Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình

Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 20: Chương 20



“Ngài chinh chiến bao năm trở về, thế mà một câu hỏi thăm cũng không có – không hỏi ta mấy năm qua sống thế nào, có gì khó khăn không.”

“Hầu gia chưa từng hỏi quan hệ giữa ta và Lan Đình như thế nào, chỉ mặc định rằng chúng ta tất sẽ hòa thuận. Nếu có điều gì xung đột, tất là do chúng ta sai – hoặc là ta trái ý, hoặc là con không nghe lời. Hầu gia nhất định sẽ chọn cách xử trí quen thuộc: hai bên đều đánh năm mươi roi, có phải vậy chăng?”

Sắc mặt Tạ Chấn Thanh vô cùng khó coi, nhưng hắn không phản bác lời nào.

Ta biết, mình đoán đúng.

Kiếp trước, gia đình của ta cũng như thế.

Có chuyện gì xảy ra, cha ta không cần phân biệt đúng sai, lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ ta.

Sau đó mẹ ta lại mắng ta – cả nhà tạo thành một “hiệu ứng đá mèo*” hoàn hảo: người có tiếng nói trong nhà sẽ trút giận lên người yếu thế hơn.

(*)“Hiệu ứng đá mèo” là một cách nói ẩn dụ, mô tả chuỗi phản ứng tiêu cực lan truyền từ người này sang người khác, thường bắt đầu từ một người có quyền lực trút giận lên người yếu hơn, và người đó lại tiếp tục trút giận lên người yếu hơn nữa… cứ thế tiếp diễn.

Tạ Chấn Thanh cũng vậy.

Chỉ khác là, ở trước mặt hắn, ta và Tạ Lan Đình đều không có địa vị gì, cho nên hắn xử lý mọi việc theo kiểu “cả hai đều có lỗi”, mỗi người đánh năm mươi roi.

Ta nhìn thẳng hắn, nói rõ:

“Nếu ta không ly hôn với ngài, thì phải chấp nhận việc ngài nạp thiếp. Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói. Ngài nói đúng – ở kinh thành, quyền quý ai mà chẳng nạp thiếp?”

“Ngài là tân quý tộc, chắc chắn có rất nhiều người muốn đem con gái gả vào Hầu phủ. Ngày đầu tiên ngài mới trở về, ta còn nghĩ đến chuyện bàn bạc với ngài hợp tác lâu dài. Vì ta vốn không để tâm việc ngài nạp bao nhiêu người thiếp – chỉ người yêu thật lòng mới để ý đến ngài, còn ta thì không yêu nên cũng không để tâm.”

Nét mặt Tạ Chấn Thanh cứng lại – hắn rõ ràng không tin ta nói mình không yêu hắn.

Trong mắt hắn, ta – tức nguyên chủ năm xưa – từng liều c.h.ế.t bám lấy hắn không buông, như vậy sao có thể nói là không yêu?

Nhưng ta vẫn tiếp tục:

“Chỉ là, khi ta thấy ngài chẳng thèm phân rõ trắng đen, chưa hỏi ta một lời nào đã vội kết tội…Ta liền hiểu rõ: ta không thể hợp tác gì với ngài cả. Bởi vì trong mắt ngài, ta không phải một con người có lý trí và tiếng nói, mà chỉ là vật sở hữu.”

“Nhưng đã là phu – thê, thì phải là đồng lòng, phải là bình đẳng, phải là được lắng nghe. Ta muốn có quyền được giải thích, được nói lý. Nếu ngài không xem ta là thê tử, thì ngài đương nhiên cũng chẳng thể là trượng phu của ta.”

Tạ Chấn Thanh tức tối bật lại:

“Nhưng người người đều như vậy!”

Ta đáp:

“Vậy ta hỏi ngài – vì sao ngài ra chiến trường?”

“Nếu chỉ để có vinh hoa phú quý, mỹ nhân đầy nhà, quyền thế ngập trời – thì ngài cứ học theo đám quyền quý, hưởng hết vinh hoa phú quý là được.”

“Nhưng nếu ngài muốn có một mái nhà thật sự, thì ngài phải biết chọn buông bỏ bớt những ha.m m.uốn của mình. Bởi vì chân tình là thứ phải lấy chân tình đổi lại.”

“Không có lý nào mà ngài được quyền chà đạp ta, còn ta thì vẫn phải cung kính ngài. Ngài đi đánh trận, bị đè nén ngoài kia, về nhà lại trút giận lên đầu chúng ta. Hầu gia ngưỡng mộ bọn quyền quý kia, mong được giống như họ – nhưng thử hỏi, bọn họ có gì đáng để noi theo? Con người sống trên đời, phải sống cuộc đời của chính mình, đâu phải bắt chước người khác mới gọi là sống tốt? Mà trong cái nhà này – cách sống đó không có tác dụng đâu.”

Hắn muốn dùng những quy tắc cổ hủ để áp chế ta – thì hắn thua chắc.

Xem như hắn xui xẻo – gặp phải ta.

Nhưng cũng xem như hắn may mắn – vì nhờ có ta, hắn tránh được cảnh nhà tan cửa nát trong tương lai.

Ta đứng chờ một lúc, thấy hắn vẫn đứng đó ngây người, chẳng nói nổi một câu.

Cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, ta quay người bước đi.

Đến cửa, cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

Giọng khàn khàn, như phải dốc hết sức mới nói được:

“Ta xuất thân bần hàn, nay đột nhiên phú quý, thực chẳng biết nên làm một Hầu gia ra sao, chỉ biết học theo kẻ khác. Nay ngẫm lại, quả thực vụng về, chẳng giống ai…Là ta thất thố. Xin lỗi nàng.”

Ta dừng bước, đáp bình thản:

“Vậy xin Hầu gia hãy tự mình suy xét cho kỹ – vì cớ gì bao nhiêu binh sĩ bỏ mạng nơi sa trường, mà người được phong Hầu cuối cùng lại là ngài? Một người mà trong lòng vừa có thần Phật, lại chất chứa địa ngục – có thể nổi bật giữa vạn quân, tất nhiên không phải chuyện ngẫu nhiên. Đạo lý này, chẳng ai có thể chỉ ra thay ngài, chỉ có ngài tự mình tỉnh ngộ mà thôi.”

Nói xong, ta đi thẳng không ngoảnh lại.

Ở góc tường, Tạ Lan Đình từ chỗ nấp đi ra, bước đến, nhào vào lòng ta, ôm chặt không buông.

“Mẫu thân… người đi rồi, con phải làm sao đây?”

Ở thời cổ đại, nữ nhân sau khi và hòa ly thì không có quyền mang theo con, đặc biệt là con ruột của chồng.

Huống chi, Tạ Lan Đình vốn không phải con ruột của ta, mà là con trai của Tạ Chấn Thanh.

Vậy nên, ta không thể mang hắn theo được.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 21: Chương 21



Người duy nhất ta có thể đưa đi là Tạ Vi Hiền – con bé vốn không có tên chính thức trong gia phả nhà họ Tạ.

Trước đây ta cố tình không làm giấy tờ nhận nuôi, đề phòng lỡ như việc hòa ly thất bại.

Giờ thì mọi chuyện đã xong, nên Vi Hiền chính thức là người của ta, đương nhiên sẽ đi theo ta.

Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng Tạ Lan Đình, an ủi:

“Ta sẽ nói chuyện với phụ thân con, để con có thể đến thăm ta bất cứ lúc nào.”

Nhưng Tạ Lan Đình lại đau lòng nhìn ta:

“Lần nào người muốn điều gì cũng phải đánh đổi thứ gì đó sao?”

Hắn đang nghĩ đến những thứ ta đã đưa ra để làm “lễ vật” – nào là bản vẽ, phương thuốc, các kế hoạch kinh doanh…

Nhưng ta chỉ mỉm cười:

“Vì con xứng đáng.”

“Vì con, cái gì ta cũng có thể đánh đổi. Những bản vẽ, công thức, kế hoạch… so với con, chẳng đáng là gì.”

Tạ Lan Đình ôm chặt lấy ta, nước mắt thấm ướt áo.

“Mẫu thân, người cứ đi đi. Con sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, sớm thi đỗ Trạng nguyên. Đến lúc đó, nhất định con sẽ đến thăm người. Con thề, sẽ không để người chờ lâu đâu!”

Ta bật cười, rồi… tát yêu một cái lên vai hắn:

“Thằng nhóc này, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta chắc? Không thi đỗ thì không được đến gặp ta à? Nhà ta ở ngay đầu con phố bên kia, chân bị gãy cũng lết qua được đấy!”

“Ta chỉ hòa ly với phụ thân con, chứ đâu có cắt đứt với con đâu.”

“Con tính làm ‘nghịch tử’, trắng trợn quay lưng với mẫu thân sao?”

Tạ Lan Đình bật cười, rồi lại khóc.

“Con… con sẽ hiếu thuận với người cả đời…”

Cái miệng nhỏ như bôi mật, nói gì cũng ngọt lịm.

Hy vọng sau này khi hắn gặp được người mình yêu thương, cái miệng cũng ngọt lịm như vậy là được.

Ngày ta rời khỏi Hầu phủ, những thứ không thể mang đi, ta đều để lại cho Tạ Lan Đình, kèm theo giấy tờ rõ ràng.

Tạ Chấn Thanh ban đầu không muốn lợi dụng ta, định tính giá để trả lại.

Nhưng khi biết được giá trị thật của mấy thứ đó… hắn nghẹn họng, lặng lẽ giả vờ như chưa từng nói gì.

Hắn chỉ nói một câu:

“Về sau Lan Đình muốn đến thăm nàng lúc nào cũng được, không cần hỏi ta. Nếu nàng cần giúp đỡ gì, cũng có thể đến tìm ta. Coi như là ta đền đáp việc nàng đã dạy dỗ Lan Đình.”

Sau cuộc trò chuyện hôm đó, ta mơ hồ cảm nhận được một điều kỳ lạ – hắn bắt đầu tôn trọng ta.

Đó là kiểu tôn trọng dành cho một người có học thức, có tư duy – có lẽ lời nói của ta hôm ấy thực sự khiến hắn nhận ra nhiều điều.

Mà nghĩ lại cũng thấy buồn cười – mấy đạo lý đó, ở hiện đại thì ai mà chả biết.

Chỉ là do khoảng cách thời đại, chênh lệch nhận thức – gọi là “sự khác biệt về thông tin” cũng được.

Từ đó trở đi, ta chính thức trở thành một “phú bà độc thân hạnh phúc”!

Ta đón Tạ Vi Hiền về sống cùng, làm giấy tờ ghi danh, chính thức nhận con bé làm con nuôi dưới danh nghĩa của ta, rồi đổi tên thành Tống Vi Hiền.

Vừa về đến kinh thành, Vi Hiền đã khóc tức tưởi – giận dỗi đủ điều:

Ca ca thì bỏ trốn, mẫu thân thì mất tích, để lại mình con bé ở biệt viện ngoài thành, vừa giận vừa tủi thân.

Sau đó nó nhất quyết bắt ta hứa – từ nay về sau đi đâu cũng phải mang nó theo.

Ta nói với Vi Hiền:

“Trước năm mười tám tuổi, nếu ta rảnh thì sẽ cố gắng đưa con theo. Nhưng sau mười tám tuổi rồi thì không được nữa.”

Vi Hiền tưởng mười tám tuổi còn xa lắm, nên vui vẻ gật đầu đồng ý ngay.

Nó còn ra điều kiện:

“Mỗi tháng mẫu thân không được bỏ rơi con quá ba lần.”

Ta thấy con bé này đúng là “thiên thần nhỏ”, dễ thương hết biết, mà còn quá hào phóng với ta nữa chứ!

Thế là, ta tranh thủ lúc con ngủ rồi lén đi ăn khuya.

Sáng hôm sau, ta tỉnh bơ lên lớp giáo dục:

“Không được ăn nhiều đồ ngọt, đồ chiên rán hay thịt nướng đâu nha con. Nhìn mẫu thân nè, mẫu thân đâu có ăn đâu, đúng không?”

Vi Hiền tuy thèm lắm nhưng vẫn cố gắng gật đầu:

“Vậy… con cũng không ăn…”

Niềm vui khi nuôi con gái, ta thực sự đã cảm nhận được rồi.

Cho đến một ngày… ta về muộn, thì phát hiện Vi Hiền còn thức.

Nó kéo miệng ta ra, ngửi được mùi thịt nướng trong miệng ta…

Trời ơi, bầu trời của ta sụp đổ ngay khoảnh khắc đó!

Không còn cách nào khác, ta đành phải cam kết với nó:

Mỗi tuần cho ăn một lần đồ nướng, đồ ngọt, chiên rán… đủ cả.

Trong khi đó, ngày nào tan học Tạ Lan Đình cũng chạy sang nhà ta.

Cùng ta học hỏi việc buôn bán, luyện quyền cước, giúp ta vạch định kế hoạch, suy tính ý tưởng, thu xếp mọi việc trong ngoài.

Hắn tiến bộ cực kỳ nhanh.

Việc ta và Tạ Chấn Thanh hòa ly, dường như khiến hắn trưởng thành lên rất nhiều.

Quả nhiên, ở thời đại nào cũng vậy, cha mẹ ly hôn là biến cố lớn trong đời một đứa trẻ.

Nhưng ta cũng hiểu, chuyện này chỉ có hắn mới tự vượt qua được, không ai giúp được gì cho hắn.

Và ta tin, hắn có thể làm được.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 22: Chương 22



Chẳng bao lâu sau, Chu Tú Tài cũng tìm đến.

Ông ấy giận dữ kể rằng, tân phu nhân của Hầu phủ - Cố Như Sương, đã cắt giảm các khoản học phí dành cho ông.

Nàng ta cho rằng ông chỉ dạy có một đứa trẻ, mà lại còn được dành riêng cả một phòng học riêng biệt, như vậy là quá lãng phí.

Thế là mọi quyền lợi trước kia, bị cắt sạch.

Chu Tú Tài trước kia đã quen với đãi ngộ tốt, giờ bị cắt giảm, dĩ nhiên không thể cam lòng.

Chuyện này, ta cũng hiểu được góc nhìn của Cố Như Sương – người phụ nữ vừa cưới được Tạ Chấn Thanh.

Quan trọng hơn, nàng ta không phải làm thiếp, mà đường đường chính chính trở thành chính thất – Tạ phu nhân.

Thế nhưng, đến khi tiếp quản Hầu phủ, nàng ta mới phát hiện, một phủ đệ to lớn như vậy, thanh thế tuy rầm rộ, nhưng tiêu dùng lại hao tốn vô cùng, quả thực như đổ tiền xuống nước.

Còn Tạ Chấn Thanh, khả năng kiếm tiền lại không có gì nổi bật, chủ yếu vẫn sống nhờ số tiền do Hoàng đế ban thưởng.

Mà ban thưởng thì… không thể trông mong mãi được.

Nên Cố Như Sương cắt giảm chi tiêu là điều dễ hiểu.

Chỉ là – người bị cắt giảm, thì chắc chắn chẳng vui nổi.

Vì thế, ta đề nghị:

Mời Chu Tú Tài về làm tiên sinh dạy học tại nhà ta.

Ta vốn dự tính cho Tạ Lan Đình ứng thí kỳ thi viện trong năm nay. Chỉ cần đỗ được Đồng sinh, danh tiếng ắt hẳn sẽ được người người biết đến.

Đến lúc đó, ta muốn mở hẳn một thư viện – chính là “Thư Viện Lan Đài”.

Ở thời đại này, một thư viện tốt chính là tài nguyên khó cầu. Ta định lập nên một hệ thống dạy học đàng hoàng, khuôn phép – có thể đào tạo ra người tài, gây dựng thanh danh. Sau này, những người bước ra từ nơi ấy đều sẽ là người quen, là chỗ dựa của ta trong thiên hạ.

Ta nghĩ rất rõ ràng:

Dù là nhờ ơn nghĩa với Tạ Chấn Thanh, hay dựa vào những mối quan hệ trao đổi lợi ích với đám quyền quý, thì đều là thứ dễ thay đổi – hôm nay còn, mai đã mất.

Chỉ có tự mình đào tạo ra nhân tài, mới là đầu tư lâu dài.

Chu Tú Tài lập tức đồng ý.

Ông ta quay về báo lại với Cố Như Sương.

Cố Như Sương thì vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy tức – cảm giác như ta đang cố tình “vỗ vào mặt” nàng ta.

Nàng ta đến tìm ta, nhưng ta không gặp, chỉ cho người gửi lời nhắn:

“Với tài lực hiện tại của ta, mời được cả họ Triệu, họ Tiền, họ Tôn, họ Lý…Mỗi họ một Tú Tài đều không vấn đề gì. Nếu phu nhân không muốn nhường người, ta cũng chẳng ép buộc.”

Cố Như Sương nghe xong thì im re.

Sau đó lập tức đóng gói Chu Tú Tài gửi sang nhà ta, không nói thêm một lời.

Kết quả… ai cũng vui.

Ta nói với Tạ Lan Đình:

“Đây gọi là chiến thắng trọn vẹn.”

Hắn gật gù hiểu mà không hiểu:

“Vậy nếu con thi đỗ Tú Tài, có phải là sẽ giúp mẫu thân thắng thêm lần nữa không?”

Hắn giờ đã cao hơn cả ta – đúng là một thiếu niên đang lớn, tương lai là một trong những “nam thần 1m88” tranh giành nữ chính.

Ta vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:

“Khi con đạt được thành tựu, mẫu thân cũng được vui lây – đó mới là thắng trọn vẹn. Nhưng nếu con chỉ vì ta mà cố gò ép bản thân, thì thắng đó không còn ý nghĩa gì nữa.”

Hắn ngồi xuống, đặt tay ta lên đầu mình, nở nụ cười:

“Mẫu thân yên tâm. Con hiểu ý người.”

Kỳ thi viện năm đó, Tạ Lan Đình thi đậu thật.

Hắn trở thành Tú Tài trẻ nhất trong năm, danh tiếng vang xa.

Thư Viện Lan Đài của ta cũng chính thức khai giảng.

Ta không giới hạn xuất thân, nhưng sẽ tổ chức thi đầu vào và phỏng vấn.

Có người thấy không hợp, bỏ đi.

Cũng có người tò mò tìm đến, thấy lạ nên rất hào hứng.

Ta mang những gì có thể học được từ hiện đại áp dụng vào – kết hợp thêm với tinh thần giáo dục truyền thống – không tách rời hiện thực, chỉ muốn sống tốt ở thời đại này, chứ không làm “nữ chính bàn tay vàng vô địch thiên hạ” gì cả.

Ta nghĩ đơn giản: có thể tận dụng khoảng cách thông tin giữa hai thời đại để kiếm chút tiền, sống an ổn là đủ.

Khả năng tới đâu, làm việc tới đó.

Không ép mình.

Trong thư viện, có con cháu nhà giàu, cũng có học trò nghèo.

Ban đầu, hai bên thường xuyên có xung đột.

Ta cố ý tổ chức một vài trải nghiệm huấn luyện ngoài trời, cố tình tạo nên vài tình huống thử thách lớn – để ép các học sinh phải hợp tác, cùng nhau vượt qua.

Kết quả là, khoảng cách giữa các tầng lớp dần được xóa mờ.

Tuy chưa hoàn toàn hòa hợp, nhưng các khe nứt đầu tiên đã xuất hiện, và ta tin – đó là một khởi đầu tốt.

Tạ Lan Đình kết bạn được nhiều người.

Hắn không còn giống trong nguyên tác – cô đơn, bị chèn ép, một mình lớn lên.

Trái lại, trong những buổi huấn luyện, hắn thể hiện được trách nhiệm, trí tuệ, và nghĩa khí – khiến nhiều người nể phục, sẵn sàng đi theo hắn.

Hắn trở thành nam sinh được yêu mến nhất trong lớp.

Còn Tống Vi Hiền, cũng là cô gái nổi bật nhất lớp nữ sinh.

Ban đầu ta cứ tưởng con bé có tính tình nhút nhát, dễ bị bắt nạt – vì từ nhỏ đã sống trong áp lực.

Nhưng nuôi vài năm, mới phát hiện: nó lanh lợi, thông minh, hoạt bát, lại cực kỳ biết lý lẽ.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 23: Chương 23



Còn là một “cao thủ khẩu nghiệp”, thường xuyên bênh vực bạn bè, chỉ ra đúng sai, phân tích rành mạch – ai cũng quý mến.

Ta rất vui – bọn trẻ dần có thêm “điểm tựa” trong cuộc đời.

Ta từng nghe một quan điểm thế này:

“Sự độc lập thật sự không phải là chỉ biết dựa vào chính mình, mà là có thật nhiều chỗ để dựa – tình thân, tình bạn, tình yêu, đủ mọi thứ. Mỗi loại tình cảm đều cho ta sức mạnh. Đó mới là sự độc lập vững vàng.”

Ta hoàn toàn đồng ý.

Ta cũng mong Tạ Lan Đình và Tống Vi Hiền có thể xây dựng thật nhiều điểm tựa trong cuộc đời mình.

Để khi đối mặt với khó khăn, có nhiều con đường để giải quyết,

Chứ không phải chỉ có một lối duy nhất, rồi sụp đổ khi mọi thứ đổ vỡ.

Còn ta, ta cũng đang từng bước xây dựng những điểm tựa của riêng mình.

Dù có xuyên sách hay không, ta vẫn muốn sống thật tốt cuộc đời của chính mình.

Chớp mắt đã mấy năm trôi qua.

Tạ Lan Đình thi đỗ Cử nhân khi mới 13 tuổi, 16 tuổi thì đỗ luôn Tiến sĩ, vào tận kỳ điện thí, vì quá tuấn tú nên được chọn làm Thám hoa.

Tiên sinh dạy hắn là Chu Tú Tài thì tiếc đứt ruột, nói rằng nếu Lan Đình giành luôn cả ba hạng đầu (Trạng nguyên – Bảng nhãn – Thám hoa), thì đó sẽ là vinh quang độc nhất vô nhị, lưu danh sử sách.

Còn ta thì nghĩ: vậy cũng tốt rồi.

Biết đâu đây là sự an bài của ông trời, dù sao Lan Đình cũng không phải nam chính, chỉ là nam phụ, làm sao có thể ôm hết mọi hào quang?

Cùng năm đó, Cửu Hoàng tử – từ nhỏ sống ở biên cương – trở về kinh thành, vừa xuất hiện là lập tức áp đảo khí thế của Tạ Lan Đình.

Hắn đúng là trời sinh đẹp trai, lại có khí chất ngang ngược, kiêu ngạo, ngông nghênh – nhưng cái kiểu “bất cần đời” ấy lại hấp dẫn c.h.ế.t người, khiến ai gặp cũng khó rời mắt.

Năm ấy cũng là lúc nữ chính – Tô Lê gặp biến cố.

Tô Lê là đại tiểu thư của phủ Tể tướng, mẫu thân nàng mất sớm, nàng không được sủng ái, tính cách trầm lặng, ít nói.

Nàng bị vị hôn phu – Ngũ Hoàng tử – từ hôn, ngay hôm đó hắn lại đính hôn với muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, và cả nhà vẫn vui vẻ chấp nhận chuyện đó như không có gì sai.

Thật sự khó hiểu nổi – đường đường là Tể tướng, sao có thể nhịn nhục kiểu đó?

Nếu đổi là ta, một người đàn ông dám bỏ con gái lớn của ta rồi cưới con gái nhỏ, thì cho dù hắn là Hoàng tử, ta cũng đập nát đầu hắn!

Ngay khi trở về, Cửu Hoàng tử liền đánh cho Ngũ Hoàng tử một trận ra trò.

Sau đó, hắn tự mình xin tội với Hoàng đế, nói thẳng:

“Nhi thần không nhận người như Ngũ hoàng huynh, chưa từng nghĩ nhà mình lại có người mặt dày vô sỉ đến thế – từ hôn tỷ tỷ, cưới muội muội, vậy mà còn vênh váo đắc ý như đúng rồi!”

Hoàng đế tức nghẹn họng, trừng phạt cả hai Hoàng tử luôn.

Và cũng từ chuyện này mà nam – nữ chính bắt đầu nảy sinh cảm tình, mở ra một đoạn tình yêu đầy kịch tính và lãng mạn.

Còn Tạ Lan Đình lúc đó vẫn chưa gặp nữ chính, nhưng ta biết sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trưởng Công chúa tổ chức yến tiệc, mời con trai các nhà quyền quý đến dự – muốn kén rể cho con gái nàng là Thành An Quận chúa.

Trưởng Công chúa còn gửi thiệp mời riêng cho Tạ Lan Đình.

Ta bắt đầu lo lắng – bởi theo nguyên tác, Lan Đình sẽ bị hãm hại trong bữa tiệc này.

Thế là ta chủ động tìm đến Trưởng Công chúa, xin nhận phần chuẩn bị toàn bộ điểm tâm và đồ uống cho buổi tiệc – để dễ kiểm soát.

Trưởng Công chúa đồng ý, vì nàng cũng muốn bữa tiệc trở nên độc đáo, mới mẻ.

Ta dốc hết sức sáng tạo mấy món bánh mới, lại dặn dò kỹ lưỡng người trong bếp phải đặc biệt cẩn thận.

Còn với Lan Đình, ta dặn không sót một điều:

Đồ uống rời khỏi tầm mắt thì tuyệt đối không được uống lại

Nhà xí cho nam nhân ở khu ngoại viện, nếu có ai bảo vào trong viện thì chắc chắn là có âm mưu

Không được hành động một mình, luôn phải có người đi cùng

Không tuỳ tiện đổi chỗ vui chơi, vì tai họa thường xảy ra trong lúc thay đổi kế hoạch

Lan Đình cảm nhận được sự căng thẳng của ta.

Hắn giờ đã trưởng thành, tuấn tú, nho nhã, đôi mắt sáng nhìn ta nghiêm túc:

“Mẫu thân lo cho con à? Có phải mẫu thân biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Ta khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu:

“Có câu: Một mệnh, hai vận, ba phong thủy. Ta cảm thấy hôm nay có thể là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời con, nên có chút lo lắng.”

Hắn mỉm cười:

“Mẫu thân yên tâm. Mẫu thândạy con bao nhiêu năm nay, phải tin rằng đứa con mà mẫu thân dạy dỗ không đến nỗi ngốc nghếch đâu.”

Ta ngẩng lên nhìn hắn – thật sự, hắn đã lớn, đã thành một người con trai tuyệt vời.

Có lẽ ta nên buông tay ra một chút, để hắn tự bay với đôi cánh của mình.

Hôm đó, ta ngồi ở khu dành cho nữ quyến, lần đầu tiên gặp nữ chính – Tô Lê.

Nàng là một cô gái trầm tĩnh, điềm đạm, ăn mặc kín đáo, cư xử rất nhẹ nhàng.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 24: Chương 24



Cả người toát ra sự thanh nhã, trong trẻo – giống như một đoá hoa trắng tinh khôi.

Không phải là kiểu “trắng” đơn điệu, mà là trắng sạch, trắng thuần, trắng có khí chất – khiến người ta cứ phải nhìn thêm một lần nữa.

Còn muội muội của nàng – Tô Mạt – thì hoàn toàn trái ngược.

Tô Mạt rạng rỡ, quyến rũ, đang đắm chìm trong mối tình với Ngũ Hoàng tử – từng bước, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều như đang khoe khoang.

Nàng ta vui vẻ nhận hết lời chúc mừng của khách khứa, kết bè kéo cánh như thể cố tình khẳng định mình mới là người được chọn, còn Tô Lê là kẻ “bị bỏ”.

Nàng ta còn lấn át cả khí thế của Thành An Quận chúa – con gái của Trưởng Công chúa.

Quận chúa không vui, lật mắt xem thường rồi kéo Tống Vi Hiền và đám tiểu thư nhà mình bỏ đi.

Không khí trong yến tiệc bỗng trở nên lặng lẽ.

Ngay lúc đó, có người rót trà cho Tô Lê, nàng không uống, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, liền sai người lặng lẽ theo dõi Tô Lê từ xa, nhưng dặn kỹ – nếu có dấu hiệu bị phát hiện thì thà bỏ theo dõi, cũng không được để bại lộ.

Lúc ấy, Trưởng Công chúa trêu ghẹo ta:

“Thế nào, ngươi để mắt đến cô nương nhà họ Tô rồi à? Với thân phận nhà họ Tạ bây giờ, Tể tướng chắc chắn đồng ý gả con gái cho đấy.”

Ta cười, lắc đầu:

“Không phải đâu. Chỉ là ta nhìn mặt nàng ấy thấy không hợp thời vận, có vẻ sắp gặp nạn – mà hôm nay lại là tiệc thưởng hoa của Công chúa, lỡ có chuyện xảy ra thì e là ảnh hưởng không nhỏ.”

“Nếu được, mong điện hạ tăng cường cảnh giác, tránh để xảy ra bất trắc.”

Trưởng Công chúa ngạc nhiên:

“Ngươi biết xem tướng sao? Mà thôi, ta tin ngươi – vì ta biết ngươi là người không nói năng linh tinh.”

Thế là nàng lập tức điều thêm người tuần tra khắp nơi, thậm chí điều thêm người từ phủ của các Công chúa khác đến hỗ trợ.

Hôm nay ai mà muốn giở trò trong phủ Công chúa thì xác định là “chết chắc”.

Xong xuôi, Trưởng Công chúa lại hứng chí:

“Nào, vậy ngươi xem giúp ta một quẻ đi?”

Ta: “…”

Thực sự xin lỗi – trong truyện ngươi chỉ là nhân vật làm nền, chẳng có kết cục gì để mà “xem” cả.

Ta nhìn nàng một lát, cười nói:

“Điện hạ quý khí bức người, đâu phải người mà phàm nhân như ta có thể xem? Nhưng nhìn sơ cũng thấy… điện hạ cực kỳ giàu có. Ta có dự định mở hội quán, bán mấy món điểm tâm này – không biết điện hạ có thể ‘truyền chút tài khí’ cho ta, để ta cũng được may mắn như người không?”

Dù sao đã bỏ công làm điểm tâm rồi, ta chẳng muốn uổng phí – chi bằng liên kết với Trưởng Công chúa, cùng khởi nghiệp kinh doanh ẩm thực.

Trưởng Công chúa cười sảng khoái, biết rõ giá trị của những món bánh này, lập tức đồng ý, rồi hai chúng ta bàn bạc kế hoạch kiếm tiền một cách vui vẻ.

Nhưng chưa kịp vui lâu thì một vị ma ma chạy tới báo: tiền viện có chuyện!

Tiền viện là nơi các nam nhân tập trung.

Tim ta lập tức thắt lại – trực giác mách bảo có liên quan đến Tạ Lan Đình.

Ta vội đi theo đến nơi, quả nhiên – có người đang công khai bôi nhọ Tạ Lan Đình, cố tình dùng chuyện của ta để công kích hắn.

Kẻ đó châm chọc:

“Nghe nói mẫu thân của Tạ huynh – Tống phu nhân – là người buôn bán, sống xa hoa, đến bát đũa trong nhà cũng nạm vàng nạm bạc. Tạ huynh là người học cao hiểu rộng, hẳn nên biết quý trọng dân sinh, bài trừ xa hoa, sao không khuyên mẫu thân mình một chút?”

Ta không biết hắn là ai, nhưng ta cực kỳ ghét loại người ngậm m.á.u phun người thế này.

Tiền ta tự kiếm, có ăn cháo nhà hắn đâu mà nói giọng cao đạo?

Ta quay sang nhìn Tạ Lan Đình – lòng hơi đau vì hắn bị đố kỵ, nói xấu.

Nhưng hắn lại cười to:

“Mẫu thân ta tiết kiệm, biết điều, còn là người rất tốt. Bà đã giúp đỡ vô số học trò nghèo khổ, huynh không nhìn thấy sao? Mắt chỉ chăm chăm nhìn vào việc bà tiêu tiền? Người ta nói – thiếu gì thì hay nhìn cái đó. Nếu huynh thiếu tiền, có thể thẳng thắn hỏi mượn mẫu thân ta, bà ấy thấy tội nghiệp biết đâu lại cho không đấy. Chứ đừng ngồi đó ghen tị. Cả đời này của huynh cũng không kiếm được ngần ấy tiền đâu.”

Người kia bị chặn họng, mặt đỏ bừng, tức tối bỏ đi.

Rồi lại có người khác lên tiếng:

“Tống phu nhân thủ đoạn độc đoán, chèn ép thương nhân, tính tình bá đạo!”

Đây mới là tội nặng, nếu bị gán tội, có thể lấy mạng ta.

Tạ Lan Đình lạnh mặt nhìn kẻ đó, vài giây sau mới lên tiếng:

“Ồ, thì ra là người từng thua mẫu thân ta trên thương trường. Làm ăn thua lỗ không tự nhìn lại bản thân, còn đi vu oan giá họa. Lời nói như lưỡi kiếm, g.i.ế.c người không đổ m.á.u – huynh ác độc như vậy, mười kiếp cũng chẳng thắng nổi mẫu thân ta. Loại người như huynh, ta xấu hổ không dám làm bạn.”

Nói xong, hắn dẫn bạn bè bỏ đi, người khác cũng lục tục rút lui, chỉ còn lại vài kẻ im lặng bẽ bàng.

Cuối cùng ta cũng thở phào – đứa con này không uổng công ta dạy dỗ, miệng lưỡi đúng là “có độc”, chọc người tức nổ phổi.

Ta quay lại chỗ Trưởng Công chúa, đụng ngay ánh mắt trêu ghẹo của nàng, ta cũng bật cười bất đắc dĩ.

“Nuôi con đúng là mệt tim ghê gớm.”

Trưởng Công chúa cảm thán:

“Ai mà không thế…”
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 25: Chương 25



Hai chúng ta vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu… thì lại có một vị ma ma chạy đến báo tin – lần này là hậu viện xảy ra chuyện.

Chúng ta vội vã chạy đến hậu viện, liền thấy Tô Mạt khóc lóc kể rằng mình đánh mất trâm cài đầu – là vật được bệ hạ ngự ban Nàng ta cầu xin mọi người giúp tìm, nếu không tìm được thì đó là tội chết.

Ta đã sớm quên chi tiết cụ thể trong nguyên tác, chỉ nhớ rõ – việc mất trâm chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là hạ dược Tô Lê, nhân cơ hội làm nhục nàng, khiến nàng thân bại danh liệt.

Nhưng trong truyện, cuối cùng Tô Lê trốn thoát, hơn nữa lại tình cờ cứu được Tạ Lan Đình, khi ấy cũng đang bị hãm hại. Nàng nói với hắn mấy lời khích lệ, khiến hắn khắc ghi suốt đời.

Lần này, ta không dám chắc mình có thể thay đổi được điều gì. Ta chỉ hy vọng – Tạ Lan Đình có thể đứng ngoài mọi chuyện.

Mọi người chia nhau đi tìm trâm. Một nha hoàn dẫn đường, mở ra một cánh cửa phòng.

Nhưng trong đó, không phải Tô Lê.

Cũng không phải Tạ Lan Đình.

Càng không phải Cửu Hoàng tử.

Mà là người của phủ Kinh Triệu Doãn và các sai dịch đang nghiêm nghị ngồi đó.

Cùng với những tiểu đồng, nha hoàn, lưu manh… mà Tô Mạt đã lén lút thuê đến.

Sắc mặt Tô Mạt lập tức biến đổi, suýt nữa ngất tại chỗ. Nhưng ngự y của phủ Công chúa thản nhiên vạch trần:

“Giả vờ.”

Tô Mạt đành phải tỉnh lại, bị áp giải tra hỏi. Nàng liều c.h.ế.t phủ nhận, nói không quen biết đám người kia.

Lúc này, Thành An Quận chúa bước ra.

“Nàng ta đâu có làm mất trâm gì đâu. Trâm cài còn nằm nguyên trong người. Ta và các tỷ muội đang chơi trốn tìm trong giả sơn, nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của nàng ta.”

Quận chúa ra lệnh khám người.

Tô Mạt vùng vẫy giữ c.h.ặ.t t.a.y áo, nhưng không ngăn được vị ma ma có sức mạnh hơn nàng – trâm cài bị lôi ra ngay trước mặt bao người.

Tô Mạt lập tức quay sang nhìn Ngũ Hoàng tử cầu cứu.

Hắn ban đầu còn định lấy thân phận Hoàng tử ra ép người, nhưng thấy ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn mình lạnh nhạt mà thâm sâu, rốt cuộc cũng ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Phủ Kinh Triệu Doãn ra lệnh bắt giữ Tô Mạt, còn tội danh cụ thể thế nào – tất phải chờ mấy bên tranh đấu rồi mới quyết được.

Một màn nháo nhào cuối cùng cũng kết thúc.

Tuy Trưởng Công chúa trong lòng phiền muộn, nhưng cũng may – chuyện lớn không xảy ra, thể diện chưa mất.

Điều khiến nàng phẫn nộ là – trong phủ Công chúa của mình lại bị người cài nội gián.

Tô Mạt không có bản lĩnh ấy, người thực sự có thể làm thế – chỉ có Ngũ Hoàng tử.

Tô Mạt vì muốn thử lòng Ngũ Hoàng tử, sợ hắn thương hại Tô Lê nên tính hủy hoại nàng.

Ngũ Hoàng tử thì giận vì bị Cửu Hoàng tử đánh, liền muốn lợi dụng việc này để trả đũa – hai kẻ điên cấu kết lại, liền bày ra mưu kế này trong phủ Công chúa.

Trưởng Công chúa vốn không muốn dính vào chuyện đấu đá giữa các Hoàng tử. Nhưng sự việc đã xảy ra ngay trong nhà mình – nàng không thể nuốt trôi cục tức ấy.

Vì thế, nàng lập tức tấu lên Hoàng đế rằng Ngũ Hoàng tử đã lén lút đưa người vào phủ Công chúa.

Lập tức, Ngũ Hoàng tử bị ban cấm túc, còn Tô Mạt bị đích thân Hoàng đế hạ chỉ nghiêm phạt, hủy bỏ hôn ước giữa hai người.

Hoàng thượng cũng quở trách Tô Tể tướng, dặn ông thu bớt cái tật làm mối lung tung, kẻo lại dẫn nhầm con rể vào cửa.

Thậm chí còn đặc biệt ban chỉ khen ngợi Tô Lê – rằng nàng “tính tình đoan trang, xứng đáng làm hiền thê lương mẫu”.

Vì hôm đó, Tô Lê vô tình cứu được Cửu Hoàng tử đang trúng độc – mọi chuyện trùng hợp khiến kịch bản trong sách hoàn toàn rẽ hướng.

Lúc này, ta chẳng còn dám tự nhận mình “biết trước diễn biến” nữa rồi. Cốt truyện đã thay đổi đến mức ta cũng chẳng nhận ra được nữa.

Trên xe ngựa về nhà, Tạ Lan Đình uống nước ừng ực, ăn điểm tâm không ngừng – hôm nay để tránh phiền toái, hắn không ăn uống gì cả, giờ thì đói và khát đến mức không chịu nổi.

Tống Vi Hiền thì chớp chớp mắt, nhìn ta đòi lời khen, mặt mày rạng rỡ.

Hôm nay, chúng ta ai nấy đều vất vả.

Trước yến tiệc, ta đã nhắc Trưởng Công chúa tăng cường cảnh giác.

Tạ Lan Đình đã âm thầm quan sát từ cổng phụ, bắt được đám lưu manh, còn mời được phủ Kinh Triệu Doãn tới.

Tống Vi Hiền thì cả buổi cứ dẫn các tiểu thư chơi trò trốn tìm quanh giả sơn, cuối cùng tận mắt chứng kiến Tô Mạt giấu trâm, nắm được bằng chứng quan trọng nhất.

Chúng ta chưa từng bàn bạc gì trước, nhưng cuối cùng lại phối hợp nhịp nhàng, tự giác hoàn thành nhiệm vụ.

Có lẽ, đây chính là bản năng “ôm nhau sưởi ấm” của các vai phụ chăng?

Trên đường về, Tống Vi Hiền hỏi ta:

“Mẫu thân ơi, cô nương tên Tô Lê kia có phải là người được số mệnh ưu ái – ‘thiên mệnh chi nữ’ mà mẫu thân từng kể không ạ?”

Ta từng kể cho hai đứa nghe đại khái cốt truyện của cuốn sách này, như kể chuyện cổ tích.

Ta bảo rằng – nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, vậy thì trong đó nhất định sẽ có một nam chính và một nữ chính được gọi là “người mang thiên mệnh”.

Và nếu thật sự gặp phải những người như vậy, tốt nhất là nên tránh xa họ một chút – bởi vì họ là những người được vận mệnh ưu ái một cách khác thường.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 26: Chương 26



Khi ấy, Tống Vi Hiền còn ngây thơ hỏi ta:

“Ở gần người may mắn thì tốt chứ? Sao lại phải tránh xa?”

Ta nhìn con bé bằng ánh mắt đầy thương xót:

“Vì năng lượng trong đời là có hạn. Một người mà đã lấy quá nhiều may mắn, thì những người xung quanh họ… sẽ ra sao?”

Lúc đó Tống Vi Hiền còn chưa hiểu.

Nhưng Tạ Lan Đình thì lập tức tiếp lời:

“Nhất định sẽ rất xui xẻo.”

Đúng vậy.

Rất, rất xui xẻo.

Cùng trải qua một tai hoạ, bọn họ là người sống sót, còn người khác là vật tế.

Họ yêu nhau cuồng nhiệt, thì những người bên cạnh bị đẩy thành công cụ làm nền.

Chuyện gì họ cũng có thể vượt qua – bằng cách để người khác trả giá.

Trước đây đọc truyện, ta từng băn khoăn:

Tại sao nữ chính bỏ trốn, nam chính lại phải g.i.ế.c c.h.ế.t người hầu của nàng?

Tại sao nữ thần không yêu ma tôn, thì ma tôn liền muốn tiêu diệt thiên hạ?

Tại sao để chứng minh nam chính “bá đạo”, lại phải để hắn tuỳ tiện g.i.ế.c người, đồ sát cả nhà ai đó?

Lý nào vậy?

Sinh mạng của “trâu bò” chẳng phải cũng là sinh mạng sao?

Nếu ta là nhân vật nhỏ trong một thế giới như vậy, ta nhất định sẽ cầu xin nam – nữ chính cưới nhau nhanh lên, đừng gặp thêm sóng gió gì nữa.

Bởi vì người bình thường không chịu nổi việc trở thành “đạo cụ tình yêu” cho kẻ khác.

Ta không cần vinh quang, không cần hào quang.

Ta chỉ cần sống một đời an ổn:

Có người mình yêu, có người yêu mình.

Có một gia đình ấm áp, môi trường sống yên bình, điều kiện sống đủ đầy.

Giúp được người thì giúp, cần giúp thì không ngại nhận.

Chỉ vậy, đã là hạnh phúc rồi.

Khi xuống xe ngựa, Tạ Lan Đình chợt nói:

“Mẫu thân à, chúng ta hãy rời khỏi kinh thành đi. Con sẽ xin bệ hạ điều con ra ngoại thành làm quan nhỏ, chờ cho mớ rối ren nơi kinh thành lắng xuống, lúc ấy hẵng quay về.”

Ta lập tức gật đầu đồng ý.

Ở lại kinh thành, dù không muốn, vẫn sẽ bị cuốn vào thị phi.

Chuyện hôm nay chỉ là màn dạo đầu, phía sau còn nhiều tình tiết sắp sửa nổ ra.

Mà Tạ Lan Đình – là nam phụ ưu tú trong sách, không thể nào cứ sống bình lặng mãi.

Nói là làm. Hắn lập tức viết tấu chương xin điều đi nơi khác.

Hoàng đế không phê, cũng không bác bỏ – giữ tấu chương lại mà không hồi đáp.

Rõ ràng, người rất coi trọng Tạ Lan Đình, còn có ý muốn giữ hắn bên cạnh Cửu Hoàng tử.

Nhưng Tạ Lan Đình đã quyết.

Hắn tự mình đến gặp Cửu Hoàng tử.

Cửu Hoàng tử thì cười nhạo, khiêu khích, hai người động thủ vài chiêu.

Tạ Lan Đình dốc toàn lực, nhưng vẫn thua dưới tay Cửu Hoàng tử.

Sau khi thua dưới tay Cửu Hoàng tử, điều khiến người ta bất ngờ không phải là kết quả, mà là thái độ của Cửu Hoàng tử đối với Tạ Lan Đình – ánh mắt của hắn có thêm vài phần tôn trọng.

Hắn hỏi:

“Sao ngươi không giống những người khác, không cố ý giấu tài sao? Những ai từng đấu với ta đều không dám tung hết sức mình.”

Tạ Lan Đình đáp:

“Thần nghĩ điện hạ không thích bị lừa dối, mà thần cũng vậy.”

Cửu Hoàng tử nghe vậy, ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn.

Hắn trầm giọng:

“Chuyện của phụ hoàng, ta không có quyền can dự. Ngươi thực sự muốn rời kinh, vậy tự nghĩ cách đi. Ta không cản, cũng không giúp.”

Tạ Lan Đình mỉm cười, cúi người cảm tạ:

“Đa tạ điện hạ.”

Mà đó cũng chính là mục đích thật sự của hắn.

Trong nguyên tác, Hoàng đế thật ra có ý lựa chọn Cửu Hoàng tử, nhưng vì nghi ngờ, Cửu Hoàng tử chưa từng tin tưởng lòng tốt của phụ hoàng hắn, hai bên có nhiều hiểu lầm, không thể thân cận.

Tạ Lan Đình hiểu rõ điều này, cho nên chỉ cần khiến Cửu Hoàng tử không làm khó mình là đủ.

Không cần giúp, chỉ cần không ngáng đường.

Sau đó, Tạ Lan Đình tự mình đến gặp Tạ Chấn Thanh.

Những năm qua, hắn chủ yếu sống cùng ta – chỉ có lễ tết mới về thăm Hầu phủ, mà lần nào cũng tranh cãi đôi câu rồi rời đi.

Tạ Chấn Thanh cũng không níu kéo.

Thứ nhất, hắn biết ta nuôi dạy Tạ Lan Đình rất tốt.

Thứ hai, Cố Như Sương đã sinh cho hắn mấy đứa con, nên hắn cũng không còn quá đặt nặng chuyện “con trai trưởng.”

Nhưng lần này, Tạ Lan Đình vẫn đến tìm.

Vì hắn đã hiểu một đạo lý – con trai muốn nhờ phụ thân giúp đỡ, đó là chuyện bình thường, không cần tự ái.

Tạ Chấn Thanh khi nghe tin hắn tự ý xin đi nhậm chức nơi xa, thì giận đến điên người.

Bởi vì một khi bị điều ra khỏi kinh, muốn quay lại là vô cùng khó khăn.

Nhưng trước sự cứng rắn của Tạ Lan Đình, cuối cùng Tạ Chấn Thanh vẫn cắn răng nhượng bộ, đành lấy chính công lao của mình mà dâng sớ lên xin cho con.

Lần này – thành công.

Hoàng đế ban chỉ điều Tạ Lan Đình ra nhậm chức ở vùng Giang Nam, nơi văn hóa hưng thịnh, khí hậu dễ chịu – có thể xem là một nơi an lành.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, ta bắt đầu xử lý tài sản ở kinh thành:

Việc gì phải giữ chặt thì giữ chặt, việc gì có thể hợp tác thì mở ra hợp tác, cái nào nên tặng thì chọn người đáng để tặng.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 27: Chương 27



Ngày rời khỏi kinh, Trưởng Công chúa đến tiễn.

Nàng là người hưởng lợi lớn nhất từ sản nghiệp của ta tại kinh thành.

Ban đầu là hợp tác vì lợi ích, nhưng qua thời gian – giữa ta và nàng cũng nảy sinh đôi chút chân tình.

Nàng nhìn Tạ Lan Đình, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Đi đột ngột quá. Ta cứ nghĩ… chúng ta còn có thể tiến xa hơn một chút nữa, nào ngờ lại sắp chia tay rồi.”

Bên cạnh, Thành An Quận chúa len lén liếc nhìn Tạ Lan Đình, ánh mắt lấp lánh e thẹn.

Lại thỉnh thoảng ghé tai Tống Vi Hiền thủ thỉ, vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng hiện rõ mồn một – như một đóa hoa mùa xuân vừa chớm nở.

Ta mỉm cười nói:

“Quận chúa là người dám yêu dám hận, lại là một tiểu cô nương cực kỳ tốt, ta quý mến lắm. Nhưng ta cũng giống như Trưởng Công chúa, là một người mẹ, chỉ mong con cái mình được hạnh phúc. Có duyên thì sẽ đến với nhau, không có duyên cũng không cần cưỡng cầu. Có người mẹ tuyệt vời như Trưởng Công chúa, ta tin rằng Quận chúa nhất định sẽ có một đời bình an.”

Thế nhưng – ta thừa biết, thằng con của ta… đang diễn trò ngoan hiền.

Trưởng Công chúa đứng trước ta, nói rất nhẹ:

“Ngươi ở trước mặt ta không cần dè dặt như vậy. Chúng ta quen biết bao năm, ta tự thấy mình là người xứng đáng để ngươi tin tưởng. Tống Giai Nghi, núi cao đường xa, hãy tự biết trân trọng lấy mình. Ta mong một ngày nào đó ngươi sẽ quay lại kinh thành.”

Nói rồi, nàng thẳng lưng bước lên xe ngựa, dáng vẻ quý phái ung dung, lưng vẫn thẳng như thuở ban đầu – kiêu hãnh mà không cao ngạo.

Phía sau, Thành An Quận chúa cứ bước một bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn, cứ như muốn níu giữ chút gì đó.

Nhưng Tạ Lan Đình không một lần ngẩng đầu ngước nhìn nàng.

Cuối cùng, nàng cắn răng, bước lên xe ngựa, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gọi “mẫu thân ơi” nức nở mà ỉ ôi, sau đó bị Trưởng Công chúa bịt miệng, giọng nhỏ dần đi.

Ta không nhịn được mà bật cười.

Thật đáng yêu làm sao.

Tình cảm của thiếu nam thiếu nữ, nếu không dính dáng đến vương quyền sinh tử, thì thật sự là một thứ trong sáng, thuần khiết đến lay động lòng người.

Tống Vi Hiền hậm hực, quay sang trách Tạ Lan Đình là “cục gỗ”, không biết cảm nhận tình ý người ta, thay bạn thân đòi công bằng.

Tạ Lan Đình vẫn điềm tĩnh trả lời:

“Nàng ấy chỉ là một cô nương mười lăm tuổi, chưa hiểu gì là yêu. Ta cũng không phải loại người vô sỉ đến mức mà đi lợi dụng điều đó.”

Tống Vi Hiền đảo mắt:

“Ơ, sao ca ca biết người ta mười lăm tuổi? Quan tâm dữ ha? Ôi chà, ca ca của ta không đơn giản đâu nha~”

Tạ Lan Đình chẳng thèm đáp, lặng lẽ thúc ngựa rời đi.

Khi đoàn người đi đến đình nghỉ chân Bá Liễu, lại bắt gặp Cửu Hoàng tử và Tô Lê đứng đó chờ – rõ ràng là chờ Tạ Lan Đình.

Tô Lê bước đến, nhẹ nhàng thi lễ:

“Tạ công tử, đa tạ ân cứu giúp hôm ấy. Đây là chút quà mọn, mong công tử vui lòng nhận lấy. Hôm đó không đến tận nơi cảm tạ, là vì không muốn lộ thân phận công tử, để tránh gây họa. Không phải ta vô ơn. Hôm nay công tử sắp rời đi, nếu không nói lời cảm ơn thì không kịp nữa rồi. Chúc công tử tiền đồ xán lạn, quan lộ hanh thông. Hữu duyên tái ngộ.”

Lúc này ta mới biết:

Thì ra trong buổi tiệc thưởng hoa hôm ấy, sau khi bị hạ dược, Tô Lê từng muốn trực tiếp đối đầu với Tô Mạt.

Nhưng chính Tạ Lan Đình đã đưa nàng giải dược, và khuyên rằng nên báo quan, vì hắn biết:

Nếu tự mình đứng ra đối chất, sẽ dễ bị người ta xuyên tạc, đơm đặt, dù không làm gì cũng sẽ mang tiếng.

Làm người, không nên đặt mình trong tình thế nguy hiểm.

Nếu có thể mượn sức mạnh của ai khác, thì đừng tự đẩy mình ra làm bia đỡ đạn.

Tô Lê nghe lời, chọn cách ẩn thân – nên dù thoát nạn cũng không mang tiếng “đanh đá chua ngoa” như trong nguyên tác.

Cửu Hoàng tử nâng chén rượu mời Tạ Lan Đình, chỉ nói vỏn vẹn hai chữ:

“Bảo trọng.”

Ánh mắt hắn nhìn Tạ Lan Đình đầy phức tạp – có luyến tiếc, có khâm phục, có ý giữ lại, lại có chút dè chừng.

Còn ta – lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

Nam phụ dịu dàng, chân thành – Tạ Lan Đình – giờ đã rời đi.

Chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao?

Liệu Cửu Hoàng tử có đăng cơ làm vua?

Nhà họ Tạ có bị liên lụy?

Chúng ta có còn quay về chốn kinh thành này nữa hay không?

Tất cả đều chưa rõ.

Chỉ biết rằng – chúng ta đã bước chân ra khỏi vòng xoáy thị phi của kinh đô, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống thật sự bình dị và thiết thực.

Chúng ta muốn đi xây dựng một tòa thành.

Không phải để đánh nhau, không vì tranh quyền đoạt lợi.

Mà để nơi đó có người an cư lạc nghiệp, có cơm ăn áo mặc, có giường để ngủ, có lương thực tích trữ, có hy vọng cho ngày mai.

Ta biết con đường ấy rất gian nan.

Nhưng chúng ta sẽ luôn bước tiếp – không dừng lại.

Hết.
 
Back
Top Bottom