Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 250



Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành ngớ người, giống chẳng phải là tốt sao?

"Lúc em mới sinh ra xấu xí như vậy sao?" Giống như một con khỉ con nhăn nheo sao?

Cố Khiếu Hành không ngờ vợ lại để ý đến chuyện này, trong nháy mắt vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, dịu giọng dỗ dành: "Con khỉ con nhà chúng ta chỗ nào xấu chứ, rõ ràng là rất xinh đẹp, giống y như em vậy."

"Thật sao?"

"Thật!" Cố Khiếu Hành còn giơ tay lên thề.

Thẩm Ngưng Sơ thấy vậy, vui vẻ nói: "Thấy anh thành khẩn như vậy, em tạm thời tin anh vậy."

Sinh con là một việc tốn sức, từ trưa vào đến gần tối Thẩm Ngưng Sơ mới từ phòng sinh về phòng bệnh, Cố Khiếu Hành thấy cô mệt mỏi, vội lấy nước ấm giúp cô lau người qua loa rồi để cô ngủ một lát.

Thẩm Ngưng Sơ vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.

Để cho cô nghỉ ngơi cho khỏe, Trần Uyển Trân bế con sang giường bên cạnh ngủ, Hồ Đức Dung thì dẫn Tống Cúc Phân về nhà chuẩn bị bữa tối.

Những người còn lại hoặc là về nhà hoặc là ở ngoài hành lang, để phòng bệnh được yên tĩnh tuyệt đối.

Nhờ sự chăm sóc của gia đình, Thẩm Ngưng Sơ ngủ một mạch đến tận hơn chín giờ tối, lúc này Hồ Đức Dung đã mang cơm tối đến cho cô, bà nghĩ đến việc cô vừa sinh con xong, khẩu có thể không được tốt lắm nên đã hầm canh cá, còn chuẩn bị thêm một số món ăn dễ ăn và khai vị.

Thẩm Ngưng Sơ vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, bởi vì nhất thời chưa hoàn hồn nên ngồi dậy nhìn đông ngó tây.

Lúc này Trần Uyển Trân vội vàng bế cục cưng lại gần, nhìn đứa con gái đang ngái ngủ nói: “Tiểu Sơ tỉnh rồi à? Mẹ trông chừng cục cưng suốt, chưa rời khỏi tầm mắt đâu, con ăn chút gì rồi nhìn cục cưng nhé?”

Trước khi sinh, Thẩm Ngưng Sơ đã bày tỏ lo lắng có người đánh tráo con mình, thêm vào đó trong nhà lại từng xảy ra chuyện này, nên cô đặc biệt để tâm đến chuyện con cái.

Trần Uyển Trân biết con gái lo lắng, nên khi ở phòng sinh có con rể, còn bà ở ngoài thì để trông chừng cháu ngoại.

Thấy con gái tỉnh dậy, bà vội vàng an ủi đứa con gái đang ngủ mê man, sợ con gái lo lắng.

Thẩm Ngưng Sơ nhìn mẹ với vẻ mặt “mẹ hiểu con nhất mà”, vừa ngủ dậy cũng không đói, mỉm cười nói: “Mẹ bế cục cưng cho con xem nào.”

Trần Uyển Trân không để con gái tự tay bế, nói: “Con vừa mới sinh xong, đừng dùng sức, mẹ bế cho con xem.” Tuy rằng năm đó Trần Uyển Trân không tìm được cha mẹ ruột, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa không xem bà ra gì, nhưng nhà chồng lại rất tốt, bố chồng tuy ít nói nhưng việc gì trong nhà cũng làm, ngay cả nấu cơm cũng là bố chồng làm.

Mẹ chồng tuy sức khỏe không tốt, nhưng lúc bà sinh con gái, bà ấy đã chăm sóc bà rất chu đáo, cả tháng trời con bé hầu như chỉ ở bên bà và chồng.

Bây giờ con gái cũng phải ở cữ, bà nhất định sẽ không để con gái phải chịu khổ.

Lúc Thẩm Ngưng Sơ nhìn con gái thì Cố Khiếu Hành cũng bưng bát canh cá hầm đã nguội bớt lại gần, Thẩm Ngưng Sơ định đưa tay ra nhận thì bị Cố Khiếu Hành né tránh.

Từ khi vợ mang thai, Cố Khiếu Hành đã chứng kiến vợ mình chịu khổ, bây giờ vất vả lắm mới sinh được con gái, những việc còn lại anh đương nhiên sẽ làm hết sức mình.

“Sơ Sơ, để anh đút em.” Cố Khiếu Hành nói rồi ngồi xuống bên kia giường.

Giường đơn của bệnh viện không rộng lắm, Cố Khiếu Hành ngồi xuống cũng rất tiện, tay nghề của dì Tống rất tốt, canh cá hầm không hề tanh, Thẩm Ngưng Sơ quả thực vừa đói vừa mệt, uống hết một bát canh cá rồi lại ăn thêm một ít thức ăn nhạt.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 251



Cô vừa ăn xong thì cục cưng cũng tỉnh, nhưng đứa trẻ mới sinh cũng không mở mắt ra nhiều, tỉnh dậy chỉ là khẽ kêu vài tiếng, tìm kiếm mùi hương quen thuộc của mẹ rồi cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mấp máy.

Thẩm Ngưng Sơ chưa từng thấy đứa trẻ nào ham b.ú như vậy, trong nháy mắt trái tim đã mềm nhũn.

Cố Khiếu Hành rửa tay rồi đi tới bế con gái, hỗ trợ vợ cho con bú.

Tuy rằng trong phòng trừ Cố Khiếu Hành ra đều là phụ nữ, nhưng Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân vẫn đi ra ngoài trước, sợ Thẩm Ngưng Sơ mới làm mẹ còn ngại ngùng.

Nhưng dù sao Trần Uyển Trân cũng là mẹ, lại là người từng trải, bà nhìn con gái một cái rồi nhỏ giọng nói: “Lúc đầu cục cưng chưa chắc đã b.ú được sữa, nếu con bé không b.ú được thì con nhờ A Hành giúp một chút.”

Nói xong Trần Uyển Trân đi ra ngoài, để lại Cố Khiếu Hành đứng ngây người tại chỗ, có phải là giúp đỡ theo cách anh nghĩ không?

Kết quả là Cố Khiếu Hành thật sự nghiêm túc chờ đợi để giúp đỡ, nhưng không ngờ con gái mình lại có sức lực như vậy, căn bản không cần anh giúp.

Nhưng đây là lần đầu tiên con gái b.ú sữa, nên cũng không b.ú nhiều lắm, b.ú xong lại ngủ tiếp.

Cố Khiếu Hành thấy con gái ngủ say thì nghiêng người bế con gái đặt vào chiếc giỏ tre bên cạnh.

Giường bệnh viện đều khá chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nằm, nhưng trẻ sơ sinh lại không có cảm giác an toàn, nên nhà đã chuẩn bị sẵn giỏ tre cho trẻ sơ sinh nằm, bên dưới trải nệm êm ái, đặt ngay bên cạnh giường.

Như vậy Thẩm Ngưng Sơ cũng dễ dàng nhìn thấy con gái.

Mẹ chồng tuy sức khỏe không tốt, nhưng khi con gái sinh, bà đã chăm sóc con dâu rất chu đáo, cả tháng trời con bé gần như là do bà nội với chồng chăm sóc.

Lúc Chu Vân Thanh, Hồ Đức Dung và Trần Uyển Trân bước vào thì thấy hai người đang vây quanh đứa bé, vừa nhìn vừa cười, nhất là Cố Khiếu Hành, khi thì sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lúc lại sờ lên chiếc mũi nhỏ xinh, rõ ràng là yêu thương không rời tay.

Thấy vậy, Hồ Đức Dung bước tới, nhỏ giọng nói: "Trẻ con mới sinh cần ngủ nhiều, con đừng có làm con bé tỉnh giấc."

Cố Khiếu Hành dịu dàng cười đáp: "Sẽ không đâu ạ."

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cháu ngoại, Hồ Đức Dung cũng không nói gì thêm, bà có thể thông cảm được, lần đầu làm cha chắc chắn là rất bỡ ngỡ.

Sinh thường cũng cần phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, nên tối hôm đó Thẩm Ngưng Sơ không thể xuất viện được, Cố Khiếu Hành và Trần Uyển Trân ở lại bệnh viện chăm sóc hai mẹ con.

Bởi vì Thẩm Ngưng Sơ luôn lo lắng có người bắt cóc con mình, cho nên cả đêm không tài nào ngủ được, sau khi mấy lần, Cố Khiếu Hành mò mẫm đến mép giường, nhẹ nhàng dỗ dành vợ vài câu, đợi Thẩm Ngưng Sơ ngủ say, anh bèn bê một chiếc ghế đến chặn ở cửa.

May mà ngày hôm sau bác sĩ kiểm tra xong, Thẩm Ngưng Sơ và con gái đã có thể xuất viện, nếu cứ tiếp tục ở lại, Trần Uyển Trân sẽ rất đau lòng.

Trở về nhà, Trần Uyển Trân và dì Tống tạm thời dọn đến ở cùng nhà với Thẩm Ngưng Sơ, chủ yếu là để tiện chăm sóc hai mẹ con.

Tuy nhiên, họ chỉ chăm sóc vào ban ngày, buổi tối Cố Khiếu Hành tan làm về thì anh sẽ là người chăm con.

Hôm nay Cố Khiếu Hành về nhà sớm hơn mọi ngày, anh tiếp nhận công việc từ tay mẹ vợ, tự tay giặt tã cho con gái.

Vì sợ giặt trong phòng sẽ làm ồn đến con gái đang ngủ say, anh bèn bưng chậu ra sân, thời tiết lúc này không lạnh cũng không nóng, lại là lúc tan tầm, trong sân người qua kẻ lại rất đông.

Anh vừa bưng chậu ra ngoài thì đã có người nhìn thấy, không khỏi hỏi han vài câu, Cố Khiếu Hành cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận là đang giặt tã cho con gái, sự thẳng thắn như vậy khiến mọi người không còn trêu chọc nữa.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 252



Trần Uyển Trân ở trong nhà nghe thấy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, Tống Cúc Phân thì khen ngợi vài câu rồi nói: "Trước đây bà cứ lo lắng, bà xem kìa, A Hành có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Sơ và con bé mà."

Nói xong, Tống Cúc Phân lại nói thêm: "Nhưng mà làm mẹ nào mà chẳng lo lắng cho con cái."

Quả thực là như vậy, hơn nữa Trần Uyển Trân vốn là người yêu trẻ con.

Thời tiết không lạnh không nóng rất thích hợp cho việc ở cữ, nhưng cho dù vậy, phải cố nhịn không gội đầu, không tắm rửa thì Thẩm Ngưng Sơ cũng không chịu nổi, mặc dù mỗi tối Cố Khiếu Hành đều dùng nước ấm lau người cho cô, nhưng không gội đầu thì thật sự rất khó chịu.

Vì vậy, vì chuyện gội đầu mà hai vợ chồng phải lén lút như điệp viên, may mà cuối cùng cũng qua mặt được các bậc trưởng bối trong nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã được gội đầu hai lần trong thời gian ở cữ.

Tuy nhiên, sau khi gội đầu xong, Cố Khiếu Hành lập tức lấy máy sấy tóc sấy khô cho cô, sợ rằng vì mềm lòng mà khiến vợ mình bị bệnh.

May mà thời gian ở cữ trôi qua cũng không quá chậm, cuối cùng Thẩm Ngưng Sơ cũng đã hết thời gian ở cữ trước khi trời trở lạnh.

Ngày hết ở cữ, Thẩm Ngưng Sơ dành cả nửa ngày để tắm rửa, gội đầu, cảm giác như có thể kỳ cọ ra được hai cân bùn đất vậy.

Lúc bước ra, cảm giác toàn thân đều thoải mái, Thẩm Ngưng Sơ xúc động ôm con gái hôn lấy hôn để.

Trong thời gian ở cữ, cô luôn cảm thấy bản thân hơi bẩn, nên cũng không dám gần gũi con gái nhiều, bây giờ đã tắm rửa sạch sẽ rồi, cô phải thơm con gái cho đã.

Cố Khiếu Hành vừa bước vào cửa đã thấy vợ đang ôm con gái hôn hít, anh mỉm cười đứng sang một bên, đợi Thẩm Ngưng Sơ hôn đã rồi mới phát hiện ra chồng đang đứng cạnh, sau đó cô có chút phấn khích nói: "Cố Khiếu Hành, em phát hiện ra một vấn đề."

"Vấn đề gì thế?"

"Anh xem, con gái chúng ta càng lớn càng xinh đẹp phải không?" Thẩm Ngưng Sơ phát hiện con gái cưng của mình càng ngày càng xinh đẹp là từ khi còn trong tháng.

Cô nhớ lúc con gái mới sinh ra nhăn nheo, không ngờ chỉ một tuần sau, con gái đã thay đổi từng ngày, hôm nay lại càng khác, vừa thơm tho, vừa mềm mại, vừa xinh đẹp, trái tim người mẹ như cô muốn tan chảy.

Cố Khiếu Hành khẽ cười, đưa tay ra đỡ lấy cánh tay vợ, nói: “Anh đã nói rồi mà, con gái chúng ta rất xinh đẹp, giống em vậy.”

Thẩm Ngưng Sơ có chút đắc ý lắc lắc đầu: “Xem ra ánh mắt của đoàn trưởng Cố nhà mình vẫn luôn tốt như vậy.”

Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành bật cười, anh hào phóng phối hợp: “Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể cưới được người vợ xinh đẹp xuất sắc như em lại còn cho anh một cô con gái xinh đẹp như vậy chứ, ánh mắt của anh chẳng phải là quá tốt sao?”

Ở bên Thẩm Ngưng Sơ lâu như vậy, Cố Khiếu Hành, người đàn ông gần ba mươi tuổi này, giờ nói chuyện cũng khiến người ta ngẩn ngơ, không còn chút cổ hủ nào nữa.

Câu nói này không khỏi khiến Thẩm Ngưng Sơ bật cười khanh khách, hạnh phúc của gia đình tràn ngập cả căn phòng, lan ra đến tận ngoài cửa.

Đứa bé đã đầy tháng, việc tổ chức tiệc đầy tháng lại được đưa lên, trùng hợp lại đúng lúc có một sự kiện trọng đại, đó là đám mây đen bao trùm mười năm qua đã tan biến, cả nước đang hân hoan vui mừng.

Không ít người trong đại viện bị liên lụy cũng lần lượt trở về, đại viện càng thêm náo nhiệt chưa từng có.

Bầu trời quang đãng, rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng, nói năng, làm việc cũng không còn bị ràng buộc như trước, vì vậy, trong việc tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, hai nhà quyết định sẽ tổ chức thật long trọng.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 253



Chuyện này Thẩm Ngưng Sơ và Cố Khiếu Hành đều không có quyền lên tiếng, dù sao cũng là hai ông ngoại bỏ tiền bỏ công, hai người họ cũng vui vẻ thoải mái, ông bà muốn thế nào thì cứ để ông bà làm.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn cả là Trần Quý Uyên muốn bù đắp cho Thẩm Ngưng Sơ, bởi vì lúc cháu gái ông chào đời, ông hoàn toàn không hề hay biết.

Nhưng trước khi diễn ra tiệc đầy tháng, việc đặt tên cho con gái đã trở thành chuyện lớn nhất của hai gia đình.

Về việc đặt tên, Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ đã đặt cho con gái một cái tên ở nhà là Khả Khả, ngụ ý con gái cả đời vui vẻ, đáng yêu.

Còn tên chính thức thì giao cho hai ông ngoại và ông nội, mỗi người đặt một vài cái rồi mang ra cho cả nhà cùng chọn, vì vậy, cả tháng nay, ba người họ gần như đã lật tung cả cuốn từ điển trong nhà, chỉ mong cái tên mình đặt được chọn.

Cuối cùng, mọi người đã chọn cái tên Cố Gia Nguyệt, ngày tốt đẹp bắt đầu từ ngày con chào đời.

Sau khi chọn được tên, Cố Khiếu Hành phải đi làm giấy khai sinh cho con gái, nhưng anh cần một số giấy tờ như giấy chứng nhận kết hôn của hai người.

Về đến nhà, Cố Khiếu Hành đặt Khả Khả lên giường lớn rồi đi đến tủ quần áo lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Hai người đã đăng ký kết hôn trước khi tổ chức hôn lễ, Cố Khiếu Hành coi thứ này như bảo bối cất giữ cẩn thận, ngay cả khi Thẩm Ngưng Sơ muốn quản lý chung cũng không cho, tự mình tìm một chỗ riêng để cất.

Vì vậy, chỉ có anh mới tìm thấy.

Lấy được đồ, Cố Khiếu Hành chuẩn bị đi làm giấy khai sinh cho con gái, vì trời trở lạnh nên anh sợ Thẩm Ngưng Sơ bị lạnh nên không để cô đi cùng.

Thẩm Ngưng Sơ cũng không muốn đi, thời tiết đột ngột chuyển lạnh khiến cô hơi khó chịu, thà ở nhà chăm con còn hơn.

May mà Thẩm Ngưng Sơ không đi, Cố Khiếu Hành vừa đi khỏi thì Vạn Xuân Vân cùng mấy người bạn học đến thăm cô và Khả Khả.

Vạn Xuân Vân cũng đã có bạn trai, tính tình trầm ổn hơn trước rất nhiều, nhưng nhìn Khả Khả mũm mĩm đáng yêu, tính cách có phần hơi tăng động của cô lại bộc lộ ra ngoài, bế đứa bé trên tay như thể muốn cướp về nhà vậy.

“Cậu thích như vậy thì mau mau sinh với anh Trương nhà cậu một đứa đi.” Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được trêu chọc.

Nói đến bạn trai, Vạn Xuân Vân khó có khi đỏ mặt, lẩm bẩm một câu: “Ai muốn sinh con với anh ta chứ.” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.

Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ mũm mĩm của Khả Khả, lúc ngủ thỉnh thoảng lại phì phò thổi ra một bong bóng sữa nhỏ, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy một ngón tay của mình, thật sự khiến người ta mềm lòng.

Mấy người bạn ngồi chơi một lúc rồi cũng ra về, lúc họ rời đi thì Cố Khiếu Hành cũng vừa về đến nhà, anh tiễn họ ra tận cửa.

Mấy người đi ra ngoài vẫn không khỏi hâm mộ Thẩm Ngưng Sơ là người chiến thắng trong cuộc sống, có con, có chồng.

Người thắng cuộc trong cuộc sống đâu chỉ có vậy, Cố Khiếu Hành vừa về đến nhà đã thấy Thẩm Ngưng Sơ mặt mày nhăn nhó chạy ra từ phòng ngủ, anh vội vàng hỏi: “Sao thế em?”.

“Em ra tìm tã, Gia Nguyệt ị rồi!”. Trong thời gian ở cữ, Thẩm Ngưng Sơ chỉ phụ trách cho con bú, còn lại mọi việc đều do mẹ chồng hoặc Cố Khiếu Hành lo liệu.

Hôm nay mẹ chồng bận chuyện đầy tháng của Gia Nguyệt, trong nhà chỉ có hai vợ chồng, Thẩm Ngưng Sơ bỗng chốc luống cuống tay chân, nhất là khi phát hiện tã lót để trong phòng cũng đã hết, cuống cuồng chạy ra ngoài tìm.

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành quen đường quen lối đi thẳng vào phòng, lấy một chiếc tã sạch trong chiếc giỏ tre, sau đó mới đưa tay bế con gái lên thay tã.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 254



Cố Khiếu Hành nhìn thấy trên bàn ngoài kia còn có hoa quả đã cắt sẵn, đoán là vợ mình chuẩn bị ăn, sợ vợ đứng bên cạnh nhìn sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống, nên lên tiếng: “Vợ à, em ra ngoài đợi anh nhé”.

Nói thật lòng thì Thẩm Ngưng Sơ nhất định sẽ không chê con gái mình, nhưng chuyện dọn dẹp chất thải thì cô vẫn cần một quá trình thích nghi, nghe chồng nói vậy cũng không cố chấp mà gật đầu: “Vậy em ra ngoài trước”.

“Ừm”.

Cố Khiếu Hành đợi vợ rời đi liền khép hờ cửa phòng ngủ lại, cởi bỏ chiếc tã bẩn của con gái, lấy nước nóng rửa sạch sẽ m.ô.n.g nhỏ của con gái, sau đó dùng khăn sạch lau khô rồi mới thay tã sạch, đợi làm xong xuôi, dỗ con gái ngủ rồi mới đi ra ngoài.

Hồ Đức Dung mang đồ sang cho hai người, vừa đến đã thấy Thẩm Ngưng Sơ ở phòng khách, lại nghe thấy tiếng nước vọng ra từ phòng ngủ liền hỏi một câu: “A Hành đang tắm cho Gia Nguyệt à?”.

“Gia Nguyệt ị rồi, anh ấy đang thay tã cho con bé”.

Vừa dứt lời đã thấy Cố Khiếu Hành bưng tã bẩn đi ra.

Bây giờ trong nhà đều đã lắp đặt đường ống nước máy, chỉ là mùa đông ở phương Nam trong nhà thường ẩm ướt, Cố Khiếu Hành thường không giặt giũ trong nhà.

Trời lạnh như vậy mà anh còn bưng ra sân giặt, Thẩm Ngưng Sơ có cảm giác như đang bắt nạt anh, ngược lại Hồ Đức Dung lại rất hài lòng với hành động của cháu trai.

Bà cho rằng đàn ông ngay cả vợ con mình mà cũng không chăm sóc tốt thì loại người này cũng không thể giao phó cả đời, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cháu dâu liền nói một câu: “Trong sân dùng nước giếng, nước giếng đông ấm hè mát không sợ lạnh tay đâu con”.

Nghe Hồ Đức Dung nói vậy, Thẩm Ngưng Sơ mỉm cười gật đầu, cầm rau định đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Hồ Đức Dung không để cô động tay động chân mà đi theo vào: “Tiểu Sơ, con chăm con cả ngày cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi đi, để bà nấu cơm tối cho”.

Bản thân Hồ Đức Dung cũng là phụ nữ, cũng từng sinh nở vài đứa con, hiểu rõ nỗi khổ của phụ nữ sinh con, cho dù đã hết tháng cữ thì cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục, trước đây điều kiện không cho phép, bây giờ điều kiện đã tốt hơn, bà tự nhiên không muốn cháu dâu phải làm quá nhiều việc, ít nhất cũng phải bồi bổ cơ thể cho đến khi hồi phục như trước khi sinh.

Vì trong nhà thay phiên nhau chăm sóc, cho dù đã có con, Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy cuộc sống vẫn vô cùng thoải mái, Cố Khiếu Hành thì càng khỏi nói, tan làm là về nhà, không có việc gì thì hầu như không ra ngoài, cả nhà chỉ có Thẩm Ngưng Sơ là rảnh rỗi nhất.

Cô rảnh rỗi như vậy thì có thể làm rất nhiều việc, nhân lúc trời lạnh định may cho con gái một chiếc áo khoác phao giữ ấm, vừa hay trong nhà cũng để dành được một ít lông ngỗng sạch đã được xử lý.

Cô không ra ngoài, Trần Uyển Trân là mẹ ruột nên ngày nào cũng sang chơi với cô, tiện thể giúp cô vắt sổ quần áo, hai mẹ con sống những ngày tháng vui vẻ thoải mái chưa từng có.

Chỉ là mới thoải mái được mấy ngày, hôm nay Trần Uyển Trân đến vẻ mặt lại đặc biệt khó coi, dù bà đã cố gắng che giấu.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”.

Trần Uyển Trân vốn dĩ không giỏi che giấu cảm xúc, huống chi Thẩm Ngưng Sơ lại quen quan sát những điều này, đến cả áo khoác phao cũng không may nữa.

“Không có gì”. Trần Uyển Trân lắc đầu, không muốn con gái lo lắng, còn gượng cười một cách khó xử.

Nụ cười này càng khiến Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy không ổn, cô vô thức hỏi: “Có phải chú Tống bắt nạt mẹ không?”. Dù sao trong nhà đó cũng chỉ có mẹ và chú Tống, mẹ như vậy tám chín phần mười là có liên quan đến ông ta.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 255



Trần Uyển Trân nghe con gái hiểu lầm chồng nên vội vàng giải thích: “Không phải đâu con…”

Cô nói rồi nhìn con gái, thấy con bé có vẻ nhất định phải biết sự thật, Trần Uyển Trân thở dài một hơi rồi nói: “Chú Tống của con bị người ta tố cáo.”

“Vì sao lại bị tố cáo ạ?”

“Tố cáo chú ấy lợi dụng chức quyền mưu lợi riêng.”

Nhà máy Tống Chiêu Huy đang làm việc là một nhà máy sản xuất lâu đời, từ những năm 50 sau khi được chuyển giao cho nhà nước quản lý thì những năm gần đây đã dần dần mở rộng quy mô với ít nhất là hơn vạn công nhân.

Nhưng khi bóng đen mười năm tan đi, những bất cập của nền kinh tế kế hoạch dần lộ rõ, tình hình kinh tế cũng không mấy lạc quan.

Vì vậy, đã có người đề xuất cải cách doanh nghiệp nhà nước, những đơn vị đầu tiên được đề xuất là các nhà hàng, nhà khách… nghe nói một số thành phố đã bắt đầu thí điểm.

Tống Chiêu Huy từ quân đội chuyển sang địa phương rồi vào làm việc trong nhà máy, cách thức quản lý cũng rất quyết đoán, từ khi vào nhà máy, ông cũng phát hiện ra rất nhiều nhà máy quốc doanh chỉ là bề ngoài hào nhoáng bên trong đã không còn như xưa, hơn nữa công nghệ và các mặt khác đều cần phải cải cách.

Thực ra, không chỉ nhà máy của ông có vấn đề này, rất nhiều nhà máy khác cũng vậy, vì vậy nhân cơ hội Tống Chiêu Huy đến Tô Thành học tập, ông đã trao đổi sơ bộ với một số người quen ở các đơn vị bên đó, được biết bên đó đã tiến hành cải cách, cải tổ ở quy mô nhỏ, nên anh cũng muốn cải cách.

Nhưng một nhà máy quốc doanh với hàng vạn người, nói ra thì những năm qua cũng coi như là quan hệ chồng chéo phức tạp, cải cách, cải tổ là để nâng cao năng suất, hiệu quả sản xuất, đương nhiên sẽ có những kẻ ăn không ngồi rồi không thể tiếp tục sống yên ổn được nữa.

Điều này đã động chạm đến miếng bánh của rất nhiều người, tự nhiên là họ không muốn, nhưng Tống Chiêu Huy lại là người có tính cách quyết đoán, lại là quân nhân, vì lợi ích của nhân dân, ông chưa bao giờ lùi bước.

Thế nên những kẻ lo lắng mình không thể tiếp tục vơ vét bèn cuống cuồng muốn ngăn chặn việc cải tổ, bọn chúng liền liên kết lại tố cáo Tống Chiêu Huy.

Thậm chí trong đơn tố cáo còn nói Tống Chiêu Huy lợi dụng chức quyền muốn chiếm nhà máy làm của riêng, lại tố cáo Tống Chiêu Huy chỉ trong vòng chưa đầy hai năm đã ăn chặn rất nhiều lợi nhuận của nhà máy.

Tuy Tống Chiêu Huy làm việc quang minh chính đại, không có chuyện gì khuất tất, nhưng chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng, hiện tại ông ấy đang ở nhà chờ việc.

Tuy Trần Uyển Trân kết hôn với Tống Chiêu Huy chưa lâu, nhưng bà biết rõ con người ông, tuy không nghe theo một cách mù quáng, cũng sẽ dựa vào sự thật mà phán đoán, nhưng bà đã chứng kiến Tống Chiêu Huy vì nhà máy mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vì vậy bà vừa tức giận vừa lo lắng.

Tuy Thẩm Ngưng Sơ không hiểu rõ lắm về nhiều chuyện thời đại này, nhưng cải cách doanh nghiệp nhà nước đúng là đã cứu sống không ít doanh nghiệp, hơn nữa vì nhiều cuộc cải tổ thành công nên làn sóng sa thải công nhân thời đó cũng không ảnh hưởng đến họ.

Chuyện này Thẩm Ngưng Sơ cũng chưa rõ, nên chỉ có thể an ủi mẹ trước, đợi tối Cố Khiếu Hành về rồi hỏi anh tình hình cụ thể.

Thật ra chuyện này Cố Khiếu Hành đã biết từ mấy hôm trước, chỉ là sợ vợ lo lắng nên không nói, ban đầu Tống Chiêu Huy cũng không định nói với Trần Uyển Trân, ai ngờ người cán bộ đến nhà tìm hiểu tình hình lại bị Trần Uyển Trân nghe được.

“Em đừng lo, chú Tống không sao đâu.”

“Đã điều tra rõ ràng rồi sao? Nhưng chú Tống vẫn đang ở nhà chờ việc mà?”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 256



Cố Khiếu Hành giúp con gái đắp chăn xong mới kéo vợ ra phòng khách nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là tạm thời thôi.” Rồi anh mới kể rõ tình hình thực tế cho vợ nghe.

Hóa ra chuyện cải tổ không phải do một mình Tống Chiêu Huy quyết định, là nhà máy lớn nhất tỉnh thành, thật ra từ hai năm trước, rất nhiều vấn đề đã dần dần nổi lên, nên đã sớm có ý định cải cách, vì vậy nhân cơ hội này tự nhiên phải giải quyết những vấn đề tồn đọng.

“Vậy chuyện của chú Tống là… cố ý làm vậy để giải quyết những vấn đề này sao?” Thẩm Ngưng Sơ hỏi câu này rất thận trọng.

Cố Khiếu Hành nghe vậy khẽ cười một tiếng: “Cũng có thể coi là vậy.”

Nghe chồng nói vậy, Thẩm Ngưng Sơ mới yên tâm, nếu đã có chuẩn bị thì chú Tống sẽ không có vấn đề gì.

“Đúng rồi, em có biết lần này là ai viết đơn tố cáo không?”

“Ai vậy?”

"Tống Văn Viễn"

Thẩm Ngưng Sơ nhất thời chưa kịp phản ứng xem là ai.

Thấy vợ ngẩn người, biết là cô đã quên mất Tống Văn Viễn là ai, Cố Khiếu Hành bèn lên tiếng nhắc nhở: "Con trai của Trần Tố."

"Là hắn ta? Sao hắn ta lại làm vậy? Mà hình như hắn ta với chú Tống là họ hàng mà nhỉ?" Tống Chiêu Huy và Tống Hoa là anh em họ, vậy nên Tống Văn Viễn cũng coi như là cháu trai của ông.

Hơn nữa, cô nhớ rõ Tống Văn Viễn đâu có làm việc ở nhà máy này, mà là ở bộ phận thu mua của cửa hàng quốc doanh nào đó cơ mà?

"Tống Văn Viễn vẫn luôn không ưa gì chú Tống của hắn ta, sau chuyện của mẹ và em gái hắn ta còn đến cầu xin chú Tống giúp đỡ, nhưng chú Tống không giúp, thế là hắn ta ghi hận trong lòng, sau này chú Tống lại kết hôn với mẹ thì hắn ta càng hận hơn."

Nói cho cùng thì chẳng bằng nói hắn ta hận chú Tống còn hơn là hận mẹ và bản thân mình, Thẩm Ngưng Sơ hầu như chưa từng tiếp xúc với Tống Văn Viễn, nhưng có đứa em gái như Tống Kiều thì Tống Văn Viễn cũng chẳng ra gì.

"Vậy nếu hắn ta không làm việc ở nhà máy mà đi tố cáo thì chẳng phải là vu khống sao?"

"Hắn ta lôi kéo một đám người trong nhà máy, vốn dĩ đã có người không hài lòng rồi, lại được hắn ta xúi giục, lại còn là cháu trai của chú Tống, tự nhiên có một đống người ủng hộ." Cố Khiếu Hành nói xong lại nói tiếp: "Nhưng mà chuyện này hắn ta tự tìm đường c.h.ế.t thôi, em cũng đừng lo lắng quá, chú Tống chắc chắn cũng sẽ nói với mẹ thôi." Cũng không phải muốn vu cáo là được, hơn nữa sau khi chuyện này sáng tỏ thì đơn vị của hắn ta chắc chắn sẽ xử lý.

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu, cô cũng không để Tống Văn Viễn vào mắt, nhìn là biết kẻ này không phải hạng người thông minh gì.

Chuyện Tống Chiêu Huy bị tố cáo tuy xử lý không tính là nhanh, nhưng cũng không chậm, trước Tết đã được giải quyết ổn thỏa.

Tống Văn Viễn tất nhiên là không thoát tội, nhưng nghe nói Tống Hoa đã đích thân đến tìm Tống Chiêu Huy, dù sao cũng là con trai duy nhất của em trai ông ta, ông ta là anh cả cũng không thể thấy c.h.ế.t không cứu.

Tống Chiêu Huy ở trong quân đội mấy chục năm trời, làm sao có thể vì tư tình mà, huống hồ đó lại là con cháu nhà họ Tống, ông không nể nang chút nào, còn mắng cho Tống Hoa một trận.

Nói ông ta không phân biệt công tư, sau này sớm muộn gì cũng đi nhầm đường.

Tống Hoa tức giận nghiến răng nghiến lợi, tuy không nói lời nào quá đáng, nhưng hai nhà coi như là cắt đứt quan hệ.

Cắt đứt thì cắt đứt, Tống Chiêu Huy vốn đã không thích qua lại với bọn họ, cắt đứt cũng đỡ phiền.

Vì chuyện này mà Trần Quý Uyên ở nhà còn lén lút khen Tống Chiêu Huy một phen.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 257



Chuyện được giải quyết xong cũng sắp đến Tết, năm nay là một cái Tết đặc biệt, rất nhiều người trong khu tập thể đã trở về, cho nên đặc biệt náo nhiệt.

Bước vào tháng Chạp là đã thấy không khí Tết rồi, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả của nhà hàng xóm bên ngoài, không phải bàn tán xem năm nay ăn Tết thế nào thì là thảo luận xem nhà ai mua được đồ gì ngon.

Hôm nay Cố Khiếu Hành được nghỉ, cho nên tối qua hai người quấn quýt nhau đến tận nửa đêm, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, ánh nắng len lỏi qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng.

Cố Khiếu Hành đã tỉnh dậy được một lúc rồi, nhưng không nỡ rời xa vợ, anh ôm cô vào lòng nhắm mắt dưỡng thần, khi cảm nhận được người trong lòng đã tỉnh giấc, anh cúi đầu hôn cô một cái rồi mới hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Thẩm Ngưng Sơ vừa tỉnh ngủ, vùi đầu vào n.g.ự.c chồng, uể oải "ừm" một tiếng, vì vừa mới tỉnh nên giọng nói còn mang theo chút mơ màng, nghe vô cùng quyến rũ.

Cố Khiếu Hành ngày nào cũng được ôm vợ mềm mại thơm tho trong lòng, làm sao có thể nhịn được, ôm lấy cô hôn ngấu nghiến.

Nhưng nghĩ đến tối qua vợ đã quá mệt mỏi, anh cũng không quá lấn tới, chỉ hôn cho đỡ ghiền rồi thôi, hôn đã đời rồi mới lại ôm chặt Thẩm Ngưng Sơ vào lòng, vừa cọ cọ vừa v**t v*.

Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành bày ra bộ dạng như cún con thì bất lực trợn mắt, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay xoa đầu anh, giống như đang v**t v* chó vậy.

Cố Khiếu Hành đã sớm biết vợ mình hay trêu chọc chó mèo như vậy rồi, nhưng anh cũng chẳng để tâm.

Ôm một lúc, thấy vợ đã quen với ánh sáng, Cố Khiếu Hành mới chống tay ngồi dậy, một tay vươn ra kéo tấm rèm cửa dày cộp sang một bên.

Phòng ngủ của họ ở trên lầu hai, bên ngoài cửa sổ có một cây hồng, lúc này lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những quả hồng treo lủng lẳng trên ngọn cành, màu vàng cam đẹp mắt.

Hôm nay lại càng khác, đêm qua tuyết rơi, những quả hồng vàng cam đội thêm chiếc mũ trắng muốt, cành cây cũng phủ đầy tuyết, nhìn một cái trắng xóa như chốn thần tiên.

"Oa, tuyết rơi rồi." - Thẩm Ngưng Sơ thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa người chống lên.

Mùa đông ở Dung Thành ít khi có tuyết rơi, có rơi cũng rất nhỏ, như thế này đã được coi là tuyết lớn rồi, Cố Khiếu Hành biết vợ thích tuyết nên mới kéo rèm cửa sổ cho cô ngắm.

Quả nhiên Thẩm Ngưng Sơ rất vui, lập tức ngồi dậy mặc quần áo định ra sân chơi tuyết.

Cố Khiếu Hành cũng theo cô dậy, thu dọn bản thân xong thì bắt đầu thay tã, thay quần áo cho con gái, đợi con gái ăn no rồi mới vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Lúc này, Thẩm Ngưng Sơ lại dỗ con gái ngủ, đợi ăn sáng xong thì Trần Uyển Trân cũng đã đến, có bà giúp đỡ chăm sóc con gái, Thẩm Ngưng Sơ liền ra sân chơi tuyết.

Cố Khiếu Hành không thích chơi mấy thứ này, nhưng thấy vợ thích nên cũng tham gia, bất quá tác dụng của anh chỉ là giúp rung cành cây, sau đó Thẩm Ngưng Sơ đứng dưới gốc cây, cảm nhận từng bông tuyết rơi xuống, cảm giác thật là sảng khoái.

Vì Thẩm Ngưng Sơ chơi vui quá, một lúc sau còn thu hút được một đám trẻ con, thứ này kỳ thực hấp dẫn nhất chính là trẻ con, bất quá Thẩm Ngưng Sơ cũng không để ý, trong chuyện chơi đùa thì ai mà chẳng là con nít.

Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, có tục lệ uống cháo bát bảo, cho nên Trần Uyển Trân dỗ cháu gái ngủ rồi bắt đầu nấu cháo, đợi Thẩm Ngưng Sơ chơi chán quay về thì cả căn nhà đã tràn ngập mùi thơm của cháo bát bảo.

Vì chơi đùa cả buổi sáng, người của hai vợ chồng đều bị tuyết thấm ướt, thời đại này quần áo chủ yếu là chất liệu cotton, tuyết ở phương Nam dính vào người lại dễ tan, tuy không đến mức ướt sũng cả người, nhưng bề mặt thì ẩm ướt.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 258



Trong nhà còn có một cục cưng đang chờ được b.ú sữa, chắc chắn không thể ướt át như vậy mà ôm con, sợ lây lạnh cho con.

Vì vậy, hai người vừa về đến nhà đã thay quần áo, Cố Khiếu Hành thay ở phòng bên cạnh, còn Thẩm Ngưng Sơ thay ở phòng ngủ có lò than sưởi ấm.

Trần Uyển Trân thấy tóc tai con gái đều ướt hết, cũng đi theo, cầm khăn khô giúp lau tóc, tuy con gái đã làm mẹ rồi, nhưng trong mắt bà dù có lớn hơn nữa thì cũng là con gái của mình.

Đương nhiên một bên chăm sóc cũng phải một bên cằn nhằn hai câu: "Con xem con kìa, người lớn rồi mà còn chơi đến ướt hết cả người, để người ta nhìn thấy lại cười cho."

Thẩm Ngưng Sơ nào có để ý người khác: "Anh Cố còn chơi đấy mẹ, sao không nói anh ấy."

Trần Uyển Trân nghe con gái nói vậy liền trừng mắt nhìn cô một cái: "Còn nói nữa, không phải là nó chiều theo con thì nó có chơi mấy thứ này không?"

Thẩm Ngưng Sơ "hừ" một tiếng: "Vậy nên chồng con không nói gì, con mới mặc kệ người khác có cười hay không?" Nếu kết hôn rồi mà muốn chơi gì cũng bị tước đoạt, vậy thì không kết hôn nữa cho xong.

Trần Uyển Trân thấy con gái như vậy không khỏi đưa tay lên trán con gái điểm nhẹ một cái: "Con bé này, đều là do A Hành chiều hư con rồi." Bà ngoài mặt là trách mắng nhưng trong lòng lại rất vui mừng, dù sao ai mà chẳng mong con gái mình sống hạnh phúc, có người thương yêu chiều chuộng.

Thẩm Ngưng Sơ không nói gì, chỉ cười, cuối cùng lau khô tóc mới khoác tay mẹ hỏi: "Mẹ, hôm nay nhà mình ăn cháo bát bảo sao? Con ngửi thấy mùi thơm rồi."

Trần Uyển Trân thật hết cách với con gái, chỉ biết cười nói: "Nhìn con chẳng ra dáng một người mẹ gì cả, cũng không sợ sau này Gia Nguyệt lớn lên học theo."

"Vậy thì sau này mẹ cứ chờ con với Gia Nguyệt bám lấy mẹ là được."

Tình cảm này thật tốt đẹp, Trần Uyển Trân vốn yêu thương con gái, tự nhiên cũng yêu thương cháu gái, vui mừng còn không kịp nữa là.

Điều bà lo lắng nhất chính là con gái đi lấy chồng rồi sẽ xa cách với mình, bây giờ xem ra con gái như vậy cũng rất tốt.

Qua rằm tháng Chạp là Tết, trong sân, người mua sắm Tết cũng nhiều hơn, mùa đông năm nay rất hay có tuyết rơi, cứ cách hai ba hôm lại có tuyết rơi, tuy nói là, nhưng tuyết miền Nam tan nhanh, nên mặt đường lúc nào cũng ẩm ướt.

Mặt đường trơn trượt đi lại bất tiện, Thẩm Ngưng Sơ sợ bà ngoại đi mua sắm Tết bị trượt ngã, nên năm nay cô và mẹ cùng đi.

Đến cửa hàng quốc doanh, Thẩm Ngưng Sơ mới được trải nghiệm cảnh mua sắm Tết thời đại này, cửa hàng quốc doanh mấy tầng lầu thật sự bị chen chúc đến mức nước chảy không lọt, mỗi quầy hàng đều chật kín người.

Sợi dây thép treo trước quầy hàng cứ "soạt soạt" vang lên không ngừng, lúc này có quầy hàng cách hơi xa, nên hai nhân viên bán hàng đứng sau dãy tủ kính, trên đầu kéo hai sợi dây thép hoặc dây thừng, trên đó treo một cái giỏ,

Bạn cần gì thì nói với nhân viên bán hàng, cô ấy sẽ báo giá, sau đó khách hàng bỏ tiền và phiếu vào giỏ, nhân viên bán hàng lấy tiền và phiếu kiểm tra không có vấn đề gì thì sẽ bỏ đồ vào giỏ trượt cho bạn.

Nhưng điều này thường chỉ có ở các quầy bán kẹo, rau, thịt, trái cây.

Tất nhiên, những quầy hàng này cũng là bận rộn nhất, bởi vì ăn uống luôn rất quan trọng trong bất kỳ thời đại nào.

Năm nay, quầy hàng có rất nhiều loại trái cây, ngoài quýt trồng tại địa phương, thậm chí còn có một số loại chỉ có ở các vùng khác, nhưng giá cả rất đắt đỏ, thậm chí nhiều loại còn đắt gấp đôi giá thịt.

Vì vậy, một số loại trái cây hiếm lại không ai hỏi đến, Thẩm Ngưng Sơ cũng không định thử, bởi vì lúc này việc vận chuyển cũng không thuận tiện, nên những loại trái cây đó đều không còn tươi, giá cả lại đắt.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 259



Cô nhìn hai lần rồi đi theo mẹ mua hạt dưa, kẹo và những thứ khác, những loại trái cây hiếm đó nhanh chóng bị lãng quên.

Đến khi cô và mẹ về đến nhà thì đã là buổi chiều, vì có nhiều thứ phải mua nên hai mẹ con đã ăn trưa ở ngoài.

Buổi sáng lúc rời đi, cô đã cho con gái b.ú no nê, lại vắt sữa thừa cho vào bình sữa, vừa hay giải quyết được bữa trưa cho con gái.

Vì vậy, khi cô trở về, Cốc Cốc đang ngủ rất ngon.

Vì sắp Tết, nhà có việc bận nên mọi người đều ăn cơm ở nhà ông bà ngoại, hôm nay mua đồ xong, Thẩm Ngưng Sơ không về nhà mà ở lại nhà ông bà ngoại với con gái.

Buổi tối đợi Cố Khiếu Hành về ăn cơm xong, cả nhà ba người mới trở về.

Vừa về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã bị một mùi hương đặc biệt thu hút, cô vừa cởi khăn quàng cổ vừa lần theo mùi hương tìm kiếm, bỗng nhiên phát hiện trên bàn phòng khách có một đĩa xoài rất to.

Cô nhìn xoài một cái, rồi kinh ngạc nhìn chồng đang bế con gái: "Anh mua về à?"

Cố Khiếu Hành mỉm cười gật đầu.

"Sao anh lại nghĩ đến việc mua cái này, nó đắt lắm."

"Thấy hiếm nên anh mua cho em." Thực ra anh cũng không biết vợ có thích hay không, nhưng anh nghe đồng đội nói cửa hàng quốc doanh có thêm nhiều loại trái cây hiếm, tan sở anh cố ý đến xem thử, đã là hiếm thì chắc chắn là ít có.

Anh muốn mua cho vợ nếm thử, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến giá cả, tuy có hơi đắt nhưng chỉ cần vợ thích thì đáng giá.

Năm mới cứ thế trong sự mong đợi lại như hẹn mà đến, bởi vì có thêm Khả Khả lại là một năm xua tan mây mù, cái Tết này chưa từng có náo nhiệt như vậy.

Qua Tết không lâu, thời tiết dần ấm lên, Thẩm Ngưng Sơ cũng đến đơn vị báo cáo.

Tuy rằng cô đã lâu không đi làm, nhưng có nền tảng cũng không thể ngăn cản cô được.

Thẩm Ngưng Sơ không chỉ làm việc xuất sắc mà trong thời gian tiếp theo còn đưa ra nhiều đề xuất rất hay cho đơn vị, chưa đầy nửa năm, cô đã trở thành kỹ sư trưởng thiết kế cầu đường độc lập.

Năm nay còn xảy ra một sự kiện trọng đại, đó là khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là sự kiện chấn động cả nước, đến cả trên đài phát thanh cũng liên tục đưa tin trong một thời gian dài, thanh niên trí thức ở nhiều nơi ban ngày lên lớp, buổi tối còn phải học tập.

Có lẽ là bị bầu không khí sôi nổi phấn khởi này ảnh hưởng, Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, việc mở cửa kinh tế sẽ sớm diễn ra, đơn vị của bọn họ sẽ rất bận rộn, bởi vì chỉ trong vòng hai ba mươi năm, đất nước đã xây dựng vượt qua cả thế kỷ của người khác.

Để chuẩn bị cho công việc tiếp theo, Thẩm Ngưng Sơ đã lên kế hoạch trước và gửi bản kế hoạch tương ứng, mặc dù cô chưa làm việc ở đơn vị được bao lâu nhưng những việc cô làm và những đề xuất đều rất đúng chỗ, vì vậy lãnh đạo cũng rất coi trọng, đã gọi riêng cô ấy đến văn phòng của mình, sau một cuộc họp ngắn, anh ta dự định áp dụng đề xuất của Thẩm Ngưng Sơ.

Nhờ đề xuất này mà mọi người trong đơn vị của cô ấy đã giảm bớt được một số công việc, không còn rườm rà dư thừa, mọi người đều vui vẻ, nhao nhao đòi mời Thẩm Ngưng Sơ đến nhà hàng mới khai trương để ăn cơm.

Nhà hàng đó mới được cải tạo vào năm ngoái, vì là tư nhân nên đầu bếp chính là ông chủ, bản thân ông ấy rất am hiểu ẩm thực Dung Thành, ai ăn rồi cũng mê.

Bây giờ có chuyện gì mọi người đều thích đến đó ăn cơm.

Tuy nhiên, Thẩm Ngưng Sơ từ chối ý tốt của mọi người: “Xin lỗi mọi người, hôm nay là tiệc thôi nôi của con gái tôi, tôi phải về nhà với con bé.”
 
Back
Top Bottom