Đó là một cơ thể nam giới thon dài trắng trẻo.Hình thể cân đối, trên đỉnh đầu là mái tóc ngắn màu xám nhạt mềm mại, dưới lông mày là đôi con ngươi đen nhánh tròn xoe bị mí mắt mỏng manh che khuất một nửa, hàng lông mi dày rậm như cây cọ vẽ tinh tế hơi cong lên, hài hòa với độ cong rủ xuống của đuôi mắt...Rõ ràng đã là người, nhưng dù là thị giác hay xúc giác, ấn tượng đầu tiên mang đến cho người ta đều giống như một con vật nhỏ ngây thơ đáng yêu.Cơ thể người của Hạ Ngôn liên tục run rẩy, cả người gần như co ro trong lòng người đàn ông cao lớn.Một lát sau, Tư Lục trực tiếp dùng một tay giật áo mình xuống, quấn quanh cơ thể của Hạ Ngôn, cẩn thận đặt anh xuống đất rồi ngay lập tức biến trở lại dạng thú, giơ móng vuốt ra bế bổng dạng người mới mỏng manh này lên, nhanh chóng xòe cánh bay về phía hang động gần ngọn núi lửa đằng xa.Ý thức của Hạ Ngôn vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là cả người không có sức sống, như thể bị rút mất một nửa linh hồn.Nhưng anh biết rất rõ người mang anh đi là Tư Lục.Không hiểu sao lại cảm thấy rất yên tâm.Cũng không biết đã bao lâu, cảm giác thô ráp của lông thú cọ vào người biến mất.
Khi anh được đôi tay rắn chắc mạnh mẽ đó bế lên lần nữa, tiềm thức nói cho anh biết Tư Lục đã biến trở lại hình người.Sau một hồi hồi phục tinh thần, anh đã có thể nhỏ giọng chuyện."
Lỗ Lỗ...
Tư Lục... lạnh..."
Cùng với những rung lắc ngày càng dồn dập, chỉ chốc lát sau, anh được ôm vào một suối nước nóng ấm áp vô cùng.Cảm giác rét lạnh biến mất hoàn toàn, cơ thể người mới cuối cùng cũng được thả lỏng trong nước ấm.Hạ Ngôn thở ra một hơi bằng miệng, vươn đầu lưỡi ra như một con cún, cảm thấy như vậy dễ thở hơn chút.
Cơ thể thả lỏng, anh vô thức cọ lưng vào người phía sau, lúc này mới hoàn toàn nhắm mắt lại.Nhưng chẳng bao lâu, anh lại thấy bức bối, bắt đầu khẽ than nóng.Nhận thấy sự khác thường của anh, người đàn ông phía sau ngay lập tức ôm anh chặt hơn.Nhưng làn da tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài vẫn không thể xua đi dòng nhiệt tăng lên bất thường trong cơ thể, anh vùng vẫy muốn thoát ra ngoài, cánh tay vô tình chạm vào ngực người đàn ông.Anh đột nhiên cảm thấy một mảng mát lạnh.Như tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc, anh lập tức ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của đối phương, nhanh chóng áp khuôn mặt nóng bừng vào đó.Hơi thở của người đàn ông lập tức trở nên dồn dập.Trạng thái của Hạ Ngôn lúc này rất giống một người say rượu, mặc dù tỉnh nhưng đầu óc không còn minh mẫn, không thể nhận ra sự bất thường của đối phương.Anh cọ má vào ngực người kia như trứng ốp la lật đi lật lại, chẳng bao lâu còn đổ thêm dầu vào lửa, vỗ ngực đối phương lẩm bẩm: "Bên trong, bên trong ồn quá, đang đánh trống hả...
đừng đánh nữa!"
"..."
Theo tiếng nước đột ngột vang lên, người đàn ông giơ tay nắm chặt lấy cổ tay anh đang quậy phá.Cổ tay bị bắt lấy, Hạ Ngôn không vui lắm, vung tay lên ba trăm sáu mươi độ để thoát, nhưng chẳng hề lay chuyển được chút nào, thử thêm vài lần thấy không thoát ra được, anh thì thầm vài tiếng, cảm thấy thật khó chịu.Đối với anh cảm giác này giống như trải qua vài lần "bị bóng đè" ở kiếp trước, rõ ràng có ý thức nhưng cơ thể lại bị đè không thể chống cự.Cái cảm giác biết rõ rằng mình gặp nguy hiểm nhưng không thể kiểm soát được cơ thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng.Lần đầu tiên anh bị "bóng đè" là khi mới vào đội tuyển quốc gia, lúc đó đột nhiên gặp quá nhiều đối thủ xuất sắc mạnh mẽ, áp lực vô thức tăng lên đột ngột, thế là trong tháng đó liên tục bị "bóng đè".
Sau đó, anh thấy trên mạng một phương pháp, nói rằng khi gặp chuyện này chỉ cần chửi thề trong lòng là được.
Nghe có vẻ mê tín, vì dù sao "bóng đè" cũng không phải thật sự bị ma quỷ đè, nhưng người bệnh tật thì phải đi khắp nơi chạy chữa thôi, Hạ Ngôn cũng chỉ biết thử xem sao.Vì vậy kể từ đó, mỗi khi bị "bóng đè" anh đều rủa thầm trong lòng.
Khách quan mà nói thì... cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng không biết vì sao, giống như một thói quen dần được hình thành trong tiềm thức, sau khi thử một lần, lần sau gặp "bóng đè", bất kể có tác dụng hay không, anh đều vô thức chửi thề.Giống như bây giờ."
Mẹ nó!
Đáng ghét!
Cút đi cút đi!
Còn ép tôi nữa, tôi... tôi sẽ nổ súng đấy!"
Người đàn ông bị chửi đột nhiên cứng đờ.Ngay sau đó, hắn thấy hình người trong lòng mình giơ cánh tay bị mình giữ, khó khăn làm một cử chỉ kỳ lạ.Hai giây sau, cánh tay giật lùi một cái, anh còn tự phối thêm âm thanh."
Pằng —— Ok, anh chết rồi đó."
"...
Chết?"
Hoàn toàn không biết hành động đó đã khiến người đàn ông phải suy nghĩ miên man thế nào, sau khi Hạ Ngôn "bắn" xong thì lẩm bẩm tiếp tục giãy giụa.
Lần này lực nắm cổ tay anh bất ngờ nới lỏng, sau khi thoát ra, anh lập tức hưng phấn ôm chặt cái eo quen thuộc, áp mặt vào cọ tiếp, cọ lấy cọ để đến ngủ thiếp đi.Anh muốn có một giấc ngủ ngon.Chốc lát sau, môi anh bỗng chạm phải một thứ gì đó mát lạnh mềm mại.Ngay lập tức, ý thức của anh quay về.Đó...
đó là một nụ hôn!Một nụ hôn thăm dò từng li từng tí.Cả người Hạ Ngôn cứng đờ.Anh không động đậy, nhưng cảm giác trên môi không thể bỏ qua.Nói thật, cảm giác đó rất mới lạ, anh không chỉ không ghét mà còn thấy rất thoải mái.Động tác của đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh ôm lấy Hạ Ngôn ngày càng chặt hơn lại phản bội suy nghĩ ẩn nhẫn kiềm chế của hắn.Anh nghe thấy đối phương bất ngờ gọi tên mình bằng chất giọng khàn khàn: "Ngôn Ngôn".Giọng người đàn ông rất hay, bình thường khi nói chuyện ít khi chập chùng, chưa từng như bây giờ, chỉ một cái tên ngắn ngủi mà thôi, nhưng từng từ từng chữ đều chứa đầy cảm xúc mãnh liệt.Lông mi Hạ Ngôn run lên hai lần, sau đó, anh cũng không biết mình nghĩ gì, há miệng ra.Mọi chuyện diễn ra sau đó đã không thể nào kiểm soát được nữa.Vào thời khắc mấu chốt, người đàn ông bất ngờ dừng lại, hắn cẩn thận đặt Hạ Ngôn vào suối nước nóng, rời đi một lúc lâu mới quay lại.Hắn canh chừng hình người trong suối nước nóng một lúc, cuối cùng bế anh ra, biến thành hình thú đưa về hang động....Khi Hạ Ngôn tỉnh dậy là vào buổi tối, ban đầu anh không thể cử động mạnh vì cả người bị một đôi chi thú khổng lồ và đôi cánh ôm chặt lấy.Nhưng cũng vì thế mà không có bất kỳ luồng khí lạnh nào có thể xâm nhập, rất ấm áp.Anh vừa chớp mắt một cái thì đầu đau nhói.Vừa hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt khép hờ trên đỉnh đầu anh liền mở to.Lúc Hạ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, con thú khổng lồ đã biến thành hình người cao hơn anh cả cái đầu, đưa tay ôm anh vào lòng.Dưới ánh sáng mờ nhạt, người đàn ông điển trai cúi đầu kiểm tra cơ thể anh.Ngoại trừ bên tai ửng đỏ, anh không khác gì so với ngày thường.Không phát hiện điều gì bất thường, người đàn ông nhìn vào ánh mắt có phần mơ hồ của Hạ Ngôn.Hạ Ngôn cảm thấy, hình như ánh mắt của Tư Lục so với trước đây trở nên càng... sâu thẳm hơn?Anh chớp chớp mắt, thử phát ra tiếng: "Lỗ Lỗ?
Tư...
Tư Lục..."
Ánh mắt đối phương khóa chặt trên môi anh: "Ừ, em đã tiến hóa thành hình người rồi."
Thật ra trước khi hôn mê Hạ Ngôn đã biết mình tiến hóa thành hình người, lúc này ngoài sự mơ hồ ban đầu thì cũng không còn quá ngạc nhiên.
Sau khi bình tĩnh lại, anh khoác tay lên lưng người đàn ông, cúi đầu mỉm cười, cung phản xạ có hơi dài mở miệng: "Tôi biến thành người...
Tư Lục, tôi cũng có hình người này!"
"Ừm."
Đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào anh.Sau đó, để nhìn rõ cơ thể mình, Hạ Ngôn bật lên khỏi vòng tay hắn như một viên đạn, nhưng chưa kịp đứng vững anh đã mất sức ngã xuống, may mắn được đôi tay người đàn ông đỡ chặt.Hạ Ngôn đành phải cuộn tròn trong lòng hắn như khi còn là thú con, lâu lắm không nói tiếng người khiến anh không thể không bắt đầu lảm nhảm."
Tư Lục, may mà có anh..."
"Anh không biết đâu, lúc đó tôi sợ muốn chết, nếu biết trước sẽ biến thành người thì lúc đó đã không ra ngoài rồi..."
"Nhưng mà... không ngờ lại biến thành người khi đang khỏa thân bơi ngoài trời, kích thích quá, như đang mơ vậy..."
"Đúng rồi Tư Lục, tôi đã ngủ bao lâu vậy?
Tôi nhớ lần đó anh ngủ rất lâu.
Chẳng lẽ tôi cũng ngủ mấy ngày luôn?!"
Người đàn ông nhìn vào xoáy tóc của anh: "Chưa đầy một ngày.
Lần đó là do anh bị thương."
Phát hiện mình không ngủ lâu lắm, tâm tình Hạ Ngôn vui vẻ trở lại, nhưng ngay lập tức nghĩ đến lần Tư Lục đột nhập bộ lạc phương Nam rồi bị thương nặng, cảm xúc vốn đang dâng trào lập tức xìu xuống, bắt đầu trầm mặc.Thấy anh mãi vẫn không nói gì, Tư Lục hỏi: "Sao thế?"
Hạ Ngôn mím môi: "Tư Lục, lần đó anh đáng sợ lắm."
Đối phương sững sờ, dường như không thể hiểu được sự thay đổi chủ đề của anh, vô thức nói: "...
Xin lỗi."
"...
Anh xin lỗi cái gì, anh bị như thế là vì tôi!
Còn mất một cái răng."
Người đàn ông đột nhiên chọt vào đôi môi đang mím chặt của anh: "Không sao, sẽ mọc lại thôi."
"Gì cơ?"
"Ừm, loài Tranh Tích sẽ trải qua hai lần thay răng trong đời.
Một lần trước khi trưởng thành, một lần sau khi trưởng thành.
Lần thay răng sau khi trưởng thành của anh chưa đến, khi đến rồi thì răng sẽ mọc lại."
Mắt Hạ Ngôn sáng lên, sau đó há to miệng vì thông tin mới này.Tâm trạng anh trở nên tốt hơn: "Thật lợi hại."
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái, biểu cảm bỗng trở nên mong đợi, lại có chút lo lắng: "Tư Lục à, hình người của tôi... không xấu chứ?Anh vẫn chưa biết mình trông như thế nào.Ở đây cũng không có gương.Người đàn ông vẫn im lặng.Chờ mãi mà không thấy câu trả lời, tim Hạ Ngôn như chững lại.Rốt cuộc là xấu đến mức nào mà khiến Tư Lục không thể mở miệng khen được một câu?!Tưởng tượng ra vô số khuôn mặt kinh khủng, anh vội vàng ngồi dậy: "Tôi... tôi rất xấu sao?!"
"Không xấu."
Cuối cùng đối phương cũng trả lời, lần này còn thêm một câu: "Rất đẹp."
Bây giờ Hạ Ngôn căn bản không tin chút nào, anh đưa tay sờ mặt mình, nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt, cũng như mọi người khác, chỉ có hai mắt, một mũi, một miệng...Anh bước nhanh đến cửa hang, vừa định biến thành hình thú đẩy tảng đá khổng lồ thì người đàn ông phía sau đã nhanh hơn anh biến thành mãnh thú đẩy tảng đá ra.
Sau đó hắn đặt Hạ Ngôn hình người lên lưng mình, dường như biết Hạ Ngôn muốn làm gì, chạy đến một khe núi có dòng suối chảy qua.Hắn chạy tới nơi lần đầu tiên Hạ Ngôn biến thành hình người.Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu hình bóng một người đàn ông đang ghé bên bờ.Mặc dù ánh sáng ban đêm không tốt, nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.Ừm...Đó...
đó chẳng phải là diện mạo của anh ở kiếp trước sao?Ngoại trừ màu tóc xám nhạt, không có gì khác biệt so với vẻ ngoài của anh năm 18 tuổi!Thấy được mình có vẻ ngoài bình thường, cuối cùng Hạ Ngôn cũng yên tâm, anh quay đầu nhìn Tư Lục đã biến lại thành hình người, tức giận: "Tư Lục xấu xa suýt chút nữa hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng mình xấu lắm chứ, nhưng đây...
đây là diện mạo bình thường mà?!"
"Ừm, Ngôn Ngôn xinh đẹp."
Người đàn ông nhìn thẳng vào anh.Hạ Ngôn cười đắc ý: "Phải gọi là đẹp trai!"
Nụ cười của anh làm đôi mắt trông lười biếng trở nên sáng ngời, toàn thân toát ra khí chất tươi mới của gió xuân, khiến người đàn ông ngây người nhìn.Trên đường quay về, Hạ Ngôn không biến thành hình thú.Khó khăn lắm có được làm người lần nữa, anh phải làm quen chứ!Dọc đường anh rất hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi, hoàn toàn không biết hành động của mình rất giống những đứa trẻ mới biết đi.Người đàn ông cũng không biến thành hình thú, đi theo anh không xa không gần.Chạy mệt rồi, Hạ Ngôn quay đầu nhìn Tư Lục.Trước đây ở bộ lạc phương Nam, anh đã nhận ra hình người của loài thú Tranh Tích cao hơn so với con người ở thế giới mình từng sống, nhưng sự chênh lệch cũng không quá lớn.Như Tư Lục, hình người của hắn chắc khoảng hơn 1m9, thuộc tầm cao lý tưởng trong hình người của loài Tranh Tích.
Mà Tiểu Lai hay bị anh gọi là lùn kia, mặc dù đứng trong đống hình người cường tráng mạnh mẽ trông khá thấp bé, nhưng cũng khoảng 1m75 rồi, mà 1m75 theo như Hạ Ngôn biết ở thế giới con người cũng là chiều cao khá bình thường và phổ biến, nhưng trong thế giới này, với chiều cao phổ biến từ 1m80 trở lên thì dĩ nhiên sẽ trông có vẻ thấp.Hình người của Hạ Ngôn bây giờ thấp hơn Tư Lục một cái đầu, khoảng trên 1m80, không thể gọi là thấp.Nhưng anh chưa hoàn toàn thay đổi thói quen khi ở thú hình, khi đi đường mệt, anh sẽ đợi Tư Lục đến gần rồi nhảy lên người hắn như một viên đạn nhỏ.Anh không thay đổi, đối phương cũng vậy.Giống như khi vẫn còn là một con thú nhỏ tròn trĩnh, người đàn ông ôm trọn anh vào lòng.Hạ Ngôn không muốn di chuyển, nằm bẹp trong lòng đối phương như thể người không xương: "Tư Lục, còn một đoạn đường xa lắm, anh có thể cõng tôi một lúc được không?
Chỉ một lúc thôi, lần sau đến lượt tôi cõng anh nhé?"
Người đàn ông không nói lời nào, trực tiếp đặt anh lên lưng mình, sau khi đứng dậy hai tay thoải mái nâng đôi chân thon dài của anh, từng bước một đi về phía trướcHạ Ngôn ôm lấy cổ hắn, nịnh nọt hứa hẹn không thôi: "Tư Lục khi nào mệt thì nói với tôi, tôi sẽ xuống ngay.
Lần sau chắc chắn tôi sẽ cõng anh, mặc dù anh cao hơn nhưng tôi khỏe lắm, chắc chắn sẽ cõng được..."
Người đàn ông chỉ nghiêng đầu nhìn, càng siết chặt chân anh hơn.Trở về hang động, trờ vẫn chưa sáng, chỉ có thể tiếp tục nằm xuống ngủ.Hạ Ngôn có hơi khó ngủ, bèn mở mắt ra nhìn Tư Lục, kết quả là vừa ngẩng lên liền phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình...Hạ Ngôn theo phản xạ quay đi.Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau vừa rồi, lòng anh bỗng nhiên có hơi hốt hoảng.Anh cúi đầu nhắm mắt cố gắng ngủ.Nhưng dù tự thôi miên thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là ánh mắt của đối phương, khiến anh càng thêm khó ngủ.Không khí im lặng kỳ quái khiến suy nghĩ của anh dần dần lan man về những chuyện trước khi ngủ say.Ví dụ như trong suối nước nóng, hình như bọn họ...Nhớ tới nụ hôn thân mật đó, mặt Hạ Ngôn nóng bừng lên, ngẩng đầu lên lần nữa thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, anh vội nói: "Tư Lục, sao anh còn chưa ngủ?"
"..."
Để che giấu sự lúng túng của mình, anh đành tìm chủ đề để tiếp tục nói: "Tư Lục...
Có một chuyện tôi muốn hỏi anh lâu rồi, sao anh lại biết tên tôi?
Anh đoán à?
Sao mà chuẩn thế..."
Lần này người đàn ông trả lời anh: "Em nói anh biết."
Hạ Ngôn: "..."
Lúc đó anh không thể nói chuyện được, sao có thể nói cho hắn biết!Nhưng sau đó, dù anh hỏi thế nào thì cũng chỉ nhận được câu trả lời như cũ: "Em nói anh biết."
Hạ Ngôn chỉ có thể tạm thời bỏ qua vấn đề không quan trọng lắm này, tiếp tục hỏi những câu ít quan trọng hơn.Trong lúc cậu huyên thuyên, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng bên ngoài vang lên tiếng chim hót.Tư Lục đẩy tảng đá ra, hang động lập tức sáng bừng.Hạ Ngôn từ từ ngồi dậy, trên người mặc một chiếc áo da thú đơn giản, hẳn là do Tư Lục may cho lúc anh đang ngủ.Đầu tiên anh vẫy vẫy cánh tay, chơi đùa với ngón tay, cuối cùng đá đá chân, xác nhận không có gì bất thường thì yên tâm đi quanh hang động, tiện thể liếc nhìn Heo Cả còn đang ngủ bên trong.Thân thể con người rõ ràng hữu dụng hơn trong cuộc sống hàng ngày so với hình thú, sau khi cho heo ăn, anh quyết định ra ngoài đi dạo, thu thập một số thứ hữu ích để "trang trí" ngôi nhà mới của họ.Trước hết, nhà cần có cửa sổ để có thể chiếu sáng.Hạ Ngôn nhờ Tư Lục có kinh nghiệm xây tổ đục cái hai lỗ không quá to cũng không quá nhỏ ở phía trên bên ngoài hang động, trong khi đó anh biến thành hình thú đi tìm đá hoa cương hoặc cái loại đá cứng khác gần đó.Đến giữa trưa anh mới cõng mấy khối đá hình dạng khác nhau quay về, Ở cửa hang, anh lựa chọn cẩn thận, đập đập gõ gõ rồi mài nhẵn chúng.
Trong lúc đó lại nhờ Tư Lục giúp tìm mấy khúc gỗ.Chuẩn bị đá xong, anh chọn một cây gỗ có đường kính bằng cổ tay từ đống gỗ Tư Lục đem về, bảo hình thú Tư Lục bẻ gãy, rồi lại tiếp tục bận rộn...Cuối cùng, Hạ Ngôn làm ra được một chiếc rìu đá và một con dao đá.Anh chặt những khúc gỗ lớn khác thành các thanh gỗ vừa vặn, sau đó thử độ dài trước cửa sổ mới Tư Lục vừa đục.
Khi nào thấy vừa ý, anh mới dùng sáu thanh gỗ, đặt ngang ba thanh dọc ba thanh, cố định chúng chắc chắn vào trong tường đá.Anh làm được một nửa, Tư Lục cũng bắt chước anh "trang trí" xong cửa sổ còn lại.Lùi lại vài bước, nhìn ngôi nhà mới đã thay đổi đôi chút, Hạ Ngôn hài lòng gật đầu.Buổi chiều bọn họ cùng nhau ra ngoài.Tuy nhiên, lần săn bắn này Hạ Ngôn không tham gia, anh ở lại khu rừng gần đó tìm kiếm các thứ hữu ích.Anh dùng móng vuốt thu hoạch một số loài cỏ và thực vật chưa từng thấy trước đó, nhặt thêm vài viên đá dạ quang, rồi cùng Tư Lục mang theo hai con hổ trọc về nhà.Vừa đến cửa nhà, họ đã gặp một vị khách không mời mà đến.Tuấn Á quăng một con hổ trọc trước mặt Hạ Ngôn, rồi nhìn chằm chằm Tư Lục, cảnh giác lùi lại vài bước, biến thành hình người nói với Hạ Ngôn: "Tiểu Mỹ, anh tặng em này!
Khi nào muốn làm bạn đời của anh thì cứ đến tìm anh bất cứ lúc nào!"
Cậu ta chỉ về phía chân núi đá đối diện: "À đúng rồi, bây giờ anh ở đó..."
Con thú dữ bên cạnh Hạ Ngôn đã xù lông lên.Trước khi Tư Lục lao tới, Hạ Ngôn xoay người ngăn hắn lại, nhanh chóng dùng đầu cọ vào sừng đối phương để an ủi hắn bình tĩnh, sau đó biến thành hình người nghiêm túc nói với Tuấn Á trước mặt: "Cám ơn cậu, nhưng cậu hãy đem con mồi vất vả săn được về đi, bọn tôi có thể tự săn được, với lại... làm ơn sau này đừng nói mấy chuyện khó hiểu làm Tư Lục tức giận nữa!"
Nhìn thấy hình người lạ lẫm trước mắt, Tuấn Á lập tức tròn xoe mắt, không thèm quan tâm đến câu nói của anh."
Tiểu, Tiểu Mỹ!
Em tiến hóa thành hình người rồi sao?!"
"..."
"Oa, thật xinh đẹp..."
"Cảm ơn, cậu cũng rất đẹp."
Hạ Ngôn đành phải lịch sự, có qua có lại khen cậu ta.Anh vừa dứt lời, Tư Lục sau lưng đột nhiên biến thành người, tiến lên hai bước ngăn cản tầm nhìn của Hạ Ngôn, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Hạ Ngôn bất giác nói thêm: "Nhưng mà, Tư Lục vẫn là đẹp nhất."
Gương mặt của người đàn ông cuối cùng cũng dịu lại.Tuấn Á mất hồn mất vía rời đi.Trai qua câu chuyện nhỏ này với Tuấn Á, Hạ Ngôn phát hiện Tư Lục vốn điềm tĩnh nay càng trở nên lạ lùng.Rõ ràng đã về đến nhà, nhưng Tư Lục trông không hề thả lỏng.Ánh mắt của hắn luôn có chút cảnh giác, khi xử lý con mồi, không biết vô tình hay cố ý mà cứ liếc nhìn Hạ Ngôn - người đang phơi khô vảy để dự trữ cho sau này.Chỉ cần Hạ Ngôn cách hắn hơi xa thì động tác xử lý con mồi của hắn liền chậm lại.
Hạ Ngôn không hiểu ra sao.Nhưng sau khi biến thành người anh có rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh suy nghĩ mấy chuyện này.Lúc phơi xong tất cả vảy, anh đi đút Heo Cả ăn mấy loại thực vật mới cắt về.Heo Cả quả nhiên là một đứa trẻ ngoan không kén ăn, chỉ vài miếng đã nhai nát, nuốt chửng đống thực vật xanh mướt.Hạ Ngôn cười ném thêm một nắm cỏ nữa rồi quay đi sắp xếp lại bên trong hang.Do hình dạng của loài Tranh Tích rất lớn, nên tổ của chúng thường cũng rất rộng rãi.
Hang động trước mắt có không gian rất rộng, trừ phần chuồng heo ở sâu bên trong, phần còn lại nơi họ ở rộng bằng một sân bóng rổ nhỏ trong trường học.Tuy nhiên độ cao bên trong hang không đồng đều, hình dạng của hang giống như một cây cầu, hai bên thấp hơn và cao dần về phía trung tâm.
Nhìn sơ qua cấu trúc, Hạ Ngôn đã có một kế hoạch bố trí đơn giản trong đầu.Anh bước ra ngoài, biến thành hình thú bắt đầu đục tường đá bên ngoài chuồng heo ở góc xa nhất của hang.
Anh chỉ mới đục vài nhát thì Tư Lục đột nhiên bước tới đẩy nhẹ anh ra, sau đó đục hai cái hố nhỏ theo vị trí Hạ Ngôn dự tính.Hai cái hố này thông với mặt đất, chỉ vừa đủ để che khuất nửa khuôn mặt của Heo Cả, heo bên trong không thể chạy ra ngoài, thú hoang lớn bên ngoài cũng không thể vào trong, lại còn có thể thông gió.Hạ Ngôn hài lòng biến trở về hình người, cầm một hòn đá lên bắt đầu đào một rãnh nhỏ bên dưới hai cái hố.
Vừa đào, anh vừa nói: "Chúng ta làm một rãnh thoát phân cho heo, sau này ban ngày dọn phân cũng dễ dàng hơn."
Vừa nói xong, con thú to lớn bên cạnh đã dùng móng vuốt bới hai cái, chỉ trong chốc lát, hai cái rãnh vừa sâu vừa dài đã hình thành.
Hướng của rãnh uốn lượn dẫn đến chân núi không xa.Hạ Ngôn: "..."
Tạm thời giải quyết xong vấn đề chuồng heo, Hạ Ngôn bắt đầu sắp xếp không gian sống của anh và Tư Lục.Anh chọn những loài cỏ và thực vật có mùi thơm dễ chịu, bó chúng thành từng bó, rồi đặt ở các nơi như bên cạnh ổ rơm ngủ của hai người, cạnh cửa hang, sau tảng đá ngăn cách chuồng heo...Sau đó, anh giũ những tấm da thú mang theo từ bộ lạc phương Nam, trải lên lớp rôm khô.Lúc Tư Lục bước vào, anh không nhịn được hỏi: "Tư Lục à, sao trước đây anh không trải da thú vậy?
Lúc đó tôi còn là thú không bị ảnh hưởng nên quên mất chuyện này, nhưng anh đã biến thành người lâu rồi, làn da của hình người rất yếu đuối, ngủ trên rơm khô mãi chắc chắn không thoải mái...
Haiz, may là tôi đã biến thành người."
Người đàn ông nhìn tấm da thú trên rơm khô, không biết đang nghĩ gì.Trải giường xong, Hạ Ngôn bèn ra khỏi hang động, tìm một con suối nông gần đó bắt đầu móc bùn.Người đàn ông đi theo sau không biết anh đang làm gì, nhưng vẫn cúi xuống giúp anh.Hạ Ngôn lập tức nói: "Để tôi tự làm!
Tôi tự làm là được rồi!
Lỗ- Tư Lục anh đi nghỉ ngơi đi!"
Lần này người đàn ông không nghe theo, đưa tay giúp anh xúc một khối bùn lớn.Hạ Ngôn đành phải để hắn cùng mình xách bùn xách về hang.Những khối bùn này đều được đặt ở một góc trống trong hang động.Hạ Ngôn không lập tức ra ngoài rửa tay.
Anh quay lưng lại với Tư Lục, lấy tất cả những viên sỏi đã nhặt về trước đó đặt vào chỗ bùn, rồi ngồi xổm xuống đó bận rộn không biết đang làm gì.Mỗi lần Sư Lục định lại gần xem, anh liền xoay người che lại: "Đừng nhìn!
Anh, anh đừng nhìn, làm xong rồi tôi sẽ cho anh xem!
Anh ra ngoài trước được không?"
Tư Lục nhìn bóng lưng anh, cuối cùng vẫn đi ra.Khoảng mười phút sau, giọng của Hạ Ngôn từ trong hang vọng ra."
Xong rồi!
Tư Lục... tôi làm xong rồi!"
Người đàn ông bước vào, đập vào mắt là những bông hoa nhỏ đầy màu sắc trên mặt đất.Không, đó không phải là hoa.Đó là những viên sỏi đủ màu sắc được sắp xếp thành hình hoa.Những bông "hoa" đầy màu sắc được khảm chặt trên bề mặt bùn phẳng, xung quanh còn cắm nhiều cây cỏ có hình dáng khác nhau, nhìn thoáng qua thật sự trông giống những bông hoa nhỏ mọc trên thảm cỏ...Người đàn ông lặng lẽ cúi đầu nhìn, Hạ Ngôn đứng bên cạnh, tay và mặt dính đầy bùn đất, nhỏ giọng nói: "Tư Lục, tôi biết anh là vì tôi nên mới rời khỏi bộ lạc phương Nam, mặc dù bây giờ chúng ta đã có một ngôi nhà mới, nhưng... nhưng có lẽ anh sẽ không thể nhìn thấy hoa đông mà anh thích nhất nữa.
Tôi cũng không biết hoa đông trông như thế nào, hy vọng anh sẽ thích những bông hoa này, có thể chúng không đẹp bằng hoa đông, nhưng chúng sẽ không bao giờ tàn..."
Lời vừa dứt, thân thể anh đột nhiên bị kéo vào một vòng tay mạnh mẽ."
Kết làm bạn đời đi."
Đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông.Hạ Ngôn nín thở, sau đó không cử động nữa.Anh... anh không biết nên phản ứng như thế nàoChấn động hả?
Hình như không.Phản cảm hả?
Hình như cũng không.Sợ hãi thì sao?
Hình như có hơi hơi, sợ tim đập quá nhanh không biết có ảnh hưởng tới sức khỏe không, sợ nhiệt độ cơ thể tăng quá cao lỡ gây sốt thì sao...Hồi lâu sau, anh thậm chí không biết mình đã nói ra câu đó như thế nào."
Chuyện ở suối nước nóng hôm đó, anh vẫn nhớ chứ?"
Người đàn ông khựng lại, giọng bỗng trở nên khàn khàn: "Ừm."
Hạ Ngôn chớp chớp mắt: "Vậy... vậy anh hôn em lần nữa được không?"
"..."
Cơ thể người đàn ông dường như cứng đờ."
Hôm đó ở suối nước nóng, đó là lần đầu tiên em hôn người khác, có lẽ do tinh thần lúc đó không tốt, em chỉ nhớ cảm giác rất thoải mái, còn lại thì đều quên mất.
Nên anh hãy hôn em lần nữa, em muốn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra..."
Lời còn chưa dứt, môi anh đã bị chặn lại một cách mãnh liệt.Đôi tay trên eo cũng đột ngột siết chặt, gần như muốn nghiền nát anh.Thực ra có hơi đau, nhưng Hạ Ngôn không phản kháng, thậm chí còn tiến về phía trước, ôm chặt lấy cổ người đàn ông.Đây là phản ứng vô thức mà anh muốn làm nhất.Kiếp trước anh không có kinh nghiệm yêu ai, sau khi bất ngờ bị mù lại càng không muốn liên lụy đến người khác, do đó anh không hề có nhận thức rõ ràng nào về tình cảm ngoài tình thân và tình bạn.
Dù vậy, anh cũng không có ý định tìm hiểu sâu.Sau khi chết, có lẽ do ông trời thương xót nên đã cho anh một cơ hội trải nghiệm thử.Trong thế giới này, anh gặp một sự sống hoàn toàn khác biệt, sau những ngày dài quen biết, anh dần nảy sinh cảm giác ỷ lại chưa từng có vào Tư Lục.Dù cho anh đã biến thành một con thú không cần lo lắng về việc sinh tồn thì sự dựa dẫm này vẫn không bao giờ không thay đổi.Không phải anh chưa từng suy nghĩ nếu rời xa Tư Lục thì phải làm saoKhông phải là sống không được, giống như lúc trước khi mới bước vào bộ lạc phương Nam, dù chưa trưởng thành, anh vẫn có thể tính toán làm sao để sống sót.Nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời xa Tư Lục, anh lại không thấy vui nữa.Lúc đó anh không hiểu.Bây giờ anh vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng rõ được một phần.Giống như kiếp trước, sau khi bị mù anh vẫn có thể sống tốt, nhưng không bao giờ cảm thấy vui vẻ như trước nữa.Không chỉ vì tàn tật, mà vì anh không thể lên sân đấu, cũng không thể bắn súng nữa.Anh đã mất đi cơ hội theo đuổi ước mơ của mình.Mà bây giờ, đối với anh, Tư Lục cũng là một sự tồn tại giống vậy.Lúc Tư Lục đi săn, anh sẽ ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của hắn.
Lúc Tư Lục đỏ mặt, anh sẽ cảm thấy hắn rất đáng yêu.
Lúc Tư Lục ôm anh như ban nãy, trái tim vốn dĩ không ổn định cũng đã ngả về phía hắn.Anh không biết đây là loại cảm xúc gì, nhưng anh biết một điều, anh muốn... anh muốn mãi mãi ở bên cạnh Tư Lục.Tư Lục là người kết nối anh với thế giới này.Nụ hôn này mãnh liệt gấp nhiều so với lần trước, không hề có cái gì gọi là nhẹ nhàng nâng niu, Hạ Ngôn cảm thấy mình gần như không thể thở nổi.Khi người đàn ông buông anh ra, anh gần như mềm nhũn trong vòng tay hắn.Người đàn ông cúi đầu hôn lên cái trán mịn màng không có sừng của anh.Hạ Ngôn bị hắn hôn đến nỗi đầu chúi xuống, gần như co lại thành con tôm.Khi người đàn ông lại hôn vào vành tai anh, anh đột nhiên nói khẽ một câu.Tư Lục bất giác tiến lại gần hơn, sống mũi cao thẳng đặt lên đầu mũi mềm mại của anh: "Cái gì?"
Hạ Ngôn hít sâu một hơi: "Em nói là... em muốn yêu đương với anh."
"Yêu là gì?"
Hạ Ngôn chợt nhớ ra rằng người này vẫn là một người nguyên thủy, đành đỏ mặt giải thích: "Ở bên nhau thì phải yêu trước, đây là một nghi lễ nào đó ở quê em...
Yêu xong, nếu chúng ta đều cảm thấy có thể ở bên nhau lâu dài thì... thì mới có thể trở thành bạn đời."
Người đàn ông suy nghĩ, dường như đã hiểu ra, hắn cau mày nói: "Em đừng yêu người khác!"
"...
Đây là cái logic gì vậy?"
Hạ Ngôn tức giận dùng đầu đập vào ngực hắn: "Em chỉ yêu anh thôi!
Nhưng... nếu anh ngoại tình, chúng ta sẽ chia tay."
"Ngoại tình?
Chia tay?"
Hạ Ngôn đành phải giải thích các thuật ngữ hiện đại cho hắn: "Nếu khi chúng ta yêu nhau mà anh có quan hệ với người khác, dù là người hay là thú, thì đó là ngoại tình!
Chia tay là không yêu nữa, cũng không trở thành bạn đời.
Anh ngoại tình, chúng ta sẽ chia tay!"
"Không chia tay!"
Người đàn ông đột nhiên ôm chặt lấy anh: "Chỉ cần em."
Hạ Ngôn bị lời tỏ tình đột ngột làm cho mặt nóng bừng, lắp bắp nói: "Vậy... vậy nói rồi thì phải giữ lời nhé..."
Nói xong, anh cảm thấy cơ thể mình dính đầy bùn đất thật sự quá bẩn, liền chọc vào ngực người đàn ông nói muốn đi tắm.Lần này, Hạ Ngôn không biến hình, suốt chặng đường được tư Lục biến thành hình thú cõng bay đến suối nước nóng.Tiến vào thung lũng, Tư Lục mới biến lại thành hình người, tiếp tục cõng Hạ Ngôn đi về phía suối nước nóng.Hạ Ngôn vẫn cứ vùng vẫy muốn xuống: "Bây giờ em không mệt nữa rồi, không cần anh cõng, hơn nữa lần trước đã nói rồi, lần này tới lượt em cõng anh..."
Bị người đàn ông vỗ nhẹ vài cái vào mông mới chịu yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm im....Lúc cởi quần áo Hạ Ngôn vốn rất ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Tư Lục không chút ngại ngùng gì mà cởi quần khỏa thân xuống nước, anh lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, sau đó cũng thả lỏng hơn.So với lần trước đến đây, giờ anh tràn đầy năng lượng, thêm vào đó vừa mới mở lòng với Tư Lục, anh lại muốn đùa giỡn.Anh đột nhiên chạy lên bờ, nói: "Tư Lục, anh lùi vào giữa một chút được không?"
Người đàn ông nghe lời lùi lại vài bước.Hạ Ngôn nở một nụ cười tự cho là gian xảo, lùi lại hai bước rồi chạy nhanh về phía trước, dang tay ra nhảy mạnh về phía Tư Lục.Anh vốn cho rằng Tư Lục bị bất ngờ sẽ không đỡ được mình, rớt cái tủm xuống nước tạo ra một đợt sóng lớn, làm người đàn ông ướt hết.Lúc đó biểu cảm của Tư Lục chắc chắn sẽ rất buồn cườiNhưng Hạ NGôn không ngờ rằng, ngay khoảnh khắc mình vừa chìm vào nước, người đàn ông đã ngay lập tức lặn theo, một tay nhanh chóng đỡ lưng dưới, tay kia ôm lấy đôi chân thon dài của anh...Trong dòng nước ấm áp, thời gian như chậm lại rất nhiều.Hai con người nhìn nhau dưới nước.Hạ Ngôn mở mắt nhìn lên người đàn ông phía trên, nhìn vào các đường nét của hắn, nhìn vào đôi mắt xanh của hắn, nhìn vào đôi môi mỏng sắc nét, nhìn vào yết hầu chuyển động...
Đột nhiên, một sợi dây nào đó trong đầu đứt phực, Hạ Ngôn giơ tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, ngẩng đầu hôn hắn.Trong làn nước suối nóng mờ ảo, tiếng "ào ào" lớn vang lên, cơ thể hai người đàn ông đồng thời lộ ra.Người đàn ông tóc ngắn màu xám nhạt bị người đàn ông tóc dài màu đen nửa ôm lên, trong tư thế đó, người đàn ông tóc ngắn lại cao hơn người kia một chút.Anh như một con bạch tuộc, toàn thân dính chặt vào người đối phương, mỉm cười hôn lên đôi môi mỏng của người kia hết lần này đến lần khác, hôn xong lại nhanh chóng tránh ra, rồi lại hôn tiếp.Như con chuồn chuồn lướt nước.Rất nhanh, anh đã phải trả giá cho hành động của mình.Người đàn ông ôm anh đi đến bên bờ đá, dùng sức mạnh áp đảo khóa chặt anh trước mặt, cúi xuống cắn vào đôi môi nghịch ngợm, khiến nó không thể nào tái diễn trò nghịch ngợm nữa....Trong thung lũng rộng lớn, chim chóc bay về đậu lên cành cây, cùng với một con chim trống khác chờ đợi nó âu yếm nhau.
Chẳng bao lâu sau, chúng bị tiếng động gần đó thu hút sự chú ý.Khi tìm được nguồn gốc của âm thanh, chúng nhận ra không có gì đáng ngạc nhiên.Thật sự chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, trước khi mọi sự sống mới kéo dài, đây đều là những chuyện bình thường trong tự nhiên mà thôi....Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng sau đó Hạ Ngôn vẫn khổ không thể tả.Liên tiếp hai ngày anh không thể đi lại bình thường, chứ đừng nói đến việc săn bắn.Hai ngày này anh gần như nằm bệt trong hang động, được Tư Lục tận tình chăm sóc.
May mắn là đến ngày thứ ba thì anh hồi phục như thường, nhưng Tư Lục vẫn không cho anh ra ngoài.Hạ Ngôn đành phải nhân lúc Tư Lục đi săn lén ra ngoài với Heo Cả, kết quả lại gặp được Tuấn Á.Tuấn Á đã theo dõi bọn họ được hai ngày, quan sát được gần đây Tư Lục đều đi săn một mình, còn tưởng rằng Tiểu Mỹ xảy ra chuyện gì, lo lắng muốn chết.
Cuối cùng vào ngày thứ ba, cậu ta cũng thấy được bóng dáng quen thuộc.Bây giờ thằng kia không ở đây, Tiểu Mỹ cũng đã biến thành hình người.
Cậu ta cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời mà ông trời ban cho mình.Kể từ lần kia nhìn thấy Hạ Ngôn nhặt sỏi trong suối, Tuấn Á bèn cho rằng anh rất thích mấy viên đá này, đã tích trữ một đống trước cửa hang, bây giờ là lúc để dùng đến.Cậu ta ôm một ôm đầy sỏi, chặn đường Hạ Ngôn: "Tiểu Mỹ à, những viên sỏi này tặng cho em này!
Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé?"
Sau khi hiểu được lòng mình với Tư Lục, Hạ Ngôn cũng biết được tình cảm của Tuấn Á.
Để không lãng phí thời gian của đối phương và tránh để Tư Lục bị kích động, anh suy nghĩ một lúc rồi nói rõ ràng: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thích sỏi, hơn nữa tôi đã có người yêu rồi.
Nếu cậu cứ tiếp tục thế này, anh ấy sẽ hiểu lầm."
Tuấn Á bối rối nhưng cũng nhanh chóng đáp lại: "Không sao, trước khi em kết thành bạn đời với anh ta, anh nghĩ anh vẫn còn cơ hội..."
"Không."
Hạ Ngôn quả quyết đáp: "Tôi và anh ấy đã là bạn đời rồi."
"..."
Lần này, những viên sỏi rơi lả tả xuống mặt đất.Hạ Ngôn nói xin lỗi rồi dẫn Heo Cả về nhà....Trước khi Tư Lục về, Hạ Ngôn đã buồn chán làm xong một chiếc lược gỗ mới.Người đàn ông vừa bước vào hang, lập tức bị một "viên đạn pháo" đập vào ngực.Hắn lập tức ôm chặt viên đạn pháo nọ.Hạ Ngôn phàn nàn chọc cây lược gỗ vào lồng ngực hắn: "Ngày mai nhất định em phải ra ngoài!
Em sắp chán điên lên rồi!"
Người đàn ông chỉ "ừ" một tiếng, không phản đối nữa, ôm anh ngồi xuống tấm da thú.Hạ Ngôn cười hì hì, bắt đầu dùng chiếc lược gỗ mới làm chải tóc cho hắn, thử nghiệm cây lược mới "gia công" xong.Đối phương không nhúc nhích, mặc anh làm thì gì làm.Mái tóc dài đen nhánh mượt mà trượt qua các khe răng lược, Hạ Ngôn chải một lúc thì cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, anh cầm lấy lọn tóc dài của người đàn ông lên đùa nghịch: "Tại sao tóc của anh lại dài thế này?
Em nhớ lần đầu tiên anh biến thành người thì tóc đã rất dài rồi."
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, đáp: "Độ dài của tóc hình người hình như có liên quan đến khả năng chịu lực của đôi cánh hình thú."
Hạ Ngôn kinh ngạc mấy giây, rồi lại chộp lấy mái tóc ngắn mềm mại của mình, phàn nàn: "Em đã nói là cùng một loài rồi mà sao khi bay lại không nhẹ nhàng được như anh, thì ra là như vậy..
Lỗ Lỗ, anh lợi hại quá đi!"
Cậu lại nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, rồi tiếp tục vuốt tóc người ta.Vuốt vuốt một hồi, anh lại hứng khởi tết tóc cho hắn.Tư Lục nhìn khóe miệng vẫn luôn giương lên của anh, tiếp tục không nhúc nhích.Cuối cùng, Hạ Ngôn tự khóc vì những bím tóc xấu xí của mình, vội vàng tháo ra chải lại cho mượt mà, rồi dùng sợi dây bông mang từ bộ lạc phương Nam ra buộc cho hắn một chiếc đuôi ngựa cao ngạo mạn.Những sợi tóc lòa xòa trước trán người đàn ông rũ xuống một cách tự nhiên giữa đôi chân mày sắc bén.
Khi buộc gọn gàng mái tóc dài màu đen phía sau, những đường nét anh tuấn và mạnh mẽ trên gương mặt hắn càng thêm nổi bật.Hạ Ngôn càng nhìn càng thích, ôm lấy Tư Lục lăn lộn tấm da thú, đến khi bị hắn đè xuống hôn một trận thì mới chịu yên.Ăn cơm tối xong, vì giết thời gian, Hạ Ngôn bắt đầu dạy Tư Lục chơi cờ caro.
Trò này cơ bản không cần nhiều dụng cụ, chỉ cần vẽ một ô caro dưới đất, mỗi người một viên đá nhỏ, Hạ Ngôn O, Tư Lục X, ai nối được ba ký tự liên tiếp trước sẽ thắng.Luật chơi đơn giản dễ hiểu, Tư Lục nhanh chóng nắm bắt được, ngoại trừ hai ván đầu, sau đó hắn vẫn luôn thắng.Hạ Ngôn thua cũng không tức giận, cười hì hì chơi tiếp với hắn.Chơi hơn một giờ, Tư Lục không mệt nhưng Hạ Ngôn đã hơi kiệt sức, sau một hồi nhõng nhẽo thuyết phục mới kéo được hắn nằm xuống nghỉ ngơi.Ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ đơn giản, chiếu sáng khắp hang động rộng lớn.Hạ Ngôn chống cằm nhìn Tư Lục bên cạnh, đối phương cũng liếc nhìn anh rồi đưa tay ôm anh vào lòng.Không hiểu sao Hạ Ngôn đột nhiên nhớ lại ngày anh biến thành người: "Tư Lục, sáng hôm em tiến hóa không phải anh đang ngủ sao?
Sao đột nhiên lại đi theo em?"
Đối phương không đáp lời.Hạ Ngôn cười hì hì, tự hỏi tự trả lời: "Có phải anh đã dậy từ sớm rồi, nghĩ rằng em đi cặp bồ nên mới bám theo định bắt gian không?"
Đối phương nghiêng đầu, rõ ràng không hiểu "cặp bồ" có nghĩa là gì, nhưng lại hiểu từ "bắt gian".Ánh mắt hắn thay đổi.Lần này Hạ Ngôn không định giải thích ý nghĩa của những từ hiện đại đó, cũng không chế nhạo sự nhạy cảm và tưởng tượng phong phú của hắn lúc đó, mà giơ tay chạm vào chiếc sừng ngắn giữa chân mày người nọ: "Tư Lục, chúng ta mới chỉ yêu nhau được vài ngày, nhưng em nghĩ nếu anh vẫn cảm thấy bất an, thì thôi cái gọi là nghi thức đó cũng không cần thiết nữa.
Sau này... chúng ta hãy coi nhau là người bạn đời duy nhất nhé!"
Hết chương 25