Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNEt6qogXNYZ8Mj5obW8ktpsu66FlOQmCCl7TcKcsX7W03UDUC6S-iCBSRrsaSXnLWfIisfw6f6GNOeUXIZW6cKVRLiQeEGiAPh24Vu6MDx8odv0RqAR1V2tUM4Pmx84LBXOB12eMQ9z_5izrJE-sda=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Tác giả: Manh Linh Thiên Diệp
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thủy Lang xuyên vào cô gái trùng tên trùng họ trong niên đại văn.
Cô gái lầm tưởng tiểu tam khiến mẹ mình tức chết là ân nhân, đầu tiên giao ra ngôi nhà và tài sản riêng của mình ở Thượng Hải, sau đó ngàn dặm xa xôi xuống thôn quê.
Mười năm sau bên trên hoàn trả tài sản, lại bị tiểu tam lừa gạt, xé di chúc, dẫn đến việc căn nhà và tài sản riêng do mẹ để lại đều rơi vào tay hai mẹ con tiểu tam.
Thủy Lang vừa nhận được thư lừa gạt của tiểu tam: Chẳng phải nên xé xát tiểu tam nát bấy như xé tờ giấy di chúc sao?
Nói là làm, Thủy Lang lập tức gửi thư điện báo cho vị hôn phu đã nhiều năm không liên lạc, nói là cần anh trợ giúp kết hôn để về thành phố lấy nhà, nếu như đồng ý thì đến trạm xe lửa đón cô.
Xuống xe lửa, nhìn thấy người đàn ông cực kỳ nổi bật trong đám người, Thủy Lang cũng không bất ngờ, vị hôn phu này rất biết xem xem thời thế, không thể nào không đến.
Nhưng nhiều năm không gặp, cô vẫn phải tiến lên xác nhận quan hệ: "Đồng chí họ Trâu?".
Người đàn ông bất ngờ nhìn cô với vẻ đánh giá, khẽ gật đầu...
Thủy Lang đưa hành lý cho anh: "Đi, đi đăng ký kết hôn."
Một tháng sau, Thủy Lang đưa người đàn ông đến cục quản lý bất động sản, nhìn thấy cả nhà hoảng hốt khϊếp sợ nhìn vị hôn phu mới của cô, đang định giễu cợt thì đột nhiên cảm thấy người đàn ông tuấn tú đang né tránh này có vẻ quen mắt.
Giây tiếp theo, con gái tiểu tam như gặp kẻ địch, kéo lấy cánh tay người kia: "Trâu Khải đã kết hôn với tôi rồi!".
Thủy Lang :...?
Vậy vị hôn phu bên cạnh cô là ai???
Châu Quang Hách:
#Tình cảm ngọt ngào, sảng văn sự nghiệp, nuôi dạy con cái êm ấm, cuộc sống gia đình đời thường#​
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 1: Chương 1



Tiếng loa phát thanh của ga Thượng Hải vang lên, tàu hỏa "keng keng" dần chậm lại.

Thuỷ Lang giật mình tỉnh dậy, không kịp lau nước bọt, vội vàng bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đám đông đang đứng trong sân ga đón tàu chen nhau đi lên phía trước, trên khuôn mặt bọn họ đầy ắp niềm vui mong đợi. Tất cả đều mặc áo khoác xanh, sơ mi trắng, không khác biệt quá nhiều so với những thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc nhưng độ sạch sẽ của trang phục, tinh thần diện mạo lại hoàn toàn khác, đúng là dân thành phố ăn lương thực mua ngoài cửa hàng.

Thuỷ Lang rất nhanh đã chú ý đến một người đàn ông cực kỳ nổi bật, vóc dáng anh rất cao, cao hơn cả trưởng nhà ga đang vẫy lá cờ nhỏ màu xanh lá trên bục tròn. Bóng của bảng hiệu trạm số 1 che khuất nửa khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, xung quanh anh tạo ra một không gian điềm tĩnh đến kỳ lạ, vô thức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

"Gặp ai cũng tỏa nắng rạng ngời, phong thái lộ rõ vẻ tự mãn, đúng là vị hôn phu nổi bật của cô ấy rồi!"

Trái tim treo lơ lửng mấy ngày mấy đêm của Thuỷ Lang cuối cùng cũng nhẹ nhõm, cô thu nửa người đang thò ra ngoài cửa sổ lại.

Vì anh quá nổi bật, tiết kiệm được thời gian tìm kiếm người như mò kim đáy bể, Thuỷ Lang xách túi dệt màu xanh dưới chân lên, chờ đợi tàu dừng hẳn để đi xuống.

Những người nằm ngổn ngang dưới ghế bắt đầu bò ra ngoài, làm con đường vốn đã chật kín người càng thêm đông đúc, đến mức có thể kẹp c.h.ế.t cả muỗi.

Bốn ngày ba đêm trên tàu đã vắt kiệt sự kiên nhẫn của Thuỷ Lang, cô nhìn một nhóm người đang vội vàng lấy hành lý tranh nhau xuống tàu, va chạm khiến bọn họ cãi vã ầm ĩ, lập tức từ bỏ ý định xếp hàng từ từ xuống tàu qua cửa chính.

Cô ném mạnh cái túi dệt xanh qua cửa sổ, ngay khoảnh khắc tàu dừng hẳn, Thuỷ Lang dẫm chân lên ghế, nhảy qua cửa sổ ra sân ga, trở thành người đầu tiên xuống tàu trong ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của mọi người trong toa tàu.

Thuỷ Lang vác cái túi dệt lên vai, bước về phía người đàn ông nổi bật trong đám đông.

Cho dù có bình tĩnh đến đâu, những ngày qua chuyện có được ở lại thành phố hay không luôn khiến cô cảm thấy trong lòng sốt ruột như lửa đốt.

Ba tháng trước, cô vừa chuyển vào ngôi nhà kiểu Tây mới sửa xong, vừa chợp mắt đã thấy mình xuyên không về những năm 1970 ở vùng hoang dã phương Bắc xa xôi nhất của đất nước, nơi thường xuyên chịu ảnh hưởng của luồng không khí lạnh Siberia, nhiệt độ xuống đến âm ba bốn chục độ, trở thành một thanh niên trí thức có cùng tên, cùng diện mạo với cô.

Chủ nhân trước của thân xác này trong kiếp trước đã sai lầm khi coi tiểu tam làm mẹ mình tức c.h.ế.t là ân nhân. Cô đã giao biệt thự độc lập và tài sản ở thành phố Thượng Hải rồi rời đi hàng nghìn dặm xa xôi để xuống nông thôn.

Mười năm sau, khi chính phủ trả lại tài sản, cô lại bị tiểu tam kia lừa gạt, xé bỏ di chúc, khiến biệt thự độc lập mà mẹ để lại cùng tiền bồi thường đều rơi vào tay hai mẹ con tiểu tam.

Ngày thứ hai sau khi Thuỷ Lang xuyên không, cô đã nhận được lá thư lừa gạt của tiểu tam, trong câu chữ xen lẫn những lời quan tâm và đe dọa, mục đích là muốn cô xé bỏ di chúc.

Xé di chúc?

Cô chỉ muốn xé bỏ tiểu tam và ông bố cặn bã của cô như xé di chúc!

Muốn xẻ bỏ cả nhà tiểu tam thì Thuỷ Lang phải về thành phố.

Muốn lấy lại tài sản, cô cũng phải về thành phố.

Trong thời điểm hiện tại, chỉ có hai cách để có thể trở về thành phố: một là gia đình trong thành phố sắp xếp công việc cho cô, hai là kết hôn với người trong thành phố.

Thuỷ Lang chỉ có thể chọn con đường thứ hai.

Tuy nhiên, đừng nói đến người thành phố, ngay cả những người nông thôn gần thành phố cũng không thể kết hôn với thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc cách xa ngàn dặm. Lựa chọn hàng đầu của người thành phố chắc chắn là đối tượng có hộ khẩu có công việc.

Nếu thật sự bởi vì lý do cá nhân mà không tìm được vợ thì ở nông thôn vẫn còn hàng loạt cô gái chen lấn võ đầu muốn lấy chồng thành phố, làm sao có thể đến lượt thanh niên trí thức ở vùng hoang dã phương Bắc, càng không thể đến lượt người có xuất thân từ gia đình tư bản bị mọi người ghét bỏ giống như cô..

Điều may mắn trong bất hạnh là Thuỷ Lang đã xuyên không đến năm 1977, ngay sau khi vượt qua mốc năm 1976. Bức thư dụ dỗ từ tiểu tam và bố cô đã xác nhận rằng sự hỗn loạn ở thành phố đang dần lắng xuống, băng tuyết vạn dặm sắp tan chảy, tình hình không lâu nữa sẽ trở nên tươi sáng.

Thuỷ Lang nhớ đến vị hôn phu mà cô từng đính ước từ khi còn nhỏ. Gia đình anh ta đều là những người giỏi nhìn nhận thời thế nhất, cũng là những người tham lam nhất. Có khả năng không nhỏ là bọn họ sẽ sẵn lòng giúp cô trở về thành phố.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 2: Chương 2



Vì vậy, Thuỷ Lang đã gửi điện tín cho vị hôn phu của mình, nói rõ rằng cô cần anh giúp đỡ kết hôn, trở về thành phố để lấy lại nhà cửa. Nếu như anh đồng ý thì một tuần sau hãy đến nhà ga đón cô.

Sau khi gửi điện tín, Thuỷ Lang xin lãnh đạo cấp giấy giới thiệu kết hôn và nghỉ phép kết hôn, ngay lập tức trở về thành phố.

Thời gian nghỉ phép về thành phố chỉ có 15 ngày, tàu vừa đi vừa về xe lửa đã mất 10 ngày, nên trong 5 ngày còn lại cô phải lấy được giấy chứng nhận kết hôn, nếu không cô sẽ phải gói ghém đồ đạc quay trở về vùng hoang dã phương Bắc.

Thời gian không đợi ai, Thuỷ Lang vội vàng bước đến trước mặt người đàn ông, suýt chút nữa đã thốt lên: "Ôi trời."

Vị hôn phu lại tuấn tú đến mức này sao?

Cơ n.g.ự.c rắn chắc, eo thon, m.ô.n.g căng, chân dài, áo sơ mi trắng và quần đen bình thường nhưng mặc lên người anh lại nhìn giống như một bộ trang phục cao cấp được may đo riêng.

Quả nhiên là người giỏi nhất trong việc nhìn nhận thời thế, mười năm qua xem ra anh chưa từng trải qua khó khăn, cuộc sống không hề tầm thường chút nào!

Đã nhiều năm không gặp, vẫn cần xác nhận lại danh tính. Thuỷ Lang tiến lên phía trước hỏi: "Đồng chí có phải họ Trâu* không?"

*Họ Trâu (邹) và họ Chu (周) có phát âm gần giống nhau nên cả nữ chính và nam chính đều bị nhầm lẫn.

Người đàn ông quay mặt lại. Thuỷ Lang, đã quen với việc nhìn thấy những người đàn ông đẹp trai hàng đầu, cũng phải ngừng thở trong chốc lát. Đó là một gương mặt lạnh lùng, đầy thu hút, ngũ quan vô cùng hoàn hảo.

Ánh mắt anh kinh ngạc nhìn về phía Thuỷ Lang, khẽ gật đầu.

Thuỷ Lang khẽ cau mày, trong khoảnh khắc chạm mắt với anh, cô cảm nhận được một luồng sức mạnh công kích mãnh liệt. Đó là khí chất chỉ có thể hình thành tự nhiên sau nhiều năm sống sót trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, được tôi luyện qua m.á.u và lửa. Điều này chứng tỏ vị hôn phu trước mặt cô thực sự đã có một cuộc sống không bình thường.

Nhưng dù có không bình thường thế nào, trong thời kỳ này, cũng chẳng thể gây ra những cơn sóng gió lớn.

Anh đến đây nghĩa là anh muốn tiền, cô kết hôn với anh cũng chỉ để lấy lại tài sản, ban đầu việc này vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, cùng lắm thì chỉ kéo dài một hoặc hai năm là kết thúc thỏa thuận.

Nghĩ như vậy, Thuỷ Lang cảm thấy an tâm hơn, đưa hành lý cho anh: "Đi thôi, đi nhận giấy đăng kú kết hôn."

Chu Quang Hách một lần nữa bị cô gái này làm cho bất ngờ. Ba ngày trước anh mới nhận được thư của người đồng đội cũ, nói rằng sẽ giới thiệu em gái của mình cho anh. Vậy mà hôm nay, đồng đội của anh đã vội vàng gọi điện báo rằng cô em gái đã ngồi lên tàu đến Thượng Hải rồi, bảo anh mau chóng ra nhà ga đón người.

Còn chưa từng gặp mặt lần nào, Chu Quang Hách vẫn còn đang cố tìm một người có vẻ ngoài giống với đồng đội mình trong biển người. Theo lời miêu tả của người đồng đội, em gái anh ấy là một cô gái có làn da đen, xương cốt to khỏe, tính tình thẳng thắn, nhìn qua có vẻ chịu khó chịu được vất vả.

Cô gái nhỏ trước mắt, anh đã chú ý đến từ lúc cô nhảy xuống khỏi tàu hoả. Người dân Thượng Hải đã mặc đồ mùa xuân nhưng cô vẫn mặc một cái áo bông màu xám đầy miếng vá, bên dưới là cái quần đen mỏng đã bạc màu vì giặt nhiều. Trong khoảnh khắc cô nhảy qua cửa sổ, anh đã thấy cổ chân cô gầy gò đến mức nào, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.

Anh kết luận đây chắc chắn không phải là em gái của đồng đội cũ nên cũng không để ý thêm.

Nhưng không ngờ cô lại bước đến trước mặt anh, hỏi ra chính xác họ của anh, rồi ngay sau đó lại thẳng thừng nói muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Tính cách lại đúng là không khác lời đồng đội của anh miêu tả là mấy.

Chu Quang Hách chăm chú nhìn Thuỷ Lang thêm một lúc, đến khi thấy cô tỏ ra rõ ràng là có hơi mất kiên nhẫn, anh mới sực tỉnh: “Không vội, trước tiên đi báo tin bình an đã?”

Thuỷ Lang liếc nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc: “Báo cho ai?”

Chưa để Chu Quang Hách kịp trả lời, cô lại nói: “Anh thấy em ở đây, tức là em đã bình an rồi.”

Chu Quang Hách nghĩ cũng đúng. Dù đồng đội cũ của anh là quân nhân nhưng gia đình không phải xuất thân từ tầng lớp chính trị trung thành. Lúc trước anh ấy có thể vào quân đội là nhờ năng lực xuất sắc, biểu hiện chính trị tốt nhưng bố mẹ anh ấy đều bị chuyển xuống nông trường, vài năm trước bị bệnh nặng qua đời, chỉ còn lại một cô em gái.

Nghĩ đến đây, anh không còn ngạc nhiên với việc Thuỷ Lang nói muốn đi lấy giấy kết hôn nữa.

Tính toán thời gian thì cô đã khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, thường thì con gái tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đã lập gia đình. Đến độ tuổi này, cảm giác lo lắng là điều dễ hiểu.

Nhưng cho dù có lo lắng thế nào, cũng không thể cứ như vậy mà đi lấy giấy kết hôn ngay được.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 3: Chương 3



Về chuyện kết hôn, lúc trước anh không nói rõ chi tiết với người đồng đội, tình hình cụ thể và những yêu cầu còn phải dẫn người tới đó tận mắt xem xét, cô phải thật sự chấp nhận từ tận đáy lòng thì mới có thể bàn đến chuyện hôn nhân.

Chu Quang Hách vừa định lên tiếng nói chuyện thì bị tiếng "ục ục" cắt ngang. Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, anh thấy cô gái nhỏ đang ôm lấy cái bụng đói đến khô quát của mình, nhìn càng thêm gầy yếu. "Đi ăn sáng trước đã."

Thuỷ Lang không phản đối. Mắc dù được vùng hoang dã phương Bắc coi là kho lương thực của phía Bắc nhưng vì có tiểu tam thường xuyên quấy rầy, lại thêm xuất thân từ gia đình tư bản, cô đã phải ăn cháo ngô suốt ba tháng trời. Mùa đông đến, ngay cả một cọng cỏ tươi cũng không thể nhìn thấy, ba tháng trời không được ăn rau xanh, không nếm mùi muối, không được ăn đường, càng không có chút đồ mặn nào. Mỗi ngày còn phải làm việc cực nhọc, đến nỗi mắt của cô còn xanh hơn cả mắt sói trên núi tuyết.

Bước ra khỏi nhà ga, Thuỷ Lang thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy những chiếc xe buýt màu đỏ trắng, xanh trắng và những tòa nhà cao tầng hiện đại.

Thành phố, Thượng Hải, cuối cùng cô cũng trở về rồi!

Lên xe buýt, bọn họ đi thẳng đến cuối con đường Hoài Hải Trung, rồi bước vào một cửa hàng ăn uống quốc doanh tại ngã tư đường Phúc Mậu.

Ngay lập tức, mùi thơm đậm đà của sữa đậu nành xộc thẳng vào mũi cô. Những nhân viên phục vụ đội mũ trắng cầm vá gỗ lớn, múc từng muôi sữa đậu nành bốc khói được vào nồi nhôm và bình giữ nhiệt cho khách hàng mua về nhà.

Đậu nành trắng mịn, sữa đậu nành vừa khiến Thuỷ Lang nuốt một ngụm nước bọt, bên tai lại vang lên âm thanh “rộp rộp” khi khách hàng nhai bánh quẩy giòn tan. Những cái bánh quẩy vàng rộm, giòn tan, cắn một miếng là dầu béo ngậy tràn ngập trong miệng.

Cô lại nhìn thấy những người thợ làm bánh dùng xẻng lấy những cái bánh mì hình bầu dục từ trong lò ra. Vỏ bánh giòn, bên trong mềm, rắc đầy hạt mè trắng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Mắt Thuỷ Lang đỏ lên vì thèm thuồng, cô chỉ muốn lao vào thùng sữa đậu nành để lấp đầy bụng, sau đó nhảy vào lò bánh mì mà ăn thật no. Rồi sẽ lấy thêm mấy cái bánh lớn, bắt chước mấy chú bác ở đây, cuộn bánh mì với quẩy để thưởng thức.

“Em muốn ăn gì?”

“Ăn tất cả!”

Chu Quang Hách lại ngỡ ngàng, bị dáng vẻ thèm thuồng của Thuỷ Lang chọc cho bật cười: “Em ăn khẩu vị nào? Sữa đậu nành mặn hay đậu nành ngọt? Bánh nướng cũng có vị ngọt và mặn.”

Thuỷ Lang ngẫm nghĩ một lúc. Thật ra cô thích uống sữa đậu nành ngọt nhưng nghĩ lại sữa đậu nành ngọt chỉ có mỗi đậu nành, còn sữa đậu nành mặn lại có thêm quẩy, rong biển, tôm khô, dưa cải, có thể nếm được nhiều hương vị hơn, nên cô lập tức quyết định: “Sữa đậu nành mặn, bánh nướng ngọt.”

Như vậy là cô cũng có thể ăn đường rồi!

Chu Quang Hách lấy ra tiền giấy đi mua đồ, thấy ánh mắt cô vẫn dán chặt vào bánh quẩy mà người khác đang ăn dở, lại lấy thêm hai phiếu bánh quẩy: “Chờ hai người kia rời đi, em qua ngồi đó đi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 4: Chương 4



Thuỷ Lang chiếm chỗ ngồi, ngay sau đó sữa đậu nành đã được bưng ra. Ăn tại quán thì được đựng trong bát lớn màu xanh trắng, đúng như cô dự đoán, một bát sữa đậu nành mặn có quẩy, dưa cải, tôm khô, rong biển, lại thêm hành lá xanh mướt, cùng với nước tương tươi, giấm thơm và dầu ớt... Mùi thơm nồng nàn khiến nước mắt cô suýt chút nữa trào ra.

Nghĩ đến cảnh trước khi xuyên không, cô có giá trị bản thân hơn trăm triệu, món ngon sơn hào hải vị xếp hàng chờ cô lựa chọn, vậy mà giờ đây, cô lại xúc động đến mức muốn rơi nước mắt chỉ vì một bát sữa đậu nành mặn, đúng là tạo hóa trêu ngươi!

Cô múc một muôi sữa đậu nành, vị sánh mịn như trứng hấp, trộn với quẩy, rong biển và hành lá. Hương vị thơm ngậy, tươi ngon, chua cay khiến cô không thể kìm được nước mắt. Cô thực sự ăn ngon đến phát khóc!

Chu Quang Hách vừa cầm bánh quẩy đến, nhìn thấy cảnh này liền ngớ người ra: “Em không ăn được cay à?”

Thuỷ Lang lắc đầu, liên tục múc hai muôi nữa cho vào miệng, dùng hành động để trả lời anh. Sau đó, ánh mắt cô lại nhìn thấy cái bánh lớn trong tay anh, con mắt lại không chuyển động được nữa, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào đó.

“Ăn cẩn thận sẽ bị nhân bánh làm bỏng lưỡi đấy.” Chu Quang Hách đặt cả quẩy và bánh lớn trước mặt Thuỷ Lang, trước mặt mình thì chẳng có gì, cũng không có ý định chia đồ ăn của cô.

Thuỷ Lang vừa mới nuốt miếng sữa đậu nành xuống, lại cắn ngay một miếng bánh ngọt. Cô muốn nếm vị ngọt, nghix rằng một số loại bánh phải ăn đến giữa mới thấy nhân. Nhưng không ngờ, cửa hàng ăn uống của thập niên 70 lại làm đồ ăn rất hào phóng, chỉ cần cắn nhẹ một cái là nhân đã tràn ra.

Cô cắn một miếng lớn, lập tức bị nóng đến mức lưỡi tê dại. Nhưng khi nếm được vị ngọt mà cô đã lâu không được thưởng thức, cho dù lưỡi có bị bỏng, cô cũng không muốn nhả ra, cố gắng chịu đựng.

Cho đến khi một bàn tay chai sạn bóp lấy cằm cô, buộc cô phải há miệng ra, Thuỷ Lang thấy đối phương cầm đôi đũa định lấy miếng bánh ra khỏi miệng mình, cô liền cố gắng dùng đầu lưỡi cuộn miếng bánh vào sâu hơn.

"Em..."

Chu Quang Hách không nói nên lời. Nhìn thấy lưỡi cô bị nóng đến mức đỏ lên, như sắp phồng rộp, anh vô thức cúi người tới gần thổi vào miệng cô.

Thuỷ Lang: "..."

Chu Quang Hách: "..."

Không gian vốn ồn ào của cửa hàng quốc doanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Mọi người: Thật là trái với thuần phong mỹ tục!

Nhưng chúng tôi rất thích xem, xin tiếp tục đi!!!

Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, thời gian như ngừng trôi.

Sau đó, miếng bánh trong miệng Thuỷ Lang cũng bị phun ra.

Chu Quang Hách: "..."

Hành động lúc nãy của anh hoàn toàn là theo bản năng để cứu cô.

Thuỷ Lang: "..."

Hành động của cô lúc nãy cũng là theo bản năng.

Nhân viên phục vụ: "Bàn số 6, mì thịt băm dưa muối!"

Chu Quang Hách đứng dậy nhận bát mì từ tay nhân viên phục vụ, quay trở lại bàn, bình tĩnh nói: "Giờ thì nhân bánh không còn nóng nữa đâu."

"Em cũng cảm thấy vậy." Thuỷ Lang đặt bánh lớn xuống, cầm lấy bánh quẩy cắn một miếng.

Chu Quang Hách: "..."

"Khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?" Thuỷ Lang chuyển sang chủ đề khác: "Giấy giới thiệu kết hôn em đã chuẩn bị xong rồi, không biết hiện tại anh đang làm việc ở đơn vị nào, phần liên quan đến người phối ngẫu, em chưa để bí thư viết vào, lát nữa anh tự điền nhé."

Hoàn cảnh của cô đặc biệt, vừa phải tặng quà vừa phải đóng vai đáng thương, mất đúng ba tháng mới khiến bí thư gật đầu đồng ý, nghĩ rằng thời buổi này nếu không kết hôn được thì cũng phải quay về.

"Anh đã biết hoàn cảnh của em rồi nhưng có lẽ em chưa hiểu rõ hoàn cảnh bên anh." Chu Quang Hách đặt đũa xuống nói: "Ăn xong em theo anh về nhà một chuyến, nếu em có thể chấp nhận yêu cầu của anh trong chuyện hôn nhân thì chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

"Yêu cầu?" Thuỷ Lang nhíu mày: "Gia đình anh có yêu cầu gì sao?"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 5: Chương 5



Thủy Lang đi theo Chu Quang Hách qua những con đường trồng cây ngô đồng kiểu Pháp, rẽ vào một góc phố, nhìn thấy một cánh cửa hình vòm, bên trên có dòng chữ “Phố Ngô Đồng” viết bằng chữ đen trên nền trắng, ở giữa bên phải có một tấm biển ghi đường Phục Mậu 99 ngõ 1~36.

Cánh cửa rỗng chạm khắc hoa màu đen mở rộng, hai người lần lượt đi vào, những ngôi nhà bên trong đều là mái dốc ba tầng, có sân phơi xi măng, đường đi lát gạch đỏ trắng kiểu mới, cửa trước là giếng trời, cửa sau vì phòng bếp nhỏ.

Khi Thủy Lang sống trong cảnh nghèo khó nhất, từng ở trong gác xép của một ngôi nhà như thế này, không xa lạ gì với những con hẻm như thế này.

Đi một mạch vào bên trong, những hạt dưa hấu nảy mầm từ những vết nứt trên nền xi măng của con hẻm, cỏ xanh mọc lên từ những vết nứt của những viên gạch, tươi tắn xanh biếc đến nổi hai mắt Thủy Lang toả sáng.

Nếu không phải vừa rồi đã ăn một chén tương mặn lớn, hai cái bánh quẩy, một cái bánh nướng ngọt, lại thêm nửa bát mì dưa muối thịt băm, chắc chắn cô đã nhổ đám dưa mầm và cở dại này ra nhai rồi.

Dù sao người trong thành phố đều sống rất tốt, hoàn toàn không để ý tới hai thứ này, nếu đổi lại là vùng đất tuyết hoang dã phương Bắc, cái này sẽ trở thành báu vật khiến trăm người tranh giành.

Thủy Lang ghi nhớ địa điểm, định láy nữa sẽ đến nhổ, nhổ ăn ngay là tươi ngon nhất!

Ngay lúc Thủy Lang đang suy nghĩ xem cỏ xanh sẽ có mùi vị như thế nào, lại nhận thấy người bên cạnh đã dừng lại, quay đầu nhìn lại, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, sau đó đổi hướng đi vào ngõ hẻm bên phải.

“Quang Hách tới rồi, cháu mau đi khuyên nhủ đi, cậu cháu sắp đánh c.h.ế.t Tiểu A Mao rồi!”

Lối vào con hẻm bên phải chật kín người, từ cửa trước ngôi nhà đầu tiên vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của trẻ con, kèm theo đó là tiếng khóc của phụ nữ.

Chu Quang Hách quay đầu lại vẫy tay với Thủy Lang, khi cô đến gần hơn anh mới nói: “Em ở đây đợi anh.”

Thủy Lang gật đầu, nhìn người đàn ông rẽ đám đông bước vào bên trong.

Trong trí nhớ của nguyên chủ không có nhiều ký ức đối với vị hôn phu này, trước khi về quê, hai người cũng chưa từng gặp mặt, chỉ nhớ anh là nhân vật nổi tiếng trong trường học.

Lần gặp mặt chính thức đầu tiên là vào năm cô mười ba tuổi, năm đó mẹ cô xảy ra chuyện, một đêm trước khi bị người ta bắt đi, mẹ cô đã đưa cô cùng một rương vàng thỏi đi đến nhà vị hôn phu, vội vàng nhắc đến chuyện đính hôn, nói rằng có thể sắp xếp cho Thủy Lang cùng vị hôn phu đi học ở Cửu Long, Hồng Kông, có đủ tài sản và mối quan hệ, có thể đảm bảo an toàn cho cả hai người.

Đêm đó gia đình vị hôn phu không đồng ý, ngày hôm sau nhà Trâu gia đóng cửa không ra ngoài, sau khi mẹ cô bị bắt đi, bọn họ phái người đến cảnh cáo Thủy Lang không được phép tung tin về hôn sự này..

Bọn họ trở mặt không quen biết, một rương vàng thỏi cũng không trả lại.

Thủy Lang không biết chính xác Trâu gia làm gì, nhưng nếu lúc đó có thể đính hôn với Thủy Lang, chắc chắn cũng không có bối cảnh tốt, mặc dù những chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng đối với chuyện Chu Quang Hách rốt cuộc có yêu cầu kết hôn gì mà cô phải nhìn thấy tận mắt, cô vẫn rất tò mò.

Lúc này, cô không nghe lời anh vừa nói phải đứng yên tại chỗ, cô đi về phía trước chen vào đám đông, đi đến trước cửa nhà số 18.

Lần đầu tiên nhìn thấy người ở đó,Thủy Lang sợ hãi nhảy lùi về sau.

Đó là một người phụ nữ nằm rạp trên mặt đất, vô cùng bẩn thỉu, nửa người trên mặc một cái áo khoác sợi bông ố vàng vá chằng vá đụp bay phấp phới, hai bàn tay gầy trơ cả xương, đầy những vết sẹo nứt nẻ, vết sẹo trên ngón tay giữa giống như bị xé ra, rỉ ra m.á.u đỏ tươi, bàn tay như móng gà đen đang bò trên mặt đất.

Thủy Lang trợn mắt nhìn, xác nhận người phụ nữ trước mặt thật sự đang bò, bò vì thiếu mất đôi chân!

Ống quần dưới m.ô.n.g trống rỗng!

Cả hai chân từ đùi đến bàn chân đều trống rỗng!

“Đừng đánh nữa!” Một bà lão lảo đảo ngăn cản người đàn ông trung niên cao lớn.

Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Người đàn ông trung niên chộp lấy cái chổi lông gà, đuổi theo một cậu bé đang chạy chân trần, không chút kiêng kỵ đập liên tiếp vào đầu, vào mặt và cổ của cậu bé, khiến đám đông hoảng sợ tới mất mật, đây không phải là chuyện hù dọa bình thường, ông ta có vẻ thực sự tức giận, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

“Lưu Khúc, đây là con trai ruột của ông, không thể đánh nặng tay như vậy được!”

“Lưu Khúc, ông cậu này thật sự không còn gì để nói. Hai vợ chồng bình thường đều nâng niu Tiểu A Mao trong lòng bàn tay, lần này lại vì một cô gái ở chỗ khác mà đánh Tiểu A Mao ra nông nỗi này.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 6: Chương 6



“Đó là bởi vì Tiểu A Mao không hiểu chuyện, nó dù còn nhỏ nhưng cũng là anh chị của cô bé đó, sao có thể tranh giành trứng gà với cô bé đó được?”

“Ăn nói vớ vẩn! Tiểu A Mao từ khi sinh ra đã bao giờ phải tranh giành trứng gà với ai đâu. Rõ ràng là ba tên nhà quê này đến giành trứng của Tiểu A Mao.”

“Các người cứ ở đó nói gì vậy? Chu Huỷ đã như thế này rồi, các người có biết đồng cảm hay không?”

Khi nhắc đến Chu Huỷ, đám đông bênh vực kẻ yếu đều ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn người phụ nữ cụt hai chân đang nằm sấp trên mặt đất.

Thủy Lang nhìn thấy Chu Quang Hách bế người phụ nữ lên, đặt cô ấy ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này, đó là khuôn mặt vừa nhìn là có thể thấy được đã chịu đủ loại dày vò, cả về thể xác lẫn tinh thần, từ làn da ở cổ có thể nhìn ra, cô ấy còn rất trẻ, không quá ba mươi tuổi.

Cô ấy liên tục đẩy Chu Quang Hách, ra hiệu cho anh đi ngăn cản người cậu vẫn đang đuổi

đánh người.

Chu Quang Hách đưa tay phải ôm lấy đầu cậu bé, giọng điệu lãnh đạm nói: “Cậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đàn ông trung niên tỏ vẻ tức giận không thể kiềm chế được: “Quang Hách, cháu tránh ra, hôm nay cậu sẽ đánh c.h.ế.t thứ ngu xuẩn không hiểu chuyện này!”

"Anh hai! Trước kia em ăn trứng gà đều không sao cả, nhưng con bé đó tới, em ăn một lần ba quả trứng gà bố đã đánh em!” Tiểu A Mao đột nhiên vùng chạy ra, một tay đẩy cô bé nhỏ nhất vừa bước tới chỗ người phụ nữ cụt hai chân xuống mặt đất: “Em ghét mấy con bé này! Anh hai, anh mau đưa mấy con bé này đi đi!”

Chổi lông gà lại lần nữa quất vào đầu Tiểu A Mao, phát ra một tiếng “bụp”, khiến ai nghe thấy cũng phải giật mình run rẩy, Thủy Lang nhìn thấy bàn tay người cậu này cũng run rẩy một chút, giây tiếp theo, từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét: “Lưu Khúc! Hôm nay tôi liều mạng với kẻ ăn cây táo rào cây sung ông!”

Một bóng người mập mạp lao vào trong nhà, hai cánh tay cào về phía người cậu, không đầy một lúc sau đã cào vào mặt người đàn ông trung niên: “Tôi cho ông vì mấy họ hàng bên ngoài mà ra tay đánh con trai mình này! Ông là lão già nhẫn tâm, trái tim bị đám hồ ly này móc mất rồi, hôm nay vì con trai, tôi sẽ c.h.ế.t chung với ông!”

“Bà đang nói nhảm cái gì vậy!” Lưu Khúc giáng một bạt tai vào mặt người phụ nữ.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiểu A Mao lao tới dùng đầu đẩy ngã xuống đất: “Không được đánh mẹ tôi!”

“Thật là quá đáng! Ông phát điên rồi, vì người ngoài mà ra tay đánh con trai còn đánh vợ.” Người phụ nữ mập vừa khóc vừa kêu trời trách đất: "Mọi người trong hẻm nói giúp tôi mấy lời đạo lý đi, thời gian này làm sao mà sống nổi đây?”

“Lưu Khúc thật sự là quá đáng rồi!”

“Đúng vậy, sao ông ta có thể đối xử như vậy với người trong nhà mình?”

“Bình thường chỉ đánh Tiểu A Mao thì cũng thôi đi, thế mà lại còn ra tay với vợ mình, thật sự không thể để cho mấy người họ hàng tội nghiệp đó vào ở mà.”

“Vậy có thể làm gì được chứ? Dù họ hàng nghèo khó lại vướng víu cũng là mẹ ông ta đưa về.”

“Bà Tống đúng là càng già càng hồ đồ, lại đưa đứa cháu gái ngoại đã nhiều năm không liên lạc trở về, khiến cho trong nhà con trai mình không được yên ổn.”

“Đúng vậy, giúp đỡ cũng phải xem xa gần thân sơ. Dù cháu gái ngoại của bà ấy có đáng thương đến thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng không thể hủy hoại cuộc sống của gia đình con trai mình.”

Sự đụng độ giữ ông cậu và Tiểu A Mao đã khơi dậy sự đồng cảm của những người vây quanh xem, ánh mắt bọn họ đầy trách móc nhìn về phía bà già đang muốn ôm Tiểu A Mao vào lòng nhưng lại bị Tiểu A Mao hất cánh tay ra.

Chu Quang Hách đột nhiên đứng nghiêng người ngăn trước mặt bà ngoại, chặn tầm mắt của người ngoài, cúi đầu hỏi: “Bà ngoại, hôm trước không phải cháu đã đưa chị cả về rồi sao? Tại sao lại quay lại đây với bà?”

Bà lão lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Hai vợ chồng Phục Hưng nói là muốn về nông thôn có công việc nên sáng sớm đã đưa bọn họ tới đây.”

Trong mắt Chu Quang Hách lộ ra vẻ bực tức, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, quay sang phía gia đình đang đánh chửi nhau, khóc lóc om sòm, nói: “Cậu mợ, cháu đưa mấy người chị cả về, sau này chị cả sẽ không xuất hiện làm phiền mọi người nữa đâu.”

Thủy Lang thấy rõ động tác của ba người chen chúc bên đó chậm lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần, ngay sau đó bên ngoài lại truyền vào một giọng nói khác: “Em trai, đừng nói năng lung tung.”

Mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhường ra một con đường, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, bọn họ khoảng ba mươi tuổi, quần áo gọn gàng sáng sủa, áo sơ mi và quần dài đều là hàng chất lượng cao bó sát người, bên ngoài còn khoác áo lông dê đắt tiền, trên tay còn cầm một cái áo khoác được may đo riêng.

Người phụ nữ nói chuyện nhẹ nhàng: “Cậu mợ, không phải bọn cháu chỉ nhờ mọi người chăm sóc chị cả nửa ngày thôi sao, vậy mà mọi người còn định diễn vở kịch này để cho người ta chê cười sao?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 7: Chương 7



“Sao cháu lại nói như vậy?” Người mợ kéo Tiểu A Mao qua: “Cháu nhìn đứa trẻ này bị đánh thành ra như vậy, cái này mà là diễn kịch, cháu nói xem là ai diễn kịch?”

“Mợ ơi, mợ đừng nghĩ người khác đều là kẻ ngốc chỉ có mợ là người thông minh thôi.” Người phụ nữ mở cái bánh trong tay ra đưa cho người phụ nữ cụt chân và ba cô bé phía sau, “Chị cả, em trai nói như vậy mà chị cũng không ngăn cản, hôm nay nếu không phải chúng ta trở về, chẳng phải gánh nặng này sẽ đổ lên vai em trai sao, làm người không thể ích kỷ như vậy được.”

Ba cô bé đang chuẩn bị nhận lấy cái bánh, cô bé nhỏ nhất còn đang nuốt nước bọt, hai người lớn hơn hiểu ý, bàn tay đưa ra cứng đờ giữa không trung, quay lại nhìn mẹ mình đang cúi đầu xấu hổ, rưng rưng nước mắt: “Chị không muốn liên lụy em trai...”

Người phụ nữ mỉm cười, đó là nụ cười giễu cợt mà ai cũng có thể nhìn thấy, khi cô ta cười, người phụ nữ cụt chân gần như vùi đầu vào n.g.ự.c mình: “Em cũng không muốn liên lụy ai cả.”

“Mày cũng chưa từng nghĩ, tại sao mày lại xuất hiện ở đây à?” Người mợ đột nhiên chĩa mũi nhọn đi, không thể nhịn được nữa nói chuyện giống như đang hướng về phía chị cả: “Đã lợi dụng còn muốn lập đền thờ.”

Chu Quang Hách cau mày, người cậu ở một bên vọt lên trước trước mắng: “Bà câm miệng!”

Mợ mím môi một cái, rốt cuộc không cãi nhau với cậu nữa, người phụ nữ lại lên tiếng: “Cậu nói đúng, chuyện này mợ nên câm miệng, bởi vì người này là bà nội đã vất vả lắm mới có thể đưa về. Ngôi nhà các người đang ở cũng là do năm đó bà ngoại khổ sở cố gắng làm việc mới có được. Cho dù bây giờ các người có đảm nhận công việc của bà ngoại, nhưng trong nhà các người vẫn là bà ngoại vẫn là người có tiếng nói cuối cùng, bà ngoại muốn chăm sóc ai, muốn cho ai ở, người khác cũng không có tư cách nói chuyện, các người nói có đúng không?”

Cuối cùng, người phụ nữ đầu nhìn về phía mấy người lớn hỏi.

Thủy Lang ngồi trên một cái túi lớn màu xanh, xoa xoa cái bụng lâu ngày chưa được ăn đồ ngon, vừa nhìn gia đình này tranh cãi.

Thật đúng là một trò hề gia đình.

Nhìn đám người đều bị người phụ nữ đó nói tới im lặng, lúc này rõ ràng người mợ không phải là đối thủ của cô ta, ngoại trừ mắng mấy câu th* t*c không thể lọt tai, sau đó thì không thể nói được một câu nào nữa.

Người cậu vốn giả vờ rộng lượng, vì đại nghĩa mà đánh con suốt buổi sáng không còn giả vờ được nữa, ông ta chỉ vào người phụ nữ, nói: “Kim Xảo Chi, có phải mẹ của cháu không dạy cháu phải nói chuyện với người lớn như thế nào không?”

Kim Xảo Chi phát ra tiếng cười mỉa mai mà trước đó ai cũng có thể nghe thấy, nhưng tiếng cười này nghe có vẻ khá dễ chịu: “Cậu ơi, cháu chỉ nói ra sự thật thôi. Một không chửi bậy, hai không nói một lời bất kính nào với người lớn tuổi, sao cậu lại nói tới mẹ cháu? Hay là cậu muốn nói chuyện với nhà mẹ đẻ của cháu?”

Lưu Khúc tức giận trừng hai mắt, nhưng không dám nói thêm gì nữa, ông ta biết nhà mẹ đẻ của cô ta không tầm thường nên quay sang nói: “Cháu đừng tưởng rằng mọi người đều không nhìn ra được cháu đang nghĩ gì, làm người đừng ích kỷ như vậy. Cậu mợ đảm nhiệm công việc của bà ngoại cháu, vậy không phải các cháu cũng đang đảm nhiệm công việc của bố mẹ chồng, ở nhà của bọn họ sao? Lúc bọn họ tặng những thứ này cho các cháu, là muốn các cháu chăm sóc em trai chị gái, bây giờ các cháu đã có bốn gian phòng, tặng một phòng cho Tiểu Huỷ ở chẳng lẽ không được sao?”

“Đúng vậy, căn nhà của vợ chồng Phục Hưng Xảo Chi là lớn nhất trong con hẻm. Nên cho Chu Huỷ ở cùng.”

“Lúc đó, vợ chồng lão Chu làm ở đơn vị tốt nhất, có năng lực nhất, hai căn phòng lớn ở tầng dưới quay mặt về hướng Nam có sân vườn, hai phòng lớn hướng Nam trên tầng hai và gác xép đều là của bọn họ.”

“Xảo Chi, Phục Hưng, hai người nên đưa Chu Huỷ về. Nhìn cô ấy thật đáng thương biết bao.”

Kim Xảo Chi nghe vậy cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, các cô chú nói rất đúng. Lúc trước chị cả đã chủ động về, để chúng tôi được ở lại thành phố. Cả đời này chúng tôi phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô ấy và em trai. Chị cả đã thành ra như vậy cũng nên đón về, cô ấy không có hộ khẩu, hai người chúng tôi trích khẩu phần lương thực và tiền lương cũng có thể nuôi nổi cô ấy, nhưng mà, ba cô bé này thì phải làm sao?”

Nhìn ba cô bé xanh xao vàng vọt, đám người không nói nên lời.

Kim Xảo Chi chiếm thế thượng phong, “Tiền lương của chúng tôi cao, cũng có một ít tiền tiết kiệm, bố mẹ cũng để lại một ít tiền, nhưng em trai vẫn chưa kết hôn nên chỗ đó là để dành cho em trai. Nói thật, tôi cũng không hiểu tại sao bà ngoại lại muốn đón ba cô bé này về với, dù sao bọn họ cũng là cháu gái ruột của bọn họ, khi lớn lên có thể làm ruộng để kiếm công điểm lao động, gia đình nào lại không muốn? Đưa lên thành phố, một không có hộ khẩu, hai không thể đi học không tìm được công việc, đi theo ai thì phải ngồi ăn không ở nhà người đó, nhà ai có thể nuôi nổi đây?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 8: Chương 8



Mọi người liên tục gật đầu, khẩu phần lương thực năm nay đều là cố định, một người chỉ có ba mươi ký, tiền lương cũng chỉ đủ cho gia đình miễn cưỡng chi tiêu, nuôi thêm một người thắt lưng buộc bụng, ăn ít một chút cũng không sao, nhưng nếu có thêm ba cô bé nữa thì dù có thắt lưng buộc bụng thế nào chỉ sợ là muốn c.h.ế.t người..

Đám đông mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi, đặt vào vị trí nhà mình, tất cả đều đứng về phía Kim Xảo Chi, cũng bắt đầu đồng tình với nhà Lưu Khúc, bà lão làm điều này mà không suy nghĩ, thực sự đã đẩy người của cả hai gia đình vào hố lửa.

“Điều quan trọng nhất là em trai.” Nụ cười trên khuôn mặt Kim Xảo Chi biến mất, cô ta nói với bà lão: "Bà ngoại, mọi người đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn được bà gọi điện thoại cho em trai, bà thật sự không cân nhắc xem em trai có thể xử lý thế nào, bây giờ thì tốt rồi, em trai muốn xuất ngũ, trở về chăm sóc chị cả đúng theo ý bà, bà cũng chưa từng nghĩ sau khi em trai xuất ngũ không được sắp xếp công việc, nó làm sao mà chăm sóc được, cháu nói khó nghe một chút, mang theo bốn người vướng víu này, nhà nào mà dám gả con gái cho nó, người nào dám lấy nó, bà nghĩ hơn nửa cuộc đời em trai phải ở vậy phục vụ chị cả sao?”

Bà lão nhìn đứa cháu trai nhỏ bên cạnh, òa khóc: “Tiểu Huỷ ở nông thôn khổ quá…”

Chu Quang Hách: “Là em gọi điện thoại, bởi vì em bị thương nên mới xuất ngũ, không phải xuất ngũ vì chị cả.”

“Cho dù là vì lý do gì, anh cũng không đồng ý để em chăm sóc chị cả.” Người con trai lớn nhà Chu gia đứng ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng: “Bố mẹ đã không còn, anh chị sẽ có trách nhiệm với em, ngày mai sẽ đưa chị cả về, còn em cũng nên về quân khu sớm đi.”

“Không thể đưa bọn họ trở về!” Bà ngoại đột nhiên phát ra tiếng nói nghẹn ngào, nhìn bốn mẹ con tội nghiệp, lại khóc: “Không thể đưa bọn họ trở về hang quỷ kia được!”

“Bà ngoại” Khuôn mặt Chu Huỷ đã đầm đìa nước mắt, lấm tấm vết máu: “Cháu trở về, cháu phải trở về, cháu không thể ở lại thành phố liên luỵ mọi người được.”

Ba cô bé mím chặt đôi môi nhỏ nhắn lại, im lặng rơi nước mắt, bộ dạng thê thảm của bà cháu bốn đời thật sự khiến người ta phải đau lòng nhưng lại không thể lay động được những người thân đang có mặt.

“Chia nhà đi.”

Khi Chu Quang Hách đột nhiên nói ra mấy chữ này, sắc mặt của Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thay đổi rõ ràng, giống như bị chuyện mình sợ nhất đập vào đầu.

“Em nói bậy bạ gì đó!” Chu Phục Hưng mắng: “Anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em bị huỷ hoại cả một đời.”

“Anh cả của em nói đúng.” Kim Xảo Chi nghiêm mặt nói: “Anh chị sẽ không bao giờ để chị cả kéo em xuống. Em trai, một khi em gánh vác trách nhiệm với chị cả, cả đời này em cũng đừng nghĩ đến việc lập gia đình. Có người nào sẵn sàng cùng em rơi vào cục diện rối rắm, có người nào lại có thể cam tâm tình nguyện gả chó em chứ?”

Đám người cũng hùa vào khuyên nhủ, suy bụng ta ra bụng người, không ai muốn nhìn chàng trai trẻ có tương lai tươi sáng cũng là cậu bé mà bọn họ đã chứng kiến lớn lên cứ như vậy mà nhảy vào hố lửa.

Có người lấy thân phận người lớn tuổi tận tình khuyên bảo giảng giải đạo lý với Chu Quang Hách, có mấy người lớn tuổi trực tiếp nói lời khó nghe với Chu Hồi, bà lão cũng không tránh khỏi.

Khi khung cảnh đang gay cấn nhất, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đưa mắt nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều hiện lên ý cười thành công không thể nào che giấu.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ trong đám đông:

"Tôi muốn kết hôn với anh ấy!"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 9: Chương 9



Mấy chữ đơn giản này lập tức khiến vẻ đắc ý trong mắt Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi trở nên cứng đờ, cũng khiến vợ chồng Lưu Khúc đang cười khẩy cứng đờ, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng đổ dồn về phía Thủy Lang vừa lên tiếng.

“Cô là ai?” Chu Phục Hưng cau mày, nhìn chằm chằm Thủy Lang không có chút thiện cảm.

Thủy Lang ôm gói đồ bước vào cửa chính: “Tôi là người đồng ý gả cho em trai anh, chúng ta chia nhà đi.”

Ánh mắt Chu Quang Hách đầy vẻ bất ngờ nhìn Thủy Lang, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó tả, sau đó lại tràn đầy ý cười: “Đây là vị hôn thê của em.”

Sắc mặt Chu Phục Hưng tái nhợt: “Em có hôn thê khi nào? Anh không đồng ý!”

“Vì sao phải cần anh đồng ý?” Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Hiện tại hôn nhân tự do, chẳng lẽ anh còn muốn lấy thân phận gia trưởng để quyết định sao?”

Khuôn mặt Kim Xảo Chi cũng biến sắc: “Đương nhiên là không phải!”

Mặc dù thời cuộc thay đổi, nhưng không ai dám gánh vác những chức danh nhạy cảm này.

Chu Phục Hưng bị câu nói này chặn họng đến không nói nên lời, không thể mở miệng được nữa, sắc mặt càng tái mét, đôi mắt sắp phun ra lửa.

Trong thâm tâm Thủy Lang biết rõ tại sao mặt anh ta lại tái mét như vậy, tại sao mắt anh ta lại phun ra lửa, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, cô nói: “Bố mẹ đều đã không còn, nhưng vẫn chưa đến lượt anh cả và chị dâu nói chuyện, anh cả cũng không phải người lớn nhất ở dây. Hơn nữa, không phải vẫn còn có chị cả sao? Thà làm sớm còn hơn là muộn. Tôi nhìn thấy có người ở ủy ban vừa chạy tới đây, bây giờ nhờ họ xem xét việc chia nhà đi.”

“Chia nhà soa?” Chủ nhiệm uỷ ban thôn dẫn người đi vào trong sân: “Ai muốn chia nhà?”

“Không có ai…” Kim Xảo Chi vừa mới chưng ra bộ mặt tươi cười, đã bị Chu Quang Hách cắt ngang: “Tôi muốn chia nhà, chủ nhiệm Trương, phiền ông làm chứng giúp.”

“Chu Quang Hách!” Chu Phục Hưng không kiềm chế được cơn giận: “Còn chưa tới lúc em quyết định việc nhà!”

“Là chia nhà vì Chu Huỷ sao?” Chủ nhiệm Trương trợn mắt, ông ấy đã đứng ở một bên lắng nghe rất lâu: “Chu Quang Hách, anh quả thực xứng đáng làm chiến sĩ nhân dân của chúng ta, anh cứu nhân dân thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cứu nhân dân khỏi đau khổ, còn có người nữ đồng chí này nữa, hai người đều là những đồng chí gương mẫu trên con phố của chúng tôi. Tôi xin thay mặt mọi người tri ân các bạn, con phố chúng tôi cũng vô cùng sẵn lòng làm chứng cho hai người. Như thế này đi, mọi người cứ bàn bạc trước sẽ chia như thế nào, bàn bạc xong thì liệt kê một danh sách, đến lúc đó đến uỷ ban đóng dấu là được.”

Kim Xảo Chi tức giận đến mức quên mất phải duy trì nụ cười trên môi: “Chủ nhiệm Trương, ông không thể hại người kahcs như vậy được!”

“Tôi làm hại ai?” Chủ nhiệm Trương chỉ vào Kim Xảo Chi và đám người đang vây xem, nói: “Con phố này đã lâu rồi không được học tư tưởng, tôi thấy các người đều càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một cô bé.”

Những người vốn muốn giúp đỡ nhà Chu gia khuyên nhủ Chu Quang Hách và cô bé này, lúc này đều im lặng.

“Nhanh lên.” Thủy Lang sốt ruột thúc giục: “Mau chia hai nhà đi, nếu không em sẽ không kết hôn với anh nữa.”

"Đừng!" Sắc mặt Chu Quang Hách lập tức xuất hiện vẻ lo lắng: “Anh cả, chị dâu, em biết anh chị làm vậy nhất định là muốn tốt cho em. Hiện tại có cô gái đồng ý gả cho em, anh chị cứ yên tâm đi, chờ hôm nay chia nhà xong, coi như anh chị đã hoàn thành lời dặn dò của bố mẹ, sau này chuyện của em và chị cả không liên quan gì đến anh chị nữa, bây giờ cô gái này sốt ruột, anh chị nhanh phối hợp đi.”

Lời này còn có một ý nghĩa khác đó là đã đến lúc hai người thể hiện thực sự suy nghĩ cho tôi.

Lúc trước hai người ăn nói đàng hoàng tử tể, đến bây giờ phải làm ra hành động để người của cả con phố này nhìn thấy các người thực sự là gia đình anh trai tốt thực sự suy nghĩ cho em trai.

Nếu không những lời hai người nói lúc rước, trách móc cậu mợ, trách móc chị cả, trách móc bà ngoại, thật ra là xuất phát từ lợi ích của các người, hoàn toàn không phải vì nghĩ cho em trai.

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt từ xanh lét chuyển sang màu đen.

Chuyện vốn là ván đã đóng thuyền lại bị một cô bé đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn hoàn toàn, khiến bọn họ đ.â.m lao phải theo lao!

Hai người cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra biện pháp nào.

Người mợ ở một bên đột nhiên cười điên cuồng, trong giọng cười còn mang theo vẻ mỉa mai giống Kim Xảo Chi mỗi lần cô ta cười lúc trước, rõ ràng là bắt chước cô ta: “Đúng vậy, Chu Quang Hách nói rất đúng, bây giờ là lúc các người thể hiện làm anh cả chị dâu rồi đó, con gái nhà người ta còn đang đợi, các người còn đứng sững sờ ở đó làm gì? Chẳng lẽ không muốn Chu Quang Hách kết hôn, muốn gia đình mình chiếm cả bốn phòng luôn sao?"
 
Back
Top Bottom