Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 130



Không ngờ Đào Nhất Bình nghe xong không hề chê bai, thậm chí còn nhiệt tình giúp bà ta bày mưu tính kế, thậm chí cả số tiền bà ta gửi về Đại Hà cũng đều là do Đào Nhất Bình bỏ ra.

Cũng chính lúc này, Trần Tố mới biết Đào Nhất Bình những năm qua vẫn chưa kết hôn, tình cảm như củi khô gặp lửa bùng cháy, Trần Tố vốn là người hưởng thụ, lập tức nảy sinh ý định ly hôn để đến với Đào Nhất Bình.

Dù sao thì Đào Nhất Bình hiện tại thực sự có bản lĩnh, không nói đến việc cha mẹ ruột của mình là viện trưởng, anh ta còn trở thành chủ nhiệm.

Nhưng Đào Nhất Bình lập tức bác bỏ cách làm của Trần Tố, còn đưa ra lý do của mình, nói rằng ly hôn như vậy chắc chắn sẽ khiến hai đứa trẻ và Trần Tố xa cách, bên ngoài cũng sẽ có lời ra tiếng vào.

Anh ta không nỡ để Trần Tố như vậy, sau đó hứa với Trần Tố rằng cả đời này sẽ không kết hôn sinh con, chỉ ở bên Trần Tố.

Giải quyết mọi vấn đề cho bà ta, hơn nữa gia đình Trần Tố vẫn bình an vô sự, cũng có tiếng tăm tốt.

Phải nói rằng lời hứa này của Đào Nhất Bình không chỉ khiến Trần Tố mà còn khiến nhiều người dễ dàng bị kích động.

Kể từ đó, hai người đã có mối liên hệ lén lút kéo dài mười năm.

Chỉ có điều không thay đổi là hai người gặp nhau mãi mãi không được lộ ra ánh sáng, lúc đầu Trần Tố còn hơi không vui nhưng dần dần tiền lương mỗi tháng của Đào Nhất Bình đều đưa cho bà ta, chỉ cần bà ta cần là hắn ta xuất hiện, Trần Tố cũng yên tâm.

Hơn nữa bà ta cũng lo Đào Nhất Bình lừa mình nên có lần đã lén đến Nam An, nhân lúc hắn ta không có ở bệnh viện đã lén lút dò hỏi về Đào Nhất Bình.

Cả bệnh viện nhắc đến Đào Nhất Bình đều không ngớt lời khen ngợi, bà ta mới biết Đào Nhất Bình ưu tú như vậy nhưng nhân phẩm của anh ta lại tốt như vậy, vẫn chưa kết hôn nhưng lại không có chút tin đồn trăng hoa nào.

Lúc này Trần Tố cảm thấy Đào Nhất Bình hoàn toàn vì mình mới như vậy.

Trong đầu Trần Tố nhất thời không ai có thể sánh bằng Đào Nhất Bình.

Cố Khiếu Hành và Trần Luật nghe xong lời Trần Tố nói, có một lúc không biết nói gì.

"Vậy thì thuốc độc hại bà nội tôi là Đào Nhất Bình đưa cho cô, hai người các người có âm mưu gì?"

Nói đến đây, thậm chí còn bắt được hai Đào Nhất Bình, Trần Tố biết mình không thể giấu giếm mọi chuyện nữa.

"Là anh ta đưa."

Trần Luật nghe được động cơ đầu độc của Trần Tố, cả người suýt không kiềm chế được cơn giận.

Động cơ đầu độc của Trần Tố có thể nói là rất đơn giản và khiến người ta tức giận, lý do là vì tiền bà ta lấy được từ nhà họ Trần ngày càng ít, hơn nữa bà ta luôn lo lắng nhà họ Trần sẽ tìm lại được con mình, như vậy sau này bà ta sẽ chẳng còn gì nữa, bà ta biết trong nhà có rất nhiều đồ tốt nhưng những thứ này đều do Chu Vân Thanh quản lý.

bà ta muốn nếu Chu Vân Thanh không còn nữa, những thứ này theo tính cách của Trần Quý Uyên thì có lẽ sẽ được lấy ra chia cho các con, nếu một ngày nào đó nhà họ Trần thực sự tìm được đứa trẻ thì dù sao gia sản cũng đã được chia, bà ta cũng chẳng mất mát gì.

Trần Tố chỉ than thở với Đào Nhất Bình một câu, Chu Vân Thanh bệnh tật liên miên nhiều năm như vậy cũng không biết bao giờ mới chết?

Lúc đó Đào Nhất Bình khựng lại một chút rồi hỏi Trần Tố sao lại có suy nghĩ này, những năm qua tuy hai người không phải vợ chồng nhưng hơn cả vợ chồng nên bà ta không nghĩ nhiều mà nói hết suy nghĩ của mình cho Đào Nhất Bình.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 131



Trước đây Đào Nhất Bình luôn bảo bà ta nhất định phải hòa thuận với người nhà họ Trần nhưng lần này anh ta lại phá lệ nói với Trần Tố rằng bệnh viện của họ có một loại thuốc độc mãn tính, người ăn sẽ không c.h.ế.t ngay, kiểm soát liều lượng gần như ba lần là có hiệu quả, quan trọng nhất là không thể phát hiện ra là bị đầu độc.

Lúc đó Trần Tố đã kích động ngay lập tức bảo Đào Nhất Bình chuẩn bị cho mình một phần, chỉ là vì bà ta sợ bị phát hiện nên đã giảm đi một nửa liều lượng mà Đào Nhất Bình đưa cho mình.

Mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng nhưng phòng thẩm vấn vẫn im lặng hồi lâu, Trần Luật nhìn người con gái mà ông bà nội yêu thương hơn ba mươi năm, trong nháy mắt bi thương ập đến, hưởng thụ cuộc sống sung túc mấy chục năm nhưng vì chút gia sản mà lại nhẫn tâm tính toán g.i.ế.c c.h.ế.t người mẹ đã gọi mấy chục năm.

Đây còn là người sao? Ngay cả súc vật cũng không làm được chuyện như vậy.

Chiến sĩ phụ trách áp giải Trần Tố cũng tỏ ra khinh thường, loại người này không xứng làm người.

"Đưa đi." Cố Khiếu Hành giao cho chiến sĩ áp giải, bởi vì Trần Tố không phải là phần tử địch đặc nhưng việc cố ý g.i.ế.c mẹ nuôi là có thật, sẽ giao cho công an địa phương xử lý.

Trần Tố cho rằng mình đã khai hết rồi, người vẫn còn sống thì sẽ không sao, còn ngây thơ hỏi chiến sĩ áp giải mình: "Tôi có thể về nhà không?"

Hai chiến sĩ áp giải năm nay mới vào quân đội, đang ở độ tuổi căm ghét cái ác, đối với việc Trần Tố g.i.ế.c mẹ nuôi càng ghê tởm đến phát nôn, nghe bà ta còn muốn về nhà thì chế nhạo lớn tiếng: "Bà còn muốn về nhà à, chờ bị diễu phố đi."

"Sao... không thể nào." Trần Tố nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hai người không giống nói dối chút nào, nghĩ đến việc diễu phố thường sẽ bị xử bắn, nhất thời sợ đến tay chân mềm nhũn.

Nhìn Cố Khiếu Hành và Trần Luật đi trước, bà ta hét lớn: "Trần Luật, tại sao cậu lại muốn tôi đi diễu phố, tôi là cô của anh mà, hơn nữa tôi có đầu độc thì bà nội vậu vẫn còn sống mà?"

Lời này không thể không nói là gây chấn động, ngay cả những người đi ngang qua cũng kinh ngạc, đây là lời người có thể nói ra sao.

Trần Luật dừng bước, hít một hơi thật sâu để kiềm chế sự thôi thúc muốn quay lại bóp c.h.ế.t Trần Tố, sau đó bước đi nhanh.

Trần Tố thấy vậy biết mình xong rồi nhưng bà ta vất vả lắm mới có được cuộc sống như hiện tại, sao cam lòng để nó tan thành mây khói, giãy giụa muốn chạy về phía Cố Khiếu Hành, nếu không phải người áp giải bà ta đã chuẩn bị thì bà ta thực sự đã thoát được.

"A Hành, Đoàn trưởng Cố, mau cứu tôi..."

"Chỉ cần cậu cứu tôi... tôi..." Lúc này đầu óc Trần Tố quay nhanh như chong chóng, nghĩ xem có cách nào đổi lấy mạng sống của mình không, đột nhiên bà ta nhớ đến một lần Đào Nhất Bình tức giận đã nói: "Tôi còn biết rất nhiều chuyện của Đào Nhất Bình." bà ta muốn lập công chuộc tội, bà ta không muốn chết.

"Biết cái gì? Biết chuyện hắn g.i.ế.c Viện trưởng Trương à?" Cố Khiếu Hành quay đầu nhìn Trần Tố như một kẻ điên.

Trần Tố cũng không ngờ chuyện này Đào Nhất Bình cũng khai ra, đúng là một phần tử địch đặc bị bắt thì chẳng phải sẽ khai hết sao.

Thấy không còn gì để đổi chác, cơ thể Trần Tố lập tức mềm nhũn, sau đó đột nhiên vươn tay túm lấy Cố Khiếu Hành: "A Hành, mau cứu tôi..."

Cố Khiếu Hành trực tiếp hất tay Trần Tố ra, lạnh lùng nói: "Bà đúng là ngu ngốc như ngày nào, những năm qua chỉ có ông bà Trần thật lòng thật dạ coi bà như con ruột, hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự ngu ngốc của bà, giờ sự ích kỷ độc ác của bà đã làm tổn thương người chân thành nhất trên đời với bà, tôi chỉ có thể nói một câu là bà đáng đời."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 132



Nói xong anh sảy bước đi nhanh.

Trần Tố nghe vậy sao có thể không biết nhưng bà ta quá sợ hãi, sợ cha mẹ biết được sự thật sẽ liên lụy đến bà ta, bà ta cũng bất đắc dĩ mà.

Trần Luật và Cố Khiếu Hành đưa toàn bộ hồ sơ thẩm vấn Trần Tố cho Trần Quý Uyên, mặc dù đã sớm biết Trần Tố là người lạnh lùng ích kỷ mấy chục năm nay, cũng biết bà ta đầu độc vợ mình nhưng khi thấy bà ta chỉ vì chút tài sản mà muốn ra tay với vợ mình thì Trần Quý Uyên vẫn vô cùng thất vọng và đau lòng.

Mấy chục năm qua mình tận tâm nuôi dạy rốt cuộc nuôi ra cái thứ gì vậy?

Nhưng khi nghĩ đến bà ta là con của Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa thì mọi chuyện lại trở nên dễ hiểu, vì tiền mà không từ thủ đoạn, điểm này thì họ lại giống nhau.

Thái Hạc Chương xem xong hồ sơ thẩm vấn không nhịn được đưa tay vỗ vai người bạn già: "Mọi chuyện đã qua rồi, may mắn trong bất hạnh là Trần Tố cũng không phải con nhà cậu, giờ cậu đã có con gái và cháu ngoại là A Trân và Tiểu Sơ rồi."

Mặc dù lời an ủi này không có tác dụng mấy, dù sao thì con ruột của ông cũng đã chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng nhìn theo hướng tích cực thì những gì Thái Hạc Chương nói cũng là sự thật, thực ra nếu Trần Tố thực sự là con ruột của ông thì mới càng khiến người ta tuyệt vọng.

Hai ông già ngoài năm mươi tuổi nhìn nhau, Trần Quý Uyên lại không nhịn được cười khổ một tiếng.

Nhưng chỉ cười khổ một tiếng là kết thúc ba mươi bảy ba mươi tám năm nuôi dưỡng, Trần Tố sẽ bị giao cho công an, chuyện này sẽ không thể cứ thế mà bỏ qua.

"A Hành, A Luật, hai đứa về nghỉ ngơi đi." Nghĩ đến trong phòng thẩm vấn còn hai kẻ cứng đầu, Trần Quý Uyên nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị như ngày thường.

Cố Khiếu Hành và Trần Luật đã thức trắng một đêm, dù sao thì giờ cũng đã bắt được người rồi nên không cần phải cố nữa.

Phục hồi tinh lực mới có thể có tinh thần đấu trí đấu dũng với phần tử địch đặc.

Chuyện của Đào Nhất Bình này nếu không bắt quả tang thì không ai nghĩ rằng đứa con nhận nuôi mấy chục năm lại có vấn đề.

Hơn nữa sau khi Viện trưởng Trương và người yêu của bà qua đời thì càng không có ai chủ động liên tưởng đến chuyện này.

Tất nhiên không chỉ có nhận nuôi, nếu hai người vốn không có quan hệ gì với Viện trưởng Trương mà có thể bắt chước con của bà, hơn nữa còn có thể tìm được người chính xác như vậy thì hẳn là đã bố trí nhiều năm.

Chính vì vậy mới càng khiến người ta lo lắng, nếu những nơi khác cũng gặp phải tình huống tương tự thì hẳn là rất ít người phát hiện ra.

Cho nên Đào Nhất Bình ở đây chắc chắn là điểm đột phá, đặc biệt là kẻ trà trộn vào bệnh viện Nam An kia, xem từ những tài liệu hắn định mang đi thì hắn có thể dễ dàng nâng cao thân phận của mình, đủ để chứng minh bản lĩnh của hắn không tệ.

Trong tổ chức này mà có thể đạt được bản lĩnh như vậy thì thân phận của hắn cũng không thấp, nhất định phải moi được miệng của hai người này trước khi đối phương phản ứng lại.

———

Khi Cố Khiếu Hành và Trần Luật về đến nhà thì đã gần trưa, hai người liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi tử tế, cơm cũng không ăn tử tế bữa nào.

Về vừa đúng lúc dì Tống nấu cơm xong, Cố Khiếu Hành cũng ở lại nhà họ Trần ăn cơm luôn.

"Anh ba, anh Cố về rồi ạ?" Thẩm Ngưng Sơ không thể đến trường, ở nhà rảnh rỗi buồn chán nên thích theo dì Tống học nấu ăn.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 133



Vốn đang ở sân sau làm thạch, nghe thấy tiếng Trần Luật về thì vội vàng múc một chậu thạch mát từ trong giếng lên bê vào phòng khách.

Trần Luật nhìn thứ em gái đang bưng trên tay thì cười gật đầu: "Đang cầm gì thế?"

"Em làm thạch mát ạ." Nói rồi đặt thạch mát lên bàn rồi quay sang hỏi: "Anh ba, anh Cố ăn không ạ?"

Hai người đều không thích ăn đồ ngọt nhưng nghe Thẩm Ngưng Sơ hỏi vậy thì đồng thanh nói: "Ăn."

Lúc này Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân cũng từ trên lầu xuống, nghe thấy giọng nói đồng thanh của hai người thì không nhịn được trêu chọc: "Em gái làm thì thơm hơn à, trước đây dì Tống làm thì hai người đều không ăn."

Dì Tống vừa bê canh từ bếp ra nghe vậy thì cười mà không nói gì.

Trần Luật và Cố Khiếu Hành bị trêu chọc đến nỗi mặt hơi đỏ, Trần Luật thì không sao, dù sao trước mặt người thân thì anh ta vốn đã quen mặt dày rồi, sau khi gọi một tiếng: "Bà nội, cô út." thì cười nói: "Dì Tống làm cũng ngon nhưng em gái làm thì khác."

Lời này nghe như đùa nhưng lại thể hiện rõ sự thiên vị đối với em gái, mọi người đều biết hai người không ăn đồ ngọt nhưng vì thiên vị em gái nên phá vỡ nguyên tắc của mình.

Trần Luật thì không sao, dù sao cũng là anh trai ruột nhưng Cố Khiếu Hành thì có chút ý khác rồi nên dưới ánh mắt của Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân, anh chỉ im lặng ăn thạch mát mà không nói gì.

Thẩm Ngưng Sơ ở bên cạnh sốt ruột hỏi: "Anh ba, anh Cố, ngon không ạ?"

"Ngon." Hai người lại đồng thanh gật đầu.

Chu Vân Thanh thấy cảnh này cũng không nói gì, chỉ cười một cái.

Vì hai người cũng đã lâu rồi không nghỉ ngơi tử tế và ăn cơm tử tế nên dù Chu Vân Thanh có ý muốn tác hợp cho hai đứa trẻ thì cũng không phải lúc này nên chỉ cười chào mọi người: "A Hành, A Luật cũng mệt mấy ngày rồi, ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi đi."

Thẩm Ngưng Sơ tuy chưa ở cùng anh ba được bao lâu nhưng mấy ngày nay cô đều thấy anh ấy bận rộn, tuy rất thích nói chuyện với anh ba này nhưng cũng kìm chế lại.

Bàn ăn cũng khá yên tĩnh, là quân nhân thì mọi người đều không chủ động hỏi đến chuyện công việc, trừ khi họ tự nói.

Ăn cơm không nhanh cũng không chậm, ăn xong Trần Luật nhân lúc cơn buồn ngủ chưa đến thì chui thẳng vào nhà vệ sinh.

Anh ta đã chạy ngoài hai ngày rồi, trời nóng nực thế này người đều bốc mùi rồi, không tắm thì anh ta sợ mình ngủ quên rồi bị chính mình làm ngạt c.h.ế.t mất.

Cố Khiếu Hành cũng chuẩn bị về rồi, Chu Vân Thanh nhớ đến đồ mình phải đưa cho Hồ Đức Dung, thấy cháu ngoại gái cũng đứng dậy thì nói: "Tiểu Sơ, cháu lấy cuộn vải trên tủ đưa cho A Hành." Nói xong lại nói với Cố Khiếu Hành: "A Hành, đây là vải bà ngoại cháu cần, cháu mang về nhà cho bà ngoại."

"Vâng, bà ngoại!"

"Vâng, bà Trần."

Thẩm Ngưng Sơ đáp xong thì đi về phía tủ, vải là ông ngoại để, để ở chỗ cao nhất của tủ.

Cô với tay lấy một cái thì thấy thiếu một đoạn, đang định quay người đi lấy ghế đẩu thì thấy Cố Khiếu Hành đang đứng sau mình, chưa kịp để cô lấy ghế đẩu thì anh đã với tay lấy cuộn vải xuống.

Thẩm Ngưng Sơ cao khoảng một mét sáu tám, kết quả đứng cạnh Cố Khiếu Hành lại thấy mình thấp hơn hẳn, vô thức so sánh một cách lén lút, thậm chí còn không tự chủ được mà kiễng chân lên.

Không ngờ bên cạnh cô lại có một cái gương, hành động so sánh lén lút của cô đều lọt vào mắt Cố Khiếu Hành, anh ta thấy cô vì chiều cao mà còn chu môi, cố ý khom người xuống một chút.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 134



Mặc dù hai người vẫn có chênh lệch nhưng người kiễng chân lén lút kia lại nhướng mày.

"Quà sinh nhật có thích không?" Khi Thẩm Ngưng Sơ còn đang đắm chìm trong việc so chiều cao thì Cố Khiếu Hành đột nhiên lên tiếng.

"Thích." Thẩm Ngưng Sơ không giả vờ, thích thì là thích.

Sự thẳng thắn thoải mái như vậy khiến Cố Khiếu Hành cũng không nhịn được mà cười một cái: "Thích là tốt rồi."

Thẩm Ngưng Sơ nghe vậy thì đột nhiên hỏi: "Nếu không thích thì anh còn tặng em một cái nữa sao?"

Lời này khiến Cố Khiếu Hành bật cười gật đầu: "Tất nhiên."

"Nếu em vẫn không thích thì sao?"

"Vậy thì tặng cho đến khi em thích thôi."

Phải nói rằng lời này quá hào phóng, Thẩm Ngưng Sơ thậm chí còn thấy người này có tiềm năng làm tổng tài, tặng quà sinh nhật mà có cảm giác như muốn tặng cho mình cả một tòa thành.

"Hừ, trực tiếp khiến anh phá sản luôn."

Cố Khiếu Hành rất thích nói chuyện với Thẩm Ngưng Sơ, thích cái vẻ kiêu ngạo của cô, điều này cũng khơi dậy lòng hiếu thắng của anh ta: "Em xem thường anh quá rồi." Nói xong thấy vẻ không tin của Thẩm Ngưng Sơ thì cúi người xuống nói nhỏ: "Không tin à? Vậy thì đưa ra một yêu cầu thử xem?"

Thẩm Ngưng Sơ nhìn vẻ vừa cười vừa không cười của người trước mặt, đột nhiên có cảm giác như mình suýt nữa thì trúng kế, sau đó quay người: "Không đưa."

"Tại sao?"

Sau đó Thẩm Ngưng Sơ không nói gì nữa, thậm chí còn rất nhiệt tình tiễn anh ra ngoài, Cố Khiếu Hành nhìn người đóng cửa không chút lưu tình, bất đắc dĩ cười cười rồi mới sải bước rời đi.

———

Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương bận đến nỗi không về nhà.

Nhưng toàn bộ sĩ quan trong quân khu, trừ Cố Khiếu Hành và Trần Luật vì thức đêm bắt giữ nên được phép về nhà nghỉ ngơi, còn lại đều bận rộn chuẩn bị.

Dù sao thì ảnh hưởng mà hai tên Đào Nhất Bình này mang lại có thể nói là rất lớn, chưa nói đến chuyện Viện trưởng Trương bị hại, chỉ riêng một gói tài liệu chưa bị rò rỉ kia thôi cũng đủ khiến toàn bộ quân khu phải cảnh giác cao độ.

Hơn nữa hiện tại khu nhà ở và đồn trú Tuyền Sơn đều thuộc địa điểm nguy hiểm, vì vậy điện thoại trên bàn làm việc của Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương chưa từng được nghỉ ngơi tử tế.

Mãi đến khi trời tối mới sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Người cảnh vệ từ căng tin mang cơm tối đến cho hai thủ trưởng, Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương mới phát hiện trời đã tối.

Hiện tại hai tên Đào Nhất Bình, trong đó tên ở cùng Trần Tố thì không chịu nổi, đã khai ra một số thứ.

Nhưng những thứ khai ra không được coi là quá mật, còn tên kia từ khi vào đã bắt đầu khai, chỉ là toàn khai toàn bộ là giả.

Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương vừa ăn cơm xong thì nhận được báo cáo này, hai người vội vàng ăn thêm hai miếng, Trần Quý Uyên dứt khoát ném đôi đũa: "Tôi đi xem thử."

Ông vừa định đứng dậy thì Cố Khiếu Hành và Trần Luật cũng đi tới.

"Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm một lúc?"

Cố Khiếu Hành nói: "Vẫn chưa moi được lời khai từ miệng hắn, chúng tôi cũng không ngủ được."

Thái Hạc Chương biết tính cách của đứa cháu này, nghe vậy thì kéo Trần Quý Uyên nói: "Chuyện này cứ để A Hành và A Luật qua đó trước, người là bọn chúng bắt về, biết đâu bọn chúng đi sẽ có bất ngờ."

Cố Khiếu Hành và Trần Luật thấy hai ông già vẫn chưa ăn cơm, vội vàng nói: "Ông, các ông ăn cơm trước đi, bên đó cứ giao cho chúng con, con và lão Cố đảm bảo tối nay sẽ thẩm vấn ra người." Hai người ở Tây Thành trước kia cũng không ít lần làm chuyện này, phối hợp ăn ý đảm bảo khiến những kẻ đó không có chỗ trốn.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 135



Hai người quả thực nói được làm được, nửa đêm cuối cùng cũng có tin vui.

Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương nhận được báo cáo lập tức chuẩn bị qua xem, chỉ là hai người vừa đi đến bên ngoài phòng thẩm vấn thì nghe thấy tên Đào Nhất Bình ở cùng Trần Tố phát ra tiếng kêu đau đớn: "Câm miệng, các người câm miệng hết cho tôi! Không phải như vậy, không phải như vậy..."

Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương nghe thấy tiếng động tuy có hơi tò mò nhưng biết Cố Khiếu Hành và Trần Luật vẫn có chừng mực, xem ra là đã tra ra được thứ gì đó.

Trần Quý Uyên đứng bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn qua ô thoáng khí lớn bằng quyển sách, thấy Đào Nhất Bình ngồi dưới đất với vẻ mặt không thể tin nổi, gật đầu với Thái Hạc Chương rồi cùng nhau đi vào phòng thẩm vấn.

Vì thân phận của Đào Nhất Bình đặc biệt, ngoài việc bố trí người áp giải trong phòng, bên ngoài còn có hai chiến sĩ đứng gác.

Hai người thấy thủ trưởng đến thì đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, sau đó mở cửa phòng thẩm vấn đang đóng.

Sau khi hai vị thủ trưởng đi vào, người cảnh vệ của họ đứng ở cửa.

Mặc dù đây là địa bàn của quân đội nhưng cũng không được lơ là, đặc biệt là xung quanh phòng thẩm vấn này, tuy không nói là giăng lưới trời nhưng cảnh giới chắc chắn không thể thiếu.

Hiện tại Đào Nhất Bình đang trong tình trạng không tốt, Cố Khiếu Hành và Trần Luật tạm dừng thẩm vấn, đứng dậy đã thấy Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương.

"Thủ trưởng!"

"Nghe nói đã thẩm ra rồi, hai người này rốt cuộc là thế nào?"

Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương đi tới nhìn người đang ngồi bệt dưới đất rồi hỏi Cố Khiếu Hành và Trần Luật.

Cố Khiếu Hành ra hiệu cho ngư

ời áp giải đưa Đào Nhất Bình đi trước, sau đó mới nói với hai vị thủ trưởng sự thật mà mình đã điều tra được.

Hóa ra hai người này vừa mới sinh ra đã bị người của tổ chức đặc vụ đưa đi đào tạo, vì là song sinh nên chỉ có thể đào tạo một người làm bóng của người kia.

Đào Nhất Bình quen biết Trần Tố thì tương đối may mắn, hắn trở thành người chính chủ, còn người kia trở thành bóng, vẫn luôn được nuôi dưỡng bí mật trong tổ chức, từ nhỏ đã tiếp nhận đủ loại kiến thức học tập bên trong tổ chức.

Mục đích là để sau này bất kể người kia ở ngành nghề nào cũng có thể tiếp nhận nhiệm vụ của người kia, mà không để lộ sơ hở.

Vì vậy không phải bóng này đã được đưa cho một cặp vợ chồng, cặp vợ chồng đó là người do tổ chức sắp xếp, thân phận địa vị đều vô cùng ưu tú.

Nhưng may mắn cũng đi kèm với xui xẻo, gia đình hai người điều kiện khá giả, từ lâu đã bị người ta để mắt tới, còn Đào Nhất Bình thì bị bắt cóc.

Vừa khéo lúc đó cặp vợ chồng kia đi làm nhiệm vụ, đứa trẻ do bảo mẫu trong nhà trông, cũng bỏ lỡ thư tống tiền mà bọn bắt cóc gửi về nhà.

Còn nhiệm vụ lần đó, hai vợ chồng đều thất bại bị bắt.

Đến khi quân đội bắt được họ thì nhà của hai vợ chồng đã sớm không còn một bóng người, nghe nói là lúc đó cậu chủ nhỏ bị bắt cóc, bảo mẫu vì sợ nên nhân lúc chủ nhà không có ở nhà đã trực tiếp cuỗm tiền bỏ trốn.

Thời chiến loạn, mỗi ngày đều có vô số biến cố, bản thân hai người vốn không phải người tốt, chuyện này đương nhiên cũng nhanh chóng trôi qua.

Ai ngờ lúc đó bọn bắt cóc không đòi được tiền tức giận định g.i.ế.c c.h.ế.t Đào Nhất Bình nhưng đứa trẻ hai ba tuổi thì chẳng hiểu gì, tên được sắp xếp giải quyết Đào Nhất Bình cũng là người bị địa chủ ức h.i.ế.p không chịu nổi mới lên núi làm thổ phỉ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 136



Nhìn đứa trẻ đáng thương nên rốt cuộc cũng không ra tay, chỉ ném đứa trẻ ở ngã ba đường đông người, đó là con đường bắt buộc phải đi vào thành, hắn hy vọng có người tốt bụng nào đó sẽ đưa đứa trẻ đi.

Đào Nhất Bình đúng là đã bị đưa đi nhưng không phải là người tốt, người đó vốn là người Phúc Thành, vì rượu chè cờ b.ạ.c mà vợ con ly tán, nhặt được một đứa trẻ định nuôi để sau này dưỡng già.

Nhưng nuôi một đứa trẻ không phải dễ, huống hồ là người nghiện rượu như hắn, có lần Đào Nhất Bình vô tình làm vỡ bình rượu của hắn, bị hắn đánh đập túi bụi.

Kết quả không ngờ hôm sau Đào Nhất Bình ra ngoài được người tốt bụng thấy nên cho một đồng bạc, người đàn ông đó như phát hiện ra bí quyết kiếm tiền, từ đó chỉ cần muốn uống rượu là đánh Đào Nhất Bình, rồi bắt hắn mang thương tích đi ăn xin.

Sau đó tình hình bên đó ngày càng hỗn loạn, cuộc sống của mọi người đều khó khăn, tiền xin được ngày càng ít, người đàn ông đó đưa Đào Nhất Bình về Phúc Thành, nơi đó gần biển, trước kia thương nhân qua lại nhiều, chắc chắn không thiếu người có tiền.

Kết quả là sau khi về đó không lâu thì người đàn ông đó bị bệnh qua đời, Đào Nhất Bình cứ thế ăn nhờ ở đậu mà lớn lên.

Sau đó hắn lại theo người chạy đến Dung Thành, trước thềm thành lập xã hội mới, hắn gặp một người, người này chính là người năm xưa đã bế hai đứa trẻ từ nhà người khác đến, vốn tưởng rằng kế hoạch của họ đã thất bại, còn người làm bóng thì đã có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập trong tổ chức.

Không ngờ đột nhiên gặp lại sau đó tìm hiểu về cuộc sống trước đây của Đào Nhất Bình, lại phát hiện ra hắn và đứa con trai bị mất tích của vợ chồng Viện trưởng Trương ở cùng một nơi.

Lúc đó thế lực thù địch đã bị đánh cho tan tác, trên mảnh đất này không còn thấy sự tồn tại quang minh chính đại của chúng nhưng tổ chức nuôi dưỡng trong bóng tối thì không thể rút lui, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Thân phận hợp pháp của chúng ngày càng ít, liền đánh chủ ý vào chỗ khác.

Vì vậy người này nuôi Đào Nhất Bình, người mười mấy tuổi cuộc sống vẫn luôn rất khổ, vốn đã tích tụ rất nhiều oán hận, dưới sự dẫn dắt của người có chủ ý, rất nhanh tam quan đã hỗn loạn.

Khi xã hội mới cấp thân phận cho họ, Đào Nhất Bình rất căm ghét.

Bởi vì trong sự giáo dục của người này, xã hội mới rất không tốt, là giả dối.

Bao gồm cả việc sau này Đào Nhất Bình và Trần Tố gặp nhau đều cho rằng là sắp đặt, cuối cùng Trần Quý Uyên ép buộc chia cắt hai người, càng khiến Đào Nhất Bình tin vào lời của người này.

Trải qua nhiều năm bồi dưỡng, Đào Nhất Bình đã hoàn toàn trở thành một thành viên phản đối xã hội mới.

Mà lúc này kế hoạch của họ cũng bắt đầu, nói rằng hắn cứ như vậy cũng không được, vì không có thân phận không có bản lĩnh thì bị người ta khinh thường, ngay cả người mình yêu cũng không giữ được.

Người này liền nói mình dò la được có một vị viện trưởng hồi trẻ bị người ta trộm mất con, nhiều năm nay vẫn luôn tìm kiếm, muốn để Đào Nhất Bình đi giả mạo, vì sau lưng hắn có một vết bớt hình trăng khuyết giống hệt đứa trẻ đó.

Từ đó Đào Nhất Bình liền theo yêu cầu bắt đầu con đường nhận thân, để chân thực hơn hắn phải tỏ ra căn bản không muốn quay về.

Chỉ là sau khi về thì cuộc sống không được như Đào Nhất Bình tưởng tượng là dễ dàng như vậy, vợ chồng Viện trưởng Trương mặc dù áy náy với đứa trẻ nhưng vẫn hy vọng đứa trẻ kế thừa y bát của mình, lúc đó Đào Nhất Bình còn nhỏ, nên định để hắn đi học.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 137



Hắn vốn không thích những thứ này, vốn tưởng rằng có cha mẹ có thể hưởng thụ, nào ngờ lại càng mệt mỏi hơn, đặc biệt là bản thân không cố gắng, cha tuy không nói nhưng sự thất vọng trong mắt rất rõ ràng.

Lúc này một Đào Nhất Bình khác xuất hiện, cũng là người đó đưa đến, chỉ nói rằng mình thương Đào Nhất Bình, gặp được một người rất giống hắn.

Hơn nữa còn cùng Đào Nhất Bình kia bịa ra một thân phận, người thân của hắn đều ở nước ngoài, một ngày nào đó tìm được người thân sẽ đi, bây giờ có thể giúp Đào Nhất Bình hoàn thành thành tựu mà cha mẹ mong đợi ở hắn.

Dưới sự dẫn dắt từng chút một, Đào Nhất Bình và người đó hoán đổi thân phận, trở thành bóng tối ẩn núp, mặc dù sau này biết được chuyện thực sự mà người đó muốn làm, hắn cũng không sao cả.

Bởi vì theo hắn thấy thì họ mới là người tốt nhất với hắn, cho dù có rời đi thì những thành tựu đó cũng sẽ để lại cho hắn, vì vậy dần dần hắn cũng trở thành một thành viên cốt cán của tổ chức đó.

Lần này thực ra cho dù Đào Nhất Bình kia rời đi thì hắn vẫn ở lại đây giữ thân phận này, mục đích là để một ngày nào đó tổ chức cần đến.

Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương nghe xong hồi lâu không nói nên lời, một lúc sau mới hỏi: "Bọn chúng biết chuyện đứa con của Viện trưởng Trương, đứa trẻ đó cũng bị bọn chúng bế đi?"

Cố Khiếu Hành gật đầu: "Chỉ là đứa trẻ đó quá thông minh, hai ba tuổi đã biết lúc đông người thì khóc lóc om sòm, người đó sợ bị phát hiện nên đã cho đứa trẻ uống thuốc, liều lượng quá lớn, đứa trẻ c.h.ế.t rồi."

"Bọn chúng đáng c.h.ế.t thật." Trần Quý Uyên ngẩng đầu xoa xoa huyệt thái dương đang căng tức, vì thành công mà không từ thủ đoạn, đây là hại c.h.ế.t bao nhiêu đứa trẻ vô tội.

"Đúng rồi, chuyện Viện trưởng Trương qua đời cũng là do bọn chúng làm?"

"Đúng vậy, lúc đó Viện trưởng Trương vốn đã bị bệnh nhưng sẽ không tự tìm đường chết, chỉ vì Viện trưởng Trương phát hiện ra đứa con trai mình nhận về có vấn đề, đang nhờ người điều tra thì bị Đào Nhất Bình phát hiện, trực tiếp cho Viện trưởng Trương uống thuốc an thần đủ để gây tử vong."

Lúc đó bệnh của Viện trưởng Trương thực sự sẽ gây mất ngủ, ở bệnh viện ông thường nói rằng đôi khi ông không ngủ được cả đêm, đôi khi không uống thuốc thì thực sự không được.

Vì vậy cuối cùng lợi dụng thuốc an thần để tự sát căn bản không khiến người ta nghi ngờ.

"Đưa Đào Nhất Bình này đến đây, tôi muốn đích thân gặp hắn." Thái Hạc Chương nói.

Rất nhanh Đào Nhất Bình đã bị đưa về, khi nhìn thấy Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương đứng trong phòng thẩm vấn thì đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đây là đến chế giễu tôi nhiều năm qua nhận nhầm cha?"

Cố Khiếu Hành từ trong miệng Đào Nhất Bình ở bệnh viện moi được một số lời, cơ bản đã đoán ra được từng bước tính toán của bọn chúng năm xưa.

Vì vậy trực tiếp đến đây, kể cho Đào Nhất Bình này nghe về những chuyện bọn chúng lừa gạt trong những năm qua.

Đã là phá tan tổ chức thì đương nhiên không thể để chúng nghĩ cho nhau, như vậy những thứ khai ra sẽ quá ít.

Vì vậy khi sự thật bị phơi bày, Đào Nhất Bình mới biết mình chỉ sống trong từng lớp lừa dối.

Còn lão già mà hắn tự cho là tốt nhất với mình thì nỗi khổ của hắn lại bắt nguồn từ ông ta.

Lúc đó Đào Nhất Bình vô cùng suy sụp, hắn không thấy việc mình làm có vấn đề nhưng hắn oán hận tất cả mọi người đã lừa dối và đùa giỡn hắn.

Có lẽ từ nhỏ đã gặp phải biến cố, tính cách của hắn đã sớm trở nên méo mó b**n th**, vốn là chuyện hắn tôn thờ nhất, đến cuối cùng mới phát hiện ra lại là nguồn gốc của đau khổ, sự oán hận đối với tất cả mọi người đã lên đến đỉnh điểm.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 138



Năm đó thân phận Đào Nhất Bình của hắn là Thái Hạc Chương đặt cho, vì lúc đó không biết hắn họ gì nên vừa khéo đồng chí phụ trách đăng ký họ Đào, vì vậy hầu như đều dùng họ này, Nhất Bình là hy vọng hắn sau này có thể bình an cả đời.

Có sự che chở của xã hội mới không còn phải sống cuộc sống bấp bênh nữa.

"Hu hu..."

Lời của Thái Hạc Chương vừa dứt, Đào Nhất Bình liền không nhịn được lấy hai tay che mặt khóc, tại sao người hắn ghét lại là người thật lòng đối xử với hắn, còn người hắn cho là thật lòng thì toàn là lừa gạt hắn.

Hắn không phải hối hận về quá khứ, mà là oán hận Thái Hạc Chương và Trần Quý Uyên tại sao không cứu hắn sớm hơn, nếu hắn bị người ta bắt đi thì họ đã cứu hắn, cuộc đời hắn sẽ không như thế này.

Tất nhiên Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương cũng không trông mong hắn hối cải, hối cải hay không cũng không thay đổi được việc hắn là kẻ phản bội.

Hắn oán hận ư?

Ngày trước mảnh đất này đã sớm tan hoang, đó là bao nhiêu người dùng m.á.u và mạng sống để đất đai nở hoa trở lại? Trần Quý Uyên nhớ mình mới từ trường quân đội ra chiến trường trận chiến đầu tiên, lúc đó một chiến sĩ nhỏ mới mười hai tuổi đã hy sinh ngay trước mặt mình.

Mà ông là người cuối cùng trong gia đình, cha mẹ, anh trai chị gái của hắn đều vì bảo vệ Tổ quốc mà hy sinh.

Đào Nhất Bình có tư cách gì mà oán hận?

Theo chân trời dần sáng, công tác thẩm vấn cũng dần hoàn thành, Đào Nhất Bình tuy oán hận nhưng không còn từ chối khai báo nữa, mặc dù hắn biết ít hơn người ở bệnh viện nhưng cũng biết không ít, lần này thì khai báo hết, có lời khai của hắn, nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Người ở bệnh viện kia biết người bên cạnh đã khai báo hết, lúc sắp bị đưa đi đột nhiên nở một nụ cười độc ác với Cố Khiếu Hành: "Anh tưởng các người thắng rồi sao? Vui mừng quá sớm rồi!"

Dạo này Thẩm Ngưng Sơ không thể đến trường nên không có việc gì thì ngủ đến gần mười giờ mới dậy.

Hôm qua cô thấy anh ba ngủ gần nửa ngày, tối lại vội vã rời đi, rạng sáng về ngủ chưa được mấy tiếng, lúc cô dậy thì thấy phòng anh ba lộn xộn, hỏi dì Tống mới biết anh ba sắp đi làm nhiệm vụ.

Xem ra thời gian đi không ngắn.

Thẩm Ngưng Sơ lại "Thình thịch." chạy lên lầu, nhìn Trần Luật đang thu dọn hành lý, hỏi: "Anh ba, anh sắp đi làm nhiệm vụ rồi ạ?"

Trần Luật thấy em gái đứng ở cửa, vội vẫy tay bảo vào nhà: "Ừ, phải đi một chuyến."

"Đi bao lâu? Có nguy hiểm không?" Thẩm Ngưng Sơ không có anh trai ruột, anh ba này đối với cô còn hơn cả anh em cùng mẹ, đương nhiên cô cũng xếp anh trai này vào hàng rất thân thiết.

Bây giờ nghe nói anh trai sắp đi thì đương nhiên vô cùng quan tâm.

"Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một hai tháng, yên tâm không nguy hiểm đâu." Trần Luật từ khi vào trường quân đội đến khi vào quân ngũ, đã đi làm nhiệm vụ vô số lần, có nhiệm vụ ngắn có nhiệm vụ dài nhưng thật sự chưa có ai quan tâm tỉ mỉ đến mình như vậy, nhất thời trong lòng vô cùng thoải mái.

Thì ra có em gái thật tốt! Đương nhiên anh ấy cũng không nỡ để em gái lo lắng cho mình.

"Em yên tâm đi, anh sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, em không thích b.ắ.n s.ú.n.g sao? Đợi anh về sẽ đích thân dạy em."

Lúc này ở trường đại học ngoài học kiến thức chuyên ngành, kiến thức quân sự cũng là môn phải học, mỗi tuần chiến sĩ trong quân đội còn đến giảng bài chuyên đề, ngoài huấn luyện thể lực, nhiều nhất là huấn luyện b.ắ.n súng.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 139



Thật ra có chút giống huấn luyện quân sự sau này nhưng cái này được đan xen vào các khóa học trong mỗi tuần.

Mỗi năm khóa học quân sự cho sinh viên mới sẽ được sắp xếp muộn hơn một chút, phải đến một hai tháng sau mới bắt đầu nhưng năm hai năm ba thì ngay từ đầu năm học đã được sắp xếp.

Nhiều lần Thẩm Ngưng Sơ đi ngang qua trường b.ắ.n tạm thời đều nhìn nhiều hơn hai lần.

Trước đây cô đã học leo núi, lặn, trượt tuyết nhưng thật sự chưa từng b.ắ.n súng, tính cách cô vẫn thích mạo hiểm, đương nhiên rất thích.

Lúc về nhà ăn cơm không thể không nói đến chuyện này, Trần Luật nghe thấy thì nói đợi đến khi Thẩm Ngưng Sơ bắt đầu có khóa học quân sự, anh ấy sẽ đích thân đến dạy cô.

Nghĩ đến bây giờ đột nhiên có nhiệm vụ, để rộng lòng em gái nên nói sẽ tranh thủ về dạy cô b.ắ.n súng.

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu, nghĩ đến lời nhắc nhở của mẹ mấy ngày trước: "Anh ba, phía tây nhiều núi cao, đường sá cũng không tốt, nhất định phải chú ý an toàn."

Trần Luật nghe Thẩm Ngưng Sơ nói vậy thì đột nhiên tò mò hỏi: "Sao em biết anh đi phía tây?"

Thẩm Ngưng Sơ chỉ vào quần áo anh mang theo: "Bây giờ đang là mùa nóng, anh còn mang theo áo khoác dày, chắc là đến nơi lạnh hơn, dì Tống ở dưới lầu chuẩn bị đồ ăn cho anh trên đường, nói anh ăn trưa xong rồi đi, sợ không kịp ăn tối ở đó nên chuẩn bị đồ ăn cho anh, từ tỉnh đến những nơi xung quanh có thể ăn tối, nơi lạnh thì ngoài đi về phía tây cũng không còn nơi nào khác."

Nhiệm vụ lần này của Trần Luật là bảo mật nhưng địa điểm thì không bảo mật nhưng không ngờ em gái chỉ dựa vào một câu nói và hành lý đã đoán được mình sẽ đi đâu, anh ấy không khỏi kinh ngạc, ôi em gái mình thật thông minh, giống mình vậy, lát nữa ra ngoài phải khoe khoang một phen mới được.

"Ừ, là đi về phía tây, bên đó anh cũng đã đi mấy lần rồi, đường sá rất quen thuộc."

Thẩm Ngưng Sơ đương nhiên biết anh ba rất quen thuộc nhưng vẫn không nhịn được nhắc anh chú ý an toàn, chuyện này cũng liên quan đến mẹ, vì biết mẹ đã mơ thấy chuyện kiếp trước nên cô luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của mẹ.

Mà mẹ vừa nhắc chú phải chú ý lái xe, anh ba đi đường núi phải cẩn thận, chắc mẹ đã mơ thấy gì đó nên mới nhắc đi nhắc lại như vậy.

"Quen thuộc cũng phải chú ý, anh ba không nghe câu c.h.ế.t đuối đều là người biết bơi sao."

Câu nói nghiêm túc này khiến Trần Luật không nhịn được bật cười, em gái mình thật đáng yêu nhưng em gái nói câu này thì Trần Luật cũng định để tâm hơn, dù sao cô cũng nhắc nhở, bây giờ em gái cũng nhắc nhở đủ kiểu.

Anh ấy không phải là người không nghe lời khuyên.

Thẩm Ngưng Sơ thấy anh ba vô cùng nghe lời cũng yên tâm, rất nhanh dì Tống đã làm xong bữa trưa, lúc ăn trưa Cố Khiếu Hành cũng đến.

Ăn xong hai người lại đến thư phòng.

"Đây là bản đồ lộ trình đi lại của hai người trong mấy năm gần đây mà tôi lấy được từ một Đào Nhất Bình khác, ngoài Tuyền Sơn thì còn có vùng Phượng Nhã, địa hình bên Phượng Nhã phức tạp, trên núi lại toàn rừng rậm nhưng hai năm nay bên đó đã dần dần đóng quân ba đoàn, cậu có thể theo bản đồ này mà tìm kiếm, ông nội cậu đã liên lạc với bộ đội đóng quân ở đó rồi, hành động ở đó sẽ có ba đơn vị đóng quân phối hợp với cậu."

Tối qua Cố Khiếu Hành không để tâm đến lời khiêu khích của Đào Nhất Bình nhưng quay lại thẩm vấn một người khác, mới biết được người liên lạc với bọn họ còn ẩn núp rất sâu.
 
Back
Top Bottom