Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 90



“Sau đó vợ lão Trương rất đau lòng, lão Trương nhờ vả khắp nơi cuối cùng cũng tìm được người ở bên Phúc Thành quen biết Đào Nhất Bình, được biết Đào Nhất Bình không phải người Phúc Thành, mà là năm đó có người chạy nạn từ Nam Thành mang về, năm xưa con của vợ chồng lão Trương cũng là bị lạc ở Nam Thành, chỉ là người kia mang Đào Nhất Bình đến Phúc Thành không lâu thì qua đời, lúc bấy giờ khắp nơi đều nghèo khó, xã hội lại bất ổn, bản thân còn lo chưa xong ai còn quản được người xa lạ”.

“Nhưng dù sao cũng có người tốt bụng, mọi người giúp đỡ lẫn nhau một chút thì Đào Nhất Bình cũng lớn lên, sau này lại theo người ta chạy đến Dung Thành”.

Chuyện sau đó Cố Khiếu Hành và Trần Luật cũng đại khái rõ ràng, tóm lại có thêm bằng chứng này, lại có vết bớt, Đào Nhất Bình lúc này mới chịu nhận vợ chồng lão Trương.

Chắc hẳn biết được mình không phải bị bố mẹ vứt bỏ, tính tình cũng thay đổi hẳn, không còn ngỗ ngược nữa, học hành càng thêm chăm chỉ, năm sau còn thi đỗ đại học y, tốt nghiệp thì vào bệnh viện Nam An.

“Lão Tiền, gọi Tiểu Cố bọn họ rửa tay ăn cơm thôi.” Cố Khiếu Hành vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng nghe thấy tiếng bà nội Lâm cũng không hỏi thêm nữa, mà nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp phụ bê đồ ăn chuẩn bị ăn cơm.

Bà nội Lâm vừa nãy ở trong bếp nghe được hai người hỏi chuyện của Đào Nhất Bình, cũng biết chuyện năm đó của cậu ta và Trần Tố, không khỏi thở dài tiếc nuối.

“Năm đó biết đâu Tố Tố mà đến với Nhất Bình, thì giờ này cuộc sống đã tốt hơn rồi.” Chuyện nhà họ Trần nhận con chưa truyền ra ngoài, ít nhất là chưa truyền đến Nam An, bà Lâm vẫn coi Trần Tố là con cháu nhà họ Trần.

Mấy năm nay bà cũng nghe được ít nhiều chuyện của thằng con nhà họ Tống, nghe nói từ ngày bị què chân thì tính tình cũng không tốt lắm, tiền lương lại càng không đưa về nhà, mấy năm nay Tố Tố và con cái đều dựa vào nhà họ Trần chu cấp.

Dù sao cũng là đứa con gái nhìn từ nhỏ đến lớn, biết cuộc sống của nó không tốt trong lòng không khỏi thương xót.

Trần Luật nghe bà nội Lâm nói vậy cũng không giải thích Trần Tố đã không còn là em họ của mình nữa, hôm nay đến đây cũng không phải vì chuyện này, sợ nói ra lại làm lỡ việc chính, nhưng đối với lời bà nội Lâm nói lại không đồng tình: “Cũng chưa chắc ạ.” Tống Thành nhân phẩm tuy không tính là tốt, nhưng Đào Nhất Bình thì tốt sao?

Bà Lâm lại nói: “Chắc chắn là tốt hơn gả cho Tống Thành rồi, hai đứa không biết Nhất Bình đâu, bây giờ nó thật sự khác xưa rất nhiều, nó là cá nhân tiêu biểu xuất sắc của bệnh viện chúng ta đấy, nghe nói cuối năm có thể còn lên phó viện trưởng nữa.”

Cố Khiếu Hành tò mò hỏi: “Cậu ta làm gì mà được là cá nhân tiêu biểu xuất sắc ạ?” Anh xem hồ sơ của Đào Nhất Bình rồi, ở bệnh viện ngoại trừ dịch tài liệu ra, hình như những cái khác đều rất bình thường, chẳng lẽ có gì mà hồ sơ không ghi chép?

Bà Lâm bây giờ rất có thiện cảm với Đào Nhất Bình, bèn đem những chuyện Đào Nhất Bình đã làm kể cho hai người nghe: “Mấy năm nay một nửa tiền lương của cậu ấy đều để lại bệnh viện hỗ trợ người nghèo không có tiền chữa bệnh là một chuyện, còn có trạm y tế Tuyền Sơn cũng là do cậu ấy dẫn người ta làm đấy, hai đứa không biết trạm y tế này xây dựng cũng gần ba năm rồi, mỗi tháng cậu ấy đều tự mình mang theo thuốc men ở trên núi khoảng một tuần, ngày nào cũng đeo hòm thuốc bất kể mưa gió đi khắp các thôn xóm xung quanh núi Tuyền Sơn, khám bệnh cho người dân trong thôn”.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 91



Bà càng nói càng xúc động, là bác sĩ như vậy không màng đến bản thân mình cứu người giúp đời thật sự khiến người khác cảm động: “Có lần mưa to, biết trên núi có một cụ già bị bệnh, vì muốn nhanh chóng đến nơi giữa trời mưa to, vì đi nhầm đường, ngã xuống sườn núi, may mà được chiến sĩ đi tuần tra phát hiện, nếu không thì mất mạng rồi.” Lúc đó cậu ta vừa mới được cứu trong lòng nghĩ đến vẫn là cứu người.

Nghe bà nội Lâm nói xong, Cố Khiếu Hành và Trần Luật rất khó liên hệ người đàn ông trước mắt với bất cần đời trong miệng ông nội/ông ngoại.

Con người này thay đổi lớn như vậy sao? Người như vậy mà lại dễ dàng đưa thuốc cho Trần Tố?

Ăn cơm trưa xong, Cố Khiếu Hành và Trần Luật chào tạm biệt Tiền Hồng Quân và Lâm Quỳnh, định bụng về thành phố trước, dù sao hiện tại Đào Nhất Bình đã lên núi rồi, bọn họ muốn quay về để ý Trần Tố trước.

Hai ngày nữa Thẩm Ngưng Sơ sẽ đến trường đại học làm thủ tục nhập học, bọn họ là anh trai nhất định không thể vắng mặt, nói cho cùng, bọn họ nghi ngờ Trần Tố, càng lo lắng Trần Tố sẽ bất lợi cho Thẩm Ngưng Sơ.

Hai người lên xe, Trần Luật vừa khởi động xe, Cố Khiếu Hành đột nhiên lên tiếng gọi hắn: “Hình như ở phía Tuyền Sơn có một căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự phải không?”

Nghe vậy, Trần Luật nhíu mày suy nghĩ một chút: “Ừm, ở sâu trong Tuyền Sơn.” Nơi đó được giữ bí mật với bên ngoài, ngày thường người dân địa phương chỉ biết nơi đó đóng quân, là một doanh trại bình thường, kỳ thực nơi sâu trong đó là địa điểm nghiên cứu khoa học quân sự, nơi đó chính là căn cứ thí nghiệm bí mật của viện nghiên cứu của chú hai bọn họ.

Hai người nhìn nhau, cảm thấy sự việc có vẻ phức tạp hơn, chỉ dựa vào hai người bọn họ điều tra như vậy e là không được, nếu thật sự như hai người đoán thì chuyện này nhất định phải báo cáo lên trên.

Hơn nữa, nơi đó thuộc về khu vực không được phép vào nếu chưa được sự cho phép, bọn họ cũng không thể tự ý đến đó để xác minh.

Vì vậy, hai người vẫn phải quay về thành phố trước.

Nếu hai người đoán chính xác thì chuyện này thuộc về mức độ rất nghiêm trọng, đã không còn là vấn đề của cá nhân nữa, vì vậy Cố Khiếu Hành và Trần Luật sau khi trở về đã lập tức tìm Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương.

“Tối hôm qua vội vã rời đi là vì chuyện này?” Trần Quý Uyên đoán là có chuyện, ban đầu còn tưởng là chuyện của cháu ngoại, nào ngờ lại là vấn đề này.

“Vâng.”

“Chuyện này là Tiểu Sơ nói với hai đứa?” Trần Quý Uyên cũng không phải kẻ ngốc, tối hôm qua cháu ngoại gọi hai người vào thư phòng thì thầm một hồi, cháu ngoại thì chưa được bao lâu đã chạy về phòng, còn hai đứa nhỏ này lề mề một lúc mới ra, vừa ra đã vội vã muốn đến Nam An.

Cố Khiếu Hành và Trần Luật quay về báo cáo chuyện này, biết rõ là phải nói rõ ràng mọi chuyện, dù sao chuyện này không hề nhỏ, nếu nói không rõ ràng có thể sẽ hại Thẩm Ngưng Sơ, cho dù là Trần Luật hay Cố Khiếu Hành, có thể gỡ rối cho em gái thì nhất định sẽ làm.

Nhưng muốn gỡ rối thì nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, người đó chỉ có thể là Cố Khiếu Hành.

Điều này cũng có nghĩa là chuyện năm ngoái cũng không thể giữ bí mật được nữa.

“Là Tiểu Sơ có nói với chúng con một số chuyện, nhưng cảm thấy Đào Nhất Bình khả nghi là sau khi chúng tôi đến Nam An mới phát hiện ra.”

Chuyện này Trần Luật không lên tiếng, Cố Khiếu Hành trả lời tuy không đến mức ấp úng, nhưng chắc chắn là có chuyện.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 92



Trần Quý Uyên còn chưa lên tiếng, Thái Hạc Chương đã ngồi không yên: “Đàn ông con trai nói chuyện phải dứt khoát, có gì mà không thể nói?”

Đã ông nội lên tiếng, Cố Khiếu Hành cũng mặc kệ, đem chuyện năm ngoái Trần Tố bỏ thuốc mình nói ra hết, bởi vì Thẩm Ngưng Sơ tình cờ gặp Trần Tố dẫn con gái đến khu nhà, lại nghe Trần Luật nói chuyện năm ngoái bỏ thuốc, lo lắng hai người họ bất mãn trong lòng mà làm ra chuyện bất lợi cho người nhà.

Hai người cảm thấy lo lắng của em gái là có lý, nên định điều tra xem Trần Tố lấy thuốc từ đâu, biết được nguồn gốc cũng có thể đề phòng sớm, bởi vì năm đó Đào Nhất Bình có quan hệ với bà ta, tự nhiên nghi ngờ ông ta.

Sau đó, bọn họ đã xem hồ sơ của Đào Nhất Bình, lại từ ông nội Tiền và bà nội Lâm biết được tình hình của Đào Nhất Bình những năm gần đây, liền cảm thấy Đào Nhất Bình càng khả nghi.

Dù sao Nam An cách Tuyền Sơn không gần, hơn nữa nơi có điều kiện khó khăn ở Nam An không phải là Tuyền Sơn mà là Long huyện, nếu thật sự muốn vì người dân vùng núi mà suy nghĩ, tại sao lại phải đi xa như vậy?

Một chuyện thoạt nhìn có vẻ hợp lý, kỳ thực lại ẩn chứa nhiều điểm bất hợp lý, vì vậy Cố Khiếu Hành và Trần Luật ngược lại lại nghi ngờ hắn.

Cố Khiếu Hành nói xong, Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương không quản Đào Nhất Bình trước mà đồng thanh hỏi: “Trần Tố cho con uống thuốc?”

Chuyện này Cố Khiếu Hành và Trần Luật vốn định giấu nhẹm trong bụng cả đời, nào ngờ đâu giờ lại để hai nhà đều biết.

“Vâng.”

Thái Hạc Chương đập tay xuống bàn, chén trà trên bàn bị chấn động nhảy dựng lên: “Đồ khốn nạn.” Năm ngoái bà ta còn mang danh nghĩa là cô của Trần Luật, nói ra thì cũng coi như là trưởng bối của A Hành, vậy mà lại dám làm ra chuyện hạ thuốc.

Chuyện này mà để bà ta thành công thật, không nói hai nhà có còn mặt mũi nào nữa hay không, mà A Hành coi như là bị hủy hoại cả đời.

Chuyện này Trần Quý Uyên tự biết mình đuối lý, tuy rằng hiện tại Trần Tố đã không còn quan hệ gì với nhà họ Trần, nhưng năm ngoái vẫn là người của nhà họ Trần, hơn nữa lại là do nhà họ Trần nuôi lớn, nói thế nào Trần Quý Uyên cũng cảm thấy mình có trách nhiệm.

“Lão Thái à… chuyện này là chúng tôi có lỗi với A Hành.”

Thái Hạc Chương cũng không đến mức hồ đồ không phân biệt được ân oán: “Chuyện này không liên quan đến các anh, đều là do Trần Tố cái đồ khốn kiếp kia.” Trước đây ông chưa từng tin trên đời này lại có người mang gen xấu xa, nhưng giờ phút này lại cảm thấy có chút đạo lý.

Việc giáo dục Trần Tố, vợ chồng lão Trần luôn để tâm hơn ai hết, bởi vì là con út, lúc sinh ra lại khó khăn, vợ chồng hai người luôn cảm thấy có lỗi với con bé, cho nên so với hai đứa con trai, họ đã dồn hết tâm sức cho Trần Tố, thế nhưng dù ở trong môi trường tốt đẹp vẫn không thể thay đổi được bản tính tham lam, độc ác, hèn hạ của cô ta.

Bình thường dù có giả vờ tốt đẹp đến đâu, thì khi gặp chuyện, những thứ đó gần như đã ăn sâu vào trong từng hành động của cô ta, cô ta sẽ theo bản năng bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

Lúc trước Cố Khiếu Hành không nói không chỉ vì kiêng dè quan hệ hai nhà mà còn lo lắng ông nội Trần sẽ tự trách.

Hiện tại tuy biết Trần Tố không phải con ruột của mình, nhưng ông nội Trần vẫn vô cùng tự trách, Cố Khiếu Hành thấy vậy liền an ủi: “Ông nội Trần, đây không phải lỗi của ông.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 93



Đối mặt với Cố Khiếu Hành độ lượng, Trần Quý Uyên vô cùng an ủi, đương nhiên càng may mắn hơn là Trần Tố không thành công, nhưng may mắn nhất vẫn là Trần Tố căn bản không phải con ruột của mình, nếu không ông thật sự trăm năm sau cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện với tổ tiên.

“Đứa trẻ ngoan, để con chịu uất ức rồi.” Trần Quý Uyên vỗ vỗ vai Cố Khiếu Hành: “Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì đừng có giấu trong lòng nữa, ông nội Trần con đây không phải là người không phân biệt được phải trái, bất kể là ai làm sai thì đều phải phạt, không thể vì lo lắng chúng tôi cảm thấy mất mặt mà tự mình gánh chịu chuyện này.” Cũng may là sau đó Trần Tố không còn cơ hội, nếu không nhỡ đâu lại nảy sinh ý đồ xấu xa gì thì sao?

Vì không biết nên không đề phòng, lỡ như gây ra sai lầm lớn thì không còn là chuyện mất mặt nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Quý Uyên trước mặt mọi người liền khen ngợi Thẩm Ngưng Sơ: “Chuyện này Tiểu Sơ làm rất tốt, phát hiện ra điểm bất thường liền lập tức nói với người thân.” Tuy rằng có chút ghen tị vì cháu gái ngoại phát hiện vấn đề lại không phải tìm mình trước, nhưng vẫn rất vui mừng vì cháu gái ngoại tuổi còn nhỏ mà đã có sự nhạy bén như vậy.

Nói đến Thẩm Ngưng Sơ, Thái Hạc Chương cũng hài lòng gật đầu, vừa rồi nghe hai đứa nhỏ báo cáo, là người từng trải qua chiến tranh đến bây giờ, ông cũng cảm thấy Đào Nhất Bình rất có vấn đề, từ lúc hắn nhận thân, mọi chuyện cứ như được sắp đặt sẵn, có đôi khi sự việc càng hoàn mỹ thì càng có vấn đề.

Nếu không phải cô nhóc cẩn thận, có lẽ chuyện này sẽ không ai phát hiện ra, nghĩ đến tình hình ở Tuyền Sơn, nếu thật sự xảy ra chuyện, e rằng tổn thất sẽ vô cùng nặng nề.

Tuy rằng hiện tại có chút hối hận vì lúc lão Trần áy náy không nhân cơ hội đưa ra yêu cầu gì, nhưng Thái Hạc Chương cũng rất hài lòng với biểu hiện của cháu ngoại, ông không tin trong đại viện có đứa trẻ nào có thể hơn được A Hành nhà mình.

Đã từng thấy biển sao trời rộng lớn rồi, còn để ý gì đến một chút ánh sáng le lói sao?

Cứ chờ lão Trần Quý Uyên chọn đi, ông ta xem một loạt đứa kém cỏi rồi mới biết cháu ngoại mình tốt đến nhường nào.

Thái Hạc Chương còn đang cảm thán may mà cháu ngoại mình ưu tú, nếu không trong đại viện có nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy, cháu ngoại mình cũng không phải là người trẻ nhất, chưa chắc đã tranh giành lại được.

Bên phía khu tập thể có kha khá người lại tỏ vẻ khinh thường.

Chuyện này phải kể từ lúc ông Trần Quý Uyên tính toán tổ chức tiệc sinh nhật 18 tuổi cho cháu gái ngoại.

Giờ đây, rất nhiều người trong khu tập thể đều biết chuyện con gái ruột của nhà họ Trần đưa con gái về, nhưng không hiểu sao, con gái ruột không ở lại khu tập thể mà lại để con gái ở lại, điều này khiến mọi người càng khẳng định suy đoán mấy hôm trước, chắc là do con gái quê mùa sợ mất mặt.

Cháu gái tuổi còn nhỏ, vẫn còn có thể dạy dỗ, hơn nữa hôm qua có người nhìn thấy từ xa, nói là trông cũng được.

Bây giờ không cho hai mẹ con nhận nhau, mà lại định tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu gái, e là có ý đồ khác đây.

“Có thể có ý đồ gì chứ?” Có người tò mò hỏi.

“Cậu ngốc à, cậu biết cô bé đó bao nhiêu tuổi rồi không?”

“Mười bảy mười tám gì đó.”

“Đúng vậy, mười bảy mười tám là đến tuổi tìm đối tượng rồi, nhưng mà nghe nói mẹ cô bé đó không được học hành tử tế, chắc cô bé đó cũng chẳng học hành gì.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 94



Con gái ở quê được học hành đâu có nhiều, những cô gái như vậy ở quê tìm đối tượng chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, bởi vì điều kiện của mọi người đều tương đương nhau, còn muốn tìm người thành phố thì khó rồi, bởi vì ai cũng mong muốn có một người vợ xứng đôi vừa lứa với mình.

Bây giờ tình huống đã khác, đã là cháu gái ngoại của Tư lệnh Trần thì tự nhiên không lo ế, nhưng người ngoài nhà họ Trần đa phần sẽ không đồng ý, vậy thì chi bằng tìm một người trong khu tập thể, dù sao cũng biết rõ lai lịch.

Chị cả phân tích như vậy, rất nhiều người đều tán thành gật đầu.

“Chị Mai này, con trai thứ tư nhà chị năm nay 20 tuổi rồi phải không, tôi thấy nó khôi ngô tuấn tú rất xứng đôi với cháu gái ngoại của Tư lệnh Trần đấy.”

Thực ra lúc nãy nghe vậy trong lòng chị Mai cũng có chút rung động, cho dù cô bé đó thật sự không bằng các cô gái trong khu tập thể, nhưng ông ngoại cô bé là Tư lệnh đấy, chưa kể còn có người cậu giữ chức vụ cao và một dàn anh trai tài giỏi.

Nếu có thể cưới được cô bé này, sau này con trai cũng đỡ phải phấn đấu biết bao nhiêu năm, nhưng nếu mình đồng ý chẳng phải sẽ trở thành kẻ trèo cao trong mắt mọi người sao?

“Chị Vương nói đùa rồi, con trai thứ ba nhà chị cũng được đấy chứ, 23 tuổi đã là trung đội trưởng rồi, biết đâu nhà họ Trần lại thích con trai thứ ba nhà chị hơn đấy.”

Chị Vương nghe vậy, trong lòng lập tức không vui: “Con trai tôi là dựa vào bản lĩnh của chính mình.”

Chị Mai nghe vậy cũng không vui: “Con cái nhà ai mà chẳng dựa vào bản lĩnh của chính mình?” Nói xong thì quay sang mấy người đang ngồi quây quần nói: “Mọi người nói xem có phải không?”

Câu nói này đã kéo tất cả mọi người xuống nước, cho dù trong lòng có chút ý nghĩ gì cũng chỉ có thể phụ họa: “Đúng vậy.”

Bởi vì chuyện này mà mọi người nói chuyện không còn vui vẻ nữa, vừa hay cũng đến giờ nấu cơm chiều, sau khi chào hỏi nhau thì ai về nhà nấy.

Trong lòng chị Mai nghĩ đến chuyện này, về nhà lôi con trai dậy khỏi giường, hỏi ý kiến của nó, Vương Quân tối qua trực đêm chưa nghỉ ngơi đủ đã bị mẹ gọi dậy có chút không vui, khi nghe được lời mẹ nói thì càng tỏ vẻ chán ghét: “Mẹ, con trai mẹ dù sao cũng có công việc đàng hoàng, lại còn là học sinh cấp 3, muốn đối tượng nào mà chẳng được, mẹ tha cho con đi.” Nói xong liền ngã đầu ngủ tiếp.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của con trai, chị Mai không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Mẹ làm vậy còn không phải là vì muốn tốt cho con sao.” Nếu thật sự trở thành cháu rể của Tư lệnh Trần, sau này thăng quan tiến chức cũng không phải là không thể.

Tuy nhiên, thấy con trai không có ý kiến gì, bà cũng không nói thêm, kẻo đến lúc đó lại tự mình đa tình, đắc tội với nhà họ Trần thì thật là mất nhiều hơn được.

Thực ra sáng sớm tan ca đêm, Vương Quân đã gặp rất nhiều bạn học trong khu tập thể, mọi người đều biết chuyện nhà họ Trần, biết Tư lệnh Trần có một cô cháu gái ngoại từ quê lên, thậm chí còn trêu chọc nhau xem ai muốn làm cháu rể nhà họ Trần, chắc chắn sẽ được hưởng lợi rất nhiều.

Nhưng tất cả đều là thanh niên trai tráng, ai cũng không muốn bị người khác chế giễu là vì muốn ăn bám mà không hề kén chọn, cho nên ai cũng thề thốt mình tuyệt đối không phải loại người như vậy.

Lúc đó cậu ta thề thốt là ghê gớm nhất, sao có thể chịu thua được?

Tuy nhiên, sau khi mẹ rời đi, Vương Quân lại tỉnh giấc, nếu mẹ đã có ý này, chắc hẳn trong khu tập thể còn không ít người có ý nghĩ như vậy, cậu ta muốn xem thử cuối cùng ai sẽ trở thành cháu rể nhà họ Trần, dù là ai, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị người trong khu tập thể cười chê, dù sao cậu ta cũng không muốn trở thành kẻ bị người khác cười chê như vậy.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 95



Chuyện của Đào Nhất Bình, Trần Quý Uyên đã trực tiếp liên lạc với bên căn cứ Tuyền Sơn, nhận được tin tức quan trọng như vậy, bên đó chắc chắn sẽ không lơ là, sẽ tăng cường tuần tra, đồng thời cử đội đặc nhiệm áp dụng biện pháp ứng phó.

Cố Khiếu Hành và Trần Luật cũng sớm trở về đội, có người ở Tuyền Sơn nên hai người bọn họ cũng chú ý đến tình hình của Trần Tố.

Nói cho cùng, chuyện của Trần Tố vẫn chưa được giải quyết triệt để, không thể lơ là.

Kể từ sau ngày hôm đó Trần Tố và Tống Kiều cãi nhau ở cổng đại viện, Tống Thành bắt đầu làm ầm ĩ đòi ly hôn với Trần Tố.

Mấy ngày nay, nhà bọn họ đã rối ren như nồi cháo, Trần Tố bận rộn cãi nhau với chồng nên tạm thời chưa gây ra chuyện gì.

Tống Kiều trải qua mấy ngày cuối cùng cũng hiểu ra mình không thể nào quay về nhà họ Trần được nữa, nhưng nghĩ đến việc cứ thế từ bỏ thì thật sự không cam lòng, nhất là hiện tại cha mẹ vẫn đang cãi nhau đòi ly hôn, nhà cửa long trời lở đất đều là do hai mẹ con kia hại.

Cô ta thề nhất định sẽ không để cho hai mẹ con kia sống yên ổn, nhưng bây giờ đến cả đại viện cũng không vào được thì phải làm sao?

Đột nhiên cô ta nghĩ đến Chu Dương, người trước đây ở đại viện luôn đeo bám mình, hiện tại hai người học cùng một trường đại học, nghĩ đến lời Chu Dương từng nói nhất định sẽ cưới mình, trước đây Tống Kiều rất khinh thường, con trai của một sĩ quan quèn mà cũng muốn cưới mình.

Bây giờ cô ta có thể cho anh ta một cơ hội.

Nghĩ vậy, Tống Kiều bỗng chốc tràn đầy, ngày khai giảng còn cố ý dậy sớm chải chuốt, dù sao mình cũng là sinh viên đại học, sao có thể thua kém con nhỏ nhà quê kia được, cho dù nó có xinh đẹp thì đã sao, không có văn hóa thì định sẵn là không thể nào đường hoàng được.

Chỉ cần mình hơi bỏ chút tâm tư, cô ta sẽ mãi mãi không bằng mình!

————

Ngày khai giảng, nhà họ Trần cũng bận rộn, Tống Cúc Phân dậy từ sớm tinh mơ, đem theo chăn bông, ga trải giường, vỏ chăn, thau men và bình nước nóng đã chuẩn bị từ trước để lên xe.

Mặc dù Thẩm Ngưng Sơ không ở trường, nhưng buổi trưa vẫn cần nghỉ ngơi ở trường, cho nên những thứ này đều không thể thiếu.

Sau khi chuẩn bị đồ đạc xong, bà lên lầu gọi Thẩm Ngưng Sơ dậy: “Tiểu Sơ, dậy đi học thôi con!”

Bình thường Thẩm Ngưng Sơ dậy cũng không muộn, nhưng hễ cứ đến ngày khai giảng là lại ngủ nướng, sau khi được gọi dậy còn hơi ngơ ngác: “Dì Tống, mấy giờ rồi ạ?”

“Sáu giờ rưỡi rồi.” Trong nhà không có nữ trưởng bối, Tống Cúc Phân đương nhiên đóng vai trò trưởng bối, bà lại vô cùng yêu quý Thẩm Ngưng Sơ, coi như cháu gái ruột của mình, vừa nói vừa giúp cô lấy quần áo muốn mặc từ trên móc treo đến đầu giường.

“Vẫn còn sớm mà.” Thẩm Ngưng Sơ nói rồi lại muốn nằm xuống.

Tống Cúc Phân nhanh tay lẹ mắt đỡ cô dậy, không cho cô nằm xuống: “Không còn sớm nữa, hôm nay là ngày đầu tiên đi học…” Bà nghĩ đến ngày Tống Kiều đi đăng ký, sáng sớm đã dậy trang điểm chải chuốt, không biết còn lấy son môi từ đâu ra, bôi môi đỏ choe choe như m.ô.n.g khỉ.

Tuy Thẩm Ngưng Sơ xinh đẹp hơn Tống Kiều, nhưng những thứ đó ngược lại che khuất đi vẻ đẹp của cô, nhưng Tống Cúc Phân vẫn muốn cho cô ăn mặc chỉnh tề, đến trường cho tất cả mọi người sáng mắt ra, đương nhiên quan trọng nhất là phải lấn át Tống Kiều, tránh cho con bé đó mượn danh nghĩa nhà họ Trần ra vẻ ta đây.

Thẩm Ngưng Sơ không ngờ dì Tống lại có lòng hiếu thắng như vậy, không nhịn được bật cười, giả vờ phối hợp nhướng mày: “Dì Tống yên tâm, con dù không trang điểm cũng đẹp hơn cô ta.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 96



“Đó là điều đương nhiên.” Tống Cúc Phân hoàn toàn đồng ý về điểm này: “Nhưng vẫn phải ăn mặc đẹp một chút, mặc chiếc váy mới mà hôm đó A Luật đi cùng con mua, còn có đôi giày da cừu nữa, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, xem con gái nhà họ Trần chân chính phải như thế nào.” Chứ không phải cái loại nhà quê nhà lá gì đó.

Thẩm Ngưng Sơ trở về cũng đã được mấy ngày, mấy ngày nay cũng từ chỗ dì Tống biết được rất nhiều chuyện của Tống Kiều, biết được những năm qua Tống Kiều nhân lúc ông bà ngoại không có nhà đã bắt nạt dì Tống đến mức nào.

Trên tay dì Tống bây giờ còn có một vết sẹo mờ mờ, đó là do Tống Kiều làm đổ nồi canh nóng vào.

Lần đó hình như là do Tống Kiều không vui khi nghe dì Tống nói một câu con gái phải biết tự trọng, rõ ràng là dì Tống và bà ngoại đang nói chuyện bên ngoài, vậy mà cô ta lại cho rằng dì Tống đang mỉa mai mình, thấy dì Tống bưng canh đến liền cố ý hất đổ nồi, kết quả là nước sôi khiến mu bàn tay dì Tống phồng rộp một mảng lớn.

Lúc đó Tống Kiều vừa khóc vừa la, liên tục nói mình không cố ý, dì Tống cũng nghĩ dù sao cô ta cũng là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, cũng không ngờ cô ta lại cố ý.

Kết quả là sau đó có một lần cô ta tức giận mắng dì Tống chỉ là một người giúp việc, thế là để lộ chuyện này, chuyện như vậy mà nói sau một khoảng thời gian thì không còn đáng tin nữa, dì Tống đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vì vậy, bây giờ chỉ cần có thể hơn Tống Kiều một chút, dì Tống đều rất vui.

Thẩm Ngưng Sơ là người ghét nhất so đo với người khác, nhưng dì Tống đối xử với cô rất tốt, vì dì Tống, cô quyết định vẫn nên ăn mặc chỉn chu một chút.

“Anh lại dùng cái này chở em đi học à?”, Tống Kiều ở trong nhà đã thu dọn đồ đạc cả tiếng đồng hồ, chỉ riêng b.í.m tóc thôi cũng đã tết ba lần mới hài lòng.

Kết quả là vừa ra ngoài đã nhìn thấy anh trai lại dắt xe đạp đến, sắc mặt lập tức sa sầm, bản thân ăn mặc xinh đẹp như vậy, váy áo thướt tha như vậy mà ngồi trên xe đạp thì sao có thể bằng xe quân đội của ông ngoại được?

Tống Văn Viễn cảm thấy cô em gái này của mình có lẽ vẫn chưa biết tình hình hiện tại của gia đình, bởi vì có ông bà ngoại đánh tráo con cái của người khác, mấy ngày nay anh ta ở đơn vị cũng chẳng dễ sống chút nào.

Đặc biệt là mấy người cạnh tranh với anh ta, trước mặt hay sau lưng đều không có lời nào tốt đẹp, cũng may là sau lưng vẫn còn có nhà họ Tống, anh ta họ Tống nên mới không đến mức phải sống như chuột chạy qua đường.

Bây giờ có xe đạp đi là tốt lắm rồi, cô ta còn muốn gì nữa?

Nhưng dù sao cũng là em gái ruột của mình, những năm qua Tống Văn Viễn đối xử với cô em gái này cũng không tệ, nghĩ đến biến cố mấy ngày nay quả thực rất lớn, em gái vốn đã quen kiêu ngạo, nhất thời chắc chắn là không thể chấp nhận được.

Vì vậy, anh ta kiên nhẫn dỗ dành: “Đi xe đạp tốt biết bao, Kiều Kiều nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, ngồi trong ô tô thì ai còn có thể nhìn thấy cô em gái xinh đẹp của anh chứ?”.

Nghe anh trai nói vậy, tâm trạng Tống Kiều có vẻ tốt hơn một chút, không ngờ người anh trai mà mình vẫn luôn không thích này, ngược lại bây giờ lại là người duy nhất chịu dỗ dành mình.

Nghĩ đến mấy người anh họ nhà họ Trần, trước đây ai cũng nói mình là cô em gái đáng yêu nhất của họ, vậy mà bây giờ thì sao? Ai cũng không muốn gặp cô ta.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 97



Tống Kiều thầm thề trong lòng, nhất định mình phải sống thật tốt, để cho nhà họ Trần thấy việc không nhận cô làm em gái, mà đi nhận đứa con gái nhà quê kia là một quyết định ngu ngốc đến mức nào.

Nghe Tống Văn Viễn nói vậy, Tống Kiều cũng ngoan ngoãn lên xe.

Hôm nay là ngày khai giảng, trường đại học tuy không còn náo nhiệt như trước khi tuyển sinh đối ngoại, ngành nghề thì nhiều như vậy, nhưng người cũng không ít.

Bởi vì không tuyển sinh đối ngoại, những người có thể vào đại học đều là con em của các nhà máy, quân đội từ khắp nơi, hoặc là do người lao động giới thiệu.

Vì vậy, việc có thể vào đại học vào thời điểm này có thể nói là vô cùng ghê gớm.

Hứa Phỉ đã đến từ sớm, thấy Tống Kiều vẫn chưa đến nên đã sớm đứng đợi ở cổng trường.

Hôm đến đăng ký, cô ta đã gặp Tống Kiều, vẫn luôn nhớ đến Tống Văn Viễn, muốn thử vận may xem hôm nay Tống Văn Viễn có đến đưa Tống Kiều đi học hay không.

Không ngờ mới đợi một lúc, đã nhìn thấy Tống Kiều từ xa đi tới, quả nhiên là Tống Văn Viễn đưa cô ta đến, hôm nay Tống Kiều mặc một chiếc váy dài màu nhạt, tà váy bay bay trong gió nhẹ, trước n.g.ự.c buông xuống hai b.í.m tóc đen dày, chân đi đôi giày da nhỏ màu đen, cả người trông rất xinh đẹp.

Không chỉ Hứa Phỉ ngẩn người, mà ngay cả các bạn học dọc hai bên đường cũng không khỏi dừng chân, ánh mắt dõi theo Tống Kiều.

Hứa Phỉ cúi đầu nhìn bộ quần áo vải thô trên người mình, còn có đôi giày vải hoa dưới chân, có chút tự ti rụt rè, nhưng cũng chỉ ngẩn người một lúc, cô ta đã nồng nhiệt vẫy tay về phía Tống Kiều, chỉ cần có thể gả vào nhà họ Tống, thì sau này cuộc sống của Tống Kiều cũng sẽ là cuộc sống của cô ta.

“Kiều Kiều, hôm nay cậu xinh đẹp quá!”, nhìn thấy Tống Văn Viễn phanh xe dừng lại, Hứa Phỉ vội vàng tiến lên, đưa tay ra định đỡ Tống Kiều đang định xuống xe.

Tống Kiều một đường đi nhận được không ít ánh mắt chú ý, lúc này lại đúng vào giờ cao điểm, nghe Hứa Phỉ nói vậy, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng không giấu nổi nữa.

Hôm nay là ngày cô ta ngẩng cao đầu nhất trong mấy ngày gần đây, đương nhiên cô ta vẫn giả vờ khen Hứa Phỉ một câu: "Phỉ Phỉ, cậu cũng rất xinh đẹp."

Lúc này Chu Dương cũng đi tới, cậu ta tự mình đạp xe đến, vì là con cái trong đại viện, trên người mặc quần quân đội xanh lá cây tiêu chuẩn của đại viện, áo sơ mi trắng, trên vai đeo một chiếc túi vải bố màu xanh quân đội.

Từ xa cậu ta đã nhìn thấy Tống Kiều, biết nhà họ Trần đã tìm được con gái ruột, Tống Kiều và mẹ cô ta không thể nào quay về đại viện được nữa.

Trước đây cậu ta không với tới được cô cháu gái nhà Tư lệnh, bây giờ thì khác rồi, Tống Kiều chỉ là con gái nhà thường dân, vì vậy cậu ta phanh xe một cái thật dứt khoát rồi dừng xe đạp trước mặt Tống Kiều, mang theo vẻ kiêu ngạo của con cái đại viện.

"Kiều Kiều, cậu cũng đến trường đại học à?"

Tống Kiều nhìn thấy sự thay đổi của Chu Dương, trong lòng vô cùng khinh thường, cậu ta còn giở trò trước mặt mình à? Nhưng nghĩ đến việc cậu ta là cơ hội của mình, nên lần đầu tiên cô ta không cho Chu Dương mất mặt, "Ừ."

Chu Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Kiều, quả nhiên đã kìm nén vẻ kiêu ngạo trước đây, hiện tại không còn nhà họ Trần chống lưng, Tống Kiều quả nhiên không còn kiêu ngạo như trước, đương nhiên điều này khiến Chu Dương càng thêm tự tin, không tin sau này Tống Kiều sẽ không tự mình dâng hiến cho cậu ta.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 98



"Anh Văn Viễn, anh còn phải đi làm, để em đưa Kiều Kiều đến lớp học nhé." Chu Dương không còn khúm núm như trước nữa, mà trực tiếp bắt chuyện với Tống Văn Viễn.

Tống Văn Viễn đúng là còn phải đi làm, vì chuyện nhận người thân, gần đây có mấy người cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, muốn nắm thóp anh ta, anh ta cũng không thể trì hoãn quá lâu, kẻo đến muộn lại thành chuyện để người ta nói.

Đối với Chu Dương cũng coi như là hiểu rõ, trước đây em gái không ưa cậu ta, nhưng bây giờ khác rồi, thấy em gái không hề tỏ thái độ, nếu có thể đến với Chu Dương, cũng tốt hơn là người ngoài, tính cách em gái kiêu ngạo, nếu bảo anh để em gái nịnh nọt Chu Dương, chắc chắn em gái sẽ không đồng ý.

Anh trai như anh ta thì không sao cả, vì vậy đối mặt với lời nói của Chu Dương, anh ta gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Tống Kiều ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Tôi đâu phải không biết đường."

Chu Dương rất thích Tống Kiều, dù sao từ trước đến nay cô ta luôn là sự tồn tại mà cậu ta không với tới được, thấy cô ta từ trên cao rơi xuống, vừa vui mừng cuối cùng cũng có thể khiến cô ta nhìn thấy mình, vừa nguyện ý bao dung tính khí nhỏ nhen của cô ta, giả vờ như không nghe thấy lời phàn nàn của cô ta: "Kiều Kiều, để tôi đưa cậu vào nhé."

Tống Kiều thấy thái độ của Chu Dương tốt hơn một chút, cũng miễn cưỡng gật đầu: "Đi thôi." Vẫn là dáng vẻ của một tiểu thư.

Nhìn Hứa Phỉ ở bên cạnh ghen tị muốn chết, nếu có người đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ không như Tống Kiều.

Đương nhiên lúc này Tống Kiều cũng vô cùng kiêu ngạo, kỳ thực Chu Dương cũng đẹp trai, chỉ là chức vị của bố thấp hơn một chút.

Nhưng ở trường học ai mà biết rõ chứ? Chỉ thấy Chu Dương đối xử tốt với cô ta.

Mà lúc này có người vẫn còn tò mò về thân phận của Tống Kiều: "Nữ đồng chí kia là ai vậy, Chu Dương đưa cô ấy đến, cô ấy còn tỏ vẻ miễn cưỡng?"

Trường đại học Công Nông Binh thường áp dụng chế độ học hai đến ba năm, Chu Dương đến trường từ năm ngoái, tuy mới năm thứ hai nhưng ở trường cũng coi như là người của công chúng, đẹp trai thì thôi đi, nghe nói còn là con cái đại viện.

Lúc này rất nhiều người đi xuống nông thôn, bao gồm cả tình hình trong đại viện cũng không tốt, nhưng những người ở lại thì khác, loại người này thường là gia đình có công lao rất lớn nên Chu Dương ở trường rất được các bạn nữ yêu thích.

Bây giờ nhìn thấy cậu ta lại đi lấy lòng một bạn học mới, không khỏi tò mò về thân phận của Tống Kiều.

Lúc này, những bạn học đã gặp Tống Kiều vào ngày hôm đó đến đăng ký liền tự mình bàn tán: "Cô ấy tên là Tống Kiều, ông ngoại cô ấy hình như là một vị lão thủ trưởng."

"Thật à, thảo nào Chu Dương lại ân cần săn sóc cô ấy như vậy, cô ấy còn tỏ vẻ miễn cưỡng."

"Nhưng mà cô ấy xinh thật đấy..."

"Hơn nữa váy của cô ấy đẹp quá, còn có đôi giày da kia nữa, chắc chắn phải mấy chục tệ một đôi." Bây giờ mọi người đi giày vải là chủ yếu, tốt hơn một chút là giày nhựa mua ở cửa hàng bách hóa.

Ít ai mang được giày da nhỏ mà lại đẹp đến thế.

Nghe mọi người bàn tán, khóe môi Tống Kiều khẽ nhếch lên nụ cười đã lâu không thấy, chỉ cần cô ta không nói cô ta vẫn là con nhà họ Trần, thì ai cũng không thể xem thường cô ta.

"Ôi, cô gái kia là ai vậy?"

"Sao cách ăn mặc của cô ấy giống Tống Kiều vậy?"

"Không phải cô ấy giống Tống Kiều, mà là Tống Kiều ăn mặc giống cô ấy." Có người tinh mắt nhận ra chiếc váy dài màu xanh nhạt giống nhau, nhưng Tống Kiều mặc lên lại thấy kỳ kỳ, còn cô gái này khi xuất hiện lại mang đến cảm giác thoải mái, hài hòa đến lạ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 99



Lý do là vì cô gái này có vẻ ngoài trắng trẻo, mặc màu này lên sẽ rất sạch sẽ, thoải mái, ngược lại Tống Kiều da ngăm đen, màu này chỉ nên nhìn từ xa, nhìn gần thật sự rất khó coi, hơn nữa trông cô ta có chút quê mùa.

Không có sự so sánh thì không rõ ràng, một khi đã có sự so sánh, tất cả những khuyết điểm đều hiện ra rõ ràng.

Nghe thấy tiếng bàn tán, trong lòng Tống Kiều bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng rồi lại tự an ủi bản thân, Thẩm Ngưng Sơ chỉ là một con bé nhà quê, cho dù có xinh đẹp thì chắc chắn cũng không thể học đại học được.

Cô ta thầm nhủ trong lòng không phải cô ta, không phải cô ta, nhưng khi cô ta chậm rãi quay người lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì cả người sững sờ tại chỗ.

Thẩm Ngưng Sơ không phải là con nhà quê sao? Nghe nói con gái nhà quê không được đi học, sao cô ta có thể học đại học? Hơn nữa sao ông ngoại lại đi cùng cô ta? Ông ngoại không phải là người bận rộn nhất sao? Hồi cô ta tốt nghiệp cấp 3 muốn ông ngoại đến dự lễ tốt nghiệp của mình, ông ngoại cũng vì quá bận mà không đến.

Hôm nay sao ông ấy lại đi cùng Thẩm Ngưng Sơ, hơn nữa còn tự mình xách đồ cho cô ta?

Lúc này, Tống Kiều còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên tai đã vang lên những lời khen ngợi không ngớt.

"Oa, cô gái này là sinh viên khóa mới à, xinh quá!"

"Trời ơi, cô ấy cười lên cũng đẹp nữa." Lần đầu tiên tôi thấy người ta cười ngọt ngào như kẹo vậy.

Con gái thực ra thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp hơn, đó là sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Đương nhiên khi khen ngợi cũng sẽ không giống bình thường, lời hay ý đẹp đều nói ra, mong muốn có cơ hội làm bạn với cô gái xinh đẹp.

Thẩm Ngưng Sơ vừa xuống xe đã bị khung cảnh trước mắt thu hút, cổng trường đại học treo băng rôn rất dài, trên tường còn viết khẩu hiệu đỏ chói 'Nhân dân đưa tôi lên đường đại học, tôi lên đường đại học vì nhân dân'.

"Em gái, em có thích ngôi trường này không?" Trần Luật xách đồ, nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang ngây người nhìn cổng trường hỏi.

"Thích ạ." Thẩm Ngưng Sơ nhìn về phía mấy ánh mắt thiện cảm bên cạnh, lễ phép cong môi cười rồi mới lên tiếng.

"Thích là tốt rồi, vậy chúng ta mau vào thôi, hôm nay các em còn lễ khai giảng, ông nội còn phải đọc diễn văn cho tân sinh viên khóa này nữa."

"Thật ạ?" Thẩm Ngưng Sơ nghe vậy liền quay sang nhìn Trần Quý Uyên: "Ông ngoại, thật ạ?"

Trần Quý Uyên mỉm cười gật đầu, nghĩ đến việc cháu gái trước đây đi học ông đều không thể tham gia, năm nay vừa hay quân đội cũng cử ba trăm người đến trường, ông là thủ trưởng cũng nên đến động viên mọi người, đương nhiên quan trọng hơn là ông muốn tham gia vào mỗi khoảnh khắc quan trọng của cháu gái.

Ba người vừa đi vừa nói cười đi vào trường, ai cũng không để ý đến Tống Kiều đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa, cả người cứng đờ, ông ngoại vậy mà vì con bé nhà quê kia mà đọc diễn văn cho tân sinh viên?

Tại sao ông ngoại lại thiên vị như vậy? Cô ta không cho phép!

————

"Tiểu Quyên, là chỗ này phải không?" Vương Đại Hoa và Trần Tú Quyên sau khi chuyển vô số chuyến xe, cuối cùng cũng đến được tỉnh thành, dựa theo địa chỉ trên thư tìm được nơi ở của Trần Tố.

Lẽ ra hai người họ đã đến từ hai ngày trước, kết quả ở thị trấn gặp phải Trần Thủy Vượng, biết được bố mẹ bị công an bắt đi, ông ta liền nhớ đến lời dặn dò của mẹ mình, xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người trong nhà đều không được phép đến thành phố tìm Trần Tố.
 
Back
Top Bottom