Ngôn Tình Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 20


Trần Lục tiểu thư biết nhà họ Phó không có kiểu ép duyên này kia, cho nên không phải là chuyện của Phó Gia Thụ, quan hệ của Phó Gia Thụ và đại thiếu gia nhà họ Tống lại cực kỳ tốt, cô ấy hỏi: “Người em nói chẳng lẽ là vị phu nhân đính hôn từ nhỏ của Tống Thư Ngạn?”

“Đúng vậy!”

“Những lời này, tại sao lại là em nói? Chị nghe người ở quê nói, Tống Thư Ngạn chạy trốn ngay trong đêm. Nếu như cậu ta không thích, lại không hy vọng cô gái này phí thời gian cả đời, cậu ta nên nói với người ta đi chứ?”

DTV

“Anh ấy cũng nói qua cái phiền não này với em, lúc trước em cũng khổ sở mà không nghĩ được cách nào. Nhìn thấy chị, em mới nhớ tới. Nếu như chị đồng ý, em sẽ nói cho anh Thư Ngạn.”

“Có thể, chờ chị trở về từ quê, em bảo cô ấy đến tìm chị.” Trần Lục tiểu thư nhớ đến khốn đốn năm đó cùng mình, cũng hy vọng có thể giúp đỡ cho người khác một lần.

Xe đi tới ga tàu hỏa, Phó Gia Thụ đậu xe dưới bóng cây cầm hành lý cho ba mẹ con bọn họ, tiên ba người vào ga tàu hỏa.

Trở lại trong xe, anh lấy ra một tờ giấy viết [thiếu phu nhân của nhà họ Tống ở Ninh Ba] từ trong ngăn kéo. Lật qua lật lại nhìn, một người phụ nữ không có tên họ, cô được đánh dấu là đại thiếu phu nhân nhà họ Tống, nhiệm vụ của cô chính là sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Tống, nhưng mà nhiệm vụ này đã định trước cô không thể nào hoàn thành, người này cũng giống như tờ giấy này chỉ có hai màu đen trắng, nếu không có tác động của ngoại lực, chỉ sợ là bi kịch đã định trước ?

Không biết một chút ít trợ giúp của mình, có thể làm thay đổi vận mệnh của cô ấy hay không?

Phó Gia Thụ cầm theo tờ giấy kia đi vào bên trong, trên tấm bảng đen ở chỗ cổng ra vào, có viết thời gian đoàn tàu đến trạm, còn khoảng năm sáu phút nữa, anh tìm một chỗ ít người qua lại đứng đợi một lát, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, anh lại đi tới cổng ra vào một lần nữa.

Làn sóng hành khách đến ga đầu tiên đã lục tục đi ra, thời buổi này người có thể đi được xe lửa, đều là người có chút của ăn của để, cho nên phần lớn hành khách đều là áo quần sạch sẽ, hoặc là váy dài hoặc là tây trang.

Phó Gia Thụ tìm kiếm một phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc kiểu ở quê quán từ trong đám người. Hành khách nữ trẻ tuổi đi ra không nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng có mấy người phụ nữ mặc sườn xám đi ra, hơn nữa tuổi của họ đều là ba mươi tuổi trở lên, từ xa tới gần thật ra có một người phụ nữ, trừ bỏ tuổi còn cái gì cũng không phù hợp.

Người phụ nữ trẻ tuổi này, trên đầu đội một cái mũ dạ vành hẹp, phía dưới chiếc mũ là một khuôn mặt tinh xảo, màu môi đỏ đậm, cùng với làn da tựa như dương chi bạch ngọc kia tạo cảm giác đánh sâu vào thị giác, tươi tắn như vậy, làm cho người khác nhớ đến hoa mẫu đơn nở rộ của mùa này, kèm theo sự diễm lệ còn có khí thế bức người.

Lại nhìn xem cách ăn mặc của cô ấy, cách phối đồ kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, vậy mà không có chút cảm giác đột ngột nào. Thân trên là một chiếc áo sơ mi tay bồng phong cách Tây, váy ở phía dưới thế mà lại là váy thêu hình đầu ngựa mà phụ nữ ở quê thường mặc, chỉ là chiếc váy xanh đen kia lồng ở ngoài áo sơ mi, siết lấy vòng eo nhỏ thon dùng một bàn tay là có thể ôm hết được, chân đi một đôi giày cao gót màu đen, trên tay xách theo một chiếc túi xách màu xanh lam nhạt.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 21


Ở phía sau cô có một người đàn ông kéo theo một chiếc xe đẩy hàng, trên xe đẩy hàng có hai rương hành lý, một người phụ nữ vô cùng thời trang như vậy, chắc chắn không có khả năng là vợ của Tống Thư Ngạn.

Phó Gia Thụ thu hồi ánh mắt, tiếp tục tìm kiếm vợ của Tống Thư Ngạn.

DTV

Phó Gia Thụ đang tìm kiếm người phụ nữ nông thôn phù hợp với Tống Thư Ngạn miêu tả trong đám người.

Có một cô nhóc mười bốn, mười lăm tuổi chạy đến bán thuốc lá: “Tiên sinh, mua một gói thuốc đi!”

“Tôi không hút thuốc.” Phó Gia Thụ xua tay, ánh mắt chợt nhìn thấy người phụ nữ kia đang đợi ở bên ngoài cửa ra, người đàn ông kéo xe kia đứng cùng với cô, giống như đang đợi người.

Cô nhóc bán thuốc tiếp tục tìm kiếm khách hàng, hỏi liên tục năm sáu người, nhưng ai đầy đều vội vội vàng vàng. Khi cô nhóc đi đến chỗ người phụ nữ kia, có một người đàn ông mập mạp đứng chặn trước mặt cô nhóc để chọn thuốc lá. Chọn mãi chọn mãi, thì chọn trúng cánh tay của cô nhóc bán thuốc. Anh ta túm chặt cô nhóc lại, cô nhóc hoảng sợ nhưng cũng không dám hét lớn tiếng, giọng nói nghẹn ngào: “Tiên sinh, ngài…buông tay!”

Phó Gia Thụ bước nhanh đến: “Mua thuốc lá.”

Anh nghe thấy có một giọng nói phát ra còn nhanh hơn anh, cũng là: “Mua thuốc lá.”

Một cánh tay trắng trẻo đưa đến chỗ bày thuốc lá, giọng nói lạnh lùng, có chút thiếu kiên nhẫn: “Muốn mua thì nhanh mua, không mua thì để người khác chọn có được không?”

Rõ ràng người phụ nữ này xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, mà người đàn ông này cũng là một tên quỷ háo sắc. Nhưng dưới cái nhìn của cô, người đàn ông kia tự giác rụt tay về.

Phó Gia Thụ cũng đi đến chỗ bọn họ, nhìn người đàn ông dung tục kia, hỏi: “Anh mua xong chưa? Chọn xong rồi thì mua đi, không mua thì đừng có cản trở người khác.”

“Các người mua, các người mua, được rồi chứ!” Người đàn ông tức giận nói, không tình nguyện rời đi.

Cô nhóc thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiên sinh!”

Rõ ràng đã giải vây cho cô nhóc kia rồi, nhưng người phụ nữ vẫn quay đầu nhìn người đàn ông kéo xe kia, lấy một gói thuốc hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cô nhóc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói: “Tám mươi xu.”

Tần Du đã quen với việc thanh toán điện tử, nên cảm thấy rất phiền phức với cách trả tiền bằng một đồng xu của trăm năm trước. Cô mở chiếc túi nhỏ bên người ra, đếm đủ tám đồng mỗi đồng là mười xu đưa cho cô nhóc, nhận lấy gói thuốc mà cô nhóc đưa cho.

Người bên cạnh nghe thấy, lập tức nói: “Tám đồng à, tôi cũng lấy một gói.”

“Không bán được đâu chú ạ. Tám đồng là tiền nhập hàng, nếu bán thì về cháu sẽ bị cha đánh c.h.ế.t đó.” Cô nhóc nói với một người mua thuốc khác.

Tần Du nghe vậy, lại lấy hai đồng ra, để vào trong mâm thuốc của cô nhóc: “Không thể làm ăn lỗ vốn được.”

Cô cầm t.h.u.ố.c lá đi, đưa lại cho người kéo xe kia.

Người kéo xe kia cười tươi như hoa, anh ta kéo hành lý cũng chỉ thu có hai đồng, bây giờ cầm được gói thuốc mười đồng, có thể không vui được sao, liên tục nói lời cảm ơn.

Tần Du đưa thuốc xong thì phát hiện có người đang nhìn mình, là người thanh niên kia. Rõ ràng trước đây anh nói mình không hút thuốc, nhưng khi thấy cô nhóc kia bị quấy rối, vẫn chịu đứng ra giúp đỡ. Tần Du khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn với anh.

Phó Gia Thụ thấy người phụ nữ kia gật đầu, thì nở nụ cười đáp lại.

Nhác thấy người càng ngày càng đông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thiếu phu nhân của nhà họ Tống, Phó Gia Thụ cảm thấy thật buồn phiền.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 22


Lúc này có một người phụ nữ mặc quần áo bình thường, đầu tóc chải gọn gàng, trước trán có để một nhúm tóc mái từ trong bước ra, cả người vừa khô vừa gầy, làn da cũng không được trắng. Đây chắc là thiếu phu nhân của nhà họ Tống rồi? Đã không còn ai phù hợp với miêu tả của Tống Thư Ngạn nữa.

Anh lấy ra một tờ giấy, đến trước mặt người phụ nữ kia nói: “Cô là thiếu phu nhân của nhà họ Tống đúng không? Tôi là bạn của Tống Thư Ngạn, anh ấy có việc không đến đón cô được, nên nhờ tôi đến đón giùm.”

Người phụ nữ kia kỳ lạ nhìn anh: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải thiếu phu nhân của nhà họ Tống, cũng không biết Tống nào cả?”

“Nhận nhầm rồi?”

Phó Gia Thụ nhìn chỗ này hiện giờ đã chẳng còn ai đi ra nữa, chuyến tàu tiếp theo phải đợi ngày mai mới có. Có khi nào anh đã bỏ lỡ vị đại thiếu phu nhân kia rồi không. Lẽ nào là khi giải vây cho cô nhóc ban nãy, người kia đã rời đi rồi? Không thể nào! Cô ấy suốt ngày ở trong nhà mà? Sao có thể đi lung tung thế được?

Tần Du đứng ở kia đợi xe của nhà họ Tống, tên Tống Thư Ngạn này sao lại không đáng tin thế chứ? Nếu năm phút nữa mà anh ta còn không đến đón, thì cô gọi xe đi, dù sao cô cũng đã ngồi qua xe đó ở Hàng Châu rồi.

Lúc này cô nghe thấy mấy chữ “Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống”, cô đi qua hỏi người đàn ông trẻ tuổi đang phiền muộn kia: “Có khi nào người anh phải đón là tôi không?”

Phó Gia Thụ quay đầu, là người phụ nữ kia.

Phó Gia Thụ không dám tin, chỉ dựa vào khí chất và nhan sắc của vị này, làm sao Tống Thư Ngạn có thể bỏ chạy vào đêm tân hôn được, tốt xấu gì cũng phải tìm hiểu chút chứ? Huống hồ ban nãy cô giải vây cho cô nhóc bán thuốc, còn rất có tấm lòng trượng nghĩa. Người phụ nữ thế này mà không cần, thì còn cần gì nữa?

Anh xác nhận lần nữa: “Tôi đến đón vợ của Tống Thư Ngạn.”

“Nhà họ Tống ở Ninh Ba, vợ của Tống Thư Ngạn, tôi là Tần Nhã Vận.” Xem ra Tống Thư Ngạn cũng không tệ, còn biết tìm người đến đón cô. Chỉ là người này thật không đáng tin cậy, sao không lấy tờ giấy ra sớm chút chứ.

Phó Gia Thụ không biết vợ của Tống Thư Ngạn tên là gì, có lẽ đến cả bản thân anh ấy cũng chẳng biết tên của đối phương nữa là. Nhưng anh biết vị thiếu phu nhân này họ Tần, dù sao hai nhà Tống Tần kết thông gia, đó là chuyện mọi người đã biết từ lâu.

Người này thật sự là vợ của Tống Thư Ngạn, Phó Gia Thụ với phong thái của chủ nhà, đã để lại cho đối phương một ấn tượng xấu, có hơi tội lỗi: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.”

“Không sao.” Tần Du cũng có chút ấn tượng tốt với người đàn ông trẻ tuổi đã giúp giải vây cho cô nhóc ban nãy.

“Chỉ có mình cô sao?” Phó Gia Thụ cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô lại không mang theo người hầu?

Tần Du nói lý do đã nói với Đại thái thái cho Phó Gia Thụ nghe lần nữa: “Nghe nói những người được học qua giáo dục của Tây Dương sẽ độc lập hơn, không thích có quá nhiều người bước vào cuộc sống của họ. Giữa tôi và Đại thiếu gia đã có hiểu lầm, bớt đi một người lạ, dù sao cũng sẽ bớt đi được một số chuyện.”

Nghe cô nói vậy, Tống Thư Ngạn ngược lại quá trẻ con.

Tần Du hỏi anh: “Tôi còn chưa biết họ tên của tiên sinh?”

“Phó Gia Thụ, tôi và anh Thư Ngạn cùng nhau du học ở Mỹ. Anh ấy đi kiểm tra tình hình kinh doanh ở Vũ Hán, cho nên bảo tôi đến đón cô.”

“Được, cảm ơn!”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 23


Tần Du dùng đầu gối cũng nghĩ ra được Tống Thư Ngạn tưởng rằng cô sẽ bám dính lấy anh, cho nên để cô bơ vơ vài ngày. Đây có được tính là cuộc chiến tâm lý không?

Tần Du đi theo Phó Gia Thụ đến một chiếc xe Ford Grand Torino màu xanh bảo thạch .

Không đúng! Ở thời đại này, đây là chiếc xe mẫu mã mới nhất. Là một người làm trong ngành công nghiệp xe hơi, trong thời đại này Tần Du thật may mắn khi có thể nhìn thấy chiếc xe vang bóng một thời sau đó không còn xuất đầu lộ diện. Xưởng xe hơi này chỉ tồn tại ba mươi bảy năm, có một kiểu xe kinh điển. Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe Grand Torino này, Tần Du đều bị những đường vân rất có linh khí của nó thu hút. Cô vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc vì xưởng xe hơi này không vượt qua được thời kì ba mươi năm kinh tế suy thoái.

Nhác thấy Tần Du dừng ở trước xe ngắm rất lâu, Phó Gia Thụ mới có loại cảm giác, vợ của Tống Thư Ngạn quả thực chưa từng trải sự đời, sẽ vì một chiếc xe mà cảm thấy mới mẻ.

Phó Gia Thụ bảo người kéo xe mang hành lí của Tần Du ra ghế sau, anh nói với Tần Du: “Chị dâu, lên xe đi!”

“Ồ! Được!”

Tần Du mở cửa ghế lái phụ, bước lên xe, cô thắt dây an toàn theo thói quen, nhưng không thắt được.

DTV

Phó Gia Thụ nhìn hành động kỳ lạ của cô, mỉm cười: “Cô là đang muốn làm gì?”

“Có tay cầm không, có phải nên nắm một chút?” Tần Du viện lý do.

Phó Gia Thu chỉ chỉ, cuối cùng Tần Du đã nhìn thấy một cái tay cầm, cô đưa tay nắm lấy, thấy vẻ mặt tươi cười của Phó Gia Thụ, Tần Du ch** n**c mắt trong lòng. Là một người giám đốc kinh doanh quản lý bảy xưởng xe hơi trên toàn cầu của một tập đoàn xe hơi, là người phụ nữ hạng top trong lĩnh vực xe hơi trong nước. Cô thật không ngờ có một ngày mình sẽ bị xem thành một kẻ quê mùa không hiểu biết về xe hơi như vậy.

Phó Gia Thụ lái xe rời đi, mặt đường ở thời đại này đa số là đường cát đá. Chiếc xe này lại có tính đàn hồi, nhưng vì mặt đường quá cứng nên đã xóc nảy liên tục, đã vậy còn không có dây an toàn, quả thật phải giữ c.h.ặ.t t.a.y cầm, nếu không đầu sẽ đυ.ng vào nóc xe mất.

“Đợi lát nữa đến đường Thủy Môn Thinh là đỡ rồi, nếu cô say xe thì nói tôi nhé.” Phó Gia Thụ cho rằng cô mới ngồi xe lần đầu, cho nên có hơi hồi hộp căng thẳng.

Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên Tần Du bị nói là say xe, cô thật muốn đề nghị anh lắp thêm dây an toàn trên xe, rõ ràng nó đã được phát minh rất lâu rồi mà.

Tần Du cúi đầu nhìn bảng điều khiển trong xe, nhưng thật xin lỗi là không có bảng điều khiển, không có bảng hiển thị thời gian và tốc độ, chỉ có vài công tắc đóng mở và vô lăng mà thôi. Vô lăng dài, kéo gậy để phanh lại, dẫm bàn đạp để đổi số.

Phó Gia Thụ lái xe, mà lái xe là một công việc không dễ dàng, cần tay chân phải phối hợp với nhau, cho nên những nhà có tiền đều thích thuê tài xế lái. Anh thích trêu đùa những loại máy móc này, nên để mình tự lái.

Anh thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bèn hỏi: “Lần đầu tiên thấy sao?”

Món đồ chơi này, Tần Du chỉ thấy qua ở bảo tàng xe, kiếp trước có thể lái loại xe này trên đường đều là được sản xuất vào những năm năm mươi, sáu mươi. Loại xe những năm hai mươi này, chỉ có thể xem, không sờ được, dù biết được nguyên lý hoạt động của nó, nhưng thực sự lái thì chưa từng trải nghiệm qua. Cô gật đầu: “Đúng đó!”

Thấy cô có hứng thú, dù sao trên đường đi Phó Gia Thụ cũng buồn chán, nên giới thiệu cho cô cách lái xe này như thế nào.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 24


Muốn đổi số phải hai chân giẫm ly hợp, lùi số thì phải thêm dầu. Tần Du cau mày, một tay lái lụa như cô gặp phải món đồ cổ này, xem ra không ổn rồi!

Nhác thấy cô chau mày suy tư, Phó Gia Thụ bừng tỉnh. Bởi vì anh thích máy móc nên nói rất nhập tâm, người ta là một cô gái, chỉ cảm thấy mới mẻ mà thôi, nói nhiều như vậy chẳng phải rất vô vị sao? Anh cười xin lỗi: “Có phải rất chán không?”

“Không có, tôi đang nghĩ nào là ngón chân, nào là gót chân, còn phải tránh không được giẫm nhầm, thực sự rất dễ xảy ra sai sót. Trong tình huống cấp bách, rất dễ sai lầm.”

Cho nên thiết kế của chiếc xe này có vấn đề rất lớn, đây đều là những mối họa an toàn, chẳng trách sau này đều sửa đổi hết rồi.

Phó Gia Thụ nghe cô nói vậy, lập tức tiếp lời: “Vấn đề là nếu không thiết kế như vậy thì không cách nào đạt được hiệu quả của phanh cả.”

DTV

Tần Du lập tức muốn phản bác, đầu cô hiện ra đều là những nguyên lý hệ thống khống chế điện khí. Nhưng đây là một trăm năm trước! Chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa gần được. Bảo cô lái loại xe này, cô sẽ nổi giận muốn đập vô lăng ngay.

Phó Gia Thụ tưởng rằng cô đã bị đả kích vì lời giải thích của mình: “Thực ra cách nghĩ của cô là đúng, vấn đề này quả thật cần phải giải quyết.”

“Có giải quyết cũng là xưởng xe hơi giải quyết.”

Phó Gia Thụ cười: “Cô nói đúng lắm.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Phó Gia Thụ rẽ ngoặt, Tần Du nhìn thấy trên bức tường ở trước cửa viết rõ ràng “Khách sạn Vân Hải”.

Chiếc xe đi xuyên qua con đường cây cối rậm rạp, phía trước xuất hiện một trang viên xây dựng theo kiểu Pháp. Nơi anh dừng xe có hai người Ấn Độ trùm đầu đứng ở cửa, chính giữa là cánh cửa kính xoay tròn.

Này là đưa cô đến khách sạn sao?

Phó Giá Thụ dừng xe ở trước cửa khách sạn, hai nhân viên phục vị mặc áo ghi lê chạy đến giúp khiêng hành lý, Tần Du đi theo Phó Gia Thụ xuống xe.

Thấy Tần Du tràn đầy nghi ngờ, Phó Gia Thụ giải thích: “Bởi vì cô đến quá vội vàng, mà anh Thư Ngạn lại có việc gấp, cho nên anh ấy vẫn chưa sắp xếp được. Tạm thời để cô nghỉ ngơi ở khách sạn trước, đợi anh ấy về sẽ đến đón cô.”

Không đến nhà họ Tống cô còn mừng muốn chết, Tống Thư Ngạn mặt mũi lớn thế nào chứ, lại lo sợ cô leo lên giường anh ta à?

Trong lòng Tần Du vui sướng, nở nụ cười, nhìn sang hai bảo vệ người Ấn Độ ở trước cửa hỏi: “Đây là khách sạn c*̉a người Anh à?”

Cô chỉ thấy kỳ lạ vì hai người Ấn Độ thôi sao? Phó Gia Thụ cẩn thận quan sát, thấy đối phương không có gì bất mãn: “Khách sạn này là nhà tôi và mấy cổ đông khác c*̃ng hợp tác mở ra, nhà họ Tống c*̃ng có cổ phần. Ở đây là tô giới công cộng c*̉a Anh Mĩ, không có hai người Ấn Độ canh cửa thì không có tiếng nói.”

“Hoá ra là vậy.”

Phó Gia Thụ dứng lại nói với Tần Du: “Khi tôi giữ lại một phòng cho cô, có nói cô là họ hàng xa c*̉a nhà tôi.”

Đây là Tống Thư Ngạn căn dặn anh, nhất định không được cho cô thấy chút hy vọng, để một mình cô ở trong khách sạn, ăn no uống say.

Tần Du gật đầu: “Thân phận này không tệ.”

“Tôi không biết có phải anh ấy không hiểu biết về cô hay không, nhưng mối quan hệ giữa người với người cần phải có thời gian.” Phó Gia Thụ tưởng rằng cô sẽ như những người mẹ hiền dâu thảo ở quê anh, dù có tủi thân c*̃ng phải nhẫn nhịn, nên anh còn muốn an ủi cô vài cô, nhưng nhìn cô hình như không có vẻ gì là không vui cả?

“Không sao.” Tần Du chân thành nói.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 25


Phó Gia Thụ tỉ mỉ quan sát biểu cảm c*̉a cô, quả thật rất bình thường. Cô nhìn thoáng vậy sao?

Tần Du và Phó Gia Thụ đi qua cánh cửa kính xoay vòng kia bước vào đại sảnh. Nơi đây rất có khí thế c*̉a một khách sạn năm sau ở kiếp trước, mái vòm và trụ La Mã cấu tạo thành các khu vực khác nhau, những bóng đèn thuỷ tinh cực lớn treo trên trần nhà sáng lấp lánh, khiến cả đại sảnh càng thêm nguy nga tráng lệ.

Một người đàn ông mặc đồ Tây dẫn theo một nữ nhân viên phục vụ đeo tạp dề màu trắng đi tới: “Thiếu gia, phòng đã được chuẩn bị xong. Đây là Mai Ngọc, là tổ trưởng c*̉a nhân viên phục vụ khách hàng nữ, cô ấy sẽ đến phục vụ cho vị tiểu thư đây.”

Phó Gia Thụ đứng im nói: “Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi. Nếu cô thiếu thứ gì, chỉ cần nói với giám đốc Trương đây, bất cứ khó khăn gì c*̃ng có thể nói với ông ấy."

"Được, cảm ơn anh! Hôm nay thật làm phiền anh quá.” Tần Du cảm ơn Phò Gia Thụ.

“Anh Thư Ngạn bảo tôi gửi giúp cô điện báo về cho nhà, tôi sẽ gửi là cô đến nơi rồi, mọi thứ đều ổn. Có được không?”

“Làm phiền anh nhé! Hãy dùng cách xưng hô c*̉a tôi để gửi cho Lão gia, thái thái. Tôi gọi họ là cha, mẹ.”

DTV

Nghe cô nói vậy, Phó Gia Thụ thật sự khâm phục tâm thái c*̉a cô thật tốt: “Được, vậy tôi đi đây!”

Phó Gia Thụ quay người rời đi, anh mới đi được vài bước, bỗng quay người lại, thấy cô bước đi ung dung c*̀ng giám đốc Trương và nữ nhân viên phục vụ kia vào trong, không hề cảm thấy không vui vì bị sắp xếp đến khách sạn ở.

Phó Gia Thụ chợt có chút thất vọng, quay người bước lên xe, khởi động xe hơi, chân giẫm vào bộ ly hợp, chuẩn bị cho xe lăn bánh thì anh c*́i đầu nhìn ba tấm bàn đạp dưới ghế lái. Cô nói không nên có thiết kế như vậy, sẽ có mối hoạ về an toàn, tại sao bản thân lại chưa từng nghĩ đến chuyện đó?

Dưới sự hướng dẫn c*̉a giám đốc Trương, Tần Du đã bước vào thang máy, giám đốc Trương nói với nhân viên nhấn thang máy: “Lầu năm.”

Thang máy được kéo cửa lên, bắt đầu khởi động, trong thùng chợt rung lên, nghe được tiếng kêu két két c*̉a dây kéo đang chuyển động.

Giám đóc Trương kiêu ngạo nói: “Chỉ có khách sạn Vân Hải chúng tôi mới có thang máy cho toàn bộ khách hàng sử dụng, thang máy ở những khách sạn khác nếu không để người Tây Dương đi, thì c*̃ng bắt buộc phải là khách hàng có thân phận mới được.”

Tần Du nhìn tấm biển ở trên thang thang máy, bên trên có khắc chữ tiếng anh Otis, hoá ra công ty thang máy này trăm năm trước đã làm về nó rồi!

Từ trong thang máy đi ra, bước vào hành lang, giám đốc Trương chỉ cánh cửa ở cuối hành lang: “Tiểu thư Tần, qua khỏi cánh cửa này sẽ có một cây cầu trên không, cô có thể đứng trên đó ngắm nhìn phong cảnh c*̉a Thượng Hải, c*̃ng có thể đến vũ trường đối diện để khiêu vũ, đối diện lầu năm là một vũ trường, lầu bốn là rạp chiếu phim, phòng bi-da và phòng bóng bàn. Có món ăn chuẩn nước Pháp, bởi vì chỗ này c*̉a chúng tôi là tô giới công cộng cửa Anh Mĩ, cho nên còn cung cấp cả thức ăn Anh và Mĩ. Dưới c*̀ng là quán ăn Trung, có món ăn chuẩn Ninh Ba, cô có thể đến đó ăn thử, còn có cả phòng bánh mì và quán cà phê. Món ngọt phương Tây ở phòng bánh mì c*̃ng rất ngon. Nếu cô thích vận động, lầu dưới c*̀ng còn có hồ bơi trong nhà, hồ bơi này c*̉a chúng tôi là duy nhất ở Thượng Hải rộng lớn này, nhiệt độ bình thường suốt một năm bốn mùa, cô c*̃ng ó thể đánh quần vợt.”

“Có thể chạy bộ không?”

“Vườn hoa phía sau khách sạn có đó, rất nhiều khách hàng Tây Dương sẽ ra đó chạy bộ. Tiểu thư Tần c*̃ng thích sao?”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 26


Đương nhiên không chỉ mỗi cái này, kiếp trước cô là một người ở trên tầng cao nhất, hai phòng nối thông với nhau, làm thành phòng sách và phòng giải trí. Bên trong có máy chạy bộ, máy chèo thuyền, máy bầu dục, c*̀ng những huấn luyện sức mạnh, mạt chược… đều có đủ cả.

Theo cô thì vận động có thể khiến người ta duy trì vẻ thanh xuân, không những khiến thân thể vui vẻ, mà đầu óc c*̃ng trở nên linh động hơn. Từ sau khi xuyên qua đây trở thành thiếu phu nhân, nhìn cánh tay mềm nhũn và chiếc bụng bằng phẳng không rắn chắc c*̉a mình, cô thật muốn khóc. Dù nhà họ Tống không nhỏ, nhưng c*̃ng không thể cứ xách váy chạy chứ? Điều duy nhất cô có thể làm chính là đóng cửa lại, dùng ghế tròn gỗ đỏ để huấn luyện sức mạnh. Vận động lâu vậy rồi, có chút hiệu quả, nhưng nó vẫn chưa đủ, cô muốn lấy lại đường cong cơ bắp săn chắc c*̉a mình.

Giám đốc Trương đưa Tần Du đến cửa phòng: “Tiểu thư Tần, tôi đưa cô đến đây thôi. Có gì cần thiết cô có thể đến đại sảnh tìm tôi bất cứ lúc nào, hoặc là tìm Mai Ngọc c*̉a chúng tôi.”

“Được, cảm ơn ông!”

Ngươời tổ trưởng tên Mai Ngọc mở cửa phòng, căn phòng là một phòng xếp, có một phòng khách và một phòng ngủ, bên trong vẫn là kiểu trang trí phong cách hoàng gia Pháp như c*̃, cung vàng điện ngọc là bắt buộc phải có. Trong phòng khách còn treo một bức tranh sơn dầu phong cảnh trường phái ấn tượng cực lớn, có cả ban công.

Mai Ngọc đẩy cánh cửa phòng khách đi ra ban công: “Tiểu thư Tần, cô đến xem thử đi, đối diện với khách sạn c*̉a chúng ta chính là con đường phồn hoa nhất ở Thượng Hải, mấy công ty bách hoá đều ở phía trước.”

Khi một tấm biển quảng cáo màu đỏ đập vào mắt Tần Du, công ty bách hoá, sông Hoàng Phủ, nhà cao tầng, Tần Du đều không có hứng thù. Trên tấm biển quảng cáo to lớn ở phía trước có ghi “Mời uống Coca-cola.”

Mấy chữ tiếng trung này Tần Du không hiểu được, nhưng hàng chữ tiếng anh quen thuộc trên chai nước, khiến cô thật muốn ch** n**c mắt, hỏi Mai Ngọc: “Coca-cola này có thể mua ở đâu?”

“Trong nhà ăn của khách sạn chúng ta có, mùi vị đó rất kỳ quặc…”

Còn chưa đợi Mai Ngọc nói xong, Tần Du đã tiếp lời: “Mua giùm tôi hai chai.”

Đợi sau khi Mai Ngọc rời đi, Tần Du đá bay đôi giày cao gót bằng da lộn trên chân, lấy ra một đôi giày vải ở trong hành lý, đi vào như dép lê, bỏ mũ trên đầu xuống, ném ở trên sô pha, mái tóc dài rũ xuống. Cô đang chuẩn bị nằm xuống, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Nhân viên phục vụ phòng khách bưng mâm có hai chai coca được đựng trong bình thủy tinh, bên cạnh còn có đồ bật nắp chai.

Coca được đặt ở trên bàn, cô Lý đóng cửa lại, Tần Du mở một chai coca-cola ra, cho vào miệng uống. Công thức quen thuộc, mùi vị thân quen đó, không ai hiểu được cảm giác vui vẻ của người mới xuyên đây được gần hai tháng này.

Cô một hơi uống hết sạch hai chai coca, Tần Du nằm trên sô pha ợ hơi, có vẻ coca một trăm năm trước có hơi nhiều.

Đi đường dài mệt mỏi, uống được thức uống của kiếp trước, trong lòng đã có cảm giác hài lòng nho nhỏ, thậm chí còn nảy sinh cảm giác nhà hiền triết của thời gian. Tần Du nằm ở đó thả lỏng bản thân, chưa được bao lâu cô đã nhắm mắt ngủ say.

Phó Gia Thụ trở về xưởng, bận rộn cả một buổi chiều, nếu không phải có xưởng dệt của người Anh mời về hai kỹ sư nước ngoài giúp đỡ, anh có thể không ăn cơm tối, nhưng hai người kia dù sao cũng cần phải ăn uống nghỉ ngơi.

Giờ đây máy may top đầu thế giới chính là Prades của nước Anh, mấy năm nay Toyota của Nhật Bản cũng đang phát triển ở lĩnh vực này.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 27


Bọn họ tiến hành sao chép thông qua việc tháo dỡ máy may của Prades, hiện tại thợ lão luyện trong xưởng đang sửa chữa cho một nhà máy sợi, mà hai người Anh này trước đây cũng được một nhà máy kéo sợi ở Thanh Đảo thuê về làm công việc sửa chữa. Cùng với một sinh viên tốt nghiệp chính quy chuyên ngành máy móc như anh, kết hợp lại với nhau, từ từ tiến lên phía trước.

Bạn bè và người nhà đều nói anh cố chấp, không nên xuống xưởng, không đi quan tâm quá nhiều đến chi tiết, mà phải học được cách quản người. Người nhà đều nói nếu anh không được thì thôi.

Chỉ mỗi cha là ủng hộ anh: “Ngành công nghiệp nặng là nền móng của đất nước, dù là người Tây Dương hay người Đông Dương đều phải dựa vào nó để phát triển, có lỗ vốn cũng phải làm.”

Tổ tiên nhà họ Phó dựa vào việc buôn bán thuốc Trung y, sau này làm ngân hàng tư nhân. Hơn mười năm trước, khi tất cả mọi người đều cười nhạo ba anh vì ông mua mảnh đất ở Tô Châu Hà Bắc, họ cho rằng làm như vậy ném tiền xuống sông Hoàng Phổ. Chưa được bao lâu thì đất lên giá, cha anh bán nó đi để mua một công ty tàu thủy ở nước Anh, bắt đầu việc làm ăn trên biển.

Tuy cha anh vẫn luôn từ chối lời mời của chính phủ quốc dân về việc đảm nhiệm chức vụ giám đốc của ngân hàng Nhậm Quốc Hữu, ông ấy không muốn có mối liên hệ quá sâu với chính phủ. Nhưng dựa vào quy mô lúc đó của nhà họ Phó, cũng có sức ảnh hưởng trong giới thương nghiệp.

Mọi người đều tưởng rằng thiếu gia duy nhất của nhà họ Phó học thành tài trở về nhất định sẽ có sự nghiệp phát triển ở giới ngân hàng hoặc là lĩnh vực tàu thủy, nhưng không ngờ rằng anh lại đ.â.m đầu vào xưởng máy móc lỗ vốn này.

Hai kỹ sư đã trở về phòng thay quần áo, Phó Gia Thụ và thợ quản lý kỹ thuật đang ở dưới lầu đợi hai người cùng đi ăn cơm.

Anh và người thợ đang ngồi ở đại sảnh nói chuyện, nhưng trong đầu vẫn luẩn quẩn vấn đề chiều nay.

“Thiếu gia, có một số tiền là để người Nhật Bản và người Anh kiếm, chúng ta thật sự rất khó làm được.”

“Sư phụ Trương, nếu ngay cả anh cũng nhụt chí thì chúng ta thật sự rất khó vực dậy xưởng máy móc. Vẫn nên để cho chúng ta chút thời gian mới được.”

Ngày đầu tiên thành lập xưởng, sư phụ Trương rất hào hứng, ông ấy không giống với Phó Gia Thụ, vừa mới vào đây một năm mà vẫn còn nhiệt tình như vậy. Trong mắt nhiều người, nhị thiếu gia du học trở về, vẻ ngoài trông rất thông minh, nhưng thực tế lại chính là một tên ngốc.

Thực ra Phó Gia Thụ cũng biết những người kia nhìn mình thế nào, nhưng anh đã từng nhìn thấy xưởng máy móc lớn ở nước ngoài, biết được lịch sử cải cách công nghiệp, là một người thừa kế có tầm ảnh hưởng trong nước, sao anh lại không có ước mơ công ty hưng thịnh cho được?

Lúc này Phó Gia Thụ và sư phụ Trương đã không còn gì để nói nữa, anh thấy Mai Ngọc đi qua bèn nhớ đến vị thái thái của Tống Thư Ngạn, đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ Mai Ngọc kia, thuận tiện hỏi: “Mai Ngọc, Tần tiểu thư đã quen chưa?”

Nhị thiếu gia hỏi tới, Mai Ngọc mới nhớ ra, từ lúc sáng đi vào, vị tiểu thư kia chỉ gọi hai chai nước ngọt, rồi không thấy động tĩnh gì nữa: “Sau khi tiểu thư Tần gọi hai chai coca xong thì không ra khỏi phòng nữa.”

Phó Gia Thụ du học ở Mỹ nên cũng đã uống nước ngọt này, nhưng anh biết có rất ít người trong nước uống nó, dù cho quảng cáo có làm lớn thì số lượng tiêu thụ cũng vô cùng đáng thương.

Ở đây là tô giới công cộng của Anh Mỹ, nên có rất nhiều người Mỹ, nhà hàng Tây ở khách sạn Vân Hải cũng tiếp đón không ít, cho nên có cung cấp loại thức uống này.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 28


Một cô gái ở quê uống quen loại nước này sao? Phó Gia Thụ không thể tưởng tượng được, khi anh đi Mỹ, lần đầu tiên uống loại nước ngọt có ga này, mùi vị kỳ quái kia, thực sự nếu không vì vỏ ngoài của nó thì anh đã nôn ra rồi. Rất nhiều lần về sau anh mới quen với nó. Có phải vì cái tên “Coca-cola” này khiến cô tưởng là thuốc hay không?

Ngày đám cưới Tống Thư Ngạn vứt bỏ cô, lại không chịu đến đám tang của mẹ cô, lần này cô đến lại không cho cô bước vào nhà, vứt một người lạ nước lạ cái như cô ở trong khách sạn.

Dù là lúc cô giúp cô nhóc bán thuốc giải vây, hay là trên đường nói chuyện với anh đều không nhìn ra sự bất thường. Dẫu Phó Gia Thụ cho rằng phán đoán của mình không sai, nhưng anh vẫn không yên tâm, cô không xảy ra chuyện gì mới tốt?

DTV

Anh nói với Mai Ngọc: “Dẫn tôi lên xem.”

Mai Ngọc dẫn Phó Gia Thụ lên lầu, đến trước cửa, Mai Ngọc gõ cửa: “Tiểu thư Tần, cô có đó không?”

Liên tục gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời, Phó Gia Thụ hỏi: “Cô chắc chắn cô ấy không ra ngoài chứ? Ngay cả ăn cơm cũng không có sao?”

“Quả thực cô ấy không ra ngoài, tôi đã hỏi A Tứ ở thang máy rồi. Còn cả bảo vệ tầng lầu này nữa. Họ đều nói cô ấy còn không ra khỏi cửa phòng.”

Phó Gia Thụ cau mày: “Cô xuống dưới lấy chìa khóa dự phòng lên đây.”

“Vâng!”

Tuy Mai Ngọc nghi ngờ Phó Gia Thụ kinh ngạc như vậy làm gì, nhưng cũng nghe lời đi xuống dưới lầu cầm chìa khóa lên.

Mai Ngọc đặt chìa khóa vào trong tay Phó Gia Thụ, chỉ là vừa nhìn chìa khóa, Phó Gia Thụ cho rằng đã biết bất chấp đi vào như vậy là không ổn, nhưng không phát hiện trong lòng đang lo lắng cái gì, việc này là Tống Thư Ngạn bảo anh sắp xếp, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không có cách nào ăn nói được.

"Trước tiên đừng mở vội, cứ gõ cửa xem đã."

Mai Ngọc lại gõ cửa: "Cô Tần, cô có ở trong phòng không?"

Tần Du đang nằm mơ, cô vẫn đang đi làm trong nhà máy, một nhà cung cấp dừng cấp hàng, mắt thấy dây chuyền sản xuất sắp ngừng, cô liền đi tìm người phụ trách cung ứng hàng hỏi chuyện, người này lại liên tục lấy cớ, cô nổi giận: "Lúc này không tìm cách giải quyết, liên tục tìm cớ vì anh không có năng lực?"

Không phải Tần Du bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc, mà là bị nói mớ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô lại nhắc nhở bản thân mình chấp nhận một lần nữa, Tần Du mỗi ngày bôn ba đi tới đi lui vì nhà máy đã biến thành thiếu phu nhân bị ghét bỏ mấy trăm năm trước, thân ở thời buổi loạn lạc, con đường phía trước mờ mịt.

Phó Gia Thụ ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu bên trong, cầm lấy chìa khóa dự phòng trong tay Mai Ngọc, mở cửa, đẩy ra rồi chạy vào.

Anh thấy vợ của Tống Thư Ngạn vẻ mặt chán nản tựa ở trên ghế sofa. Cô gái trước mặt tóc có hơi rối tung, áo sơmi trên người sau khi ngủ dậy có mấy nếp nhăn, đôi chân đạp ở trên sàn gỗ, đây là một đôi chân trắng như ngọc, cũng không bó chân.

Sau một hồi ngây người ngắn ngủi, Phó Gia Thụ nhận ra đây là ở trong nước, tuy Thượng Hải đã mở rộng được hơn nửa thế kỷ, nhưng Tần Nhã Vận là người ở nông thôn, một cô gái bị nhìn thấy đôi chân như vậy, là vô cùng vô lễ với cô ấy. Anh lập tức ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của nhau, thấy cô nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng, càng thêm xác định suy nghĩ của chính mình, Phó Gia Thụ vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi…"

"Cô Tần, thiếu gia nghe nói sau khi cô đi vào liền không ra khỏi phòng, anh ấy có hơi lo lắng cho nên lên lầu xem thử." Mai Ngọc giải thích giúp Phó Gia Thụ.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 29


"Lo lắng?" Tần Du vừa mới nhắc đến từ này, là thiếu phu nhân của nhà họ Tống, Tần Du lập tức hiểu Phó Gia Thụ lo lắng cái gì, là sợ cô tự sát sao?

Cô khẽ cười, vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn khàn: "Không đến nỗi đâu, chỉ là mệt mỏi, ngủ lâu một chút!"

Phó Gia Thụ khôi phục lại trái tim đập thình thịch không lí do: "Vậy là tốt rồi. Nghỉ ngơi tốt là được, đồ ăn ở chỗ chúng tôi cũng không tệ lắm, cô có thể đi ăn thử. Đồ ăn Trung Quốc có đồ ăn Ninh Ba..."

Nói lên đồ ăn Ninh Ba, anh lại nhớ ra cô không phải người Ninh Ba, nhìn thấy hai chai coca trống không cô đặt ở trên bàn trà lập tức lại sửa lại: "Nếu muốn ăn đồ ăn tươi, đồ ăn Mỹ nhà hàng tây làm rất chuẩn vị."

Tần Du đứng lên lê đôi giày vải đi tới cửa: "Cảm ơn! Tôi sẽ đi ăn thử. Chỉ là tôi đề nghị, tốt nhất nên làm khóa an toàn trên cửa phòng."

Tần Du chỉ chỉ khung cửa: "Làm một chiếc khóa, để người ta càng yên tâm hơn."

Cô vẫn để ý, Phó Gia Thụ gật đầu: "Biết rồi."

"Hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng anh cũng là xuất phát từ ý tốt, nhưng cũng không có nghĩa là mỗi một lần đều có lòng tốt như vậy, tôi cũng chỉ đề nghị vậy, anh thấy sao?" Tần Du lấy cớ cho anh.

"Tôi sẽ đề nghị với người của khách sạn một chút. Tôi còn có khách hàng phải tiếp đãi, không quấy rầy cô nữa!" Phó Gia Thụ thấy cô không có việc gì, cũng an tâm.

"Được, theo ý anh."

Phó Gia Thụ rời khỏi, Tần Du đóng cửa lại, ngủ lâu như thế, quả thật đã đói bụng, quần áo trên người đã có nhiều nếp nhăn, ra ngoài như vậy cũng không được.

Tần Du mở hòm hành lý ra tìm bộ đồ để mặc, trong đống đồ cưới mẹ Tần cho con gái, ngoại trừ áo tay rộng, áo nhỏ với váy mà con gái Giang Nam mặc ra, mẹ Tần cũng suy xét đến Tống Thư Ngạn du học, thích mặc phong cách hiện đại, cho nên đã đặt mua cho cô rất nhiều sườn xám với đồ tây.

Chỉ là chuẩn bị nhiều như thế, đến khăn voan Tống Thư Ngạn còn chưa kéo lên đã bỏ chạy rồi. Con gái nhà người ta còn chưa thấy mặt, chứ đừng nói đến quần áo.

Quần áo đẹp thì đẹp, nhưng lại không thoải mái bằng T-shirt với quần bò cô mặc trong dịp trang trọng ở kiếp trước, Tần Du chọn một bộ sườn xám ca rô màu trắng, bộ sườn xám trắng thuần khiết này là nguyên chủ bảo người ta làm cho để giữ đạo hiếu cho mẹ, chỉ vì trở về nhà chồng thì không thể mặc áo trắng quần đen, nhưng bảo cô mặc bộ đồ lòe loẹt khi mà mẹ mất còn chưa đến trăm ngày, trong lòng lại không chịu nổi, liền đặt làm mấy bộ đồ màu trắng như này.

Những bộ đồ này lại rất hợp gu của Tần Du, đang muốn mặc bộ đồ này, lại bị bộ váy mùa thu đính ngọc trai màu xanh nhạt ở bên cạnh thu hút, bộ đồ tiên nữ này, cô vẫn luôn muốn mặc nó, chỉ là một thiếu phu nhân bị chồng vứt bỏ lại mặc đồ tây ở Ninh Ba, chắc chắn sẽ bị trách móc rất nhiều, cho nên vẫn không có cơ hội mặc. Hiện tại đến Thượng Hải rồi, không có mấy người nói linh tinh nữa, vậy thì chọn bộ này đi.

Tần Du thay quần áo xong, chải kiểu tóc đơn giản, cầm một chiếc túi nhỏ, đi đến tận cùng hành lang gấp khúc, một nhân viên phục vụ khách sạn kéo cảnh cửa dẫn lối ra.

Tần Du đi qua cửa dẫn, vén rèm cửa lên, nhân viên phục vụ đi tới hỏi: "Thưa cô, cô muốn đến phòng khiêu vũ hay là xuống dưới lầu ăn cơm?"

"Tôi xuống tầng dưới ăn cơm."

"Mời cô đi bên này." Nhân viên phục vụ dẫn cô đi đến giữa thang máy.

"Không cần. Tôi đi thang bộ."

Đối với loại thang máy kiểu cũ này, Tần Du không có ấn tượng tốt lắm, cô đi đến trước cửa thang bộ, trên thang bộ có mấy người đàn ông mặc đồ tây và người phụ nữ mặc sườn xám lục tục đi lên.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 30


Tần Du đi xuống phía dưới, liền thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, phòng khiêu vũ ở lầu năm, đi một mạch xuống, đến lầu hai có một sảnh lớn, đi xuống đó có thể nhìn thấy khách hàng ra ra vào vào trong khách sạn, phía sau còn là nhà hàng Tây, có lẽ giờ này là giờ ăn cơm, chuyện kinh doanh cực kỳ tốt, nhớ tới vừa rồi mới uống coca, Tần Du xuyên không qua như thế liền nhớ mùi vị đồ Tây, đi vào nhà ăn, lập tức có nhân viên phục vụ đi qua: "Thưa cô, cô đi mấy người?"

"Một người."

"Mời cô đi theo tôi."

Nhà hàng tây không nhỏ, trên bàn trải khăn màu trắng tinh, đặt hoa tươi, dàn nhạc người nước ngoài mặc tây trang biểu diễn khúc nhạc phương Tây.

Một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh trên tay cầm tập báo, Tần Du cầm một tờ báo rồi đi theo nhân viên phục vụ, thấy phía trước có Phó Gia Thụ đang ăn cơm nói chuyện với hai người nước ngoài.

Tuy trên mặt Phó Gia Thụ không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vô cùng hối hận vì vừa rồi anh đã bất chấp đi vào phòng của vợ Tống Thư Ngạn. Đó là vợ của bạn anh, đúng là nên quan tâm, nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách, vừa rồi thật sự quá ngượng ngùng rồi.

Suy nghĩ này còn chưa hoàn toàn trôi qua, lại thấy cô xuất hiện ở trước mắt mình, lần đầu tiên nhìn thấy lúc sáng là vẻ diễm lệ bức người, vừa rồi xông vào phòng của cô, thấy cô chán nản nhưng lại mang theo chút quyến rũ, giờ phút này nhìn cô mặc váy Tây Âu lại thấy dịu dàng động lòng người.

Tần Du nhìn thấy Phó Gia Thụ, nở nụ cười với anh, xem như chào hỏi qua. Cô được dẫn tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhân viên phục vụ mang thực đơn qua, bên trên dùng tiếng Trung và tiếng Anh để viết tên đồ ăn.

Tần Du gọi đồ ăn, mở tờ báo ra xem, đây là mùa xuân năm 1928, sau nhiều năm chiến đấu với quân phiệt, bắc phạt đang đẩy mạnh từ nam sang bắc, ngoại trừ tin tức chính trị gần đây, còn có lời bình thời sự sắc bén, lối viết đặc sắc, lại lật xuống tiếp. Bức ảnh của một cô gái mặc đồ bơi xuất hiện, bài báo viết: “Mỹ Nhân Ngư La Tú Lệ được mời đến Australia tham gia biểu diễn cuộc thi bơi lội.”

Tần Du xem đầy hứng thú, bài báo dùng hết từ ngữ ca ngợi để miêu tả kiện tướng bơi lội này, tuy bộ đồ này không rõ nét, nhưng cô gái mặc đồ bơi này rất tự nhiên thanh tú, nghe nói kiện tướng thể thao này mười tuổi đã thể hiện thiên phú bơi lội kinh người rồi. Cho nên, ở Ninh Ba con gái vẫn phải không ra cổng trước không bước cổng trong như cũ, nhưng ở thành phố lớn, phụ nữ bơi lội cũng có thể chấp nhận được?

Tần Du tiếp tục nhìn xuống, tờ báo này quả thực chính là Weibo thời dân quốc, cái gì cũng đăng lên. Có người báo tang người nhà qua đời, có thư cảm ơn gửi bác sĩ, cũng có thông báo mở cửa hàng, đương nhiên cũng có thông báo đấu thầu công trình với tin tuyển dụng của các cùng công ty, a! Còn có cả lớp học tối sao? Mà còn là lớp tiếng Anh tối nữa.

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn với bánh ngọt tới trước, Tần Du cầm một miếng bánh mì tỏi, vừa ăn vừa xem, nhìn thấy một tin: "Cửa hàng tây Minh Thái thông báo tuyển phiên dịch tiếng Anh."

Của hồi môn khi cưới của nguyên chủ không thiếu, ở thế giới này cô xem như là một phú bà, nhưng muốn sống sót tại nơi thời buổi loạn lạc này, chỉ dựa vào tiền là không đủ, còn phải có năng lực, trước giải phóng mỗi một chuyến đi biển ở bến Thượng Hải là một cơ hội, trình độ tiếng Anh của cô không tồi, có thể đi thử chút.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 31


Vừa mới bỏ tờ báo xuống, đã có người chặn ánh sáng của cô, Tần Du ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông tuổi còn trẻ, tóc chải kiểu chia hai mái, trên đầu vuốt một lớp sáp vuốt tóc, trông mặt mũi cũng đoan chính, làn da cực kỳ trắng, càng làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh đen của anh ta.

Người đàn ông kia mỉm cười: "Tiểu thư, sao lại một mình vậy?"

"Một mình ăn cơm thoải mái."

Tần Du bẻ một miếng bánh bao, chấm nước chấm bơ nồng đậm, nhét vào trong miệng.

"Một mình ăn cơm rất cô đơn? Làm quen một chút, tôi là Kim Hiếu Vũ." Người này đứng lên đưa tay ra.

Tần Du không có đưa tay qua, cô chỉ chỉ nhìn nhân viên phục vụ bưng phần ức vịt tới: "Đồ ăn của tôi lên rồi."

Ý trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng, cô muốn ăn cơm.

"Ha ha, Kim đại thiếu bị từ chối rồi hả?" Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cười ha ha.

Tiếng cười như vậy, khiến cho Kim đại thiếu không còn mặt mũi, cũng đã thu hút ánh nhìn của khách hàng ở bên cạnh, Phó Gia Thụ muốn tới giải vây.

Đã thấy Tần Du cầm dĩa ăn, chọc một miếng ức vịt, cắn một cái, lại đánh giá thiếu gia nhà họ Kim. Thấy biểu cảm bình tĩnh của cô, Phó Gia Thụ quyết định chờ thêm một chút.

Mùi vị của ức vịt này cực kì ngon, mềm và dai, mang theo vị chua ngọt của chanh, quan trọng là không có mùi cay mũi, ăn một miếng ức vịt, lại thêm một miếng khoai tây, miếng khoai tây lại có hơi nhạt.

Tần Du đưa tay cầm lọ hạt tiêu trên bàn, rắc ít hạt tiêu đen lên trên khoai tây, lại cầm lọ muối bỏ thêm mấy hạt muối vào, ngẩng đầu nhìn người này vẫn chưa rời khỏi, nhíu mày hỏi: "Anh còn việc gì nữa sao?"

Đôi mắt hạnh nhân của người đẹp mở to, mắt chớp chớp, nhưng ánh mắt lại trong veo mà lạnh lùng, cảm giác xinh đẹp kỳ diệu này, trước kia Kim đại thiếu chưa từng có cảm giác như vậy, tại sao khi nghe thấy tên của anh ta cô lại không có bất cứ phản ứng gì?

"Cô không biết tôi là ai sao?" thiếu gia họ Kim này thấy thật sự khó hiểu.

Tần Du đâu biết anh ta là con trai ngốc của nhà nào? Cô cầm dĩa ăn, ngước mắt nhìn anh ta cười: "Tôi đang hưởng thụ bữa ăn một cách thoải mái, người Trung Quốc có bốn điều cấm kỵ, tôi không quen tất cả mọi người, quấy rầy người khác ăn cơm, rất không lịch sự đấy. Anh nói xem?"

Vị Kim đại thiếu này nhìn Tần Du. Tần Du vừa ăn thịt gà vừa nhìn anh ta, hai người biến thành mắt đấu mắt, cuối cùng là vị Kim đại thiếu này mở to mắt, rồi quay đầu lại, không nhìn Tần Du nữa, mà là nhìn mũi của cô nói: "Cô nói rất có lý."

Nói xong một câu này, anh ta quay đầu trở về bàn của mình.

Người ngồi cùng bàn với anh ta cười lớn: "Kim đại thiếu nếm mùi thất bại rồi."

Anh ta nhìn chằm chằm xem Tần Du đang ăn cái gì, anh ta giơ ly rượu lên chạm ly với mấy người khác: "Không có người phụ nữ nào tôi không bắt được, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi."

Tần Du nghe thấy những lời này, không có chút phản ứng nào, cầm một cốc kem, ăn từng miếng từng miếng, chỉ có thể nói qua trăm năm, mấy tên đàn ông tự cho mình là hấp dẫn vẫn luôn như thế.

Ăn bánh ngọt xong, Tần Du đứng lên cầm tờ báo chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy Phó Gia Thụ phía sau cô nói: "Cô cứ đi đi, để tôi ký hóa đơn."

Tần Du có chút ngoài ý muốn, hóa đơn cô ký cũng nằm trong khoản mục phòng, không phải giống nhau sao?

Cô thấy Phó Gia Thụ cười cười với cô, ánh mắt Tần Du liếc qua Kim đại thiếu kia, hiểu rõ ý của anh, là anh đang muốn cảnh cáo vị Kim đại thiếu này, cô gật đầu: "Biết rồi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 32


Người ngồi cùng bàn với Kim Hiếu Vũ đưa mắt nhìn: "Thấy không, Phó nhị thiếu ký hóa đơn cho cô ấy đấy."

Phó Gia Thụ ăn bữa tối xong, đứng lên rời khỏi nhìn về phía Kim Hiếu Vũ, hơi hơi hất cằm.

DTV

Sản nghiệp với nền móng nhà họ Kim không dày như nhà họ Phó, nhà bọn họ phát triển cũng không phải dựa vào con đường chính thức, mà ra sức lấy lòng người có quyền, nhà họ Phó lại không theo chân bọn họ, nhưng cũng không muốn gây thù hằn với nhau, cho tới nay đều bình an vô sự.

Ánh mắt của Phó Gia Thụ như thế, xem như chào hỏi trước, hi vọng Kim Hiếu Vũ có thể tự hiểu, đừng động đến cô ấy.

Kim Hiếu Vũ gật đầu với anh, người ở bên cạnh hỏi: "Phó Gia Thụ có ý?"

"Bảo tôi không nên động vào cô gái kia, chẳng lẽ cô gái kia là người anh ấy nuôi ở bên ngoài?"

"Cũng có khả năng, cô gái kia trông xinh đẹp như vậy, nhìn qua cách ăn mặc là phong cách hiện đại, lại phù hợp với khẩu vị của anh ấy."

"Đừng đoán nữa, xinh đẹp như thế, lại còn quen cậu hai nhà họ Phó, đoán chắc qua một thời gian nữa là biết liền."

Tần Du không biết rằng sau khi cô rời đi còn xảy ra nhiều chuyện vui như vậy. Cô cầm tờ báo đi xuống tầng một rồi hỏi đường đi tới hồ bơi.

Bây giờ đang là khoảng đầu tháng tư, có rất ít khách đi bơi trong mùa này.

Tần Du ngồi xổm xuống thử nước xem có ấm không, đúng là khá nóng.

Sau khi rời khỏi bể bơi, lúc đi dạo sau vườn hoa cô thấy một sân đánh bóng tennis, có lẽ là do lúc này trời đã tối nên không có ai chơi bóng cả.

Không tệ, cuối cùng cũng có chỗ để luyện tập rồi.

Trước khi vào phòng Tần Du đã hỏi mượn Mai Ngọc giấy bút và phong bì.

Dù thế nào đi chăng nữa, nếu bạn muốn nộp đơn thì nhất định phải viết một bản sơ yếu lý lịch trước tiên.

May mà mẹ nguyên chủ vì muốn mai mối nguyên chủ với du học sinh trở về từ nước ngoài - Tống Thư Ngạn, nên bà đã đưa nguyên chủ đến học tại Trường Sư phạm Nữ sinh Hàng Châu, còn mời giáo sư dạy kèm môn tiếng Anh ở nhà cho cô ấy, chỉ là tiếng Anh của nguyên chủ vẫn cứ bị câm điếc, cô ấy có thể đọc hiểu một ít, nhưng không thể nói được, chỉ cần có kinh nghiệm này là cô có thể nói tiếng Anh tốt.

Cô dùng bút bắt đầu viết sơ yếu lí lịch, bố cục viết toàn là cách viết của kiếp trước, nhưng phần kinh nghiệm công tác cô để trống, trình độ học vấn cũng chỉ dừng ở năm hai trường Sư phạm Hàng Châu. Được le que mấy câu, hẳn là sẽ không được nhận đâu nhỉ?

Cô đành phải dùng một thế mạnh số một khác của mình để tăng thêm cho đủ số câu.

Ngành đại học mà Tần Du học là chuyên ngành cơ khí (theo hướng ô tô), lúc đó hợp tác trong nước với các tập đoàn ô tô của Đức rất sâu sắc, chuyên ngành của các cô đến năm thứ ba sẽ có cơ hội đến Đức học đại học trong ba năm, đó là lý do cô bắt đầu đi học tiếng Đức ngay từ năm nhất đại học, hơn nữa du học ba năm ở Đức, sau khi tốt nghiệp cô làm việc trong một liên doanh Trung - Đức gần mười năm trước khi chuyển sang công ty ô tô tư nhân lớn nhất Trung Quốc, tiếng Đức của cô cực kỳ tốt.

Cô viết thêm ngôn ngữ tiếng Đức vào, nhìn kỹ lại một lượt rồi lại nhìn qua bản tóm tắt tuyển dụng, trên đó chỉ ghi thông báo tuyển dụng phiên dịch tài liệu, cô nghĩ thêm tiếng Đức vào cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng chỉ là một vị trí cơ bản mà thôi.

Tần Du lại lấy một tờ khác rồi viết lại bản khác, đọc qua lần nữa, cô thấy đơn giản quá, muốn bổ sung thêm gì đó, nhưng lại thấy không thể nó viết thêm gì nữa, kinh nghiệm làm việc của nguyên chủ thật sự như một tờ giấy trắng, quên đi quên đi, Tần Du gấp tờ sơ yếu lý lịch lại rồi nhét vào phong bì.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 33


Ngày hôm sau, Tần Du thay một bộ sườn xám, khoác một chiếc khăn choàng len móc, cô nhét sơ yếu lý lịch vào một chiếc túi nhỏ rồi xuống nhà ăn sáng.

Gửi thư trong thời đại này mất rất nhiều thời gian dù là trong cùng một thành phố, các công ty nước ngoài của Anh đều ở khu vực gần Bến Thượng Hải trong Khu định cư quốc tế, đi bộ đến đó mất một lúc, cô định đi thẳng qua đó đưa thư, như vậy sẽ có thể tiết kiệm được chút thời gian.

Cô vừa mới đi tới cửa thì có người bán hàng tới hỏi: "Tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao? Cô có cần đi xe kéo không ạ?"

Thế thì còn gì bằng, Tần Du gật đầu: "Phiền anh rồi."

Chẳng mấy chốc người phu xe đã chờ sẵn ở cửa, người phu xe này không không mặc quần áo tả tơi như những người phu xe trên đường phố Hàng Châu, mà mặc chiếc áo sơ mi xanh sạch sẽ, trên mui xe kéo có viết dòng chữ: "Khách sạn Vân Hải."

Đây là xe kéo chuyên dụng của Vân Hải sao?

"Đến số 9 đường Nhân Ký." Tần Du ngồi lên xe kéo, người phu xe bắt đầu chạy.

Sau khi đi qua hai ngã tư, một toà nhà theo kiến trúc của người Anh hiện ra trước mắt, được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, cảnh tượng hình như có hơi thay đổi, với việc mở rộng tòa nhà này, toàn bộ con đường dường như trở thành một con phố ở London, hai bên đường có các kiểu biển hiệu tiếng Anh, những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh và người Hoa chiếm cả nửa con phố.

Đến trước cửa của một ngân hàng, có đám người đang nhốn nháo không biết là có chuyện gì xảy ra mà nói nhao nhao ồn ào.

"Tiểu thư, tới nơi rồi ạ."

Tần Du xuống xe, cô cứ tưởng một công ty nước ngoài chiếm vị trí quảng cáo đậu hủ khô trên báo như vậy chắc hẳn là một công ty rất nhỏ, nhưng phong thái của mặt tiền này trông rõ ràng không phải là một công ty nhỏ mà!

Vẫn có hai người Ấn Độ đội khăn trên đầu đứng canh cửa, Tần Du đi vào cửa hiệu tây.

Có một quầy bên tay trái cửa ra vào, một người đàn ông Trung Quốc đứng sau quầy hỏi: "Thưa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Tần Du đưa tờ báo ra: "Thưa tiên sinh, tôi tới đây để ứng tuyển vào vị trí phiên dịch tài liệu của công ty ngài, tôi phải nộp hồ sơ cho ai?"

Người kia nhận lấy phong thư của cô rồi đặt nó lên trên chồng tài liệu bên cạnh: "Lát nữa tôi sẽ nộp cho tiểu thư."

Mọi chuyện xem như tiến triển thuận lợi, Tần Du nói: "Cảm ơn."

"Tiểu thư khách khí rồi."

Tần Du xoay người rời đi.

Lúc này phía sau cô xuất hiện một người đàn ông trung niên cao gầy, mặc âu phục đeo kính mắt, người đàn ông cầm hồ sơ xin việc của cô lên hỏi quầy lễ tân: "Cô ấy ứng tuyển vào vị trí nào?"

"Phiên dịch tài liệu ạ."

Người đàn ông trung niên mở bản sơ yếu lý lịch của cô ra, đọc từ đầu tới cuối, người nọ nở nụ cười mỉa mai, cầm theo bản sơ yếu lý lịch xoay người đi lên tầng.

Tần Du đi ra khỏi cửa hiệu tây Minh Thái, bên kia vẫn còn ồn ào, Tần Du đứng ở bên này nhìn sang, thấy một tấm biển hiệu quen thuộc, không phải chứ? Ngân hàng kia không phải là ngân hàng tư nhân Anh quốc đẳng cấp thế giới ở kiếp trước sao?

Tần Du bước tới, có nhiều người ngoại quốc đang đứng trước cửa ngân hàng thương lượng với nhân viên, yêu cầu hoàn trả tiền gửi tiết kiệm.

Nếu ngân hàng này phá sản vào lúc này, thì trăm năm sau ngân hàng này sẽ ra sao đây?

Làm quần chúng ăn dưa một lúc, sau đó Tần Du ngồi lên xe kéo chuẩn bị quay về khách sạn Vân Hải, lúc này các cửa hàng bên đường lục tục mở cửa, cô nhìn qua cửa sổ kính của một cửa tiệm trên đường Nam Kinh thấy một bộ đồ tắm liền thân.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 34


"Dừng xe!" Tần Du xuống khỏi xe kéo, trả tiền cho người phu xe, rồi quay người đi vào cửa hàng đó.

Hai người đàn ông mặc áo sơ mi kết hợp với áo com lê kiểu Tây Âu đứng ngoài cửa tiếp khách nói: "Chào mừng quý khách!"

DTV

Tần Du chỉ vào các mẫu áo tắm trên tủ kính: "Tôi muốn mua đồ bơi."

"Mời vị tiểu thư đây đi theo tôi, tiểu thư có thể đi thang máy lên tầng bốn, tầng bốn có khu vực bán đồ thể thao ạ." Một trong hai người tiếp khách đưa Tần Du đến cửa thang máy.

Tần Du đi thang máy lên tầng bốn, lúc bước ra khỏi thang máy, thứ đập vào mắt cô chính là quầy hàng golf, đằng sau quần hàng có một tấm quảng cáo có hình chân dung, trong hình là một người nước ngoài mặc áo sơ mi và quần bò, đầu đội mũ, đang vung tay.

Mục tiêu của cô chỉ có đồ bơi, nhưng khi đi qua gian hàng này, cô bị bộ quần áo bộ đồ treo ở quầy bên cạnh, đối với cô mà nói, bộ đồ này có vẻ là một bộ đồ bình thường, nhưng trên tấm biển lại ghi là bộ đồ quần vợt.

Tần Du: "Lấy cho tôi xem bộ đồ này."

"Tiểu thư quả là có con mắt tinh tường, đây là bộ đồ tennis do nhà thiết kế người pháp Jean Badou thiết kế ạ."

Trong ấn tượng của Tần Vũ, trang phục chơi tennis của phụ nữ nên là áo sơ mi polo và váy ngắn, rõ ràng là rất khác so với thời đại này, đây là set ba món đồ, bên ngoài có một chiếc áo khoác len dài rộng thùng thình dệt lông dê màu mơ hở cổ, bên trong là một chiếc áo phông trắng, bên dưới là một chiếc váy dài qua đầu gối, phối với quần legging và tất trắng dài đến đầu gối ba phân.

Bộ đồ này trông chẳng có tính thể thao chút nào, nhìn rất thư thái, Tần Du khá thích: "Lấy ra cho tôi mặc thử xem."

Tần Du đang đợi người bán hàng lấy bộ đồ thì có hai cô gái bước ra từ thang máy. Hai người họ đi về phía này, một cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người trong hai người nói: "Anh hai của tớ đúng là đầu chất đầy tư tưởng phong kiến, anh ấy bảo anh Thư Ngạn không nên lạnh lùng với người phụ nữ nhà quê đó như vậy, còn nói tớ giữ khoảng cách với anh Thư Ngạn nữa, bảo anh Thư Ngạn giờ là người có vợ rồi. Vấn đề là anh Thư Ngạn đã bao giờ công nhận người phụ nữ kia là người vợ danh chính ngôn thuận đâu, sớm muộn gì họ cũng ly hôn thôi mà!"

Một cô gái cao gầy khác cau mày: "Khó mà ly hôn lắm. Cậu đừng nhìn người ta hôm nay đăng báo ly hôn, ngày mai chia tay, nói thật ra thì có mấy người ly hôn thật đâu? Cha mẹ của người phụ nữ kia đã c.h.ế.t cả rồi, nếu như Tống đại thiếu gia ly hôn..."

Hai người đứng nói chuyện với nhau trước tủ kính mấy câu, cô gái xinh đẹp kia chỉ vào một cây gậy tennis nói: "Lấy cho tôi xem."

Nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho cô ấy: "Thưa tiểu thư, đây là hàng nhập khẩu từ Anh quốc, dùng loại gỗ hồ đào tốt nhất..."

"Anh Thư Ngạn và anh hai của tớ lúc ở Mỹ đều thích chơi đánh tennis." Cô gái nhỏ sờ sờ mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, nét mặt e thẹn: "Anh ấy tặng tớ một chiếc vòng cổ, tớ có nên mua quà đáp lễ không nhỉ?"

Tần Du tập hợp tin tức thu được từ mấy người đó, Tống đại thiếu, anh Thư Ngạn, người phụ nữ nhà quê, ly hôn, cha mẹ đều đã mất, tập hợp những yếu tố này lại rồi xâu chuỗi chúng, vậy cô bé này biết Tống Thư Ngạn sao?

Tống Thư Ngạn còn tặng cô ấy vòng cổ? Thiết kế của chiếc vòng cổ đó đúng là rất đẹp. Tống Thư Ngạn thích cô gái nhỏ này chăng? Cho nên mới cực kỳ bài xích với cuộc hôn nhân mà cha mẹ sắp xếp cho.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 35


Nhân viên bán hàng lấy quần áo ra đưa cho Tần Du, Tần Du đi vào phòng thử đồ. Cô mặc quần áo và bước ra soi gương. Tuy rằng bộ đồ này dáng suông, nhưng hiệu ứng phần thân trên với thiết kế chủ yếu là những đường ren thêu thật sự rất tốt, cô nghĩ kiểu dáng này thích hợp để mặc thoải mái thường ngày.

Nhân viên bán hàng đưa cho cô một chiếc băng đô, Tần Vũ buộc chiếc băng đô lên đầu, thấy có một cảm giác mới lạ, ngay cả cô gái cao gầy đằng kia cũng phải thốt lên: "Xinh quá đi, nhìn rất Tây! Gia Ninh, cậu cũng thử xem sao."

"Tớ cũng đâu có chơi quần vợt, thử làm gì?"

"Thì không chơi nên mới có cơ hội được Tống đại thiếu gia dạy chứ? Cậu mặc vào chắc chắn nhìn cũng xinh lắm."

DTV

Trước sự xúi giục của cô gái cao gầy kia, cô gái không biết có phải là đang yêu thầm Tống Thư Ngạn hay không cũng muốn mặc thử bộ đồ tennis này, chỉ là cô ấy mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu lam nhạt.

Tần Du định đi vào thay lại quần áo, nhân viên hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn mua phối với một đôi giày tennis không ạ?"

Tần Du gật đầu, nhân viên bán hàng mang tới một đôi giày da buộc dây màu hoa mai, trong mắt Tần Du, đây là một đôi giày brogue buộc dây kiểu Anh, sao lại biến thành giày chơi bóng thế này? Cô rất thích kiểu giày da này, mặc được rất nhiều dịp, nên cô vẫn cầm đi thử: "Lớn hơn nửa size rồi."

"Tôi đi đổi cho tiểu thư."

Tần Du ngồi đó chờ lấy giày, cô thấy cô bé kia đã thay xong đồ đi ra ngoài, đang đứng trước gương, cô bé nhìn thấy người trong gương thì lập tức sụp đổ.

Mặc dù đã quyết tâm ly hôn với Tống Thư Ngạn, nhưng khi bị cô gái này gọi là người phụ nữ nhà quê, cô vẫn thấy khó chịu.

Ngẫm lại thấy tuy là tuổi của nguyên chủ không lớn lắm, nhưng linh hồn đang trú ngụ cũng là một người phụ nữ trưởng thành, cãi nhau ngay tại trận với cô gái kia thì có vẻ không độ lượng, thế nhưng bị cô ấy nói xấu sau lưng như vậy, Tần Du tự thấy mình cũng không phải người rộng lượng.

Tần Du vào phòng thử đồ lấy khăn lụa đi tới trước mặt cô gái, hai người một cao một thấp mặc váy giống nhau xuất hiện trong gương, dáng người Tần Du cao gầy mặc bộ đồ tennis này nhìn rất cao quý, rất thư thái. Cô bé kia lại nhỏ nhắn xinh xắn, mặc vào nhìn hơi rộng, chân còn trông rất ngắn, đúng là nhìn vừa không đẹp vừa luộm thuộm.

Bị áp đảo như thế, cô bé sắp khóc tới nơi.

"Em thế này là không biết tốt khoe xấu che rồi, em lùn hơn chị nửa cái đầu, hơn nữa bản thân kiểu thiết kế này đã khiến nửa th*n d*** nhìn dài hơn, khiến tổng thể cả người trông bị lùn đi. Em có thể đeo thêm thắt lưng vào, nhìn sẽ khác hẳn." Cô vừa nói vừa gấp chiếc khăn lụa: "Lại đây, chị thắt khăn lụa cho em, thử xem được không."

Nghe cô nói như thế, Phó Gia Ninh có hơi do dự, lúc này Tần Du đã thắt xong khăn lụa rồi.

Quả nhiên là đeo khăn lụa vào nhìn khác hoàn toàn, người cô bé nhìn cao lên hẳn, trông năng động hơn nhiều.

"Oa! Khác thật đấy!" Cô gái cao gầy kia nói: "Gia Ninh, đẹp quá đi, ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn tràn đầy tuổi xuân của cậu đây chứ? Cái đồ nhà quê kia chẳng thể nào mà so với cậu được."

Lại nữa rồi! Trong lòng Tần Du cười khẩy, không biết sau này hai người họ biết mình bị "cái đồ nhà quê" biến hoá trang phục cho, liệu có thấy ngượng không nhỉ? Nói cho rõ ràng, mấy cô mới là cái thứ đồ cổ từ cả trăm năm trước đó.

Phó Gia Ninh nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ đến anh Thư Ngạn có thể dạy mình đánh tennis, nhân tiện nhìn vẻ đẹp mỹ miều của mình, nói với Tần Du: “Cảm ơn!”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 36


“Không việc gì, chỉ tiện tay thôi mà.” Tần Du cởi chiếc khăn lụa trên người cô ấy ra, “Khăn lụa chỉ là biện pháp dự phòng, nếu có một chiếc thắt lưng nhỏ rộng hai centimet thì sẽ tốt hơn.”

Nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Bộ phận bán đồ da trên tầng ba có đó, để tôi đi lấy giúp tiểu thư.”

Ánh mắt của cô gái nhỏ lập tức sáng lên: “Vậy làm phiền cô rồi.”

Phó Gia Ninh nhìn Tần Du đang thử giày. Một chính chỉnh sửa của Tần Du vừa rồi có thể nói là mục nát hoá thần kỳ.

Tần Du thử giày: “Không tệ, lấy đôi này đi.”

Chẳng lâu sau, nhân viên bán hàng liền đem tới bốn cái thắt lưng da. Tần Du cầm một chiếc thắt lưng màu tím, thắt quanh eo của Phó Gia Ninh. Eo của Phó Gia Ninh rất nhỏ, thắt lưng có chút dài, Tần Du thắt một nút ở cuối thắt lưng.

Tần Du tự mình lấy một chiếc đai thắt lưng màu nâu đỏ thắt quanh eo, sau đó xắn ống tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay trắng như tuyết.

Vừa rồi trông cả người cô còn lười biếng, nhàn rỗi, bây giờ nhìn vào liền thấy già dặn hơn hẳn. Rõ ràng là chỉ khác nhau một cái thắt lưng.

Cô gái cao gầy kia nói: “Trông đẹp thật đấy! Trước kia sao em lại không biết phối hợp như thế này nhỉ?”

Suốt những năm hai mươi, trang phục của phụ nữ phương Tây, thịnh hành kiểu dáng không có đường thắt eo, thiết kế cố tình may thắt lưng ở phần hông, kéo vòng eo xuống, làm cho vòng eo mất đi phần nào sự nhỏ gọn. Thực tế, kiểu thời trang này đối lập hoàn toàn với kiểu quần áo bó eo trước đây, thuận theo khuynh hướng giải phóng phái nữ. Nhưng kiểu thiết kế này không phải ai cũng hợp.

Thượng Hải từ khi mở cửa đã nổi tiếng với phong cách phương Tây, theo đuổi thời trang ở Paris và London, ngay cả kiểu dáng của sườn xám về cơ bản cũng theo xu hướng phương Tây. Bây giờ là giữa những năm hai mươi, phương Tây lưu hành váy suông, sườn xám cũng là dáng suông, độ dài qua đầu gối một chút gần giống với váy Tây.

Những tiểu thư con nhà danh giá này cũng khó mà đánh đổ những tư tưởng đã ăn sâu vào nhận thức này. Bây giờ Tần Dũ làm mẫu, việc làm mẫu của cô thực chất là bước chuyển ngoặt. Phong cách mỹ lệ, thoải mái của những năm hai mươi đến những năm ba mươi liền trở thành sự đơn giản, mong manh. Thực tế, mọi người đã chán với phong cách phóng khoáng, cho nên khi nhìn thấy một màn làm mẫu của cô liền cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Đang nhìn quen những bộ trang phục không có eo, đột nhiên có người bóp eo đến mức nhỏ gọn yêu kiều, loại cảm giác đặc biệt kia liền đi sâu vào tận đáy lòng.

Tần Du thay quần áo, để nhân viên bán hàng lấy phiếu, trả tiền, lại tới một quầy hàng khác mua một bộ quần áo nghe nói là thời thượng nhất Châu Âu. Trong cái nhìn của cô, đồ bơi liền thân với quần góc bẹt và dây thắt rộng là cực kỳ bảo thủ.

Cô gái nhỏ cao gầy kia nói: “Chị ơi, chị nghĩ thoáng thật đấy, nghe nói bể bơi ở Pháp phải đo, ngắn hơn đầu gối 6 inch thì không thể vào bơi.”

“Bộ đồ bơi này hẳn là phù hợp quy định này đi?” Tần Du không biết còn có quy định như thế.

Nghe Tần Du nói như vậy, mày của Phó Gia Ninh cong cong, cười dịu dàng: “Đấy là mấy thứ từ xưa rồi, năm năm trước quy định này đã bị xoá bỏ rồi. Bây giờ lưu hành nhất đã không phải như thế, mà là hở ở phía sau lưng.”

Bị Phó Gia Ninh vạch trần, nhân viên bán hàng vội vàng cứu vãn: “Tiểu thư nói rất đúng, thế nhưng cửa hàng chúng tôi không nhập loại kiểu dáng này, bởi vì không bán được ở trong nước.”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 37


"Được rồi, bây giờ chưa có mà tôi lại muốn bởi, chỉ có thể lấy cái này thôi." Tần Du cười, nhận đồ bơi, cười nói với hai cái cô gái: "Tôi đi trước, gặp lại sau!"

Phó Gia Ninh nhìn Tần Du đi về phía cầu thang: "Không biết vị này là thiên kim nhà nào mà có phong thái như vậy."

"Nghe khẩu âm khi nói chuyện của cô ấy, cũng không giống như người ở tỉnh ngoài đến đây."

"Nhưng tớ thật sự không nhớ rõ ở bến Thượng Hải có vị tiểu thư nào như này cả. Nếu có, cô ấy sẽ không lặng lẽ vô danh như vậy chứ?"

"Có lẽ là vừa mới du học trở về?"

"Cũng có thể là vậy."

Nhân viên bán hàng gói lại quần áo và vợt tennis. Phó Gia Ninh nhận lấy cái túi: "Đi thôi! Đi xem xem."

Phó Gia Ninh lên tầng ba mua cho cha cô ấy một cái tẩu hút thuốc, lại chọn cho anh trai một chiếc cà vạt, rồi lại vòng lên tầng hai muốn xem xem có gì tốt để mua cho mẹ. Lúc lên tầng hai, cô ấy lại thấy vị tiểu thư vừa rồi đề nghị cô ấy phối hợp với chiếc thắt lưng kia, đang nói gì đó với thợ may trong tiệm may vá.

Đồ Tần Du mang tới phần lớn là sườn xám và váy có áo khoác ngoài, cô nhìn một vòng, quần áo may sẵn hoặc đặt may theo yêu cầu ở đây phần lớn đều là váy, cô muốn mấy cái quần, đang với phó thợ may kiểu dáng mình muốn, kiểu quần khác với quần áo trên phố cho nên phải tốn chút công sức.

Trông thấy cô đang nói chuyện, Phó Gia Ninh cùng chị em Dư Tú Thanh của cô ấy đi tới. Dư Tú Thanh thấy Tần Du đang vẽ chiếc quần lên một tờ giấy.

Dư Tú Thanh nói: "Chị ơi, quần dài không trang nhã, thường là người hầu trong nhà mặc!"

Tần Du quay đầu nhìn cô gái nhỏ cao gầy kia, lời cô ta nói hoàn toàn có lý. Kiếp trước, trong các bộ phim thời dân quốc, các thiếu phu nhân nhà có tiền rất ít khi thấy mắc quần, hơn nữa trong ký ức vẫn còn như mới, một bộ phim nước Anh kể lại sự hưng suy của một đại gia tộc thì vào những năm hai mươi, các phu nhân nước Anh cũng rất ít khi mặc quần. Đương nhiên, lúc này CoCo Chanel ở nước Pháp đã rất nổi tiếng, phong trào phái nữ mặc quần áo của nam giới do bà ấy tiên phong cũng đã bắt đầu.

Cô không bác bỏ, cười nói: "Mặc quần, làm việc sẽ thuận tiện hơn."

"Cũng đúng, hiện tại những người phụ nữ nước Anh đã bắt đầu thịnh hành cưỡi ngựa, nên dù là phụ nữ hay đàn ông cũng đều mặc quần bởi vì cưỡi ngựa an toàn hơn nhiều so với cưỡi ngựa bằng ván ngang. Nhưng tại sao phụ nữ Châu Âu tình nguyện cưỡi ngựa bằng ván ngang cũng không tình nguyện cưỡi ngựa?" Phó Gia Ninh hỏi Dư Tú Thanh.

Cưỡi ngựa bằng ván ngang: là một hình thức cưỡi ngựa sử dụng một loại yên cho phép các tay đua nữ ngồi sang một bên thay vì cưỡi ngựa. Ngồi sang một bên có từ thời cổ đại và được phát triển ở các nước châu Âu vào thời Trung cổ như một cách để phụ nữ mặc váy cưỡi ngựa một cách đơn giản trong khi vẫn mặc trang phục đẹp.

"Tại sao?"

"Anh hai của em nói là bởi vì phụ nữ Châu Âu trước kia từng bị giam cầm, có lẽ bây giờ các cô ấy đã được thức tỉnh, hi vọng thực hiện giá trị nhân sinh của bản thân. Hơn nữa trình độ giáo dục cho các cô gái càng ngày càng cao, cho nên các cô gái hy vọng có thể mặc quần giống đàn ông, rời khỏi gia đình. Bây giờ quần cũng bắt đầu thịnh hành rồi. Chị gái vẽ chiếc quần này rất đẹp nên em cũng muốn thử một chút. Có thể chứ ạ?"

DTV

"Đây là chiếc quần cạp cao rất phù hợp với em đó, chị còn muốn may mấy cái áo sơmi, em xem thử xem có muốn hay không?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 38


Bây giờ đã là giữa tháng tư, trên chiếc áo sơ mi mẹ Tần mua cho cô lại có viền ren và thêu hoa, đẹp thì đúng là đẹp thật, thế nhưng để mặc hàng ngày thì chẳng khác nào đi dự tiệc, nên cô vẫn không quen. Áo sơ mi đơn giản và rộng rãi, cổ chữ V và cổ tròn có thể may mấy cái, ngoài ra cũng có thể may thêm một chiếc váy đen và một chiếc váy trắng nhỏ đơn giản và linh hoạt nữa.

Phó Gia Ninh nhìn Tần Du khua ngòi bút soàn soạt, sau đó một bức tranh hiện ra. Nói là một bản phác thảo phương Tây, thì lại không tỉ mỉ như phác hoạ, thế nhưng kiểu dáng rất rõ ràng.

Phó Gia Ninh và Dư Tú Thanh bị bức vẽ của Tần Du hấp dẫn, nhất là Phó Gia Ninh khi trông thấy chiếc áo sơ mi được phối với một chiếc váy: "A! Em không biết váy đuôi cá còn có thể sử dụng kiểu này! Em cứ nghĩ nó chỉ có thể dùng trên lễ phục, em muốn cái váy này."

Thế mà cô ấy lại coi trọng một chiếc váy đuôi cá mà mình tiện tay vẽ. Tần Du nhìn lại, quả thực trông rất đẹp: "Chị cũng muốn một chiếc váy này, chúng ta mỗi người một cái?"

"Được đó! Được đó!"

Thợ may đo kích thước của các cô. Trước đó Phó Gia Ninh đã có lòng muốn kết bạn với Tần Du, hỏi cô: "Em là Phó Gia Ninh, còn cô ấy là Dư Tú Thanh, không biết tên của chị gái là gì?"

Phó Gia Ninh? Phó Gia Thụ? Tần Du ngay lập tức nhớ tới Phó Gia Thụ là bạn tốt của Tống Thư Ngạn, cô gái nhỏ này chắc là em gái của Phó Gia Thụ. Thế giới đúng là nhỏ thật đấy. Tần Du phát hiện ý nghĩ xấu xa của mình có thể sẽ sớm thành hiện thực, cô gái nhỏ này sẽ nhanh chóng biết cô chính là người vợ nhà quê của anh Thư Ngạn kia.

Với tâm tình như này, Tần Du cười vô cùng vui vẻ: "Chị tên là Tần Du, Du trong mỹ đức."

(Giải thích: mỹ đức là 懷瑾握瑜 còn Du của Tần Du là 瑜, nên từ Du được lấy trong cụm từ mỹ đức)

Nói tên xong, cô hận không thể vỗ đùi một cái, tại sao không nói mình là Tần Nhã Vận? Cô ấy quan tâm anh Thư Ngạn của cô ấy như thế, chắc hẳn sẽ biết Tần Nhã Vận là ai? Đúng là cơ hội đến mồm rồi còn rơi.

Trong lúc các cô đang nói chuyện, một người phụ nữ mặc sườn xám cao cổ từ cầu thang bước vào, kiểu tóc trên đầu của cô ấy là kiểu uốn tay được ưa chuộng nhất lúc này, nếp nào vào nếp đấy, khuôn mặt cũng được trang điểm.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô ta, lập tức tới chào đón: "Phu nhân Hạng, hôm nay tới may sườn xám sao? Gần đây chúng tôi mua rất nhiều vải vóc mới, mời cô tới bên này xem một chút."

"Để xem nào." Vị khách nữ kia nhìn một lượt sườn xám, rồi quay người rời đi.

Phó Gia Ninh trợn trắng mắt: "Bây giờ cô ta còn có tiền để tới đây may quần áo sao?"

"Không biết nữa! Họ Hạng kia không phải bị đuổi đi rồi sao? Hiện giờ cũng không tìm được việc làm, trong nhà cũng cắt phần cung cấp cho vợ chồng bọn họ."

Phó Gia Ninh cười lạnh: "Có tiền may một bộ sườn xám, còn không bằng tiết kiệm mà hút hai điếu thuốc phiện."

"Không biết họ Hạng coi trọng cô ta chỗ nào? Không biết hắn ta nhìn thấy Trần Lục tiểu thư có hối hận hay không? Ném trân châu đổi cá mục." Dư Tú Thanh cũng bĩu môi khinh thường.

"Anh hai tớ bảo tớ đi học cho giỏi, muốn tớ học tập chị Trần Lục."

"Trần Lục tiểu thư thật đúng là lợi hại. Chồng cùng với cô em họ bắt tay nhau, buộc cô ấy ly hôn. Cô ấy trở về tự xây dựng công ty, bây giờ đi lên như diều gặp gió. Thật muốn cám ơn người đàn bà này đã cướp tên đàn ông kia đi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 39


Hai người này sợ Tần Du không biết, còn nói tiền căn hậu quả cho Tần Du. Nghe nói lúc ấy người em họ này tới để nhờ vả Trần Lục tiểu thư, thế rồi Trần Lục tiểu thư tốt bụng chứa chấp cô ta. Ai ngờ ở nhờ không được bao lâu, thì chồng ngoại tình với người em họ này. ở bên ngoài nói vợ mình là mù cưới câm gả, không có tình cảm, hơn nữa còn có tư tưởng phong kiến độc hại, hai người không cách nào sống nổi.

Buộc vợ ly hôn, con cái thì ném cho vợ, cũng coi là kẻ có tình thì cuối cùng vẫn về với nhau.

Sau đó bị ông hai nhà họ Hạng biết được, ông hai tức giận đến mức cắt luôn nguồn cung của Hạng tiên sinh, buộc hai người phải ly hôn.

Đã không phải con rể, Trần gia cũng sẽ không hơi đâu trợ giúp cái loại con rể cũ này. Con rể cũ làm ăn buôn bán gì cũng không thành, hai năm này đã tiêu sạch vốn liếng. Hơn nữa vị Hạng tiên sinh này còn bị nghiện thuốc phiện, cả vị phu nhân Hạng này cũng nghiện thuốc, lại không có tiền, thời gian này coi như khó khăn.

Còn Trần Lục tiểu thư đó, dưới sự giúp đỡ của đại tiểu thư, làm đại diện cho một nhãn hiệu hoá chất gia dụng, hiện tại làm ăn rất khá.

Hai đứa nhỏ này thực sự rất là tám chuyện, vừa mua vải vừa tám sạch sành sanh về kiếp trước kiếp này của người ta. Cô gái Phó Gia Ninh này còn không quên thổn thức: "Chẳng có mấy người là thái thái chính thức có thể ra đi giống như chị Lục đâu, phần lớn đều thê thảm, như Hồ nhị công tử học cùng trường với anh tớ đây này, vợ đầu của anh ta mới gọi là thảm, bị chọc cho tức chết."

Tần Du nghe đến đó, nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Vừa rồi trên lầu nghe em nói cái gì mà anh Thư Ngạn, đồ nhà quê ở nông thôn? Có phải giống với người mà các em nói không?"

Phó Gia Ninh nhất thời yên lặng, sau đó hơi dừng lại, cô ấy sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: "Anh Thư Ngạn lúc bắt đầu đã nói rất rõ ràng với chú và dì, anh ấy sẽ không chấp nhận chuyện một cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn, mà do chú Tống và dì lừa anh ấy về nhà bắt anh ấy kết hôn, anh ấy và cùng bọn họ không hề giống nhau."

Cô gái nhỏ khi đụng đến chuyện của người khác thì tam quan vẫn rất ngay thẳng, đến phiên cô ấy thích Tống Thư Ngạn, coi như toàn lực ủng hộ Tống Thư Ngạn, đó là tiêu chuẩn kép.

Thấy Tần Du không tin, cô gái nhỏ còn thề son sắt nói: "Chị à, chị phải tin em, anh Thư Ngạn không phải loại người như vậy."

"Chị tin hay không thì có liên quan gì đâu? Mấu chốt là em đánh giá gì về anh ấy. Được rồi! Chị đã mua xong, gặp lại sau!"

Đưa mắt nhìn Tần Du rời đi, Phó Gia Ninh nghĩ lại mấy lời mình mới nói vừa rồi, cô ấy rất thích chị gái xinh đẹp lại ưu nhã còn rất dễ gần này, vừa rồi trong lời nói của chị gái có vẻ chị ấy cũng rất chán ghét cái loại đàn ông không chịu trách nhiệm. Rõ ràng anh Thư Ngạn xác thực không làm sai, tại sao khi mình tranh luận vì anh Thư Ngạn lại cảm thấy mình "tốt bụng ghê cơ"?

Tần Du không quan tâm đến những lo lắng của cô gái nhỏ, cô ngồi xe kéo rời đi. Vân Hải, Mai Ngọc đi tới cầm túi lớn túi nhỏ trong tay cô: "Tiểu thư Tần, chúng tôi vừa mới nhận được điện thoại của cửa hàng tây Minh Thái, nói là tìm cô."

"Người ta để lại phương thức liên lạc sao?"

"Có ạ. Ở trên khay trà phòng khách của cô, cô có thể gọi từ bốt điện thoại trên tầng của cô. Tôi sẽ đưa cô trở về phòng và chỉ chỗ của nó cho cô."

"Được."
 
Back
Top Bottom