Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 210



Nàng muốn đứng dậy, Văn Triển lại đột nhiên thay đổi, bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên đùi mình, khống chế đầu nàng không cho nàng rời đi.

Trong phòng cửa sổ đóng kín mít, chỉ có cửa sổ nhỏ trên cao để thông gió, hơi nước nóng tỏa ra khiến không khí trong phòng càng thêm loãng, Lục Vân Sơ cảm thấy hơi khó thở.

Nàng lúc này mới hiểu ý tứ lời hắn vừa hỏi.

Thì ra lại suy nghĩ lung tung rồi, hậu quả của việc suy nghĩ lung tung không phải là ghen tuông, mà là càng thêm bất an, càng thêm cố chấp.

Lục Vân Sơ muốn nhanh chóng khuyên nhủ hắn, nhưng bị hắn chặn lại, cái gì cũng không nói ra được. Não thiếu oxy, nàng rất nhanh đã mềm nhũn. Nước nóng phối hợp với động tác cầu xin của Văn Triển, mềm mại càng thêm mềm mại, Lục Vân Sơ từ bỏ quyền tự chủ thân thể, mặc cho Văn Triển bài bố.

Nước nóng có thể mượn lực, ngâm mình trong đó, ra vào bớt đi rất nhiều trở ngại. Âm thanh nước nhỏ nhẹ vang lên, càng to dần, hai người mặt đối mặt, Lục Vân Sơ thoải mái lim dim mắt, Văn Triển lại luôn chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua một tia biến đổi biểu cảm nào của nàng.

Ngay lúc nàng cảm thấy mình sắp rên lên vì thoải mái, Văn Triển đột nhiên bế nàng lên, bắt nàng quay lưng lại. Nàng bừng tỉnh, sự biến đổi đột ngột khiến nàng giật mình, vội vàng nắm lấy thành thùng tắm.

Văn Triển nắm lấy vai nàng, từ phía sau áp sát lại, nàng ý thức được sự việc không ổn khi đã quá muộn.

Hắn không còn vẻ dịu dàng như trước nữa, như biến thành một người khác, tiếng nước kịch liệt d.a.o động vang lên, Lục Vân Sơ cảm giác trái tim treo cao lại rơi mạnh xuống, cảm giác mới mẻ xa lạ khiến nàng vừa sợ hãi vừa không nhịn được mà trầm mê.

Nàng bám chặt thành thùng gỗ, các ngón tay dùng lực đến mức khớp xương trắng bệch.

Lục Vân Sơ cắn chặt môi dưới, nhưng những tiếng k** r*n xấu hổ vẫn tràn ra, dù nói thế nào Văn Triển cũng như không nghe thấy.

Cho dù quay lưng về phía Văn Triển, nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này.

Nghiêm túc, mặt căng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng phối với những biểu cảm này như cả đời này cũng sẽ không đ*ng t*nh, nhưng hắn mỗi lần đều thích dùng biểu cảm này để đối diện với nàng.

Mặt nước rung chuyển, nước nóng ào ào văng ra ngoài.

Trong một mảnh hỗn loạn, nàng nghe thấy tiếng hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn phát ra tiếng, dường như đã giao ra nhược điểm của mình, mang theo chút âm mũi, gấp gáp mà kìm nén.

Sống lưng nàng trong chốc lát tê dại, hóa ra hắn khôi phục giọng nói sẽ phát ra âm thanh như thế này.

Tiếng nước càng lớn hơn, như muốn che lấp những âm thanh này, Lục Vân Sơ không nhịn được mà cùng hắn chìm đắm trong đó...

Mãi đến khi tất cả kết thúc, trong phòng một mảnh hỗn độn, căn bản không nỡ nhìn thêm, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Lục Vân Sơ mềm nhũn, bị Văn Triển bế ngang ra ngoài, dùng y phục bọc lấy.

Nàng lúc này mới có thời gian giải thích với Văn Triển: "Chàng hiểu lầm rồi, trước kia ta chưa từng thích người khác, cũng sẽ không thích người khác, không có ai có thể tốt hơn chàng."

Văn Triển ừ một tiếng bằng giọng mũi.

Lục Vân Sơ nói gì hắn cũng tin, nàng dùng một câu giải thích, hắn không cần hỏi nhiều, cứ như vậy hoàn toàn yên lòng.

Xác nhận hắn không phải qua loa ứng phó, mà là nghe lời mình rồi bỏ xuống nỗi bất an trong lòng, Lục Vân Sơ mới có tâm trí lo những chuyện khác.

Nàng nhìn xuống đất, bất đắc dĩ nói: "Việc này phải làm sao đây..." Việc này thật quá mất mặt, đây còn đang ở trong biệt viện của cha, bên ngoài mưa to, trong nhà cũng như vừa trải qua một trận mưa tầm tã.

Văn Triển đặt nàng xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi mới quay lại quấn chăn cho mình.

Lục Vân Sơ nhìn vũng nước trên sàn, đến cả cái gáo cũng bị hất ra ngoài, càng thêm cạn lời.

Nàng cảm thấy giờ phút này mình nên nghiêm khắc trách cứ Văn Triển một phen, nhưng thực sự là không còn chút sức lực lẫn tinh thần nào nữa, mấu chốt là, quả thật là rất sảng khoái...

Văn Triển dọn dẹp qua loa một chút, khiến hiện trường trông có vẻ như thật mà như không. Lục Vân Sơ cảm thấy rất bất lực: "Làm vậy có tác dụng gì chứ, ta cảm thấy vẫn rất rõ ràng, đều tại chàng..." Nàng ôm lấy trán, r.ên r.ỉ một tiếng: "Thật là quá mất mặt."

Đợi đến khi cơn mưa lớn tạnh, nàng liền nhanh chóng lôi Văn Triển chuồn về viện, xấu hổ không dám ra ngoài.

Kết quả sự việc phát triển ngoài dự liệu, đám nha hoàn nghe thấy Lục Vân Sơ quát mắng Văn Triển thì tránh đi, bị dọa sợ run cầm cập. Đến khi vào dọn dẹp phòng ốc, nhìn thấy cảnh tượng này, cứ tưởng hai người đã cãi nhau kịch liệt, theo tính tình nóng nảy của tiểu thư mà nói, chắc chắn là đã động thủ làm ầm ĩ rồi, dáng vẻ này cũng là bình thường thôi.

Mãi đến khi nghe thấy Lục Kính rầy la khuyên nhủ mình, Lục Vân Sơ mới nhận ra sự việc đã đi theo hướng quá sức hoang đường.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 211: Hoàn



"Phu thê với nhau, đừng có động thủ." Lục Kính nói: "Hồi nhỏ dạy con tập võ dùng roi, là để rèn luyện thân thể, không phải để đánh phu quân."

"Bây giờ con đã thiếu kiên nhẫn như vậy, đến cả nó con cũng đánh, sau này có con rồi thì phải làm sao?" Lục Kính lo lắng đến nỗi ngũ quan nhăn nhó lại thành một cục: "Ôi!"

… Lục Vân Sơ thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với người cha già lo lắng này.

Tuy nhiên nhắc đến con cái, Lục Vân Sơ cảm thấy nên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này rồi. Nàng không hẳn là muốn có con, thứ nhất là điều kiện y tế thời cổ đại không tốt, thứ hai là nàng vẫn quyết tâm du sơn ngoạn thủy ăn hết sơn hào hải vị khắp nơi, lấy đâu ra thời gian mà chăm nom một đứa trẻ con chứ.

Mà thôi việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm là thỉnh Quan Âm Tống Tử, để Quan Âm nương nương đừng quá vất vả.

Lục Kính nghe thấy nàng cúng Quan Âm Tống Tử, cứ tưởng nữ nhi ương ngạnh này cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết nghĩ rồi, kết quả chưa được bao lâu, Lục Vân Sơ đã kéo Văn Triển xuống phương nam tìm Liễu Tri Hứa.

Họ lấy cớ tránh nóng mà rong chơi khắp nơi trên địa bàn của Liễu Tri Hứa, một lần chơi chính là ba bốn tháng, mãi đến khi vào thu mới quay về.

Khiến Lục Kính tức giận đến mức đuổi theo nàng mắng té tát.

Đến mùa đông, nàng lại lên kế hoạch đi du ngoạn phía đông, Lục Kính bèn dặn Văn Triển phải quản nàng cho nhiều vào.

Văn Triển đang thu xếp hành lý trông đặc biệt đáng tin cậy, từng li từng tí, đâu ra đấy, số thịt bị sút mất năm ngoái cuối cùng cũng dần dần tăng trở lại, cả người càng thêm sáng sủa tuấn tú.

Cổ họng hắn đã hồi phục rất tốt, có thể nói chuyện với tốc độ bình thường, giọng nói trong trẻo, tựa như ngọc thạch va chạm vào nhau, gió thoảng qua rừng trúc.

"Vân Sơ trời sinh ưa thích tự do, con không thể câu thúc nàng ấy được."

Lục Kính rất bất lực: "Nhưng cũng không thể cả năm suốt tháng cứ ở bên ngoài rong chơi chứ, nhìn cái dáng vẻ của nó, chỉ hận không thể chạy khắp mọi ngóc ngách của Trung Nguyên." Ông nói tới nói lui, càng thêm tức giận bất lực, nhìn Văn Triển phong thần tuấn lãng, lại cảm thấy hắn bị nữ nhi mình làm liên lụy, nghiến răng nói: "Con cũng vậy, nó chạy thì con cứ chiều theo nó, cái gì cũng để nó muốn làm gì thì làm, khắp nơi trên đời đều theo nó, bị nó liên lụy, còn ra thể thống gì nữa."

Văn Triển dừng tay lại, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, như mây nhẹ ra khỏi núi, khiến Lục Kính ngây người.

"Nàng ấy từng nói với con, nếu con khỏi bệnh, nàng ấy sẽ dẫn con đi ngắm nhìn khắp non sông gấm vóc, nếm trải mọi món ngon trên đời. Bây giờ không phải nàng ấy liên lụy con, mà là nàng ấy đang thực hiện lời hứa."

Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở, Lục Kính đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Ông nhìn dáng vẻ của Văn Triển, bất lực lắc đầu, nhìn bóng lưng khuất dần của Văn Triển, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là quá dễ bị lừa, loại lời ngon tiếng ngọt này cũng tin, nói thì hay lắm, ta thấy là chính nó ham chơi nên mới hứa hẹn như vậy, cũng chỉ lừa được con thôi."

Lục Kính kháng nghị vô hiệu, Lục Vân Sơ cùng Văn Triển du ngoạn khắp bốn phương trời, dường như chẳng biết mệt mỏi là gì.

Trên đường, họ quen biết thêm nhiều bằng hữu mới, được chứng kiến bao điều chưa từng thấy, lại còn gặp được cố nhân là hòa thượng Hối Cơ – ông ta vẫn đi theo Văn Giác, nhưng không còn làm mưu sĩ nữa, mà quay về với nghiệp cũ, chọn một nơi sơn thủy hữu tình để tiếp tục tu hành.

Nghe tin Văn Triển ghé qua, Văn Giác liền gác lại mọi việc để đến gặp hắn. Gặp lại nhau, muôn vàn cảm xúc lại ùa về.

Lục Vân Sơ và Văn Triển đứng cạnh nhau, tựa như một đôi thần tiên quyến luyến, vốn đã xứng đôi vừa lứa, nay lại cùng nhau du ngoạn sơn thủy, càng thêm phần phóng khoáng, tiêu dao, khiến hắn ta không khỏi có chút ghen tị.

Hắn ta vừa cười vừa nói với Văn Triển: "Thuở nhỏ, ta cứ ngỡ đó chỉ là mộng tưởng hão huyền, nào ngờ giờ lại thành sự thật."

Văn Triển cũng cười: "Ta cũng không ngờ." Hắn nhìn bóng hình Lục Vân Sơ: "Có thể gặp được nàng, chắc hẳn là đã dùng hết vận may của mấy kiếp, trải qua bao cay đắng mới đổi được niềm vui ở kiếp này."

Họ ở lại thêm vài ngày rồi lại lên đường.

Lúc này lại là một mùa xuân nữa, cỏ cây xanh tươi, chim oanh ríu rít, vạn vật sinh sôi.

Văn Giác cùng hòa thượng Hối Cơ tiễn đưa họ khuất bóng, nhìn họ dần bước vào cảnh xuân tươi đẹp, hòa mình vào ánh nắng ấm áp giữa muôn hoa đua nở.
 
Back
Top Bottom