Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 20



Móng vuốt?

Úc Cẩm Kiêu muốn cười, nhưng lại ngại bầu không khí nghiêm túc của Úc Viên Viên nên cố gắng kiềm chế.

Bàn tay giơ giữa không trung làm sao là móng vuốt sắc bén được, nói là bánh bao mới ra lò thì còn tạm chấp nhận.

Móng tay cô bé được người ta cắt tỉa cẩn thận, tròn trịa.

Cái này không gọi là móng vuốt sắc bén, mà là móng vuốt béo.

"Sau đó thì sao? Móng vuốt sắc bén... không còn nữa?" Úc Cẩm Kiêu bị cô bé khơi gợi sự tò mò, muốn biết tiểu quỷ này còn có thể nói ra thành tựu gì.

“Aaa.” Úc Viên Viên cố gắng há to miệng giả bộ hung ác, làm cho giọng nói nghe trầm thấp kh*ng b*: "Viên Viên còn có răng sắc, có thể cắn yêu quái!"

Cái miệng nhỏ nhắn này, cố gắng cũng vô dụng, gặm cá khô cũng phải chia làm 10 miếng, có thể hù dọa ai chứ.

“Nhóc đi ngủ đi." Liếc cái đầu nhỏ buồn ngủ dựa lên bàn, Úc Cẩm Kiêu nhấc người lên ngực, tư thế cứng ngắc ôm đi ra ngoài: “Chú chỉ biết nếu có bạn nhỏ không ngủ ngon, sáng mai thức dậy sẽ có quầng thâm mắt.”

“Quầng thâm mắt là cái gì ạ?" Giọng nói truyền ra từ trong n.g.ự.c anh rõ ràng đã buồn ngủ đến mức sắp lăn ra ngủ luôn nhưng vẫn không quên tò mò.

"Xung quanh mắt của nhóc sẽ chuyển thành màu đen đấy."

“Ba ba, ba đang nói gấu trúc đúng không ạ?”

“Chú đang nói nhóc đấy.”

“Viên Viên không phải gấu trúc, Viên Viên là Tiểu Miêu.”

Nhẹ tay nhẹ chân đặt Úc Viên Viên lên giường, Úc Cẩm Kiêu kéo chăn đắp kín cho cô bé, đột nhiên nhớ về trước kia.

Lần cuối cùng anh đắp chăn cho con trai là bao lâu rồi...?

Úc Cẩm Kiêu cố gắng suy nghĩ thật lâu, trong đầu hiện lên hình dáng lúc Úc Minh Hi mấy tuổi.

“Ba ba.” Úc Viên Viên sắp ngủ lại cố gắng mở mắt, nhưng ánh mắt kia rõ ràng đã quanh quẩn bên bờ vực buồn ngủ: "Ba cũng phải ngoan ngoãn đi ngủ đi, bác Lý từng nói, chuyện cần làm rất nhiều, nếu hôm nay chưa làm xong thì có thể để ngày mai… phì phì."

Âm thanh của tiểu quỷ càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng thì lập tức im bặt.

Úc Cẩm Kiêu cũng không nghe hiểu lời cô bé nói, anh chỉ nhớ rõ, trước khi cô bé ngủ, cô bé còn lẩm bẩm nhắc nhở mình đi ngủ sớm một chút.

Đôi tay nhỏ bé khoác ở trên chăn mò đi mò lại, thoáng cái bắt được đầu ngón tay của anh, rồi cuối cùng cũng yên tĩnh.

Mềm mại, ấm áp, bao bọc lấy đầu ngón tay hơi lạnh của anh, truyền cho anh năng lượng trên người của cô bé.

Là một nhân vật có tiếng tăm trong Giang Thành, Úc Cẩm Kiêu chưa bao giờ thật sự cảm nhận được sự ỷ lại của người bên cạnh.

Bất kể là vợ, hai đứa con trai hay là…

Bọn họ tựa hồ đều không hẹn mà cùng tránh xa anh, cố gắng biến mình thành người không cần anh quan tâm.

Giờ này khắc này đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ, làm cho Úc Cẩm Kiêu thật sự cảm giác được được người khác ỷ lại trông như thế nào.

Có vẻ không tệ.

“Ba…” Úc Viên Viên nói mê thì thào: “Đừng vứt bỏ Viên Viên, đừng…”

Giọng khóc nức nở của cô bé khiến anh như bị dội một gáo nước lạnh, Úc Cẩm Kiêu dần tỉnh táo lại.

Anh nhìn đầu ngón tay bị nắm của mình, tầm mắt chậm rãi nâng lên, dừng lại ở con sư tử nhỏ trên gối.

Ký ức phong ấn dưới đáy lòng của anh đột nhiên bùng phát.

Con búp bê bình thường nho nhỏ này giống như chiếc hộp Pandora, ném Úc Cẩm Kiêu vào vực sâu thống khổ.

Đôi mắt vốn bình tĩnh bây giờ lại nổi lên mưa rền gió dữ, lạnh như băng, tàn nhẫn, nóng nảy trong khoảnh khắc nhuộm đầy hơi thở bình thản vốn có của anh.

Anh hung hăng rút ngón tay bị nắm ra, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Ngày mai trở về nơi nhóc nên về đi.”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 21



Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, Úc Viên Viên mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn nhưng không thấy ba đâu.

Cô bé ngáp và trở mình, ý định ban đầu là tìm xem ba đã đi đâu... Nhưng khi xoay người, cơn buồn ngủ ập đến dữ dội như sóng biển, mí mắt cô bé lại khép lại.

Một giấc mơ trong đêm.

Một cơn ác mộng rất đáng sợ.

Úc Viên Viên mơ thấy mình lại trở về cô nhi viện, ba không chịu đưa cô bé về nhà, cô bé sống lẻ loi một mình, không lâu sau thì trên TV chiếu cảnh ba bị người xấu đột kích, bị thương rất nghiêm trọng, còn thiếu hai ngón tay.

Người xấu vô cùng tàn nhẫn, bọn họ giấu ngón tay đi, cố ý để cho ba cô bé bỏ lỡ cơ hội nối ngón.

Đợi đến khi cơ hội tan biến bọn họ mới trả lại.

Tin tức trên TV có hình ảnh của những kẻ xấu, nói rằng người làm tổn thương ba là một tay sát thủ chuyên nghiệp.

Úc Viên Viên nhìn thấy hơn quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là ai.

Cảm giác trong mộng rất chân thật, Úc Viên Viên khóc nức nở, nước mắt cô bé làm ướt gối.

Cô bé nhớ tới ở khi ở Tiên cảnh đã nghe lén được lời mẹ nói.

Nếu như ba c.h.ế.t trong thế giới của quyển sách này thì sẽ bắt đầu lại từ đầu, hết lần này đến lần khác, ba sẽ không thể trở lại Tiên cảnh.

Bầu không khí trong mơ đè nén lại bi thương, Úc Viên Viên khóc nứ nở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, cho đến khi…

Giấc mộng lắc lư.

Không đúng, không phải giấc mộng đang lắc lư, mà là có người đang nhẹ nhàng đẩy vai cô bé.

“Viên Viên? Sao vậy Viên Viên?

Hình như là giọng của anh cả!

Úc Viên Viên dụi dụi mắt, cảm thấy tầm mắt hôm nay... hơi tối!

Viên Viên vừa mới tỉnh ngủ không nhìn thấy mặt mình, Úc Minh Hi nhìn khuôn mặt cô bé thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Không biết cô bé gặp mộng như thế nào, nhưng trước khi tỉnh khóc rất thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầu nước mắt, gối cũng ướt sũng, miệng bĩu môi phát ra tiếng r*n r* bi thương liên tiếp.

Sau khi đánh thức mọi người dậy, Úc Minh Hi phát hiện mí mắt của cô bé hơi sưng lên, tròn như mắt cá trên TV.

"Dậy đi, chúng ta đi rửa mặt được không?" Úc Minh Hi rất muốn hỏi cô bé mơ thấy gì, nhưng lại không đành lòng chạm đến chuyện đau lòng trong mộng, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng cô bé an ủi.

Cái miệng nhỏ nhắn "oa" ngáp một cái, Úc Viên Viên bị ôm vào toilet, nhìn chằm chằm mình trong gương đột nhiên dại ra.

"Anh trai, đôi mắt em tròn kìa!"

Ngày hôm qua còn là một tiểu quỷ có đôi mắt đáng yêu, hôm nay đã biến thành con cá nhỏ, khó trách cô bé lại kinh ngạc đến vậy.

"Không sao đâu, đợi lát nữa sẽ tiêu sưng, chúng ta rửa mặt trước được không?" Úc Minh Hi thấm ướt khăn lông sạch sẽ rồi nhẹ nhàng lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm bẩn.

Úc Viên Viên quan sát một lúc, chủ động vươn bàn tay nhỏ bé ra: "Viên Viên tự lau được ạ!”

“Viên Viên còn có thể tự rửa mặt sao?" Úc Minh Hi giả bộ kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp cong lên ý cười.

"Không giỏi lắm ạ, nhưng anh trai ôm Viên Viên mệt c.h.ế.t đi được, Viên Viên không muốn anh trai mệt thêm nữa, Viên Viên tự rửa được." Nói xong, cô bé cầm khăn mặt trong tay, học theo động tác của anh trai, cầm lên lau lung tung trên mặt.

Động tác không hề có kết cấu còn có chút vụng về, nhưng nhìn ra được cô bé rất cố gắng học tập, không giống dùng khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn, mà giống như khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào trong khăn.

Úc Minh Hi tùy cô bé làm loạn, chờ Viên Viên lau xong thì luôn miệng khích lệ rồi ôm cô bé đi ra ngoài.

Cửa phòng vốn đã không đóng bị người đẩy ra, Úc Cẩm Kiêu đứng ở cửa, trên mặt không có biểu tình gì: "Đã dậy rồi? Xuống ăn sáng đi, ăn sáng xong thì lập tức xuất phát.”

Xuất phát…

Úc Minh Hi đột nhiên nhớ tới dự định tối hôm qua - lát nữa sẽ đưa Viên Viên về cô nhi viện.

"Ba..." Úc Minh Hi muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, cổ họng giống như bị cái gì đó bóp chặt, khiến cậu đột nhiên không lên tiếng.

Nên nói gì đây?

Dường như không cần phải nói gì cả.

Viên Viên chỉ trở về nơi cô bé nên về mà thôi.

Úc Cẩm Kiêu hạ tầm mắt, xoay người rời đi.

Chỉ có Úc Viên Viên không hiểu nổi ba và anh trai rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, sao ăn sáng mà nhìn hai người họ chẳng vui vẻ gì nhỉ?

"Viên Viên." Úc Minh Hi ôm cô bé trở lại đầu giường, đặt con búp bê sư tử nhỏ vào trong lòng cô bé: "Anh trai tặng cái này cho em, sau này em có thể chăm sóc nó thật tốt không?"
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 22



Viên Viên vui vẻ ôm chặt con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên trên: "Viên Viên nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, có đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho nó!"

Cảm xúc bi thương bị thổi tan, Úc Minh Hi không khỏi cười theo giọng nói vui vẻ của cô bé.

Dưới tầng bay lên mùi bữa sáng, Úc Viên Viên bám trên người Úc Minh Hi, không ngừng nuốt nước miếng.

Vừa rồi còn không mở nổi mắt, nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn thì mọi chức năng như được nâng cấp level max.

“Oa, thơm quá, Viên Viên có thể ăn không?" Úc Viên Viên cầm con búp bê, vội vàng tiến gần bàn ăn để ngửi.

Úc Minh Hi đặt cô bé lên ghế trẻ em, mình cũng thuận thế ngồi bên cạnh chăm sóc cô bé.

Tất cả những thứ này tựa như thói quen chôn sâu trong xương tủy, dù sao trước kia, khi Úc Ánh Trạch còn bé, cậu cũng chiếu cố em trai như vậy.

Tuy nhiên khi ăn cơm thì Viên Viên ngoan hơn Ánh Trạch nhiều.

Không kén ăn, đút cái gì ăn cái đó, hơn nữa còn có thể tự mình dùng thìa.

Động tác của cô bé rất chậm, mỗi lần múc một ít thức ăn, chậm rãi đưa vào miệng, giống như một tiểu công chúa tao nhã.

“Đại thiếu gia, hay là để dì đút cho cô bé nhé?" Dì Trần đi lên trước: “Lát nữa cháu còn phải đi học mà.”

Đáy mắt Úc Minh Hi tối sầm lại, mất mát nhếch môi mỉm cười: "Được ạ.”

Úc Minh Hi ăn sáng nhưng vẫn luôn quan sát Viên Viên, giống như nhìn cô bé là một chuyện gì đó rất thú vị.

Tiểu quỷ nghiêm trang ngồi trên ghế, n.g.ự.c buộc một cái yếm mà Úc Ánh Trạch đã dùng khi còn bé.

Người ta ăn cơm nhưng nhìn cô bé thì giống như đang hoàn thành nhiệm vụ thần thánh mà gian khổ gì đó, cô bé khẽ nhíu mày, sau khi cầm thìa múc thức ăn lên thì chậm rãi nâng cổ tay đưa vào miệng.

“Aaa.” Viên Viên ăn rất nghiêm túc, dì Trần ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy vui.

“Oa, em ăn ngon thật." Úc Ánh Trạch cảm thấy bữa sáng không hợp khẩu vị lắm, bĩu môi.

"Có thể ăn là dán (phúc)* đó ạ!" Cô bé nhấn mạnh.

*糊 (hú): dán, bột nhão.

福 (fú): phúc, may mắn.

Hai từ này có phiên âm gần giống nhau nên chắc Viên Viên nói sai =))

Úc Ánh Trạch bị sặc sữa, nghiêm túc suy nghĩ: "Dán? Dán gì cơ?”

"Dì ơi." Úc Viên Viên đang ăn cơm đột nhiên dừng lại, ánh mắt như quả nho đen nhìn dì Trần: "Dì ngồi xổm vất vả quá, dì và Viên Viên cùng ngồi ghế được không ạ?"

Dì Trần sửng sốt, n.g.ự.c giống như bị cái gì đánh trúng, cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời.

Đây là thiên thần nhỏ rơi xuống nhân gian phải không?

Dáng dấp đáng yêu, tính cách cũng tốt, khó trách Úc tiên sinh lại phá lệ ôm cô bé về nhà.

"Cảm ơn Viên Viên nhé." Dì Trần dịu dàng cười sờ sờ đầu cô bé: "Bây giờ dì đang làm việc, không thể ngồi nghỉ được."

“Oa, làm việc bắt buộc phải đứng, dì vất vả quá." Giọng nói cô bé trẻ con, nghe không buồn cười chút nào, trái tim dì Trần lại xúc động, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút chua xót.

Bà làm việc ở Úc gia đã nhiều năm, tận tâm tận trách, nhưng chưa từng có ai cảm thấy bà vất vả cả.

Ngay cả cha mẹ và con trai bà cũng nghĩ đó là điều bà nên làm.

Điều kiện của Úc gia rất hậu đãi, bà cũng cố gắng làm tốt nhất.

Nhưng chỉ cần là con người, sẽ có lúc mệt mỏi, hy vọng được người khác tôn trọng và thấu hiểu...

Bà không nghĩ rằng mình sẽ được một cô bé an ủi.

Dì Trần biết, sau khi ăn xong bữa sáng Úc tiên sinh sẽ đưa Viên Viên trở về cô nhi viện nên bà liên tục đút đồ ăn cho cô bé, hy vọng trước khi trở về, cô bé có thể ăn no.

“Hic… Viên Viên không ăn nổi nữa ạ." Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cái bụng nhỏ thỏa mãn: “Ăn ngon quá!”

Úc Cẩm Kiêu buông d.a.o nĩa, thâm trầm liếc cô bé một cái: "Ăn xong rồi? Ăn xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi.”

"Ba định đi đâu thế ạ?" Viên Viên vẫn chưa biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, đang vui vẻ lắc lư bắp chân.

Trong lúc đó thân ảnh tràn ngập cảm giác áp bách đã đến trước mặt cô bé: "Đưa nhóc về cô nhi viện.”

Úc Viên Viên: "?!”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 23



Một giây trước cô bé còn vui vẻ nhưng bây giờ giống như bị sét đánh trúng não, tay vẫn đặt trên bụng, ngây người.

Cuối cùng cô bé cũng tiêu hóa được lời của Úc Cẩm Kiêu, Úc Viên Viên gào lên một tiếng: "Đừng mà… đừng vứt bỏ Viên Viên!”

“Đừng làm ồn, nhóc trốn khỏi cô nhi viện, bây giờ mọi người đều đang tìm nhóc đấy." Khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong lời nói của Úc Cẩm Kiêu lại có sự thỏa hiệp cùng an ủi.

Anh cũng không thể hiểu nổi chính mình, tại sao lại phải an ủi tiểu quỷ này chứ, đợi lát nữa nhét cô bé về cô nhi viện là được rồi, đến lúc đó thì ngôi nhà này sẽ khôi phục sự yên tĩnh, không có nhiều chuyện phiền toái như hôm qua.

Tối hôm qua đưa cô bé về chỉ với mục đích moi chút thông tin từ cô bé mà thôi.

Úc Cẩm Kiêu có thể đứng vững ở vị trí hiện tại, tình cảnh nào cũng đã thấy qua, đối với bất kỳ tình huống "không bình thường" nào anh đều ôm lấy hoài nghi tuyệt đối.

Ngay từ lần đầu gặp Úc Viên Viên, anh tưởng là có người biết chuyện xảy ra trước kia của Úc gia, cố ý để cô bé đụng vào.

Nhưng Cao Châu đã điều tra qua, toàn bộ sự việc hoàn toàn là tình cờ.

Một khi đã như vậy thì Úc Viên Viên nên trở lại nơi vốn có của cô bé.

Úc Viên Viên nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua, nếu cô bé đi rồi, sau này ba sẽ bị thương, hơn nữa còn mất đi hai ngón tay.

Nhưng khi cô bé mở miệng muốn nói chuyện liên quan đến giấc mơ, miệng giống như đột nhiên bị keo dính không thể phát ra âm thanh.

Thân thể nhỏ nhắn ngồi trên ghế cứng đờ, cô bé há miệng thật lâu, sau đó thăm dò thử phát ra một tiếng: "A a?"

Hả? Có thể nói ra tiếng mà!

Úc Viên Viên vừa nghĩ tới nội dung trong mộng, lại nóng nảy: “*&... @%! %!”

Sao môi lại dính vào nhau rồi!

Những người khác hoang mang nhìn Úc Viên Viên đang tranh thắng thua với chính bản thân.

Sau khi nhe răng trợn mắt được một lúc, cô bé hung dữ co rúm cơ mặt, móng vuốt nhỏ cào tới cào lui bên cằm, giống như là đột nhiên động kinh.

Úc Cẩm Kiêu vẫn trầm lặng nhìn cô.

Anh biết sẽ không thuận lợi như vậy, mặc kệ hôm nay cô bé chơi chiêu gì, anh cũng sẽ không mềm lòng.

Cào qua cào lại tới năm phút, đối với Úc Viên Viên mà nói như qua một thế kỷ, mệt mỏi đến mức cô bé sắp không còn sức lực nữa.

Xong đời, cô bé không thể nói cho ba biết giấc mộng của mình, vậy sau này ba sẽ…

“Làm loạn đủ chưa? Chúng ta xuất phát thôi." Úc Cẩm Kiêu đút tay vào túi đi tới trước ghế trẻ em, vươn tay muốn túm cổ áo cô bé.

Úc Viên Viên lại nhanh nhẹn bất thường, cô bé liều mạng ngửa cổ, rụt thân hình tròn trịa không cho anh bắt.

Hừ, Viên Viên là Tiểu Miêu đẳng cấp, sẽ không để ba bắt được đâu!

“Đưa cô bé lên xe." Úc Cẩm Kiêu bỏ lại một câu phân phó lạnh như băng, sau đó quay lưng đi về phía cửa chính.

Ánh mắt Úc Viên Viên dại ra, thậm chí quên cả khóc.

Cô bé lảo đảo bị nhấc lên, mỗi bên một người hầu, giống như khiêng kiệu đưa cô bé đến thẳng cửa chính.

Cao Châu đã sớm dừng xe ở cửa chờ, lốp xe bị đè nặng, cốp sau hình như để không ít đồ.

Úc Viên Viên quên khóc nháo bị Úc Cẩm Kiêu nhanh chóng nhấc lên, rồi nhét vào ghế sau.

"Thả Viên Viên ra ngoài đi mà, &*%#" Cửa xe không mở ra được, Úc Viên Viên chỉ có thể liều mạng dùng móng vuốt nhỏ mài liên tục, nhiều lần muốn nói giấc mơ tối hôm qua, nhưng mỗi khi cô bé muốn tiết lộ nội dung có liên quan đến giấc mơ, lại đột nhiên không mở miệng ra được.

Ô ô ô, chắc chắn là có yêu quái, là yêu quái không cho phép cô bé nói chuyện!

“Được rồi, xuất phát đi." Úc Cẩm Kiêu không muốn bị tra tấn, anh ngồi xuống ghế phụ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.

Cao Châu khẽ thở dài, anh ta biết sẽ như vậy mà.

Xe vừa khởi động thì Úc Minh Hi thở hồng hộc chạy ra: "Chờ một chút, chờ một chút!”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 24



“Anh trai!” Úc Viên Viên ghé vào cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ nhắn liều mạng dán chặt, buồn bã nói: "Cứu Viên Viên, cứu Viên Viên! Ba muốn bán em.”

Úc Cẩm Kiêu nhướng mày, nghiêng mặt nhìn cô nhóc ngồi phía sau: "Ai muốn bán nhóc? Cho dù bán được tiền cũng không mua nổi một cái bánh ngọt.”

"Vậy... ba muốn vứt bỏ Viên Viên!" Cô bé gào lên, móng vuốt của Úc Viên Viên liên tục cào lên cửa kính xe: "Anh trai, ba chê Viên Viên ăn nhiều, muốn vứt Viên Viên đi kìa!"

Úc Minh Hi muốn cười nhưng không cười nổi, cậu há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Có ý nghĩa gì không?

Cho dù cậu nói gì, Viên Viên cũng sẽ bị đuổi đi.

Cậu hiểu rất rõ tính tình của ba, chuyện mà ba đã quyết định thì không ai thay đổi được.

"Viên Viên đã hứa với anh trai sẽ chăm sóc tốt cho sư tử con, đúng không?" Úc Minh Hi giơ con búp bê trong tay lên, quơ quơ trước cửa sổ, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Cao Châu.

Ánh mắt này cũng quá đáng thương... Tim Cao Châu cứng lại, lập tức hạ cửa sổ xe xuống một chút.

Cao Châu là người nhìn Úc Minh Hi lớn lên, thân thể đứa nhỏ này vốn không tốt, bình thường hiểu chuyện lại nghe lời, nên anh ta cũng bớt lo.

Thậm chí có thể nói không phải lo đến mức làm cho người ta đau lòng.

Cho dù vắt óc suy nghĩ, Cao Châu cũng không nhớ nổi Úc Minh Hi từng bốc đồng lần nào hay chưa.

Búp bê sư tử nhỏ bị Úc Minh Hi chen vào khe hở cửa sổ, xoạch một cái rơi xuống chỗ ngồi, nằm lẻ loi.

Cao Châu kéo cửa sổ xe lên một chút, Úc Viên Viên ở hàng sau lập tức kêu loạn: "A a hu hu hu! Mau mở ra!”

Tiếng kêu thảm thiết làm tim Cao Châu muốn vỡ nát, anh ta hoang mang muốn mở cửa sổ xe thì Úc Cẩm Kiêu từ ghế lái phụ vượt qua ngăn cản: "Đừng nghe cô bé, không kẹp tay được đâu, lái xe đi.”

Lau mồ hôi lạnh, Cao Châu quay đầu lại nhìn, thì ra khe hở cửa sổ xe vẫn lớn, vốn dĩ không thể kẹp được.

Thiếu chút nữa anh ta đã bị Úc Viên Viên dắt mũi chạy mất rồi.

Xe chậm rãi khởi động, Úc Viên Viên ghé vào cửa sổ xe trông mong nhìn Úc Minh Hi, khóc thảm thiết, cái miệng nhỏ nhắn sắp không khép nổi rồi.

Xe chạy thẳng rồi rẽ, không còn nhìn thấy người bên cửa sổ xe nữa, Úc Viên Viên lập tức nằm úp sấp trên ghế sau, không nhúc nhích nhìn Úc Minh Hi càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

“Anh, sắp xuất phát rồi... A? Sao mắt anh đỏ thế?" Vốn dĩ Úc Ánh Trạch không ra tiễn, cậu đeo cặp sách chuẩn bị đi học, vừa ra đã thấy Úc Minh Hi đỏ bừng mắt ngẩn người tại chỗ.

Cậu nhìn con đường không một bóng người, lại mờ mịt quay đầu lại.

“Không có việc gì, đi thôi, anh lên lầu lấy cặp sách đã." Úc Minh Hi gian nan nặn ra nụ cười, vỗ vỗ bả vai em trai, sau đó quay đầu bước nhanh.

Bên trong xe yên tĩnh vô cùng.

Úc Viên Viên ôm búp bê sư tử con ngồi ở hàng sau, oán niệm nhìn chằm chằm ghế trước.

Cho dù không cần quay đầu lại, Úc Cẩm Kiêu cũng có thể cảm nhận được tiểu quỷ phía sau đang tức giận.

Ánh mắt nhỏ nhắn như kim châm, không đau không ngứa đ.â.m vào lưng anh.

“Nhóc đừng oán giận.” Úc Cẩm Kiêu nghiêng đầu nhìn phía sau, nói: “Nhóc trốn ra từ cô nhi viện, gây ra rất nhiều phiền toái cho tất cả mọi người, đừng giận nữa, ngoan ngoãn trở về đi.”

“Ba thật quá đáng, hóa ra ba không cần Viên Viên." Cô bé ôm sư tử nhỏ, bĩu môi, muốn bày ra thái độ tức giận của mình.

Không được, phải ra vẻ tức giận hơn một chút.

“Hừ!" Úc Viên Viên cố gắng nặn ra một tiếng, đột nhiên không khống chế được: “Ợ…”

Ôi, hỏng mất hình tượng rồi…

“Ba không thể nghe thấy!” Úc Viên Viên nhảy dựng lên từ ghế sau, bàn tay nhỏ bé cố gắng vươn dài che lỗ tai Úc Cẩm Kiêu: “Ba không nghe thấy gì cả.”

Nghe vậy Úc Cẩm Kiêu cố ý lớn tiếng nói: "Nghe thấy rồi, cả hai lỗ tai đều nghe thấy tiếng nhóc nấc.”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 25



Úc Viên Viên có cảm giác như thế giới vừa nổ tung, cô bé lập tức òa khóc.

“Ba ba…” Cô bé buồn bã, năn nỉ nói.

Thế nhưng người ngồi ở ghế lái phụ lại có tấm lòng sắt đá: "Vô dụng thôi, nhóc bắt buộc phải trở về.”

Giọng điệu này không phải Úc Viên Viên chưa từng nghe qua.

Khi cô bé không cẩn thận ăn 10 con cá, 5 quả tiên, giọng nói của báo đen cũng như vậy.

Không có điều kiện để thương lượng thì anh ấy vừa hung dữ vừa lạnh như băng, mặc dù cô bé yêu cầu như thế nào cũng không cho cô bé ăn thêm dù chỉ một miếng, lí do là sợ cô bé no chết.

Nếu Tiểu Miêu c.h.ế.t vì no thì đó chính là chuyện cười lớn nhất của Tiên cảnh.

Chuyện cũ nảy lên trong lòng, Úc Viên Viên thở một hơi thật dài như người lớn, ngồi trở lại ghế sau nói thầm: "Thật quá đáng... Thật quá đáng... meo..."

“Chờ chú rảnh chú sẽ đến cô nhi viện thăm... thăm nhóc." Úc Cẩm Kiêu đột nhiên cảm thấy tội lỗi nên an ủi.

Vốn dĩ Úc Viên Viên không tin, cô bé liếc anh một cái: "Ba ba, tại sao ba lại lừa cả trẻ con thế ạ?”

Úc Cẩm Kiêu: "... Chú lừa nhóc cái gì?”

“Ngay cả thời gian ở cùng các anh trai mà ba cũng không có, vậy thì làm sao có thể đến thăm Viên Viên được.”

Trong xe đột nhiên yên tĩnh.

Cao Châu đang lái xe mà nội tâm cũng trở nên phức tạp.

Trẻ con luôn nói ra những lời thật thà, vạch trần lời nói dối và mánh khóe lừa gạt mà người lớn thường dùng.

Úc Cẩm Kiêu không phản bác, có lẽ đây là lần đầu tiên anh bị một đứa bé oán hận đến mức không biết nên mở miệng như thế nào.

Trên đường đi rất im lặng, mãi cho đến khi đến cửa cô nhi viện, sự náo nhiệt bên ngoài mới thay đổi tình huống trong xe.

Cao Châu nhìn thấy tình cảnh trước cửa cô nhi viện thì vẻ mặt trở nên mơ hồ.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Có mấy đôi nam nữ đứng ở cửa, tràn ngập chờ mong nhìn xe của bọn họ, còn kích động lôi kéo lẫn nhau.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang nghênh đón bọn họ.

“Là bác Lâm!” Úc Viên Viên đột nhiên ngồi thẳng lên: "Còn có bác Lý... bọn họ đang chơi cái gì nhỉ?"

Nỗi buồn của trẻ con luôn đến và đi nhanh như gió, nó lập tức bị sự tò mò chiếm chỗ.

Xe dừng hẳn, Cao Châu mở cửa sau, lễ phép cung kính vươn tay: "Viên Viên, xuống xe đi.”

Úc Viên Viên ngơ ngác nhìn bàn tay to kia, không chống cự nữa, mềm mại cầm ngón trỏ Cao Châu: "Cảm ơn chú Châu.”.

“Thật sự là Viên Viên, tốt quá!" Một người phụ nữ trẻ kích động chạy tới, ôm Viên Viên vào trong n.g.ự.c hôn một cái: "Không sao là tốt rồi! Thật may!”

“Cao Châu, đồ tôi bảo cậu mua đủ chưa?" Úc Cẩm Kiêu khoanh tay nói.

“Mua đủ rồi!" Cao Châu mở cốp xe, bên trong chứa đầy đồ đạc, cái gì cũng có.

Thấy vậy mấy người nghênh đón đều ngây ngẩn cả người, đây là... cái gì vậy?

“Không biết mọi người thích cái gì nên tôi tùy tiện mua một chút." Cao Châu lấy mấy món đồ từ trong xe ra, nhét vào tay mấy người đang chờ ở cửa: “Quà gặp mặt, quà gặp mặt, còn phiền mọi người sau này chăm sóc Viên Viên thật tốt.”

Ai cũng có quà khiến mọi người vui vẻ không thôi.

Cao Châu chia quà xong, lại lấy ra một ít quần áo, chăn mền, sữa bột đồ chơi và đồ dùng cho trẻ em, vừa nhìn đã biết đều là hàng cao cấp, chúng còn là đồ mới, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa bị xé.

“Những thứ này đều là mua cho Viên Viên.”

Nhân viên cô nhi viện vội vàng tới đón, luôn miệng giúp Úc Viên Viên nói lời cảm ơn.

Viên Viên đứng bên cạnh xe, âm thầm quan sát.

Nước trong bụng cô bé đang sôi sùng sục.

Aiz, lần này quên đi, chờ lần sau cô bé lại lặng lẽ lẻn ra ngoài... sớm muộn gì ba cũng sẽ thay đổi tâm ý thôi haha!

“Đúng rồi, Úc tiên sinh, chúng tôi cũng chuẩn bị cho cậu một chút tâm ý.” Bác Lý vội vàng đi vào phòng bảo vệ bên cạnh, trịnh trọng cầm một dải lụa màu đỏ đi ra.

Chính giữa tấm dải lụa viết năm chữ to vàng rực rỡ…

Anh hùng chống bắt cóc.

Úc Cẩm Kiêu: "...?”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 26



Cao Châu trợn mắt nhìn.

Anh ta đã nghe đủ cách người khác khen tiên sinh nhà mình.

Nhưng mà anh hùng chống bắt cóc này… hahaha…

Kỳ quái quá đi.

"Cục cảnh sát nói đã bắt được tên bắt cóc kia." Bác Lý nghiến răng nghiến lợi, nói xong lập tức nở nụ cười sáng lạn: "Nhờ có Úc tiên sinh, Viên Viên mới có thể bình an trở về."

Một đám người vây quanh Úc Cẩm Kiêu cầm cờ thưởng, bộ dáng nhiệt tình cảm kích kia khiến anh không biết phải từ chối thế nào.

Cao Châu nhịn cười giúp tiên sinh, thuận tiện cảm ơn tâm ý của mọi người.

Ngọn cờ…

Đúng là một hoạt động vô ích mà.

Lông mày Úc Cẩm Kiêu không ngừng nhíu chặt.

“Đi thôi, còn phải về công ty họp." Úc Cẩm Kiêu không quen khách sáo, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện vô nghĩa này.

Đưa cô bé đến nơi rồi, anh đã phá vỡ các nguyên tắc của mình quá nhiều lần và làm rất nhiều việc không quan trọng.

Loại thay đổi bị người ta ảnh hưởng này... khiến anh cảm thấy lạ lẫm.

Úc Cẩm Kiêu quay đầu bước đi, không để ý đến ánh mắt trông mong bên góc, một lần nữa trở lại hàng ghế sau quen thuộc của anh, trong tay vẫn cầm ngọn cờ kém chất lượng kia.

“Viên Viên, tạm biệt!" Cao Châu lưu luyến vẫy tay.

Ngay từ đầu anh ta cho rằng tiểu quỷ sẽ khóc lóc làm nũng, thậm chí anh ta còn đã nghĩ xong nên an ủi cô bé thế nào, còn cố ý mua kẹo dỗ trẻ con luôn.

Nhưng mãi cho đến khi anh ta trở lại ghế lái, Úc Viên Viên vẫn yên tĩnh như cũ.

Sự yên tĩnh này càng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu.

Tuổi còn nhỏ như thế mà đã biết nhìn sắc mặt người khác sao? Đáng thương quá đi…

Thân ảnh thấp bé đứng bên cạnh người lớn, khuôn mặt lộ vẻ mất mát, đôi mắt vốn nên tràn ngập sức sống và sự vui vẻ nhưng giờ lại lẳng lặng như đầm nước đọng.

Cao Châu cắn chặt răng dời tầm mắt đi, không nhìn nữa, nếu nhìn tiếp thì chắc chắn anh ta sẽ không đành lòng rời đi mất.

Chiếc xe sang trọng rẽ một vòng trước cánh cửa nhỏ hẹp của cô nhi viện, rồi chậm rãi tăng tốc đi xa.

Úc Viên Viên kéo góc áo bác Lý, hốc mắt dần dần phiếm hồng, chóp mũi cũng chua xót đến mức muốn khóc.

Ba không hề quay lại nhìn cô bé dù chỉ một cái, ba thật nhẫn tâm.

"Viên Viên, bác giúp cháu mang đồ vào nhé?" Bác Trương xách hết đồ Úc Cẩm Kiêu mua lên, còn để lại một ngón tay cho Viên Viên nắm.

Tất cả mọi người không trách Viên Viên không nghe lời lén chạy trốn, họ vẫn hỏi cô bé như thường lệ "Có đói không", "Có khát không?".

Tất cả phòng trong cô nhi viện đều rất rộng, trong một căn phòng bày gần 30 cái giường.

Giường không lớn, vừa vặn đủ cho trẻ em ngủ, giá đỡ kim loại rỉ sét loang lổ, hoàn cảnh trong phòng thoạt nhìn không tốt lắm.

Bác Trương cố ý thay chiếc giường mới Úc Cẩm Kiêu mua cho Viên Viên, lại đem quần áo thuộc về cô bé đặt ở đầu giường, đồ chơi, đồ ăn vặt gì đó cũng lấy một phần đặt ở trong rương dưới giường cô bé.

Cho dù như vậy, trên giường Úc Viên Viên cũng bị chất đầy.

"Viên Viên ở đây chơi một lát được không? Bác định đem cái chăn cũ này ra phơi nắng." Bác Trương có thân hình cao lớn, nhưng mỗi lần nói chuyện với các bạn nhỏ đều ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt các bạn nhỏ, ngữ khí và bề ngoài tạo thành sự tương phản mãnh liệt.

Úc Viên Viên gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn bác ấy đi ra ngoài thì ngẩn người nhìn chằm chằm đồ đạc trên giường.

Lần sau chạy thoát kiểu gì đây?

Hay là nhổ cái chốt ven tường kia ra nhỉ?

Đáng lẽ lúc nãy nên ghi nhớ đường về nhà, huhuhu, Viên Viên đ.ấ.m cái đầu nhỏ vài cái, hối hận không thôi.

Nhưng xe đi rất nhanh, rẽ trái rồi lại rẽ phải, cái đầu nho nhỏ vốn dũ không nhớ được nhiều thứ như vậy.

“Cái gì? Về rồi sao?” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói non nớt khinh thường.

Bốn cậu bé đứng trước mặt cô, người cao nhất trong đó cao hơn Úc Viên Viên hai cái đầu.

Ngay khi họ nhìn thấy những món đồ chơi mới và những chiếc chăn mới chất đầy giường của cô, đôi mắt họ đều trợn trừng lên.

"Cậu lấy mấy thứ này ở đâu vậy?" Mấy tên tiểu quỷ này ngay cả chào hỏi cũng không chịu, bọn nó cầm lấy đồ chơi của Viên Viên lật qua lật lại xem.

“Ba tớ mua đấy." Giọng điệu Úc Viên Viên có chút khổ sở.

Nghe vậy bọn nhỏ sửng sốt, ngay sau đó lập tức cười nhạo: "Cậu nói dối! Cậu không có ba!”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 27



“Cậu nói sai! Viên Viên có ba!” Úc Viên Viên vừa phản bác vừa nhảy như cục kẹo QQ: "Viên Viên có ba, có mẹ, còn có anh trai!”

“Hahaha.” Cậu bé kia tiếp tục cười mỉa mai: "Đúng là không biết xấu hổ, nếu cậu có ba thì sao lại ở chỗ này chứ!”

“Huhuhu, Viên Viên có ba, thật sự có mà…”

Viên Viên muốn giải thích, nhưng đám nhóc kia vốn dĩ không nghe cô bé nói, bọn nó tiếp tục cười nhạo cô bé là một kẻ nói dối.

“Các cậu không được bắt nạt Viên Viên!”

Theo tiếng hét non nớt, một cậu nhóc nữa xông vào, đụng ngã cậu bé dẫn đầu phía trước.

Úc Viên Viên ngây ngốc, bàn tay dụi mắt cứng đờ giữa không trung.

Hai người đánh nhau trên mặt đất chưa tới một hiệp thì đã bị những người khác kéo ra.

Cô nhóc ra mặt buộc hai b.í.m tóc sừng dê, ngửa mặt lên trời, hung hăng chống nạnh che Úc Viên Viên ở phía sau.

“Miểu Miểu!" Úc Viên Viên đi lên, túm lấy quần áo cô nhóc: "Đừng đánh nhau, sẽ bị thương đó.”

“Tớ không sao đâu… nhìn này.” Đinh Miểu Miểu hùng hồn vỗ ngực, vừa lúc nhìn thấy một đống đồ trên giường Úc Viên Viên thì lập tức trở nên khiếp sợ: "Đây là cái gì thế?"

“Ba tớ mua cho... " Viên Viên suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Là đồ bồi thường để vứt bỏ Viên Viên.”

“Ba? Ba ruột của cậu tới rồi à?” Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy? Đinh Miểu Miểu hoàn toàn bối rối.

Úc Viên Viên tức giận ngồi lên giường, ván giường lập tức kêu cót két khổ sở: "Viên Viên vất vả lắm mới tìm được ba, nhưng ba không thích Viên Viên, còn muốn vứt bỏ Viên Viên nữa.”

“Hóa ra lần này cậu lén chạy ra ngoài là vì muốn tìm ba.” Đinh Miểu Miểu cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống.

Mấy thằng nhóc ở bên cạnh nghe xong thì lại châm chọc ồn ào: "Ba gì chứ? Cậu lại nói dối, nếu cậu có ba thì sao cậu lại bị đưa về đây?”

“Này, vừa rồi tớ nghe thấy cậu gọi người đàn ông trên xe kia là ba nhưng ông ấy chẳng có phản ứng gì cả.”

Dứt lời, mấy thằng nhóc kia lại cười xấu xa.

"Câm miệng, không được cười Viên Viên, các cậu là một đám người bại hoại!" Đinh Miểu Miểu tiện tay cầm chậu nhựa trên bàn ném đi, bọn nhóc kia lập tức tránh được.

“Để tớ xem món đồ chơi này có phải thứ tốt hay không nhé.”

Một đứa nhóc trong đó đưa tay bắt lấy búp bê thỏ con đặt ở trên giường, lật qua lật lại nhìn vài cái, sau đó tự nhiên mang về giường của mình.

Những đứa khác cũng học theo, cầm đồ ăn vặt dưới giường và chăn mền của

Viên Viên mang về chỗ mình.

Điều kiện kinh tế của cô nhi viện không ổn cho lắm, bình thường đều dựa vào khoản quyên góp của người tốt bụng, nhưng cô nhi viện bọn họ vừa cũ vừa rách, cho dù mang đi xây dựng hình tượng từ thiện cũng không đẹp nổi.

Lâu lắm rồi không có ai quyên góp, cũng không có cách nào cải thiện chất lượng cuộc sống.

Đột nhiên có nhiều đồ tốt như vậy, bọn họ đều tranh nhau chọn lấy vài món mình thích, còn không quên cười nhạo Viên Viên vô liêm sỉ nhận ba lung tung.

Rất nhanh đồ đạc được bác Trương cất kỹ đã bị cướp đi hơn nửa, giường Viên Viên cũng bị lắc lư đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tuy rằng sức chiến đấu Đinh Miểu Miểu cao, nhưng mấy thằng nhóc kia cũng không phải dạng vừa, cô nhóc một không chọi được mười, ngay sau đó đã bị áp chế.

——

Trên đường cái xe cộ đi lại tấp nập, sự ồn ào bên ngoài hoàn toàn đối lập với sự yên tĩnh trong xe.

Cao Châu không dám lên tiếng, anh ta cảm thấy hình như Úc tiên sinh có tâm sự nên không dám quấy rầy.

Bởi vì từ sau khi lên xe, Úc Cẩm Kiêu vẫn duy trì một tư thế, ngay cả dáng ngồi cũng không thay đổi.

Không được, quá áp lực, Cao Châu muốn thoáng hơn nên khẽ mở của kính ra một khe nhỏ.

Gió tranh nhau chui vào khe hở, vòng qua tay Úc Cẩm Kiêu.

Cảm giác ngứa nơi đầu ngón tay khiến anh tỉnh táo lại.

Úc Cẩm Kiêu cau mày nhìn kỹ lá cờ xấu xí kia, phía dưới chữ "bắt cóc" hơi nhô lên, giống như đang che cái gì đó.

Anh xé tấm vải ra, đó là một con búp bê sư tử nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác cô đơn.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 28



Tầm mắt Úc Cẩm Kiêu khẽ di chuyển, anh đưa tay cầm lấy con búp bê theo bản năng.

Anh biết.

Tối hôm qua nhìn thấy con búp bê này xuất hiện ở đầu giường Úc Viên Viên, anh đã biết là Úc Minh Hi tặng.

Chẳng lẽ đứa nhỏ ngốc kia coi Viên Viên là em gái mình thật sao?

Trái tim anh giống như bị cái gì đó đ.â.m vào, tạo một lỗ hổng, sự đau buồn cũng theo đó mà len lỏi vào từng chút, làm cho Úc Cẩm Kiêu không nhịn được nhớ tới cô con gái mất tích của anh.

Mặc dù như thế nào cũng không ai có thể thay thế được, không một ai!

Cho dù một số cảm giác sẽ vô tình chạm vào anh, nhưng có những chuyện vốn dĩ không thể quên, cũng như trên thế giới này tồn tại vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành.

Và vết thương này khắc sâu một cách tàn nhẫn vào trái tim anh.

Bàn tay anh vô ý thức nắm chặt, ngay cả Úc Cẩm Kiêu cũng không phát hiện sự bình tĩnh của mình lại bị xáo trộn triệt để như vậy.

Búp bê trong tay không chỉ làm cho anh nhớ tới đứa con gái mất tích, mà còn khiến anh nghĩ đến Úc Minh Hi.

Đứa con trai dịu dàng hiểu chuyện kia ôm tâm tình gì mà lại tặng con búp bê này cho Viên Viên?

Anh còn nhớ rõ mặc dù Ánh Trạch muốn nhưng Úc Minh Hi cũng không chịu cho.

Có lẽ vết thương vĩnh viễn không thể khép lại kia không chỉ ở trong lòng một mình anh.

Chỉ là đứa con trai nghe lời hiểu chuyện kia chưa bao giờ lôi vết thương lên cho người khác xem, chỉ biết yên lặng cuộn mình lại, một mình khổ sở.

“Cao Châu, về cô nhi viện Thiên Sứ một chuyến đi." Úc Cẩm Kiêu đột nhiên nóng lòng, phá tan sự bình tĩnh vốn có của anh.

Cuối cùng anh cũng cảm nhận được thế nào là nóng lòng.

Thật sự rất buồn cười.

Anh không ngờ có ngày mình lại như vậy, Úc Cẩm Kiêu bị cảm xúc xa lạ làm rung động một lần nữa.

Cao Châu không quay đầu, chỉ giảm tốc độ xe: "Úc tiên sinh, anh... quên gì ạ?”

“Tôi quên đưa con búp bê này cho Viên Viên rồi.” Úc Cẩm Kiêu cúi đầu nhìn con búp bê sư tử nhỏ trong tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng cầm nó như đang bảo vệ đồ dễ vỡ.

“Vâng.”

Đầu xe quay ở giao lộ, rồi đi về hướng cô nhi viện Thiên Sứ.

Giờ này khắc này, trong ký túc xá cô nhi viện đã huyên náo túi bụi.

Ngay cả những đứa trẻ chơi bên ngoài cũng vây xem ở cửa, nhưng bọn nhóc sợ mấy cậu bé kia, không dám đi vào hỗ trợ, lại càng không dám đi nói cho người lớn.

Mấy thằng nhóc này cao nhất trong cô nhi viện, hơn nữa bọn nó luôn đi theo đoàn bắt nạt người khác, ai dám phản kháng sẽ bị bắt nạt âm thầm.

Cho dù tố cáo với người lớn, bọn nhóc cũng sẽ không an phận được bao lâu, sau đó còn bắt đầu giở trò khi không có người khác ở đây.

Đinh Miểu Miểu và Úc Viên Viên, hai người nhỏ bé đại chiến bốn tiểu ma đầu, cuối cùng mệt mỏi thở hồng hộc, đồ ăn vặt và đồ chơi không giữ lại được dù chỉ một cái, ngay cả chăn cũng bị bọn nhóc kia kéo trên mặt đất dẫm vài cái.

Úc Viên Viên vừa mệt vừa khổ sở đột nhiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm chăn dưới đất đỏ mắt.

Đó là đồ ba mua, là ba cố ý mua chăn mềm mại cho cô.

Nước mắt cô bé tí tách rơi xuống, Úc Viên Viên gào khóc ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé dùng sức lau dấu chân: "Đừng giẫm lên chăn ba tớ mua, không được giẫm, các cậu là người xấu, một đám xấu xa.”

“Tớ cứ giẫm! Giẫm này!" Nói xong, mấy thằng nhóc kia lại nhảy lên giẫm vài cái.

"Huhuhu, không được giẫm lên cái chăn ba mới mua cho tớ..." Viên Viên khóc thảm thiết, muốn gom cái chăn lại thành một cục tròn, nhưng bọn nhóc vẫn cố ý giẫm lên không buông chân, còn không ngừng làm mặt quỷ với cô bé.

"Đồ không biết xấu hổ, cậu không có ba đâu, cậu vốn dĩ không có ba!”

Mới vừa đi tới cửa phòng, Úc Cẩm Kiêu đã nghe thấy động tĩnh ồn ào bên trong.

Anh vốn định để sư tử nhỏ ở đấy rồi rời đi luôn, nhưng vừa thấy rõ tình huống bên trong, khí tức trên người anh đột nhiên trở nên cực kỳ dọa người.

Ngay cả trẻ con vây quanh cửa xem náo nhiệt cũng nhận thấy có gì đó không đúng, bọn nhỏ dựa vào bản năng lập tức trốn sang hai bên, nhường đường cho Úc Cẩm Kiêu.

Trong phòng, mấy thằng nhóc vừa giẫm lên chăn, vừa làm mặt quỷ: "Rõ ràng cậu là trẻ mồ côi, vậy mà lại vô liêm sỉ nhận ba lung tung, cậu không có ba đâu! Hahaha!”

Thằng nhóc vốn đang cười to đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không ổn.

Phía sau sao lại lạnh thế nhỉ, giống như có cái gì đó cực kỳ nguy hiểm đang đứng sau lưng mình ý.

Đột nhiên bị nhấc bổng lên, trong phòng nhất thời lặng ngắt, thằng nhóc quay đầu nhìn, trái tim đập thình thịch, sợ tới mức biến thành chim cút.

Úc Cẩm Kiêu kéo cổ áo thằng nhóc, ánh mắt anh như muốn g.i.ế.c người, gằn từng chữ: "Bây giờ cô bé có ba rồi.”
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 29



Mười mấy bạn nhỏ đứng trong ngoài phòng, không ai dám nói chuyện dưới sự áp bức mạnh mẽ của Úc Cẩm Kiêu.

Cảm giác áp bức của người lớn vốn rất mạnh.

Hơn nữa anh còn đang tức giận!

"Ba!" Úc Viên Viên khóc đến mức hai mắt nhắm tịt, cô bé mở tay nhào tới chỗ phát ra âm thanh: "Ba tới đón Viên Viên về nhà sao?"

Mọi người trong phòng lập tức nhìn thấy Úc Viên Viên ôm lấy thùng rác cao bằng nửa người bên cạnh, khóc huhuhu không ngừng.

Úc Cẩm Kiêu cảm thấy mình như bị dội một chậu nước lạnh, anh rất muốn bỏ qua tiểu quỷ này, dứt khoát rời đi.

"Ba, mới không gặp một tí mà ba đã béo lên rồi." Cô bé đột nhiên nấc cụt, sau đó khó khăn ngẩng đầu lên: "Chắc chắn ba ăn vụng!"

Lũ nhóc trong phòng rất muốn cười nhưng lại không dám.

Ở trong cô nhi viện, người bọn nhóc sợ nhất là thầy giáo, nhưng người đàn ông ngoài cửa này còn đáng sợ hơn cả thầy giáo...

Anh vừa cao vừa đẹp, so với những người bọn nhóc đã gặp trong đời còn đẹp hơn, nhưng trong đôi mắt kia lại mang cảm giác lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Nó giống như một cơ chế không thể tránh khỏi ẩn trong bóng tối, có thể đ.â.m xuyên qua con người một cách không thương tiếc bất cứ lúc nào.

"Ba thùng rác của con quả thật đã ăn không ít thứ." Úc Cẩm Kiêu cười lạnh một tiếng, còn cố ý thò đầu ra nhìn: "Quất mốc meo, lê thối rữa, bụi bặm nhiều quá... Con muốn ăn không?"

Không đúng, tại sao tiếng nói của ba lại truyền đến từ bên cạnh nhỉ?

Úc Viên Viên dụi mắt, đột nhiên phát hiện mình ôm nhầm người, vì thế cô bé lập tức chạy qua ôm Úc Cẩm Kiêu.

Mới ôm thùng rác xong mà lại muốn ôm anh, Úc Cẩm Kiêu không chút do dự dùng lòng bàn tay chống lên trán cô bé, không cho cô bé tới.

"Chú... chú là ai? Buông cháu ra!" Thằng nhóc giãy dụa trong tay Úc Cẩm Kiêu, giống như cua gạch bị nhốt trong lồng hấp.

Úc Cẩm Kiêu mặt không chút thay đổi liếc thằng nhóc một cái, đột nhiên cổ áo sau của nó bị rách nát, rơi xuống đất ngã một cái.

"Huhuhu, chú bắt nạt người khác! Cháu sẽ nói với thầy!" Thằng nhóc khóc muốn đi ra ngoài, Úc Cẩm Kiêu chỉ dịch sang bên trái một bước nhỏ đã chặn cửa, dứt khoát cắt đứt đường đi của nó.

Lũ nhóc đi theo thằng nhóc này làm chuyện xấu bây giờ đều bị dọa sợ, rụt cổ như chim cút không dám nhìn anh.

"Cháu cũng biết khóc à? Chú cứ tưởng cháu chỉ biết bắt nạt người khác cho đến khi bọn họ khóc thôi chứ." Giọng nói trầm thấp đáng sợ tới gần hơn, thằng nhóc sợ tới mức liên tục lùi về phía sau: "Bắt nạt người khác vui lắm sao? Có muốn chú chơi với cháu không? Thủ đoạn của chú rất nhiều, chắc chắn sẽ làm cho cháu đau đến mức không muốn sống nữa."

Bọn nhóc không hiểu "đau đến mức không muốn sống" có ý gì, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt và biểu tình của Úc Cẩm Kiêu, là có thể hiểu được sự đáng sợ trong câu nói đó.

"Úc tiên sinh? Sao cậu lại quay về rồi?" Bác Trương phơi chăn rồi làm vệ sinh xong, vừa trở về đã thấy trước cửa phòng có một đám bạn nhỏ chen chúc, còn tưởng rằng xảy ra chuyện.

Úc Cẩm Kiêu đột nhiên như được người ta đánh thức, sự thô bạo trên mặt anh thoáng biến mất, anh không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn về phía cô bé bên cạnh.

Anh điên à?

Anh vừa mới nói cái gì... Cô bé có ba rồi?

Khi nhìn thấy cảnh đó ở cửa phòng học, Úc Cẩm Kiêu thật sự định đón Viên Viên về.

Vốn tưởng rằng sau khi mua đủ đồ cô bé cần, Viên Viên sẽ có thể sống khá hơn một chút, nhưng vừa rồi đám nhóc kia bắt nạt cô bé như vậy... Nếu để cô bé ở chỗ này, làm sao có thể có cuộc sống tốt đẹp được đây?

"Ba ba, chúng ta cùng nhau về nhà được không?" Úc Viên Viên thừa dịp anh sững sờ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy chân anh.

Chơi xấu, cô bé dứt khoát ngồi thẳng lên giày Úc Cẩm Kiêu.

Nặng quá...

Lý trí của Úc Cẩm Kiêu đã trở lại, anh muốn nhấc chân rời đi, nhưng tiểu quỷ này lại không hề có ý buông tay.

"Bác Trương, bọn họ lại bắt nạt Viên Viên ạ!" Đinh Miểu Miểu lau bụi trên mặt, giơ cánh tay nhỏ lên án.

Lý trí đột nhiên vỡ vụn, Úc Cẩm Kiêu nhịn không được nhíu mày: 'Lại'? Ý là đám nhóc này thường xuyên bắt nạt Úc Viên Viên?
 
Back
Top Bottom