Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 60



Tuy phòng ngủ được bố trí gấp gáp, nhưng Chu Vân Thanh cũng rất dụng tâm, phòng của con gái được bài trí đơn giản, ga trải giường đều là đồ mới.

Cháu gái là đóa hoa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, nên ga trải giường còn được dùng vải sợi tơ của nhà máy dệt Hải Thành, trên gối còn đặt một con búp bê vải.

Vị trí cửa sổ đặt một chiếc bàn trang điểm, trên bàn còn dán một tấm gương, ngay cả kem dưỡng da cũng đã được bày sẵn, là loại mua ở cửa hàng bách hóa sáng nay, đến hộp còn chưa kịp mở.

“Cô, em gái, hai người có thích không? Nếu không thích thì chúng ta đổi phòng khác.”

Cách bài trí như vậy nếu để ở thời hiện đại thì rất đơn giản, nhưng vào những năm 70 còn thiếu thốn vật chất thì đã được coi là sang trọng bậc nhất rồi, ngay cả Thẩm Ngưng Sơ cũng không thể bắt bẻ điều gì, chỉ trong vòng nửa ngày mà ông bà ngoại đã bài trí chu đáo như vậy, đủ để thấy được sự dụng tâm của họ.

“Mẹ con và con đều rất thích, cảm ơn bà ngoại, cảm ơn ông ngoại ạ!”

Chu Vân Thanh nghe thấy cháu gái nói thích, cũng vui vẻ theo: “Thích là tốt rồi, nếu còn thiếu gì thì cứ nói với bà và ông ngoại, đây chính là nhà của con, đừng có câu nệ gì cả, biết chưa?”

“Dạ, bà ngoại.”

Chu Vân Thanh nghe cháu gái liên tục gọi “bà ngoại”, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, đương nhiên người có sự thay đổi rõ ràng nhất vẫn là Trần Quý Uyên.

Con trai, cháu trai đều cảm thấy rõ ràng giọng nói của ông đã nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, đương nhiên điều này chỉ dành riêng cho con gái và cháu gái thôi.

Gương mặt ấy đã mấy chục năm rồi chẳng mấy khi tươi cười như vậy, vậy mà hôm nay lại như được hàn chặt vào nụ cười.

Cũng chẳng trách Trần Quý Uyên thay đổi nhiều như vậy, có ai mà đột nhiên có thêm đứa con gái và cháu gái ngoại mà không được chứ, nhất là cô cháu gái nhỏ nhà ông, giọng nói lại còn dễ nghe, nhất là khi gọi ông bà ngoại thì lại có thói quen kéo dài âm cuối.

Rõ ràng là cách gọi bình thường nhưng qua lời cô bé lại trở nên hay đến lạ, khiến người ta bất giác mỉm cười, trái tim cũng trở nên mềm yếu.

Thực ra bản thân Thẩm Ngưng Sơ cũng không để ý đến điều này, trước đây vì mới ra trường, cô nói chuyện khá gấp gáp nên từng chịu thiệt thòi trong công việc, sau này nên cô vô thức nói chậm rãi hơn, mục đích là để khi nói chuyện có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.

Dần dần, cô hình thành thói quen nói chuyện chậm rãi, âm cuối tự nhiên cũng kéo dài ra một chút.

Tham quan phòng ngủ xong thì bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong, lúc này không thể quang minh chính đại đi tìm bảo mẫu được, nhưng dì Tống nói ra thì lại là họ hàng xa của Chu Vân Thanh, vì muốn kiếm thêm thu nhập nên đã đến nhà họ Trần, bình thường giúp đỡ một số việc vặt trong nhà và nấu nướng.

Với bên ngoài, dì ấy là đến nương tựa họ hàng, cũng không có gì đáng nói.

Dì Tống nấu ăn ngon, lại có Lâm Chi và Khâu Thiên giúp đỡ, chỉ nửa ngày đã làm xong một bàn đầy đồ ăn ngon.

Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ vốn không kén ăn, nên khi đến bàn ăn, Thẩm Ngưng Sơ đã thật lòng khen ngợi dì Tống một phen.

Dù sao trước đây cũng từng là người dẫn dắt dự án, Thẩm Ngưng Sơ mà đã khen ai thì chắc chắn sẽ khen đến nơi đến chốn.

Tống Cúc Phân tuy bề ngoài là họ hàng của nhà họ Trần, nhưng nói cho cùng vẫn là bảo mẫu được trả lương, những năm qua, Tư lệnh và Vân Thanh đối xử tốt với bà ta, chỉ vì cùng họ Tống với Tống Kiều, bà ta cảm thấy mình kéo thấp thân phận của họ, sau lưng Tư lệnh và Vân Thanh không ít lần gây khó dễ cho bản thân.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 61



Chưa nói đến việc được khen ngợi, bình thường khi đã ngồi vào bàn ăn, chỉ cần có một món ăn hợp khẩu vị, Tống Cúc Phân đã thầm cảm tạ trời đất rồi.

Ai ngờ người gây khó dễ cho mình lại không phải là cô cả tiểu thư thật sự, ngược lại, cô cả tiểu thư thật sự trở về, lại còn dễ gần như vậy.

Hơn nữa, cô cả tiểu thư này thực sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức cho dù có nói lời khó nghe thì người ta cũng không nỡ so đo với cô, lại còn có một cái miệng dẻo như kẹo, nói gì cũng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.

Nghe những lời khen ngợi của Thẩm Ngưng Sơ, Tống Cúc Phân quyết tâm sau này nhất định phải chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con cô cả, coi như con ruột của mình mà chăm sóc.

————

Nhà họ Trần thì vui vẻ hòa thuận, còn trong khu tập thể thì lại náo loạn cả lên, vừa rồi Trần Cảnh An đưa Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ về tuy không đến mức long trọng, nhưng đám con cháu nhà họ Trần ai nấy đều nghiêm nghị chờ đợi, rõ ràng là đang tiếp đón khách quý bậc nhất.

Ban đầu mọi người đều cho rằng là bạn gái của Trần Luật đến, dù sao thì cậu ấm này cũng là người nổi tiếng trong khu tập thể, ai mà chẳng biết từ nhỏ cậu đã được nhà họ Trần hết mực yêu quý, nếu cậu có bạn gái thì chẳng phải là chuyện lớn của nhà họ Trần sao?

Ai ngờ người đến lại không phải là bạn gái của Trần Luật, mà lại giống như là con cái của nhà họ Trần.

Vài người đang tụ tập bàn tán có chút hối hận, biết thế này đã nên đến gần xem thử, hình như nghe loáng thoáng có một cô gái gọi Trần Quý Uyên là ông ngoại.

"Cậu chắc chắn là nghe thấy gọi Trần Quý Uyên là ông ngoại chứ? Cháu gái ngoại nhà ông ấy không phải là Tống Kiều sao? Sao lại có thêm một cô cháu gái ngoại nữa?"

"Ôi trời ơi!" Đột nhiên có người hét lên.

"Tôn Tú Cầm, bà làm gì thế? Hù c.h.ế.t người ta rồi."

Tôn Tú Cầm nhìn xung quanh một lượt, sau đó hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Cô gái đó, có khi nào là con gái riêng bên ngoài của Trần Quý Uyên không?"

Vừa nghe bà ta nói xong, có mấy người đều trợn tròn mắt, không thể nào, Trần Quý Uyên không phải loại người như vậy, trong khu tập thể này ai mà không biết nhân phẩm của Trần Quý Uyên, đối với vợ con là hết lòng hết dạ.

"Không thể nào."

"Sao lại không thể, đàn ông chẳng phải đều là như vậy sao." Chồng của Tôn Tú Cầm năm đó vì muốn lập công khi rút lui về Tây Bắc nên đã sơ suất để mất hơn sáu trăm cân lương thực.

Lúc đó Trần Quý Uyên chính là cấp trên của chồng bà ta, vì chuyện này đã nghiêm khắc khiển trách chồng bà ta, sau này khi cục diện ổn định, luận công ban thưởng, chồng bà ta vì chuyện này mà đến nay chức vụ vẫn chưa cao.

Vì chuyện này mà bà Tôn Tú Cầm vẫn luôn ghi hận Trần Quý Uyên, nếu không phải chồng bà luôn kìm kẹp thì bà đã chẳng cho nhà họ Trần sắc mặt tốt đẹp gì rồi.

Giờ bà chỉ mong sao Trần Quý Uyên có vấn đề về phẩm hạnh, nếu cấp trên mà biết được thì kiểu gì cũng có hình phạt dành cho ông ta.

“Tôn Tú Cầm, bà nói bậy bạ gì đấy?”

“Ngô Lan Quân, bà làm gì mà mắng người ta thế?” Những người sống ở đây hầu hết đều dọn đến từ những năm 50, gần như đều là hàng xóm mấy chục năm, nói thật là mọi người đều biết rõ về nhau.

“Mắng chính là mắng bà đấy, bà đường đường là quân tẩu mà lại đi tung tin đồn nhảm về anh hùng chiến đấu, tôi thấy bà chán sống rồi.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 62



Tôn Tú Cầm thật sự là không có bằng chứng, vừa rồi chỉ là buột miệng nói ra thôi, giờ bị Ngô Lan Quân mắng cho một trận thì đầu óc lập tức tỉnh táo lại, ấp úng nói: “Tôi… tôi đâu có nói bừa, tôi có nói là thật đâu.”

Lúc này có người hỏi: “Lan Quân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Nhà Ngô Lan Quân ở ngay cạnh nhà họ Trần nên chắc là bà ấy rõ nhất.

Ngô Lan Quân tất nhiên là biết rồi, nhưng bà không thích nói chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa đây lại là chuyện của nhà Tư lệnh, bà không muốn chồng mình yên ổn làm việc mà lại đi buôn chuyện đâu.

Tuy nhiên, mặc dù bà không nói nhưng ngày hôm sau cả khu tập thể đều lan truyền chuyện này.

“Này, mọi người nghe gì chưa, hai mẹ con đến nhà họ Trần sáng hôm qua là con gái ruột của Tư lệnh Trần và con gái của bà ấy đấy, nghe nói là lúc mới sinh đã bị trao nhầm, bây giờ mới tìm được.”

“Nghe rồi nghe rồi, tôi nghe chị Lý nói rồi, mấy người ở gần đấy có thấy người không?” Cô con gái lưu lạc bên ngoài mấy chục năm, nghe thôi đã thấy tò mò rồi.

“Tôi không nhìn rõ, chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám tro thôi.”

“Tôi đoán là cô con gái này được nuôi ở nông thôn mấy chục năm chắc là bị dạy hư rồi.”

“Sao lại nói vậy?”

“Nghe nói là một chữ bẻ đôi cũng không biết đấy.” Mấy năm trước con trai bà ấy xuống nông thôn đã được chứng kiến những bà cô nông thôn vô học, người nào người nấy th* t*c, lại còn trơ trẽn, con trai bà ấy về được hai năm rồi mà nằm mơ vẫn còn thấy ác mộng bị mấy bà cô trong làng đuổi theo mắng.

“Mọi người thử nghĩ xem, nếu tốt đẹp thì nhà họ Trần đã chẳng phải sau khi nhận họ rồi mà không dẫn ra ngoài giới thiệu với mọi người chứ? Tôi đoán cô con gái kia của nhà họ Trần chắc chắn cũng như vậy.”

Lời này nói khá là thuyết phục, trong đó có mấy người đứng đầu là Tôn Tú Cầm rất đồng tình với quan điểm của bà ta.

“Nếu đã vậy thì nhà họ Trần sẽ không đón con gái ruột về đâu nhỉ.” Đón về thì mất mặt lắm, đường đường là Tư lệnh mà lại có đứa con gái như vậy, nói ra e là người ta cười rụng răng, thà cứ nuôi con gái trước đây còn hơn, dù sao cũng nuôi bên cạnh mấy chục năm, không nói gì khác chứ về tư cách phẩm hạnh thì tuyệt đối không có vấn đề gì, hơn nữa hai đứa cháu ngoại cũng rất có triển vọng, đứa lớn thì làm ở cửa hàng bách hóa, đứa nhỏ thì đi học đại học công nông binh.

Có những đứa con như vậy mới xứng với danh tiếng của Tư lệnh Trần chứ.

Dù sao cũng chưa từng nuôi nấng, cho ít tiền bồi thường là được rồi.

Lúc này có người liền trêu chọc Tôn Tú Cầm: “Đúng rồi, Tú Cầm, tôi nhớ là cháu đích tôn nhà bà là Chu Dương nói cả đời này chỉ cưới cháu ngoại gái nhà Tư lệnh Trần, bây giờ cháu ngoại gái nhà Tư lệnh Trần đổi người rồi, cháu bà có cưới nữa không?”

Tôn Tú Cầm không ngờ xem trò vui lại rước họa vào thân, nghe vậy liền không nhịn được “phì” một tiếng: “Con nhỏ nhà quê đó mà xứng với cháu tôi à, cháu tôi là sinh viên đại học công nông binh đấy.”

Trước đây bà ta vốn đã không ưa gì Tống Kiều rồi, nhưng cô ta lại có một người ông ngoại tốt, bây giờ không ngờ lại là đồ giả, Tôn Tú Cầm quyết định về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với cháu trai.

Vốn dĩ bà ta đã không ưa gì nhà họ Trần rồi, nhưng người ta là Tư lệnh, bà ta nghĩ sau này có tầng quan hệ này thì ít nhiều gì cũng có lợi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 63



Ai ngờ đâu mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy.

Tôn Tú Cầm bỏ đi rồi, nhưng những lời bàn tán trong khu tập thể vẫn chưa dừng lại, phần lớn mọi người đều tò mò, nhà họ Trần chỉ đón người về nhận họ thôi, nhưng rốt cuộc có giữ con gái này lại hay không?

Bởi vì vẫn chưa nhìn thấy người, mọi người càng thêm tò mò, hai mẹ con cô con gái này rốt cuộc kém cỏi đến mức nào mà ngày hôm sau rồi cũng không dẫn ra ngoài cho mọi người gặp mặt?

Bên nhà họ Trần, hôm qua, Chu Vân Thanh và chú Quý Uyên đã định bụng sẽ giới thiệu con gái và cháu gái ngoại với họ hàng bạn bè, nhưng sau bữa cơm tối thấy hai mẹ con có vẻ mệt mỏi nên định hôm sau sẽ đưa đi.

Kết quả là sáng sớm hôm sau, Chu Vân Thanh đã cảm thấy không khỏe.

Thấy mẹ mình tinh thần sa sút, Trần Uyển Trân bỗng nhớ đến kiếp trước, bà nhớ rõ lúc bà mới về, mẹ bà không như vậy, chỉ là vì khó sinh nên bị nhiễm chút bệnh, cơ thể hơi yếu.

Còn bà vì mất con nên suy nghĩ nhiều, sau đó không biết vì sao, triệu chứng của hai mẹ con lại có phần giống nhau.

Sao lần này mẹ bà đã có triệu chứng tinh thần sa sút rồi?

Lần này rõ ràng Trần Tố còn chưa có cơ hội xuất hiện, tối qua cô nghe mẹ bà nói, bọn họ đã không nhận đứa con gái này nữa.

Bọn họ cũng quay về rất nhanh, cho dù có tích tụ oán hận cũng không có cơ hội ra tay?

Kiếp trước là sau khi Trần Tố dẫn con gái đến nhà thì sức khỏe mẹ bà mới ngày càng kém, vì vậy bà mới nghi ngờ bệnh của mình và mẹ có phải là do nhà họ Trần gây ra hay không.

Bây giờ tất cả những chuyện này đều chưa xảy ra, nhưng cơ thể mẹ cô lại có triệu chứng như kiếp trước, bà có chút lo lắng, chẳng lẽ căn bản không có ai hại bọn họ, mà là mẹ bà vốn đã có sức khỏe không tốt?

Trần Uyển Trân hôm qua mới thật sự cảm nhận được bầu không khí gia đình đoàn viên, ấm áp, rõ ràng mới nhận thân không lâu, cô lại sắp mất đi mẹ?

Đột nhiên bà nhớ đến kiếp trước, hình như cô đã từng được đưa đến một nơi, ở đó có một vị lang y rất giỏi, tình trạng mơ mơ màng màng của bà sau khi được điều trị đã có thể tỉnh táo được một lúc, chỉ là vị lang y đó nói bà đến quá muộn, nếu không nhất định có thể cứu sống bà .

Lúc đó trong lòng bà rất khó chịu, đặc biệt là khi nghĩ đến con gái, rõ ràng đã tìm được người thân, nhưng bà lại có ý nghĩ không muốn sống tiếp, cũng căn bản không tự cứu mình.

Giờ đây con gái khỏe mạnh, bà cũng khỏe mạnh, chỉ có mẹ là sức khỏe không tốt, bà nghĩ nên đưa mẹ đi khám.

Đúng vậy, vị lang y đó lúc đó rất chắc chắn, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.

"Mẹ, mẹ sao vậy?"

Hôm nay cậu cả nói muốn dẫn bọn họ đi dạo phố, Thẩm Ngưng Sơ chuẩn bị xong đến gọi mẹ thì phát hiện bà đang ngồi trên mép giường ngẩn người, vẻ mặt trầm ngâm như có chuyện gì lớn xảy ra, cô vội vàng đi tới nắm lấy tay mẹ hỏi han.

Trần Uyển Trân thấy con gái vào nhà, lúc này mới ổn định lại tinh thần, nắm lấy tay con gái: "Tiểu Sơ, con còn nhớ chuyện mẹ kể cho con nghe về giấc mơ lần trước không?"

Thẩm Ngưng Sơ hỏi: "Mẹ, mẹ lại mơ thấy gì sao?"

Trần Uyển Trân mỉm cười lắc đầu, chỉ nói là nhớ lại một số chuyện lúc trước, lúc trước bà còn mơ thấy mình tìm được cha mẹ ruột, chỉ là lúc đó bà còn chưa tin lắm, nên cứ tưởng là mơ, bây giờ thật sự đã trở về, nên bà cảm thấy trong mơ còn có một số chuyện là thật.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 64



Ví dụ như bà còn mơ thấy sức khỏe của mẹ sẽ dần dần rất kém, có thể rất khó vượt qua mùa đông năm nay, đương nhiên là bà không nỡ xa mẹ, nhưng phải nói với người nhà như thế nào, tuy rằng nhìn ra được cả nhà đều thật lòng yêu thương hai mẹ con, nhưng chuyện này nói ra thật sự rất khó tin.

Liệu cha mẹ có tin không?

Thẩm Ngưng Sơ nghe xong sắc mặt nghiêm trọng, cô trăm phần trăm tin tưởng mẹ mình, hỏi: "Mẹ muốn đưa bà ngoại đi khám sức khỏe toàn diện sao?"

"Không phải, mẹ quen một vị lang y, ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại con." Hiện tại triệu chứng của mẹ bà giống hệt như tình trạng ban đầu của bà ở kiếp trước, vị lang y kia đã nói, nếu không nặng thêm thì hoàn toàn có thể chữa khỏi.

Thẩm Ngưng Sơ nghe vậy mừng rỡ, chỉ cần có thể chữa khỏi thì mẹ còn lo lắng gì nữa? "Vậy chúng ta đưa bà ngoại đi khám bệnh."

Trần Uyển Trân nói: "Bệnh của bà ngoại con cần có người đi cùng, ít nhất cũng phải nửa tháng, nếu đi thì mẹ phải ở bên cạnh bà ngoại con, Tiểu Sơ con mới về..." Bà lo lắng con gái mới đến môi Tr**ng X* lạ không quen.

Nghe mẹ nói vậy, trong lòng Thẩm Ngưng Sơ dâng lên một cảm giác vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, mẹ vẫn xem cô như trẻ con mà.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mà. Hơn nữa, ông ngoại, cậu, anh họ đều đối xử với chúng ta rất tốt.” Trở về bên cạnh người thân của mình, sao cô có thể không quen được chứ.

Có được sự ủng hộ của con gái, trong lòng Trần Uyển Trân cũng kiên định hơn rất nhiều. Nhân lúc bác sĩ quân y đến kiểm tra cho mẹ, bà đem những gì mình biết nói với bố mẹ.

Sức khỏe của vợ luôn là điều Trần Quý Uyên quan tâm nhất. Nghe con gái nói quen biết một vị bác sĩ giỏi, ông không hề nghi ngờ, chỉ hỏi một câu: “A Trân, con nói thật chứ?” Dù sao thì từ sau lần sinh khó đó, sức khỏe của vợ ông vẫn luôn yếu ớt, may mà vẫn luôn dùng thuốc bổ dưỡng nên không có vấn đề gì lớn.

Thế nhưng cách đây không lâu, Trần Tố đến tìm ông, muốn ông sắp xếp cho Tống Thành từ nhà máy cơ khí huyện trở về, ông không đồng ý. Kết quả là Trần Tố bất chấp trời mưa chạy ra ngoài, vợ ông lo nó bị ướt nên đi đưa ô cho nó, kết quả là bị dính mưa.

Từ đó về sau, sức khỏe của bà ấy ngày càng kém đi trông thấy. Hơn nữa, từ đó về sau, bà ấy thường xuyên mất ngủ, ngủ không ngon giấc, hay gặp ác mộng, tinh thần sa sút rất nhiều. Bác sĩ cũng đã kiểm tra nhưng không tìm ra nguyên nhân.

Bây giờ nghe con gái nói như vậy, trong lòng Trần Quý Uyên lại le lói một tia hy vọng.

Thế nhưng, nghe con gái nói vị bác sĩ kia ở ngoại ô, hơn nữa còn có chút đặc biệt. Vì vấn đề thành phần gia đình, ông ấy bị điều từ Bắc Kinh xuống, ngày thường còn phải lao động học tập ở nông trường.

Nếu muốn đi thì chắc chỉ có thể ở lại đó, đợi chữa khỏi bệnh mới có thể quay về.

Bên nông trường cũng có một khu nhà ở, ở đó Trần Quý Uyên cũng không lo lắng, những thứ này đều có thể sắp xếp được.

Thế nhưng con gái mới trở về chưa được hưởng phúc nào đã phải đến ngoại ô, Trần Quý Uyên cảm thấy có lỗi với con gái.

Nhưng tình hình trong nhà là ai cũng không thể rời khỏi vị trí của mình quá lâu, nếu để người khác đi cùng vợ, ông càng không yên tâm.

Từ khi biết được chuyện con gái bị đánh tráo năm xưa, Trần Quý Uyên càng thêm cẩn thận.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 65



Nghe bố nói vậy, trong lòng Trần Uyển Trân mềm nhũn, đây là sự quan tâm mà trước đây bà chưa từng có được.

“Bố, có thể ở bên cạnh bố mẹ chính là niềm hạnh phúc của con. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh, gia đình chúng ta được ở bên nhau chính là hạnh phúc rồi.” Bà nhớ kiếp trước, mẹ mất, bà cũng lâm bệnh, bố như già đi rất nhiều, sau này còn vì tự trách mà ngã bệnh.

Gia đình đoàn tụ chưa được bao lâu lại phải chịu cảnh chia ly, đây là điều mà Trần Uyển Trân không muốn nhìn thấy nhất.

Trần Quý Uyên cảm thấy đây là những lời nói ấm áp nhất mà ông từng được nghe, gia đình được ở bên nhau chính là hạnh phúc, đây mới thực sự là một gia đình.

Ông đỏ hoe đôi mắt, nhẹ nhàng vỗ vai con gái: “A Trân, bố cảm ơn con.” Cảm ơn con không so đo hiềm khích trước đây mà bằng lòng tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này.

Trong lòng ông càng thêm kiên định, phần đời còn lại nhất định phải bù đắp cho con gái và cháu gái gấp bội, bù đắp tất cả tình yêu thương mà ông chưa từng dành cho họ.

Lúc này, trong lòng Trần Uyển Trân, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, vì vậy sau khi bàn bạc với bố, cả nhà quyết định sẽ đi khám bệnh trước.

Vừa hay hôm nay Trần Cảnh An được nghỉ một ngày, anh định đích thân đưa em gái và mẹ đến đó.

Hôm nay, Trần Luật và Cố Khiếu Hành phải đến quân khu báo cáo, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Đợi đến lúc quay về mới biết em gái đi cùng bà nội đi khám bệnh.

Nhìn Thẩm Ngưng Sơ đang ở nhà, trong lòng anh ta bỗng dưng trỗi dậy tinh thần trách nhiệm của một người anh trai: “Em gái, anh ba đưa em đi dạo phố.”

Đây cũng là ý định của Trần Quý Uyên. Nhìn con gái và cháu gái chỉ mang theo một ít hành lý, trong lòng ông chua xót vô cùng. Ban đầu, ông định dẫn người đi mua quần áo, nhưng con mắt của ông già này cũng khác với người trẻ rồi. Nghe con trai nói vậy, ông vui mừng nói: “Đúng rồi, Tiểu Sơ, đi dạo phố với anh ba con đi, nhìn thấy gì thích thì cứ mua, ông ngoại trả tiền.”

Thẩm Ngưng Sơ thật ra không cảm thấy quần áo của mình ít, dù sao thì kiểu dáng quần áo thời này cũng chỉ có vậy. Nhưng trong chuyện này, cô không có quyền từ chối.

Ăn cơm trưa xong, cô đã bị Trần Luật đưa ra ngoài. Dù sao thì ý của ông ngoại và anh ba là số tiền này nhất định phải tiêu!

Trần Luật tự thân có tiền, ông nội lại cho thêm không ít, nên cứ thế dẫn Thẩm Ngưng Sơ đi thẳng đến tòa nhà bách hóa lớn nhất tỉnh.

Trong này ngoài rất nhiều loại vải hoa văn đẹp mắt, còn có cả quần áo may sẵn.

Hơn nữa, kiểu dáng quần áo may sẵn ở đây cũng gần giống với bên Hải Thành, Bắc Kinh, coi như là mặt tiền của quầy hàng may sẵn, đương nhiên giá bán cũng không rẻ, không chỉ giá cao mà còn cần phải có thêm phiếu vải tương ứng.

Thẩm Ngưng Sơ trước giờ chỉ đi dạo ở cửa hàng hợp tác xã trong huyện, nên có chút bài xích với quần áo may sẵn thời này, không ngờ đồ ở tỉnh thành lại khác như vậy.

Không nói đâu xa, chỉ riêng kiểu dáng và màu sắc hoa văn thực sự đã phong phú hơn rất nhiều.

"Em gái, em xem bộ này thế nào?", tuy Trần Luật là trai thẳng, nhưng gu thẩm mỹ vẫn rất ổn.

Chị bán hàng ở quầy may sẵn cũng là người từng trải, nhưng nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ vẫn không khỏi kinh diễm, cô gái này sao lại xinh đẹp đến vậy.

Gương mặt này dù có quấn giẻ lau cũng đẹp, huống chi là mặc lên người bộ đồ may sẵn của quầy mình, chẳng phải là nâng tầm đẳng cấp của bộ đồ sao?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 66



Bởi vì giá quần áo may sẵn luôn cao, tuy nhiều người xem rất thích, nhưng khả năng mua thì lại không có, cho nên ngày ngày chị đại trông coi quầy hàng này chỉ muốn phát rồ.

Vừa nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ, chị đại lập tức tươi cười rạng rỡ: "Cô em, anh trai em thật tinh mắt, bộ đồ này nhất định rất hợp với em." Nói rồi liền lấy bộ đồ mà Trần Luật chỉ xuống, không nói không rằng nhét vào tay Thẩm Ngưng Sơ, định bụng để cô đi thay thử.

Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp cầm chắc, chị đại đã nhiệt tình giúp cô kéo cả tấm rèm ra.

Thời buổi này, màu sắc trang phục đại diện cho quốc dân là xanh lá, xanh lam, xám, đen, nhưng con gái con đứa ai mà chẳng thích làm đẹp, nên quần áo của con gái có nhiều màu sắc hơn, nhưng vẫn là những màu truyền thống như đỏ.

Mùa hè thường thấy nhất là váy kẻ caro nhỏ, váy chấm bi hoặc váy liền màu trơn.

Đây là kiểu váy Buraji thịnh hành từ những năm 50 ở phương Bắc, nhưng trải qua ngần ấy năm đã có nhiều thay đổi, cổ áo không chỉ có cổ tròn mà còn có cổ nhọn, kiểu dáng gần giống nhau, chỉ khác nhau ở chi tiết.

Trần Luật chọn cho Thẩm Ngưng Sơ đúng là chiếc váy liền màu xanh nhạt, váy từ nách dần dần ôm gọn vào, không cần thắt lưng rườm rà, nhưng lại có thể tôn lên vòng eo thon gọn, tà váy dài chấm gót được may thêm một số nếp gấp, tà váy xòe rộng, trông có chút tiên khí.

Thẩm Ngưng Sơ vừa thay đồ xong bước ra, xung quanh dường như im phăng phắc.

Trong mắt chị đại tràn đầy kinh diễm, Trần Luật thì vô cùng tự hào, em gái mình cũng thật là xinh đẹp.

Ngay cả những người mua hàng bên cạnh cũng tạm dừng việc mua sắm mà hướng mắt về phía Thẩm Ngưng Sơ.

Nói đến màu xanh nhạt thì rất kén người mặc, người bình thường mặc màu này lên chắc chắn sẽ không đẹp, cùng lắm là nhìn hợp mắt, thế nhưng Thẩm Ngưng Sơ lại mặc ra được một khí chất khác hẳn, chị đại thật sự cảm thấy bản thân mình ít học, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lời khen nào hay hơn, chỉ biết nói "Xinh đẹp, cô mặc bộ váy này thật sự rất xinh đẹp."

Lúc này, người ở quầy hàng bên cạnh lên tiếng: "Nào phải là mặc bộ váy này mới đẹp, rõ ràng là cô gái này vốn đã xinh đẹp rồi."

Chị đại không để ý: "Vậy thì bộ váy của tôi coi như là gấm thêm hoa."

Câu này mọi người đều không phản bác, quả thật cô gái xinh đẹp thì nên mặc quần áo đẹp, nhìn cũng thấy mãn nhãn.

"Cháu gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói là cháu đã có người yêu nhé, con trai bác là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh đấy." Một bác gái mua vải đã để ý Thẩm Ngưng Sơ từ lâu, lúc nãy là chưa có thời gian bắt chuyện, bây giờ thấy người ta đi ra, nhân lúc mọi người đang khen ngợi liền chen đến trước mặt Thẩm Ngưng Sơ, sợ mình chậm chân một bước sẽ bị người ta giành mất.

Trong đám đông đã có người mở lời, mọi người cũng không còn e dè nữa.

"Nhà tôi có đứa cháu trai làm ở Cục Lương thực."

"Cháu trai tôi là công an..."

Thẩm Ngưng Sơ nào ngờ được mình chỉ mua một bộ quần áo mà lại trở thành góc mai mối trong công viên, không phải nói người thời đại 70 rất kín đáo sao?

Nhìn những chị đại nhiệt tình chen chúc về phía trước, hận không thể lôi kéo mình đi, dù cô từng trải qua nhiều việc cũng không khỏi giật mình.

“Anh Ba…”

Nghe thấy tiếng em gái, Trần Luật cũng hoàn hồn, đẩy mấy người kia ra, chen đến trước mặt em gái, dùng thân hình cao lớn che chắn cho em gái, nghiêm túc nói: “Em gái tôi còn nhỏ, chưa muốn tìm đối tượng.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 67



Anh ấy vừa nói xong, đám đông càng thêm kích động: “Bây giờ không tìm cũng không sao, có thể tìm hiểu trước mà.”

Trần Luật nói thẳng: “Tìm hiểu gì chứ, đợi đến lúc em gái tôi muốn tìm đối tượng thì con trai, cháu trai, cháu rể của mọi người đều đã lớn tuổi rồi.” Em gái anh ấy ưu tú như vậy, sao có thể coi trọng một người lớn tuổi chứ?

Một câu nói khiến mọi người nghẹn lời, nhưng lời anh trai nói cũng rất có lý, một cô gái xinh đẹp như vậy, người thích cô ấy sợ là dẫm nát cả cửa nhà, sao có thể không chọn lựa kỹ càng.

Có Trần Luật ở đây, mọi người tuy trong lòng động nhưng cũng không dám tiến lên, dù sao cũng tự rước lấy nhục.

Trần Luật cũng sợ em gái lại bị mấy bà thím này vây công nên từng bước bảo vệ cô.

————

Hai anh em vui vẻ đi dạo trong cửa hàng bách hóa, có người ở nhà suýt khóc sưng cả mắt.

Tối qua Tống Thành nhận được điện thoại, sáng sớm vội vàng chạy về nhà, lúc này mới biết chuyện lớn xảy ra trong nhà, thì ra vợ mình căn bản không phải con gái ruột của Tư lệnh Trần, thì ra lúc đó con gái ruột của Tư lệnh Trần và con gái của một nhà nông dân đã bị tráo đổi.

Mà vợ anh ta chính là con gái của nhà nông dân đó, bây giờ con gái ruột của nhà họ Trần đã trở về nhận thân.

Nhà họ Trần thậm chí còn không đích thân đến, chỉ phái một sĩ quan thông báo tình hình, sau đó nói vợ con anh sau này cũng đừng đến khu đại viện nữa.

Từ nay về sau hai nhà không còn quan hệ gì nữa.

Tống Thành cũng không để tâm, bố vợ Trần Quý Uyên của anh ta là người nổi tiếng nghiêm minh, bao năm nay ngoại trừ tiền bạc, anh không hề dựa dẫm vào nhà họ Trần nửa phần, ngay cả việc điều động công tác, Trần Quý Uyên cũng không chịu giúp đỡ.

Còn anh vợ cả kia, nói là yêu thương em gái mình, kết quả lại nhét cho anh một nhà máy thép khiến người ta làm việc đến chết, nếu không phải đến nhà máy thép đó thì chân anh ta cũng sẽ không bị gãy.

Nói đến chuyện này, Tống Thành hận nhà họ Trần thấu xương, không còn quan hệ thì thôi, cứ như ai thèm.

Nhìn thấy con gái khóc đến sưng cả mắt, Tống Thành vội vàng an ủi: “Kiều Kiều, không sao đâu, không có ông bà ngoại, con còn có ba, sau này ba sẽ không để con phải sống khổ sở nữa.”

Anh ta tưởng con gái khóc là tiếc nuối tài sản của nhà họ Trần, dù sao con cái nhà họ Trần đều thành đạt, dù ở trong quân đội hay viện nghiên cứu đều rất có thành tựu, tiền lương tự nhiên cũng cao hơn người khác, trước kia Kiều Kiều muốn gì chỉ cần tìm ông ngoại và cậu là được.

Nghe vậy, Tống Kiều càng khóc dữ dội hơn, người khác ở nhà máy thép ít nhất cũng được ba mươi lăm tệ một tháng, ba cô ta một tháng chỉ kiếm được hai mươi tệ, bản thân ông ta còn phải hút thuốc, uống rượu, số tiền còn lại cho bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng, vậy mà còn có mặt mũi nói sẽ không để cô ta sống khổ sở.

Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến việc ông ngoại và cậu không nhận mình chắc chắn là vì ba, vì ba vô dụng nên ông ngoại và cậu mới luôn không thích ông.

Bây giờ biết được mẹ cũng không phải con ruột của họ, vì không thích ba nên ngay cả cô ta, cháu gái ngoại này cũng không nhận.

Tống Kiều càng nghĩ càng tức, đột nhiên quay người lại đẩy mạnh Tống Thành: “Đều tại ông, đều tại ông vô dụng, nếu ông có bản lĩnh thì ông ngoại và cậu sao có thể tuyệt tình không nhận chúng ta như vậy.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 68



Tống Thành quả thực vô dụng, bản thân anh ta cũng biết, chẳng qua hồi trẻ dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn, ông cụ nhà anh ta lại có công lao, sau này còn cưới được con gái của Tư lệnh.

Cho dù ông cụ đã qua đời, nhưng cuộc sống của anh ta vẫn rất sung túc.

Nhưng việc vô dụng, bản thân biết là một chuyện, bị người ta nói thẳng ra lại là chuyện khác, hơn nữa lại là con gái ruột của mình, từ nhỏ anh ta đã đặc biệt yêu thương con bé này, không ngờ lại là một đứa con gái vô ơn, bây giờ còn oán trách mình.

“Tao vô dụng cũng là ba mày, nhà họ Trần ai cũng giỏi giang, nhưng đó là nhà của mày sao? Mày còn quay về được nữa không?” Sau này dù là lấy chồng hay công việc cũng phải dựa vào người ba vô dụng này thôi.

Câu nói đó càng k*ch th*ch thêm cơn giận của Tống Kiều, cô ta ngẩng phắt đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn bố mình, đáy mắt đầy tơ m.á.u giận dữ gầm lên: “Nơi đó chính là nhà của con, ông ngoại và cậu mợ đều ở đó, con lớn lên ở đại viện, con chính là người nhà họ Trần.”

Nói xong, cô ta lại đưa mắt nhìn Trần Tố: “Mẹ, ông ngoại của con chỉ có thể là Tư lệnh Trần.” Còn cái thứ nhà nông kia thì cô kiên quyết không nhận.

Nhìn dáng vẻ đau buồn của con gái, trong lòng Trần Tố càng thêm oán hận nhà họ Trần, cho dù có tráo đổi con của họ thì Kiều Kiều có lỗi gì chứ? Bọn họ lại có thể nhẫn tâm đến mức ngay cả Kiều Kiều cũng không nhận, thật quá nhẫn tâm.

Ngay cả chuyện người đó bảo bà ta hạ độc người nhà họ Trần, bà ta cũng đã do dự, chỉ dám thử trên người bà già đó, khiến bà ta càng thêm yếu ớt, tạm thời chưa muốn lấy mạng bà ta, nếu không phải nhận được bức thư đó, bà ta cũng sẽ không đi tìm người đó lấy thuốc.

Kết quả không ngờ tới, bà ta còn đang do dự có nên hạ độc hay không thì đã xảy ra chuyện này, xem ra bọn họ còn tàn nhẫn hơn cả bà ta.

Đã bọn họ đã nhẫn tâm như vậy thì cũng đừng trách bà ta, Trần Tố nắm lấy tay con gái nói: “Kiều Kiều đừng khóc, mẹ đưa con về đại viện, chúng ta đi tìm nhà họ Trần đòi lại công bằng.”

Nghe mẹ nói vậy, Tống Kiều lập tức lấy lại tinh thần, từ nhỏ cô ta đã lớn lên bên cạnh ông bà ngoại, xinh đẹp, lại biết cách dỗ dành bọn họ vui vẻ, hiện tại còn đang học đại học, còn đứa con gái mà người phụ nữ kia đưa về chỉ là một đứa con gái nhà quê, không có văn hóa, cô tin rằng chỉ cần có sự so sánh với mình, ông ngoại nhất định sẽ không thích đứa con gái nhà quê đó.

Cô ta muốn cho đứa con gái nhà quê đó biết thế nào là con gái nhà họ Trần, cũng xứng tranh giành với cô ta sao?

Trần Luật ở trong quân đội mấy năm, tiền trợ cấp của cậu gần như chưa động đến, trước đây cậu không có hứng thú với việc tiêu tiền, bây giờ có em gái rồi mới cảm nhận được niềm vui khi tiêu tiền.

Vì vậy, cậu mua sắm cũng không kiêng khem gì, riêng giày da đã mua ba đôi, nếu không phải Thẩm Ngưng Sơ ngăn cản, e rằng cậu ta đã mua hết sạch mấy quầy hàng rồi.

“Em gái, chúng ta thử đôi giày này nữa nhé.”

Bách hóa tổng hợp có năm tầng lầu, từ xe đạp, máy khâu cho đến diêm, dầu, muối, tương, dấm, trà, tất cả đều có.

Vì vậy, có thể tưởng tượng nó không hề nhỏ như trong tưởng tượng, đi dạo một vòng, chân Thẩm Ngưng Sơ đã tê cứng, nhưng Trần Luật vẫn đang rất hào hứng, tuy nhiên cũng vì nghĩ đến em gái thực sự đã mệt nên cậu đã tìm một chỗ thoáng gió ở tầng một, mượn ghế của chị bán sách bên cạnh.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 69



Sau đó, anh ấy còn mua cho Thẩm Ngưng Sơ một cây kem, bảo cô ngồi đây đợi mình, còn anh ấy lên lầu lấy những thứ chưa lấy hết xuống.

Kết quả, chỉ đi lấy đồ một lát mà Trần Luật đã mua cho Thẩm Ngưng Sơ thêm một đôi giày nữa.

Nhìn đôi giày trên tay Trần Luật, Thẩm Ngưng Sơ thật không ngờ có ngày tiêu tiền lại mệt mỏi đến vậy.

Thấy Thẩm Ngưng Sơ không nói gì, Trần Luật tưởng em gái giận, bởi vì lúc nãy em gái đã nói là không muốn mua nữa rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu làm anh trai, thật sự rất muốn chăm sóc cho em gái, nhìn thấy thứ gì hợp với em gái cũng đều muốn mua.

Kết quả em gái không nói gì khiến cậu có chút sợ hãi, tuy rằng cô em gái này nhìn qua rất xinh đẹp, cười lên càng thêm ngọt ngào đến tận đáy lòng, nhưng lúc cau mày trông vẫn hơi đáng sợ.

Cậu vội vàng cúi người xuống lấy lòng, liên tục giới thiệu về đôi giày này: “Em gái, đôi giày này khác với đôi giày vừa mua, đây là giày da dê, mềm mại thoải mái, lại thoáng khí, em đi chắc chắn sẽ không bị đau chân.” Trần Luật lặp lại nguyên văn lời của chị bán hàng lúc nãy.

Nói xong còn nhìn Thẩm Ngưng Sơ với vẻ mong chờ: “Em gái, chúng ta thử nhé?”

Nhìn dáng vẻ lấy lòng của anh trai, Thẩm Ngưng Sơ lập tức mềm lòng, tuy rằng cô thực sự không muốn mua nữa, nhưng ai có thể từ chối sự yêu thương vô hạn của anh trai chứ.

“Được.”

Nhà họ Trần gia phong nghiêm khắc, anh em lại hòa thuận, tuy mấy đứa cháu hay đấu khẩu nhưng lại không hề có nửa điểm tính toán.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, Trần Luật càng thêm thuần khiết.

Cho nên khi nhận được cái gật đầu của em gái, trong nháy mắt như đứa trẻ được cho kẹo, sự thỏa mãn và ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng.

Trần Luật vốn đang khom lưng, bây giờ trực tiếp giữ nguyên tư thế nửa ngồi xổm, tuy nhìn có vẻ không vững nhưng nhờ rèn luyện từ trường quân đội, anh ngồi xổm cứ như ngồi trên ghế.

Sau đó đưa tay nắm lấy cổ chân Thẩm Ngưng Sơ, trực tiếp giúp cô cởi giày ra, rồi thay bằng đôi giày da dê anh vừa cởi.

Đôi giày da dê đế bằng màu trắng gạo, phối với chiếc váy dài thắt eo màu xanh nhạt trên người Thẩm Ngưng Sơ, quả thực rất đẹp.

Ngay cả Thẩm Ngưng Sơ cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, bộ trang phục này vào lúc này sẽ không quá nổi bật, nhưng lại mang hơi hướng thời trang nhất định.

Trần Luật nhìn mà tấm tắc gật đầu, đẹp quá, cũng quá có cảm giác thành tựu, có em gái thật tốt.

Thẩm Ngưng Sơ ăn mặc như vậy khiến cho những người đi ngang qua cũng phải động lòng, có mấy cô gái trẻ còn vội vàng chạy lên quầy bán giày ở lầu, chẳng thèm chọn lựa mà mua ngay đôi giày da nhỏ cô đang đi.

Nhân viên bán hàng cũng không ngờ hôm nay buôn bán lại đắt hàng như vậy, nhưng trên quầy hàng tồn không nhiều, lo lắng vừa thu tiền vừa an ủi: “Đồng chí nào chưa mua được thì ngày mai quay lại nhé, ngày mai đảm bảo hàng đầy đủ.”

Thẩm Ngưng Sơ biết được tình hình này liền nảy sinh ý định làm người mẫu, như này sợ là kiếm được bộn tiền? Bất quá cũng chỉ là nghĩ thôi, bây giờ làm gì có chuyện đó!

————

Trần Quý Uyên nhìn cháu trai dẫn cháu gái ngoại ra ngoài, sau đó cũng đến đơn vị, đợi đến văn phòng vừa ngồi xuống thì Thái Hạc Chương đã đẩy cửa bước vào.

“Lão Trần.”

Trần Quý Uyên nhìn thấy người tới, trong mắt lóe lên sự vui mừng, sau đó đứng dậy nghênh đón: “Lão Thái, cậu về khi nào vậy?”

“Trưa nay mới đến.” Thái Hạc Chương là ông ngoại của Cố Khiếu Hành, năm đó ông và Trần Quý Uyên là bạn học cùng trường quân đội, sau này vợ ông cưới cũng là bạn thân.
 
Back
Top Bottom