Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 760



Mặt khác vẫn đang liên hệ với ông Tôn và Linh Đang, vận chuyển lương thực cho vùng Lĩnh Nam hạn hán.

Cùng lúc đó, ở trấn Đông Hương xa xôi, Dư thị ngày đêm mong chờ Diệp Gia trở về.

Tình hình ở trấn Toái Diệp thì bà ấy cũng có nghe nói chút ít, nhưng không có kịp thời và chính xác. Chỉ biết trấn Toái Diệp bị Ô Hoàn tập kích, thời gian này liên tục chiến đấu. Một mặt Dư thị lo lắng Diệp Gia sẽ gặp chuyện ở bên ngoài, một mặt lại không dám tùy tiện đi quấy rây Diệp Gia. Bà ấy ôm Tiểu Thuật Bạch vào phòng của mình để tự mình chăm sóc, tuyệt đối không nhờ người khác.

Bà ấy thường xuyên viết thư đến trấn Toái Diệp, thông báo cặn kẽ cho Diệp Gia biết tình hình nhà cửa và Tiểu Thuật Bạch, để nàng ở ngoài cũng có thể yên tâm.

Tiểu Thuật Bạch là đứa trẻ dễ nuôi nhất trên đời, ngay cả so với Nhuy Tả Nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện còn đỡ lo hơn. Đứa nhỏ này có tính tình hết sức yên tĩnh, giống y như đúc cha cậu bé khi còn nhỏ. Trừ khi đói đến khó chịu thì những lúc khác rất ít khi khóc. Bây giờ gân chín tháng, cũng đã biết bò biết ngồi. Có lẽ ăn uống được nhiều nên mũm mĩm trắng nõn, còn bò rất nhanh. Đôi khi Dư thị cũng chưa chắc có thể bắt được.

"Tính tình cha con rất bướng bỉnh, con lớn lên cũng tuyệt đối đừng học theo cha con." Dư thị chạm vào mũi Tiểu Thuật Bạch, nhìn thấy đôi mắt đen láy của đứa nhỏ thì lại mỉm cười: "Nhưng nam tử thông minh một chút cũng tốt, tốt nhất là giống nương của con. Thông minh, giỏi giang."

Tiểu Thuật Bạch hoàn hảo kế thừa dung mạo xuất sắc của cha nương, trên khuôn mặt xuất chúng của Chu Cảnh Sâm có thêm một chút diễm lệ của Diệp Gia. Tuổi còn nhỏ nhưng tinh xảo đến mức người ta không thể rời mắt. Ngày xưa Dư thị chưa bao giờ cảm thấy mình có tướng mạo mê người là mấy, bây giờ nhìn thấy cháu trai thì chỉ cảm thấy đứa bé này đã tập hợp được vẻ đẹp của cả nhà. Trông thật sự rất cưng, thỉnh thoảng Dư thị cũng lo lắng: "Dáng dap đẹp như vậy, sau này không vừa mắt cô nương nhà người ta thì phải làm sao?"

"Ê a-" Tiểu Thuật Bạch không hiểu tổ mẫu nói gì, nắm lấy ngón tay của Dư thị rồi mỉm cười không răng.

Dư thị nhìn cậu bé cười, trái tim cũng tan chảy: "Cười cười cười, y hệt cái đức hạnh của cha conl"

Bởi vì Diệp Gia không có ở nhà, giờ đây Dư thị phải chăm lo cho Nhuy Tả Nhi và Tiểu Thuật Bạch, nên cũng cảnh giác hơn thường ngày. Bà ấy biết nặng nhẹ, Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia đều ở ngoài đối phó với kẻ địch, nên ở nhà không thể xảy ra chuyện. Dư thị đành mặt dày xin Bát Trát Đồ cho một đội ngũ đến canh giữ ở Chu gia.

Nhưng dù đã cảnh giác như vậy nhưng vẫn gặp sự cố.

Một đêm nọ, Dư thị theo thói quen đi đêm thăm cháu trai. Kết quả sờ cháu trai xong rồi đi ra ngoài, vừa mới chuẩn bị trở về phòng thì bỗng nghe thấy bên cạnh sân truyền đến am thanh rơi xuống đất một cái phốc rất nhẹ nhàng. Cả người Dư thị cứng đờ, đứng không nhúc nhích, vô thức vểnh tai nghe động tĩnh bên kia. Chẳng biết vì sao, cảm giác thấy trong sân có một hơi thở xa lạ không rõ ràng. Cứ như vậy khiến bà ấy rợn cả tóc gáy.

Viện mà Dư thị ở là chủ viện nằm ngay chính giữa tiên viện, ở cùng một viện với Diệp Gia. Chẳng qua là có ngăn cách giữa mái đông với mái tây, chứ thật ra hai gian phòng cách nhau không quá xa. Nhưng bởi vì Diệp Gia không thích ở trong viện có quá nhiều người lạ, cho nên hạ nhân hầu hạ chủ viện không nhiều lắm. Ngoại trừ mấy võ tỳ bảo vệ ở bên người, Diệp tứ muội và huynh đệ Tôn gia đều ở viện bên cạnh.

Người trong viện này đều ở đây, vậy trong góc đó còn có thể là ai?

Nếu là trước khi có chuyện Diệp Gia bắt được Dương Thành Cương, Dư thị chắc chắn sẽ không cảnh giác như vậy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 761



Nhưng trong đêm đó Dư thị lại cảm thấy ngọn đèn này có gì đó không dung. Càng ngày càng gần, dường như có người đang đi về phía chủ viện.

Hơn nữa sắp tới gần chủ viện, ngọn lửa kia bỗng nhiên dập tắt. Bà ấy dựng thẳng lỗ tai, luôn cảm thấy trong sân có tiếng xào xạc.

Vốn còn có chút buồn ngủ nhưng giờ đã bị giật mình làm cho tỉnh táo. Bà ấy làm bộ như không có chuyện gì mà trở về phòng của Tiểu Thuật Bạch, chẳng nói chẳng rằng mà sai Anh Đào và Tiểu Đào ôm Nhuy Tả Nhi và Tiểu Thuật Bạch ra ngoài. Hai bà v.ú chăm sóc bọn nhỏ còn đang mơ màng buồn ngủ cũng khoác xiêm y đi ra ngoài, thấy Dư thị ôm đứa nhỏ ra ngoài thì cũng không quá hoảng hốt. Biết mỗi đêm Dư thị đều đến thăm bọn nhỏ, bọn họ cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.

"Vương phi nương nương, giờ đã hơn nửa đêm, ôm đứa bé ra..."

Sắc mặt Dư thị có chút trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ta ôm đứa nhỏ đến phòng ta ngủ, nhớ nó quá."

Nói xong, bà ấy làm như không có chuyện gì mà nói: "Nếu hai người các ngươi không có chuyện gì thì đến viện bên cạnh gọi Tứ di thái thái với Tiểu Thất, Tiểu Bát, huynh đệ Tuấn Tử đến nói chuyện. Đúng lúc ban ngày ta có chuyện mà quên nói với bọn họ, giờ đang rất gấp."

Dư thị vừa nói vừa cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tóc gáy dựng thẳng.

Thấy hai người còn ngơ ngác không phản ứng, bà ấy đè thấp giọng bảo hai người lập tức rời đi: "Nhanh lên, bảo Tứ di thái thái đưa hai tiểu thiếu gia đến nhưng đừng kinh động tới ai, đến phòng của Gia Nương ở chủ viện."

Hai bà v.ú thấy hơi kỳ lạ, có chuyện gì mà nửa đêm không nói không được vậy chứ. Tuy nhiên Dư thị là chủ tử, đương nhiên bà ấy phân phó thế nào thì họ làm theo thế đó.

Chờ Diệp tứ muội ôm hai đứa trẻ vội vàng chạy tới, tuy hai bà v.ú không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Họ không dám lên tiếng mà chỉ lặng lẽ đuổi theo sau. Diệp tứ muội cũng đã trải qua chuyện của Dương Thành Cương, nên khi Dư thị sai người bảo đến phòng của Diệp gia thì nàng ấy lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Biết chuyện này gấp gáp, nàng ấy dứt khoát che giấu mọi người, đi bằng đường nhỏ. Trên đường đi, nàng ấy thấy trong sân có bóng người mờ mờ ảo ảo ẩn nấp trong bóng tối thì sợ hãi đến mức đầu óc rối bời. Nàng ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra vẻ gấp gáp.

Quả nhiên, khi nàng ấy hoảng hốt thì người ẩn nấp trong bóng tối cũng phát hiện ra điều bất thường. Lúc nàng ấy đi vòng qua con đường nhỏ, một bóng đen từ trong bóng tối bước ra, lao tới trước mặt nàng ấy. Diệp tứ muội sợ hãi hét lên một tiếng chói tai, tiếng kêu the thé vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

Tiểu Thất và Tiểu Bát bị dọa cho tỉnh giấc, há miệng muốn khóc. Diệp tứ muội vội vàng quát một tiếng, ngăn tiếng khóc của bọn trẻ lại. Bóng đen kia rút một con d.a.o ở bên hông ra, nhanh chóng lao tới Diệp tứ muội. Đúng lúc đó, một con sói to lớn từ trong bụi rậm nhảy ra, cắn vào cánh tay của người đó.

Đương nhiên Diệp tứ muội nhận ra con sói này, ngoài con ch.ó sói lớn tên là Điểm Điểm mà Diệp Gia nuôi thì Chu gia không có con ch.ó nào khác.

Cùng với tiếng tru dài của con sói, trong bóng tối bỗng lóe lên bốn hay năm đôi mắt màu xanh biếc. Mới nhớ ra, hiện giờ Điểm Điểm cũng đã là một con sói có gia thất. Kể từ khi trở về sau một chuyến đi xa trong nửa năm trước, hành tung của nó vẫn luôn bí ẩn. Năm ngoái vào lúc lạnh nhất của mùa đông, nó đi một chuyến rồi quay lại với một lứa con nhỏ. Những con vật nhỏ ấy chỉ to bằng lòng bàn tay, r*n r* vì sắp c.h.ế.t cóng trong mùa đông giá rét.

Điểm Điểm tự tha con vật nhỏ về, Diệp Gia còn cất công dành một căn phòng cho gia đình Điểm Điểm và lũ con.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 762



Những con sói con lớn rất nhanh, chỉ trong vài tháng đã lớn trông thấy. Sau khi Chu gia có tiền, Diệp Gia cũng dùng thịt để nuôi chúng, con nào con nấy đều được nuôi béo tốt.

Diệp tứ muội không quan tâm đến những thứ khác nữa, có cả nhà chó sói Điểm Điểm ngăn cản, nàng ấy bèn ôm hai đứa nhỏ chạy điên cuồng vào trong sân. Hai bà v.ú sợ đến mức hai chân mềm nhũn, đã sớm trốn đi. Nàng ấy không kịp đến phòng của Diệp Gia, phía trước có người, đã bị chặn lại. Thừa dịp mấy người kia bị chó sói quấn lấy không thể rút tay ra được, Diệp tứ muội bèn điên cuồng phóng tới chỗ vườn hoa. May mà Diệp Gia còn chu đáo phòng ngừa, ở trong phủ đệ có làm ba đường hầm đi vào trong.

Ba đường hầm này Diệp Gia đều đã dẫn họ đi qua, Diệp tứ muội không quan tâm bản thân có còn nhớ vị trí của hòn non bộ ở đâu hay không, miễn còn nước là còn tát.

Khi nàng ấy sốt ruột tìm kiếm lối vào đến độ cả trán toát đây mồ hôi thì Tôn Tuấn kéo lấy tay áo nàng ấy, đưa nàng ấy đi vòng qua một cái đình nhỏ rồi chui vào hòn non bộ. Cuối cùng cũng tìm thấy lối vào đường hầm dưới hòn non bộ.

"Con nhớ." Tôn Tuấn đã sắp mười tuổi, chiều cao đã tăng lên một đoạn lớn: "Tứ di thái thái đi theo con đi."

Nói xong, kéo huynh đệ của mình xuống đường hầm trước.

Cả người Diệp tứ muội cũng đang run rẩy, một mình nàng ấy ôm hai đứa nhỏ chạy xa như vậy, thật sự là bản năng của mẫu thân đang gồng gánh. Chờ đi theo huynh đệ Tôn Tuấn xuống dưới đường hầm, tay chân nàng ấy mềm nhũn, quỳ thẳng xuống dưới đất. Tiểu Thất Tiểu Bát vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, mơ màng buồn ngủ dựa vào người nương không thể mở mắt ra nổi. Tôn Tuấn bảo Tôn Thành nắm lấy ống tay áo của mình, đề nghị giúp Diệp tứ muội ôm một đứa nhỏ.

Diệp tứ muội nhìn tay chân nhỏ bé của cậu bé, có chút do dự.

"Không kịp nữa rồi." Tôn Tuấn bình tĩnh không giống một đứa trẻ: "Nếu Tứ di thái thái còn trì hoãn thêm nữa, bị họ phát hiện, chúng ta đều không thể chạy thoát."

Một câu nói này, đã khiến Diệp tứ muội bị dọa sợ làm cho tỉnh táo.

Tôn Tuấn nhận lấy Tiểu Thất nhẹ hơn một chút từ trong lòng nàng ấy, rồi đưa nàng ấy chạy toán loạn dưới lòng đất. Trong đường hầm không có chiếu sáng, đứa nhỏ Tôn Thành lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc hộp quẹt, roi thổi một cái. Di theo ca ca ở phía trước và nghe theo lời chỉ huy đi vê phía trước. Mấy người họ chạy trái chạy phải ở trong đường hầm, tim đập vang như đánh trống. Nếu như lúc trước Diệp Gia không đưa cả nhà đi qua đây, có lẽ Diệp tứ muội đã sợ c.h.ế.t khiếp ở tại đây rồi.

Hết rẽ trái lại rẽ phải, không biết như thế nào mà bọn họ lại quẹo đến một lối ra khác. Tứ muội nhìn thấy Dư thị, Anh Đào và Tiểu Đào đang ôm hai đứa nhỏ, cùng với bà v.ú đứng cạnh hai người có chút lờ mờ, nước mắt lập tức tuôn trào. Một bà v.ú chăm sóc Tiểu Thuật Bạch tiến lên nhận lấy Tiểu Thất trong lòng Tôn Tuấn, Diệp tứ muội vừa định hỏi chuyện gì xảy ra thì Dư thị dùng ngón tay làm một động tác yên tĩnh. Bà ấy ra lệnh cho Anh Đào có tay chân nhẹ nhàng leo lên trên, khôi phục lại trạng thái vốn có của căn phòng. Sau đó một giây thì nghe thấy tiếng đẩy cửa một cái râm. Tiếng bước chân rón rén trong đêm tối nghe hết sức rõ ràng, nhất là còn ở ngay trên đỉnh đầu của mình, khiến tim lập tức ngừng đập.

Không biết người nọ ở trên đỉnh đầu tìm kiếm cái gì, đi hết vòng này đến vòng khác, làm sắc mặt Dư thị trắng bệch. Nhưng vẫn ra hiệu cho những người khác đi theo Tôn Tuấn.

Không biết trốn ở phía dưới bao lâu, Dư thị đi đến mức chân tay mềm nhũn, phía trước đã biến thành màu đen thì cuối cùng cũng thấy lối ra.

Tôn Tuấn dẫn bọn họ ra khỏi cửa, trùng hợp ở bên trên là nơi đóng quân. Trong nháy mắt bò ra ngoài, Dư thị lập tức ngã xuống đất.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 763



Diệp tứ muội còn chưa kịp nói chuyện, vội vàng buông đứa nhỏ xuống muốn đi qua đỡ. Khi đỡ Dư thị dậy, bấm nhân trung của Dư thị một hồi lâu thì bà ấy mới dần dần tỉnh táo. Đêm khuya mà đoàn người xông vào nơi đóng quân, khiến Ba Trát Đồ sợ hết cả hồn.

Sau khi hỏi rõ chuyện gì xảy ra, Ba Trát Đồ lập tức phái một đội người đến Chu gia. Chuyến đi này, một đêm chưa có về.

Đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, Ba Trát Đồ mới dẫn người trở vê nơi đóng quân.

Đêm qua Chu gia xảy ra một trận tập kích, may là Ba Trát Đồ dẫn người chạy đến kịp thời, bằng không đội ngũ giao cho Chu gia kia chỉ còn nước toàn diệt. Chỉ bắt không g.i.ế.c nên mất rất nhiều thời gian, qua trưa Ba Trát Đồ mới dẫn người về doanh địa. Không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt Ba Trát Đồ lúc về trông xanh mét, đến khi gặp đám người Dư thị cũng không che giấu, trâm mặc hồi lâu mới mở miệng.

“Người tập kích Chu gia đêm qua là Dương Thành Liệt."

Một câu long trời lở đất, khiến sắc mặt Dư thị và Diệp tứ muội đang chờ trong phòng thay đổi kịch liệt.

Hai người nhìn nhau, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Có Diệp Ngũ muội làm cầu nối, Dương gia và Chu gia ít nhiều cũng có chút quan hệ. Bởi vì chuyện hôn sự của Diệp Ngũ muội, ấn tượng của Dư thị với Dương Thành Liệt vẫn rất tốt. Tuy nói trước đó có chuyện Dương Thành Cương đánh lén Chu gia, nhưng chuyện nào ra chuyện đó.

"Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ là Dương Thành Cương chết?"

Ba Trát Đồ gật đầu: "Chắc vậy. Trừ Dương Thành Liệt, bộ hạ cũ của Tô Lặc Đồ đều tham dự."

Thật ra sau khi Chu Cảnh Sâm chiếm được Bắc Đình, hắn đã thanh lý và giam lỏng bộ hạ cũ của Tô Lặc Đồ, với Dương gia thì không động đậy gì. Thứ nhất lão gia tử Dương gia nhận Diệp Ngũ muội làm đồ đệ, quan hệ không tâm thường. Thứ hai, hai huynh đệ Dương Thành Liệt và Dương Thành Cương mấy năm nay vì bảo vệ Bắc Đình mà đánh thắng nhiều trận chiến. Bất luận là tiếc nhân tài hay niệm tình công lao, Chu Cảnh Sâm cũng không thể nhập hai huynh đệ này và những người khác vào làm một.

Nhưng bởi vì hai người là tâm phúc của Tô Lặc Đồ, vả lại Dương Thành Cương từng có tiền án, Dương Thành Liệt cũng bị đình chỉ công tác để điều tra. Dương gia hiện giờ dù không tính là suy tàn, nhưng thế lực trong quân đã chỉ còn trên danh nghĩa.

Những chuyện này người ngoài không biết, chỉ người trong quân mới hay. Chẳng qua Chu Cảnh Sâm tuy nói đình chỉ quân chức của Dương Thành Liệt, nhưng không tiến hành tịch thu sản nghiệp của Dương gia.

Những năm gan đây, Dương Thành Liệt đã đánh thắng nhiều trận trong quân và khá có uy vọng ở Bắc Đình. Vì thế Dương Thành Liệt mượn tình nghĩa đồng liêu ngày xưa để tập hợp một tiểu đội, thừa dịp Quách Hoài rời khỏi Kashgar để giải quyết hạn hán Lĩnh Nam, ông ta bất ngờ tấn công Chu gia, muốn Chu Cảnh Sâm nếm mùi đau khổ. Lần này huynh đệ Lâm Chi Lan cùng bộ hạ cũ của Tô Lặc Đồ bắt hạng nữ lưu như Dư thị Diệp Gia làm tin, tính mượn chuyện này uy h.i.ế.p Chu Cảnh Sâm, đồng thời đầu hàng triều đình Đại Yến.

Dư thị nghe xong mặt thoắt cái trắng bệch, hồi lâu không kịp phản ứng.

Ba Trát Đồ cũng không giấu diếm, giải thích cụ thể quá trình thẩm vấn cho Dư thị: "Đám người Lâm Chi Lan đã khai rõ mọi chuyện rồi, sau đó ta sẽ gửi một phong thư cho thế tử. Nên trừng phạt những người này thế nào, chờ thế tử gia vê định đoạt."

Sắc mặt Dư thị dân trở nên khó coi: "Dương Thành Liệt đâu? Hắn không giải thích gì ư?"

"Bẩm Vương phi nương nương." Ba Trát Đồ lắc đầu: "Dương Thành Liệt là cục xương cứng, sau khi bị bắt về chưa từng thốt ra chữ nào."

Sắc mặt Ba Trát Đồ cực kỳ khó coi, bấy lâu nay hắn ta luôn rất khâm phục Dương Thừa Liệt. Không dám nói thưởng thức lẫn nhau, nhưng cũng không xung đột gì.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 764



Chuyện này căn bản là do Dương Thành Liệt hô đồ. Cái c.h.ế.t của Dương Thành Cương vốn là gieo gió gặt bão, hắn ta làm những chuyện như vậy với Ngô gia, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc. Lòng ai cũng như gương sáng, Dương Thành Liệt luôn luôn ân oán rõ ràng sao lại không rõ chuyện này?

Ba Trát Đồ có mấy lời khó nói, chuyện trong quân Dư thị không biết, khó mà giải thích rõ ràng trong một hai câu.

Nhưng không thể phủ nhận, để người của Dương Thành Liệt tiến vào trấn Đông Hương, đêm khuya thành công đột nhập vào phủ Chu gia là thất trách của Ba Trát Đồ. Thật ra Ba Trát Đồ nhận lệnh ở lại bảo vệ Chu gia. Hắn ta là người mạnh nhất trong số các tướng lĩnh, Chu Cảnh Sâm để lại cho hắn ta gân bảy ngàn người, còn nhiều hơn trấn Toái Diệp. Chuyện này không đề phòng được người ngoài, do công tác bảo vệ của hắn ta không kỹ càng.

Ba Trát Đồ quỳ một gối xuống đất, lập tức thỉnh tội: "Vương phi nương nương, người yên tâm, chuyện này thuộc hạ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng. Lần này Chu gia bị tập kích là thất trách của thuộc hạ. Khi điện hạ vê, thuộc hạ sẽ đi nhận phạt."

Nếu đêm qua Dư thị không minh mẫn thì cả Chu gia coi như xong đời. Hắn ta bây giờ nghĩ tới còn toát mồ hôi lạnh.

Dư thị mím môi không trả lời. Chuyện này đúng là Ba Trát Đồ thất trách, không thể dễ dàng tha thứ trong một hai câu. Nếu trước đây ở vương phủ, đám người Ba Trát Đồ đều phải chịu phạt. Nhưng giờ đang ở Bắc Đình, Chu Cảnh Sâm không có mặt. Dư thị nhiều lời vô ích. Ít nhất trong khoảng thời gian Chu Cảnh Sâm chưa về, đám Dư thị và Tiểu Thuật Bạch đều cân Ba Trát Đồ che chở.

"Việc này chờ Duẫn An trở về rồi nói sau." Dư thị lo lắng: "Đã bắt hết người của Dương Thành Liệt chưa?”

"Bắt hết rồi." Không chỉ bắt hết, ngoại trừ vài nhân vật quan trọng, những kẻ khác đều bị Ba Trát Đồ g.i.ế.c ngay tại chỗ.

Chuyện xảy ra bên Dư thị, Diệp Gia nhanh chóng nhận được tin tức. Nàng đang ở trấn Toái Diệp, nhưng cũng rất chú ý đến tình hình ở trấn Đông Hương. Gần như Chu gia vừa xảy ra chuyện thì lập tức có người đưa thư tới. Diệp Gia hoảng hốt đọc mấy chữ Dương Thành Liệt dẫn người đánh lén Chu gia. Xem xong thư, nàng hiếm khi run tay. Nhưng điều này cũng có nghĩa là đã đến lúc nàng phải trở về.

Người Ô Hoàn bị Diệp Gia đuổi ra khỏi trấn Toái Diệp, trong thời gian ngắn chắc sẽ không xâm phạm nữa. Trong trận đối chiến với Ô Hoàn, trấn Toái Diệp gần như không tổn thất bao nhiêu binh lực. Chỉ cân đối phó với bọn du mục đến cướp bóc là đủ. Nhất là sau khi xây xong lô cốt dưới đất, hàng phòng ngự sẽ càng thêm vững chắc.

Đã đến lúc phải về. Diệp Gia nhìn mây đen nơi chân trời, tháng chín vừa qua, trời lập tức chuyển lạnh.

Tháng 10 năm ngoái trời bắt đầu đổ tuyết, đến thế giới này đã ba năm, Diệp Giai cuối cùng cũng hiểu được sự khắc nghiệt của mùa đông ở nơi này. Mặc dù không biết năm nay bao giờ tuyết rơi, nhưng về cơ bản một khi tuyết rơi thì rất nhiều chuyện đều phải tạm gác lại. Để nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, Diệp Gia chỉ có thể thúc giục thợ thủ công của trấn Toái Diệp, cố gắng hoàn thành lô cốt đất trước khi trận tuyết đầu tiên đổ xuống.

Bản thiết kế xây dựng lô cốt đất lần này là do Diệp Gia vẽ, nguyên liệu và thợ thủ công vẫn là nhóm ở trấn Lý Bắc lúc trước. Triệu Cảnh Thanh theo học Diệp Gia một đoạn thời gian, sau khi xác định Triệu Cảnh Thanh có thể đảm nhận nhiệm vụ quan trọng tiếp theo, cuối tháng 9 Diệp Gia trở về trấn Đông Hương

Xe ngựa đến trấn Đông Hương đã là buổi tối, đi suốt hai ngày ba đêm, xương cốt của Diệp Gia đều rã rời.

Gõ cửa lớn Chu gia, người trong cửa hỏi dò hồi lâu mới dám mở ra.

Chuyện Dương Thành Liệt dẫn người đánh lén Chu gia đã tạo cho Dư thị một bóng ma tâm lý cực kỳ lớn. Giờ thì đêm nào bà ấy cũng phải cho người tuần tra, học Diệp Gia lắp bẫy đặt bẫy quanh sân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 765



Dau sau bây giờ Chu gia không thiếu tiền, lắp đặt mấy thứ này không tốn bao nhiêu. Để an toàn hơn, Dư thị còn chuyển cả nhà Điểm Điểm vào phòng mình và các con, sợ chuyện tương tự lại xảy ra thêm lần nữa.

Thậm chí vì đủ an toàn, Dư thị đem Điểm Điểm cả nhà đều cho đưa tới chính mình cùng hài tử phòng, sợ đồng dạng sự tình lại phát sinh một lân nữa. Khi Dư thị nghe tin Diệp Gia trở về, bà ấy giật mình đứng phắt dậy.

Thời tiết trở lạnh rất nhanh, chưa đến tháng 10 mà ban đêm thức dậy đã thấy cả người run như cay sấy. Dư thị khoác áo choàng đứng ở cửa sân nghênh đón, thấy Diệp Gia thì kích động đến độ rơi nước mắt.

Diệp Gia nắm tay bà ấy thở ra một hơi thật dài rồi theo bà vào phòng.

Muộn thế này, đám trẻ đã ngủ rồi. Chuyện xảy ra trong nhà đã có người gửi thư nói rõ cho Diệp Gia từ lâu. Diệp Gia thâm hiểu Dư thị bị dọa sợ, bèn ngồi sang một bên đưa trà cho bà ấy. Dư thị vừa kể vừa không kiêm được đỏ mắt: "May là Gia Nương con suy nghĩ chu đáo, đào cái đường hầm chạy trốn trong nhà. Nếu không có nó, sợ là khi con về cả nhà cũng chẳng còn ai...

Tim Diệp Gia co lại, hơi áy náy. Nàng chỉ chăm chăm vào việc canh giữ biên giới và ngăn người ngoài vào, ngược lại không để ý hậu phương tiềm ẩn tai họa ngầm. Vả lại, cái c.h.ế.t của Dương Thành Cương còn là mệnh lệnh của nàng. Nhưng Diệp Gia không cho rằng mình đã sai, với chuyện Dương Thành Cương làm lúc trước, không g.i.ế.c hắn ta thì khó mà cảnh cáo người có tâm rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nhưng người như Dương Thành Liệt không ngờ sẽ vì báo thù riêng mà mó tay đến Chu gia, nàng thật sự không ngờ: "Nương, chuyện này coi như cho chúng ta giáo huấn không nhỏ. Sau này làm việc không được nhân từ nương tay nữa. Nếu không chỉ để lại hậu hoạn vô cùng."

Dư thị lau nước mắt, gật đầu: "Con vừa về, đã ăn gì chưa?"

"... Chưa, về gấp nên chưa kịp ăn gì." Diệp Gia sốt ruột chạy về, mang theo chút lương khô chỉ đủ lót dạ. Bản thân nàng kén chọn nên cũng không ăn chúng. Nhưng đã trễ thế này rồi, không tiện kêu người đi làm, nàng tính tự đi nấu ăn.

Diệp Gia là trụ cột tinh thần của Dư thị, thấy nàng đứng lên thì bà cũng đi theo: "Để nương đi nhóm lửa cho con."

"Được."

Hai người vào bếp, Diệp Gia dùng cơm thừa làm cơm rang. Trên bếp còn hâm chút canh, nàng vừa ăn vừa nghe Dư thị nói kể những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian mình không ở nhà. Trừ chuyện đám người Dương Thành Liệt Lâm Chi Lan tập kích Chu gia, chuyện kinh doanh thời gian này cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Suy cho cùng, chiến tranh ảnh hưởng đến sinh kế của người dân. Mặc dù Chu Cảnh Sâm đã dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào Yên Kinh nhưng cuộc sống của bá tánh vẫn bị ảnh hưởng. Kéo theo việc kinh doanh đương nhiên không còn suôn sẻ nữa. Chu gia buôn bán cao lê hoa và son phấn, toàn là những vật phẩm không thiết yếu trong chiến tranh nên họ càng bị ảnh hưởng nặng nề hơn. Nhưng cũng may mấy mẫu ruộng tốt của Diệp Gia đều bội thu, không cần lo về vấn đề lương thực.

Diệp Gia nghe xong gật đầu, hỏi: "Gửi thuốc giảm đau qua cho tướng công chưa?"

"Gửi nhiều rồi, Duẫn An hồi âm nói dùng rất tốt." Từ khi nghiên cứu ra thuốc giảm đau, Diệp Gia luôn nhắc trấn Đông Hương vận chuyển đến chỗ Chu Cảnh Sâm. Thứ này đúng là thần dược chữa bệnh cứu mạng, nó đã cứu sống rất nhiêu tướng sĩ.

"Vậy thì tốt." Diệp Gia chỉ ăn lót dạ, lau miệng chuẩn bị nghỉ. Dư thị biết nàng một đường tàu xe mệt nhọc, không làm phiền nàng nữa. v**t v* đôi mày đang nhíu chặt của Diệp Gia, bà ấy lẩm bẩm mấy câu "Gầy rồi gầy rồi", xong về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Giai cực kỳ buồn ngủ, nhưng trước khi về phòng vẫn đến phòng Tiểu Thuật Bạch nhìn một cái. Đứa bé sinh ra chưa đầy hai tháng, Diệp Gia đã vội vàng chạy tới trấn Lý Bắc xây dựng lô cốt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 766



Nhoáng cái hơn nửa năm trôi qua, Tiểu Thuật Bạch lúc đó vẫn như một con khỉ do hỏn, bây giờ như thay da đổi thịt, xinh xắn đến mức Diệp Gia cũng hơi kinh ngạc. Đứa bé này do mình sinh thật ư? Mình vậy mà sinh ra một đứa bé xinh xắn đến vậy?!

Diệp Gia không dám ôm con, sợ đánh thức nó, nàng chăm chú nhìn Tiểu Thuật Bạch hồi lâu mới xoay người về phòng ngủ.

Một giấc này ngủ tới độ không biết trời trăng gì sất. Nàng căng thẳng cực độ trong một thời gian dài, giờ đột nhiên buông lỏng thì mệt không chịu được. Ngày hôm sau, khi mặt trời lên ba sào mới khoác xiêm y đứng dậy, Diệp Tứ muội và các chưởng quỹ An Tây đô hộ phủ đều chờ ở phòng khách từ sớm.

Khu vực Trung Nguyên chịu ảnh hưởng của chiến sự, buôn bán khó khăn. Nhưng An Tây đô hộ phủ bên này không chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Hơn nữa đại đa số cửa hàng của Dương gia đều ở An Tây đô hộ phủ, Chu gia cũng có cửa hàng ở Bắc Đình, các chưởng quỹ lâu rôi không thấy Diệp Gia, vừa nhận được thư liền tới báo cáo. Diệp Gia vốn còn muốn đi ôm con trước, giờ đành ngồi nghe các chưởng quỹ cửa hàng báo cáo xong rồi mới đi.

Tình hình hạn hán ở Lĩnh Nam rất nghiêm trọng, lương thực Diệp Gia mà tích trữ được vận chuyển sang đó để giải tỏa nhu cầu cấp thiết nhưng cũng vét sạch ba kho lúa của nàng. Ông Tôn băn khoăn không biết có nên kịp thời bổ sung chỗ trống hay không.

"Tạm thời không cần bù." Thu hoạch năm ngoái coi như không tệ, hơn hai ngàn mẫu ruộng tốt đủ cung cấp lương thực.

Ngoài kho thóc, đất nông nghiệp cũng nên được bố trí càng sớm càng tốt. Khi tuyết rơi dày, việc di chuyển trở nên bất tiện.

Trong thời đại ngày nay, lương thực và tang ma* là những thứ không thể thiếu. Đương nhiên là không thể giảm rồi. Chỉ là có nên tiếp tục trông ruộng anh túc không. Tuy mới tới tay chủ nhân mới không lâu nhưng trang chủ ruộng anh túc cũng nghe nói Diệp Gia không thích loài cây này. Vậy trông tiếp mấy trăm mẫu ruộng tốt của Ngô gia? Hay là cắt giảm?

(*) Ma Jãchỉ đại ma tử #4, thời cổ dùng làm thức ăn. Ma J#không phải là lương thực chủ yếu, thời cổ thường nói "ti ma" 4j#hoặc "tang ma" 又及, dg là nói sợi của đại ma.

"Vẫn như cũ."

Trong khoảng thời gian này, Chu Cảnh Sâm thường xuyên viết thư cho Diệp Gia, giải thích tình hình quanh mình, Diệp Gia ngầm biết rất nhiều chuyện. Dù đã đánh hạ được Yến Kinh, nhưng nếu đám Chu Diệp chưa bị bắt thì trận này còn chưa xong. Một khi cuộc chiến nổ ra, dùng thuốc là điều cần thiết.

Phòng ngừa chu đáo là luôn là cung cách làm việc của Diệp Gia, nàng không cho phép mình bị đồn vào quấn cảnh: "Nhưng những dược liệu khác cũng phải trồng." Chờ qua hai ngày, bảo Khương đại phu gửi một danh sách dược liệu, phân ra mấy chục mẫu ruộng để trồng dược liệu.

Việc làm ăn của Chu gia đã đi vào quỹ đạo, cho dù do chiến tranh nên phải đóng cửa một phần cũng không ảnh hưởng đến phương hướng hoạt động chung. Diệp Gia chỉ căn cứ vào tình hình mà điều chỉnh, nghe chưởng quỹ báo cáo xong thì bảo họ lui ra.

Khi nàng xuất hiện ở phòng khách, lúc đó đã quá trưa.

Dư thị thấy nàng tới thì thở dài, Gia Nương đúng là quá bận rộn. Lúc trước không ở nhà thì thôi, bây giờ ở nhà cũng thường không thấy bóng dáng đâu. Bà ấy cúi đầu nhìn thoáng qua cái nôi trong tay, Tiểu Thuật Bạch đã ngủ say trong nôi.

Diệp Gia ngồi xổm cạnh nôi sờ mặt đứa bé, Tiểu Thuật Bạch là không biết cảm nhận được mẹ ruột hay thế nào, trong lúc ngủ mơ bắt được tay Diệp Gia.

Diệp Gia sửng sốt, cảm giác hơi kỳ lạ.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Dư thị không kiềm được nói một câu nặng lời: "Gia Nương, sau này con phải chú ý đến Thuật Bạch nhiều hơn. Trẻ con đều như vậy, ai chăm nó nhiều hơn thì nó thân với người đó. Con ít khi bên cạnh nó, nó lớn rồi không thân thiết với con, lúc đó con mới biết thế nào là đau lòng."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 767



Lòng bàn tay trẻ con mềm mại, cảm giác rất kỳ diệu. Diệp Gia im lặng hồi lâu, hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu.

Tình hình ở Bắc Đình đang dần ổn định, giữa tháng mười trời lại bắt đầu lạnh. Tuyết lớn vừa đổ xuống, Bắc Đình lâm vào cảnh băng thiên tuyết địa. Cũng may lô cốt đất bên chỗ Triệu Cảnh Thanh cuối cùng cũng được xây xong trước đó. Một khi phòng tuyến được xây xong, cuộc sống của bá tánh ở hậu phương an toàn hẳn lên. Tình hình ở Trung Nguyên có vẻ đang dần ổn định, Viên Xuân Sinh truyền tin vê nói cửa hàng ở Trung Nguyên đã hoạt động trở lại.

Trời lạnh, rất nhiều chuyện đều không làm được. Diệp Gia hiếm khi rảnh rỗi ngồi trên thảm trong phòng chơi cùng bọn trẻ. Tiểu Thuật Bạch thật sự là một đứa trẻ vô cùng kỳ lạ, nó trâm tính nhưng rất thông minh.

Diệp Gia thường cảm thấy đứa nhỏ này thông minh đến mức người lớn cũng đấu không lại nó.

Dư thị lại vô cùng kiêu ngạo, nghiễm nhiên một bộ thương cháu bất chấp: "Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy, Thuật Bạch nhà ta là đứa nhỏ thông minh nhất, kế thừa mọi những ưu điểm của cha mẹ nó."

Mẹ ruột Diệp Gia hơi xấu hổ, vội ôm lấy đứa trẻ đang bò trên người mình xuống, nói: "... Khiêm tốn khiêm tốn."

"Đứa nhỏ thông minh còn cho khen?" Dư thị liếc nàng một cái, bế đứa nhỏ đã bò đến lưng Diệp Gia xuống. Đứa bé tuy không lớn lên bên cạnh Diệp Gia từ nhỏ, nhưng thiên tính mẹ con không ngăn được, cứ rảnh ra là thích bò lên người Diệp Gia.

Diệp Gia ngại ngùng cười cười, ngược lại nghĩ tới chuyện khác: "Xử trí Nguyên Thành Liệt thế nào rồi? Hiện đang nhốt ở đâu?"

Mấy ngày trước, Diệp Gia ra xưởng, vừa mở cửa đã nhìn thấy mười mấy người già trẻ đang quỳ ở cửa lớn. Lão nhân kia Diệp Gia còn nhận ra, là sư phụ của Diệp Ngũ muội, lão gia tử Dương gia. Ngoại trừ Dương lão gia tử Dương lão thái thái, còn có mấy phụ nữ và trẻ em ăn mặc phong phanh. Tuyết lớn áo quần mỏng manh, mặt mũi rét lạnh xanh mét, quỳ gối bất động trước cửa Chu gia.

Thấy Diệp Gia bước ra, hai vợ chông Dương lão gia tử hơn năm mươi tuổi liên tục dập đầu với Diệp Gia.

Dương gia vốn không phải là gia đình có con nối dõi hưng thịnh, chỉ có hai huynh đệ Dương Thành Cương và Dương Thành Liệt. Người nhà này ngày xưa vẫn chỉ là dân chúng bình thường, dựa vào một tay trù nghệ điêu luyện của Dương lão gia tử mà làm việc. Sau đó hai huynh đệ Dương Thành Cương và Dương Thành Liệt đầu quân, Dương Thành Liệt nhanh chóng làm nên trò trống, được Tô Lặc Đồ đề bạt leo thẳng lên vị trí hiện tại, Dương gia nước lên thì thuyền lên. Đối với người ngoài mà nói Tô Lặc Đồ không là cái gì, nhưng đối với huynh đệ Dương gia mà nói lại là là Bá Nhạc*.

(*) Đời xưa bên nước bạn có Bá Nhạc (tức Tôn Dương) là vị quan lớn trong triều Tân Mục Cung thời Xuân Thu (Trung Quốc), là người có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn những con ngựa thiên lí. Nếu không có sự xuất hiện của Bá Nhạc thì ngựa thiên lí cũng chỉ là ngựa thường mà thôi.

Lúc trước lúc Dương Thành Cương mới chết, Dương Thành Liệt cũng bị đình chức, Dương gia cứ vậy mà ngã xuống. Người Dương gia tự biết đuối lý, Dương Thành Liệt cũng không có động tĩnh, an phận thủ thường ở nhà làm người giàu sang nhàn nhã.

Vốn tưởng cứ vậy đóng cửa sống cho tốt thì xong rồi, ai biết Dương Thành Liệt đột nhiên lại hồ đồ.

Dương Thành Liệt là trụ cột của Dương gia, nếu ông ta gặp chuyện không may, Dương gia già trẻ sẽ không còn chỗ dựa. Lão phu thê Dương gia quần áo tả tơi, bẩn bẩn thỉu không ra hình người. Quỳ gối trong tuyết dập đầu đầy máu, cầu xin Diệp Gia thả Dương Thành Liệt một con đường sống.

"Hắn phạm phải tội lớn như vậy, c.h.ế.t là đáng." Dương lão gia tử không dám lấy tình cảm của Diệp Ngũ muội ra nói, chỉ có thể dập đầu cầu xin: "Nhưng mà thế tử phi nương nương, cầu ngài tâm địa Bồ Tát, nhớ công hắn đánh thắng nhiều trận vì Bắc Đình như vậy, cho hắn một con đường sống đi. Đánh gãy tay chân hắn, cho hắn tàn phế cả đời cũng được. Cầu xin Thế tử phi nương nương..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 768



Diệp Gia không đành lòng nhìn ông ay cong lưng dập đầu đầy máu, chỉ đành sai gia đỉnh giam lỏng cả nhà.

Nghĩ đến đây, Diệp Gia thở dài một hơi.

Dư thị nhất thời sửng sốt khi nghe thấy tiếng thở dài của nàng, nghe nàng nhắc tới người Dương gia thì cũng hơi không đành lòng.

"Hắn ta còn ở địa lao nơi đóng quân." Nhắc tới chuyện này Dư thị cũng nghiêm mặt: "Ba Trát Đồ vốn định xử trí theo quân quy, nhưng chưa có phản hồi từ Duẫn An nên tạm thời gác lại. Gia Nương muốn đi xem à?"

Sắc mặt Diệp Gia hơi u ám: "Ừ"

Nếu tâm bất trung, người có tài giữ lại cũng là tai họa. Ví dụ của Dương Thành Cương ở trước mắt, Diệp Gia cũng hiểu hậu quả của việc nhổ cỏ không trừ tận gốc. Nhưng trường hợp của Nguyên Thành Liệt khác với Thẩm Hải và Ngưu Bất Quần. Nguyên Thành Liệt ngoại trừ có uy vọng trong quân, trong lòng dân chúng Bắc Đình, ông ta cũng rất có uy vọng. Ông ta xuất thân nghèo khó, người toàn quân công hàng thật giá thật.

Lại nói tiếp, nếu Ba Trát Đồ thẳng tay g.i.ế.c ông ta ngay trong đêm đánh lén thì cái c.h.ế.t của ông ta sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì cả. Nhưng bây giờ cố tình giữ lại thì phải tính thật kỹ tiếp theo nên xử trí thế nào. Diệp Gia nhìn Tiểu Thuật Bạch trắng non như được nặn ra từ nắm tuyết, tuy chưa từng trải qua cảm giác mạo hiểm ngày đó nhưng Diệp Gia vẫn tưởng tượng được. Chỉ nghĩ đến ngày đó thôi cũng khiến nàng kinh hồn bạt vía.

Có lẽ sau khi làm mẹ, nàng cũng có điểm yếu, cảm giác được trái tim co thắt.

Nhàn rỗi mấy ngày, Diệp Gia nhân lúc tuyết ngừng rơi, quyết định đến nơi đóng quân một chuyến.

Ba Trát Đồ cung kính dẫn Diệp Gia đến địa lao nơi đóng quân, Dương Thành Liệt và mấy huynh đệ Lâm Chi Lan bị giam riêng.

Lúc Diệp Gia nhìn thấy ông ta, ông ta đã không còn hăng hái như trước. Ăn mặc rách rưới, ngồi khoanh chân trên đống cỏ khô với vẻ mặt đờ đẫn. Nghe thấy tiếng động, ông ta chỉ ngước mắt lên rồi cúi đầu xuống, trông như sắp chết. Ba Trát Đồ sai người kéo Dương Thành Liệt ra ném xuống dưới chân Diệp Gia. Diệp Gia nhìn vết thương lớn nhỏ trên người ông ta, chân mày nhíu lại.

"Dương Thành Liệt." Ba Trát Đồ gọi ông ta một tiếng, giọng vang vọng trong ngục tối.

Người trên mặt đất không nhúc nhích.

Một người hầu bên cạnh Ba Trát Đồ tiến lên đá Dương Thành Liệt một cước, lớn tiếng hỏi: "Dương Thành Liệt, ngươi có muốn giải thích gì không?"

Dương Thành Liệt loáng thoáng nghe được một giọng nữ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi mái tóc bẩn thỉu. Ánh mắt ông ta đảo qua khuôn mặt của Diệp Gia, đột nhiên bật cười. Miệng nói thầm một câu quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, khiến sắc mặt Ba Trát Đồ thay đổi, đi lên đạp ông ta một cú.

Dương Thành Liệt nặng nề ngã xuống đất, thổ huyết tại chỗ. Lông mày Diệp Gia nhíu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Thật ra trước đây nàng đến khu đóng quân đưa thức ăn cho Chu Cảnh Sâm có tình cờ gặp được Dương Thành Liệt. Dương Thành Liệt là gã đàn ông rất hào sảng, bây giờ lại khiến người ta cảm giác vô cùng khó chịu.

Một lúc lâu sau, ông ta mới vỗ n.g.ự.c đứng dậy rồi ngồi dựa vào tường.

Diệp Gia nhìn ông ta không nói lời nào.

Ba Trát Đồ kỳ thật đã thẩm vấn qua một lần, tình huống cụ thể thế nào Diệp Gia cũng đã đọc qua hồ sơ. Chỉ có điều lời khai của Dương Thành Liệt trong hồ sơ là của đám người Lâm Chi Lan, Dương Thành Liệt vẫn chưa ký tên. Trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn. Không hiểu sao cảm thấy Dương Thành Liệt có thể vì chiến đấu với Đột Quyết mà cãi lại mệnh lệnh của Tô Lặc Đồ, lúc trước đích thân ban thưởng cho Chu Cảnh Sâm, không giống tiểu nhân sẽ vì thù riêng, nhân cơ hội trả thù Chu gia.

Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, thứ như cảm giác khó mà mà nói chuẩn được. Ông ta không khai, Diệp Gia chỉ có thể bắt ông ta phải trả cái giá thật lớn. Đang lúc Diệp Gia chuẩn bị rời đi, Dương Thành Liệt ngồi tựa vào tường bỗng nhiên mở miệng: "Nương nương."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 769



Diệp Gia dừng bước, quay đầu nhìn ông ta.

"... Gần đây người Ô Hoàn đánh lén Bắc Đình, là ngươi trấn thủ trấn Toái Diệp sao?"

Diệp Gia nhìn ông ta, gật đầu: "Là ta."

"Lô cốt ở trấn Lý Bắc là do ngươi tu sửa sao?”

"Làta.

Nguyên Dương thở ra một hơi: "Thế tử phi nương nương, nếu ta nói, Dương Thành Cương c.h.ế.t là gieo gió gặt bão, ta căn bản không có ý định báo thù. Thật ra là có người lấy tính mạng cả nhà ta uy h.i.ế.p ta g.i.ế.c ngươi, ngươi tin không?”

Diệp Gia không khỏi ngẩn ra, Ba Trát Đồ đã hét lớn: "Ngươi nói cái gì?!"

Dương Thành Liệt lại không nói gì.

"Dương Thành Liệt, ngươi vừa nói cái gì?”

Dương Thành Liệt lại cúi đầu dựa vào tường.

"Dương Thành Liệt."

Nguyên Dương thở ra một hơi, bỗng cười một tiếng, chậm rãi nói: "Nương nương, ngươi mặc dù xuất thân hương dã nhưng có tài kinh thế. Tiếc là trên đời này luôn có một số người tự cho mình là siêu phàm. Tự cho mình xuất thân cao quý, muốn gì làm nấy, phải cẩn thận người ở bên cạnh đấy..."

Những gì Dương Thành Liệt nói thật kỳ lạ, sắc mặt của mọi người ở đây lập tức thay đổi.

Diệp Gia nhíu mày, tuy nói người sắp c.h.ế.t thường nói thật, nàng lại không mấy tin Dương Thành Liệt.

Đâu tiên, người Dương gia trước đó quỳ gối trước cửa Chu gia thỉnh tội, bây giờ một đại gia đình kia đang ở trong tay nàng, căn bản không bị người quản thúc. Thứ hai, người có thể uy h.i.ế.p Dương Thành Liệt quả thật không nhiều, cho dù Chu Cảnh Sâm thôi chức quan của Nguyên Dương, uy vọng trong quân của ông ta vẫn còn. Nhưng như vậy cũng không thể chắc chắn những gì Dương Thành Liệt nói đều là giả dối, trừ phi Dương Thành Liệt từ lâu đã đầu hàng triều đình, nếu không đối phó với người Chu gia, ông ta chỉ bị thiệt mà chẳng nhận về ích lợi gì. Ba là Chu Cảnh Sâm thiết lập các trạm kiểm soát nghiêm ngặt ở khắp nơi, người của Ba Trát Đồ giới nghiêm trấn Đông Hương, người bên ngoài căn bản không thể lẻn vào Đông hương trấn. Trừ phi có người cho qua, bằng không không bao giờ có chuyện im hơi lặng tiếng mà mò đến ngoài sân Chu gia. Nhưng chân tướng cụ thể thế nào, phải âm thâm điều tra mới được.

"Ba Trát Đồ, tạm nhốt hắn ở chỗ ngươi, trông coi kỹ vào." Xung quanh nàng nhất định có sơ hở.

Diệp Gia không ở địa lao quá lâu, hỏi rồi đi ngay.

Bazaar đồng ý, Diệp Gia rời khỏi nơi đóng quân.

Điều tra vụ việc này không hề dễ dàng. Thời xưa giao thông bất tiện, nhất là ở vùng Tây Bắc lạnh lão. Vừa đến ngày tuyết lớn, di chuyển bằng xe ngựa cũng khó khăn khôn kể, trao đổi thư từ cũng phải mất mấy tháng. Tin tức không linh thông. Đám người Chu Cảnh Sâm lúc này không ở Bắc Đình nên Diệp Gia không tiếp cận nội bộ quân doanh được.

Sau khi hồi phủ, Diệp Giai sai người đưa cả nhà Dương gia đến Chu gia.

Lão phu thê Dương gia từ lâu đã không còn dáng vẻ giàu có như hồi mới gặp lão thái gia Quan gia. Trong nhà đột ngột mất đi hai trụ cột, đè sập cái gia đình này. Dương lão gia tử quỳ trên đất, nước mắt lăn dài, không cần Diệp Gia hỏi, họ tự giác kể hết mọi chuyện.

Khoảng ba tháng trước, quả thật có người tới Dương gia.

Người này tự xưng là quý nhân đến từ Yên Kinh, thân phận tôn quý, bí mật đến Yên Kinh điều tra vụ án phản tặc. Lớn tiếng khiển trách Dương Thành Liệt là mệnh quan triều đình, lẽ ra phải hành động theo ý chỉ của triều đình, sao có thể làm đồng lõa của phản tặc? Sau khi lấy uy thế đe dọa người Dương gia, hắn ta tuyên bố chỉ cân Dương Thành Liệt hối cải sửa sai, âm thâm bắt giữ gia quyến Chu gia làm con tin, triều đình lập tức xí xóa mọi sai lâm ngày xưa của ông ta. Lúc đó Dương Thành Liệt không có ở nhà, những người khác của Dương gia sao biết được tình hình hiện tại như thế nào? Lập tức bị dọa.

Con trai của Dương Thành Cương là Dương Dũng tự ý tiếp nhận mật chỉ, cũng âm thầm tiếp xúc với bộ hạ cũ của Tô Lặc Đồ. Cùng đám người Lâm Chi Lan lén mượn danh Dương Thành Liệt thu nạp người cũ của Tô Lặc Đồ.
 
Back
Top Bottom