Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 70



Những năm gần đây từ tiền tuyến đến Dung Thành, hai người là bạn bè là đồng đội lại càng giống anh em ruột, lần này ông đi công tác hai tháng, nào ngờ về đến nơi lại nghe được chuyện lớn như vậy, nên cũng không kịp nghỉ ngơi, không tìm thấy người ở nhà họ Trần nên đã chạy thẳng đến quân đội.

“Sao không ở nhà nghỉ ngơi?” Cảnh vệ định vào pha trà cho Thái thủ trưởng thì bị Trần Quý Uyên phất tay ngăn lại, tự mình pha cho lão bằng hữu loại trà bình thường ông không nỡ uống rồi đưa đến trước mặt Thái Hạc Chương.

Thái Hạc Chương ngửi mùi trà là biết ngay lão bằng hữu này đang vui vẻ, bèn cố ý trêu chọc: “Ồ, lão Trần, đây là có chuyện vui à? Đến cả trà ngon cũng chịu mang ra.”

Trần Quý Uyên nhịn không được trợn trắng mắt với người này, ông không tin A Hành và Đức Dung không nói với ông ta, bất quá hôm nay tâm trạng ông thật sự rất tốt nên cũng không so đo với ông ta, hơn nữa còn hào phóng thừa nhận: “Đúng là có chuyện vui, nhưng tôi không nói cho cậu biết.”

“Ây dô, còn giả vờ như tôi không biết, chẳng phải là đón con gái ruột về rồi sao!”

Hai vị thủ trưởng ngày thường vốn nghiêm nghị lúc này nào còn đâu vẻ uy nghiêm trong mắt người khác, đang vui vẻ đấu khẩu.

Trần Quý Uyên biết ngay lão già này đã biết từ lâu, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, còn chưa chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh cho con gái và cháu gái ngoại của tôi à? Vậy sau này tôi sẽ không cho con gái và cháu gái ngoại gọi cậu là ông ngoại nữa đâu.” Nói xong còn nhịn không được khoe khoang: “Cậu còn chưa biết đâu, cháu gái ngoại của tôi ngoan lắm, giọng nói cứ như hát vậy, suốt ngày ông ngoại ông ngoại gọi nghe thích lắm.”

Làm sao Thái Hạc Chương không biết, vừa về đến nhà vợ đã nói không ngừng, giọng điệu kia không cần phải nói cũng biết là hâm mộ đến mức nào, ngay cả đứa nhỏ A Hành kia khi nhắc đến con gái và cháu gái ngoại vừa được nhà họ Trần đón về cũng khen, cười nói: “Lễ vật gì mới xứng với cháu gái ngoại của cậu chứ, hay là gả A Hành cho nhà cậu luôn đi.”

Ông Trần Quý Uyên vẫn luôn rất yêu quý Cố Khiếu Hành, tuy rằng đối với cháu trai cũng hài lòng, nhưng đối với Cố Khiếu Hành lại khác, ông luôn cảm thấy thằng bé A Hành này sau này nhất định là nhân tài tướng soái xuất sắc.

Lúc này nghe Thái Hạc Chương nói như vậy, đột nhiên tâm tư ông khẽ động, bất quá nghĩ đến Thái Hạc Chương là một lão hồ ly, trước kia khi ông nói muốn nhận A Hành làm cháu trai thì người này cứ ậm ừ từ chối.

Hôm nay sao lại đổi tính rồi?

Đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, lại nhìn Thái Hạc Chương một cái, người này vào cửa nửa câu cũng không chủ động nhắc đến chuyện con gái và cháu gái ngoại của mình, mình bảo ông ta chuẩn bị lễ hậu, ông ta lại trực tiếp đưa cháu ngoại đến.

Chẳng lẽ là đến cướp cháu gái ngoại của mình?

"Vậy thì không được!" Lúc này Trần Quý Uyên lại tỏ vẻ kiêu ngạo, dù sao trong tay mình có một cô cháu gái ngoại xinh xắn, sau này muốn cháu rể nào mà chẳng được, ông phải chọn lựa cho kỹ càng.

Thái Hạc Chương liếc mắt nhìn Trần Quý Uyên đang đắc ý dào dạt, thật là, nhưng càng như vậy ông lại càng tò mò về cô bé này, dự định tối nay sẽ đến nhà họ Trần xem thử cô bé này thế nào.

Vừa hay vợ ông đã chuẩn bị quà cáp xong xuôi, không thể lãng phí quà được.

Thái Hạc Chương nhìn Trần Quý Uyên mặt mày hớn hở, đúng lúc bảo ông bình tĩnh lại một chút, bèn hỏi chuyện nhà kia: "Tôi nghe A Dung nói đứa nhỏ bị người ta cố ý tráo đổi? Bắt được người chưa?"
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 71



Nói đến chuyện này, trên mặt Trần Quý Uyên quả nhiên không còn nụ cười: "Bắt được rồi." Còn có phẫn nộ.

"Xử lý thế nào?"

"Vụ án đã chuyển giao cho công an tỉnh, Cảnh An đã đích thân đi một chuyến, những kẻ gây ra tội ác này đều sẽ bị trừng trị thích đáng."

Thái Hạc Chương gật đầu: "Vậy còn Trần Tố bên kia thì sao?"

Trần Quý Uyên nghe đến cái tên người con gái đã gọi mình là ba ba hơn ba mươi năm này, trong lòng không hề d.a.o động, trước không nói đến việc cha mẹ cô ta đã làm những chuyện ác nào, chỉ riêng cô con gái này trong lòng ông cũng không hề có chút vị trí nào.

Nghe đến tên Trần Tố, ông không khỏi nghĩ đến con gái A Trân của mình, rõ ràng con bé vừa mới về nhà, trong lòng đều là người thân, còn Trần Tố thì sao? Ông nuôi nấng cô ta ăn sung mặc sướng, chỉ vì không chịu dùng quan hệ để giải quyết công việc cho Tống Thành, cô ta ngay cả chút tình người cơ bản cũng không có.

Vân Thanh thương yêu cô ta như vậy, từ nhỏ đã nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, vậy mà cô ta thì sao? Biết mẹ ốm, còn trơ mắt nhìn mẹ mình đội mưa lớn đến đưa ô cho mình.

Bất kể mẹ cô ta có hạ mình cầu xin thế nào, cô ta cũng không chịu quay đầu lại nhìn một cái.

Cho dù là con gái ruột, hết lần này đến lần khác chà đạp lên tấm lòng của họ như vậy, ai mà không đau lòng.

Huống hồ cô ta vốn dĩ là kẻ ngoại lai chiếm đoạt thân phận con gái của ông.

"Đương nhiên là đoạn tuyệt quan hệ."

"Nó chịu à?" Thái Hạc Chương cũng coi như là nhìn Trần Tố lớn lên, trước kia ông đã cảm thấy Trần Tố không có chút tình người nào, cũng không biết tại sao vợ chồng lão Trần tốt như vậy, mà con gái lại lạnh lùng ích kỷ như thế.

Bây giờ xem ra cũng dễ hiểu rồi.

Trần Quý Uyên nói: "Nó có muốn hay không cũng không thể thay đổi được kết quả."

Thái Hạc Chương nghĩ đến lo lắng của vợ mình, tiếp tục nói: "Chỉ sợ nó nghĩ quẩn, chạy đến tìm Tiểu Trân và cháu gái ngoại của cậu gây chuyện."

Trần Quý Uyên: "Yên tâm đi, tôi đã cho Tiểu Chu đi nói rõ nguyên nhân đoạn tuyệt quan hệ, còn hạ lệnh, sau này tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều không được tự do ra vào đại viện."

Những vấn đề này ông đã sớm nghĩ đến, tuy rằng ngày thường ông không mấy quan tâm đến những chuyện vụn vặt, nhưng thân phận người cha, người ông ngoại đã trao cho ông trách nhiệm khác biệt, ông đã bỏ lỡ con gái hơn ba mươi năm.

Lúc con bé cần cha nhất, ông không thể nuôi nấng bảo vệ con bé, lúc này sao có thể để con bé phải phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt này được.

Thái Hạc Chương không phải loại người thiếu đầu óc, không thể nói ra những lời nhảm nhí kiểu nuôi dưỡng đã có tình cảm, dù sao cũng vì đứa con của mình mà phải chịu nhiều khổ cực, cho nên đối với thủ đoạn cứng rắn của Trần Quý Uyên rất hài lòng.

“À phải, tôi về nghe A Dung nói mấy hôm nay khu tập thể nhộn nhịp lắm, nhiều người ăn nói lung tung, bảo Tiểu Trân quê mùa cục mịch, sao cậu không dẫn bọn nhỏ ra ngoài gặp mọi người, nhận mặt, cho những kẻ lắm lời kia câm họng.”

Ở khu tập thể mấy chục năm, Thái Hạc Chương là người hiểu rõ, mấy người đó miệng lưỡi rất ghê gớm, đám đàn ông như ông thì không để ý, chỉ sợ bọn trẻ nghe được không thoải mái.

Huống chi Tiểu Trân và con gái lại sống ở quê lâu như vậy, nhỡ đâu nghe được trong lòng lại có khúc mắc.

Nhắc đến chuyện này, Trần Quý Uyên thở dài: “Bây giờ chưa được.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 72



“Sao thế?”

Trần Quý Uyên bèn đem chuyện con gái đi cùng vợ đi khám bệnh nói ra.

Thái Hạc Chương nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Không phải Tiểu Trân mới về sao?”

Trần Quý Uyên nói: “Ừ, con bé thương chúng ta, không đành lòng nhìn mẹ nó chịu khổ, một bước cũng không muốn rời.”

Nghe vậy Thái Hạc Chương không khỏi hâm mộ, nói: “Có con gái thật tốt, đúng là… ”

Trần Quý Uyên không nói gì, nhưng gương mặt rạng rỡ nụ cười đã bán đứng ông.

“Vậy đợi Tiểu Trân và Vân Thanh về hai người lại làm tiệc nhận thân?” Thời buổi này tuy không khuyến khích xa hoa lãng phí, nhưng nhận thân là chuyện khác.

Trần Quý Uyên nói: “Chắc phải đợi đến tháng sau.”

“Sao lâu vậy?”

“Tháng sau Tiểu Sơ tròn mười tám tuổi.” Mười tám tuổi là ngày quan trọng biết nhường nào, mười tám tuổi của con gái ông đã bỏ lỡ, nhưng mười tám tuổi của cháu gái ông nhất định phải tổ chức thật long trọng, hơn nữa còn phải để cho tất cả mọi người biết đây là cháu ngoại của Trần Quý Uyên ông, sau này cả Trần gia ông chính là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con, ai cũng không được phép bắt nạt bọn họ.

Đương nhiên Trần Quý Uyên còn có chút suy tính khác, chính là nhân cơ hội này chọn cho cháu gái một người bạn trai tốt nhất.

Thì ra là vậy, Thái Hạc Chương cười nói: “Xem ra ta phải chuẩn bị một lễ lớn rồi.”

Trần Quý Uyên đang định lên tiếng, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, ông tạm thời không trả lời, đưa tay nghe máy, dõng dạc “A lô” một tiếng.

Chỉ là giọng nói từ trong ống nghe khiến ông khó chịu nhíu mày.

“Sau này làm việc nghiêm túc theo quy định, không phải người của khu tập thể thì nhất luật không được vào.” Nói xong tức giận cúp điện thoại.

Thái Hạc Chương hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Trần Tố mang theo Tống Kiều đến khu tập thể, bị người ở chốt gác chặn lại, bây giờ đang làm ầm ĩ ở cổng.”

Trần Quý Uyên nói xong, cùng Thái Hạc Chương nhìn nhau, may mà đã chuẩn bị từ trước.

————

Cổng khu tập thể

Lính gác vốn dĩ quen biết Trần Tố, nhưng hôm qua bọn họ đã nhận được mệnh lệnh, sau này cho dù là Trần Tố hay Tống Kiều, tất cả những người có liên quan đến bà ta đều không được phép vào khu tập thể, giấy thông hành của bà ta cũng bị hủy bỏ.

Nhưng Trần Tố làm ầm ĩ quá, không còn cách nào khác, đội trưởng đành phải gọi điện thoại cho Trần Quý Uyên, không ngờ câu trả lời nhận được vẫn như mệnh lệnh ban xuống ngày hôm qua.

Cho nên mặc cho Trần Tố có mắng chửi thế nào, hai mẹ con vẫn bị chặn lại ở cổng.

Tống Kiều khóc lướt mướt không tin: “Chắc chắn là do mẹ con bọn họ giở trò, nếu không ông ngoại tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Chắc chắn bọn họ sợ bị mình so bì, sau đó không có được tài sản của ông ngoại, cho nên không cho ông ngoại gặp mình.

Đúng là mẹ con lòng dạ độc ác, cô ta nhất định phải nghĩ cách để ông ngoại nhìn rõ bộ mặt thật của hai mẹ con bọn họ.

“Mẹ, con nhất định phải gặp được ông ngoại.” Cô ta muốn vạch trần âm mưu của mẹ con kia trước mặt mọi người.

Trần Tố làm con gái của Tư lệnh bao nhiêu năm, chưa từng bị đối xử như vậy, tức đến mức mặt mày biến dạng.

Nhưng mặc cho bà ta có làm ầm ĩ thế nào, lính gác đứng ở cửa cũng không hề nao núng, đứng nghiêm tư thế quân nhân tiêu chuẩn, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn bọn họ.

Trái lại bà ta giống như một kẻ điên, người qua đường cũng hướng về phía bọn họ với ánh mắt khinh thường.

Tống Thành đi phía sau đuổi theo, ông ta biết vợ con đến đây chẳng qua là tự rước lấy nhục, người ta đều phái người đến tận nhà nói rồi, sao còn không tin?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 73



“Về nhà với ba.” Nhà họ Tống cũng coi như có chút danh tiếng, tuy hiện tại danh tiếng ấy đã bị nhà bác cả cướp mất, nhưng Tống Thành cũng không thể nào làm trò lăn lộn ăn vạ trước cổng đại viện được, trong này có không ít người từng là cấp dưới của ông nội, nếu bị nhìn thấy thì anh ta thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

“Con không về.” Tống Kiều không thể chấp nhận được việc từ một tiểu công chúa rơi xuống đáy vực, cô ta cũng không chịu chấp nhận sự thật này, cô ta cảm thấy tất cả những điều này đều là do mẹ con kia.

“Mẹ, con không về, chúng ta ở đây đợi ông ngoại.” Cô ta nghĩ chỉ cần gặp được ông ngoại thì mọi chuyện sẽ khác.

Có lẽ là do sự kiên trì của con gái hoặc có thể là do phản ứng của lính gác, Trần Tố đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng là không thể về, sau khi trở về thì nhà họ Trần sẽ không còn liên quan gì đến bà ta nữa, bà ta còn chưa có được gì, chỉ là bà ta cũng biết bản thân không được cha mẹ yêu thương, cho nên mới dồn hết kỳ vọng lên người con gái.

Con gái luôn biết cách dỗ dành người khác vui vẻ, chỉ cần bọn họ còn nhận Kiều Kiều thì bà ta vẫn còn cơ hội.

Mặc dù Trần Tố không phải do Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa nuôi lớn, nhưng sự tham lam trong gen lại giống nhau, để đạt được mục đích có thể bất chấp thủ đoạn.

“Được, không về nhà, mẹ sẽ ở đây cùng Kiều Kiều của chúng ta đợi ông ngoại.”

Nhìn vợ con như người mất hồn, Tống Thành tức đến đau ngực, thật mất mặt, anh ta không có mặt mũi nào ở lại đây mất mặt nữa, bèn tiến lên túm người.

Kết quả là trong lúc giằng co, anh ta còn bị Trần Tố tát một cái.

Cái tát tai vang dội khiến Tống Thành choáng váng, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Các người có đi hay không?”

“Không đi!”

“Được được được!” Tống Thành biết tính Trần Tố, khuyên không được nên cũng mặc kệ, xoay người tập tễnh tự mình về nhà.

Tống Thành rời đi, Tống Kiều vẫn cố chấp đứng dưới trời nắng gắt.

Thực ra cô ta biết thân phận hiện tại của mình là danh không chính ngôn không thuận, nhưng dù sao cũng là tình cảm hơn mười năm, cô ta không tin ông ngoại lại nhẫn tâm như vậy.

Vì vậy, cô ta cố tình đứng dưới trời nắng gắt, lúc này chỉ cần cô ta càng thê thảm thì ông ngoại và bọn họ càng động lòng trắc ẩn.

Chỉ là không ngờ, khi cô đợi đến mức sắp ngã quỵ thì không đợi được ông ngoại mà lại đợi được Trần Luật, người luôn luôn không thích cô ta.

“Tiểu Sơ thích không?” Trên xe, Cố Khiếu Hành nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang loay hoay với chiếc máy ảnh mới, lên tiếng hỏi.

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Rất thích, cảm ơn anh hai Cố!”

Nghe vậy, Trần Luật đang lái xe khẽ cười lạnh một tiếng, không phải cười nhạo em gái mình mà là cười nhạo Cố Khiếu Hành.

Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng nghe thấy, nghĩ đến hôm nay anh ba cũng đã tốn kém, vì vậy ngẩng đầu nhìn người đang lái xe phía trước, mժiệm cười nói: “Món quà anh ba tặng em cũng rất thích, cảm ơn anh ba.”

Vốn dĩ Trần Luật không hề giận em gái mình, nghe thấy em gái dỗ dành mình thì trong lòng vui mừng khôn xiết, nhìn Cố Khiếu Hành qua kính chiếu hậu, ánh mắt khiêu khích.

Cố Khiếu Hành lười để ý đến tên nhóc con này, chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi tiếp tục cúi đầu dạy Thẩm Ngưng Sơ cách sử dụng chiếc máy ảnh trên tay.

Trần Luật lại tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Ban đầu hôm nay Trần Luật cố tình không cho Cố Khiếu Hành biết chuyện mình đưa em gái đi dạo trung tâm thương mại, ai ngờ lúc sắp kết thúc thì người này lại đột nhiên xuất hiện.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 74



Xuất hiện thì thôi đi, trên tay còn cầm theo một chiếc máy ảnh hiệu Hải Âu mới tinh, ban đầu cậu còn tưởng người này tự mua, ai ngờ là mua tặng em gái.

Ban đầu cậu còn tưởng em gái là một cô bé nhỏ nhắn sẽ không thích, ai ngờ em gái lại thích đến vậy, lúc về nhà còn không ngồi ghế phụ mà muốn ngồi phía sau cho tiện nghiên cứu chiếc máy ảnh mới.

Trần Luật thật sự rất hối hận, biết vậy lúc đầu cậu đã dẫn em gái đến quầy máy ảnh, còn để em gái tự tay lựa chọn.

Chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn, lại để tên Cố Khiếu Hành này giành trước một bước.

Từ khi biết Thẩm Ngưng Sơ là con gái nhà họ Trần, Cố Khiếu Hành đã muốn tặng quà cho cô, nhưng khi đang phân vân không biết nên tặng gì thì nghe thấy Thẩm Ngưng Sơ muốn một chiếc máy ảnh.

Hôm nay biết tin cô muốn đi dạo trung tâm thương mại, vốn dĩ đã nói với Trần Luật sẽ cùng đi, dù sao cô cũng gọi anh một tiếng anh hai, chắc chắn phải tặng quà, kết quả tên này lại âm thầm dẫn người đi mất.

Anh là loại người thấy khó khăn liền rút lui sao? Trực tiếp đến bách hóa mua máy ảnh, nhân lúc Thẩm Ngưng Sơ đi dạo mệt nhất liền mang đến trước mặt cô.

Quả nhiên tặng quà vẫn phải là thứ người ta thích mới được, khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Thẩm Ngưng Sơ, anh đã biết lần này lại được lòng cô em gái này hơn Trần Luật rồi.

Hơn nữa có được máy ảnh rồi, cô không đi dạo phố nữa, lần này hắn thắng lợi hoàn toàn trước Trần Luật, người anh trai ruột thịt này!

————

Tống Kiều đợi cả buổi chiều, vẫn không đợi được ông ngoại, từ xa đã nhìn thấy Trần Luật lái xe trở về, cô ta biết người anh ba này vẫn luôn không thích mình, bây giờ biết được mẹ căn bản không phải con gái của bà ngoại, không chừng càng không thích mình, nhưng không còn cách nào khác, cô ta nhất định phải gặp được ông ngoại.

Vì vậy cô ta không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp xông về phía xe của Trần Luật.

"Két..." Trần Luật không ngờ tới sẽ có người đột nhiên xông ra, cho dù hắn phản ứng nhanh nhạy nhưng khoảng cách quá gần, phanh gấp khiến bánh xe bốc khói, hơn nữa trên con đường trống trải vang lên tiếng phanh xe chói tai.

Thẩm Ngưng Sơ vốn đang nghịch máy ảnh, không biết sẽ phanh gấp, cả người theo quán tính lao về phía trước, lúc này cô vẫn không quên che chắn cẩn thận cho chiếc máy ảnh, thời buổi này thứ này cũng phải hơn trăm tệ một cái, nếu làm hỏng cô sẽ xót c.h.ế.t mất, chỉ là lo cho máy ảnh liền không lo cho bản thân, thấy đầu sắp đập vào lưng ghế, sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Chỉ là không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại trán lại chạm vào một mảng mềm mại ấm áp.

Cố Khiếu Hành phản ứng nhanh, thấy Thẩm Ngưng Sơ sắp lao ra ngoài, vội vàng đưa tay chắn trước trán cô, tay kia vòng qua eo cô giữ chặt hai tay đang bảo vệ máy ảnh của cô, kéo người cô về lại ghế ngồi.

Thấy Thẩm Ngưng Sơ không bị thương mới chất vấn người lái xe: "Trần Luật, cậu..."

Chỉ là Trần Luật còn tức giận hơn cả Cố Khiếu Hành, sau khi phanh xe xong liền tức giận mở cửa xuống xe: "Tống Kiều, cô muốn c.h.ế.t sao?"

Vừa rồi xe suýt chút nữa đ.â.m trúng Tống Kiều, khiến cô ta sợ hãi vô cùng, ngã ngồi trên đất, nhìn Trần Luật tức giận xuống xe càng thêm sợ hãi, chỉ dám rưng rưng nước mắt nhìn Trần Luật không dám nói lời nào.

Lúc này Trần Tố cũng phản ứng lại, vội vàng chạy tới ôm lấy Tống Kiều: "Kiều Kiều, con không sao chứ? Có bị đụng trúng không?"
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 75



Trần Luật nhìn hai mẹ con đang ngồi xổm trên đất, không biết hai người này muốn làm gì.

Anh ta không nói gì, trong mắt Tống Kiều lại là sự yếu đuối của mình đã có tác dụng, dù sao cô ta cũng là cháu gái của nhà họ Trần hơn mười năm, sao có thể không có chút tình cảm nào với cô ta chứ.

"Anh ba..." Cô ta được mẹ đỡ dậy, run rẩy đứng lên, nhìn Trần Luật với vẻ yếu đuối sắp ngất xỉu đến nơi, nước mắt trong hốc mắt lập tức tuôn rơi.

Cảm xúc đang dâng trào, định nói gì đó thì một giọng nói cắt ngang lời cô ta.

"Anh ba, có chuyện gì vậy?" Thẩm Ngưng Sơ tưởng đụng phải người, sau khi hoàn hồn liền vội vàng đặt máy ảnh xuống, xuống xe xem xét tình hình.

Cố Khiếu Hành vội vàng xuống xe từ phía bên kia, nhìn thấy tà váy dài của Thẩm Ngưng Sơ bị kẹt ở cửa xe liền lập tức bước tới khom lưng giúp cô nhấc lên, ngữ khí dịu dàng dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã."

Tống Kiều nghe tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy cô gái được Cố Khiếu Hành che chở, cả người cứng đờ.

Đây chính là cháu gái ruột của ông ngoại sao? Không phải nói từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn sao? Sao có thể xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn trắng trẻo như vậy, ngay cả những cô gái trong thành phố cũng chưa chắc đã có làn da trắng nõn như vậy.

Tống Kiều vẫn luôn cho rằng mình xinh đẹp lại cao quý, nhưng lúc này nhân sinh quan của cô ta như sụp đổ, bởi vì cô ta bị một đứa con gái nhà quê đến một cọng lông cũng không bằng.

Lúc này tất cả những lời muốn nói đều bị đè nén trong lòng, không thể nói ra được, cô ta biết hôm nay cho dù mình có tỏ ra yếu đuối như thế nào, cũng không thể sánh bằng cô gái này.

Cô ta cũng tự biết thân biết phận, Trần Luật hiện giờ nhìn cô ta với vẻ mặt chán ghét, ra cái vẻ sống dở c.h.ế.t dở, rõ ràng là cô ta tự lao ra trước xe mình, làm như thể là mình đ.â.m vào cô ta vậy.

Trước đây, Tống Kiều rất thích giả vờ yếu đuối ở nhà, mỗi lần như vậy, cha và ông nội nhất định sẽ trách mắng anh ấy.

Chính vì vậy mà Trần Luật rất ghét cô ta, anh ta nghĩ nếu người giả vờ yếu đuối là em gái mình thì anh ta nhất định sẽ tự tát mình hai cái, nhưng em gái anh ta không phải loại người như vậy, em gái anh ta giống như một mặt trời nhỏ, từ nhỏ đã sống khổ cực như vậy, nhưng cô bé lại luôn lạc quan, trong sáng và tốt bụng.

Thích và không thích thể hiện rất rõ ràng, Trần Luật rõ ràng là không thích Tống Kiều.

"Không sao, em gái, em không sao chứ? Có bị đụng trúng chỗ nào không?", Trần Luật không thèm để ý đến Tống Kiều, ngược lại còn bước đến trước mặt em gái, nắm lấy tay em gái nhìn trái nhìn phải, sợ rằng em gái mình như ngọc như men bị va phải.

Mặc dù chưa từng gặp Trần Tố và Tống Kiều, nhưng nghe thấy tiếng anh ba gọi lúc nãy, Thẩm Ngưng Sơ biết được thân phận của hai người họ, cô vốn không phải là người lấy oán báo oán, hai người này đã chiếm giữ vị trí của mẹ và cô bao nhiêu năm nay, rõ ràng có thể đường ai nấy đi, nhưng họ rõ ràng không muốn như vậy, vì vậy cô không có thiện cảm gì với hai mẹ con yếu đuối trước mặt này.

Đương nhiên, chỉ cần họ không cố ý gây sự thì cô cũng lười quan tâm đến họ, chỉ lắc đầu đáp lại anh trai: "Em không sao, may mà lúc nãy có anh Cố bảo vệ."

Trần Luật lúc này không rảnh đôi co với Cố Khiếu Hành, vào thời khắc quan trọng, anh ấy là một người anh trai rất có trách nhiệm.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 76



"Không sao là tốt rồi, lên xe nhanh, chúng ta về nhà thôi.", Trần Luật căn bản không để ý đến Trần Tố và Tống Kiều, định trực tiếp để em gái lên xe về nhà.

Trần Tố thấy ánh mắt ngây dại của Tống Kiều, tưởng rằng cô ta bị dọa sợ, giờ nghe thấy Trần Luật muốn về nhà, bước tới với thái độ của một người cô: "Trần Luật, đây là thái độ của con đối với bậc trưởng bối sao?" Suýt chút nữa đụng trúng người ta mà không nói một lời nào tử tế? Thậm chí còn coi mình như không khí?

Trần Luật nghe thấy lời này của Trần Tố thì cảm thấy buồn cười, cười lạnh một tiếng: "Trưởng bối, ai cơ, bà à?"

Trần Tố biết Trần Luật vẫn luôn không thích mình, trước đây dù sao cũng còn khách sáo một chút, bây giờ đến cả khách sáo cũng không còn, tức đến mức mặt mày tái mét: "Chứ không thì sao? Dù sao tôi cũng là cô của cậu."

"Cô? Cô tôi tên là Trần Uyển Trân, bà là cái thá gì?"

"Cậu..."

Trần Luật tuy tính cách không phải loại công tử bột ngỗ ngược, nhưng tuyệt đối là loại người không thể dây vào, anh sẽ không nể mặt ai cả, Trần Tố chọc giận anh coi như là đá phải tấm sắt rồi.

Tống Kiều nghe thấy mẹ mình bị mắng, cũng tỉnh táo lại, lúc này đúng lúc tan tầm, trước cổng đại viện người đến người đi.

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, cô gái này đã xinh đẹp như vậy rồi, nếu để cô ta có thêm tiếng tốt thì sau này cô ta sẽ càng không có cơ hội.

"Chị ơi...", cô ta khóc lóc đi đến trước mặt Thẩm Ngưng Sơ, "Chị ơi, em biết chị ghét em, ghét mẹ em, dù sao thì vì sự tồn tại của mẹ em mà mẹ chị ở quê đã phải chịu nhiều khổ sở, nhưng năm đó mẹ em cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cái gì cũng không biết, xin chị hãy nói với anh ba đừng mắng mẹ em nữa được không, mẹ em luôn coi mọi người là người thân nhất, bà ấy bị đứa cháu trai mà mình chứng kiến lớn lên mắng như vậy sẽ rất buồn."

"Chúng em không muốn đến tranh giành gì với chị, chỉ là chúng em không nỡ xa những người thân thiết trước đây."

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh quả nhiên dừng bước, mặc dù không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt lại rất thích thú.

Thẩm Ngưng Sơ không ngờ rằng mình vừa đến đã có thể gặp được trà xanh sống, lập tức cảm thấy hứng thú.

Cô cũng ngây thơ nghiêng đầu nhìn Tống Kiều: "Chị? Cô lớn hơn tôi mà còn cố tình gọi tôi là chị, đây là đang dùng đạo đức để ép buộc tôi sao? Muốn mọi người cảm thấy tôi nên nhường nhịn cô?"

Bị vạch trần thẳng thừng khiến Tống Kiều lập tức tái mặt, tâm tư bị vạch trần khiến cô ta nhất thời luống cuống: "Tôi... tôi..."

Thẩm Ngưng Sơ không nhìn cô ta, tiếp tục nói: "Mẹ cô sẽ buồn sao? Nhưng năm đó chính ông bà ngoại của cô đã cố ý đánh tráo mẹ tôi đấy, nói một cách đơn giản, ông bà ngoại của cô là hung thủ, các người chính là đồng phạm, bởi vì các người đã chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về mẹ tôi, các người chỉ cần buồn thôi đã không chịu nổi rồi, còn mẹ tôi lại là nạn nhân đấy!"

"Còn nữa, nếu các người thật sự coi trọng tình cảm, thì nên đến nhà giam thăm những người thân bị bắt đi chứ, dù sao thì họ cũng vì muốn các người có cuộc sống tốt đẹp hơn mới phạm tội, nếu các người đến nhìn cũng không thèm nhìn thì mọi người chẳng phải sẽ nghĩ các người không coi trọng tình nghĩa sao." Nhà tư lệnh và nhà tù lao cải, ai mà chẳng biết nhà nào sống sung sướng hơn, giờ này còn chạy đến đây thì chắc chắn là luyến tiếc tiền chứ còn gì?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 77



Vừa dứt lời, những người xung quanh đều trợn tròn mắt, cái gì? Tráo con? Không phải ôm nhầm à, lần này ánh mắt mọi người nhìn mẹ con Trần Tố đã khác hẳn, không tin hai người này không biết, rõ ràng biết bố mẹ mình cố ý tráo con, vậy mà còn chạy đến đây, giả vờ đáng thương cho ai xem?

Chắc chắn là luyến tiếc cuộc sống giàu sang của nhà tư lệnh rồi.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Tống Kiều nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, trong lòng liền hoảng sợ, sao người này lại nói ra suy nghĩ thật của mình chứ: "Không... Không phải như vậy!" Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, muốn ngăn cản những lời bàn tán của mọi người, với lại sao lại là tráo con chứ, rõ ràng là vô tình ôm nhầm mà.

Trần Luật thấy vậy cũng khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Tráo đổi cô tôi, chiếm đoạt cuộc sống tốt đẹp của cô tôi mấy chục năm, còn muốn tôi gọi bà là cô, gọi bà là mụ độc phụ còn!" Anh ấy nghĩ đến chuyện năm ngoái Trần Tố vì muốn gả con cho Cố Khiếu Hành đã muốn bỏ thuốc cho anh, loại người này mà cũng xứng đáng làm người thân của anh sao?

Nói xong thì ôm em gái lên xe, không định để ý đến hai con hề nhảy nhót này nữa.

Cố Khiếu Hành không lên xe theo, mà nói với Trần Luật: "Đưa Tiểu Sơ về trước đi, tôi có chút việc."

Trần Luật không hỏi nhiều, trực tiếp chở em gái lái xe vào đại viện, những người xem náo nhiệt cũng lần lượt giải tán, đây chính là một tin tức động trời, phải nhanh chóng về chia sẻ mới được.

Ngay lập tức trước cửa chỉ còn lại Cố Khiếu Hành và hai mẹ con Trần Tố.

Tống Kiều thấy Cố Khiếu Hành chưa đi, trong mắt lại lóe lên tia hy vọng, nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Anh Cố..."

Cố Khiếu Hành lập tức nhíu mày thật sâu, mấy chữ này nghe thật chướng tai, anh nhớ đến lúc ở Đại Hà thôn, lúc Thẩm Ngưng Sơ diễn trò giả vờ đáng thương, đôi mắt ngấn lệ trông rất đáng thương, sao Tống Kiều làm ra vẻ mặt này lại chẳng khiến người ta đồng cảm chút nào, mà còn khiến người ta thêm tức giận hơn?

"Đừng gọi tôi là anh." Anh không có thói quen nhận em gái, nói xong liền lướt qua Tống Kiều đi thẳng về phía vọng gác, nói nhỏ với vệ binh ở vọng gác vài câu, sau đó sải bước rời đi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không nhìn Tống Kiều lấy một cái.

Nhìn đám đông giải tán, Tống Kiều liền ngã khuỵu xuống đất, sao lại như vậy? Tại sao lại là con bị tráo đổi chứ?

Vậy là cô ta hoàn toàn không còn cơ hội quay về Trần gia nữa sao?

Bên này, Trần Luật chở Thẩm Ngưng Sơ về đến đại viện, vừa mới dừng xe đã nghe thấy em gái lo lắng gọi mình một tiếng: "Anh ba."

"Sao thế?" Trần Luật quay đầu nhìn em gái đang ngồi ở ghế sau hỏi.

"Vừa rồi sao anh lại gọi Trần Tố là mụ độc phụ?" Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến việc mình đã biết được câu chuyện đằng sau của ông chủ nhà trọ ở nhà trọ, trước khi đi ngủ vì thấy chán nên đã tra thông tin của ông chủ kia.

Kết quả tra được cũng không nhiều, nhưng có một điều cô nhớ rất rõ, ông ấy sau khi xuất ngũ đã đến công an, vào cuối những năm 70 còn lập được công lớn, hình như là bắt được một tên đặc vụ đã ẩn náu trong nước gần 30 năm, trong đó có một người có mật danh là Độc Nương Tử, vô cùng độc ác đã sát hại hai nhà khoa học rất xuất sắc.

Ban đầu, ả ta còn muốn ra tay với cả các vị lãnh đạo cấp cao hơn, nhưng vì thông tin đã bị bại lộ, nên mới có kế hoạch dụ bắt, và lần dụ bắt thành công này mới khiến chúng không còn cơ hội gây hại cho đất nước nữa.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 78



Cô nhớ lúc đó hai nhà khoa học bị hại đều họ Trần, cô đã nghĩ đến cậu hai và anh họ Trần Nghiêm.

Đây là trùng hợp hay là Trần Tố thật sự có vấn đề?

Trần Luật nghe thấy Thẩm Ngưng Sơ hỏi vậy cũng không để tâm, chỉ coi như cô tò mò, nên đem chuyện năm ngoái xảy ra nói cho cô nghe: "Năm ngoái bà ta bỏ thuốc cho Cố Khiếu Hành."

Cũng may là lão Cố cẩn thận, nếu không mà để bà ta ra tay được thì lão Cố khỏi phải vào quân đội nữa.

Trần Luật tuy ngày thường hay đấu khẩu với Cố Khiếu Hành, nhưng trong công việc vẫn rất nể phục người anh em tốt này, tuổi còn trẻ đã làm đến chức Phó đoàn, một chút cũng không dựa dẫm vào quan hệ của ông nội và ông ngoại, tất cả công lao đều do bản lĩnh của bản thân mà có được.

Cho nên khi biết Trần Tố hạ thuốc Cố Khiếu Hành, anh ta tức giận đến mức không bao giờ gọi bà ta là cô nữa, thậm chí còn đặt cho bà ta cái tên là Mụ độc phụ, bởi vì người bình thường ai lại đi nghĩ đến cái thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc chứ.

"Hả?" Thẩm Ngưng Sơ nghe nói Trần Tố bỏ thuốc Cố Khiếu Hành thì ngây người, người này cũng quá to gan rồi, dám bỏ thuốc sĩ quan quân đội tại ngũ, bà ta đúng là to gan lớn mật.

"Bà ta hạ thuốc gì vậy?" Sao không bắt bà ta lại?

"Lão Cố, cậu tự nói đi." Trần Luật nghe Thẩm Ngưng Sơ hỏi thì hướng mắt về phía Cố Khiếu Hành đang đi phía sau.

Thẩm Ngưng Sơ theo tiếng nói hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe nhìn Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành trừng mắt nhìn Trần Luật, mặt sa sầm không nói gì.

Trần Luật lại cười như không cười: "Ai bảo cậu có gương mặt đáng yêu như vậy."

Hả? Thẩm Ngưng Sơ trong nháy mắt có chút mơ hồ, không phải, hai người này có phải ngốc không? Đã bị bỏ thuốc rồi mà sao có thể bình tĩnh như vậy? Không điều tra kỹ Trần Tố sao?

Đặc biệt là nghĩ đến những bài báo đã đọc được, Thẩm Ngưng Sơ suýt nữa thì ngồi không yên.

Trần Luật thấy em gái lo lắng, bèn ra hiệu cho Cố Khiếu Hành giúp mình xách đồ, sau đó một tay xách đồ, một tay ôm vai em gái, cưỡng ép đưa người vào nhà rồi mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này không thể nói lung tung, nói ra ngoài lúc đó người mất mặt là nhà họ Trần."

"Không phải... đều suýt mất mạng rồi còn quan tâm đến mất mặt hay không sao." Thẩm Ngưng Sơ nhìn anh ba nhà mình, sao lúc quan trọng lại hồ đồ như vậy.

"Thuốc đó không gây c.h.ế.t người, chỉ khiến người ta mất kiểm soát."

"Hả?"

Trần Luật thấy em gái ngây thơ bèn ghé sát tai cô nói nhỏ hai câu.

Đúng lúc này, Cố Khiếu Hành từ ngoài cửa bước vào, lúc này đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn buông xuống những tia nắng màu cam nhạt, ánh sáng có chút mờ ảo, phác họa nên vóc dáng cao lớn và đường nét của anh, khí chất hơn người bẩm sinh, hơn hai mươi tuổi đã có được thành tựu mà người khác phải phấn đấu cả đời, cho nên tuổi trẻ tài cao như anh toát lên vẻ phong độ ngời ngời.

Không trách được Trần Tố vì con gái mà không tiếc hạ thuốc anh.

Không biết tại sao Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành lại mang theo chút thương cảm, giống như là đang nhìn chú cún con mình nuôi vậy, bởi vì quá mức xinh đẹp mà bị người ta thèm muốn, rồi nảy sinh ý đồ xấu.

Cố Khiếu Hành nhìn thấy ánh mắt mang theo ý thương hại mãnh liệt của Thẩm Ngưng Sơ, lập tức biết cái tên Trần Luật lắm mồm này đã nói hết rồi, không biết tại sao anh đặc biệt không muốn Thẩm Ngưng Sơ biết chuyện này, nhịn không được nhấc chân đá Trần Luật một cái.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 79



"Ái chà!" Trần Luật đang mải mê buôn chuyện với em gái không hề đề phòng, bị đá một cái theo bản năng nhảy dựng lên, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Cố Khiếu Hành: "Lão Cố, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi đánh lén?"

Cố Khiếu Hành cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích nói xấu sau lưng người khác?"

Trần Luật không phục: "Ai nói xấu ai, tôi nói là sự thật."

"Sự thật là có thể nói ra sao?"

Trần Luật:... Sự thật không thể nói thì nói cái gì?

Nhưng nhìn thấy sắc mặt Cố Khiếu Hành đã thay đổi, anh cũng thu lại thái độ cà lơ phất phơ, "Được rồi được rồi, không nói nữa, không ảnh hưởng đến hình tượng quang minh lỗi lạc của Cố đoàn trưởng." Trần Luật nói xong đặt đồ lên ghế sô pha còn oán trách một câu: "Từ bao giờ mà chú ý hình tượng của mình như vậy, có phải cậu bỏ thuốc người ta đâu, cậu gấp cái gì."

Lúc đó Trần Tố vừa bỏ thuốc xong là anh đã tóm được bà ta rồi, thậm chí Tống Kiều còn chưa kịp xuất hiện trong phòng, nói chung là không có chuyện gì xảy ra cả.

Cố Khiếu Hành cũng không biết mình gấp cái gì, vừa rồi ánh mắt Thẩm Ngưng Sơ nhìn mình, cứ như thể mình bị vấy bẩn vậy.

Vì thế, anh vội vàng muốn nói rõ chuyện này, sợ cô hiểu lầm.

“Có chuyện gì vậy?” Người lớn trong nhà đều không có ở đây, bà Tống là chủ nhà, bà đang phơi quần áo ở sân sau thì nghe thấy tiếng cãi vã, vội vàng ôm quần áo vào, thấy Trần Luật và Cố Khiếu Hành đều đang bực tức, nghĩ đến hai đứa từ nhỏ đã hay cãi nhau, chẳng mấy chốc lại làm hòa, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một cô gái nhỏ thì khác, bà sợ cô gái nhỏ không biết cách hai người họ bị dọa, vội vàng tiến lên làm người hòa giải.

“Ôi chao, A Luật dẫn Tiểu Sơ mua nhiều đồ thế?”

Thẩm Ngưng Sơ biết dì Tống không muốn không khí ngại ngùng nên cười nói: “Vâng ạ, anh ba mua cho cháu rất nhiều đồ, anh hai Cố còn mua cho cháu cả máy ảnh nữa.” Nói rồi cô như khoe khoang lấy đồ ra:“Dì Tống, đợi khi nào cháu thành thạo rồi cháu sẽ chụp ảnh cho mọi người.”

Dì Tống vui vẻ đáp ứng: “Được, đi dạo cả buổi chiều chắc là mệt và nóng rồi, dì đã làm thạch găng, còn nấu nước đường đỏ, A Luật, con ra giếng sau vườn giúp dì xách thùng đựng thạch găng lên cho Tiểu Sơ nếm thử tay nghề của dì nào.”

Trần Luật vừa nghe thấy là cho Thẩm Ngưng Sơ ăn, nên đáp một tiếng rồi chạy ra sân sau.

Cố Khiếu Hành tuy nét mặt điềm nhiên nhưng trong mắt đều là sức sống, cho dù dì Tống không dặn dò, anh cũng không rảnh rỗi mà giúp Thẩm Ngưng Sơ bê hết đồ đạc lên lầu.

Xuống nhà lại vào bếp giúp dì Tống pha nước đường đỏ.

Thẩm Ngưng Sơ phát hiện anh ba và Cố Khiếu Hành nhà mình thật thú vị, nhất là Cố Khiếu Hành, rõ ràng là người phóng khoáng điềm đạm, sao đột nhiên lại trở nên nhỏ mọn thế nhỉ?

Cô vốn không muốn tốn công đoán những điều này, mỗi người đều có tính cách riêng, có lẽ anh ấy không thích người khác sau lưng nói chuyện của mình? Nhưng nghĩ lại thì anh ấy cũng thật đáng thương, cũng may là Trần Tố không thành công.

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến dáng vẻ của Tống Kiều lúc nãy, rõ ràng là trà xanh cấp thấp, lại có một người mẹ như vậy, ai dính vào sau này chắc chắn sẽ không có ngày nào tốt đẹp.

Trần Luật rất nhanh đã xách thùng thạch găng được treo trong giếng nước trở về, trên tay còn xách thêm một quả dưa hấu vừa được vớt lên từ giếng.

Thời này tủ lạnh chưa phổ biến, cho dù là khu tập thể hầu như nhà nào cũng không có tủ lạnh, nhà cô tuy có một cái, nhưng là loại tủ lạnh cũ kỹ do Liên Xô sản xuất, chỉ cao khoảng nửa người, bên trong phân tầng khá dày đặc, chỉ có thể để một số loại thịt và rau dễ hỏng.
 
Back
Top Bottom