Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 30



Khi làm phục dịch ở tây trận. Bởi vì sau khi mưu phản bị lưu vong, thì thiếu ăn uống, còn làm công việc nặng nhọc khổ cực nhất. Ngày được đưa về, người ở tây trận bên kia nghĩ rằng hắn không thể sống sót cũng không có tâm tư muốn thu dọn t.h.i t.h.ể của hắn. Bây giờ có thể tỉnh lại, có thể thấy người này thực sự có khát vọng sống mãnh liệt.

"Chàng ở nhà rảnh rỗi chăm sóc mấy con gà một chút." Diệp Gia trầm ngâm một lát, rủ mắt xuống, ra nhiệm vụ cho hắn một cách vô tình: "Đó là tài sản quý giá nhất của gia đình ta ngoại trừ lương thực. Nhất định phải cho ăn tốt."

Yết hầu của Chu Cảnh Sâm trượt lên xuống một lát, do dự gật đầu nhẹ: "... Được."

"Cho ăn như thế nào?"

"Giống như chàng, cho ăn ngô."

Nam nhân: ”..."

Diệp Gia gật gật đầu, Dư thị đã đợi ở bên ngoài. Nàng đi ra, mẹ chồng nàng dâu hai người vội vã đi lên trấn.

Lúc này trên trấn có rất nhiều người. Không mưa, trên trấn tất nhiên náo nhiệt hơn. Rất nhiêu nông hộ đến từ nông thôn lên trấn mua cày bừa nông cụ cho vụ xuân, cũng có thương nhân từ bên ngoài đến gánh hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng.

Diệp Gia và Dư thị hai người chen vào trong đó, ánh mắt liếc nhìn hai bên. Hôm nay có nhiều cửa hàng mở hơn, Diệp Gia phát hiện, Lý Bắc trận vẫn còn chưa có cửa hàng điểm tâm. Có lẽ vì có chợ ngói, cửa hàng mở ra, chỉ có vài khác xem hàng ở bên trong. Dù sao đồ trong cửa hàng tất nhiên sẽ đắt hơn so với chợ ngói. Trừ phi trong chợ ngói không có đồ bọn hắn mới đến cửa hàng xem.

Dư thị có chút sợ người, sợ hãi rụt rè nên đi rất chậm. Diệp Gia đi mấy bước phải dừng bước lại đợi bà ấy.

Khi các nàng đến tiệm thợ rèn, chảo chiên lớn đã được làm xong. Lần trước Diệp gia đã trả tiên công trong một lần, thợ rèn cũng khách sáo với khách sảng khoái giống như nàng. Làm cho Diệp Gia hai cái xẻng sắt giống như xẻng nước không lấy tiền.

Cái xẻng sắt này tất nhiên là chủ ý của Diệp Gia, tại hình cái xẻng này thuận tiện hơn so với cái xẻng trong nhà.

Dư thị ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cái xẻng và cái chảo này có hình dáng khác lạ. Nhưng bà ấy đã quen đạo lý ngậm miệng, chuyện bếp lò bà ấy hoàn toàn không biết cũng không chỉ đạo mù. Đi lên trước vừa muốn khiêng chảo lên vai. Diệp Gia lại sợ bà ấy khiêng không nổi, nên khiêng chung với bà ấy. Vừa khiêng vừa nói: "Thiếu cái nắp nồi, tìm thợ đan tre nứa, đan giỏ trúc để bánh."

"Vậy khi nào chúng ta buôn bán?" Dư thị nhìn cái chảo lớn, nghĩ tới bánh củ cải sợi buổi sáng đã ăn. Chưa kể đúng là rất ngon. Đây cũng là nguyên nhân ba ay không lên tiếng cả một đường. Đồ tốt tất nhiên là bán được: "Gia nương, nếu như nhà ta làm bánh thì bán bao nhiêu văn tiền một cái?"

"Mai sẽ làm, kiếm tiền thì phải làm sớm, càng kéo dài càng không làm tiếp được." Cái chảo này mặc dù nặng, nhưng cũng không phải không khiêng nổi. giơ lên như vậy còn không dễ đi, Diệp Gia định tự mình khiêng: "Mấy ngày trước ta đã lên trấn đi dạo bốn năm lần, bánh của ta định giá sáu văn tiền."

"Sáu văn?" Trái tim Dư thị nhảy một cái, khổ cho tới bây giờ, Dư thị không còn là Cảnh vương phi tùy tiện khen thưởng bí đỏ lúc trước: "Lý Bắc trấn rất nghèo, bách tính ở đây có thể bỏ ra sáu văn để mua bánh sao?"

Nếu là bà ấy, bà ấy cũng không nỡ móc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 31



"Ngày khác xem là được." Diệp Gia lười phải giải thích, dẫn Dư thị đến chợ ngói.

Lần trước đến chợ ngói, đi quá sớm, Diệp Gia không nhìn rõ chợ ngói này. Trên thực tế, đừng thấy chỗ này nhỏ, đều là tiểu thương buôn bán nhưng chim sẻ tuy nhỏ cũng đủ ngũ tạng. Lúc này Diệp Gia phát hiện, chợ ngói lại còn bán người. Nàng và Dư thị đi vào trong, nhìn thấy vài nhóm, tiểu hài nhi trên đầu cắm rễ cỏ quỳ trên mặt đất bẩn, nhiều người đều trạc tuổi Nhuy Tả Nhi.

Đa đó là con gái, cũng có con trai gầy gò bị đánh khắp người, quỳ trên mặt đất không dám nhìn ai. Còn có ngoại tộc bị giam trong lồng sắt, tóc quăn mắt xanh cũng có. Người môi giới bán người dùng tiếng địa phương của nơi khác nói là côn nô tới từ tây bắc biên.

Diệp Gia cứng đờ dời mắt đi, cùng với Dư thị đi thẳng đến sạp hàng củ cải.

Trên thực tế, củ cải không dễ bán. Đủ nước, nặng cân nhưng không no bụng. Người dân nông thôn có thể tự trồng, trồng trên diện tích lớn. Phần lớn đều là tự trông tự ăn, rất nhiều ăn không hết hoặc là nát trong đất hoặc là lấy đi nuôi heo. Cũng chỉ có trên trấn gia đình không có đất mới mua. Nhưng bọn hắn mua cũng không nhiều, một cân hai cân cực kì ít. Khi Diệp Gia và Dư thị đi qua, tiểu thương bán củ cải vẫn còn đầy hai thùng lớn. Có lẽ mới đào ra từ trong đất không lâu, củ cải vẫn còn dính đất. Tiểu thương kia ngồi dưới đất, há miệng rao hàng.

Diệp Gia một hơi mua hết hai giỏ lớn củ cải.

Tiểu thương kia giật mình, tưởng là nghe lầm: "Hai giỏ này ít nhất là gần hai trăm cân, các ngươi mua hết?"

"Ừm”" Diệp Gia không quan tâm Dư thị đang giật mình há to miệng, đã hỏi mua hết có thể bán rẻ chút không.

Những củ cải này là nhà trông, ăn không hết mới đem lên trấn bán. Nhưng giá của củ cải rất rẻ, ba cân hai văn tiên, đây còn có thể rẻ hơn được nữa? Tiểu thương cân củ cải, một trăm tám mươi mấy cân. Hắn ta bỏ qua số lẻ, xem thành một trăm tám mươi cân bán cho Diệp Gia. Bán hơn một trăm văn, tiểu thương vui vẻ cười toe toét.

Tổng cộng một lượng bạc, trong nháy mắt tốn một trăm hai mươi văn. Lại phải mua thêm muối và gia vị, ba trăm văn được dùng như thế. Dư thị đau lòng đỏ ngau cả mắt, nhìn thấy Diệp Gia còn định thuê xe bò kéo đồ về, còn muốn tìm thợ rèn làm cái bào. Bà ấy vội vàng ngăn lại.

"Bỏ bớt trước, bỏ bớt trước." Dư thị thật sự sợ nàng sẽ tiêu sạch số tiên kiếm được: "Đợi kiếm được bạc, ta mua bào sau."

Chẳng qua là Diệp Gia cảm thấy nhiều củ cải như thế, chỉ dựa vào việc cắt thôi cũng không biết cắt đến khi nào. Nếu như có thể có cái bào, bớt việc thì không nói, có thể tăng cao hiệu suất hơn nhiều. Nhưng mà cũng thế, trên người không còn một văn tiền, cũng quả thật có chút tàn nhẫn. Me chồng nàng dâu hai người lăn lộn tới trưa, bận rộn khí thế ngất trời.

Ngày mai đã phải đến chợ ngói sớm, phải cắt củ cải thành sợi, còn phải làm xong bánh. Nếu không sáng sớm ngày mai chắc chắn không làm kịp. Nhiều củ cải như thế mang về còn phải rửa, nhúng nước, trộn đều. Nhiều việc một người không thể xử lý nổi, ngay cả Nhuy Tả Nhi cũng phải đến ngổi xổm ở bên cạnh chậu nhỏ, tay nhỏ nắm củ cải lau. Diệp Gia lau nước trên y phục, quay đầu đến đông phòng đỡ người đang bị ốm trên giường vào trong sân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 32



Dư thị vẫn còn đang lau củ cải trong sân, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm bị Diệp Gia đỡ ra ngoài. Há to miệng cũng không biết nên nói gì.

"Đều phải làm việc, chàng cũng không thể nghỉ ngơi."

Chu Cảnh Sâm: "..." Từ lúc tỉnh lại, thê tử trong trí nhớ không rõ ràng này đã vô số lần phá vỡ nhận thức của hắn. Từ lúc ban đầu bị lôi kéo không kịp phản ứng cho tới bây giờ là thản nhiên chấp nhận, hắn mới chỉ trải qua bốn ngày.

Hắn cũng không lười biếng, thuận thế ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Bảo ta làm gì?”

"Có biết cắt sợi củ cải không?" Dư thị không biết dùng dao, chỉ có thể rửa củ cải. Diệp Gia cắt củ cải đến mức đau tay, nàng quay đầu bưng củ cải mình đã cắt thành sợi sẵn, thẳng thắn nói với người làm cường tráng "Cắt thành thế này."

Ánh nắng ngày xuân chiếu vào đầu vai của người làm cường tráng, m.ô.n.g lung khiến khuôn mặt hắn lấp lánh: "Được."

Vậy là được, Diệp Gia cầm đao đưa cho hắn. Quay đầu đi vào bếp chần nước. Củ cải phải được ngâm nước và vắt ráo nước trước khi cho gia vị vào mới có mùi thơm. Thử làm lần đầu tiên, Diệp Gia cũng không dám làm quá nhiều. Đại khái làm chừng trăm cái. Chưa kể, trùm phản diện Chu Cảnh Sâm này có lẽ là đã quen cam đao nhìn đầu người làm việc, cắt sợi củ cải còn nhanh hơn nàng.

Buổi tốt tất nhiên ăn bánh củ cải sợi. Vừa ra lò tất nhiên ăn ngon hơn sau khi hâm lại. Dư thị giấu diếm do dự này trong lòng, sau khi ăn xong một cái bánh củ cải sợi nóng hổi thì đã chắc chắn. Cả nhà mỗi người một cái bánh củ cải sợi thơm ngào ngạt, đương nhiên, Chu Cảnh Sâm tiếp tục uống cháo.

Chu Cảnh Sâm: "... Bây giờ ta chắc là cũng có thể ăn thứ khác rồi chứ?"

"Được chứ." Diệp Gia đầy lòng trắc ẩn rót cho hắn một bát sữa dê: "Uống cái này đi."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Gia và Dư thị đã tự động rời giường. chợ ngói mở sớm, đi trễ cũng không có vị trí tốt. Tối hôm qua Diệp Gia đã nhờ người mượn xe đẩy. Đặt đồ lên xe đẩy, đi lên trấn trong bóng tối.

May mắn, lúc này người ở chợ ngói nhiều hơn lần trước. Một đám người chen nhau trước hàng rào, đợi tráng hán canh cửa gõ chiêng.

Dư thị hơi co rúm lại, nhưng nghĩ tới số mệnh của gia đình đều cược ở đây, không thể lùi bước nên ưỡn thẳng lưng lên. Bà ấy vốn định nhắc nhở Diệp Gia đẩy đồ đạc lên một chút, đến lúc đó mở hàng rào ra là có thể vượt lên trước đi vào vị trí tốt. Ai ngờ quay đầu phát hiện, Diệp Gia đã đẩy xe đẩy sang bên cạnh, tháo bếp nổi lửa ở ven đường, nhấc nồi lên. "Gia nương, đang làm gì vậy?" Dư thị không ngờ Diệp Gia lại nóng vội như thế, vội vàng đi theo.

"Làm ăn." Diệp Gia mở bếp, cam muỗng nhỏ múc một muỗng dầu tưới vào trong chảo chiên. Một trận gió thổi qua, mùi dầu thơm nước bay lên. Nàng mở cái sọt ra, đặt bánh củ cải sợi đã làm xong tối qua lên trên dầu. Mùi thơm của bột chiên bay lên, đôi mắt của đám tiểu thương đang trồng mong nhìn hàng rào nhìn tới toàn bộ.

"Nương, nhanh lên." Diệp Gia nhếch miệng: "Dọn bát nhỏ đựng tiền và giỏ trúc ra, ta phải bắt đầu làm ăn."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 33



Trời tháng hai, rét tháng ba, rất lạnh.

Mặt trời còn chưa lên, các tiểu thương tụ tập trước hàng rào buộc chặt áo trên người kéo mũ xuống, duỗi đầu nhìn về phía Diệp Gia. Không biết là gió cố ý hay sao, thổi mùi bánh rán thơm ngon vào tận tâm hồn. Có người buổi sáng mờ mit đi ra ngoài chưa ăn gì, ngửi mùi thì bụng kêu ùng ục. mang bánh nướng ở nhà theo, ăn trong miệng, đôi mắt vẫn lướt về phía bên kia.

Diệp Gia đứng ở trước bếp nhìn Dư thị: "Nương, chào hàng đi."

Dư thị lần đầu ra bán hàng, đứng ở bên cạnh đám người, mặt đỏ bừng xấu hổ: Hô, hô cái gì?"

Diệp Gia bất lực, cũng đã nghèo đến nước này còn xấu hổ. Thế là nàng một tay cầm xẻng, một tay cầm đũa. Một cái bánh củ cải sợi bóng nhẩy thơm ngào ngạt được chiên xong, một tay khác kẹp ra đặt vào trong giỏ trúc. Câm xẻng sắt gõ vào mép chảo chiên, keng keng hai tiếng, há miệng hô hào thẳng thắn trong trẻo: "Bánh củ cải sợi vừa mới ra lò đây! Sáu văn tiền một cái! Vừa thơm vừa ngon, chỉ có sáu văn!"

Vừa hô như vậy, sáng sớm cực kì có tinh thân, những người ở trong không nhìn chiến trận bên này đều nhìn tới. Bánh vừa ra lò, người thèm ăn chảy cả nước miếng. Dư thị đấu tranh nửa ngày trong lòng, Diệp Gia cũng không xấu hổ, há miệng không ngừng hô.

Vốn cho rằng không có chuyện dễ dàng như vậy, ai ngờ mới hô hai ba câu, thật sự có hai tiểu thương miệng đầy râu mép tới hỏi.

Diệp Gia một câu: Một cái sáu văn, hai cái mười văn."

Hai tiểu thương râu quai nón kia có lẽ là đã thật sự rất thèm ăn, trời lạnh, núp ở đây vừa lạnh vừa đói. Vừa nghe như thế cũng xa xỉ, lập tức mở miệng nói mua bốn cái. Bánh củ cải sợi này lớn bằng cái bát, to vằng miệng chén sành. Cô nương gia bình thường khẩu phần không lớn ăn một cái là đã no căng, tráng hán ăn hai ba cái cũng đủ một ngày. Dư thị nghe thấy mua bốn cái, trong lòng tính toán hai mươi văn. Lập tức không để ý tới xấu hổ, tay chân trơn tru cầm bát nhỏ đựng tiên đồng, một tay cầm giấy dầu bọc lại đưa tới.

Hai mươi đồng tiền vào tay, quay đầu lại có một trán hán mua hai cái, lại có mười văn.

Dư thị quả thực không ngờ sáng sớm thứ này lại bán chạy như vậy, có người mở miệng. Sau đó lại có người đến hỏi mua. Những người làm việc này gánh hàng lên trên trấn làm việc, có thể gánh hai trăm cân đi mấy chục dặm không thở, đương nhiên ăn nhiều. Muốn mua cũng không phải mua một cái, đều là mua hai ba cái. Đợi đến khi hàng rào được mở ra, Diệp Gia đã bán được hai mươi cái.

" y da, đúng là bán chạy." Dư thị quả nhiên không nghĩ tới, chưa đến nửa canh giờ trong cái bát nhỏ của bà ấy đã có hơn một trăm văn. Diệp Gia không nói gì, lợi ích của chảo chiên sắt lớn chính là một chảo có thể chiên rất nhiều cái, đồng thời có thể nấu chín bán nhanh hơn. Động tĩnh bên phía bọn hắn không thể nào không kinh động đến chỗ người giữ cửa bên cạnh hàng rào. Diệp Gia bọc bốn cái, bảo Dư thị đưa qua cho hai người kia. Mặc dù bọn hắn bày quầy hàng ở ven đường chưa đi đến chợ ngói, nhưng ai biết được bên cạnh con đường này có phải cũng thuộc về hai người kia quản lý hay không. Nếu bọn họ gây chuyện, sợ là không dễ chịu.

Dư thị cũng biết đạo lý đó, làm việc ở đâu trước tiên phải chuẩn bị tốt chút ơn huệ này. Lúc này bà ấy cũng không thấy ngại, bưng bánh nóng hổi đến.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 34



Hai người bên kia quả nhiên đang nhìn, lúc này không nói gì là vì lân đầu tiên gặp phải quây hàng ven đường còn chưa kịp phản ứng. Đợi phản ứng lại chắc chắn sẽ đuổi đi. Dù sao nếu như ai cũng bày hàng bên ngoài chợ ngói, thì bọn hắn còn thu phí bán hàng như thế nào? Chợ ngói xuất hiện chính là vì để cho người ta làm ăn, đâu có quy tắc nào như vậy.

Dư thị mang bốn cái bánh củ cải sợi tới, sắc mặt hai người lập tức tốt hơn nhiều.

Mang đồ qua, hai người mới đầu còn giả bộ không muốn. Dư thị lắp bắp nói vài lời hay, bọn hắn mới nhận. Cuối cùng còn nói với Dư thị một câu: Đợi lát nữa giữ chỗ cho các nàng ở trong.

Bởi vì cái gọi là ăn người nhu nhược, bắt người tay ngắn. Hai người ăn hết bánh, tất nhiên phải cho chút lợi.

Dư thị mừng rỡ quay về, một hồi như thế, Diệp Gia lại bán ra mười mấy cái. Những tiểu thương này cũng không phải ai cũng nghèo, có vài người bán cá bán thịt ăn mấy cái bánh bột ngô vẫn rất hào phóng. Hơn nữa, bánh nướng của Diệp Gia quả thực ngon, vỏ vừa xốp vừa giòn, nhân bánh bên trong vừa tươi vừa thơm. So với bọn hắn tự làm ở nhà ăn ngon hơn nhiều. Có người thích vị này còn cảm thấy ngon hơn cả thịt.

Nói xong, nhưng không phải ai trong đám đông cũng nghe thấy. Mọi người ở bên cạnh nhìn náo nhiệt nên muốn nếm thử. Đừng nói là Dư thị thấy bất ngờ, chính là Diệp Gia cũng thấy bất ngờ. Hôm qua mình làm khoảng trăm cái bánh, không đợi đến khi chợ ngói mở ra đã bán được hơn một nửa.

Đợi một lát, tiếng chiêng vang lên. Hàng rào được kéo ra, đám người chậm rãi đi vào, Diệp Gia mới chậm rãi thu dọn xe, cùng với Dư thị đặt bếp lên xe đẩy. Nhưng bếp đã nóng, bình thường không thể vội, sợ lật ra sẽ bỏng. Mẹ chồng nàng dâu hai người đẩy rất cẩn thận. May mà Dư thị vừa rồi tặng mấy cái bánh, các nàng đi chậm ở phía sau, người giữ cửa bên trong đã sớm dọn vị trí tốt cho hai nàng.

Diệp Gia nhìn thấy đôi mắt đại hán đang liếc nhìn vào trong giỏ, lập tức làm thêm hai cái nữa cho bọn hắn.

Đại hán biết cái bánh này bán sáu văn một cái, vừa rồi ăn hai cái, lại câm hai cái đi. Bằng với cam hai mươi văn tiên của người ta. Còn giao nhiều hơn so với tiểu thương đến bày hàng. Bánh nóng hổi hắn ta cũng không chê bỏng, nhét bọc giấy dầu vào trong ngực: "Ngày mai còn tới không? Lại giữ vị trí tốt cho hai người các ngươi."

Lúc này Diệp Gia mỉm cười, liên tục cảm tạ: "Cảm ơn đại nhân chiếu cố."

Người kia ăn bánh, nghe Diệp Gia nói một câu đại nhân lấy lòng cực kì thoải mái, cất bánh vào cui vẻ rời đi.

Diệp Gia lần đầu tiên buôn bán, mặc dù nàng to gan, nhưng cũng là mò đá qua sông. Trước tiên làm trăm cái thăm dò sâu cạn, bán chạy thì ngày mai mới làm nhiều chút. Ai ngờ sạp hàng này của bọn hắn, không đến nửa canh giờ đã đóng quán. Bán xong đồ, Dư thị ngay cả một chút thức ăn thừa cũng không mò được. bận rộn một hồi như thế đói đến mức n.g.ự.c dán ra sau lưng. Nhưng mà dù có đói, trong lòng cũng thoải mái.

Dư thị ôm bát tiền đồng kia, vui vẻ đến mức khóe miệng kéo lên cả buổi sáng không kéo xuống. Hơn sáu trăm văn, nếu cứ tiếp tục kiếm tiên như thế này, có lẽ vài ngày nữa là có thể lấy lại được tiên vốn. Lúc này bà ấy lại có chút hối hận, sớm biết bánh bán chạy như thế, hôm qua đã làm nhiều một chút.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 35



Hôm nay vui vẻ, bọn hắn cũng nên ăn ngon một chút để ăn mừng. Dư thị hiếm khi không nói gì, con dâu dùng tiền vung tay quá trán, nhưng người có năng lực. người có năng lực tiêu thế nào cũng không quá đáng. Diệp Gia cũng không quan tâm bà ấy nói thầm trong lòng, bảo bà ấy nhanh cất tiên đi. Đừng để ăn cắp trong chợ ngói lấy mất. Mình cầm hai mươi văn đi đến quầy thịt heo bên cạnh mua một miếng thịt.

Đồ tể kia mới ăn mấy cái bánh ở sạp hàng của Diệp Gia, cảm thấy mùi vị không tệ. Cắt thịt cho Diệp Gia còn hỏi nàng ngày mai có làm không. Diệp Gia cười tửm tỉm nói tất nhiên là làm. Khi quay đầu trả tiền, đúng lúc nhìn thấy dưới hàng thịt heo có một thùng lòng lợn.

Thời đại này người ăn nhiều thịt heo béo lên, cuộc sống khổ sở, cuộc sống mọi người đều thiếu chất béo. Thịt trên người dê heo tất nhiên mà nhiều mỡ, ăn một miếng là có thể khiến người ta đỡ thèm. Lòng lợn như thế này không có nhiều người ăn, một là khó xử lý, làm không sạch sẽ, hai là làm không kỹ sẽ rất hôi. Muốn mua cũng không đắt, mười văn tiền là để Diệp Gia xách đi cả thùng.

Khi cày bừa vào vụ xuân, chợ ngói bán rất nhiều đồ. Bán cả hạt giống và mạ.

Một bọc nhỏ là mười mấy văn, vẫn rất đắt. Diệp Gia nghĩ đến mảnh đất trống lớn ở sân sau của Chu gia, mua một bọc nhỏ hạt giống bạch tùng, một bọc hạt giống cỏ tẩy ruột. Lại thêm một bọc củ cải. Làm hơn nửa ngày, Diệp Gia mới biết cỏ tẩy ruột chính là rau hẹ ở thời đại sau. Ở chỗ này gọi là cỏ chung nhũ, khởi dương thảo, có rất nhiều tên, nàng không nhận ra được.

Mùi của rau hẹ mới thật sự thơm, nếu như có thể có rau hẹ, bánh trứng gà rau hẹ nói không chừng còn dễ bán hơn cả bánh củ cải sợi.

Suy nghĩ trong lòng, Dư thị thấy Diệp Gia xách một thùng nước bẩn về như thế ý cười trên mặt cũng phai nhạt. Nhưng lúc này trong lòng bà ấy vẫn đang vui vẻ, nên chịu đựng không nói Diệp Gia. Diệp Gia cũng lười giải thích, ngẫm lại, lại đi đến chỗ lão hán bán dê mua nửa thùng sữa dê.

Mẹ chồng nàng dâu hai người quay về thôn mới vừa qua khỏi giờ ty. Mặt trời mọc lên và chào đón ánh sáng ban mai. Cả hai đều rạng rỡ khi vê đến nhà.

Diệp Gia và Dư thị hai người hợp lực nhấc bếp nồi về, Nhuy Tả Nhi nện bước chân nhỏ ngắn lao ra từ đông phòng. Bếp chiên vẫn còn bốc mùi dầu, Diệp Gia quay đầu xách thịt và sữa dê xuống. Để Dư thị xách nước tới bên cạnh giếng, mình thì đến bếp nấu sữa dê.

Bổ sung dinh dưỡng cần có một quá trình lâu dài, không phải uống một lần là khỏe. Cho dù hương vị không ngon cả nhà cũng phải kiên trì uống.

Nàng nấu sữa dê, lại bưng cháo ngô đã nấu xong vào sáng sớm ra.

Mỗi người uống một bát, lót dạ trước. Đợi lát nữa làm cơm trưa, đến lúc đó lại làm một bữa ngon để đã cơn thèm. Khi ở nông thôn, con người không tự giác sẽ thư giãn. Giống như ngay cả ăn cơm cũng tự do hơn nhiều so với ngày trước, Trước kia Diệp Gia chưa từng bưng bát chạy khắp nơi lại bưng bát chạy ra sân sau. Vừa húp cháo vừa nhìn chằm chằm vào mảnh đất này suy nghĩ một hồi tìm đàn ông trong thôn đến giúp xới đất.

Chu Canh Sâm trơ mắt nhìn nàng bưng chén sành vừa đi vừa uống, động tác nhã nhặn cùng với cử đi dạo đông dạo tây của nàng vô cùng không hài hòa. Thấy lông mày nàng nhíu chặt, dáng vẻ như đang suy nghĩ vấn đề khó. Rốt cuộc không nhịn được kéo khóe miệng, gọi nàng lại: "Gia nương."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 36



Từ lúc gọi tên của nàng, bây giờ hắn gọi khuê danh của Diệp Gia cũng rất tự nhiên: "Có thể dìu ta ra ngoài ngôi một chút không?"

Diệp Gia bưng bát lại uống một ngụm cháo, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát. Rồi mới phù phù phù uống hết bát, vén rèm đi vào, nắm cánh tay hắn đỡ lên vai mình, dìu hắn ra ngoài. Nhuy Tả Nhi cố hết sức kéo băng ghế ra, nhìn Diệp Gia nửa ôm tam thúc dừng lại ở góc tường có đầy nắng. Cô bé thở hổn hen, kéo băng ghế qua đó để.

Vừa ấn người ngồi xuống, Chu Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Nàng đang nhìn gì ở sân sau vậy?"

Diệp Gia là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, phương diện trồng trọt thứ nàng có kinh nghiệm duy nhất chính là nuôi cây xương rồng cảnh. Bây giờ gặp vấn đề, nếu như nàng tìm người xới đất, những thứ này nên trông như thế nào? Trong ý tưởng của nàng thì không khó, nhưng ý tưởng là ý tưởng, hiện thực là hiện thực.

"Chàng..." Diệp Gia cau mày dù xét hắn trên dưới: "Biết trông cây không?”

Chu Cảnh Sâm sững sờ, hắn lập tức hiểu được. Diệp Gia đang muốn trồng cây ở sân sau. Nhiếp chính vương đời trước đã từng chăm sóc hoa cỏ, người ngoài đều đồn đoán hắn tâm tính lạnh lùng, sát nghiệp quá nặng. Hắn cũng từng có hoản cảnh khó khăn này, sau đó thường xuyên tu thiền với đại sư của chùa Bạch Tượng, chăm sóc hoa lan mẫu đơn một thời gian. Khi nhàn hạ chăm sóc tu dưỡng tâm tính, sau đó tìm thú vui, cũng nuôi dưỡng không ít cô nhi.

Thế là gật gật đầu: "Biết một chút."

Đôi mắt của Diệp Gia sáng lên, lập tức cam tay hắn để lên trên đầu gối.

Diệp Gia hiểu hắn, người hàm súc giống như Chu Cảnh Sâm, nói biết một chút có nghĩa là rất hiểu. Sau đó chỉ thấy nàng đưa tay tiến vào trong lông n.g.ự.c của mình, dưới ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của Chu Cảnh Sâm móc ra ba bọc nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay hắn: "Quá tốt rồi! Toàn bộ những chuyện lặt vặt này nhờ cả vào chàng!"

Bàn tay của Chu Cảnh Sâm vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay của con gái người ta: "..."

Diệp thị này, có phải hơi khác với người ở trong trí nhớ không?

Việc buôn bán sáng này khiến Dư thị mở rộng tâm mắt. bà ấy tính toán sổ sách ở trong phòng.

Một buổi sáng bán hơn sáu trăm văn, một tháng sẽ có mười tám lượng bạc. Trừ đi chi phí đồ ăn linh tinh, ít nhất có thể thừa mười ba mười bốn lượng bạc. Không biết nhiều hơn bao nhiêu so với bà ấy thêu hoa không biết ngày đêm!

Không cần Diệp Gia thúc giục, bà ấy ăn cơm xong thì lôi giỏi củ cải kia ra, vô cùng vui vẻ ngồi xổm bên cạnh g.i.ế.c rửa sạch. Nghĩ đến sáng nay cũng không đủ bán, sau đó vẫn còn có rất nhiều người đến hỏi cũng có đồ bán cho người ta, đến mai bán hai trăm cái cũng không thành vấn đề. Trong lòng Dư thị suy nghĩ rất đẹp, vừa rửa vừa ngâm nga giai điệu dân gian. Khiến cho Chu Cảnh Sâm cũng phải liên tục liếc nhiều.

Nhớ lại dáng vẻ lịch sự thanh tao đoan trang của mẫu phi trong trí nhớ, dáng vẻ hoạt bát như vậy lại có rất ít. Không khỏi khiến hắn vui mừng cười một tiếng.

Diệp Gia ăn xong thì lấy thùng lòng lợn kia ra rửa.

Vừa xách ra, mùi xộc thẳng vào mũi. Chu Cảnh Sâm trầm tư ở góc tường khóe mắt liếc qua lại liếc tới. Dư thị tất nhiên cũng không tránh được.

Thời đại này, trừ phi trong nhà thật sự đói, ai lại bán thứ này để ăn. Mùi hôi của phân, có rửa như thế nào cũng không hết, sắc mặt hai người cũng có chút không dễ nhìn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 37



Nhưng chủ ý của con dâu rất lớn, Dư thị cũng không dám nói. Ngược lại Nhuy Tả Nhi ôm tiểu mã ngồi ở bên cạnh Diệp Gia, tò mò nhìn chằm chằm.

Có câu nói gió chiêu nào theo chiều ấy, Diệp Gia làm cơm mấy lân đã hoàn toàn chinh phục được Nhuy Tả Nhi cất tiếng khóc chào đời hai nắm rưỡi cũng đã bị đồ ăn chưa chín kỹ của Dư thị tra tấn hơn một năm. Bây giờ cô bé thấy Diệp Gia làm cái gì cũng ngon, trông ngóng hỏi nàng: "Thẩm nương giữa trưa có món gì ngon àiI”

Tiểu hài tử tiến bộ rất nhanh, vài ngày trước còn nói lắp bắp, vì ăn, nói cũng nói trôi chảy.

"Đúng, món ngon!" Diệp Gia đổ nước sạch vào trong thùng, lại đi cầm một nắm bột mì lớn và một bát bột mì nhỏ. Bột mì trắng bóng dính trên đại tràng, khiến Dư thị đau lòng.

"Gia nương, con đang làm gì vậy!" Không phải vì Dư thị đau lòng sao? Trong nhà tổng cộng có năm mươi cân bột mì, nhà mình ăn cộng với việc làm bánh bột ngô bán, vốn đã không đủ. nha đầu này làm sao có thể chà đạp đồ tốt như thế! Đau lòng đến mức tim giật giật, Dư thị cũng phải buông bàn chải xuống đứng lên: "Bột mì tốt như thế, làm sao con lại lấy ra vò thứ này...

"Bột mì không đủ ta sẽ mua thêm." Diệp Gia chịu thiệt cái gì cũng sẽ không để miệng chịu thiệt. Sống ở nơi quỷ quái như thế này, không nghĩ đến ăn ngon, làm người cũng không chịu đựng nổi. Nàng nhìn Dư thị như vậy bất lực, sợ nghèo: "Nếu như ngon, không chừng thứ này còn có thể bán cùng với bánh bột ngô."

Chuyện mới lạ này, thứ như đại tràng còn có thể có người mua?

"Đợi tạm đến giữa trưa nếm thử xem." Những lời khác Diệp Gia nói cũng vô dụng, làm được đồ rồi nói sau.

"Được..." Dư thị nghe thấy lại là nàng suy nghĩ chủ ý kiếm tiền, lập tức không nói nữa. Lần một lần hai, bà ấy coi như cũng hiểu. Mặc dù con dâu làm việc kỳ quái, nhưng lần nào dường như cũng có trật tự giữa sự hỗn loạn, khiến cho người ta không phân biệt rõ ràng là làm bậy hay là nghiêm túc. Bà ấy liếc nhìn tiểu tôn nữ mới ngày đã được nuôi dưỡng có tinh thần hơn nhiều, nghĩ lại đè nén điểm chất vấn này xuống.

Tiểu tôn nữ để bà ấy nuôi ốm yếu giống như mèo con. Mình không có bản lĩnh nuôi gia đình thì đừng quơ tay múa chân lung tung là được.

Chu Cảnh Sâm ngồi ở góc tường không nói tiếng nào quan sát, ánh mắt rơi xuống người Diệp Gia đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận x** n*n đại tràng. Thời tiết dân dần ấm lên, không có gió, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nữ tử. Nữ tử tuổi tác không lớn, khoảng mười bảy mười tám. Đôi mắt đen nhánh linh động, trầm tĩnh lại không thiếu vẻ hoạt bát. Mũi cao, môi đỏ...

Mẫu phi nói đúng lắm, đúng là tướng mạo không tâm thường, áo vải thô cũng không giấu được sự xinh đẹp. Diệp Gia phát giác bị nhìn chăm chú nhạy bén ngang đầu. Không nhìn thấy ai thì nghi hoặc nhíu màu. Lại liếc về phía Dư thị, giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bên tường. Nam tử ngồi ở góc tường khép hờ mắt, vẻ mặt trầm tĩnh hờ hững. Ánh nắng chiếu vào mặt của hắn, hàng mi như lông quạ lắng lặng rũ xuống. Ánh sáng lọt qua khe hở ở lông mi để lại bóng đen xanh dưới mí mắt.... Vừa rồi chẳng lẽ là hắn đang nhìn nàng? Nàng đâu có bắt nạt Dư thị.

Thích thế nào thì thế ấy.

Diệp Gia bóp đại tràng của heo qua nước sạch một lần, lại nhìn vào trong thùng, đại tràng trắng tính nhìn vẫn rất khả quan.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 38



Thật ra đại trang heo làm món kho sẽ càng ngon hơn, cũng càng có thể bớt mùi. Nhưng Chu gia không có gia vị kho, nàng muốn làm cũng chỉ có thể xào. Hoặc là chiên nướng, nồi chiên lớn thoa chút dầu là có thể chiên ruột già, chấm chút đồ chấm, ăn cũng rất ngon.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia cắt đại tràng thành mấy đọa, nấu một lần trước để khử mùi khử tanh. Đúng lúc sữa dê cũng nấu xong, Diệp Gia rót cho mình và tiểu hài nhi một chén. Hai người bưng bát uống xong ở bên ngoài. Để Dư thị và Chu Cảnh Sâm cũng đi rót uống.

Người nhà Chu gia chấp nhận sữa dê cũng rất nhanh, uống mấy ngày đã quen vị, chưa kể, sữa dê đúng là nuôi người.

Đừng nói tiểu hài tử là rõ ràng nhất, ngay cả Dư thị cũng cảm thấy chân tay mình ấm áp hơn nhiều. Nhìn nhi tử thời gian trước gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, bây giờ cũng dần dần có chút thịt. Bà ấy quan sát nhi tử hồi lâu, vốn đã tuấn tú vượt trội bởi vì gây gò mà hiện ra mấy phần lăng lệ.

Giữa trưa, Diệp Gia chỉ cắt một đoạn đại tràng xào lăn.

Không có ớt, chỉ có thể mua chút thù du ở chợ ngói, để có mùi cay nồng thơm nức. Vốn dĩ Dư thị còn kiêng dè vì thứ này là lòng heo, không thể hạ đũa xuống. Nhìn thấy nhi tử xưa nay tỉ mỉ cẩn thận gắp một đũa nhét vào trong miệng, bà ấy cũng không làm kiêu. Gắp một miếng thả vào trong miệng nhai, chút mùi hôi cơ bản đã bị mùi cây nồng che đậy. Đại tràng heo ở trong miệng càng nhai càng thơm.

Thứ như đại tràng heo, người thích thì thích muốn chết, người không thích thì một miếng cũng không nuốt trôi. Thật sự có thể chấp nhận, vậy thì không phải chuyện một đũa. Dư thị rõ ràng đã sáng mắt lên.

Sau bữa ăn trưa, Dư thị no đến mức không dời nổi bước chân. Chu Cảnh Sâm có lẽ là đã uống cháo đến mức trong miệng nhạt nhẽo, ăn liên tục ba bát cơm. Đĩa đại tràng heo xào lăn kia cũng không còn thừa lại chút nào, hai đĩa thức ăn chay còn lại thì vẫn còn dư một chút, bị Nhuy Tả Nhi làm đồ ăn vặt. Dư thị tay chân chịu khó cam chén đĩa xuống rửa, Diệp Gia mit mờ liếc mắt nhìn bụng của Chu Cảnh Sâm, ngước mắt đối diện với hắn.

Nam nhân trầm tĩnh giống như cái bóng hiếm khí lộ ra vẻ lúng túng trên mặt. Bốn mắt nhìn nhau với Diệp Gia, hắn cong cong con mắt lên cười.

Diệp Gia: "..." Người này có phải da mặt dày thêm rồi không?

b*** chiều không rảnh rỗi.

Vẫn là phân công làm việc, trước tiên Diệp Gia nhào xong bột mì, Dư thị bên kia rửa củ cải xong thì cùng nhau cắt với Chu Cảnh Sâm. Mặc dù khả năng dùng đao của bà ấy không tốt nhưng cắt chậm cũng có thể cắt một chút. Diệp Gia bên kia vì mì vắt xong, bọn hắn bưng từng chậu củ cải sợi tới nhúng nước. Dùng gạc vắt bớt nước sau đó Diệp Gia thêm gia vị điều chỉnh nhân bánh. Dư thị đúng là không có thiên phú trong việc nấu ăn, làm bánh bột ngô không khó, bà ấy làm mấy cái cũng không được. Đứng ở bên cạnh sợ làm hỏng đồ cái gì cũng không dám đụng, một mình Diệp Gia làm cũng không thể nào làm được nhiều như vậy. Vẫn là Chu Cảnh Sâm gãy chân ngồi ở bên cạnh quan sát, quan sát một lân là học được.

Diệp Gia nhìn thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đảo quanh người hắn.

"Sao vậy?" Chu Cảnh Sâm bị nàng vây quanh bật cười, ngẩng đầu, vô tội nhìn về phía nàng.

Diệp Gia tặc lưỡi, rất thẳng thắn ép người làm: "Chàng tiếp tục làm. Hôm nay ta làm một trăm hai mươi cái, chàng làm tám mươi cái"".
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 39



Chu Cảnh Sâm: "..."

Làm xong hai trăm cái, sáng sớm ngày thứ hai trời còn chưa sáng đã di ra ngoài.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đến cổng chợ ngói trên trấn, có lẽ vẫn còn sớm, người đến vẫn chưa nhiều. Đợi khoảng một nén nhanh, phía đông phía tây đã có người tụ tập tới. Dư thị có trải nghiệm ngày hôm qua nên bây giờ không còn ngại nữa, cùng với Diệp Gia bày nối bếp ra ở ven đường từ rất sớm. Tay chân nhanh nhẹn hỗ trợ ở bên cạnh. Có người hôm qua đã nếm thử cũng biết bánh bột ngô nhà này làm ngon, không cần rao hàng cũng đã tụ tới.

Có những người nhiêu tiên, mua ba cái bốn cái. Trong tay không có tiền, mua một cái cũng đủ để lót dạ. Trước tiên đưa mấy cái cho hai tráng hán canh cửa ở hàng rào, Dư thị quay về cười híp mắt lấy tiền.

Sáng sớm hôm nay bán hàng còn quyết liệt hơn hôm qua.

Diệp Gia vừa ván vừa nói chuyện với mọi người, trong việc làm ăn điều quan trọng là phải có một khuôn mặt tươi cười nghênh đón khách hàng. Buôn bán phát đạt thu hút sự chú ý của người khác, bên cạnh có người vác gánh lại gần nhìn. Thò đầu vào trong nồi nhìn, ở bên cạnh cười đùa hỏi Diệp Gia lấy được cái nồi này từ chỗ nào, nhìn rất kỳ lạ. Diệp Gia úp mở cho qua, hán tử vác gánh kia không hỏi được gì thì sờ đầu quay về.

Hàng rào bên kia mở ra, mọi người lục tục đi vào. Tặng xong hai cái bánh bột ngô, mẹ chồng nàng dâu hai người coi như chậm một chút cũng có vị trí.

Nhìn thấy tiên đồng được ném vào trong bát, Dư thị cũng há hốc miệng. hai trăm cái bánh, hơn một canh giờ đã bán xong. Bởi vì phần lớn là mua rải rác, đếm sơ có hơn một ngàn một trăm văn. Tổng cộng là một lượng một đồng.

Nhiều tiên như thế, số bạc trong nhà bỏ ra cũng đã kiếm về hơn phân nửa. Ngày mai lại đi mua sắm rồi trở vê.

Dư thị kích động đến mức run tay, ghé lại gân người Diệp Gia nhỏ giọng nói: "Đồ ăn này tại sao lại bán chạy như thế? Ta còn tưởng Lý Bắc trấn toàn người nghèo, ăn không nổi đồ ăn vặt. Đâu nghĩ rằng đồ ăn lại dễ kiếm..."

"Phải không?" Diệp Gia tắt bếp, móc than xám bên trong ra: "Người dân lương thực là quan trọng nhất, người ta bận rộn quanh năm chỉ để nuôi miệng."

Lời nói này tuy thô lỗ nhưng không thô lỗ, người sống không phải chính là để ăn sao?

Dư thị sửng sốt hồi lâu, mình lại không hiểu rõ được bằng một người mới mười mấy tuổi. Bà ấy cẩn thận giấu bát nhỏ kia vào trong ngực, đẩy xe đẩy với Diệp Gia ra khỏi chợ ngói.

Diệp Gia liếc mắt nhìn y phục rách rưới trên người bà ấy, cúi đầu nhìn mình, cuối cùng đè nén suy nghĩ mua y phục lại.

"Nương, trong nhà không còn nhiều lắm." Năm mươi cân bột mình nhà mình có thể ăn ba tháng, nhưng buôn bán bánh thì không được. Càng làm nhiều bánh thì càng tốn nhanh. Diệp Gia kéo Dư thị đi thẳng đến tiệm lương thực, một hơi mua một trăm cân bột mì.

Dư thị biết làm ăn cân phải bỏ vốn, không bỏ vốn thì làm sao có lời? Mua bột mì, củ cải cũng phải mua. Dầu muối tương dấm cũng không thể thiếu. Đồ càng nhiều, chỉ dự vào hai người đẩy xe đẩy là không đẩy được tất nhiên phải tìm xe kéo.

Diệp Gia để Dư thị ở ven đường, mình thì đi mượn một chiếc xe bò. Kết quả vừa tới lều xe bò bên kia, lại gặp người quen. Trương Xuân Phân bị Diệp Trương bị đưa về nhà mẹ đẻ.
 
Back
Top Bottom