Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 640



Nhưng thể hiện thái độ bài xích rõ ràng nhưng lại không thật sự làm tổn thương đối phương thì chỉ có một mình Chủ Cảnh Sâm. Diệp Gia không thể giải thích được mâu thuẫn phức tạp của con động vật này.

Chu Cảnh Sâm liếc sang Diệp Gia, việc này hắn cũng không thể nói rõ được.

Tính ra, Điểm Điểm lúc đầu là hắn đặc biệt ôm về từ hang sói ngoài thảo nguyên. Sau khi so sánh mấy con sói con thì cảm thấy Điểm Điểm lanh lợi hơn những con sói khác rất nhiều nên mới cố ý chọn nó, sau đó mang về nuôi trong nhà, hắn cũng từng cho ăn. Nói cách khác thì hắn thật ra phải được xem như là chủ nhân của nó mới đúng, nhưng Điểm Điểm lại không thân với hắn.

"... Chắc là không thích những người ở nơi khác ngoài quê hương của nó?" Đây là lần đầu tiên Chu Cảnh Sâm suy nghĩ đến vấn đề này, từ trước đến nay hắn không bao giờ quan tâm đến việc người khác có ghét hắn hay không, bây giờ lại có thể suy nghĩ xem mình đã làm sai điêu gì với một con sói: "Cũng có thể là lúc nó còn nhỏ ta không ở nhà, sau đó lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng."

Diệp Gia nhướng mày, nói như vậy hình như là cũng có lý. Một động vật nhỏ bé thông minh thì cũng giống như là một đứa trẻ vậy.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia sờ cái cục sưng to đùng sau đầu hắn lại không nhịn được mà bật cười. Thân là một con sói, Điểm Điểm có thể trèo lên cây để mai phục, lại còn chuyên ngậm đá chọi đầu Chu Cảnh Sâm cũng thật sự phải nhọc lòng suy nghĩ.

Nhưng càng nghĩ lại càng buồn cười.

Chu Cảnh Sâm mặt do đẫn, đợi đến khi nàng cười đủ rồi mới giơ tay lên che mặt Diệp Gia, tiu nghỉu yêu cầu đuổi Điểm Điểm ra ngoài: "Không thể để ở trong phòng được."

"Tại sao?" Điểm Điểm có thể tìm đến bên cạnh nàng, chắc là đã tốn không ít tinh lực. Diệp Phù sao có thể nhẫn tâm đuổi nó ra được chứ.

"Ta sợ nửa đêm nó cắn ta."... Cũng có khả năng này, chuyện như vậy Điểm Điểm không phải là chưa từng làm, Châu Cảnh Sân thật sự là sợ nó.

Diệp Gia: “..."

Lặng lẽ bôi thuốc cho hắn xong, Diệp Phù liên bàn bạc với Chu Cảnh Sâm về chuyện trở lại trấn Đông Hương.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân theo tới đây là để giúp che đậy, không thể thiếu được. Bây giờ phát hiện ra đơn thuần là ý đồ riêng của Chu Cảnh Sâm, muốn ở cùng một chỗ với nàng lâu hơn, nên đã có ý tưởng khác. Không phải là nàng không hiểu tình cảm của hắn, mà là tình cảm của con người không cần phải lúc nào cũng dính chặt lấy nhau mới là tình thâm. Bản thân Diệp Gia cũng không phải là người đặt tình cảm lên hàng đầu, cô luôn cho rằng phải lý trí một chút thì mới có thể bền lâu.

Tiếp theo, chủ tớ Dương lão thái được đưa đi, Chu Cảnh Sâm cũng sẽ có một hành động lớn.

Hắn không thể nào ở ngoài lâu được. Bên phía Luân Đài giao cho Lý Vấn Trúc tạm thời cai quản, không có gì rắc rối, nhưng trước sau gì cũng vẫn cần Chu Cảnh Sâm nhanh chóng trở vê. Nếu đã như vậy, không có bất cứ trở ngại nào thì càng tiện hành động. Điều này không có nghĩa là Diệp Gia là gánh nặng, nhưng Diệp Gia ở lại Ư Điền rõ ràng không phải là một lựa chọn tốt.

Bản thân Diệp Gia cũng hiểu ra việc này. Mặc dù nàng vẫn không biết Chu Cảnh Sâm làm thế nào để lật đổ Kiều Chính Uyên và giành được đô hộ phủ An Tây, nhưng có thể chắc chắn một điều là sẽ không có bất cứ biện pháp mềm mỏng nào. Nàng dễ dàng trở thành nhược điểm của Chu Cảnh Sâm. Một khi bị người khác bắt được thì hậu quả không thể lường trước được.

"... Đi thì chắc chắn là phải đi, nhưng cũng không vội."

Chu Cảnh Sâm đôi khi không muốn Diệp Gia thông minh như vậy, nàng quá thông minh, ngược lại còn hiếm thấy dáng vẻ nàng ỷ lại vào hắn, tín nhiệm hắn. Hắn vòng tay qua eo Diệp Gia, rất tự nhiên dán mặt lên cổ Diệp Gia. Bây giờ hắn rất thích động tác này, như thể bằng cách này sẽ có thể có được toàn bộ con người này.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 641



"Ba ngày nữa hãng đi, ta chuẩn bị xong hết rồi nàng hãng đi."

Diệp Gia cũng không vội, nghe hắn nói vậy thì gật đầu: "Vừa hay, ta cũng có thể sắp xếp lại cửa hàng và ruộng đất ở Ư Điền."

Chu Cảnh Sâm: "..." Đến lúc này rồi vẫn không quên việc kiếm tiên, không hổ là người phụ nữ mà hắn yêu thích.

Diệp Gia vỗ vỗ người hắn, thầm suy nghĩ về chuyện 100 mẫu đất màu mỡ và 3 cửa hàng mà mình mới mua ở đây.

Cửa hàng và đất đai màu mỡ đều đã được đăng ký, Diệp Gia cũng đã cho người sửa chữa lại. Trong đó, hai cửa hàng đã quyết định kinh doanh các loại phần hồng, thủy phấn, nên tất nhiên sẽ sửa sang cho nhã nhặn một chút. Bên phía Dư thị không biết đã chế tạo son môi phấn hồng đến đâu rồi, xà phòng thơm và cao hoa lê chắc chắn sẽ được bán ra đầu tiên. Cửa hàng còn lại thì định làm đồ ăn về thịt, mở một chuỗi nhà hàng Tây Thị.

Trước mắt cô mới tìm được một chưởng quỹ có thể dùng được, hai chưởng quỹ còn lại phải tính toán lại. Thời gian gấp rút, những chuyện như thế này cũng không thể sắp xếp vội vàng được. Còn đất đai thì vẫn phải bàn bạc lại với Trương Xương Lễ một lần nữa.

Trương Xương Lễ luôn có hai trợ thủ đắc lực ở bên cạnh, nghe nói trước đây cũng từng làm việc bên cạnh Đại Tư Nông, kiến thức nông nghiệp vô cùng sâu rộng.

Không cần biết hai người từng làm chức quan gì, có thể được lão gia tử đưa về bên cạnh làm việc thì chắc chắn là rất có năng lực trong nông nghiệp. Diệp Gia vốn dĩ cảm thấy để ba người hiểu biết về chuyện đồng áng lại với 100 mẫu đất màu mỡ trong thung lũng trấn Đông Hương là quá lãng phí, chia một hoặc hai người tới Ư Điền là tốt nhất. Diệp Gia không để ý, trong lòng đang tính toán chuyện sản nghiệp thì phát hiện bàn tay của Châu Cảnh Sâm lại thò vào trong quần áo nàng.

Diệp Gia: "... Ban ngày ban mặt chàng có thể nghiêm túc một chút không? Còn nữa, tướng công chàng quên mất là đại phu dặn dò chàng như thế nào rồi à?"

"Chàng muốn con trai hoặc là con gái của chàng về với ông trời không?"

Bàn tay đang v**t v* của Chu Cảnh Sâm cứng đờ.

Hồi lâu sau, hắn thở dài rồi rút tay ra, trong miệng lẩm bẩm: "Báo ứng của ta, báo ứng của ta."

Diệp Gia: ”..."

Lý lẽ là lý lẽ, tình cảm là tình cảm.

Đối với sự xuất hiện của đứa trẻ này, trong lòng Chu Cảnh Sâm thật sự vô cùng vui sướng, nhưng không cản trở đến chuyện hắn cảm thấy việc này tới quá sớm. Từ khi hắn thành hôn với Gia Nương đến nay, căn bản còn chưa hưởng thụ được mấy ngày niềm vui cá nước. Thường thường đều là một, hai tháng mới về nhà một lần, trở ve chưa chắc đã gặp được Gia Nương. Cộng thêm bị quân Đột Quyết tập kích, hắn bị chiến sự giam chân phải bôn ba khắp nơi ở bên ngoài, suốt nửa năm mới có được thứ hằng mong ước.

"Đấn lúc trở vê đừng có bận việc mà quên mất ta đấy."

Không phải là Chu Cảnh Thâm muốn lắm lời mà là tiểu nương này quá nhẫn tâm, quay đầu đi là quên mất hắn: "Nhớ là phải thường xuyên nhớ tới ta, và viết thư cho ta đấy."

Diệp Gia buồn cười nhưng hơn hết là cạn lời không biết nói gì: "Chẳng phải là ta còn chưa đi sao?"

"Chưa đi, nhưng ta nhắc trước."

Nói là vậy nhưng một số việc vẫn phải sắp xếp trước. Chu Cảnh Sâm ôm hôn này hồi lâu mới buông ra....

Tình hình ở Ư Điền càng ngày càng căng thẳng, quan binh tuần tra trên đường đông gấp đôi trước đây.

Trước đây bọn họ đã nghi ngờ về lai lịch của Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia, nhưng không có chứng cứ không dễ gì mà vô duyên vô cớ vu oan giá họa. Thêm nữa là bản thân những người này cũng có không ngay thẳng, cũng hành xử y như vậy, căn bản là không dám công khai lục soát chỗ ở của người khác. Thế nên chỉ có thể âm thầm theo dõi trong bóng tối, theo dõi mấy hôm mà không phát hiện ra điều bất thường thì lại buông lỏng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 642



Bây giờ bên trên lo lắng, liên tục gây áp lực, bọn họ lại phải theo dõi Chu Cảnh Sâm va Diệp Gia, đôi vợ chồng có tướng mạo vô cùng xuất chúng này

Để có lời giải thích với cấp trên, những quan binh này còn cố ý bắt lão đại phu trước đây từng tới quán trọ về để dò hỏi. Khi được biết mời đại phu về là vì người vợ có thai, chứ không phải là vì một bà già, nếu lại nơi lỏng cảnh giác.

Chu Cảnh Sâm cũng sắp xếp rất nhanh, không tới 3 ngày mà người của Dư gia đã lần lượt được hắn đưa đi.

Trong đêm ngày thứ 3 Diệp Gia ngồi trên xe ngựa về trấn Đông Hương. Người đến đón Diệp Gia mang theo một đội quân nhỏ, giả vờ là hộ vệ trong nhà. Hứa Nhược và Tiểu Lên đóng giả là nhà hoàn, một đội hơn 20 người tới tiếp ứng.

Ngoài ra, Điểm Điểm cũng đi cùng trên xe ngựa. Một con sói to lớn, nép mình bên chân Diệp Gia.

"Khoảng chừng một tháng nữa là ta sẽ trở vê." Chu Cảnh Sâm đứng bên cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nói với Diệp Gia: "Nhờ có sự may mắn của Gia Nương, mọi chuyện lân này dễ dàng hơn so với dự liệu. Nàng ở nhà đợi ta trở về."

Trái tim của Diệp Gia cũng không phải làm bằng sắt đá, chưa kể ngoại hình của Chu Cảnh Sâm vốn thuộc kiểu mà nàng thích, một người như vậy suốt ngày lượn lờ trước mặt cô, sớm tối bên nhau đương nhiên là không nỡ rồi. Nàng đưa tay ra v**t v* d** tai lạnh ngắt của hắn, Diệp Gia nghĩ tới những vết thương lớn nhở trên người hắn, chỉ nói một câu: "Chu Doãn An, chàng phải nhớ một câu, nhớ kỹ là lúc nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng chết."

Chu Cảnh Sâm sững sờ, chỉ một câu nói đã khiến trái tim hắn xuất hiện sự ngọt ngào, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.

Trấn Đông Hương vốn cách Ư Điều không bao xa, nếu đi đường tắt thì chỉ một ngày một đêm là tới nơi. Nghĩ tới Diệp Gia có thai xe ngựa đi không thể quá rung lắc, cả chặng đường đều rất bình ổn. Nhưng cũng mãi tới sáng sớm ngày thứ 3 mới về tới Đông Hương. Xe ngựa lắc lư dừng trước cửa Thẩm phủ, không, bây giờ đã đổi tấm hoành phi thành Chu phủ rồi. Tới trước cửa, Anh Đào đã nhận được tin từ trước lập tức ra ngoài tiếp đón, Linh Đang cũng nhanh chóng chạy vào báo tin cho Dư thị.

Diệp Gia xuống xe ngựa thì trời đã sáng hẳn.

Nàng không mang theo nhiều thứ đi cùng, Điểm Điểm cũng nhảy xuống xe ngựa và đi theo bên cạnh cô. Một người một sói vừa bước tới cửa thì Dư thị ở trong nhà đã nhận được tin vội vàng chạy ra đón: "Gia Nương, cuối cùng con cũng trở về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!"

Lúc đó Diệp Gia đi khỏi là lúc nửa đêm, đi vội đi vàng, người không thấy đâu nữa mà Dư thị cũng không biết. Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau Chu Cảnh Sâm cho người đến báo cho bà ta một tiếng thì bà ta mới biết là nửa đêm con trai chạy về và bắt cóc con dâu đi. Dư thị biết được tin này vừa mừng vừa giận, mừng vì cây vạn tue của con trai đã nở hoa, đi xa nhà nhưng không nỡ để cho con dâu biết nên đã đưa theo. Vui mừng vì sự hòa thuận của hai người bọn họ. Tức giận tất nhiên là vì Chu Cảnh Sâm tùy tiện làm liều, không biết chừng mực.

Người ngoài không biết hắn làm gì sau lưng, nhưng Dư thị thì biết rõ man một. Chu Cảnh Sâm hiểu biết về võ thuật, lại là một nam tử, làm chuyện nguy hiểm như vậy là cũng đã khiến người khác phải lo lắng rồi, thế mà lại còn đưa cả con dâu trói gà không chặt đi cùng với hắn! Đây là chuyện gì chứ! Nếu như xảy ra chuyện, Diệp Gia có mệnh hệ gì thì bà ta phải tìm ai để tính sổ đây?

"Sao lại gầy đi rồi?"

Dư thị vừa nhìn thấy Diệp Gia là lại nói nàng gầy rồi. Diệp Gia ban đầu cũng đã rất gầy, mặc dù cơ thể cũng khá tốt nhưng vẫn thường xuyên khiến Dư thị phải lo lắng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 643



Bây giờ lại đi quanh Diệp Gia một vòng, bà ta chỉ cảm thấy con dâu đi một chuyến mà người sắp biến thành người giấy rồi: "Gây đi nhiều như vậy cơ al Thằng nhóc Doãn An này, thế này là thế nào vậy!"

Diệp Gia không biết phải làm sao, nhưng được Dư Thi yêu mến như vậy, nàng nghé mà trong lòng cũng thật ấm áp.

Những người đưa Diệp Gia về lần này thật ra đều là hộ vệ của Chu Cảnh Sâm, luôn ẩn mình trong bóng tối âm thầm bảo vệ vợ chồng bọn họ. Nếu như hộ tống Diệp Gia về trấn Đông Hương thì người bên cạnh Chu Cảnh Sâm tất nhiên là sẽ ít đi. Bây giờ đã đưa Diệp Gia trở về xong lại phải lập tức quay trở về Ư Điền. Trong lòng Diệp Gia biết rõ nên để cho bọn họ tự động rời đi: "Đúng là có gầy đi chút ít, đồ ăn ở bên ngoài không ngon nên ăn ít đi."

Nàng vừa nói vừa đi theo Dư thị đi vào trong nhà.

Diệp tứ muội theo Thu Nguyên tới cửa hàng, việc kinh doanh của cửa hàng đã ổn định, Diệp từ muội kiên trì ngày nào cũng ra mở cửa hàng. Diệp Gia theo Dư thị đi qua hành lang vào nhà, thì nhìn thấy hai đứa nhóc mũm mim đang ngồi trên thảm trải sàn trong chính việc nhà chính.

Hai đứa trẻ một đứa tóc đen mắt đen, một đứa tóc xoăn mắt xanh. Trắng trẻo bụ bẫm, giống như Phúc Oa được nặn ra từ hai cục bột vậy. Mặc dù mới ra ngoài được có hai tháng nhưng trẻ con lớn rất nhanh, mỗi ngày một khác. Trước lúc đi hai đứa nhỏ Tiểu Thất, Tiểu Bát còn chưa biết nói, bây giờ đều đã có thể ngọng líu ngọng lô cãi nhau rồi, sức tay cũng mạnh hơn, có thể tranh giành đồ chơi rồi.

Trong tay Ngụy Thư Nhi cầm một miếng điểm tâm và ngồi trên cái ghế gập nhỏ ở gần đó, vừa nhìn thấy Diệp Gia lập tức nhảy ra khỏi chiếc ghế và nhào tới ôm Diệp Gia.

Có điều động tác có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Hứa Nhược, người còn chưa kịp xáp lại gân đã bị Hứa Nhược chặn lại ở bên ngoài. Hứa Nhược trông thì gầy gò thật ra rất khỏe, chỉ một tay là có thể xách được cả 50 cân đồ. Người này trực tiếp xách cổ của Ngụy Thư Nhi và quăng sang một bên: "Ngụy cô nương phải cẩn thận một chút, nhất định không được động vào chủ tử."

Vừa dứt lời thì Dư thị ở bên cạnh Diệp Gia lập tức giật mình.

Bà ta chớp chớp mắt nhìn về phía Diệp Gia.

Trong lòng Diệp Gia có chút khó cử nhưng thật ra là tới tuổi này rồi, cái chuyện nước chảy thành sông cũng chẳng có gì phải ngượng nghịu. Nàng còn chưa nói gì, ánh mắt Dư thị đảo quanh người Diệp Gia một lượt, hai con mắt sáng sáng rực lên.

"... Vẫn chưa ổn định lắm." Diệp Gia ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, điềm đạm nói: "Mới được khoảng một tháng."

Nhận được sự khẳng định của Diệp Gia, đôi mắt của Dư thị bỗng đỏ ửng. Có trời mới biết là bà ta đã mong chờ đứa trẻ này bao lâu rồi, bà ta dựa vào khẩu khí nên mới có thể kiên trì sống sót mà đứng sừng sững ở đây. Nhưng con trai mình bướng bỉnh như thế nào thì chẳng ai biết rõ hơn bà ta, Dư thị mặc dù chưa bao giờ công khai thúc giục Diệp Gia, nhưng trong lòng thì thắp hương bái phật mong chờ chuyện này. Cuối cùng, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi.

"Tốt, tốt, tốt!" Nói liền lúc ba chữ tốt, Dư thị trợn mắt, người cứ như vậy ngã xuống trước mặt Diệp Gia.

Bỗng nhiên Dư thị ngã xuống trước mặt Diệp Gia, thiếu chút nữa hù c.h.ế.t Diệp Gia. Hoàn Bội nhanh chóng tiến lên ngồi xuống rồi cúi ôm lấy Dư thị vào phòng. Tiểu Lê ở phía sau phản ứng chậm rồi từng bước đi mời đại phu. Diệp Gia còn chưa kịp sắp xếp tốt, chỉ vội vàng theo Dư vào thị vào phòng. Kết quả người vừa vào phòng đã thấy Dư thị mở mắt, roi nước mắt ào ào chảy xuống.

Nàng nhanh nắm bàn tay Diệp Gia trong tay, trong cổ họng nghẹn ngào hồi lâu chỉ nói một câu: ˆĐa tạ Gia nương.

Bản thân Diệp Gia còn đang sốt ruột tại sao bỗng nhiên bà ấy lại té xỉu, nghe thấy một câu như thế nên nhất thời ngẩn ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 644



Tuy rằng nàng không nhất định có thể hiểu tâm trạng của Dư thị. Nhưng giờ khắc này Diệp Gia là cảm giác được Dư thị căng thẳng giống như một dây cung, sau đó cả người đều rất vui mừng.

Võ tay nàng, Diệp Gia không biết nên nói cái gì, nên ngồi chờ ở một bên không phát tiếng động.

Đại phu đến rất nhanh, keo một cái hòm thuốc tiến vào.

Dư thị nói cơ thể mình không sao, nhưng đại phu cũng đã đến đây, nên bắt mạch cho hai người Diệp Gia và Dư thị. Lúc lâu sau, chỉ nói ra một kết luận, Dư thị có khí tích tụ trong ngực. Xương cốt trong cơ thể hơi yếu, còn lại không có chuyện xấu gì. Xem mạch Diệp Gia nói là mang thai, nhưng cũng suy nghĩ quá nhiều. Lão đại phu khuyên hai người nên thả lỏng tâm trạng. Sau đó kê cho Diệp Gia một phương thuốc an thai.

Lão đại phu của Đông Hương trấn này là thường xuyên đến Chu gia, rất quen thuộc với Dư thị và Diệp Gia. Diệp Gia biết ông ta có y thuật cao minh, nên đưa phương thuốc của đại phu ở Vu Điền kể cho lão đại phu xem: "Có khám đại ở bên ngoài, đây là phương thuốc đại phu ở đó kê, ông xem có thể uống được không?”

Lão Đại phu mở ra nhìn một chút, thật ra cũng không có bác bỏ ý của đại phu kia, con châm chước nói thêm một câu: "Thuốc này nặng một chút."

Trong lòng Diệp Gia cứng đờ, liếc liếc mắt một cái, trông mong nhìn Dư thị bên này, lời nói bên miệng định nói ra cũng phải nuốt xuống. Nàng và Chu Cảnh Sâm mỗi lân cũng không muốn nói cho Dư thị biết. Nàng gật đầu, Diệp Gia tỏ vẻ đã biết: "Cảm ơn Khương đại phu, ngài xem nương ta có cần phải kê một phương thuốc an thần hay không?”

"Tại sao ta phải uống thuốc, ta không cần, xương cốt với cơ thể ta rất tốt!" Dư thị thấy Diệp Gia lúc này vẫn còn quan tâm bà nên trong lòng vui vẻ.

Lão Đại phu cũng chưa nói cái gì, cúi đầu viết một cái phương thuốc: "Ngài là nên uống một chút thuốc an thần, ban đêm cũng có thể ngủ ngon hơn một chút. Cái khác không nói, xương cốt hiện giờ của ngày hơi yếu, nếu nghỉ ngơi không tốt, sau này lớn tuổi sẽ làm liên lụy những đứa nhỏ này."

Dư thị vốn đang muốn nói dối, nhưng vừa nghe sẽ tạo thành phiên phức liên lụy nên ngậm miệng lại.

Hiện giờ Chu gia không thiếu chút tiền thuốc này, mua thì mua thôi. Lão đại phu viết xong, Diệp Gia câm phương thuốc ra ngoài sai người đi pha thuốc. Lão Đại phu cũng không ở lại lâu, Diệp Gia vừa lúc tiễn ông ấy ra ngoài: "Vậy nương cứ nghỉ ngơi, ta tiễn Khương đại phu ra ngoài.

Nói xong, Diệp Gia tiễn lão đại phu ra cửa. Người đi ra viện chính, Diệp Gia mới nói chuyện uống thuốc của Chu Cảnh Sâm cho ông nghe. Lão đại phu vừa nghe chuyện này thì lập tức nhướng mày lên, rồi không vui nói: "Lần trước ta đã nói các ngươi không thể ỷ vào tuổi còn trẻ mà uống thuốc bậy bạ. Tại sao các ngươi lại không tin chứ? Tướng công ngươi này cũng thật là ngốc, uống thuốc mà còn có thể mang thai."

Diệp Gia bị ông ấy răn dạy nên có chút xấu hổ, vội nhỏ giọng nói đã không uống thuốc đó nữa.

Nói xong nàng còn lấy ra một cái bình sứ trong tay áo. Này bình sứ là nàng lấy được trên người Chu Cảnh Sâm, vừa lúc đưa lão đại phu nhìn. Lão đại phu hừ một tiếng, nhận lấy một viên thuốc ngửi, rồi sau đó bỏ vào miệng nếm một chút. Giây lát sau, mới gật đầu: "Nếu như thế là được rồi. Ta cũng đã xem phương thuốc của đối phương, cứ uống theo phương thuốc của thầy thuốc kia một tháng nữa."

Diệp Gia thấy thế vội gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

"Sau này đừng uống thuốc bậy bạ, đến lúc đó hối hận không kịp." Lão đại phu trước khi đi còn cảnh cáo một tiếng.

Thời tiết tháng tư càng ngày càng nóng, cây cỏ cũng đổi sang một màu sắc mới, trời thế này mà ra đường có thể khiến người ta nóng đến hôn mê.

Diệp Gia ngồi xe ngựa rất lâu, một đường xóc nảy khiến xương cốt nàng đã muốn tan rã.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 645



Lúc này được đại phu khám xong đã không có chuyện gì, nên cùng với Dư thị trở lại phòng. Ngược lại là Dư thị, sau khi biết được Diệp Gia có thai giống như cả người được sống lại lần nữa, nên rất vui sướng. Bà ấy vội vàng không ngừng sai người đi nấu thuốc, rồi sau đó tự mình cầm tiền đi đến trên trấn mua đồ.

Đông Hương trấn không lớn, vật phẩm cũng không phải quá phong phú. Nhưng trong lòng Dư thị vui sướng, nhìn đến cái gì tốt đều mua.

Chờ sau khi đã mua xong hết trở lại, Diệp Gia vừa vặn cũng ngủ một giấc rồi tỉnh lại. Nàng lần này trở về ngoại trừ mang Điểm Điểm từ bên ngoài về, còn mang theo rất nhiều tơ lụa vải vóc cùng đặc sản ở Vu Điền. Nàng mới về một lát Dư thị đã té xỉu. Bận rộn như thế nên Diệp Gia cũng quên mất những món đồ này. Lúc này nàng đang sai người đặt những thứ đó ở phòng khách. Dư thị cũng mang theo một đống đồ trở lại.

"Vừa lúc, nương, người nhìn xem có xấp vải nào người thích hay không. Thích thì chọn đi, còn lại cho Tứ muội chọn, không thích lại để vào trong kho đi."

Dư thị đã lâu không đụng đến tơ lụa, này vẫn là lần đầu thấy tơ lụa. Tuy nói có chút không bằng những thứ lúc trước bà đã dùng. Nhưng những thứ này đã tốt hơn rất nhiều so với những cửa hàng ở Đông Hương trấn. Lúc trước tâm trạng luôn căng như dây đàn, Dư thị đến cả tâm trạng ngẩng cao đầu cũng không có: "Thế thì tốt, nương chọn vài sấp cho con."

Bọn họ đang nói chuyện, Diệp Tứ muội nhận được tin thì vội vàng trở về. Hiện giờ cửa hàng Tây Thi làm ăn rất tốt, khi đến giữa trưa có thể buôn bán cũng được lắm. Việc còn lại giao cho Thu Nguyệt quản lý. Nàng ấy nghe được trong phòng có tiếng động nên mới tiến vào phòng, Dư thị đi đến kéo nàng ấy đến chọn.

Đời này Diệp Tứ muội cũng từng mặc tơ lụa, thấy được có nhiều vải như thế thì có chút kích động. Nữ tử có ai không thích cái đẹp chứ? Diệp Tứ muội đương nhiên cũng thích. Chỉ là nàng chọn lựa một lúc cuối cùng chọn một xấp vải màu xanh nhạt, nhưng lại không dám động vào: "Tỷ, cái này rất đắt đúng không? Ta nghe nói tơ lụa chỉ có người nhà quan với quan gia lão gia mới có thể mặc, nhưng lại cũng chỉ có một chút."

"Thích thì cứ lấy, không cân phải lo lắng nến cứ mặc đi." Nếu Diệp Gia đã mua, đương nhiên sẽ không keo kiệt vê những món đồ thế này: "Cũng để cho Tiếu Thất, Tiểu bát chọn."

Mặt Diệp Tứ muội có chút hồng, nàng ấy biết chừng mực. Dư thị ở một bên nhìn thấy thế cũng khuyên nàng ấy, nàng ấy cũng mạnh dạn chọn ba sấp. Diệp Gia nhìn thoáng qua, cũng đưa cho nàng ấy xấp vải màu xanh nhạt mà lúc nãy nàng ấy đã sờ.

Diệp Tứ muội hé miệng, vui vẻ cười cong mắt.

Chọn vải xong, Diệp Gia sai người thu dọn xong rồi lại nói đến chuyện khác.

Thật ra Dư thị muốn thông báo việc Diệp Gia có thai, nhưng nhớ đến còn chưa đến ba tháng, nói ra sẽ điềm xấu nên nhịn xuống. Diệp Gia nhìn bà một cái, cho lui người hầu trong phòng lui xuống mới căn nhắc một lát mới nói việc Chu Cảnh Sâm đưa người Dư gia đến Bắc Đình. Chuyện này là do Chu Cảnh Sâm và người Dư gia lén thương lượng, toàn bộ quá trình làm rất bí mật. Thật ra Diệp Gia kỳ cũng không rõ làm sao Chu Cảnh Sâm đưa người đến đây.

Dư thị vừa nghe chuyện này, buông những xấp vải kia xuống: "Duẫn An đưa bọn họ đến đây sao?"

"Dạ." Diệp Gia khó mà nói Chu Cảnh Sâm đang âm mưu làm chuyện gì, chỉ có thể hàm hồ nói là vì bảo vệ người Dư gia, đỡ cho sau này bị triều đình cản trở.

Dư thị đương nhiên hiểu đạo lý này. Đứa con đã muốn đoạt Bắc Đình Đô hộ phủ, triều đình sớm hay muộn cũng sẽ phát binh thảo phạt. Nếu người Dư gia bị bắt ở bên ngoài, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nàng suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: "Sắp xếp như thế cũng là chuyện tốt, đưa người đến đây cũng che giấu được người bên ngoài họ đang ở đâu, sẽ không bị người khác bắt. Trong lòng Duẫn An có tính toán, hơn nữa nhóm người ông ngoại con cũng là những người có tính toán riêng, thật ra không cần chúng ta lo lắng."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 646



Dư thị bình tĩnh như thế khiến Diệp Gia bất ngờ. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, người Dư gia lại không phải là kẻ vô dụng cần người khác quan tâm, tự nhiên có thể đối phó được.

Nghĩ xong, nàng gật đầu rồi hỏi đến việc cày bừa vụ xuân. Lương thực năm ngoái đã nhận được, ba tháng năm nay còn phải gieo trông Diệp Gia đã bị Chu Cảnh Sâm kéo đi, trăm mẫu ruộng tốt dưới đáy cốc đang có tình trạng gì, tình hình hiện tại của xưởng như thế nào, chuyển của cửa hàng bọn họ có hiểu hay không. Diệp Gia ở Vu Điền hai tháng, rất nhiều việc đều do Dư thị sắp xếp, nàng đương nhiên phải hỏi đến.

Dư thị biết Diệp Gia là người ham công tiếc việc, thở dài, đầu tiên nói về chuyện của xưởng cho nàng biết.

"Lê hoa cao là bán chạy nhất. Sau khi cho thêm một loại dược liệu vào, cửa hàng đã cung không đủ cầu, chỉ là xưởng sản xuất sản phẩm có chút chậm. Thứ nhất là không đủ người, chủ yếu vẫn là dược liệu dùng quá nhanh, hơn nữa quá trình nhập hàng cũng không tốt. Nhưng xà bông thơm lại bán rất bình thường, một tháng xưởng sản xuất hơn một ngàn khối là đã đủ."

Dư thị nói từng chuyện rõ ràng: "Mấy ngày trước, người Trình gia tới, nói là trung tuần tháng tư sẽ có một chuyến hàng đi Tây Vực."

Diệp Gia nghe vậy thì sửng sốt: "Người Đột Quyết đã rút lui khỏi ở biên cương Tây Bắc rồi sao?"

"Không rõ ràng lắm." Dư thị không ra khỏi Đông Hương trấn, lời này là người Trình gia đến: "Trình gia nếu dám vận chuyển hàng hóa thì hẳn là đã rút lui rồi."

Trong lòng Diệp Gia nhất thời vừa động, đó là một thời cơ tốt! Nàng buông chén trà trong tay của Dư thị xuống đã muốn quay về phòng. Nhưng nghĩ lại, phải để cho Chu Cảnh Sâm biết được tin tức. Diệp Gia trừng lớn con mắt, nhìn về phía Dư thị.

Dư thị không rõ cho nên vẫn tiếp tục nói: "Ruộng tốt bên kia đã có Trương lão gia tử chăm lo, từng loại từng loại đều tốt, quả thật rất tốt..."

Nói xong, Dư thị nhớ tới một chuyện: "Em dâu của ta trước đó đã truyền tin đến. nói là muốn trở vê."

"Muốn trở vê?" Diệp Gia sửng sốt: "Nàng ở Dương gia ở Luân Thai rất tốt, sao bỗng nhiên muốn trở vê?"

Lời này Dư thị cũng không dễ nói như thế, nói như thế thì giống như cha mẹ ruột của Diệp Gia đang nói bậy. Nàng nâng mi mắt, như muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Diệp Gia. Thế nhưng Diệp Gia không thể hiểu được ánh mắt của bà có ý gì, Dư thị dừng một chút mới giận dữ nói: "Gia nương không phải con là đã quên, cả nhà ông thông gia và bà thông gia đã đi Luân Thai. Với tính tình của ông thông gia và bà thông gia, đệ nương sợ là không thương lượng tốt."

Diệp Gia: "..." Nàng đã quên cả nhà Diệp Gia. "Không biết em dâu phải có phải xảy ra chuyện gì ở Luân Thai hay không. Nếu không thì với tính cách của nàng ấy khẳng định sẽ không nói trở về như thế. Dư thị nói đến chuyện này còn có chút lo lắng, lúc trước Diệp Ngũ muội và Dư thị ngủ cùng một căn phòng ở rất lâu, Dư thị đối Diệp Ngũ muội cũng có vài phần yêu thương.

Tính tình Diệp Ngũ muội thật ra mạnh mẽ hơn nhiều, không sợ vất vả, chịu khổ. nhưng sẽ không dễ mở miệng cầu xin người khác.

Hiện tại lại nhờ người nhắn với Diệp Gia, đoán chừng là đã chịu ủy khuất lớn. Chân mày Diệp Gia cau lại, trước mặt Dư thị cũng không tiện nói cái gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hiện giờ Nàng mới trở vê, còn có rất nhiều việc không biết rõ ràng. Trăm mẫu ruộng tốt ở Vu Điền bên kia còn trống, ba gian cửa hàng cũng thiếu người, phải nhanh chóng sắp xếp xong.

Thở dài một hơi, Diệp Gia để Dư thị giúp đỡ một chút: "Nương, người gọi người mang sổ sách đều phòng ta. chuyện Lê hoa cao thiếu dược liệu con sẽ sắp xếp sau, bên phía xưởng trước tiên tăng cường làm xong hàng hóa của Trình Gia."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 647



Diệp Gia đi ra ngoài làm việc Trương Xương Lễ cũng không biết nội tình, chỉ nghe Dư thị nói đại khái. Lúc trước khi cày bừa vụ xuân, lão gia tử không tìm thấy nàng nên dựa vào việc viết thư để quyết định xem vụ xuân năm nay nên trông gì. Trương Xương Lễ biết chuyện Diệp Gia lại đến điền, Diệp Gia trước khi mua nó đã gửi cho ông ta một lá thư: "Lúc này con tới là theo Thương Nghị lão sư với điền bên kia bàn chuyện ruộng đất trồng trọt."

Bây giờ đã là đầu tháng tư, tuy chỉ mới hơn mười ngày nhưng một số vụ mùa vẫn bị trễ, việc sắp xếp ruộng đồng ở điền cần phải có sự tham khảo ý kiến của người chuyên nghiệp.

Diệp Gia cũng không giấu giếm gì, kể cho ông ta nghe những ý tưởng đa dạng hóa ngũ cốc của mình: "Người có thể cử hai sư huynh đi sang điền canh bên kia được không?”

Có thể, dĩ nhiên là có thể. Chỉ là một trăm mẫu đất, Trương Xương Lễ một mình có thể tự trông nom được.

Giữa hai đồ đệ bên người là tâm tư của Trương Xương Lễ, bởi vì đây là điều kiện bổ sung của Chu Cảnh Sâm từ tây tràng ra giúp đỡ Chu gia, thực ra Chu Cảnh Sâm ban đầu cũng không muốn mang theo hai đồ đệ của ông. Nhưng xét ve thực lực, hai học trò này của ông ta đã có thể tự mình phụ trách một phía từ lâu. Diệp Gia trước đó đã viết thư nói cho ông ta biết mục đích mua tài sản, lão gia tử liền có thể đoán được, cho nên ông ta lúc này đương nhiên sẽ không do dự.

"Nhưng mà nha đầu, chuyện này ngươi đã nói với Doãn An chưa?" Trương Xương Lễ lão gia tử là một lão học giả điển hình, không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, điều ông ta cánh đồng màu mỡ ở cuối thung lũng. Người khác ở bên này hao tổn, còn không biết Chu Cảnh Sâm ở bên ngoài làm chuyện gì.

Diệp Gia cũng biết lão phu có tình cảm với triều đình, mặc dù không thể chịu nổi cách hành xử của tân hoàng cũng không ngừng oán trách sau lưng, nhưng ông ta vẫn âm thầm chấp hành lễ nghi, ủng hộ triều đình. Rất nhiêu chuyện Diệp Gia cũng sẽ không nói cho ông ta biết quá rõ, đỡ cho lão gia tử đầu không tỉnh táo làm ra chuyện gì hồ đồ. Loại chuyện này tuy nói không phải nhất định xảy ra, nhưng dù sao cũng phải phòng ngừa từ sớm: "Tướng công tự nhiên biết rõ."

Lão gia tử gật đầu, ông ta chỉ hỏi một câu, đương nhiên sẽ không xen vào việc nhà của người khác: "Nếu có thể đưa người ra ngoài, ngươi an bài như thế nào ta không can dự."

Trương lão gia tử đã nói như vậy, Diệp Gia liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Về phần hai người còn lại, ban đầu Chu Cảnh Sâm đưa người đến Tây Tràng làm việc cũng đã thăm dò qua. Hai người này cũng không phải là người bảo thủ như Trương Xương Lễ lão gia tử, tuy chưa bao giờ bộc lộ sự căm phẫn nhưng bọn họ từ lâu đã mong chờ Chu Cảnh Sâm phế bỏ tên hôn quân xuống khỏi ngai vàng, xuống để bọn họ có thể rửa sạch oan ức. Diệp Gia bên này cũng không cần động viên quá nhiều, bọn họ tự nhiên có thể tận lực làm việc. Ngay khi những người trong thung lũng được đưa ra, Diệp Gia lập tức sắp xếp người đưa hai người đến đó.

Ngoài hai người ra, một số việc vặt cũng cần có người xử lí, Diệp Gia suy nghĩ một chút, cũng phái Tôn lão nhân tới. Có một số việc vặt Diệp Gia không yên tâm nhờ người khác làm. Ngoại trừ Tôn lão nhân, Diệp Gia cũng phái Linh Đang qua.

Đây là những Dư thị đã nói với Diệp Gia.

Thật ra, từ sau khi tự mình tới Chu gia Linh Đang vẫn luôn trâm nặng. Ban đầu khi nàng vẫn còn ở trong phủ, Linh Đang luôn rất im lặng, ngoại trừ làm một số việc nhà và dạy dỗ bọn trẻ, Diệp Gia chỉ coi nàng ta là một nữ tử yếu đuối và biết chữ. Dư thị gần đây mới nói cho Diệp Gia biết Linh Đang là một kế toán giỏi, ngoài giỏi kế toán, nàng ta còn có đầu óc thông minh, trí nhớ rất tốt. Tuy ít nói nhưng lại rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 648



Đương nhiên, so với chỉ trông trọt, có đến trăm mẫu đất màu mỡ, không thể thiếu người làm kế toán và việc vặt khác. Diệp Gia phái hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Đi rất gấp gáp, ngày đã được định sẵn, sáng sớm hôm sau đã sắp xếp một chiếc xe ngựa để đưa họ qua đó.

Cụ thể trồng trọt cái gì Diệp Gia không có ra lệnh, chỉ giao cho bọn họ một nhiệm vụ, nhất định phải bảo đảm mẫu sản lượng ba trăm cân lương thực. Diệp Gia sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc bốn người làm như thế nào. Sau khi người đưa đi, việc trong cửa hàng vẫn đang tiến hành, còn cần phải thu xếp.

Hiện tại bên điền kia chỉ có một Tào Như Nguyệt, cũng chưa có sắp xếp cụ thể, bên này đương nhiên còn phải có chưởng quỹ. Khoảng thời gian này, Viên Xuân Sinh mở cửa hàng của Diệp Gia ra đến phía đông Ký Châu, tốc độ mở rộng còn nhanh hơn với Diệp Gia dự đoán. Thấy hắn ta có năng lực như vậy, Diệp Gia quả thực đã trao cho hắn rất nhiều quyên lực, hiện tại thuộc hạ không biết có người thích hợp đẩy qua hay không.

Ngay khi Diệp Gia quay lại, về cơ bản liên tục quay cuồng.

Nhìn thấy Diệp Gia bận rộn như vậy, Dư thị luôn rất lo lắng, tuy rằng nàng còn nhỏ, cũng không cần phải giám sát quá kỹ, nhưng quá mệt mỏi sẽ có hại cho cơ thể: "Gia Nương, không bằng mua thêm người làm đi? Luôn là con chạy đôn chạy đáo như vậy, sao cơ thể con chịu nổi?"

Diệp Gia ở nhà tự mình làm rất nhiều việc, Dư thị muốn giúp đỡ, nhưng bản thân bà ấy lại không khỏe như vậy. Không chừng chạy chưa được hai lần thân thể đã kiệt sức, ngược lại lại thành liên lụy nàng. Nói cho cùng vẫn là người làm không đủ dùng.

Dư thị biết Diệp Gia không thích mua thêm người hầu, nhưng lúc này cũng không thể không mua bọn họ: "Con nghỉ ngơi chút đi, chuyện cũng không bao giờ làm hết được. Hơn nữa, nếu không tin tưởng vào nô lệ trong Bắc Kinh, không bằng nhìn một chút tây tràng bên kia có còn người có thể sử dụng hay khôn. Nếu có ai có thể sử dụng được, nói với Doãn An một tiếng bảo nó chọn ít người đưa về đây. Nếu còn không được, để A Cửu quay lại một vài ngày."

"Không sao, con tự biết chừng mực."Thật đúng là ứng với câu nói của lão đại phu kia, ỷ vào trẻ tuổi thân thể nhanh nhẹn Diệp Gia không cảm thấy mệt mỏi: "Cua hàng cùng chuyện cày bừa vụ xuân cũng đã an bài thỏa đáng, những chuyện phía sau có thể từ từ làm. A Cửu lúc nào trở lại?"

"Nghe Viện Nương nói, ước chừng cuối tháng này là có thể trở lại."

Diệp Gia suy nghĩ một lúc, thực ra nàng biết rằng A Cửu mặt ngoài đang làm thương nghiệp, nhưng thực ra đang âm thầm giúp đỡ Chu Cảnh Sâm. Nàng thậm chí còn nghi ngờ rằng những người bí mật gây rối ở Quy Tư là nhóm của A Cửu. Bởi vì nàng bị dẫn rời trấn Đông Hương trước đó vài ngày có một lần đã đụng gặp A Cửu đêm khuya từ bên ngoài trở về, cùng Chu Cảnh Sâm ở thư phòng nói chuyện hồi lâu.

Sau lần đó, A Cửu lại đưa người ra ngoài làm ăn.

Bất quá đây chỉ là Diệp Gia suy đoán, không cần đi sâu vào chỉ tiết: "Vừa vặn cuối tháng này tướng công con sẽ trở về."

Dư thị đã lâu không gặp con trai, thật lòng thì có chút nhớ nhung con, nhưng Dư thị với Chu Cảnh Sâm bất đồng, hai mẹ con không thể cùng nhau nói chuyện. Hai người lúc nói chuyện thường là Chu Cảnh Sâm yên lặng không nói, Dư thị bị Chu Cảnh Sâm giận đến muốn đánh hắn mắng hắn. Nghĩ như vậy, cũng có thể chịu đựng lâu ngày không gặp: "Han cũng quả thật nên trở về một chuyến."

Diệp Gia mỉm cười, không ngăn trở Dư thị nhỏ giọng mắng con trai mình.

Nhắc mới nhớ, Lâm Trạch Vũ kể từ khi đi theo A Cửu đã không xuất hiện trong Chu gia. Nói đến không có người dùng, Diệp Gia không hiểu sao lại nghĩ đến Lâm Trạch Vũ. Diệp Gia nhớ rằng khi mua Lâm Trạch Vũ, Chu Cảnh Sâm đã nói rằng cậu ta có chỗ đại dụng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 649



Ngược lại là đến nay vẫn không nhìn ra. Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Gia cũng không có thời gian suy nghĩ nữa, sổ sách kế toán và thu nhập trong khoảng thời gian này của cửa hàng đều đã được gửi tới.

"Nương, chuyện ở xưởng bên kia người theo dõi một chút, con còn có việc phải làm."

Diệp Gia vừa nói chuyện vừa nhờ người đưa đồ mang đến phòng ngủ của nàng.

Dư thị nhìn bóng lưng vội vã của nàng thở dài.

Trong mấy tháng qua, năng lực làm việc của Viên Xuân Sinh đã vượt xa sự tưởng tượng của Diệp Gia.

Hắn ta trực tiếp mở một số chi nhánh của Tình Tuyết Hiên, chưa kể các cửa hàng ở Luân Thai, Ung Châu cùng Kí Châu. Phía đông Trung Nguyên Kí Châu cũng mở ra hai cửa hàng. Phía dưới An Tây hộ phủ Lầu Lan, thành Ô Lũy cũng mở hai chi nhánh. Khó trách cao hoa lê cung không đủ cầu, nhiều cửa hàng đồng thời bán như vậy, chỉ với một xưởng nhỏ ở phía Tây thực sự khó có thể tồn tại được.

Ngoại trừ cửa hàng, việc âm thầm thu mua ngũ cốc thảo dược chưa bao giờ dừng lại, Diệp Gia không đưa ra chỉ thị rõ ràng về việc ngừng thu mua ngũ cốc và thảo dược, Viên Xuân Sinh cũng sẽ không nói một lời mà tiếp tục thu mua. Mua số lượng nhỏ lại dài hạn không dễ dàng bị người ta chú ý, nhưng số lượng tích lũy cũng đáng kinh ngạc.

Nhiều cửa hàng như vậy hai tháng hạch toán ngược lại cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Diệp Gia kiểm tra thu chỉ ít nhất phải mất năm ngày, nàng trước tiên kiểm kê số tiền.

Trong vòng hai tháng, mười cửa hàng cộng lại tổng cộng hơn mười sáu ngàn bảy trăm lượng,. Khấu trừ giá vốn cùng nhân công, cộng thêm mua lương thực, thuê nhân viên cùng ngân lượng duy trì hoạt động hàng ngày của cửa hàng, thuần lợi nhuận ước chừng mười ngàn bảy trăm lượng bạc. Lần này đã Diệp Gia kiếm lại được toàn bộ số tiền đã đầu tư trước đó, ngay cả Diệp Gia cũng rất ngạc nhiên trước khả năng của Viên Xuân Sinh.

Khó trách Chu Cảnh Sâm muốn đem người này ra ngoài, hắn thật sự có bàn tay vàng!

Diệp Gia sợ mình đếm không chính xác, lại đếm lại mấy lần, đếm đến tối cũng không thấy mệt, càng đếm càng vui vẻ. Đếm tiên xong, nàng lại càng vui hơn. Nhìn lại nhiêu sổ sách như vậy cũng không thấy khó chịu, người có tiền, kiếm được tiền thì thật sự có thể chịu đựng mọi khó khăn.

Sổ sách thời xưa so với cách ghi chép sổ sách đời sau không giống nhau, sổ kế toán ngày nay nghiêng về sổ kế toán hơn, thu nhập và chỉ tiêu được ghi lại từng cái một, số dư sẽ được tính lại hàng tháng. Diệp Gia tuy nói sinh ra trong ngành kỹ thuật, nhưng khi còn ở thời hậu thế cũng có tham gia một số khoản đầu tư, thường xuyên đọc báo cáo và sổ kế toán của công ty. Nàng có cách đọc sổ sách một cách chuyên nghiệp và nàng cũng viết một cuốn sổ kế toán kép mà nàng có thể hiểu được. Nói đến ba tháng, trong cửa hàng tính toán kỳ thực tương đối đơn giản. Nếu chỉ đơn thuần là cao hoa lê và xà phòng thơm, sổ sách cũng không coi là khó tính toán. Diệp Gia vốn là ước tính phải mất năm ngày, nhưng nàng vẫn là đánh giá thấp năng lực bản thân, chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành.

Nếu tính lại các tài khoản theo cách tính của thế hệ sau thì thu nhập sẽ càng cao hơn.

Suy cho cùng, rất nhiều thứ mua trong cửa hàng có thể được coi là tài sản cố định chứ không chỉ là chi phí. Nàng tính toán lại sổ sách phát hiện ra có điêu gì đó đáng ngờ. Ngoài những khoản thu nhập này ra, hẳn là có một phần tiền bị thâm hụt. Nhưng Diệp Gia nhìn số lượng tiền cũng không lớn nên không truy xét kỹ vấn đề này.

Có câu nói nước trong quá thì không có cá, Viên Xuân Sinh đã có thể làm được việc, Diệp Gia cũng không keo kiệt cho hắn ta nếm một chút vị ngọt.

Hiện tại, với thu nhập mấy tháng qua, cộng thêm số tiền tiết kiệm còn sót lại trong nhà, cùng với các cửa hàng, ruộng vườn, Diệp Gia có trong tay khoảng hai mươi năm nghìn sáu trăm bảy mươi tiền mặt, hai trăm mẫu ruộng tốt cộng thêm mười bảy cửa hàng.
 
Back
Top Bottom