Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 30



Úc Cẩm Kiêu giống như một cái điều hòa, dọa lũ nhóc sợ tới mức không dám nói chuyện, bác Trương cũng có chút sợ hãi và mơ hồ.

Đợi hơn mười phút vẫn không thấy người đi ra, Cao Châu hơi lo lắng, anh ta vội vàng chạy vào, vừa vặn đụng phải một màn quỷ dị này.

Ai không biết còn tưởng rằng anh đang ra mặt giúp Úc Viên Viên đấy!

Cao Châu nhìn cảnh tượng kia bất đắc dĩ nở nụ cười, tiên sinh nhà anh ta sẽ không làm loại chuyện này đâu, anh ta suy nghĩ nhiều quá rồi.

"Trước kia mấy đứa cũng thường xuyên bắt nạt Úc Viên Viên à?" Giọng Úc Cẩm Kiêu phá vỡ sự giằng co quỷ dị.

Cao Châu đứng lại bên cửa há hốc mồm: Anh đang ra mặt giúp Viên Viên kìa!

Thằng nhóc bị chặn cửa không dám nói lời nào, sợ mình nói sẽ càng sai thêm nên chỉ có thể mím chặt môi giả chết.

Bọn nhóc không nói, Úc Cẩm Kiêu lại đưa tầm mắt nhìn về phía đám trẻ vây xem bên cạnh: "Các cháu nói xem, có phải mấy đứa kia thường xuyên bắt nạt Viên Viên không?"

Một đám nhóc còn không cao bằng thắt lưng anh với ánh mắt mê man, anh nhìn nó, nó nhìn anh, giống như đã bị nỗi lo sợ nào đó đè nén thật lâu, đương nhiên không dám nói thật.

Ngay cả bác Trương ở bên cạnh cũng cảm thấy không ổn.

Trước mặt bác ấy, đám nhóc này rất nghe lời, nhưng không ngờ... mọi chuyện lại không như vẻ bề ngoài.

Thấy không ai trả lời vấn đề, Úc Cẩm Kiêu nghiêng mặt nhìn Cao Châu, ánh mắt mang theo ám chỉ.

Cao Châu dựa vào hiểu biết của mình đối với Úc tiên sinh, lập tức lấy điện thoại ra: "Cho người hủy toàn bộ tiền quyên góp của cô nhi viện này..."

"Cái... Cái gì?" Bác Trương vừa nghe đã sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không vững.

Cô nhi viện này vốn đã khó khăn rồi, nếu từ nay về sau mà cắt đứt con đường quyên góp, đây không phải là đẩy lũ nhóc vào con đường c.h.ế.t sao?

Úc Cẩm Kiêu khó chịu nhíu mày nói: "Kẹo!"

Anh chỉ vào túi kẹo que lớn nhô ra từ trong áo Cao Châu.

Hả? Chỉ thế thôi sao?

Cao Châu không hiểu nổi, đành đưa hết kẹo que qua.

Úc Cẩm Kiêu nhận lấy túi đồ, quơ quơ trước mặt đám trẻ như câu cá: "Ai nói sự thật cho chú, chú sẽ cho một cái kẹo que."

"Châu Châu thường xuyên giả bộ yêu quái hù dọa Viên Viên ạ."

"Châu Châu thường kéo b.í.m tóc tròn trịa của Viên Viên."

"Cậu ấy còn ném gián và sâu bọ đến bên giường."

Mỗi một chuyện cũ được nhắc đến, Úc Cẩm Kiêu lại phân phát một cái kẹo que, cho đến khi...

Mười cái kẹo que hết sạch, còn có đứa không tới "cáo trạng" được.

"Bác Trương, bác nghe hết rồi chứ?" Úc Cẩm Kiêu ném túi rỗng đi, không nhanh không chậm hỏi.

Đầu bác Trương đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt bác ấy đầy tơ máu, cánh tay khẽ run rẩy.

Không phải bác ấy sợ Úc Cẩm Kiêu.

Mà là tự trách mình ngu dốt không phát hiện ra Viên Viên bị người khác bắt nạt, còn tưởng rằng lũ trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời, bọn chúng ở chung rất tốt.

Tuy rằng chỉ ở chung với Úc Viên Viên một buổi tối, nhưng từ trước đến nay Úc Cẩm Kiêu nhìn người luôn rất chuẩn, nhất là tiểu quỷ ra đời chưa lâu này.

Cô bé không thích gây thêm phiền toái cho người khác, cũng không thích tùy hứng, luôn rất nghe lời cũng không có tâm tư nhỏ nhặt gì.

Cho dù bị người khác bắt nạt cũng sẽ không mách lẻo, càng không đánh trả.

Nhìn qua lũ nhóc kia cũng không phải người mà Úc Viên Viên có thể đánh được.

"Xin lỗi, Úc tiên sinh, tôi sẽ nói chuyện với các giáo viên khác về vấn đề này, sau này nhất định sẽ không xảy ra nữa." Bác Trương cảm thấy áy náy từ tận đáy lòng, bác ấy không ngừng xin lỗi, ánh mắt chân thành tha thiết.

Nhưng Úc Viên Viên nghe bọn họ nói chuyện, ánh sáng trong mắt lại dần dần ảm đạm.

Giọng nói của ba... chắc là vẫn không đưa mình đi cùng nhỉ?

Cô bé cho rằng mình có hy vọng, mình đợi được ba, nhưng khoảnh khắc tốt đẹp đó ngắn ngủi như thế, giống như lúc lấy nước rửa mặt, cuối cùng không giữ được cái gì.

Úc Viên Viên buồn bã giống như một người lớn, cô bé thở dài một hơi rồi từ từ xuống khỏi đùi Úc Cẩm Kiêu.

Cô bé đưa tay ra sau lưng, lảo đảo đi về chỗ cất chăn đã bẩn của mình.

"Úc Viên Viên, nhóc làm gì vậy, còn không về với chú?" Giọng Úc Cẩm Kiêu bình tĩnh giống như đang nói một chuyện bình thường không quan trọng.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 31



Thân hình nhỏ bé đột nhiên dừng lại, cô bé không thể tưởng tượng nổi quay đầu.

Ánh mắt cũng trợn tròn, Úc Viên Viên không thể tin được ý tứ trong lời nói của Úc Cẩm Kiêu, cho dù dụng ý rất rõ ràng.

"Ba, ý của ba là muốn Viên Viên theo ba về nhà, sau này không rời xa nhau đúng không ạ?"

Tay nhỏ của cô bé nắm chặt góc áo, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Úc Cẩm Kiêu.

Ánh mắt nhỏ kia nhìn cực kỳ chờ mong, liều mạng đè nén kích động của cô bé, giống như con mèo nhỏ chờ đợi được nhận nuôi.

Úc Cẩm Kiêu không thèm để ý đến cô bé, quay đầu hỏi bác Trương: "Nhận nuôi Viên Viên cần thủ tục gì?"

"Úc tiên sinh... cậu... cậu muốn nhận nuôi Viên Viên sao?" Bác Trương cũng kinh ngạc.

Rõ ràng buổi sáng mới đưa Viên Viên tới đây, còn chưa tới một giờ đã định nhận nuôi tiểu quỷ rồi.

Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, bác Trương vội vàng dẫn Úc Cẩm Kiêu đi làm thủ tục, Cao Châu cũng đi chuẩn bị theo.

"Oa, Viên Viên, cậu được nhận nuôi rồi! Tuyệt quá!" Đinh Miểu Miểu kích động ôm lấy cô bé nhưng Úc Viên Viên lại giống như bị dính trên sàn nhà, kinh ngạc nhìn ánh sáng ở cửa.

Mình được về nhà cùng ba thật à?

Cho dù chuyện này đã chắc chắn, nhưng Úc Viên Viên đã từng được đưa về một lần nên không dám vui sớm quá.

"Ba tớ hay lừa trẻ con lắm." Úc Viên Viên nhỏ giọng than thở, không muốn biểu hiện quá mức kích động: "Nói không chừng... nói không chừng ba tớ... lát nữa sẽ không trở lại..."

Rõ ràng chỉ là muốn nhắc nhở mình không nên ôm hy vọng quá lớn, kết quả nói xong, hốc mắt Úc Viên Viên đỏ lên, âm thanh cũng mang theo chút nức nở.

Hu hu hu, mình không muốn bị bỏ lại một mình ở đây, mình muốn về nhà!

Mình muốn sống cùng ba và các anh trai!

Đinh Miểu Miểu vội vàng vỗ vỗ đầu cô bé an ủi: "Không đâu, tớ cảm thấy ông ấy rất đáng tin cậy."

Đáng tin cậy sao?

Úc Viên Viên cẩn thận suy nghĩ một chút, từ tối hôm qua đến bây giờ, phần lớn thời gian ba vẫn rất đáng tin cậy.

Chỉ là có đôi khi tức giận thì trông ba rất dọa người, còn không dễ nói chuyện nữa chứ.

Ngoài ra, anh vẫn là người cô bé thích nhất!

Trong góc phòng, một đám nhóc từng bắt nạt Úc Viên Viên đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được sự tình lại biến thành như vậy.

Vừa nhìn đã biết người đàn ông kia rất giàu, nếu Úc Viên Viên được nhận nuôi, vậy... vậy nhất định sẽ có cuộc sống rất tốt.

Ăn đồ ăn vặt và bánh ngọt, thức ăn chắc chắn cũng rất ngon, có thể mặc quần áo chất lượng tốt lại giữ ấm.

Lũ nhóc nãy còn làm chuyện xấu lúc này lại hâm mộ không nói nên lời.

Mỗi người ở đây đều hy vọng mình có thể có một gia đình, cho dù không phải gia đình giàu có, nhưng ít nhất... là được sống một cuộc sống bình thường.

Chuyện đó hạnh phúc thế nào chứ.

Làm thủ tục không tốn bao nhiêu thời gian, sau khi Úc Cẩm Kiêu làm xong, anh lập tức trở về phòng ký túc ban nãy.

Thấy không còn trò vui để xem nữa, lũ nhóc ăn kẹo que tiếp tục đi chơi, trong phòng chỉ còn lại Úc Viên Viên, Đinh Miểu Miểu và đám nhỏ kia.

Không biết bọn chúng không dám cử động, hay là đã quên cử động, cho đến khi Úc Cẩm Kiêu trở về, bọn chúng vẫn đứng ở vị trí trước đó.

Úc Cẩm Kiêu bước vào trong phòng, đến cạnh mấy đứa đang nơm nớp lo sợ kia.

"Cháu..." Người đàn ông trước mắt có thân hình cao lớn, chẳng những có cảm giác áp bách cực lớn mà còn khiến không ai dám uy h**p: "Có phải các cháu thấy việc bắt nạt người vô tội rất thú vị không? Làm như vậy sẽ có cảm giác có thành tựu à?"

Lũ nhóc không dám nói lời nào, chúng chen chúc thành một đoàn, giống như thỏ bị hổ theo dõi.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 32



"Mọi người sẽ chỉ cảm thấy mấy đứa rất đáng ghét, rất nhàm chán thôi." Úc Cẩm Kiêu cười lạnh một tiếng, hai tay anh đút túi cúi người, cố ý ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt kia: "Bắt nạt người vô tội thì có bản lĩnh gì chứ? Nhóc chẳng qua chỉ là đồ rác rưởi vô dụng, chẳng được tích sự gì, cả đời sống như con gián."

Nghe vậy mấy đôi mắt của lũ nhóc đồng thời mở to, trong con ngươi màu đen phản chiếu bóng dáng đáng sợ của Úc Cẩm Kiêu.

Đinh Miểu Miểu cũng ngây ngốc, một lúc lâu sau mới giật nhẹ quần áo Úc Viên Viên: "Cậu ơi... ba mới của cậu đáng sợ quá."

"Không sao đâu." Úc Viên Viên ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ bả vai bạn tốt: "Kệ đi. Tớ quen rồi. Ba tớ là người tốt."

Phải, ba là người tốt.

Chỉ khi không làm chuyện xấu ba mới không đắc tội với người khác, cũng sẽ không c.h.ế.t ở tương lai.

Thay đổi kết cục mới có thể đưa ba trở lại tiên cảnh, một nhà đoàn tụ được.

Úc Viên Viên suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại, không khỏi nắm tay động viên mình.

"Sao thế? Viên Viên muốn đánh lũ nhóc này sao?" Úc Cẩm Kiêu vừa quay đầu đã thấy tiểu quỷ dùng sức nắm chặt tay.

"Dạ?"

Cô bé nhìn ba rồi lại nhìn Đinh Miểu Miểu, Úc Viên Viên thật sự không hiểu, tại sao đột nhiên lại nói đến đánh người chứ.

Úc Cẩm Kiêu nhẹ nhàng kéo cô bé đến bên cạnh: "Trước khi đi hãy trút giận đi, có chú ở đây, nhóc muốn thế nào cũng được."

Ngụ ý là nếu lũ nhóc kia dám đánh trả, Úc Cẩm Kiêu sẽ ra mặt giúp cô bé.

Nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé nắm chặt của mình, Úc Viên Viên hoang mang đi lên phía trước, giơ tay lên một cách máy móc theo lời của ba...

Giơ tay lên, đ.ấ.m xuống!

Cú đấm vô địch!

Những đứa nhóc kia sợ hãi đến mức nhắm mắt nghiến răng.

Có ba chống lưng rất tốt, nhưng mà... bọn họ không có.

Nắm tay mềm mại rơi xuống vai thằng nhóc, nó mềm mại vô lực giống như mèo nhỏ đ.ấ.m lưng, không đau một chút nào.

Úc Viên Viên cười hahaha rồi liên tục đánh, trông giống như chơi đùa chứ đâu phải dạy dỗ người khác.

Thấy vậy Úc Cẩm Kiêu đỡ trán.

Quả nhiên anh đã đánh giá quá cao tiểu quỷ này.

Đánh người trả thù gì gì đó... vốn dĩ không thể nào.

Không cảm nhận thấy sự đau đớn trong tưởng tượng, lũ nhóc kia ngạc nhiên mở mắt.

Đột nhiên khuôn mặt đáng yêu của Úc Viên Viên phóng to ở trước mặt, cô bé cười giống như đóa hoa đáng yêu nở rộ dưới ánh mặt trời mùa xuân: "Trước kia các cậu là người xấu, nhưng tớ đã giáo huấn các cậu rồi, từ hôm nay trở đi, các cậu phải làm người tốt!"

"Viên Viên..." Môi lũ nhóc run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, không nói nên lời.

"Tốt nhất là có thể thay đổi, nếu không sau này sẽ thay phiên nhau lên tin tức xã hội đấy." Úc Cẩm Kiêu lạnh lùng khoanh tay.

"Oaa..." Lũ nhóc gào thét nhào tới bên chân Úc Cẩm Kiêu, khóc lóc thảm thiết: "Cảm ơn chú, huhuhu... Chú là ba của bọn cháu!"

Úc Cẩm Kiêu bị kéo đến mức ống quần nhăn nhúm: “?”

Nói cho rõ đi, chú đang châm chọc và mắng các cháu đấy, hiểu không?

Thằng nhóc luôn gây chuyện giờ lại khóc nước mắt giàn giụa, Úc Cẩm Kiêu vốn muốn kéo chân ra, nhưng lũ nhóc này khó chơi quá, bọn nhóc dứt khoát kéo cả ống quần bên kia.

Cao Châu và bác Trương vừa trở về đã nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này.

Cao Châu & bác Trương: Úc tiên sinh bắt nạt lũ nhóc kia đến mức thảm như thế! Sợ hãi quá đi!

Trong đôi mắt họ tràn ngập sự khiếp sợ, Úc Cẩm Kiêu không hỏi cũng đoán được bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

"Này, không liên quan đến tôi, bọn nhóc tự khóc." Úc Cẩm Kiêu cau mày, hạ quyết tâm cách xa lũ nhóc này.

Ánh mắt Cao Châu và bác Trương rõ ràng đang nói: Cậu nghĩ chúng tôi có tin không?

"Bác Trương, chú Úc giống như một người ba vậy." Châu Châu khóc nức nở nói.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 33



Bác Trương vừa an ủi vừa tò mò: "Tại sao vậy?"

"Chú trên ti vi thì tức giận giáo huấn người khác, nhưng thật sự chú hy vọng đứa nhỏ sống tốt." Châu Châu và lũ nhóc nói xong lại khổ sở khóc: "Chú vừa rồi hung dữ mắng chửi bọn cháu, nhưng cháu biết, chú ấy hi vọng bọn cháu trở thành đứa trẻ ngoan."

Úc Cẩm Kiêu: Tôi không, đừng nói bừa.

Bác Trương khiếp sợ nhìn Úc Cẩm Kiêu, trong mắt tràn đầy vẻ khâm phục.

Ở Giang Thành, Úc Cẩm Kiêu nổi tiếng là một tồn tại đáng sợ.

Đáng sợ không chỉ là bởi vì địa vị và thân phận, mà còn vì tính cách của anh, bất kể là thủ đoạn trên thương trường hay với đối tác cạnh tranh, đều có thể nói hung ác nham hiểm.

Tự nhiên danh tiếng của Úc Cẩm Kiêu gắn liền với "đáng sợ".

Nhưng anh không chỉ bắt được bọn buôn người, còn chăm sóc và nhận nuôi Viên Viên, tận tình khuyên bảo giáo dục đứa trẻ nghịch ngợm...

Bác Trương cảm động đứng dậy, nắm lấy tay Úc Cẩm Kiêu, lắc lên lắc xuống: "Úc tiên sinh, cậu thật sự là người tốt, tôi rất cảm động, tôi cũng muốn khóc."

Úc Cẩm Kiêu: Ê đừng.

"Viên Viên, chúng tớ xin lỗi." Lũ nhóc vây quanh dụi mắt vừa khóc vừa xin lỗi: "Chúng tớ biết không nên bắt nạt cậu, thật xin lỗi, sau này chúng tớ sẽ làm những đứa trẻ ngoan, sẽ không làm chú Úc thất vọng."

Úc Cẩm Kiêu: ? Lại liên quan đến tôi?

"Thật tốt quá, Viên Viên cảm ơn các cậu." Úc Viên Viên vươn tay trái có thể chiêu phúc của mình ra, lần lượt vỗ vỗ đầu bọn họ: "Chỉ cần các cậu làm đứa trẻ ngoan thì sẽ gặp may mắn."

"À đúng rồi, tớ cho các cậu bánh bích quy mà tớ thích nhất nè."

"Tớ cũng cho cậu những quả táo mà tớ giấu được."

Nói xong lũ nhóc chạy vội về ký túc xá nam sinh, rồi nhanh chóng trở về, trên tay mỗi người đều cầm một ít đồ.

Úc Cẩm Kiêu nhìn thoáng qua, lông mày không khỏi nhíu lại.

Bánh quy nhỏ có vài cái, nhưng hẳn là giấu rất lâu rồi, nhìn qua màu sắc cứ sai sai, có lẽ đã biến chất.

Quả táo cũng không khá hơn chút nào, bề mặt khô cằn, giống như đầy nếp nhăn.

"Này, các cháu lại muốn trêu Úc Viên Viên à?" Úc Cẩm Kiêu kéo tiểu quỷ trước mặt ra, sợ cô bé thật sự đi ăn những đồ ăn biến chất này.

Mũi Châu Châu giật giật, hốc mắt lại đỏ: "Cháu không mà, cháu chỉ muốn đem thứ cháu thích nhất tặng cho Viên Viên, cháu chỉ muốn xin lỗi."

"Úc tiên sinh, cậu trách lầm Châu Châu rồi." Bác Trương nhẹ nhàng ôm lấy cổ Châu Châu, lòng bàn tay khoác lên vai gầy yếu: "Đứa trẻ vẫn luôn rất thích ăn cái bánh bích quy nhỏ này, nhưng mà... tài chính bây giờ của cô nhi viện không ổn lắm nên mua rất ít, thỉnh thoảng mua một lần Châu Châu cũng không nỡ ăn, luôn muốn giấu đi từ từ ăn."

Ánh mắt tràn ngập nước mắt nhìn anh.

"Cảm ơn mọi người, vậy Viên Viên sẽ... không khách khí nữa!" Úc Viên Viên thừa dịp ba không chú ý, muốn đi lấy một cái bánh bích quy nhỏ.

Cô bé cũng rất thích ăn cái bánh quy nhỏ đó.

Mỗi lần phát, Úc Viên Viên và Đinh Miểu Miểu đều tranh nhau đi lấy, nhưng bạn nhỏ nhiều lắm, các cô bé cũng không tranh được bao nhiêu.

"Đều biến chất rồi, đừng ăn nữa." Cao Châu nhanh tay lẹ mắt kéo Viên Viên lại: "Sẽ bị đau bụng đấy."

Nhưng cô bé trong tay vẫn đang cố gắng đi về phía trước, nhưng chút lực này không chống lại được lực của Cao Châu, vì thế bàn chân nhỏ chỉ có thể ma sát tại chỗ.

"Cao Châu." Úc Cẩm Kiêu đột nhiên lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa qua: "Đi mua ít đồ đi."

Cao Châu chưa từng nhìn thấy Úc tiên sinh như vậy, cảm giác xa lạ trong nháy mắt đó làm cho anh ta cảm động không thôi: "Úc tiên sinh, tôi cũng muốn khóc..."
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 34



Trong nháy mắt, Úc Cẩm Kiêu cảm thấy mọi người xung quanh đều điên rồi.

Người thì đang khóc, người thì nói mình muốn khóc.

Anh là khóc thần giáng thế à?

"Mau đi đi." Úc Cẩm Kiêu không kiên nhẫn lạnh mặt, giọng nói cũng mang theo vẻ thúc giục.

Cao Châu thấy Úc tiên sinh quen thuộc đã trở lại, vội vàng nhận thẻ bay ra khỏi cửa cô nhi viện.

Rõ ràng là một nơi cũ nát, nhà vệ sinh của Úc Cẩm Kiêu còn xa hoa hơn nơi này gấp trăm lần, ngay từ đầu anh vốn dĩ không có hứng thú ở lại thêm, chỉ định làm xong thủ tục sẽ lập tức đưa Úc Viên Viên rời đi.

Nhưng sau một phen như vậy, thật kỳ lạ là anh vẫn còn ở đây, bị Úc Viên Viên dắt đi tham quan cô nhi viện một lượt.

"Ba, đây là chỗ Viên Viên chơi!"

"Ba, đây là chỗ Viên Viên nhảy thể dục!"

"Ba, đây là chỗ Viên Viên ăn cơm!"

"Ba, đây là chỗ Viên Viên ngủ!"

Đi dạo một vòng lớn ở bên ngoài rồi trở về, chiếc chăn bẩn thỉu lúc trước rơi trên mặt đất đã được lũ nhóc kia gấp lại sạch sẽ, trải ra ngay ngắn một lần nữa.

Đồ ăn vặt và đồ chơi bị cướp đi cũng ngoan ngoãn trở về chỗ cũ.

Ánh mắt không chút d.a.o động của Úc Cẩm Kiêu đảo qua căn phòng này.

Tường tróc sơn, khung cửa sổ gỗ bị gió táp mưa sa ăn mòn, cửa gỗ có lỗ, giường sắt rỉ sét còn đang khẽ lắc lư...

Khó khăn như vậy sao?

Úc gia khá giả, từ nhỏ Dư Cẩn Tiêu đã sống ở đỉnh cao của kim tự tháp, chưa từng tiếp xúc với nơi như vậy, cũng không có tâm trạng để tìm hiểu.

"Úc tiên sinh, tôi... ách... mang tới rồi!" Giọng Cao Châu vang lên ngoài cửa, chỉ là nghe có chút gian nan.

Không chỉ có một tiếng bước chân đi vào cùng anh ta mà còn có thêm vài người khác.

Tất cả bọn họ đều ôm, khiêng, khiêng bao lớn bao nhỏ đồ đạc, giống như là vừa mới đi dọn sạch một nhà kho.

Úc Cẩm Kiêu xoa xoa mi tâm, cắn răng nói: "Bảo cậu đi mua đồ, không phải bảo cậu chuyển nhà."

Xong đời!

Cao Châu yếu ớt liếc nhìn đồ mình mua.

Chất đống trên mặt đất giống như núi nhỏ, hình như mua hơi lố rồi.

Nhưng mà... lúc ấy ý tứ của Úc tiên sinh, không phải là muốn làm như vậy sao? Chẳng lẽ anh ta hiểu sai ý?

"Wow, đây là cái gì thế ạ?" Úc Viên Viên xông lên phía trước, ngồi xổm trước mặt một đống đồ còn cao hơn cô bé sờ sờ một chút: "Là mua cho Viên Viên sao?"

"Mua cho các bạn khác." Cao Châu lau mồ hôi giải thích: "Sau này Viên tiểu thư muốn cái gì cũng có."

Úc Viên Viên cái hiểu cái không gật đầu, lẫn vào trong một đống người lớn giúp đỡ tháo bao bì, học theo phân loại đồ đạc.

Úc Cẩm Kiêu không nhúng tay, anh không muốn làm những việc thể lực này.

Tuy nhiên anh vẫn luôn lén quan sát Úc Viên Viên.

Nhìn qua cô bé này trông rất ngốc nghếch, nhưng khi học thì rất nhanh, người khác làm như thế nào cô bé lập tức làm như thế đó, ở trong một đống người lớn giống như quả bóng cao su lăn qua lăn lại, cũng coi như giúp được chút việc.

Lũ nhóc chơi trong sân vừa nghe nói có đồ ăn, tất cả đều vui vẻ vọt tới, ồn ào xếp thành hàng.

Úc Viên Viên cũng đi theo chia bánh ngọt, cô bé bưng một cái đĩa nhỏ, bên trong là bánh mì nhỏ nóng hổi mới ra lò.

"Cái này cho cậu, còn cái này của cậu!" Cô bé bưng cái đĩa nghiêm túc phát bánh , nói xong thèm đến mức nước miếng chỉ trực trào ra, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ cầm một cái nhanh chóng nhét vào miệng.

Các giáo viên khác đều bận rộn phân phát đồ ăn vặt và hoa quả chưa niêm phong, không ai chú ý tới Úc Viên Viên thấp như hoa.

Nhưng Úc Cẩm Kiêu chú ý tới.

Cô bé này mỗi lần phát cho 5 bạn xong đều lặng lẽ nhét một miếng bánh vào miệng mình, quai hàm phồng to lên rồi cô bé vẫn tiếp tục làm việc như không có chuyện gì.

"Này, chú thấy rồi, nhóc ăn vụng bánh." Úc Cẩm Kiêu bất ngờ xuất hiện phía sau Úc Viên Viên, vạch trần động tác nhỏ của cô bé.

Móng vuốt Úc Viên Viên vừa mới chuẩn bị lấy bánh mì cho mình, sợ tới mức cả người run lên, bánh lăn trở lại trong đĩa.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 35



Từ phía sau nhìn lại, cô bé giống như một con mèo con bị dọa, hành động ngơ ngác thật sự rất đáng yêu.

Sở thích xấu của Úc Cẩm Kiêu lại nổi lên, anh đứng sau lưng cô bé, tiếp tục thì thầm một cách ma quái: “Bánh đều được tính theo đầu người, nếu nhóc ăn vụng thì sẽ có những bạn nhỏ khác không có bánh để ăn.”

Cái bóng tròn trịa lại bị chấn động, vai hơi run rẩy, cái đầu nhỏ hoảng hốt quay lại.

Khóe miệng Úc Viên Viên vẫn còn dính một chút vụn bánh, đôi mắt đen láy tròn xoe: “Thật… thật sao ạ?”

“Đương nhiên là thật.” Úc Cẩm Kiêu nói với vẻ nghiêm túc để dọa cô bé: “Chú thấy nhóc đã ăn vụng hai cái, vậy thì sẽ có một bạn không có bánh để ăn.”

Có bạn không được ăn vì mình ăn vụng...

Không được ăn vì mình...

Không được ăn...

"Ôi." Úc Viên Viên ôm đĩa ngồi xuống đất, vẻ mặt đáng thương, lảm nhảm: “Viên Viên không cố ý, huhuhu, Viên Viên… còn… huhuhu.”

Úc Cẩm Kiêu nhíu mày, anh cảm thấy không ổn cho lắm.

'Còn'?

Còn cái gì?

Chẳng lẽ cô bé muốn moi bánh mì từ trong bụng ra?

Úc Viên Viên cứ lén nhìn anh, cuối cùng thì ghé sát vào tai Úc Cẩm Kiêu: “Ba, con có thể thương lượng với ba một chuyện không ạ?”

Anh phát hiện rằng chuyện này chắc chắn không phải điều tốt đẹp.

“Viên Viên ăn vụng hai cái, vậy là chỉ ăn thêm một cái… ba… có thể để cái đầu của ba cho một bạn khác không?”

Giữa ban ngày ban mặt, Úc Cẩm Kiêu đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh toát.

Cái gì mà để cái đầu của anh cho một bạn khác?

“Nhóc nói linh tinh gì đó?” Úc Cẩm Kiêu vô thức sờ cổ mình như thể đang xác nhận cái đầu của mình còn ở đó không: “Cái đầu gì?”

Úc Viên Viên hoảng hốt, cầm đĩa đứng trước mặt anh, sốt ruột nhảy lên: “Không phải ba nói là bánh tính theo đầu người sao?” Cô bé lo lắng chỉ vào đầu anh: “Ba có thể giúp Viên Viên trả lại một cái đầu không, sau này… sau này Viên Viên có tiền sẽ mua bánh kem lớn hơn, ngon hơn cho ba.”

“Cô bé Viên Viên này bị làm sao vậy?” Sau khi phát trái cây xong thì Cao Châu tò mò ngồi xuống, tay cầm hai cái bánh gặm ngấu nghiến.

Nghe thấy tiếng, Úc Viên Viên như bị sét đánh, cô bé vội càng lao đến nắm lấy cổ tay Cao Châu: “Chú Cao! Chú ăn hai cái thì sẽ có bạn không có bánh ăn đấy!”

“Ai nói vậy?” Cao Châu chớp mắt, chỉ về phía bên cạnh: “Ở đó còn nhiều lắm, chú mua rất nhiều.”

Nghe vậy vai Úc Viên Viên vốn run rẩy đã dịu lại, cô bé nhìn đống đồ ăn ngon, miệng mở to kinh ngạc, thậm chí quên cả việc đòi lại cái đầu bị anh lừa.

“Cậu mua nhiều có vui không?” Khi Cao Châu đang cười dỗ dành Úc Viên Viên, một giọng nói lạnh lùng, u ám đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Nụ cười lập tức tắt ngúm, Cao Châu giả vờ ngây thơ vô tội, đứng thẳng người: “Điều này… không phải là ý của Úc tiên sinh sao?”

Úc Cẩm Kiêu lạnh lùng nhìn anh ta, khiến Cao Châu cảm thấy lo lắng không thôi.

"Haiz, ý tôi là mua một chút thôi chứ không phải mua quá nhiều như vậy."

Cao Châu cảm thấy có lỗi, nhanh chóng lấy một ít bánh quy nhỏ chia cho Úc Viên Viên.

“A, đây là bánh quy nhỏ mà mình thích nhất!” Úc Viên Viên ôm nó như báu vật, đôi mắt lấp lánh như ngôi sao sáng nhất trong đêm.

Niềm vui của trẻ con luôn đơn giản và thuần khiết, có thể lan tỏa vô hạn, kéo theo những người xung quanh cùng vui vẻ.

Trên bậc thang có nhiều bạn nhỏ nhận được đồ ăn nhẹ và đồ ăn vặt, mỗi đứa đều mang nụ cười hạnh phúc khi thưởng thức những món ăn tưởng chừng đơn giản này.

Ánh mắt lạnh lùng kia quét qua người Cao Châu một lần nữa khiến anh ta nổi da gà.

Úc Cẩm Kiêu cảm thấy những gì Cao Châu làm cũng không đến nỗi khiến anh tức giận.

“Ba tuyệt quá!” Úc Viên Viên đứng trước đống đồ ăn cao hơn cả mình, dang tay nhảy nhót: “Ba là người tốt!”

Sau khi hoan hô xong, cô bé lại chạy về, ôm chặt cổ Úc Cẩm Kiêu và hôn một cái.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 36



Nụ hôn này khiến Úc Cẩm Kiêu có chút bối rối.

Hai cậu con trai từ nhỏ đến lớn đều rất kiệm lời, không bao giờ cổ vũ anh, không ôm anh, và cũng không bao giờ hôn anh để bày tỏ tình cảm.

Úc Viên Viên thì khác, cô bé luôn thích truyền đạt cảm xúc của mình một cách chân thật nhất đến người khác.

Cô bé vui vẻ cầm bánh quy đi tìm Đinh Miểu Miểu, hai người tìm một bậc thang trống ngồi xuống và bắt đầu ăn uống.

Hình ảnh nhỏ nhắn vui vẻ của bọn nhỏ chen chúc bên nhau, giống như hai chú chuột hamster đang ăn.

“Úc tiên sinh, anh có cần giấy ướt không?” Cao Châu ân cần lấy từ trên xe xuống một gói khăn ướt khử trùng chưa sử dụng, nghiêm túc đưa cho anh.

Mặc dù cô bé Viên Viên rất dễ thương, nhưng Úc tiên sinh nhà mình có chứng thích sạch sẽ, cơ thể không thích những hành động quá thân mật.

Úc Cẩm Kiêu dùng ngón tay thon dài xé gói, lấy ra một chiếc khăn ướt lau cằm với vẻ mặt chán ghét: “Đôi tay vừa ăn xong lại đi chạm vào mặt tôi, đầy vụn bánh mì.”

"Đúng vậy, đúng vậy." Cao Châu gật đầu phụ họa một cách máy móc.

Nhưng mà thật dễ thương, anh ta không có đặc quyền đó, buồn bã.jpg

Anh dùng khăn ướt lau sạch vụn bánh mì nhưng không hề chạm vào chỗ mà Úc Viên Viên đã hôn, như thể cố tình tránh né, rồi lại lau đi vụn bánh quy dính trên mặt.

Wow! Kỳ diệu thật đấy!

Cao Châu mở to mắt.

“Châu Châu, sao con không lại lấy đi? Bánh quy nhỏ này ai cũng có mà.” Bác Lý cười gọi mấy cậu bé bên cạnh: “Là Úc tiên sinh mua đấy.”

Châu Châu và các lũ nhóc cúi đầu, xoắn tay: “Chúng con từng bắt nạt Viên Viên, không thể ăn đồ chú Úc mua được.”

Bác Lý ngạc nhiên, quay sang nhìn Úc Cẩm Kiêu với vẻ mặt khó hiểu.

Mọi người trong cô nhi viện đều biết chuyện anh muốn nhận nuôi Úc Viên Viên, ai cũng vui mừng vì cô bé có một gia đình tốt.

“Nhóc con…” Úc Cẩm Kiêu đột nhiên đứng dậy, thuận tay phủi sạch vụn rơi trên người.

Châu Châu và những cậu bé khác hoảng sợ, mặt mũi biến sắc: “Cháu cháu cháu... cháu chưa ăn, chú Úc đừng giận!”

Úc Cẩm Kiêu: “...” Anh còn chưa nói gì mà, sao lại sợ hãi như vậy?

“Cái này không phải là bánh quy mà cậu thích nhất sao?” Úc Viên Viên đột nhiên xuất hiện, tay cầm hai gói lớn nhét vào lòng Châu Châu: “Ăn bánh quy nhỏ đi, sau này không được bắt nạt các bạn khác nữa, được không nào?”

Châu Châu nhìn bánh quy mà nuốt nước bọt, gật đầu nghiêm túc: “Chắc chắn sẽ không, tớ sẽ là một đứa trẻ ngoan!”

“Bắt tay nhé.”

Hai đứa trẻ khẽ móc tay vào nhau, cười khúc khích.

“Được rồi, chào tạm biệt mọi người, chúng ta về nhà thôi.” Úc Cẩm Kiêu cũng không hiểu sao lại lãng phí nhiều thời gian ở đây như vậy.

Trước đây, lịch trình của anh luôn kín mít, như thể lúc nào cũng trong trạng thái vội vã, chưa bao giờ làm những điều nhàm chán như hôm nay.

Chậm lại một chút trong cuộc sống bận rộn, cảm giác cũng không tệ lắm.

“Miểu Miểu, tớ về nhà với ba đây.” Úc Viên Viên giơ tay ra, cố gắng ôm lấy Miểu Miểu: “Sau này tớ sẽ quay lại thăm mọi người, nhớ tớ nhé! Nhất định phải nhớ tớ đấy!”

Đôi mắt Đinh Miểu Miểu đỏ hoe, cô bé nấc lên vài cái, đột nhiên nhắm mắt lại hỏi nhỏ: “Vậy… đồ trên giường của Viên Viên tớ có thể dùng không?”

“À… cái đó là ba mình mua.” Úc Viên Viên không đồng ý ngay lập tức, cô bé quay đầu nhìn Úc Cẩm Kiêu bằng ánh mắt hỏi ý.

“Không cần nhìn chú, cái đó là mua cho nhóc, nhóc tự quyết định đi.” Úc Cẩm Kiêu trả lại quyền quyết định cho cô bé.

Úc Viên Viên không do dự gật đầu, nắm lấy tay Đinh Miểu Miểu: “Của cậu là của tớ, cậu cứ dùng tự nhiên nhé!”

“Cảm ơn Viên Viên, cậu thật tốt.” Đinh Miểu Miểu phấn khích ôm chầm lấy cô bé và hôn vài cái.

Úc Cẩm Kiêu theo dõi toàn bộ mà cảm thấy có gì đó không đúng.

Của cậu là của tớ?

Không phải nói ngược đấy chứ?

Nói như thế mà còn cảm ơn?

Rõ ràng lời nói của hai đứa trẻ này đang ở hai thế giới khác nhau, thế mà vẫn giao tiếp chính xác được?
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 37



Các thầy cô giáo đỏ mắt ôm chầm lấy cô bé, để không khí chia ly không quá buồn bã, mọi người đều cố gắng mỉm cười.

Những đứa trẻ ở cô nhi viện đều theo thầy cô ra đến cửa, có những bạn nhỏ còn chỉ biết ngậm ngón tay, ngơ ngác không hiểu chia ly là gì.

Chúng chỉ biết hôm nay được ăn những món ngon, còn nhận được những món quà mới.

Tất cả đều nhờ vào người chú cao ráo, đẹp trai kia!

“Cảm ơn…” Không biết ai khởi xướng, một đám nhóc đã vẫy tay điên cuồng về phía Úc Cẩm Kiêu: “Cảm ơn bánh quy nhỏ… ngon quá!”

“Cảm ơn chú đã mua bánh quy cho chúng cháu ạ!”

“Cảm ơn chú đã tặng chúng cháu sách!”

“Cảm ơn đồ chơi… không phải… cảm ơn chú đã tặng đồ chơi cho chúng cháu ạ!”

Lũ nhóc với giọng nói ngây thơ, vui vẻ hô to cảm ơn Úc Cẩm Kiêu khiến cho người qua đường cũng phải ngạc nhiên nhìn về phía này.

Những đôi mắt sáng long lanh, trong trẻo, phát ra lòng biết ơn chân thành nhất.

Úc Cẩm Kiêu chưa bao giờ nhận được sự đối xử như vậy, anh cảm thấy không quen, chuẩn bị kéo Úc Viên Viên lên xe.

Không ngờ tiểu quỷ đột nhiên kéo tay anh, không ngừng hỏi: “Ba, sao ba không chào tạm biệt mọi người ạ?”

“Lên xe.” Úc Cẩm Kiêu cúi đầu kéo tiểu quỷ đang dính chặt vào chân.

Úc Viên Viên chỉ vào nhóm bạn đang nhìn theo, nhấn mạnh: “Nhưng… chúng ta phải đi rồi, không chào tạm biệt ạ?”

Cao Châu đã lên xe, chỉ còn Úc Cẩm Kiêu đối phó với tiểu quỷ.

Hai người chênh lệch chiều cao đứng im trong hai phút, anh cảm thấy rất đau đầu, lạnh lùng quay lại vẫy tay về phía đám trẻ, ngay sau đó kéo Úc Viên Viên vào ghế sau.

Mở cửa xe, Úc Cẩm Kiêu ngẩn người… ghế trẻ em xuất hiện từ đâu vậy?

Có vẻ như nhận ra sự ngạc nhiên của tiên sinh nhà mình, Cao Châu vui vẻ giải thích: “Tôi nghĩ sau này tiểu thư Viên Viên cũng cần, nên khi mua đồ vừa khéo mua luôn.”

“Ừm, rất tốt.”

Cao Châu hoàn toàn không cảm thấy đó là lời khen, phía sau đầu lạnh toát.

Úc Cẩm Kiêu chuyển sang chỗ ngồi bên kia, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài không nói gì.

“La la la, Viên Viên sẽ về nhà cùng ba~~” Tiểu quỷ trên ghế trẻ em nhảy múa, vừa hát vừa nhảy: “Viên Viên là bảo bối của ba~~”

Bài hát do Úc Viên Viên ngẫu hứng nhưng nghe cũng khá bắt tai, giữa đường đi, Cao Châu cũng bắt đầu nhẩm theo.

Úc Cẩm Kiêu: “…” Có lẽ tôi không đủ trẻ con, nên cảm thấy không hòa hợp với mình.

Xe từ từ chạy vào khu biệt thự, xung quanh cũng im ắng hơn nhiều.

Đây là khu biệt thự đắt nhất toàn thành phố Giang Thành, biệt thự của Úc Cẩm Kiêu là căn có diện tích lớn nhất, sang trọng nhất, nằm ở vị trí tốt nhất, ở nơi khá yên tĩnh.

Cảnh quan xung quanh rất đẹp, hàng ngày đều có người chăm sóc cỏ và hoa, còn có cầu và suối nhỏ, mỗi góc đều có thể chụp thành hình nền.

Khi trở về hôm qua là ban đêm nên Úc Viên Viên không nhìn thấy những cảnh sắc này.

Giờ đây, đôi mắt cô bé dán chặt trên cửa sổ xe, nhìn không chớp mắt.

“Ba ơi, bên kia có đài phun nước!”

“Wow, ba ơi, bên kia có một cái cây to khổng lồ!”

“Hoa đẹp quá.”

Mọi nơi trong khu biệt thự đều khiến tiểu quỷ ngạc nhiên không ngớt.

Lúc đầu Úc Cẩm Kiêu định mua thêm một căn nhà riêng, nhưng nghĩ đến hai cậu con trai còn nhỏ, những đứa trẻ nên ở cùng nhau thì hơn.

Trong khu biệt thự này có không ít trẻ nhỏ, Úc Ánh Trạch được coi như thủ lĩnh của đám nhóc, cứ tan học là tụ tập chơi với nhau.

Thường ngày Úc Cẩm Kiêu rất bận rộn với công việc, ít khi ở bên con, anh không muốn để con mình sống cô đơn trong một căn nhà hẻo lánh, điều đó không tốt cho cả thể chất lẫn tâm lý của chúng.

Xe từ từ dừng lại, Úc Cẩm Kiêu dẫn Viên Viên xuống xe, khi vào nhà, những người hầu lại ngẩn người.

Nỗi buồn chia ly sáng nay vẫn còn, sao lại quay lại nữa?

“Tôi đã chính thức nhận nuôi Úc Viên Viên, từ giờ phút này, cô bé chính là một phần của gia đình này.” Lời nói của Úc Cẩm Kiêu khiến một người hầu đi ngang qua trượt chân, ngã xuống đất mà quên cả việc đứng dậy.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 38



“Dọn dẹp căn phòng gần Minh Hi, trang trí cho đẹp một chút,” Úc Cẩm Kiêu đặt tiểu quỷ lên sofa, như thể đang đặt một con búp bê đồ chơi: “Tôi còn phải về công ty họp, giao cô bé cho các người.”

“Cái đó… Úc tiên sinh… Căn phòng gần Đại thiếu gia nhất ạ?” Dì Trần có chút không thể tin, muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Ừ, chính là căn phòng mà dì nghĩ đến.” Úc Cẩm Kiêu bình tĩnh gật đầu, đồng thời nhìn về phía tiểu quỷ đang đung đưa chân trên sofa: “Những thứ cần bổ sung thì giao cho dì.”

“Hiểu rồi.”

“Ba, ba đi làm ạ?” Úc Viên Viên chợt nghĩ ra điều gì, cô bé chạy về xe lấy ra hai thứ: “Ba nhớ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi cho tốt nhé ạ.”

Cô bé này mà dạy anh?

Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Úc Cẩm Kiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Biết rồi.”

“Tạm biệt ba!”

Sau khi tiễn Úc Cẩm Kiêu đi, Úc Viên Viên cầm đồ đạc lắc lư trở về nhà.

Bốn người hầu đứng thẳng hàng trước mặt cô bé, nụ cười ấm áp.

“Tiểu thư, tôi là dì Trần, hôm qua chúng ta đã quen nhau rồi.” Úc Minh Hi và Úc Ánh Trạch đều do dì Trần nuôi lớn nên dì ấy giao tiếp với trẻ con rất dễ dàng: “Đây là dì Bạch, kia là chú Dương, còn bên kia là chú Giang.”

“Chào chú chào dì ạ!” Tiểu quỷ không nhớ được nhiều họ, nhưng xưng hô thì không sai.

Giọng nói ngọt ngào và lễ phép của cô bé khiến mọi người đều cảm thấy trái tim rung động, nhà họ Úc có thiên thần nhỏ rồi

“Tiểu thư có muốn xem TV không?” Dì Trần bế cô bé lên sofa, phát hiện tay cô bé còn nắm hai thứ.

Một cái là sư tử nhỏ, còn một cái là mảnh vải đỏ, không biết là gì.

“Viên Viên sợ.” Nhớ lại chú chó lớn trên màn hình tối qua, Úc Viên Viên lắc đầu mạnh: “Viên Viên không xem đâu ạ.”

“Tiểu thư, cái này là gì vậy?” Dì Bạch cũng cúi xuống trò chuyện với Viên Viên, chỉ vào mảnh vải đỏ trong tay cô bé.

Bốn người hầu vây quanh tiểu quỷ trên sofa, như thể đang ngắm nhìn một bảo vật quý hiếm, ai cũng mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ, miệng nở nụ cười ngây ngô.

“Cái này à…” Bàn tay nhỏ bé đang sắp xếp tìm góc, “ úm ba la” một tiếng rồi mở ra: “Là như thế này ạ!”

“Anh… hùng… chống... bắt cóc? Có nghĩa là gì?” Chú Dương hoàn toàn không hiểu.

Chú Giang điều chỉnh mảnh vải đỏ lên xuống: “Anh hùng chống bắt cóc? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô bé ngọt ngào này làm sao lại liên quan đến “anh hùng chống bắt cóc” chứ!

“Cái này không phải của cháu đâu ạ.” Úc Viên Viên giơ lên, tự hào chỉ vào: “Là tặng cho ba đó ạ, vì ba đã bắt được kẻ xấu!”

Gì cơ?

Chuyện này đáng sợ quá đi.

Bốn người nhìn nhau, thậm chí nảy ra một suy đoán không thể tưởng tượng nổi...

Úc tiên sinh lại có thể làm chuyện này, chắc chắn không phải đã bị ma ám đấy chứ?

“Dì ơi, cái này có nghĩa là khen thưởng đúng không ạ?” Cô bé hồi hộp hỏi: “Cờ khen thưởng phải treo lên mới được!”

“À… đúng là khen thưởng, nếu treo thì… có lẽ… là vậy.”

“Wow, vậy chúng ta treo lên nhé ạ?” Úc Viên Viên như chất lỏng trượt xuống sofa, xoay một vòng trong phòng khách, chỉ vào một chỗ trống nổi bật nhất: “Dì ơi, treo ở đó đi ạ! Chắc chắn ba sẽ rất vui!”

Trong công ty, ngay lúc chuẩn bị họp, Úc Cẩm Kiêu hắt xì ba cái liên tiếp.

Ngoài trời nắng đẹp, nhưng anh lại cảm thấy lạnh lẽo.

“Thật sự… có được không?” Chú Giang mở to mắt, nhìn trái nhìn phải, không dám nhận.

Chuyện này sao có chút mùi c.h.ế.t chóc vậy…

“Đây là khen thưởng ba, ba là một người rất tốt!” Úc Viên Viên ôm chân họ, mắt long lanh làm nũng: “Chú dì… Viên Viên quá thấp không treo được, mọi người có thể giúp Viên Viên một chút không ạ? Viên Viên có thể hát cho mọi người nghe!”

Bốn người nhìn nhau, chú Dương nhanh chóng đầu hàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y trong khi vẻ mặt nghiêm túc, quyết tâm: “Tôi đi lấy thang và dụng cụ.”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 39



Con người chỉ cần nhiệt tình một chút sẽ làm ra những việc mạo hiểm.

Chú Giang giữ thang còn chú Dương nghiêm túc treo tấm cờ khen lên tường.

Mọi người đều im lặng nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác kính trọng và ngưỡng mộ chân thành.

Họ chắc chắn đã hiểu nhầm về anh, cho rằng anh giống như những gì bên ngoài đồ đại, sự lạnh lùng hàng ngày chắc chắn là giả vờ!

Úc tiên sinh là anh hùng chống bắt cóc, không sai được!

"Cảm ơn dì ạ." Giọng nói của tiểu quỷ ngọt ngào vang lên: "Cờ khen đẹp quá."

Khi chú Dương xuống khỏi thang mới phát hiện cô bé cũng đang nghiêm túc giúp đỡ giữ thang.

Hai bàn tay tròn trịa của cô bé như hai cái bánh bao.

"Đúng vậy." Mọi người cùng nhau gật đầu.

Có thể làm cho tiểu thư vui vẻ, lại còn giữ lại khoảnh khắc rực rỡ của anh, thật sự quá thiêng liêng.

Sau khi treo xong cờ, dì Trần và dì Bạch ra ngoài mua sắm những đồ dùng sinh hoạt, quần áo và đồ chơi cho cô bé.

Chú Dương và chú Giang giúp dọn dẹp phòng.

"Không ngờ Úc tiên sinh lại dành căn phòng này cho tiểu thư." Chú Giang vừa dọn dẹp vừa thì thầm: "Điều này có phải có nghĩa là... chuyện đó đã phai nhạt trong trái tim Úc tiên sinh rồi không?"

"Không thể nào!" Chú Dương liếc mắt khinh bỉ: "Chuyện này tuyệt đối không thể nhạt đi được."

"Nhưng mà, trước đây Úc tiên sinh luôn không cho ai vào căn phòng này..."

"Nếu tiểu thư có thể giúp Úc tiên sinh vượt qua khỏi quá khứ, thì cũng không phải là chuyện xấu."

Chú Giang không nói gì thêm, chỉ gật đầu, nét mặt nghiêm trọng.

Ở dưới lầu chơi một hồi, tiểu quỷ cảm thấy chán vô cùng, cô bé ngửi thấy mùi thức ăn, phát hiện chú Dương và chú Giang đều ở trên lầu.

Những bậc thang cao này có chút khó khăn với cô bé.

Cô bé nhìn chằm chằm vào cầu thang một lát, từ từ di chuyển đến tay vịn bên cạnh, cố gắng bám vào lan can rồi bước lên từng bước một.

Khi lên đến tầng hai, cô bé theo mùi thức ănđi đến cửa phòng.

"Dì ơi, chú ơi, mọi người đang làm gì vậy ạ! Viên Viên có thể giúp không!" Cô bé thò đầu ra từ khe cửa hở.

Chú Giang đối diện với cửa suýt chút nữa đã bị sự dễ thương làm cho choáng váng, chú ấyhít một hơi thật sâu, bỗng nhớ ra một câu hỏi đáng sợ: Cô bé lên đây bằng cách nào?

Chú Dương phản ứng nhanh hơn, chú ấy ném cái chăn vừa thay xong sang một bên, bước nhanh tới hỏi một cách lo lắng: "Tiểu thư sao không chơi ở dưới lầu? Leo cầu thang rất nguy hiểm, sau này có thể kêu chú Dương hoặc chú Giang bế tiểu thư lên."

"Nhưng mà... Viên Viên có tay chân mà, có thể tự leo." Nói xong, tiểu quỷ mỉm cười giơ tay và chân lên.

Nhỏ xíu, như một chiếc thuyền tròn, có lẽ vì không thường xuyên ra ngoài nắng nên làn da cô bé rất trắng, như bông gòn mềm mại, thật dễ thương.

Chú Dương nghe mà thấy chua xót, ngay lập tức hình dung ra cảnh tiểu quỷ dùng cả tay và chân leo cầu thang thật tội nghiệp.

"Đi thôi, tôi dẫn tiều thư đi rửa tay."

Sau khi bế tiểu quỷ vào nhà vệ sinh rửa sạch tay chân, khi ra ngoài thì chú Giang đã dọn dẹp xong phòng ngủ.

"Đây là phòng của tiểu thư!" Chú Giang cố gắng ngụ ý, muốn nhận được lời khen dễ thương.

Tiểu quỷ đi một vòng quanh phòng, dừng lại trước cái tủ màu hồng ở đầu giường.

Cô bé kéo ngăn kéo dưới cùng ra, chọn một vị trí thoải mái ngồi xuống rồi xem những thứ trong đó.

"Ôi, tuyệt quá..."

Chú Dương: "?"

Chú Giang: "?"

Lời khen kỳ lạ này là sao vậy?

"Tiểu thư đang chơi gì vậy?" Chú Giang ngồi xổm bên cạnh tủ quan sát, cố gắng hiểu tiểu quỷ đang nghĩ gì.

Tiểu quỷ ngẩng đầu lên, nói đầy vẻ tự tin: "Ở đây rất thích hợp để ngẩn ngơ ạ."
 
Back
Top Bottom