Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 830



Hắn ta chẳng quan tâm đến nguyên tắc quân tử không nên can thiệp vào hôn sự của kẻ xấu, âm thâm nghe ngóng hỏi thăm rất nhiều tin tức về Nghiêm gia. Hắn ta sững sờ khi điều tra tất cả ngọn ngành về những chuyện xấu đó của con trai út của Nghiêm gia và bóc trần toàn bộ đến trước mặt Diệp Đệ.

Cứ tưởng rằng phanh phui ra những chuyện bẩn thỉu khiến người khác không chịu nỗi này thì chuyện hôn sự sẽ hủy bỏ. Ai có thể ngờ rằng sau khi đi thực hiện nhiệm vụ lâu như vậy trở về, hôn sự không bị hủy bỏ mà còn định chắc rồi. Dù cho hắn ta đã đánh tiếng nhờ người của Dương gia chú ý nhiều hơn, nhưng cặp phu phụ già Diệp gia trong mắt chỉ biết có tiền đó vẫn đẩy nữ nhi của mình vào lò lửa.

Liễu Nguyên tức giận đến mức khí huyết dâng trào, khi lá thư của Diệp Gia đến chỗ của Chu Cảnh Sâm. Hắn ta đã chủ động xin giây trói giặc đi giúp đỡ Diệp gia giải quyết chuyện này.

Có lời cầu xin của tỷ tỷ ruột, Liễu Nguyên tự cho rằng nhúng tay đi lo chuyện này, hắn ta làm gì cũng đều là chuyện phải làm. Cho nên, hắn ta đã tiết lộ chuyện nhỏ mà con út Nghiêm gia che giấu kín khiến cho dư luận xôn xao. Không chỉ như vậy, để Nghiêm gia không có bản lĩnh thúc ép Diệp gia. Hắn ta đã lật lại gốc gác của Nghiêm gia, tra ra tất cả những điều bẩn thỉu mà gia đình họ đã làm trong nhiều năm qua tập hợp lại, lấy danh nghĩa quan phủ để tịch thu gia sản của Nghiêm gia.

Nhưng có câu nói quân tử dễ giải quyết, tiểu nhân khó đề phòng.

Hắn ta kiên quyết đối phó với Nghiêm gia, Nghiêm Gia lại biết nhà mình sắp bị lật đổ, nên cắn xé triệt để tiền đồ của con trai và con rễ Diệp. Nghiêm gia y vào việc cặp phu phụ già ngu dốt này rất dễ lợi dụng, liên tục dỗ dành lừa gạt cặp phu phụ già dốt đặc cán mai này. Dùng một số thủ đoạn thâm độc, để cặp phu phụ già Diệp gia đồng ý dùng những thủ đoạn hèn hạ để dâng tặng sự trong trắng của nữ nhi.

Chỉ cần hủy đi sự trong trắng, thì Diệp Đệ không ga cũng phải gả.

Đến lúc Liễu Nguyên phát giác được Diệp Đệ bị hạ thuốc và đưa lên giường của con trai út của Nghiêm gia, hắn ta chẳng quan tâm đến thân phận, xông thẳng vào yến tiệc của nhà đó.

Liễu Nguyên tức giận đến đầu óc ong ong, đặc biệt là lúc hắn ta đạp văng cửa lớn. Nhìn thấy tiểu cô nương mà hắn ta thâm thương trộm nhớ l*t s*ch xiêm y bị một gã nam nhân khác ôm trong lòng, suýt chút nữa hắn ta đã một đao c.h.é.m ngang yết hầu của gã đó. Liễu Nguyên gần như là cướp lấy tiểu cô nương từ trong lòng của gã nam nhân đó. Lúc này hắn ta cảm thấy may mắn vì cái đồ chó má đó là một kẻ đồng tính, thuốc vào trong người rồi cũng chưa đụng đến cô nương của hắn ta.

Đã làm thì làm cho trót, Liễu Nguyên đánh gục gã nam nhân từ bên ngoài và ném vào bên trong. Bế tiểu cô nương áo quần rách bươm đang vặn vẹo đi từ hậu viện.

Cũng không biết hai tên phụ mẫu khốn nạn đó đã cho tiểu cô nương uống loại thuốc độc nào. Vốn dĩ hắn ta chỉ bế lấy, nhưng kết quả là còn chưa đi đến cửa của cổng sau, thì Liễu Nguyên đã bị tiểu cô nương dày vỏ đến mức không đi nỗi nữa. Phải biết rằng đây chính là cô nương xuất hiện trong giấc mơ khiến hắn ta không thể nào ngủ được, bây giờ đang trần truông trong lòng của hắn ta. Thân hình đã trưởng thành và rất duyên dáng đang khỏa thân trước mặt anh, hơn nữa cô nương này không ngừng hôn.

Khi một số d*c v*ng của con người bị dồn đến giới hạn, sức mạnh thật sự rất lớn. Diệp Đệ cũng không phải là tiểu cô nương bình thường, nàng ấy có thể làm những công việc nặng nhọc và rất có sức.

Khi Liêu Nguyên bị cô nương này dùng sức kéo xuống đất, bị đè xuống đất, khiến cho quần áo không đủ che thân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 831



Ôm nương này và chạy vọt đến một nơi vắng vẻ không người qua lại trước khi để nàng ấy tùy ý làm bất cứ điều gì với mình đã là sự tỉnh táo cuối cùng của hắn ta.

Liễu Nguyên không biết giấc mộng vô biên này kéo dài bao lâu. Chờ lý trí của hắn ta quay trở lại thì đã là đêm khuya trên đầu ngọn liễu rồi.

Tiểu cô nương thực sự hung dữ, giống như một con sói nhỏ. Thực ra, Liễu Nguyên vẫn luôn yêu thích nữ tử trí thức có phong độ yếu đuối như ngọn liễu trước gió đó, nhưng trên thực tế, trên người Diệp Đệ không có đến phân nửa tiêu chuẩn mà hắn ta đặt ra cho thê tử trước đây. Tiểu cô nương này trông chẳng hề nho nhã chút nào, thậm chí có hơi xinh đẹp sắc bén. Thân hình cũng không nhỏ nhắn xinh xắn, đầy đặn mà lại dẻo dai. Tính cách thì khỏi cần phải nói, tham vọng hừng hực, không có chút duyên dáng của nữ tử. Thậm chí làm chuyện đó cũng rất mãnh liệt, hoàn toàn không hề có chút e thẹn rụt rè của nữ tử. Nhưng Liễu Nguyên lại yêu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt tiểu cô nương này, nằm mơ cũng đều mơ thấy nàng ấy.

Cũng không biết lão già khốn kiếp Diệp gia đó đã cho tiểu cô nương uống bao nhiêu thuốc đó, sau khi kết thúc, toàn thân Liễu Nguyên nổi da gà đến mức không nhìn rõ. Yết hầu bị cắn một dấu răng rất sâu, đến nỗi sau lưng chảy máu. Nhưng hắn ta lại thích, l.i.ế.m dư vị vô tận trên bờ môi.

Tiểu cô nương vui người ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn ta, trên người cũng có chút thảm thương không nỡ nhìn. Liễu Nguyên sờ vào mũi có chút xấu hổ, một khi đã trải qua thì không dừng lại được.

Hắn ta cởi xiêm y cẩn thận quấn tiểu cô nương lại. Liễu Nguyên lợi dụng bóng tối, tránh đám đông đưa nàng ấy trở về Diệp gia. Liễu Nguyên nghĩ, chuyện này mình làm không thỏa đáng. Chờ hắn ta giải quyết Nghiêm gia xong sẽ lập tức cầu thân với Diệp gia.

Kết quả là mới giải quyết xong chuyện của Nghiêm gia, bên phía Tây An Đô Hộ phủ xảy ra rối loạn. Hắn ta muốn cầu thân nhưng không có thời gian, chỉ có thể cầu xin Chu Cảnh Sâm chuyển lời đến Diệp gia. Chờ hắn ta giải quyết xong rắc rồi sẽ trở về thành thân.

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn vẻ mặt bất thường của hắn ta, nhưng có một số chuyện đã làm thì phải thừa nhận. Liễu Nguyên ngẩng đầu để Chu Cảnh Sâm tùy ý đ.ấ.m hắn ta mấy đấm.

"Cút" Chu Cảnh Sâm không ngờ tên khốn Liễu Nguyên này lại là trâu già gặm cỏ non, Diệp Đệ mới chừng đó tuổi mà cũng không biết xấu hổ ngồi chờ chuyện mất mặt! Trong lòng tức giận, nhưng cũng biết rằng Liễu Nguyên nếu nói lấy chắc chắn hắn ta sẽ không đối xử tệ bạc, nên làm mặt lạnh đuổi hắn ta ra ngoài."Tốt nhất xung quanh ngươi không nên có những thứ bẩn thỉu như vậy, để ta tra ra được thì đừng trách ta không niệm tình."

Liễu Nguyên cười hi hi: "Đương nhiên, ngươi tin tưởng gia phong của Liễu gia ta là được."

Chu Cảnh Sâm đã đồng ý chuyển lời đương nhiên sẽ làm được. Ngoài những lời này ra, Chu Cảnh Sâm còn hung hăng đe dọa cặp phu phụ già Diệp gia. Mặc dù Chu Cảnh Sâm không thân thiết lắm với đệ muội Diệp Đệ này, nhưng cũng biết Diệp Gia rất yêu thương người muội muội này. Việc cặp phu phụ già Diệp gia chà đạp người ta như vậy quả thực là không thể chấp nhận được. Đương nhiên Chu Cảnh Sâm cũng biết rằng có một số người đần độn dốt nát, nói hơn nói thiết với bọn họ chỉ vô ích thôi. Hắn trực tiếp phủ chuyện này lên trên thanh quan của tam huynh đệ Diệp Thanh Sơn Diệp Thanh Hà, quả nhiên Diệp Gia nhanh chóng trở nên thành thật.

Nhưng mọi chuyện đã được tính toán kỹ lưỡng, nhưng không ai ngờ tới hành vi của Diệp Đệ. Trong một đêm khuya Diệp Đệ lặng lẽ biến mất khỏi Luân Đài.

Chuyện Diệp Đệ rời đi, ngoại trừ Diệp Gia nhận được thư ra thì không ai biết nàng ấy đã đi đâu.

Trên thực tế, thuốc Diệp Đệ uống quả thực có phần quá nặng. Nàng ấy ngủ thiếp đi hai ngày mới tỉnh dậy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 832



Dù cho nàng ấy không biết gì, nhìn thấy tình trạng trên cơ thể của mình và sự đau đớn ở nơi nào đó sắp xé nát nàng ấy. Nàng ấy cũng biết rõ rằng mình đã mất đi sự trong trắng. Nhưng về việc mất đi sự trong trắng như thế nào, cùng với ai, nàng ấy không hề có chút ấn tượng nào. Nhưng sau khi phát hiện ra điều này, Diệp Đệ nhốt mình trong phòng mấy ngày rồi quyết định bỏ đi.

Không giống như Diệp Viện, sẽ không vì chuyện mất đi sự trong trắng mà cảm thấy cuộc đời mình bị hủy hoại. Giống như tỷ tỷ đã từng nói, sự trong trắng của các cô nương không bao giờ do người thứ ba quyết định. Cho dù gặp phải loại chuyện này cũng không cần phải xấu hổ, chỉ người trong lòng có ác ý mới cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, phụ mẫu Diệp gia chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ loại chuyện này, nếu không muốn gả cho tên khốn Nghiêm gia, thì nàng ấy chỉ có thể tự mình trốn thoát.

Diệp Đệ biết rằng Bắc Đình dù có trốn ở đâu cũng không thể trốn được cặp phụ mẫu đó, cho nên nàng ta quyết định tìm một nơi không có ai quen biết nàng ấy để bắt đầu lại từ đầu. Nàng vẫn còn giữ một số ngân lượng trên người, cũng đã học được kỹ năng nấu nướng, chỉ cần nàng ấy chịu được gian khổ, tương lai chắc chắn có thể vượt qua khó khăn chào đón cuộc sống tốt đẹp!

Ôm ấp niềm tin này, Diệp Đệ đi xuống phía Nam theo một thương đội.

Trên đường đi, Diệp Đệ gặp nhiều người và nhiều khung cảnh khác nhau. Lúc đó mới biết rằng Bắc Đình nhỏ bé thế nào, thế giới bên ngoài lại rộng lớn bao nhiêu. Diệp Đệ đi theo thương đội, nếm thử rất nhiều món ngon từ các nơi khác nhau, đồng thời cũng học nấu được một số món. Đúng như những gì tỷ tỷ từng nói, nàng ấy rất có tài nấu nướng trời ban, nàng ấy dám nghĩ, cũng dám làm. Dựa vào những kiến thức này, thông hiểu mọi thứ có thể sáng tạo ra rất nhiều món ăn mới.

Diệp Đệ tràn đầy tự tin, nghĩ rằng dựa vào năng lực này, sớm muộn gì cũng có ngày nàng ấy có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Nhưng có đôi khi những điều trong mơ rất đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại không dễ dàng như vậy. Sau khi Diệp Đệ tách khỏi thương đội, nàng ấy bắt đầu một thân một mình, ai có thể ngờ rằng một cặp phu thê nhìn vào rất hiền lành tốt bụng lại là đồ lừa đảo và cướp bóc. Bọn họ nghe nói nàng ấy là góa phụ, nhà nương và nhà phu quân đều c.h.ế.t hết thì không những không xót xa thương mà còn nhân cơ hội nảy lên tâm địa xấu xa. Bọn họ cướp tay nãi của nàng ấy, đánh nàng ấy bất tỉnh rồi rất xuống nước.

Diệp Đệ sống sót trong gang tấc nhờ khâu bạc vào xiêm y, cẩn thận đi đến Huệ Châu, tìm đến quan phủ kêu oan. Ai có thể ngờ rằng người thì ở trong căn nhà dột nát mưa mấy đêm liền, nàng ấy cho rằng tìm quan phủ thì có thể được cứu, ai ngờ ngược lại vì vậy mà dính phải rắc rối lớn. Quan phủ ở đây hoàn toàn khác với quan phủ Quách Hoài, cũng khác với những binh lính đóng quân ở đó. Quan thương bọn họ cấu kết lẫn nhau, gặm nhấm m.á.u chó của dân chúng lê dân.

Vốn dĩ nghĩ rằng tự mình cố gắng vương lên, nhưng cuối cùng là có chút liều lĩnh. Diệp Đệ vốn định nghiến răng gánh vác một mình, nhưng khi nàng ấy biết mình đã trốn thoát gần hết Đại Yên mà kết cục vẫn giống như trước đây, đột nhiên cảm thấy cuộc đời không còn hy vọng gì nữa. Trằn trọc băn khoăn, nuốt vô số nước mắt vào lòng, nàng đã cảm thấy sợ và viết thư cho tỷ tỷ. Cả gia đình nhiêu người như thế, nhưng cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể cứu được nàng ấy.

Lúc gửi bức thư này đi, Diệp Đệ không đặt nhiều hy vọng vào đó cho lắm, bởi vì đã xa quá rồi, nàng ấy không biết may mắn của mình có thể bảo vệ mình được bao lâu. Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc lưới rách cá chết, nhưng chính là trời cao chiếu cố đến nàng ấy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 833



Tỷ tỷ nhận được thư của nàng ấy, hơn nữa không quản đường xá xa xôi đến cứu nàng ấy.

Không ai có thể biết được chuyện này có ảnh hưởng lớn như thế nào với Diệp Đệ, khi Diệp Đệ nhìn thấy Diệp Gia lao đến với ánh mắt mệt mỏi bụi đường gió, nàng ấy cảm thấy dù xương cốt có gấy nát cũng không hề gì. Chỉ cần tỷ tỷ còn ở đây, nàng ấy vẫn có thể đứng lên được. Từ trước đến nay Diệp Đệ cũng không yếu đuối, Diệp Gia đã cho nàng ấy dũng khí để đứng lên, nàng ấy đã phấn chấn lại được sau mấy ngày tinh thần chán nản, giống như những gì tỷ tỷ đã nói, bị thua thiệt thì đòi lại là được.

Trong thời gian nàng ấy ở trong nhà tên súc sinh này, tuy bị lão súc sinh lợi dụng nhưng cũng không thua thiệt cho lắm. Chủ yếu chính là số ngân lượng mà bản thân vất vả khổ cực kiếm được đó, đã bị cặp phu thê ăn cắp đó cướp đi một nửa. Hễ nghĩ đến mình đã nấu cho Liễu Nguyên biết bao nhiêu là bữa cơm để dành dụm được số tiên đó, thì trong lòng lại rướm máu.

"Muội nói với Liễu Nguyên đi." Diệp Gia tranh thủ thời gian dạy dỗ nàng ấy: "Để hắn ta lấy lại số bạc đã mất về cho muội."

Diệp Đệ cảm thấy lời nói của tỷ tỷ có chút kỳ lạ, nhưng từ trước đến nay tỷ tỷ chưa bao giờ nói những lời dư thừa. Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Đệ thật sự nghe theo lời Diệp Gia đi quấn lấy Liễu Nguyên, để hắn ta cho mình kiếm tiền.

Liễu Nguyên đôi mắt nặng trĩu nhìn chằm vào tiểu cô nương nhìn thấy mình hoàn toàn không ngượng ngùng xấu hổ, trong lòng có một dự cảm không lành.

Tiểu cô nương này chắc sẽ không... không để chuyện đó trong lòng đâu nhỉ?

Liễu Nguyên nhanh chóng phát hiện ra một sự thật đáng buồn.

Diệp Đệ không chỉ không không quan tâm đến chuyện đó mà thậm chí nàng ấy còn không nhớ rằng hắn ta chính là người triền miên với nàng ấy ngày hôm đó.

Điều này suýt chút nữa khiến Liễu Nguyên nhồi máu, nếu không phải do công tử thế gia phải rụt rè thì hắn ta thực sự muốn lao đến trước mặt Diệp Đệ để nói cho nàng ấy biết. Hắn ta chưa kịp thực hiện suy nghĩ này thì đã bị Diệp Gia ấn c.h.ế.t ở trong nôi rồi. Không biết là Diệp Gia cố ý đánh hắn ta hay sao, nhưng trước mặt hắn ta lại hỏi Diệp Đệ rằng nàng ấy có ý định kết hôn không. Nhưng tiểu cô nương này cũng lắc đầu một cách lưu loát, dứt khoát giống như chị của nàng ấy.

"Lập gia đình làm cái gì? Là do tay tôi kẹp tiền hay do thiếu kiên nhẫn với cuộc sống?" Có lẽ là Diệp Đệ cảm thấy hơi áy náy khi trước đó nói rằng không tính lập gia đình. Bây giờ nàng ấy thật sự không có suy nghĩ muốn lập gia đình. Thế giới tối đen, đàn ông vừa m.á.u lạnh vừa ích kỷ: "Nếu tỷ không chê ta thì ta sẽ ở với tỷ."

Đương nhiên là Diệp Gia không chê rồi, nàng mỉm cười và xoa đầu nàng ấy: "Ngươi muốn thế nào thì thế đó, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi." Một người dám nói, một người dám nghe. Diệp Đệ cũng cực kỳ gan, nàng ấy không chỉ dám nghe mà nàng ấy còn dám làm.

Những năm sau đó, thế lực của Chu gia càng ngày càng lớn mạnh, vị trí đứng của Chu Cảnh Sâm càng ngày càng cao. Những người muốn cưới Diệp Đệ làm vợ có thể xếp hàng từ Bắc Đình tới Yến Kinh, trong đó còn có con cháu của một vài gia tộc lớn. Đẹp trai có, tài năng có, không thể đếm hết được. Diệp Đệ cũng không hề động lòng. Đương nhiên, trong đó còn có bút tích của Liễu Nguyên. Cười chết, cô nương mà hắn ta để mắt suốt từ Bắc Đình vậy mà có ai lại chán sống đến mức muốn động vào người trên đầu quả tim của hắn ta vậy?

Ngày nào Chu Cảnh Sâm và đám bạn cũng được xem chuyện người, ánh mắt chế nhạo của bọn họ khiến Liễu Nguyên trở nên tức giận.

"Tiểu nha đầu kia vẫn còn chưa nhận ra" Liễu Nguyên sợ rằng có ngày mình sẽ tức c.h.ế.t nên chỉ có thể an ủi bản thân rằng "Chờ nàng ấy nhận ra là tốt rồi. Ngôi chôm hổm nhiều năm như vậy rồi, không ai nhấc lên được cả... "
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 834



Không ai nhấc lên được cả, rễ của nó đã cắm sâu đến mức không ai có thể nhấc nó lên cả

Liễu Nguyên vốn muốn kiên nhẫn chờ Diệp Đệ nhận ra, nhưng ai ngờ rằng chờ từ năm này sang năm khác, con trai của Chu Cảnh Sâm cũng đã đăng cơ rồi. Những người anh em xung quanh hắn ta lần lượt lập gia thành nghiệp, con cái cũng đã thành đạt rồi, nhưng tiểu cô nương Diệp Đệ vẫn không hề có động tĩnh nào. Nha đầu này vừa có thân phận quận chúa vừa lao vào vòng xoáy kiếm tiền. Dù cho hắn ta nhìn đến lé mắt thì ánh mắt quyến rũ của anh ta cũng không chạm tới trái tim của tiểu nha đầu.

Đến khi hắn ta gần ba mươi tuổi thì bên ngoài cũng bắt đầu loan truyền tin hắn ta bất lực, cuối cùng Liễu Nguyên cũng không nhịn được nữa. Hắn ta chọn cách làm rõ với nha đầu Diệp Đệ. Bị đánh hay bị chửi thì đều chấp nhận, nếu không làm rõ thì đến lúc hắn ta già, hắn ta c.h.ế.t thì cũng sẽ không có cơ hội.

Một ngày nọ, nhân lúc tiểu nha đầu vui vẻ do vừa khai trương tửu lâu. Nhân lúc Diệp Đệ uống đến mức say khướt mà hắn ta quang minh chính dìu nàng ấy vào phòng của nàng ấy.

Tiểu nha đầu này học hết cái tốt cái xấu của Bắc Ninh Vương, học được cách không coi trọng đàn ông, cũng học được cách uống rượu, học được cách khai trương tửu lâu. Liễu Nguyên vừa xót xa vừa ôm người đặt lên trên giường, rồi quay đầu đi ra ngoài ra lệnh cho nha hoàn của nàng ấy một cách tự tin.

Nha hoàn của Diệp Đệ cũng bị dáng vẻ tự tin của Liễu Nguyên dọa sự. Kêu cái gì làm cái đó trong sự sửng sốt. Chờ đến khi bình tĩnh lại, nhận ra có gì đó không đúng thì cửa phòng đã được đóng chặt lại rồi. Tâm trạng của nha hoàn bất an, nghĩ rằng dù sao thì Liễu quốc công cũng là quốc công nhất phẩm, cũng là trọng thần trong triều. Muốn kiểu phụ nữ nào mà không có? Nhiều năm nay đều không vợ không thiếp, vị quan lớn mà người dân ở Yến Kinh đều nghĩ rằng bất lực nay lại khẽ buông xuôi trái tim của mình.

Cho dù Liễu đại nhân muốn làm gì quân chúa thì cũng không làm được. Hơn nữa, quận chúa chính là dì ruột của đương kim bệ hạ. Trừ khi Liễu đại nhân muốn chết, nếu không thì chắc chắn sẽ không dám làm gì quận chúa, cho nên nàng ta nghe lời đi pha trà giải rượu.

Nha hoàn nghĩ cũng đúng, quả thật Liễu Nguyên sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm gì Diệp Đệ cả, nhưng không có nghĩa là Diệp Đệ sẽ không làm gì Liễu Nguyên!

Từ khi Diệp Đệ trở thành thiếu nữ cho đến giờ, bên cạnh chỉ xuất hiện duy nhất một người đàn ông là Liễu Nguyên. Mặc dù ý định kết hôn của nàng ấy đã bị dập tắt từ lâu, nhưng không có nghĩa là thật sự không cảm thấy hứng thú. Nếu như thật sự không cảm thấy hứng thú thì sẽ không có tương tác nhiều như vậy. Bình thường bận rộn thì đương nhiên là Diệp Đệ sẽ không muốn, nhưng khi say thì không phải là nàng ấy muốn làm gì thì làm sao? Nàng được Diệp Gia nuôi nấng nhiều năm như thế, nuôi đến mức tự tin nên đương nhiên làm dám làm!

Lưu Nguyên vừa xoay người vắt khăn thì người nằm trên giường lập tức quấn lấy hắn ta như dây leo. Vốn di bình thường nàng ấy cũng rất đẹp rồi, dáng người đầy đặn và cân đối, cao hơn phụ nữ bình thường nhiều. Tay dài chân dài quấn quanh người hắn ta, nếu như Liễu Nguyên nếu không muốn làm nàng ấy bị thương thì không thể hất ra được.

Liễu Nguyên muốn làm tổn thương nàng ấy sao?

Cười c.h.ế.t mất, hắn ta giống như chó hoang nhìn thịt xương nhiều năm như vậy, đã đưa lên miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới hất ra.

Ở tuổi này, Lưu Nguyên cảm thấy rằng mình không còn rụt rè và coi trọng phẩm hạnh của công tử thế gia nữa. Vì thế nên khi chạm vào đôi môi thơm ngát của Diệp Đệ, hắn ta lập tức bị kéo xuống giường mà không thèm phản kháng chút nào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 835



Hắn ta đã nhìn chằm chằm như hổ biết bao nhiêu năm, Lưu Nguyên c** q**n áo, ném quần áo và liêm sỉ xuống đất trả lại cho tổ tiên. Ước gì có thể trút hết sự tức giận bao nhiêu năm qua lên người tiểu cô nương này.

Nha hoàn bị lừa gạt quay lại cùng với canh giải rượu nóng hổi, nhưng mỗi âm thanh trong căn phòng lại có thể đốt cháy nàng ta ngay tại chỗ.

Đứng bên ngoài hồi lâu, nha hoàn làm rớt bát trà xuống đất.

Kết quả là nàng ta vừa mới lao ra ngoài hành lang, vừa ngước mắt lên nhìn thì gặp phải Nhiếp chính vương tiên nhân. Nhiếp Chính Vương đi theo Bắc Ninh Vương đến đây để chúc mừng, lúc này lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sáng ngời của hắn ta như nhìn vào một hành lang sâu thẳm, nha hoàn lập tức tỉnh táo giống như vừa mới bị dội một gáo nước lạnh. Nha hoàn lâm bầm báo cáo lại chuyện lúc nấy Lưu Nguyên vừa bước vào phòng của Diệp Đệ.

Chu Cảnh Sâm bảo nàng ta đuổi hết tất cả những người trên lầu: "Không ai được phép lên lầu."

Khí thế ép người, não cô gái giống như lập tức bị úng nước. Chỉ nhớ rằng phải tuân theo mệnh lệnh: "Vâng."

Lúc này, hai người ở trong phòng đang gây ồn ào đến mức long trời lở đất đã quên mất thế giới bên ngoài, quấn quýt với nhau cho đến chết. Diệp Đệ vô tình đè Liễu Nguyên, hôn lên khóe môi hắn ta, cười lạnh: "Coi thường cô gái nông thôn? Xem thường cô gái thôn quê? A, không phải là ngươi đã bị bản công chúa đè rồi sao."

Ánh nến đung đưa giống như được phủ thêm lụa mềm mờ ám, khiến trái tim người ta hoảng loạn. Pháo hoa nổ tung trong đầu Lưu Nguyên, hoàn toàn không biết rằng tiểu cô nương đang lẩm bẩm nói ai.

Hai người làm âm ï đến mức này, cho dù có uống rượu mạnh đến mức nào thì cũng không thể xóa ký ức được. Ngày hôm sau, Diệp Đệ muốn quên nhưng lại không thể quên được tất cả những gì nàng ấy đã làm tối qua. Có lẽ do lần trước Liễu Nguyên bị tổn thất do bị vứt bỏ cho nên lân này hắn ta cố ý từ chối, dám ngủ trong phòng Diệp Đệ đến sáng, nằm trên ghế giường nhỏ sống c.h.ế.t không chịu dậy.

Sáng nay hắn ta không phải lên triều nên chỉ nằm trên giường nhỏ chờ Diệp Đệ giải thích.

"Đừng nói xạo, một người đàn ông lớn như ngươi mà lại không thể thoát khỏi ta sao?"

Diệp Đệ không tin, mặc dù bây giờ Lưu Nguyên là văn thần nhưng trước đó hắn ta lại là tướng quân. Võ nghệ của người đàn ông này cực kì cao cường. Mặc dù sức của nàng ấy mạnh hơn những người phụ nữ bình thường nhưng nàng ấy vẫn không thể thoát khỏi Lưu Nguyên. Mặc dù hơi xấu hổ khi uống rượu mà lại không mất trí nhớ, nhưng Diệp De không biết rằng sau khi uống rượu thì mình lại có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng lúc này cô không thể hèn nhát được.

Lưu Nguyên lập tức lộ ra vẻ mặt tủi thân, gương mặt như bị lừa gạt nhưng không thể giải oan: "Lại nữa sao? Lần trước trước đã đối xử với ta như vậy, lân này cũng đối xử với ta như vậy nữa sao."

Bây giờ chuyện đã đến nước này, đương nhiên là Lưu Nguyên không thể bỏ lỡ cơ hội. Lần trước hắn ta đã quá quân tử, khiến cho nha đầu này thừa cơ trốn mất. Lưu Nguyên vừa cảm thấy tủi thân, vừa kể lại chuyện không có tình người mà lần trước Diệp Đệ đã làm với mình một cách sinh động. Kể rằng thuốc lần trước Diệp Đệ trúng mạnh như thế nào, nếu nàng ấy phản khán lại thì hậu quả sẽ như thế nào.

Vừa nói, hắn ta vừa nâng cằm lên cho nàng ấy xem trái cổ của mình.

Có một vết cắn màu trắng nhạt rất rõ ràng trên trái cổ của hắn ta.

"Nếu ta không đồng ý với ngươi" Lưu Nguyên nói, giống như một cô nương bị ép làm kỹ nữ: "Ngươi sẽ cắn c.h.ế.t ta ngay tại chỗ."

Lúc đầu Diệp Đệ vẫn còn bán tín bán nghi, nhìn về trái cổ của hắn ta một cách nghi ngờ. Không thể không nói, năm đó Diệp Đệ đã cắn hắn ta rất mạnh, xung quanh trái cổ của hắn ta vẫn còn dấu răng nhạt. Mặc dù không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn thấy nó.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 836



Dường như có điều gì đó lóe lên trong đầu nàng ấy nhưng mà nàng ấy vẫn không tin: "... Cái này là do ta cắn à?"

"Không phải ngươi thì còn có thể là ai?" Liễu Nguyên tố cáo nàng ấy: "Ta có ý tốt tới cứu nàng, nhưng nàng lại lột hết sạch quần áo của ta."

Diệp Đệ đỏ hết cả mặt. Lúc đó nàng ấy hơi để ý Lưu Nguyên, có lẽ do đầu óc nàng ấy hồ đồ nên đã làm ra chuyện như vậy. Diệp Đệ cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng, thành thật mà nói thì mấy năm nay trong giấc mơ của nàng ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt của Liễu Nguyên. Nhưng phần lớn những giấc mơ đó đều rất khó coi nên khiến cô cảm thấy rằng mình bị Lưu Nguyên ám ảnh. Nên sau khi tỉnh dậy cũng không muốn gặp anh lắm.

Trong phòng tạm thời yên tĩnh, mùi tanh của t.i.n.h d.ị.c.h xộc thẳng vào chóp mũi của cả hai.

Im lặng hồi lâu, Diệp Đệ hỏi hắn ta: "Ngươi muốn thế nào?”

Trong mắt Liễu Nguyên lóe lên một ánh sáng mờ, vẻ tủi thân trên mặt không hề giảm bớt, hắn ta cố ý di chuyển một chút, để lộ những vết sẹo trên lưng ra. Thực ra người này có một làn da trắng, mặc dù không mịn màng như phụ nữ nhưng chắc chắn được gọi là trắng nõn. Một vài vết sẹo nhìn rất rõ ràng, mấy năm nay Diệp Đệ lo kiếm tiền. Đừng nhìn vào vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng, thực ra bàn tay của nàng ấy hơi thô ráp. Bàn tay lớn nên để lại những dấu vết cũng là chuyện hiển nhiên.

Hắn ta han thở một lúc rồi liếc nhìn nàng ấy: "Đương nhiên là phải có trách nhiệm với ta. Mấy năm qua ta vẫn là một hoàng hoa đại công tử."

Diệp Đệ: "... Chậc! Ngươi là đồ bất lực!

Trên thực tế, Diệp Đệ là người biết rõ hắn ta có bất lực không hơn ai hết. Nhưng yêu cầu nàng ấy bịt mũi thừa nhận thì nàng ấy cũng không vui. Nhiêu năm như vậy, nàng ấy sẽ luôn nhớ kỹ cái đánh vào lòng tự trọng mà nàng ấy đã nhận được khi mới yêu.

Sau khi nhìn hắn ta một lúc lâu, Diệp Đệ quyết định học theo chị gái mình, chuyện gì không muốn giải quyết ngay thì lừa gạt cho qua chuyện.

Đi theo bên cạnh Diệp Gia nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng phí, nàng ấy đã biết được tỷ tỷ của mình đã lừa gạt tỷ phu như thế nào. Cũng coi như là Liễu Nguyên bị lừa bởi sự lóng ngóng của Diệp Đệ. Mặc dù nàng ấy không giỏi kinh doanh bằng Diệp Gia nhưng nàng ấy đã học được một số kỹ năng sau khi vấp ngã trong nhiêu năm. Nàng ấy xây dựng tửu lâu từng chút một, tất cả đều là công sức của Diệp Đệ. Sau khi tình một đêm với Lưu Nguyên mà không có thai nên Diệp Đệ cũng yên tâm, nàng ấy tập trung vào sự nghiệp của mình.

Không thể không nói, quả thật có rất nhiêu chuyện thuận lợi hơn nhiều với thân phận quận chúa. Những tình huống giống như ở Huệ Châu không bao giờ xảy ra nữa, cũng không có ai ở Yến Kinh dám bắt nạt nàng ấy. Sau nhiều năm như vậy, công việc kinh doanh tửu lâu lớn mà Diệp Đệ mong ước hằng đêm ngày càng phát đạt.

Mặc dù kỹ năng lừa gạt của nàng ấy còn hơn cả Diệp Giai nhưng mà Lưu Nguyên cũng không dễ bị lừa như vậy.

Mặc dù Lưu Nguyên không có được danh chính cung, nhưng hắn ta có quyền lời được tự do ra vào phủ quận chúa và phòng của Diệp Đệ. Liễu Nguyên đã ba mươi tuổi, Diệp Đệ cũng đã ở cái tuổi gái già lỡ thì. Mặc dù nhiều người ở Yến Kinh tỏ vẻ quan tâm nàng ấy nhưng dần dân cũng không có ai thật lòng cầu cười nàng ấy cả. Diệp Đệ thấy và hiểu được nên cũng vui vẻ tùy ý Liễu Nguyên xuất hiện.

Chuyện giường chiếu xảy ra một lần hai lần, huống chỉ tính cách của hai người lại cực kì thoải mái. Nó thường xảy ra khi lần đầu tiên nếm được vị ngọt. Diệp Đệ không ngờ rằng nàng ấy mới vui vẻ chưa được bao lâu thì bụng nàng ấy bắt đầu có động tĩnh.

"Không thể nào, không thể nào!" Mặc dù không có uống thuốc nhưng hai người vẫn chú ý tới, vậy mà vẫn có thai.

Bụng của Diệp Đệ càng ngày càng lớn, Liễu Nguyên vui mừng đến mức gân như phát điên. Nhưng hắn ta cũng nhận ra một điều, nếu để Diệp Đệ lấy chồng khi mang thai thì chắc chắn nàng ấy sẽ trở thành trò cười ở Yến Kinh. Nên hắn ta đã sử dụng một vài thủ đoạn để khiến Diệp Đệ dừng công việc kinh doanh hiện tại và rời khỏi Yến Kinh một thời gian. Theo kế hoạch thì cả hai sẽ kết hôn ngay sau khi đứa trẻ chào đời. Ai biết tiểu cô nương Diệp Đệ sau khi sinh con xong lại quay mặt đi?

Liễu Nguyên:???

Liễu Nguyên không hiểu, Liễu Nguyên cực kì tức giận!

Bắp cải trắng mà hắn ta luôn luôn trông coi trong nhiều năm như vậy, ngay cả bắp cải trắng nhỏ cũng đã lớn lên mà có ngày lại bị người ta cắt bỏ mất là sao chứ? Không biết nha đầu c.h.ế.t tiệt này ở bên ngoài học học được vẻ phóng túng từ ai mà lại thực sự nảy ra ý tưởng nuôi một mình! Nàng ấy không chỉ nuôi mà còn giấu người ở trong phủ! Thậm chí còn giấu bảy tám lân! Suýt chút nữa là Liễu Nguyên chỉ vào mũi Diệp Đệ mắng nàng là Trần Thế Mỹ ngay tại chỗ!

Diệp Đệ ôm đứa con trai mập mạp như được đúc ra từ một khuôn với Liễu Nguyên, đứa nhỏ mà mình mang thai chín tháng mười ngày sinh ra lại có cảm giác như một người tham gia nên tâm trạng cực kì khó chịu. Ngày nào cũng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như hoa của Liễu Nguyên thì sao tâm trạng nàng ấy tốt được chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ấy không muốn Liễu Nguyên đạt được dễ dàng như vậy. Nàng ấy ôm đứa trẻ rồi dẫn đầu đám học trò mới vào tửu lâu.

Liễu Nguyên cực kì tức giận! Không muốn làm tổn thương ai nhưng cũng không dám lấy thanh danh của Diệp Đệ ra đùa giỡn, tức giận nên viết một tờ tố cáo để bẩm báo tỷ tỷ và tỷ phu anh rể. Nha đầu này am con trai lên mặt với ta! Tỷ tỷ, tỷ phu hãy giải quyết dùm ta nhé!

Đọc thư xong, Diệp Gia cười tum tỉm viết lại cho hắn ta, nàng cười c.h.ế.t mất, ngươi trưởng thành rồi mà còn méc người lớn, đáng đời lắm.
 
Back
Top Bottom