Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh

Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 30: Chương 30



Giống như một con vật nhỏ trước con thú hoang, Yul bước đi thật cẩn trọng. Cậu chỉ hy vọng rằng Mikael sẽ không bị kích động bởi những động tác của mình thêm nữa. Nhờ vậy, Yul có thể di chuyển nhẹ nhàng đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Hình ảnh Yul, nửa tr*n tr**ng và bước đi lén lút như kẻ trộm, gần như rất đáng ngờ. Tuy nhiên, không may thay, Yul lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng về vẻ ngoài của mình.

"Phù... tôi tưởng trái tim mình sắp biến mất mất rồi."

Yul, cuối cùng cũng thoát qua được Mikael và ra khỏi phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vô thức định quay lại nhìn về phía phòng tắm, nhưng sau đó tỉnh táo lại và lắc đầu. Cậu nhìn xung quanh và nhận ra rằng sẽ thật khó để nhìn thẳng vào mắt Mikael vô ích. Nhận ra điều đó, Yul vội vã rời khỏi phòng tắm.

"Chết tiệt."

Mikael, khi cảm nhận sự hiện diện của Yul dần biến mất, lầm bầm trong miệng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự nặng nề của những cảm giác đè nén trong người.

Trong đầu hắn, hắn muốn ngay lập tức dập tắt cái cảm giác thèm khát đang bao trùm cơ thể. Tuy nhiên, điều khiến hắn bối rối là sự bất an khi bị dao động bởi một cảm giác mà ngay cả trong những năm tháng sung mãn nhất của tuổi trẻ hắn cũng chưa từng trải qua.

Trên hết, việc đối tượng lại là Yul là điều khiến hắn cảm thấy rối bời nhất.

Dù Yul có tắm với pheromone thì cũng chỉ là một con búp bê bông bé tí, vừa vặn trong lòng bàn tay.

Dĩ nhiên, cậu giờ là một người đàn ông, nhưng so với những ngày hắn đã biết cậu, cậu chỉ mới trở thành đàn ông có vài giờ đồng hồ. Hắn thấy kích động khi nhìn cậu như vậy, nhưng cảm giác của bản thân lại giống như một con thú hoang với chiếc sừng vươn ra, điều này thật không thể chấp nhận. Dù vậy, hắn vẫn điên cuồng vì cứ nghĩ về làn da trắng mịn màng của Yul.

“Mình sắp phát điên rồi.”

Không, có lẽ hắn đã điên rồi. Nếu còn tỉnh táo, hắn sẽ không thể nào kích động như vậy, khi biết rõ Yul chỉ là một con búp bê bông hai mảnh.

Mikael đứng lặng lẽ trong phòng, tự trách mình trong tình huống khó hiểu này.

***

“Lucky, Lucky. Sao lại như vậy, là Ba đây mà.”

Trong khi đó, Yul, không hề hay biết tình trạng của Mikael, vẫn đang ngập trong xấu hổ.

Lucky, trước đây mỗi lần thấy cậu là chạy ào đến, giờ chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng lại không đến gần. Dĩ nhiên, cậu đã bị Lucky từ chối lúc trước, nhưng cậu không quá để tâm. Chỉ là lúc đó cậu nghĩ rằng Lucky có thể cảm thấy lạ lẫm và chưa quen với việc cậu thay đổi.

Nhưng giờ đây, phản ứng của Lucky đã phá vỡ mọi hi vọng của Yul.

“Ê, tên nhóc. Mỗi lần thấy tao là mày chạy nháo nhào thế mà!”

Dĩ nhiên, mặc dù Yul biết lý do Lucky chạy lại là để cắn cậu, nhưng cậu không thể không cảm thấy buồn khi bị nhìn như một con bò đang bị nhìn chằm chằm bởi con gà. (nhìn như sinh vật lạ)

“Là tao đây mà, Lucky. Ba mà? tao không đáng ngờ đâu.”

Yul đưa tay qua hàng rào về phía Lucky. Sau đó, Lucky thò đầu về phía bàn tay Yul, ngửi ngửi.

“Ừ, đúng rồi. Ngửi đi. Là Ba mà, đúng không?”

[Bii…]

Ngược với hy vọng của Yul là nó sẽ nhận ra ngay sau khi ngửi, Lucky lại kêu một tiếng dài như thể thất vọng, rồi ngồi im lặng nhìn Yul.

“Ê, Lucky. Thật buồn đấy. Nhận ra tao đi, hm?”

[Bii.]

Đáp lại như vậy thì cũng tốt, nhưng chỉ có thế thôi. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Lucky sẽ tiến lại gần. Cuối cùng, Yul ngồi bệt xuống, nhìn Lucky với vẻ mặt ủ dột.

“Thật là, con à. Cứ xinh xắn thì nghĩ mình là tất cả à. Thật là.”

Tuy giọng nói đầy oán trách, nhưng trong ánh mắt Yul nhìn Lucky, tràn đầy yêu thương. Dù Lucky có từng muốn ăn cậu như một con búp bê, nhưng sự dễ thương của Lucky vẫn không thay đổi, dù cậu giờ là người, không phải búp bê.

Yul nghĩ rằng sự oán giận hay buồn bã chẳng có ích gì khi đối mặt với sự dễ thương, và cậu cười khẽ, môi khẽ vểnh lên.

“Biết là tao đang dễ tính với mày nhưng mày thực sự rất dễ thương. Con vật dễ thương không thể chịu nổi này.”

Ngược lại với trái tim đã tan chảy như tuyết, Yul khẽ càu nhàu một chút rồi dựa mặt nhỏ vào hàng rào. Ánh nhìn cậu hướng về phía Lucky tràn đầy tình cảm.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc trong phòng tắm, Mikael đứng lặng nhìn cậu. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Mikael khi hắn nhìn Yul.

Cậu nói Lucky dễ thương, nhưng trong mắt người khác, có vẻ cậu không nhận ra rằng chính Yul mới là người dễ thương hơn.

Thật ra, điều đó không có nghĩa là Yul dễ thương trong mắt Mikael. Đó chỉ là... một câu nói thôi. Hắn cứ nhìn cậu, ánh mắt không ngừng di chuyển và đôi khi còn mỉm cười, nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là hắn nghĩ cậu dễ thương đâu.

Dù sao thì, Mikael nhìn Yul một lúc rồi chậm rãi tiến lại gần cậu. Yul giật mình khi thấy sự hiện diện của Mikael và mở to mắt.

“Ê, Mikael…”

“Sao lại giật mình vậy?”

“Không có đâu nha?”

Yul lắc đầu với lời nói của Mikael và phủ nhận. Cậu đúng là có bất ngờ khi nhớ lại hình ảnh người đàn ông như con thú trước đây, nhưng giờ cậu đã yên tâm rằng ánh mắt của Mikael đã trở lại bình thường.

Trước đây, cậu không biết tại sao mắt Mikael lại như vậy. Nếu phải đoán, có lẽ vì hắn là tên điên. Những người như vậy thì khá điên rồ, cũng có thể là thế.

“Cảm thấy thế nào rồi? Cậu bảo là đau đầu mà, giờ ổn chưa?”

“Ừ… Tôi nghĩ là ổn rồi.”

Yul ngả đầu nhẹ sang một bên, trả lời câu hỏi của Mikael. Sau khi nghe câu hỏi đó và suy nghĩ một chút, cậu không thấy có chút khó chịu hay đau đớn nào nữa. Trước đó, cậu đã bị đau đầu rất nặng, nhưng may mắn là giờ đã không còn nữa.

“Hmm… thật may mắn. Có triệu chứng gì khác không ngoài bị đau đầu không?”

“Triệu chứng khác?”

“Ừ. Chỉ đau đầu thôi à?”

“À, tôi nghe thấy một tiếng nói.”

“Tiếng nói?”

Khi Yul trả lời như vậy, Mikael nhíu mày lại. Thật lạ khi nghe thấy tiếng nói trong khi đang bị đau đầu. Lúc đó, Yul mới nói tiếp.

“Ừ. Là giọng của Changhyun... À, Changhyun là bạn tôi.”

“… Bạn?”

“Ừ, cậu ấy là người chơi gắp búp bê cùng tôi… Changhyun chắc hẳn lo lắng lắm. Tôi phải làm sao? Cậu ấy chắc hẳn rất giật mình rồi?”

Mikael cảm thấy hơi khó chịu khi thấy Yul cứ nhắc đến tên bạn mình một cách thân thiết. Đôi môi hắn cứng lại.

“Changhyun của tôi có tâm lý yếu đuối, phải làm sao đây? Không, nhưng sao tôi lại nghe thấy giọng của Changhyun nhỉ?”

Trong khi Yul vò đầu bứt tóc vì bối rối, Mikael vẫn giữ chặt lấy từ “Changhyun của tôi”.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 31: Chương 31



Giống như một con vật nhỏ trước con thú hoang, Yul bước đi thật cẩn trọng. Cậu chỉ hy vọng rằng Mikael sẽ không bị kích động bởi những động tác của mình thêm nữa. Nhờ vậy, Yul có thể di chuyển nhẹ nhàng đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Hình ảnh Yul, nửa tr*n tr**ng và bước đi lén lút như kẻ trộm, gần như rất đáng ngờ. Tuy nhiên, không may thay, Yul lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng về vẻ ngoài của mình.

"Phù... tôi tưởng trái tim mình sắp biến mất mất rồi."

Yul, cuối cùng cũng thoát qua được Mikael và ra khỏi phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vô thức định quay lại nhìn về phía phòng tắm, nhưng sau đó tỉnh táo lại và lắc đầu. Cậu nhìn xung quanh và nhận ra rằng sẽ thật khó để nhìn thẳng vào mắt Mikael vô ích. Nhận ra điều đó, Yul vội vã rời khỏi phòng tắm.

"Chết tiệt."

Mikael, khi cảm nhận sự hiện diện của Yul dần biến mất, lầm bầm trong miệng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự nặng nề của những cảm giác đè nén trong người.

Trong đầu hắn, hắn muốn ngay lập tức dập tắt cái cảm giác thèm khát đang bao trùm cơ thể. Tuy nhiên, điều khiến hắn bối rối là sự bất an khi bị dao động bởi một cảm giác mà ngay cả trong những năm tháng sung mãn nhất của tuổi trẻ hắn cũng chưa từng trải qua.

Trên hết, việc đối tượng lại là Yul là điều khiến hắn cảm thấy rối bời nhất.

Dù Yul có tắm với pheromone thì cũng chỉ là một con búp bê bông bé tí, vừa vặn trong lòng bàn tay.

Dĩ nhiên, cậu giờ là một người đàn ông, nhưng so với những ngày hắn đã biết cậu, cậu chỉ mới trở thành đàn ông có vài giờ đồng hồ. Hắn thấy kích động khi nhìn cậu như vậy, nhưng cảm giác của bản thân lại giống như một con thú hoang với chiếc sừng vươn ra, điều này thật không thể chấp nhận. Dù vậy, hắn vẫn điên cuồng vì cứ nghĩ về làn da trắng mịn màng của Yul.

“Mình sắp phát điên rồi.”

Không, có lẽ hắn đã điên rồi. Nếu còn tỉnh táo, hắn sẽ không thể nào kích động như vậy, khi biết rõ Yul chỉ là một con búp bê bông hai mảnh.

Mikael đứng lặng lẽ trong phòng, tự trách mình trong tình huống khó hiểu này.

***

“Lucky, Lucky. Sao lại như vậy, là Ba đây mà.”

Trong khi đó, Yul, không hề hay biết tình trạng của Mikael, vẫn đang ngập trong xấu hổ.

Lucky, trước đây mỗi lần thấy cậu là chạy ào đến, giờ chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng lại không đến gần. Dĩ nhiên, cậu đã bị Lucky từ chối lúc trước, nhưng cậu không quá để tâm. Chỉ là lúc đó cậu nghĩ rằng Lucky có thể cảm thấy lạ lẫm và chưa quen với việc cậu thay đổi.

Nhưng giờ đây, phản ứng của Lucky đã phá vỡ mọi hi vọng của Yul.

“Ê, tên nhóc. Mỗi lần thấy tao là mày chạy nháo nhào thế mà!”

Dĩ nhiên, mặc dù Yul biết lý do Lucky chạy lại là để cắn cậu, nhưng cậu không thể không cảm thấy buồn khi bị nhìn như một con bò đang bị nhìn chằm chằm bởi con gà. (nhìn như sinh vật lạ)

“Là tao đây mà, Lucky. Ba mà? tao không đáng ngờ đâu.”

Yul đưa tay qua hàng rào về phía Lucky. Sau đó, Lucky thò đầu về phía bàn tay Yul, ngửi ngửi.

“Ừ, đúng rồi. Ngửi đi. Là Ba mà, đúng không?”

[Bii…]

Ngược với hy vọng của Yul là nó sẽ nhận ra ngay sau khi ngửi, Lucky lại kêu một tiếng dài như thể thất vọng, rồi ngồi im lặng nhìn Yul.

“Ê, Lucky. Thật buồn đấy. Nhận ra tao đi, hm?”

[Bii.]

Đáp lại như vậy thì cũng tốt, nhưng chỉ có thế thôi. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Lucky sẽ tiến lại gần. Cuối cùng, Yul ngồi bệt xuống, nhìn Lucky với vẻ mặt ủ dột.

“Thật là, con à. Cứ xinh xắn thì nghĩ mình là tất cả à. Thật là.”

Tuy giọng nói đầy oán trách, nhưng trong ánh mắt Yul nhìn Lucky, tràn đầy yêu thương. Dù Lucky có từng muốn ăn cậu như một con búp bê, nhưng sự dễ thương của Lucky vẫn không thay đổi, dù cậu giờ là người, không phải búp bê.

Yul nghĩ rằng sự oán giận hay buồn bã chẳng có ích gì khi đối mặt với sự dễ thương, và cậu cười khẽ, môi khẽ vểnh lên.

“Biết là tao đang dễ tính với mày nhưng mày thực sự rất dễ thương. Con vật dễ thương không thể chịu nổi này.”

Ngược lại với trái tim đã tan chảy như tuyết, Yul khẽ càu nhàu một chút rồi dựa mặt nhỏ vào hàng rào. Ánh nhìn cậu hướng về phía Lucky tràn đầy tình cảm.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc trong phòng tắm, Mikael đứng lặng nhìn cậu. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Mikael khi hắn nhìn Yul.

Cậu nói Lucky dễ thương, nhưng trong mắt người khác, có vẻ cậu không nhận ra rằng chính Yul mới là người dễ thương hơn.

Thật ra, điều đó không có nghĩa là Yul dễ thương trong mắt Mikael. Đó chỉ là... một câu nói thôi. Hắn cứ nhìn cậu, ánh mắt không ngừng di chuyển và đôi khi còn mỉm cười, nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là hắn nghĩ cậu dễ thương đâu.

Dù sao thì, Mikael nhìn Yul một lúc rồi chậm rãi tiến lại gần cậu. Yul giật mình khi thấy sự hiện diện của Mikael và mở to mắt.

“Ê, Mikael…”

“Sao lại giật mình vậy?”

“Không có đâu nha?”

Yul lắc đầu với lời nói của Mikael và phủ nhận. Cậu đúng là có bất ngờ khi nhớ lại hình ảnh người đàn ông như con thú trước đây, nhưng giờ cậu đã yên tâm rằng ánh mắt của Mikael đã trở lại bình thường.

Trước đây, cậu không biết tại sao mắt Mikael lại như vậy. Nếu phải đoán, có lẽ vì hắn là tên điên. Những người như vậy thì khá điên rồ, cũng có thể là thế.

“Cảm thấy thế nào rồi? Cậu bảo là đau đầu mà, giờ ổn chưa?”

“Ừ… Tôi nghĩ là ổn rồi.”

Yul ngả đầu nhẹ sang một bên, trả lời câu hỏi của Mikael. Sau khi nghe câu hỏi đó và suy nghĩ một chút, cậu không thấy có chút khó chịu hay đau đớn nào nữa. Trước đó, cậu đã bị đau đầu rất nặng, nhưng may mắn là giờ đã không còn nữa.

“Hmm… thật may mắn. Có triệu chứng gì khác không ngoài bị đau đầu không?”

“Triệu chứng khác?”

“Ừ. Chỉ đau đầu thôi à?”

“À, tôi nghe thấy một tiếng nói.”

“Tiếng nói?”

Khi Yul trả lời như vậy, Mikael nhíu mày lại. Thật lạ khi nghe thấy tiếng nói trong khi đang bị đau đầu. Lúc đó, Yul mới nói tiếp.

“Ừ. Là giọng của Changhyun... À, Changhyun là bạn tôi.”

“… Bạn?”

“Ừ, cậu ấy là người chơi gắp búp bê cùng tôi… Changhyun chắc hẳn lo lắng lắm. Tôi phải làm sao? Cậu ấy chắc hẳn rất giật mình rồi?”

Mikael cảm thấy hơi khó chịu khi thấy Yul cứ nhắc đến tên bạn mình một cách thân thiết. Đôi môi hắn cứng lại.

“Changhyun của tôi có tâm lý yếu đuối, phải làm sao đây? Không, nhưng sao tôi lại nghe thấy giọng của Changhyun nhỉ?”

Trong khi Yul vò đầu bứt tóc vì bối rối, Mikael vẫn giữ chặt lấy từ “Changhyun của tôi”.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 32: Chương 32



Mặc dù Mikael không biết lý do, nhưng hắn không thể chỉ đơn giản bỏ qua từ “của tôi” khi nói về Changhyun. Nó khiến hắn khó chịu đến mức rất không thoải mái.

Dù Yuri có nói “của chúng ta” Changhyun hay là “của tôi” Changhyun cuối cùng đi chăng nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Nếu suy nghĩ một cách lý trí, vấn đề là hắn biết điều đó trong đầu, nhưng không thể nghĩ lý trí được.

“‘Changhyun của tôi’?”

“À, vâng. Cậu ấy là bạn tôi…”

“Cậu đã vậy.”

“À, đúng rồi. Tôi đã nói…”

Vậy thì có gì sai chứ?

Yul miễn cưỡng nuốt những lời sắp sửa thốt ra khỏi cổ họng và cười gượng. Đó là lý do tại sao mấy tên có chứng điên cuồng lại rắc rối đến vậy. Cảm xúc của họ lên xuống mạnh mẽ đến mức khiến người ta mệt mỏi.

Chắc chắn đó là lý do tại sao Levi lại khổ sở vì cái tên điên này như vậy.

“Tại sao cậu gọi cậu ta như vậy? Cậu và cậu ta thân lắm sao?”

“Ừ… Cũng chỉ là thói quen thôi. Tất nhiên chúng tôi thân, nhưng…”

“Thân lắm sao?”

“À, đúng… Vì cậu ấy là bff…”

(best friend forever) bạn thân cốt cán

“Bff?”

“Ừ, cái đó… có nghĩa là cậu ấy là người bạn đã chứng kiến tất cả mọi chuyện từ khi chúng tôi còn nhỏ…”

Trước những câu hỏi càng lúc càng tò mò của Mikael, Yul trả lời đầy đủ, dù giọng nói có vẻ lạc đi một chút.

Yul tự hỏi tại sao mình lại phải bị chất vấn như vậy, dù chẳng làm gì sai, nhưng cậu không thể cự tuyệt ý định của tên cuồng bạo này, nên đành phải trả lời câu hỏi.

Cậu cố gắng giải thích thật đầy đủ, đề phòng Mikael không hiểu ý nghĩa của từ “bff”, giải thích cả nghĩa, nhưng không hiểu sao vẻ mặt của Mikael ngày càng tối sầm lại.

“Vì cậu ta đã chứng kiến tất cả…”

“Đ-đúng vậy.”

“Vậy thì, chỉ có thể coi là bạn khi đã chứng kiến tất cả những gì cần thấy sao?”

“Hả?”

“Cậu nói cậu ta là người bạn thân, vì đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.”

“Vâng, nhưng…”

Có gì đó không đúng. Cảm giác kỳ lạ, rất kỳ lạ. Rõ ràng lời hắn nói là đúng, nhưng tại sao những từ Mikael thốt ra lại có chút gì đó khác biệt một cách tinh tế?

Yul l**m môi trong cảm giác bối rối, nhưng cậu không biết nói gì nên không thể thốt ra lời nào.

“Anh… Nếu không sao, tôi có thể đi ngủ một chút được không…?”

Thấy vẻ mặt của Mikael, cứng đờ đến mức đáng sợ, Yul quay lưng lại.

Cậu nói vậy để chuyển chủ đề, nhưng thực ra cậu cũng rất mệt mỏi và có thể ngủ ngay lập tức.

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Không chỉ phải ăn mặc trang trọng và tham dự yến tiệc của công tước Esirene, mà cậu còn đột nhiên trở thành người.

Nhìn lại toàn bộ quá trình, mới nhớ lại mấy chuyện nhỏ nhặt bị cậu bỏ qua lại khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

“… Vậy thì làm thế đi.”

Mikael vẫn có vẻ không hài lòng, nhưng may mắn thay, hắn không có ý định ngăn Yul đi ngủ. Nhờ vậy, Yul cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vội vàng chạy đến giường.

Mỗi bước Yul đi, chiếc áo choàng tắm bay phấp phới, lộ ra làn da bên trong. Mikael nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy làn da mượt mà của Yul xuất hiện rồi lại biến mất.

‘Đã chứng kiến tất cả.’

Nếu vậy, tên khốn Changhyun đó có nhìn thấy những chuyện này không?

Khi nghĩ đến điều này, đôi mắt đỏ của hắn lóe lên.

“Mikael, lại đây. Mikael cũng nên ngủ đi.”

Mikael cảm thấy tâm trạng mình phức tạp vì Yul, người đang mặc bộ áo choàng có thể tháo ra chỉ bằng một ngón tay và vô tư bảo hắn ngủ cùng.

Hắn vừa ngạc nhiên vừa lo lắng vì sự thiếu nhận thức của Yul. Cũng thêm phần giận dữ khi nghĩ xem liệu Yul có đã làm thế với cái tên khốn Changhyun đó không.

Dù vậy, hắn không thể lý giải nổi vì sao bản thân lại không lạnh lùng từ chối cậu một cách thẳng thừng.

Mikael cố gắng xua tan những suy nghĩ đó khi Yul gọi hắn. Hắn tự hỏi mình chắc chắn Yul cũng phải bối rối lắm, không biết thế nào mà đột nhiên lại trở thành con người như vậy.

Nhìn cậu, người đang quấn chặt trong chiếc chăn và chỉ để lộ đôi mắt mệt mỏi, hắn suýt nữa bật cười, quên hết sự khó chịu vừa nãy.

Hắn kiềm chế lại cảm giác vui vẻ đang dâng lên, rồi nằm xuống bên cạnh Yul. Lúc này, Yul tự nhiên dán chặt vào người hắn. Tóc hồng của cậu cuộn vào tay hắn.

Vành tai của cậu chạm vào mũi Mikael. Hắn không kìm được một cơn thèm muốn mãnh liệt muốn v**t v* mái tóc ấy. Dù Yul chắc chắn sẽ ghét điều đó, nhưng hôm nay, sau tất cả những gì xảy ra tại dinh thự Công tước Esirene, điều này khiến hắn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, giống như sự trả thù trẻ con.

Mikael nhẹ nhàng v**t v* tóc Yul. cậu phát ra một âm thanh nhẹ như mèo rừ rừ.

May mắn là Yul đang ở trong vòng tay hắn, nên không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn. Mikael nhận ra điều này và cười khẽ. Dù tiếng cười đã bị nén lại, nhưng tóc trên đỉnh đầu cậu vẫn rung lên nhẹ vì cơn cười của hắn.

Yul nhắm mắt lại, cảm nhận sự dễ chịu đang lan tỏa khắp cơ thể. Sau một ngày dài mệt mỏi, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến ngực cậu cảm thấy ấm áp và thư giãn.

***

Ánh sáng mờ ảo của buổi sáng đang lọt qua cửa sổ. Mặt trời đỏ rực ở phía xa nhô lên một cách e thẹn. Một màu sắc sâu thẳm lan tỏa khắp căn phòng.

Ánh sáng mềm mại rơi xuống khuôn mặt đang ngủ của Yuri. Mikael lặng lẽ nhìn gương mặt ấy. Những sợi mi dài của Yul đổ bóng trên đôi mắt khép chặt. Cứ như thể cậu đang mơ một giấc mơ dễ chịu, đôi môi mỏng của Yuri khẽ cong lên thành một hình cung nhẹ nhàng.

Mikael, khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cũng vô tình nở một nụ cười. Dù hắn không nhận ra.

Hình dáng đang say ngủ của Yul không thể nhầm lẫn, rõ ràng là một người đàn ông. Một lần nữa, sự thật rằng Yul đã trở thành con người lại khiến Mikael cảm thấy chấn động. Và sự tò mò khó chịu không ngừng quẩn quanh trong tâm trí hắn.

Liệu việc Yul trở thành con người có thực sự tốt không? Người đàn ông vốn chỉ là con búp bê bỗng nhiên trở thành con người, liệu mọi chuyện có ổn không?

Càng suy nghĩ, lo lắng trong Mikael càng sâu sắc. Thêm vào đó, trước khi trở thành con người, cậu còn cảm thấy cơn đau đầu dữ dội. Dù chỉ trở thành con người mà không có chuyện gì xảy ra thì đã là một điều kỳ lạ và đáng lo ngại, huống chi còn phải chịu đựng cơn đau đớn kinh khủng như vậy, thật sự là một vấn đề.

Nếu có vấn đề, phải tìm cách giải quyết. Để làm được điều đó, việc tìm ra nguyên nhân là vô cùng cấp bách.

Tuy nhiên, dù gia tộc Orlov có quyền lực và tiền bạc đến đâu, thì việc đào sâu vào những bí ẩn vượt ngoài lẽ thường như thế này cũng là điều không dễ dàng.

Mikael cảm thấy bối rối. Hắn cần phải tìm một người có thể giúp đỡ trong chuyện này.

***

Một chiếc xe ngựa kéo bởi một con ngựa đẹp tuyệt vời lao nhanh trên con đường.

Chiếc xe ngựa đen bóng không được trang trí những viên ngọc quý như những chiếc xe ngựa của các gia đình quý tộc khác. Tuy nhiên, vì đây là chiếc xe ngựa gỗ đắt giá nhất trong Đế chế Wydefia, ngay cả những người không biết cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp tinh tế, sang trọng của nó.

Chiếc xe ngựa sang trọng này là một trong vô số những chiếc xe ngựa của gia tọc Orlov. Bên trong là người đứng đầu gia tộc Orlov, Mikael Orlov.

Điểm đến của chiếc xe ngựa là Cung điện Hoàng gia. Mikael đang đối mặt với một tình huống mà hắn không thể nào hiểu nổi, và hắn đang trên đường đến Cung điện Hoàng gia để tìm sự trợ giúp từ Andrei.

Vầng trán của người đàn ông, như một con búp bê xinh đẹp được tạo tác tỉ mỉ, nhíu lại vì bất mãn.

Hắn nhìn quanh chiếc xe ngựa rộng lớn. Bên trong thậm chí còn vắng vẻ.

Không có ai khác trong chiếc xe ngựa ngoài người đàn ông. Không có Levi bên cạnh như mọi khi, cũng không có Caleb, người mà hắn thường xuyên mang đi cùng trong suốt các lịch trình.

Trên hết, không có Yul.

Levi và Caleb đã đồng hành cùng hắn trong nhiều chuyến đi. Tuy nhiên, không có họ cũng không sao, nhưng sự vắng mặt của Yul khiến hắn cảm thấy trống trải.

Mikael biết rõ rằng sự trống vắng đó là một cảm giác mà bản thân hắn không mấy khi có.

"Thật là ngớ ngẩn."

Mikael lẩm bẩm với chính mình trong một cảm xúc mà hắn không thể hiểu nổi. Rốt cuộc Yul có ý gì khi khiến cảm xúc của hắn trở nên phức tạp như vậy? hắn đang dần nhận thức được những cảm xúc mà hắn chưa từng biết đến trước khi gặp Yul, và hắn cảm thấy lạ lẫm với chính bản thân mình, không hiểu nổi.

"Chỉ là một con búp bê."

Đúng vậy, giờ thì nó đã trở thành con người.

Khuôn mặt của Yul bỗng xuất hiện trong tâm trí Mikael. Hắn chưa bao giờ ngờ rằng một con búp bê trông như chiếc bánh mỳ dẹt lại có thể trở thành một con người đáng yêu đến thế. Quả thật, điều đó thật sự khiến hắn bối rối và hấp dẫn. Vì thế, ngay lúc này đây, hình ảnh của Yul lại hiện lên trong đầu hắn. Đúng vậy, chắc chắn là như thế.

Mikael tự xem xét cảm xúc của mình và đưa ra mọi lý do mà hắn có thể nghĩ ra. Và lựa chọn duy nhất là để hắn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dù hắn cảm thấy xấu hổ với chính cảm xúc của mình.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 33: Chương 33



“Vậy... cái con búp bê bị quỷ ám đó giờ lại trở thành người sao? Cậu đang nói cái này à?”

Khi Mikael giải thích về những gì đã xảy ra đêm qua, Andrei nhíu mày hỏi lại.

“Không phải quỷ ám. Chỉ là một người đã biến trở thành búp bê.”

Mikael vội vàng sửa lại câu nói của mình. Đương nhiên, lúc đầu hắn cũng nghĩ đó là quỷ ám, nhưng giờ thì không phải nữa.

Trong mắt Mikael, Yul không phải là quỷ ám, mà là một sự tồn tại vô hại.

“Thôi được, mặc kệ. Dù sao cậu cũng đang nói rằng cậu ta đã trở thành con người?”

“Đúng vậy.”

“Isaac.”

“Vâng.”

Isaac lập tức đáp lại khi Andrei gọi.

Mikael thấy hơi lạ khi Andrei gọi Isaac ngay lúc này, nhưng hắn vẫn chờ đợi những lời tiếp theo của anh ta.

“Gọi một bác sĩ tâm lý của hoàng gia. Không, không nhất thiết phải là của hoàng gia, gọi tất cả các bác sĩ tâm lý giỏi nhất vào đây. Bạn tôi chắc chắn là phát điên rồi.”

“…Tôi không sao cả. Tôi không điên chút nào.”

Mikael nhíu mày trước lời nói của Andrei. Hắn không nghĩ Andrei sẽ dễ dàng tin vào câu chuyện này, nhưng anh ta lại coi mình như một kẻ điên ngay lập tức. Dù cảm thấy thất vọng và thậm chí là tức giận, Mikael cũng nghĩ phản ứng của Andrei là điều bình thường.

Hắn tự trách mình vì đã nghĩ rằng Andrei có thể dễ dàng tin vào mình nếu hắn mang Yul đến, nhưng Mikael lắc đầu.

Ngay cả khi còn là búp bê, Yul đã gây ra đủ loại rắc rối, và Mikael sợ rằng nếu mang Yul – giờ đã trở thành con người – ra ngoài, mọi chuyện sẽ lại tồi tệ.

“Người bình thường nào lại có thể nói một con búp bê lại trở thành con người chứ?”

Andrei, vẫn không thể hiểu được tâm trạng của Mikael, lắc đầu cằn nhằn. Anh ta thật sự nghĩ bạn mình đã điên rồi.

“Lại nữa, tôi không điên, nên đừng lo lắng những chuyện vớ vẩn.”

Mặc dù Mikael đã nói rất nghiêm túc, Andrei vẫn nheo mắt như không tin và nhìn hắn từ đầu tới chân.

Nếu Mikael có vẻ ngoài như một kẻ điên thì còn dễ tin hơn, nhưng hắn lại có vẻ bình thường. Dù trong lòng Andrei vẫn còn nghi ngờ, nhưng vì Mikael cứ khăng khăng là mình không sao, Andrei quyết định không tiếp tục gây chuyện.

Không có ích gì khi cứ chọc giận một người đã tin rằng mình không điên.

“Hmm, được rồi. Vậy tạm thời coi như vậy đi.”

“Không phải ‘tạm thời’, mà là ‘chắc chắn’.”

“Được rồi, được rồi. Vậy cậu đang nói cái con búp bê ồn ào đó giờ thành người rồi phải không?”

Andrei quay đi. Mikael cũng biết Andrei sẽ không thừa nhận rằng mình tỉnh táo, nhưng vấn đề của Yul hiện giờ là quan trọng hơn, nên hắn quyết định bỏ qua.

“Đúng vậy. Cậu ấy bảo là đau đầu, rồi bỗng nhiên trở thành người.”

“Khi nào?”

“Đêm qua.”

“Hmm. Ừ.”

Andrei, người đã nghe Mikael nói với một thái độ hờ hững, lắc đầu một cách thô bạo, bỗng chốc cứng lại vẻ mặt. Một điều quan trọng bỗng nhiên lóe lên trong đầu anh.

“Chờ một chút. Nếu là tối hôm qua, chắc chắn lúc có tiệc mừng cho Công tước Esirene, đúng không? Ồ, thôi. Chắc chắn cậu không thể tham dự tiệc của Công tước Esirene.”

“Tôi tham dự.”

“Gì? … Ừ, thôi được. Dù sao thì con búp bê cũng ở trong dinh thự của cậu.”

Andrei ngạc nhiên một lúc rồi lấy lại bình tĩnh. Dù cho bạn mình có điên đến đâu, hắn ta cũng sẽ không mang con búp bê đến tiệc của Công tước Esirene.

Andrei biết rõ gia tộc Esirene luôn ganh tị với gia tộc Orlov. Anh ta nghĩ Mikael sẽ không đủ vô liêm sỉ để mang một con búp bê đến tham dự tiệc của gia đình quý tộc đang ghen ghét mình, vì vậy anh ta bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng.

“Không. Tôi mang Yul đi cùng.”

“Gì? Cậu đùa à?”

“Tại sao tôi lại đùa?”

“Ha, cậu điên rồi. Cậu điên thật đấy, dù là điên thì cũng điên đến mức ấy. Cậu nghĩ gì vậy? Mang con búp bê đến nhà Công tước Esirene? Cậu định chơi với con búp bê ở đó à?”

“Yul không phải là con búp bê thật.”

Khi Mikael nói vậy, Andrei phá lên cười. Anh thật sự không muốn nói bạn mình điên, nhưng không thể không thừa nhận điều đó. Andrei lắc đầu, bối rối.

“Nếu không phải búp bê, cậu nói cậu ta là người thật sao?”

“Tôi đã nói trước rồi. Cậu ấy đã trở thành người.”

“Không thể nào.”

“Đúng vậy, tôi cũng đã từng tưởng là không thể mà. Tôi nghiêm túc đấy. Tôi không điên và cũng không đùa đâu. Tôi đang nói sự thật.”

Mikael nói với một vẻ mặt kiên định. Hắn biết rõ sẽ rất khó để Andrei tin vào những gì hắn nói. Nếu hắn là Andrei, chắc chắn cũng sẽ khó mà tin được.

Nhưng dù có nghi ngờ hay cảm thấy không thể tin nổi, cuối cùng Andrei sẽ tin vào lời của một người bạn lâu năm.

“Andrei, cậu phải tin tôi.”

“… Tôi sẽ tin.”

Andrei thở dài và quyết định tin vào lời bạn mình. Mikael cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy Andrei, dù anh ta đang lo lắng xốc lại tóc mình sau một tiếng thở dài dài.

“Được rồi. Vậy tạm cho là thế. Được rồi. Chắc chắn có lý do cậu phải nói với tôi chuyện này.”

“Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Yul.”

Andrei lại thở dài một lần nữa khi nghe những lời bình tĩnh đó. Anh nhận ra rằng việc giúp Mikael không phải là điều dễ dàng.

Sẽ rất khó để hiểu rõ về thân phận của con búp bê, và càng không bình thường khi điều tra về chuyện con búp bê bỗng nhiên trở thành người.

Tuy nhiên, lý do mà Andrei không thể từ chối lại rất đơn giản. Hắn biết Mikael là người có lòng tự trọng rất lớn và ghét việc nợ nần ai. Dù Andrei thường xuyên dùng địa vị của mình để yêu cầu Mikael giúp đỡ, hắn rất ít khi yêu cầu điều gì đáp lại.

Hẳn là Mikael đã tuyệt vọng đến mức phải trực tiếp đến nhờ giúp đỡ. Vì vậy, Andrei không thể từ chối yêu cầu của người bạn này.

“Được rồi, tôi sẽ điều tra.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Andrei nhún vai một cách nhẹ nhàng. Mikael thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy vậy.

Một bóng mây đen dày vẫn bao trùm trong lòng Mikael, nhưng trong đó, một ngọn lửa hy vọng le lói dường như đang cháy.

Trong khi đó, tại dinh thự Orlov.

Yul mặc bộ quần áo Levi mang đến và mỉm cười hài lòng trước gương.

Mặc dù cậu vội vàng yêu cầu bộ quần áo, nhưng vì không có bộ nào sẵn có, cậu đã mượn tạm đồ của Levi. Dù người này hơi cao hơn, nhưng tay áo vẫn vừa vặn.

Đã lâu rồi Yul mới được mặc đồ đúng như một con người, cậu cảm thấy xúc động đến mức không thể rời khỏi gương.

“Yul, thử món này đi.”

Nghe tiếng gọi của Levi, Yul quay lại, đôi mắt cậu mở to. Khi nào mà cậu ta đã chuẩn bị một món tráng miệng xinh đẹp trên đĩa thế này?

“Wow, Levi. Cái này là gì vậy?”

“Ispahan. Tôi mua nó trên đường về. Họ bảo đây là tiệm bánh mới mở. Cậu ăn thử đi.”

Đôi mắt Yul sáng lên trước món tráng miệng tinh tế, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy mê hoặc. Món bánh có rất nhiều quả mâm xôi giữa lớp bột hồng trông thật bắt mắt.

“Cái này là gì vậy? Nhìn giống cánh hoa lắm.”

“Đó là hoa hồng. Họ nói đây là món tráng miệng hoa hồng.”

“Wow, thật có món như vậy sao?”

Những cánh hoa hồng đỏ rực tạo dáng quyến rũ trên món bánh. Yul cầm dĩa lên và nhìn kỹ món tráng miệng. Nó đẹp đến mức gần như không nỡ ăn.

Sau khi ngắm nhìn một lúc, Yul lấy dũng khí đâm dĩa vào món ispahan. Lớp bánh trên mặt vỡ ra một cách hấp dẫn cùng với âm thanh giòn rụm. Khi cắn một miếng cẩn thận, vị ngọt và hương thơm của món tráng miệng lan tỏa trong miệng.

“Ahhh, ngon quá!”

Khuôn mặt Yul tràn đầy nụ cười hạnh phúc khi cậu chìm đắm trong niềm vui. Yul ăn hết phần còn lại một cách nhanh chóng và luyến tiếc lắc lư môi.

“Cậu muốn tôi mua thêm cho cậu không?”

“Uhm… không cần đâu.”

Dù lòng thèm ăn như lửa đốt, nhưng vì biết Levi rất bận, Yul không muốn cậu ta phải đi làm những việc linh tinh.

“Thật không? Nếu cậu muốn ăn lại, nói với Đại công tước, ngài ấy sẽ mua cho cậu.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Hoặc cậu muốn đi dạo một chuyến không?”

“Hả?”

Yul mở to mắt khi nghe lời đề nghị của Levi. Đôi mắt to của cậu như bị bất ngờ, rồi bỗng sáng lên với sự mong đợi. Ánh mắt lấp lánh như mặt hồ yên ả phản chiếu niềm vui sướng trong lòng.

“Đi dạo? Liệu có được không?”

“Ừ… Chỉ khi nào Đại công tước cho phép thì mới được, nhưng giờ cậu không còn là con búp bê nữa mà là con người thật, vậy thì ít nhất cũng nên cho phép cậu ra ngoài chứ?”

**

“Đúng vậy?!”

Yul cố gắng làm dịu lại trái tim đang đập mạnh của mình và trả lời.

Nghĩ lại, từ khi vào dinh thự này, cậu chưa bao giờ được tự do ra ngoài.

Cậu đã đi đến Cung điện Hoàng gia cùng Mikael và Công tước Esirene, nhưng những chuyến đi đó thật nhàm chán và chẳng thể gọi là đi dạo được.

Nhưng đi ra ngoài thì khác. Mua và ăn món tráng miệng ngon vừa nãy, hay đi dạo ở khu phố sầm uất, đó mới chính là điều mà Yul mong muốn. cậu mỉm cười rạng rỡ, thầm hứa sẽ xin phép Mikael cho mình ra ngoài khi hắn trở về.

***

“Mikael, Mikael!”

Ngay khi Mikael về đến, Yul gần như bám chặt vào người hắn. Mikael cảm thấy lạ lẫm về thái độ của Yul và nhíu mày, nhưng Yul, với đôi mắt đang nheo lại, không thể biết được điều đó.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi có một yêu cầu! Không, nhưng trước tiên anh phải rửa mặt đã. Tôi có thể chờ. Dù lâu đến đâu cũng được!”

Mikael bật cười trước những lời của Yul, cái kiểu ra sức giấu giếm điều mình muốn nói. Hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra đôi tai nhọn của Yul đang rủ xuống qua lớp tóc hồng.

“Không sao, nói đi. Cậu muốn yêu cầu gì?”

“Tôi muốn ra ngoài!”

“Không.”

“Hả, anh quá đáng rồi!”

Yul ngạc nhiên với vẻ mặt buồn bã. Cậu rất sốc trước câu trả lời ngay lập tức. Đôi mắt xanh của cậu run rẩy đầy sự oán giận, như thể sắp rơi lệ.

Cậu thật sự giống như một con người không có máu cũng chẳng có nước mắt. Sao có thể từ chối một yêu cầu như vậy một cách tàn nhẫn thế chứ?

“Anh có thể suy nghĩ một chút! Từ chối ngay lập tức như vậy là quá đáng!”

“Ai biết lại sẽ có rắc rối gì xảy ra khi cậu ra ngoài. Không thể nào.”

“Rắc rối gì chứ? Tôi đâu có gây chuyện gì đâu!”

Yul phản đối như thể điều đó là bất công, nhưng Mikael vẫn không nhúc nhích.

Yul hình như không nghĩ rằng những việc cậu làm trước đây lại là rắc rối, nhưng đối với Mikael, chỉ cần nghĩ lại thôi là đầu hắn đã đau nhức.

“Tôi cũng muốn nhìn cảnh quang bên ngoài! Tôi… tôi muốn mua món tráng miệng kia, tôi muốn đi chợ, tôi chỉ muốn ra ngoài dinh thự thôi mà.”

“Cậu muốn nhìn bên ngoài?”

“Ừ! Không phải từ trong dinh thự! Không phải nhìn từ cửa sổ trong xe ngựa!”

Yul trả lời câu hỏi của Mikael như thể cậu đã chờ đợi câu hỏi đó.

Chỉ hỏi là có muốn ra ngoài hay không, nhưng đôi mắt của Yul tràn đầy hạnh phúc như thể cậu đã ra ngoài rồi. Trái tim Mikael bỗng dưng loạn nhịp khi nhìn thấy đôi mắt cậu sáng lên như mặt hồ sáng lấp lánh.

“Mikael, làm ơn. Làm ơn đi!”

Nhìn Yul cầu xin, Mikael chìm vào suy tư.

Nhớ lại những kỷ niệm, Yul thường đứng ở cửa sổ mỗi khi đi xe ngựa, nhìn ra ngoài với đôi mắt lấp lánh. Khi nhớ lại hình ảnh đó, Mikael cảm thấy Yul hẳn phải rất mong muốn được ra ngoài.

“Được rồi.”
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 34: Chương 34



Hả, thật à?”

“Chắc chắn. Nói đi, chúng ta đi ngay thôi.”

“Tuyệt vời, tuyệt vời!”

Yul không hiểu rõ "tuyệt vời" có nghĩa là gì, nhưng rõ ràng là nó có nghĩa là tốt. Mikael nhìn Yul, người đang phấn khích, và trong lòng cảm thấy hài lòng.

Tất nhiên, có rất nhiều người đang theo dõi Mikael, nên nếu hắn đi ra ngoài cùng Yul, mọi người sẽ sớm tò mò về thân phận của Yul. Hắn cũng biết rằng sẽ có rất nhiều lời đồn thổi.

Tuy nhiên, Yul không phải là búp bê nữa, và không thể giấu giếm cậu ấy, người đã trở thành con người, mãi mãi.

Thực ra, nếu nói rằng Mikael không có ý định giấu giếm, thì sẽ là nói dối, nhưng hắn không thể làm vậy vì cậu không có vẻ gì là muốn điều đó. hắn chỉ có thể làm những gì Yul muốn.

Mikael lại cầm chiếc áo khoác mà hắn đã bỏ ra. Thấy vậy, Yul nghiêng đầu.

“Ơ, thế Mikael cũng đi sao?”

“Vậy cậu định đi một mình à?”

“Ơ… Lúc đầu thì tôi nghĩ vậy…”

“Yul, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi một mình sao?”

“Không. Tôi không nghĩ vậy.”

“Đúng rồi, chính xác.”

Phấn khích của Yul có chút giảm sút vì câu trả lời của Mikael, nhưng cậu nhanh chóng cảm thấy tốt hơn.

Nếu cậu đi ra ngoài với người này, chắc chắn không thể đi tự do được, nhưng nếu nghĩ lại, dù có đi một mình thì cậu cũng chẳng thể tự do vì không biết đường đi.

Hơn nữa, cậu chẳng có tiền, vậy nên ở cạnh Mikael và "mượn" tiền hắn dần dần thì sẽ tốt hơn nhiều.

Nghĩ vậy, sự thất vọng vì không thể đi một mình tan biến mất.

Yul, sau khi quyết định yên tâm, bước đi cùng Mikael.

Khi Yul đến trước chiếc xe ngựa, cậu không thể giấu nổi sự mong đợi và mỉm cười. Những bước chân lên xe cũng nhẹ nhàng.

Dinh thự Orlov vốn rất rộng, và lối vào cũng dài, nên không thể đi bộ ra ngoài được. Hơn nữa, khu phố trung tâm khá xa, vậy nên họ quyết định đi xe ngựa.

“Là… Ispahan? Đúng rồi! Levi mua nó và rất ngon. Tôi cũng muốn mua cái này nữa.”

“Được rồi.”

“Còn gì nữa không? À, tôi nghe nói có một tiệm bánh tart trứng? Cũng phải ăn tart trứng ở đó!”

“Đúng rồi.”

“À, còn có một quán bán crepes nổi tiếng nữa. Họ nói tiệm Ispahan gần quán đó. Tôi cũng muốn ăn cái đó.”

“Cứ làm vậy đi.”

Ngay khi xe ngựa lăn bánh, Yul liền kể ra hết những gì anh muốn ăn như thể đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mikael không mấy thích đồ ngọt, nhưng vì Yul rất thích nên hắn đồng ý. Sau đó, Yul có vẻ càng phấn khích hơn, giọng nói cũng cao lên một chút.

Trong khi xe ngựa chạy về phía khu trung tâm, Yul không ngừng kể về những thứ cậu muốn làm và muốn ăn.

Mikael không nghe quá kỹ, nhưng hắn nhớ hết từng lời Yul nói. Chính hắn cũng tò mò về điều này. Dù là một thay đổi nhỏ, nhưng rõ ràng đó là điều khác biệt so với vẻ ngoài thường ngày của Yul.

Khi Mikael đang suy nghĩ về điều này, xe ngựa đã vào đến khu trung tâm.

“Mặc cái này đi.”

“Nhưng có lạnh đâu?”

“Tôi không bảo cậu mặc vì sợ lạnh, đừng có lảm nhảm.”

Mikael đưa ra một chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân. Yul nhíu mày vì nó trông rất cồng kềnh. Dù vậy, Mikael chỉ nhìn Yul bằng đôi mắt thờ ơ.

“Sẽ khó chịu lắm đó!”

“Không mặc thì còn khó chịu hơn đấy.”

“…Vậy thì mặc vậy.”

Yul quyết định không phản kháng với giọng điệu nghiêm khắc của Mikael. Thực ra, nếu gọi đó là phản kháng, thì đúng hơn là một cơn giận dữ nho nhỏ.

Yul vẫn mặc chiếc áo choàng.

Cậu đã đoán trước là nó sẽ phiền phức, nhưng thật sự rất khó chịu vì nó dài đến tận chân.

Trong khi đó, Mikael cũng đội chiếc mũ trùm lên. Yul lắc đầu dữ dội như một con mèo bị dìm trong nước.

“Tôi không muốn đội đâu!”

“Tôi có hỏi cậu có muốn đội không?”

“Không phải vậy, nhưng…”

“Thế thì đội đi và im lặng.”

“Vâng.”

Không chỉ Yul phải mặc chiếc áo choàng mà mình không muốn, mà cậu còn bị ép phải đội mũ trùm, nhờ vào Mikael, người chẳng khác gì một tên bắt nạt. Tự nhiên, đôi má mảnh mai của Yul puff lên không hài lòng.

Mặc dù hắn biết Yul sẽ ghét điều này, nhưng có lý do chính đáng để phải mặc áo choàng và mũ trùm.

Mọi người có thể chưa bao giờ thấy Yul trước đây, nhưng họ đều biết mặt của Mikael. Nếu Công tước Orlov đi lang thang trên phố cùng một người đàn ông, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền.

Sẽ không sao nếu đó chỉ là một lời đồn bình thường, nhưng khả năng bị vấy bẩn bởi một vụ tai tiếng cũng rất cao. Càng để người ta bàn tán, những tin đồn càng khó chịu.

Cuối cùng, dù là tin đồn xấu về Yul, Mikael sẽ không thể chịu đựng được. Chính vì vậy, hắn buộc Yul phải mặc chiếc áo choàng và mũ trùm dù Yul không thích chút nào.

Tất nhiên, Mikael cũng mặc một chiếc áo choàng. Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất, cùng với mái tóc đen.

“Ôi, nhiều người quá.”

Yul thè lưỡi ra, nhìn vào con phố nhộn nhịp.

Nơi mà hai người bước xuống là Phố Pokavon, con phố nhộn nhịp nhất của thủ đô cũng như của Đế quốc Wydefia. Có vô số nhà hàng, tiệm bánh ngọt, cùng những tiệm làm tóc nổi tiếng.

Dĩ nhiên, đám đông đông đúc. Nếu không cẩn thận, bạn sẽ thường xuyên dẫm lên phần cuối của chiếc áo choàng của những người đi phía trước.

Trong khi cố gắng tránh không dẫm lên áo choàng của những người đi trước, Yul nắm chặt tay Mikael để không bị lạc mất hắn.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 35: Chương 35



Yul ngẩng đầu nhìn quanh khu phố trung tâm, đầu óc cậu đầy ắp những cảm xúc mới lạ. Mọi thứ xung quanh anh là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Khung cảnh đông đúc, tấp nập, hoàn toàn khác biệt so với khu phố ở Hàn Quốc.

Nghĩ lại, trước khi chuyển vào thế giới này, cậu đã phải đeo khẩu trang trong nhiều năm. Tuy nhiên, sau khi chuyển qua chiều không gian khác, cậu lại sống trong một thế giới không cần khẩu trang.

Cậu không nhận ra rằng mình chưa từng rời khỏi khu phố này, và đó lại là một lợi ích bất ngờ.

“Ôi, không khí trong lành! Đây là không khí mà không cần đeo khẩu trang!”

“…Trong lành?”

Mikael nhíu mày khi nghe Yul nói vậy. Phố Pokavon, dù là một con phố tấp nập, nhưng lại không có nhiều cây xanh để cải thiện chất lượng không khí. Cộng thêm đám đông đông đúc, thở cũng khó, vậy mà Yul lại nói về không khí trong lành.

“Tất nhiên rồi. Ôi, Mikael, anh không biết à? Ở thế kỷ 21 nơi tôi từng sống, có một dịch bệnh, nên ai cũng phải đeo khẩu trang. Anh có tin không? Dịch bệnh ở thế kỷ 21. Dĩ nhiên, dịch bệnh giờ chỉ là bệnh thôi, nhưng mà đúng ra phải gọi là dịch rồi.”

Yul nói huyên thuyên những câu mà Mikael không thể hiểu nổi.

Hắn có thể đoán được ý của Yul, nhưng không thể hình dung nổi tình huống đó.

Ngay cả ở Đế chế Wydefia, dịch bệnh cũng xảy ra vài năm một lần, nhưng không phải ai cũng đeo khẩu trang.

“Đeo khẩu trang? Mọi người đều đeo à?”

“Ừ, ai cũng đeo. Dĩ nhiên là có người dùng mặt nạ, nhưng… Cậu thử tưởng tượng sống như vậy vài năm, tức thở chết mất.”

“Nếu sống mà đeo khẩu trang, đương nhiên sẽ khó thở rồi.”

“Đúng vậy. Nó khiến người ta phát điên lên. Cả một địa ngục buộc phải tập thể dục. Vậy là tôi đăng ký tập gym ba tháng rồi đi hai lần một tháng”

Dĩ nhiên, là do thời gian tập thể dục cũng là một điều xa xỉ đối với sinh viên đại học, hãy tin tôi.

Yul thở dài rồi lắc đầu.

Ngay từ đầu, Yul không nghĩ rằng khẩu trang ở Hàn Quốc và khẩu trang ở Đế chế Wydefia lại khác biệt hoàn toàn, cậu không nhận ra rằng càng nói, Mikael càng trở nên bối rối hơn.

“Ugh, cái virus nào mà chăm chỉ vậy chứ? Nó liên tục tự tiến hóa rồi trở thành mớ hỗn độn. Còn chăm chỉ hơn cả tôi, một sinh viên tốt nghiệp nữa.”

Yul vừa than vãn, vừa nhớ lại những ngày tháng ngột ngạt khi phải đeo khẩu trang, rồi đột nhiên mắt cậu sáng lên.

“Ôi, hình ảnh đẹp quá.”

Ngón tay mảnh mai của Yul chỉ về phía cây kem. Một phần kem đầy ắp trên chiếc bánh quế giòn rụm. Không chỉ vậy, nó còn được phủ đầy những món ngọt như thạch, sô cô la và kẹo dẻo.

“Cậu muốn ăn không?”

“Muốn… nhưng tôi lo mình có thể bị bệnh lý do lối sống.”

Sự kết hợp ngọt ngào này thật sự thu hút ánh nhìn, nhưng cậu lại lo về sức khỏe của mình.

Dù vậy, Yul vẫn tự nhiên tiến về phía cây kem như kim loại bị hút vào nam châm.

“Chào mừng quý khách.”

Chủ cửa hàng nhìn hai người, đón tiếp bằng một nụ cười nhưng cũng không khỏi nghi ngờ khi thấy hai người đàn ông mặc áo choàng, mũ trùm kín mít. Ông ta cố gắng quan sát khuôn mặt của họ.

Yul thì đang mê mải với cây kem đầy màu sắc, không chú ý đến ánh mắt của người chủ cửa hàng, còn Mikael thì khác. Hắn kéo mũ của Yul xuống thêm chút nữa để che kín khuôn mặt cậu.

Chủ cửa hàng vẫn cố nhìn vào khuôn mặt Yul một cách đầy kiên nhẫn, còn Mikael thì lại càng đẩy mũ xuống sâu hơn.

“Ugh, tôi không thấy gì cả. Mika…”

“Đi thôi.”

“Tôi còn chưa chọn xong…”

Yul hơi ngạc nhiên với lời nói của Mikael, nhưng vẫn bị hắn lôi đi một cách mạnh mẽ.

Chỉ khi nào cửa hàng kem đã biến thành một chấm nhỏ xa tít, Mikael mới buông tay Yul ra.

“Gì vậy?”

Yul trừng mắt nhìn Mikael như thể rất khó chịu. Mikael giả vờ không thấy, tránh ánh mắt của Yul.

“Sao anh có thể hành động như thế khi nói sẽ mua cho tôi?”

“Ăn thứ đó không tốt cho sức khỏe.”

“Tôi đâu ăn vì sức khỏe.”

Mikael giả vờ không nghe thấy lời của Yul. Yul thì vẫn rất nhiệt tình, nhưng sau đó lại bị cuốn hút bởi một cảnh tượng phía sau.

“Hả, cái gì đó?”

Một trụ lửa bùng lên trên đầu đám đông, rồi vụt tắt.

Yul tiến lại gần như thể bị thôi miên. Mikael nhanh chóng đi theo bên cạnh, không muốn bỏ lỡ.

“Wow, tuyệt vời. Mikael, anh có thấy không? Cột lửa bay lên rồi biến mất.”

“Tôi thấy rồi.”

Thật khó để nhìn rõ vì đám đông, nhưng có lẽ đó là một buổi trình diễn lửa.

Mỗi khi ngọn lửa bùng lên, những người đứng xem đều trầm trồ, "Wow!" Yul cũng không ngừng ngắm nhìn ngọn lửa mạnh mẽ đang cháy lên từng chút một trên đầu.

“Lại đây lại đây, có một buổi biểu diễn xiếc trong một giờ nữa. Một loạt những màn trình diễn chưa từng có và sẽ không bao giờ có, chỉ có ở Wonder Circus! Một buổi biểu diễn múa rối hoàn hảo cho những màn trình diễn lửa, tung hứng, biểu diễn lơ lửng và cả ma thuật! Hãy đến với thế giới huyền bí nơi mọi thứ nhưng lại không có gì! Buổi biểu diễn lửa mà các bạn vừa xem chỉ là một phần nhỏ thôi, còn nhiều màn trình diễn nữa đang chờ đợi các bạn! Wonder Circus đang diễn ra tại Quảng trường Vitera!”

Một người đàn ông đội mũ mũ phớt, đứng trong đám đông, lên tiếng quảng cáo đầy nhiệt huyết.

Yul, người chưa từng xem xiếc ở thế giới này cũng như ở Hàn Quốc, ngay lập tức mở to mắt khi nghe thấy.

“Mikael, Mikael. Đi xem xiếc đi! Một giờ nữa. Thật đúng lúc!”

Dù việc không được ăn kem đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ, Yul nhìn Mikael với ánh mắt đầy háo hức.

Mikael, người đã cảm thấy khó chịu vì người trong cửa hàng kem muốn nhìn rõ khuôn mặt Yul, chỉ muốn quay lại biệt thự ngay lập tức. Tuy nhiên, nhìn thấy Yul háo hức như vậy, hắn chẳng thể từ chối.

“Tôi chưa bao giờ xem xiếc.”

Yul đứng sát bên Mikael, mở to mắt nhìn lên, ánh mắt lấp lánh như viên kẹo quý giá, đầy mong chờ.

Yul bản thân không nhận ra, nhưng Mikael nghĩ rằng chắc chắn cậu đã học được cách khiến hắn chiều chuộng mình.

Mặc dù hắn nghĩ nên từ chối lời nói của Yul, nhưng miệng và đầu lại hành động trái ngược.

“…Được rồi.”

“Tuyệt vời!”

Ngay khi Mikael nói xong, Yul mỉm cười rạng rỡ. Hai chiếc lúm đồng tiền hiện lên trên má cậu. Cả khóe môi của Mikael cũng từ từ nhếch lên.

Yul nóng lòng đi nhanh và nhìn ngó những nơi đông đúc. Vì không cao nên mỗi khi bị đám đông che khuất, Yul lại tỏ ra hơi bực bội.

“Tôi cần một miếng lót giày… Có nơi nào bán không? Ư… Khoan, sao lại có cái này ở đây?”

Yul, khi đang tìm kiếm miếng lót giày, bỗng ngừng lại, mắt sáng lên ngạc nhiên. Cậu nghi ngờ đôi mắt mình, ngoái đầu nhìn lại.

Có một thứ quen thuộc đang được bán, và cậu không thể tin vào mắt mình.

“Có chuyện gì vậy?” Mikael hỏi, cảm thấy có điều gì đó lạ. Tuy nhiên, Yul không trả lời mà bước vào cửa hàng ngay lập tức. Mikael đành đi theo, đứng trước cửa hàng mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chủ cửa hàng, cái này là gì vậy?”

“Chào mừng quý khách~ À, đây là một món kẹo trông khá lạ phải không? Nó là một món tráng miệng phổ biến ở các quốc gia phía Đông, bên kia đại lục, và rất ngon vì có vị ngọt. Cảm giác ăn vào cũng khá đặc biệt.”

Chủ cửa hàng dùng kéo lớn cắt một miếng dài màu ngà giống như bánh gạo. Nó nhìn chẳng khác gì những món kẹo bán tràn lan trong mùa thi cử ở Hàn Quốc.

Nụ cười của Yul khi nhìn thấy món này trở nên gian xảo. Cậu đã nghĩ ra một cách trả thù nhẹ nhàng cho Mikael, người đã luôn trêu chọc cậu trong suốt thời gian qua.

“Mikael.”

“Sao vậy?”

“Anh muốn bị chửi không?”

“…”

“Mikael, đi chết đi!”

Đây là lần đầu tiên Mikael nghe thấy từ “yeot” (kẹo gạo). Thực ra, hắn chưa bao giờ đi chợ, và nếu có thì cũng không phải là kiểu người chú ý đến những thứ đang được bán. Hơn nữa, hắn cũng chẳng mấy hứng thú với đồ ngọt. Việc hắn chưa bao giờ thấy món kẹo trước mặt là điều hoàn toàn hợp lý.

Nhưng sao lại có cảm giác không ổn?

Có phải là vì nụ cười của Yul, hay là vì sự gian xảo trong ý định của cậu, điều đó quá rõ ràng qua nụ cười ấy? Hay chỉ đơn giản vì từ “yeot” nghe thật sự rất khó chịu?

“Mikael, đi chết đi!”

Yul cười khúc khích trong khi Mikael chìm trong suy nghĩ.

Hắn không hiểu sao lại cảm thấy không vui, nhưng ngay khi chuẩn bị nói gì đó thì…

“Chú ý chút nhé, khách ơi. Ở các quốc gia phía Đông, từ ‘ăn kẹo’ dùng như một lời xúc phạm đó.”

Chủ cửa hàng hoảng hốt vẫy tay, giải thích. Yul lập tức trầm ngâm khi nghe thấy những lời đó.

Chắc hẳn người này đã biết cậu định nói gì và cố tình nói ra để cảnh cáo.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 36: Chương 36



“…”

“…”

Im lặng trôi qua. Yul lắc đôi mắt xanh của mình qua lại, nhìn vào mắt Mikael.

Dù Mikael có thông minh đến đâu, hắn chắc chắn không nhận ra rằng Yul cố tình chửi thề.

Cậu nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, trong khi giữa những chiếc áo choàng, đôi mắt đỏ lạnh lùng và tĩnh lặng của Mikael hướng về phía cậu.

Ôi chết tôi rồi, chết tôi rồi.

“Hahahaha, ôi trời. Tôi không biết. Tôi hiểu rồi, không nên nói như vậy một cách bừa bãi.”

Yul cười một cách phóng đại và giả vờ như không biết gì. Đây là điều duy nhất cậu có thể làm lúc này, vì biết rằng sẽ chẳng có ích gì nhiều.

“Yuri.”

“Dạ?”

“Lưỡi của cậu dài quá, không thể kiểm soát được bản thân.”

“Ôi… không. Tôi nghĩ là vừa đủ dài rồi. Nếu ngắn hơn một chút, có lẽ sẽ gặp vấn đề lớn đó.”

“Vậy sao cậu lại cứ nói linh tinh như vậy?”

“Là do tâm trạng, là do tâm trạng mà.”

Mikael cuối cùng cũng bật cười trước câu nói dối vô liêm sỉ của Yul.

Thấy vậy, Yul nhẹ nhõm thở phào và nói với chủ cửa hàng: "Cho tôi một hộp kẹo."

“Mikael, thanh toán đi.”

Dĩ nhiên, cậu để Mikael thanh toán như thể đó là điều đương nhiên.

Mikael chỉ biết đứng nhìn, không nói nên lời trước thái độ quá quắc của Yul. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc thanh toán như Yul đã nói.

“Tiền thừa…”

Mikael định nói là không cần tiền thừa, nhưng khi thấy Yul đang chuẩn bị nhận tiền thừa với ánh mắt sáng rực, hắn chỉ biết ngậm miệng lại.

Một lúc, đôi mắt lấp lánh của Yul trông giống như đơn vị tiền tệ của Đế chế Wydefia, Berg.

Như đang chờ đợi, Yul nhận tiền thừa từ tay chủ cửa hàng và bỏ vào túi một cách tự nhiên.

“Mikael, tôi có thể mang cái này theo không?”

“Cậu muốn làm gì thì làm. Nhưng không phải thường thì phải hỏi trước khi giữ đồ sao? Hình như thứ tự đã bị đảo lộn rồi.”

“Ừ, lần sau tôi sẽ hỏi rồi mang về.”

Lời nói của Yul, ngụ ý rằng cậu sẽ làm bất chấp có được phép hay không, khiến Mikael chỉ biết lắc đầu. Dù sao thì, Yul vẫn nói: "À, tôi kiếm được tiền rồi. Thu nhập không công, thu nhập không công," theo cách nói rất lạ.

Sau khi mua kẹo, hai người tiếp tục đi dạo qua các con phố suốt một thời gian dài, mua đủ thứ đồ ăn vặt. Túi Yul dần trở nên dày cộp với tiền thừa mỗi lần mua hàng.

Cậu vui mừng ra mặt mỗi khi nhận tiền, đến mức Mikael còn cố tình đưa cho người bán những khoản tiền lớn.

“Mikael, không phải đến lúc đi xem xiếc rồi sao?”

“Uhm đi bây giờ là vừa lúc.”

Mikael, sau khi kiểm tra đồng hồ bỏ túi, trả lời câu hỏi của Yul, ước chừng khoảng cách đến Quảng trường Vitera, nơi có xiếc.

Khi hắn quay về phía Quảng trường Vitera, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía sau.

“Á...!”

Hắn nghĩ mình nghe thấy một âm thanh báo động phía sau và rồi mọi ánh mắt đổ dồn vào một chỗ. Mikael nhanh chóng quan sát xung quanh và thấy Yul ngã nhào giữa Phố Pokavon.

“Ai yo, đầu gối tôi.”

Nhìn thấy Yul ngồi xổm và ôm lấy đầu gối, Mikael thở dài một cách mệt mỏi.

Hắn không thể chắc chắn vì không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ Yul đã dẫm phải chiếc áo choàng dài và ngã về phía trước. Vì áo choàng bị kéo, có vẻ như cả chiếc mũ trùm đầu của cậu cũng bị tuột ra.

Có lẽ vì tóc hồng của cậu, một màu hiếm có ở Đế chế Wydefia, ánh mắt của những người xung quanh Yul lộ rõ sự tò mò và thích thú.

“Áo choàng quá dài rồi.”

Yul phủi áo choàng và đứng dậy. Đôi môi căng mọng của cậu bĩu ra như đang phàn nàn.

“Cậu có bị thương không?”

“Tôi nghĩ bị bầm ở đầu gối chút xíu, nhưng không sao đâu.”

Nghe xong câu trả lời, Mikael thở phào nhẹ nhõm và lại đội mũ cho Yul. Mặc dù có lẽ mọi người đã nhìn thấy rồi, nhưng hắn không muốn phải để lộ tóc hồng ở một nơi đông đúc như vậy.

“Cậu thực sự không sao chứ?”

“Xấu hổ mới là vấn đề lớn, nhưng cơ thể tôi thì không sao.”

Hắn hỏi vì lo lắng về việc cậu có đi lạch bạch không, nhưng Yul chỉ đáp lại một cách thản nhiên rằng không sao.

Mikael cũng bước theo, theo sau cậu, người đang đi nhanh hơn có lẽ vì ngượng.

***

Khi hai người đến được rạp xiếc, chỗ ngồi gần như đã kín hết với khán giả.

Mikael, thấy Yul thất vọng với những chỗ ngồi còn lại, đã có được một chỗ ngồi tốt sau khi đưa ra một xấp tiền vàng sáng chói cho những người đang ngồi trong hội trường.

Yul, không biết giá trị của đồng tiền trong Đế chế Wydefia, không thể biết được Mikael đã đưa bao nhiêu tiền cho những người chủ chỗ ngồi.

Số tiền Mikael đưa cho họ có thể xấp xỉ ba đến bốn tháng lương trung bình trong đế chế. Yul, không hay biết, liền nghĩ một cách thoải mái rằng: "Dù bao nhiêu tiền đi nữa, họ đổi chỗ vì họ là những người tốt."

“Thưa quý vị và các bạn! Cảm ơn các bạn đã đến Wonder Circus. Từ giờ, một thế giới mới sẽ mở ra trước mắt các bạn!”

Một người đàn ông có vẻ như là một người dẫn chương trình xuất hiện và chào khán giả, tiếng reo hò vang lên từ khắp nơi. Yul cũng không kìm được, theo đám đông mà hét lên.

Và rồi, buổi biểu diễn bắt đầu.

Một nhân vật kỳ quái, người trước đó đang làm một màn biểu diễn lửa cho khách trên phố, xuất hiện và tạo ra một cột lửa lớn hơn cả trước. Khi một loại chất lỏng, có thể là cồn, được xịt lên cây gậy, một cột lửa đỏ rực bùng lên cao ngất.

Ngọn lửa nhanh chóng lướt qua vòng lửa đang cháy, thi thoảng người ấy còn thọc tay vào lửa rồi rút ra.

Các màn tiếp theo còn thú vị hơn nữa. Trên trần xiếc cao vút, có người chỉ dựa vào một sợi dây mỏng để quay vòng trên không, trong khi những người khác tung hứng hàng chục quả bóng một cách thoải mái.

Đặc biệt, màn ảo thuật đủ khiến Yul phải choáng váng.

Yul không thể không trầm trồ trước những màn ảo thuật khá cổ điển, như thay đồ chỉ trong vài giây và lấy ra một bó hoa từ chiếc mũ trống không.

“Rất tiếc, đây đã là màn biểu diễn cuối cùng. Đến giờ là buổi biểu diễn múa rối của Rookie!”

Là một màn múa rối, nhưng cho một buổi biểu diễn kết thúc, nó có phần đơn giản, khiến Yul hơi ngạc nhiên.

Nhưng khi màn biểu diễn bắt đầu, cậu nhận ra mình đã lầm.

Những con rối do người điều khiển múa rối điều khiển di chuyển tự nhiên như con người. Không chỉ một hai con, mà năm sáu con cùng lúc, tự do vận động.

Sau đó, khi một người múa rối khác xuất hiện và biểu diễn, hàng chục con rối di chuyển như một cơ thể thống nhất.

“Xin chào, tôi là Wendy. Còn bạn tên gì?”

“Ôi, chào Wendy! Tôi tên là Sasha!”

Đột nhiên, con rối có mái tóc vàng quay sang nói chuyện với một đứa trẻ đang ngồi trong khán giả. Nó có vẻ e thẹn như một đứa trẻ, nhưng vẫn giới thiệu tên mình một cách hào hứng.

Cứ thế, con rối Wendy bắt đầu lang thang giữa các hàng ghế, trò chuyện với khán giả.

Yul thì mê mẩn với màn múa rối, nhưng Mikael lại khác. Hắn đang nhìn chăm chăm một chỗ với đôi mắt sắc lạnh.

“Khoan đã, nhưng những người đáng nghi kia là ai vậy?”

Con rối Wendy nhìn một điểm nào đó và nghiêng đầu một cách khoa trương. Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một chỗ.

Ánh mắt của họ hướng về chỗ ngồi của chính Mikael và Yul.

“Cái người mặc áo choàng đáng nghi này là ai, đến xem xiếc mà cũng mặc áo choàng như vậy! Các người là ai?”

Mọi người bật cười trước lời nói đùa của con rối. Yul lúc đầu cũng ngớ người, nhưng rồi cậu cũng theo mọi người mà cười theo.

“Các cậu tên gì?”

“Tôi là…”

“Đủ rồi.”

Khi Yul định trả lời, Mikael đã ngắt lời. Không phải là một giọng nói lớn, nhưng khi mọi người đang chú ý, giọng lạnh lùng của hắn khiến không khí trong hội trường bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Ha ha, có chuyện gì vậy? Có gì sai sao?”

Con rối Wendy lên tiếng bằng giọng nghịch ngợm để làm dịu không khí lạnh lẽo. Nhưng biểu cảm của Mikael chỉ trở nên lạnh lùng hơn.

“Xiếc này có phải là để mở túi của người đến xem không?”

“C- cái gì cơ?”

“Như tôi đã nói. Cả nơi này đầy những tên trộm.”

Khi Mikael nói vậy, con rối Wendy có vẻ bối rối. Trước câu trả lời sắc bén của Mikael, ngay cả những người trước đó không để ý cũng bắt đầu xì xào. Sau đó, một số người kiểm tra lại túi của mình.

“Ôi, tiền của tôi! Tiền của tôi đâu rồi?”

“Chờ đã, của tôi cũng mất rồi?”

“Cái quái gì?!”

Tiếng nói hoang mang vang lên khắp nơi. Bị sốc, Yul cũng vội vã kiểm tra túi của mình. Những túi đầy tiền thừa của Mikael giờ đã trống rỗng.

“Này, tiền của tôi đâu rồi!”

Yul tức giận hét lên. Cùng lúc đó, Mikael bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía người điều khiển múa rối. Đôi mắt đỏ rực của hắn loé lên như ngọn lửa.

“Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra với những tên trộm dưới Luật Đế chế không?”

“…”

“Chúng sẽ bị trừng phạt bằng roi. Tất nhiên, nếu số tiền lớn, cổ tay có thể bị chặt đi.”

“Tôi- tôi không ăn cắp, sao lại làm thế với tôi?!”

Người điều khiển múa rối vứt con rối Wendy sang một bên và hét lên. Giọng hắn lúc này khàn đặc, khác hẳn với giọng đáng yêu lúc trước.

“Ta sẽ biết khi điều tra xong.”

“Không phải tôi, thì là ai?! Tôi sẽ kiện các người về tội phỉ báng!”

“Đồ khốn, mày phải trả giá vì đã phá hoại công việc của người khác!”

Không chỉ người có vẻ là thủ lĩnh, mà tất cả các thành viên trong đoàn xiếc lao vào và tình hình bắt đầu hỗn loạn. Đặc biệt, trong màn biểu diễn lửa, người kỳ quái còn vung một ống kim loại lớn ra đe dọa. Bị đe dọa bởi sức mạnh đó, Yul mở to mắt.

“Ngươi cứ trả lại tiền đi, ta sẽ để ngươi giữ cổ tay.”

“Cái gì? Thằng điên này nói cái quái gì vậy! Chúng tôi không ăn cắp!”

Người điều khiển múa rối la lên mặt đỏ bừng. Hắn chửi bới và có vẻ như sẽ tấn công Mikael bất cứ lúc nào.

Mikael không hề động đậy, nhưng chính Yul lại là người tức giận trước hành động đó.

“Dám gọi anh ấy là thằng điên à? anh mới là đồ điên ấy!”

“Cái gì?! Thằng nhóc này đang chửi tao à?! Được rồi, ra ngoài ngay!”

Một thành viên của đoàn xiếc, người gần Yul nhất, thô bạo kéo Yul, người đang ngồi đó, đứng dậy. Yul, tuy có gan nhưng lại không đủ sức, bị kéo đi một cách bất lực.

“Ahh, Mikael! Mikael!”

Cảm giác như xương vai bị kéo đi sắp gãy. Yul vội vã gọi tên Mikael.

“Ta sẽ lấy lại lời hứa sẽ để ngươi giữ cổ tay.”

“Cái gì, vậy mày là ai mà nói những thứ đó…”

Lời nói mỉa mai của người đàn ông bị cắt ngang.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 37: Chương 37



Mikael chộp lấy người đàn ông một cách thô bạo và kéo Yul về phía mình. Nhờ vậy, Yul đã thoát khỏi sự nắm giữ của người đàn ông và được Mikael ôm lấy.

Người đàn ông đứng đơ một lúc, hoang mang. Hắn không phải là người nhỏ con, nhưng Mikael thì lớn hơn rất nhiều. Hắn nuốt nước bọt một cách khô khốc, liếc nhìn Mikael từ trên xuống dưới như thể cảm thấy bị đe dọa. Sau đó, hắn nhìn quanh, kiểm tra lại các thành viên trong đoàn xiếc của mình, và cất cao giọng như thể đã lấy lại tự tin.

“Thế nào, muốn làm gì nào?”

Hắn ta vỗ vai Mikael. Cú vỗ không mạnh, không gây đau đớn, nhưng Yul lại ngạc nhiên và vội lấy tay che miệng.

Tên khốn này, sao không chết luôn đi?

“M-Mikael. Chúng ta đi nhanh đi. Chúng ta chỉ cần đi thôi.”

Dĩ nhiên, người đàn ông kia là kẻ gây sự trước, và đám người của hắn đã cướp tiền của bọn họ, nhưng Yul không muốn Mikael sẽ g**t ch*t họ.

Yul nắm tay Mikael, vội vàng cố gắng rút khỏi tình huống này.

“Mày định đi đâu thế? Hả? Mày định phá hoại việc của người khác rồi bỏ đi sao?”

“Này, tôi đang cứu mạng anh đấy, nên thôi đi, dừng lại đi. Để mọi chuyện kết thúc đẹp đẽ…”

“Cái gì? Cứu mạng tao? mày đang nói là sẽ giết tao sao? Này, anh bạn. Trước đó mày còn rao giảng về pháp luật đấy. Bây giờ ai mới là người vi phạm pháp luật? Vu oan cho người vô tội và còn phá hoại việc làm ăn của người khác, chưa kể giờ mày còn đe dọa tao? Muốn làm theo pháp luật không? Ai sẽ là người chịu thiệt đây?”

Tại sao tất cả những tên du côn này lại không hiểu được giá trị của mạng sống của mình?

Yul thật sự cảm thấy khó hiểu. Cậu nói sẽ cứu mạng hắn ta, vậy mà hắn lại không cảm kích mà còn tranh cãi đủ thứ. Có vẻ như bọn họ muốn tự tìm đường vào mồ chôn.

Yul lo lắng nhìn Mikael. Mọi thứ xung quanh như đóng băng trong lạnh lẽo.

“Đánh thằng đó đi!”

Người đàn ông hét lên và đẩy Mikael mạnh.

Dĩ nhiên, Mikael không phải loại người dễ bị đẩy ngã. Vì vậy, không cần phải lo lắng về việc hắn sẽ ngã hay loạng choạng.

Tuy nhiên, chiếc áo choàng mà hắn mặc lại khác. Khi người đàn ông đẩy hắn, áo choàng bị tuột đi, có lẽ do cú đẩy mạnh đó.

Mọi thứ xung quanh trở nên im lặng.

Các thành viên trong đoàn xiếc, những người trước đó đã tức giận với Mikael, cũng như khán giả bị sốc vì mất tiền, tất cả đều im lặng như thể họ đã quên mất cách nói chuyện. Không ai vội vàng mở miệng.

Yul không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Tại sao lại có một sự im lặng lạnh lẽo như vậy trong hội trường?

Nhưng không lâu sau, cậu nhận ra tại sao mọi người lại giữ im lặng.

“Người kia… A- Đại Công tước Orlov…?”

Một người trong đám đông lẩm bẩm, giọng run rẩy.

Đó là một câu hỏi, nhưng không thật sự là câu hỏi. Vì người đó đã biết rõ câu trả lời. Chắc hẳn đó là lý do vì sao giọng của anh ta lại run đến vậy.

Lời nói của anh ta có một tác động mạnh mẽ. Ít nhất nó là sự sống hay cái chết đối với người đàn ông đã đẩy vai Mikael và hét lên.

“A- Đại Công tước!”

Người đàn ông lập tức quỳ xuống sàn và cúi đầu. Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Đám thuộc hạ của anh ta đứng lại một lúc, rồi cũng quỳ xuống theo.

“T- Dám thiếu tôn kính ngài… Tôi xin lỗi. Tôi không biết ngài là Đại Công tước…”

Mikael không nói gì với người đàn ông đang vội vàng xin lỗi. Im lặng ngột ngạt càng làm tăng thêm sự căng thẳng. Người đàn ông run rẩy như một chiếc lá, không dám ngẩng đầu lên.

“Người mới nói đây rằng chúng ta nên làm theo pháp luật.”

“C- cái đó, cái đó…”

"Ngươi có biết pháp luật hoàng gia trừng phạt những kẻ báng bổ giới quý tộc như thế nào không?”

“S- Xin tha cho tôi, xin tha cho tôi!”

“Những kẻ báng bổ nam tước và tử tước sẽ bị đánh 50 roi. Những kẻ báng bổ bá tước và hầu tước sẽ bị đánh 70. Những kẻ báng bổ công tước sẽ bị đánh 100.”

“T- Tôi xin lỗi, tôi đã phạm tội…”

“Bất kỳ ai báng bổ đại công tước sẽ bị treo cổ hoặc…”

“H- Hức…”

“Mặc theo ý của đại công tước.”

Hình phạt tử hình vì tội báng bổ thực sự quá tàn nhẫn trong một xã hội giai cấp như vậy. Yul lại một lần nữa cảm thấy biết ơn vì có nền dân chủ. Dù vậy, cậu vội vàng nắm lấy cánh tay Mikael, lo sợ rằng hắn có thể giết người đàn ông ngay lập tức.

“Mikael, giết hắn có vẻ hơi quá không?”

“Nếu cắt lưỡi, mũi hắn, móc mắt hắn ra, rồi cắt tay hắn, hắn sẽ không chết.”

“Tôi nghĩ hắn sẽ chết đấy. Không, chắc chắn hắn sẽ chết. Anh nghĩ con người có thể chịu đựng đến mức nào?”

Đúng vậy. Mikael, tên điên này đúng là một tên b*nh h**n. Chân lý bất di bất dịch mà Yul không thể quên và không nên quên chính là tên này là tên điên cuồng trong tương lại.

Ngay cả nếu anh ta bị treo cổ, Yul cũng sẽ nói, ‘Ôi, đúng là tên điên cuồng. Quả là điên rồ,’ nhưng mà khi nói đến việc cắt lưỡi, mũi, móc mắt, rồi cắt tay trong một cuộc tranh cãi, thì việc treo cổ còn có vẻ nhân đạo hơn nhiều.

Dĩ nhiên, thế giới "Ngục tù đỏ" mà cậu đang sống là một tiểu thuyết BL hardcore. Tuy nhiên, Yul không muốn mọi chuyện đi quá xa đến mức bạo lực. Cậu không chỉ yếu đuối mà dạ dày còn yếu nữa.

“Anh không cần phải làm quá đâu. Mikael, chúng ta đi thôi, được không?”

Yul nắm lấy tay Mikael và cầu xin. Dù biết có lẽ sẽ không hiệu quả lắm, nhưng đây là tất cả những gì cậu có thể làm lúc này.

“Các ngươi may mắn lắm đấy! Trả lại tiền và biến đi!”

Yul, người đang cẩn thận quan sát ánh mắt của Mikael, đe dọa các thành viên đoàn xiếc với vẻ mặt đầy uy lực.

Ngay lập tức, người điều khiển rối, mồ hôi đầm đìa, trình ra số tiền đã cướp được. Có vẻ như số tiền đã bị đánh cắp thông qua con rối. Đây là một cách ăn cắp tinh vi đến mức khiến ai cũng nghĩ đây quả là một kỳ công.

“Không đi à?”

Ngay khi cậu lấy lại số tiền, Yul nâng cao giọng nói với âm điệu của một nhân vật trong phim lịch sử mà cậu hay xem. Các thành viên trong đoàn xiếc vội vã chuẩn bị bỏ chạy. Họ dường như hiểu bản năng rằng đó là cách duy nhất để sống sót.

“Ta chưa cho phép các ngươi đi đâu.”

Tuy nhiên, Mikael lại kiên quyết hơn cả tưởng tượng.

Các thành viên đang vội vã bỏ chạy dừng lại ngay lập tức khi nghe hắn nói. Thấy vậy, Yul cũng giật mình và nuốt nước bọt.

“Giữ lại làm gì, đúng không?”

Yul nhìn vào mắt hắn và nói điều mình phải nói.

“Để cho nó qua đi. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy ngượng khi bảo họ đi.”

Yul nhìn lên đôi mắt đỏ như lửa của Mikael và thì thầm gần hắn.

Khi Yul cố gắng dỗ dành Mikael bằng một giọng nhỏ nhẹ, cậu không thể không bám chặt lấy hắn. Có lẽ vì tâm trạng của mình, càng lại gần, vẻ mặt lạnh lùng của Mikael càng dường như trở nên dịu lại một chút.

Cậu không biết tại sao, nhưng Yul, người đã cảm nhận được một cách bản năng rằng đây là cách duy nhất để giải quyết tình huống hiện tại, cứ bám lấy hắn như ôm chặt vào lòng.

“Mikael, làm ơn, được không? Được không? Tôi cũng đói và mệt lắm rồi. Tôi muốn đi nghỉ ngơi.”

Yul nhíu mày và cố gắng làm giọng mình nghe thật đáng thương. Cậu tự hỏi liệu mình có phải tự làm mọi thứ như thế này không… Không, thực ra cậu còn cảm thấy ngượng hơn cả thế, nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến điều đó.

“… Được rồi.”

“Nghe thấy chưa, các người! Các người thật may mắn đấy! Đại công tước Orlov sẽ để các người sống! Hãy sống tốt đi!”

Yul vội vàng cảnh báo họ bằng giọng điệu phóng đại, lo sợ Mikael thay đổi ý định. Một tia hy vọng le lói trên khuôn mặt của những người tưởng chừng sẽ bị ném vào địa ngục khi nghe những lời của Yul.

“Chờ một chút.”

Ôi, lại là gì nữa đây! Tại sao?

Cậu đang tự nhủ rằng mọi chuyện đã kết thúc thật rồi, nhưng Mikael lại lạnh lùng tiếp tục. Ngay khi hắn nói xong, không khí lại đông cứng ngay lập tức. Yul nhìn Mikael, cắn môi một cách lo lắng, tự hỏi không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo.

“Xin lỗi cho đúng cách.”

“Ngài đại công tước, tôi thực sự xin lỗi…”

“Không phải xin lỗi ta.”

“Ah…”

Các thành viên trong đoàn xiếc trông bối rối trước lời nói của Mikael, rồi nhanh chóng quay sang Yul khi họ nhận ra hắn đang nói về ai. Sau đó, họ cúi đầu và cong người xuống.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!”

“Ừ, đừng làm thế nữa!”

“Vâng! Đã hiểu rồi!”

Sau khi cảnh cáo lần cuối cùng một cách lạnh lùng, Yul khoác tay Mikael và quay đi. Mikael ngoan ngoãn theo sau cậu.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 38: Chương 38



Một ngày đầy sự kiện. Cơ thể Yul mệt mỏi, nhưng tâm trí cậu như bay bổng. Cậu ra ngoài và mua rất nhiều món ngon. Buổi biểu diễn xiếc cũng khá thú vị.

Dĩ nhiên, có một vài điều không may, nhưng… thật may là mọi chuyện đã ổn thỏa.

Lúc nãy, cậu không thể nghĩ được gì vì quá bận rộn với tình huống một người suýt chết, nhưng sau khi giải quyết xong chuyện gấp, cậu cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều.

Thực lòng cậu không nghĩ Mikael sẽ tức giận thay cho mình như thế.

Trong câu chuyện gốc, Mikael chẳng quan tâm đến ai ngoài Levi. Việc hắn tức giận và lo lắng cho cậu thật bất ngờ, nhưng thật sự, cậu cảm thấy rất vui.

“Lucky, Lucky. Mày có biết hôm nay ba đã gặp chuyện gì không?”

Dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi chăng nữa, những người có thể trò chuyện cùng cậu vẫn rất hạn chế.

Vì vậy, Yul nói với Lucky, con vật đang ngủ ngon lành. Lucky từ từ mở mắt, nhìn Yul một cái rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.

“Lucky…!”

Dù gọi tên thân mật như vậy, Lucky cũng chẳng thèm liếc nhìn cậu. Yul ôm ngực, cảm nhận vết thương sâu trong lòng.

“Chúng ta vẫn tốt, đúng không Lucky…”

Trước kia, cậu suýt bị ăn sống từng ngày, nhưng giờ đây, không được Lucky chú ý đến, cậu cảm thấy còn tệ hơn.

Làm người thì tốt, nhưng có một điều duy nhất khiến cậu cảm thấy buồn là mối quan hệ giữa cậu và Lucky trở nên ngượng ngùng. Khi đó, khi Lucky còn là con búp bê, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.

“Chắc ba lại phải trở thành búp bê à? Làm vậy thì mày sẽ yêu ba lại sao…”

Yul lẩm bẩm như thể mình là nhân vật trong một bộ phim buồn.

Mikael, đang nằm trên giường và nhìn cậu như vậy, lắc đầu như thể đã mệt mỏi.

“Ngày mai, mày lại phải yêu ba, hiểu chưa? Ngủ ngon, bé yêu của ba.”

Yul, sau khi nói lời tạm biệt với Lucky không thèm nghe, bò lên giường. Sau một lúc tìm chỗ ngồi thoải mái, cậu đã quen với việc dính sát vào Mikael.

“Chúc ngủ ngon, Mikael.”

Yul thì thầm trong giọng thấp khi đã tìm được vị trí thoải mái. Giọng cậu vang lên trong không khí đêm một cách dễ chịu.

Yul dụi mắt buồn ngủ. Cậu lấy tay dụi mắt mình. Khi cảm nhận được cái chạm mềm mại dễ chịu, một nụ cười hạnh phúc bắt đầu nở trên môi…

“Ahhhh!”

Tại sao lại mềm như vậy, tại sao!

Khuôn mặt vốn đang chuẩn bị cười của Yul bất ngờ chuyển sang kinh ngạc, và cùng lúc đó, cậu hét lên. Giọng cậu quá nhỏ để có thể gọi là hét. Cũng vì giọng nói của c** nh* bé.

“Tôi biến về ! ahhhhhhh!”

Yul hét lớn bằng cái giọng lớn nhất cậu có thể.

Cậu đã trở lại thành hình dạng cũ, nhỏ bé.

Toàn thân cậu bị quấn trong lớp vải mềm mại, không có cổ, đầu lại lớn, và cậu lại là con búp bê bông .

“Tại sao! Tại sao lại thế này! Tại sao!”

Yul quằn quại trong cơ thể nhỏ bé của mình, cơn giận trào dâng. Cơ thể bé nhỏ của Yul đối lập hoàn toàn với chiếc giường lớn, và tiếng la hét của cậu trở nên càng nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Yul, đang gào thét trong khi lật qua lật lại cơ thể tí hon của mình, cuối cùng cũng im bặt trên giường vào một lúc.

Khi một người phải đối mặt với một tình huống quá tuyệt vọng, họ sẽ mất đi ý chí chiến đấu. Yul cũng rơi vào tình trạng tương tự.

Tất nhiên, lúc này Yul không phải là người, mà là một con búp bê.

Bao lâu rồi nhỉ? Cánh cửa đóng chặt mở ra.

“Vẫn ngủ à… Yuri? Cậu ở trong phòng tắm à? Yuri!”

Giọng Mikael gọi tìm Yul ngày càng lớn. Dù sao đi nữa, Yul, khi đã mất hết ý chí, chỉ nằm im trên giường, mặt úp xuống.

“Yuri! Cái quái gì vậy, cậu đi đâu rồi!”

Mikael nhìn khắp phòng lo lắng, rồi nhìn vào phòng tắm, như thể đã mất hết lý trí.

Hắn đã ra ngoài một lúc vì có người từ hoàng gia đến.

Hắn cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc Yul sẽ ở một mình trong phòng, nên đã không nghe lời người khác, để Caleb làm việc còn mình thì vội vàng trở về. Hắn hối hận, nếu biết sẽ lo lắng như thế này suốt, hắn hẳn đã xích Yul lại từ trước.

Ngay cả khi Yul là con búp bê, hắn cũng không thể rời mắt khỏi cậu, nhưng khi cậu trở thành một người dễ thương, hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Mikael vội vàng quay lại phòng, cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không kìm được sự lo lắng, và cuối cùng, Yul đã biến mất.

Nơi Yul vừa nằm chỉ còn lại những bộ đồ cậu mặc, và không có dấu hiệu nào của Yul… Hoặc là hắn nghĩ thế, nhưng rồi, hắn nhìn thấy một hình tròn màu hồng quen thuộc qua bộ đồ.

“Yuri…?”

“…”

“Trả lời tôi. Trước khi tôi mất bình tĩnh.”

“Vâng. Tôi ở đây.”

Chỉ khi nghe thấy câu trả lời nhanh chóng, Mikael mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ Yul đã bỏ trốn, nhưng may mắn là không. Dù vậy, có vẻ như vẫn còn một vấn đề khác.

“Tại sao cậu lại thành búp bê nữa?”

“Đó là điều tôi định nói. Đừng kéo áo của tôi lên. Tôi không có đồ lót.”

“Không phải tôi đã nhìn thấy một hoặc hai lần rồi sao?”

“Ôi… tôi thật sự ngượng khi nói điều đó, nhưng tôi sẽ im lặng vì nó là sự thật.”

Mikael nói hết tất cả những gì đã làm, nhưng thật là buồn cười khi Yul lại giả vờ như không có chuyện gì.

Hắn kéo áo sơ mi trắng lên và thấy con búp bê bông với tóc hồng mà hắn vẫn luôn nhìn thấy. Nỗi thất vọng của Yul thể hiện rõ trên gương mặt cậu khi nằm úp mặt xuống giường.

Mikael cũng khá hoảng sợ khi thấy Yul lại thành búp bê, nhưng hắn cũng cảm thấy hài lòng vì nghĩ rằng ít nhất cậu sẽ không thể chạy trốn khỏi tình huống này nữa.

“Tại sao tôi phải chịu đựng như thế này? Tôi đã sống một cuộc đời khá tốt mà.”

Yul càu nhàu. Dù sao đi nữa, Mikael cảm thấy hài lòng khi thấy Yul vẫn ở trước mắt mình.

Sau đó, hắn thề sẽ giữ chặt cậu để Yul không nghĩ đến chuyện bỏ trốn khi trở lại thành người.

“Mikael, anh có thể đưa tôi quần áo không? Dù tôi là búp bê đi nữa, nhưng vẫn khá xấu hổ.”

“Cậu xấu hổ sớm nhỉ.”

Mikael bật cười khi thấy Yul giờ lại cảm thấy xấu hổ, mặc dù suốt từ nãy đến giờ cậu nằm úp mặt với cái mông nhỏ nhắn lộ ra.

“Nhanh lên. Mông tôi lạnh lắm. Không, trái tim tôi tan vỡ rồi.”

Cuối cùng Mikael đi lấy quần áo cho con búp bê của hắn vì cái lạnh làm Yul run rẩy.

Hắn lấy ra bộ quần áo đã được cất gọn gàng trong ngăn kéo và bắt đầu chọn đồ. Với người khác, cảnh Archduke Orlov chọn đồ cho một con búp bê có thể gây sốc, nhưng với Mikael, người đã quen sống với Yul, điều đó chẳng có gì lạ.

Một lúc sau, Mikael quay lại với quần tây màu xanh navy, áo sơ mi trắng và nơ màu xanh, vẻ hài lòng trên khuôn mặt hắn. Hắn nghĩ rằng bộ đồ này sẽ rất hợp với đôi mắt xanh của Yul.

“Không vừa. Cậu béo lên à?”

“Sao lại có thể thế? Tôi chỉ bị sưng một chút thôi.”

“Cơ thể cũng sưng lên sao?”

“… Trời ạ, thôi bỏ đi.”

Mikael, người đang mặc đồ cho Yul, nhíu mày với vẻ không hài lòng.

Yul chỉ mới không mặc đồ búp bê trong vài ngày, nhưng giờ đây việc mặc đồ cho cậu trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Lại một lần nữa, vì cái nút không dễ dàng đóng lại, tay Mikael bắt đầu căng thẳng.

“Ôi, đau quá, đau quá! Không phải làm thế!”

“Hít bụng vào.”

“Vâng-.”

Hup. Yul hít một hơi thật sâu và rút bụng vào giống như lần đầu tiên Mikael mặc đồ cho cậu. Dù sao thì, dù khó khăn để nhét cái bụng búp bê phình ra, vẫn tốt hơn nhiều so với việc không mặc gì.

Sau một khoảng thời gian khó khăn cho cả hai, cuối cùng Yul cũng được mặc đồ xong. Sau khi Mikael thắt nơ nhỏ với những ngón tay dài, mịn màng của hắn, Yul cuối cùng cũng xong.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi cũng không biết. Khi tôi tỉnh dậy, nó là như vậy.”

“Có chuyện gì kỳ lạ không? Như là nghe thấy một giọng nói gì đó. Cậu không nghe thấy giọng của bạn cậu gì đó à?”

“Không, không có gì như vậy. Khi tôi mở mắt ra, là như thế này.”

“Hmm. Lạ thật.”

“Đó là tôi muốn nói. Tôi tưởng tôi sống như một con người rồi, nhưng giờ lại là cái thân thể này! hức! Không có cái đó! lần thứ hai không có!” (cái g*** h** ch*n)

“Tại sao cậu lại ám ảnh với thứ vô dụng đó vậy?”

“Anh nói cái gì?! Mikael làm sao mà biết tôi có bao giờ dùng nó không?! Tôi là con trai độc đinh thế hệ thứ ba đấy! Nói những lời tàn nhẫn như vậy với con trai độc đinh thế hệ thứ ba!”

Khi Mikael nói vậy, Yul nhảy dựng lên và nổi giận. Dù sao thì Mikael cảm thấy thật thú vị.

Để ai đó sử dụng nó… Không, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Dùng hay không là chuyện của Yul, không phải của hắn. Dù tất nhiên hắn muốn được tham gia.

Mikael nhíu mày, chìm trong một dòng suy nghĩ mà chính hắn cũng không hiểu nổi.

Yul, không hề biết tâm trạng của Mikael, vẫn tức giận và lườm hắn.

Ngay cả khi đã rủa xả, lòng cậu vẫn sôi sục sự phẫn uất, không thể hiểu sao Mikael lại nói những lời tàn nhẫn như vậy.
 
Xuyên Thành Cục Bông Của Top Điên Cuồng Ám Ảnh
Chương 39: Chương 39



Mikael nhìn Yul bằng ánh mắt thư giãn. Cứ thấy cậu chạy loăng quăng với đôi chân ngắn, hắn cảm thấy rất vui. Nói quá thì, hắn cảm thấy như mình đã no đủ dù chưa ăn gì cả.

Mấy ngày qua, khi Yul là người, hắn dường như không thể ăn dù có ăn, cũng không thể ngủ dù có ngủ. Hắn luôn lo lắng và căng thẳng, điều này thật khó chịu.

Đó là vì Yul, người mà dù ở ngay trước mắt hắn, lại cứ như thể sẽ đột ngột biến mất đi đâu đó.

Nói chính xác hơn, cảm giác đó như thể cậu sẽ gặp gỡ một người tên là "Changhyun của tôi."

Tuy nhiên, giờ đây khi Yul đã biến thành một con búp bê với đôi chân ngắn và cái đầu lớn, chắc hẳn không thể trốn thoát được nữa.

Như để chứng minh điều này, Yul chỉ di chuyển từ cuối phòng đến giữa phòng sau khi chạy một hồi lâu.

“Huff, huff, aiyo, aiyo. Tôi chết mất.”

Yul phát ra tiếng r*n r* vì mệt sau khi chạy, rồi nằm sõng soài ra.

Lẽ ra cậu nên ngoan ngoãn ở yrn, mặc dù không hiểu tại sao lại làm quá sức với cơ thể như vậy, nhưng Mikael lại cảm thấy thú vị.

[Bii! Bii!]

“Huff, Lucky, w- đợi chút. Ba mệt rồi. Nghỉ chút, chút thôi…”

[Bii!]

“Phù. Biết rồi, biết rồi.”

Nghe tiếng kêu của Lucky, Yul lấy lại cái cần câu đồ chơi đã bị ném đi.

Đó là món đồ chơi mà cậu tự tay làm để làm quen với Lucky, vốn dĩ có chút ngại ngùng với cậu khi còn là người, nhưng cậu lại không thể sử dụng nó trong vài ngày qua khi là người.

Lucky, khi thấy Yul giờ đã là búp bê, đã nài nỉ cậu chơi cùng. Nhờ vậy mà Yul, với chiều cao chỉ 20 cm, phải chạy xung quanh và vung cần câu có tay cầm to gấp năm lần cơ thể mình.

Cậu thở hồng hộc, và cảm giác như có vài lần nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đen vẫy gọi từ xa, nhưng chắc đó chỉ là cậu tưởng tượng. Chắc chắn là vậy.

Cậu đã nhờ Mikael chơi thay vài lần, nhưng Lucky không phản ứng với việc Mikael vung cần câu.

Yul, cảm động vì Lucky, người trước giờ chỉ muốn ăn thịt cậu, lại chỉ thể hiện tình cảm với mình khi chơi câu cá, đã vung cần câu với niềm hân hoan.

“Huh, huff, ừ, tốt lắm, tốt lắm!”

Suốt vài chục phút, Yul lại chạy vòng quanh căn phòng với tiếng cổ vũ không rõ nguồn gốc. Rồi bỗng có tiếng gõ cửa.

Bị bất ngờ bởi tiếng động, Yul nhìn về phía cửa, rồi lập tức chuyển sang dạng búp bê bông và nằm úp xuống sàn.

“Là tôi Caleb. Hoàng đế, Hoàng đế Andrei đã đến.”

Cái gì? Hoàng đế à?

Yul nhảy bật dậy và ngồi dậy. Mắt cậu mở to ngỡ ngàng đến mức như muốn rơi ra ngoài. Cậu nhìn cửa rồi nhìn Mikael, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, Mikael cũng không biết rõ tình hình.

Dù Andrei là hoàng đế, và tuytrong mắt những người khác không biết hoàn cảnh, anh ta là một hoàng đế tốt. Thật kỳ lạ khi anh ta lại đến trực tiếp dinh thự của đại công tước mà không báo trước.

“Cho vào đi.”

Mikael, nhận thấy có lẽ đây là một chuyện không bình thường, ra lệnh cho Caleb.

Andrei, người xuất hiện cùng với chỉ một kị sĩ hộ tống là Isaac, mặc một chiếc áo choàng che nửa mặt.

“Chào. Đây là món quà bất ngờ.”

“…”

“Dĩ nhiên, tôi chính là món quà bất ngờ đó.”

“… Không cần đâu.”

“Thật đáng buồn khi nghe thấy điều đó. Dĩ nhiên, Mikael, ngài không có sự lựa chọn nào cả.”

Mikael chỉ thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời đùa cợt không mấy chỉnh tề của Andrei. Dĩ nhiên, hắn không thể hoàn toàn yên tâm vì biết rằng chính Andrei là người luôn nói đùa, giả vờ không nghiêm túc, dù sự việc có nghiêm trọng đến đâu.

Andrei thong thả cởi áo choàng ra và đưa cho Isaac. Sau đó, anh ta ngồi xuống ghế sofa, ra hiệu cho Mikael ngồi bằng cử chỉ đặt cằm lên tay.

“Ngồi xuống đi. Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Dù hai người đã là bạn từ nhỏ, Andrei vẫn giữ cái vẻ kiêu ngạo của một hoàng đế.

Mikael biết anh ta không có ý kiêu căng với mình, nhưng hắn không thích thái độ của Andrei vì hắn không phải kiểu người sẽ cúi đầu trước ai.

“Ngài khá là ồn ào khi bản thân là người đột ngột xông vào như vậy.”

Andrei, khi đang từ từ ngả người ra ghế sofa theo lời nói của Mikael, bỗng ngừng lại. Không, phải nói là tất cả mọi người trong phòng đều giật mình.

Đôi mắt của Isaac lóe lên, còn Caleb đứng đối diện cũng không kịp phản ứng.

Yul, không quen với tình huống này, hoảng hốt che miệng bằng tay nhỏ bé của mình.

Dù Mikael có điên đến đâu, Yul vẫn lo lắng liệu hắn có thể làm như vậy với hoàng đế không. Nếu Andrei nghĩ đến việc chặt đầu Mikael vì sự bất kính, thì cậu không biết mình sẽ đi đâu.

Dù có bao thăng trầm, nhưng chính Mikael là người đã nuôi dưỡng cậu và cứu mạng cậu trong suốt thời gian qua. Nếu Mikael chết, thì thật là phiền phức.

“M-Mikael. Mikael!”

Yul, cảm nhận được luồng không khí lạnh đang đè nặng lên cơ thể mình, gom hết can đảm để lên tiếng. Đôi mắt của Mikael, vốn đang lạnh lùng nhìn Andrei, chuyển sang nhìn Yul. Khi ánh mắt của Yul đụng phải đôi mắt đang cháy đỏ như ngọn lửa, ánh nhìn của Mikael dịu lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ngồi xuống với tôi!”

Yul dang rộng hai cánh tay ngắn về phía Mikael và giả vờ ôm hắn. Thấy vậy, đôi môi cứng ngắc của Mikael dần mềm mại.

Đôi mắt của Andrei hẹp lại khi nhìn vào đôi môi của Mikael, vẽ ra một nụ cười nhỏ. Anh ta đã biết Mikael lâu rồi, nhưng cảnh tượng này thật không quen.

“Thật thú vị.”

“Thú vị cái gì?”

“Tôi không biết một cuộc sống của người trông trẻ lại phù hợp với đại công tước Orlov đến vậy.”

“Ngài nói vớ vẩn gì vậy?”

Mikael gạt lời Andrei qua một bên và không để tâm.

Hắn vẫn cẩn thận bế Yul, người đang dậm chân với đôi cánh tay mở rộng, rồi đặt cậu xuống ghế sofa và ngồi cạnh cậu.

“Có chuyện gì vậy?”

“À, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Nếu là chuyện vô ích thì tôi sẽ không để ngài yên đâu.”

“Thật là thất vọng.”

Andrei cười khúc khích trước lời nói của Mikael.

Trong bầu không khí tương đối dịu dàng, Yul lén thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn nhỏ bé hơn rất nhiều so với những người khác, với một trái tim nhỏ xíu như hạt đậu – dĩ nhiên cậu biết là trái tim đó chẳng thật sự tồn tại – nhưng vì Mikael, nó gần như co lại và biến mất.

“Đó là về Yuri.”

“Tôi?!”

Mắt Yul mở to vì ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình đột ngột xuất hiện. Andrei gật đầu một cách thong thả. Ngược lại, biểu cảm của Mikael trở nên cứng rắn.

“Nói đi.”

Mikael lên tiếng với giọng bình tĩnh. Andrei nhẹ gật đầu và mở miệng.

“Tôi không biết cách nào để biến cậu ta từ búp bê thành người, nhưng khi hỏi thăm một pháp sư hoàng gia, tôi phát hiện ra rằng có một phép thuật cổ xưa tương tự.”

Khi nghe những lời của Andrei, miệng Yul mở to ngạc nhiên. Việc anh ta có thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này xảy ra với cậu thật là bất ngờ, nhưng điều đáng shock hơn là phép thuật này lại thuộc về loại phép thuật cổ xưa.

“Tên của nó là ‘Chuyển Hồn’. Theo lời những pháp sư, phép thuật này đã được giữ bí mật.”

“Chuyển Hồn?”

“Đúng vậy. Đây là một phép thuật có thể chuyển hồn từ cơ thể chính sang một cơ thể hoặc vật thể khác.”

Yul không thể khép miệng lại. “Chuyển Hồn” là một phép thuật nghe có vẻ vô cùng vĩ đại chỉ từ tên gọi. Cậu không thể tin nó lại có liên quan đến những chuyện xảy ra với mình.

Trong sự kinh ngạc, cậu liếc mắt nhìn vào đôi mắt của Mikael. Cậu cũng rất ngạc nhiên, không biết mình trông như thế nào trong tình cảnh này.

Nhưng biểu cảm của Mikael lại càng lạnh lùng và đáng sợ hơn.

Yul nuốt nước bọt khô khốc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tại sao ‘Chuyển Hồn’ lại bị giữ bí mật?”

Giọng nói của Mikael vang lên sắc lạnh. Mạnh mẽ như lưỡi dao, giọng điệu của hắn như thể đang thẩm vấn đối phương.

Câu nói có thể nghe như là sự kiêu ngạo đối với hoàng đế, nhưng Andrei dường như không bận tâm. Thay vào đó, anh ta mở miệng với một khuôn mặt nghiêm túc.

“‘Chuyển Hồn’ là một loại ma thuật đen có thể giúp con người sống mãi mãi.”
 
Back
Top Bottom