Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 120



Dĩ nhiên là hắn anh ta cũng chỉ nói dăm ba câu, là một quân nhân, hắn biết rõ tình hình hiện tại, nếu không thể một kích tất sát, e là sẽ để lại hậu hoạn.

Đã có thể tạo ra hai người giống hệt nhau như vậy, e là đã nghĩ kỹ đường lui, hiện tại bọn họ còn chưa biết ở Tuyền Sơn là người nào, nếu hành động thiếu suy nghĩ, thật sự quá bị động.

Chờ Trần Luật bình tĩnh lại, Cố Khiếu Hành mới nói: “Về trước đã.”

Trần Luật không cam lòng đá một cái vào tảng đá vừa nãy nấp, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhịn không được chửi thầm một câu.

Lúc hai người về đến nơi, Trần Tố đã quay về nhà khách, hiện tại không cần thiết phải ở lại Nghi Châu nữa, vì vậy Cố Khiếu Hành và Trần Luật lái xe thẳng về thành phố suốt đêm.

Bây giờ biết có hai, tạm thời bọn họ không trực tiếp theo dõi, có thể thấy này là một người rất cẩn thận, nếu cứ theo dõi như vậy rất dễ bị lộ.

Dù sao cũng biết hắn ta muốn đến Nam An tìm một khác, bọn họ chỉ cần chờ ở đó, đến lúc hai người gặp nhau, là có thể tóm gọn.

————

Hôm nay là tiệc sinh nhật, Thẩm Ngưng Sơ dậy từ rất sớm.

Kỳ thực hôm nay chỉ là gia đình cùng bạn bè thân thiết ăn một bữa cơm.

Sau đó là mang theo bánh kẹo đi thăm hỏi hàng xóm láng giềng, coi như chính thức chào hỏi mọi người, cho dù không quen biết cũng không thể thay đổi việc mẹ con Thẩm Ngưng Sơ là người nhà họ Trần.

Nhưng người mình thường rất coi trọng nghi lễ, cho dù là nhận người thân hay là gì đó, đều phải chính thức giới thiệu cho mọi người biết, như vậy mới xem như thật sự thừa nhận chuyện này.

Đương nhiên đây là đối ngoại, ý của ông bà ngoại là muốn các bậc trưởng bối đến xem qua Thẩm Ngưng Sơ và mẹ, hai hậu bối chân chính của nhà họ Trần, còn có chính là muốn Thẩm Ngưng Sơ làm quen thêm vài người bạn cùng trang lứa trong đại viện, dù sao thì nơi này đối với Thẩm Ngưng Sơ mà nói là một môi trường hoàn toàn mới, quen biết thêm bạn bè cũng tốt.

Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ và mẹ đều không muốn rình rang, nhưng biết được tấm lòng yêu thương của ông bà ngoại, Thẩm Ngưng Sơ và mẹ tự nhiên cũng không tiện từ chối.

Sân sau nhà khá rộng rãi, hôm nay chuẩn bị bốn năm bàn tiệc, ngoài người thân trong gia đình, còn có bà Hồ, ông Thái, những bậc trưởng bối tuy không phải ruột thịt nhưng lại hơn cả ruột thịt ngồi cùng bàn.

Còn lại là mời thêm vài gia đình trong đại viện ngày thường quan hệ tốt, còn có một số đồng nghiệp cũ, bạn chiến đấu của ông ngoại.

Không lâu sau khi Thẩm Ngưng Sơ dậy, khách mời lần lượt đến.

Trần Quý Uyên cùng mẹ con Thẩm Ngưng Sơ đứng ở cửa đón khách, trước đây tự mình phụ trách dự án cũng từng trải qua nhiều trường hợp lớn, vì vậy khi đối mặt với những người thân quen lần đầu gặp mặt cũng không hề rụt rè, rất tự nhiên chào hỏi mọi người.

Trần Uyển Trân không được như con gái, nhưng cũng rất khéo léo đứng bên cạnh, tuy ít nói nhưng lại rất hay cười.

Sau khi khách vào nhà, ai nấy đều khen ngợi hai mẹ con, đương nhiên sau khi chính thức ngồi xuống, biết được năm đó con bé bị tráo đổi, những năm qua hai mẹ con vẫn luôn sống ở quê, mọi người lại lộ vẻ thương xót.

Đặc biệt là đối với chuyện Trần Uyển Trân tuổi còn trẻ đã phải chịu cảnh góa bụa, một người dì họ bà con nắm lấy tay bà, nước mắt lưng tròng, nếu không phải nghĩ đến hôm nay là tiệc sinh nhật của Thẩm Ngưng Sơ, e rằng đã không kìm nén được.

“Khổ thân con quá, về đến nhà rồi, chúng ta đều là người thân của con, đừng sợ gì nữa.” Dì họ cũng là quả phụ, thấu hiểu nỗi khổ của người phụ nữ góa bụa, nên càng thêm thương xót cho đứa cháu gái này.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 121



Cả nhà vẫn còn đang chìm đắm trong khung cảnh đầm ấm sum họp gia đình, thì Trần Luật và Cố Khiếu Hành vội vàng trở về, đêm qua hai người về nhà lúc nửa đêm, nghỉ ngơi một lát, sáng sớm nay lại đi báo cáo tình hình.

Về chuyện của hiện tại có rất nhiều điểm đáng ngờ, vì vậy sau khi báo cáo xong, hai người lại vội vàng nhận lệnh đến Nam An điều tra chuyện của hai.

Chuyện này thuộc về hành động bí mật, không thể nói cho ai biết, vì vậy khi về đến nhà nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, bèn gọi riêng cô và em gái sang một bên, lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước: “Cô, em gái, xin lỗi, không thể ở nhà chính thức chào đón hai người trở về, đây là quà của em, chào mừng hai người về nhà.”

“Con với cô còn khách sáo gì nữa.” Trần Uyển Trân rất yêu quý đứa cháu trai này, không chỉ vì nó đã tìm thấy họ, mà còn vì ân tình của thế hệ trước, cho nên khi biết Trần Luật muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, bà không khỏi dặn dò vài câu: “A Luật, ra ngoài nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình, biết chưa? Nhất định không được manh động.”

“Con biết rồi cô.” Trần Luật không thể nán lại lâu, sau khi chào tạm biệt cô và em gái liền vội vàng rời đi.

Cậu ta đang định đi thì Cố Khiếu Hành từ ngoài bước vào, cậu ta tưởng người này vào giục mình, đang định lên tiếng thì thấy Cố Khiếu Hành đi về phía Thẩm Ngưng Sơ, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa chiếc hộp cho Thẩm Ngưng Sơ rồi nói: “Tiểu Sơ, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

Trần Luật vốn dĩ định đi rồi, nhìn thấy món quà Cố Khiếu Hành tặng liền dừng bước tò mò hỏi: “Tặng gì vậy?” Lúc nói câu này, cậu ta không nhìn Cố Khiếu Hành mà nhìn chằm chằm vào tay em gái, rõ ràng là muốn em gái mở ra xem thử.

Mặc dù nhiệm vụ rất gấp, nhưng cậu ta luôn lo lắng em gái bị kẻ xấu nào đó cướp mất, không xem qua một lượt thì cậu ta không yên tâm.

Thẩm Ngưng Sơ cũng không biết là gì, đang định mở ra xem thì bị Cố Khiếu Hành kéo Trần Luật đi.

“Ê…” Người này là đang chột dạ sao?

Đợi đến Nam An, chút nghi ngờ đó của Trần Luật đã sớm tan biến, không phải cậu ta yên tâm về tên chó c.h.ế.t Cố Khiếu Hành này, mà là vì tình hình cấp bách, bọn họ vừa mới đến Nam An thì mẹ của Đào Nhất Bình ở Nam An lại qua đời.

Chuyện nhận người thân được diễn ra suôn sẻ dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè trong nhà, đợi đến khi tiễn hết người thân bạn bè đi thì cũng đã hơn chín giờ tối.

Đối với một người hiện đại mà nói thì chín giờ là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng ở những năm bảy mươi không có hoạt động giải trí gì thì chín giờ đã được coi là rất muộn.

Đương nhiên dưới tiết trời oi bức của mùa hè, vẫn có không ít người ngồi hóng mát trò chuyện ở trong sân.

Ngày thường Thẩm Ngưng Sơ rất thích ngồi hóng mát trong sân, nhưng hôm nay cô đã sớm về phòng, không phải vì buồn ngủ, mà là chạy về phòng để đếm số của hồi môn nho nhỏ của mình.

Đúng vậy, hôm nay, cô đã nhận được rất nhiều bao lì xì.

Tuy rằng từ khi trở về, ông ngoại, cậu và các anh họ chưa bao giờ để cô phải thiếu thốn, nhưng việc nhận bao lì xì là điều không ai có thể từ chối.

Bao lì xì thời này cũng không có kiểu dáng sặc sỡ như đời sau, chỉ đơn giản là giấy đỏ bọc một ít tiền.

Ban đầu cô tưởng rằng với điều kiện hiện tại, bao lì xì của mọi người cũng sẽ không nhiều, dù sao cũng chỉ là một lời chúc tốt đẹp, kết quả khi cô mở ra, ít nhất cũng là tám tệ, rất nhiều cái là mười hai tệ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 122



Số tiền này ở thời đại sau tuy không tính là nhiều, nhưng ở cái thời đại mà tiền lương trong thành phố vẫn còn đang ở mức hai ba mươi đồng thì chắc chắn là bao lì xì rất lớn rồi.

Thẩm Ngưng Sơ đếm sơ qua, vậy mà đã vượt quá năm trăm tệ, đối với Thẩm Ngưng Sơ hiện tại không có nguồn thu nhập mà nói thì quả thực là phát tài rồi.

Lúc cô đang ôm bao lì xì lăn lộn trên giường thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Thẩm Ngưng Sơ tưởng rằng dì Tống mang dưa hấu lên cho mình, vui vẻ ngồi dậy khỏi giường, “Dì Tống, cửa không khóa, vào thẳng đi ạ.”

“Tiểu Sơ đang làm gì vậy? Vui vẻ như vậy?”

Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy người đi vào là bà ngoại và mẹ, đôi mắt liền cong lên: “Bà ngoại, mẹ.”

Trần Uyển Trân lại gần nhìn một cái, phát hiện trên giường con gái toàn là tiền, mỉm cười hỏi: “Đây là bao lì xì hôm nay Tiểu Sơ nhận được sao?”

“Vâng ạ.” Thẩm Ngưng Sơ vừa nói vừa khoe khoang một chút số tiền nhỏ của mình.

Vẻ mặt hám tiền của con bé khiến Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân nhìn nhau cười, nhưng ngay sau đó Chu Vân Thanh lại đau lòng, đáng lẽ ra cháu gái ngoại từ nhỏ đến lớn, mỗi năm đến sinh nhật đều nên nhận được rất nhiều lời chúc phúc, vậy mà lại bỏ lỡ mất mười tám năm.

May mà ông trời rủ lòng thương, bọn họ vẫn còn cơ hội để bù đắp.

Chu Vân Thanh yêu thương xoa đầu cháu gái ngoại, ngồi xuống mép giường cô, trìu mến nói: “Tiểu Sơ, đây là quà mười tám tuổi bà ngoại tặng con.” Nói rồi bà đưa chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay cho cháu gái ngoại.

Thẩm Ngưng Sơ cứ tưởng là mấy món đồ nhỏ nhặt, vui vẻ mở hộp gỗ ra, vừa mở ra đã ngẩn người, bên trong hộp gỗ là cả một đống châu báu.

Nói không ngoa thì, giống như xem TV đào được kho báu, đột nhiên mở ra trước mắt toàn là những thứ lấp lánh.

Chiếc nhẫn hồng ngọc to tướng, chiếc vòng ngọc bích trong veo, chuỗi ngọc trai đều màu sắc óng ánh, đôi bông tai ngọc bích hình giọt nước, thậm chí còn có cả đồ cài đầu đính kim cương hồng to bằng quả trứng bồ câu, đáy hộp là những thỏi vàng to bằng hai ngón tay xếp chồng lên nhau, ước chừng có bảy tám thỏi.

“Ngoại ơi…” Thẩm Ngưng Sơ ôm hộp gỗ quay đầu về phía Chu Vân Thanh.

Chu Vân Thanh khẽ gật đầu nói: “Đây là một phần của hồi môn của ngoại ngày trước, giờ cũng chỉ còn lại từng này, vốn là để dành cho con gái, định làm của hồi môn cho con bé, ngoại cho Tiểu Sơ hết, cũng không đáng là bao, cứ coi như kỷ niệm mà giữ bên mình.”

Thẩm Ngưng Sơ biết ngoại từng là tiểu thư của một gia đình danh giá có tiếng ở Bắc Thành, nhưng trải qua chiến loạn, để ủng hộ sự thống nhất và ổn định của đất nước, nhà máy và gia sản của nhà ngoại đều đem hiến tặng hết.

Cho nên trong mười năm hỗn loạn từ trước đến nay, ông bà ngoại không hề bị vạ lây, bởi vì cho đến nay, nhà máy luyện thép lớn nhất Bắc Thành vẫn mang tên ông bà ngoại.

Năm đó, lòng quả cảm và chính nghĩa của ông ngoại là vì muốn đất nước được yên bình, nào ngờ lại còn bảo vệ được cả con cháu đời sau.

Nhưng cô cứ tưởng những thứ này không còn sót lại gì, không ngờ ngoại còn giữ lại một ít, trong mắt ngoại những thứ này so với gia tộc trước kia chẳng đáng là bao, nhưng rơi vào mắt Thẩm Ngưng Sơ thì lại khác, phải biết là những thứ trong hộp gỗ nhỏ này, sau này chỉ cần một món thôi cũng đủ đổi lấy một căn nhà lớn rồi.

Thẩm Ngưng Sơ lập tức bị khí phách của ngoại chinh phục, quả nhiên là tiểu thư khuê các, ngay cả dáng vẻ thản nhiên giữ những báu vật này cũng đủ để cô học hỏi thật lâu.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 123



Chu Vân Thanh thấy cháu gái không nói gì, bèn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Sơ, thích không?”

“Thích ạ!” Giọng Thẩm Ngưng Sơ đặc biệt trong trẻo, sao có thể không thích cho được?

Trong mắt Chu Vân Thanh, thứ này bất quá chỉ là một đống đồ vật vô tri vô giác, hiện tại nhìn thấy có thể dỗ dành cháu gái vui vẻ, bà cũng cảm thấy đáng giá, đương nhiên cũng may mắn là lúc trước không đưa những thứ này cho Trần Tố.

Đồ của nhà họ Chu đương nhiên phải đưa cho con cháu trong nhà.

Trần Uyển Trân nhìn thấy đồ mẹ chuẩn bị cho con gái, nghĩ đến chút đồ của mình, trong nháy mắt có chút không dám đưa ra, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của mình, cho nên thấy con gái đậy nắp hộp gỗ lại, bà cũng đặt một cuốn sổ tiết kiệm vào tay Thẩm Ngưng Sơ.

“Tiểu Sơ, đây là bố mẹ cho con.”

Thẩm Ngưng Sơ mở sổ tiết kiệm ra xem, là hai nghìn năm trăm tệ chẵn.

Số tiền này vào thời buổi này, ngay cả những gia đình công nhân viên chức ở thành phố cũng phải tích góp rất nhiều năm, còn ở nông thôn thì sợ là mất nửa đời người.

Huống chi mẹ còn một mình.

Trong nháy mắt, hốc mắt Thẩm Ngưng Sơ nóng lên, lập tức đẩy sổ tiết kiệm ra: “Mẹ, con không cần đâu.”

Trần Uyển Trân thấy con gái không nhận, lại đẩy về phía con gái một chút: “Đây không phải là mẹ chuẩn bị cho con, còn có phần của bố con nữa.” Lúc trước khi kết hôn với Thẩm Bách Bình, ông đã nói sau này sẽ tạo dựng cuộc sống tốt hơn cho bà và con cái, họ chính là phương hướng phấn đấu của ông.

Trần Uyển Trân nào có phải không nghĩ như vậy, sau khi có con gái, bà càng có phương hướng để phấn đấu.

Đương nhiên, việc đưa sổ tiết kiệm này, Trần Uyển Trân cũng có chút tư lợi, con gái đã mười tám tuổi rồi, biết đâu sẽ sớm kết hôn, đây cũng coi như của hồi môn bà cho con gái.

Thẩm Ngưng Sơ không ngờ mẹ lại nghĩ xa đến vậy, có chút hờn dỗi nói: “Con không kết hôn, con sẽ ở bên mẹ, bên ông bà ngoại mãi mãi.”

Câu này khiến Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân bật cười, Chu Vân Thanh cười nói: “Con nít, làm gì có chuyện không kết hôn.”

Mặc dù ngoại không trách móc lời nói không kết hôn của cô, nhưng Thẩm Ngưng Sơ biết nếu không kết hôn, sợ là sau này sẽ phải nghe không ít lời ra tiếng vào, đặc biệt là với ông bà ngoại, bởi vì cô là đứa con về nhà giữa chừng, nếu cứ mãi không kết hôn, sợ là nước bọt của người ngoài sẽ nhấn chìm ông bà mất.

Dù sao thì thời buổi này mà không chịu lấy chồng thì bị coi là dị hợm.

Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ sẽ không để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng đã có gia đình thì phải nghĩ cho gia đình, nhất là ông bà ngoại lại tốt như vậy, người ta thường nói lời ong tiếng ve đáng sợ, cô không muốn vì mình mà ông bà bị người ta gièm pha.

Đương nhiên bản thân cô cũng không có ý định độc thân cả đời, tuổi trẻ thì phải yêu đương chứ!

Tuy nhiên, mặc dù Thẩm Ngưng Sơ kiên quyết từ chối nhưng Trần Uyển Trân vẫn không chịu lấy lại sổ tiết kiệm, cứ thế nhét vào tay cô.

“Mẹ, mẹ đưa hết tiền cho con rồi mẹ lấy gì mà sống?”

Trần Uyển Trân còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Vân Thanh đã nói: “Con bé ngốc này, mẹ con còn có chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại để con gái mình phải chịu thiệt thòi sao?”

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ cũng không khách sáo nữa, cất sổ tiết kiệm mẹ đưa cho mình đi.

Đợi mẹ và bà ngoại rời đi, Thẩm Ngưng Sơ nhìn số tiền mặt, sổ tiết kiệm và một hộp nữ trang trên giường, còn có chiếc vòng ngọc bích mà hôm trước bà nội Hồ cho…
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 124



Cô không ngờ rằng mình vừa tròn mười tám tuổi đã trở thành tiểu phú bà, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không chân thật.

Đột nhiên cô nhớ ra Cố Khiếu Hành còn tặng mình một món quà, còn chưa kịp cất đồ đã vội vàng chạy đến tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp.

Mở ra xem, cô phát hiện bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, hơn nữa còn không phải loại bán ở cửa hàng mậu dịch.

Là một chiếc đồng hồ ngoại nhập, hình như thời buổi này chỉ có thể mua được ở cửa hàng dành cho Hoa kiều.

Thẩm Ngưng Sơ đeo thử chiếc đồng hồ lên tay, thấy cũng đẹp mắt, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều rất hợp với cô.

Cô phát hiện ra rằng mặc dù anh ba và Cố Khiếu Hành trông có vẻ là những người đàn ông khô khan, nhưng gu thẩm mỹ của họ lại rất tuyệt vời.

Đang lúc soi gương ngắm nghía thì Thẩm Ngưng Sơ phát hiện trong hộp còn có một tờ giấy, thật ra lúc nhìn thấy tờ giấy cô hơi hồi hộp, dù sao cũng sống hai đời rồi, nếu nói là không hiểu gì về hành động của Cố Khiếu Hành thì thật là phóng đại.

Vì vậy, cô hơi lo lắng Cố Khiếu Hành sẽ dùng cách tỏ tình sến súa nào đó, ôi trời ơi, cô sẽ ngại c.h.ế.t mất, hơn nữa còn thấy hơi quê mùa.

Mang theo tâm trạng lo lắng, cô run rẩy mở tờ giấy ra, ‘Chúc Thẩm Ngưng Sơ mỗi phút mỗi giây trong tương lai đều tràn ngập hạnh phúc và niềm vui!’

Nhìn dòng chữ này, Thẩm Ngưng Sơ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không nhịn được bật cười, phải nói là chữ của Cố Khiếu Hành rất đẹp!!!

Bên này Thẩm Ngưng Sơ đang ôm đống bảo bối của mình không ngủ được, còn ở Nam An, Cố Khiếu Hành và Trần Luật cũng không tài nào chợp mắt nổi.

Lúc này, tại một nhà máy gạch bỏ hoang cách thành phố Nam An hơn ba mươi cây số, trong bóng tối, bảy tám người mặc quân phục đã mai phục ở đây gần ba tiếng đồng hồ.

Buổi tối Nam An vừa trải qua một cơn mưa lớn, không khí lúc này đầy hơi ẩm, nơi này bị bỏ hoang đã lâu, hòa lẫn với mùi mưa nồng nặc càng thêm xơ xác tiêu điều.

Trần Luật mượn ánh trăng sau mưa nhìn về phía xa, hoàn toàn không thấy bóng dáng ai đến, ngược lại là Đào Nhất Bình đã quay về nhà cũ được một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy ra, anh ấy nhỏ giọng hỏi: “Tên Đào Nhất Bình này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ ở đây còn cất giấu tiền bạc gì của viện trưởng Trương và vợ ông ấy, hắn ta định cuỗm tiền bỏ trốn à?”

Bởi vì hai người tên Đào Nhất Bình, hiện tại bọn họ dám khẳng định hai người này đều không phải là con của viện trưởng Trương, chẳng lẽ là sợ bị bại lộ nên cuỗm tiền bỏ trốn?

Mẹ của Đào Nhất Bình qua đời trong bệnh viện, hơn nữa còn là sau khi được bác sĩ cấp cứu, nghe ông Tiền nói bà ấy vốn đã ốm yếu nhiều năm, nằm liệt giường.

Hơn nữa, triệu chứng của bà ấy tạm thời hoàn toàn khác với triệu chứng của bà nội Trần lúc trước, cho nên cái c.h.ế.t của bà ấy tạm thời không có gì đáng ngờ.

Ban đầu hai người còn tưởng rằng chuyện của Đào Nhất Bình có thể kéo dài thêm vài ngày nữa, không ngờ sau cơn mưa lớn chiều nay, Đào Nhất Bình lại đạp xe đến ngoại ô thành phố, cũng chính là nơi viện trưởng Trương và vợ ông ấy từng sống một thời gian dài sau khi đến đây.

Căn nhà này tuy bỏ trống nhưng không bị phá dỡ, biết được trước đây Đào Nhất Bình thỉnh thoảng vẫn đưa mẹ về đây, Cố Khiếu Hành nghi ngờ hắn ta đến gặp Đào Nhất Bình còn lại, dù sao thì tên đó đã nói là sẽ quay lại, hơn nữa mưa còn chưa tạnh đã chạy đến đây, không có quỷ mới lạ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 125



Vì vậy, anh dẫn người mai phục xung quanh, dự định bắt quả tang tại trận.

Càng lúc, anh càng cảm thấy có gì đó không ổn khi vào trong đã lâu như vậy, nhất là khi nghe thấy câu nói của Trần Luật, trong lòng chợt dâng lên một cỗ bất an. Hai người giống nhau như đúc không thể nào mãi mãi ở cùng một chỗ, như vậy nguy cơ bại lộ sẽ rất lớn.

Có lẽ hắn ta đang thay đổi thân phận triệt để, còn tên kia sợ là đã ở nhà lo liệu hậu sự cho mẹ hắn ta rồi, dù sao bên đó cũng có đồng đội canh giữ. Cố Khiếu Hành lập tức nói: “Hắn ta không phải đang đợi người đâu, mau bắt người.”

Nghe thấy lời này, những người ẩn nấp trong bóng tối nhanh chóng hành động, vài người bao vây căn nhà xiêu vẹo một cách nghiêm ngặt, còn Cố Khiếu Hành và Trần Luật thì trực tiếp phá cửa xông vào nhà chính.

Tiếng động đột ngột khiến người đang thu dọn đồ đạc trong nhà khựng lại, nhưng hắn ta phản ứng rất nhanh, lách người một cái, đèn trong nhà vốn đã không sáng lắm liền tắt ngúm.

Tuy nhiên, với những quân nhân giàu kinh nghiệm như Cố Khiếu Hành và Trần Luật thì đã sớm có sự chuẩn bị, ngay khi đèn trong nhà tắt, đèn pin trên tay lập tức sáng lên.

Trần Luật trực tiếp cắm chiếc đèn pin trên tay vào khung cửa cao nhất, trong nhà lập tức sáng bừng lên.

Còn Cố Khiếu Hành thì trực tiếp lao về phía đang định nhảy cửa sổ bỏ chạy, đè chặt hắn ta đang bám trên bệ cửa sổ.

“Rầm!” Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động lớn.

Vài người canh giữ bên ngoài cũng đồng loạt bật đèn pin trên tay lên, còn Trần Luật trong nhà thì đã mò đến công tắc đèn, đưa tay giật một cái, đèn trong nhà cũng sáng lên.

Căn nhà xiêu vẹo chật hẹp lập tức được chiếu sáng bởi ánh đèn sợi đốt.

Khung cảnh toàn bộ căn nhà, trong nhà gần như không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc giường cũ kỹ và một chiếc tủ gỗ bị bong tróc sơn nghiêm trọng.

Trên giường còn trải một chiếc ga trải giường, một chiếc chăn mỏng được chất đống ở đầu giường.

Đầu giường còn có một chiếc bàn đơn sơ, trên đó bày biện bát đĩa ăn cơm còn thừa, xem ra trước đó có người đã từng ở đây, nhưng chắc chắn không phải là người trước mắt.

“Anh Cố, đây là thứ vừa rồi bị ném ra ngoài cửa sổ.” Lúc này, Lỗ Thành Dũng canh giữ bên ngoài xách vào một chiếc túi da có vẻ khá nặng, đặt thẳng lên giường trong nhà.

Trần Luật nhìn người bị Cố Khiếu Hành bắt giữ, đánh giá hai lần rồi mới nói: “Không tệ, lần này coi như là bắt được người và tang vật rồi.” Người bị bắt còn muốn ném đồ ra ngoài, xem ra thứ đó rất quan trọng, đủ để kết tội hắn ta.

Cố Khiếu Hành lạnh lùng nói: “Chưa tính là gì, phải quay về khu tập thể bắt được tên còn lại mới gọi là thật sự bắt được người và tang vật, phải không? Chủ nhiệm!”

không ngờ mình lại bị bắt, càng không ngờ người này lại sớm nhận ra bọn họ là hai người thay phiên sử dụng chung một thân phận.

Làm cái nghề này, hắn ta biết một khi đã bị bắt thì cũng có nghĩa là tất cả nhiệm vụ đều đã thất bại, hắn ta ngay cả ý nghĩa để biện hộ cũng không có.

cũng không che giấu nữa, ánh mắt lộ ra nụ cười nham hiểm: “Hừ, cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn quay về sẽ bắt được người?”

Lúc này rồi còn cứng miệng?

Cố Khiếu Hành trầm mặt nhận lấy sợi dây thừng Trần Luật ném tới, trói người lại, sau đó đẩy người vào tay hai người đồng đội, mới nhìn nói: “Dựa vào cái gì mà chắc chắn? Dựa vào việc mày đã để lại cho hắn ta nhiều thành tích chói mắt như vậy, đủ cho hắn ta ăn uống hai đời.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 126



Nghe thấy lời này, biết mình đã hoàn toàn tiêu đời, nhưng nhìn thấy chiếc túi da bên chân, nghĩ đến một phần tài liệu khác, lại nhịn không được cười lạnh.

Lỗ Thành Dũng nghe thấy tiếng cười lạnh, liền giơ chân đá về phía : “Mẹ kiếp, tao ghét nhất là loại phản quốc như chúng mày, mày còn dám cười?”

Tuy không thấp, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ của quân nhân được huấn luyện bài bản, huống chi Lỗ Thành Dũng còn đặc biệt cao lớn, cả người cơ bắp cuồn cuộn nhìn đã thấy ghê người, điển hình cho kiểu người đàn ông thô.

Cú đá này khiến cho phun ra một ngụm máu.

Thấy vậy, lên tiếng: “Lão Lỗ nhẹ tay thôi, đừng đánh c.h.ế.t người ta.” Tuy loại b*n n**c cầu vinh này tội không thể tha, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc chết.

Lỗ Thành Dũng nói: “Yên tâm đi, nhìn thì ghê vậy thôi, chứ tôi có dùng sức đâu.” Nói rồi lại cho một quyền.

Bị đánh cho loạng choạng, đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng muốn trốn về phía Trần Luật.

Trần Luật thấy vậy không nhịn được mà mỉa mai: “Ê, trốn cái gì, lúc làm chuyện b*n n**c sao không ngông nghênh như vậy?” Nói rồi anh ta cũng cho một quyền.

Đào Nhất Bình:......

Thấy mọi người đang dạy dỗ, đi đến một bên, mở chiếc cặp da ra. Anh biết có thể lấy được một số tài liệu, nhưng không ngờ lại là bản đồ địa hình núi Tuyền Sơn, thậm chí còn có cả kế hoạch quân sự nửa cuối năm của núi Tuyền Sơn và bản đồ căn cứ.

Ngoài ra còn có một số thông tin cơ bản của các sĩ quan và cán bộ nghiên cứu khoa học.

Trong đó bao gồm cả ông ngoại và ông nội Trần, còn có cả cậu của nhà Trần, v.v..

Da đầu bỗng nhiên tê dại, nếu tối nay không tóm được người, để cho tên này mang tài liệu rời đi, một khi những tài liệu này bị rò rỉ thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tuy biết khu tập thể chắc chắn sẽ không để cho người chạy thoát, nhưng anh không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, không khống chế được toàn bộ bọn họ thì anh hoàn toàn không yên tâm. Cất tài liệu vào cặp, anh quay người lại nói với Lỗ Thành Dũng và Trần Luật vẫn đang đánh người: “Để lại hai người xử lý, chúng ta lập tức quay về.”

Thấy sắc mặt không tốt, Trần Luật lập tức nghiêm mặt: “Lão Lỗ, ông dẫn theo một người ở lại.”

Lỗ Thành Dũng gật đầu: “Rõ!”

Trong bóng đêm, và Trần Luật dẫn người vội vàng quay trở lại khu tập thể bệnh viện Nam An.

Lúc này khu tập thể vẫn còn khá náo nhiệt, bởi vì vợ chồng viện trưởng Trương đều là người tốt, hiện tại vợ ông ấy qua đời, mọi người đều tự phát đến giúp đỡ.

Vì vậy, trong nhà, ngoài sân đều chật kín người, ngoài người thân bạn bè thì còn có người ở khu tập thể.

Tên này trên đầu vẫn quấn khăn trắng, ra ra dáng vẻ một người con trai hiếu thảo, chỉ là trong đáy mắt không có nửa phần đau buồn.

Chuyện của hai tên thuộc về hành động bí mật, ngoại trừ những người trong quân đội tham gia vào hành động lần này, bất kỳ ai khác đều không được biết, tự nhiên cũng không thể công khai ở khu tập thể, như vậy e là sẽ gây ra hỗn loạn.

Vì vậy, tên này bị người ta áp giải đi trước đến tỉnh thành, và Trần Luật trực tiếp đến khu tập thể để bắt người.

Tên này ngược lại là không hề hay biết gì, vẫn đang ở trong sân đóng vai chủ nhiệm của bệnh viện.

Khi tóm gọn hắn ta, hắn ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhìn rõ người bắt mình mặc quân phục mới lớn tiếng kêu la: “Mấy người làm gì vậy?”

“Cứu mạng! Quân Giải phóng vô cớ bắt người!”

“Cậu… Mau báo công an!”

Tiếng kêu la của lập tức thu hút những người trong nhà, mọi người lập tức vây quanh và những người khác. Khi nhìn rõ hai người mặc quân phục thì rất khách sáo: “Đồng chí, nhà chúng tôi, phạm phải chuyện gì vậy? Anh xem hiện tại mẹ cậu ấy mới mất, đang lo hậu sự…”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 127



Thấy vậy, Trần Luật lập tức bước lên giải thích: “Xin lỗi, liên quan đến bí mật, chúng tôi tạm thời không thể nói lý do bắt người, về phần hậu sự của vợ viện trưởng Trương, xin phiền mọi người giúp đỡ.”

Lúc này, Tiền Hồng Quân từ trong nhà vội vàng chạy ra, nhìn thấy người bắt giữ là và Trần Luật, ông nhớ đến mấy ngày trước hai người này đến đây tìm hiểu tình hình của, hẳn là bây giờ đã có chứng cứ xác thực.

Bản thân ông cũng ở trong quân đội mấy chục năm, biết người mà quân đội muốn bắt nhất định là đã phạm phải sai lầm tày trời, vội vàng nói: “A Luật, hai cậu đưa người đi đi, bên này chúng tôi có nhiều người ở khu tập thể như vậy, nhất định sẽ lo liệu chuyện này ổn thỏa.”

Có Tiền Hồng Quân lên tiếng, mọi người tuy tò mò nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao mấy quân nhân mặt mày nghiêm trọng đang đứng canh giữ bên cạnh, bọn họ có tò mò cũng không dám hỏi nhiều.

Bản thân làm chuyện gì trong lòng tự nhiên rõ ràng, hiện tại bị bắt, hắn ta đại khái cũng hiểu được người kia đã bị bại lộ, nhưng tận mắt nhìn thấy của cải sắp sửa vào tay, vậy mà lại bị bắt vào lúc này, hắn ta vô cùng không cam lòng mà lớn tiếng kêu la, muốn mượn chuyện này để khiến mọi người nghi ngờ.

Không ngờ tiếng la hét của hắn lại thật sự khiến nhiều người trong khu tập thể công nhân nghi ngờ, chỉ là sự nghi ngờ này lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Đào Nhất Bình.

"Sao Nhất Bình hôm nay lại khác thế này?" Người đầu tiên lên tiếng là cậu của Đào Nhất Bình, trong ấn tượng của ông, Đào Nhất Bình là người trầm ổn, khi nào gặp chuyện lại rối ren như vậy?

Tiền Hồng Quân cũng phát hiện ra, với phong cách xử lý mọi việc trước đây của Đào Nhất Bình, cho dù bị bắt cũng không nên hoảng loạn như vậy.

Mọi người còn đang suy đoán thì Đào Nhất Bình cũng bị áp giải lên xe, để phòng ngừa bất trắc, do Trần Luật đích thân lái xe, còn Cố Khiếu Hành và hai đồng đội khác áp giải.

Sau khi bắt được hai người trông giống hệt nhau là Đào Nhất Bình, trong đầu Trần Luật không ngừng suy nghĩ, thân phận hai người đã được xác định, chính là người do tổ chức thù địch đặc biệt đào tạo, mục đích là để lấy tình báo.

Nhưng hai người giống hệt nhau, lúc đầu làm sao có thể mạo danh thân phận con trai của Viện trưởng Trương, hơn nữa còn biết rất rõ thông tin của con trai Viện trưởng Trương.

Theo lý mà nói, đứa trẻ đó bị lạc trong chiến tranh, rất ít người biết được tình hình của đứa trẻ hai ba tuổi.

Trần Luật có quá nhiều nghi hoặc, đều dồn nén trong lòng, vì muốn nhanh chóng biết được chân tướng nên chân ga đã đạp hết cỡ.

Bên phía tỉnh thành, Thái Hạc Chương và Trần Quý Uyên nhận được tin liền lập tức đến văn phòng, hai người Đào Nhất Bình đã được chuyển đến cơ quan đặc biệt, còn xấp tài liệu mà Cố Khiếu Hành và Trần Luật chặn được đều được chuyển đến tay hai vị thủ trưởng.

Khi Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương nhìn thấy xấp tài liệu được sắp xếp vô cùng rõ ràng, sắc mặt có thể nói là đen như đáy nồi.

Ông nói với người bên cạnh: "Bảo bên đó thẩm vấn kỹ càng, thẩm vấn từ đầu đến cuối." Từ khi ông quen biết Đào Nhất Bình, hai người này đã ẩn náu trong nước, đã hơn hai mươi năm rồi, chắc chắn còn có thu hoạch lớn hơn.

"Đúng rồi, A Hành, không phải con nói Đào Nhất Bình có liên lạc với Trần Tố sao? Trần Tố đã bắt được chưa?" Trần Quý Uyên sau khi biết vợ bị đầu độc, không hề nghi ngờ bất kỳ ai, trực tiếp khẳng định là Trần Tố.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 128



Bây giờ hai người Đào Nhất Bình đã bị bắt, chuyện của bọn họ vẫn đang trong quá trình thẩm vấn, hai người đã bị xác định là phản quốc thông địch, còn Trần Tố thì sao? Cho dù là người dân bình thường cũng không thể dung thứ cho kẻ phản bội, huống chi là quân nhân như Trần Quý Uyên, đối với gián điệp và kẻ phản bội đều không khoan nhượng.

"Lỗ Thành Dũng đã dẫn người đến đó rồi."

Những chuyện này gần như đều được hoàn thành trong im lặng vào tối hôm đó.

Tuy nhiên, cho dù như vậy, khu tập thể vào ngày hôm sau vẫn xôn xao, không phải vì chuyện của Đào Nhất Bình, mà là chuyện nhà Trần Tố bị bắt.

Tối hôm qua, ngoại trừ Tống Thành ở nhà máy cơ khí huyện, tất cả mọi người nhà Trần Tố đều bị đưa đi.

Hơn nữa, toàn bộ khu tập thể bắt đầu giới nghiêm, tất cả mọi người chỉ được vào chứ không được ra, thậm chí Tống Kiều cũng không thể đi học.

Là người nhà quân nhân, nhiều người đã quen rồi, nhưng cũng không thể ngăn được lòng hiếu kỳ.

"Mọi người nghe nói chưa? Nghe nói Trần Tố bị bắt là vì đã lén lút hạ độc Chu Vân Thanh."

"Trời ơi, bà ta còn là người sao? Nhà họ Trần nuôi bà ta bao nhiêu năm, bà ta thật quá độc ác."

"..."

Khu tập thể ồn ào náo nhiệt, còn Trần Tố ở trong phòng thẩm vấn chuyên dụng của quân khu thì lại đang thất thần, bà ta cứ nghĩ mình bị bại lộ chuyện hạ độc Chu Vân Thanh, nhưng không ngờ lại nghe thấy người thẩm vấn hỏi bà ta làm thế nào để qua lại giữa hai người Đào Nhất Bình, nghe vậy, Trần Tố trợn tròn mắt khó tin.

"Cái gì mà hai người Đào Nhất Bình? Ở đâu ra hai người Đào Nhất Bình?"

Không biết vì sao Trần Tố đột nhiên kích động, có lẽ là vì không cam lòng bị lừa và không thể tin được mà vùng vẫy muốn xông ra ngoài: "Các người nói bậy bạ gì vậy, cái gì hai mà Đào Nhất Bình, các người dựa vào đâu mà bắt tôi, Nhất Bình anh ấy sao rồi?"

"Ngồi xuống!" Chiến sĩ phụ trách canh giữ mặt lạnh túm người ấn xuống.

Hai chiến sĩ phụ trách thẩm vấn nhìn nhau, đang định nói thì Cố Khiếu Hành đi vào: "Chuyện gì vậy?"

"Đoàn trưởng Cố, hình như Trần Tố cũng không biết có hai Đào Nhất Bình." Chiến sĩ thẩm vấn đứng dậy chào Cố Khiếu Hành rồi mới mở miệng.

Trần Luật chậm hơn một bước nhưng lại biết đ.â.m sau lưng, nghe vậy liền cười khẩy một tiếng: "Với cái đầu óc của bà ta thì đúng là không phân biệt được."

"Trần Luật..." Trần Tố bị người ta ấn vai nghe vậy lại vùng vẫy, hai mắt như muốn phun nọc độc nhìn chằm chằm Trần Luật, hận không thể nuốt sống Trần Luật.

Trần Luật chẳng thèm để ý đến Trần Tố đang phát điên, mà nói với hai chiến hữu kia: "Hai người ra ngoài trước đi, tiếp theo tôi và Đoàn trưởng Cố sẽ thẩm vấn."

"Rõ." Hai chiến sĩ phụ trách thẩm vấn đáp lớn rồi thu dọn đồ đạc quay người rời đi.

Cố Khiếu Hành không rảnh rỗi như Trần Luật, còn châm chọc Trần Tố một câu, ngồi xuống trực tiếp vào chủ đề: "Thân phận gián điệp của Đào Nhất Bình đã được xác định, là người lớn lên trong đại viện, cô hẳn phải biết hậu quả của việc làm gián điệp, con gái và con trai cô vẫn đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh, nếu cô muốn kéo cả bọn chúng cùng c.h.ế.t thì cứ tiếp tục không khai báo gì cả."

Phải nói là Cố Khiếu Hành cũng hiểu Trần Tố đôi chút, tuy không phải thứ tốt lành gì nhưng đối với hai đứa trẻ thì lại không tệ.

Quả nhiên Trần Tố nghe vậy lập tức ngoan ngoãn, thậm chí hai mắt còn có chút trống rỗng, ngơ ngác nhìn Cố Khiếu Hành hỏi: "Vừa nãy bọn họ nói hai Đào Nhất Bình là có ý gì?"
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 129



Cố Khiếu Hành đoán là Trần Tố không biết chuyện thân phận của Đào Nhất Bình, dù sao thì như Trần Luật đã nói, với cái đầu óc của Trần Tố, nếu biết sớm thân phận của Đào Nhất Bình thì đã sớm để lộ sơ hở.

Nhưng dù không biết thì những việc ác mà bà ta làm cũng sẽ không biến mất.

"Nghĩa đen, hai Đào Nhất Bình, người mà cô thường xuyên gặp không phải là Đào Nhất Bình của bệnh viện Nam An."

Lời nói vô tình của Cố Khiếu Hành như một tiếng sấm sét đánh sập ngôi nhà mà bà ta tự cho là an toàn.

Miệng lẩm bẩm: "Không thể, không thể nào."

"Bây giờ khai báo xem cô liên lạc với Đào Nhất Bình như thế nào."

Thái độ của Cố Khiếu Hành công tư phân minh, cũng có thể nói là lạnh nhạt nhưng chính thái độ này lại khiến Trần Tố an tâm, ngược lại Trần Luật ở bên cạnh cười khẩy một tiếng khiến Trần Tố như lâm đại địch.

Bà ta dù có ngu ngốc và xấu xa đến đâu thì cũng biết thái độ của quân đội đối với gián điệp, một khi dính líu đến gián điệp thì không chỉ bà ta mà cả con cái bà ta cũng xong đời.

Hiện tại cuộc sống của bà ta là do bà ta cẩn thận duy trì, cho dù bà ta có xảy ra chuyện gì cũng không thể để hai đứa trẻ xảy ra chuyện, bà ta biết mình có giải thích thế nào thì Trần Luật cũng sẽ không tin mình, ngược lại Cố Khiếu Hành lạnh lùng lại trở thành hy vọng của bà ta.

"Tôi đã liên lạc lại với anh ấy mười năm trước." Trần Tố hít một hơi thật sâu rồi kể lại chuyện quen biết lại với Đào Nhất Bình.

Mười năm trước, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa mới tìm thấy Trần Tố, sau hai ba mươi năm sống cuộc sống con gái thủ trưởng, Trần Tố lần đầu tiên biết mình là con của nông dân, mà đứa trẻ đó lại là đứa mà cha mẹ ruột đã tráo đổi năm xưa.

Lần đầu tiên Trần Tố cảm thấy trời sụp đất, vừa sợ vừa lo, sợ một ngày nào đó mọi chuyện bại lộ thì cuộc sống tốt đẹp của mình sẽ chấm dứt.

Đúng lúc này Đào Nhất Bình xuất hiện, khi đó Trần Tố vừa gửi một khoản tiền cho Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa.

Lúc đó chồng của đứa con gái mà họ mang về đã hy sinh, người đến đưa tiền trợ cấp là anh họ của chồng, Tống Chiêu Huy.

Phùng Mai Hoa biết chuyện này nên đã than thở với con gái, vì Tống Chiêu Huy này mà họ không nhận được tiền trợ cấp của con rể, còn nói rằng nếu nuôi mình lớn thì chắc chắn sẽ không sống thảm hại như vậy.

Trần Tố nghĩ đến Tống Chiêu Huy, nếu Phùng Mai Hoa và Trần Đại Dũng cứ đến trước mặt anh ta để cãi cọ thì không chừng anh ta sẽ phát hiện ra điều bất thường, dù sao thì mình và Phùng Mai Hoa cũng có vài phần giống nhau.

Vì vậy, bà ta chỉ có thể gửi tiền cho họ, ra lệnh cho họ không được đi tìm Tống Chiêu Huy, nếu không nghe lời thì sau này sẽ không nhận được một xu nào.

Có lẽ vì sự cám dỗ của việc sau này sẽ luôn có tiền mà Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa thực sự không đi làm phiền Trần Uyển Trân và con gái nữa.

Chỉ là từ đó tháng nào cũng phải đối mặt với việc bị gia đình đó bòn rút, Tống Thành vốn không có bản lĩnh gì, Trần Tố tuy có được chút tiền từ nhà họ Trần nhưng bà ta và hai đứa trẻ vốn đã tiêu xài rất nhiều, hiện tại nhìn thấy tình hình thu không đủ chi.

Lúc này sự xuất hiện của Đào Nhất Bình như một vị thần giáng thế.

Vì trước đây hai người đã từng có một khoảng thời gian, sau khi gặp lại, Trần Tố nghĩ đến người chồng vô dụng và cha mẹ ruột như con đỉa, không kìm được mà kể hết nỗi ấm ức cho Đào Nhất Bình.
 
Back
Top Bottom