt tay Tạ Diệp:

"Hoàng thượng, dù sao cũng là khách mà."

Tạ Diệp đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương công tử, đột ngột nghe tiếng cảnh cáo của Ôn Trì, liền hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía cậu, trên mặt chẳng còn chút lạnh lẽo nào, chỉ còn nụ cười ôn hòa nhàn nhạt.

Hắn phản tay nắm lấy tay Ôn Trì, còn đan chặt mười ngón.

"Trẫm tất nhiên biết." Tạ Diệp cười nói, "Trẫm chỉ đùa với hắn thôi, đâu ngờ hắn lại chịu không nổi dọa dẫm như vậy."

Ôn Trì nào ngốc đến mức tin lời viện cớ sơ hở đầy rẫy ấy, nhưng cậu cũng hiểu mình không thể trước mặt bao người mà công khai trái ý Tạ Diệp, chỉ có thể ngầm siết tay hắn, rồi liếc sang phía Trương công tử, ý tứ đã quá rõ ràng.

Kết quả Tạ Diệp vô tội chớp mắt với cậu, như thể hoàn toàn không hiểu.

Ôn Trì biết rõ hắn đang giả vờ hồ đồ, trong lòng hơi giận, dứt khoát hất tay Tạ Diệp ra, tiến lên muốn đỡ Trương công tử: "Trương công tử, ngươi đứng lên trước đi, chúng ta ra ngoài ngồi nói."

Nào ngờ Trương công tử không những không đứng lên mà còn né tránh bàn tay đưa tới. Cánh tay Ôn Trì cứng đờ giữa không trung.

Mãi đến khi giọng Tạ Diệp vang lên phía sau:

"Đứng lên đi."

Trương công tử mới luống cuống bò dậy, dáng vẻ cẩn trọng đến cực điểm, ngay cả quần áo xộc xệch trên người cũng không dám chỉnh lại. Khi chạm phải ánh mắt của Ôn Trì, y chỉ có thể gượng cười áy náy.

Ôn Trì khẽ thở dài trong lòng, lặng lẽ rút tay về.

"Trời đã không còn sớm, miễn bàn nữa. Các ngươi trở về đi." Giọng Tạ Diệp từ phía sau lại vang lên, lạnh lùng không chút độ ấm, "Thuận tiện mang cả đứa nhỏ đi."

Trương công tử ngẩn người một lúc mới hiểu ý, nào dám nấn ná, vội vàng cáo từ với Ôn Trì, rồi cùng hai vú già bế An An rời khỏi phòng nhanh như gió.

Ôn Trì trơ mắt nhìn đoàn người đi khuất, quay đầu lại thì thấy Tạ Diệp vẫn bày ra bộ mặt vô tội nhìn cậu.

"......"

Ôn Trì giận đến phát nghẹn, kéo Tạ Diệp ra ngoài, tới nơi chỉ còn hai người mới dừng lại, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi cố ý phải không?"

Tạ Diệp hỏi lại: "Cố ý gì?"

Ôn Trì nói: "Cố ý làm Trương công tử tức bỏ đi."

"Câu đó phải để trẫm hỏi mới đúng."

Nhắc tới đây, lửa giận trong lòng Tạ Diệp lại kìm không nổi, "Con bướm hoa kia mới là cố ý chứ gì? Hắn dám mang con hắn ra so với hoàng nhi của trẫm. Cái giường nhỏ trẫm chuẩn bị cho Tiểu Hạ Thiên sao có thể để mấy mèo con chó con kia tùy tiện nằm được?"

Mèo con chó con cái gì chứ...

Ôn Trì ngẩn ra vì cách gọi này, vừa tức vừa buồn cười: "An An là con trai của Tề vương, ít ra cũng là cháu ngươi trên danh nghĩa, khách khí một chút đi."

"Trẫm mặc kệ." Tạ Diệp bĩu môi, ra dáng vô lý ngang ngược, "Trẫm ghét con bướm hoa kia với con heo con trắng kia, trẫm không khách khí nổi."

Ôn Trì: "......"

Gọi Trương công tử là bướm hoa thì thôi, sao còn gọi An An là heo trắng nữa?

Cậu phát hiện Tạ Diệp nổi giận thì thật sự y như trẻ con, chẳng hề giống dáng vẻ một người cha.

Thế là hai người cãi nhau, Ôn Trì giận Tạ Diệp không tôn trọng khách, Tạ Diệp thì giận Ôn Trì dễ dàng cho đứa trẻ khác ngủ nhờ giường Tiểu Hạ Thiên, ai cũng không chịu nhường, cãi tới cãi lui chẳng phân thắng bại.

Cuối cùng Ôn Trì nhịn hết nổi, buông lời nặng nề:

"Thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta với ngươi chẳng có gì để nói."

Tạ Diệp cũng giận đáp: "Trẫm với ngươi mới chẳng có gì để nói."

Ôn Trì: "Vậy thì ngươi đi đi."

Tạ Diệp: "Trẫm đi."

Ôn Trì: "Ngươi đi đi."

Tạ Diệp: "Trẫm đi ngay."

Nói xong, Tạ Diệp quay đầu bước đi.

Ôn Trì nhìn bóng lưng hắn, bất chợt siết chặt nắm tay, trong lòng trào lên tủi thân, buột miệng nói: "Ngươi đi đi, đã đi thì đừng bao giờ quay lại nữa."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy ánh sáng trước mắt bỗng tối lại.

Đến khi Ôn Trì kịp phản ứng, cậu đã bị Tạ Diệp ôm chặt vào lòng.

Tạ Diệp giam chặt cậu trong ngực, hai tay dùng sức mạnh mẽ, như muốn hòa hắn vào thân thể mình. Giọng hắn vang lên, ngực phập phồng rõ rệt:

"Thế thì trẫm không đi nữa. Trẫm muốn ở lại đây cả đời."

Ôn Trì vùi mặt vào ngực hắn, giọng nghèn nghẹn: "Thật sự không đi nữa?"

"Không đi nữa."

"Vừa rồi chẳng phải ngươi còn quyết tuyệt bỏ đi sao?"

"......" Tạ Diệp ngừng một chút, "Trẫm giả vờ đấy."

Ôn Trì không nhịn được mà phì cười, nỗi ấm ức dồn nén trong lòng cũng tan biến sạch sẽ.

Cậu nghĩ thôi thì kệ, sau hôm nay, Trương công tử có còn muốn tiếp tục qua lại thân thiết với mình hay không cũng là một vấn đề, chẳng cần phải vì y mà tranh cãi với Tạ Diệp nữa. Huống hồ, dung mạo của An An quả thực cũng đã tạo thành đả kích với cả hai người họ.

Lúc trước Nhược Phương còn quả quyết rằng con trai Trương công tử chắc chắn cũng chưa lớn hết, kết quả đến cuối cùng, chỉ có mỗi Tiểu Hạ Thiên là chẳng đáng yêu mấy.

Thế nhưng lời Trương công tử nói cũng không phải không có lý. Tiểu Hạ Thiên mới có ba tháng, chặng đường phía trước còn dài, chỉ cần chăm sóc nuôi dưỡng tốt thì chẳng lẽ lại cả đời bệnh tật gầy gò thế sao.

Nghĩ vậy, Ôn Trì dần dần buông bỏ trong lòng.

Không đáng yêu thì vẫn là Tiểu Hạ Thiên, là con trai của cậu và Tạ Diệp, là máu thịt trong tim của bọn họ.

Vì thế, hai người mới vừa cãi nhau đến mức không ai chịu nhường ai, giờ lại cùng nhau đi thăm Tiểu Hạ Thiên. Đúng lúc gặp nhóc tỉnh dậy, cả hai liền vui vẻ trêu chọc con trai.

Chu công công và Tiểu Toàn Tử đi theo phía sau, trơ mắt nhìn họ từ bình tĩnh đến cãi cọ, từ cãi cọ thành xung đột gay gắt, rồi lại bất ngờ ngừng chiến, cuối cùng chuyển sang ân ái mặn nồng—quá trình tưởng chừng phức tạp trắc trở này thực ra chỉ gói gọn trong chưa đến nửa canh giờ.

Trong nửa canh giờ ngắn ngủi ấy, Tiểu Toàn Tử trải qua đủ mọi hỷ nộ ái ố.

Đến cuối cùng, Tiểu Toàn Tử cũng trở nên tê liệt, quay sang nhìn Chu công công vốn luôn giữ vẻ mặt thản nhiên, không nhịn được hỏi:

"Tổng quản, ngài không lo lắng cho bọn họ sao?"

Nếu Hoàng thượng và công tử thật sự trở mặt, cuối cùng khổ sở nhất vẫn là bọn hạ nhân như bọn họ, ngày ngày phải nơm nớp quan sát sắc mặt chủ tử mà hành sự.

Chu công công khẽ "chậc" một tiếng: "Ngươi theo công tử Ôn cũng lâu rồi, vẫn chưa hiểu đạo lý bên trong sao?"

Tiểu Toàn Tử ngơ ngác: "Tổng quản nói đạo lý gì ạ?"

Chu công công đáp:

"Họ muốn cãi thì cứ để họ cãi, muốn ầm ĩ thì cứ để họ ầm ĩ. Ngươi xem bọn họ lần nào chẳng ầm ĩ đến trời long đất lở? Miệng thì hô muốn chia tay, muốn đoạn tuyệt, nhưng ngươi vừa quay đầu lại thì đã chẳng biết từ khi nào dính chặt lấy nhau, ngọt ngào khăng khít."

Tiểu Toàn Tử: "......"

Không thể không thừa nhận, nhớ lại kỹ thì lời Chu công công thật sự rất có lý.

Chu công công vỗ vai hắn, an ủi: "Cãi nhau thì cứ xem thôi, đừng để trong lòng. Trời tháng sáu còn chẳng đổi mặt nhanh bằng bọn họ."

Tiểu Xuyến im lặng một lúc, rồi thở dài:

"Đúng vậy..."

Trời tháng sáu còn chẳng đổi mặt nhanh bằng bọn họ.

------

Bên kia.

Trương công tử với gương mặt u sầu trở về phủ, phát hiện Tề Vương đã sớm chờ trong sân.

Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Tề Vương, Trương công tử không dám làm hắn cụt hứng, nhưng càng không dám nói bừa. Vì thế, hắn lược bỏ toàn bộ chuyện sau khi Hoàng thượng đến, chỉ kể rằng Hoàng thượng và công tử Ôn dường như đang phiền não vì dung mạo của tiểu hoàng tử.

Tề Vương nghe xong, không kìm được lộ vẻ kinh ngạc:

"Hoàng thượng là rồng trong loài người, Ôn công tử cũng là bậc phong lưu tuấn tú, hai người họ kết hợp, làm sao lại tệ đến mức ấy được chứ?"

Trương công tử lặng im, nhớ lại bộ dáng tiểu hoàng tử, rồi lại nghĩ đến con mình An An, miễn cưỡng thốt ra mấy chữ:

"Tiểu hoàng tử đích xác không mấy dễ nhìn. Dù sao cũng là sinh non, nền tảng sức khỏe kém, về sau nuôi dưỡng rồi sẽ tốt thôi. Có lẽ là Hoàng thượng và Ôn công tử lần đầu làm cha mẹ, nên trong chuyện này có phần sốt ruột."

"Thì ra là vậy..."

Sau khi kinh ngạc, Tề Vương nhanh chóng bình tĩnh lại, vuốt cằm trầm tư.

Nếu Hoàng thượng phiền lòng vì chuyện khác, thì còn khó mà giải quyết. Nhưng nếu chỉ phiền lòng vì dung mạo của hoàng tử, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.

Cả nước Đại Phong đông đúc người như vậy, chẳng lẽ còn lo không tìm được người thay Hoàng thượng kéo dài hương hỏa sao?

Càng nghĩ, Tề Vương càng cảm thấy chuyện này nên sớm giải quyết, liền lập tức gọi Dự Vương và Ninh Vương đến. Ba huynh đệ ngồi lại bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định chủ động gánh vác việc tuyển thêm hậu cung cho Hoàng thượng.

Hoàng đế nào mà chẳng có tam cung lục viện? Chỉ có mỗi vị hoàng huynh đáng thương của bọn họ, trong hậu cung to lớn kia lại chỉ có một nam nhân. Đến cả lúc ban đêm chọn phi tần cũng chỉ có một tấm thẻ mà lật.

Bọn họ ai mà chẳng có vợ cả vợ lẽ đầy nhà? Chỉ riêng hoàng huynh là cả đời chỉ có một người nằm kề gối.

Không được, hoàng huynh quá đáng thương rồi. Nhất định phải sớm đưa chuyện này lên lịch trình mới được.

Thế nhưng còn chưa kịp hành động, Tề Vương đã nhận nhiệm vụ—có người tố cáo quan lại biên giới Tây Châu tham ô nghiêm trọng, Hoàng thượng lệnh cho Tề Vương cùng vài quan viên khác đi điều tra.

Thực ra Tây Châu vốn không thuộc quản hạt của Tề Vương, mà cho dù có thuộc, thì một thân vương đường đường chính chính cũng chẳng cần tự mình đi vì một vụ tham ô. Thế nhưng lời là do Hoàng thượng tự miệng ban xuống, Tề Vương không thể không làm.

Vì vậy, Tề Vương bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tất nhiên hắn chẳng hề muốn đi Tây Châu. Ở kinh thành hưởng thụ cuộc sống sung sướng quen rồi, ai lại muốn đến vùng biên man mọi rợ kia chịu khổ? Huống hồ, chuyện này vốn chẳng đáng để hắn bận tâm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Vương rút ra một kết luận: hắn lại bị Hoàng thượng nhằm vào rồi.

Thế nhưng Hoàng thượng rốt cuộc nhằm vào hắn để làm gì?

Tề Vương vẫn nghĩ không ra, lòng càng thêm buồn bã, một mình vào tửu lâu mua say. Uống đến giữa chừng, Dự Vương và Ninh Vương được thuộc hạ của hắn gọi đến.

Ba huynh đệ ngầm hiểu nhau, ngồi xuống cùng uống rượu. Đến khi nửa say nửa tỉnh, bọn họ nhân men rượu mà oán trách Hoàng thượng một phen.

Đôi mắt Tề Vương đỏ ngầu:

"Ta thật sự không hiểu, ta rốt cuộc đã đắc tội gì với Hoàng thượng? Ta vốn là người trung hậu thật thà, chưa từng vượt quá quy củ, vậy mà vì sao Hoàng thượng vẫn cứ nhằm vào ta?"

Dự Vương nói: "Đúng vậy, lần này Hoàng thượng quả thật có hơi quá đáng."

Ninh Vương là kẻ uống say nhất, lập tức đập bàn, nóng đầu đưa ra quyết định: "Hay là chúng ta đến hỏi Hoàng thượng cho rõ, dù sao thì sống chết cũng chỉ một lần, ta chỉ muốn làm một quỷ minh bạch."

"Không được không được." Tề Vương liên tục lắc đầu, "Chúng ta dù sao cũng là vương gia, sao có thể dễ dàng chết được? Hoàng thượng có cả trăm ngàn cách hành hạ chúng ta đấy."

Ninh Vương nghe vậy, liền ủ rũ nói: "Vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết ư?"

Dự Vương trầm mặc một lát, rồi chậm rãi nói:

"Cũng chưa hẳn thế. Có lẽ chúng ta có thể đem chuyện làm phong phú hậu cung nhắc với Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng đem đa phần tâm tư đặt ở hậu cung, thì chưa chắc còn để ý đến chúng ta."

Tề Vương và Ninh Vương đều khen là ý hay.

Ba huynh đệ bị áp chế trước mặt Tạ Diệp hơn hai mươi năm, nay mượn men rượu mới dám mạnh mẽ một lần, không nói hai lời liền ngồi xe ngựa thẳng tiến vào cung.

Đêm đó, khi Tạ Diệp còn đang xử lý chính sự trong thư phòng, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Chu công công.

"Hoàng thượng!" Chu công công nói, "Tề Vương, Dự Vương và Ninh Vương bất ngờ say khướt xuất hiện bên ngoài, ầm ĩ đòi gặp Hoàng thượng."

Tạ Diệp đang xem tấu chương, nghe vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hắn đặt tấu chương xuống án, mệt mỏi nhắm mắt lại, đưa tay bóp sống mũi:

"Cho bọn họ vào."

Chu công công còn hơi do dự: "Hoàng thượng, hình như bọn họ đã uống say, người toàn mùi rượu."

Tạ Diệp nói: "Không sao."

Chu công công đáp một tiếng, rồi đi ra dẫn ba vị vương gia vào thư phòng.

Vừa rồi còn ầm ĩ trên xe ngựa đòi thay Tề Vương giành lại tự do, ba người bước vào thư phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi thì bỗng như tỉnh rượu, từ ba con khỉ nhảy nhót biến thành ba con chim cút ngoan ngoãn.

Bọn họ vừa chen lấn vừa đi vào, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Chu công công thì ngồi xuống ghế.

Tạ Diệp rời khỏi án thư, ngồi xuống đối diện ba người.

Chu công công vội vàng rót trà nóng cho bọn họ.

Tạ Diệp cầm chén trà nhấp một ngụm, đặt xuống rồi ngẩng mắt nhìn. Chỉ thấy ba huynh đệ mỗi người ôm một chén trà, vẻ mặt đều như có lời muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?" Tạ Diệp cong môi cười nhạt, "Các ngươi nửa đêm tới chỗ trẫm chỉ để uống một chén trà thôi sao?"

Dự Vương và Ninh Vương lập tức đưa mắt nhìn đại ca Tề Vương.

Tề Vương bị ánh mắt của hai đệ đệ thúc giục, đành cắn răng mở miệng: "Cũng không hẳn như vậy... Hoàng thượng, nói thẳng thì chúng thần mạo muội tới đây là có chuyện muốn thương lượng với Hoàng thượng."

Tạ Diệp hơi ngả người ra sau, đổi tư thế ngồi, chăm chú lắng nghe:

"Nói đi."

Dù trên mặt Tạ Diệp vẫn luôn mang nụ cười nhạt, nhưng Tề Vương lại không thấy giống như đang cười, ngược lại có cảm giác cả ba người bọn họ đã bị Hoàng thượng nhìn thấu.

Khi ánh mắt Tạ Diệp bất chợt chạm đến, Tề Vương chẳng hiểu sao lại không dám mở miệng, liền nhìn cầu cứu Dự Vương.

Dự Vương nghiến răng nói:

"Hôm nay mấy huynh đệ chúng thần uống rượu, bỗng nói đến chuyện tuổi tác, mới nhận ra Hoàng thượng cũng đã ba mươi rồi. Nam nhân ba mươi mà lập nghiệp, có lẽ Hoàng thượng vừa dựng nghiệp cũng nên nghĩ đến việc nối dõi cho hoàng thất."

"Đúng vậy." Tề Vương vội hùa theo, "Từ khi Hoàng thượng kế vị tới nay, dưới gối chỉ có một hoàng tử, con nối dõi quả thật hơi mỏng manh."

Ninh Vương cũng góp lời: "Tam cung lục viện vẫn luôn trống không, chung quy cũng không phải cách."

Ba người liền kẻ trước người sau, nói hết lời.

Tạ Diệp im lặng, chỉ lẳng lặng uống trà nghe bọn họ xướng họa. Đợi họ nói xong mới cất lời:

"Đã các ngươi đều nói vậy, vậy có phải đã có ý kiến gì rồi?"

Ba huynh đệ nghe xong, còn tưởng rằng Tạ Diệp bị thuyết phục, vừa kinh vừa mừng. Quả nhiên bọn họ đoán không sai!

Cho dù Hoàng thượng sủng ái mỗi công tử họ Ôn thì thế nào? Trên đời này nam nhân nào lại khước từ nổi tam thê tứ thiếp? Huống hồ Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, vốn nên có tam cung lục viện.

Thế là Tề Vương đem toàn bộ kế hoạch đã nghĩ mấy hôm nay nói ra không sót chữ nào.

Tạ Diệp lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi lại vài câu.

Ba huynh đệ càng lúc càng thấy việc này có thể thành, suýt không kìm nổi vui mừng trong lòng.

Đúng lúc câu chuyện sắp kết thúc, Tạ Diệp bỗng hỏi: "Các ngươi đã lên kế hoạch chuyện này bao lâu rồi?"

Tề Vương thuận miệng đáp: "Chừng sáu bảy ngày, cũng chưa lâu."

"Ồ?"

Tạ Diệp nhướn mày, "Xem ra Lục đệ đối với quyết định lần trước của trẫm không vừa ý, nên mấy hôm nay mới nghĩ đủ cách muốn dời sự chú ý của trẫm."

Tề Vương bị vạch trúng tim đen, mặt hơi đỏ, may mà có rượu che lấp nên ai cũng tưởng hắn chỉ say rượu. Hắn giả vờ bình tĩnh nói:

"Hoàng thượng, chúng thần cũng là nghĩ cho hoàng thất. Năm đó phụ hoàng mới hơn hai mươi đã lập Hoàng thượng làm Thái tử. Thế mà nay Hoàng thượng dưới gối chỉ có một con, ngôi Hoàng hậu và Quý phi đều để trống, Hoàng thượng lại bận rộn chính sự, nếu chúng thần làm đệ đệ mà không san sẻ một chút, e rằng sau này xuống dưới suối vàng cũng không dám gặp phụ hoàng."

Dự Vương và Ninh Vương vội vàng gật đầu.

Ánh mắt Tạ Diệp đảo qua mặt từng người, nhưng nét mặt hắn vẫn như cũ, không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Ba huynh đệ bị ánh mắt ấy quét qua, căng thẳng cực độ. Rõ ràng Tạ Diệp chưa làm gì, nhưng bọn họ lại thấy như có ngọn núi đè nặng, ép đến mức thở không nổi.

Đúng lúc sắp bị áp lực ấy bóp nghẹt, họ nghe thấy tiếng của Tạ Diệp:

"Con trai của trẫm chính là Thái tử, Ôn Trì của trẫm chính là Hoàng hậu. Trẫm sẽ trong lễ Bách nhật sắp tới lập Thái tử và phong hậu. Trẫm có gia có nghiệp có con nối dõi, sống vui vẻ vô cùng, còn chưa đến lượt các ngươi phải lo thay."

Ba huynh đệ hoàn toàn không ngờ Tạ Diệp lại xoay hướng như vậy, lập tức ngẩn người.

Vừa rồi Hoàng thượng còn bàn với bọn họ chuyện mở rộng hậu cung, sao nháy mắt đã biến thành thế này?

Chưa kịp phản ứng, Tạ Diệp đã mỉm cười:

"Lo cho trẫm thì trước hết hãy lo cho bản thân các ngươi đi."

Ba người nhìn nụ cười trên mặt hắn mà lạnh buốt sống lưng, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 161: [Ngoại truyện] Giương buồm ra khơi


Ngày hôm sau, Tề Vương, Dự Vương và Ninh Vương cùng nhau ngồi lên xe ngựa đi về biên cảnh Tây Châu.

Mấy quan viên đi theo vốn tưởng chỉ có Tề Vương cùng đi, nào ngờ đến nơi lại thấy thêm hai vị vương gia nữa, lập tức sợ đến tái cả mặt.

Nhưng vào lúc này, ba huynh đệ đều ủ rũ, ngồi chen vai sát cánh trong xe ngựa mà thở dài liên miên, hoàn toàn chẳng có tâm tình để ý tới mấy vị quan viên rón rén đến bắt chuyện.

Mấy quan viên bị bơ đến mức xấu hổ, đành phải thức thời mà xuống xe.

Ở phía sau một chiếc xe ngựa khác, họ tụm lại thì thầm.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế? Tề vương đi cùng chúng ta thì thôi, sao ngay cả Dự vương và Ninh vương cũng phải đi?"

"Vừa nãy thái giám tiễn đưa có nói với ta, đây đều là ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng có ý muốn ba vị vương gia sang Tây Châu rèn luyện một phen, mới hạ lệnh như vậy."

"Thì ra là thế... Nhưng ba vị vương gia đều sống trong nhung lụa, cho dù có tới Tây Châu cũng chưa chắc làm được việc gì, nói chi là rèn luyện?"

"Cái này thì..." quan viên kia kéo dài giọng, lúng túng đáp, "Vừa nãy thái giám còn nói, hoàng thượng đã lập sẵn danh mục công việc cho ba vị vương gia trong đêm, chúng ta chỉ cần giám sát nhiều hơn, có gì không ổn thì trực tiếp tấu lên hoàng thượng."

Trong chốc lát, mấy quan viên đều im lặng.

Nói đến nước này, bọn họ sao còn không hiểu ẩn ý trong lời thái giám? Xem ra ba vị vương gia này đã đắc tội hoàng thượng ở chỗ nào đó, mới bị phạt như thế.

Đã vậy, bọn họ cũng chẳng cần vì ba vương gia mà đi ngược ý hoàng thượng, đến lúc đó cứ giám sát thì giám sát, tấu thì tấu, tuyệt đối không nương tay.

Mấy quan viên hạ quyết tâm xong, cũng vừa đến giờ khởi hành, họ chắp tay hành lễ với nhau, rồi lần lượt lên xe ngựa của mình.

Mùa thu đã đến mà thời tiết vẫn oi bức, ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất. Đoàn xe ngựa lăn bánh xuất phát ngoài cổng cung.

Chu công công đứng trên cổng cung, gương mặt lộ vẻ thương hại nhìn theo chiếc xe ngựa chở ba vị vương gia.

Phải nói rằng, chuyện ba vị vương gia hôm qua dám làm thật sự khiến hoàng thượng tức giận đến mức này, bằng không hoàng thượng cũng không keo kiệt đến mức bắt cả ba cùng ngồi chung một xe.

"Chậc." Chu công công tự lẩm bẩm, "Coi như là rèn luyện đi, sau này ít nhiều cũng phải khôn ra, hiểu được lời nào nên nói, lời nào không nên nói."

Tuy ba vương gia sẽ không ở biên cảnh Tây Châu quá lâu, nhưng sắp tới e là cũng chẳng dễ chịu gì.

------

Chuyện ba vương gia bị hoàng thượng cùng lúc sai đến Tây Châu lập tức gây chấn động không nhỏ trong triều đình.

Thế nhưng dư chấn này không kéo dài bao lâu, liền bị một cơn sóng lớn hơn nuốt trọn: tiệc bách nhật* của tiểu hoàng tử sắp đến rồi.

"Tiệc bách nhật" (百日宴) là một phong tục truyền thống ở Trung Quốc (và một số nước Á Đông khác), được tổ chức khi em bé tròn 100 ngày tuổi.

Khắp trong cung trên dưới đều bận rộn chuẩn bị.

So ra thì, Ôn Trì lại thành ra rất rảnh rỗi, may mà còn có Tiểu Hạ Thiên bầu bạn, nên ở trong cung cậu cũng không thấy quá nhàm chán.

Ngày trước tiệc bách nhật, Chu công công dẫn theo vài tiểu thái giám mang y phục do thêu nương may xong tới cho Ôn Trì.

Ôn Trì còn tưởng chỉ có y phục cho tiểu Hạ Thiên mặc, ai ngờ sau khi Nhược Phương và Tiểu Toàn Tử đón lấy mới phát hiện, bên trong còn có cả một bộ y phục người lớn.

Nhìn kích cỡ và kiểu dáng, rõ ràng là chuẩn bị cho cậu.

Những y phục ấy gần như toàn bộ được thêu bằng chỉ vàng, dưới ánh sáng lấp lánh kim quang, hơn nữa từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết hao tốn không ít nhân lực và tài lực.

Trong cung quy củ nhiều, tuy Ôn Trì không nhớ hết, nhưng cũng biết ngoài hoàng thượng và thái tử ra, những người khác tuyệt đối không được mặc trang phục dính dáng tới màu vàng, cũng không được dùng đồ vật có liên quan đến vàng; ngay cả hoàng hậu cũng không được mặc vàng chính thống.

Màu vàng tượng trưng cho quyền uy, cho địa vị, ai dám chạm vào thì cái đầu khó mà giữ. Thế nên Ôn Trì không ngờ Chu công công lại đưa y phục màu vàng tới.

Ý thức được điểm này, cậu ngẩn ra một hồi, hoàn hồn liền vội rụt tay lại, suýt nữa đã chạm vào bộ y phục.

"Chu công công, bộ y phục này là chuẩn bị cho ta sao?" Ôn Trì hỏi.

"Vâng." Chu công công cung kính đáp, "Nô tài đã cho người chỉnh sửa y phục và mũ mão theo đúng số đo của công tử và tiểu hoàng tử, sáng mai sẽ có cung nữ đặc biệt tới hầu hạ công tử và tiểu hoàng tử thay mặc."

Ngày mai chẳng phải là tiệc bách nhật của Tiểu Hạ Thiên sao?

Khoan đã...

Ôn Trì chợt nhớ ra gì đó, vội gọi Chu công công đang chuẩn bị rời đi: "Ngày mai ta cũng phải đi sao?"

Nghe vậy, Chu công công thoáng ngẩn người: "Công tử nói là đi đâu?"

Ôn Trì nói: "Tiệc bách nhật."

Chu công công sững lại, rồi bất đắc dĩ cười: "Công tử, người là thân phụ của tiểu hoàng tử, tất nhiên cũng phải dự tiệc bách nhật của tiểu hoàng tử rồi."

Ôn Trì kinh ngạc chỉ vào bộ y phục mà Nhược Phương đang cẩn thận nâng trên tay: "Mặc bộ này ư?"

Chu công công gật đầu: "Vâng."

Nghe vậy, Ôn Trì lập tức thấy không ổn chút nào.

Dù cậu không mắc chứng sợ giao tiếp nặng, nhưng vẫn cực kỳ bài xích việc xuất hiện trước mặt văn võ bá quan cùng hoàng thân quốc thích.

Cổ đại không như hiện đại, đi đâu cũng phải giữ lễ nghi và tôn ti trật tự. Cậu dù sao cũng đã sống hơn hai mươi năm ở hiện đại, cả tư tưởng lẫn hành vi đều khó mà so bì với người cổ đại chính gốc.

Nếu cậu cứ để lộ diện nhiều lần, khả năng bị lộ thân phận càng lớn, thậm chí còn có thể rước lấy phiền phức không cần thiết.

Ôn Trì đi theo Tạ Diệp lâu như vậy, tận mắt nhìn Tạ Diệp từ thái tử trở thành đế vương, nhưng hắn chưa bao giờ đòi hỏi danh phận. Cậu chỉ sợ địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng.

Chu công công thấy Ôn Trì không giấu nổi sự hoảng hốt, liền cho rằng cậu đang căng thẳng, bèn trấn an: "Công tử cứ yên tâm, nô tài đã sắp xếp đâu vào đấy, ngày mai công tử chỉ cần nghe theo lời nô tài là được."

Ôn Trì không biết nói gì, đành gật bừa.

Rất nhanh, Chu công công lại dẫn mấy tiểu thái giám rời đi.

Ôn Trì quay đầu nhìn bộ y phục được Nhược Phương và Tiểu Toàn Tử cẩn thận nâng trong tay, trong lòng vừa phiền muộn vừa phức tạp, xua tay nói: "Cứ đặt đó đi."

Nhược Phương nghi hoặc hỏi: "Công tử không thử trước sao?"

Ôn Trì lắc đầu: "Không muốn thử."

Thấy Ôn Trì không có hứng nói chuyện, Nhược Phương cũng im lặng, sau đó cùng Tiểu Toàn Tử ôm y phục lui xuống.

Ôn Trì đứng ngẩn ra tại chỗ một lúc, rồi mới xoay người đi về phía phòng của Tiểu Hạ Thiên.

Biến cố bất ngờ này đã khiến tâm trạng Ôn Trì sụt xuống nghiêm trọng, suốt cả ngày hôm đó cậu đều buồn bực, ngay cả khi trêu chọc Tiểu Hạ Thiên cũng chẳng có lấy một nụ cười.

Không biết có phải vì bị cảm xúc tồi tệ của cậu lây sang hay không, vốn dĩ vẫn luôn ngoan ngoãn yên tĩnh, Tiểu Hạ Thiên bỗng cất tiếng khóc thét.

Ôn Trì đang hời hợt vỗ nhẹ dỗ dành thì giật mình, lập tức bật dậy khỏi mép giường.

Tiểu Hạ Thiên khóc dữ dội đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, những hạt nước mắt to lăn dài nơi khóe mắt, cái miệng há to, trông đến đáng thương.

Nhìn thấy cảnh đó, tim Ôn Trì nhói đau, cậu vô thức muốn đưa tay bế tiểu hài tử lên, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng luống cuống khi chăm sóc vừa nãy, liền ngượng ngùng rụt tay về.

Đúng lúc này, vài vú nuôi nghe tiếng khóc vội vàng chạy vào.

Ôn Trì như bắt được cứu tinh, vội vàng tránh sang một bên, để họ bế Tiểu Hạ Thiên đi. Các vú nuôi ôm đứa nhỏ đang khóc nức nở, vừa nhẹ nhàng lắc vừa kiên nhẫn dỗ dành.

Ôn Trì đứng thẫn thờ một hồi, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Trở về tẩm điện của mình, cậu ngồi bên giường, ánh mắt trống rỗng. Bất chợt, Nhược Phương rón rén bước đến, trên gương mặt tràn ngập lo lắng, nàng đi tới trước mặt cậu, khẽ hỏi:

"Công tử có chuyện gì buồn phiền sao?"

Ôn Trì bật cười, đưa tay xoa mặt mình: "Nhìn rõ vậy à?"

Nhược Phương nghiêm túc gật đầu: "Công tử sắp viết hết tâm tình lên mặt rồi."

Ôn Trì thở dài, nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì... Chỉ là ta hình như có chút nhát gan, ngay cả tiệc mừng trăm ngày của Tiểu Hạ Thiên ta cũng không dám đi."

Nhược Phương nghiêng đầu đầy khó hiểu: "Vì sao vậy ạ?"

Ôn Trì khó nói, trong lòng có quá nhiều suy nghĩ rối rắm, chẳng thể gói gọn trong đôi ba câu.

Nhược Phương tuy không hiểu hết, nhưng vẫn nghiêm túc khuyên nhủ:

"Công tử, ý của Chu công công chính là ý của Hoàng thượng. Nô tỳ không biết Hoàng thượng có từng nói điều này với công tử chưa, nhưng nô tỳ thật sự cảm nhận được Hoàng thượng đang rất nỗ lực che chở công tử dưới đôi cánh của mình. Hoàng thượng là Thiên tử, có sự kiêu ngạo riêng, có lẽ ngài sẽ không nói ra từng suy nghĩ với công tử, nhưng tấm lòng của Hoàng thượng với công tử đều thể hiện rất rõ trong hành động."

Ôn Trì ngẩn ra, cậu đã nghĩ bao nhiêu chuyện rối bời, nhưng chưa từng nghĩ đến khía cạnh này. Không ngờ lại là Nhược Phương nhìn thấu.

Quả thật là "đương cục giả mê, bàng quan giả tỉnh"*...

*Đương cục giả mê, bàng quan giả tỉnh: người trong cuộc thì mơ hồ, rối rắm, khó nhìn rõ bản chất sự việc, người đứng ngoài cuộc thì lại sáng suốt, dễ dàng nhận ra vấn đề

Thấy Ôn Trì im lặng, Nhược Phương tiếp lời: "Công tử, có Hoàng thượng đi trước dẫn đường, người đừng sợ, nô tỳ tin Hoàng thượng nhất định sẽ che gió chắn mưa cho công tử."

Ôn Trì mấp máy môi, giọng khàn đi: "Ngươi có biết màu vàng kia tượng trưng cho điều gì không?"

"Dĩ nhiên nô tỳ biết." Nhược Phương đáp, "Từ xưa tới nay, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách mặc màu sắc ấy."

Ôn Trì nói: "Nhưng ta không phải Hoàng hậu."

Nhược Phương đáp: "Có lẽ rất nhanh thôi công tử sẽ là."

Ôn Trì khựng lại: "Nhưng ta không phải nữ nhân."

Dù cơ thể này cũng chẳng phải nam nhân hoàn toàn, song vị trí Hoàng hậu từ trước tới nay chỉ thuộc về nữ giới.

Nếu thật sự ngồi lên vị trí đó, e rằng Tạ Diệp sẽ phải chịu muôn vàn dị nghị.

"Nhưng quy củ là chết, con người là sống."

Nhược Phương nhìn thấu đáo hơn Ôn Trì, "Xưa nay chưa từng có ai quy định Hoàng hậu bắt buộc phải là nữ nhân, cũng như chưa từng có ai quy định trong tam cung lục viện của Hoàng thượng không thể chỉ có một người. Trước kia không có tiền lệ, nhưng Hoàng thượng nguyện vì công tử mà mở ra con đường mới, vậy sao công tử không thể vì Hoàng thượng mà dũng cảm bước thêm một bước?"

Ôn Trì ngây ngẩn nhìn nàng.

Khoảnh khắc ấy, từng lời Nhược Phương nói đều chậm rãi thấm vào tâm trí cậu. Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra, thì ra Nhược Phương còn có cái nhìn sâu xa như vậy.

Khóe môi Ôn Trì khẽ cong lên, cuối cùng nở nụ cười nhẹ nhõm: "Nhược Phương, cảm ơn ngươi đã nói với ta những điều này."

Nhược Phương cũng vui mừng: "Chỉ cần có thể giúp công tử giải tỏa, nô tỳ đã mãn nguyện rồi."

Sau khi nàng rời đi, Ôn Trì trằn trọc suy nghĩ mãi về những lời ấy.

Đột nhiên, cậu cảm nhận rõ ràng — bản thân quá nhút nhát.

Ngay từ lần đầu gặp Tạ Diệp, cậu đã là kẻ nhát gan, khi ở chợ đêm vì mạng sống mà bỏ lại hắn ngồi trên xe lăn để chạy trốn. Về sau, cậu giống như một con ếch nhỏ, Tạ Diệp chọc một cái mới nhảy lên một bước.

Cậu chỉ biết mù quáng tiến về phía trước, chưa từng dừng lại quan sát, nếu chịu nhìn kỹ, hẳn sẽ phát hiện ra mình vẫn luôn đi trên con đường đã được Tạ Diệp sắp đặt sẵn.

Tạ Diệp đi trước, cậu theo sau. Cậu luôn lạc hậu hơn một đoạn, vậy mà từng ích kỷ muốn lùi lại phía sau.

Ôn Trì vô cùng hối hận.

Cậu hối hận vì sự do dự hôm nay, cũng hối hận vì đã không sớm hiểu ra những điều đó.

Cậu đứng dậy bước ra cửa, định đi tìm Tạ Diệp, nào ngờ vừa quay người thì suýt va phải vú nuôi đang bế Tiểu Hạ Thiên.

Lúc này cậu mới chợt nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ.

"Ôn công tử, người thử bế hoàng tử xem." Vú nuôi lo lắng nói, "Chúng nô tỳ dỗ mãi không được, có lẽ người bế thì hữu dụng, nếu tiểu hoàng tử còn khóc nữa, e rằng cổ họng cũng sẽ khản đặc mất."

Ôn Trì nhìn gương mặt đỏ bừng như mông khỉ của Tiểu Hạ Thiên, lòng đau xót, vội vàng đón lấy từ tay vú nuôi.

Rõ ràng Tiểu Hạ Thiên còn chưa đến tuổi nhận người, thế nhưng khi được Ôn Trì ôm vào lòng, tiếng khóc lại từ từ ngưng lại.

Các vú nuôi đều thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Trì cúi đầu, dùng chóp mũi khẽ cọ lên gương mặt đẫm nước mắt của đứa nhỏ, khẽ thở dài, dặn vú nuôi đi nghỉ ngơi, rồi bế Tiểu Hạ Thiên quay vào phòng.

Tiểu Hạ Thiên không khóc không quấy, ngoan ngoãn nằm trong lòng Ôn Trì, đôi mắt đen láy như hạt trân châu nhìn chằm chằm vào cậu.

Ôn Trì cúi đầu nhìn lại.

Đôi mắt và chóp mũi của đứa nhỏ vẫn còn đỏ, nó phát ra vài âm thanh mơ hồ, đôi bàn tay nhỏ xíu nắm lại thành quyền, không ngừng vung lên, dường như muốn chạm tới gương mặt của Ôn Trì.

Ôn Trì rất phối hợp, lại cúi đầu thấp xuống một chút, để nắm tay nhỏ xíu của Tiểu Hạ Thiên chạm đến cằm mình.

Tiểu Hạ Thiên vung vẩy nắm tay, mãn nguyện mà nở nụ cười, còn cố gắng phát ra vài âm thanh, đôi mắt nhỏ sáng long lanh như những vì sao trên bầu trời.

Trái tim Ôn Trì mềm nhũn, khẽ nói: "Đồ mít ướt."

Chẳng bao lâu, Ôn Trì đứng đến mức hơi mỏi, bèn tựa lưng vào đầu giường, đặt Tiểu Hạ Thiên nằm trên người mình.

Kết quả, Tiểu Hạ Thiên nhanh chóng ngủ thiếp đi trên ngực cậu.

Ôn Trì cũng thấy mệt, nhắm mắt định chợp mắt một chút.

Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mơ màng Ôn Trì nghe thấy có tiếng động, chợt nhớ ra mình vẫn đang ôm Tiểu Hạ Thiên, vội vàng mở mắt. Vừa mở mắt liền thấy một gương mặt quen thuộc.

Thì ra Tạ Diệp đã đến.

Nhưng ánh mắt Tạ Diệp không nhìn cậu, mà đen sầm lại, gắt gao dán vào Tiểu Hạ Thiên trong lòng cậu. Hai bàn tay hắn đã luồn xuống dưới cánh tay Tiểu Hạ Thiên, tư thế như muốn bế đi.

Ôn Trì vội hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Lúc này Tạ Diệp mới phát hiện Ôn Trì đã tỉnh, hắn chột dạ rụt tay về, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chất vấn của Ôn Trì, liền ấm ức hẳn lên:

"Ngươi hỏi trẫm làm gì? Ngươi phải hỏi tên nhóc này đang làm gì mới đúng!"

Ôn Trì nghe vậy liền nghi hoặc nhìn xuống Tiểu Hạ Thiên, thấy rõ động tác của bé thì lập tức dở khóc dở cười.

Tiểu Hạ Thiên vẫn nằm sấp trên người cậu, khuôn mặt nhỏ vùi trong ngực cậu, miệng còn ngậm vạt áo trước ngực, đang ra sức m*t lấy m*t để.

Ôn Trì vội kéo áo ra khỏi miệng bé, nhanh chóng dỗ dành Tiểu Hạ Thiên đang sắp khóc òa:

"Nó đói rồi."

Tạ Diệp long nhan đại nộ: "Đói thì có thể cắn bậy sao? Không biết cái tật xấu này học từ đâu, tám phần là do đám nhũ mẫu làm hư rồi!"

"......"

Đám nhũ mẫu nghe thấy liền nghẹn đến muốn khóc.

Ôn Trì bất đắc dĩ:

"Liên quan gì đến nhũ mẫu? Trẻ con nào chẳng vậy, hơn nữa nó còn là con trai ngươi, ngươi lại so đo với con trai mình sao?"

Tạ Diệp nhìn Ôn Trì một cái, rồi lại nhìn Tiểu Hạ Thiên trong lòng cậu, lạnh lùng hừ một tiếng. Kết quả vừa hừ xong, môi Tiểu Hạ Thiên lập tức mím lại, suýt nữa òa khóc.

Ôn Trì cũng hoảng, vội vàng bế bé dỗ dành, vừa tức vừa hỏi Tạ Diệp: "Ngươi vừa làm gì vậy?"

Tạ Diệp cũng tức: "Trẫm chẳng làm gì cả."

Ôn Trì: "Vậy sao nó sắp khóc rồi?"

Tạ Diệp thật sự oan ức: "Trẫm lại không phải nó, sao biết được nó nghĩ gì?"

Ôn Trì không buồn tranh luận, chỉ nói: "Có lẽ nó đói rồi, ngươi đi gọi nhũ mẫu đến."

Tạ Diệp còn chưa nguôi giận, bất động, lạnh giọng: "Ngươi nói trẫm đi là trẫm phải đi? Ngươi coi trẫm là gì?"

Ôn Trì bận rộn dỗ con, liếc hắn một cái, nghiêm túc đáp: "Ngươi là cha của nó."

"......"

Tạ Diệp lập tức đứng dậy: "Trẫm đi gọi nhũ mẫu."

Nhũ mẫu vốn chờ không xa, căn bản chẳng cần hắn đi gọi, lập tức rón rén lại gần, bế Tiểu Hạ Thiên đi.

Sau khi bọn họ rời đi, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Ôn Trì quay đầu thấy Tạ Diệp lại ngồi xuống giường, mặt hằm hằm tức giận, không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu đi tới, ngồi đối diện ngay trên đùi hắn, hai tay nâng mặt hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn mình.

"Ngươi trước kia chẳng phải rất thích Tiểu Hạ Thiên sao? Ta nói nó giống con khỉ, ngươi còn giận ta suốt một thời gian, sao giờ lại thay đổi nhanh thế?"

Vốn dĩ Tạ Diệp đã đè nén cơn ghen kia xuống, nhưng nghe Ôn Trì nhắc lại, bao nhiêu ghen tuông như vỡ đê, cuồn cuộn trào dâng.

"Trẫm cũng muốn hỏi ngươi, chẳng phải ngươi vốn không thích Tiểu Hạ Thiên sao? Giờ mới chớp mắt không thấy nó đã cuống cuồng lên, ngươi thay đổi cũng thật nhanh!"

Ôn Trì nghe hắn chất vấn thì ngẩn ra:

"Tiểu Hạ Thiên là con ta sinh ra, sao ta không thích được? Nó là đứa con duy nhất của ta, không thấy nó dĩ nhiên ta sốt ruột."

Tạ Diệp hạ giọng: "Vậy còn trẫm? Ngươi ba bốn ngày không gặp trẫm, lại như chẳng có chuyện gì, trẫm ở trong lòng ngươi thật sự chẳng có chút phân lượng nào sao?"

Ôn Trì: "......"

Nhìn vẻ mặt gượng gạo của hắn, cậu chợt hiểu ra.

Thì ra là đang ăn giấm đây mà!

Mà còn ghen cả với con trai mình nữa chứ?

Ôn Trì vừa bực vừa buồn cười, ôm lấy mặt hắn hôn xuống, hôn xong lại cọ nhẹ môi hắn, thì thầm: "Ngươi cũng thật là, lại đi so với một đứa trẻ ba tháng tuổi."

Ngọn lửa trong mắt Tạ Diệp lập tức bùng cháy, ánh nhìn nóng rực dán chặt vào cậu:

"Nếu không thì..."

Ôn Trì: "Cái gì?"

Tạ Diệp thành thạo cởi bỏ ngoại bào của cậu, ánh mắt đảo qua lồng ngực cậu: "Ngươi cũng có thể coi trẫm như một đứa bé ba tháng tuổi."

"......"

Mặt Ôn Trì đỏ bừng ngay tức thì.

Tên lưu manh chết tiệt này...

Mặt dày vô liêm sỉ!

------

Ngày hôm sau.

Ôn Trì hiếm hoi bị Tiểu Toàn Tử kéo ra khỏi chăn.

Tối qua cậu và Tạ Diệp quấn lấy nhau đến tận nửa đêm, khi tắm rửa xong thì trời đã sang canh ba.

Cậu mới chợp mắt được một lát, đã bị tiếng líu ríu của Tiểu Toàn Tử gọi dậy.

Nhưng cậu thật sự quá buồn ngủ, ngay cả mắt cũng không mở nổi, đành mặc cho Chu công công dẫn cung nữ tới hầu hạ thay y phục, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc.

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại.

Ôn Trì chẳng có lấy một giây nghỉ ngơi, giống như công cụ bị xoay vòng liên tục theo Chu công công.

Đợi hoàn tất mọi nghi thức, trời đã gần sang chiều.

Ôn Trì trong y phục trang trọng cùng Tạ Diệp bước lên vị trí cao nhất của Bảo Hòa điện. Tạ Diệp mặc long bào, gương mặt tuấn mỹ ẩn sau rèm châu, vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống phía dưới.

Quần thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô:

"Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Chân Ôn Trì lập tức nhũn ra.

Tạ Diệp kịp thời đỡ lấy cậu: "Không thoải mái sao?"

Ôn Trì có chút mơ hồ: "Sao ta lại thành Hoàng hậu rồi?"

Tạ Diệp mặt không đổi sắc, hơi nghiêng người về phía Ôn Trì, thấp giọng nói:

"Vừa mới sắc phong xong."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Chu công công cất giọng the thé hô:

"Cung nghênh Thái tử~"

Hô xong, Tiểu Toàn Tử bế theo Tiểu Hạ Thiên cũng mặc đồ vàng rực rỡ xuất hiện ngoài cửa điện, tiến lại gần Ôn Trì và Tạ Diệp.

Một đám thái giám cung nữ cúi đầu nối đuôi theo sau.

Đám người đang quỳ đồng loạt hô: "Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Ôn Trì lại khụy chân xuống một chút.

Tạ Diệp dứt khoát vòng tay ôm lấy eo cậu.

May mà y phục rộng rãi, lại đang đứng song song nhau, nên không ai phát hiện ra động tác nhỏ này — tất nhiên, cũng chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn.

Ôn Trì vẫn ngơ ngác: "Sao Tiểu Hạ Thiên lại thành Thái tử rồi?"

Tạ Diệp thấp giọng:

"Vừa mới sắc phong."

Ôn Trì nhớ lại mấy canh giờ trước mình uể oải đi theo quy trình, khựng lại một thoáng rồi mới nói: "Ta cứ tưởng hôm nay chỉ là tiệc bách nhật của Tiểu Hạ Thiên."

Tạ Diệp thu tay từ eo Ôn Trì về, nắm lấy tay cậu, ngón tay đan chặt như đã quen thuộc, nhanh chóng nhận ra bàn tay Ôn Trì hơi run.

Hắn trầm mặc một lát, rồi nói: "Là trẫm tự tiện quyết định."

Nói xong, tay Ôn Trì đang đan chặt với hắn bỗng siết lại, hắn nghe thấy cậu nói:

"Đứng quá cao rồi, ta có chút căng thẳng."

Tạ Diệp sững người.

Ôn Trì lại nói: "Ta đã lâu không đối diện với nhiều người như vậy, nhưng không sao, ta sẽ sớm quen thôi."

Khóe môi Tạ Diệp khẽ cong: "Khổ cho ngươi rồi."

Trong lúc trò chuyện, Tiểu Toàn Tử đã bế Tiểu Hạ Thiên tới trước mặt họ.

Tiểu Hạ Thiên tròn mắt đen láy, tò mò đảo khắp nơi. Tạ Diệp đón lấy Tiểu Hạ Thiên từ tay Tiểu Toàn Tử, cùng Ôn Trì ngồi xuống.

Phía dưới, mọi người cũng lần lượt ngồi.

Yến tiệc bắt đầu, hàng dài cung nữ bưng món ăn từ khắp nơi đi ra, trong điện vốn yên tĩnh dần có tiếng trò chuyện.

Nhưng Tiểu Hạ Thiên chẳng hay biết mình đã từ Hoàng tử trở thành Thái tử, vẫn nghịch ngợm trong lòng Tạ Diệp.

Tiểu Hạ Thiên giơ tay về phía Ôn Trì, rõ ràng là muốn cậu bế.

Tạ Diệp không chịu, vẫn giữ chặt.

Kết quả, ngay khoảnh khắc sau, trong điện vang lên tiếng khóc ré của Tiểu Hạ Thiên.

Không chỉ khóc đến xé gan xé ruột, mà còn tè thẳng trên người Tạ Diệp. Đợi Ôn Trì lúng túng bế đi, mặt Tạ Diệp đã đen đến cực điểm.

Phía dưới, quần thần im phăng phắc, cúi gằm đầu, mí mắt cũng không dám nhấc lên. Nhưng ai nấy đều nhịn cười đến sắp nội thương.

Từ khi còn làm Thái tử, Hoàng thượng đã nổi tiếng khó gần, ai ngờ có ngày cũng gặp phải đối thủ, lại ngay trong ngày trọng đại như hôm nay bị dội gáo nước lạnh.

Đến khi nhũ mẫu chạy tới, bên cạnh Ôn Trì và Tạ Diệp đã loạn thành một nồi cháo.

Nhũ mẫu vội vàng đón Tiểu Hạ Thiên từ tay Ôn Trì, vừa định xoay người rời đi, chợt nghe Hoàng thượng mở miệng: "Chu Hiền, ghi lại tên Thái tử."

Chu công công vội đáp: "Dạ."

Hoàng thượng nói: "Tạ Phiền." (时帆)

Chu công công hỏi: "Hoàng thượng, ý nghĩa là..."

Hoàng thượng lạnh lùng thốt ra:

"Đồng âm với 'phiền' (烦), để nó cả đời nhớ hồi nhỏ mình phiền đến mức nào."

Chu công công: "......"

Ôn Trì: "......"

Thế là đại danh của Tiểu Hạ Thiên được định đoạt trong một màn oái oăm như thế.

E là ngay cả Tiểu Hạ Thiên cũng chẳng ngờ, tình yêu của phụ hoàng dành cho mình đến mãnh liệt, mà đi cũng nhanh như vậy.

Mãi đến năm mười tuổi, Tiểu Hạ Thiên mới biết, chữ "Phiền" (帆) trong đại danh vốn mang nghĩa "giương buồm ra khơi". Phụ hoàng đã suy nghĩ rất lâu trước khi yến bách nhật mới quyết định dùng chữ này.

Biết được sự thật, Tiểu Hạ Thiên cảm động đến mức ôm phụ hoàng khóc một trận dài.

Nhưng điều Tiểu Hạ Thiên không biết là, ý nghĩa thực sự của chữ "Phiền" ấy là —— giương buồm ra khơi, đi càng xa càng tốt, đừng tới quấy rầy thế giới riêng của phụ hoàng và cha ngươi.

HOÀN TOÀN VĂN
 
Back
Top Bottom