Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 620



Thật ra Diệp Gia cũng không lo lắng, Vu Điện là nơi cực ly an toàn. Hiện tại nàng đang ở trong thành, lại có hộ vệ theo bên người, căn bản không cần lo lắng sẽ có người làm phiền. Nhiều ngày này Diệp Gia cũng không rảnh rỗi, nàng đi đến những cửa hàng xung quanh để xem xét.

Tuy rằng trong tay nàng không nắm nhiều sản nghiệp nhưng Diệp Gia lại có gan dám làm. Nàng không thích để tiền ở nhà phủ bụi, tiền phải được lưu thông nên nàng vui vè đi đầu tư mở rộng thị trường.

Đã nhiều ngày qua đi, nàng tìm được một người lời hại, nàng đi theo người đi xem các đoạn đường và các cửa hàng.

Vu Điền đương nhiên là thành trì lớn ở phía nam của An Tây Đô hộ phủ. Trước hai hướng đông tây đều là ở vị trí trung tâm. Nói cách khác thì vị trí này rất giống với Đông Hương trấn nhưng chúng lại khác nhau về bản chất.

Chỉnh là nói này càng an bình ơn Đông Hương Trấn, không cần phải lo lắng sẽ có Đột Quyết ở phương bắc đánh lén. Khí hậu cũng ấm áp, thích hợp để gieo trồng. Cuối cùng Diệp Gia tính tạm thời gác lại chuyện của cửa hàng, mà nàng dùng giá cao mua được từ một sơn đầu mấy trăm mẫu đất vườn.

Diệp Gia bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Sau này Vu Điền ngọc chính là Hòa Điền ngọc. Nó cách khác thì nơi này có quặng ngọc, nhưng mỏ quặng chứa ngọc ở nơi hoang núi rừng không dễ mua như thế. Nói thật tỉ lễ nó rơi xuống trên người diệp Gia là rất nhỏ. Diệp Gia càng coi trọng hơn chính là Vu Điền là một vị trí quan trọng trên con đường tơ lụa.

Tây Vực chính là một bảo vật, có bảo thạch, dưa, trái cây, mà phần lớn đều vận chuyển đến Trung Nguyên. Mà nơi này muốn thông được với phương bắc thì phải đi qua một sa mạc. Mà trong sa mạc lại cố rất nhiều cây xương rồng. Mà nếu có cây xương rồng thì có phải có nuôi được côn trùng hay không? Ngoại trừ những cái đó ra thì nơi này còn có dưa và trái cây. Bởi vì có khí hậu thiên nhiên và ánh sáng nên nó có nhiều loại trái cây và rau dưa có chất lượng tốt.

Trăm mẫu vườn tiêu tốn hết của nàng gần ngàn lượng bạo. Diệp Gia muốn thu hoạch rau và trái cây trước. Chờ đến thời cơ thích hợp lại đến phía bắc xem có tìm được son trùng hay không. Nếu như tìm được thì coi như là có thu hoạch lớn, việc làm ăn trong nhà sẽ có khởi sắc.

Còn không được thì trăm mẫu ruộng này cũng có thể trồng hoa. Vừa đúng lúc trong nhà cũng cần ruộng hoa.

Dã tâm của Diệp Gia đã cháy lên, mỗi ngày đã bận đến quay cuồng. Đảo mắt cũng đã qua hơn mười ngày. Chúng ta đã quên còn có Chu Cảnh Sâm cũng cùng đi đến đây. Nếu như không phải có một ngày đang ngủ thì mũi bị người nắm không thở được mới tình thì Diệp Gia đã quên tướng công của mình còn ở Quy Tư.

Vùng vẫy mở to mắt ra, Diệp Gia theo bản năng mò tay xuống gối lấy d.a.o găm. Sau đó nhanh chóng bổ xuống một đao.

Chu Cảnh Sâm dùng một tay tiếp được, thành thạo đè người lại ở trên giường. Cuối cùng Diệp Gia cũng thấy rõ ràng, người này một thân đen kịt đứng bên giường nhìn nàng, không biết là trở về khi nào. Ánh mắt hắn sâu kín nhìn nàng, Chu Cảnh Sâm thật sự tức đến bật cười: "Gia Nương dạo này thật là bận quá phải không? Có phải nếu còn về trễ chút nữa thì có phải nàng đã quên nàng còn có một người tướng công hay không?"

"Hả?" đương nhiên là Diệp Gia bận, không phải là kiếm tiên cho hắn hay sao? Nàng không chỉ mua đất mua cửa hàng, còn phải tìm người giải giúp mình làm việc, nhiều việc cũng không vội như thế được: "Tướng công, sau chàng lại trở vê lúc nửa đêm thế này?"

"Thế nào là lại? Chẳng lẽ ta không nên trở về sao?"

Tuy Chu Cảnh Sâm nhiều ngày luôn ở Quy Tư nhưng vẫn luôn chú ý đến tình huống của Diệp Gia. Hắn đương nhiên biết Diệp Gia đang làm gì, nên mới lo lắng cho an nguy của nàng. Kết quả tiểu nương tử bận đến không biết trời đất, căn bản là không tim không phổi mà.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 621



"Không phải nói không nên."

"Vậy tại sao nàng lại nói sao ta lại trở về hả?"

"Ta nói là chàng trở về lúc nửa đêm." Diệp Gia không nói gì."Đừng tự tiện bỏ qua hai chửa, dễ tạo ra một nghĩa khác.

Chu Cảnh Sâm hừ một tiếng. Trả d.a.o găm lại cho Diệp Gia. Diệp Giam cầm lại để vào dưới gối, lúc này người cũng đã tỉnh được phần nào. Nàng vừa định đứng dậy rửa mặt chải đầu một chút thì thấy hai mày hắn nhăn lại. Bên ngoài Chu Cảnh Sâm không có gì khác thường, nhưng mũi Diệp Gia ngửi được trên người hắn có mùi máu: "Sao lại thế này? Bị thương sao?"

"Một chút vết thương nhỏ thôi." Chu Cảnh Sâm vừa nói vừa cởi y phục, bên trong trung y đỏ một mảnh lớn. hắn không thèm để ý chút nào, còn nhỏ giọng nói với Diệp Gia: "Không phải Gia Nương mang theo thuốc sao? Ta tìm không được, nàng giúp ta tìm đi."

Diệp Gia: "Chàng bị thương khi nào? Tại sao lại xử lý trễ như thế...

Thuốc nàng mang theo cũng không nhiều. Chỉ có mấy bình kim sang dương với cao hoa hồng. lại nói đến đây thì những thuốc này Diệp Gia mang theo là cho mình dùng, biết là có thể Chu Cảnh Sâm có thể bị thương. Để phòng ngừa biến cố. Kết quả thằng nhãi này mang một thân bị thương nửa đêm quay lại tìm nàng. Diệp Gia rất không vui, sau khi lấy thuốc ra thì hắn cũng đã rửa mặt xong, nữa người trên đê trân dưới ánh đèn.

“Hôm qua.”

"Hôm qua bị thương chàng không để ý đến nó, kéo dài đến bây giờ mới để cho ta bôi thuốc sao?" Diệp Gia hé vết thương của hắn ra sau đó lau vết thương. Khi thoa thuốc cho hắn cũng không nhẹ lực lại, làm cho hắn oai oái kêu to.

Diệp Gia lại không nói tiếng nào vẫn tiếp tục thoa thuốc, liếc mắt nhìn hắn nhìn hắn một cái.

Chu Cảnh Sâm nhìn thấy sắc mặt của nàng, rồi giữ c.h.ặ.t t.a.y áo nàng: "Không vui sao?”

Cánh tay bị hắn nắm cũng không dứt ra được, Diệp Gia cũng không nói lời nào.

"Sao không phản ứng ta?"

Diệp Gia nhìn gương mặt của hắn, trên mặt hắn tràn đầy mệt mỏi. Trong mắt cũng giăng đầy tơ máu, trên người còn có vết thương. Diệp Gia cũng không biết lúc ấy bản thân có tâm trạng thế nào, rồi nói một câu: "Chu Duẫn An, có phải chàng cảm thấy mình sẽ không c.h.ế.t đúng không?”

"Hửm”" lời này nói ra rất đột ngột, Chu Cảnh Sâm giật mình.

"Chàng chắc chắn mình sẽ không c.h.ế.t nên mới không biết sợ. Không biết tại sao chàng lại dùng khổ nhục kế để ép mình như thế, nhưng chàng cảm thấy chuyện này không sao cả. Chàng hoàn toàn không biết, mất m.á.u quá nhiều cũng sẽ chết." Trước kia quả thật Diệp Gia cũng không để ý đến chuyện hắn có bị thương hay không. Nhưng hiện tại tình cảm có chút thay đổi. Nàng thấy hắn không để ý chút nào đến vết thương của mình thì tức giận, trong lòng nàng đang có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.

Ngọn đèn dầu đang lay động trước gió, ánh lửa chiếu ra bóng dáng hai người. Sườn phải của Chu Cảnh Sâm bị trúng một mũi tên hiện giờ cũng chỉ để lại một vết sẹo, đã lành lại rất nhiều. Xem ra là hắn đã làm tiêu vết thương, dùng sức khiến cho vết thương có vẻ đáng sợ hơn. Trên cánh tay cũng có vết đao, sau lưng cũng có.

Chu Cảnh Sâm cong khóe miệng lên, lại thấy Diệp Gia: "Gia Nương...

"Chàng không cần thử ta, nếu như ta không cần chàng thì dù chàng chảy m.á.u đến c.h.ế.t cũng không đế ý đến chàng." Diệp Gia nhìn chằm chằm người này một hồi lâu, thở dài một cái rồi, đột nhiên lại cảm thấy chua xót một cách kỳ lạ: "Chu Duẫn An, ra bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân."

Chu Cảnh Sâm bất ngờ, dừng lại một chút rồi hắn cúi đầu cười nhẹ nhàng: "... Tiểu nương tử như nàng sau lại khác người như vậy như thế chứ?"

"Đúng." Nàng xem thường nói: "Ta không muốn nhìn khổ nhục kế"

"..." Chu Cảnh Sâm hạ mí mắt xuống: "Vậy nàng muốn nhìn bộ dáng thế nào?”

"Mỹ nhân kế"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Diệp Gia thấy hắn im lặng ngồi bên giường, tóc đen không biết từ lúc nào đã thả ra. Nàng đi qua, nâng bàn tay chải mái tóc rối của hắn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 622



Nàng ôm vai hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn hắn một cái. Hàng mi Chu Cảnh Sâm chớp chớp, run rẩy, Diệp Gia xoa nhẹ gây hắn rồi xoay người rời đi: "Trong mắt chàng toàn là tơ máu, xấu c.h.ế.t đi được. Ngủ một giấc đi."

Diệp Gia chỉ tùy ý nói một cầu. Nhưng trong lòng Chu Cảnh Sâm lại giống như được ăn mật, rất ngọt.

Hồi lâu sau, hắn nâng tay chạm vào mái tóc nơi vừa mới được nàng vuốt xong, rồi nói nhỏ một câu: "Chính là bởi vì tiểu nương tử nàng thích mỹ nhân kế nên mới khiến người ta lo lắng, cái thích đối với ta rất nông cạn."

Ngày hôm sau khi Chu Cảnh Sâm trở về. Bên trong thành Vu Điền lại có rất nhiều vệ binh đang điều tra, lúc này bọn họ đang đi từng nhà tìm người. Không biết chuyện này có quan hệ gì với việc Chu Cảnh Sâm đi Quy Tư hay không. Nhiều ngày nay khi ra ngoài Diệp Gia cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Sau khi lấy được khế đất của mấy mẫu ruộng tốt còn phải đến quan phủ lập hồ sơ. Diệp Gia suy nghĩ một chút lại mua thêm hai cửa hàng. Nó nằm bên một con đường ở thành nam.

Nếu muốn buôn bán son phấn bột nước, thì vị trí cửa hàng đương nhiên phải chọn thật tốt, chưởng quây buôn bán cũng phải sắp xếp tốt. Vu Điền cách Đông Hướng Trấn có chút xa. Nên Diệp Gia thử tìm chưởng quầy ở đây. Nhưng chất lượng người đưa đến trước mặt Diệp Gia không đồng đều, cũng không phải quá vừa lòng.

Nếu làm chuyện làm ăn là son phấn bột nước thì khi lựa chọn chưởng quầy phải có hiểu biết sâu về son phấn. Diệp Gia càng thiên vị với những người có dung mạo với dáng người tốt một chút. Tốt nhất có thể là một nữ tử có được chút trình độ về trang điểm hoặc thần thái. Chỉ là nữ tử lộ mặt ra ngoài buôn bán có quá ít. Diệp Gia cũng biết yêu cầu của bản thân quá cao. Tính giảm tiêu chuẩn một chút, chuyên tìm những người có dáng vẻ thư sinh văn nhã.

Nàng luôn nhất quán cho rằng khi buôn bán rất chú trọng đến ấn tượng đầu tiên. Gương mặt đẹp cộng với cách nói nhã nhặn cũng có thể khiến khách cảm thấy có hảo cảm.

Diệp Gia bận rộn gần nửa tháng, cuối cùng chọn một phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi. Bà ấy họ Tào, Tào Nguyệt Như. Là người Trung Nguyên, vì một nguyên nhân đặc biệt nên mới định cư ở nơi này. Trong nhà tướng công là những đọc sách, thân thể ôm yêu không thể ra ngoài đi lại, nên chỉ có thể dựa vào bà ấy để gánh vác kinh tế. Người phụ nữ này có hiểu biết rất nhiều đối với son phấn bột nước, thái độ làm người cũng coi là người tốt. Diệp Gia xem xét hết hơn mười người cuối cùng mới chọn được bà ấy.

Chỉ là mặc dù người đã chọn được rồi nhưng hiện tại không có son phấn thành phẩm. Chờ đến khi nàng chạy vê Đông Hương Trấn mới có thể sắp xếp được. Chỉ là trước đó, Diệp Gia thừa dịp trong khoản thời gian này tìm thợ đến sửa chữa cửa hàng.

Bên này nàng bận đến khí thế ngất trời, đều là chuyện cửa hàng lại đến chuyện chọn người, căn bản không có việc khác.

Diệp Gia không biết, sau khi nàng chọn được người xong thì lại nghỉ tạm mấy ngày. Trong những ngày nghỉ ngơi này nên kéo Chu Cảnh Sâm đi mua vải may y phục.

Trong thành Vu Điền có rất nhiều tơ lụa, đa phần đều là những gấm vóc Trung Nguyên, Giang Nam được đưa đi đến Tây Vực. Tượng tự như thế, trong đó có rất nhiều xấp vải thượng đẳng. Diệp Gia rảnh rỗi nhiều ngày, vừa lúc rảnh rỗi không việc gì làm nên đi xung quanh shopping. Nhớ đến bản thân không thiếu mấy bộ quần áo làm bằng tơ lụa, nên muốn mua mấy xấp vải vê cho mấy người Dư thị, với Diệp Tứ. Vừa lúc đó Chu Cảnh Sâm cũng không có nhiều y phục lắm, chỉ có hai ba bộ đổi qua đổi lại, nên mua cho hắn nhiều một chút.

Thằng nhãi này có làn da trắng rất đẹp, mặc cái gì trên người cũng đều đẹp, kiểu dáng thế nào cũng không ảnh hưởng gì.

Diệp Gia vốn chỉ là quá hưng phấn, sau đó lại mua quá nhiều, có nhiều loại vải, còn có các loại vải, còn có những bộ y phục đều là mua cho hắn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 623



Đương nhiên Chu Cảnh Sâm vui vẻ nhận lấy. Trong đoạn thời gian này cũng có lúc không bận chuyện gì, nên Diệp Gia cũng phối hợp với hắn. Lại nói tiếp, cũng phải bắt hắn chịu đựng được mấy ngày ăn mặt, mặc những bộ quần áo đẹp đẽ khác nhau, mỗi một bộ lại như một người khác. Diệp Gia khiến hắn chơi trò chơi thay đồ này nên rất vui vẻ. Gần đây hai vợ chồng giống như hình với bóng, phần lớn thời điểm thế này Chu Cảnh Sâm không nói lời nào, ăn với mặc đều là những thứ Diệp Gia mua cho hắn. Nếu như người ngoài không biết còn sẽ nói Diệp Gia khiến cho người đàn ông này vung tiền như rác.

Nhất là Chu Cảnh Sâm có một cơ thể cao lớn, hơn nữa lại còn trẻ tuổi, như thế thì giống như một tiểu bạch kiểm đủ tư cách ăn cơm mềm.

Âm thầm nhìn chằm chằm người này không nhìn được có điều gì khác lạ, ngược lại nhìn ra đến một bụng nước. Trong lòng cực kỳ khinh thường tên tiểu bạch kiểm Chu Cảnh Sâm. Khinh thường đồng thời lại dấu không được hâm mộ với ghen tị: "Phi, cũng chỉ lớn lên có một cái mặt đẹp một chút thôi."

Chu Cảnh Sâm cũng không biết bản thân đã khiến người ngoài chưa đến nghiến răng. Chờ đợi gần nửa tháng, Quy Tư cuối cùng cũng có tin tức.

Đại đô hộ phủ mất trộm, vật bị mất chính là hổ phù. Tin tức này được truyền ra đã khiến trong thành Quy Tư nổ tung. Bên trong thành người có tâm tư sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhắm ngay thời cơ này của đại đô hộ, đạp người xuống ngựa.

Trên thực tế, đại đô hộ vốn là chức quan của triều đình, căn bản không có chế độ cha truyền con nối. Những người này y vào trời cao hoàng đế xa không muốn triều đình phái ra một An Tây đô hộ phủ mới, nên mới ép chặt tin tức. Ngoại trừ việc đó thì dù có phân biệt đối xử đến thế nào cũng không đến lượt nghĩa tử của Kiêu Gia. Nhưng con nuôi của Kiều Gia lại công bố với bên ngoài là đã năm giữ hổ phù.

Có được hổ phù của Đô hộ phủ trong tay lại có thêm tâm phúc hỗ trợ, từ đó nắm chắc binh quyền của An Tây Đô hộ phủ. Như thế mới có một ít người không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện giờ hổ phù bị mất trộm, chỗ dựa của con nuôi Kiều Gia không còn nữa, như thế đương nhiên sẽ có người sinh ra ý nghĩ khác. Nơi nào có người nơi đó có tranh đấu. Nếu như có thể một bước lên trời, đương nhiên không ai muốn bản thân làm kẻ dưới cả.

Trong lúc nhất thời tin tức thật giả lẫn lộn, tin đồn thế nào đều có. Tình hình bên trong Thành Quy Tư hiện giờ hỗn loạn giống như một vũng nước đục.

Tuy Diệp Gia không biết Chu Cảnh Sâm đang đợi cái gì, những tính cách của bọn họ là việc của mình sẽ tự mình giải quyết.

Một hôm chạng vạng nào đó, Diệp Gia trở về từ cửa hàng đã thấy có hai người một trung niên một gia đang đứng trước cửa khách đ**m. Không biết hai người bọn họ đã biết được tin tức ở chỗ nào, mà bọn họ dường như đã chờ nàng ở đây từ trước. Diệp Gia mới vừa bước xuống xe ngựa hai người đó đã tiến lên.

Hai người tự xưng là người làm của Kiều Gia, là tôi tớ bên người của bà Dương. Bọn họ nói nghe được tin tức từ một khách đ**m ở phương bắc, đi đường xa mới đến được thành Vu Điền, nghe nói là bà Dương đã được một đôi vợ chồng thương nhân xuất chúng đưa đi.

Bọn họ vừa nói vừa gạt nước mắt: "Phu nhân từ khi đại nhân vừa đi, đã điên trong một đêm.

Trong đó có một đàn bà trung niên coi như cảm xúc mà nói: "Trước giờ chưa từng thấy phu nhân để ý người nào đến thế. Khi đại nhân ra đi cũng không thấy ngài ấy có hành động gì nhiều. Đột nhiên ngài ấy ôm hũ tro cốt của đại nhân chạy đi, chính ta khi nghe người hầu nói như thế cũng không thể lường trước được. Vừa lúc trong phủ lại có khách đến, nên rất hỗn loạn. Ta đây vô dụng, không ở bên cạnh người, chờ khi phát hiện đã không biết tung tích phu nhân ở nơi nào..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 624



Tình cảm của bọn họ dạt dào thắm thiết. Diệp Gia nhìn bọn họ rồi lại nhìn vê phía Chu Cảnh Sâm.

Nhưng Chu Cảnh Sâm lại không có nhiều phản ứng, cũng không có ý ngăn cản. Diệp Gia suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Đi theo ta."

Hai mắt hai người họ nhìn nhau, nhất thời mừng rỡ: "Đa tạ người tốt."

Ở khách đ**m đã hơn nửa tháng, nhưng bà Dương cũng chỉ tính tảo một lần đó. Sau đó thì tinh thần luôn đần độn. Chỉ là như thế thì có người chăm sóc, nên bà Dương cũng không thê thảm như lúc trước nữa. Diệp Gia dậm một già một trung niên đi đến phòng ở của Bà Dương. Khi hai người bọn họ nhìn thấy Bà Dương ôm tro cốt ngồi trên giường thì đỏ hồng hai mắt, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống.

Nhất là người đàn bà trung niên kia, khi thấy bộ dáng gầy gò cộng thêm mái tóc trắng của Bà Dương đã gào khóc lên: "Phu nhân, phu nhân tại sao người lại biến thành như thế này! Tại sao người lại trở thành như vậy chứ! Người như thế, khi đại nhân ở dưới suối vàng có biết nhất định cũng không thể nhắm mắt."

Lão phu nhân của bọn họ từ trước đến nay đều là người được chăm sóc kỹ lưỡng. Quần áo trang sức mọi thứ đều hoàn hảo. Đến ăn, mặc, ở, đi lại, nhỏ đến một cọng tóc mai cũng chưa từng rối loạn. Rõ ràng lúc trước vẫn còn là một mái tóc đen, vậy mà mới có mấy tháng tóc đã bạc trắng hết. Hiện giờ lại không hiểu tiếng người, miệng cứ lẩm bẩm. Biến thành một bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Chuyện này khiến cho những tôi tớ hầu hạ bà từ nhỏ đến lớn cực kỳ đau lòng.

“Các ngươi cứ nói chuyện trước đi."

Diệp Gia dẫn người đến rồi thì trở lại phòng của mình. Chu Cảnh Sâm đang ngồi bên cửa sổ, đang nhàn nhã ngôi pha trà.

Nhìn thấy Diệp Gia đến thì nâng tay vẫy. Diệp Già ngồi xuống thì thở dài.

Trên cái bếp nhỏ có hơi nước lượn lờ thật dày. Diệp Gia cúi mặt suy nghĩ, một bộ dáng có chút sầu não. Chu Cảnh Sâm nâng mắt nhìn thấy nàng như thế lại cười. Hắn lấy một cái chén nhỏ tráng qua rồi dùng một cái khăn để cam ấm trà lên, rồi từ từ rót cho Diệp Gia một ly trà. Từng động tác pha trà, châm trà, quả nhiên như nước chảy thành sông, sinh động, cảnh đẹp ý VUI.

"Nếm thử một chút xem."

Diệp Gia ngước mắt nhìn hắn, nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẻ mặt nhất thời ngẩn ra.

Tuy bình thường nàng ít khi uống trà, nhưng cũng không hiểu phẩm trà. Nhưng không thể không nói, chén trà này Chu cảnh Sâm pha rất tốt. Nhưng chuyện thô thiển như uống nước hắn cũng là, ra một ít nhã ý. Chỉ là... Diệp Gia không tự chủ được mà bị hút nhìn về người đối diện. Không biết là thật hay là ảo giác của nàng, nàng cảm thấy gần đây mọi cử động của Chu Cảnh Sâm đều tao nhã hơn rất nhiều.

"Gia Nương đang suy nghĩ cái gì?" Chu Cảnh Sâm không ngại Diệp Gia đánh giá, hắn cười rộ lên: "Tại sao lại nhìn ta như thế?"

"Không" Hạ mi mắt, Diệp Gia uống cạn chén trà: "Ta chỉ có chút tò mò chuyện của Kiều Gia. Vừa mới nghe được thì ý của hai người hầu kia thì trong lúc đó khi đối mặt đại đô hộ thì cũng không hòa thuận như ta đã nghĩ.

Chu Cảnh Sâm gật đầu: "Ừm, quả thật như thế."

"Có ý gì?" Bỗng nhiên hắn khẳng định như thế khiến cho Diệp Gia hưng phấn: "Có phải chàng biết chuyện gì không?"

"Biết một chút." Chu Cảnh Sâm lại châm cho Diệp Gia thêm một ly trà. Hương trà lượng lờ, hắn cũng không nhanh không chậm mở miệng: "Đại đô hộ đời trước với phu nhân có một chuyện tình không được tính là bí mật gì. Lại nói tiếp, nói hai người họ là vợ chồng thì không bằng nói hai người họ là đôi vợ chồng bất hòa vì cưỡng ép."

"Hả?? Nói, nói, nói, nói." Diệp Gia vốn chỉ có chút tò mò nhưng nghe hắn nói như thế thì không biết không được. Ánh mắt nàng tạch một cái sáng lên, một ánh mắt sáng quắt nhìn người đối diện đang pha trà.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 625



Chu Cảnh Sâm vẫn chuyên chú pha trà như khi nàng vừa mới đến, trong lúc nhất thời thì tay cầm bình trà có chút ngẩn người,

Hầu kết hắt trượt hai cái, thấy Diệp Gia như thế thì có chút dỡ khóc dỡ cười. Chu Cảnh Sâm cũng không muốn thừa nước đục thả câu, suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: "Đại đô hộ đời trước, Kiều Linh khanh cũng là một quan gia phạm tội bị lưu đày, Dương Gia lại là một nhà giàu có ở Quy Tư, cũng từng có tổ tiên làm quan, ở nơi này cũng được tính là nhà lớn nghiệp lớn. Nhưng chuyện là con nối dòng của Dương Gia ít ỏi, đến thời phụ thân của bà Dương cũng chỉ còn một người con gái..."

"Thời điểm còn trẻ, bà Dương đã có người trong lòng, là một để tử nhà giàu. Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên cũng được coi là tình cảm sâu đậm. Chẳng qua là không như ông muốn, hắn không thể lập gia đình. Dương Gia chỉ có một người con gái, tất nhiên Dương phụ sẽ không để cho Dương gia đoạn tuyệt hương khói. Cho nên từ nhỏ bà Dương chỉ có thể chọn một người ở rễ, bảo vệ hàng nghìn hàng vạn gia sản của Dương gia, cũng với hương khói Dương gia."

Chu Cảnh Sâm nhấp một ngụm trà mới nói tiếp: "Đương nhiên bà Dương không chấp nhận. Bà ấy là người có tính tình mạnh mẽ, khi đã trưởng thành cũng liều c.h.ế.t không theo. Nhưng vấn đề chính là người trong lòng bà ấy lại không có quyết tâm như thế. Thế nên cưới một cô nương môn đăng hộ đối khác, từ bỏ bà ấy."

"Thế sao..."

Diệp Gia trừng con ngươi, trong lòng cùng đoán được đã có chuyện gì xảy ra: "Cho nên bà ấy tức giận hắn ta cưới người khác? Nên đã cưới Kiều Linh Khanh sao?”

"Thật ra cũng không phải." Chu Cảnh Sâm kỳ lạ nhìn sang Diệp Gia, hắn dừng lại một chút, cân nhắc rồi mới nói một câu: "Dương gia chỉ có một người con gái, thời còn trẻ bà Dương được nuông chiều nên rất kiêu căng."

Chu Cảnh Sâm trước nay là người biết chừng mực, chưa từng dùng từ tiêu cực để hình dung ai. Nhưng nay hắn lại dùng từ rất kiêu căng" để nói về một người.

"... Cái này là có ý gì?" Bình thường mà nói thì nếu người không tốt thì phải bị hưu hay sao?

Chu Cảnh Sâm phủi tay áo, cười. Dường như không muốn dùng một từ ngữ độc ác để hình dung một người đã hơn năm mươi tuổi, hắn cố gắng nói những câu chứa hàm ý đi vào những lối nhỏ: "Tóm lại, mặc dù bà Dương bị phụ thân cưỡng ép phải thành hôn với Kiều Linh Khanh, nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ chuyện xưa. Hơn mười năm lập gia đình với Kiều Linh Khanh, cho đến khi Kiêu Linh Khanh gần c.h.ế.t vẫn còn để ý đến chuyện xưa."

Nhất thời Diệp Gia nghẹn họng lại, nàng dừng một chút lại hỏi: "... Cái gì nói là vẫn còn nhớ người cũ, chuyện xưa vậy."

Chu Cảnh Sâm thấy nàng trong nháy mắt đã trở nên phức tạp thì không nhịn được cười. Người ngoài cuộc khó mà nói được rõ ràng chuyện tình này, nên hắn nói một câu: "Thế Gia nương cảm thấy tại sao đã lập gia đình mười năm nhưng dưới gối bọn họ lại không có một người con nào chứ?”

"... Không thể coi vị hôn phu của người khác thành vị hôn phu của bản thân, coi con cháu người khác là con cháu mình đúng không?”

Chu Cảnh Sâm không nghĩ đến Diệp Gia chỉ đoán một lần mà đã đoán được hết, kinh ngạc ngước mắt lên.

"Đoán đúng rồi sao?" Diệp Gia thấy hắn kinh ngạc như thế thì nghẹn họng lại. Giống như là đã ăn cái gì đó dơ bẩn.

Chu Cảnh Sâm không nói chuyện, một lần nữa châm trà: "Uống một chút nước trà, hạ hỏa."

"Hạ cái gì hỏa?" Nàng cũng không tức giận. Tuy là nói như thế nhưng Diệp Gia vẫn vươn tay đón chén trà của hắn.

Nàng cào tóc, cảm thấy có chút không thể tin được. Lúc này cảm thấy Bà Dương bị điên vì mất chồng cảm thấy kỳ lạ. Không thể không nói là ghê tởm, nhưng chí ít cũng không có cảm động: "... Dù là như thế thì sao mối hôn nhân này của bọn họ lại kiên trì được nhiều năm như thế? Không phải bình thường là đã mỗi người một ngả rồi sao? Nhưng mà, Dương gia là nhà lớn nghiệp lớn, nên cuộc hôn nhân này cũng không ly được."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 626



"Đều không phải." Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Lúc trước khi Kiều Linh Khanh và bà Dương thành hôn cũng không phải là ở rễ."

"Thế tại sao lại có thể xanh nhiều năm như thế được? Không phải đàn ông không bao giờ chịu thiệt sao?" Những lời này của Diệp Gia có chút tùy ý những loại vạch trân sự thật.

Nụ cười trên mặt Chu Cảnh Sâm cứng lại, hắn dừng lại một chút, buông cái chén trong tay, rồi ngước mắt nhìn Diệp Gia có chút u oán: "... Việc đó cũng tùy người, Gia Nương chớ đừng quơ đũa cả nắm”

Diệp Gia nhúng vai, từ chối cho ý kiến: "Như thế thì hoặc chính là Kiêu Linh Khanh kiêng ky Dương Gia nên không dám làm gì Bà Dương, hoặc chính là do bản thân Kiều Linh Khanh có bí mật...

Nói đến đây, Diệp Gia bĩu môi cũng không nói tiếp nữa.

Có câu nói người c.h.ế.t là lớn nhất. Nàng cũng không phải là đương sự, căn bản không biết chuyện bên trong đó. Như thế mà tùy ý đoán mò về người c.h.ế.t thì quả thật không tốt. Chỉ là như thế thì không phải Diệp Gia khinh thường tình yêu của đàn ông, nhưng thời đại này nam tôn nữ tỉ. Phụ nữ là những người phụ thuộc, đàn ông bạc tình sớm đã nhìn thành quen rồi.

"Nếu nói có gì đó bí ẩn thì mặc dù Kiều Linh Khanh không phải đến vì lợi ích của Dương Gia. Mà năm đó khi gặp được bà Dương không lâu thì vừa gặp đã yêu.

Chu Cảnh Sâm không muốn nói nhiều về chuyện của người ngoài. Nhưng hiểu lầm của Diệp Gia với phụ nữ như thế làm cho Chu Cảnh Sâm có chút gấp gáp. Nói nữa thì chuyện năm đó của Kiều Linh Khanh và bà Dương cũng không phải là bí mật. Chỉ cần hỏi thăm một chút đã có thẻ hỏi rõ ràng. Ở Quy Tư, bà Dương có tiếng là người hồ đồ, mọi người đều biết bà ấy là một mỹ nhân vô dụng.

Hiện giờ những người trong Quy Tư muốn mắng người khác có không tuân thủ nữ tắc hay không, hay là người phụ nữ đó có khủy tay chỉ ra ngoài hay không thì đều lấy bà Dương làm tiêu chuẩn.

Chu Cảnh Sâm nói dăm ba câu khái quát, Diệp Gia cũng không nói gì nữa: "... Thanh danh của bà ấy kém đến thế sao?"

"Ừm"

Thời còn trẻ, Bà Dương y vào việc có phu quân yêu thương, Dương gia lại là nhà lớn nghiệp lớn, nên tùy ý lấy những thứ trợ cấp của Kiều gia mà đến đưa cho nhà của ý trung nhân. Hiện giờ con nuôi dưới gối hai người họ, Kiều Chính Uyên chính là con trai của người mà bà Dương ngày nhớ đêm mong, Trương Diệp Vũ. Lúc trước bà Dương cố chấp, uống một chén thuốc tuyệt đi đường con cháu của bản thân, sau đó lại lấy lý do trong nhà không có con cháu kế thừa hương khói nên đã công khai nhận nuôi con của ý trung nhân và vợ kế.

Nói đến chuyện này còn phải nói đến nguyên nhân vòng vèo trong đó, bà Dương chỉ muốn tùy ý làm bậy để làm ghê tởm người hai nhà.

Diệp Gia cau mày, dùng ngón chân cái cũng có thể đoán ra được thê tử của người ý trung nhân kia có tâm trạng như thế nào. Tùy ý làm bậy như thế, hai nhà đương nhiên sẽ không cân bằng được. Cả nhà thanh mai trúc mã tuy rằng được lợi, nhưng lúc nào cũng bị người bên ngoài nói ra nói vào thì cũng chả có được ngày lành gì. Kiều gia bên này nhân lúc Dương gia không muốn cho Kiều Linh Khanh có được đời sau nên mới cam tâm tình nguyện nuôi con nhà người khác, coi như là hại người hại mình.

"... Một khi đã căm hận như thế thì sớm hòa ly không phải sẽ tốt hơn sao? Tra tấn lẫn nhau hơn năm mươi năm như thế để làm gì chứ? Người đã c.h.ế.t lại tỏ vẻ thâm tình như thế thì có tác dụng gì?" Diệp Gia bây giờ không có một chút phiên não nào đứng dậy.

"Ai biết được." Chu Cảnh Sâm từ đầu đến cuối cũng không đánh giá hành động của bà Dương: "Chắc là sau này mới biết được."

Diệp Gia: "..." Ta đáng giá cái sau này mới biết được đó.

Tuy rằng đây là việc nhà người khác, Diệp Gia là người ngoài không cần phải bỏ nhiều tình cảm vào đó.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 627



Sau khi biết chuyện thì Diệp Gia cảm thấy bà Dương cũng không có tốt như thế, nàng thu hồi sự đồng cảm của bản thân: "... Kiều Linh Khanh không con nối dõi, nhưng nhận nuôi một đứa trẻ bên người nếu tận tâm nuôi dậy thì cũng có thể bù lại tiếc nuối. Chỉ là đứa con nuôi kia tại sao lại có thể công khai kế thừa chức quan? Làm việc như thế đúng là quá ngông cuồng."

"Ngôn cuồng bởi vì không có sợ gì."

Diệp Gia nghĩ cũng đúng, thở dài: "Biên cảnh bình an là chuyện quan trọng, quản lý nơi biên cương lỏng lẻo như thế đúng là hoang đường."

"Triêu đình làm việc trước giờ luôn hoang đường. Chuyện này cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên." Nhắc đến chuyện triều đình, Chu Cảnh Sâm đã cảm thấy không thoải mái. Hắn hạ mi mắt, ngăn lại sự âm u trong đáy mắt.

"...Diệp Gia nghĩ cũng phải, chuyện hoang đường trong Đại Yên quả là không ít.

Mua bán chức quan, làm việc không có kỷ cương phép tắc, thậm chí cũng không tiến hành khoa cử ba năm một lần. Chuyện lớn như thế mà cũng có thể bị đứa con của quan dấu diếm được. tưởng tượng như thế, Diệp Gia không khỏi cảm thấy ghê tởm. Một nhà nước có thể giảm uy tín đến mức này cũng thật là có năng lực: "Kiều Linh Khanh vừa chết, bà Dương đã lưu lạc bên ngoài...

"Kiều Linh Khanh mặc dù yêu ai yêu cả đường đi đối với con nuôi của bà Dương, nhưng con nuôi lại không có ý cảm kích đối với Kiều gia." Chu Cảnh Sâm thản nhiên nói.

Những chuyện thế này một khi xảy ra người có lương tâm biết đó là người thần, kẻ vô lương tâm làm sao có thể mong bọn họ nhớ ân? Diệp Gia trâm mặc.

"Vậy cái hổ phù đó..."

"Đương nhiên sẽ không trở lại nữa." Chu Cảnh Sâm đúng lý hợp tình nói.

Diệp Gia thấy thái độ này của hắn thì nhất thời trở mình xem thường nhìn hắn: "... Không còn nữa, ta đã đưa cái hàng giả của chàng kia cho bà ấy rồi."

Chu Cảnh Sâm nhíu mày, bỗng nhiên cười lên: "Gia nương của ta đúng là phúc tỉnh."...

Trời đã tối, bóng đêm buông xuống, người hầu Kiều Gia cũng đã an ủi được Bà Dương, bọn họ cố ý lại đây đế cảm ơn Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm. Bọn họ cũng có gì để làm tạ lễ, chỉ có thể đưa cho Diệp Gia một con dấu với một cái lệnh bài.

Lệnh bài thì không cần phải nói, chính là cái hổ phù giả mà Diệp Gia đã đưa cho bà Dương. Mà con dấu đương nhiên cũng là tín vật.

"Cái này là gia sản tích góp được từ mấy đời tổ tiên Dương gia."

Người nói chuyện chính là người đàn bà trung niên kia, mẫu thân của bà ấy là nha hoàn bên người của bà Dương. Bà cũng được coi như là người được nuôi dưỡng dưới gối bà Dương, mặc dù danh nghĩa là tôi tớ, nhưng ở Kiều gia vẫn được coi là cô nương để nuôi dưỡng. mấy năm nay bà hầu hạ bên người bà Dương là thật lòng coi bà Dương là trưởng bối trong nhà: "Với tình hình hiện giờ của chủ tử ta, câm mấy thứ này trong tay cũng chỉ là hoài bích có tội*."

*Hoài bích có tội: Người giữ được vật quý thì dễ rước lấy tai họa.

Người đàn bà này hình như cũng từng đọc sách nên nói chuyện cũng rất nho nhã.

Diệp Gia liếc mắt nhìn về cái lệnh bài giả kia, không hiểu sao cảm thấy cái con dấu của Dương Gia này cầm vào có chút phỏng tay. Tuy rằng Chu Cảnh Sâm hay thích nói nàng là phúc tỉnh của hắn, nhưng Diệp Gia lại cảm thấy bản thân có vận khí quá mức rồi. Nào có người nào tùy tiền cứu một bà lão lại có thế lấy được sản gia sản nhà người ta chứ? Nàng cũng không phải là con gái của trời gì.

"Có câu không có công không thể nhận lộc..." Đưa những thứ này cho nàng at đã có những suy nghĩ khác. Diệp Gia không lên tiếng, chỉ yên lặng chờ.

Quả nhiên, người đàn bà trung niên đã cầm đồ đưa cho nàng kia đã quỳ mạnh xuống một cái.

Đợi một lát mà vẫn không thấy Diệp Gia có hành động đuổi khách nào mới tự biên tự diễn khóc lóc: "Phu nhân, gia sản của tổ tiên Dương gia trải rộng ở khắp các nơi trong An Tây Đô hộ phủ. Có cửa hàng, đất đai, người hầu, gia súc, tất cả đều có. Ta tự mình là chủ đưa sản nghiệp của Dương gia vào tay phu nhân chính là có chuyện muốn nhờ. Mong phu nhân đáp ứng."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 628



Là một người hầu nhưng được người ở đô hộ phủ coi là cô nương để nuôi lớn thì đương cũng có điều đặc biệt. Tuy cả đời bà Dương không có người con ruột nào. Lại thương từng đứa từng đứa con nuôi như bảo vật, nhưng cũng không ngại thích một tiểu cô nương. Người đàn bà này được bà Dương yêu thương như con gái ruột mà nuôi lớn, từ nhỏ đã gân gũi với lão thái thái, cùng chủ tử đi đến nhiều nơi nên cũng có chút kiến thức.

Khi người đàn bà hỏi thăm được đến đây thật ra cũng đã biết thân phận của hai vợ chồng này không đơn giản. Hiện giờ bọn họ không còn cách nào đòi hỏi cả, trong tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử. Trong lòng do dự một chút rồi cũng quyết tâm nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Người đàn bà trung niên phải nói lại những lời mà Chu Cảnh Sâm đã từng kể.

Trên thực thế chuyện của Kiều gia quả thật đúng như lời của Chu Cảnh Sâm. Thời còn trẻ bà Dương đã từng lưu luyến một thanh mai trúc mai con nhà giàu, nhưng tên công tử đó cũng không dừng tay nạp những người khác.

"Nhưng như thế cũng không phải tất cả vì phu nhân nhà chúng ta."

Người đàn bà kia hít sâu một hơi, nói: "Tên Trương Diệp Vũ kia thường lén đưa cho phu nhân chúng ta những món đồ khi còn bé đã tặng cho nhau, dùng đó để thường xuyên nhớ lại quá khứ. Hắn cứ quấn lấy như thế thì dù phu nhân nhà ta có thông minh đến cỡ nào cũng không vứt bỏ được."

Trương lão gia tử kia giờ đã qua đời nhưng người đàn bà trung niên vẫn hận Trương lão gia đó đến nghiến răng nghiến lợi: "Tuy rằng Trương Gia là một hộ giàu có những Trương Diệp Vũ lại không tài kinh doanh. Sau khi cưới vợ thì cả nhà miệng ăn núi lở. Nhiều năm qua dựa vào da mặt dày được Dương gia che chở nên sống rất tự tài nhưng ở sau lưng lại nói phu nhân nhà chúng ta không biết xấu hổ..."

"Việc này là phu nhân nhà chúng ta hồ đồ. Giờ gặp chuyện như thế thì cũng không cảm thấy là gì. Chỉ là tên Kiều Chính Uyên kia thì sao!"

Người đàn bà trung niên nói đến chuyện xưa thì nước mắt giàn dụa, quả nhiên là hận không thể uống máu: "Tên Kiều Chính Uyên kia là ăn của Kiều gia chúng ta, ở cũng là Kiêu gia chúng ta. Đại nhân nhà ta tự thân dạy dỗ hán. Hắn ta thế mà lại không nhớ đến ân dưỡng dục, lại cấu kết với Trương Gia, thừa dịp đại nhân chúng ta bệnh nặng, hạ độc hại c.h.ế.t đại nhân. Thù này bất luận như thế nào cũng phải báo!"... Con dấu này lại càng phỏng tay hơn.

Diệp Gia trừng mắt, đặt con dấu lại ở trên bàn. Quả nhiên là không có bữa cơm nào miễn phí.

"Tiểu phu nhân, ta biết yêu cầu này rất khó xử. Nhưng ta đã bị đuổi ra khỏi Kiều Phủ nên không còn biện pháp nào khác." Người đàn bà trung niên biết yêu câu mình rất quá đáng, nhưng bà cũng chỉ là quá lo lắng: "Cái lệnh bài màu đen này chính là hổ phù. Tên Kiau Chính Uyên tự tiện muốn kê thừa vị trí đại đô hộ nhưng thật ra căn bản không có được hổ phù. Hiện giờ hắn chiếm lấy phủ đại đô hộ cũng chỉ ỷ vào người bên ngoài không biết chuyện gì, lại ỷ vào phu nhân nhà ta không thể trực tiếp vạch trân hắn. Chỉ cần các người có thể tố cáo được chuyện này thì sẽ có người hại mạng của hắn."

Vừa dứt lời, người đàn bà trung niên kia lau nước mắt trên mặt đã bắt đầu dập đầu xuống đất.

Hai mắt Diệp Gia nheo lại, khóe miệng chậm rãi cong lên. Thực tế thì người đàn bà kia cũng không ngốc, mà Diệp Gia lại càng không ngốc: "Nếu như là chỉ cần vạch trân chuyện này thì không phải hai người các ngươi cũng có thể làm sao? Tại sao lại bắt ta phải làm?”

Mặc dù nàng tham tiền nhưng cũng sẽ không vì tiền mà không muốn sống. Sản nghiệp của Dương Gia quả thật rất hấp dẫn nhưng tình thế hiện giờ ai mà biết được có bao nhiêu bàn tay đã nhúng vào chuyện này chứ. Tên Kiều Chính Uyên kia đã chiếm được phủ đại đô hộ, chẳng lẽ sẽ để người nắm được sản nghiệp của Dương Gia và tay người khác sao?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 629



Người đàn bà trung niên kia chỉ là người hầu. dù có tài đến đâu thì dù có được quản gia cũng không có quyền bằng lời nói của nghĩa tử được. Việc bọn họ bị đuổi ra khỏi phủ là có thể chứng minh điều này...

Cơ thể người đàn và trung niên cứng đờ, bỗng nhiên không nói gì nữa. nhìn cô gái đẹp đến động lòng người này ở trước mặt mình, tuổi nàng không lớn nhưng lại không dễ lừa. Cơ thể của người đàn bà kia bỗng nhiên run rẩy đứng dậy, từng chút từng chút run rẩy.

Diệp Gia không nói chuyện, thản nhiên nhìn bà ta.

Người đàn bà trung niên mím môi, lúc lâu sau không biết nên nói gì.

Bà ta không nói lời nào, đương nhiên Diệp Gia sẽ không mở miệng. Không khí trong nháy mắt đông lạnh.

Mồ hôi lạnh trên mặt người đàn bà kia ngày càng nhiều. Rất lâu sau đó, bà ta giống như không chịu nổi giằng co nửa mới chịu thừa nhận. nước mắt của bà ta từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, tay nắm chặt làn váy đến nổi gân xanh đều nổi lên. Cuối cùng cân nhắc nói: "Trong tay ta có cửa hàng của Dương Gia. Nghe nói ở Bắc Đình Đô hộ phủ có một vị tướng giỏi, họ Chu. Nương tử trong nhà lại thích chuyện làm ăn. Hai vợ chồng này rất dễ nhận ra, vẻ ngoài rất xuất sắc."

"Hả?"

Diệp Gia nhướng một bên mày, nghiêng đầu: "... Chỉ có như thế đã nhận ra sao? Thế này cũng quá qua loa rồi."

Lời nói của bà ta tuy rằng không có ngôn từ ác liệt nào nhưng nhẹ nhàng lại có phần đe dọa.

Người đàn bà đó biết Diệp Gia nhìn như trẻ tuổi nhưng thật chất không phải là người dễ bị người khác điều khiển, nên nhất thời bà ta không dám nói có lệ. Bà ta cúi đầu, trên mặt có vài phần dãy dụa. Một lát sau, bà ta nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc ra quyết định: "... Thật ra cũng không phải, chỉ là ta tự mình suy đoán. Là có người báo cho ta biết thân phận của Chu đại nhân."

Thân phận của Chu Cảnh Sâm bị lộ ra ngoài? Trong nháy mắt ánh mắt của Diệp Gia nguy hiểm: "Là ai nói cho các người biết?"

Ánh mắt sắc bén đó, rơi xuống người đàn bà trung niên đang quỳ dưới đất. Người đàn bà trung niên kia hoảng sợ, dường như không nghĩ đến một người ôn hoà như Diệp Gia lại có một ánh mắt sắc bén như thế. Bà ta quỳ trên mặt đất lâu rồi mới lắp bắp nói: "Là một công tử họ Liễu, Kiều già nhất định sẽ được báo."

"Họ Liễu?" Diệp Gia nhăn mày. Người họ Liễu nàng biết cũng chỉ có một người, là Liễu Nguyên. Dòng họ Liễu này cũng không hiếm thấy. Diệp Gia không khỏi suy nghĩ. Lại nói nữa, từ năm ngoái Liễu Nguyên bị điều đi Luân Thai thì không còn nghe tin tức nào nữa. Lần trước Diệp Gia đi Luân Thai cũng không thấy Liễu Nguyên. Không biết công tử họ Liễu lần này có phải là người bản thân mình nghĩ đến hay không. Chỉ là Chu Cảnh Sâm nói lần xuất hành lần này của bọn họ là bí mật. Tin tức lộ ra ngoài như thế thì không thể nào là người ngoài được.

"Trừ các ngươi ra còn có ai biết đến hành tung của chúng ta không?" Diệp Gia nghiêm khắc hỏi: " Liễu công tử kia trông như thế nào?"

Người đàn bà trung niên thấy Diệp Gia Hung dữ như thế thì là hoảng sợ. Bà ta xua tay giải thích nói bản thân không có ác ý gì, gặp Liễu công tử chỉ là tình cờ, vị công tử kia thấy bọn họ đáng thương nên mới trợ giúp. Cũng không có ý tiết lộ hành từng của đoàn người Diệp Gia.

Tuy rằng như thế người phụ nữ trung niên cũng biết lời nói của bản thân không đáng tin cậy nên ngập ngừng nói: "Tiểu phu nhân, khi chúng ta biết được hành tung của phu nhân vẫn chưa tự tiện ra bên nói ra bên ngoài. Liễu công tử kia cũng đã cảnh cáo ta không tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài để tránh rước lấy phiền phức. Hiện tại ta đã cùng đường đương nhiên sẽ biết nặng nhẹ, sẽ không tùy tiện, lộ ra hành tung của các người. Hiện ta chúng ta cũng đã nói thật cũng coi như là có thành ý, mong phu nhân đừng tức giận.""
 
Back
Top Bottom