Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình

Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 10: Chương 10



Ta ngẩng đầu, chỉ lên trời.

Trưởng thôn tròn mắt, mặt mũi sáng bừng, như thể vừa tưởng tượng ra cảnh sau này có người trong làng làm Quý phi, được Vua sủng ái, hồi hương rải tiền miễn thuế ba năm.

“Phu nhân suy nghĩ thật chu toàn! Việc này ta nhất định thu xếp ổn thỏa.”

“Chỉ e vẫn có người sẽ phản đối.” Ta đáp.

“Phu nhân cứ yên tâm! Giao chuyện này cho ta, ai dám cản ta, ta có cách trị!”

Thế là ta yên tâm.

Ở thời đại này, trưởng thôn nắm quyền rất lớn: từ giao thiệp với quan trên, nộp thuế, điều dân, tu sửa đường xá… đến chuyện trong làng có tang sự, tranh chấp, kết hôn, sinh nở… đều phải do ông ta đứng ra.

Chỉ cần ông ta lo chu toàn, thì ta bỏ tiền cũng thấy đáng.

Việc xong, ta dẫn theo hai đứa nhỏ lên xe ngựa, từ từ quay về.

Trên đường đi, dân làng kéo ra tiễn đưa rất đông.

Có người nói ta là Phật sống, khen Vương đại phu y thuật như thần, gọi Tạ Lan Đình là trời sinh mệnh phú quý, nói Nhị Nha là có phúc lớn.

Thiên hạ luôn miệng bàn luận.

Lời có lợi cho ta là lời tốt, lời bất lợi là lời xấu.

Thế nên, có thể nghe, nhưng không cần bận tâm.

Ta mỉm cười từ biệt, ánh mắt lướt qua đám đông, chạm phải ánh nhìn đầy hối hận của phu thê Tạ Nhị.

Họ đã nghe tin ta bỏ tiền xây học đường.

Lúc này mới thật sự hối tiếc.

Chắc trong lòng họ đang nghĩ: “Nếu lúc trước mình đối xử tử tế với Tạ Lan Đình, có lẽ khoản tiền kia sẽ thuộc về mình.”

Nhưng trên đời này, làm gì có thuốc hối hận.

Việc đã qua rồi, vết thương vẫn cứ tồn tại mãi.

Trên xe trở về, Tạ Lan Đình ngồi bên cạnh ta, vẻ mặt không yên.

“Xây học đường… chắc tốn rất nhiều tiền, phải không ạ?”

“Đúng vậy. Cho nên sau này chúng ta phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền.”

Tạ Lan Đình gật đầu nghiêm túc:

“Con sẽ tiết kiệm ăn uống!”

Ta phì cười, tranh thủ dạy luôn bài học tài chính đầu đời:

“Thế con định tiết kiệm thế nào nào?”

Hắn nghiêm túc kể: sẽ ăn ít đi, chặt củi, đốt than, hái nấm, đặt bẫy bắt thú, có thể học thêm hái thuốc… Tất cả đều đem bán lấy tiền.

Nhị Nha nãy giờ còn lặng lẽ lau nước mắt, giờ cũng xen vào nhỏ nhẹ:

“Con sẽ nấu cơm, đun nước, rửa nồi, nhổ cỏ, bón phân…”

Hai đứa nhỏ thiệt là giỏi giang, biết san sẻ — đúng là hai tiểu bảo bối đáng yêu, xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp sau này.

Ta bật cười:

“Các con đáng yêu quá, biết nghĩ cho ta, ta cảm động lắm. Nhưng mà những việc đó, người hầu trong Hầu phủ ai cũng làm được. Nếu các con giành làm thì lại vô tình làm mất chén cơm của người ta, họ sẽ thấy bất an đấy.”

“Ta cũng không muốn các con phải tiết kiệm quá mức.”

“Trẻ con phải được ăn no, ngủ kỹ, mới lớn lên mạnh khỏe được.”

“Sau khi về phủ, các con phải đến học đường, sẽ không còn thời gian làm mấy việc lặt vặt đó. Bây giờ nhiệm vụ của các con là ăn ngon, ngủ đủ, không bị bệnh — vậy là đã giúp ta rồi.”

“Từ nay, mỗi tháng ta sẽ cho các con tiền tiêu riêng, dạy các con cách tiêu tiền. Sau này nữa, ta sẽ dạy các con cách kiếm tiền.”

“Chúng ta cứ từ từ mà học — không cần vội, ngày tốt lành đang chờ ở phía trước.”



Về đến Hầu phủ, ta lập tức sắp xếp bốn việc:

Việc thứ nhất:

Bảo quản gia viết một phong thư gửi cho phụ thân của Tạ Lan Đình, kể rành rẽ từng chuyện hắn bị ngược đãi khi ở nhà Tạ Nhị.

Chuyện gì cũng phải nhanh tay “kể trước”, để sau này không ai có thể vu oan giá họa cho ta.

Việc thứ hai:

Ta đổi tên cho Nhị Nha thành Tạ Vi Hiền, tạm thời cho con bé ở cùng ta.

Chờ nó lớn thêm chút nữa, sẽ dọn sang viện phía Tây ở riêng.

Việc thứ ba:

Bảo tổng quản kiểm kê lại toàn bộ sổ sách chi tiêu trong phủ.

Ta muốn biết tiền của Hầu phủ rốt cuộc đổ vào những đâu, còn liệu mà bớt chỗ thừa, tăng chỗ thiếu.

Việc thứ tư:

Giúp Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền tìm học đường để bắt đầu đi học.

Tạ gia vì quân công mà được phong Hầu, ở kinh thành không có thế lực vững chắc.

Con cái muốn đi học, chỉ có thể đến trường tư của các thế gia để học vỡ lòng.

Tạ Lan Đình thì đã lớn, lại mới bắt đầu đi học, chắc chắn sẽ bị để ý, thậm chí là bị phân biệt đối xử.

Nhưng trước mắt, chưa có lựa chọn tốt hơn.

Trong nguyên tác, tác giả không nói rõ hắn đã vào học bằng cách nào, nhưng ta cảm giác hắn chắc chắn từng trải qua giai đoạn học hành không mấy vui vẻ.

Rõ ràng hắn có đủ hào quang của nhân vật chính:

Xuất thân cao quý, thiên phú vượt trội, diện mạo nổi bật.

Nhưng tất cả những thứ đó chỉ để tạo ra một nhân vật “xứng tầm” với nam chính — đóng vai trò “cản trở” tình cảm giữa nam nữ chính.

Tác giả mô tả chi tiết nỗi khổ của hắn, nhưng quá trình trưởng thành thì lại lướt qua như không.

Hạnh phúc thì nhỏ giọt, mà vết thương thì chí mạng.

Nếu có thể, ta muốn cho hắn một cơ hội khác — một con đường học vấn đúng nghĩa.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 11: Chương 11



Ta đã dò xét mấy học đường danh tiếng trong kinh thành, sau cùng chọn để mắt đến một nơi — học đường của nhà họ Tạ, một thế gia cũng mang cùng họ “Tạ”.

Ta gửi thiếp trước, rồi vào ngày hẹn, ta đích thân dẫn theo Tạ Lan Đình và Vi Hiền đến thăm.

Hai đứa nhỏ ăn mặc chỉnh tề, tướng mạo xinh xắn, ngoan ngoãn đứng cạnh ta.

Rõ ràng tò mò nhưng lại cố gắng không ngó nghiêng, lễ phép, hiểu chuyện, khiến người ta nhìn mà thương.

Ta chờ chừng nửa chén trà thì được tiếp đón bởi Tạ thiếu phu nhân — con dâu trưởng của gia tộc.

Nàng ta có khuôn mặt tròn đầy như ánh trăng, đôi mắt hạnh đào, má đào môi hồng — trông đoan trang, phúc hậu.

Nàng cười rất nhã nhặn, nói mẹ chồng bị ốm, nên sai nàng ra tiếp khách thay.

Lời nói khéo léo, lễ độ, không chê vào đâu được.

Thấy hai đứa nhỏ cũng tấm tắc khen vài câu.

Nhưng sau đó nàng liền cười tiếc nuối:

“Hai đứa trẻ thật ngoan, nhưng tiếc là học đường bên nhà ta đã chật kín, không còn chỗ để nhận thêm nữa.”

Còn chưa đợi ta mở lời, nàng đã chặn trước đường lui.

Lời từ chối quá nhẹ nhàng, khiến người ta không thể trách cứ.

Ta hiểu rồi.

Tuy cùng mang họ Tạ, nhưng bọn họ là thế gia cao quý — dĩ nhiên coi thường xuất thân lính tráng dân dã của phụ thân Tạ Lan Đình.

Họ không muốn con cháu mình học chung với tầng lớp thấp kém hơn họ, sợ lây nhiễm thói xấu.

Ta cũng không ép.

Chỉ khách sáo vài câu, để lại lễ vật, tuyệt không nhắc lại chuyện học hành.

Chỉ nói:

“Cùng mang họ Tạ cũng coi như có duyên. Hôm nay chỉ là vãn bối đến thăm hỏi, sau này nếu có gặp lại cũng đỡ ngỡ ngàng, tránh để xảy ra chuyện thất lễ khiến người ta chê cười.”

Rời khỏi Tạ phủ, ngồi trên xe ngựa.

Tạ Vi Hiền còn ngây ngô, cảm thấy hôm nay được ăn uống ngon miệng, liền vui vẻ ra mặt.

Còn Tạ Lan Đình thì sớm đã hiểu chuyện.

Ánh mắt trầm mặc đầy nghi hoặc — hắn biết mình lại bị người ta coi thường.

Dù hôm nay hắn đã mặc áo gấm, nhưng vẫn không được chấp nhận.

Hắn không hiểu tại sao.

Người lớn… đúng là phức tạp.

Kẻ giàu thì khinh người nghèo.

Kẻ làm quan lại xem thường giới buôn bán.

Thế gia vọng tộc lại khinh rẻ kẻ mới phất lên.

Mà ai nấy cũng mang đủ thứ thân phận, chồng chéo phức tạp.

Những chuyện như vậy, sau này khi hắn lớn lên, ắt sẽ dần dần hiểu rõ.

Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn dạy hắn một điều duy nhất:

Phải học cách chấp nhận thất bại.

Bởi vì… đó là một phần bình thường trong cuộc sống.

Ta nhéo má Tạ Lan Đình, mỉm cười trấn an:

“Vậy là con nản lòng rồi sao? Chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.”

Con người lúc còn nhỏ, chỉ cần ngã một cái là khóc hu hu tưởng trời sắp sập. Nhưng khi lớn hơn một chút, nhìn lại, sẽ thấy hồi đó mình thật ngốc và đáng yêu.

Mười lăm tuổi thi rớt, cảm thấy đời mình tiêu tan. Nhưng khi hai mươi lăm tuổi nhìn lại, mới thấy đó chẳng phải chuyện lớn.

Hai mươi lăm tuổi bị sếp mắng, tưởng sắp bị đuổi việc. Nhưng đến ba mươi lăm tuổi thì đã thay bao nhiêu công việc, thậm chí còn “đuổi lại” mấy ông sếp tồi tệ rồi.

Chỉ cần sống đủ lâu, người ta sẽ nhận ra — đời này thật ra cho phép mình mắc sai lầm nhiều hơn mình từng nghĩ.

Vậy nên, chuyện bị nhà họ Tạ từ chối chẳng có gì to tát cả.

Chỉ cần bị từ chối đủ nhiều, thì một lời từ chối nữa cũng chẳng khác gì cơn mưa bụi đầu xuân — nhẹ tênh, chẳng đáng bận tâm.

Ta lại tiếp tục đưa hai đứa nhỏ đi xin học ở vài nơi khác — nhưng đều bị từ chối.

Trên đường trở về, Tạ Vi Hiền không còn cười nữa, dường như đã hiểu được thế nào là cảm giác “mình không được người ta ưa thích.”

Tạ Lan Đình mặt mày ủ rũ, nhìn ra ngoài cửa sổ đầy ưu tư.

Còn với ta thì, việc này chẳng hề hấn gì cả.

Nhớ lại ngày xưa ta từng “rải hồ sơ” khắp nơi mà không ai thèm gọi.

Sau cùng đành ký đại với một ông sếp tồi chỉ vì muốn ổn định sớm.

Lương ba ngàn mà bắt ta làm việc như lĩnh ba chục ngàn — ta gần như liều cả mạng vì cái công việc ấy.

Thế nên bây giờ ta nghĩ, càng bị từ chối nhiều, càng phải giữ vững tâm lý — biết đâu đây là ông trời đang cứu mình thoát khỏi cảnh khổ!

Nếu ta có thể xây học đường trong làng, thì tại Hầu phủ — chẳng lẽ lại không thể?

Ta không cần hai đứa học nhỏ ở trường danh giá.

Ta cần chúng thật sự học được điều hay lẽ phải.

Giờ đang là lúc hình thành nhân sinh quan. Học gần ta, để ta dạy cho cẩn thận, còn tốt hơn là phó mặc cho người ngoài.

Chờ đến khi Tạ Lan Đình thật sự cần danh sư, đến lúc đó — hắn đã có năng lực để tự giành lấy rồi.

Vậy là ta chọn một viện yên tĩnh trong Hầu phủ, sửa sang lại thành học đường.

Mời một vị tú tài họ Chu đến làm tiên sinh dạy học.

Chu tiên sinh lúc đầu nghe đến “Tạ phủ” còn tưởng mình được mời tới dạy cho gia tộc họ Tạ danh giá — phấn khởi lắm.

Đến khi biết đây là Tạ phủ của “võ tướng xuất thân bình dân”, mặt ông ấy xụ xuống thấy rõ.

Nhưng rồi, chỉ cần lần đầu chứng kiến Tạ Lan Đình học một lần là nhớ ngay, ông ấy lập tức hừng hực khí thế:

“Dù ta thi rớt suốt mười năm, nhưng đệ tử của ta nhất định sẽ đỗ Tam Nguyên liên tiếp!”
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 12: Chương 12



Ta và Tạ Vi Hiền cũng cùng nhau học — ta thì tập viết chữ phồn thể và luyện cầm bút lông, còn Vi Hiền bắt đầu từ vỡ lòng.

Buổi chiều, bọn trẻ còn học thêm vài môn như võ thuật cơ bản, việc nhà…

Ngay buổi học đầu tiên, Vi Hiền đã bật khóc:

“Tại sao tên con nhiều nét thế…Còn tên ca ca lại dễ viết thế này… hu hu hu…”

Con bé vừa khóc vừa lau nước mắt, nhưng vẫn gắng gượng tiếp tục viết từng nét chữ xiêu vẹo.

Ta và Tạ Lan Đình nhìn mà cười vang.

Tạ Lan Đình còn chủ động dạy muội muội viết chữ, xoa đầu động viên:

“Từ từ học, không sao đâu. Chỉ cần bắt đầu viết, là đã có tiến bộ rồi.”

Nói hay thật — chỉ cần bắt đầu, thì không bao giờ là muộn.

Ngày tháng trôi qua.

Ngày nào cũng thế, đến bữa cơm ta lại hỏi hai đứa, mỗi đứa kể một chuyện — một chuyện vui và một chuyện không vui trong ngày.

Ban đầu cả hai còn ngại ngùng, không muốn nói mấy.

Nhưng rất nhanh sau đó, chúng cũng bắt đầu hỏi ta:

“Hôm nay mẫu thân có chuyện gì vui không? Có chuyện gì buồn không?”

Chúng ta cùng chia sẻ, gỡ rối cho nhau, lắng nghe tâm sự, học cách xử lý vấn đề.

Nhờ vậy mà chúng mở rộng hiểu biết, còn ta thì hiểu con cái hơn.

Chuyện này dần dần trở thành thói quen mỗi ngày.

Mỗi đầu tháng, ta sẽ cho hai đứa mỗi người một quan tiền.

Dặn chúng giữ lại một nửa để tiết kiệm. Phần còn lại có thể dùng mua gì tùy thích.

Không tiêu thì tích lại, khi đủ thì mua một món lớn.

Ta còn làm cho mỗi đứa một “quyển sổ tiết kiệm” — ghi lại số tiền mà chúng gửi ta giữ.

Thêm cả một cuốn sổ chi tiêu — ghi lại từng khoản chúng đã tiêu vào đâu.

Ta cũng dành ba ngày mỗi tháng, dắt chúng ra dạo quanh chợ, học hỏi giá cả thị trường.

Sau đó lại đến các xưởng sản xuất trong kinh thành, so sánh từng mức giá khác nhau.

Hai đứa ngạc nhiên vô cùng — chúng phát hiện mua từ nơi sản xuất thì rẻ hơn hẳn, thế là tiếc nuối vì mình từng mua với cái giá quá đắt ở các gánh hàng rong.

Quản gia thấy vậy thì không hiểu nổi.

Ông ta cảm thấy những chuyện đó là việc của hạ nhân.

Còn “con nhà giàu” thì nên học cầm kỳ thi họa, thơ văn lễ nghi mới đúng.

Lưu quản gia là một người rất tốt.

Dạo gần đây, để giúp Hầu phủ trông “cao cấp” hơn, ông ta thường chủ động kết thân với các quản gia khác trong những phủ đệ lớn, học hỏi cách người ta quản lý nội vụ, quy củ của các gia đình quyền quý… Rất siêng năng, rất có chí tiến thủ.

Ta biết ông ấy làm vậy là hoàn toàn có lòng tốt.

Ông lo rằng nếu Tạ Lan Đình và Vi Hiền chỉ học mấy thứ “vụn vặt tầm thường”, sau này ra ngoài sẽ bị người ta xem thường.

Nhưng điều ta mong muốn không phải là biến hai đứa thành công tử bột, hay tiểu thư nhà quyền quý.

Ta muốn chúng thành người thật sự, sống vững vàng, có ý chí, hiểu đời, sống tử tế và đàng hoàng.

Chẳng giống như trong sách — chỉ biết đắm chìm trong yêu đương si tình, sống theo cảm xúc mà chẳng hề đoái hoài đến chuyện đời thực.

Ta nhớ có lần từng đọc một quyển sách, kể về một vị Hoàng tử — sau khi rời khỏi hoàng cung mới biết…thì ra bánh phải ăn lúc còn nóng.

Bởi suốt những năm tháng trong cung, bánh được dâng lên đều đã nguội cả rồi.

Lại có một ông vua, khi còn tại vị, cứ tưởng giá gạo là mấy lượng bạc một cân, vì đó là mức giá mà phủ Nội vụ trình lên.

Chỉ đến khi triều đại sụp đổ, ông trở thành dân thường, mới ngỡ ngàng biết rằng… mình đã bị người ta lừa suốt bao nhiêu năm.

Nếu không hiểu vật giá, làm sao hiểu được nỗi khổ của dân?

Người đời vẫn thường cười chê Tấn Huệ Đế - Tư Mã Trung vì một câu hỏi nổi danh: “Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?”

Nhưng suy cho cùng, trong mắt ông ta, thịt vốn là thứ nhà nào cũng có — bởi vì chưa có ai từng dạy ông hiểu thế nào là cảnh khốn cùng của dân gian.

Không ai dạy ông hiểu dân, nhưng lại bắt ông phải thương dân, chẳng phải vô lý quá sao?

Ta nói với Lưu quản gia:

“Con người không thể quên gốc gác. Chúng ta vốn sinh ra từ đất cát, thì phải hiểu chuyện đời thường. Sau này, dù làm quan hay tự lập mưu sinh, thì ít nhất… cũng không bị người ta lừa lọc.”

“Chuyện tiền bạc trong nhà, nhất định phải rõ ràng rành rẽ.”

Lưu quản gia nghe xong như trút được gánh nặng.

Giống như một sợi dây căng đã lâu nay được buông lỏng.

“Phu nhân nói rất đúng. Dạo này bị ảnh hưởng bởi người khác, ta lại quên mất Hầu phủ ta từ đâu mà có.”

“Dù ta có học theo quy củ người ta đến đâu, cũng chẳng học ra được dáng vẻ nhà họ. Hà tất phải ép mình đến vậy?”

Ông ấy nói rất đúng.

Chúng ta vốn là người phàm, sống sao cho thoải mái, vui vẻ, không thẹn với lòng là được rồi.

Chớp mắt một cái, đông qua xuân tới.

Phụ thân của Tạ Lan Đình — Tạ Tùy Trụ, nay đã đổi tên thành Tạ Chấn Thanh, đã quay về.

Sau khi vào cung bái kiến Hoàng đế, hắn cưỡi ngựa trở về phủ như bay.

Vừa đến cửa, Lưu quản gia đã vội sai người tới báo tin cho ta:

Tạ Chấn Thanh dắt theo một nữ nhân trở về.

Người đó còn khoác tay hắn rất thân mật.

Tạ Lan Đình nghe xong, mặt sa sầm.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 13: Chương 13



Năm nay hắn mười tuổi, nhờ ăn ngon ngủ đủ, người đã cao gần bằng ta.

Vừa nghe đến chuyện “phụ thân dắt người phụ nữ khác về”, hắn liền không vui.

Tạ Lan Đình từ nhỏ đã mang một kiểu tâm lý:

Ai từng cứu hắn, hắn liền hết lòng tin tưởng và bảo vệ.

Tuy rất ấm lòng, khiến ta có cảm giác mình thật sự là người thân của hắn… nhưng cũng rất nguy hiểm.

Bởi nếu hắn tin nhầm người, thì sẽ rơi thẳng vào hố lửa, chẳng có đường quay đầu.

Tạ Vi Hiền nép vào lòng ta, thì thầm:

“Mẫu thân đừng sợ…”

Ta xoa nhẹ má con bé — mềm mềm, đáng yêu đến mức trái tim cũng tan chảy.

“Đi nào, cùng nhau ra gặp phụ thân các con.”

Trong nguyên tác, ta không nhớ rõ có đoạn Hầu gia mang nữ nhân về nhà hay không.

Dù sao cũng chỉ là nhân vật phụ — xuất hiện để làm nền cho sự tàn nhẫn của Tạ Lan Đình — nên lời văn cũng không miêu tả nhiều.

Nhưng sau một năm sống ở thời đại này, ta cũng có tính toán của riêng mình.

Lần gặp mặt này… ta chỉ muốn tận mắt xem thử, Tạ Chấn Thanh là hạng người thế nào, để còn liệu mà đối phó.

Thân phận Hầu phu nhân đúng là rất hữu dụng — giúp ta bớt được bao nhiêu phiền phức.

Nhất là khi hắn còn đang chinh chiến xa nhà, cả kinh thành chẳng ai dám đụng tới ta.

Nếu có thể, ta vẫn muốn tiếp tục “hợp tác” với hắn.

Nhưng cuộc gặp gỡ lần này… không mấy dễ chịu.

Vừa thấy mặt ta, Tạ Chấn Thanh liền lạnh giọng trách mắng:

“Ta liều mạng chiến đấu ngoài biên cương để giành lấy cơ nghiệp cho Hầu phủ, còn nàng thì ở nhà làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy — trong mắt nàng còn có ta không?”

Nói xong, hắn ném một xấp giấy ghi chép lả tả xuống trước mặt ta.

Ta cúi xuống nhìn mấy tờ giấy mà Tạ Chấn Thanh vừa ném xuống.

【Hôm nay đại khuyến mãi: Mua 200 giảm 30】

【Tiết Hoa Triêu – Ngày dành cho các mỹ nhân, hàng tươi đồng loạt giảm 30%】

【Cuối năm đổi điểm thưởng – nhiều món hàng miễn phí】

Toàn là áp phích quảng cáo do chính ta làm cho cửa tiệm của mình.

Nào là tích điểm thành viên, nào là các chương trình ưu đãi vào ngày lễ… Ta làm đủ mọi hình thức tiếp thị, thu hút khách hàng từng chút một.

Ban đầu bị bao nhiêu người cười nhạo, bảo ta “hạ thấp thân phận Hầu phu nhân mà đi làm tiểu thương”.

Vậy mà giờ đây, không ít người bắt chước theo mô hình của ta.

Một mình ta đã xoay chuyển cục diện buôn bán ở kinh thành, khiến việc làm ăn nhộn nhịp hẳn lên — mà túi bạc của ta, cũng vì thế mà căng phồng từng ngày.

Ta thấy rất ổn.

Nhưng Tạ Chấn Thanh thì rõ ràng không thấy ổn chút nào.

Hắn chẳng hỏi han lấy một câu, chẳng tìm hiểu sự tình, đã vội vã phán tội, kết luận như đang xử phạm nhân.

Cái thái độ ấy… khiến ta không còn muốn hợp tác nữa.

Ta bình tĩnh nói:

“Đã vậy thì… chúng ta hòa ly đi.”

Câu này vừa thốt ra, Tạ Chấn Thanh sững người.

Người phụ nữ đứng sau hắn cũng trố mắt.

Tạ Lan Đình có chút bối rối, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn nhìn phụ thân mình một cái, ánh mắt lạnh lùng:

“Con sẽ đi với mẫu thân.”

Tạ Vi Hiền chớp đôi mắt to tròn vô tội, lí nhí hỏi:

“Mẫu thân ơi… khi nào mình đi vậy?”

Ta xoa đầu hai đứa, nhẹ giọng nói:

“Giờ thu dọn đồ đạc luôn nhé. Chúng ta sẽ ra biệt viện ngoại thành ở một thời gian. Đúng lúc mẫu thân đã mời một vị tiên sinh giỏi phân biệt thảo dược đến — hai con học theo ông ấy trước. Sau đó… ta sẽ dời luôn học đường sang đó.”

Lưu quản gia nhìn ta, rồi nhìn Tạ Chấn Thanh — cuối cùng khẽ nói:

“Phu nhân, ta cũng muốn đi cùng người. Chắc người vẫn cần một người quản lý chuyện lớn nhỏ trong nhà.”

“Phu nhân ơi, chúng ta cũng muốn đi! Người đừng bỏ chúng ta lại nha!”

Một đám nha hoàn, tiểu tư vội vã lên tiếng — sợ ta không dẫn theo.

Tạ Chấn Thanh cuối cùng không nhịn được nữa, giận dữ hét lên:

“Các ngươi còn coi ta là Hầu gia hay không!!!”

Tất nhiên là không rồi.

Từ sớm, ta đã chủ động trả lại giấy bán thân cho bọn họ — xem như phần thưởng.

Họ giờ là người tự do, muốn đi đâu là quyền của họ.

Việc họ tình nguyện đi theo ta là bởi họ tin ta, mến ta.

Nhưng… ta không muốn vì bản thân mình mà khiến họ rơi vào hiểm cảnh.

Tạ Chấn Thanh là một vị Tướng quân đang được triều đình chú ý.

Chọc giận hắn không khéo sẽ rước họa.

Thế nên ta nói:

“Được rồi, chúng ta nói chuyện riêng đi, Hầu gia.”

Tạ Chấn Thanh hừ lạnh một tiếng, liếc ta đầy khinh miệt rồi xoay người sải bước vào trong.

Nữ nhân kia vẫn đi theo sau hắn, sánh vai rất thân mật, chẳng có chút ý tứ né tránh.

Ta không muốn cuộc nói chuyện bị phá hỏng, nên mở miệng chặn lại:

“Cô nương, cô nương chắc chắn muốn ở đây chứng kiến ta cãi nhau với Hầu gia?”

“Đến lúc ta rũ áo ra đi, chỉ còn cô ở lại, một khi Hầu gia nhớ lại cảnh mình nổi giận mất mặt trước cô, thì… ngày tháng của cô ở Hầu phủ e là khó sống đấy.”
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 14: Chương 14



Người kia như bừng tỉnh, vội vàng đứng khựng lại, cố nặn ra một nụ cười.

“Tạ ca ca, muội sẽ đợi huynh ở đây.”

Nàng ta cất giọng nhẹ nhàng, dịu dàng như nước.

Tạ Chấn Thanh hơi đỏ mặt, vẻ mặt như có chút hưởng thụ, nhưng rất nhanh đã liếc ta một cái sắc lẻm — rõ ràng vẫn còn để bụng chuyện ta vừa bảo hắn “nổi giận trông thật xấu xí”.

Ta: “…”

Không thể ngờ được, ta xuyên sách vào thế giới này, lại rút trúng cái kịch bản “Tướng quân mang nữ nhân về phủ”.

Tiếc là — ta không muốn nhập vai.

Ta và Tạ Chấn Thanh ngồi xuống nói chuyện trong một cái đình nhỏ.

Ta không chọn ngồi trong phòng.

Không gian kín khiến người ta khó thở, mà nơi thoáng đãng thế này thì dễ nói chuyện hơn.

Tạ Chấn Thanh đưa mắt nhìn quanh, ban đầu cau mày, sau đó dần dần giãn nét mặt.

Hắn đã nhận ra — Hầu phủ thay đổi rất nhiều.

Hồi mới được ban phủ, nơi này gần như đổ nát.

Theo tài lực ban đầu của Hầu phủ, chỉ miễn cưỡng sửa sang được chút đỉnh.

Nhưng giờ…

Là ta bỏ tiền ra chỉnh trang lại toàn bộ: thuê người thiết kế, quy hoạch, cải tạo từ trong ra ngoài.

Ban đầu ta nghĩ đơn giản thôi — dù gì cũng đang sống ở đây, ở bao lâu không biết, nhưng sống ở đâu thì cũng phải sống cho tử tế, cho dễ chịu.

Quan trọng hơn là: ta để hai đứa nhỏ cùng tham gia.

Từ chọn bản vẽ, thiết kế, tính toán giá vật liệu, mời thợ, giám sát công trình…

Hai đứa nhỏ chạy theo ta suốt quá trình, vừa học vừa làm.

Chúng dần biết được quy trình sửa nhà, biết cách tính toán chi tiêu, nắm được giá cả vật liệu, thậm chí còn biết mặc cả không thua gì người lớn.

Cuộc sống của bọn nhỏ nhờ đó mà tiến bộ rõ rệt.

Đó là thứ kiến thức thực tế mà sách vở không thể dạy.

Với ta, như vậy rất đáng giá.

Tạ Chấn Thanh chắc vừa được Hoàng đế ban thưởng, nên vẫn còn đắc ý đầy người.

Giọng nói của hắn lạnh lẽo, mang theo thái độ ta đã nhìn thấu ngươi, tự cho mình là đúng:

“Nàng đừng có giận dỗi với ta nữa. Hồi trước chính nàng cầu xin làm kế thất của ta. Nay ta công thành danh toại, sao nàng lại cam lòng buông tay?”

“Nhưng yên tâm, ta sẽ không giáng nàng làm thiếp, để nàng khỏi mất mặt.”

“Tuy nhiên từ nay về sau, nàng không được phép làm mấy chuyện đó nữa. Tất cả cửa hàng, sản nghiệp. đều phải giao cho quản sự xử lý. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phủ, làm một vị phu nhân an phận, không được ra ngoài lộ diện.”

“Còn vị cô nương ta đưa về tên là Cố thị, là con của một người lính dưới quyền ta. Ta sẽ nạp nàng làm quý thiếp. Nàng lo thu xếp để đưa nàng ta vào phủ đi.”

Từng câu, từng chữ — đều là mệnh lệnh.

Ta không rõ giữa hắn và nguyên chủ đã quen nhau thế nào.

Cũng chẳng biết họ đã từng “chung chăn gối” hay chưa.

Ta không có ký ức của nguyên chủ — nhưng chuyện đó giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Ta chỉ bình tĩnh lên tiếng:

“Hầu gia, trước khi bàn những chuyện đó…ngài có muốn nghe về chuyện của Lan Đình trước không?”

Tạ Chấn Thanh lạnh lùng nói:

“Trong thư nàng đã kể rõ, đúng là đệ đệ ta sai.”

“Nhưng… chuyện trong nhà thì không nên để người ngoài biết.”

“Nàng lại làm rùm beng lên khiến đệ ấy không còn mặt mũi ở quê nhà, ta cũng mất luôn thể diện để quay về. Việc này, là nàng làm sai.”

“Đáng ra nàng có thể xử lý âm thầm, lại cố tình làm to chuyện, cho người ta bàn tán.”

“Nàng xuất thân nghèo hèn, không hiểu quy củ lúc xử sự, sau này… chuyện như vậy, cứ để Cố cô nương dạy nàng.”

Hắn nhìn ta từ trên xuống, ánh mắt đầy khinh thường.

Không những đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, mà còn định dạy dỗ ta, biến ta thành một người vợ chỉ biết gật đầu nghe lệnh, không có chút tự tôn.

Ta nghĩ thầm:

Tạ Lan Đình trong nguyên tác sao không đập c.h.ế.t tên cha ruột này đi cho rồi?

Ta không thèm đôi co, chỉ nói:

“Nếu vậy, ta không còn gì để nói với Hầu gia nữa.”

“Chúng ta hòa ly đi.”

“Ta sẽ không giữ danh Hầu phu nhân để khiến Hầu gia mất mặt.”

Ta gọi nha hoàn mang giấy bút tới, cầm bút viết luôn một tờ hòa ly thư.

Tờ này là do ta nhờ Chu tiên sinh soạn giúp.

Dù ta đã học viết chữ, nhưng văn ngôn cổ thì vẫn là thử thách lớn, ta đã học thuộc để phòng tình huống như hôm nay.

Chu tiên sinh lúc đó còn tưởng mình nghe nhầm.

Sau khi xác nhận lại, ông chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt kính phục.

Là một người đọc sách, ông nể trọng những ai dám sống theo lý tưởng, không ham quyền quý.

Nhưng thật ra… ta đâu có cao cả gì — ta chỉ muốn sống cho dễ chịu mà thôi.

Ta xuyên vào truyện, sớm đã biết nhà họ Tạ chẳng phải nơi tốt lành gì.

Tuy không muốn phán xét sớm, nhưng hôm nay gặp mặt rồi, ta thất vọng thật sự.

Ta từng nghĩ Tạ Chấn Thanh là một đại Tướng quân đầu đội trời chân đạp đất — chỉ là không hiểu chuyện hậu viện.

Nhưng giờ ta nhìn ra rồi: hắn là kẻ cố chấp, tự mãn, kiêu căng mà thiển cận.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 15: Chương 15



Thậm chí ta nghi ngờ: hắn có thể làm tướng, làm Hầu gia, chẳng qua là nhờ cái danh “phụ thân của nam phụ Tạ Lan Đình” mà ra thôi.

Vì nam phụ thì phải có xuất thân đủ tốt để “đối đầu” nam chính,

nhưng lại không thể quá tốt — thế nên mới có một người cha “từng là lính, dựa vào công trạng mà leo lên”, giống như Tạ Chấn Thanh.

Thật ra… hắn vốn chỉ là một công cụ trong cốt truyện.

Ta viết xong, ký tên, đẩy tờ giấy đến trước mặt hắn.

Tạ Chấn Thanh mặt lạnh như tiền, lông mày chau lại.

“Nàng biết viết chữ à?”

“Dạo gần đây học với tiên sinh dạy học trong phủ.”

“Nàng thật sự muốn hòa ly sao? Nàng tay trắng bước chân vào phủ, nếu rời phủ, nàng chẳng còn gì cả.”

“Hầu gia chỉ cần ký tên. Còn lại… ta tự có tính toán của riêng mình.”

Hắn hừ lạnh, cầm bút như định ký, nhưng rồi đột ngột ném bút xuống bàn:

“Suýt nữa ta bị lừa rồi! Ta vừa thắng trận trở về mà lập tức hòa ly, chắc chắn sẽ bị các quan viên khác dâng sớ mắng ta là vô tình bạc nghĩa. Là ai xúi nàng làm thế? Muốn đẩy ta vào cái thế bất nghĩa à?”

Ta: “…”

Được lắm. Cũng còn tí đầu óc đấy.

Nhưng hắn suy diễn hơi nhiều rồi.

“Tờ hòa ly này, ta để lại cho Hầu gia. Khi nào muốn ký thì ký.”

“Ta sẽ để lại sổ sách và quản gia để Hầu gia tiện kiểm tra.”

“Ta chỉ mang theo hai đứa nhỏ, dọn ra biệt viện ngoại thành một thời gian. Không làm phiền Hầu gia nữa.”

“Biệt viện ngoài thành nào? Lẽ nào nàng lén nhận hối lộ, dám giấu của riêng?”

Hắn trừng mắt nhìn ta, đầy giận dữ.

“Không. Là hồi môn của ta.”

“Nói dối! Lúc vào phủ nàng chẳng có gì trong tay.”

“Ta có. Có điều chỉ là một cây trâm bạc, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng là đồ của ta. Nếu muốn kiểm tra, Hầu gia có thể hỏi Lưu quản gia, chứ không cần đa nghi như vậy.”

Cây trâm đó chỉ đáng giá một lượng bạc.

Nhưng chính từ đó, ta từng bước lấy tiền đẻ ra tiền.

Ban đầu ta bán vài công thức nấu ăn.

Sau đó, ta bắt tay làm xà phòng, nước hoa, các sản phẩm dùng trong nhà…

Tiếp nữa là chưng cất rượu mạnh.

Mỗi món đều mang lại nguồn lợi nhuận lớn.

Mọi chi tiêu trong Hầu phủ, ta đều ghi chép rõ ràng.

Vì ta sớm đã dự liệu cho ngày hôm nay.

Có điều — chi phí nuôi dưỡng Tạ Lan Đình và Vi Hiền, là lấy từ sổ sách trong phủ.

Hắn bỏ tiền, ta bỏ công.

Tính ra — cũng xem như cùng nhau nuôi con.

Ta thu dọn đồ đạc, buổi chiều liền dắt theo hai đứa nhỏ rời khỏi Hầu phủ.

Tạ Lan Đình chẳng có chút lưu luyến nào với cha ruột của mình, điều đó khiến Tạ Chấn Thanh rất tức giận.

Hắn cho rằng ta đã dạy hư con.

Hắn lạnh lùng ra lệnh cho Tạ Lan Đình ở lại.

Nhưng Tạ Lan Đình chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, kiên quyết nói:

“Không. Mẫu thân ở đâu, con ở đó.”

Tạ Vi Hiền thì ôm chặt lấy ca ca mình, gương mặt nhỏ bé đầy đề phòng, nhìn chằm chằm vào Tạ Chấn Thanh.

Ta mở cửa xe ngựa, xách roi ngựa bước xuống, giọng lạnh như băng:

“Nếu Hầu gia muốn giữ Lan Đình lại, cũng được thôi —

chỉ cần ngài chịu nổi 128 roi, không cần nhiều lời, chịu được rồi, ta sẽ để nó ở lại.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào việc Tạ Lan Đình từng chịu trọn 128 roi từ tay Nhị thúc, mà chính phụ thân nó lại cho rằng chuyện ấy không sao cả.”

“Chưa từng chịu đựng cái khổ của người khác, vậy thì đừng tùy tiện lên lớp người khác.”

“Nếu Hầu gia thật sự chịu được 128 roi ấy, mà không trách móc ta nửa lời, thì từ nay ngài nói gì ta cũng nghe.”

Nói trắng ra là:

Ừ, đúng, ngài nói cái gì cũng đúng.

Nhưng ta không nghe đâu.

Tạ Chấn Thanh bước tới, định vạch áo con trai ra xem.

Rồi hắn nhìn thấy — những vết roi vẫn còn hằn trên lưng Tạ Lan Đình.

Dù đã được trị lành, nhưng vẫn có thể đếm rõ từng vết trắng mờ – chứng cứ không thể chối cãi.

Hắn đứng sững như hóa đá.

Tạ Lan Đình chẳng nói gì, lặng lẽ kéo áo lại, rồi chui vào trong xe ngựa.

Ta cũng đẩy Tạ Chấn Thanh ra, lên xe.

Tạ Vi Hiền nhanh tay buông rèm, vội vã thúc giục:

“Mẫu thân, đi mau, chúng ta đi mau đi đi!”

Phu xe hô lớn một tiếng, vung roi.

Tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường đá xanh, vang lên từng nhịp rõ ràng mà thanh thoát.

Trong xe, Tạ Lan Đình nằm nghiêng, không nói lời nào.

Ta đưa tay sờ mặt hắn — vừa chạm vào, đã thấy ướt đẫm nước mắt.

Hắn gượng nén tiếng nấc, nhỏ giọng:

“Hồi xưa phụ thân từng gửi cho con một con diều. Sau đó bị Thiết Đản giật mất, con vẫn luôn nghĩ chờ phụ thân quay về sẽ giúp con đòi lại…”

Nhưng rồi…

Phụ thân hắn không những không giúp, mà còn cho rằng bị đánh cũng chẳng sao.

Đúng là… rất đau lòng.

Ra khỏi thành không lâu, một người cưỡi ngựa phóng vút qua xe ngựa của ta — chính là Tạ Chấn Thanh.

Hắn không dừng lại, mà quay ngựa đi về hướng quê nhà.

Sáng hôm sau, Lưu quản gia phái tiểu tư đến báo tin:

Tạ Chấn Thanh đã về quê đánh Tạ Nhị một trận.

Tạ Lan Đình nghe xong, giả vờ như không để ý, nhưng rõ ràng tâm trạng khá hơn hẳn.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 16: Chương 16



Chiều hôm đó, trong tiết học nhận biết thảo dược, hắn trả lời đâu ra đấy, sắc sảo vô cùng.

Tiên sinh dạy học tỏ ra vô cùng kinh ngạc, suýt nữa muốn nhận hắn làm đệ tử.

Nhưng nghĩ lại thân phận mình chỉ là một người bốc thuốc, không dám trèo cao, đành dạy dỗ hắn bằng hết tâm huyết.

Chúng ta ở biệt viện ngoại thành hơn một tháng.

Mùa hè đến, nơi đây mát mẻ dễ chịu, ta quyết định… ở luôn đến tận mùa thu.

Nhưng đến cuối hè, Tạ Chấn Thanh phái người tới gọi ta.

Hắn muốn nạp Cố cô nương làm thiếp, bảo ta – với tư cách là chủ mẫu – phải đứng ra lo liệu hôn sự.



Ta cạn lời.

Thật không ngờ — cuộc hôn nhân này khó kết thúc đến vậy.

Ở hiện đại, có pháp luật, ly hôn còn khó.

Huống chi ở thời cổ đại, phụ nữ muốn ly hôn thì chẳng khác nào lột da khi còn sống.

Ta bắt đầu tính toán lại sản nghiệp mình có, để chuẩn bị thoát thân an toàn.

Tạ Lan Đình hỏi ta:

“Mẫu thân thật sự muốn hòa ly sao? Phụ thân… thực sự không tốt sao?”

Ta im lặng.

Thú thật, đối với nhiều cô nương, Tạ Chấn Thanh vẫn được xem là người chồng tốt.

Anh hùng, quyền thế, giàu sang — là chỗ dựa tốt.

Thế nên thời gian qua, ở kinh thành có không ít lời bàn tán:

“Hầu phu nhân thật may mắn, lúc nghèo đã lấy trúng một người như Hầu gia, bây giờ được vinh hiển, vậy mà còn đòi hòa ly? Chẳng phải là quá đáng lắm sao?”

“Phu quân chỉ nạp thiếp chứ có phải ruồng bỏ nàng ta đâu, nàng ta giận cái gì chứ?”

Nhưng thứ ta cần chưa bao giờ là một cuộc hôn nhân.

Ta từng nghĩ nếu Tạ Chấn Thanh là người dễ hợp tác, thì ta có thể tiếp tục ở lại, coi nhau như đối tác, đôi bên cùng có lợi.

Nhưng khi thấy hắn định làm cha ta, định thay ta quyết định tất cả, ta liền hoàn toàn mất hết hứng thú.

Giải thích điều này cho hai đứa nhỏ thì khó, nên ta nói nhẹ nhàng:

“Bất kể ta với phụ thân các con thế nào, thì ta mãi mãi là mẫu thân của các con. Sau khi hoà ly, các con có hai nhà, muốn ở đâu, đều tùy các con lựa chọn.”

Tạ Lan Đình gật đầu:

“Con hiểu. Mẫu thân cứ làm điều mẫu thân muốn, không cần lo cho con với muội muội.”

Sáng sớm hôm sau, quản sự hớt hải chạy tới báo:

“Tạ thiếu gia cưỡi ngựa quay về thành rồi. Đi rất vội, còn dặn không cho chúng ta báo với phu nhân.”

Quản sự lo quá, liền sai tiểu tư đuổi theo, còn mình thì chạy ngay đến báo với ta.

Ta cảm thấy không ổn, liền vội vàng đuổi theo.

Chờ đến khi ta thở không ra hơi mà tới được Hầu phủ, thì trước mắt là cảnh tượng phụ tử nhà họ Tạ đang giằng co.

Hai cha con họ nhìn nhau như kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt căng thẳng, sắc mặt nặng nề.

Tạ Lan Đình siết chặt con d.a.o trong tay, mũi d.a.o chĩa vào n.g.ự.c mình, ép Tạ Chấn Thanh phải ký vào hưu thư.

Tạ Chấn Thanh tức đến đỏ mặt, trông chẳng khác gì một con tôm bị luộc chín, lớn tiếng quát mắng:

“Ngươi còn cần thể diện nữa không? Trời sắp sập rồi chắc? Có đứa con nào lại bức phụ thân viết hưu thư như vậy không? Còn không mau buông d.a.o xuống!”

Tạ Lan Đình gằn giọng:

“Ông không xứng với mẫu thân ta! Ngày hôm nay nếu ông ký vào hưu thư thì ta vẫn còn nhận ông là phụ thân ta, nếu không, từ nay về sau ta chỉ nhận mỗi mẫu thân ta mà thôi!”

“Nghiệt súc! Tống Xuân Hoa đã đã dạy dỗ ngươi thành ra thế này sao? Ngươi học từ nàng không ít cái thói đanh đá chợ búa, ta thật hối hận vì năm xưa đã rước nàng về.”

Tạ Lan Đình gầm lên:

“Mẫu thân ta họ Tống, tên Gia Nghi! Là tuyệt thế giai nhân, mỉm cười hay chau mày đều khiến người ta động lòng. Năm xưa chính mẫu thân đã cứu ta, nếu không, giờ đây thứ ông nhìn thấy chắc chỉ là một cái xác. Ông lấy tư cách gì mà phán xét mẫu thân ta???”

Lời này như một mũi tên đ.â.m thẳng vào lòng Tạ Chấn Thanh, khiến hắn tức giận đến nỗi thân hình lảo đảo, rồi ngồi phịch xuống ghế, hất đổ bàn cờ, quân cờ rơi lả tả đầy đất.

Tạ Lan Đình dù sao cũng còn nhỏ tuổi, mềm lòng, chợt do dự, không biết liệu lời mình vừa nói có quá mức, làm tổn thương lòng người hay không.

Mà Tạ Chấn Thanh lại nắm được khoảnh khắc đó.

Hắn lật tay búng ra hai quân cờ, một viên hất văng con dao, viên còn lại đánh trúng cánh tay Tạ Lan Đình.

Hắn đau đớn ôm tay lùi lại mấy bước, vừa giận vừa xót.

Tạ Chấn Thanh lạnh lùng nói:

“Ngươi dám uy h.i.ế.p bản tướng? Ở ngoài chiến trường, bản tướng có g.i.ế.c ngươi mười lần cũng chẳng ai dám nói gì!”

Rồi hắn quay sang nhìn ta:

“Hôm nay phụ tử tương tàn, ngươi thấy hài lòng chưa?”

Ta thở phào một hơi, vội bước đến bên Tạ Lan Đình, vén tay áo xem vết thương.

Thấy tay hắn chỉ bầm một mảng, chưa tổn thương đến gân cốt, tâm trạng mới dịu xuống phần nào.

Ta lặng lẽ búng nhẹ lên trán hắn một cái, rồi kéo hắn núp sau lưng mình, hướng mắt nhìn về phía Tạ Chấn Thanh.
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 17: Chương 17



“Dĩ nhiên là hài lòng. Nhi tử của ta có tình có nghĩa, trung dũng bảo vệ mẫu thân. Dẫu biết Hầu gia quyền cao chức trọng, vẫn dám vì ta mà dũng cảm đứng ra. Một đứa trẻ có cốt cách cương nghị như thế, ta yêu quý còn chẳng hết. Hầu gia, chẳng lẽ ngài lại không vừa lòng?”

“Nó bất hiếu!!”

“Ấy là vì Hầu gia làm sai. Nếu ngài sớm đồng ý hoà ly, há lại có chuyện hôm nay?”

Tạ Chấn Thanh gần như phát điên, đập bàn gầm lên:

“Năm xưa khi ta còn là tiểu tướng, ngươi khóc lóc cầu xin theo ta. Giờ ta đã là Hầu gia, ngươi lại đòi hoà ly? Cho dù có phải ly cũng là ta viết hưu thư mới đúng!!”

Ánh mắt ta tối lại.

Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.

“Đã vậy, ta và Hầu gia không còn gì để nói nữa rồi.”

Tạ Chấn Thanh tức đến độ đi tới đi lui trong phòng.

“Ngươi nói đi! Vì sao không nói với ta? Chúng ta đều xuất thân bần hàn, chẳng lẽ ngươi cũng khinh ta? Ngoài kia ta bị người đời khinh rẻ, trở về nhà còn bị ngươi làm khó dễ? Ta thấy ngươi đúng là rỗi hơi quá mức! Ở đây mà ngẫm lại cho kỹ đi!”

Nói đoạn, hắn nhốt ta và Tạ Lan Đình vào từ đường.

Nói ra thì buồn cười, nhà họ Tạ vốn bần hàn, làm gì có từ đường. Căn từ đường này vốn là do Hoàng thượng ban cho, ta lại là người bỏ tiền ra sửa sang.

Ta mở ngăn bàn, rút ra một cây thước, lạnh giọng nói:

“Đưa tay ra.”

Tạ Lan Đình hoảng hốt, vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, đưa tay ra.

Ta gõ một cái lên mu bàn tay hắn.

“Con biết hôm nay mình sai ở đâu không?”

“Con không nên tự ý cưỡi ngựa đến tìm phụ thân.”

“Trả lời sai, nói lại.” Ta lại gõ thêm một cái.

“Con không nên bất hiếu với phụ thân.”

“Vẫn sai.” Ta lại gõ lên cái đầu gỗ của hắn.

Tạ Lan Đình bối rối, có lẽ đã có câu trả lời trong lòng, nhưng không dám chắc, chỉ đành ngẩng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy do dự.

Ta đặt thước xuống, hai tay nắm lấy vai hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt, không cho hắn né tránh.

“Hôm nay con sai hai chuyện. Nhưng điều khiến ta giận nhất, chính là việc con đem mạng sống của mình ra để uy h.i.ế.p phụ thân. Ta chỉ từng dạy con tự trọng, chưa từng dạy con tự hạ thấp mình. Con cho rằng một mạng người có thể đổi lại công bằng trên đời sao? May mắn là hôm nay con chưa thành công. Nếu mai sau lại gặp chuyện không như ý, chẳng lẽ con lại dùng mạng để thử lòng người khác? Tạ Lan Đình, chuyện này khiến ta vô cùng thất vọng!”

Trong nguyên tác, hắn cố tình bày kế khiến bản thân và nam chính cùng rơi vào cảnh nguy hiểm, muốn xem nữ chính sẽ chọn ai.

Kết quả, nữ chính tình cờ gặp được nam chính trước, hoàn toàn không biết hắn cũng gặp nạn.

Hắn không chịu nói rõ, cứ nghĩ mình bị bỏ rơi nên bắt đầu “hắc hóa”, quay sang thù hận nam chính, rồi nhốt nữ chính lại. Tỏ ra như thể cả thiên hạ đều có lỗi với hắn.

Mà thói xấu này, ta phải bắt hắn sửa cho bằng được.

Lúc này, Tạ Lan Đình rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Mẫu thân, con chỉ muốn giúp người…”

Ta liền nói cho hắn biết điều thứ hai mà ta muốn dạy:

“Con không thể tuỳ tiện thay ta đưa ra quyết định. Con gánh không nổi vận mệnh của ta. Ta là người lớn, là chủ thể của câu chuyện này, ta sẽ tự giải quyết vấn đề của mình. Ta có nhiều cách hơn con tưởng. Nếu cần con giúp, ta sẽ chủ động tìm đến, chứ không phải đợi con thay ta làm tất cả.”

“Con gặp được ta – một người tốt – nên khi con thay ta quyết định, ta cảm ơn.”

“Nhưng nếu con gặp phải người xấu, con liều mình xông pha giúp họ, khi có lợi thì chẳng liên quan đến con, nhưng nếu xảy ra chuyện xấu, người ta không những không biết ơn, mà còn quay lại trách con tự ý quyết định. Hậu quả đó, con gánh nổi không?”

“Việc duy nhất con cần làm là sống cho tốt cuộc đời của mình, làm chủ vận mệnh của mình, tích lũy thật nhiều vốn liếng để mặc cả với cuộc đời. Chứ đừng để bản thân không có gì trong tay, đến lúc gặp chuyện chỉ còn biết lấy mạng ra cược.”

Tạ Lan Đình dùng tính mạng mình để ép phụ thân ký hưu thư, bởi vì ngoài mạng sống ra, hắn chẳng còn gì cả.

Nhưng một người trước khi “ngồi vào bàn cược”, thì thứ cần có nhất chính là những quân bài trong tay – càng nhiều càng tốt – và giữ lại một con bài tủ. Nếu không có gì cả, thì đừng lên bàn cược.

Tự tiện bước vào một ván cược khi tay trắng, ấy là tâm lý của kẻ đánh bạc – chỉ biết trông chờ vận may. Mà như vậy, làm sao có thể thắng?

Ta hỏi Tạ Lan Đình:

“Hiểu ra lỗi rồi chứ?”

Hắn nghiêm túc gật đầu:

“Con biết sai rồi.”

“Vậy thì đứng vào góc tường, lặp lại lời ta vừa nói năm mươi lần, đến khi nào khắc sâu trong lòng mới thôi.”

Tạ Lan Đình ngoan ngoãn đi úp mặt vào tường để tự kiểm điểm.

Ta kéo một cái bàn lớn ra, biến thành một chiếc giường, rồi từ tủ dưới bàn lôi ra hai bộ chăn đệm trải lên, sau đó lấy mấy hũ đồ ăn vặt – nào hạt tùng, hạt dưa – vừa ăn vừa nghĩ, sáng giờ chưa ăn gì, giờ đói thật.

Tạ Lan Đình nghe có tiếng động, quay lại nhìn ta, ánh mắt như không thể tin nổi.

“Con học thuộc xong rồi à? Học xong thì lại đây ăn.”
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 18: Chương 18



Ta vỗ vỗ cái bồ đoàn, vừa nói vừa nhè vỏ hạt dưa.

Tạ Lan Đình ngây ra:

“Mẫu thân… còn có thể như vậy sao?”

“Con cũng có thể chọn cách quỳ gối thành thật nhận lỗi.”

Ta đáp tỉnh bơ.

Tạ Lan Đình im re, nhanh chóng đi tới, ngồi xuống bồ đoàn, vừa ăn hạt dưa vừa nhấm nháp hạt tùng, tâm trạng vui vẻ hẳn.

Trước kia, Lưu quản gia từng đề nghị sửa sang từ đường, lúc đó ta định từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, ta liền đồng ý.

Bởi vì trong truyện ngôn tình, từ đường chính là một nơi xuất hiện thường xuyên.

Với tính cách của Tạ Lan Đình, thể nào cũng bị nhốt vào từ đường một lần. Mà rất có thể ta cũng bị kéo theo.

Thế nên ta dứt khoát sửa chỗ này thành “phòng ngủ phụ”. Giường, chăn nệm, đồ ăn vặt – đủ cả.

Chỉ là không ngờ, ta thực sự bị nhốt vào đây.

Haiz…

Ta vừa cho Tạ Lan Đình một tiết “giáo dục tư tưởng”, thấy hắn thực sự tiếp thu rồi, mà đồ ăn vặt ta cũng ăn đến chán, bèn mở một cánh cửa bí mật.

Bên ngoài là rừng trúc sau từ đường, yên tĩnh lại kín đáo. Từ đây có thể đi đến bất kỳ chỗ nào trong Hầu phủ mà không bị phát hiện.

Tạ Lan Đình sững sờ:

“Mẫu thân, ở đây sao lại có cửa?”

“Ta dạy con thêm một đạo lý nữa: thỏ khôn đào sẵn ba hang. Làm việc gì cũng phải tính đường lui, không được để bản thân rơi vào thế bị động. Hôm nay con ở đây hối lỗi đi, ta về phòng ngủ một giấc. Chờ tin ta – trong vòng ba ngày, phụ thân con sẽ phải cầu xin ta hoà ly.”

Ta kéo giá sách về chỗ cũ, đóng cửa lại, để lại Tạ Lan Đình một mình trong từ đường, rồi ung dung quay về phòng ngủ.

Trời tháng chín đã bắt đầu se lạnh.

Ta ngủ một giấc rất ngon.

Đến khi tỉnh dậy, nghe tiếng ồn ào từ tiền viện truyền tới…

Ta biết, chuyện mà ta chờ đã đến rồi.

Ta đi đường vòng đến từ đường thì nghe thấy Tạ Chấn Thanh đang tiếp tục đối đầu với Tạ Lan Đình ngay ngoài cửa.

Chỉ khác là, lần này thế cục đã đảo ngược.

Tạ Chấn Thanh muốn vào từ đường thả ta ra, còn Tạ Lan Đình thì kiên quyết khóa chặt cửa, không cho hắn bước chân vào.

“Muốn mời mẫu thân ta ra à? Đừng có mơ! Lúc trước nhốt bà vào đây, sao ông không nghĩ đến việc mình đã sai? Giờ cần người giúp thì lại hạ mình đến năn nỉ? Đừng hòng!”

“Tạ Lan Đình! Mở cửa!” – Tạ Chấn Thanh tức đến run người.

“Không mở!”

Tạ Chấn Thanh tức đến ngửa cổ trợn mắt, biết không nói nổi con trai thì quay sang gọi ta:

“Tống Xuân… khụ, Tống Gia Nghi! Trưởng Công chúa sai người đến, nói nàng đã đồng ý đưa cho Công chúa một phương thuốc gì đó. Mau ra giải quyết đi!”

Ta mở cửa ngầm, đi vào từ đường từ phía sau rồi lạnh nhạt đáp:

“Hầu gia, xin ngài quay về đi. Nhờ chuyển lời đến Trưởng Công chúa, nói ta thân thể không khỏe, e là phương thuốc ấy phải huỷ bỏ. Mong Trưởng Công chúa lượng thứ.”

Tạ Chấn Thanh quýnh lên, cứ đi vòng vòng, nóng ruột vô cùng.

Hắn mới làm Hầu gia được một hai năm, lại còn thường xuyên ra chiến trường, nên ở kinh thành chẳng có bao nhiêu mối quan hệ, bị đám quyền quý chèn ép không ít.

Trong lòng hắn vốn sợ đắc tội với mấy kẻ có thế lực – đặc biệt là Trưởng Công chúa.

Hắn tức giận quát:

“Tống Gia Nghi, tùy hứng cũng phải có chừng mực! Bây giờ là lúc để nàng giận dỗi à? Mau ra đây!”

Ta lạnh nhạt nói:

“Nếu không thì Hầu gia cứ cho người phá cửa cũng được. À mà nhắc trước nhé, sau cánh cửa có bài vị tổ tiên nhà họ Tạ đấy. Phá cửa thì nhớ cẩn thận, kẻo đè lên bài vị, nửa đêm tổ tông đội mồ về trách tội đấy.”

Tạ Chấn Thanh giận đến gầm lên:

“Tống Gia Nghi!!! Quả nhiên sách xưa nói đúng, đàn bà và tiểu nhân là kẻ khó dạy bảo! Ngươi đừng tưởng ta sợ, ta về từ chối Trưởng Công chúa ngay bây giờ đấy!”

Ta bình tĩnh tiếp lời:

“Tốt quá, tiện thể giúp ta từ chối luôn phu nhân của Bá Ân Hầu, Thiếu phu nhân nhà họ Tạ, phu nhân của An Quốc Công, phu nhân của Thành An Bá…”

Ta đọc liền một mạch sáu bảy cái tên.

Tạ Chấn Thanh cứng đờ người, đứng như trời trồng.

Tạ Lan Đình len lén nhìn ra qua khe cửa, thì thào:

“Hình như bầu trời của phụ thân sắp sập rồi…”

Đúng vậy, bầu trời của hắn sập thật rồi.

Những người ta vừa nhắc đến – có cả hoàng thân quốc thích, có cấp trên trực tiếp của hắn, có đồng liêu, có thế gia vọng tộc. Bất kể người nào, hắn cũng không dám đắc tội.

Hắn mới được phong làm quyền quý chưa bao lâu, hầu hết thời gian lại bận đánh trận, mối quan hệ trong kinh thành chẳng vững, căn bản không biết xử lý kiểu rắc rối chính trị xã giao này như thế nào.

Xét theo góc nhìn đó, thì ta đang lợi dụng sự chênh lệch về thông tin để “ăn h**p” hắn.

Ta quay sang Tạ Lan Đình, giảng dạy:

“Con à, hôm nay mẫu thân muốn dạy con một bài học: hãy kết bạn thật nhiều, còn kẻ thù thì ít thôi. Đây là lời của một bậc vĩ nhân, con nên nhớ kỹ. Khi làm việc, nếu không thực sự bị dồn đến đường cùng thì đừng chọn cách đối đầu trực diện. Biết mượn sức người khác, biết bảo vệ mình – đó mới là khôn ngoan.”
 
Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình
Chương 19: Chương 19



“Nếu có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi, thì đâu cần dồn nhau đến chỗ chết? Hầu gia, lời ta nói, ngài thấy có đúng không?”

Tạ Chấn Thanh không nói tiếng nào.

Chỉ thấy hắn lặng lẽ đút một tờ hưu thư vào khe cửa – đã có chữ ký của hắn.

Ta mở cửa.

Gặp phải khuôn mặt xám xịt như tro tàn của hắn.

Hắn hé môi như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi trong uất ức.

Sau đó, ta ra tiền sảnh, giao mấy bản vẽ cho Trưởng Công chúa, rồi tiễn nàng ra về, còn khẽ nói lời cảm ơn.

Nàng thản nhiên nói:

“Hôm nay bản cung đến, vốn tưởng là để giúp ngươi giữ thể diện, ngăn không cho Tạ Tướng quân nạp thiếp. Không ngờ lại là giúp ngươi hòa ly.”

“Tống Gia Nghi, ngay cả bản cung mà ngươi cũng dám lợi dụng. Gan to thật đấy.”

Ta chỉ mỉm cười dịu dàng:

“Công chúa điện hạ, thần thiếp dâng thêm ba bản vẽ. Hai bản đầu là cách kiếm tiền, còn bản thứ ba – mới là thứ quan trọng nhất.”

Tờ giấy mà ta đưa cho Trưởng Công chúa chính là bản đồ xác định vị trí của một mỏ than.

Quê hương của ta là một thị trấn nhỏ, không có nhiều việc làm tốt, chỉ có một mỏ than, ai cũng xem đó là công việc lý tưởng nhất.

Hồi bé, ta từng theo cha mẹ đến khu mỏ thăm họ hàng, rất ngưỡng mộ bọn trẻ con sống ở đó. Cũng từng cùng chúng ngắm nhìn khu khai thác than từ xa.

Sau khi xuyên vào truyện, ta đã cố gắng hết sức để trong tay có nhiều “quân bài” hơn – ngoài việc dạy dỗ con, kinh doanh buôn bán, ta cũng tìm cách tận dụng các nguồn tài nguyên có thể dùng được trong cuốn truyện này.

Dựa vào những địa danh giống tên thật – như thành trấn, núi rừng, làng mạc – kết hợp với kiến thức địa lý đã học và cho người đi dò xét, cuối cùng ta xác định được vị trí mỏ than này.

Đây là một quân bài cực mạnh trong tay ta.

Và giờ, để đổi lấy việc hòa ly, ta buộc phải dùng nó, nhưng dù sao cũng xem như đáng giá.

Trưởng Công chúa nhận lấy bản đồ, bình tĩnh nói:

“Bản cung nợ ngươi một ân tình. Sau khi ngươi hòa ly, bản cung sẽ che chở cho ngươi phần nào. Về sau có món hời nào tương tự, nhớ đến tìm bản cung. Bản cung thích hợp tác với người biết tính toán vì bản thân mình.”

Rồi nàng lên xe ngựa rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại cho người mang quà đáp lễ đến chỗ các phu nhân mà ta đã nhờ cậy trước đó.

Sau khi lo liệu xong xuôi, ta uống một ngụm nước lớn, cảm thấy cuối cùng cũng được thở ra một hơi thật dài.

Bỗng, một giọng nói trầm khàn vang lên phía sau – là Tạ Chấn Thanh:

“Đến hôm nay ta mới biết, thì ra nàng làm việc lại gọn gàng dứt khoát đến vậy. Nếu nàng đã sớm chuẩn bị đường lui, vì sao không nói thẳng với ta? Nàng chỉ cần phân tích rõ lợi hại, ta chưa chắc sẽ không chịu buông tay. Cớ gì phải khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức này?”

Ta đáp bằng giọng bình thản: “Thế thì để ta hỏi lại một câu – khi nói chuyện với Lan Đình, Hầu gia cảm thấy dễ dàng không?”

Tạ Chấn Thanh cứng họng, vẻ mặt như bị ta đoán trúng tim đen.

Ta tiếp lời, vẫn thong thả: “Ta và Hầu gia trò chuyện, cũng mệt mỏi chẳng kém. Hầu gia có cách nghĩ của riêng mình, ta không thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi. Chuyện hôm nay là kết quả của những gì Hầu gia đã gieo từ trước – Hầu gia cũng nên học cách chấp nhận hậu quả do chính mình gây ra đi.”

Tạ Chấn Thanh im lặng, đặt tờ thư hòa ly đã nộp tại nha môn xuống, rồi quay người bước đi,.

Đi được vài bước, hắn lại quay đầu, vẻ mặt đầy hoang mang:

“Ta vẫn không hiểu…sao nàng nhất định phải hòa ly với ta, chẳng lẽ… chỉ vì chuyện ta nạp thiếp?”

Nhìn hắn như vậy, rõ ràng là thật sự không hiểu nổi lý do.

Nể tình hắn là cha ruột của Lan Đình, ta còn phải cùng hắn bàn chuyện thăm nom con sau này – vậy nên ta cũng không ngại nói cho hắn rõ ràng một lần.

“Hầu gia muốn nói chuyện nghiêm túc với ta sao?”

Hắn gật đầu.

“Vậy ta có một điều kiện – khi nói chuyện với ta, không được dùng giọng điệu chất vấn. Nếu ngài làm được, ta sẽ nói.”

“Hôm nay nhiều chuyện xảy ra, ta có chút cảm xúc. Cũng chỉ hôm nay mới muốn tâm sự. Qua hôm nay, e rằng ta chẳng còn hứng thú để nói gì nữa, chắc Hầu gia cũng vậy.”

Tạ Chấn Thanh lập tức đồng ý.

Bọn nha hoàn nhanh chóng dọn bàn, rót trà rồi lui ra.

Trên trời mây bay lững lờ, bên bàn trà, khói nhẹ bốc lên.

Cảm xúc như con thuyền nhỏ chập chờn trên mặt nước – vừa ung dung, vừa tiềm ẩn bất trắc.

Ta nhấp một ngụm trà rồi hỏi:

“Hầu gia, vì sao đã cưới thê tử rồi còn phải nạp thiếp?”

Tạ Chấn Thanh cau mày:

“Quả nhiên nàng vẫn để bụng chuyện này. Nhưng trong kinh thành này, có nhà quyền quý nào mà không như vậy? Cớ gì ta không thể?”

Ta đặt chén trà xuống, lập tức đứng dậy rời đi.

Tạ Chấn Thanh quýnh lên, ngăn ta lại:

“Ta sai rồi! Cho ta thêm một cơ hội… Ta nhất thời chưa sửa được thói cũ…”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Hầu gia, ta muốn hòa ly…không chỉ vì chuyện thiếp thất, mà vì ta biết rõ nếu tiếp tục sống với ngài, đời ta sẽ như thế nào.”
 
Back
Top Bottom