Ngôn Tình Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 40


"Ở trong quân đội, mọi việc đều phải tự mình làm hết ạ." Vừa nói, Cố Khiếu Hành đã vo gạo và khoai lang rồi cho vào nồi.

Trần Uyển Trân thấy cậu làm thuần thục, không giống như đang khách sáo nên cũng không ngăn cản nữa. Hai người bận rộn trong bếp, trông thật hài hòa.

Hôm nay, Thẩm Ngưng Sơ cũng dậy khá sớm, nhưng sau khi tỉnh giấc, cô vẫn chưa vội vàng ra khỏi giường. Sau đó, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ và Cố Khiếu Hành.

Tối qua, cô giúp Cẩm Tú chuẩn bị đồ cho lễ đính hôn đến tận khuya, về đến nhà mệt mỏi đến mức không thể mở nổi mắt, hoàn toàn quên mất chuyện Cố Khiếu Hành chưa rời đi.

Giờ ngủ một giấc, đầu óc đã tỉnh táo hơn, cô cảm thấy việc Cố Khiếu Hành ở lại là vô cùng kỳ lạ. Chỉ là đưa tiền trợ cấp thôi, có cần phải nhiệt tình đến mức này không? Cô nhớ trước đây, vị lữ trưởng họ Tống kia đưa tiền xong là đi ngay, còn Cố Khiếu Hành này thì cứ như là đến thăm người thân vậy?

Tất nhiên, điều kỳ lạ còn có cả nhà họ Trần. Hôm qua, cô đã phát hiện ra nhà họ Trần chắc chắn đang che giấu một bí mật nào đó mà cô không biết, hơn nữa bí mật này có liên quan đến cô hoặc mẹ.

Chuyện Vương Đại Hoa nói dối hôm qua chắc chắn có liên quan đến bí mật này.

Nhưng rốt cuộc là bí mật gì?

Cô chợt nhớ đến bức tranh đã nhìn thấy ở nhà nghỉ kia, chẳng lẽ có liên quan đến vị lữ trưởng họ Tống? Thời buổi này không thịnh hành chuyện yêu đương, rất nhiều cuộc hôn nhân là do người khác giới thiệu, sau một thời gian ngắn tìm hiểu rồi tiến đến hôn nhân.

Vậy chẳng lẽ Cố Khiếu Hành đến đây là để thay...

"Tiểu Sơ dậy rồi à?" Trần Uyển Trân bước vào phòng thì thấy con gái đang ngồi trên giường ngẩn người, bèn bước đến hỏi han một cách dịu dàng: "Có phải trời nóng quá nên con ngủ không ngon không?"

Thấy mẹ bước vào, trong lòng Thẩm Ngưng Sơ bất chợt dâng lên một nỗi luyến tiếc, cô liền nhân cơ hội đó nhào vào lòng mẹ làm nũng: "Không phải ạ, con nghe tiếng mẹ nên tỉnh dậy đấy."

Trần Uyển Trân ôm lấy cô con gái nhào vào lòng mình, tuy còn ngái ngủ nhưng vẫn xinh đẹp đến lạ thường. Thực ra, con bé không giống bà cũng chẳng giống Bách Bình là bao, nét đẹp của con bé rất thanh tao, nhưng tính cách lại rất kiên cường. Bà rất may mắn khi gặp được chồng, ông ấy đã cho bà một cô con gái ngoan ngoãn như vậy.

Bố mẹ chắc sẽ thích Tiểu Sơ lắm nhỉ? Cô hít một hơi thật sâu, chắc chắn là sẽ thích, Tiểu Sơ của bà tốt như vậy cơ mà.

"Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?" Thẩm Ngưng Sơ nhìn mẹ, ánh mắt mẹ nhìn cô rất dịu dàng nhưng trong mắt hình như có chuyện.

Trần Uyển Trân không ngờ con gái đã nhìn ra bà có chuyện muốn nói, bèn gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Sơ, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nói với con..."

Trần Uyển Trân còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một tiếng gọi gấp gáp: "Chị dâu, chị dâu có nhà không?"

Trần Uyển Trân nghe tiếng gọi vội vàng đáp lại rồi đứng dậy đi ra cửa: "Ơi!"

Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ ra ngoài, cũng nhanh chóng đứng dậy thay quần áo đuổi theo.

Người gọi ngoài cửa là đại đội trưởng dân quân Ngô Quân, vì nguyên nhân Thẩm Bách Bình hy sinh, những năm nay ông cũng rất quan tâm đến hai mẹ con.

Trần Uyển Trân nhìn Ngô Quân mặt mày hốt hoảng hỏi: "Đội trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?"

Ngô Quân vào sân, thấy Cố Khiếu Hành mặc quân phục vẫn chưa rời đi, thở phào nhẹ nhõm: "Đồng chí quân nhân này vẫn chưa đi là tốt rồi."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 41


"Chú Ngô, có chuyện gì vậy ạ?"

"Dì Trần, có chuyện gì vậy?"

Thẩm Ngưng Sơ từ trong nhà đi ra, Cố Khiếu Hành cũng từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời Ngô Quân nói đều đồng thanh hỏi.

Lúc này nhân viên công an còn thiếu, đội dân quân cũng đảm nhiệm một phần công việc của công an, chủ yếu là hỗ trợ các thôn duy trì trị an trong thôn, thông thường một đội dân quân quản lý mấy thôn, cho nên đội dân quân thường đặt tại văn phòng công xã.

Công xã cách thôn Đại Hà khoảng mười dặm đường, Ngô Quân nhận được điện thoại của công an huyện, cúp điện thoại xong liền đạp xe đạp đến.

Vì trời chưa sáng rõ, mới đi khỏi công xã không xa đã bị ngã một cái, trên người dính đầy tro bụi không nói, còn toát mồ hôi hột.

Đến sân, ông trước tiên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán rồi mới hỏi: "Chị dâu, hôm qua hai người đến nhà Trần Đại Dũng đòi tiền, không có sử dụng hành vi bạo lực gì chứ?" Ông tin tưởng Uyển Trân và Tiểu Sơ tuyệt đối sẽ không động tay động chân, nhưng đồng chí giải phóng quân thì không chắc, chỉ sợ Trần Đại Dũng nắm lấy chuyện này vu oan giá họa cho hai mẹ con.

Trần Uyển Trân nghe vậy khó hiểu lắc đầu: "Không có, đội trưởng Ngô, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Ngô Quân nói: "Sáng nay tôi nhận được điện thoại của công an huyện, hỏi địa chỉ nhà chị, nói là có việc muốn đến tìm chị tìm hiểu một số tình hình."

Ban đầu ông còn thấy lạ công an huyện có chuyện gì mà lại tìm Trần Uyển Trân, kết quả vừa cúp điện thoại, Lưu Kiến Thiết trong đội liền nói phỏng chừng là nhà họ Trần đi báo công an, Lưu Kiến Thiết là người thôn Đại Hà, đối với chuyện trong thôn cũng hiểu rõ hơn.

Ông gặng hỏi kỹ càng mới biết được hôm qua đồng chí giải phóng quân đến đưa tiền trợ cấp đã giúp Trần Uyển Trân lấy lại số tiền mà nhà họ Trần đã cướp đi trong những năm qua.

Sau khi bọn họ rời đi, nhà họ Trần đã náo loạn một hồi lâu, nghe nói sau đó cả nhà còn đánh nhau, con trai cả của Trần Đại Dũng là Trần Thủy Vượng thậm chí còn không ăn cơm tối mà đạp xe đạp bỏ đi, nói là muốn tìm người đến bắt Trần Uyển Trân, còn Trần Đại Dũng thì uống rượu say, mượn rượu làm càn nói lời cay độc muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Trần Uyển Trân.

Lúc đó Lưu Kiến Thiết về nhà đưa tiền cho bố mẹ, vừa hay nghe thấy, đối với người nhà liệt sĩ, đội dân quân bọn họ đương nhiên có trách nhiệm, lập tức quát lớn nhà họ Trần, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa liền gào lên rằng con trai cả của bọn họ đã đi báo công an rồi, nói muốn bắt Trần Uyển Trân cái đứa con gái bất hiếu này.

Ngô Quân biết tính cách của Trần Uyển Trân, bà là người nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, miệng lưỡi lại vụng về, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa lại là bố mẹ của bà, nếu không có ai bênh vực, chỉ sợ cái gì cũng để mặc cho nhà họ Trần nói.

Nhỡ đâu bên phía công an không hiểu rõ tình hình, nói mấy lời nặng lời khiến bà sợ hãi.

Cho nên ông mới vội vàng chạy đến đây, năm đó ông và Bách Bình là bạn học, trước kia nhà ông nghèo, giày bông mùa đông bị hỏng, lạnh đến mức chân không đứng vững, Bách Bình lại đưa đôi giày bông mới của mình cho ông, ơn huệ này ông ghi nhớ cả đời.

Bây giờ Bách Bình không còn nữa, ông nếu còn chút lương tâm thì tuyệt đối sẽ không để vợ con của Bách Bình bị người khác bắt nạt.

May thay là đồng chí quân giải phóng hôm qua giúp đỡ vẫn còn ở đây, trong lòng ông Ngô Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc đó có mình và đồng chí quân giải phóng ở đây, chắc chắn Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa không dám nói nhăng nói cuội.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 42


Trần Uyển Trân nghe Ngô Quân nói xong thì theo bản năng nhìn về phía Cố Khiếu Hành, "Đồng chí Cố, bây giờ công an muốn tìm dì, chúng ta có phải là không thể đi được không?". Hiện tại bà không sợ Trần Đại Dũng bọn họ, nhưng sợ làm lỡ việc chính.

Cố Khiếu Hành nói: "Không sao, chỉ là tìm hiểu tình hình một chút, tìm hiểu xong chúng ta đi cũng không muộn." Chuyện vu cáo ở đây chỉ cần mấy câu là nói rõ ràng, cũng không trì hoãn việc gì.

"Chị dâu, hai người muốn đi?"

Trần Uyển Trân gật đầu: "Muốn đi thành phố một chuyến, vừa hay đi nhờ xe đồng chí Cố."

Ngô Quân cũng không hỏi cô đi thành phố làm gì, chỉ nói: "Vậy thì tiện rồi, nếu không còn phải chuyển xe mấy lần, phiền phức."

"Đội trưởng Ngô ăn cơm chưa?" Trần Uyển Trân nhìn trời vừa sáng Ngô Quân đã đến, chắc là chưa ăn cơm.

Nghe vậy Ngô Quân mới gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng nói: "Vẫn chưa."

"Vậy thì ở lại ăn sáng, vừa hay hôm nay là đồng chí Cố làm bữa sáng."

Ngô Quân cũng không khách sáo, nếu là ngày thường chắc chắn ông sẽ không ở lại ăn cơm, thậm chí sẽ không vào sân, dù sao Vãn Trân không chỉ là vợ của bạn học, mà còn là quả phụ, trời chưa sáng ông đã xuất hiện ở nhà cô, không tốt cho thanh danh của cô.

Nhưng hôm nay có đồng chí quân giải phóng trẻ tuổi này thì khác, trong nhà có đàn ông rồi, ông tự nhiên cũng không lo lắng, vì vậy cười hì hì: "Được, vậy tôi xin phép quấy rầy."

Trần Uyển Trân cười lắc đầu: "Đội trưởng Ngô, ông nói gì vậy, ông vội vàng đến đây cũng là lo lắng cho tôi và Tiểu Sơ bị người ta bắt nạt, một bữa sáng là phải."

Ngô Quân nói: "Tôi là đội trưởng dân quân bảo vệ xã viên đoàn kết an ninh cũng là điều nên làm."

Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ ở trong sân dọn bàn, nên đi theo Cố Khiếu Hành vào bếp, phát hiện nồi cháo khoai lang đỏ ninh đã "ục ục" bốc mùi thơm, bên cạnh còn có bánh hành nướng, nghĩ đến lời mẹ nói lúc nãy, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, lại nhìn về phía Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành nhận ra ánh mắt của cô, cũng nhìn về phía cô.

"Sao nào? Đồng chí Thẩm Ngưng Sơ nhận xét một chút về bữa sáng hôm nay đi?"

Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành không nói, mà hỏi vấn đề mà cô tò mò: "Anh ở nhà chúng tôi có phải là có nhiệm vụ gì không?" Trên TV hình như là diễn như vậy.

Nhưng nghĩ lại có thể điều động quân nhân sẽ không phải là nhiệm vụ bí mật gì, có thể là vì cha cô cũng là quân nhân, mặc dù cô không hiểu Cố Khiếu Hành rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể nhìn ra anh không có ác ý, lại nói năng cẩn thận nói: "Nếu là bí mật thì coi như em chưa hỏi."

Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt hạnh, đôi mắt ngây thơ lại thận trọng, khiến người ta nhìn mà mềm lòng.

Cố Khiếu Hành "phụt" một tiếng bật cười, phải nói là rất nhiều động tác nhỏ vô thức của Thẩm Ngưng Sơ rất giống người nhà họ Trần, huyết thống thật sự rất thần kỳ, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp, nhưng cô vừa nhìn đã biết là con nhà họ Trần, trên người mang theo sự lanh lợi đặc trưng của người nhà họ Trần.

Nếu ông bà nội Trần nhìn thấy cô chắc chắn sẽ vui mừng phát điên, khoảnh khắc này Cố Khiếu Hành ghen tị với Trần Luật bao nhiêu thì chính anh cũng không nói rõ được.

Cái loại đức hạnh như Trần Luật, đột nhiên có đứa em gái ngoan ngoãn này, sau này cả đại viện đều có thứ để anh ta khoe khoang.

"Ừm, đúng là có nhiệm vụ, tuy không phải bí mật, nhưng bây giờ tôi không thể nói cho em biết, lát nữa dì Trần sẽ nói cho em." Đối với cô mà nói anh vẫn luôn là người ngoài, sao có thể nói cho cô biết, bọn họ lập tức phải vào thành phố tìm người thân chứ?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 43


Thẩm Ngưng Sơ thấy anh thần thần bí bí, trong lòng đã khẳng định suy đoán của mình, còn có lời mẹ chưa nói hết lúc nãy, nhiệm vụ này chắc là có liên quan đến chuyện mẹ muốn nói với cô.

Cô nhịn không được tò mò: "Có phải là có liên quan đến mẹ em không?" Chẳng lẽ Lữ đoàn trưởng Tống đoàn trưởng thật sự muốn cầu hôn mẹ cô?

Cố Khiếu Hành nhướng mày, cô gái này thật sự rất thông minh.

Thái độ này của anh khiến Thẩm Ngưng Sơ cho rằng mình đã đoán đúng, mẹ cô mới ba mươi mấy tuổi, sợ bị người ta bắt nạt nên không đi bước nữa, bây giờ cô đã lớn, sắp đi làm rồi, thật ra cô rất vui khi thấy mẹ mình như vậy.

Chỉ là trong lòng vẫn còn chút không nỡ, nhưng chỉ cần mẹ hạnh phúc thì cô cũng vui, chẳng phải mục đích ban đầu của cô là vậy sao?

Cố Khiếu Hành nhìn bóng lưng cô bé ảm đạm, thầm nghĩ chẳng lẽ cô bé tưởng dì Trần nhận người thân rồi sẽ không cần cô nữa? Hay là lo lắng gia đình mới sẽ bài xích cô? Anh bỗng nhiên có chút đau lòng cho cô gái này, giúp cô ấy pha nước rửa mặt, đặt lên giá rồi dịu dàng an ủi: “Chúng ta đều sẽ đối xử tốt với em.” Cho dù Trần Luật là anh trai không làm gì, chẳng phải vẫn còn anh sao?

“Đối xử tốt với mẹ em là được rồi.”

Câu nói này khiến Cố Khiếu Hành đau lòng, định nói gì đó thì Trần Uyển Trân đã vào bếp.

“Dì dọn bàn xong rồi, đồng chí Cố mau ra ngoài ngồi đi, bận rộn cả buổi sáng rồi, để dì dọn cơm là được.”

Giọng Trần Uyển Trân vang lên, Cố Khiếu Hành nhìn Thẩm Ngưng Sơ một cái, thấy cô không khóc mới quay người đi về phía bếp lò: “Không sao, con giúp dì bê cơm.”

————

“Kiều Ngọc, chị đi đâu đấy?” Trịnh Lệ vừa mới dậy đã thấy Lâm Kiều Ngọc nhà bên cạnh vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Kiều Ngọc thấy là Trịnh Lệ mới đi tới cửa sân nhà cô ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi đi tìm Xuân Tú, tiện thể nói với chú ba một tiếng, hình như công an thành phố đến tìm Uyển Trân.”

“Chuyện gì vậy?” Trịnh Lệ lo lắng hỏi.

Lâm Kiều Ngọc bèn đem chuyện chồng mình sáng sớm đi gánh nước ở giếng cổ nghe được kể lại cho Trịnh Lệ nghe.

Trịnh Lệ nghe xong vội vàng che miệng: “Sao? Là Trần Đại Dũng đi báo công an?”

Lâm Kiều Ngọc lắc đầu: “Chắc là vậy, đội trưởng Ngô cũng đến, tôi phải đi nói với chú Ba một tiếng, kẻo công an đồng chí không hiểu rõ sự thật, oan uổng cho Uyển Trân.”

Trịnh Lệ tức giận không thôi: “Nhà họ Trần sao lại ác độc như vậy, đây rõ ràng là không cho Uyển Trân đường sống mà.” Cha mẹ ruột báo công an bắt con gái mình, đây chẳng phải là cố ý phá hoại danh tiếng của Uyển Trân sao? Tiểu Sơ còn là con gái lớn, như vậy còn cho cháu gái tìm chồng nữa hay không?

Lâm Kiều Ngọc cũng tức giận, xua tay không muốn nói chuyện nhà họ Trần nữa.

“Ông già, ông già…” Phùng Mai Hoa định ra vườn hái ít rau dại nấu cháo ngô, kết quả vừa ra khỏi cửa đã nghe được lời Lâm Kiều Ngọc và Trịnh Lệ nói, cũng không hái rau nữa, vội vàng về nhà tìm chồng.

“Sáng sớm tinh mơ đã kêu hồn ai đấy.” Trần Đại Dũng tối qua uống rượu giải sầu, lúc này vẫn chưa tỉnh rượu, nghĩ đến việc bị Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ lấy đi tám trăm đồng, sắc mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

Nghe thấy tiếng Phùng Mai Hoa càng không có chút kiên nhẫn nào.

Phùng Mai Hoa cũng không giận, thậm chí còn nịnh nọt cười nói: “Ông già, Tố Tố của chúng ta báo thù cho chúng ta rồi.”

“Ý gì?”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 44


Phùng Mai Hoa vội vàng đem những lời vừa nghe được kể lại cho ông chồng nghe.

Trần Đại Dũng nghe xong lập tức bật dậy khỏi giường, đầu óc cũng không còn choáng váng nữa, đứng trong phòng đi qua đi lại, “Tốt, tốt lắm, năm đó đổi Tố Tố đi hưởng phúc quả nhiên là đổi đúng rồi, con bé này thật có hiếu…” Nói đến đây ông ta đột nhiên dừng lại, “Không đúng, sao Tố Tố biết chúng ta bị đứa con gái bất hiếu kia bắt nạt?”

Phùng Mai Hoa nói: “Ông đúng là uống đến hồ đồ rồi, Trần Vượng hôm qua không phải muốn lên thị trấn sao? Tôi đưa số điện thoại của Tố Tố cho nó, để nó gọi điện thoại cho Tố Tố.”

“… Bà đúng là đồ ngu ngốc, bà nói chuyện này cho Trần Vượng biết, đến lúc đó càng ngày càng nhiều người biết, thân phận của Tố Tố bị bại lộ thì phải làm sao?” Trần Đại Dũng nói xong nắm chặt tay, bà vợ ngốc nghếch này, bây giờ bị Vương Đại Hoa biết đã đủ nhức đầu rồi, bà ta còn muốn cả làng đều biết hay sao?

Phùng Mai Hoa lại không cho là vậy, hừ lạnh một tiếng: “Ông tưởng tôi không biết sao? Tôi không nói lý do thật sự cho Trần Vượng, tôi chỉ bảo nó gọi điện thoại cho Tố Tố, nói là chúng ta bị con nhỏ kia dẫn người đến bắt nạt.” Như vậy Tố Tố biết chuyện sẽ biết cách xử lý.

“Thằng cả xưa nay vẫn luôn răm rắp nghe lời chúng ta, mình nói gì nó nghe nấy, cũng chẳng hỏi han nhiều, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, điểm này thì thằng ba không bằng, thằng ba lắm trò lắm.”

Nghe xong, sắc mặt Trần Đại Dũng mới tốt hơn chút, thằng cả đúng là óc gỗ, không nghĩ nhiều được: “Vậy làm sao để đảm bảo công an bắt người rồi sẽ không thả ra?”

Phùng Mai Hoa cười toe toét: “Ông già này, ông quên mất cái nhà nuôi lớn Tố Tố là người thế nào rồi à? Đó chính là nhà thủ trưởng lớn đấy, Tố Tố nhà ta là con gái của thủ trưởng lớn, chỉ cần kiếm đại một cái cớ thì mấy tên công an nhỏ nhoi ở cái huyện này có dám thả người không?”

Trần Đại Dũng nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam độc ác: “Được, chúng ta phải làm cho Tố Tố không thể mềm lòng, cứ để công an b.ắ.n c.h.ế.t con ranh c.h.ế.t tiệt đó đi.”

Phùng Mai Hoa không nói gì, chuyện này bà ta tin con gái có dự tính riêng, “Ông già, chúng ta cũng lén đi xem thử, nếu công an trực tiếp bắt người đi, thừa lúc hỗn loạn chúng ta chưa biết chừng còn có thể lấy lại được số tiền hôm qua Uông Đệ lấy đi.” “Con bé c.h.ế.t tiệt Thẩm Ngưng Sơ không có mẹ chắc chắn cũng sẽ hoảng loạn, đâu còn tâm trí đâu mà để ý, cho dù sau này có điều tra, người đông miệng lưỡi thế ai biết được là chúng ta lấy.”

“Đi, đi ngay bây giờ.”

————

Trần Cảnh An và Trần Luật đến huyện Ninh, đi thẳng đến công an huyện, họ muốn đón người thân về nhà, đương nhiên cũng không thể bỏ qua những kẻ gây ra tội ác.

Công an huyện nghe nói là tráo con, lại còn tráo con của nhà thủ trưởng, mọi người đều lập tức hăng hái hẳn lên, nhưng mọi người đều không quen thuộc Đại Hà thôn, chỉ có thể liên hệ với dân quân tự vệ xã trước.

Hẹn với người của dân quân tự vệ xã đến xã, sẽ có đại đội trưởng dân quân dẫn họ đi tìm người.

Ngô Quân đi Đại Hà thôn trước, Lưu Kiến Thiết với tư cách là đội phó dẫn đường cho công an và Trần Cảnh An.

Lưu Kiến Thiết là người khéo ăn nói, nhận được nhiệm vụ của đại đội trưởng, gặp người ta trước tiên là nhiệt tình chào hỏi một phen, sau đó lên xe Trần Cảnh An lái.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 45


Trên xe biết được cục trưởng cục công an đang ngồi bên cạnh mình, nghĩ thầm nhà Trần Đại Dũng này thật sự quá tàn nhẫn, rốt cuộc đã tố cáo những chuyện xấu xa gì mà ngay cả cục trưởng cũng phải kinh động?

Anh ta nghĩ đến việc mẹ mình nói với mình về cuộc sống trước đây của dì Uyển Trân ở nhà, nhất thời phẫn nộ, nhân cơ hội nói chuyện phiếm liền bắt chuyện với mọi người trên xe.

Trần Cảnh An muốn nghe mọi chuyện về em gái ở đây, nghe Lưu Kiến Thiết nói đến em gái tự nhiên không ngăn cản mà còn bảo anh ta nói tiếp.

Có anh ta lên tiếng, Lưu Kiến Thiết biết anh ta là một lãnh đạo lớn, vậy thì không giấu giếm gì nữa, những năm qua Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa đối xử tệ bạc với Trần Uyển Trân có thể nói là không bút nào tả xiết.

Ví dụ như khi còn nhỏ không nấu cơm xong thì nhốt vào đánh đập, giữa mùa đông rét mướt, Trần Uyển Trân chưa đầy mười tuổi đã phải giặt quần áo cho cả nhà ở ven sông.

Bởi vì cô bé cao lên làm rách quần áo mà còn bị đánh cho một trận.

Thậm dì Uyển Trân còn chưa đầy mười sáu tuổi, bọn họ đã muốn bán bà cho một lão góa vợ độc nhãn, lão góa vợ đó vì mất một con mắt, tính tình hung bạo, người vợ trước vì không chịu nổi sự đánh đập của ông ta đã nhảy sông tự tử, đến cả bà mối cũng không muốn giới thiệu ai cho loại người này.

Vậy mà nhà họ Trần vì tiền lại định bán con gái ruột của mình đi, cha dượng mẹ kế cũng không đến mức nhẫn tâm như vậy.

Nếu không phải anh Thẩm về thăm người thân, gặp dì chuẩn bị nhảy sông tự tử, cứu người rồi lại tìm hiểu tình hình, sau đó mới cưới bà, sợ rằng mộ của bà đã mọc đầy cỏ, cha mẹ như vậy mà sau khi anh Thẩm hy sinh lại còn tranh giành tiền trợ cấp.

Bà chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình, có gì sai chứ?

Lưu Kiến Thiết hy vọng các vị lãnh đạo hãy nghe cho rõ, cha mẹ như vậy thì đối xử với con gái sao có thể tốt được, cho nên những lời tố cáo đó không thể tin được.

Những lời này nghe vào tai Trần Cảnh An và Trần Luật thật sự rất khó chịu, Trần Cảnh An lái xe, hai tay nắm chặt vô lăng, biết được những gì em gái phải chịu đựng từ nhỏ, trái tim anh ta như nhỏ máu, sự lạnh lẽo trong mắt anh ta lan thẳng đến tận đáy lòng, bọn họ sao có thể làm vậy chứ.

Trần Luật đã đoán được hoàn cảnh của cô út sẽ không tốt đẹp gì, nhưng không ngờ tình hình còn tồi tệ hơn anh nghĩ, khoảnh khắc này, anh muốn bọn họ c.h.ế.t đi được.

Lưu Kiến Thiết cũng là người lanh lẹ, nhận thấy bầu không khí trên xe có chút lạnh lẽo, bèn không nói thêm lời nào nữa, tin rằng các vị lãnh đạo đều sáng suốt, sẽ không oan uổng người tốt đâu.

Rất nhanh sau đó, cả đoàn người đã vào đến thôn Đại Hà, lúc này trời đã sáng rõ, loa phát thanh của thôn cũng đã vang lên.

Vùng Dung Thành này có hệ thống thủy lợi phát triển, cuối tháng Tám cũng là lúc lúa trĩu bông, nhìn ra xa ngoài cánh đồng lúa hai bên đường đều là những bông lúa chín vàng.

Khói bếp từ các nhà trong thôn bay lên nghi ngút, hiện lên một khung cảnh yên bình, chỉ có điều duy nhất là thi thoảng có vài người đi ngang qua dường như không có thiện cảm với họ, nhưng Trần Cảnh An và Trần Luật đều không để tâm đến tình hình trong thôn, cứ thế lái xe thẳng đến trước cửa nhà Trần Uyển Trân theo hướng Lưu Kiến Thiết chỉ.

Lúc này trong sân nhà Trần Uyển Trân cũng đã tụ tập không ít người, mọi người túm năm tụm ba an ủi Trần Uyển Trân: “Uyển Trân, lát nữa chúng tôi sẽ làm chứng cho cô, các người chỉ là lấy lại đồ của mình thôi.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 46


“Đúng vậy, đồng chí công an cũng không thể oan uổng người tốt được.”

“...”

Đúng lúc này, có người hớt hải chạy đến: “Đồng chí công an huyện đến rồi.”

Vừa dứt lời, xe của Trần Cảnh An và công an huyện đã dừng trước cửa.

Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa trốn trong chỗ tối nghe thấy tiếng động, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, hớn hở chờ xem Trần Uyển Trân bị công an bắt đi, đến lúc đó xem còn ai giúp đỡ Trần Uyển Trân nữa.

Còn tên mặc quân phục kia cũng không đáng sợ, một tên lính quèn mà cũng dám đắc tội với cả thủ trưởng sao?

Thế nhưng hai người bọn họ chẳng những không đợi được cảnh công an bắt người, ngược lại còn nghe thấy một giọng nói vừa thân thiết vừa xa lạ lại vừa kích động: “Cô út, con đến đón cô và em gái về nhà.”

Cái gì? Cô út nào? Về nhà nào?

Tiếng gọi “cô út” này khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là những người vội vàng đến giúp Trần Uyển Trân làm chứng.

Cô út nào? Mọi người nhìn Trần Luật vẫn mặc quân phục, dáng vẻ lại vô cùng đoan chính, tò mò không biết tự dưng nhà Trần Đại Dũng từ bao giờ lại có thêm một đứa con trai ưu tú như vậy.

Chỉ là đứa con trai tài giỏi như vậy sao không đi tìm Trần Đại Dũng mà lại đi tìm Trần Uyển Trân?

Trần Uyển Trân nhìn Trần Luật, bà nhận ra đứa cháu trai này, trong sách sau khi bà trở về nhà họ Trần thì người cháu trai này là người nhiệt tình nhất, vốn đang phục vụ ở Tây Thành, nghe nói bà về liền lập tức lái xe từ Tây Thành về suốt đêm.

Sau này, khi sức khỏe của bà không tốt, đứa cháu trai này còn mua cho bà rất nhiều thuốc bổ, hơn nữa đứa nhỏ này lại đặc biệt ưu tú, chỉ là không ngờ một người ưu tú như vậy lại gặp phải tai nạn trong một lần huấn luyện, rơi xuống vực, ra đi từ rất sớm.

Trần Uyển Trân nhìn thấy Trần Luật một lần nữa, trong lòng vô cùng vui mừng, lần này cô đã biết trước được số phận của cậu, nhất định sẽ không để đứa cháu trai này gặp bất trắc nữa.

Vì vậy, khi nhìn Trần Luật, ánh mắt bà đặc biệt dịu dàng và trìu mến.

Lúc này, Trần Cảnh An cũng bước lên phía trước, nhìn người em gái trước mặt, muốn đưa tay ra ôm em gái vào lòng nhưng lại không dám, sợ rằng đã đến muộn như vậy, em gái sẽ oán hận mình, chỉ có thể lặng lẽ nhìn bà, đầy áy náy mở lời: “A Trân, là anh cả đây.”

Trên xe, anh ta đã biết em gái tên là Uyển Trân, là do chồng bà đặt cho, ngụ ý rằng cô là bảo bối quý giá mà anh đặt trong lòng.

Đáng lẽ từ nhỏ em gái anh đã là bảo bối của cả nhà, nhưng vì anh mà em gái phải lưu lạc tha phương chịu khổ suốt mấy chục năm trời.

May mắn là gặp được người chồng như Thẩm Bách Bình, không chỉ cứu Uyển Trân mà còn cho cô em gái hưởng thụ mười năm hạnh phúc ngắn ngủi.

Trần Uyển Trân nghe thấy giọng nói của Trần Cảnh An, ngơ ngác nhìn anh ấy, đây là anh trai của bà, người anh trai luôn coi bà là tất cả, chỉ là bà mới về nhà chưa được bao lâu thì anh trai bà đi họp, xe của anh bị một chiếc xe tải lớn đ.â.m xuống sông.

Con đường đó cả ngày gần như không thấy bóng dáng một chiếc xe nào, vậy mà hôm đó lại xuất hiện một chiếc xe tải lớn, lại còn đ.â.m vào xe của anh trai bà.

Rõ ràng bàmới nói chuyện với anh trai được vài câu, vậy mà đã vĩnh viễn mất đi anh ấy.

"Anh cả." Nghe thấy Trần Uyển Trân gọi mình là anh cả, Trần Cảnh An xúc động tiến lên một bước ôm em gái vào lòng: "A Trân, xin lỗi, anh cả đến muộn rồi." Đến nỗi để em gái phải chịu khổ suốt ba mươi năm.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 47


Trần Uyển Trân chưa bao giờ cảm nhận được tình thân nào ở nhà họ Trần, kiếp trước cũng chỉ cảm nhận được trong một thời gian ngắn ngủi, cả nhà đã ly tán.

Khi những tình thân này lại đến trước mặt cô, cô không thể kìm lòng được nữa, bao nhiêu năm tủi nhục và tiếc nuối của kiếp trước như tìm được chỗ trút bỏ.

Nghe anh cả lại xin lỗi mình, nước mắt cô không kìm nén được nữa, như cơn lũ vỡ đê không sao ngăn nổi.

"Anh cả..."

Một tiếng anh cả, ngữ điệu uyển chuyển ẩn chứa bao nhiêu năm tủi nhục và niềm vui sướng khi người thân đoàn tụ, khiến người ta nghe mà mềm lòng.

Trần Cảnh An cũng không khỏi đỏ hoe mắt, ngay cả những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng người thân đoàn tụ cũng không khỏi rơi lệ.

"À phải rồi, anh nghe A Luật nói em có một cô con gái?" Trần Cảnh An an ủi Trần Uyển Trân một lúc, sực nhớ đến cô cháu gái luôn được con trai nhắc đến.

Nghe anh cả chủ động nhắc đến con gái, Trần Uyển Trân vội vàng quay đầu lại dắt tay cô con gái đang ngây người, "Tiểu Sơ, đây là cậu cả." Nói xong lại nói với Trần Cảnh An: "Anh cả, đây là con gái em, tên là Thẩm Ngưng Sơ."

Nghe mẹ giới thiệu, Thẩm Ngưng Sơ cũng lễ phép chào hỏi: "Cậu cả."

Nhưng lúc này cô vẫn còn hơi sững sờ, hóa ra cô đã đoán sai, căn bản không phải vị lữ trưởng họ Tống nào muốn cưới mẹ, mà là người thân của mẹ đã tìm đến.

Người thân của mẹ?

Vậy nhà họ Trần Đại Dũng là chuyện gì? Dựa vào kinh nghiệm xem phim truyền hình nhiều năm, Thẩm Ngưng Sơ không cần đoán cũng biết mẹ cô chắc chắn là đứa trẻ bị nhầm.

Nhìn cách ăn mặc của người cậu trước mặt, không cần nghĩ cũng biết, mẹ là tiểu thư nhà giàu có, nhận thức liên tiếp khiến Thẩm Ngưng Sơ choáng váng, loại chuyện này mà cô cũng có thể gặp phải.

Lúc này Trần Cảnh An mới chú ý đến cô cháu gái này, cô bé xinh xắn, da trắng nõn nà, dung mạo thuộc hàng nhất đẳng, đôi mắt hạnh long lanh như nước, khẽ cười một cái như thể cả đất trời xung quanh đều biến sắc, quả nhiên dung mạo của cô bé rất giống mẹ, cũng khó trách A Luật vừa nhìn đã nhận định cô bé nhất định là em gái mình.

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hề rụt rè, âm cuối mang theo chút uyển chuyển của thiếu nữ, tựa như tiếng suối chảy róc rách trên núi, mang theo sự trong trẻo đặc biệt, rất êm tai.

Khiến người ta nhìn thấy không tự chủ được mà yêu thích. Em gái nuôi dạy đứa trẻ này thật tốt.

Anh ấy nghĩ nếu đứa trẻ này được nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, e rằng ông sẽ càng thiên vị hơn, hận không thể đem hết những thứ tốt đẹp cho con bé.

Trần Cảnh An bất giác nhếch mép: "Tiểu Sơ, chào con, cậu là cậu cả của con đây."

Trần Luật vội vàng chen vào: "Tiểu Sơ, anh là anh ba đây."

Hai người đã gặp nhau rồi, chỉ là lúc đầu gặp mặt Thẩm Ngưng Sơ nào ngờ anh ta lại là anh họ của mình, bây giờ nhìn thấy anh ta đứng trước mặt mình, cũng không hề sợ hãi, mỉm cười gọi một tiếng: "Anh ba." Thật kỳ diệu, hóa ra cô còn có nhiều người thân như vậy.

"Ừ." Trần Luật trong nháy mắt cảm thấy toàn thân sảng khoái, đây mới đúng là em gái ruột của mình, hóa ra anh ta vẫn rất thích có em gái.

Trước đây Tống Kiều nũng nịu gọi mình, quấn lấy mình, anh ta chỉ cảm thấy phiền phức, ngay cả ý định muốn mẹ sinh cho mình một đứa em gái cũng dập tắt.

Cảm thấy em gái là sinh vật đáng ghét nhất, nghe bạn học, bạn bè khoe khoang chị gái, em gái nhà mình, anh chỉ thấy giả tạo, em gái thì có gì tốt.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 48


Sau đó, anh ta từ chối tất cả những người có chị gái, em gái, chỉ chơi với Cố Khiếu Hành, bởi vì ngoài một người anh trai, anh ta không có chị gái cũng không có em gái.

Nhưng lúc này, nghe Thẩm Ngưng Sơ gọi mình là anh ba, cảm giác đó hoàn toàn khác, anh nghe xong cảm thấy rất tự hào, không thể nói với tất cả mọi người rằng, nhìn xem, đây là em gái tôi.

Sau màn nhận mặt đầy kịch tính, những người xung quanh càng thêm hoang mang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Trần Cảnh An nghe thấy tiếng xì xào bàn tán liền đứng ra, nghiêm nghị nói: “Tôi là anh trai của Trần Uyển Trân, năm đó khi em gái tôi vừa chào đời đã bị kẻ xấu đánh tráo, bao năm qua gia đình tôi chẳng hay biết gì, nuôi nấng đứa trẻ bị đánh tráo. May mắn là con trai tôi tình cờ gặp Tiểu Sơ, phát hiện cháu gái rất giống mẹ tôi, về nhà xác minh mới biết em gái tôi đã bị đánh tráo từ 37 năm trước.”

Lời nói của anh như một quả b.o.m dội xuống đám đông, khiến mọi người xôn xao bàn tán.

“Hả? Uyển Trân không phải con gái ruột của Trần Đại Dũng sao?”

“Tôi đã bảo mà, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa đối xử với Uyển Trân như kẻ thù, hóa ra con bé không phải con ruột của họ.”

“Đồng chí Giải phóng quân, anh nói em gái anh bị đánh tráo, có phải là do Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa làm không?”

Trần Cảnh An nghe vậy liền gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, em gái tôi bị hai người bọn họ đánh tráo.”

Lúc này, công an nhân dân vẫn luôn im lặng quan sát, nhân cơ hội đó liền chia nhau áp sát về phía Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa đang lẩn trốn.

Lưu Kiến Thiết đã sớm thông tin cho công an, biết được họ đến để bắt Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa, ông ta liền hăng hái xung phong làm người dẫn đường. Ban đầu định dẫn công an đến nhà Trần Đại Dũng để bắt người, ai ngờ hai người đó lại dám tự mình mò đến, nhưng lại cứ trốn sau đống rơm rạ, chắc chắn là đang ủ mưu gì đó, nên anh ta bèn cùng công an theo dõi hai người bọn họ.

“Công an nhân dân, mau bắt người, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa muốn chạy!” Thấy hai người định chuồn, anh ta liền lớn tiếng nhắc nhở công an nên cất lưới.

Tiếng hét của Lưu Kiến Thiết khiến Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa đang định lẻn đi giật nảy mình, hai người như lợn rừng bị bao vây, lao loạn xông thẳng về phía trước.

Trùng hợp là đ.â.m sầm vào nhóm công an đang đến bắt người, thế là chẳng tốn chút sức lực nào, đám đông đã tóm gọn được hai người bọn họ.

Phùng Mai Hoa và Trần Đại Dũng nào ngờ được rằng, ban đầu đến xem công an bắt Trần Uyển Trân, rồi nhân lúc hỗn loạn lấy lại chút tiền của mình, ai dè chưa xem được náo nhiệt đã tự mình sa lưới.

Bị một công an ghì chặt, Trần Đại Dũng không thể động đậy, chỉ biết trừng mắt nhìn Phùng Mai Hoa đầy oán hận, đều tại cái sao chổi này, nếu không phải nghe lời bà ta đến xem náo nhiệt thì ông ta đã không bị bắt.

Đúng là đồ vô dụng!

“Vu khống… chúng tôi chưa từng cố ý đánh tráo con của người khác.” Bị bắt, Phùng Mai Hoa lập tức giãy giụa kịch liệt.

Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Tố Tố không nhận được điện thoại sao? Con bé không thể bị bắt, nó còn chưa được sống sung sướng, Tố Tố còn phải đưa họ lên thành phố hưởng phúc, nghĩ đến đây, Phùng Mai Hoa càng giãy giụa dữ dội hơn, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi.

“Bà già này, ngoan ngoãn một chút!” Công an khóa tay bà ta không ngờ một bà lão lại có sức lực lớn như vậy, sợ bà ta vùng vẫy nên đã bẻ ngược tay ra sau lưng, ghì chặt.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 49


Phùng Mai Hoa đau đớn nhăn nhó, nhưng miệng vẫn một mực kêu oan, chuyện năm đó ngoài hai vợ chồng bà ta ra thì chỉ có Triệu Tú Lan biết, bà ta không tin Triệu Tú Lan lại chủ động khai báo, lúc đó chính bà ta là người đánh tráo đứa bé mà.

“Oan ức? Đồng bọn của bà, Triệu Tú Lan, đã khai báo hết rồi.” Cục trưởng công an khi đến đây đã được Trần Cảnh An kể lại toàn bộ sự việc, nên ông ta không còn chút kiên nhẫn nào với Phùng Mai Hoa.

Nghe đến Triệu Tú Lan, Phùng Mai Hoa lập tức im bặt. Trần Đại Dũng là kẻ nhát gan, chỉ giỏi ức h.i.ế.p vợ con, ra ngoài chẳng dám đắc tội với ai, lúc này nghe nói chị họ Triệu Tú Lan đã khai báo thì sợ đến mức mặt mày tái mét, hai mắt vô hồn, môi run lẩy bẩy, trông như thể đã mất hết hy vọng.

Vụ án đánh tráo con lại còn là con của anh hùng lão thành, phía công an cũng rất coi trọng, thấy Trần Cảnh An đang bận nhận người thân, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi áp giải hai người rời đi.

Mọi người nhìn Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa bị đưa đi, đồng loạt vỗ tay rầm rập, vừa mừng cho Trần Uyển Trân vừa như trút giận thay cô.

"Anh cả nhà Uyển Trân, vậy hai người có đưa Uyển Trân và Tiểu Sơ đi không?", Lâm Thành An với tư cách là bí thư chi bộ, nhìn thấy người nhà thật sự của Trần Uyển Trân đến tìm, trong lòng vui mừng nhưng vẫn không quên việc chính.

Uyển Trân đã có chồng con, tuy nhìn người chồng có vẻ đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng liệu họ có đón Uyển Trân và con gái đi không? Hay chỉ là diễn kịch anh em tình thâm?

Đúng vậy, lúc này mọi người cũng hướng mắt về phía Trần Cảnh An và Trần Luật, tuy rằng lúc nãy Trần Luật đã nói muốn đón cô về nhà, nhưng người anh cả này lại chưa thấy bày tỏ ý kiến.

Trần Cảnh An nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại có phần vui mừng, có thể thấy trong những năm qua mọi người đã rất quan tâm chăm sóc em gái mình.

"Đương nhiên rồi, hôm nay tôi đến đây chính là để đón em gái và cháu gái về nhà."

Anh ấy là quân nhân, lời nói dứt khoát mạnh mẽ khiến người ta phải tin phục.

Lâm Thành An không nói gì, chỉ gõ gõ cái tẩu t.h.u.ố.c lá vào cột nhà bên cạnh: "Vậy tôi đi làm giấy chuyển hộ khẩu cho Uyển Trân và Tiểu Sơ ngay đây."

"Cảm ơn ông bí thư." Trần Cảnh An mỉm cười gật đầu.

Lâm Thành An cũng gật đầu đáp lại, nhìn ánh mắt ngay thẳng của Trần Cảnh An, biết người anh cả này chắc chắn sẽ đối xử tốt với hai mẹ con nên mới sải bước đi về phía văn phòng thôn.

Mọi người nhìn theo bóng ông bí thư rời đi, cũng biết Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ sắp sửa theo về thành phố rồi.

Vừa mừng cho bà vừa không nỡ, mà người không nỡ nhất chính là Lý Xuân Tú.

"Uyển Trân!", Lý Xuân Tú là người đầu tiên bước đến bên cạnh Trần Uyển Trân, không khỏi mừng thay cho bà: "Chúc mừng em đã tìm được người thân ruột thịt." Bà thật lòng vui mừng cho Trần Uyển Trân, hai mẹ con cuối cùng cũng được sống những ngày tháng tốt đẹp rồi.

"Chị Xuân Tú, cảm ơn chị và mọi người trong thôn những năm qua đã quan tâm chăm sóc em và Tiểu Sơ."

"Ấy, đều là người cùng thôn cả, nói mấy lời khách sáo ấy làm gì."

Lúc này Lâm Cẩm Tú mới hoàn hồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Ngưng Sơ mãi không chịu buông, "Chị Tiểu Sơ... Sau này chị còn về thăm bọn em nữa không?" Cô ấy vốn nghĩ nếu mình gả đến huyện, chị Tiểu Sơ cũng làm việc ở huyện, vậy là họ vẫn có thể ở bên nhau.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 50


Bây giờ chị Tiểu Sơ sắp đi thành phố rồi, cô thật sự không nỡ, chị ấy đi như vậy có phải là sẽ không bao giờ quay trở lại nữa không?

Thẩm Ngưng Sơ nhìn Lâm Cẩm Tú, đây là người bạn người chị em tốt của cô từ nhỏ đến lớn, cũng là nhờ cô mà mười mấy năm qua cô mới không bị người ta bắt nạt, vốn dĩ muốn nhìn thấy cô ấy đính hôn, xem ra phải thất hứa rồi.

"Chờ Cẩm Tú kết hôn, chị nhất định sẽ về dự."

"Thật hả chị?"

"Thật mà, em quên là chị còn hứa tặng em một món quà lớn sao?"

Lâm Cẩm Tú lau nước mắt, gật đầu: "Chị Tiểu Sơ, sau này em rảnh sẽ lên thành phố thăm chị."

Vừa lúc đó thì ông bí thư đã cầm giấy tờ đến.

Trần Cảnh An biết em gái còn nhiều điều lưu luyến nơi này, nhưng cha mẹ ở nhà vẫn luôn mong ngóng em gái, nên sau khi nhận được giấy tờ liền nói: "A Trân, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về nhà thôi." Anh ấy không nói là rời đi, mà là về nhà, bởi vì nơi đó mới là nhà của em gái.

Nghe vậy, Lý Xuân Tú và mấy người dân trong thôn vội vàng nói: "Đúng đúng, Uyển Trân, để bọn tôi giúp em thu dọn, bao nhiêu năm qua người nhà em chắc chắn rất nhớ em."

Trần Uyển Trân cũng rất nhớ cha mẹ, hơn nữa cô còn lo cho sức khỏe của mẹ, nghe vậy liền nói với Trần Cảnh An: "Anh cả, em vào thu dọn ít đồ."

Cố Khiếu Hành đứng bên cạnh Thẩm Ngưng Sơ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Sơ có gì cần mang theo không?"

Anh vừa dứt lời, Trần Luật đã chen đến trước mặt Thẩm Ngưng Sơ: "Em gái, anh ba giúp em thu dọn."

Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp lên tiếng, Cố Khiếu Hành đã kéo Trần Luật sang một bên, Trần Luật trừng mắt nhìn Cố Khiếu Hành: "Cậu làm gì thế?"

"Tiểu Sơ đã là con gái lớn rồi, cậu là anh trai giúp con gái nhà người ta thu dọn cái gì? Con bé sẽ ngại đấy." Con gái ra ngoài chắc chắn đồ lót nhiều, rốt cuộc có biết làm anh không vậy, xen vào làm gì?

Trần Cảnh An nghe Cố Khiếu Hành nói vậy cũng quay sang bảo Trần Luật: "A Hành nói đúng." Nói rồi ông lại bước đến trước mặt Thẩm Ngưng Sơ: "Tiểu Sơ, con mau vào thu dọn đồ đạc đi, chỉ mang theo vài thứ quan trọng thôi, còn lại không cần nữa, đợi về nhà cậu mợ sẽ mua cho con đồ mới."

Trần Luật cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, anh ba có rất nhiều phiếu tem chưa dùng, đợi về anh ba sẽ đưa hết cho em, em muốn mua gì cũng được." Trong nhà có sáu bảy anh em trai, chỉ có mỗi một cô em gái, Trần Luật có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng khi em gái về nhà, mọi người nhất định sẽ tranh nhau cưng chiều cô em gái này.

Anh ta nhất định không thể để người khác giành mất vị trí này, anh ta phải trở thành người anh trai tốt nhất, thân thiết nhất trong lòng em gái.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngưng Sơ cảm nhận được tình thân nồng nhiệt như vậy, ban đầu cô còn nghĩ chỉ cần có mẹ là tốt lắm rồi, không ngờ bây giờ lại có thêm cậu, các anh, hơn nữa ai cũng đối xử với cô rất tốt, cảm giác này thật kỳ diệu, cô không muốn từ chối tình cảm này, bèn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Lâm Cẩm Tú không nỡ xa Thẩm Ngưng Sơ, nhân lúc thu dọn đồ đạc muốn ở bên cạnh cô thêm một lát:: "Tiểu Sơ, em vào giúp chị."

Hai cô gái vừa nói vừa cùng nhau vào nhà.

Trần Cảnh An thì dẫn hai đứa con trai đứng chờ ở ngoài, nhân tiện ngắm nhìn nơi em gái đã sống mấy chục năm.

Trần Luật nghĩ đến việc Cố Khiếu Hành vừa ngăn cản mình, liền hướng anh ta nhìn bằng ánh mắt biết ơn: "Lão Cố, nhà cậu có chị gái hay em gái đâu, sao cậu biết hết vậy?"

Vừa rồi anh ta nhất thời không phản ứng kịp, bây giờ nhìn bóng lưng yểu điệu của em gái mới chợt nhớ ra cô không phải là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa, mà đã là thiếu nữ rồi, anh họ như anh ta thật ra nên tránh hiềm nghi, phòng ngủ của em gái thì nên ít vào.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 51


Cố Khiếu Hành nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: "Tôi đâu có bị làm sao."

"Vậy ý cậu là tôi bị làm sao à?" Trần Luật trừng mắt, hỏi với vẻ không thể tin nổi.

"Chính cậu nói đấy nhé!"

Trần Luật: "..."

Trần Luật thầm mắng Cố Khiếu Hành một trận trong lòng, đột nhiên nhíu mày: "Lão Cố, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu đấy."

Cố Khiếu Hành liếc xéo Trần Luật một cái, như đang hỏi nhắc nhở anh ta chuyện gì?

Trần Luật khoanh tay, nheo mắt nhìn Cố Khiếu Hành, nói từng chữ một: "Lão Cố, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu làm gì, nhà chúng tôi chỉ có mỗi một cô em gái này, ai cũng không được tranh giành với tôi, cậu cũng không ngoại lệ." Anh ta cảm thấy Cố Khiếu Hành rất chu đáo, sau này em gái về cũng sống trong đại viện, nhỡ đâu Cố Khiếu Hành lại chu đáo hơn anh ta thì sao, như vậy chẳng phải em gái sẽ càng thích Cố Khiếu Hành làm anh trai hơn sao?

Dù sao thì anh ta cũng là mới nhận em gái, nói ra thì cũng chẳng khác gì Cố Khiếu Hành.

Trần Luật chưa bao giờ quý trọng ai như vậy, vất vả lắm mới có được một cô em gái, nhất quyết không cho phép ai cướp mất.

Cố Khiếu Hành nhìn chằm chằm Trần Luật một lúc lâu mới hỏi: "Cướp rồi thì sao?"

Trần Luật giơ nắm đ.ấ.m lên một cách trẻ con: "Vậy thì đừng trách anh em không khách sáo!"

Cố Khiếu Hành khẽ cười một tiếng: "Đợi đến lúc nào cậu đánh thắng được tôi rồi hãy nói."

Trần Luật: "..."

Cuối cùng Trần Luật cũng không chấp nhặt với Cố Khiếu Hành nữa, bởi vì anh ta nhìn thấy cô và em gái đã đi ra, vội vàng bước nhanh đến đón lấy hành lý ít ỏi trong tay hai người.

Thật ra trong nhà cũng không có gì nhiều để mang theo, những năm qua nhà họ không mua sắm nhiều đồ đạc, bởi vì Trần Uyển Trân luôn nghĩ đợi con gái lớn lên sẽ cần dùng đến tiền, nên có thể không tiêu tiền thì sẽ không tiêu, vì vậy tiền bạc và phiếu tem đều được bà tiết kiệm.

Ngoài những vật dụng có giá trị, hai mẹ con chỉ mang theo một ít quần áo để thay và đồ dùng cá nhân.

Chỉ đơn giản là sắp xếp hai túi là gần như xong.

"Cô, em gái, chúng ta về nhà thôi!" Trần Luật vừa nói vừa dẫn Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ đi về phía chiếc xe jeep.

Trần Cảnh An đi một vòng quanh sân, nhìn thấy xung quanh ngôi nhà đều được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp, trong lòng vừa đau lòng vừa cảm thấy em gái thật giỏi giang, một mình nuôi con gái lớn mà còn sắp xếp nhà cửa đâu ra đấy, lại còn hòa thuận với mọi người trong thôn.

Chỉ là ông để ý thấy quần áo của em gái đều vá víu, trong khi Trần Tố lại có thể vì muốn mua một chiếc áo khoác len dạ mà từ tỉnh thành đi xe đến Hải Thành.

So sánh như vậy, ông nghĩ mình thật sự phải đối xử với em gái tốt gấp vạn lần mới có thể bù đắp được những tổn thương dành cho em.

Chiếc xe mà Cố Khiếu Hành lái đến vốn là mượn của đơn vị đóng quân ở huyện, công an phải áp giải Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa, vừa hay lại dư ra một người, chiếc xe đó liền chạy đi trước.

May mà năm người vừa đủ một chiếc xe.

Người trong thôn tiễn hai mẹ con ra xe, luyến tiếc vẫy tay chào, đương nhiên là càng hy vọng từ nay về sau hai mẹ con sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trước khi lên xe, Trần Uyển Trân đứng trước cửa xe nhìn thoáng qua căn nhà của mình, đây là nhà của bà và chồng cùng con gái, bây giờ chồng mất rồi, bà phải dẫn con gái về tỉnh thành, trong lòng không khỏi có chút không nỡ, dù sao thì những ký ức tươi đẹp của bà đều bắt đầu từ đây.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 52


Mặt trời vừa mới ló dạng, Trần Cảnh An đã đưa em gái và cháu gái rời khỏi thôn Đại Hà.

Chủ nhà đã đi, trong sân cũng yên tĩnh trở lại, trưởng thôn tự mình lấy ổ khóa khóa kỹ càng trong ngoài căn nhà của hai mẹ con, tuy rằng có thể cũng không có gì đáng giá, nhưng ông cũng không hy vọng có người có thể tùy ý ra vào nhà người khác, biết đâu sau này Uyển Trân và Tiểu Sơ còn muốn quay về xem thử.

Gần đến giờ ra đồng làm việc, mọi người cũng lần lượt giải tán, những chuyện xảy ra vào buổi sáng sớm nay giống như một bộ phim vậy, bất quá Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa bị bắt quả thật là rất hả dạ.

Dù sao thì trộm con của người khác đã là tội ác tày trời rồi, vậy mà còn đối xử tệ bạc với đứa bé này, đây là chuyện người ta có thể làm sao?

Vương Đại Hoa và Trần Tố Quyên nhìn đám người đang giải tán, cũng thất hồn lạc phách đi về nhà, sáng sớm nay hai mẹ con cũng chạy đến chen lẫn trong đám người xem náo nhiệt, vốn là hy vọng Trần Uyển Trân gặp xui xẻo, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tất cả những điều này đối với hai mẹ con họ mà nói càng giống như một giấc mơ, mới có mấy ngày mà đã xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.

Giấc mộng giàu sang của Trần Tố Quyên tan vỡ không nói, còn phải trơ mắt nhìn Thẩm Ngưng Sơ đến tỉnh thành sống cuộc sống sung sướng.

Mà người cậu và anh trai kia của cô ta có vẻ như đối xử với cô ta thật sự rất tốt, vừa rồi nghe Trần Luật nói tất cả tiền và phiếu của anh ta đều đưa cho Thẩm Ngưng Sơ, cô ta ghen tị đến đỏ cả mắt.

Đó là sĩ quan đấy, mỗi tháng phải có bao nhiêu tiền và phiếu chứ.

Người khó chịu không kém chính là Vương Đại Hoa, bây giờ bố mẹ chồng đã bị bắt rồi, vậy chẳng phải những năm tháng này của bà ta đều uổng phí sao, bà ta một xu cũng không vớt vát được?

Nghĩ đến những năm tháng này vì muốn lấy lòng nhà chồng mà lừa gạt từ nhà mẹ đẻ, trên mặt bà ta liền lộ ra vẻ không cam lòng sâu sắc.

Không được, bà ta tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi như vậy, bố mẹ chồng bị bắt rồi, chẳng phải còn có Trần Tố sao? Những năm nay cô ta cũng hưởng không ít phúc của bà ta, còn mình thì ở nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ bố mẹ cô ta, chẳng lẽ cô ta không đền bù cho mình sao?

Dù sao bà ta cũng biết chỗ ở của Trần Tố, nhân lúc nhà thằng ba còn chưa biết gì, bà ta nhất định phải tìm Trần Tố đòi một câu trả lời.

"Tú Quyên, về nhà thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta cũng đến tỉnh."

Trần Tố Quyên ngẩn người: "Mẹ, chúng ta đi làm gì?"

Vương Đại Hoa: "Làm gì à, tìm em gái của mẹ lấy tiền." Nói rồi bà ta đem suy nghĩ của mình nói cho con gái biết.

Trần Tố Quyên nghe xong kinh ngạc há hốc mồm: "Em gái sẽ cho sao?" Bây giờ ông bà nội đều đã bị bắt rồi, cô ta hoàn toàn có thể mặc kệ nhà này.

Vương Đại Hoa cười lạnh một tiếng: "Nó dám không cho sao." Chắc là chuyện nó liên lạc với bố mẹ chồng, nhà kia căn bản không biết đâu nhỉ! Trần Tố mà dám không cho, bà ta sẽ đến trước mặt nhà kia vạch trần cô ta.

Chân đất thì không sợ mang giày, Trần Tố sống cuộc sống giàu sang phú quý, liền không quản người nhà họ Trần nữa sao? Không thể nào!

Lúc về vẫn là Trần Cảnh An lái xe, Trần Luật muốn nhường chỗ cho cô và em gái nên để cho Cố Khiếu Hành ngồi ghế phụ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 53


Lúc này mặt trời đã lên cao, cái nắng gay gắt của mùa hè bắt đầu thiêu đốt xung quanh.

Đi xe đến tỉnh thành không bị tắc đường cũng mất bốn năm tiếng, nhưng ban ngày đường dễ đi nên sẽ nhanh hơn một chút, Trần Cảnh An vội vàng đưa em gái và cháu gái về nhà nên lái xe khá nhanh, cửa sổ mở toang nên trong xe cũng có gió, không đến nỗi quá nóng.

“Anh cả, anh lái chậm lại một chút được không?”, đợi đến khi xe ra khỏi thôn Đại Hà, đi lên đường cái, Trần Uyển Trân cảm giác xe sắp bay lên được.

Không hiểu sao bf lại nghĩ đến việc anh cả mất vì tai nạn xe hơi, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Trần Cảnh An nghe thấy tiếng em gái, liền nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt em gái hơi tái nhợt, tưởng bà bị say xe, vội vàng tấp xe vào lề đường mới lo lắng hỏi: “A Trân, em bị say xe à?”.

“Dì Trần say xe sao? Con có chuẩn bị cam nè.”, huyện Ninh nổi tiếng với quýt cam, có nhà còn trồng hai cây cam trong sân, đến mùa đông nhiều nhà hái được cả rổ cam.

Nhà nhà đều có nên cũng không đáng giá, bán không được mà bỏ cũng không nỡ, nông thôn vật tư không được phong phú, cả năm cũng chẳng mua được mấy loại trái cây.

Rất nhiều nhà sẽ để cam xuống hầm, như vậy có thể bảo quản được rất lâu, thỉnh thoảng tự mình ăn một chút hoặc dỗ dành con cái.

Hôm qua Cố Khiếu Hành phát hiện nhà hàng xóm của Trần thẩm còn thừa một rổ cam, anh nghĩ đến việc ngày mai phải lái xe mấy tiếng đồng hồ, sợ Trần thẩm và Thẩm Ngưng Sơ chưa từng đi xa, ngồi xe dễ bị say xe, nên đã mua hết rổ cam đó.

Cam cũng có tác dụng phần nào đối với chứng say xe.

Trần Uyển Trân nhận lấy quả cam mới nói: “Anh cả, em không say xe, chỉ là em thấy anh lái xe nhanh quá, như vậy không an toàn.”

Trần Cảnh An chỉ muốn nhanh chóng đưa em gái và cháu gái về nhà, ngược lại đã bỏ qua điểm này, an toàn là trên hết, nghe em gái nhắc nhở có chút xấu hổ: “A Trân, em nói đúng, anh cả sẽ lái chậm lại.”

Trần Uyển Trân thấy anh cả thần sắc ôn hòa, trong mắt tràn đầy tình cảm ấm áp, lại nói thêm một câu: “Anh cả, không chỉ hôm nay, sau này anh cũng phải lái xe chậm lại, chú ý an toàn.”

“Được!”, Trần Cảnh An biết em gái quan tâm mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, đương nhiên cũng rất sảng khoái đồng ý.

Trần Luật thấy cô út lo lắng cho ba như vậy, vốn tưởng cô út còn phải thích nghi một chút, không ngờ sự kỳ diệu của m.á.u mủ ruột thịt dù mới gặp mặt cũng giống như đã ở bên nhau mấy chục năm.

Nhưng cậu không nói với cô út, chức vụ của ba bây giờ đâu còn cần phải tự mình lái xe, ngày thường ra ngoài đều có cảnh vệ đi cùng.

Trần Cảnh An thấy em gái không sao mới khởi động xe lại.

Cố Khiếu Hành cũng đưa một quả cam đã bóc vỏ một phần ba cho Thẩm Ngưng Sơ: “Tiểu Sơ, có phải em không quen mùi dầu diesel không? Cầm quả này trong tay, nếu thấy khó chịu thì đưa lên mũi ngửi một chút, như vậy sẽ không còn ngửi thấy mùi đó nữa.”

Vừa rồi anh có chú ý thấy Thẩm Ngưng Sơ dụi mũi mấy lần, chắc là thấy mùi trong xe khó chịu.

Xe quân đội thời này đa phần đều chạy bằng dầu diesel, mùi rất nặng, cô không say xe, nhưng có hơi không thích mùi này, không ngờ cô chỉ sờ mũi hai cái mà Cố Khiếu Hành đã phát hiện ra, quả nhiên là quân nhân, khả năng quan sát này thật tuyệt vời.

Thẩm Ngưng Sơ nhận lấy quả cam Cố Khiếu Hành đưa, thấy anh còn chu đáo bóc sẵn vỏ, nhịn không được nhìn anh một cái.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 54


Cố Khiếu Hành cũng đang nhìn cô, vẻ mặt kia dường như đang chờ cô nói lời cảm ơn, Thẩm Ngưng Sơ nhất thời nghi ngờ mình nhìn nhầm, nhịn không được chớp chớp mắt, phát hiện anh nhướng mày một cái.

Thẩm Ngưng Sơ: “Cảm ơn…”, cô còn chưa dứt lời, đã thấy khóe miệng Cố Khiếu Hành cong lên.

Người này thật là…

“Tiểu Sơ, A Hành bằng tuổi anh ba con, ở nhà là con thứ hai, quan hệ với nhà chúng ta rất tốt, sau này con ở đại viện chắc chắn sẽ gặp mặt, gọi cậu ấy là anh hai Cố là được.”

Dù đang lái xe nhưng Trần Cảnh An vẫn chú ý đến động tĩnh trong xe, nghe cháu gái nói lời cảm ơn xong liền dừng lại một chút, đoán chừng con bé không biết thân phận của Cố Khiếu Hành.

Vừa rồi vội vàng cũng chưa kịp giới thiệu, nhà họ Trần và nhà họ Cố quan hệ rất tốt, Bà Hồ và bà nội Tiểu Luật là bạn thân từ thuở còn thơ, bao nhiêu năm nay coi nhau như người nhà, hơn nữa lần này A Hành còn giúp đỡ rất nhiều.

Nếu không phải cậu ấy phát hiện ra Tiểu Sơ trước, e là còn chưa thể nhanh như vậy tìm được em gái và cháu gái, thế là nhiệt tình giới thiệu với Thẩm Ngưng Sơ.

Nghe cậu cả nói, Thẩm Ngưng Sơ mỉm cười ngọt ngào với Cố Khiếu Hành: “Cảm ơn Anh hai Cố.”

Cô vừa cười, lúm đồng tiền bên má càng thêm rõ nét, đôi mắt hơi cong cong như ẩn chứa ánh sao, Cố Khiếu Hành bất giác mỉm cười theo, lúc này anh đâu còn nhớ lời uy h.i.ế.p của người anh em tốt, dịu dàng lắc đầu: “Không cần khách khí, lát nữa khát thì nói với anh, anh đã chuẩn bị nước ở phía trước rồi.”

Hàng ghế sau không tính là rộng rãi, sau khi ba người ngồi xuống thì cơ bản không tiện để đồ, Cố Khiếu Hành để nước đã chuẩn bị ở phía trước.

Được anh chăm sóc cẩn thận ân cần như vậy, Trần Luật trông có vẻ hơi thừa thãi, cậu nhìn Cố Khiếu Hành đang có vẻ mặt đắc ý, tức đến nghiến răng, đương nhiên cũng không thể nhỏ nhen trước mặt em gái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh hai Cố, em khát, cho em xin ngụm nước được không?”

Thích làm anh trai lắm phải không? Coi chừng cả đoạn đường này cậu làm anh ta phát ngán luôn.

Kết quả Cố Khiếu Hành mỉm cười giả tạo với cậu: “Xin lỗi, tôi chỉ chuẩn bị của cô và Tiểu Sơ thôi.”

Trần Luật: … Được, rất tốt!

Trên xe có Trần Luật nên không khí không hề trầm lắng, trước đây Trần Cảnh An từng cảm thấy con trai quá ồn ào, nhưng giờ phút này lại thấy náo nhiệt lạ thường, nhìn ba đứa trẻ vui vui cười cười, ông cũng vui lây.

Bên này náo nhiệt, nhưng Trần gia ở khu đại viện lại vô cùng căng thẳng.

Trần Quý Uyên cả đêm qua không ngủ, sáng sớm trời chưa sáng đã dậy, dọn dẹp hai căn phòng rộng rãi thoải mái nhất trong nhà.

Đến tám giờ, cửa hiệu bách hóa mở cửa, ông lại đi mua thêm rất nhiều thứ, còn dặn dò dì giúp việc ở nhà ra chợ mua thêm thịt, rau, còn mua rất nhiều hoa quả, đồ ăn vặt.

Vì mua nhiều đồ nên lính gác đã phải lái xe chạy hai chuyến, động tĩnh lớn như vậy, mọi người trong đại viện sớm đã xôn xao bàn tán.

Có người phỏng đoán Trần Luật sắp kết hôn, chẳng lẽ muốn dẫn đối tượng về nhà? Nếu không thì nhà họ Trần long trọng như vậy là đang chuẩn bị nghênh đón ai?

“Quý Uyên, Vân Thanh, A Luật muốn dẫn đối tượng về nhà à?” Hồ Đức Dung sáng sớm đã nghe thấy mọi người trong viện bàn tán, thấy Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh từ ngoài trở về liền vội vàng chạy tới tìm hiểu tình hình.

Hồ Đức Dung là bà ngoại của Cố Khiếu Hành, bà và Chu Vân Thanh là bạn thân từ hồi ở Bắc Thành, sau này hai người lại lấy bạn học cùng trường quân đội, rồi chồng của cả hai cùng ra chiến trường.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 55


Sau đó, bà và Chu Vân Thanh với tư cách là văn công tuyên truyền cũng lên đường ra chiến trường, bao nhiêu năm qua, hai nhà coi nhau như người thân.

Cho nên tình huống này sao bà có thể vắng mặt được?

Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh nghe vậy đều lắc đầu: “Ai nói thế? A Luật còn chưa có đối tượng, sao lại dẫn về nhà được?”

Hồ Đức Dung: “Cả viện đều đồn ầm lên rồi.” Bà đã nói với mối quan hệ của hai nhà, nếu A Luật muốn dẫn đối tượng về nhà thì làm sao bà có thể không biết? Những người này thật là thích nói bậy.

Nhưng bà nhìn đống đồ và thức ăn chất đống trong phòng khách, nghi ngờ hỏi: “Không phải A Luật dẫn đối tượng về nhà, vậy hai người chuẩn bị nhiều thứ này là để làm gì?” Giữa mùa hè nóng bức thế này, không ăn hết sẽ bị hỏng mất.

Chu Vân Thanh không có ý định giấu giếm bà, hơn nữa lần này còn nhờ có A Hành, bọn họ mới biết con gái mình bị tráo đổi, chỉ là vừa mở mắt ra đã bận rộn, còn chưa có thời gian nói với bà.

Bây giờ nghe bà hỏi, Chu Vân Thanh liền kéo bà ngồi xuống ghế sofa: “Đức Dung, Trần Tố không phải con gái tôi, con gái tôi vừa sinh ra đã bị tráo đổi rồi.”

“Cái gì?” Hồ Đức Dung kinh ngạc, nhìn Chu Vân Thanh rồi lại nhìn Trần Quý Uyên, đây là chuyện gì vậy?

Vợ vốn dĩ đã yếu, sáng nay lại theo ông đi một chuyến đến hiệu bách hóa, Trần Quý Uyên sợ vợ kích động lại khó thở, liền lên tiếng giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Hồ Đức Dung.

Bà nghe xong nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn lại được, đợi đến khi hoàn hồn lại thì tức giận vô cùng: “Thật quá đáng mà, sao lại ác độc như vậy chứ? Bọn người kia đã bắt được chưa? Giờ đứa bé kia thế nào rồi?”

Trần Quý Uyên nói: “Đã tóm được một tên rồi, hai tên còn lại Cảnh An và A Luật trên đường đi đón con gái chúng ta về sẽ liên hệ với công an địa phương, loại người này nhất định chúng ta sẽ không bỏ qua.”

“Giết c.h.ế.t cũng không đủ.” Rồi lại hỏi: “Vậy là Cảnh An sắp sửa đi đón con bé về nhà rồi à?”

Chu Vân Thanh gật đầu: “Ừ, Cảnh An và A Luật cùng đi rồi, A Hành cũng ở bên đó, nói ra thì cũng là nhờ A Hành phát hiện cháu nó có nét giống tôi, A Luật mới điều tra ra được, lần này về dì phải cảm ơn A Hành cho đàng hoàng mới được, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi rồi.” Chu Vân Thanh vừa nhắc đến Cố Khiếu Hành là đã thấy hài lòng lắm rồi, nếu không có cậu ấy thì không biết đến bao giờ con gái bà mới được trở về.

Hồ Đức Dung không ngờ cháu ngoại mình cũng góp một phần công sức, nghe Chu Vân Thanh khen ngợi cũng không nhịn được mà khoe khoang một câu: “Đúng là A Hành rất ưu tú.”

“Vậy giờ Trần Tố có biết chưa?” Bà nghĩ đến người như Trần Tố, từ nhỏ đã thích hơn thua, nếu biết được tin này chắc chắn sẽ lại đến gây sự một trận cho mà xem.

Chu Vân Thanh nghe thấy cái tên Trần Tố, sắc mặt có chút nhạt đi: “Nó còn chưa biết, nhưng ý của tôi và ông nhà là nhất định sẽ không nhận nó làm con gái nữa.”

Cho dù lúc trước nó chỉ là một đứa bé sơ sinh không hiểu chuyện gì, nhưng bọn họ cũng không thể nào hoàn toàn không so đo mà chấp nhận nó được, bởi vì những chuyện ác độc này đều là do ba mẹ nó gây ra.

Hơn nữa nó còn chiếm giữ vị trí của con gái mình ngần ấy năm, hưởng thụ hạnh phúc mà con gái mình chưa từng được hưởng, nếu như nhận nó mới thực sự là có lỗi với con gái mình.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 56


Chu Vân Thanh nói xong thấy bà nội không nói gì, bèn hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy chúng con quá nhẫn tâm không?” Ba mươi sáu, ba mươi bảy năm tình cảm, nói không cần là không cần nữa.

Hồ Đức Dung lập tức lắc đầu: “Sao có thể chứ? Không nhận mới là lẽ thường tình.” Nói cho cùng thì đây là con của kẻ thù, chỉ là bà đang nghĩ đến tính cách của Trần Tố, e là sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.

Nhưng mà chuyện này bà cũng không nói ra, có hơn thua đến mấy thì đã sao, đây đâu phải là của nó, nó chiếm đoạt tổ ấm của người khác ngần ấy năm, không đòi lại những gì đã bỏ ra đã là nhà họ Trần nhân từ lắm rồi.

Nhắc đến con gái, Chu Vân Thanh lại bắt đầu áy náy đau lòng: “Bà nói xem sao tôi lại ngốc nghếch như vậy chứ? Sao ngần ấy năm trời con lại không phát hiện ra Trần Tố căn bản không phải con gái ruột của mình chứ? Giờ nghĩ lại rõ ràng nó rất ích kỷ vô tình, mà con lại không hề nghi ngờ gì cả.” Nếu như sớm phát hiện ra thì con gái bà đã không phải đến tận mấy chục năm sau mới được trở về rồi.

Hồ Đức Dung nhìn dáng vẻ tự trách của Chu Vân Thanh, dịu dàng nói: “Vân à, chuyện này không trách bà được, cho dù đứa nhỏ có ích kỷ vô tình thì làm ba làm mẹ ai lại đi nghi ngờ con mình chứ? Đó là đứa con mình đánh đổi bằng cả mạng sống mà.” Chỉ có thể tự trách bản thân mình chưa làm tốt, khiến con cái phải chịu ấm ức mà thôi.

Cho dù có thông minh nhạy bén đến đâu, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trước mặt người nhà thì luôn dành cho họ trăm phần trăm sự tin tưởng.

Không chỉ có tình yêu mới có thể che mờ lý trí, mà tình thân, tình bạn cũng vậy, có thể khiến con người ta đánh mất rất nhiều lý trí, mất đi khả năng phán đoán.

Câu nói này khiến Trần Quý Uyên ngồi bên cạnh cũng chìm vào trầm tư, năm đó bởi vì phát hiện ra Trần Tố có tính cách khác biệt rất lớn so với mọi người trong nhà, ngoại hình cũng không giống lắm nên ông cũng có chút suy nghĩ, nhưng khi đến Hoài Hương nghe bà Lưu kể lại chuyện vợ mình sinh con đầy nguy hiểm, rồi đứa bé vừa sinh ra đã không có sữa, đói đến mức khóc ngất đi thì lúc đó ông đã mềm lòng.

Nếu như ông lý trí hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, ông biết câu nói của Hồ Đức Dung là để an ủi hai vợ chồng ông, nhưng nói đi nói lại ông vẫn thấy mình là người có lỗi với con gái nhất.

Đúng lúc ba người không ai nói gì thì một giọng nói đầy vui mừng từ ngoài cửa vọng vào phá vỡ sự yên tĩnh: “Ông nội, bà nội, bác cả dẫn cô và em gái về rồi ạ.”

Tiếng báo tin vui của Trần Luật khiến mọi người trong nhà đều trở nên căng thẳng, Chu Vân Thanh luống cuống cúi đầu kiểm tra xem trang phục của mình đã chỉnh tề hay chưa, lại hỏi Hồ Đức Dung: "Đức Dung, bà xem tóc tai tôi có rối không?". Đây là lần đầu tiên bà gặp con gái và cháu ngoại, bà muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho họ.

Hồ Đức Dung đưa tay giúp người chị em tốt vuốt lại mái tóc trước trán, hài lòng nói: "Không rối, rất đẹp."

Trần Quý Uyên tuy không nói gì nhưng im lặng kéo áo quân phục, chỉnh lại cổ áo và tay áo cho thật ngay ngắn rồi mới cúi người dìu vợ ra cửa.

Ba người vừa ra đến cửa thì xe của Trần Cảnh An cũng vừa dừng trước cổng.

Khu nhà ở của quân khu là những dãy nhà ba tầng nhỏ, vì ngôi nhà này được xây dựng từ thời dân quốc, sau này được cải tạo và phân cho các gia đình trong quân khu.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 57


Vì vậy, tòa nhà này không phải là kiểu nhà gạch đỏ nhỏ phổ biến hiện nay, mà là gạch xanh xám, mỗi tầng được ngăn cách bởi một đường kẻ trắng.

Dung Thành là vùng đất ẩm ướt, mùa mưa kéo dài nên mái nhà không bằng phẳng như ở miền Bắc mà mang đậm nét đặc trưng của địa phương, tầng ba được lợp bằng ngói âm dương nhỏ, mái hiên nhà cong vút, trước đây trên đó còn được chạm khắc hình thần thú trấn trạch.

Chỉ là sau phong trào phá bỏ mê tín dị đoan, tất cả những thứ này đều bị dỡ bỏ, mái hiên cong vút đặc trưng cũng bị cưa đi.

Giờ đây, ngôi nhà là một căn biệt thự ba tầng mái ngói âm dương nhỏ, trước cửa có một khoảng sân rộng, có thể trồng rau, tất nhiên cũng có thể trồng hoa cỏ.

Sân không có tường bao quanh nên trông rất rộng rãi.

Đây vẫn là hình ảnh trong ký ức của Trần Uyển Trân, sau khi xuống xe, nhìn khung cảnh trước mắt, bà cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Thẩm Ngưng Sơ chưa từng thấy ngôi nhà nào như vậy, khi cô đến đây chơi thì khu vực này đã bị phá dỡ.

Nói thật, lúc đó cô đến đây chơi chỉ vì phong cảnh nhân văn và ẩm thực nơi đây, giờ đây, sau mấy chục năm, nhìn thấy những tòa nhà này, cô vẫn rất thích.

Cố Khiếu Hành nhìn Thẩm Ngưng Sơ với vẻ mặt tò mò, đứng bên cạnh khẽ hỏi: "Vẫn thích chứ?". Ngôi nhà này.

Thẩm Ngưng Sơ nghĩ rằng anh đang nói về kiểu biệt thự mang phong cách cổ điển này, không cần suy nghĩ đã gật đầu: "Rất thích, giá như có máy ảnh thì tốt." Như vậy, cô có thể chụp lại tất cả những thứ này.

Trước đây cô từng tham gia một dự án liên quan đến kiến trúc, là một dự án cải tạo, khi đó nhóm của cô đã giành được giải thưởng cho dự án này, chỉ là những công trình kiến trúc cũ đó đã xuống cấp rất nhiều, cần được phục hồi rất nhiều.

Vì thiếu tài liệu nên cô đã phải thức trắng đêm cùng mọi người để tìm kiếm một số tài liệu, nhưng vẫn chưa đủ đầy đủ.

Có lẽ là do nghề nghiệp, nhìn thấy những thứ tương tự như vậy, Thẩm Ngưng Sơ muốn dùng máy ảnh ghi lại, biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.

Đang nghĩ ngợi thì cậu cả vỗ nhẹ vào vai cô, cô thu hồi suy nghĩ rồi đi theo cậu vào nhà.

"Bố, mẹ, con đưa em gái và cháu ngoại về rồi." Trần Cảnh An che chở cho em gái và cháu gái đi đến trước mặt bố mẹ nói.

Ánh mắt Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh từ lâu đã hướng về phía con gái và cháu ngoại.

Khi nhìn rõ mặt mũi hai mẹ con, Trần Quý Uyên cảm thấy tim mình như ngừng đập, giống, thật sự rất giống, đây mới đúng là con của ông.

Mặc dù dung mạo của con gái chỉ có chút ít giống vợ, nhưng khí chất dịu dàng toát ra từ cô ấy lại giống hệt vợ.

Điều này khiến ông nhớ lại năm đó, vợ đến trường quân đội để đưa áo bông mùa đông cho anh cả, lúc đó anh cả bị phạt, sợ em gái đứng đợi ngoài cửa lâu sẽ bị cảm lạnh nên nhờ ông ra lấy giúp.

Trần Quý Uyên không thể từ chối nên đành phải đi, ông không ngờ rằng lần đi này lại là lựa chọn đúng đắn nhất, từ xa ông đã nhìn thấy cô gái đứng ở cổng trường, rõ ràng tuyết rơi rất dày, ông không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng khí chất toát ra từ cô ấy đã khiến ông say đắm, từ đó không thể nào quên được.

Nhìn từ xa, con gái ông giống hệt vợ ông năm xưa, ông nghĩ nếu là ông nhìn thấy con gái, ông cũng sẽ nhận ra cô ấy ngay lập tức, bởi vì trên người cô ấy có bóng dáng của người ông yêu thương nhất.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 58


Nhìn kỹ lại đứa cháu gái, quả thật rất giống vợ ông hồi trẻ, nhưng chỉ là ngũ quan, còn thần thái thì hoàn toàn khác.

Trong lúc ông nhìn cô, Thẩm Ngưng Sơ cũng ngẩng đầu nhìn người ngoại của mình, quả nhiên là lão thủ trưởng từng chinh chiến sa trường, cả người toát ra khí chất uy nghiêm, nhưng dù là một vị đại thủ trưởng lợi hại như vậy, trước đứa con gái thất lạc của mình cũng mang theo vài phần lo lắng, bối rối.

Còn khi nhìn cô, ánh mắt ông tràn đầy sự thương xót và yêu thương.

Đây chính là ngoại của cô, thứ tình thân mà trước đây Thẩm Ngưng Sơ hằng mong ước, giờ khắc này dường như đã trọn vẹn.

Vì vậy, cô không khỏi mỉm cười với ông lão, chủ động lên tiếng gọi: "Ngoại, ngoại ơi!"

Trái tim Trần Quý Uyên như bị giọng nói ngọt ngào của đứa cháu gái đánh trúng, con gái và cháu gái mà ông hằng mong ước đều đã có, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn.

Hơn nữa, cháu gái của ông thật ngoan, ngoan đến mức khiến người ta chỉ muốn dâng hết thảy những thứ tốt đẹp và yêu thương cho nó, điều quan trọng là nó còn chủ động gọi ông nữa chứ!

"Ngoan quá!"

"Ngoan quá!"

Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh đồng thanh lên tiếng, sợ rằng nếu đáp lại chậm trễ thì tất cả sẽ tan thành bong bóng.

Thấy cha mẹ yêu quý con gái như vậy, Trần Uyển Trân cũng yên tâm: "Ba, mẹ."

Nghe tiếng con gái, nước mắt Chu Vân Thanh tuôn rơi, hốc mắt Trần Quý Uyên cũng cay xè, con gái của họ vẫn còn muốn nhận họ, ông thật sự rất vui mừng.

"Ngoan, vào nhà trước đã, dì Tống đã chuẩn bị sẵn dưa hấu rồi, sáng sớm đã thả xuống giếng, giờ ăn là vừa." Trần Quý Uyên lập tức biến thành ông già chiều con gái, "À phải rồi, ba còn mua bánh quy, bánh bông lan..."

Những thứ ông chưa từng mua cho con gái, ông muốn mua thật nhiều, nhưng trong phút chốc lại không biết nên mua gì, mua quần áo, ông không biết con gái và cháu gái nên mặc như thế nào, mua giày dép cũng không biết cỡ chân của họ, vì vậy ông đã mua rất nhiều đồ ăn.

Ở cái tuổi này, Trần Uyển Trân đã không còn h*m m**n ăn uống, nhưng chưa từng được cha mẹ yêu thương, giờ phút này bỗng nhiên được lấp đầy bởi những lời nói không ngớt của cha, bà chủ động tiến lên ôm lấy cánh tay mẹ: "Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ."

Nhìn con gái và cháu gái dìu mình vào nhà, Chu Vân Thanh xúc động đến suýt khóc, nhưng nghĩ đến con gái và cháu gái vừa mới đến, bà không thể khóc, ngày vui phải cười, sao có thể khóc được.

Cả nhà bước vào nhà, Trần Cảnh Hòa dẫn theo một đám con cháu đã đứng chờ sẵn bên cạnh, lúc nãy bọn họ cũng muốn ra ngoài nghênh đón, nhưng từ sân đến cổng không thể chen chúc nhiều người như vậy, nên đều đứng trong nhà chờ.

Có con gái và cháu gái, Trần Quý Uyên hoàn toàn quên mất con trai và các cháu, vào đến nhà mới nhớ ra trong nhà còn một đám người, sợ đám trẻ này quen thói cục mịch, lỡ miệng dọa người ta sợ.

Thấy con gái vào nhà liền vội vàng đứng sang bên cạnh con gái và cháu gái: "Anh cả và A Luật con đã gặp rồi, đây là anh hai Trần Cảnh Hòa của con, đây là vợ anh cả Lâm Chi, vợ anh hai Khâu Thiên." Nói xong lại quay sang giới thiệu với đám cháu trai đang xếp hàng, "Đây là con trai cả Trần Luật của anh cả, con thứ Trần Tiết, con cả Trần Nghiêm của anh hai, con thứ Trần Lịch."

"Đây là cô út của các con, còn đây là em gái của các con."

Trần Uyển Trân lên tiếng trước, "Chào chị dâu, chào anh hai, chào chị hai."

Trần Lịch chỉ hơn Trần Luật một tuổi, năm nay vừa mới kết hôn, vốn tính tình hoạt bát, nhìn thấy cô và em gái nhịn không được lấy khuỷu tay huých huých vào người anh trai: "Cô thật dịu dàng, em gái thật ngoan!"
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 59


Sao lại có chút tự hào nhỉ.

Thẩm Ngưng Sơ có thể nhìn ra cậu mợ, còn có các anh họ đều rất yêu quý cô và mẹ, vì vậy cô mỉm cười chân thành với họ: "Chào cậu mợ, chào cậu hai, chào mợ hai, chào anh Trần Luật... Chào mọi người!"

"Chào em, chào em gái!" Trần Luật và Trần Tiết đều ở trong quân đội, nghe thấy em gái chào hỏi, theo bản năng đứng nghiêm, chỉ thiếu giơ tay chào theo kiểu quân đội, đáp lại lời chào của em gái đầy khí thế.

Trần Nghiêm và Trần Lễ, một người ở viện nghiên cứu, một người ở trường học, nên không đến nỗi cứng nhắc như vậy, đặc biệt là Trần Lễ, tính anh ta cũng gần giống Trần Luật, đột nhiên có một cô em gái xinh đẹp như vậy thì vui mừng muốn chết, tiến lên một bước cười nói với Thẩm Ngưng Sơ: “Em gái, chào mừng về nhà, sau này gặp chuyện gì cũng có thể tìm anh Lễ này nhé.”

Trần Luật vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô và em gái, nghe thấy câu này của Trần Lễ, nhịn không được trợn mắt một cái, đẩy Trần Lễ sang một bên: “Tìm anh? Anh ở tận cổng đông, đợi đến lúc tìm được anh thì hoa cũng tàn rồi.” Nói xong thì quay sang nói với Thẩm Ngưng Sơ: “Sau này có chuyện gì thì đã có anh ba ở đây rồi.” Ý tứ chính là mấy người anh kia đều vô dụng.

Bị đẩy ra, Trần Lễ trừng mắt nhìn Trần Luật: “Trần Luật, mày không biết trên dưới à, tao là anh mày đấy, cẩn thận tao cho ăn đòn!”

Trần Luật ở trong quân đội nhiều năm như vậy, sao có thể để tên thầy giáo yếu đuối kia vào mắt, khinh thường nói: “Mày là thằng em út, tránh ra!” Bản thân mình vất vả lắm mới tìm được cô và em gái về, bây giờ lại tranh với mình, mơ đẹp quá ha.

“Mày...”

Đáng lý ra Trần Luật là con thứ năm, nhưng bởi vì bố là anh cả nên anh chỉ chịu thừa nhận thứ tự của hai anh trai ruột, từ nhỏ anh ta đã giỏi bày trò, chiếm luôn vị trí thứ ba không chịu nhường, lúc đó trong nhà một thời gian xưng hô anh em loạn cả lên, cuối cùng vẫn là hai anh trai kia hào phóng, tự động nhường xuống làm lão tứ và lão ngũ.

Điều này khiến Trần Luật đắc ý vô cùng, từ đó về sau không bao giờ chịu nhận mình là em út nữa.

Trần Quý Uyên nghe hai đứa cháu trai đấu khẩu, nhịn không được trừng mắt nhìn hai đứa một cái, cháu gái nhà mình trông ngoan ngoãn hiền lành như vậy, hai đứa nhóc này đừng có mà dọa người ta sợ.

Trần Luật chú ý tới ánh mắt của ông nội, định bụng tạm thời bỏ qua cho Trần lão ngũ, bèn đi tới bên cạnh Chu Vân Thanh hỏi: “Bà nội, bà không phải nói đã chuẩn bị phòng cho cô và em gái rồi sao? Nhanh dẫn cô và em gái đi xem thử đi ạ.”

Chu Vân Thanh nghe vậy vội vàng một tay nắm lấy con gái, một tay nắm lấy cháu gái nói: “Đúng rồi, để mẹ dẫn hai đứa đi xem phòng của con.”

Trần Quý Uyên là Phó Tổng tư lệnh, được phân một căn nhà rất lớn, mấy năm nay con cái cũng đã lần lượt dọn ra ngoài, Trần Luật cũng mới được điều về, cho nên có rất nhiều phòng trống.

Tuy nhiên, tuy có nhiều phòng trống nhưng Chu Vân Thanh và Trần Quý Uyên cũng không tùy tiện sắp xếp hai phòng, mà chọn ra hai phòng ngủ có ánh sáng và diện tích tốt nhất trong nhà để bố trí.

Hai phòng đều ở trên tầng hai, nằm ở hai bên hành lang, vừa vặn cửa đối cửa, phòng Thẩm Ngưng Sơ ở cạnh phòng Trần Luật.

Trần Luật biết được em gái ở ngay cạnh phòng mình, cả người vui vẻ ra mặt, đi trước mở cửa phòng như thể đang dâng báu vật giúp cô và em gái.
 
Back
Top Bottom