Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện

Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 10



Vứt bỏ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc thút thít kia, trong lòng mọi người trầm xuống.

Dáng vẻ Úc Viên Viên như tiểu thiên sứ thực tế, ai nỡ vứt bỏ cô bé đáng yêu như vậy chứ?

Ngay cả Úc Minh Hi cũng cảm thấy trong lòng nặng trịch, rất khó chịu.

Mặc dù cậu không hiểu vì sao Úc Viên Viên nhất định phải gọi ba cậu là ba, nhưng cô bé này cũng rất đáng thương, chỉ nhìn quần áo trên người cô và mái tóc rối bời cũng đủ để gợi lên lòng trắc ẩn.

Cả căn nhà, chỉ có Úc Ánh Trạch ôm cánh tay, khinh thường thế tấn công khóc lóc của Úc Viên Viên, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Khóc là khóc, nhưng bánh bao nhỏ này khóc vô cùng yên tĩnh, giống như là sợ ầm ĩ, chỉ co rúm lại hít mũi, ánh mắt ửng hồng, nước mắt rơi lã chã đã biến khuôn mặt cô bé trở nên bẩn thỉu.

Không biết vì sao, chuyện cũ chôn dấu trong lòng Úc Minh Hi đột nhiên bị kéo ra, thế giới giống như túi nilon bị buộc chặt, không khí trở nên càng ngày càng loãng.

"Minh Hi?" Úc Cẩm Kiêu phát hiện có gì đó không ổn, anh quay đầu gọi thằng bé.

Người hầu khẩn trương vội vàng vây quanh, trong phòng trở nên hỗn loạn.

Bệnh hen suyễn của đại thiếu gia đã ổn định hơn rất nhiều, sao đột nhiên lại...

Rõ ràng xung quanh đều là không khí nhưng ngực Úc Minh Hi lại phập phồng liên tục như không thở được.

Cậu há to miệng cố gắng thở làm cho Úc Viên Viên nghĩ đến hình ảnh cá rời khỏi nước trong tiên cảnh.

Bộ dạng khi sắp c.h.ế.t của chúng cũng cố gắng hít thở, cuối cùng... không bao giờ nhúc nhích nữa.

"Ô... oa..." Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng khóc đáng thương.

Úc Viên Viên vừa rồi còn khóc cẩn thận từng li từng tí như bị dọa sợ, nhưng giờ lại quỳ trên đất, tay liên tục vỗ nhẹ lên đầu Úc Minh Hi: "Có phải anh trai không thoải mái không? Viên Viên cho anh tiên khí, Viên Viên cho anh hết...... Ô ô ô anh trai đừng chết."

Úc Minh Hi và anh trai báo đen của cô ở tiên cảnh giống nhau như đúc, cô bé sao có thể phân biệt được chứ, vừa nhìn thấy bộ dáng đau khổ vừa rồi của Úc Minh Hi, cô bé sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Điều đầu tiên cô nhớ tới là móng vuốt của mình có thể mang đến may mắn, vì thế vội vàng vỗ nhẹ lên đầu Úc Minh Hi.

Ý thức vốn đã có chút mơ hồ, nhưng trên đầu thoáng cái cảm nhận được sự đụng chạm, làm cho Úc Minh Hi cảm giác được một loại ấm áp từ đỉnh đầu lan tràn xuống, thân thể và tinh thần khẩn trương hơn, dường như sự khó chịu cũng được giảm bớt.

Úc Cẩm Kiêu nhanh chóng cầm một cái chai xuống, đưa đến bên miệng Úc Minh Hi: "Nhanh!"

Sau khi dùng thuốc, sắc mặt khó coi Úc Minh Hi dần dần biến mất.

"Anh trai, anh sao rồi?" Úc Ánh Trạch vừa rồi còn kiêu ngạo lăn lộn bây giờ cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, khẩn trương nắm tay anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như muốn khóc.

Cuối cùng hô hấp cũng thông, Úc Minh Hi vừa khôi phục thì lập tức cố gắng mỉm cười an ủi mọi người: "Con không sao, mọi người đừng lo lắng."

Úc Viên Viên rưng rưng nước mắt, cô bé vẫn đang cẩn trọng truyền sự may mắn của mình, Úc Ánh Trạch phiền lòng đánh tay cô một cái, hung dữ nói: "Vuốt cái gì mà vuốt, em đừng vuốt nữa, phiền anh trai đấy."

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn giống như củ cải tròn thoáng cái đỏ rực, cảm giác đau đớn làm cho Viên Viên uất ức muốn khóc.

Nhưng... hình như anh trai rất khó chịu, cô không muốn làm phiền đến anh trai nữa.

"Viên Viên, lúc nãy anh cảm thấy sự ấm áp từ tay em đấy!" Một đôi tay hơi lạnh nhẹ nhàng bắt lấy mu bàn tay đỏ ửng của cô bé, Úc Viên Viên đỏ mắt ngẩng đầu, mỉm cười đối diện với khuôn mặt Úc Minh Hi: "Viên Viên đừng khóc, nói cho anh trai biết em là tiểu thiên thần gì đi?"
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 11



Úc Viên Viên thút thít muốn khóc, giọng nói cũng nhỏ đến mức đáng thương, ánh mắt sợ hãi nhìn Úc Minh Hi: "Viên Viên là Tiểu Miêu, là Tiểu Miêu ở tiên cảnh, anh trai thích Miêu Miêu không?"

"Có chứ." Úc Minh Hi cố ý dịu dàng như không nhịn được cảm thán: "Tiểu Miêu Miêu rất đáng yêu, anh trai rất thích."

"Vậy anh trai... khá hơn chút nào chưa?" Úc Viên Viên ghé vào bên cạnh sô pha nắm ngón tay lạnh như băng của Úc Minh Hi, mềm mại hỏi: "Anh trai còn cần tiên khí không?"

Úc Minh Hi cố gắng ngồi thẳng dậy, ôm Viên Viên vào trong ngực: "Anh không sao rồi, Viên Viên có thể trò chuyện với anh một chút không?"

"Được ạ!" Cô bé trong lòng cậu gật đầu liên tục.

"Anh, anh lên lầu nghỉ ngơi đi, mặc kệ cô bé." Úc Ánh Trạch khó chịu nói.

Mặc dù Úc Ánh Trạch không thích nhưng cũng không dám thể hiện ở trước mặt anh trai, cậu biết bệnh của anh trai không thể bị k*ch th*ch cũng không đành lòng làm cho anh trai khó chịu, nếu không phải do đột nhiên hôm nay ba mang cô bé về...

Khoảng khắc nhìn thấy Úc Viên Viên kia, cậu không hiểu sao lại sợ hãi vì sợ sự chú ý của ba sẽ không còn đặt lên người các cậu nữa.

Rõ ràng ba đã bề bộn nhiều việc, rất ít khi ở bên các cậu, chuyện đã hứa cũng quên làm.

Nếu sự quan tâm ít ỏi này lại bị chia...

"Viên Viên, trước đây em sống ở đâu? Còn nhớ không?" Úc Minh Hi nói khiến Úc Cẩm Kiêu vốn đang nhíu mày bỗng giãn ra.

Con trai lớn thông minh khiến anh không phải lo nhiều, anh vừa nghe đã biết Úc Minh Hi đang cố ý dẫn dắt Úc Viên Viên nói ra chút tin tức hữu dụng.

"Ngôi nhà đó rất lớn, sân cũng thế, có nhiều bạn nhỏ lắm."

Úc Minh Hi ngẩng đầu nhìn ba, Úc Cẩm Kiêu tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì đó, hai người tâm linh tương thông trao đổi bằng ánh mắt.

"Vậy người đã chăm sóc em từ trước đến nay tên là gì, em còn nhớ không?"

Viên Viên giống như một cái gối ôm mềm mại được ôm vào trong ngực, vì để giảm bớt lo âu cùng khẩn trương của cô, bàn tay Úc Minh Hi nhẹ nhàng nắm nắm tay nhỏ như bánh trôi, tay kia thong thả nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nhỏ.

"Bác Lý... bác Trương... bác Lâm... còn có dì Trần." Bàn tay tròn của cô nắm thành nắm đấm, ngón tay lần lượt xòe ra để đếm, vừa ngắn vừa nhỏ, giống như củ cải nhỏ cắm trong đất: "À đúng rồi, còn có bác Vương!"

Vẻ mặt Úc Minh Hi ngưng trọng, do dự một lúc thì hỏi: "Vậy ba mẹ em đâu?"

Cô bé im lặng không nói lời nào, vùi ở trong lòng Úc Minh Hi, ánh mắt nhỏ nhắn nhìn về phía Úc Cẩm Kiêu.

Ba không cho cô gọi ba, vậy cô dùng mắt nhìn cũng được chứ nhỉ?

Ánh mắt nhỏ ủy khuất kia không hề che giấu, biến thành một bàn tay vô hình, liều mạng chỉ Úc Cẩm Kiêu , trong không khí còn trôi nổi hai chữ "Ba ba" to như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của Úc Viên Viên, Úc Ánh Trạch tức giận "Hừ" một tiếng.

Nếu không phải không muốn chọc anh trai tức giận, có lẽ cậu đã đá củ cải nhỏ kia xuống khỏi người anh trai từ lâu rồi.

"Vậy em nhìn thấy ba từ đâu, và làm thế nào để tìm được ba?" Phản ứng của Úc Minh Hi không lớn bằng Úc Ánh Trạch về việc Úc Viên Viên gọi Úc Cẩm Kiêu là ba.

Trên người cô bé đáng yêu này có hơi thở đặc biệt, luôn khiến Úc Minh Hi nghĩ đến em gái của mình.

Cô em gái không bao giờ về nhà nữa.

"Trên TV." Cô cắn ngón tay nhìn quanh sau đó giơ ngón tay chỉ vào một cái hộp đen trong phòng khách: "Em nhìn thấy trên TV!"

Ánh mắt Úc Cẩm Kiêu khẽ động, ánh mắt trở nên sắc bén.

Biết anh trên TV à...

Phải thật không?

Úc Ánh Trạch vốn không muốn chen vào, nhìn theo tay Úc Viên Viên vào cái hộp đen, nhịn không được cười ra tiếng: "Ha ha, có phải em ngốc không, đó không phải là TV, đó là hộp tiền tiết kiệm của anh mà! TV ở bên kia kìa!"

Ánh mắt ngơ ngác ngây ngốc chuyển từ hộp đen sang bên cạnh, đó là một màn hình đen kịt lớn bằng tường, chỉ riêng độ cao đã có thể so sánh với chiều cao của Úc Viên Viên.

"Cái gì! Đây là TV?" Viên Viên khiếp sợ.

TV nhà ba cao hơn TV nhà cô nhiều thế, còn to hơn nữa!
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 12



"Viên Viên muốn xem TV không?" Úc Minh Hi thuận thế nhấn điều khiển từ xa, màn hình lớn sáng lên, ngay sau đó xuất hiện một chú chó còn lớn hơn cô.

Chú chó đang chạy, tư thế kia cứ như sẽ nhảy ra ngoài ngay giây tiếp theo, Úc Viên Viên sợ tới mức cả người run lên, liều mạng chui vào trong lòng Úc Minh Hi.

"Viên Viên sợ." Úc Viên Viên rụt đầu dưới cánh tay anh trai, giơ tay che cái đầu nhỏ , khẩn trương nhắm mắt lại: "Viên Viên không dám nhìn."

"Được thôi, không xem nữa." Cậu mỉm cười tắt TV, Úc Minh Hi lại kiên nhẫn hỏi: "Viên Viên có thể nói cho anh trai biết, sau khi nhìn thấy ba trên TV thì em tìm được ba bằng cách nào không?"

"Lúc trước em xem TV, thầy Lý nói công ty của ba ở đây, trên đường em hỏi rất nhiều chú dì anh chị tốt bụng, bọn họ nói cho em biết làm sao đi tới đây đấy." Nói xong Úc Viên Viên đắc ý vô cùng, thân thể nhỏ nhắn thẳng tắp: "Em còn ngửi thấy mùi ba ở giao lộ!"

Úc Cẩm Kiêu bị lời của cô chọc cười: "Mùi? Nhóc là cún con à?"

Cô bé cuộn mình trong lòng Úc Minh Hi đưa tay vỗ Úc Cẩm Kiêu một cái rồi nói: "Viên Viên là Miêu Miêu! Là Tiểu Miêu Tiên!"

"Đúng đúng đúng, Viên Viên là Tiểu Miêu siêu cấp đáng yêu." Úc Minh Hi cười xoa đầu cô để an ủi.

Úc Viên Viên rất hưởng thụ động tác này của cậu, đầu cô được tay cậu xoa như con mèo nhỏ xù lông.

Úc Ánh Trạch ôm tay, vẻ mặt khinh thường nheo mắt lại, làm bộ chẳng hề để ý, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm.

Cái đầu nhỏ tròn trịa, tóc rối tung càng lộ ra vẻ dễ thương, lúc anh trai sờ đầu nhỏ của cô, cô còn vui vẻ nheo nửa mắt lại, giống mèo con trên mạng thật...

Hơn nữa sau khi tay anh trai đặt lên cái đầu nhỏ kia, vẫn không ngừng xoa xoa...

Chẳng lẽ sờ vào rất thoải mái à?

Nghĩ tới đây, Úc Ánh Trạch không tự chủ được nắm ngón tay, bắt đầu tò mò xúc cảm của Úc Viên Viên.

"Viên Viên, em ngồi xuống sô pha trước đi, anh đi lấy đồ ăn cho em, được không?" Úc Minh Hi ôm Úc Viên Viên từ trong n.g.ự.c ra rồi đặt lên sô pha, động tác vừa dịu dàng vừa cẩn thận.

Úc Viên Viên bất động bất nháo rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ngay ngắn.

Bởi vì chân cô quá ngắn nên lúc ngồi ở trên sô pha phải duỗi chân thẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối, trông đáng yêu đến mức không nói nên lời.

Úc Minh Hi nháy mắt với ba một cái, sau đó hai ba con một cao một thấp đi vào phòng bếp thì thầm.

Người hầu cũng đi làm việc của mình, trong phòng khách chỉ còn lại Úc Ánh Trạch và Úc Viên Viên.

Đi hết rồi! Tận dụng cơ hội thôi!

Úc Ánh Trạch đứng một bên như không có việc gì rồi khẽ dịch vài bước, dần dần tới bên tay vịn sô pha, cố ý lui về phía sau, đứng ở vị trí phía sau, liếc mắt âm thầm quan sát Úc Viên Viên.

Bánh bao nhỏ trên sô pha đặt toàn bộ tâm tư ở trên người ba cùng anh trai, mắt nhỏ không chớp một cái, chuyên chú lại nghiêm túc nhìn về hướng phòng bếp, đáng yêu giống như búp bê giả mặc cho người ta bài bố.

Tốt lắm, không phát hiện, đã đến lúc...

Úc Ánh Trạch khẩn trương vô cùng, cánh tay buông xuống chậm rãi nâng lên, lặng lẽ vươn l*n đ*nh đầu Úc Viên Viên.

Viên Viên không hề phát hiện không tự chủ được run rẩy một cái.

Sao lại cảm thấy đầu óc ong ong nhỉ...

Móng vuốt ác ma treo trên đỉnh đầu Úc Viên Viên chậm rãi rơi xuống, cậu nín thở, nhanh chóng phủ l*n đ*nh đầu của cô, thừa dịp Úc Viên Viên còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng xoa hai cái, sau đó rụt tay lại nhanh như chớp.

Đại não Úc Viên Viên trì hoãn hai giây rồi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Anh hai, vừa rồi anh sờ đầu em đúng không ạ?"

Úc Ánh Trạch mặt không đổi sắc: "Anh không có."

"Nhưng... nhưng vừa rồi Viên Viên thật sự cảm thấy có người sờ đầu mà." Úc Viên Viên nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ Úc Ánh Trạch thì không có ai khác ở đây: "Ở đây cũng chỉ có anh hai cách em gần nhất thôi."

Úc Ánh Trạch tiếp tục phủ nhận, trên mặt nổi lên nụ cười tà ác: "Có lẽ là... quỷ sờ đó!"

"Quỷ!" Úc Viên Viên hoảng sợ che mặt.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 13



Úc Ánh Trạch đột nhiên thấy mình có thành tựu, đắc ý hừ lạnh một tiếng.

Giây tiếp theo.

Úc Viên Viên ngây người nghiêng đầu: "Quỷ là cái gì? Trông như thế nào vậy ạ?"

Úc Ánh Trạch: "..." Em hỏi anh, anh hỏi ai.

Quỷ gì gì đó, Úc Ánh Trạch đã từng xem trên TV nhưng không nhớ.

Bị đôi mắt chân thành, tràn ngập sự tò mò nhìn, Úc Ánh Trạch không nhịn được cũng phải suy nghĩ: Quỷ là cái gì? Một con quỷ trông như thế nào?

Suy nghĩ vừa bị dời đi, cậu lập tức ý thức được có gì đó không đúng, lắc lắc đầu, thần thần bí bí lại gần tiếp tục hù dọa Úc Viên Viên: "Chính là yêu quái rất xấu xa, thích ăn thịt trẻ con đấy!"

Ăn... ăn thịt trẻ con?!

Tóc gáy Úc Viên Viên sắp dựng thẳng lên, kéo tay áo Úc Ánh Trạch, cái đầu nhỏ giấu sau lưng cậu: "Anh hai, em sợ, anh mau giúp em xem quỷ ở đâu đi."

Quần áo cậu bị kéo nhẹ bởi cô bé đang vô cùng sợ hãi.

Trước kia Úc Ánh Trạch chưa từng được đối xử như vậy.

Bình thường đều là anh trai chăm sóc cậu, bạn chơi bên cạnh đều là con trai, chỉ biết cãi nhau ầm ĩ, chưa bao giờ có người kéo cậu cầu che chở cả.

Cảm giác được người ta ỷ lại thì ra tuyệt vời như vậy!

Đại não cậu nóng lên, sau khi Úc Ánh Trạch tiếp nhận được lời cầu xin "giúp đỡ" của Viên Viên, hào khí anh hùng tự nhiên sinh ra, gần như đã quên mình là vì hù dọa cô.

"Hừ, có anh ở đây thì quỷ không dám tới đâu, em không phải sợ." Nói xong cậu vỗ n.g.ự.c hai cái, Úc Ánh Trạch ưỡn ngực, theo bản năng vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn của Úc Viên Viên, an ủi cục thịt đáng thương đang run lẩy bẩy kia.

Úc Viên Viên ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng: "Anh hai thật lợi hại!"

"Đó là đương nhiên." Úc Ánh Trạch nhẹ nhàng chống nạnh.

Trong bếp.

Úc Minh Hi làm cho Úc Viên Viên chút đồ ăn, nhân cơ hội trao đổi ánh mắt với ba.

"Ý của con là, lúc trước cô bé lớn lên trong cô nhi viện, bởi vì rất muốn có người nhà, nhìn thấy tin tức có liên quan đến ba trên TV nên coi ba là ba của cô bé?"

"Con cũng không chắc chắn 100%, nhưng nghe những gì Viên Viên nói, con đoán là đúng."

Rõ ràng tuổi không lớn cho lắm, Úc Minh Hi đứng ở trước mặt Úc Cẩm Kiêu chỉ đến n.g.ự.c anh, nhưng nhìn cậu lại có tinh thần phấn chấn cùng vẻ thanh tú chỉ có ở thiếu niên.

Đứa con trai này nói chuyện luôn rất có trật tự, suy nghĩ rõ ràng, phong cách xử sự vượt xa sự ngây thơ nên có ở tuổi này.

Lúc này Úc Cẩm Kiêu cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Giống như mặt nước bình tĩnh đã lâu, đột nhiên nhỏ vào một giọt nước nho nhỏ, lay động vô số gợn sóng.

Chuyện này không khiến anh cảm thấy kinh ngạc lắm nhưng nó khiến anh phải nhìn kỹ đứa con trai này lại một lần nữa.

Anh... có phải quan tâm bọn nhỏ ít quá không?

Thậm chí còn coi việc Úc Minh Hi hiểu chuyện là điều đương nhiên, cho tới bây giờ mới nhận ra cậu khác xa so với tuổi.

"Con cũng chỉ đoán thôi, không chắc chắn lắm, ba có ý kiến gì không?" Thấy ba nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Úc Minh Hi cho rằng mình nói sai cái gì, giọng nói trở nên có chút khẩn trương.

Úc Cẩm Kiêu lắc đầu, đang định mở miệng thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Cao Châu gọi.

Sau khi kết nối, Cao Châu ở bên kia kích động nói: "Úc tiên sinh, tra được rồi, Viên Viên lén chạy ra từ cô nhi viện Thiên Sứ, bên kia cung cấp rất nhiều tư liệu, xác định cô bé sống ở đó thật, chắc chắn không phải bị người ta sai khiến. Vậy... bây giờ lập tức đưa cô bé về nhà sao?"
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 14



Cô nhi viện Thiên Sứ... Nói trắng ra chính là cô nhi viện.

Tiểu quỷ kia thật sự là cô nhi?

Úc Cẩm Kiêu nhận điện thoại vẫn không nói gì, nhưng nội dung trong điện thoại Úc Minh Hi đều nghe được.

Đôi mắt dịu dàng của cậu nhuộm lên sự đồng tình, nhìn cô bé trong phòng khách.

Có lẽ là vì muốn tuân thủ ước định, không được chạy loạn, sau khi Úc Minh Hi đặt cô lên sô pha, Viên Viên vẫn chưa chạm chân xuống đất khiến cậu bớt lo.

Cô bé nghe lời đáng yêu như vậy, nhưng lại là cô nhi?

"Cậu chắc chắn đã điều tra rõ ràng rồi chứ?" Úc Cẩm Kiêu không tin chứng cứ bị tiết lộ nhanh như vậy.

Anh đã trải qua rất nhiều âm mưu đen tối nên luôn nghi ngờ đối với bất cứ chuyện gì.

Có lẽ Cao Châu vẫn đang ở bên ngoài, trong điện thoại ngoại trừ tiếng th* d*c mệt mỏi còn có tiếng gió vù vù: "Tôi đã đi qua trại trẻ mồ côi một chuyến rồi điều tra, Viên Viên là một đứa bé bị ném ở trước cửa trại trẻ, lớn lên ở đó, chưa từng rời đi, tôi cũng đã nói chuyện với gia đình có nguyện vọng nhận nuôi, không có chỗ nào kỳ quái đâu. Bao gồm tất cả nhân viên công tác trong trại trẻ mồ côi, tôi cũng đều..."

"Được rồi, tôi biết rồi, sáng mai sẽ đưa cô bé về." Úc Cẩm Kiêu không nghi ngờ năng lực làm việc của Cao Châu, dứt khoát nói lời kết luận.

"Vâng!"

"Viên Viên thật đáng thương." Ngay từ đầu Úc Minh Hi còn tưởng rằng Viên Viên không ai nuôi nấng nên mới bị đưa đến trại trẻ mồ côi, bây giờ xem ra, chắc hẳn cô bị ba vứt bỏ.

Dù là vì lý do gì, Úc Minh Hi cũng không thể hiểu được sao lại có người ba như vậy.

"Đồ ăn sắp nguội rồi." Cúi đầu nhìn món điểm tâm ngọt trong tay Úc Minh Hi, Úc Cẩm Kiêu vẫn giống như trước kia, một tảng đá lạnh lẽo không có tình cảm.

Úc Minh Hi giật mình hoàn hồn, vội vàng cầm thìa rồi đi ra khỏi phòng bếp.

Nhìn bóng lưng con trai ngày càng cao ngất, Úc Cẩm Kiêu đột nhiên ý thức được có lẽ anh không phải là một người cha xứng chức, cũng không có tư cách đi phê phán người khác.

Ngực anh giống như bị một cảm giác chôn dấu đã lâu dần bao trùm, nhìn ba đứa nhỏ trong phòng khách, anh cảm thấy tất cả như đang mơ.

"Ba ba!"

"Ba ba!"

Tiếng la ngọt ngào giòn tan kéo Úc Cẩm Kiêu trở về hiện thực, Úc Viên Viên nâng chén nhỏ lên, Úc Minh Hi đang đút từng miếng nhỏ cho cô ăn.

Ánh mắt của cô bé nhìn cậu, vui vẻ bên trong tựa như pháo hoa được châm lửa, tràn ngập vẻ hứng thú.

"Đừng..." Úc Cẩm Kiêu vốn định nói đừng gọi bậy, nhưng vừa nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, trái tim từ trước đến nay đao thương bất nhập lại có chút buồn bực.

Úc Minh Hi thừa dịp Úc Viên Viên chú ý đến ba, kéo Úc Ánh Trạch sang một bên, nói rõ tình huống, hy vọng ít nhất đêm nay bọn họ có thể ở chung hài hòa.

Vừa nghe Úc Viên Viên không phải con riêng của ba, tâm tình Úc Ánh Trạch trở nên vô cùng tốt, ngay cả nhìn cô bé kia cũng thuận mắt hơn nhiều.

"Ăn no chưa?" Úc Cẩm Kiêu đi lên, không có biểu tình gì nhìn cái bát trống trơn trong tay cô: "Chưa no thì có thể..."

"Ăn no rồi ạ!" Khuôn mặt phồng lên nhai thức ăn, Úc Viên Viên cố gắng ngẩng đầu nói chuyện, giống như cá nóc nhỏ, đáng yêu đến mức tâm người ta như muốn tan rã.

Người hầu trong góc đang nhỏ giọng thảo luận về bé đáng yêu này, tất cả đều bị Viên Viên làm cho rung động.

"Sắp xếp cho cô bé một phòng." Úc Cẩm Kiêu nhìn về phía quản gia, rồi nhìn về phía người hầu chỉ biết ngắm Úc Viên Viên: "Chuyện còn lại giao cho hai người."

"Vâng, thưa ngài."

"Này." Thân hình anh cao lớn tràn ngập áp bách tới gần Úc Viên Viên: "Lát nữa dì bên kia sẽ dẫn nhóc đi ngủ, hiểu chưa?"

"Vậy... ba đi đâu ạ?" Úc Viên Viên ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu thở hổn hển hai cái, nhỏ giọng oán giận: "Ba cao thế, nhìn mệt quá đi."

"Chú muốn làm việc, nhóc đừng tới quấy rầy." Giọng nói lạnh như băng dần dần rời xa, bóng lưng Úc Cẩm Kiêu đi thẳng về phía cầu thang, nhìn trông lạnh lùng nhưng Úc Minh Hi cảm thấy sự dịu dàng và ý thỏa hiệp.

Chỉ là mọi người ở đây đều biết, qua đêm nay, cô bé sẽ bị đưa trở lại trại trẻ mồ côi.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 15



"Viên Viên có muốn đi chơi với anh trai không?"

Úc Minh Hi vừa ngồi xổm xuống, Úc Viên Viên đã tự động nhào vào trong n.g.ự.c cậu ôm lấy cổ.

Hoàn toàn không cần trả lời bằng lời nói, động tác của cô bé đã nói rõ tất cả.

Úc Minh Hi cười ôm Viên Viên lên, rõ ràng nhìn cô mập mạp thế nhưng bế lên lại nhẹ hơn cậu tưởng tượng.

Lúc nãy Úc Ánh Trạch vẫn vô cùng bài xích nhưng giờ không còn nữa, cậu bước chân đi theo phía sau, nhiều lần mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Đột nhiên, trên vai Úc Minh Hi xuất hiện một cái đầu nhỏ, tò mò nghiêng người: "Anh hai, anh đang nói cái gì đó?"

Úc Ánh Trạch: "Anh đã nói cái gì đâuuuu!"

"Nhưng em thấy miệng anh đang động đậy mà."

"Không có! Anh nói không nói là không nói, chẳng lẽ em nghe thấy âm thanh à?"

Úc Viên Viên thất vọng: "Thôi vậy, em còn tưởng rằng anh nói muốn chơi đùa với em."

Trong không khí tràn ngập sự chán nản, hơn nữa phối hợp với khuôn mặt Viên Viên đang nhíu mày khiến không ai chống đỡ nổi năm giây.

Úc Ánh Trạch hít sâu một hơi, bất chấp tất cả nói: "Cũng không phải là không thể."

"Vậy anh hai muốn chơi với em sao? Tốt quá!" Cái đầu nhỏ nhô lên, bàn tay cố gắng vươn ra chạm vào Úc Ánh Trạch.

Mặc kệ cô bé cố gắng như thế nào thì bàn tay cũng chỉ có thể khoác lên vai Úc Minh Hi.

Úc Ánh Trạch không kiên nhẫn đỏ mặt đi lên phía trước, thô bạo đưa tay cho cô, quay mặt đi không nói lời nào.

Ba người bạn nhỏ đi lên lầu một cách kỳ lạ và cùng nhau vào phòng của Úc Minh Hi.

Tuy rằng tuổi Úc Minh Hi không lớn lắm, nhưng phòng rất gọn gàng, đồ đạc đều được phân loại, vừa nhìn đã biết sau khi sử dụng sẽ thu dọn sạch sẽ.

Kỳ thật Úc Minh Hi không có đồ chơi gì, ngược lại đầu giường đặt mấy con búp bê bằng nhung, đều là động vật nhỏ đáng yêu.

Chỗ trống bên giường trải thảm mềm mại, Úc Minh Hi đặt Viên Viên lên thảm, ôm tất cả đồ chơi bằng nhung xuống đặt trước mặt cô.

Viên Viên tiện tay cầm lấy một con thỏ nhỏ xoa xoa lỗ tai nó, nhưng rất nhanh sau đó đã tìm được một niềm vui mới: "Sư tử nhỏ nè!"

Úc Minh Hi thả lỏng ngồi bên cạnh cô bé, nụ cười dịu dàng tựa như ánh sáng ấm áp trong đêm tối, không quá chói mắt, cũng không quá yếu ớt..

Úc Viên Viên ngồi xếp bằng, bàn tay nhỏ nhấc món đồ chơi bằng nhung lên xem.

Động tác của cô bé rất nhẹ, giống như là lo lắng cào bị thương chúng nó, nhẹ nhàng cầm, mỗi một con đều chuyên chú chăm chú nhìn thật lâu.

Úc Ánh Trạch nâng cằm ngẩn người ở bên cạnh cảm thấy cách chơi này rất nhàm chán, nhưng thấy bộ dáng hào hứng bừng bừng của anh trai thì chỉ có thể nhẫn nại chơi cùng.

"Viên Viên thích sư tử con!" Sau khi nghiêm túc chọn lựa, Viên Viên cười ôm chặt sư tử con vào lòng.

"Em không thấy thỏ con đáng yêu hơn à?" Úc Ánh Trạch nhịn không được lên tiếng: "Các bạn gái lớp anh đều thích thỏ con."

"Lúc Viên Viên ở chốn bồng lai tiên cảnh, có quen một anh sư tử con, lông của anh ấy rất mềm mại, giống như thế này nè." Úc Viên Viên vùi đầu sửa sang lại bộ lông lộn xộn của sư tử con, ngón tay mập mạp ở giữa nhẹ nhàng trượt: "Anh ấy sẽ cõng Viên Viên cùng nhau chạy như bay, còn có thể giúp Viên Viên đuổi những kẻ xấu đi, nhưng anh ấy thật đáng thương..."

Tuy Úc Ánh Trạch chỉ có tám tuổi, nhưng cậu đã sớm không tin vào những chuyện xưa hư ảo này.

Thấy Úc Viên Viên nói như thật, cậu vừa định vạch trần thì bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói tò mò của anh trai: "Tại sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với sư tử sao?"
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 16



Một giây trước Úc Viên Viên còn vui vẻ nhưng giờ lại cúi đầu, hốc mắt phiếm hồng: "Anh sư tử nhỏ không có mẹ, sau đó ba cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một mình anh ấy... Người xấu thường bắt nạt anh ấy, một mình anh ấy rất vất vả đó, Viên Viên có ba mẹ, còn có các anh trai, nhưng anh ấy chỉ có một mình... Mặc dù vậy anh ấy vẫn đối xử rất tốt với Viên Viên."

Nói xong, cô bé khóc nức nở, đầu cúi thấp hơn, cằm tựa vào trên đầu sư tử nhỏ làm bằng lông nhung.

"Viên Viên nhớ anh sư tử."

"Này, ý của em là... trong câu chuyện của em thì em còn có anh trai?" Úc Ánh Trạch khó tin cười rộ lên: "Haha, không ngờ em còn biết bịa chuyện đấy!"

Úc Viên Viên vừa nghe xong đã tức giận, cô bé đập bán tay nhỏ xuống giường nói: "Không phải bịa đâu, Viên Viên có anh trai thật, có anh trai sư tử nhỏ, còn có anh trai báo đen!"

Cái gì?!

Úc Minh Hi và Úc Ánh Trạch đều choáng váng.

Hóa ra bọn họ cũng ở trong câu chuyện cổ tích đó?

"Em... ý của em là, anh là báo đen?!" Úc Ánh Trạch đột nhiên hăng hái, sống lưng thẳng tắp, liều mạng đè nén nụ cười châm biếm.

"Vâng, anh hai và anh cả đều là báo đen siêu đẹp trai!" Úc Viên Viên hâm mộ giơ hai tay lên, mạnh mẽ nói: "Ba cũng là báo đen siêu đẹp trai!"

Úc Ánh Trạch khoanh tay, cằm đắc ý hếch lên.

Nếu cậu ở trong câu chuyện của cô bé là báo đen siêu đẹp trai vậy thì cậu sẽ không chê bai cô bé nữa!

"Đại thiếu gia, phòng của Viên Viên đã thu dọn xong." Người hầu gõ cửa, nói.

"Cám ơn dì Trần." Úc Minh Hi nói cám ơn, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ tròn trịa: "Viên Viên buồn ngủ chưa?"

"Viên Viên chưa... Viên Viên buồn ngủ rồi ạ." Úc Viên Viên đột nhiên đổi giọng, đôi mắt đen nhánh dịu dàng phản chiếu ánh đèn ấm áp: "Có phải anh trai cũng buồn ngủ rồi không? Viên Viên biết rồi, nếu sau 8 giờ mà trẻ con không ngủ thì sẽ bị quỷ đến bắt đi."

"Nếu người khác ngủ rồi thì Viên Viên có sợ không?" Úc Minh Hi ôm cô bé lên, nhẹ nhàng lắc lư, để cô tựa vào vai mình.

Úc Viên Viên lớn tiếng nói: "Viên Viên rất dũng cảm, Viên Viên không sợ đâu."

Úc Ánh Trạch lảo đảo đứng lên, giơ tay lên cao, cố ý nói nhỏ: "Quỷ đến bắt trẻ con rồi!"

"A a..." Úc Viên Viên kinh hoảng quay mặt đi, cánh tay ôm lấy cổ Úc Minh Hi: "Đừng bắt Viên Viên, Viên Viên rất ngoan."

"Hả, ngoan sẽ không bị bắt sao?" Úc Ánh Trạch khinh thường hừ một tiếng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cái đầu nhỏ nằm úp sấp trên vai anh trai.

Bởi vì sợ hãi, Viên Viên cố gắng rụt vào lòng Úc Minh Hi, nhưng lại tràn ngập tò mò với Úc Ánh Trạch.

Vừa sợ vừa muốn nhìn, đầu giấu một nửa còn nhô ra một nửa, giống như nấm nhỏ trồng trong đất.

Những hành động đáng yêu của cô bé luôn đánh vào tim cậu, làm tan chảy sự lạnh lùng.

Úc Ánh Trạch cảm thấy vô cùng kỳ lạ, n.g.ự.c cậu giống như bị rót cacao nóng vào, vừa ngọt vừa ấm, một cỗ cảm giác không thể khống chế giống như đang điều khiển cậu nói chuyện.

"Em ngoan như vậy, quỷ sẽ không bắt em đâu." Toi rồi, sao lại nói ra những lời không hay như thế chứ, da đầu Úc Ánh Trạch tê dại: "Có anh ở đây, anh sẽ bắt sạch toàn bộ quỷ... rồi... đánh nó một trận, chắc chắn nó sẽ không dám bắt em nữa."

"Oa oa oa, anh hai Ánh Trạch thật tuyệt!" Đầu nấm nhỏ đột nhiên phấn chấn, giơ cánh tay lớn tiếng hoan hô.

Úc Minh Hi đang mỉm cười đột nhiên trở nên cứng đờ, khó tin hỏi: "Viên Viên, sao em lại... biết tên Ánh Trạch?"

Rõ ràng từ sau khi vào cửa, bọn họ không hề nhắc tới tên Úc Ánh Trạch, vậy tại sao cô bé lại biết?
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 17



"Em nói rồi mà, các anh đều là anh trai của Viên Viên." Cô bé rung đùi đắc ý: "Ba tên là Úc Cẩm Kiêu, anh cả là Úc Minh Hi, anh hai là Úc Ánh Trạch."

Mặc dù cách phát âm của cô bé không được chính xác cho lắm, nhưng nếu cẩn thận nghe thì vẫn có thể hiểu được nội dung.

"Viên Viên, em biết tên các anh từ đâu?" Một cảm giác kỳ diệu đột nhiên dâng lên trong lòng Úc Minh Hi.

"Ở tiên cảnh ạ." Viên Viên lơ đễnh nghịch tóc: "Giống như Viên Viên được gọi là Úc Viên Viên."

Vốn dĩ Úc Ánh Trạch không tin lời Viên Viên, cậu cảm thấy cô bé nhập vai quá sâu, xuất phát từ lòng tốt không muốn khinh thường cũng như vạch trần cô bé.

Ngược lại Úc Minh Hi thì im lặng, đột nhiên cậu lắc lắc Viên Viên, ôm cô bé đi ra ngoài: "Được rồi, Viên Viên bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ được không?"

"Được ạ!" Úc Viên Viên ghé vào vai cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Dì Trần dọn dẹp một căn phòng trống, căn phòng trống rỗng không có gì, nhưng giường vừa mới trải xong, vừa lớn vừa mềm, ngồi lên còn có thể lắc lư, đối với Viên Viên mà nói rất mới lạ.

Úc Ánh Trạch không thể hiểu được mạch não của cô bé: "Trước đây em chưa từng ngủ trên giường à?"

Nằm ngửa trên chiếc giường to, tay chân Úc Viên Viên đập lên đập xuống như vỗ nước: "Lúc trước giường mà Viên Viên ngủ nhỏ lắm, nhưng cái giường này... lớn quá!"

Cô bé nhanh chóng trở mình trên giường, cuộn tròn chân ngồi xổm rồi cố ý nhẹ nhàng nhảy xuống.

Động tác và ánh mắt cô bé rất cẩn thận, giống như một con mèo nhỏ.

"Hơn nữa cái giường này mềm quá, lúc trước giường cứng quá, còn có động vật nhỏ biết cắn người..."

Úc Ánh Trạch nghi hoặc gãi đầu: "Động vật nhỏ nhỏ là gì?"

"Chắc là muỗi." Úc Minh Hi cau mày nhẹ giọng giải thích.

Cậu đã hiểu đại khái cảnh sinh hoạt trước đây của Viên Viên, không tính là tồi tệ quá, nhưng chắc cũng không khá hơn là bao.

Cho dù so sánh với những đứa trẻ bình thường cũng có một khoảng cách rất lớn.

Nhưng nói đến đây trong giọng của cô bé không có chút oán giận nào, cũng không có ghét bỏ, có lẽ cô bé đã chấp nhận với hoàn cảnh của mình, không soi mói.

"Ánh Trạch, muộn rồi, em đi tắm rồi ngủ đi." Úc Minh Hi vừa kéo chăn cho Úc Viên Viên, vừa nói.

Úc Ánh Trạch ngáp một cái thật dài rồi xoay người muốn đi, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: "Chúc anh hai ngủ ngon!"

Bước chân cậu bỗng dừng lại, Úc Ánh Trạch cố gắng giữ mình lạnh lùng, vẫy tay: "Ừ, ngủ ngon."

Sau đó cậu hốt hoảng nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Viên Viên và Úc Minh Hi, cậu mới đắp chăn cho cô bé, đặt sư tử con lên gối: "Viên Viên có thể đồng ý với anh, sau này đừng nói cho người khác biết chuyện ở Tiên cảnh không? Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, nếu bị người xấu biết, chắc chắn họ sẽ bắt nạt Viên Viên."

Cô bé ba tuổi này vô cùng tin tưởng anh trai mình, ngay cả "Vì sao" cũng không hỏi, đã lập tức gật đầu đồng ý: "Viên Viên hứa với anh trai, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, Viên Viên sẽ không nói cho người khác biết!"

"Ngoan lắm. Vậy... Viên Viên ngủ một mình được không?" Úc Minh Hi mỉm cười nói.

Úc Viên Viên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tay nắm lấy mép chăn: "Được ạ."

Úc Minh Hi sợ ban đêm cô bé tỉnh lại sợ hãi nên cố ý để lại một chút ánh đèn ở đầu giường, rồi rón rén rời đi.

Khi đóng cửa phòng lại, sự dịu dàng trên mặt cậu biến mất hoàn toàn, cậu nhanh chóng bước về phía phòng ngủ của mình.

Thân hình cậu khẽ ghé vào bên giường, kéo ra một cái hộp từ bên dưới.

Trong hộp còn cất giấu một cái hộp nhỏ hơn, giống như là bí mật gì đó không thể bị phát hiện đang trốn ở bên trong.

Mở nắp cuối cùng ra, Úc Minh Hi run rẩy lấy ra một tấm ảnh.

Trên ảnh chụp có ba, mẹ còn có em trai Úc Ánh Trạch, mà trong tay Úc Minh Hi còn ôm một đứa bé chưa tới một tuổi.

Đứa bé mặc váy màu hồng nhạt, trong tay túm con búp bê sư tử nhỏ kia, một nhà năm người tươi cười trông rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ toàn bộ người Giang Thành đều biết, Úc gia chỉ còn lại hai đứa con trai.
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 18



Hốc mắt Úc Minh Hi dần dần đỏ lên, lòng bàn tay cậu khẽ run rẩy.

Cậu im lặng nhìn ảnh chụp rất lâu, sau đó nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc, vội vàng cất ảnh vào trong hộp, giống như đang sửa sang lại ký ức đau đớn.

Bên kia phòng ngủ, Úc Viên Viên nằm ở trên giường vẫn chưa ngủ được.

Trong phòng này thật sự quá yên tĩnh, không giống với hoàn cảnh ngủ bình thường, cô luôn cảm thấy bên cửa sổ vang lên tiếng gì đó, góc tối đen rất dọa người.

Cô bé nhắm mắt lại một lúc lâu nhưng cơn buồn ngủ vẫn không đến.

Cô thở dài ngồi dậy, xốc chăn trên người nhảy xuống giường.

Bàn chân nhỏ tròn trịa giẫm trên mặt đất, biên độ mượt mà giống như bánh mì, lạch bạch lạch bạch chạy về phía cửa.

Bên ngoài rất yên tĩnh, xem ra tất cả mọi người đã ngủ rồi, hành lang cũng tối đen...

Không đúng, còn có một chỗ có ánh sáng!

Cửa lặng lẽ bị mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài.

Úc Viên Viên lặng lẽ ghé vào cạnh cửa nhìn một hồi, sau khi xác định phương hướng có ánh sáng, cô bé giẫm chân trần đi về phía đó.

Cô bé không ngủ được thì người khác cũng đừng hòng được ngủ!

Bàn chân nhỏ rón rén giẫm lên sàn nhà, giống như chơi trốn tìm với ánh sáng, cô bé giấu mình trong bóng tối, giơ chân này ra rồi thụt chân kia vào, dường như cô bé đã tự cho mình là nhân vật vô cùng nhanh nhẹn.

Thì ra đây là nơi làm việc của ba!

Thư phòng bật đèn sáng trưng, Úc Cẩm Kiêu sống lưng thẳng tắp, cho dù là thời khắc đêm khuya yên tĩnh nhưng trên người anh vẫn có sự ưu nhã, không lúc nào là không duy trì trạng thái tuyệt vời.

Gần đây có một vụ làm ăn có lợi nhuận vô cùng lớn, Úc Cẩm Kiêu dự định kiểm tra lại một chút điểm mấu chốt.

Lợi nhuận đối với anh mà nói đã không còn ý nghĩa quá lớn, chỉ là... thành công trong công việc, giống như một liều thuốc an thần hữu hiệu, luôn có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời anh.

Làm việc đến nửa đêm, thậm chí là buổi sáng, đối với anh mà nói so với ăn cơm còn bình thường hơn.

Úc Cẩm Kiêu nhíu mày, ánh mắt như thoáng thấy có gì đó đang động đậy.

Rõ ràng đã bảo người hầu đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ Úc Minh Hi không chịu ngủ?

Không đúng, hai đứa con trai này bình thường đều xuất hiện thẳng luôn, một đứa sẽ lễ phép gõ cửa phòng trước, đứa còn lại thì dứt khoát vọt vào trong rồi nói chuyện.

Nhưng bóng đen vừa rồi giống như lén lút, cố ý không muốn để cho anh phát hiện.

Úc Cẩm Kiêu làm bộ không thấy gì cả, bàn tay khẽ xoa huyệt thái dương, cố ý cúi đầu xem văn kiện, ánh mắt lại lặng lẽ chú ý động tĩnh bên cửa.

Úc Viên Viên vẫn đang cố gắng giấu mình trong bóng tối.

A, sao anh lại quên mất tiểu quỷ này chứ.

Thân hình nhỏ nhắn kia vẫn đang di chuyển, hoàn toàn không biết mình đã bị phát hiện, hình như cô bé muốn chơi đánh lén.

Úc Cẩm Kiêu thật sự muốn cười.

Một cục bột trắng lớn như vậy, người như anh sao lại không thấy chứ?

Cũng chỉ có Úc Viên Viên mới cho rằng hành động của mình thành công mỹ mãn mà thôi!

Tuy nhiên cô bé ngốc nghếch này còn biết quan sát, chỉ cần Úc Cẩm Kiêu hơi động một chút, cô bé sẽ lập tức dừng lại, cố gắng co thành một cục nho nhỏ, liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cho đến khi xác định anh không có phản ứng nào nữa mới tiếp tục nhúc nhích về phía trước.

Thân hình màu trắng cách anh càng ngày càng gần, khi đến gần cái bàn, cô bé vẫn không từ bỏ, rón rén đi tới.

Úc Cẩm Kiêu có lẽ đã đoán được cô muốn làm gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Bánh bao nhỏ đã thành công đến bàn học!

Viên Viên xoa xoa tay âm thầm chúc mừng, nhìn ống quần mới thay của Úc Cẩm Kiêu, vươn móng vuốt ra...

"Ba ba! Con bắt được ba rồi!"
 
Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 19



Úc Cẩm Kiêu không nhúc nhích, cũng không đáp lại, anh cố ý muốn thử xem túi sữa nhỏ này đang làm gì.

Kéo một chút nhưng ba không nói lời nào, Úc Viên Viên lại kéo thêm hai cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Ba ba, có phải ba buồn ngủ rồi không? Đừng ngủ ở chỗ này, phải ngủ trên giường mới được!”

Không đợi được anh đáp lại khiến túi sữa nhỏ nóng nảy, sức kéo ống quần càng mạnh.

Nhớ tới chiếc quần đêm nay mình bỏ ra, Úc Cẩm Kiêu lập tức túm lấy móng vuốt nhỏ của cô bé: "Nhóc đang làm gì vậy?"

“Đang mai phục ba đó!" Viên Viên hùng hồn nói.

Toàn bộ thân thể cô bé núp dưới bóng tối của bàn, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn anh, trong ánh mắt vừa có sự đắc ý vừa có sự vui vẻ, bàn tay tròn trịa lại kéo ống quần của anh, tư thế vụng về lại có ý ỷ lại.

"À, chú đã nhìn thấy nhóc ở cửa từ lâu rồi." Úc Cẩm Kiêu lôi người từ dưới gầm bàn ra: “Nhóc lớn như vậy, nhóc cho rằng mắt chú không tốt?"

“Thật sao?!” Úc Viên Viên chấn động vô cùng, lâm vào trầm lặng, cô bé dựng đứng đầu vẻ mặt tuyệt vọng như cả thế giới đang dần sụp đổ.

Thân thể nhỏ bé bị Úc Cẩm Kiêu kéo ra, anh vừa định thả người xuống đất, kết quả cô bé lại âm thầm co chân, giống như trên mặt đất có nham thạch, sống c.h.ế.t không chạm chân xuống mặt đất.

Úc Cẩm Kiêu đoán được cô bé muốn làm gì, nheo mắt lại: "Úc Viên Viên…”

“Ba ôm!" Viên Viên vừa cười vừa vươn hai tay ra.

Hô hấp anh cứng lại, đây là lần đầu tiên Úc Cẩm Kiêu cảm thấy mình gặp khắc tinh, đánh không được, mắng cũng không, càng không thể ném ra ngoài.

Hết lần này tới lần khác cô bé tới làm nũng, mỗi lần trưng bộ dáng đáng thương đều khiến người khác không thể từ chối.

Giống như có ma chú gì đó khiến mọi người yêu quý cô nhóc này.

“Sao nhóc còn chưa ngủ?" Úc Cẩm Kiêu đặt người lên đùi: “Không ngủ được? Các anh đều ngủ cả rồi.”

"Căn phòng quá yên tĩnh, Viên Viên có chút sợ hãi." Hai tay cô bé nắm lấy làn váy, Úc Viên Viên đặt đầu lên mặt bàn tiết kiệm sức lực: "Sao ba còn chưa ngủ ạ? Người lớn ngủ muộn thì không bị yêu quái bắt đi, thật không công bằng mà.”

Ha, tiểu quỷ này còn biết không công bằng cơ à.

“Yêu quái muốn bắt thì bắt đi." Anh vừa trả lời qua loa, vừa xem văn kiện, Úc Cẩm Kiêu hoàn toàn không có cách nào dỗ trẻ con.

Hai đứa con trai khi còn bé đều là vợ nuôi lớn, công việc của anh bận rộn rất ít quản, đợi đến khi đứa nhỏ lớn lên, công việc của anh vẫn bận rộn như cũ, hai đứa con trai đều rất nghe lời, vốn dĩ không cần anh quan tâm nhiều.

Dỗ trẻ con gì gì đó… Đối với anh mà nói là điều không cần thiết.

"Ba đừng sợ." Úc Viên Viên nghiêm túc, quay khuôn mặt già dặn lại vỗ vỗ bả vai anh, cau mày nhìn bốn phía: "Nếu có yêu quái, Viên Viên nhất định sẽ bảo vệ ba, Viên Viên trưởng thành rồi ạ!"

“Trưởng thành rồi? Nhóc bao nhiêu tuổi?”

“Viên Viên 250 tuổi rồi đó!”

Úc Cẩm Kiêu: "?" Lời này dễ khiến người ta hiểu nhầm là 250 tuổi thật lắm đấy nhé.

Tính theo tuổi ở Tiên cảnh thì Úc Viên Viên 250 tuổi thật, nhưng ở đó chỉ như trẻ con, giống cây non mới nảy mầm, so với con người thì bằng nhóc 3 tuổi mà thôi.

“Nhóc nhớ kỹ nhé, nhóc mới ba tuổi thôi.”

“Không phải, Viên Viên 250 tuổi rồi mà.”

“Không, người ở cô nhi viện nói nhóc ba tuổi.”

“Viên Viên thật sự 250 tuổi!”

Úc Cẩm Kiêu: "..." Dừng lại, anh không muốn cãi nhau về vấn đề tuổi tác với tiểu quỷ này, nó còn mệt gấp trăm lần khi anh bàn chuyện làm ăn với người khác.

“Được, nhóc là Đại Viên Viên 250 tuổi rồi." Úc Cẩm Kiêu, phản diện đệ nhất Giang Thành nhận thua ngay tại chỗ.

"Con sẽ bảo vệ ba không bị yêu quái bắt đi." Úc Viên Viên nói tiếp: "Nhưng ba vẫn nên đi ngủ sớm một chút, bác Lý nói nếu không ngủ ngon sẽ biến thành đồ ngốc."

Đồ ngốc? Còn có người ngốc hơn nhóc à?

Úc Cẩm Kiêu lặng lẽ than thở ở trong lòng.

Thư phòng yên lặng mấy giây, cô bé trong lòng giống như đang chờ anh đáp lại, khiến Úc Cẩm Kiêu không thể không tìm lời nói: "Nhóc bảo vệ chú?”

"Đúng ạ, móng vuốt Viên Viên siêu lợi hại đó nha!" Úc Viên Viên nheo mắt lại, ra vẻ hung ác, giơ bàn tay tròn lên triển lãm móng vuốt sắc bén của mình.
 
Back
Top Bottom