Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 110



“Mợ cả, mợ hai, cậu hai, anh Trần Nghiêm… anh ba.” Chỉ duy nhất không thấy ông ngoại và cậu cả, Thẩm Ngưng Sơ đoán có lẽ trong nhà có chuyện gì đó.

“Tiểu Sơ về rồi à, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, con đã quen chưa?” Người lên tiếng là mợ cả Lâm Chi.

Gần đây cô trở về tuy các cậu mợ và anh họ đều không ở đây, nhưng đồ đạc thì gửi không ít, vốn dĩ hôm nay cậu hai và anh họ còn muốn đưa cô đi học, nhưng đã bị Thẩm Ngưng Sơ từ chối, như vậy thật sự quá phô trương rồi.

Nghe được mợ hỏi han, Thẩm Ngưng Sơ ngoan ngoãn đáp: “Dạ con quen rồi ạ.”

“Nhà mình có chuyện gì vậy dì cả? Ông ngoại và cậu cả đâu ạ?”

Lâm Chi nghe cháu gái hỏi theo bản năng nhìn về phía Trần Cảnh An, không biết chuyện này có nên nói với cô bé hay không, cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ là thấy cô bé còn quá nhỏ, sợ con bé lo lắng.

Trần Cảnh An nhìn cháu gái, tuy con bé còn nhỏ, nhưng cũng là người nhà họ Trần, huống chi là chuyện lớn như vậy.

“Tiểu Sơ, là chuyện của bà ngoại con, ông ngoại và cậu cả hiện tại đã đến chỗ bà ngoại rồi.”

Thẩm Ngưng Sơ mơ hồ đoán được chắc là bà ngoại có chuyện gì đó, nếu không sẽ không cả nhà tụ tập đông đủ như vậy, hơn nữa ai nấy đều mặt mày ủ rũ.

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến người bà ngoại nhân từ, tuy chỉ mới chung sống có một ngày ngắn ngủi, nhưng bà ngoại luôn toát ra một loại cảm giác khiến người ta tự nhiên muốn thân cận, lo lắng bà ngoại có vấn đề về sức khỏe, vội vàng hỏi: “Cậu hai, bà ngoại sao vậy ạ?”

Trần Cảnh An thấy Thẩm Ngưng Sơ lo lắng đến mức hốc mắt đỏ hoe, vội vàng nói: “Tiểu Sơ, con đừng lo lắng, sức khỏe của bà ngoại đã dần hồi phục rồi, bà ngoại còn nói muốn về đây dự sinh nhật 18 tuổi của con nữa.” Mẹ ở bên đó mọi việc đều tốt, chỉ duy nhất là lo lắng cho đứa cháu gái ngoại này, biết được chỉ còn mấy ngày nữa là cháu gái tròn 18 tuổi, liền nói nhất định phải về đây dự sinh nhật cháu gái.

“Vậy bà ngoại…”

“Bác sĩ nghi ngờ sức khỏe của bà ngoại con không tốt có thể là do bị trúng độc nhẹ.”

“Cái gì? Sao bà ngoại lại bị trúng độc được ạ?”

Đây cũng là điều mà cả nhà đều không hiểu, sao lại là trúng độc được chứ? Cả nhà vẫn luôn ăn chung uống chung mà.

Trần Cảnh An nói: “Chuyện này tạm thời cậu hai chưa thể trả lời con được, nhưng hiện tại ông ngoại và cậu cả con đã nhanh chóng đến đó rồi.” Phải xác định xem có thật sự là trúng độc hay không đã.

Hiện tại cha và anh cả đã nhanh chóng đến đó tìm hiểu tình hình, nếu xác định là thật, kỳ thực trong nhà đã có người đoán được rồi.

————

Buổi tối các cậu mợ và anh họ đều đã lần lượt về nhà, ông ngoại và cậu cả tạm thời vẫn chưa về, trong nhà chỉ còn Trần Luật và Thẩm Ngưng Sơ.

Dì Tống nhìn hai anh em đang ngồi ở sân sau nhắc nhở: “A Luật, sáng mai Tiểu Sơ còn phải đi học, đi ngủ sớm đi con.”

“Dạ con biết rồi dì Tống.”

Bà Tống biết chuyện hôm nay đã gây chấn động lớn cho mọi người, nên cũng không muốn quấy rầy hai anh em nữa, tự mình trở về phòng.

“Anh Ba, nếu bà ngoại thật sự bị trúng độc, thật sự là do Trần Tố làm sao? Trước đây dì ấy vẫn gọi bà ngoại là mẹ mà.” Thẩm Ngưng Sơ không phải là người nghĩ Trần Tố là người tốt, nhưng trước khi bọn họ trở về, bà ngoại vẫn là mẹ của Trần Tố, hơn nữa bà ngoại từ nhỏ đã rất thương Trần Tố, chẳng lẽ bà ấy không cảm nhận được sao?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 111



Hơn nữa, nếu thật sự hạ độc, chắc chắn sẽ không phải là sau khi bọn họ trở về mới hạ độc, mà là trước đó, khi mối quan hệ của họ là mẹ con thân thiết nhất, trong trường hợp này mà Trần Tố vẫn có thể ra tay, thì bà ấy thật sự là ác quỷ.

Trần Luật: “Nếu như dì ấy đã sớm biết bà nội không phải là mẹ ruột của mình thì sao?”

Gió đêm yên tĩnh, một câu nói của Trần Luật khiến không khí xung quanh dường như ngưng đọng, Thẩm Ngưng Sơ kinh ngạc nhìn người anh trai đang ngồi bên cạnh mình: “Anh ba… ý anh là dì ấy đã sớm biết chuyện của bố mẹ dì ấy năm xưa sao?”

“Vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp.” Nhưng Trần Luật cảm thấy Trần Tố chắc chắn là biết rõ.

Đột nhiên Thẩm Ngưng Sơ nhớ tới lúc đó đi tìm Vương Đại Hoa lấy tiền, lúc đó Vương Đại Hoa vội vàng nói muốn đến tìm mẹ mình, nói mẹ mình chắc chắn không phải là người không có lương tâm.

Lúc đó, cô đã cảm thấy nhà này nhất định có vấn đề, chỉ nghĩ rằng bọn họ đang ấp ủ điều gì xấu xa muốn nhắm vào cô và mẹ cô, bây giờ xem ra rất có thể là vì chuyện này.

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ kỹ lại biểu cảm của Vương Đại Hoa, bà ta luôn răm rắp nghe lời Trần Đại Dũng và bà Phùng, vậy mà ngày hôm đó, bà ta bề ngoài vẫn như vậy, nhưng trong mắt lại lộ vẻ tự tin, hơn nữa là tự tin một cách khó hiểu, rõ ràng là cảm thấy dù mình nói gì thì Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa cũng sẽ đồng ý.

Cho nên lúc đó bà ta cũng đã biết chuyện này, và đã dùng chuyện này để uy h.i.ế.p bọn họ.

“Tiểu Sơ nghĩ ra điều gì sao?” Trần Luật nhìn cô em gái không nói lời nào, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thì chắc là đã nghĩ ra điều gì đó.

Thẩm Ngưng Sơ đối mặt với anh trai mình thì không hề giấu giếm, đem những chuyện xảy ra ở nhà và những gì mình nhìn thấy kể hết cho Trần Luật nghe.

“Vương Đại Hoa?” Đây là lần thứ hai Trần Luật nghe thấy cái tên này, tuy rằng còn chưa gặp mặt, nhưng suy đoán của ông cụ Cố và em gái đều giống nhau, xem ra người phụ nữ tên Vương Đại Hoa này quả thật có vấn đề.

Những chuyện tiếp theo, Trần Luật không muốn em gái phải lo lắng nữa, bởi vì trước đây em gái và cô của cậu đã phải sống quá khổ rồi, bây giờ đã về nhà rồi, mọi chuyện đều có bọn họ lo liệu, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể để cho cô em gái nhỏ này phải phiền lòng nữa.

“Anh ba nhớ rồi, anh ba nhất định sẽ trừng trị nghiêm minh những kẻ xấu xa này.” Trần Luật nói xong liền đứng dậy: “Bây giờ việc quan trọng nhất của em là về phòng ngủ, mọi chuyện còn lại đều có anh lo.”

Thẩm Ngưng Sơ cũng không cố chấp trong chuyện này, dù sao Vương Đại Hoa cũng ở trong thôn, mà bây giờ cô lại đang đi học, chắc chắn không thể quay về đó được.

Hơn nữa, câu nói của anh ba khiến cô có cảm giác được che chở, nói thật, trước đây tuy cô đã quen với việc tự mình làm mọi việc, nhưng sau khi có người bảo vệ, cảm giác này lại khác, cô gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Trần Luật đưa em gái đến cửa phòng ngủ, sau khi chúc nhau ngủ ngon, cậu không trở về phòng ngủ mà trực tiếp đi tìm Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành trở về phòng ngủ, lại phát hiện Trần Luật đang ngồi bên cạnh bàn sách của mình, không đi cửa chính vào, chắc chắn là trèo cửa sổ vào, nhíu mày đi tới, bất mãn nói: “Hành vi của kẻ trộm sao?”

“Nói gì vậy?” Trần Luật đứng dậy, đứng sóng vai cùng Cố Khiếu Hành, cậu chỉ là không muốn gõ cửa khiến ông bà Cố hỏi han đủ điều: “Vừa rồi Tiểu Sơ cũng nói với tôi về người phụ nữ tên Vương Đại Hoa kia, suy đoán của con bé cũng giống như anh, xem ra người phụ nữ này nhất định có vấn đề.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 112



Cố Khiếu Hành gật đầu, biết Thẩm Ngưng Sơ thông minh, kỳ thật ngày hôm đó ở thôn Đại Hà, anh đã nhìn ra rồi, đối với việc cô bé có thể đoán ra cũng không lấy làm lạ, chỉ là tò mò Trần Luật đêm hôm khuya khoắt còn đến tìm mình làm gì.

“Vậy nên bây giờ cậu định đi bắt người sao?”

Trần Luật cũng muốn lắm, nhưng như vậy cũng quá hấp tấp: “Đến hỏi xem cậu Cố có ý kiến gì hay không? Vừa nghĩ đến người nhà của tôi lại bị tính kế như vậy, tôi không thể ngồi yên được.” Cậu hận không thể lập tức bắt hết những người này lại.

Nhưng hiện tại nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề.

Cố Khiếu Hành hiếm khi thấy Trần Luật như vậy, liền trầm giọng nói: "Yên tâm đi, không cần đợi mấy ngày đâu."

"Ý cậu là sao?"

Cố Khiếu Hành: "Theo phỏng đoán của chúng ta, Vương Đại Hoa lên thành chắc chắn là đến tìm Trần Tố để lấy chỗ tốt, với tính cách của Trần Tố, cô ta sẽ để yên cho người khác uy h.i.ế.p sao? Chắc chắn trong vòng mấy ngày tới Trần Tố sẽ có động tĩnh."

"Hít..." Trần Luật không nhịn được vỗ vai Cố Khiếu Hành một cái: "Vẫn là cậu chu toàn." Dù sao hiện tại bên Trần Tố và Đào Nhất Bình đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ Đào Nhất Bình ra khỏi Tuyền Sơn nữa thôi.

Chiều hôm sau, Trần Quý Uyên và Trần Cảnh An cũng cùng nhau trở về nhà, đương nhiên còn có cả Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân.

Buổi chiều tan học về nhà, nhìn thấy bà ngoại và mẹ trong nhà, Thẩm Ngưng Sơ đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới kích động lao về phía mẹ và bà ngoại.

"Bà ngoại, người khỏe hẳn rồi ạ?"

Chu Vân Thanh khi nằm viện điều trị, người bà lo lắng nhất chính là đứa cháu gái của mình, giờ cuối cùng cũng được gặp lại, thấy cháu gái được nuôi nấng trắng trẻo mũm mĩm, mọi lo lắng trong lòng bà cũng tan biến, nghe cháu gái quan tâm đến sức khỏe của mình, bà lại trìu mến xoa đầu Thẩm Ngưng Sơ nói: "Bà khỏe rồi, cơ thể bà đã hồi phục rồi."

Tuy rằng vấn đề do sinh khó năm xưa để lại vẫn chưa thể giải quyết triệt để, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Bản thân Chu Vân Thanh cũng có thể cảm nhận được cơ thể hiện tại của mình thực sự đã tốt hơn rất nhiều, trước đây bà không hề mong muốn sống lâu, nhưng từ khi đón con gái về, bà lại mong mình có thể sống trăm tuổi, để bù đắp thật tốt cho con gái và cháu gái.

Thẩm Ngưng Sơ có chút không yên tâm, hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng thấy sắc mặt bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều mới yên tâm.

Hơn nữa, những gì họ nghĩ cũng đã được xác định, Chu Vân Thanh thực sự đã bị trúng độc, chỉ là loại độc này rất nhẹ, sẽ không khiến người ta lập tức mất mạng, mà sẽ khiến tinh thần người ta dần dần trở nên hoảng hốt, nếu sau này lại bị bỏ thuốc, sẽ có biểu hiện như bị bệnh nặng, cơ thể dần dần suy yếu rồi chết.

Loại thuốc này trên thị trường chưa từng xuất hiện loại thuốc nào có tác dụng như vậy.

Là gia đình quân nhân, nhà họ Trần đương nhiên quen thuộc với loại thuốc này hơn, cho dù chưa từng thấy qua, trước đây cũng đã từng nghe nói đến, chỉ là sự xuất hiện của loại thuốc này cũng khiến mọi người đều nâng cao cảnh giác, bởi vì loại thuốc này chỉ xuất hiện trong thời kỳ đối đầu với các thế lực thù địch trước đây.

Từ khi bà ngoại và mẹ trở về, Thẩm Ngưng Sơ có thể nhận thấy anh ba, ông ngoại, thậm chí là cậu đều bận rộn hơn hẳn.

Tuy nhiên, Thẩm Ngưng Sơ cũng đi sớm về muộn mỗi ngày.

Sinh nhật của Thẩm Ngưng Sơ sắp đến, ngày hôm đó lại là ngày chủ nhật.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 113



Chu Vân Thanh đã sớm dẫn theo người nhà bận rộn chuẩn bị, Thẩm Ngưng Sơ về nhà nhìn thấy dì Tống lại muốn dọn dẹp lại toàn bộ nhà cửa từ trên xuống dưới, cảm thấy có chút phiền phức, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, thực sự không cần phải long trọng như vậy.

Tuy nhiên, lời này đã bị Chu Vân Thanh bác bỏ, bà nắm tay Thẩm Ngưng Sơ nói: "Tiểu Sơ, đây không chỉ là sinh nhật 18 tuổi của con, mà còn là ngày con và mẹ chính thức trở về nhà, chúng ta phải để mọi người đều biết đến con và mẹ, biết rằng hai người là con cháu của chúng ta."

Chu Vân Thanh trở về mới biết được những lời đồn đại bên ngoài khó nghe đến mức nào, con gái và cháu gái của bà rõ ràng rất ưu tú, bà không cho phép bất kỳ ai được phép bôi nhọ con cháu của mình, vì vậy, người vốn đã sống kín tiếng cả đời như bà, lần này quyết định phải đường hoàng ra mặt cho con gái và cháu gái.

Kỳ thực Thẩm Ngưng Sơ và mẹ cũng có suy nghĩ giống nhau, chỉ cần cả nhà vui vẻ hòa thuận là được, căn bản không quan tâm người khác nói gì, nhưng nhìn thấy ông bà ngoại, đặc biệt là bà ngoại và dì Tống lại coi trọng như vậy, vẻ mặt muốn khoe khoang kia căn bản không giấu được, cô cũng im lặng không nói gì nữa.

Chỉ cần họ vui vẻ là được rồi, muốn khoe thì cứ khoe đi, hơn nữa bản thân cô vốn đã rất ưu tú, tự hào một chút thì đã sao?

Ngày mai là sinh nhật của Thẩm Ngưng Sơ, trong nhà đã dọn dẹp đâu vào đấy, buổi tối cả nhà đi ngủ từ rất sớm, ngay cả Trần Luật gần đây luôn đi sớm về muộn cũng đã về nhà từ sớm.

Chỉ là lúc rạng sáng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Trần Luật như thể đã chuẩn bị từ trước, còn chưa đợi tiếng gõ cửa thứ hai vang lên đã trực tiếp mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu.

“Đào Nhất Bình đã ra khỏi Tuyền Sơn rồi.” Cố Khiếu Hành nhỏ giọng nói.

“Bây giờ chúng ta đến Nam An?”

Cố Khiếu Hành lắc đầu: “Đến Nghi Châu.”

Trần Luật khó hiểu hỏi: “Sao lại đến Nghi Châu?” Nghi Châu nằm ngay cạnh tỉnh thành, sao đột nhiên lại đến Nghi Châu làm gì?

“Trần Tố đến Nghi Châu rồi.”

Sao bà ta lại đến Nghi Châu? Không phải nên đến Nam An sao?

“Sao lại đến Nghi Châu?” Trần Luật vừa ra khỏi cửa đã hỏi: “Đào Nhất Bình cũng đến Nghi Châu sao?”

Cố Khiếu Hành lắc đầu: “Không, Đào Nhất Bình quay về khu nhà dành cho nhân viên bệnh viện Nam An rồi, không rời đi nữa.”

Chính vì vậy nên anh mới vội vàng đến tìm Trần Luật, ban đầu bọn họ đoán Trần Tố có liên lạc với Đào Nhất Bình, kết quả bây giờ lại vội vàng đến Nghi Châu khiến bọn họ có chút không dám chắc chắn.

Tuy hai người tò mò nhưng cũng không đoán giàm thêm, mà vội vàng lên xe, mượn chút ánh sáng le lói của bình minh mà đi về phía Nghi Châu.

Chuyển động vào lúc rạng sáng tuy không đến mức ảnh hưởng đến những người khác trong sân, nhưng nhà họ Trần vẫn biết, chỉ là thân là quân nhân, hiểu rõ trách nhiệm của quân nhân, nên cho dù biết Trần Luật phải đi gấp vào lúc rạng sáng, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nhưng Chu Vân Thanh vẫn hỏi thêm một câu: “Anh à, A Luật có thể kịp về dự sinh nhật Tiểu Sơ chứ?”

Trần Quý Uyên lại có chút không chắc chắn: “Có lẽ là được, nhưng nếu không về được thì A Luật cũng đã chuẩn bị quà cho Tiểu Sơ từ sớm rồi.”

Chu Vân Thanh nào phải lo Trần Luật không chuẩn bị quà cho cháu gái, mà là muốn hỏi Cố Khiếu Hành có thể về hay không.

Bà ấy về được hai ngày rồi, Cố Khiếu Hành gần như tối nào cũng đến nhà báo cáo, bà cũng từng trải qua nên nhìn ra được nguyên nhân Cố Khiếu Hành ngày nào cũng đến báo cáo, vì vậy cũng có ý muốn tác hợp cho hai đứa.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 114



Nếu đã như vậy thì sinh nhật mười tám tuổi của cháu gái là ngày vô cùng quan trọng, bà ấy đương nhiên hy vọng A Hành có mặt.

“Vậy còn A Hành thì sao?” Chu Vân Thanh hỏi.

Vợ hỏi thẳng thừng như vậy, Trần Quý Uyên đương nhiên cũng nghe ra được, biết vợ có ý gì, tuy ngoài miệng ông nói muốn chọn cho cháu gái một chàng rể tốt nhất trong đại viện, nhưng trước mặt Cố Khiếu Hành thì những người khác hình như đều không bằng.

Nhưng ông và vợ có vừa lòng đến đâu thì cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của con gái, dù sao cháu gái và con gái nương tựa lẫn nhau mười tám năm, không thể vì bọn họ là ông bà ngoại mà tước đi quyền làm mẹ của con gái.

“Vân Thanh, chúng ta phải hỏi ý kiến của A Trân trước đã.”

Điều này Chu Vân Thanh đương nhiên biết, nhưng A Trân vừa mới về nên không hiểu rõ tình hình trong đại viện, bà chỉ là chọn ra người tốt nhất trước thôi.

“Ba, mẹ hỏi ý kiến con chuyện gì ạ?” Trần Uyển Trân vừa xuống lầu đã nghe thấy cuộc trò chuyện của ba mẹ, bèn đi tới hỏi.

Chu Vân Thanh thấy con gái đến, vội vàng vẫy tay gọi lại gần, cả nhà không ai vòng vo tam quốc, trực tiếp nói ra suy nghĩ và cân nhắc của mình, bây giờ chỉ cần hỏi ý kiến của con gái là được.

Thực ra Trần Uyển Trân cũng khá thích Cố Khiếu Hành, lúc ở thôn Đại Hà, Xuân Tú cũng từng nói với bà, chỉ là lúc đó tâm trạng và bây giờ hoàn toàn khác, trước đây bafchỉ muốn gặp lại ba mẹ trước, hơn nữa con gái cũng nói với bà là không muốn vội vàng xem mắt kết hôn, nên bà mới tùy tiện kiếm cớ để lảng tránh.

Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa là sự hy sinh của chồng khiến bà tràn đầy lo lắng.

Nhưng mấy ngày bà cùng mẹ đi chữa bệnh lại đúng lúc nhà hàng xóm cưới vợ, lúc đó vì thấy nhà người ta nhiệt tình nên lúc rảnh rỗi bà cũng sang giúp một tay.

Thế nhưng từ miệng bà cụ đó, bà lại nghe ra ý tứ là cô gái sắp gả đến không xứng.

Nguyên nhân là vì cô gái đó là người thành phố, ba mẹ đều là giáo viên có văn hóa, chỉ là nhất thời sơ sẩy mà bị gán tội, vì để con gái không bị liên lụy nên vội vàng tìm cho con gái một mối hôn sự.

Vì chuyện nhà, ba mẹ chỉ mong con gái gả cho người bình thường, sống một cuộc đời bình yên.

Cho nên bà ta tìm một người có gia thế và ngoại hình đều rất bình thường, cho dù như vậy, nhà này thật ra cũng là trèo cao rồi, nhưng bà mẹ chồng này sau khi nhận được số tiền sính lễ cao ngất ngưởng từ nhà gái thì vẫn cứ xỉa xói đủ điều về cô con dâu sắp sửa bước chân vào cửa.

Người đàn ông đó dường như cũng rất đồng tình với lời nói của mẹ mình, thỉnh thoảng cô ấy nghe được những lời nói của người đàn ông và mẹ anh ta, còn lộ ra vẻ tự tin vô cùng, cảm thấy bản thân có thể cưới được cô gái thành phố làm vợ hoàn toàn là bởi vì bản thân mình đủ giỏi giang, cho rằng cô gái kia là lấy chồng giàu, nếu không phải vì mối quan hệ trước đây của hai nhà, có được mối hôn sự này, anh ta hoàn toàn có thể cưới được người xuất sắc hơn.

Trần Uyển Trân lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra những gì cô cho là bình thường tầm thường cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, bởi vì rất ít người có thể đối diện với sự tầm thường của bản thân, và sẽ cố gắng để thoát khỏi sự tầm thường đó, họ sẽ chỉ biết chèn ép đối phương một cách vô hạn để nâng cao sự tầm thường của chính mình.

Vì vậy, khoảnh khắc đó, bà đã có suy nghĩ khác về hạnh phúc bình dị.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 115



Bây giờ nghe được dự định của cha mẹ, bà cảm thấy suy nghĩ của cha mẹ mới thật sự đúng đắn, bởi vì con gái ưu tú thì nên chọn một người có thể sánh vai cùng, sẽ không vì đối phương quá đỗi bình thường mà chèn ép sự ưu tú của con gái.

Đối với con cái, cha mẹ luôn cân nhắc rất nhiều, yêu con thì phải lo xa.

Nghe được ý nghĩ của cha mẹ, bà nói: "Con thấy cậu A Hành này cũng được đấy, nhưng chuyện này vẫn phải xem ý kiến của Tiểu Sơ đã." Câu nói này không có ý thoái thác, mà là cảm thấy cần phải trao đổi trước với con gái cho rõ ràng, cho dù có muốn tìm hiểu rồi kết hôn, con gái cũng phải có quyền được biết trước, chứ không phải là họ tự ý quyết định rồi bắt con gái phải chấp nhận.

"Đó là điều đương nhiên, hơn nữa Tiểu Sơ nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, còn đang đi học, nếu con bé không phản đối thì cứ để hai đứa tìm hiểu nhau trước, chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên." Trần Quý Uyên tuy là gia trưởng của nhà họ Trần.

Nhưng ông không phải là kiểu gia trưởng phong kiến truyền thống, cho rằng lời mình nói ra cả nhà đều phải nghe theo, ngược lại ông vô cùng dân chủ, cảm thấy gia trưởng chỉ là con thuyền lớn ra khơi, chỉ đảm bảo an toàn cho cả nhà, phương hướng tiến về phía trước cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân những đứa con của mình.

Hơn nữa, theo Trần Quý Uyên, muốn cưới cháu gái của ông, chỉ có bản lĩnh thôi thì chưa đủ, chân thành cũng là điều không thể thiếu, có thể thành đôi hay không còn phải xem bản lĩnh của A Hành, xem cậu ta có thể khiến cháu gái của ông động lòng hay không.

---

Trái ngược với khung cảnh ấm áp của gia đình nhà họ Trần, tình hình bên phía Cố Khiếu Hành và Trần Luật lại không được như vậy, cả hai đều có chút bực bội.

Hai người họ theo Trần Tố đến Nghi Châu, vốn tưởng rằng Trần Tố đến Nghi Châu là có việc chính đáng, ai ngờ cô ta lại cầm giấy giới thiệu đến thẳng nhà khách Nghi Châu.

"A Hành, cậu nói xem Trần Tố rốt cuộc là có ý gì?"

Trần Luật và Cố Khiếu Hành cũng đặt phòng ở ngay cạnh phòng Trần Tố, vốn tưởng rằng sẽ đợi được người thứ hai xuất hiện, không ngờ Trần Tố lại cứ ở lì một mình, vừa rồi còn mượn cớ nhờ nhân viên nhà khách kiểm tra giấy giới thiệu để dò la tình hình của Trần Tố, cô ta không chỉ không gặp bất kỳ ai, mà còn đang ngủ.

Từ tỉnh thành xin giấy giới thiệu, lặn lội đường xa đến tận Nghi Châu chỉ để ngủ?

Cố Khiếu Hành đứng bên cạnh, cúi đầu trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng: "Tạm thời cứ chờ đã, cô ta là người có mục đích rõ ràng, chắc chắn sẽ không đến đây chỉ để đùa giỡn đâu."

"Ừ, cứ chờ xem, cô ta không thể nào chạy đến đây chỉ để chơi đâu."

Trần Luật ngã người xuống giường nhà khách, ôm đầu suy đoán ý nghĩ của Trần Tố, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra điều gì nên cố tình đến đây để trêu ngươi bọn họ?

Nhưng vừa mới nảy ra ý nghĩ này, anh lại không nhịn được lắc đầu, Trần Tố tuy tâm địa độc ác, nhưng cũng không phải là quá thông minh, cô ta chắc chắn là không phát hiện ra điều gì đâu.

Vậy thì cô ta từ tỉnh thành chạy đến Nghi Châu rốt cuộc là để làm gì?

Trần Luật dậy sớm, cứ nghĩ ngợi lung tung một hồi thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng vừa mới chợp mắt được một lúc thì đã bị Cố Khiếu Hành lay tỉnh: "Sao thế, Trần Tố có động tĩnh gì rồi à?"

Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành không khỏi trợn mắt: "Cậu canh chừng cho kỹ, tôi ra ngoài một chuyến."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 116



Trần Luật ngồi dậy, hai tay xoa xoa mặt để đầu óc tỉnh táo hơn một chút rồi gật đầu: "Cậu đi đi."

Cố Khiếu Hành gật đầu, đang định ra ngoài thì lại không nhịn được nhắc nhở một câu: "Cậu đừng ngủ quên đấy, tôi cảm thấy không lâu nữa Trần Tố sẽ có động tĩnh thôi."

“Tôi biết.” Trần Luật nói xong lại tò mò hỏi một câu: “Làm sao cậu biết?”

Cố Khiếu Hành nói: “Vừa rồi Trần Tố bưng thau đi rửa mặt, lại đi đi về về hai lần, lần cuối cùng cô ấy đi qua tôi ngửi thấy một mùi hương.” Đó là mùi hương còn sót lại của kem dưỡng da.

Tuy rằng anh không dùng, nhưng bà ngoại và mẹ anh không thể thiếu những thứ này, anh vẫn có thể ngửi ra được.

Không cần phải nói đây là chuẩn bị ra ngoài.

Trần Luật nghe xong lập tức lấy lại tinh thần.

Cố Khiếu Hành cũng xoay người rời đi, sau đó chạy thẳng đến Ban vũ trang Nghi Châu, dự định mượn điện thoại của Ban vũ trang.

Mặc dù anh không biết Trần Tố muốn ra ngoài gặp ai, nhưng anh vẫn cho rằng là Đào Nhất Bình, vì vậy đến Ban vũ trang trực tiếp hỏi đồng đội ở Nam An, biết được Đào Nhất Bình căn bản không rời khỏi Nam An, lông mày nhíu lại.

“Xác định Đào Nhất Bình chưa rời đi?” Cố Khiếu Hành hỏi lại một lần nữa.

“Đồng chí Cố cứ yên tâm, người chắc chắn chưa rời đi, tạm thời hắn ta không có cách nào rời đi được.”

“Tại sao?”

“Mẹ hắn ta bị bệnh, vẫn luôn ở bệnh viện, hắn ta sau khi trở về vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc mẹ,. Người báo cáo đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Cố Khiếu Hành nhắc nhở đối phương nhất định phải giám sát chặt chẽ, có bất kỳ động tĩnh gì kịp thời liên lạc với người phụ trách bên này, bên kia bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót Cố Khiếu Hành mới cúp điện thoại.

Cố Khiếu Hành nghĩ đến Trần Tố còn đang ở nhà khách bên ngoài cũng không trì hoãn nhiều, trở về sau biết được Trần Tố vẫn còn ở nhà khách, nên gọi Trần Luật đi.

“Chúng ta không đợi nữa sao?” Trần Luật hỏi.

Cố Khiếu Hành nói: “Ra ngoài đợi.”

“Sao vậy? Trần Tố muốn đi rồi?” Trần Luật vội vàng đội mũ vừa mới lấy xuống lên, sau đó theo Cố Khiếu Hành rời đi.

Hai người sau khi ra ngoài cũng không đi xa, mà là ở gần đó.

Bởi vì Trần Tố đều quen biết hai người bọn họ, cho nên cũng không muốn để lộ bản thân.

Hai người từ lúc trời sáng đợi đến khi trời tối, lúc cho rằng sắp phải ra về tay trắng thì Trần Tố rốt cuộc cũng đi ra, lúc này đã là hơn chín giờ tối, Trần Tố là ngồi chuyến xe đầu tiên từ tỉnh thành đến Nghi Châu, ở nhà khách Nghi Châu ngủ hơn nửa ngày, đến tối mới trả phòng rời đi.

Trần Luật và Cố Khiếu Hành thấy vậy lập tức đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước Cố Khiếu Hành lại dừng bước nói với Trần Luật: “Cậu đi theo trước đi, nhớ để lại dấu hiệu cho tôi.”

Hai người nhiều lần hợp tác làm nhiệm vụ, sớm đã có ăn ý, Trần Luật nghe vậy gật đầu tiếp tục đi theo Trần Tố, còn Cố Khiếu Hành thì lại quay trở lại Ban vũ trang địa phương.

Kết quả sau khi gọi điện thoại thì bên kia cho biết Đào Nhất Bình vẫn chưa rời đi.

Nhận được tin tức chắc chắn, Cố Khiếu Hành lại tiếp tục lần theo dấu hiệu Trần Luật để lại mà đi.

Đợi đến khi đuổi kịp Trần Luật thì anh cũng không đi xa, lúc này đã không thấy bóng dáng Trần Tố đâu, anh tưởng Trần Luật đã để lạc mất người: “Cậu để lạc mất người rồi?”

Trần Luật không ngờ Cố Khiếu Hành đến nhanh như vậy, nhưng nghe được lời anh nói, lập tức phản bác: “Không thể nào, cậu xem thường ai vậy?”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 117



“Đừng có giỡn nữa, người đâu?” Cố Khiếu Hành nhận được tin tức Đào Nhất Bình chưa rời đi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sao có thể chưa rời đi được, vậy Trần Tố rốt cuộc muốn gặp ai?

Anh nóng lòng muốn biết, cho nên thái độ cũng không tốt lắm.

Trần Luật hướng cằm về phía lán cỏ trong thôn xa xa, “Vào trong đó rồi, xung quanh toàn là ruộng lúa thấp, không có gì che chắn, tôi không dám đến gần.”

Tuy nhiên khoảng cách không tính là xa, bên trong nếu có người nói chuyện dù nhỏ tiếng đến đâu cũng có thể nghe được, nhưng hiện tại không có chút động tĩnh nào, xem ra bây giờ vẫn chỉ có một m*nh tr*n Tố.

Cố Khiếu Hành lúc này mới gật đầu, sau đó cùng Trần Luật lần lượt mượn bóng đêm ẩn nấp phía sau những tảng đá thấp.

Hai người đều không nói, trên cánh đồng yên tĩnh trống trải, ngoại trừ tiếng ếch nhái “ộp oạp”, xung quanh đều yên tĩnh vô cùng.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai, Trần Luật nhỏ giọng nói: “Lão Cố, chúng ta thật sự không bị cho leo cây đấy chứ? Trần…”

“Có người tới.” Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Cố Khiếu Hành vội vàng cắt ngang.

Trần Luật lập tức im bặt, sau đó cảnh giác chú ý xung quanh, không bao lâu thì từ bụi tre cách đó không xa đi ra một người đàn ông dáng người cao gầy.

Bởi vì trời tối, người đàn ông lại đi ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người có chút giống Đào Nhất Bình, nhưng mà anh đối với Đào Nhất Bình ký ức đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh ta cao tầm này.

Nhưng mà Đào Nhất Bình không phải còn ở Nam An sao? Từ Nam An đến Nghi Châu cho dù lái xe cũng phải ba bốn tiếng đồng hồ, huống chi buổi tối căn bản không có xe khách, sao có thể giống Đào Nhất Bình được, anh ta lại không biết bay.

Đang lúc Cố Khiếu Hành nghi ngờ thì Trần Tố trong lều cỏ dường như nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhận được hồi đáp liền vui mừng chạy ra, nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc, lập tức nhào tới, giọng điệu vô cùng tủi thân: “Nhất Bình, sao giờ anh mới về?”

Nhất Bình? Đào Nhất Bình? Trốn trong bóng tối Cố Khiếu Hành và Trần Luật nhìn nhau, Trần Luật ra vẻ khẳng định, quả nhiên là Đào Nhất Bình, bây giờ bắt người sao?

Cố Khiếu Hành lập tức ngăn Trần Luật lại, khẽ lắc đầu, sao có thể là Đào Nhất Bình được, Đào Nhất Bình rõ ràng còn ở Nam An.

Nhưng mà ngay sau đó lại nhìn về phía đôi nam nữ đang thân mật bên cạnh lều cỏ, không phải Đào Nhất Bình thì là ai? Chẳng lẽ Trần Tố còn không nhận ra Đào Nhất Bình sao?

Trần Luật và Cố Khiếu Hành nhiều năm ăn ý, sau khi hưng phấn cũng phát hiện sắc mặt anh không đúng, ánh mắt ra hiệu một cái, ‘Lão Cố, chuyện gì vậy?’

Cố Khiếu Hành chỉ làm một động tác tạm thời không được manh động.

Trần Luật tất nhiên nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không động, sau đó hai người yên lặng quan sát động tĩnh phía xa.

Lúc này Đào Nhất Bình rốt cuộc cũng lên tiếng: “Sao thế?”

Trần Tố có quá nhiều bất mãn và tủi thân, nhưng khi gặp được Đào Nhất Bình chỉ chọn hỏi điều quan trọng nhất: “Nhất Bình, thuốc anh đưa em lần trước còn xin người kia được nữa không?”

Lần này Đào Nhất Bình vì yểm hộ cho người nọ rời khỏi Tuyền Sơn, bản thân đã bị thương, người nọ nói Tuyền Sơn gần đây có biến, vì an toàn nên tạm thời bọn họ không thể có bất kỳ hoạt động nào, anh ta càng là tốt nhất ngay cả người cũng không nên gặp, anh ta cũng thật sự không còn cách nào mới mạo hiểm đến gặp Trần Tố.

Bây giờ nghe cô ta mở miệng muốn thứ này, không khỏi nghi ngờ: “Sao đột nhiên lại muốn cái này, không phải em nói…”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 118



“Bọn họ tìm được con gái ruột rồi.”

“Cái gì? Sao lại đột nhiên tìm được rồi.” Đào Nhất Bình nhớ rõ trước khi mình rời đi Trần Tố còn thề son sắt nói Trần Quý Uyên bọn họ tuyệt đối sẽ không biết con gái mình là người khác.

Trần Tố lắc đầu: “Chuyện này nói ra thì dài dòng, tóm lại bây giờ ngay cả đại viện em cũng không vào được.”

Sắc mặt Đào Nhất Bình có chút phức tạp, không ngờ đường dây Trần Tố mà mình vất vả duy trì, vậy mà lại biến thành một quân cờ vô dụng.

Lúc trước người nọ muốn mình ra tay thì anh ta đã cam đoan chắc nịch, chỉ cần Trần Tố ở trong tay mình, cấp trên muốn tình báo gì, anh ta đều có thể dễ dàng lấy được.

Kết quả bây giờ mình còn chưa có được gì thì Trần Tố đã phế rồi?

Bất cam và phẫn nộ tràn ngập trong lòng Đào Nhất Bình, hận không thể lập tức bóp c.h.ế.t Trần Tố, trong mắt đâu còn nửa phần tình nghĩa ngày xưa, cũng may là màn đêm che giấu sự hung ác, Trần Tố còn đang đặt tất cả hy vọng lên người Đào Nhất Bình.

“Nhất Bình, anh phải giúp em.”

Đào Nhất Bình nhẫn nại hỏi, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng: “Em lấy thứ này để làm gì?” Trần Tố dù sao cũng làm con gái của thủ trưởng mấy chục năm, anh ta không tin nhà họ Trần thật sự nhẫn tâm như vậy, mấy chục năm ơn dưỡng dục nói bỏ là bỏ sao?

Cũng có thể là do tính cách Trần Tố cố chấp, anh ta nghĩ đến nhiều năm trước, kỳ thật chỉ cần Trần Tố chịu cúi đầu thì anh ta đã không đến mức bị nhà họ Trần đuổi đi.

Chỉ cần còn cơ hội, anh ta kiên quyết không thể để mặc cho Trần Tố lại tùy hứng như vậy nữa.

Trần Tố nghe Đào Nhất Bình nói vậy tưởng anh ta đồng ý giúp mình, bèn đem chuyện Vương Đại Hoa đến tìm mình nói ra: “Loại người như bà ta cũng muốn ở lại thành phố, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, bà ta cũng xứng sao? Còn có con gái bà ta cũng muốn gả cho người thành phố, bệnh viện các anh không phải rất nhiều thanh niên độc thân sao? Anh tùy tiện tìm cho bà ta một người, đặt người trước mặt bà ta, nếu bà ta không biết điều thì cứ để bà ta bất tri bất giác biến mất.”

Dù Trần Tú Quyên là cháu gái ruột, nhưng nói trắng ra bà ta chẳng có chút tình cảm nào với gia đình đó, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến cuộc sống vinh hoa phú quý của mình, thì bà ta còn chẳng thèm ngó ngàng đến Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa.

Bây giờ lại còn có một người chị dâu chưa từng gặp mặt cũng muốn đến dọa nạt mình?

Đào Nhất Bình nghe Trần Tố nói xong thật sự muốn cười lạnh, hai mươi năm rồi người phụ nữ này vẫn chẳng khá lên được chút nào, ngu xuẩn đến mức vô phương cứu chữa, thảo nào bị nhà họ Trần nuôi dưỡng hơn ba mươi năm, vừa tìm được con gái ruột đã bị đá một phát bay màu.

Chẳng nói gì đến nhà họ Trần, ngay cả mình cũng không thể giữ bà ta lại.

Bọn họ đã có mệnh lệnh, một khi hết giá trị lợi dụng thì lập tức xử lý.

Đào Nhất Bình nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng dâng lên sát ý, nhưng hiện tại tình hình bên Tuyền Sơn không tốt, người đó vẫn án binh bất động, Trần Tố có giữ hay không, hắn ta cũng không dám tự ý quyết định.

Lần này lén lút đến gặp Trần Tố đã là vi phạm mệnh lệnh, nếu chuyện này lại xảy ra sai sót, hai mươi năm cố gắng của hắn ta sẽ đổ sông đổ bể.

Đào Nhất Bình nghĩ đến bản thân trước đây như con ch.ó hèn mọn nhất, ai cũng có thể đạp cho hai phát, từ khi gặp được người đó, vận mệnh của hắn ta mới hoàn toàn thay đổi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 119



Hiện tại hắn ta đã được tổ chức cấp trên công nhận, chỉ cần chờ người đó lấy được tình báo cần thiết, sau khi người đó rời đi, hắn ta có thể hưởng thụ tất cả thành tựu mà người đó tạo ra cho mình.

Cho nên hắn ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ thất vọng.

"Tố Tố, thứ đó không phải dễ lấy như vậy, anh phải về Nam An xin ý kiến người đó trước đã." Đào Nhất Bình chưa nhận được mệnh lệnh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy dự định trước tiên sẽ ổn định Trần Tố.

Trần Tố nghe Đào Nhất Bình nói như vậy thì thấy có hy vọng, vồn vã nói: "Được, Nhất Bình, em chờ anh."

Trong màn đêm, cuộc đối thoại của hai người kết thúc bằng tiếng ếch kêu râm ran, đợi Trần Tố rời đi, Đào Nhất Bình không lập tức rời khỏi, hắn ta đứng im tại chỗ, đợi một lúc lâu mới vội vàng bỏ đi.

Trần Luật cứ thế nhìn Đào Nhất Bình rời khỏi tầm mắt mình, cậu khẽ hỏi: "Anh Cố, cứ để hắn ta đi như vậy sao? Có báo cho bên Nam An ra tay không?" Vừa rồi cậu đã nghe thấy thứ mà Trần Tố hỏi, căn cứ theo miêu tả thì có vẻ có chút tương tự với độc trên người bà nội.

Đây rõ ràng là nhân chứng vật chứng đều có đủ, vậy mà anh Cố lại không cho động thủ.

Bây giờ người đã đi rồi, Trần Luật ít nhiều cũng có chút không cam lòng.

Cố Khiếu Hành: "Tạm thời chưa động, hắn ta không phải Đào Nhất Bình ở Nam An."

"Hả?" Câu nói này khiến Trần Luật có chút không hiểu, cái gì gọi là không phải Đào Nhất Bình ở Nam An, chẳng lẽ Đào Nhất Bình còn phân chia theo khu vực hay sao?

"Đào Nhất Bình mà chúng ta điều tra được ở Nam An hiện vẫn đang ở bệnh viện thành phố Nam An."

"..." Trần Luật cảm thấy đầu óc mình dường như có chút không đủ dùng, rõ ràng từng chữ đều nghe hiểu, nhưng lại giống như không hiểu gì cả.

"Có hai Đào Nhất Bình?" Một lúc sau, Trần Luật mới không chắc chắn hỏi.

"Tình hình hiện tại nắm được là như vậy."

"Không đúng, Đào Nhất Bình không phải là con trai của phó viện trưởng Trương sao? Năm đó ông ấy chỉ mất một đứa con trai, sao có thể có hai người được?"

Đây cũng là điều mà Cố Khiếu Hành không hiểu, nếu phó viện trưởng Trương chỉ nhận lại một đứa con trai, vậy hai Đào Nhất Bình từ đâu ra, hơn nữa năm đó ở bên cạnh Trần Tố là Đào Nhất Bình này hay là người ở thành phố Nam An.

Vừa rồi lúc Đào Nhất Bình rời đi, Cố Khiếu Hành đã mượn ánh trăng nhìn rõ được diện mạo của hắn ta, giống hệt với bức ảnh trong phòng hồ sơ của bệnh viện thành phố Nam An.

Điều đó chứng minh Đào Nhất Bình hiện đang ở bệnh viện thành phố Nam An và người này có ngoại hình giống hệt nhau, ít nhất chỉ bằng mắt thường nhìn thoáng qua thì không thể phân biệt được sự khác biệt của hai người.

Cố Khiếu Hành không tin Đào Nhất Bình ở thành phố Nam An lại đột nhiên xuất hiện ở đây, trừ phi hắn ta biết bay, nếu không thì khoảng cách mấy trăm cây số sẽ không thể xuất hiện trong thời gian ngắn như vậy.

Trần Luật bây giờ cảm thấy đầu óc mình sắp không đủ dùng, tự nhiên xuất hiện hai Đào Nhất Bình, chẳng lẽ cậu là Phật Tổ Như Lai còn phải phân biệt thật giả Ngộ Không hay sao?

"Chi bằng cứ bắt người trước, mặc kệ hắn ta là thật hay giả, chỉ cần dựa vào việc hắn ta gặp mặt Trần Tố là đủ để khẳng định có vấn đề, còn tên ở Nam An kia cũng tóm luôn, không có việc gì lại tạo ra một người giống hệt như vậy, chắc chắn không phải hạng tốt."

Trần Luật bực bội gỡ mũ xuống, đưa tay lên đầu gãi gãi, cả người lộ rõ vẻ không cam tâm.
 
Back
Top Bottom