Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 20



Lúc trước vì làm xà phòng thủ công, Diệp Gia đã đặc biệt đi tìm hiểu vật liệu. Người cổ đại dùng xà phòng thơm, sử dụng chất tiết tuyến tụy của lợn kết hợp với xà phòng để chế tạo. Một miếng xà phòng lớn có chi phí cao, nhưng khi kết hợp với tuyến tụy lợn, có thể chế tạo ra khoảng mười miếng xà phòng thơm. Nhưng thứ này chỉ có nhà giàu ở thời cổ đại mới dùng được, giá cả rất cao. Diệp Gia nhíu mày, Lý Bắc Trấn không có thị trường này...

Nhưng cũng chưa chắc, Lý Bắc Trấn ở vùng biên giới. Nơi này có con đường thông hướng với quốc gia trung á, có rất nhiều thương đội qua lại. Có bản lĩnh đi đường này đều là đại thương đội, không thiếu tiền, nếu có thể được thương đội mua đồ, có lẽ sẽ kiếm được tiền nhanh.

Nghĩ như vậy vẫn có khả năng thành công. Nhưng mà nếu như mục tiêu nhằm vào thương đội qua lại, thì đồ phải tốt.

Trong lòng Diệp Gia hiện lên suy nghĩ, lập tức có kế hoạch. Nhưng mà thò tay vào túi, kế hoạch cũng chỉ có thể để đó. Cả nhà còn phải ăn từng miếng cơm, tiền phải dành dum từng đồng. Phải nghĩ ra cách nào đó để kiếm được một khoản tiền trước.

Thời tiết tây bắc rất lạnh, đây cũng đã giữa tháng hai nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ấm lại.

Thời tiết âm u, đi đến nửa đường, một trận gió có thể thổi cho tai Diệp Gia đông cứng. nàng rụt cổ lại, bước nhanh đi về phía Vương gia thôn. Đợi quay lại Chu gia, mới vừa vào cửa, một trận mưa lớn đổ xuống ào ào. Diệp Gia không ngờ lại bị ướt sũng.

Cùng lúc đó, đông phòng Chu gia.

Dư thị nhìn nhi tử vất vả lắm mới tỉnh lại, khuyên nhủ: "Doãn An, nương biết rõ oan ức trong lòng con. Chuyện ép con cưới Diệp thị đúng là do nương vội vã, nhưng nương rất sợi Cha con, bốn huynh đệ của con và mấy đứa cháu của con tất cả đều đã c.h.ế.t rồi! Đến nơi không thấy mặt trời này, Chu gia ta chỉ còn lại một dòng độc đỉnh là con. Sức khỏe con cũng không tốt, nếu như con xảy ra mệnh hệ gì, con nói nương và Nhuy Tả Nhi phải làm sao đây?"

Dư thị khóc lớn, thực sự sợ hương hỏa của Chu gia sẽ cắt đứt trong tay bà ấy.

"Nương biết con nhớ Minh Hi. Các con đính hôn từ nhỏ còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên sâu sắc. Nhưng chuyện này không phải vì hết cách sao!" Bà ấy vội la lên: "Chu gia suy bại, Cố gia thì vẫn vinh quang lừng lẫy. Cố Minh Hi cơm ngon áo đẹp, có thế nào cũng sẽ không tới vùng đất nghèo nàn này tìm một người lưu vong như con. Tại sao con lại nghĩ quẩn như thế?!"

"Mẫu thân." Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ nói: "Không liên quan gì đến Cố cô nương."

"Nếu không phải vì Cố Minh Hi, vậy tại sao?"

Một mình Dư thị chống đỡ đến bây giờ, đã đến cuối: "Gia nương quả thực hơi th* t*c, nhưng tướng mạo hạng nhất, còn xinh đẹp hơn Cố Minh Hi chút! Nếu con chê nàng ngu dốt, không thích tính tình của nàng. Sinh một đứa trước cũng được. Tương lai giữ ở bên cạnh tự dạy là được. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn hương hỏa trong nhà bị cắt đứt như vậy sao? Con nói xem tương lai nương phải đối mặt với liệt tổ liệt tông của Chu gia như thế nào..."

"Nghe lời, chuyển qua trước." Dư thị cũng không muốn ép hắn, nhưng tình thế bắt buộc không thể không làm vậy: "Con không thích một phụ nữ nông thôn như nàng nương hiểu, nhưng tình hình trong nhà bây giờ, có thể lấy được nàng đã là vét sạch vốn liếng. Con cứ ở với nàng.......
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 21



Hai mẹ con cãi nhau trong phòng, hoặc là nói, Dư thị không chịu được nổi khổ mấy năm qua.

Diệp gia ướt sũng về đến nhà, mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thở dài giống như thỏa hiệp của Chu Cảnh Sâm: "Nhi tử đời này không có ý định cưới vợ. Cũng không liên quan gì đến Cố cô nương hoặc là Diệp thị."

Tiếng nói du dương như sương mù trong ngọn núi, vào trong tai lại tê dại một trận.

Diệp Gia liếc nhìn rèm cửa buông xuống, cầm miếng vải lau nước trên đầu quay về vào trong nhà.

Lúc trước Dư thị vì cưới vợ đã móc sạch vốn liếng. Bây giờ cưới được vợ về ném sang một bên chắc chắn là không được. Nhi tử không hé miệng, bà ấy quyết tâm dùng cách khác.

Chu gia đã thê thảm đến mức này, đâu còn phải nói đến quy tắc gì nữa? Trước tiên đưa hai người vào một phòng. Bà ấy cũng không tin nhi tử ngủ chung giường hàng đêm vẫn có thể nhịn được! Trong lòng thấy tàn nhẫn rồi đi lôi kéo Diệp Gia. Diệp Gia từ lúc nghe hai người bọn họ nói chuyện sau lưng thì vô cùng bình tĩnh. Cũng không nói không được, chỉ nói đợi tướng công khỏe lại rồi nói sau.

Dư thị nghe lời này nghĩ rằng nàng đồng ý, lúc này vui vẻ ra mặt. Quay đầu tập trung tinh thân suy nghĩ thế nào để chữa khỏi vết thương cho Chu Cảnh Sâm.

Diệp Gia đương nhiên bình tĩnh. Chu Cảnh Sâm rõ ràng trái tim đã thuộc về người khác, sợ là đang thủ thân như ngọc vì người trong lòng. Trong nguyên tác, hắn cưới nguyên chủ xuất giá, cũng chưa từng đụng vào nàng. Nếu như phải dọn thì coi như có thêm một bạn cùng phòng. Hơn nữa không chừng Chu Cảnh Sâm còn không muốn chuyển.

Suy nghĩ một chút, Diệp Gia bỏ qua chuyện này. Một lúc sau, cả căn phòng khắp nơi đều ẩm ướt vì nước dột.

Gia đình nông thôn thời xưa, trong phòng đều là đất, còn là loại đất đương đối mịn. Bị ướt rất trơn dễ trượt, dưới chân không chú ý là có thể ngã. Hôm nay đúng là nàng tính sai, sớm biết hôm nay trời mưa nàng nên nhân lúc buổi sáng trời quang sửa nóc nhà.

Tây bắc không mưa nhiều giống phía nam, trong ngày mùa đông giá rét, phòng ở bên này phần lớn đều là mái dốc đơn, mái bằng, mái độn hoặc là mái nỉ. Mái nhà có độ dốc nhỏ và tường dày để chống chọi với thời tiết lạnh khắc nghiệt. Mưa dột giống như Chu gia, hoặc là lúc trước xây phòng ngói không kín, hoặc là chất lượng ngói không tốt, mưa tuyết mưa đá rơi vỡ ngói khiến bây giờ che không kín. Có lẽ Dư thị cũng bị mưa dột đến mức khó chịu nên mới tìm người che một lớp cỏ, nhưng phương bắc gió lớn, lớp cỏ kia bị gió bắc thổi, không dùng để che chắn được.

Sửa cũng không khó, mình nàng cũng có thể sửa được. Khó khăn duy nhất là không có tiền, cho dù là loại ngói đen này cũng cần phải có tiền. Một văn tiền làm khó anh hùng hán.

Diệp Gia suy nghĩ tiếp tục chi tiêu như vậy nữa là không được, một lượng bạc hoàn toàn không đảm bảo được cho một nhà bốn miệng ăn. Trong đó còn có một người cần uống thuốc chẳng khác nào uống vàng. Nghĩ lại, nàng cầm một nắm đi vào bếp, sợ trời lạnh không nuôi sống nổi, nàng ôm bốn con gà con hôm qua mua về nuôi ở dưới bếp. Mới một ngày, mảnh đất Diệp Gia dùng củi rào lại đã bị con gà con cày nát khắp nơi.

Còn chưa nói đúng là rất bẩn thỉu.

Nhưng mà cũng hết cách muốn nuôi gà thì phải chịu đựng cứt gà. Nông thôn đâu có chỗ nào muốn ăn trứng gà còn ngại gà đi ị.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 22



Buổi sáng Dư thị tới múc nước nhìn thấy, mấy lân muốn nói với Diệp Gia lại thôi. Lời đến khóe miệng rồi không nói nữa. Trong lòng bà ấy hiểu rõ, cuộc sống gia đình là như thế này, không có gì đặc biệt hơn những người nghèo kia. Bản thân bà ấy không thích nuôi những thứ này, con dâu nuôi bà ấy cũng không nên nói.

Bà ấy không nói lời nào mới được xem là biết điêu, Diệp Gia cho gà ăn và uống nước, lại quét sạch sẽ chỗ đó. Con gà con kêu chít chít nghe vẫn rất êm tai, giống như có nửa ngày rảnh rỗi. Thế là Diệp Gia lại lấy một bao lớn củ cải ra, đi đến bên cạnh giếng múc một thùng nước, đưa vào nhà rửa củ cải. Giữa trưa định băm củ cải ra làm bánh củ cải để ăn.

Bánh củ cải cắt nhỏ là món ăn nhẹ tự làm tại nhà. Dùng nguyên liệu đơn giản, dễ làm nhưng ăn cũng rất ngon.

Diệp Gia nhào xong bột, nhanh chóng cắt củ cải thành từng miếng mỏng, chần sơ qua nước rồi vớt ra. Dùng vải thưa bọc lại, vặn khô nước trước khi cắt. Cắt thành khúc vụn thêm muối thêm gia vị trộn lên. Trước kia khi Diệp Gia làm phải bỏ mười ba loại gia vị, nhưng với hoàn cảnh của Chu gia cũng không có nhiều đồ như vậy. Chỉ có thể bỏ hành gừng xì dầu các loại làm đơn giản một chút, suy nghĩ một chút cầm một tô mì đến nhà hàng xóm đổi hai cái trứng gà, rán lên cắt nát trộn vào chung.

Nàng bận rộn làm việc, quay người lại đụng vào thứ gì đó mềm mềm nhỏ. Cúi đầu xuống nhìn, Nhuy Tả Nhi đang cười toe toét lấy lòng nàng. Hôm qua ăn sủi cảo do Diệp Gia làm, hài tử vừa mới lớn biết ai nấu ăn ngon, nghe được động tĩnh nên lại gần.

Diệp Gia thật ra không quá yêu thích con nít, nàng là con một. Bận bịu công việc quanh năm suốt tháng không có nhà, cũng không qua lại với người thân trong nhà. Thỉnh thoảng có người thân mang con tới nhà chúc tết, vừa khóc vừa gây chuyện, đúng là cơn ác mộng. Diệp Gia rất chán ghét sinh vật giác quan như trẻ con này. Nhưng Nhuy Tả Nhi không gây chuyện không ồn ào cũng không gào khóc. Diệp Gia cảm thấy đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn: "Đến sau bếp ngồi đi, đừng cản đường."

Tiểu cô nương hít mũi một cái, nghe lời đứng ra đằng sau, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào bát mắt to sáng lấp lánh: "Thẩm nương, ăn ngon!"

"Ừm"

Nhìn thấy dáng vẻ ranh ma của cô bé, Diệp Gia nhịn không được mỉm cười.

Xoay người lại, chia bột mì thành từng miếng lớn. Cảm nhận được ánh sáng trước mắt bị chặn lại. Ngẩng đầu lên nhìn một bón người cao lớn đang đứng ở cạnh cửa ngược sáng. Bếp cũng không lớn, vì đặt củi để ngăn cách thành hai phòng nhỏ. Lúc này người kia đứng im ở cửa như vậy, cửa đã bị hắn ngăn mất một nửa.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh sáng ngời.

Người kia lang lặng quan sát nàng, lại liếc mắt nhìn Nhuy Tả Nhi đang ôm tiểu mã ngồi ở bên cạnh. Giống như đang tìm người. Ánh mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ một lần, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Diệp, Gia Nương, nàng có thấy mẫu thân không?”

Dường như không quen gọi khuê danh của nữ tử, hắn nói chuyện vẫn còn có chút khó chịu.

Diệp Gia sửng sốt một chút, nghĩ thâm không phải Dư thị đang ở nhà sao? Vừa rồi còn đang ở đây. Nghĩ lại, cúi đầu nhìn về phía giá đỗ.

Nhụy Tả Nhi nhíu mày, lắp ba lắp bắp nói: "Có người tìm, tổ mẫu ra ngoài."

Thế là Diệp Gia ngẩng đầu, người đứng cạnh cửa khẽ gật đầu một cái.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 23



Quay đầu muốn quay về phòng. Nhưng mà hắn bị thương ở chân, có thể đứng lên đi đến đây đã là dùng hết sức. Lúc này muốn lết chân quay về có chút khó khăn. Có lẽ vì đau, trời còn rất lạnh khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Diệp Gia còn đang cán bột mì, nhìn thấy hắn như vây. Quay đầu đến chậu rửa tay, đi qua dứt khoát kéo tay hắn đỡ trên vai.

Có lẽ vì hắn đã ở địa vị cao lâu năm không ai dám đụng tới, cũng quên mất cảm giác bị người khác lôi kéo. Bị Diệp Gia nắm lấy cánh tay dìu vào phòng, Chu Cảnh Sâm trong lúc nhất thời cũng có chút ngạc nhiên.

Diệp Gia không quan tâm hắn nghĩ gì trong lòng. Sau khi đưa người vào nhà để hắn dựa vào lò bếp. Mình thì vào bếp đẩy băng ghế ra ngoài, quay đầu dùng sức đẩy người ngồi xuống: "Chàng ngồi xuống đây trước đi, xong việc sẽ đưa chàng về."

Nói xong cũng mặc kệ hắn, rửa ray lại tiếp tục làm bánh củ cải.

Chu Cảnh Sâm ngồi thẳng trên ghế đầu hơn nửa ngày, sắc mặt dần dần cứng lại. mi mắt thon dài che một nửa đôi mắt, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên vai hắn, tạo cho người này một đường viền huỳnh quang mềm mai. Hắn liếc mắt nhìn chất nữ nhi đang ôm tiểu mã ngồi song song với hắn, chất nữ mong ngóng nhìn chằm chằm vào người đang bận rộn kia, giống như sắp ch** n**c miếng.

Hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử trẻ tuổi bận rộn. Nước đang được nấu trên bếp lò, hơi nước lượn lờ. Nữ tử đứng ở đó, duyên dáng lóa mắt. Mùi thơm của củ cải cắt nhỏ trộn lẫn với vị cay tươi của hành và gừng, đôi mắt của nữ tử lại cực kì tập trung làm việc. Động tác uyển chuyển nhanh nhẹn, vẻ mặt bình tĩnh, trong lúc nhất thời lại có ảo giác thời gian đang lặng yên trôi qua.

Khi dâu nóng, một miếng bánh được đặt xuống, xèo một cái. Cả phòng thơm nức, đồ ăn có hương vị chân thật nhất. Chu Cảnh Sâm hôm nay chỉ ăn một chén nhỏ cháo ngô, ngửi mùi lại cũng có chút đói.

Bánh củ cải sợi có rất nhiều cách làm, mọi nơi đều có thói quen ăn củ cải của mình. Diệp Gia đang làm bánh bột bình thường nhất của phương bắc. Ngâm bột trong dầu trước, sau đó cán thành sợi dài, bọc những viên củ cải thành hình tròn rồi từ từ ấn thành bánh. Cách làm này có chút giống với bánh thịt bò của Tân Cương. Sau khi làm xong, phết một chút dầu vào nồi là có thể chiên.

Chiên xong vỏ ngoài giòn, bên trong tươi. Cắn một cái giòn tan, ngon đến mức có thể khiến người ta nuốt đầu lưỡi.

Lúc này Diệp Gia mới làm xong một cái, Nhuy Tả Nhi thèm ăn ngồi không yên. Đảo quanh quấn lấy Diệp Gia giống như cái đuôi nhỏ, gọi thẩm nương thẩm nương. Diệp Gia tiện tay gắp một cái đặt lên đĩa: "Nóng, để nguội rồi ăn."

Nhụy Tả Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đứng ở bên cạnh bàn nhỏ nhìn chằm chằm vào cái đĩa thổi thổi.

Đừng nói, trẻ con hư thì hư một chút, còn ngoan đến mức khiến người ta đau lòng. Thèm thành như vậy, Diệp Gia nói cái gì cô bé cũng nghe. Chu Cảnh Sâm ngồi ở bên cạnh nhìn thấy, trong con ngươi đen như mực lấp lóe tia sáng. Diệp Gia quay người lại bắt gặp ánh mắt của hắn, nam nhân không né tránh. Ngược lại còn nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười đó khiến sự lạnh lùng xa cách quấn quanh người hắn đều phai nhạt, giống như một công tử dịu dàng như ngọc.

Trái tim Diệp Gia nhảy một cái, dừng một chút, lại câm chén gắp một cái đưa đến trước mặt hắn: "Được rồi được rồi, cũng cho chàng một cái."

Chu Cảnh Sâm: ”..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 24



Khách sáo nói một câu cảm ơn, hắn giơ tay lên, đang định nhận lấy. Diệp Gia lại thu hồi chén lại, đặt ở bếp lò: "Không được, quên mất chàng còn đang uống thuốc. Được rồi, chàng vẫn nên húp cháo đi."

Củ cải có đặc tính giải độc, ăn củ cải trong khi uống thuốc sẽ phá hủy quá trình điều trị. Nàng đã bỏ ra không ít tiên để mua thuốc, cũng không thể tốn công vô ích.

Chu Cảnh Sâm: "..."... Hóa ra Diệp thị có tính cách như vậy sao? Thời gian quá lâu, hắn nhớ không rõ.

Diệp Gia không quan tâm tới vẻ mặt kỳ lạ đang suy nghĩ gì đó của hắn, một hơi chiên ba mươi cái bánh. Thứ này ăn no bụng, ăn ít ăn một cái là có thể no đến trưa. Ba mươi cái đủ cho một nhà ba người ăn mấy ngày.

Làm bánh xong, thuốc trên bếp nhỏ cũng đã được sắc xong. Dư thị vẫn chưa về, không biết đi làm gì. Diệp Gia cam khăn ướt gói vào một chiếc lọ treo nhỏ để lọc thuốc ra ngoài. Không thể không nói, thuốc đông y có mùi rất nồng. Diệp Gia chỉ mới ngửi mùi cũng cảm nhận được có thể đắng đến mức phun ra mật. Bưng một bát thuốc đen sì, nàng bịt mũi bưng thẳng đến trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Uống đi, vừa sắc xong, uống lúc còn nóng."

Chu Cảnh Sâm yên lặng bưng một bát thuốc nóng hổi, khẽ run một cái khó nhận ra. Lông mi hơi nhíu lại.

Diệp Gia đưa thuốc cho hắn rồi bưng ghế tới. Đặt ở đối diện Chu Cảnh Sâm. Cùng với cô bé mỗi người một cái bánh củ cải. Ăn rộp rộp rất ngon. Vừa ăn còn vừa giám sát hắn: "Hây da, để nguội sẽ không dễ uống."

Chu Cảnh Sâm: "..."

"Nhìn ta làm gì? Uống thuốc đi!" Diệp Gia nhai bánh củ cải đây miệng. Vừa ăn vừa hỏi Nhuy Tả Nhi có ngon không?

Nhụy Tả Nhi ăn ngon đến mức không ngẩng đầu lên.

Chu Cảnh Sâm mặt không thay đổi uống một ngụm, đắng đến mức mặt giật một cái.

Hắn lau khóe miệng, hỏi Diệp Gia có nước không, súc miệng.

"Súc miệng cái gì? Đều là thuốc!" Diệp Gia vô tội chớp mắt, cố ý trả đũa công khai. Nàng lau dầu mỡ trên tay, đứng lên nhận lấy chén của hắn đặt vào trong chậu. Quay đầu có chút hiền lương thục đức nói: "Uống nước chẳng phải sẽ làm tăng dược tính sao? Tướng công, chàng cũng không phải trẻ con, uống thuốc còn sợ đắng sao?"

Quay đầu lại đi lấy một cái bánh củ cải, cắn một miếng lớn ở ngay trước mặt hắn.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Diệp Gia hừ một tiếng, vênh váo đắc ý gắp bốn cái bánh củ cải vào trong đĩa, bưng qua cho lão thái thái hàng xóm vừa đổi trứng gà hồi nãy. Lần trước nàng chạy mấy nhà mượn rượu, mấy nhà đều không cho nàng mượn. Lão nhân gia hàng xóm lên núi đón củi trở về nghe thấy, hào phóng đưa cho nàng một chén lớn. Hàng xóm quê nhà, người tốt với ta đương nhiên ta nhớ rõ. Làm xong, Diệp Gia đưa một chút qua cho bà ấy.

Lão thái thái ăn một miếng thì khen không ngớt: "Cái này còn ngon hơn cả tửu quán bán trên trấn. Nha đầu này ngươi thật là khéo tay!"

"Đâu có, tùy tiện làm chơi thôi." Diệp Gia đưa đồ xong thì quay vê.

Ngoài miệng thì nói là làm chơi, nhưng mà lão thái thái nói như vậy, trong lòng Diệp Gia suy nghĩ ra. Chưa kể lần trước nàng đi dạo trên trấn, phát hiện có rất ít cửa hàng ăn uống, hình như chỉ có một quán. Lại còn chủ yếu là bán rượu. Làm đồ ăn chỉ là thuận tiện, cho người mua rượu nghỉ chân. Diệp Gia suy nghĩ lên trấn bán bánh củ cải có lợi nhuận bao nhiêu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 25



Củ cải không đắt, bởi vì bán theo cân, hai văn tiền ba cân. Mặc dù bột mì đắt hơn chút, nhưng một cái bánh thật ra cũng không tốn quá nhiều bột mì. Nếu như bán một cái bánh củ cải năm văn tiền, thì nàng cũng có thể kiếm được lời. Nếu như bán được, không chừng đây là món tiền đầu tiên của nàng.

Trời mưa đến chạng vạng tối cuối cùng cũng tạnh.

Diệp Gia cho gà con ăn một nắm ngô, đang nhìn mặt đất ở sân sau. Chu gia không có đất, khẩu phần lương thực đều là mua từ tiệm lương thực ở trên trấn.

Bởi vì trong túi tiền rỗng tuếch, đồ ăn thịt trứng đều mua rất ít, ngày ngày ăn cháo với dưa muối, buổi chiều lúc rảnh rỗi Diệp Gia mở bình dưa muối ra, mùi rối tinh rối mù. Nếu không phải vì thật sự nghèo, Diệp Gia cũng muốn vứt hai cái bình đấy đi. Nàng ngâm hai cái bình vào nước, sau đó ăn không mặn đắng nữa. Nàng lại tốn chút công sức xử lý một lần những đồ ăn kia.

Bận rộn đến chạng vạng tối mới nhìn thấy sân sau Chu gia có một mảnh đất trống.

Nếu thật nghèo, người ta có thể hạ thấp ranh giới cuối cùng. Trước đó Diệp Gia rất ghét một vài người già nhổ hoa trồng rau ở khu chung cư, bây giờ cũng có suy nghĩ có thể sử dụng được mảnh sân sau này hay không. Ví dụ như đào lên để trông chút rau ăn được. Dư thị thì khi chạng vạng tối mới quay về, Diệp Gia quay đầu thấy bà ấy đi từ ngoài sân qua thì gọi bà ấy một tiếng. Dư thị đáp lời, vào nhà ngồi xuống than thở.

Hóa ra buổi sáng là Lưu đại nương cùng thôn đến gọi bà ấy. Hai người vui vẻ cùng nhau lên trấn, tìm chưởng quây khuê phòng lấy tiền.

Ở khuê phòng một ngày, tiền công thì đã lấy nhưng đắc tội với ông chủ. Ông chủ lần này đi chở hàng bị thương nguyên khí, trong khuê phòng không cần nhiều người nữa. Dư thị đi chuyến này lấy được một lượng nhưng lại bị mất việc.

"Cuộc sống từ nay về sau phải sống như thế nào đây!" Dư thị thật sự khóc không ra nước mắt, bà ấy cũng không phải là không cho ông chủ cơ hội th* d*c. Thật sự là trong nhà không có tiền là không được: "Không có nghề sống tạm, một nhà bốn miệng ta đúng là phải uống gió tây bắc!"

Diệp Gia bình tĩnh nói: "Trong nhà vẫn còn lương thực, chống đỡ ba tháng không thành vấn đề."

"Vậy sau ba tháng thì sao?" Bây giờ thật ra Dư thị đang hối hận, sớm biết thì hôm nay đã không nên đi chuyến này. Nhưng chuyện đã tới nước này, bà ấy cũng không có cách nào xin người ta để bà ấy quay lại làm việc. Ông chủ cũng đã nói hết những gì cần nói, không còn cơ hội để thay đổi.

Bà ấy khóc lóc nói liên miên lải nhải, Diệp Gia cũng không biết khuyên thế nào. Vào bếp bưng mấy cái bánh củ cải sợi ra cho Dư thị ăn. Dư thị lắc đầu, cúi đầu lau nước mắt nói ăn không vô.

Diệp Gia thở dài, quay người vào phòng.

Một đêm nay, Chu gia yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh cũng không có. Dư thị cũng không có tâm tư quan tâm Nhuy Tả Nhi, Nhuy Tả Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, tổ mẫu nói đi theo thẩm nương, cô bé đi theo quanh Diệp Gia. Buổi tối Diệp Gia hâm lại mấy cái bánh, tùy tiện đối phó với Nhuy Tả Nhi. Quay đầu đưa một bát cháo cho Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm ngồi dựa vào giường, hắn nghe thấy lời nói của Dư thị, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 26



Một chân hắn vẫn còn gãy, vết thương trân trán vẫn chưa khỏi. Buổi chiều ra khỏi phòng cũng tốn hết sức lực của hắn, lúc này không thể động đậy. Nhưng mà ngước mắt nhìn về phía Diệp Gia, trong đôi mắt âm u nặng nề hiện ra ánh sáng.

Tim nhảy một cái, Diệp Gia ru mắt xuống chỉ nói một câu: "Ngày mai chàng ở nhà trông coi Nhuy Tả Nhị, ta phải đi lên trấn một chuyến."

Dứt lời, nàng quay người rời khỏi đông phòng.

Ánh mắt phía sau vẫn chăm chú, Diệp Gia lại không cảm thấy gì. Trong đêm Dư thị lật qua lật lại, Diệp Gia cũng không để ý. Lật người ngủ, hôm sau trời còn chưa sáng. Nàng đã vác cái sọt cầm dù đi ra ngoài.

Lúc ra cửa Dư thị vẫn chưa tỉnh, đêm qua bà ấy trằn trọc đến canh ba vẫn chưa ngủ, trời tờ mờ sáng mới ngủ. Diệp Gia mới đi đến sân, phát hiện cửa sổ đông phòng có người đứng. Chu Cảnh Sâm không biết đang nhìn cái gì, nghe thấy động tĩnh nhìn qua. Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia sửng sốt một chút. Đúng lúc dặn dò hắn nếu có thể dậy được nhớ cho gà ở bếp ăn. Không dậy được thì gọi Nhuy Tả Nhi.

"Ta dậy được." Không biết hắn đã đứng bên cửa sổ bao lâu, chậm rãi mở môi, tiếng nói lao tới như ngọc thạch, vô cùng mát lạnh.

Diệp Gia kìm nén cảm xúc muốn vò lỗ tai, bình tính mở cổng sân đi ra ngoài.

Không mưa, trên trấn có rất nhiêu cửa hàng mở cửa. Diệp Gia ngạc nhiên phát hiện, một nơi nhỏ như Lý Bắc trấn lại có chợ ngói. Nhưng mà bởi vì thời gian còn sớm, chợ ngói chưa mở. Nhiều thương nhân không biết từ đâu đến đang chở hàng hóa và lùa cừu đến chợ ngói.

Chỉ có một khoảng đất trống, được chặn bởi một loạt hàng rào. Hai tráng hán cường tráng canh ở cổng, bên cạnh treo một cái chiêng đồng.

Diệp Gia đứng ở bên ngoài đợi một lát, thấy những người này đều chen phía sau hàng rào của chợ ngói.

Những tiểu thương này có vài người tới từ nông thôn, có vài người là từ bên ngoài đến. Bán lương thực, bán rau nhà trồng, bán cá bán thịt đều có. Diệp Gia nhìn thấy có vài tiểu thương tóc quăn xen lẫn trong đó. Trời còn sớm, gánh đặt ở bên chân, bên đường cũng không bán đồ ăn. Mang theo lương khô, ngồi xổm trên mặt đất gặm bánh bột ngô khô khốc, người không mang theo thấy người khác ăn ngon chỉ biết nuốt nước miếng.

Diệp Gia hơi động lòng, lách vào nhìn. Không có một ai bán đồ ăn chín. Tình cờ nghe thấy một người tóc quăn râu quai nón đói đến mức xanh mắt nói tiếng phổ thông Đại Yên không quá chuẩn, mua bánh bột ngô của một lão hán bán dê mặt đen ở bên cạnh.

Bánh bột ngô lão hán tự nướng ở nhà, có lẽ mới ra nồi, ngửi thấy mùi khét: "Mười văn tiền một cái, hai cái mười lăm." Vừa mới nghe thấy cái giá này, lỗ tai của Diệp Gia cũng dựng thẳng lên. Ánh mắt của nàng liên tục liếc nhìn chiếc bánh có kích thước tương đương với bánh nướng kia. Kích thước chỉ bằng một nửa cái bánh củ cải sợi. Dám ra giá mười văn. Có lẽ người tóc quăn râu quai nón kia thật sự đóng bụng, can răng một cái rút mười lăm văn ra: "Cho ta hai cái."

Diệp Gia vừa nhìn thấy trái tim lập tức đập thình thịch. Nàng lại đi vòng một vòng, giống như có rất nhiều người mua bánh tạm thời như vậy. Mười văn năm văn, móc ra một cách sảng khoái.

Một trận gió lạnh thổi đến, Diệp Gia run lên vì lạnh. Nàng xoa xoa đôi bàn tay, tráng hán giữ cửa gõ chiêng đồng, hàng rào kéo ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 27



Các tiểu thương vác đồ nối đuôi nhau vào trong. Có người đuổi dê ở cuối cùng, Diệp Gia thoáng nhìn qua thấy dưới người một con dê mẹ sữa căng phồng. Theo sau, há miệng hỏi lão hán chăn dê kia có bán sữa dê không.

Thời đại này, người bình thường sẽ không uống sữa dê, sữa bò. Trong nhà nuôi dê có thể uống mấy lần, nhưng cũng ngại mùi tanh. Không uống nhiều. Người chăn dê lần đầu tiên gặp người không mua dê chỉ mua sữa dê.

Lão hán kia có lẽ có chút huyết thống của người tây vực, mặt đỏ thẫm, đường nét rất sắc: "Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Ngươi cho ta nửa thùng." Diệp Gia biết sữa dê có rất nhiều cách ăn, nhưng nàng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, không biết làm. Mua nhiều qua để cũng hỏng. Không ăn được thịt, uống chút sữa bồi bổ.

"Mười văn tiền!" Lão hán chưa từng bán sữa dê bao giờ, nhưng lần đầu tiên bán, hắn ta lớn gan nói: Ta cho ngươi một thùng.”

"Không cần không cân." Một thùng cũng không uống hết, Diệp Gia chỉ muốn nửa thùng.

"Không mua một thùng, vậy không bán." Lão hán có lẽ nhận ra được Diệp Gia thật sự muốn mua. Thấy hắn ta ra giá mười văn nàng vẫn không đi, nên chắc chắn trong lòng.

Diệp Gia cũng phải so đo mười văn hay năm văn kia. Thái độ ép mua ép bán của lão đầu này quả thực làm cho người ta để ý. Nói chuyện với lão đầu này nửa ngày, nói thẳng nếu ăn quen, từ nay về sau sẽ còn tới mưa. Lão đầu mới nửa tin nửa ngờ đồng ý. Đặt cái chậu gỗ dưới bụng dê mẹ, hắn ta chưa đầy một láy đã vắt được nửa chậu. Diệp Gia ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, thuận miệng hỏi hắn ta muốn mở một gian hàng ở đây cần bao nhiêu tiền.

Lão đầu vừa bận rộn vừa trả lời hai câu. Diệp Gia hỏi nửa ngày cũng biết, chỉ cần trả mười văn là có thể đến mở gian hàng. Vị trí tốt xấu xem vận may, cướp được chỗ nào thì ở chỗ đó, mỗi ngày đổi một chỗ.

Sáu văn tiền đổi hơn nửa chậu sữa dê tươi, Diệp Gia lại đi mua một cái thùng nhỏ: "Ngày mai ngươi còn tới không?”

"Ngày mai không tới, mấy ngày nữa."

Diệp Gia mang theo nửa thùng sữa dê chạy vào trong đám người, đừng nói, xách thì không nặng nhưng xách lâu thì đau tay. Nàng nghĩ lại, lại đi lên trấn một lượt. Nhìn từ đầu đến cuối, đúng là trên trấn không chỉ có một quán ăn. Nhưng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay khoảng ba quán. Tửu quán kia chuyên bán thịt, thịt dê kho, còn có thịt bò kho, Diệp Gia biết thời cổ không được phép ăn trâu, không ngờ một cái tiểu đ**m có bán thịt bò.

Qua hỏi đủ thứ, một cân thịt bò năm mươi văn, một cân thịt dê cũng ba mươi văn. Đắt như thế, tiệm này cũng không bán tệ lắm. Khi Diệp Gia hỏi, hắn ta cũng nói hết thịt, mai tới. Hai quán khác một quán là khách sạn. Khách sạn kiêm bán đồ ăn. Một quán duy nhất chỉ bán đồ ăn, bán bánh và mì. Một cái bánh năm văn tiên, mì mười văn một bát.

Diệp Gia mua cái bánh nếm thử, chỉ là bánh bình thường. Ăn có vị lương thực bình thường, no bụng.

Đi một vòng, trong lòng Diệp Gia đã chắc chắn. Nàng không chậm trễ một chút nào, quay đầu đi đến tiệm thợ rèn tìm thợ rèn cho một cái chảo chiên. Loại đáy phẳng đó là loại chảo chiên lớn được sử dụng để làm bánh bao chiên ở hậu thế. Trong nhà không có bếp tốt lại đi mua một cái.

Sau một hồi tiêu xài, số bạc trong tay nàng chỉ còn mấy đồng tiên. Diệp Gia cũng đủ quyết tâm nên bỏ ra được. Chỉ còn thừa mấy đồng tiên, nàng còn gọi xe bò, kéo sữa dê và bếp về.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 28



Ngồi ở trên xe bò lắc lư ung dung đến cổng chính, Dư thị đang ngồi xổm ở bên cạnh giếng múc nước.

Có lẽ vừa mới dậy không lâu, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ u sầu. Quay đầu nhìn thấy Diệp Gia lại kéo một xe bò về, ném gáo xuống chạy chậm qua. Mới sáng sớm, trong lòng Dư thị đã hối hận hôm qua không nên khóc ngay trước mặt Diệp Gia. Bà ấy thật sự sợ nàng biết được Chu gia không còn đường sống, hoàn toàn ghét Chu gia, chạy tới trận tìm nam nhân kia: "Kiếm được từ đâu về?"

Diệp Gia đang xách sữa dê, nhờ lão hán đánh xe giúp tháo bếp xuống, quay đầu nói với Dư thị cực nhanh về tính toán của mình.

Dư thị nghe vậy trong lòng vừa ngạc nhiên vừa không chắc: "Thật sự có thể làm được sao? Nếu như thua lỗ thì phải làm sao đây?"

Triều định cổ đại coi trọng nông nghiệp chèn ép buôn bán, sĩ nông công thương, thương nhân là địa vị thấp bị xem thường nhất. Dư thị xuất thân nhà quan lại, mặc dù bị lưu đày ba năm, nhưng suy nghĩ sẵn có trong lòng không dễ dàng thay đổi. lúc này bà ấy do dự một là trong lòng để ý đến sự thấp kém của thương nhân. Hai là thức dậy xuất chinh giống như thi nhân than thở, khách đi thương tiếc cố hương. Công việc thương nhân là bấp bênh nhất. Trong lòng bà ấy không chắc.

Nhưng Diệp Gia cũng đã mua bếp về, nồi đang được làm, ba ngày sau là lấy được, tiền công cũng đã trả, bà ấy cũng không thể phản đối. Thì thầm trong lòng Diệp thị không biết giữ bình tình, bà ấy vẫn tới phụ một tay, cùng với Diệp Gia xách bếp trở về nhà.

Diệp Gia không để ý đến vẻ mặt u sầu của Dư thị, nói thẳng ra chuyện mình thiếu tiền mua nguyên liệu nấu ăn.

Dư thị nắm chặt một lượng bạc mới lấy được hôm qua đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, không nỡ. Nhuy Tả Nhi chạy tới từ sau bếp, vừa chạy vừa gọi thẩm nương: "Gà đã cho ăn. Thẩm nương, buổi sáng ăn bánh nhai!"

Xem ra là ăn ngon thật, tiểu hài nhi hôm qua đã được ăn, buổi sáng vẫn còn đang đợi ăn bánh.

Diệp Gia cũng không ép bà ấy lấy, nguyên chủ có rất nhiêu dòng tiền. Mỗi lần cần tiên là bù vào nhà mẹ đẻ. Diệp Gia suy nghĩ phải lên trên trấn bán đồ ăn, từ nay về sau phải chịu khổ. Chợ ngói mở sớm không thể bỏ qua giờ cao điểm. Hai cái nồi và bếp cũng rất nặng, muốn làm ăn phải làm tại chỗ. Di chuyển những thứ này cần có xe. Nhưng mà cũng may Vương gia thôn cách thị trấn không xa, tốn chút sức xách qua cũng được.

Mặc dù chịu khổ chút nhưng so với việc người ta gông gánh, cũng không tính là quá khổ.

Thầm nghĩ Dư thị sẽ không quyết định đồng ý nhanh như vậy, Diệp Gia mang theo sữa dê đi vào bếp. Nếu nàng muốn làm việc thì phải ăn ngon, nếu không sẽ không có sức. Diệp Gia cố ý dùng chút đường, nấu một nồi sữa dê. Từ trong n.g.ự.c móc ra một túi hạnh nhân nhỏ, bỏ vào trong khử mùi tanh. Quay đầu hâm nóng mấy cái bánh bột ngô.

Uống một chén sữa dê nóng lớn vào bụng, Diệp Gia cảm thấy tay chân đông lạnh của mình ấm lên. Rót thêm một chén nữa cho tiểu hài nhi. Cô bé có chút uống không quen, nhưng Diệp Gia bảo cô bé uống, cô bé nghe lời ngoan ngoãn uống. Sau khi uống mấy ngụm, nhỏ giọng nói với Diệp Gia uống rất ngon. Quả nhiên trẻ con thích mùi vị của sữa, đợi Diệp Gia và tiểu hài nhi ăn no, Dư thị không ở trong sân.

Diệp Gia suy nghĩ rồi lại quay vào bếp, rót thêm một chén sữa dê nữa đưa tới đông phòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 29



Vén rèm lên, Dư thị đang ở đông phòng. Chu Cảnh Sâm đang thuyết phục bà ấy đồng ý yêu câu của Diệp Gia, đưa tiền cho nàng.

Dư thị muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chưa hề nói chuyện Diệp Gia kiếm tiên bù vào nhà mẹ đẻ. Ngay từ đầu nhi tử đã không thích Diệp thị, nói xong sợi đời này cũng sẽ không có cháu trai bế.

Diệp Gia nhướng mày, đặt sữa dê vào trong tay Chu Cảnh Sâm: "Uống chút sữa dê, khỏe lại thì làm việc cho ta. Từ nay về sau chuyện nồi và bếp còn phải dựa vào chàng."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Ba ngày sau, Diệp Gia dậy từ sớm, muốn đến tiệm thợ rèn trên trấn cầm chảo chiên và.

Trời vừa rạng sáng, hai ngày này cuối cùng cũng ngừng mưa. Trời vẫn còn lạnh. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh giếng đánh răng súc miệng. Dư thị đi bộ ở bên cạnh không chắc trong lòng. Trong nhà chỉ còn thừa một lượng bạc, đưa hết cho Gia nương, nếu nàng cầm đi cho nhà mẹ đẻ thì phải làm sao đây? Thứ hai không cho nhà mẹ đẻ, chuyện buôn bán này của nàng thật sự có thể làm tiếp được sao? Chạy lên trấn mỗi ngày như thế, là thật sự đi xem giá cả thị trường chứ không phải gặp Trình lão nhị trên trấn sao?

Lo lắng nhưng Dư thị lại không thể mở miệng nói.

Diệp Gia thấy dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi của bà ấy súc miệng một cái, quay đầu gọi bà ấy: "Nương hôm nay nếu như không có việc gì, thì cùng ta lên trấn đi. Chuyện buôn bán này không thể dựa vào một mình ta được, nương đi phụ ta một tay."

Bước chân Dư thị dừng lại, nhìn nàng do dự. Dư thị là quý nữ được dạy dỗ trong gia đình gia giáo, từ nhỏ đã hiểu nữ tử không thể xuất đầu lộ diện. Những ngày lưu vong có thể làm nhiều nhất chính là đi làm việc thêu hoa trong khuê phòng. Tự nhiên bảo bà ấy đến đầu đường bán đồ ăn, bà ấy thật sự có chút không chịu nổi. Nhưng nghĩ lại, cả nhà đều phải uống gió tây bắc, một nửa lão từ nương như bà ấy đâu còn cần quan tâm đến chút đạo lý quy củ ấy?

Cắn răng một cái, bà ấy vội vàng đi vào trong phòng chải đầu. Thay y phục, ăn một chút bánh củ cải sợi với Diệp Gia.

Nhụy Tả Nhi cũng ngoan, từ trước đến nay Dư thị đi ra ngoài làm việc không thể đưa cô bé đi. Cô bé cũng là một bé gái bị nhốt trong nhà. Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, mới hai tuổi rưỡi ba tuổi, bị người ta cho một viên kẹo cũng có thể bị lừa đi. Trước đây không xảy ra việc như vậy là vì may mắn, nhưng trông coi trẻ con không thể xem vận may. Thời hiện đại thông tin phát triển như vậy, trẻ con mất tích còn phải tìm một hai chục năm. Ai biết thâm sơn cùng cốc này có tên lừa đảo nào vào thôn lừa người hay không?

Diệp Gia nắm tay nhỏ của tiểu hài nhi, ném vào trong phòng tam thúc của cô bé, cũng không quan tâm người ngồi trên giường chỉ nói với tiểu hài nhi: "Nhuy Tả Nhi, hôm nay tổ mẫu và thẩm nương đều có chuyện phải làm. Ngươi ngoan ngoãn ở nhà trông coi tam thúc. Thẩm nương trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Tam thúc Chu Cảnh Sâm: "..."

Cái đầu nhỏ của Nhụy Tả Nhi gật liên tục, cực kì ngoan: "Được!"

Dứt lời, Diệp Gai quay đầu nhìn về phía người trên giường.

Bốn mắt nhìn nhau, người trên giường hơi ngửa mặt lên, nghi vấn đợi nàng mở miệng.

Chân của Chu Cảnh Sâm vẫn chưa khỏi, người xưa đã nói, thương cân động cốt một trăm ngày. Hắn không chỉ có thương cân động cốt, sức khỏe còn cực kỳ suy yếu.
 
Back
Top Bottom