Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 630



Thật ra Diệp Gia không tức giận, chỉ là chuyện này không lớn không nhỏ. Dù sao Chu Cảnh Sâm cũng đàn làm một số chuyện không thể lộ ra bên ngoài. Nếu là bị người có tâm phát hiện rồi đuổi đến chặn đường, đến lúc đó chỉ có đường chết.

Nàng cau mày, nhất thời không có tâm trạng nói chuyện với này hai người. Cho người sắp xếp phòng cho bọn họ, còn bản thân thì trở vê phòng của mình

Chu Cảnh Sâm đang ở trong phòng, đang ngôi ở bên cửa sổ đọc sách, pha trà. Trong khoản thời gian này hắn khó có được thời gian nhàn nhã. Thằng nhãi còn không muốn ra khỏi cửa. Diệp Gia đi qua, thuật lại ngắn gọn những lời của người trung niên kia một lần. Nàng có chút lo lắng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác hay không. Chu Cảnh Sâm nghe xong lại không có phản ứng bất ngờ nào. Còn kéo Diệp Gia đến bên người hắn, nói ba chữ: "Là Liễu Nguyên."

Diệp Gia ngạc nhiên, trừng mắt nhìn, nhanh chóng ý thức được chỉ sợ chuyện này từ đầy là do Chu Cảnh Sâm cố ý: "Là chàng cố ý để bọn họ đến đây sao?"

"Ừm.

".. Nói, tướng công, khoảng thời gian chàng ở Quy Tư bận rộn chính là làm việc này sao?" Hắn không nói, Diệp Gia còn không dám to gan đoán. Hắn vừa nói như thế, Diệp Gia lại hồi phục lại tinh thân một chút.

"Gần như thế." Thế này cũng là nhờ đời trước. Có nhiều chuyện biết trước những điểm quan trọng nên hắn có được nhiều lợi ích hơn.

Diệp Gia thấy hắn chậm thở ra một hơi. Vuốt nhẹ hai má, bình tĩnh lại: "Vậy bây giờ chàng muốn làm thế nào? Nhận lấy gia nghiệp của Dương gia, giúp bà Dương đuổi con cháu bất hiếu, báo thù cho lão đồ hộ sao?”

"Đương nhiên." Thực tế thì, yếu mục đích chính Chu Cảnh Sâm tới nơi này là nắm trong tay An Tây Đô hộ phủ. Một là vị trí của An Tây Đô hộ phủ đích quan trọng, không thể rơi vào tay người khác. Thứ hai, Chu Cảnh Sâm đã chọn đúng thời gian. Thừa dịp triều đình chưa có phản ứng đã làm hết mọi sự chuẩn bị, phòng ngừa triều đình và Đột Quyết hai mặt giáp công đối với Bắc Đình Đô hộ phủ, mới có thể sắp xếp được ổn thỏa.

Tuy rằng binh lực của An tây đô binh lính thường trú này chỉ dựa vào số lượng cũng đã đủ uy h**p. Một khi xảy ra xung đột, đây quả thật là một trở ngại lớn đối với việc Chu Cảnh Sâm đang muốn làm.

Lúc đầu hắn không muốn nắm bắt nó, ở An Tây đều hộ phủ có rất nhiều người, thế lực trong đó lại phức tạp. Cần phải kéo xuống một người nắm giữ quan trọng mấu chốt dẫn đến sự hỗn loạn roi mới nhân cơ hội nắm giữ nơi này. Ai ngờ vận khí của nương tử hắn mạnh mẽ, trên đường đã tìm được một nhân vật quan trọng. Phải biết rằng ở đời trước hắn mất gần này gần hai năm mới tìm được Bà Dương điên điên khùng khùng này. "Việc của ta vốn là vì hổ phù mà đến, bắt Kiều Chính Uyên là đương nhiên." Đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ không giấu Diệp Gia: "Chuyện vốn phải làm, thuận tiện giúp người Dương gia, cớ sao lại không làm?”

Diệp Gia trợn mắt nhìn hắn, không biết có phải là nàng ảo giác hay không. Diệp Gia luôn có cảm giác Chu Cảnh Sâm đã sớm biết trước mọi chuyện.

Người nọ không né tránh để Diệp Gia tùy ý đánh giá, mỉm cười thu lại bản ghi chép trong tay.

Nửa sau của tháng ba, thời tiết ấm dần, vạn vật sống lại. Ngoài cửa sổ, cây cối đã đ.â.m chôồi nảy lộc, An Tây đều hộ phủ thật sự ấm áp hơn nhiều so với Bắc Đình. Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua từng chiếc lá, lại giống như dòng nước chảy xuôi đến áo bào trắng của Chu Cảnh Sâm.

Làn da hắn trắng cực kỳ, tóc đen như gấm, đôi con ngươi lại pha sắc độ đen như chu sa, phối cùng màu xanh tươi mát này lại tạo ra một cảm giác trong sáng. Cây mộc trâm hắn thường dùng đã được tháo xuống, hiện giờ đang dùng dây cột tóc do Diệp Gia để buộc cao mái tóc đen của hắn. Hai đầu tua rua của sợi dây buộc tóc rơi bên ngực, lại vì hắn vẻ nên một nét đẹp vốn đã trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thêm vẻ đẹp mộc mạc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 631



"... Nên không phải là chàng đã sớm liệu được hết mọi chuyện, roi chỉ cân chờ tự đến cửa thôi đúng không?”

Chu Cảnh Sâm rốt cuộc cười rộ lên, cũng không giấu diếm nàng: "Vào thời điểm quan trọng thì nên dùng một chút thủ đoạn."

Diệp Gia:

Thật ra cũng đúng hiện giờ, bọn họ gặp phải tình thế như vậy, Chu Cảnh Sâm làm chủ soái đương nhiên tâm mắt của hắn sẽ xa hơn nhiều so với người bình thường. Thủ đoạn cũng không nhất định phải quang minh chính đại, những người vĩ đại đời sau đã nói đúng. Mặc kệ là mèo trắng hay là mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đó là mèo tốt.

"Những người dương gia kia chàng tính sắp xếp như thế nào? Tinh thân của Bà Dương rất không ổn định, con dấu rốt cuộc có thể huy động được bao nhiêu sản nghiệp cũng không nói chính xác." Cầm gia sản nhà người ta, dù sao cũng phải có trách nhiệm với người đó. Một chút lương tâm này Diệp Gia cảm thấy bản thân mình vân có: "Nói nói thì theo lời của chàng lúc trước thì đứa con nuôi kia của Bà Dương rất được yêu thương tin tưởng, chỉ sợ sản nghiệp tổ tiên của Dương gia đích đã sớm bị vơ vét không còn thừa lại cái gì đúng không?"

"Này vài người liền làm phiền gia nương ngươi nhiều coi chừng."

Chu Cảnh Sâm đứng dậy đi đến bên người Diệp Gia đích, kéo nàng ngồi xuống.

Hơn nữa, vết thương của Chu Cảnh Sâm gần đây cũng đã tốt hơn rất nhiều. Vết thương hiện giờ của hắn nhìn như nghiêm trọng, thật ra cũng chỉ là vết thương ngoài da, chăm sóc tốt nên hồi phục cũng nhanh: "Hai người mà Kiêu Chính Uyên đang tìm chính là bọn họ. Người đàn bà kia chính là thuộc hạ bên người của Bà Dương gia đã mất."

"Nói cách khác bà ta biết Dương gia có bao nhiêu sản nghiệp đúng không?" Diệp Gia nghe hiểu đại khái ý của hắn. Hai người mà Kiều Chính Uyên đang tìm chính là bọn họ, ít nhất chứng minh một việc, trong hai người hoặc là cả hai có bí mật quan trọng gì đó. Hoặc nắm giữ điểm yếu gì đó của Kiều Chính Uyên. Nghĩ đến con dấu mà Dương gia do người đàn bà trung niên đưa đến, e là địa vị của người đàn bà đó ở Dương Gia cũng không thấp.

Chu Cảnh Sâm cười, không nói nữa. Lúc này Diệp Gia cũng biết ý của Chu Cảnh Sâm, trở về đã nhận lấy con dấu.

Đồ vật này trong tay nàng nói lên nàng đã đồng ý yêu cầu kia. Người đàn bà trung niên kia vui đến không kiêm chế được, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu với Diệp Gia. Diệp Gia cho tới bây giờ vẫn không thể thích ứng việc người động một chút lại dập đầu, nàng thấy thế nên nâng bà ta dậy.

"Chuyện của Kiều gia ngươi cứ yên tâm, nếu ta đồng ý thì sẽ không nuốt lời. Chính là thân phận các người đặc biệt, không tiện ở lại nơi này. Nếu như không ngại, trước khi giải quyết xong chuyện của Kiều gia, hai người các người dẫn theo Bà Dương đi nơi khác để tránh chuyện lần này." Nếu người Kiều Chính Uyên đang tìm là bọn họ, đương nhiên Diệp Gia là không thể tiếp tục mang theo, bọn họ ra ngoài chỉ mang theo vài người, một khi xảy ra chuyện gì thì không thể lo hết được.

Diệp Gia sắp xếp như vậy, cũng nói trúng lòng của người đàn bà trung niên. Bọn họ sợ tên bạch nhãn lang Kiều Chính Uyên không niệm tình nghĩa mà g.i.ế.c người diệt khẩu. Thật ra bọn họ đã sớm muốn đưa bà Dương rời đi. Chỉ đáng tiếc là bọn họ yếu đuối lại thân cô thế cô, nên không dám đi lung tung.

"Ta sẽ phái người đưa các ngươi đi." Diệp Gia nhìn ra băn khoăn của bọn họ: "Nếu là không chỗ để đi, các ngươi cứ đi về phía bắc, đi đến Bắc Đình tránh một chút."

Diệp Gia chỉ nói đến đây, sau đó muốn làm như thế nào thì phải xem quyết định của bọn họ. Tuy rằng Diệp Gia có lòng tốt, nhưng cũng không thích làm bảo mẫu. Bà Dương đã muốn người hầu trung thành chăm sóc, những chuyện sau đó không cần nàng quan tâm. Đưa cũng chỉ là một đoạn đường, Diệp Gia cũng nói rõ ràng: "Nếu như phải đi, ta khuyên các ngươi nhanh chóng đi đi. Kéo dài thời gian chỉ biết đêm dài lắm mộng."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 632



"Ngày mai chúng ta sẽ đi." Người đàn bà trung niên lập tức nói: "Tiểu phu nhân hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng."

Diệp Gia gật đầu, cũng đã nói rõ mọi chuyện, những chuyện sau đó phải sắp xếp thế nào thì bọn họ tự làm.

Nàng phủi ống tay áo, đứng dậy lại trở lại phòng của chính mình.

Hiện giờ trời đã tối muộn, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động. Một ít khách của khách diem đến nghỉ tạm sớm đã tắt đèn. Khi Diệp Gia câm theo đèn lồng quay về phòng, Chu Cảnh Sâm đã rửa mặt xong đang ngồi trên giường thượng cầm một quyển sách đọc. Tóc đen bị thấm nước, trên người còn tản ra hơi nước. Ánh sáng đong đưa, chiếu lên một vệt sáng trong phòng, Diệp Gia ngửi được trong không khí có một mùi thảo dược kỳ lạ.

Diệp Gia trừng mắt: "... Không phải đã nói là chàng không được uống thuốc bậy bạ rồi sao?"

Chu Cảnh Sâm không nghĩ đến mũi nàng lại nhạy như vậy. Một chút mùi như thế cũng có thể đoán được. Hắn cũng không xấu hổ, đi xuống giường cầm cây đèn trong tay Diệp Gia rồi thổi tắt nó, đặt lại trên bàn. Đêm nay Diệp Gia chạy đến chạy lui, cũng không ăn được cơm nhiều. Trên bàn đặt chút điểm tâm và một chút thức ăn, là Chu Cảnh Sâm vừa kêu nhà bếp làm rồi bưng đến đây, vẫn còn tỏa ra hơi nóng: "Cùng ta ăn một chút gì đi, bữa tối nàng ăn được không bao nhiêu."

Quả thật Diệp Gia có chút đói bụng, nhìn hắn một cái, roi cũng ngồi xuống cùng hắn dùng cơm.

Ăn ba bốn cái sủi cảo to bằng bốn ngón tay lại uống thêm một chén canh gà, Diệp Gia đã buông bát xuống không ăn nữa. Bên này Diệp Gia vừa buông bát, đối diện Chu Cảnh Sâm đã nhíu mày lại. Lại nói tiếp, không biết vì sao khoảng thời gian này Diệp Gia ăn ít hơn trước rất nhiều. Tuy rằng lúc trước Diệp Gia ăn cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể ăn hết được đĩa thức ăn trước mặt này.

Bản nhân Diệp Gia không chú ý đến chuyện này, Chu Cảnh Sâm lại sớm phát hiện ra bất thường. Lúc này hắn cau mày nhìn về phía Diệp Gia, thấy nàng ngẩng đầu lên lại giãn mày ra, tạo ra dáng vẻ như bình thường. Hắn cũng buông đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ăn xong rồi sao?"

"Hửm?" Diệp Gia nhìn lại, biết được hắn hỏi cái gì thì mới gật đầu: "Ừm, đủ rồi, đủ rồi, không muốn ăn

Chu Cảnh Sâm mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Gia một lát, lại ăn hết mấy cái sủi cảo trong bát nàng. Gặp này tiểu nương tử cũng không có chú ý gì, hắn lại buông bát lần nữa rồi sờ trán Diệp Gia: "Gia nương, gần đây nàng làm sao vậy? Sao lại ăn uống không tốt?"

"Ăn uống không tốt?" Diệp Gia giật mình một chút, hồi tưởng gần đây quả thật là ăn có chút ít. "Chắc là thức ăn không hợp khẩu vị," Đầu bếp của khách đ**m nấu ăn có lệ, đến Chu Cảnh Sâm cố ý bỏ bạc ra thì hương vị cũng rất bình thường. Trước giờ Diệp Gia ở nhà ăn đều là đồ ăn Diệp Tứ muội làm, hoặc nếu Tứ muội không rảnh thì nàng tự mình làm. Tóm lại, hương vị không thể không khen. Bên ngoài không có điều kiện này, ăn cũng không được tốt nữa: "Cứ cảm thấy ăn thức ăn này khiến dạ dày khó chịu, nên không muốn ăn."

Nhưng Chu Cảnh Sâm không chấp nhận lý do này, hắn nhìn chằm chằm Diệp Gia, chân mày nhăn thật sự rất chặt.

"Nhìn ta như thế làm gì?" Diệp Gia bị vẻ mặt nghiêm túc như thế của hắn chọc cho tức cười,"Yên tâm, cơ thể của ta vẫn còn tốt."

Hiện giờ Chu Cảnh Sâm lại nhớ đến, đời trước Gia Nương phải đi khi chưa đến mười chín tuổi đích. Cụ thể c.h.ế.t như thế nào, ấn tượng của hắn có chút mơ hồ, không có miệt mài theo đuổi nên đương nhiên là không rõ lắm người c.h.ế.t thế nào. Đời này tất cả đã thay đổi, Gia Nương cũng không phải là "Diệp Thị. Nhưng dù có người ở đây vẫn khiến người khác cảm thấy sẽ dẫm vào vết xe đổ.

Tiểu nhị trong khách điểm mang nước ấm lại đây, Diệp Gia nhìn thoáng qua người ngồi bên bàn cuối mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng cũng không có quan tâm hắn chỉ đứng dậy ra phía sau bắt đầu tắm rửa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 633



Nếu là bình thường, Chu Cảnh Sâm tất nhiên sẽ đến lại đây đùa giỡn một phen. Hôm nay lại có chút im lặng. Diệp Gia nhíu mày, nhớ lại gân đây cơ thể mình có chỗ nào thay đổi không bình thường. Hình như ngoại trừ ăn ít đi một chút, lại lười hơn trước một chút, thì những mặt khác cũng không có thay đổi gì. Không mập không ốm, sắc mặt cũng hồng hào, thân thể thật sự khỏe mạnh. Nghĩ như vậy, Diệp Gia đã thả lỏn lại tâm trạng.

Chỉ là sau khi nàng rửa mặt xong đi ra, Chu Cảnh Sâm nhân đã không ở phòng trong. Diệp Gia lau tóc đi đến bên giường, trên giường cũng không có người.

"Kỳ lạ? Buổi tối còn chạy đến chỗ nào?" Diệp Gia nói thâm một câu rồi lại lên giường nằm.

Đợi một lát, tóc cũng đã gần khô thì ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Nàng mờ mịt mở to mắt, chợt nghe đến giọng nói lạnh nhạt của Chu Cảnh Sâm ở ngoài cửa kêu người nào chờ một lát. Rồi sau đó chính là một tiếng chi nha, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Tiếng bước chân ổn định quen thuộc vang lên. Một bóng ma đen từ đầu xuống dưới, Diệp Gia mở to mắt, Chu Cảnh Sâm đang đứng ở bên giường.

"Gia nương, nàng vừa tỉnh. Mở mắt đi" Trong tay hắn cầm áo khoác của Diệp Gia, nâng tóc Diệp Gia dậy: "Vừa rồi ta đi mời đại phu đến đây, nàng chuẩn bị một chút."

"Mời đại phu làm gì?" Diệp Gia ngồi dậy, cầm quần áo Chu Cảnh Sâm đưa đến mặc vào,"Ta không sao."

"Mặc kệ, cũng không có việc gì, mời đại phu xem một chút mới yên tâm được." Chu Cảnh Sâm ngồi xuống ở mép giường bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn thay Diệp Gia vuốt tóc ở đầu vai. Tóc Diệp Gia đã gân khô, nhưng vẫn còn chút lạnh. Lau vài cái, lại giúp Diệp Gia mặc quần áo, chỉnh cổ áo chỉnh te rôi hắn mới đứng dậy đi phòng ngoài.

Một lát sau, có một lão đại phu mang theo hòm thuốc theo hắn tiến vào.

Ánh mắt lão Đại phu kia ở rơi xuống trên mặt Diệp Gia, sau đó Diệp Gia đưa cổ tay qua, xem mạch.

Trung y bao gôm nhìn, nghe, sờ, hỏi. Đầu tiên lão đại phu là bắt mạch, lại bảo Diệp Gia đưa đầu lưỡi cho ông ta xem. Hồi lâu sau, ông ta mới vuốt chòm râu rồi mở miệng: "Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, nương tử nhà ngươi không phải là bị bệnh, mười phần thì tám, chín là đã có thai.

Lời này vừa được nói ra, đã khiến hai người hoảng sợ. Diệp Gia vốn còn có chút mệt mỏi, sau khi nghe ông ta nói như thế thì trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.

Chu Cảnh Sâm cũng không tốt được bao nhiêu, hắn chớp hai mắt, lập tức nhíu mày: "Đại phu, ông có chắc chắn là mang thai sao?"

"Người trẻ tuổi này sao lại nói như thế! Ý của ngươi là hoài nghi biển hiệu Hồi Xuân Đường của lão hủ sao?" Lão đại phu vốn cười tủm tỉm, Chu Cảnh Sâm vừa mở miệng đã làm nụ cười trên mặt ông ta cứng lại, râu cũng không vuốt nữa, thổi râu trừng mắt nhìn Chu Cảnh Sâm, tức giận không nhẹ: "Nếu chỉ là việc có thai hay không cũng khám không được, thế thì lão hủ còn mở y quán cái gì, ngồi ở vị trí này làm cái gì?"

"Cũng không phải là nghi ngờ y thuật của đại phu, chỉ là... Chu Cảnh Sâm thật sự không nghĩ đến tại sao Diệp Gia có thể có thai. Nói như vậy, có thai không phải là ăn uống tốt hơn sao? Hơn nữa, bình thường hắn với Diệp Gia khi sinh hoạt vợ chồng đều uống thuốc.

"Tuy rằng hiện giờ mạch tượng của nàng vẫn chưa hiện rỡ, là bởi vì tháng còn nhỏ." Lão đại phu hu một tiếng: "Đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa thì sẽ hiện rõ hơn."

"Không thể nào được." Diệp Gia hoảng sợ một lúc lâu sau mới xem như lấy lại tinh thần: "Mỗi lần ta và tướng công đều đã dùng thuốc tránh thai, không thể có thai được."

Lão Đại phu không ngờ đến đôi vợ chồng này lại uống loại thuốc này, nên sửng sốt một chút.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 634



Dừng lại một chút, ông ta mới nhẹ giọng lại: "Thuốc tránh thai cũng phải chia thành nhiêu loại, cũng không phải thuốc tránh thai nào cũng bách phát bách trúng. Có một số thuốc rất mạnh, uống vào những chỉ có thể tránh thai mà còn có thể tuyệt tử. Có một số loại thuốc lại có hiệu quả yếu, chỉ có tác dụng cản trở một chút. Nếu hai người các ngươi đã dùng thuốc thì cũng phải biết rõ ràng đó là loại nào. Loại thuốc có dược tính ôn hòa cũng không thể phòng được, nhất là xem tướng mạo của tướng công nhà ngươi thì về mặt đó hẳn là có chút mạnh mẽ...

Lão đại phu nói xong, ánh mắt liếc nhìn hướng ngón tay của Chu Cảnh Sâm: "Tướng công ngươi có ngón tay thon dài thả cân xứng, vóc người lại cao lớn dù gầy gò nhưng có lực, vóc người này dẫn đến thể trạng cũng không giống người bình thường, hơn nữa lại trẻ tuổi như thế... Về mặt đó càng không thể nào yếu được."

Diệp Gia: ˆ..."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Lời nói trực tiếp như thế khiến cho Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đỏ mặt.

"Bản thân muốn chơi thì phải chú ý một chút..." Miệng không tự giác nói thâm, ánh mắt Diệp Gia không tự giác nhìn về phía lão đại phu đã nói. Lại nói thì tay Chu Cảnh Sâm quả thật rất dài. Tay của Chu Cảnh Sâm vốn là khoát trên vai Diệp Gia. Bị nàng nhìn như vậy, không biết tại sao hắn lại có cảm giác ngượng ngùng khó hiểu. Lão Đại phu thấy hai người ngượng ngùng như vậy, nên cũng thở ra một hơi.

Ông ta liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm, mở miệng nói: "Bình thường vợ chồng các ngươi dùng lại thuốc nào, lấy ra cho ta nhìn một chút."

Diệp Gia vuốt hai má, trong lòng Chu Cảnh Sâm vội nghe theo, lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái bình sứ nhỏ. Viên thuốc trong bình sứ nhỏ chính là sau khi Chu Cảnh Sâm bị thương nặng phải uống một lượng thuốc lớn, rồi gọi người làm cho hắn thuốc tránh thai. Hắn đã tìm đại phu nhìn qua, chắc chắn có công dụng tránh thai.

Lão đại phu cầm trên tay ngửi, mày nhăn lại. Rồi sau bóp nát đó trước mặt hai người bọn họ.

Diệp Gia chớp ánh mắt, lại nhìn thấy chân mày của lão đại phu chậm rãi giãn ra, rôi mở miệng nói: "Đúng là thuốc tránh thai, có hiệu quả tránh thai. Bất quá hiệu quả của loại thuốc này cũng không phải tuyệt đối. Nhưng thứ này lại có công dụng khác nhau với những người khác nhau. Nếu là một người phụ nữ có thể chất tốt hơn bình thường, thì công hiệu của nó cũng không thể hoàn toàn phòng được. Nhưng nếu thêm một số loại thuốc vào thì hiệu quả sẽ tăng thêm rất nhiều."

"Thuốc này cũng không phải là ta uống." Diệp Gia lại nói: "Thật ra đó là tường công nhà ta uống nó."

"Vậy thì chẳng trách." Lão Đại phu đóng nắp bình thuốc lại, rồi đưa trả cho Chu Cảnh Sâm: "Thuốc này thuốc viên, nếu là phụ nữ uống thì, hiệu quả tránh thai sẽ mạnh hơn so với đàn ông uống. Chi là khi phụ nữ uống vào thì dễ khiến cơ thể có thể hàn, có hại cho cơ thể."

Nói đến này, hai người nghe cũng đã hiểu được. Nội dung chính là thuốc tránh thai lại không phòng được Chu Cảnh Sâm, đây mới chính là mục tiêu.

"Thuốc này có ảnh hưởng gì đối đứa nhỏ và cơ thể mẹ không?" Chu Cảnh Sâm nhanh chóng nắm được trọng điểm, hắn nói thẳng: "Ta và nương tử còn trẻ, không cần có con nối dòng quá sớm nên mới như vậy. Bình thường trước khi sinh hoạt vợ chông đều uống một lần, thế thì nó có thể gây hại cho mẹ con họ hay không?"

"Ít nhiều gì cũng có chút tổn hại. Có câu là thuốc có ba phần độc. Không có việc gì lại uống thuốc bậy bạ thì hại đến cơ thể." Lão Đại phu không nghĩ đến đầu năm nay còn có người không muốn sớm có con nối dõi, nhà ai lại không ngóng trông sớm ngày khai chi tán diệp? Chỉ là những chuyện này đều là việc nhà người ta, ông ta chỉ là đại phu đương nhiên sẽ không nói cái gì. Lão Đại phu mới vừa rồi đã nếm qua viên thuốc, đại khái biết được bên trong là dược liệu nào: "Cũng không phải là chuyện gì lớn."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 635



Lão Đại phu cũng không quản hai người có phải hay không nghe hiểu được, chỉ lầm lũi nói: "Thuốc mà người đang dùng cũng chỉ để lưu thông m.á.u thôi. Nói cách khác, loại thuốc này không ảnh hưởng đến cái thai và cơ thể mẹ. Chỉ cần sau đó dùng thuốc dưỡng thai thì vẫn có thể cứu được."

Lời này vừa nói ra, hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chỉ là hai người trẻ tuổi các ngươi cũng thật sự là quá làm bậy! Dù trẻ tuổi hơn nữa cũng không được làm sang bậy như thế." Lão đại phu ở một bên viết phương thuốc vẫn là không nhịn được phê bình nói: "Chờ đến khi các ngươi phá hỏng cơ thể của mình đến lúc đó muốn chữa trị cũng khó khăn."

Nói xong, hắn đem kia phương thuốc cho Chu Cảnh Sâm, đã trễ thế này cũng không bốc thuốc được, nên ông ta nhân tiện nói: "Sáng sớm ngày mai đến lấy thuốc."

Chu Cảnh Sâm cầm phương thuốc cùng hai mặt nhìn nhau với Diệp Gia, cả hai đều có chút mộng. Bề ngoài hắn bình tĩnh, thật ra trái tim trong lồng n.g.ự.c đập như sắp bay ra ngoài. Hai đời không có con nối dõi, vốn cũng phải ít nhất năm năm sau mới có, kết quả bất ngờ không kịp phòng Gia nương đã có thai. Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy giờ phút này hắn giống như bay giữa những đám mây, khi chân chạm xuống trên mặt đất đã mềm nhữn không đứng được.

"Gia nương..." Dư sự việc xảy ra thay đổi đương nhiên vẫn phải đối mặt.

Lúc này Chu Cảnh Sâm mới phát hiện, thì ra hắn không phải không vui vì có đứa trẻ. Chỉ cần tưởng tượng đến trong bụng Diệp Gia đang có đứa bé của hai người bọn họ, trong đầu hắn nhịn không được vựng sự vui sướng. Hít sâu một hơi, đè nén niềm vui sướng đang dâng lên, hắn bĩnh tĩnh tiễn lão đại phu đến cửa. Rất thành tâm mà tỏ vẻ sáng sớm ngày mai nhất định sẽ đi lấy thuốc, rồi lại trả cho lão đại phu mười hai lượng bạc làm tiên thưởng.

Đám người dần đi xa, hắn mới trở lại trong phòng, ôm lấy Diệp Gia lại nhịn không được vùi mặt vào cổ nàng.

Diệp Gia so với hắn càng khó tin hơn, không phải nàng chỉ có ăn không ngon chút thôi sao? Tại sao bỗng nhiên lại mang thai?

Hai người ở đó trừng mắt nhìn nhau cả nửa ngày, ý cười của Chu Cảnh Sâm lan tràn trong đáy mắt, cuối cùng vẫn là không nhịn cười: "Ta nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt để bảo vệ hai mẹ con nàng, Gia nương yên tâm."

Bỗng nhiên sự việc đã xảy ra thay đổi ngoài ý muốn, từ đó kế hoạch cũng phải điều chỉnh cho tương ứng. Vốn Chu Cảnh Sâm dẫn theo Diệp Gia ra ngoài là còn có ý đồ khác. Hai vợ chồng bọn họ thành thân đã hơn một năm luôn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian dài quá khẳng định sẽ ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong tình cảm. Vì ngăn cản loại chuyện này, Chu Cảnh Sâm mới quyết định đưa Diệp Gia ra ngoài.

Nhưng hiện giờ Diệp Gia đã có mang, đương nhiên mọi việc lấy an nguy của Diệp Gia làm dau.

Chỉ là hiện giờ nhân đã có lý do đặc biệt phải đưa nàng trở vê, nhưng trong lòng Chu Cảnh Sâm vẫn là không bỏ được. Hắn ôm người dường như đã ngủ vào trong lòng rồi thở dài, có thể đây là báo ứng. Đời trước hắn không có tâm tình yêu đương gì, đời này người ngưỡng mộ trong lòng lại không tim không phổi, với hắn như gần như xa.

Thở dài một hơi, Chu Cảnh Sâm mới nhắm mắt lại đi ngủ.

Thôi, là tảng đá cũng sẽ có một ngày ấm lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, hộ vệ đã đi đến Hồi Xuân Đường lấy thuốc mà Diệp Gia phải uống trở về. Sợ người bên ngoài sắc thuốc không tốt nên Chu Cảnh Sâm dùng bếp lò nhỏ mà hắn dùng để pha trà để tự mình làm. Diệp Gia còn chưa mở mắt ra đã ngửi thấy một mùi thuốc đông y khó ngửi, thiếu chút nữa đã buồn nôn đến nổi phải nôn ra hết nhưng gì đã ăn vào tối hôm qua. Nàng che lại mũi đi xuống giường, mái tóc rỗi thả trên vai: "Tướng công, chàng đang nấu gì ở đây vậy?"

"Thuốc." Chu Cảnh Sâm nghe tiếng động nên nhìn qua, nhìn thấy Diệp Gia ăn mặc mỏng manh thì vội lấy áo ngoài đưa cho nàng: "Chú ý giữ ấm."

Thật ra Diệp Gia không lạnh, hiện giờ đã gân đến tháng tư. Tuy răng sáng sớm còn cảm giác mát mẻ một chút. Nhưng chỉ cân không gặp gió, thì trong phòng một chút cũng không lạnh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 636



Chỉ là Chu Cảnh Sâm đưa áo ngoài qua thì Diệp Gia cũng thuận tay khoác lên vai, mới đi ra đã nhìn ngoài cửa sổ. Vị đắng chát kia truyền đến từ bát thuốc kia.

Không cần phải nói, là Chu Cảnh Sâm tự mình trông, đây đương nhiên là thuốc dưỡng thai mà đêm qua lão đại phu nói phải uống.

Diệp Gia nhíu mày, nhưng cũng không có từ chối. Sự việc liên quan đến cơ thể bản thân, nên số thuốc phải uống không thể bỏ. Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa mới lên, chim sẻ ở trên cành cây hót vang. Diệp Gia đi vào trong phòng thay xong quần áo, đồng thời, tiểu nhị của khách đ**m đã đưa nước sạch đến đây. Rất nhanh Diệp Gia rửa mặt xong, còn chưa kịp uống thuốc, thì chủ tớ ba người bà Dương đã tới trước gặp Diệp Gia.

Bọn họ đến từ sớm, thấy nàng còn chưa dùng cơm nên ở ngoài phòng đợi.

Diệp Gia suy nghĩ nếu không có việc gì khác, thì để cho người trung niên kia vào trong nói chuyện.

Người đàn bà trung niên thay một thân y phục đi đường, xem ra chính là sớm đã quyết định xong. Đôi mắt Diệp Gia lóe lên, mời bà ta ngôi xuống. Chuyện đến hiện giờ Diệp Gia mới biết được tên của bà ta. Họ Dương, có công lớn nên được ban thưởng cho họ Dương, tên một chữ Lệ, bà Dương gọi bà ta là Lệ Nương. Còn người già kia chính là quản gia của Dương Gia, đã đi theo Bà Dương gia cả đời.

Sau khi hai người bị Kiều Chính Uyên đuổi ngoài thì luôn tìm kiếm tung tích của bà Dương đã bị điên.

"Chu phu nhân, ta định khởi hành đi Bắc Đình đô hộ phu Hôm qua Lệ nghe Diệp Gia nói xong đã ra quyết định ngay. Thật ra cũng không phải tin tưởng Diệp Gia bao nhiêu, mà là bọn họ ngoại trừ tin Diệp Gia cũng không còn biện pháp khác. Kiều Chính Uyên đang tìm bọn họ ở khắp nơi, bọn họ thế đơn lực mỏng, nếu như từ chối thì chỉ có thể bị bắt: "Không biết Chu phu nhân hứa sẽ thay chủ tớ ba người chúng ta sắp xếp có được tính không?”

"Đương nhiên." Diệp Gia nói chuyện không dám nói một lời nói ra như đinh đóng cột, nhưng tuyệt đối hết lòng tuân thủ hứa hẹn: "Các ngươi chỉ cần đi thu dọn hành lý là được."

Trên mặt Dương lệ nhất thời vui mừng, bà ta nói thẳng sớm đã thu dọn hành lý xong, chỉ còn chờ Diệp Gia sắp xếp.

"Một khi đã như vậy, các ngươi chờ một lát." Trên tay Diệp Gia có một ít người, chỉ là thân phận chủ tớ ba người bọn họ đặc biệt, Chu Cảnh Sâm có thể còn có tính toán khác. Hộ tống bọn họ, để cho Chu Cảnh Sâm sắp xếp hộ vệ làm sẽ càng ổn thỏa hơn.

Như vậy, Diệp Gia suy nghĩ một lúc, rồi kêu bọn họ trở về, sau đó quay đầu lập tức đi tìm Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm không ở trong phòng, lời nói của lão đại phu hôm qua khiến hắn vui sướng không thể nào chop mắt nổi. Sáng sớm tỉnh lại, lại tự mình đi Hồi Xuân Đường lấy thuốc. Hiện giờ đang ngồi bên bàn đá ở dưới tàng cây trong sân để nấu thuốc, không biết hắn lấy ra từ chỗ nào một cái bát tinh xảo, đang cực kỳ tập trung nấu thuốc trong ấm rồi cho vào trong chén trà.

Ánh mặt trời theo khe hở của các lá cây rơi xuống dưới, ở trên hai má, đầu vai, và ống tay áo hắn có những vết nắng lốm đốm. Nghe được tiếng động nên hắn ngẩng đầu, thấy là Diệp Gia nên nhất thời cong khóe mắt. Ngón tay thon dài trắng thuần nắm cái ấm sắc thuốc có chút thô ráp, ánh mặt trời chiếu xuống giống như tạo ra một vầng hào quang.

"Lại đây, vừa lúc không nóng không lạnh, uống một ngụm."

Vị trí hắn ngồi vừa vặn thuận lợi, một cơn gió thổi đến, bước chân Diệp Gia ngừng lại, mùi thuốc đông ý xuýt chút nữa khiến Diệp Gia nôn ra.

Diệp Gia:

"Hửm? Làm sao vậy?" Chu Cảnh Sâm không nghe thấy tiếng động ở phía sau, quay đầu lại.

Diệp Gia cau mày, liếc nhìn ve cái bát đang còn bốc khói kia, nói thật thì không từ chối không có nghĩa là không chê.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 637



Tất cả các loại, nhất là thuốc Đông y thật sự rất khó uống. Nàng do dự một lát, che mũi lại đi qua, cổ ngửa ra sau thật xa rồi ngồi xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm. Sau đó nói ngắn gọn lại chuyện cả ba người chủ ta bà Dương.

"Bà Dương có phải còn có tác dụng với chàng hay không?" Tuy Diệp Gia không biết sự việc cụ thể, nhưng cũng biết một chút đại khái. Nghĩ đến những hành động của Chu Cảnh Sâm, nàng có thể đoán được tính toán của hắn: "Đưa bọn họ đến Luân Thai thế nào? Hay là chàng vẫn còn tính toán khác."

Ví dụ như lấy bà Dương làm cớ để phát động thảo phạt Kiều Chính Uyên?

"Để đầu ra xa thế làm gì?" Chu Cảnh Sâm thấy nàng không muốn tiếp xúc với ấm thuốc, đang trừng mắt nhìn, hắn nhịn không được cười: "Yên tâm, ta không có cho thêm hoàng liên vào.

Diệp Gia: "??22"... Chàng còn muốn cho thêm hoàng liên?

Chu Cảnh Sâm bị nàng trừng đến muốn cười, hắn nói sang chuyện khác: "Ta sẽ sắp xếp người đưa bọn họ đến Bắc Đình."

Chủ tớ ba người bà Dương đối với Chu Cảnh Sâm mà nói quả thật còn tác dụng, hơn nữa tác dụng còn không nhỏ. Sở dĩ Chu Cảnh Sâm đến Vu Điền, chính là vì tìm người này: "Những chuyện phía sau ta sẽ làm thật tốt, Gia nương yên tâm."

Hơn nữa, cái gọi là tâm phúc bên người Kiều Chính Uyên thật ra đều là xem ân tình của Kiều Linh Khanh mới có thể không từ chối đối với mệnh lệnh của Kiều Chính Uyên. Nếu là những người đó biết được cái c.h.ế.t của Kiều Linh Khanh có liên quan đến Kiều Chính Uyên, hoặc là bà Dương tự mình đứng ra chỉ trích việc Kiều Chính Uyên g.i.ế.c cha, thì những việc sau đó không cần hắn ra tay. Sẽ có người ra tay đối phó Kiều Chính Uyên, một khi An Tây Đô hộ phủ hỗn loạn, thì chuyện hắn có được An Tây Đô hộ phủ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Diệp Gia nghe hắn nói như thế thì yên tâm, nàng gật đầu: "Vậy đi, ta sẽ nói cho bọn họ. Đúng rồi, tướng công, con dấu là cho ta sao?"

"Hả" Chu Cảnh Sâm nhướng một bên mày, dừng một chút, ý thức được cái Diệp Gia nói chính là con dấu của Dương gia thì gật đầu cười nói: "Đương nhiên là cho nương tử giữ. Năng lực của Gia nương ở việc quản lý tiên tài, hơn xa ta."

Diệp Gia: "... Có thể nói chuyện ăn cơm mềm đến hợp tình hợp lý như thế cũng chỉ có chàng."

"Không được sao?" Chu Cảnh Sâm cười rộ lên: "Gia nương không vui khi nuôi ta sao?"

Diệp Gia:

Nói đông nói tây nữa ngày, toàn bộ quá trình ánh mắt Diệp Gia chưa từng liếc nhìn chén thuốc một lần. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm chuyển động qua lại giữa nàng và chén thuốc vài lần, rốt cuộc vẫn lựa chọn vạch trần nàng: "Thuốc có đắng cũng phải uống. Đừng có cố trốn tránh."

Diệp Gia: "..."

Hai người giằng co hồi lâu, Diệp Gia không nhịn xuống liếc mắt xem thường hắn, tự mình bưng bát lên. Không biết chén thuốc này dùng loại thuốc nào nấu ra thế mà còn khó ngửi hơn cả thuốc bổ của Dư thị. Nàng chỉ có thể bóp chặt mũi, đang chuẩn bị một ngụm uống hất. Bỗng nhiên theo trên cây lạch cạch rơi xuống một tảng đá lớn, sau đó vững vàng nện trên ót của Chu Cảnh Sâm.

Tảng đá kia đụng trúng ót Chu Cảnh Sâm, theo bờ vai hắn rơi xuống bàn đá tạo ra một tiếng vang. Ánh mắt Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đồng thời rơi xuống tảng đá kia, trên khối đá đá còn dính một chất lỏng màu đỏ, là máu.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm sờ cái ót chính mình một phen, đụng đến một tay đỏ máu: "..."

Diệp Gia: "II

Nàng ngẩng đầu nhìn về đại thụ phía sau, chỉ thấy trên cây một sinh vật lông bạc có bốn chân giống như một con ch.ó lớn. Bốn chân nó đang ôm một nhánh cây, miệng còn ngậm một khối đá, mắt to sáng ngời rồi nhìn chằm chằm hai người dưới tàng cây. Thứ này một thân lông xù cùng một đôi tai đang dựng lên, thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt. Diệp Gia cau mày nhìn hồi lâu, nhất thời giật mình mở to hai mắt nhìn nó: "Điểm Điểm!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 638



Con vật kia vui mừng khi nghe thấy Diệp Phàm nói nên há to miệng, thế nên khối đó trong miệng nó cũng rớt xuống. "Cạch một cái rơi trúng cái ót của Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm người đang ngồi ở dưới tàng cây đích: "..."

Diệp Gia mừng rỡ, lại nói tiếp, từ sau khi bọn họ bàn chuyện từ Trâm phủ về, Điểm Điểm không theo kịp. Diệp Gia mỗi lần quay ve đều phải đến nhà cũ mới có thể thấy được Điểm Điểm, sau đã lâu đều không thấy Điềm Điềm, Diệp Gia đã nghĩ đến nó tự mình chạy vê rừng. Không nghĩ đến một nơi xa như vậy, còn có thể nhìn thấy Điểm Điểm: "Sao ngươi lại tới đây! Làm sao ngươi đến được chỗ này!"

Điểm Điểm nhảy xuống từ trên cây, mắt thấy sẽ nhảy lên trên người Diệp Gia. Bị Chu Cảnh Sâm nhanh tay tránh trước mặt nàng, nó đụng vào sau lưng hắn.

Bốn cái móng vuốt của nó ở sau lưng Chu Cảnh Sâm nhẹ nhàng cào một cái, ở giữa không trung ngã nhẹ một cái rồi rơi xuống đất. Sau đó chậm rãi đi đến bên người Diệp Gia, vươn đầu lưỡi đỏ tươi đích nhẹ nhàng địa l.i.ế.m mu bàn tay Diệp Gia.

Diệp Gia nhẹ nhàng xoa đầu nó, đã lâu không thấy, Điểm Điểm đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nó vốn là lớn hơn rất nhiều so với những con sói bình thường, hiện giờ thoạt nhìn có vài phần dọa người. Long trên người nó dày dặn lại mượt, răng nanh sắc bén, móng vuốt bén nhọn như thế. Xem ra trong khoảng thời gian này con sói này sống ở bên ngoài rất tốt, chỉ là không biết được nó chạy đến đây như thế nào: "Không phải là ngươi lén chạy theo ta đến đây đấy chứ?”

Điểm Điểm cổ họng phát ra tiếng ô ô, nức nở, sau đó cũng rất thuận tiện nằm úp sấp bên chân Diệp Gia.

".. Cho dù gặp được Điểm Điểm, chén thuốc này nàng cũng phải uống." Có người không may mắn, uống nước cũng có thể nghẹn được. Chu Cảnh Sâm không may mắn, ngồi ở dưới tàng cây cũng có thể bị sói lấy đã ném trúng đầu. Diệp Gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì nhịn không được cười, nhưng thật ra cũng rất phối hợp uống hết thuốc.

Có công, bọn họ an phận thủ thường cũng đã đủ rồi.

Dương Lệ luôn tỏ vẻ sẽ không lộ chuyện Chu gia ra ngoài, lúc này mới dẫn theo bà Dương rời đi dưới sự hộ tống của Chu Cảnh Sâm, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Vu Điền.

Người vừa đi, Diệp Gia đã trở lại phòng mình.

Xung im ắng, cửa khách phòng mở ra, Diệp Gia vừa đi vào đã thấy Chu Cảnh Sâm ngôi ở bên cửa sổ. Chu Cảnh Sâm trước giờ đều là người ôn hòa, văn nhã, vui giận không hiện ra bên ngoài. Lúc này sắc mặt hắn rất khó coi giống như ăn một trăm con ruồi. Về phần vì sao hắn lại tức giận, hiện giờ Diệp Gia nhớ lại vẫn là cảm thấy được ngạc nhiên.

Đầu năm nay thực sự có người không may mắn như thế. Người đang ngôi trong nhà, mà cũng có đá trên đầu rơi xuống.

"Cười khúc khích

Diệp Gia rất tốt bụng cười một tiếng, người nọ bên cửa sổ nhìn qua... Mày hắn nhíu chặt đến nổi có thể kẹp c.h.ế.t ruồi: "Nàng còn cười."

"Chắc hẳn là bình thường chàng không hành thiện tích đức, ông trời nhìn thấy được nên mới phái Điềm Điềm đến trừng phạt ngươi nhỏ một chút." Diệp Gia nhún vai, có chút không tốt đẹp nói mát. Nói xong còn nâng tay vỗ lên đầu của Điểm Điểm, kêu nó tự tìm một nơi tự nằm đi. Còn mình chậm rãi đi đến trước mặt Chu Cảnh Sâm, rồi nhìn hắn một vòng.

Điểm Điểm cũng rất nghe lời, ngửi hết một vòng trong phòng. Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Diệp Gia, nên nó bắt đầu nằm sấp bên đầu giường.

Chu Cảnh Sâm tùy ý để nàng đánh giá, không suy nghĩ nhiều, trên mặt lạnh lùng đang băng bó còn tỏ ra vẻ yếu ớt. Trong tay còn cầm kim sang dược với cao hoa hồng, không hiểu sao lại có vài phần tội nghiệp.

Diệp Gia rốt cuộc cũng bộc phát lương tâm tháo dây buộc tóc của hắn xuống.

Một mái tóc đen nhánh rủ xuống, rơi bên đầu vai, làm nổi bật lên gò má gầy gò của hắn. Vén tóc lên, thấy được cái ót của hắn, bị đập ra một cái rất lớn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 639



Trên đó có dính một chút máu, chắc là do khối đá kia làm bị sưng lên.

Được rồi, Diệp Gia bùng phát lương tâm: "Đưa nó cho ta đi."

Đâu bị thương, chính bản thân Chu Cảnh Sâm cũng không bôi thuốc được. Diệp Gia nhận hắn thuốc hắn đưa đến, nhìn thoáng qua, vết thương bị đá đập không còn chảy m.á.u nữa. Chỉ còn lại một cục sưng rất lớn. Trước tiên nàng lấy một miếng vải lau vết m.á.u thay Chu Cảnh Sâm, làm sạch nó một chút. Rồi sau đó thịch một tiếng lấy cao hoa hồng du ra khỏi bình, tay quét một chút thuốc. Chậm rãi xoa cho nóng lên, rôi xoa lên cho hắn.

Sưng một cục lớn như thế sợ là rất lâu cũng không tốt được. Nàng chọt một cái, Chu Cảnh Sâm hít hà một cái. Đụng thêm một cái, hắn lại run rẩy một chút.

Diệp Gia tức giận: "Ta còn nghĩ chàng xương đồng da sắt chứ? Thì ra là cũng biết đau ha."

"... Thật ra ta cũng chỉ là một người đàn ông biết đau bình thường." Chu Cảnh Sâm ủ rũ.

Diệp Gia: “......

Diệp Gia vừa thay hắn xoa tan m.á.u bầm vừa cười. Lúc đầu còn giấu diếm một chút, cười không ra tiếng. Cười đến không kiềm chế được, nên cơ thể cũng run rẩy theo. Nàng thật tình khuyên nhủ nói: "Tướng công, như vậy đi, gân đây ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không bằng đi đến một cái miếu thắp hai nén hương đi. Ta cảm thấy gần đây chàng không được may mắn lắm, thắp mấy nén hương để giải hạn

Mắt Chu Cảnh Sâm đảo qua, khó được lúc ngượng ngùng trừng mắt nàng: "... Đừng cười."

Có lẽ đây là lân đầu tiên trong đời bị thương ngoài ý muốn như thế này, Chu Cảnh Sâm thực sự không khỏi đỏ mặt.

Nói vê chuyện này, Chu Cảnh Sâm còn hoài nghi rằng có phải là ông trời cố ý hành hạ hắn hay không, bảo hắn làm các loại trò ngu ngốc kỳ quặc trước mặt nàng gái mà hắn yêu. Chu Cảnh Sâm hắn trước đây danh tiếng đầy mình, bây giờ ở trước mặt Diệp Gia giống như một anh chàng xui xẻo vậy... hắn thở dài, Chu Cảnh Sâm cảm thấy chán nản và thất vọng trước hình tượng oai hùng chẳng còn bao nhiêu trong lòng Diệp Gia.

Hắn giữ nguyên vẻ mặt do dan, để cho Diệp Gia bôi thuốc sau đó quấn băng gac lên đầu cho hắn.

"Gia Nương, trong lòng nàng ta còn được xem là một anh chàng đẹp trai nữa không?" Hồi lâu sau, Chu Cảnh Sâm không kìm được mà nói ra câu này.

Diệp Gia giật mình, suýt nữa thì phì cười.

Nàng nghiêng đầu chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, Chu Cảnh Sâm mặc thanh bào màu xanh đậm, mái tóc đen óng mượt mà, dung mạo đẹp như tranh vẽ. Nể tình hắn phải chịu tai bay vạ gió vừa rồi, Diệp Gia cảm thấy vẫn nên tử tế với hắn một chút: "Vẫn đẹp trai. Chu Doãn An trẻ trung yếu ớt, dung mạo như hoa." Chu Cảnh Sâm: "..."

Thực tế, viên đá mà Điểm Điểm ngậm thật ra cũng không phải là rất to, chỉ to bằng đầu của một người trưởng thành.

Dau sao thì cũng ngậm ở trong mồm, lại còn ngậm một lúc liền hai hòn, to quá cũng không thể ngửi nổi. Nhưng có lẽ là được ném quá chuẩn nên mới đập vào người ta thành thế này. Điều mà Diệp Gia cảm thấy buồn cười nhất không phải là Chu Cảnh Sâm, mà là động tác của Điểm Điểm, một động vật ăn thịt lại có thể ngậm hai hòn đá và trèo lên trên cây, khiến người ta vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng thì họ nhà mèo phải thích trèo cây mới đúng. Nhưng sự thật đã xảy ra cũng chỉ có buồn cười.

"Tướng công, chàng nói xem, rốt cuộc chàng đã làm gì mà Điểm Điểm lại ghét chàng như vậy?" Diệp Gia thật sự rất tò mò, đây không phải là lần đầu tiên Điểm Điểm làm như vậy với Chu Cảnh Sâm.

Thật ra Điểm Điểm là một con sói rất thông minh, nghe hiểu tiếng người, có thể làm theo những mệnh lệnh đơn giản. Nàng nghi ngờ trí thông minh của nó có thể sánh với giống chó Border collie. Bình thường, thái độ của Điêm Điềm với những người bên cạnh nàng đều xem như là nhã nhặn. Hoặc là nó bảo vệ như một con sói con, giống như là hai anh em Ngụy Tả Nhi, Tôn Tuấn. Hoặc là không thèm để ý đến, giống như ông Tôn hay là Diệp tứ muội.
 
Back
Top Bottom