Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 770



Chờ Dương Thành Liệt phát hiện có điều gì đó không ổn thì mọi chuyện đã rồi, thế là Dương Thành Liệt bị ép lên Lương Sơn*.

(*) 逼上梁山 (Bức thượng Lương Sơn): tức nước vỡ bờ; cùng quá hoá liều; buộc phải chống lại; bất đắc dĩ phải làm. (Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó.)

"Thế tử phi nương nương, việc này là tiểu nhi ngu dốt, bị người ta lừa làm việc lung tung."

Dương gia lão thái gia quỳ trên đất dập đầu một cái, nước mắt nước mũi ròng ròng nói: "Thành Liệt không có ý phản bội, nhưng bị người ta lấy tính mạng phụ nữ và trẻ em trong nhà ra uy h.i.ế.p mới bị buộc bất đắc dĩ. Kính xin Thế tử phi nương nương xem xét tha cho hắn một mạng.”

Dương gia tự ôm tội danh vào người? Lông mày Diệp Gia không khỏi nhướng lên. Lời nói của họ ngược lại không mưu mà hợp với kết quả thẩm vấn của Ba Trát Đồ.

"Con trai của Dương Thành Cương là ai?"

Cả nhà Dương gia quỳ gối trước cửa cầu tình, toàn là người già, phụ nữ và trẻ em, không thấy thiếu niên nào cả.

Hỏi tới việc này, sống mũi Dương lão gia tử cay cay, nước mắt lại chực rơi. Tuy nói vì một người ngu xuẩn mà tai họa cả nhà, nhưng suy cho cùng vấn là cháu ruột: "Dũng nhi đã bị người nọ mang đi. Nói là mọi chuyện xong xuôi sẽ thả về, bây giờ không biết sống hay chết."

Diệp Gia cau mày, trâm ngâm một lát rồi sai người đưa Dương gia về.

Không cần biết Dương Thành Liệt chủ động hay bị động tham dự chuyện này, bị Ba Trát Đồ bắt được đã chứng tỏ ông ta không vô tội. Bất kể là thủ phạm chính hay là tòng phạm, đều phải bị trừng phạt. Điều Diệp Gia quan tâm hơn cả là người bên cạnh mà ông ta nói.

Diệp Gia xưa này không thích có người kè kè bên cạnh, nàng đi đi vê về một mình quen rồi, cùng lắm là mang theo mấy nha hoàn để bảo vệ an nguy của mình. Cũng vì thói quen của bản thân nàng nên trừ nữ quyến tay không tấc sắt, trong Chu gia thật ra rất vắng người. Tiếp theo, Dương gia ở Luân Đài, người có thể tiếp xúc với con cháu Dương gia tất nhiên cũng ở Luân Đài. Nói như vậy, phạm vi khoanh vùng chợt quá rộng.

Chu gia xảy ra chuyện, không biết bên Chu Cảnh Sâm đã nhận được tin tức chưa.

Diệp Gia đang nghĩ đến việc nhờ người đi điều tra từ phương diện cửa hàng. Tuy nàng không tham dự vào chuyện quân doanh được, nhưng nàng có thể sai người đi Luân Đài nghe ngóng tình hình. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Gia gửi một phong thư cho đám người Viên Xuân Sinh. Nhờ người để mắt tới Luân Đài.

Đang lúc Diệp Gia bí mật điều tra Dương gia qua lại với ai, cuối tháng 10, Trình Phong đại diện Trình gia đến thăm nhà.

Chu gia và Trình gia hợp tác được ba năm, bây giờ vừa lúc là năm thứ ba. Địa vị của Chu gia đã có sự thay đổi đáng kể, nghiễm nhiên là chủ nhân của Bắc Đình thậm chí là Đại Yến, Trình gia sẽ tiếp tục kéo dài lần hợp tác này dù không thu được bất cứ lợi ích nào. Năm nay lễ ra phải đàm phán gia hạn hợp đồng cho năm tới, nhưng vì người Ô Hoàn đánh lén nên bị gác lại. Trình gia nghe tin Diệp Gia về trấn Đông Hương thì lập tức cho người đến Chu gia gia hạn hợp đồng.

Trình Phong được quản gia dẫn vào phòng khách, Diệp Gia dỗ Tiểu Thuật Bạch ngủ xong rồi thay quần áo đi thương lượng với cậu ta.

Khi người Ô Hoàn rút khỏi Tây Vực, con đường buôn bán này được khôi phục. Trình gia có tâm gửi tiền cho Chu gia, việc gia hạn hợp đồng đương nhiên là nhằm mục đích giao hảo nên đương nhiên họ sẽ đồng ý dù bất cứ yêu cầu nào. Cuộc đàm phán diễn ra vô cùng thuận lợi, Diệp Gia không có ý vắt kiệt lợi ích của người ta. Riêng việc đánh Ô Hoàn hay chống Đột Quyết, người Trình gia đã cống hiến rất nhiều rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 771



Diệp Gia không phải người tham lam, lợi ích nên cho vẫn sẽ cho Trình gia.

Trình Phong ngồi đối diện, đôi mắt sắc bén như tuyết ưng bay lượn trên bình nguyên, chăm chú nhìn Diệp Gia không chớp mắt.

Diệp Gia nhíu mày, không có cố ý vạch trần. Sau khi bàn xong vấn đề hợp tác, nàng khách sáo mời người Trình gia ở lại dùng bữa. Tuy nàng nói là giữ khách, nhưng phàm là người có lỗ tai đều có thể nghe ra lời ấy của Diệp Gia chỉ là lời khách sáo, nhưng Trình Phong lại đồng ý không chút do dự.

Diệp Gia ngẩn người, ngước mắt như cười như không nhìn cậu ta.

"Thế tử phi nương nương có lòng mời, chúng ta từ chối lại thành bất kính." Trình Phong nhe hàm răng trắng, tươi cười xán lạn.

Trương chưởng sự đi cùng Trình Phong âm thầm giam chân cậu ta vô số lần, người này như không có cảm giác, mỉm cười nhìn Diệp Gia.

Trương chưởng sự chỉ thấy hú hồn khiếp vía. Nhưng thấy Diệp Gia không có vẻ gì là phản cảm thì thầm thở ra một hơi.

Ăn xong, người Trình gia không tiện ở lại Chu gia nữa.

Tuyết lớn đã ngừng, Trình Phong còn muốn dạo hai vòng quanh sân Chu gia, nấn ná không chịu đi. Nhưng Trương chưởng sự sắp bị cậu ta dọa đến suy tim, nắm lấy lỗ tai cậu ta kéo người đi.

Người Diệp Gia khoác đại trướng đứng dưới hành lang nhìn đoàn người đi xa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nàng cảm thấy biểu hiện của mình đủ rõ ràng. Từ ăn nói đến bút tích, từ xây lô cốt đất cho trấn Lý Bắc đến khởi binh chống Ô Hoàn. Từ tác phong làm việc đến cử chỉ, chỉ cần Trình Phong không ngốc, hẳn là đã nhìn ra nàng không phải nguyên chủ. Chẳng qua tiểu tử này hiểu nhưng giả bộ hồ đồ, còn khôn ngoan không treo bên miệng bô bô ra như ngày xưa, ngược lại khiến nàng khó mà mở miệng vạch trần rồi đuổi cậu ta đi.

Lắc đầu, Diệp Gia xoay người về trêu con tiếp. Oắt con nghịch ngợm Tiểu Thuật Bạch này nay đã biết nói rồi, chọc ghẹo bé hơi bị vui.......

Ở Bắc Đình một khi tuyết rơi dày thì sẽ rơi suốt mùa đông, lúc Chu Cảnh Sâm nhận được tin rồi hồi âm lại đã là tháng mười hai âm lịch.

Không nói Chu Cảnh Sâm tức giận và sợ hãi đến mức nào khi biết tin Dương Thành Liệt đánh lén Chu gia giữa đêm, hắn lập tức phái thân tín bên người trở về nghiêm tra việc này. Có thể nói rằng chuyện này đã dạy cho Chu Cảnh Sâm một bài học nhớ đời. Nếu Diệp Gia không dự liệu trước đào đường hầm cho người chạy trốn thì bi kịch kiếp trước sẽ lại tái diễn. Chu Cảnh Sâm dù có bình tĩnh đến mấy thì buổi tối vẫn khó vào giấc. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, bất chấp tình hình ở Yến Kinh vẫn chưa ổn định, hắn quyết định đưa người nhà đến Yến Kinh. Chỉ khi đặt người nhà dưới tâm mắt của mình hắn mới thấy yên tâm, hắn không thể chịu đựng cảm giác mất đi người nhà một lần nào nữa.

Nhưng mọi việc không bao giờ diễn ra suôn sẻ như mong đợi, người Chu Cảnh Sâm phái tới đón đám Diệp Gia ve Yên Kinh chưa đến đã gặp thêm một lần tập kích nữa.

Chẳng qua những người này không thể đột nhập vào trấn Đông Hương, chỉ đánh một trận ở thôn phía nam trấn Đông Hương và khu đóng quân. Phương thức tác chiến của đám người này khác với quân đội chính quy, bản lĩnh đơn đả độc đấu của mỗi người vô cùng cao siêu. Nói là lấy một địch trăm cũng không quá. Mà đám người này cực kỳ khó bắt, nhác thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ liên phân tán bỏ chạy. Tác phong làm việc không giống võ nhân đứng đắn, ngược lại giống như thích khách tử sĩ.

Người của Ba Trát Đồ bắt được hai người, nhưng hai gã này đã lập tức cắn lưỡi tự sát trước khi bị đưa tới địa lao nơi đóng quân để tiến hành thẩm vấn.

Ba Trát Đồ không biết rốt cuộc là ai nhưng Diệp Gia có vài suy đoán. Vả lại bên cạnh có hộ vệ là Hoàn Bội Tiểu Lê xuất thân ám vệ, sự tồn tại của tử sĩ hình như cũng không tính là quá khó tiếp nhận.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 772



Nhưng người bình thường không nuôi nổi những thành phần như tử sĩ hoặc ám vệ, trừ hoàng thất thì chỉ có thế gia đại tộc là nuôi được. Xem ra thủ đoạn quyết liệt của Chu Cảnh Sâm ở Yến Kinh đã đắc tội không ít người, khiến người ta phải trả thù thế này.

Ba lần bốn lượt bị trộm nhớ thương, dù tâm tính có ổn định và vững vàng đến đâu cũng khó tránh khỏi bất an. Diệp Gia cân nhắc có nên dời đi không, giấu già trẻ Chu gia trước. Trấn Đông Hương tuy phòng bị nghiêm ngặt, nhưng địch tối ta sáng, rất dễ trở thành bia ngắm trong mắt người khác.

Suy nghĩ này được Dư thị ủng hộ, Dư thị sắp bị những chuyện này dọa sợ. Nhất là sau khi Tiểu Thuật Bạch ra đời, bà ấy ước gì mắt mọc khắp người để quan sát mọi ngóc ngách: "Gia Nương đã biết nên chuyển đến đâu chưa?"

Ý định của Diệp Gia đương nhiên là trốn đến phạm vi thế lực của Chu Cảnh Sâm, đó còn phải là nơi mà không bị ai phát hiện.

Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên là An Tây Đô Hộ Phủ. Nhưng lời nói của Dương Thành Liệt đã cảnh tỉnh nàng, nếu xung quanh nàng có người mang tâm tư khác, e là nàng có dẫn người trốn đến đâu cũng sẽ bị phát hiện. Việc cấp bách đầu tiên là bắt được kẻ phản bội bên cạnh mình. Chuyện điều tra trong quân có Chu Cảnh Sâm lo, nàng bên đây chỉ có thể tự mình điều tra.

"Trước khi dọn đi, phải điều tra rõ người bên cạnh đã."

Lại nói tiếp, lai lịch những người bên cạnh Diệp Gia cũng không quá rõ ràng. Đám Tiểu Lê Anh Đào Tiểu Đào là võ tỳ Chu Cảnh Sâm mang về, đám Lai Hỉ, Linh Đang là nàng đích thân chọn ra từ nhóm nữ tử bị bắt cóc. Ba ông cháu họ Tôn càng không cần phải nói, là dân bản xứ, Tôn Ngọc Sơn còn đang trấn thủ trấn Lý Bắc. Những người hầu còn lại vốn là người hầu ban đầu của Thẩm gia, khế ước bán thân nằm hết trong tay Diệp Gia.

Trừ cái này ra, gân trăm nô tỳ tiếp nhận từ Ngô gia và gần trăm nô tỳ do Dương gia đưa tới đều không ở Chu gia, nhưng có người rất giỏi nên được Diệp Gia điêu đến cửa hàng hoặc ruộng tốt làm việc. Nhóm người duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài là những người làm việc trong cửa hàng.

Nhưng số người làm việc bên ngoài, thường xuyên ra vào trấn Đông Hương và có liên hệ với Luân Đài lại không dưới ba mươi. Nhất là trong khoảng thời gian này, Diệp Gia ở trấn Toái Diệp, tập trung đối phó với Ô Hoàn. Tuy nói cũng chiếu cố việc làm ăn trong nhà, nhưng cũng chỉ là chiếu cố mà thôi.

Dư thị nhíu mày: "Một khi điều tra thì ít nhất cũng phải hai ba tháng mới có hy vọng tra ra."

Nói đến chuyện này, Dư thị khó tránh khỏi lộ vẻ áy náy, xấu hổ nhìn Diệp Gia: "Suy cho cùng vẫn do nương quá vô dụng. Con không ở đây, theo lý nương phải theo dõi sát sao mới đúng. Kết quả xảy ra sơ suất lớn như vậy, suýt hại cả nhà."

"Nương bảo vệ được người một nhà, vậy là đã rất cảnh giác rồi." Cả đời Dư thị cũng toàn được cưng chiều, ngày xưa ở Cảnh vương phủ vốn không phải lo mấy chuyện này. Hôm nay tuy nói chịu nhiều gian khổ nhưng tâm tính vẫn rất đơn thuần. Diệp Gia không trách bà ấy được: "Tra xét là chuyện nhất định phải làm. Những người xung quanh chúng ta phần lớn đều là người ngoài, đáng lẽ phải sàng lọc cẩn thận, nhưng lại bị chiến tranh trì hoãn đến bây giờ. Lần này coi như là một bài học cảnh tỉnh."

Sàng lọc kỳ thật không khó, nhờ Ba Trát Đồ phối hợp điều tra một phen, tập trung vào những người ra vào cửa hàng Chu gia ở trấn Đông Hương trong khoảng thời gian trước và sau khi Chu gia gặp chuyện không may. Lọc và phân tích theo hướng này, hẳn là có thể tra ra được.

Tuy nói thời buổi này không có camera, nhưng thị lực của những người được phân công canh gác ở các trạm kiểm soát hiển nhiên cực tốt.

Diệp Gia điều tra theo hướng này, đúng là lọc ra cho nàng ba người.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 773



Trước và sau khi Chu gia gặp chuyện không may, Viên Xuân Sinh thường xuyên để cho nhiều người ra vào Luân Đài và trấn Đông Hương. Vận chuyển hàng hóa và cung ứng vật tư hỗn hợp. Mỗi lần vận chuyển hơn 20 người, một người trong số này được nơi đóng quân xác nhận từng xuất hiện trong đám đánh lén Chu gia ngày đó. Quả nhiên là vượt qua trạm kiểm soát bằng cách núp dưới lốt vận chuyển vật tư, từ đó tiến vào trấn Đông Hương.

Hai người còn lại là người Tây Tràng bị lưu đày, họ được Diệp Gia xếp vào làm việc trong cửa hàng vì học vấn không tệ. Hai kẻ này cũng trộn lẫn vào đợt vận chuyển vật tư này. Sau đó được xác nhận, cũng có liên quan đến Viên Xuân Sinh.

Thành thật mà nói, tra được Viên Xuân Sinh khiến Diệp Gia thật sự bị sốc.

Việc làm ăn của Chu gia lớn như vậy, phát triển thành quy mô bây giờ, Viên Xuân Sinh đã bỏ ra không ít công sức. Cửa hàng Quan Nội* và rất nhiều lương thực vật tư, đều được Viên Xuân Sinh bí mật vận chuyển vào từ Quan Nội. Nói cách khác, bây giờ Chu Cảnh Sâm có thể thuận buồm xuôi gió mà chiếm được Yến Kinh như vậy, ít nhiều cũng nhờ một phần công lao của hắn ta. Dưới tình huống Chu Cảnh Sâm đã chiếm được Yến Kinh, lý do gì khiến hắn ta ra tay với Chu gia?

(*) Chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc

Kết quả này khiến Diệp Gia không thể chấp nhận.

Thật ra tra đến đây, không chỉ Diệp Gia khiếp sợ, ngay cả Ba Trát Đồ cũng thấy khó tin.

"Hay là nhầm lẫn chỗ nào rồi?" Ba Trát Đồ và Viên Xuân Sinh cũng có chút giao thoa, có vài chuyện Chu gia không tiện làm, hắn ta sẽ ra mặt giúp đỡ. Hai người kỳ thật từng có nhiều cơ hội làm việc cùng nhau.

Mày Diệp Gia nhíu rất chặt, hồi lâu không nói gì. Chân tướng sự tình thế nào, bằng chứng sẽ nói lên điều đó.

"Lộ tin ra trước, đừng làm rùm beng quá, bảo người ta không nên tùy tiện định tội." Diệp Gia suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình không thể lập tức đánh c.h.ế.t người được. Nếu còn có ẩn tình khác, nàng có thể cân nhắc thêm: "Điều tra lai lịch của Viên Xuân Sinh và cuộc đời của ba người này."

Điều tra Viên Xuân Sinh, hai kẻ còn lại cũng không thoát.

Ba Trát Đồ đương nhiên sẽ điều tra kỹ càng. Diệp Gia luôn cảm thấy mọi chuyện thật kỳ lạ, cảm giác rất khó diễn tả. Viên Xuân Sinh là người Chu Cảnh Sâm mang về, Chu Cảnh Sâm xưa nay cẩn thận mọi bề, nếu không tường tận gốc gác thì hắn sẽ không đưa đến trước mặt nàng. Hay là nàng đã bỏ ra chỉ tiết nào?

Diệp Gia nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, lúc ve đến nhà thì trời đã tối.

Nàng vội vàng xuyên qua hành lang, tình cờ đụng phải Dư thị đang cam thứ gì đó, dáng vẻ kích động, nước mắt giàn dụa. Diệp Gia ngạc nhiên rồi gọi Dư thị lại. Dư thị mới lau nước mắt vui mừng nói: "Gia Nương, Cẩm Vân gửi thư đến."

"Cẩm Vân?" Đây là lần đầu tiên Diệp Gia nghe cái tên này, hơi ngơ ngác.

Dư thị vội vàng đi tới, cam tay Diệp Gia đi vào phòng: "Cẩm Vân là cô út của con, Cửu công chúa của tiên đế, em gái ruột của cha con."

Cha? Diệp Gia suy ngẫm một lúc mới nhận ra bà ấy đang nói đến Cảnh Vương đã qua đời.

Lại nói tiếp, vê người ở Cảnh vương phủ, Diệp Gia đến nay mới gặp được một người. Nàng đã quên tên người nọ từ lâu, hình như là lão bộc của Cảnh vương phủ. Cảnh vương phủ to như vậy không thể nào không còn một ai, nhưng trước đây Dư thị chưa từng nhắc tới họ. Hiếm khi có người thân gửi thư đến, Dư thị mừng lắm, không kiềm được lau nước mắt, kể Diệp Gia nghe chuyện cũ ở Cảnh vương phủ.

Cảnh vương là con trai thứ bảy của tiên hoàng, do Thục phi sinh ra. Chỉ có hai anh chị em cùng mẹ. Một người là Thập Nhất hoàng tử, mười bảy tuổi c.h.ế.t bệnh ở thâm cung. Chỉ còn một người em gái, cũng chính là Cửu công chúa Cẩm Vân mà Dư thị nói. Khi tiên hoàng còn sống, cửu công chúa không tính là được sủng ái, nhưng vì Thục phi còn sống nên trong số các hoàng tử và công chúa, bà ta cũng không tính là bị lạnh nhạt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 774



Lúc Cảnh vương phủ gặp chuyện không may bà ta đã được gả đi xa từ lâu nên không bị ảnh hưởng gì.

Qua bao nhiêu năm, Cửu công chúa không liên lạc với bất kỳ ai trong Cảnh vương phủ. Nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ ruột rà, trước khi Cửu công chúa xuất giá, quan hệ giữa bà ta với Dư thị cũng coi như hòa thuận, Dư thị nhận thư bà ta gửi tới đương nhiên là rất vui.

Diệp Gia nghe dây mơ rễ má trong này, không có gì xúc động. Nhưng Dư thị vui nên nàng cũng kiên nhẫn nghe.

"Cửu cô cô gửi thư có chuyện gì à?" Diệp Gia chờ Dư thị bình tĩnh lại mới chậm rãi hỏi. Tuy nghĩ như vậy hơi suy bụng ta ra bụng người, nhưng Cảnh vương phủ xảy ra chuyện không xuất hiện, Chu Cảnh Sâm chiếm được Yến Kinh ngược lại có tâm gửi tin tới Chu phủ, Cửu cô cô này đoán chừng cũng là một người khá lanh lẹ.

Dư thị không nói gì, chỉ đưa thư cho Diệp Gia.

Diệp Gia nhận lấy.

Thư không dày, chỉ có hai trang giấy. Không có nội dung gì, đại khái là chào hỏi. Hỏi Chu gia ở Bắc Đình có khỏe không, tiện thể nói vài tình huống của bà ta ở Cống Châu. Cửu công chúa không có đất phong, sau khi gả thì theo chồng nhậm chức ở Cống Châu. Đại Yến không có quy củ phò mã không được nhập sĩ, cửu phò mã là Thứ sử Cống Châu. Nội dung chính trong thư là bà ta và Thứ sử có hai nữ một nam, trưởng nữ Sính Đình, tuổi mới mười lăm.

Mắt Diệp Giai rơi vào dòng chữ này, khóe miệng hơi nhếch lên đầy vẻ hàm ý: "Nương, biểu muội nhà Cửu công chúa hình như cập kê rồi."

Bàn tay lau nước mắt của Dư thị khựng lại, ngẩng đầu lên. Diệp Gia nhìn ra, Dư thị đương nhiên cũng nhìn ra được. Nhưng Dư thị không hề có suy nghĩ thân càng thêm thân. Duẫn An đã cưới vợ, Gia Nương còn thân với bà ấy hơn cả con ruột nên bà ấy hoàn toàn không để ý đến câu nói kia của Cửu công chúa.

"Đã cập kê, Gia Nương con thay mặt nương và Duẫn An hồi âm cho cô cô ngươi một phong thư là được."

Ngày xưa khi Dư thị gả cho Cảnh vương, trong phủ có trắc phi và thị thiếp. Đó là quy củ của hoàng thất Đại Yến, trước khi hoàng tử xuất phủ, trong cung sẽ chuẩn bị một nhóm cung nữ Tư Tẩm* dạy chuyện phòng the. Sau khi xuất cung khai phủ, Trữ Tú cung cũng sẽ phân phối thị thiếp cho các hoàng tử khai phủ. Dù là cưới chính phi, trắc phi cũng sẽ vào cửa trước nửa tháng. Nhưng tính tình của Cảnh Vương khác với những người tâm thường, ông là một tấm chồng rất mực yêu thương thê tử.

(*) Chiểu theo lệ định đương thời, trước đại hôn tuyển chọn 8 cung nữ có nhan sắc cùng phẩm hạnh dạy các bí thuật phòng the, gọi là Tư trướng (E]lE), Tư tẩm (E]18), Tư nghỉ (EI##), Tư môn (司门). Trong phủ chỉ có hai thị thiếp, còn lại đều bị Cảnh vương mời về. Sau khi thành hôn, ông ấy chỉ muốn ở trong phòng Dư thị. Chỉ khi có sự can thiệp của Thục phi, ông mới đến phòng trắc phi một chuyến.

Gả vào hoàng thất, Dư thị đương nhiên không dám có suy nghĩ một đời một kiếp chỉ hai ta. Nhưng trong lòng lại hy vọng con cái mình có thể sống cuộc sống không có người ngoài xen vào tình cảm vợ chồng. Chỉ khi vợ chồng hòa thuận, trong nhà mới hòa hợp được.

"Ngươi thay nương và Duẫn An, chọn rồi gửi lễ cập kê cho biểu muội của ngươi qua đi." Dư thị bưng chén trà lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói.

Diệp Gia liếc nhìn Dư thị, cười cười, gật đầu: "Được, nhưng trấn Đông Hương của chúng ta không có gì quý giá. Mong biểu muội hiểu cho vậy."

"Không hiểu cũng không sao." Dư thị khoát tay: "Nhà chúng ta hôm nay giật gấu vá vai, có lòng là được."

Diệp Gia cười gật đầu.

Nhưng lễ cập kê của Diệp Gia còn chưa gửi đi, người Chu Cảnh Sâm phái tới đón Diệp Gia đến Yến Kinh ngược lại tới trước.

Người về đón không phải ai khác, chính là A Cửu đi theo Chu Cảnh Sâm gan đây giúp hắn bí mật xử lý vài người hoặc chuyện.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 775



Chu Cảnh Sâm không yên tâm người ngoài, chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho A Cửu. Vả lại, A Cửu cũng như Chu Cảnh Sâm, lâu không gặp Diệp Gia, càng lâu rồi chưa gặp Diệp Tứ muội và tụi nhỏ. Lần này để A Cửu về coi như là một công đôi việc.

Ngày về, A Cửu lời ít ý nhiêu nói rõ tình hình ở Yến Kinh và tính toán của Chu Cảnh Sâm cho Diệp Gia nghe. Diệp Giai không trả lời ngay mà chỉ bảo hắn ta về nghỉ ngơi, từ từ hẳn bàn.

Trở về đón người tất nhiên cũng không vội nhất thời, ít nhất cũng phải mất nửa năm. A Cửu đương nhiên đồng ý. Hắn ta thậm chí không màng ăn uống, dàn xếp ổn thỏa tùy tùng bên người. Trở lại Chu gia, vừa vào cửa đã khiêng Diệp tứ muội nhận được tin tức chạy tới, gấp gáp trở về tiểu viện của mình.

"ối!" Hai chân Diệp Tứ muội thình lình bay lên không, bị dọa giật mình.

Chờ ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người A Cửu, nàng ấy mới ôm n.g.ự.c thở hổn hển. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cười giơ tay đập hắn ta một cái.

"Ta về rồi." Lâu lắm rồi A Cửu không gặp Diệp Tứ muội, nhớ điên người.

"Về phòng nàng nhớ chiều ta."

Diệp Tứ muội bị câu nói của hắn ta làm đỏ mặt.

Rướn đầu nhìn trái nhìn phải, thấy dưới hành lang không có ai thì nhỏ giọng mắng hắn ta vài câu. Nghe hắn ta thẳng mồm trêu chọc thì không nhịn được vùi mặt vào lòng hắn, thẹn thùng đến độ không dám nhìn mặt ai.

Khoảng sân nhỏ nằm cạnh sân chính, cách đó không xa. A Cửu khiêng Diệp Tứ muội sải bước xuyên qua vườn hoa, bước vào sân. Trong sân, Tiểu Thất Tiểu Bát và hai huynh đệ Tôn Tuấn, bốn đứa trẻ không cùng tuổi đang tụ lại giữa đình chơi đắp người tuyết.

Trời lạnh nên mặc cũng dày, trông chả khác gì đống đất. Tường cao quanh sân chắn gió nên không quá lạnh. Bên cạnh là bà v.ú Diệp Gia chuyên tìm cho Diệp Tứ muội để chăm sóc đám trẻ. Bà v.ú vừa ngẩng đầu nhìn thấy chủ tử nhà mình bị một nam tử dị tộc bế vào thì hoảng sợ. Đợi đến khi nhìn rõ mặt mày A Cửu, bà lập tức nuốt xuống tiếng thét chói tai.

Dọc đường, hai người còn chưa kịp nói thêm hai câu, Diệp Tứ muội đã bị hắn ta ôm vào phòng trong.

Tiểu Thất Tiểu Bát quay đầu thấy một nam nhân cao lớn ôm mẹ vào nhà thì sợ tới mức ném cục tuyết trong tay. Bắp chân thô ngắn tập tenh đuổi theo. Vừa theo vừa gao khóc. Bà v.ú dù không nhận ra A Cửu, nhưng nhìn mặt mày A Cửu không khác Tiểu Bát, trong lòng lập tức đoán ra thân phận người này, bèn đi lên ngăn đứa bé lại.

"A nương, a nương..." Đám trẻ bị người ngăn lại thì khóc to hơn.

"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, đừng quấy rối!" Bà v.ú cực có ánh mắt giữ lại. Mỗi tay ôm một đứa, không cho chúng chạy sang. Tiểu Thất Tiểu Bát càng không ngừng quay đạp, miệng còn không quên kêu to: "Nương, tên xấu xa kia bắt mẹ con!"

Diệp Tứ muội chỉ cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, ước gì được ngộp c.h.ế.t trên lưng A Cửu.

Cánh cửa đóng sầm, chốt lại với một tiếng cách. Suốt cả chiều, A Cửu và Diệp Tứ muội đều không ra khỏi phòng.

Mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra ở cái sân nhỏ này. Diệp Gia tranh thủ thời gian để chuẩn bị bữa tối. Hai vợ chồng Diệp tứ muội A Cửu gần một năm không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn*, có lẽ còn lâu mới ra. Dư thị thấy trời khá đẹp nên cố ý gọi bà v.ú đón Tiểu Thất Tiểu Bát tới. Tiểu Thất Tiểu Bát chơi một hồi liền quên mẹ, được Diệp Gia giữ lại, ban đêm ngủ luôn ở chỗ Diệp Gia.

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚): Vợ chồng son nếu vì công tác hoặc là có chút chuyện mà phải xa nhau vài ngày, tới lúc gặp lại, tình cảm càng thêm ngọt ngào (Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn).

Không nói đến lần lộ diện tiếp theo của A Cửu đã là buổi chiều ngày hôm sau, vừa tới đã nói chuyện Chu Cảnh Sâm muốn đón cả nhà đi Yến Kinh. Diệp Gia ngược lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 776



Hơn một năm không gặp, A Cửu cũng có chút thay đổi.

Nếu nói trước kia vẫn còn vẻ ngây ngô của thiếu niên thì bây giờ hắn ta đã trưởng thành, là một nam tử khôi ngô anh tuấn. Thân hình cao lớn, khỏe mạnh, ngũ quan sắc nét. Một đôi mắt xanh biếc như sói hoang giữa đêm. Sau lễ rửa tội của chiến tranh, sự thô ráp của quá khứ dường như đã phai nhạt, giống như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ sẽ thấy máu. Nhưng nhìn thấy Diệp Gia, thái độ của hắn ta cung kính hơn trước nhiều. Diệp Gia không nói gì, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đang suy nghĩ.

".. Nương định dọn về Yến Kinh sao?" Tuy khí hậu và điều kiện sống của Bắc Đình không tốt lắm, nhưng Diệp Gia vừa mở mắt đã ở nơi này, ít nhiều cũng hội chứng vịt con*. Đột nhiên phải rời đi, ít nhiều cũng hơi không đành. Nhưng tình thế hôm nay Diệp Gia cũng hiểu được, có bảy ngàn binh lực bảo vệ, Chu gia vẫn ba lần bốn lượt gặp phải đánh lén, đúng là không quá an toàn.

(*) Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.

Dư thị ngồi bên cạnh, mặt lộ vẻ không nỡ.

Không chỉ mỗi Diệp Gia luyến tiếc, kỳ thật Dư thị cũng chưa chắc bỏ được. Tuy ba năm đầu mới đến Bắc Đình cực kỳ khó khăn, nhưng từ sau khi Diệp Gia gả vào Chu gia, cuộc sống của Dư thị trở nên đặc sắc hơn nhiều. Hiện tại ở Bắc Đình có nhiều sản nghiệp do Diệp Gia một tay sáng lập, nếu chuyển đi thì sẽ bất tiện lắm: "Chuyện này có gấp không?”

"Tốt nhất là nên chuyển đi càng sớm càng tốt." A Cửu không có cảm giác quê cha đất tổ gì sất, hắn ta chỉ muốn mang Diệp Tứ muội và sắp nhỏ trải qua những ngày tháng đủ đầy mà thôi: "Chu Diệp dẫn hơn một vạn cấm vệ quân thoát khỏi Yến Kinh. Với cái tính có thù tất báo của hắn, sợ là sẽ không yên ổn vậy đâu."

Hắn ta vừa thốt ra câu này, Diệp Gia lập tức nhíu mày.

"Hơn nữa, ngoại trừ Chu Diệp, tỷ phu cũng có những động thái quyết liệt đối phó với những thế gia đại tộc ở Yến Kinh. Các đại thế gia cố thủ ở Yến Kinh hàng trăm năm nay tính ra vẫn có chút ảnh hưởng. Bất luận là mua bán, quan hệ, diệt trừ tận gốc là chuyện không hề dễ dàng." A Cửu cau mày suy tư một lát rồi thẳng thắn nói: "Nếu đám người kia muốn cá c.h.ế.t lưới rách, tính động chân động tay với trấn Đông Hương thật, tỷ phu bên kia không duỗi tay tới đây được, mọi chuyện sẽ rất phiên phức."... Diệp Gia đương nhiên hiểu rõ, Hiện tại trấn Đông Hương tựa như một cái bia ngắm sáng loáng, chờ người có tâm đến bắn. Mặc dù Chu Cảnh Sâm đã bố trí binh lực bảo vệ từ lâu, nhưng hắn cũng không thể đảm bảo mọi việc sẽ ổn thỏa.

Hai đợt trước là ví dụ sống.

Suy cho cùng, gia đình đã quen với cuộc sống tự do ở đây. Đột ngột chuyển đến Yến Kinh quy củ sâm nghiêm, đương nhiên sẽ vô thức né tránh. Nhưng so với tự do, an nguy của người nhà vẫn quan trọng hơn. Nhưng nơi này có sự nghiệp mà Diệp Gia bắt đầu từ con số 0, phấn đấu gần ba năm. Là gần như toàn bộ tâm huyết của Diệp Gia ở thế giới này, nàng phải cần rất nhiêu dũng khí mới buông bỏ được.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 777



Mẹ chồng nàng dâu ngồi đối diện nhau, Diệp Gia suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài: "... Công việc lu bu không thể giải quyết nhanh như vậy được, còn cần thêm thời gian để lo liệu. Để ta suy nghĩ trước đã.

Sản nghiệp ở Bắc Đình đừng nói Diệp Gia tiếc, Dư thị cũng tiếc. Dù bà ấy người phụ trách chính, nhưng cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Nghĩ tới nghĩ lui, họ cũng biết mình không đi không được. Chu Cảnh Sâm hao hết tâm tư đánh hạ Đại Yến, chẳng lẽ lại cứ thế mà chắp tay nhường lại cho người ta? Nếu hắn không thể chắp tay nhường người, Diệp Gia làm nữ chủ nhân sao có thể không đến Yến Kinh?

"... Thế nào cũng phải đi." Dư thị hiểu được suy nghĩ của Diệp Gia.

Trâm ngâm một lát, bà ấy khuyên: "Sau này nếu Duẫn An lên ngôi, Gia Nương là quốc mẫu Đại Yến, Thuật Bạch của chúng ta chính là thái tử. Vị trí hoàng hậu và thái tử tất nhiên không thể nhượng bộ. Nước không thể một ngày không có vua, hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ. Càng về sớm thì Gia Nương càng sớm cắt đứt tâm tư của vài người. Nếu con thật sự không nỡ từ bỏ sản nghiệp ở Bắc Đình thì con có thể chọn người đáng tin cậy đi xử lý."

Trên đời này có rất nhiều người vì danh lợi mà chẳng xỉa gì tới mặt mũi, vì quyền thế, chuyện gì cũng làm được. Chu Cảnh Sâm hiện đang ở địa vị cao, mấy lão già vô dụng đó nhất định sẽ tìm mọi cách giữ vững vị trí của mình. Vì địa vị gia tộc, việc một thế gia đại tộc thường làm chẳng còn gì ngoài nhét cô nương nhà mình vào hậu cung. Dùng quan hệ gia đình, trói buộc với tân hoàng. Nói cách khác, ở Yến Kinh chắc chắn không thiếu nữ tử muốn há miệng chờ sung. Chẳng hạn như con gái cả của Cửu công chúa, con trai bà ấy còn chưa xưng đế, thư thăm dò bên kia đã gửi tới.

A Cửu vẫn còn ở đây nên Dư thị không nói quá thẳng thừng. Nhưng với ánh mắt đó, Diệp Gia hiểu ý bà rồi.

Nói thật, Diệp Gia không cho rằng sẽ có người uy h.i.ế.p được Chu Cảnh Sâm, cũng không cho rằng Chu Cảnh Sâm sẽ vì nữ sắc mà bội tín. Nhưng Diệp Gia vẫn cảm nhận được sự bảo vệ của Dư thị: "... Không phải là không đi, chỉ là tạm hoãn lại một thời gian."

Cả nhà họ sớm muộn gì cũng phải đến Yến Kinh, nhưng cũng không cần gấp như vậy: "Thế này nhé, nương dẫn Tiểu Thuật Bạch và Tứ muội Tiểu Thất Tiểu Bát theo A Cửu về Yến Kinh trước. Con sẽ tạm nán lại xử lý sản nghiệp, rồi từ từ dời các mối làm ăn tới kinh thành. Vả lại, chuyện Chu gia bị đánh lén lần trước còn chưa điều tra rõ ràng, cứ cho qua như vậy, con không yên tâm nổi."

Nghĩ vậy, Diệp Gia nhìn A Cửu: "Ngươi tính khi nào đi?"

A Cửu mới về, còn chưa kịp nói chuyện với con. Huống chỉ lúc này cũng sắp đến cuối năm. Dừng một chút, hắn ta nói: "Có lẽ là đầu xuân năm sau. Muộn hơn nữa cũng sẽ không muộn đến tháng ba." Nếu là đầu mùa xuân năm sau thì không cần phải gấp. Chuyển sản nghiệp trong vòng hai tháng cũng đủ rồi: "Vậy được, đầu xuân năm sau hẳn đi."

Sau khi thống nhất mọi chuyện, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Gia ngẫm lại, kể chuyện đêm khuya Chu gia bị đánh lén cho A Cửu nghe. A Cửu cũng tính là người trong quân, sau đó theo Chu Cảnh Sâm chính thức nhập ngũ, sau khi đánh mấy trận, hiện tại đối với Chu Cảnh Sâm mà nói, sức ảnh hưởng của hắn không kém Lý Văn Trúc là bao. Nếu để hắn ta đi tra, đoán chừng sẽ tương đối dễ dàng.

Thật ra A Cửu đã sớm nghe nói chuyện này, lúc Chu gia xảy ra chuyện chưa được bao lâu, bên Yến Kinh đã nhận được tin tức. Chu Cảnh Sâm hạ lệnh nghiêm tra, nhưng rốt cuộc khoảng cách vẫn quá xa, chỉ truyền tin thôi đã cực kỳ tốn thời gian. A Cửu về kỳ thật cũng có mục đích điều tra chuyện này.

"Ta biết." A Cửu gật đầu: "Ngày mai ta sẽ bắt đầu điều tra."

Trong quân có A Cửu ra tay, bên ngoài Diệp Gia cũng đang thăm dò.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 778



A Cửu tra án rất trực tiếp, một khi chạm đến đầu mối thì mặc kệ đúng sai, bắt trước xét sau. Dưới những thao tác đơn giản thô bạo, vụ việc này nhanh chóng được phơi bày. Mối quan hệ của A Cửu rất rộng, quen nhiều người ở cả hai giới hắc bạch, tin tức đương nhiên vô cùng linh thông.

Chuyện của Dương Thành Liệt vừa triển khai điều tra đã dính tới một phó tướng bên cạnh Lý Văn Trúc. Phó tướng này bây giờ cũng là một tướng quân, thay Lý Văn Trúc trấn thủ Luân Đài. Ngày xưa, hắn ta là người của Cảnh vương phủ. Họ Tiền, tên Tiền Đạt Thông. Theo Lý Văn Trúc vào sinh ra tử nhiều năm, trung thành và tận tâm. Nếu A Cửu không cố ý đi điều tra thì đúng là không tóm được hắn ta.

Nguyên nhân khiến Tiền Đạt Thông động thủ với Chu gia còn chưa tra ra, nhưng A Cửu đã tìm thấy mấy phong thư cũ và một quyển sổ trong thư phòng của Tiền Đạt Thông. Người gửi và nhận thư ở Yến Kinh, rõ ràng có liên quan đến Chu Diệp. Quyển sổ này không biết dùng để làm gì, bên trên dày đặc danh sách tên và số tiền giao dịch. Trong đó có mấy cái tên Đột Quyết, hiển nhiên quyển sổ này có quan hệ mật thiết với người Đột Quyết.

Không ai ngờ trong phủ của Tiền Đạt Thông lại có những thứ này.

Tra được rồi, A Cửu lập tức hạ lệnh bắt Tiền Đạt Thông về quy án. Không hề cho Tiền Đạt Thông cơ hội biện giải kéo dài thời gian, điều mấy trăm tướng sĩ bất ngờ vây quanh Tiền phủ, niêm phong Tiền phủ.

Diệp Gia còn không biết chuyện này liên quan đến án cũ của Cảnh Vương phủ. Lúc nàng nhận được tin tức, A Cửu đã bắt hết người nên bắt rồi.

Lại nói tiếp, tám năm trước Cảnh vương bị ngự sứ đại phu Ngô Mẫn và Tư Không Thái Thông, thiếu bảo Âu Dương Lâm, Tông bá Chu Càn liên thủ tố cáo cấu kết với Đột Quyết, đại tội mưu nghịch. Nhất thời người người dậu đổ bìm leo, tam sao thất bản, các loại chứng cứ phạm tội như bông tuyết đua nhau xuất hiện. Cảnh vương tao nhã lịch sự một thời bỗng chốc biến thành tiểu nhân đê tiện, mặt hiên tâm ác, lòng muông dạ thú. Cho dù Cảnh Vương chưa bao giờ nhận tội, lấy cái c.h.ế.t chứng minh sự trong sạch. Nhưng vẫn bị người có tâm bẻ vặn thành sợ tội tự sát, tự sát để tạ tội.

Tiên hoàng là có tâm muốn bảo vệ Cảnh vương, nhưng khi nhiêu bằng chứng tội phạm lần lượt xuất hiện, người bị hại từng bị cả nhà Cảnh vương chèn ép lần lượt ra mặt xác nhận, cả phủ Cảnh vương dù có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.

Đến lúc này, hơn năm trăm người của phủ Cảnh vương phủ bị tịch thu tài sản, sao trảm cả nhà, con cháu dòng chính của Cảnh vương đều bị lưu đày.

Vụ án Cảnh Vương đương nhiên luôn là ưu tiên hàng đầu của Chu gia. Ngoài việc chấm dứt thế cục hỗn loạn, Chu Cảnh Sâm chiếm lấy Đại Yến còn nhằm mục đích làm sáng tỏ nỗi oan khuất mà Cảnh vương phải gánh trên người. Tuy nhiên, đã 8 năm trôi qua kể từ khi vụ án Cảnh Vương mưu nghịch nổ ra, nhiều người liên quan đến vụ án năm đó hoặc đã c.h.ế.t từ lâu hoặc đã cáo lão hồi hương. Manh mối nên hủy cũng bị thiêu rụi rồi, nhân chứng gần như biến mất trong biển người, lật lại điều tra không phải là chuyện dễ dàng. Chu Cảnh Sâm tốn rất nhiêu công sức nhưng cũng chỉ tìm được vài manh mối, vốn định chờ sau khi mọi chuyện đâu vào đó sẽ trả lại sự trong sạch cho Cảnh Vương, ai ngờ lại tìm được manh mối ở đây.

Lúc nhận được thư hắn không kiềm được kích động, tay cầm cốc siết mạnh đến độ trắng bệch.

"Hay, hay lắm." Chu Cảnh Sâm không khỏi cảm kích Diệp Gia: "Gia Nương là phúc tỉnh, là mệnh trung quý nhân của ta."

Thật ra đời trước hắn tới c.h.ế.t cũng không tìm ra đủ chứng cứ rửa sạch tội danh cho Cảnh vương phủ. Thậm chí còn gồng gánh bêu danh g.i.ế.c chóc thành tánh nửa đời người. Chu Cảnh Sâm kỳ thật cũng không thèm quan tâm ba thứ thanh danh đó, đối với hắn mà nói, thị phi trong miệng người khác đều không hề quan trọng, hắn chỉ cần không then với lương tâm là đủ rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 779



Nhưng Cảnh Vương thì khác, phụ thân hắn là một chân quân tử chính trực, lòng dạ trong sáng.

Cung điện rộng lớn trống rỗng, gió mùa đông lạnh lẽo xuyên qua rèm cửa, thổi vào phòng.

Rèm cửa tung bay, ngọn đèn chân nhạn đong đưa nơi góc tường, Chu Cảnh Sâm cụp mắt, ngơ ngác nhìn bức tượng nhỏ trên bàn. Bức tượng nhỏ kia vẽ một nữ tử đang đọc sách, tóc đen như mực xõa trên vai, mặt mộc, xiêm y màu hồng đào hơi xộc xệch, cổ áo hơi hé mở. Hắn chậm chạp chớp đôi mi như lông qua rồi cụp mắt nhưng cũng không ngăn được vẻ dịu dàng trên mặt.

"Thật nhẫn tâm..." Chu Cảnh Sâm cất thư đi và nhặt một mảnh giấy in dấu chân của trẻ con cạnh tượng nhỏ lên. Hắn cười một tiếng: "Viết thêm một chữ cũng không muốn."

Bức tượng nhỏ này vừa nhìn đã biết là do Dư thị tự tay vẽ.

Thực tế thì trong nhà không có ai giỏi vẽ tranh trừ Dư thị. Tượng nhỏ vẽ Diệp Gia vừa tỉnh dậy, Chu Cảnh Sâm ngắm nó hồi lâu, cảm giác phiên muộn trong n.g.ự.c đang dần tiêu tan, khóe miệng đỏ sẫm vô thức cong lên.

"Mau tới tìm ta đi, một mình ở Yến Kinh cô đơn quá..."

Diệp Gia hoàn toàn không biết Chu Cảnh Sâm đang nhớ mình, mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng nhớ Chu Cảnh Sâm nhưng hầu hết thời gian đều bị cuốn vào chuyện chuyển phạm vi kinh doanh. Nếu nhất định phải đến Yến Kinh, Diệp Gia sẽ không cố ý trì hoãn. Mấy ngày nay trong lúc vận chuyển đồ đạc, nàng còn phân tâm chú ý tới vụ án Tiền Đạt Thông. Nàng cũng là một thành viên Cảnh vương phủ, chuyện nhà mình đương nhiên phải để ý thật kỹ.

Trong khoảng thời gian này, A Cửu đang bận rộn tìm hiểu mối liên hệ giữa Tiên Đạt Thông và Chu Diệp, phía Diệp Gia rốt cục cũng điều tra rõ lai lịch của Viên Xuân Sinh và hai chưởng quỹ xuất thân từ Tây Tràng khác. Viên Xuân Sinh là người An Khánh phủ Huy Châu, là nô bộc của Thứ sử Xa gia Huy Châu nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân Cố gia.

Về phần tại sao hắn ta bị lưu đày thì càng dễ tra. Chuyện này cuối cùng lại liên quan đến Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Hy.

Vì Cố Minh Nguyệt oán hận Cố gia và Xa gia từng khinh nhục nàng ta, sau khi vào cung được sủng ái thì mượn tay Chu Diệp chỉnh đốn Xa gia. Cố Minh Nguyệt không chấp nhận được việc khi còn nhỏ nàng ta từng làm nô tỳ ở thôn trang Xa gia nên ra tay cực tàn nhẫn. Cả nhà Xa gia vì tham ô mà vào tù, Thứ sử Xa gia bị c.h.é.m đầu thị chúng, những người còn lại không làm kỹ thì bị lưu đày. Gần như c.h.ế.t sạch.

Viên Xuân Sinh là quản sự đắc lực nhất dưới tay Thứ Sử, đương nhiên cũng nằm trong danh sách bị lưu đày. Nhưng hắn ta và Xa gia không có bao nhiêu tình nghĩa chủ tớ, vì vô tội bị liên lụy nên hắn ta hận thấu xương đám bè phái tay chân của Cố Minh Nguyệt. Đây cũng là nguyên nhân khiến Chu Cảnh Sâm yên tâm tin dùng hắn ta. Viên Xuân Sinh không có động cơ muốn hại Chu gia, lần yểm hộ cho đám thủ hạ của Dương Thành Liệt lẻn vào trấn Đông Hương này chỉ vì làm việc không kỹ lưỡng, để người ta lợi dụng sơ hở, hai người làm việc với hắn ta đã nhận hối lộ trước nên nhắm mắt làm ngơ trước hành vi thay người vận chuyển. Diệp Gia quả thực không ngờ chuyện đến nước này lại do tham ô mà ra. Còn hai người này không tra không biết, vừa tra một cái đúng là khiến Diệp Gia cạn lời. Trước kia sở dĩ bị lưu đày Tây Bắc chính là bởi vì nhận hối lộ. Lưu lạc đến tình trạng này, vẫn là chứng nào tật nấy.

Diệp Gia nổi giận sai người gô cổ hai gã về, áp giải đến huyện nha Kashgar. Về phần Viên Xuân Sinh lơ là nhiệm vụ, suýt gây đại họa, Diệp Gia trực tiếp thu hồi hơn phân nửa quyền lợi trong tay hắn ta. Chuyện này cũng dạy cho Diệp Gia một bài học nhớ đời, chế độ quản lý nghiêm khắc tất không thể thiếu.
 
Back
Top Bottom