Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 750



Bí mật của cung điện, chỉ có hoàng đế mới biết mật đạo, kiếp trước Chu Cảnh Sâm là nhiếp chính vương nên đương nhiên biết. Đường hầm chỉ có thể kết nối vào bên trong thành chứ không thể dẫn ra bên ngoài. Cho dù Chu Diệp có trốn khỏi cung điện khi nào thì lúc này hắn ta vẫn sẽ ở trong kinh thành.

Ngay khi Chu Cảnh Sâm cho người lục soát từng nhà, Diệp Gia đã hứng chịu cuộc tấn công đầu tiên ở trấn Diệp, cách xa Bắc Đình.

Hành động đốt kho thóc khiến người Ô Hoàn phẫn nộ. Người Ô Hoàn bao vây sân nơi Diệp Gia ở qua đêm.

Diệp Gia bị đánh thức bởi tiếng kiếm và tiếng đao thương chạm nhau trong giấc ngủ, tiếng kiếm như ở trong tai nàng. Tiểu Lê và Hoàn Bội đã rút vũ khí ra và canh giữ các cửa ra vào và cửa sổ. Trình Phong cũng không biết lúc nào xuất hiện trong phòng Diệp Gia, cậu ta cởi y phục treo lên bình phong, che kín toàn bộ Diệp Gia, thấp giọng lẩm bẩm "Đắc tội rồi", sau đó ôm nàng vào lòng, đi về phía trước rút lui.

Lúc này, đầu óc Diệp Gia cực kỳ minh mẫn, phản ứng rất nhanh: "Chờ một chút, Tiểu Lê, dẫn người thu thập tất cả bản vẽ, tài liệu, thư từ trong thư phòng rồi mang đi. Nếu không thể mang chúng đi thì đốt nó đi."

Tiểu Lê và Hoàn Bội biết tầm quan trọng của các bản vẽ và tài liệu nghiên cứu, liếc nhìn Trình Phong đại nghịch bất đạo và nhanh chóng đi làm việc, khuôn mặt ủ rũ. Nàng ta dẫn mọi người nhanh chóng cất đi tất cả các bản vẽ và tài liệu trong thư phòng, đánh thức tất cả những người thợ thủ công quan trọng rồi giấu tất cả trong thông đạo dưới sân nhỏ. Diệp Gia nép vào trong n.g.ự.c Trình Phong, cầm bản vẽ chỉ đạo đám người đi theo đường hầm ra khỏi sân, rời khỏi sân qua đêm.

Ra khỏi sân, Diệp Gia được cõng lên ngựa. Sau một hồi huýt sáo, lao nhanh ra như một mũi tên tuột khỏi dây. Nàng giật mình nhưng người phía sau đã ôm nàng thật chặt khiến nàng phải nuốt lại câu cảm thán vừa chạm đến môi.

Khi người Ô Hoàn vượt qua lính canh, tiến vào sân và đá tung cánh cửa nhà Diệp Gia, tòa nhà đã trống rỗng.

Bầu trời tối sầm, dưới bầu trời đây sao, một nhóm người đang cưỡi ngựa phi nước đại. Diệp Gia bị Trình Phong ôm vào lòng, m.ô.n.g cũng tê dại không thèm quay đầu lại. Trình Phong giật mạnh dây cương, đôi mắt như đại bàng bay lượn trên bầu trời, không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, cậu ta cưỡi ngựa băng qua những ngọn đồi, hướng ve nơi vô định. Phía sau hai người một ngựa, Tiểu Lê Hoàn Bội và thợ thủ công đang đuổi theo, dân dần để lại tiếng kiếm phía sau.

Không biết đã chạy bao lâu, nhưng đêm nay dường như dài vô cùng. Cuối cùng, khi Diệp Gia cảm thấy xương cốt mình sắp nát ra, Trình Phong mới kéo dây cương, ghìm ngựa lại.

Lúc này, trước mặt là một khung cảnh khác, đồng cỏ vô tận và những đỉnh núi mờ ảo. Đây là nơi đồng ruộng hoang vu, Trình Phong ôm Diệp Gia xuống ngựa. Sau đó cậu ta bảo nàng ngồi đó đợi cậu ta một lát, đi tới đi lui hai lân. Cậu ta lấy ba bó cỏ khô hoặc củi ném xuống đất, rồi dùng củi thổi vào đống lửa. Đêm khuya ở Bắc Đình lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Diệp Gia chỉ mặc một bộ y phục, sắc mặt bất giác tái xanh khi phi nước đại.

Phải nói rằng sau khi đốt lửa lên, chân tay nàng ấm lên và cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.

"Sao ngươi lại xuất hiện trong phòng ta?" Nhiệt độ trở lại, đầu óc Diệp Gia dân dần bình tĩnh trở lại. Sau khi trái tim đập thình thịch bình tĩnh lại, Diệp Gia hít một hơi thật sâu, mở mắt nhìn Trình Phong đang ngồi bên cạnh.

"Tai của ta nhạy cảm hơn, vì ta đã ra ngoài hộ tống quanh năm nên tương đối tỉnh ngủ. Ta có thể nghe rõ những chuyển động kỳ lạ cách đó một dặm. Trình Phong kiếm được một con thỏ từ đâu đó, dùng d.a.o găm đập nó ba, hai lần, lột da con thỏ. Cậu ta lấy nội tạng của con thỏ ra rất gọn gàng, sau đó lấy một bó que, chọc vào đặt cạnh đống lửa rồi nướng: "Nghe thấy tiếng ngựa, ta đến sân nhà ngươi đứng canh ở ngoài."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 751



Diệp Gia: "... Cảm ơn ngươi rất nhiều."

Trình Phong liếc nhìn Diệp Gia và cười nói: "Gia nhi thật keo kiệt, chỉ nói hai chữ cảm ơn thôi sao?"

Vừa dứt lời, Diệp Gia có vẻ giật mình. Đột nhiên nàng nhớ tới mối quan hệ giữa nguyên chủ và Trình Phong. Đã lâu lắm rồi nàng không còn nhớ đến mối quan hệ này. Dừng một chút, Diệp Gia mím môi: "Vậy ngươi muốn nói lời cảm ơn như thế nào?”

Diệp Gian nghiêm túc trả lời, khiến nụ cười trên mặt Trình Phong cứng đờ. Cậu ta chớp mắt, nhếch khóe miệng: "Gia nhi..."

"Ta đã thành thân rồi." Dừng một chút, Diệp Gia thở dài.

"Ta biết." Nụ cười trên mặt Trình Phong trở nên buồn bã. Cậu ta cụp mắt xuống, một tay nắm lấy cành cây để nhóm củi trong lửa trại. Nhìn thấy ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ lập tức tăng lên một mức.

Trong hoang dã có gió, thổi lửa đây đó. Bởi vì lời nói của Diệp Gia, bau không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Tuy rằng Diệp Gia có chút tiếc nuối, nhưng nàng thật sự không phải nguyên chủ. Xin hãy tha thứ cho nàng vì đã không thể đáp lại tình cảm của Trình Phong. Ngoài ra, với tình hình cấp bách như vậy, Diệp Gia vẫn lo lắng về tình hình trong tiểu viện. Không biết liệu người Ô Nhân có đuổi theo họ hay cuộc tấn công lén lút vào đêm khuya của người Ô Nhân có ảnh hưởng đến những người vô tội xung quanh họ hay không. Trong lòng Diệp Gia như bị chèn ép, không có thời gian quan tâm.

Khi trốn thoát, nàng đang cầm một gói đồ. Gói đồ chứa bản vẽ thiết kế nỏ mới nhất của nàng. Những vũ khí này vẫn chưa được sản xuất ở dạng nguyên mẫu nhưng chắc chắn chúng sẽ được sản xuất vào thời điểm thích hợp. Diệp Gia cẩn thận mở gói đồ dưới ánh lửa và kiểm tra từng cái một.

Gió hoang gào thét, ngoài tiếng côn trùng kêu và tiếng cỏ xào xạc trong gió, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng Diệp Gia lật giấy.

Sau khi kiểm tra, Diệp Gia thở phào nhẹ nhõm khi thấy không thiếu thứ gì.

Ngay khi nàng đang gấp từng bức vẽ lại, một bàn tay đột nhiên đưa ra trước mắt nàng. Là Trình Phong. Bàn tay của cậu ta không trắng trẻo và thon thả như tay Chu Cảnh Sâm mà trông giống như một viên ngọc hoàn hảo. Có lẽ là do luyện võ và phi tiêu nhiều năm nên tay cậu ta thô ráp và hơi đen, trong lòng bàn tay có một chiếc túi vải mở sẵn. Trong túi vải có vài miếng đồ ăn vặt bị vỡ.

"Hả?" Diệp Gia ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cậu ta.

"Bánh đậu xanh, ngọt." Trình Phong ngồi xổm trước mặt nàng, đôi mắt sáng như sói con. Thành thật mà nói, đi đường gập ghềnh Diệp Gia thực sự hơi đói. Nhưng nàng không thích đồ ngọt và hiếm khi ăn bánh đậu xanh. Đối diện với ánh mắt mong đợi của Trình Phong, Diệp Gia do dự một chút, sau đó đưa tay cầm lấy một miếng: "Cám ơn."

Ánh mắt Trình Phong sáng lên khi thấy hành động của nàng, cậu ta mỉm cười, ném một miếng vào miệng.

Cậu ta dùng một tay gói chiếc bánh đậu xanh còn lại lại và nhét vào tay Diệp Gia. Cậu ta nhặt một cành cây trên mặt đất, gẩy lửa, nhanh nhẹn nói: "Gia Nhi, ngươi có thể làm như trước, không cần khách sáo như vậy với ta, có chuyện gì cứ nói với ta. Ngươi muốn gì hay muốn ăn gì cứ nói. Cái này một đồ ngọt thôi chưa đủ, thịt thỏ sắp nướng xong rồi. Lần này ta mang rất nhiều gia vị từ Tây Vực mà ngươi thích. Để ta kể cho ngươi nghe, món thịt nướng của ta là hạng nhất..."

Diệp Gia dừng lại khi nhai bánh đậu xanh và nhìn cậu ta.

"Ta đã cử người đi lấy lô cung tên mà ngươi muốn giải độc. Khoảng hai ngày nữa sẽ đến nơi." Trình Phong gọn gàng lật con thỏ lại và kéo nó ra khỏi lửa. Cậu ta lấy ra mấy túi giấy nhỏ, mở ra, nhét bột vào bên trong rắc lên người con thỏ: "Lần này đội thị vệ Trình gia ta cũng sẽ đến. Ngươi biết đấy, thị vệ của Trình gia có võ công rất tốt. Trên đường đều là người nổi tiếng, khi bọn họ tới, ngươi không cần sợ hãi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 752



Động tác nhai của Diệp Gia càng ngày càng chậm, khóe miệng chậm rãi hạ xuống: "Trình Phong..."

"Hả?"

Trình Phong quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Gia.

"Nghe ta nói." Diệp Gia không thích cảm giác này, điều này khiến nàng cảm thấy rất áy náy: "Việc này không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không phải là tướng sĩ của trấn Diệp, trên người ngươi còn có vết thương. Ta rất biết ơn ngươi vì đã cứu ta lần này, nhưng tình hình ở trấn Diệp rất hỗn loạn, ngươi nên quay lại đi..."

"Gia Nhi." Nụ cười trên môi cậu ta có chút am đạm: "Đừng vội đuổi ta đi được không?"

Lời khuyên của Diệp Gia dừng lại trên môi, cau mày nhìn cậu ta.

Nụ cười của Trình Phong không giấu được vẻ cô đơn: "Cho dù bây giờ ngươi thành thân với người khác, Gia Nhi vẫn là Gia Nhi, ngươi vẫn là cô nương mà ta yêu, ngươi có thể không phản ứng với ta, nhưng không thể ngăn ta bảo vệ ngươi."

“Thật ra, ta không..."

Diệp Gia đang muốn nói rằng nàng không phải là Nguyên chủ nhưng tiếng bước chân vang lên cách đó không xa. Nàng cũng nhận ra thì Trình Phong đã lao tới trước mặt nàng, một tay rút đao ra và làm động tác tấn công. Lúc này, đám bóng đen rất nhanh tiến đến, Hoàn Bội là người đầu tiên xông tới, lập tức cúi xuống trước mặt hai người, quỳ một gối trước mặt Diệp Gia: "Chủ tử."

Hai mắt Trình Phong lóe lên, tay câm đao chậm rãi ấn con d.a.o trở lại bao, ngơ ngác đứng thẳng dậy.

"Sao rồi?" Diệp Gia bảo Hoàn Bội nhanh chóng đứng dậy.

"Oghuz đã dẫn người chạy tới."

Hoàn Bội liếc nhìn Trình Phong, người đang ở quá gần với Diệp Gia, giọng điệu bình tĩnh nói: " Lần này người Ô Nhân ở đây cũng không có nhiều, khoảng ba mươi người, chưa đầy nửa giờ, họ đã bị tì trưởng Oghuz khống chế. Mọi thứ trong sân nhỏ đều được giấu kín, thợ thủ công và những thứ họ nghiên cứu đều được giấu trong đó. Thông đạo cũng không bị ảnh hưởng, đến bình minh có thể trở về."

Diệp Gia gật đầu: "Tiểu Lê bên kia có mất mát gì không?”

"Không."

"Thương vong thế nào?"

"Do rút lui kịp thời, ngoại trừ một hoặc hai lính canh bị thương khi canh cổng, những người khác đều bình an." Hoàn Bội giải thích tình hình sau khi Diệp Gia lân lượt rời đi. Nghe tin người Ô Hoan không hề xông vào thư phòng, nàng không khỏi thở phao nhẹ nhõm.

Đêm rất hỗn loạn, đoàn người ổn định lại thì trời đã tờ mờ sáng.

Hoàn Bội vẫn ngồi xổm bên cạnh Diệp Gia, canh gác chặt chẽ để ngăn cản Trình Phong đến gần Diệp Gia. Diệp Gia mặc y phục mỏng ngồi xổm bên cạnh gói đồ và kiểm tra từng bức vẽ. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy thời gian cũng sắp tới, nàng đứng dậy nói: "Đi thôi."

Trình Phong lấy đất đập vài lần để dập lửa, đi đến chỗ Diệp Gia, bất ngờ không kịp đề phòng ôm Diệp Gia nhảy lên lưng ngựa.

Diệp Gia kêu một tiếng "a", Hoàn Bội trực tiếp rút d.a.o ra đ.â.m lại.

"Hoàn Bội."

Diệp Gia hô một tiếng, cơ thể Hoàn Bội cứng đờ, tra d.a.o vào vỏ và quỳ xuống.

"Không sao." Diệp Gia ngồi vững vàng, từ từ thở ra và bình tĩnh nói: "Giữ đồ đạc của ta an toàn, đuổi kịp ta."

Ngay khi lời nàng dứt, Trình Phong vỗ m.ô.n.g ngựa, quay đầu ngựa phi về trước.

Chạy về tiểu viện, người của Oghuz đã dọn dẹp sạch sẽ các mối đe dọa.

Diệp Gia vừa xuống ngựa, không kịp nói chuyện với Trình Phong thì đã vội vàng vào sân, đi kiểm tra tình trạng của thư phòng ngay lập tức. Trình Phong nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi vội vã của nàng mà dần mím môi, không kịp nói một câu cuối cùng thì bóng dáng của Diệp Gia đã khuất phía sau cánh cửa. Cậu ta vung dây cương trong tay, chậm rãi dắt ngựa đi về phía căn phòng nhỏ ở bên cạnh tiểu viện.

Tuy là phần lớn tư liệu đã được Tiểu Lê cho người đóng gói vào trong rương mang đi, Diệp Gia vẫn lo lắng sẽ có đồ bị sót lại. Xác định là không có món đồ nào bị mất thì nàng lập tức sai người đi kiểm tra sản phẩm thí nghiệm cất vào trong kho. Xác định là đồ đạc không bị hư hao thì Diệp Gia mới yên lòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 753



"Oghuz, Trần Thế Khanh đâu?" Đột nhiên bị đánh lén, bá tánh gặp thương vong cụ thể như thế nào vẫn còn cần phải tra rõ.

Chuyện đánh lén này khiến Diệp Gia nhìn thấy sự trả thù của người Ô Hoàn, thế nhưng cũng giải thích một chuyện từ đó. Người Ô Hoàn hình như không chịu nổi k*ch th*ch. Diệp Gia ngồi ở án thư, ngón tay gõ gõ ở trên bàn. Cho dù là chiến tranh hay là cuộc sống bình thường thì nói trắng ra là chuyện gút mắt giữa người với người. Nói cách khác, hầu hết những chuyện nói đến bản chất con người đều có biện pháp để giải quyết.

"Giáo úy Oghuz đang ở nơi đóng quân, đếm số người bị thương." Tiểu Lê đã bôn ba từ đêm qua đến bây giờ, vừa mới trở ve được một lát: "Trần giáo úy đang dẫn người đi trấn an thôn dân ở gần đây."

Diệp Gia gật gật đầu: "Sau khi kiểm kê, gọi người sang đây ngay."

Chuyện của Ô Hoàn không thể kéo dài thêm nữa, càng kéo dài thì tổn thất càng lớn. Ban đầu Diệp Gia chỉ áp dụng chính sách chỉ thủ chứ không công. Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ là một phần tử trí thức làm thổ mộc bình thường ở thời bình, không dân khoe khoang bản thân có bản thân có khả năng chỉ hủy chiến tranh. Cho nên một cuộc phản kích cần phải được thực hiện hết sức thận trọng để không gây nhiễu loạn cho Bắc Đình. Nhưng bây giờ người Ô Hoàn đã đột phá phòng tuyến thứ nhất của trấn Toái Diệp, nếu rút lui sẽ chỉ để cho đối phương được một tấc lại muốn lấn một thước.

Trận chiến này không đánh được cũng phải đánh. Nếu như cứ mãi thủ mà không có sách lược tấn công đối phó thì không bao lâu ngoại tộc sẽ lăm le Bắc Đình hiện đàn không có người chủ sự mất. Sau khi dò xét hai ba hồi, sớm muộn gì bọn họ cũng phát hiện Bắc Đình là một tòa thành trống không.

Người chịu thương vong nặng nề nhất là dân chúng địa phương, tiểu viện của Diệp Gia có hộ vệ canh gác nên không bị tổn hại gì quá nhiều. Nhưng người dân bên ngoài thì khác, Ô Hoàn bắt người có ích để uy h**p, còn g.i.ế.c không ít dân chúng cho hả giận nữa. Trần Thế Khanh cả người đầy sát khí tiến vào thư phòng, đương nhiên số lượng dân chúng thương vong không hề ít.

Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn ta, bảo hắn ta ngồi xuống trước, chờ Oghuz tới rồi nói sau.

Oghuz đến, Diệp Thanh Hà cũng tram mặc đi vào. Hôm nay Diệp Thanh Hà chủ yếu đến quản đám phạm nhân kia, số lượng người biết thành không chủ này tăng lên không ít. Lân này Ô Hoàn chạy đến đánh lén như vậy, trong lòng ai cũng phải nén cơn lửa giận.

Diệp Gia thấy mọi người đã đến cả nên bèn mở miệng nói câu đầu tiên khiến mấy vị có mặt phải kinh sợ: "Chúng ta phải phản kích."

Diệp Thanh Hà sửng sốt chớp mắt một cái rồi đứng dậy. Từ nhỏ Diệp Thanh Hà đã có tính phản nghịch, nhất là lúc trẻ tuổi thịnh khí. Nghĩ đến việc Ô Hoàn đánh đến cửa nhà, với tính khí của hắn ta thì thể nào cũng phải đuổi theo đánh đám người kia. Nhưng phần lớn binh lực ở Bắc Đình đã bị điều đi rồi, lấy trứng chọi đá thì không ổn cho lắm.

"Tỷ có tính toán gì không?" Ánh mắt Diệp Thanh Hà sáng lên.

Diệp Gia không lập tức mở miệng ngay mà từ từ mới đáp lại rằng: "Ô Hoàn đã đột phá phòng tuyến đầu tiên của Bắc Đình, đánh vào thủ phủ Bắc Đình là lẽ đương nhiên. Phòng thủ thôi sẽ không thể bảo đảm rằng chúng ta giữ vững được phòng tuyến phía Tây, lùi bước sẽ làm tăng thêm sĩ khí của Ô Hoàn. Chúng ta phải áp chế sự kiêu căng của bọn họ xuống, để cho Ô Hoàn biết rằng biên quân Bắc Đình không dễ chọc. Tạm thời gác lại sách lược phòng thủ, lấy công làm thủ đi, uy h.i.ế.p bọn họ trước. Như vậy thì khi đánh vào Tây Bắc cũng sẽ dò xét được thế lực của họ, một mũi tên trúng hai đích."

Chủ động tấn công có thể sẽ khiến bọn họ mất quyền lựa chọn, cũng như kiềm lại lực lượng của Ô Hoàn không cho chúng bành trướng nữa.

Oghuz rất tán dương cách nghĩ của Diệp Gia, nhưng mà bọn họ lại không đủ binh lực.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 754



"Đừng lo." Lúc trước Ô Hoàn không chiếm được thôn Ô Tô, còn chẳng làm được việc nữa. Hôm nay Ô Hoàn đóng trại tại một chỗ cứ điểm. Vậy thì bọn họ có thể phát huy tác dụng của ưu thế khu vực bản địa. Bởi vì vị trí địa lý của thôn Ô Tô rất quan trọng nên trước đó Diệp Gia đã điều chỉnh bố trí. Không kịp xây dựng công sự thì đổi thành đào lối đi, chiến hào vận chuyển. Những lối đi này được phân bố hình lưới nên rất rắc rối phức tạp. Trừ phi có bản đồ, nếu không thì có mò thế nào cũng không ra được.

Diệp Gia mở bản đồ lối đi chiến hào ra. Nàng lấy một cây viết, vẽ ký hiệu vào hai vị trí phía Bắc và phía Nam.

"Chỗ này có bao nhiêu binh lực." Mặc dù lần trước khi đối chiến với Ô Hoàn bọn họ thắng nhưng thương vong cũng không ít.

Oghuz cũng xem là lão tướng trấn thủ biên cương, Diệp Gia ký hiệu như vậy, hắn ta lập tức hiểu ra ý của nàng. Hắn ta nhìn chằm chằm cứ điểm màu đỏ một hồi lâu, nghiêm mặt nói: "Chỗ này ước chừng còn khoảng ba ngàn hai trăm tướng sĩ. Ba nghìn bộ binh, ky binh thì chưa đến trăm người."

Diệp Gia nhìn về phía Trân Thế Khanh, Trân Thế Khanh gật đầu một cái: "Ngoại trừ nhân số ky binh không đủ ra thì cung tên, vũ khí của chúng ta cũng thiếu hụt nữa."

Nói cách khác, đánh bừa sẽ không thắng nổi.

Đánh bừa không được vậy thì dùng trí. Diệp Gia đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện như thế này nên đã lên kế hoạch như những trường hợp khó khăn như thế. Đôi khi chiến tranh không cần chính trực quá, dùng chút thủ đoạn cũng rất cần thiết. Xưa nay Diệp Gia tin chắc rằng dù là âm mưu hay dương mưu đi chăng nữa, chỉ cần có thể tạo được kết quả tốt thì đều là mưu lược tốt.

"Vị trí hiện tại của Ô Hoàn là ở đâu?"

Trần Thế Khanh đi lên trước, cầm lấy con cờ đặt vào vị trí trên bản đồ: "Thôn Ô Tô ước chừng có hai nghìn quân Ô Hoàn. Ngoài thôn Ô Tô ra thì cách đó ba mươi dặm còn một cứ điểm nữa, ít nhất có hai ngàn người."

Ba mươi dặm, chiến mã chạy hết tốc lực thì ước chừng khoảng nửa canh giờ là đến được.

"Ô Hoàn có bao nhiêu mã?" Binh lực ở trấn Toái Diệp không quá nhiêu, nhưng số lượng chắc không chênh lệch quá lớn so với quân Ô Hoàn. So sánh tình hình thì số lượng ky binh quá ít, nhưng vẫn có thể diệt trừ được người và mã của Ô Hoàn. Mặc kệ bọn họ có ky binh hay bộ binh, dù gì cũng chỉ có hai cái chân chạy trên đất thôi.

Vấn đề này đã hỏi đến Trân Thế Khanh rồi.

Diệp Gia thấy thế bèn nhíu mày: "Lập tức đi thăm dò đi, tra rõ số lượng và vị trí. Lúc cần thiết có thể g.i.ế.c ngựa để hóa giải thế cục." "Ừm”" Trần Thế Khanh lập tức lên tiếng đáp lại.

Diệp Gia suy tư chốc lát, nói với Oghuz rằng: "Triệu tập dân chúng địa phương, chúng ta cần dân chúng chi viện."

Oghuz biết ý của Diệp Gia. Dân chúng địa phương quen thuộc địa hình. Nếu được chỉ huy đàng hoàng thì bọn họ nhất định không thua kém gì tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Oghuz ôm quyền: "Thuộc hạ đã rõ."

Diệp Gia gật đầu một cái. Mấy ngày trước kho lúa của thôn Ô Tô đã bị đốt rụi. Lương thực ở thôn hiện tại cùng lắm chỉ chống đỡ được cho quân Ô Hoàn mười ngày. Nói cách khác, nghỉ ngơi dưỡng sức chưa đến bảy tám ngày bọn họ nhất định sẽ ra ngoài kiếm lương thực. Phía Tây của thôn Ô Tô và phía Đông có đồng cỏ, nếu Ô Hoàn muốn nuôi chiến mã thì chỉ có thể chọn bãi cỏ phía Tây.

"Trấn này có đại phu chế thuốc cao minh không? Hôm nay thôn dân của thôn Ô Tô được sắp xếp ở đâu" Diệp Gia nhớ bên dưới bãi cỏ phía Tây kia cũng có địa đạo. Nếu có thể đi từ phía Nam qua rồi cho thuốc bột lên bãi cỏ phía Tây thì quả thật có thể suy yếu sức chiến đấu của Ô Hoàn.

Sau khi hỏi rõ người của thôn đang ở đâu, Diệp Gia lập tức dẫn theo thôn trưởng và vài người lớn tuổi nhất.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 755



Kế hoạch của nàng không quá quang miinh lỗi lạc nhưng lúc này để bảo vệ Bắc Đình, đê tiện được thì cứ đê tiện đi. May là nàng có tích trữ nên một năm nay đã tích được rất nhiều dược liệu. Dược liệu kịch độc không có bao nhiêu nhưng vẫn đủ dùng.

Nàng chia thôn dân được triệu tập thành ba đội, nam tử thân thể cường tráng thì đi xuống địa đạo theo đội đột kích, đêm khuya đánh lén thôn Ô Tô. Những người lớn tuổi không bôn ba được thì phụ trách mài bột, sau đó vận chuyển qua bãi cỏ phía Tây từ phía Nam thông qua địa đạo. Nữ tử trong thôn thì phụ trách việc đằng sau, chăm sóc người bị thương, phụ trách ăn uống.

Diệp Gia không tin rằng ba phương án như vậy mà đám người Ô Hoàn có thể đạp đổ phòng tuyến của trấn Toái Diệp để tiến vào thủ phủ Bắc Đình.

Đêm đó, Ngải Thập Nhạc và con trai thôn trưởng đi qua đồng cỏ phía Tây từ phía Nam. Quả nhiên, đám người Ô Hoàn nuôi ngựa ở đây. Diệp Gia biết được tầm quan trọng của việc nuôi ngựa thì đương nhiên người Ô Hoàn sẽ biết rõ ràng hơn.

Nuôi mấy trăm chiến mã ở đây, bọn họ có người trông chừng kỹ càng. Đêm khuya sẽ có một nhóm năm người đến tuần tra, sợ rằng ngựa sẽ bị đánh lén.

Con trai của thôn trưởng dẫn người đi bao quanh từ phía Bắc bờ sông đi một vòng mới tránh được tai mắt. Nhưng tình hình không dễ lắm, ngựa nhiều mà diện tích đồng cỏ quá rộng. Bọn họ có rải bột liên tục thì trong một tối cũng không rải hết được. Thứ hai làm vậy rất loãng thuốc, ngựa ăn vào cũng không có tác dụng gì.

Ngải Thập Nhạc sợ người tuân tra phát hiện được bọn họ nên quyết định thật nhanh, lựa chọn một vài khu vực để rải thuốc. Nhưng chuyện chọn khu vực rất quan trọng, nếu không có ngựa đến ăn thì đêm này bọn họ bận bịu phí công vô ích rồi.

Nhưng mà cũng may con trai trưởng thôn biết được có một khu vực cỏ phì nhiêu, động vật thích ăn. Bọn họ rải thuốc vào mảnh đất phì nhiêu đó. Hôm nay quân Ô Hoàn phát động triệu tập. Ô Hoàn căn bản không dự liệu thời gian làm việc, may là Diệp Gia phản ứng nhanh chóng nên nàng đã bố trí đầy đủ chiến hỏa sẵn sàng khai hỏa.

Mục tiêu của bọn họ là kho lúa lớn nhất ở phía Đông của trấn Toái Diệp. Lần trước khi tập kích vào thôn, Ô Hoàn đã mò được vị trí của kho lúa. Bởi vì người của Oghuz tới kịp thời nên chúng mới không cướp đi được, bởi vậy mà Ô Hoàn đau lòng đó giờ.

Không thể không nói, vận khí của Diệp Gia không tệ lắm. Ô Hoàn thoát được phương án thứ nhất nhưng lại bị gãy binh khí ở phương án thứ hai.

Lần này Ô Hoàn đánh đến Bắc Đình, chiến mã có không quá ngàn con. Lại phân ra một phần ba ở lại cứ điểm, lần này tiến vào thôn Ô Tô có khoảng hơn năm trăm con. Bọn họ cảnh giác giữ chặt dây cương, quanh quẩn ở lối ra vào trấn.

Oghuz sắp xếp một nhóm tướng sĩ miệng thối xếp thành một dãy đứng chửi mắng bằng tiếng Ô Hoàn trước cửa trấn.

Người Ô Hoàn ghét bị đả kích nhất, một nhóm binh sĩ trẻ tuổi tức giận liều mạng xông về phía trước. Mà nhóm người chửi mắng ấy lập tức rút lui. Ngọn nỏ lập tức nhắm b.ắ.n vào người Ô Hoàn. Trần Thế Khanh dẫn đầu, chỉ huy ky binh đánh bọc sau lưng để ngăn đường lui. Nhất thời, đá ùn ùn kéo đến ập vào chỗ đám quân Ô Hoàn.

Đá lớn bay giữa không trung theo đường cong, bốn năm người giàn dụa m.á.u tươi. Đá lớn rơi xuống đất văng bụi đất lên, phát ra tiếng va chạm rất lớn. Không chỉ có người mà ngựa bị kích động cũng bắt đầu điên cuồng chạy loạn.

Đang lúc này, một nữ tử có thân hình nhỏ bé đứng trên cao, không ngừng b.ắ.n ám tiễn về phía quân Ô Hoàn.

Trận thế này khiến Ô Hoàn không có cơ hội trở tay. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong chớp mắt một vùng đất bị nhuốm màu m.á.u tươi. Người Ô Hoàn hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ lại không trực tiếp đánh với bọn họ mà chơi chiêu như vậy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 756



Các loại cạm bấy, ám tiễn ập đến. Ngựa thì kinh hoảng chạy loạn khiến bọn họ càng đạp trúng nhiều cạm bẫy hơn.

Thương vong lớn cùng với tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt đã chèn ép sự phách phối kiêu căng của Ô Hoàn.

Diệp Thanh Hà dẫn người mai phục ở các chỗ quan trọng, chú ý đến hướng rút lui của quân Ô Hoàn. Thấy bọn họ hoảng loạn chạy theo người dẫn đầu lùi về phía Tây. Diệp Thanh Hà âm thầm ra dấu tay, vô số chiến sĩ ẩn nấp trong chiến hào đốt lửa lên. Đường rút lui của Ô Hoàn bỗng như bị nổ tung vậy, ngựa và người lập tức bị nổ tung chia năm xẻ bảy.

Trận đánh này tràn ngập niềm vui chiến thắng, chỉ trong một ngày mà người Ô Hoàn ở thôn Ô Tô c.h.ế.t hơn phân nửa. Căn bản bọn họ không dám về thôn Ô Tô nữa mà đổi hướng chạy trốn ve cứ điểm ở ngoại thành.

Trận đầu thắng lớn khiến Diệp Gia thả lỏng hơn một chút, nàng ăn liên hai chén cơm.

Bách tính ở trấn Toái Diệp thì nhảy cẵng lên hoan hô, hận không thể tán dương Diệp Gia thành thần. Lão tướng như Oghuz cũng bị chấn kinh bởi suy nghĩ kỳ diệu của Diệp Gia, liên tục cảm khái rằng đây là lân đầu tiên mình tham gia một cuộc chiến mà không có thương vong gì. Khắp sân tràn ngập tiếng cười nói, Diệp Gia xoa mí mắt đỏ ửng, nặng nề ngả người xuống giường: "Có thể coi như là giữ được bước đầu tiên..."

Mặc dù là đã giữ vững được thôn Ô Tô nhưng quân chủ lực của Ô Hoàn vẫn còn đó. Với tính khí oán hận có thù tất báo của Ô Hoàn thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.

Diệp Gia bất chấp nghỉ ngơi, cả đêm triệu tập đám người Oghuz và Trần Thế Khanh qua. Ngoại trừ tướng sĩ bản xứ của trấn Toái Diệp ra thì lân này Trình Phong cũng có mặt. Bố trí cạm bẫy, cung cấp vũ khí, Trình gia đưa ra rất nhiều vũ khí. Lần này Ô Hoàn bị thương nặng đồng thời cũng tổn thất rất nhiều vũ khí. Sau này chắc chắn chúng sẽ không đánh lại nhanh như thế, tiếp theo chỉ cần chống đỡ mà thôi.

"Không được thả lỏng quá." Từ trước đến nay Diệp Gia không hề coi thường bất kỳ quân địch nào: "Phải đảm bảo mỗi lần tham chiến phải chuẩn bị đầy đủ."

Bên trấn Toái Diệp này Diệp Gia khua chiên gõ trống sắp xếp nước đi tiếp theo, còn bên Yến Kinh Chu Cảnh Sâm sẽ phong bế cửa thành xong, hắn đang cấp tốc dọn dẹp đám huân quý thế gia đã chiếm cứ ở Yến Kinh mấy trăm năm.

Đám người ăn không ngôi rồi nên căn bản chưa có cơ hội chạy khỏi Yến Kinh đã bị quân trấn thủ biên cương tống giam toàn bộ. Ngoại trừ những người có năng lực xuất chúng và có vị trí đặc thù, những chức vị tạm thời không tìm được người thay thế trong thời gian ngắn, còn lại Chu Cảnh Sâm đều đưa đến c.h.é.m đầu ngay trước Ngọ môn.

Thủ đoạn của Chu Cảnh Sâm rất lãnh khốc, không chừa lại bất cứ cơ hội nào cho đám thế gia đó. Chưa đến nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t hơn phân nửa trian văn võ, Yến Kinh nhuộm đầy màu máu.

Không nói đến hành động này của Chu Cảnh Sâm đe dọa bao nhiêu người, Cố gia không lường trước hậu quả hận không thể bò lổm ngổm đến dưới chân Chu Cảnh Sâm khóc lóc ch** n**c mắt nước mũi.

Nhưng mà tạm thời Chu Cảnh Sâm thời gian rảnh phản ứng lại với bọn họ.

Tốc độ công thành của hắn cực nhanh, tốc độ phong thành thậm chí còn nhanh hơn nhiều. Cho dù Chu Diệp có khả năng chạy nhanh cũng không thể trốn vào thời gian này. Người này chắc chắn vẫn còn ở trong thành. Chỉ là Chu Diệp trốn rất giỏi, lục soát Yên Kinh cũng không thể tìm được tung tích của hắn.

"Lâm Trạch Vũ đâu? Có tin tức hay không?”

A Cửu lắc lắc đầu, khoảng thời gian này Lâm Trạch Vũ giống như đã biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, không có một chút tin tức nào cả.

"Tiếp tục lục soát."

Yên Kinh đổi chủ, nhưng Đại Yến lại không thể bị hủy diệt bởi chuyện này. Rất nhiêu tham quan nịnh thần đã bị cách chức nhưng hệ thống quan phủ của Đại Yến phải tiếp tục hoạt động.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 757



Chu Cảnh Sâm đã bí mật sai người đưa một số trọng thần chịu cảnh hàm oan bị lưu đày trở về, cũng mở ân khoa càng sớm càng tốt.

Trong khi tổ chức lại triều đình, hắn ban bố hủy bỏ quy định người giàu thì nhập sĩ, đồng thời mở cửa cho tất cả học sinh bằng thường khoa và hiếu pháp. Thông qua việc khởi động lại những người có năng lực và lưu nhập đủ loại người không bám vào một khuôn mẫu nhân tài. Trong một tháng ngắn ngủn, học sinh thiên hạ từ bốn phương tám hướng quy tụ vê Yên Kinh. Chu Cảnh Sâm đang nỗ lực hết sức để khôi phục lại Đại Yến.

Cùng lúc đó, chuyện hắn luôn lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Sau khi tiến vào thời gian thu hoạch vụ mùa, phía nam Lĩnh Nam quả nhiên đã xảy ra hạn hán.

Lúc đầu chỉ là cho rằng thời tiết năm nay sẽ cực nóng, nóng hơn các năm trước rất rất nhiều. Kết quả là nông dân ở Lĩnh Nam trông mưa cả một mùa hè cũng chẳng có giọt mưa nào rơi xuống. Nhiều tháng nắng gắt liên tục, cây trông đều khô héo từ lâu, lúa trông chính tháng cũng không có thu hoạch. Quân Lĩnh Nam và quân An Tây giằng co ở Lĩnh Nam bốn tháng. Hai bên bất phân thắng lợi, trận hạn hán này làm cho quân Lĩnh Nam lộ ra sự suy yếu.

Lương thảo của quân Lĩnh Nam đã dần cạn kiệt, Liễu Nguyên thấy thời gian cũng đã đến, nhân cơ hội này đánh lui quân Lĩnh Nam. Hoàng Hiên Vân còn muốn dựa vào địa hình hiểm yếu để đánh lại, thì tin tức Yên Kinh thất thủ truyền đến. Việc Chu Diệp dẫn quân bỏ thành chạy giống như thanh kiếm đ.â.m thủng sĩ khí của quân Lĩnh Nam, khiến bọn họ bại trận.

Sau khi quân An Tây bắt được quân Lĩnh Nam, rất nhiêu nạn dân Lĩnh Nam đã bắt đầu chạy đến phương Bắc để chạy nạn.

Có vẻ như việc chiếm lấy Đại Yên diễn ra nhanh chóng như dự đoán, Chu Diệp hoàn toàn không có ý định chiến đấu.

Hắn lên ngôi gần sáu năm, không làm được việc gì mà một vị hoàng đế nên làm. Không mở khoa cử, ủy nhiệm kẻ nịnh thần quấy rối triều đình, đắm chìm trong tình ái mà không lo việc triều chính. Trong sáu năm hắn trị vì, thuế má ngày càng nặng nề, từ lâu các thế gia đại tộc bị chép ép đã như khối u trên mạch m.á.u của Đại Yên, nhanh chóng ăn mòn sinh khí của Đại Yên. Triêu đình to lớn như vậy, trở thành đấu trường tranh giành quyền lực của các thế gia lớn, khiến dân chúng lầm than.

Có câu là "Người đắc đạo thì đông người giúp, người mất đạo thì không có lấy một người". Chu Cảnh Sâm khởi binh lật đổ hoàng đế Long Vũ là mong muốn của dân chúng, quét sạch triêu đình thuận theo lòng dân. Gần như chưa đầy hai tháng đã hoàn toàn củng cố được triều đình. Các thế gia lớn trong thành Yên Kinh không chạy thoát được thì đều bị quét sạch. Những người dân chịu nhiêu thiệt thòi ngày ngày đến cửa ngo môn quan sát, thấy tham quan 6 lại m.á.u me đầm đìa thì không ai là không võ tay hoan hô. Cuối cùng đám người Chu Diệp vẫn trốn thoát khỏi cuộc truy quét, chạy ra khỏi Yên Kinh.

Ba vạn cấm quân gần như bị điều động hết một nửa đi bảo vệ Chu Diệp chạy trốn, một nửa làm mồi nhử, khiến quân trấn thủ biên cương truy đuổi ra khỏi Yên Kinh, giao chiến ở Tần Lĩnh. Cuối cùng bị thương vong một vạn người, hơn chín nghìn người thì bị bắt giữ. Lúc này, dưới sự hộ tống của cấm quân nên Chu Diệp cũng đã vượt qua sông Hoài, chạy vê Giang Nam. Chiếm đóng khu vực trung tâm của Huy Châu là phủ An Khánh, dự định đặt ra ranh giới, chia Đại Yên làm hai.

Nhưng thực tế không hề tươi đẹp như hắn nghĩ. Suốt chặng đường chạy trốn không có chút thời gian để nghỉ ngơi. Chu Cảnh Sâm vì đang lo việc củng cố triều đình nên tạm thời không có thời gian vô ích để đánh chó mù đường, nhưng không có nghĩa là hắn có thể để mặc cho Chu Diệp, kẻ gieo họa cho Đại Yên suốt sáu năm chạy thoát.

Con đường chạy trốn có thể nói là đây hiểm nguy, chưa kể đến việc dân chúng địa phương cũng đóng vai trò là tai mắt của triều đình, luôn báo tin cho triều đình.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 758



Đám người Chu Diệp lẩn trốn khắp nơi như chuột chạy qua đường, khổ không nói thành lời.

Trong thời gian này, Cố Minh Nguyệt đã nhiều lần muốn trốn thoát, nhưng đều bị người của Chu Diệp bắt lại.

Lúc này, nàng ta đã không còn vẻ đẹp được sủng ái một thời, bị Chu Diệp chặt đứt gân tay gân chân, sinh lòng căm hận. Không được chăm sóc tốt và luôn sống trong nỗi sợ hãi, khiến người nhanh chóng gây gò. Gò má lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, trông như một người bị bệnh nguy kịch. Thái độ của Chu Diệp đối với nàng ta cũng kỳ quái và mập mờ, rõ ràng là căm ghét sự lừa dối của nàng ta, nhưng bất kể lúc nào hắn cũng muốn đưa nàng ta theo bên mình. Không cho phép nàng ta chết, cũng không cho phép nàng ta sống thoải mái.

Cố Minh Nguyệt đã sắp sụp đổ, ngày ngày nàng ta đều rơi lệ cầu xin Chu Diệp bỏ qua cho nàng ta.

Làm sao Chu Diệp có thể bỏ qua cho nàng ta?

Sau khi bỏ đi thân phận hoàng đế này, hắn không cần phải đối phó với những quan lại kia nữa, tất cả tâm sức đều dùng để tra tấn nàng ta. Đôi khi Cố Minh Nguyệt chỉ ước mình c.h.ế.t đi để được giải thoát nhưng khi thực sự sắp c.h.ế.t thì vẫn sợ hãi. Nàng ta không có cách nào, không thể cầu xin Chu Diệp mềm lòng, nàng ta chỉ có thể quay đầu cầu xin Lâm Trạch Vũ. Bởi vì sau khi thân phận bị phơi bày, Lâm Trạch Vũ được hưởng tất cả những ưu ái trước đây thuộc vê nàng ta.

Cho dù cậu ta là nam nhân, hoàn toàn không thể chấp nhận một nam nhân như Chu Diệp nhưng Chu Diệp vẫn dành hết yêu thương cho cậu ta. Lâm Trạch Vũ thay thế vị trí của nàng ta trở thành chủ tử thứ hai bên cạnh Chu Diệp, còn Cố Minh Nguyệt thì từ trên trời ngã xuống dưới bùn.

Trước đây Cố Minh Nguyệt không biết ghen tị, nhưng bây giờ nàng ta lại ghen tị không thôi. Nàng ta ghen tị với Lâm Trạch Vũ, cầu xin mà không được, bèn sinh lòng oán hận sâu sắc với Lâm Trạch Vũ.

Khoan không nói đến vướng mắc giữa Chu Diệp, Cố Minh Nguyệt và Lâm Trạch Vũ, khi nạn dân Lĩnh Nam đi về phía bắc, phủ An Khánh cũng không được bình yên.

Liễu Nguyên bắt giữ được một số tướng sĩ quan trọng của quân Lĩnh Nam, dưới sự cho phép của Chu Cảnh Sâm, đã khiến đám người Hoàng Hiên Vân chịu chiêu hàng. Hoàng Hiên Vân là một chiến tướng có tư chất cực kỳ xuất chúng. Dũng mãnh thiện chiến, dụng binh như thân. Dù nhiều lần hắn ta chỉ huy quân Lĩnh Nam khiến Chu Cảnh Sâm chịu thiệt nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không nỡ g.i.ế.c hắn ta. May mắn thay, tuy Hoàng Hiên Vân là người cứng rắn nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn ta đã đầu hàng.

Chu Diệp mê muội hoang đường đến nhường nào, không ai rõ hơn những người làm việc dưới trướng. Hoàng Hiên Vân dẫn dắt các tướng sĩ luôn kiên cường không chịu lui, là vì lòng trung thành không thay đổi từ trong xương m.á.u đối với Đại Yên. Giờ đây triều đại đã thay đổi, hoàng đế đã chạy trốn, đương nhiên hắn ta sẽ tuân theo ý muốn của mình.

Liễu Nguyên đã thu thập và chỉnh đốn nhóm quân tướng Lĩnh Nam của Hoàng Hiên Vân, đổi tên mới để chỉnh đốn quân Lĩnh Nam và ra lệnh cho họ đi cứu trợ thiên tai.

Yên Kinh cách Lĩnh Nam quá xa, lương thực giúp nạn thiên tai đến từ phía Bắc cũng xa nên chỉ có thể điều lương từ vùng khác. Vùng đất Giang Nam lắm cá nhiều thóc được Chu Diệp chiếm đóng, không thể huy động được nhiều lương thực. Chu Cảnh Sâm bèn đường đường chính chính gửi thư đến trấn Đông Hương, mở miệng yêu cầu lương thực với Diệp Gia.

Chu Cảnh Sâm đã ở trấn Đông Hương trong hơn nửa năm, cảm thấy chưa bao giờ nhớ một người đến thế. Từ trước đến nay hắn không phải là người coi trọng tình cảm nam nữ, không bao giờ tin rằng mình sẽ tương tư một người đến tận xương tủy. Nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được hương vị nhớ nhung một cách sâu sắc. Vào đêm khuya tĩnh lặng, hắn nghĩ đến Diệp Gia và con, trằn trọc trở mình không ngủ được.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 759



Nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa được ổn định, lại không dám manh động đưa người đến Yên Kinh, nên đành âm thầm kiêm chế.

Gửi liên tiếp bốn năm bức thư, trong lúc chờ đợi hồi âm cũng đẩy nhanh tiến độ thu dọn tàn CuỘc.

Cùng lúc đó, thư đến trấn Đông Hương nhưng Diệp Gia không nhận được. Sau khi Diệp Gia đuổi người Ô Hoàn ra khỏi trấn Toái Diệp, đã nghĩ ra một kế hoạch cấp tiến. Sự thành công của thổ địa lôi và sự hỗ trợ của vũ khí như cường nỏ, đã cho Diệp Gia niềm tin chắc chắn. Để cho người Ô Hoàn chiếm đóng cách trấn Toái Diệp ba mươi dặm, sẽ luôn là một mối đe dọa. Có câu bên giường mình nằm sao có thể cho người khác ngủ? Nếu đợi Ô Hoàn nghỉ ngơi tốt rồi quay lại, trận chiến này sẽ đánh hoài không dứt. Nàng không có nhiều kiên nhẫn để lãng phí với Ô Hoàn, nhất định phải đánh bại kẻ có ý đồ xấu một cách triệt để.

Lập tức, Diệp Gia triệu tập dân chúng địa phương ở trấn Toái Diệp. Trong giai đoạn chế tạo vũ khí cần nhiều thời gian, nhưng có công thức chế tạo thì làm nhanh hơn nhiều. Người dân địa phương cùng tham gia chế tạo, chỉ trong vài ngày đã sản xuất ra một đống vũ khí có thể sử dụng được.

Hôm đó cường nỏ được tạm thời đẩy ra chiến trường, thực tế cho thấy hiệu quả không tệ. Cho nên, Diệp Gia đang nhanh chóng chuẩn bị chế tạo ra mấy cái nữa.

Còn về mũi tên, nhờ sự giúp đỡ mạnh mẽ của Trình gia, đã giải quyết đáng kể quan cảnh khan hiếm vũ khí. Tuy nói cùng một chiêu thức dùng hai lần thì hiệu quả có thể bị giảm sút, nhưng dùng theo một cách khác thì cũng không hẳn là không thể.

Bên Diệp Gia đang gấp rút sắp xếp người làm bấy, đào chiến hào. Khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì cho Trần Thế Khanh dẫn một đội ky binh giả vờ tấn công. Sau khi giả thua thì dẫn kẻ thù vào bay dùng lại hai chiến lược ứng phó trước đây ở trấn Toái Diệp. Nếu người Ô Hoàn nhận ra đó là chiến lược giả vờ tấn công, biết đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi thì cũng không sao, những cái bẫy này vẫn có thể là tuyến phòng thủ quan trọng nhất ở phía tây.

Người Ô Hoàn thật sự là một dân tộc nhiệt huyết, không thể chịu nổi kích động. Dùng lại một chiêu thức giống hệt vậy mà bọn họ vẫn bị lừa. Chỉ cân đám tướng sĩ do Trần Thế Khanh dẫn đầu chửi bới đủ khó nghe, bọn họ vẫn bất chấp mà lao ra đánh.

Cuộc chiến này diễn ra vô cùng suôn sẻ. Chưa đầy ba ngày, năm nghìn chiến sĩ Ô Hoàn đã thiệt hại hai phần ba.

Chỉ còn dưới hai nghìn người, ngựa và binh lính đều đã là nỏ hết đà. Oghuz dẫn đầu các tướng sĩ ở nơi đóng quân thừa thắng xông lên, đánh cho đám người Ô Hoàn này vứt mũ vứt áo giáp, chạy trốn hàng ngàn dặm. Ban đầu chúng đến, chúng ngông cuồng bao nhiêu thì khi chúng đi lại chật vật bấy nhiêu. Oghuz dẫn người đuổi theo ky binh Ô Hoàn đến tận phía tây của sông Tích Nhĩ, khi đó người Đột Quyết đang háo hức thử sức cũng trở nên yên tĩnh.

Trong lúc trấn Toái Diệp vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thư gửi từ Yên Kinh xa xôi cũng vòng qua trấn Đông Hương, từ trấn Lý Bắc đến tới tay Diệp Gia. Lĩnh Nam hạn hán, dường như đã có dấu hiệu từ sớm. Kho lương tích trữ ở An Tây đô hộ phủ của Diệp Gia, cuối cùng đã có đất dụng võ.

Trấn Toái Diệp mới trải qua vài cuộc chiến tranh tàn phá, cảnh hoang tàn ở khắp nơi. Nhưng tường đất vẫn phải tiếp tục xây dựng, phòng thủ luôn phải được củng cố. Vì lần này chống lại Ô Hoàn, Diệp Gia đã trở thành người được người dân trấn Toái Diệp tôn kính và yêu mến nhất. Dân chúng địa phương, đặc biệt là nữ tử địa phương, hận không thể xem Diệp Gia làm tín ngưỡng để theo đuổi cả đời. Dân chúng địa phương còn xây đền thờ và lập tượng cho Diệp Gia.

Diệp Gia khuyên nhủ cũng vô dụng, nên đành mặc kệ bọn họ. Bên này thúc giục thợ mộc xây dựng tường đất, nhất định phải xây xong trước khi tuyết rơi.
 
Back
Top Bottom