Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 180



Hắn mím chặt môi, vừa uất ức vừa bực bội nhìn Lục Vân Sơ chằm chằm.

Lục Vân Sơ: ?

Hắn còn ra vẻ có lý nữa chứ.

Hắn như con chim gõ, chu chu choe choe hôn Lục Vân Sơ mấy cái, ngẩng đầu, lại nói gì đó không thành tiếng.

Có thể lần này hắn đang đe dọa, vì vậy tốc độ nói chậm lại, Lục Vân Sơ miễn cưỡng đọc được vài chữ đầu.

"Không cho tìm người khác #¥@%..."

Lục Vân Sơ:...Thôi được rồi, là lỗi của nàng, sao lại muốn nghe người say nói gì chứ.

Nàng gõ gõ đầu Văn Triển: "Dậy đi, đè lên ta rồi. Ta đi nấu cho chàng chút canh giải rượu, kẻo lúc tỉnh dậy sẽ đau đầu đấy."

Không biết Văn Triển có nghe hiểu hay không, ngập ngừng một chút, rất nghiêm túc lắc đầu.

Vừa nãy còn hung dữ với Lục Vân Sơ, giờ lại đổi mặt, gác đầu lên hõm vai nàng, cọ cọ như làm nũng.

Tóc trên trán hắn đặc biệt mềm mại, lông tơ mịn màng, cọ đến Lục Vân Sơ thấy ngứa ngáy, vừa không nhịn được cười vừa mắng hắn: "Nhanh lên! Ta sắp nổi giận rồi!" Giống như bị tâm thần phân liệt vậy.

Giọng điệu của nàng vừa thay đổi, Văn Triển đang đè lên người nàng lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau, mới cẩn thận nhích lên trên, dùng má cọ cọ vào má nàng.

Đã to xác như vậy, lại không hề ý thức được thân hình của mình hoàn toàn không thích hợp để làm nũng, còn muốn thu nhỏ mình lại trong lòng Lục Vân Sơ, nhưng kỳ thực chỉ làm toàn thân hắn phủ lên nàng, ngay cả chân cũng thõng ra ngoài ghế nằm kìa.

Lục Vân Sơ thật sự hết cách, nói: "Lúc tỉnh rượu chàng sẽ hối hận cho xem."

Văn Triển không hiểu, cười hề hề ngốc nghếch lộ ra hàm răng trắng bóng, mắt long lanh nhìn nàng chằm chằm, xem ra lại muốn đánh úp nữa rồi.

Lục Vân Sơ nói: "Đồ ngốc!"

Văn Triển cười.

"Không cho chàng ăn cơm nữa."

Văn Triển vẫn cười.

"Không thích chàng nữa."

Văn Triển lập tức ngừng cười, ánh mắt không còn đờ đẫn bỗng trở nên tỉnh táo, nỗi buồn cuồn cuộn dâng trào, như chỉ trong khoảnh khắc sẽ vỡ vụn ra vì yếu đuối.

Cái gì chứ, cái gì cũng không hiểu, chỉ hiểu được mấy từ khóa này.

Nàng lập tức sửa lời: "Thích thích, thích chàng nhất rồi."

Văn Triển thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, nỗi buồn trong mắt lập tức tan biến, thay vào đó là nụ cười mím môi ngốc nghếch, hôn loạn xạ trên mặt Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ có cảm giác như bị dính đầy thứ gì đó lên mặt.

"Thôi thôi." Nàng từ bỏ việc trêu chọc Văn Triển, cào vào chỗ ngứa của hắn, cố gắng dùng cách này đẩy hắn xuống.

Văn Triển vẻ mặt khó hiểu, thấy tay nàng không yên phận, bèn nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra, ném đi, rồi cọ cọ một cách thoải mái, thấy không còn vướng nữa, lại tiếp tục dính chặt lấy Lục Vân Sơ, tiếp tục hạnh phúc sủi bọt.

Lục Vân Sơ: … Đây là coi nàng như cái gối ôm hình người sao?

Nàng thở dài, ghế nằm quá hẹp, Văn Triển gần như nửa người đè lên người nàng, dù có nịnh nọt cũng không chịu nổi.

Nàng cảm thấy mình đã nhẫn nại đến cực hạn, nghiến răng nói: "Văn Triển!"

Văn Triển vốn đang dùng chóp mũi cọ vào cổ nàng, nghe thấy tiếng hét giận dữ này, theo bản năng thẳng lưng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn dường như có một thoáng suy tư, nét mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại dáng vẻ tỉnh táo thường ngày.

Đúng lúc Lục Vân Sơ tưởng hắn đã tỉnh rượu một chút, có thể nói chuyện được rồi, thì Văn Triển lại thốt ra hai chữ rõ ràng: "Muốn ăn!"

Lục Vân Sơ thật sự hết nói nổi, cái gọi là tửu hậu thổ lộ tâm tình chắc là như thế này đây, xem ra bình thường là thật không được ăn no, trong lòng oán trách đã lâu rồi sao?

Nàng hừ một tiếng, lại đưa tay trở lại, tấn công vào eo là nơi yếu ớt nhất của Văn Triển, véo vào chỗ mềm cào cho hắn ngứa. Nàng không tin, Văn Triển thật sự không có cảm giác với việc bị cào vào chỗ ngứa.

Văn Triển quả thật có chút không thoải mái, rõ ràng vừa mới hất tay Lục Vân Sơ ra, sao lại quay trở lại?

Hắn ngọ nguậy, nàng vẫn tiếp tục cào, cào cho hắn rất khó chịu, hắn ngơ ngác nhìn nàng.

Trên mặt Lục Vân Sơ hiện lên nụ cười ma quỷ, tăng thêm sức lực, mười ngón tay cùng dùng, nhất định phải cào cho hắn cười thành tiếng mới thôi.

Văn Triển rất không thích loại cảm giác này, rất khó chịu, nhưng Lục Vân Sơ không có ý định dừng lại, hắn chỉ có thể ngây thơ nhìn nàng, âm thầm chịu đựng.

Hắn cựa quậy, mãi vẫn không thoát khỏi ma trảo của nàng, cuối cùng không nhịn được nữa, bùng một cái ngồi dậy, khó khăn quỳ nhìn nàng.

Lục Vân Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thở ra một hơi thật mạnh, bình tĩnh lại một chút, chuẩn bị chống đỡ ngồi dậy, để tránh tên Văn Triển say rượu biến thành keo dính này lại dính vào.

Kết quả vừa ngồi dậy, liền thấy Văn Triển quỳ ngồi bên đùi nàng, má và tai đỏ đến sắp nhỏ máu, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Nàng vừa định co chân lại vòng qua Văn Triển để lăn xuống, thì thấy Văn Triển đột nhiên đưa tay về phía thắt lưng, nhanh chóng c** th*t l*ng ra.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 181



Lục Vân Sơ: ?!

Nàng giật mình, nhanh chóng giữ lấy hắn: "Chàng làm gì vậy?"

Văn Triển ngẩng đầu lên, Lục Vân Sơ lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Hắn cắn răng, vẻ mặt thẹn thùng, trong mắt vốn vì hơi rượu mà mờ mịt, giờ đây càng thêm ngấn lệ. Xương cốt hắn vốn thanh lãnh, đường nét đôi mắt lại rất nhu hòa, bây giờ đôi mắt này chỉ có thể dùng một chữ "mị" để hình dung, nhưng không hề rơi vào dung tục, ai đến cũng khó mà chống đỡ được.

Lục Vân Sơ lắp bẩm không ra hơi: "Chàng chàng chàng làm gì vậy, giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở trong sân nữa."

Văn Triển hơi nghiêng đầu, với khuôn mặt này làm vẻ mặt vô tội, sát thương cực lớn.

Ánh mắt hắn rơi xuống tay Lục Vân Sơ, lại chuyển đến thắt lưng của mình, ý tứ rất rõ ràng: Chẳng phải nàng vẫn luôn muốn như vậy sao?

Lục Vân Sơ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, oan uổng quá, oan uổng quá thể.

Nàng cũng chẳng biết nên cười hay nên giận, cuối cùng bực bội xoa xoa mái tóc, chỉ vào trán Văn Triển mà rầy la: "Ý chàng là sao, nghĩ ta là người thế nào hả? Cho dù, cho dù coi như ta có ý định ở nơi này... thì chàng cũng chiều theo cái trò ngớ ngẩn này sao?" Nhìn Văn Triển có vẻ thanh cao lạnh lùng, ai ngờ lại dở dại thế.

Văn Triển khó hiểu nhìn nàng, gật đầu như lẽ đương nhiên. Lục Vân Sơ muốn làm gì, hắn đều chiều theo ý nàng.

Ồ, nhắc tới chuyện này, suýt nữa thì quên mất việc chính.

Văn Triển mặt mày nghiêm túc tiếp tục c** th*t l*ng.

Lục Vân Sơ gần như bật dậy, hất tay Văn Triển ra: "Dừng lại cho ta!!"

Bị quát, Văn Triển rất ấm ức, nhưng nhanh chóng nhận lỗi.

Hắn dang hai tay, thành khẩn nhìn Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ ngơ ngác, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Mãi cho đến khi hắn run run lông mi, ngượng ngùng quay mặt đi, Lục Vân Sơ mới hiểu ý của hắn – hắn tưởng nàng muốn tự mình làm.

Lục Vân Sơ suy sụp, trong lòng gào thét, đẩy Văn Triển ra, chỉ vào đầu hắn, muốn mắng cũng không được, muốn đánh cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể giận dữ xoay vòng vòng tại chỗ, hất tay một cái, đi vào bếp nấu canh giải rượu cho hắn.

Vừa làm vừa nghĩ, hay là dứt khoát tạt gáo nước lạnh lên đầu hắn cho xong, chuyện này là sao nữa đây!

Đợi đến khi Lục Vân Sơ nấu canh giải rượu xong bưng ra, Văn Triển lại gục trên ghế nằm ngủ thiếp đi, cuộn tròn người lại, trông rất yên tĩnh.

Lục Vân Sơ nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn mấy lần, chẳng ra làm sao mà hết giận.

Nàng đi tới, lay lay Văn Triển, nhưng hắn vẫn ngủ rất say, làm thế nào cũng không tỉnh.

"Ta thật sự bó tay rồi..." Lục Vân Sơ lẩm bẩm.

Chắc là do vừa rồi làm loạn một hồi, hết hơi sức, giờ thì ngủ mê mệt.

Nàng xoa trán: "Sau này nhất định không được đụng vào rượu nữa."

Canh giải rượu trong tay cũng không thể nào ép hắn uống, đành phải mang về bếp, đợi hắn tỉnh lại rồi hâm nóng.

May mà buổi chiều nhiệt độ cũng ổn, Lục Vân Sơ không thể vác hắn được, nên chỉ đành ôm một cái chăn đến đắp cho hắn.

Vào lúc chiều tối trời sắp tối, Văn Triển cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Trong bếp và trong phòng đã được thắp đèn từ trước, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Văn Triển dụi dụi mắt, đầu vừa cử động liền đau đến "Xít——" một tiếng.

Từ trong bếp thoang thoảng mùi cơm nhà thơm phức, hơi bếp lửa hòa quyện với ánh hoàng hôn, Văn Triển đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhưng thân thể đã phản ứng trước mà hít hít một hơi.

Thơm quá.

Hắn nuốt nước miếng, vén chăn lên, loạng choạng đứng dậy khỏi ghế nằm, đi về phía bếp.

Vừa đi được vài bước, đầu óc mới bắt đầu hoạt động – tại sao hắn lại ngủ ở đây?

Giống như một tia sáng xẹt qua trong đầu, tất cả những hình ảnh nhanh chóng ùa vào trong trí nhớ, khiến hắn đau đầu, Văn Triển đau đớn đứng khựng lại, ngay sau đó, nhớ lại chuyện đã xảy ra vào buổi chiều.

Cả người hắn hóa đá, chân tay luống cuống lùi lại, không thể tin nổi ôm lấy đầu, ngã ngồi trở lại ghế nằm.

Sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng, lúc thì kinh hãi, lúc thì bối rối, lúc thì xấu hổ... sống đến từng tuổi này, biểu cảm chưa bao giờ phong phú đến thế.

Cuối cùng, hắn đau khổ vùi đầu, r.ên r.ỉ trong im lặng.

Làm sao bây giờ, Lục Vân Sơ chắc chắn giận rồi, hắn phải xin lỗi thế nào đây? Nhưng mà... đừng nói xin lỗi, hắn thật sự không dám nhìn mặt nàng, hoàn toàn không dám đối diện với hiện thực.

Trong bếp truyền đến tiếng xoong nồi va chạm, Văn Triển thân thể cứng đờ, theo bản năng nằm trở lại, kéo chăn trùm kín đầu.

Lục Vân Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ xem sắc trời, ước chừng nhiệt độ sắp giảm xuống, không thể để Văn Triển tiếp tục ngủ, đậy nắp nồi hạ lửa, chuẩn bị ra ngoài gọi Văn Triển dậy.

Nàng đi đến sân, thấy Văn Triển vẫn đang ngủ, liền tiến lên đẩy đẩy cái bọc chăn phồng lên.

Nhưng cái bọc chăn này sờ không đúng, theo lý mà nói, nếu Văn Triển đang ngủ, bây giờ đẩy vào chắc sẽ giống như khối bột lắc lư, nhưng cái bọc chăn này đẩy vào lại cứng đờ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 182



Xem ra là tỉnh rồi.

Lục Vân Sơ khoanh tay: "Tỉnh rồi thì dậy đi, đến giờ ăn cơm chiều rồi."

Cái bọc chăn im lặng, sau đó chậm rãi nhúc nhích, Văn Triển vén chăn ngồi dậy, không dám nhìn Lục Vân Sơ, đầu sắp chôn vào n.g.ự.c rồi.

Lục Vân Sơ kỳ thực không hề giận, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nhận lỗi chuẩn bị chịu đòn của Văn Triển, lại rất muốn trêu chọc hắn.

Nàng không nói lời nào, xoay người vào bếp bê thức ăn.

Văn Triển nhanh chóng đứng dậy, đi theo sau nàng, vội vàng giành lấy đĩa thức ăn và bát.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Vân Sơ. Cũng không biết là xấu hổ hay sợ hãi.

Tay hắn không đủ, không thể bưng hết bát đĩa lên bàn, chỉ có thể chạy tới chạy lui một cách cần mẫn, Lục Vân Sơ đương nhiên ngồi bên bàn đợi hắn bận rộn.

Sau khi bưng xong lượt cuối cùng, hắn đặt bát xuống, luống cuống tay chân nhìn Lục Vân Sơ.

Đúng lúc Lục Vân Sơ tưởng hắn muốn móc quyển sổ nhỏ ra xin lỗi, thì thấy Văn Triển lặng lẽ lui về góc tường, đứng nghiêm chỉnh, ra vẻ chuẩn bị bị phạt đói bụng.

Lục Vân Sơ:...

Lục Vân Sơ vốn dĩ không định phạt hắn, không ngờ Văn Triển lại tự giác như thế, khiến nàng bất giác nghĩ đến một biểu cảm: Có ý thức tự quản lý khá tốt.jpg

Buổi trưa ăn đồ nặng mùi, cho nên buổi tối nàng làm chút cháo thanh đạm, sủi cảo chiên và cà tím nhồi thịt, hương vị rất gia đình.

Thực ra Văn Triển chắc phải biết Lục Vân Sơ không giận, bởi vì đối diện chỗ ngồi của nàng vẫn còn bày bát của hắn, nhưng mà hắn quá hổ thẹn, trong đầu ong ong, lơ mơ lờ mờ, căn bản không nghĩ ra điều này.

Buổi chiều hắn ngủ say, nhanh đói, lúc này trong bụng trống rỗng, ngửi thấy mùi thơm của bữa tối, đứng ở góc tường hồn bay phách lạc.

Hắn muốn ngẩng đầu nhìn lên bàn, nhưng vừa nghĩ lại chiều nay làm bậy làm bạ, lập tức lại cúi đầu xuống không còn chỗ dung thân.

Uống rượu hại thân, về sau hắn nhất định sẽ không uống rượu nữa.

Có tiếng bát đũa va chạm truyền đến, chắc là Lục Vân Sơ bắt đầu dùng bữa rồi.

Văn Triển nghĩ đến món ăn lúc nãy bê cơm thấy được, lại là cách nấu hắn chưa từng ăn qua, cho dù lúc đó tâm trạng không tập trung không nhìn kỹ, ngửi cũng thấy thèm vô cùng.

Lục Vân Sơ ăn một miếng sủi cảo chiên, đặt đũa xuống, cầm thìa húp một ngụm cháo trắng, cháo trắng ấm nóng thanh đạm xuống bụng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.

Tiếng ăn cơm của nàng rất nhẹ, nhưng Văn Triển nghe thấy lại rất rõ ràng, đến cả tiếng húp cháo cũng khiến người ta ch** n**c miếng.

Bất chợt, Lục Vân Sơ mở miệng: "Chàng lại đây."

Văn Triển vẫn đang thả hồn, vừa nghe thấy nàng lên tiếng, theo bản năng liền làm theo lời nàng, ngoan ngoãn đi về phía bàn.

Đi được vài bước, nghĩ lại chiều nay dính lấy nàng làm bậy, lập tức chân tay cứng đờ cùng lúc di chuyển, mặt cũng trong chớp mắt đỏ bừng.

Hắn đi đến cạnh bàn, cúi đầu, chẳng dám nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt tự nhiên rơi xuống bàn.

Ơ kìa, sao lại có bát của hắn, một bát cháo trắng to thế này, là cho hắn dùng bữa à?

Sủi cảo trông ngon mắt thật, khác hẳn với loại luộc, bề mặt sủi cảo ánh lên một tầng dầu mỡ nhàn nhạt, vỏ bánh cũng không quá ướt, hẳn là ăn sẽ dai hơn loại luộc. Tất cả sủi cảo đều được đặt trên một cái bánh trứng sữa vàng ươm, bên trên còn rắc vừng.

Món ăn bên cạnh trông lạ mắt ghê, ban nãy hắn đã thắc mắc không biết làm từ gì, giờ nhìn thêm mấy lần nữa cũng vẫn không hiểu ra. Nhưng mà hắn đoán bên ngoài được tẩm bột mì, rồi đem chiên ngập dầu, nên trông vàng ruộm giòn tan, thoang thoảng mùi dầu thơm.

Lục Vân Sơ nhìn sang Văn Triển, hắn cúi đầu, nhưng do dáng người cao nên Lục Vân Sơ ngồi trên ghế vẫn thấy được nửa khuôn mặt hắn.

Ánh mắt hắn cứ vô thức liếc qua liếc lại chỗ thức ăn, đúng là đang thèm thuồng rồi.

"Chàng không định ăn cơm sao?"

Văn Triển nuốt nước bọt ực một cái, vùi đầu thấp hơn nữa, dùng hành động này để bày tỏ sự áy náy.

"Chàng còn nhớ buổi chiều đã làm gì không?"

Văn Triển gật đầu.

"Không có gì muốn nói với ta sao?"

Hai tai Văn Triển đỏ bừng như sắp nhỏ máu, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, hắn quá xấu hổ, đến nỗi ngoài xin lỗi ra thì không biết nói gì hơn.

Hắn đang định lôi giấy bút ra thì Lục Vân Sơ lên tiếng ngăn lại: "Thôi được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, nhiều thế này, đừng lãng phí."

Thật ra Lục Vân Sơ nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, nhưng trong mắt Văn Triển đang áy náy thì lại thành ra nàng không muốn để ý đến hắn, đang giận, còn không muốn nghe hắn nói gì cả.

Hắn ngước lên nhìn nàng một cái, thấy nàng đang cúi đầu lặng lẽ húp cháo, trong lòng càng thêm lo lắng, rón rén ngồi xuống đối diện nàng.

Hắn thử cầm đũa lên, thấy Lục Vân Sơ không phản ứng gì, mới len lén đưa đũa về phía cà tím nhồi.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 183



Vỏ cà tím nhồi giòn rụm, cắn vào phát ra tiếng rắc rắc. Lớp bột mì mỏng tang bên ngoài bao bọc lấy miếng cà tím được chiên ở nhiệt độ cao trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, thoang thoảng hương thơm đặc trưng của cà tím, như vị nước cân bằng lại độ ngậy của món chiên, thịt kẹp bên trong lại mềm lại tươi, từng lớp từng lớp, hương vị thật phong phú.

Lục Vân Sơ xay ớt khô thành bột, trộn với bột hạt tiêu, bột hồ tiêu và muối làm thành gia vị rắc, rắc nhẹ lên một lớp mỏng trên bề mặt cà tím nhồi, vậy nên món ăn này còn có vị mặn, cay tê tê đầu lưỡi rất đặc trưng.

Văn Triển rất thích món này, mặc cho bên trong cà tím nhồi còn đang bốc khói nghi ngút, hắn vẫn nhịn không được mà ăn liền tù tì từng miếng một, thêm bát cháo trắng nữa, ngon đến nỗi muốn thốt lên thành lời.

Cứ mỗi lần ăn cơm là mắt hắn lại sáng long lanh, không phải kiểu long lanh như mắt cún, mà là kiểu long lanh tràn đầy kinh ngạc và thích thú, ẩn chứa ý cười cùng sự sùng bái, khiến cho người nấu ăn rất mãn nguyện.

Chút bực bội trong lòng Lục Vân Sơ hoàn toàn tiêu tan, Văn Triển đúng là biết cách lấy lòng nàng, nàng đẩy đĩa sủi cảo áp chảo về phía Văn Triển.

Văn Triển lại lộ ra vẻ mặt mong chờ đó, hơi nhướng mày, đôi mắt trong veo chớp chớp, theo bản năng đưa đũa tới.

Đũa đưa giữa chừng, hắn chợt nhớ ra mình là người có lỗi, liền khựng lại, mặt xụ xuống, dè dặt nhìn sang Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ không hiểu hắn nghĩ gì, bèn hỏi: "Không ăn à?"

Văn Triển tưởng nàng đang trách móc mình rất dữ dội, nào dám nhiều lời, vội vàng gắp bánh.

Sủi cảo vừa vào miệng, Văn Triển lại tạm thời quên mất sự lo lắng.

Vân Sơ giỏi quá, sao món nào nấu cũng ngon vậy cà?

Vỏ bánh mềm dẻo, ôm trọn lấy phần nước dùng nóng hổi bên trong, cắn một miếng, nhân thịt tươi ngon hòa quyện cùng nước dùng tràn vào khoang miệng, khỏi cần chấm thêm gì cũng đủ ngon rồi.

Sủi cảo chiên vàng một mặt, giòn rụm, thơm lừng mùi cháy cạnh, thoang thoảng hương mỡ heo quyện với vị béo ngậy của trứng, vừa thơm mùi thịt, lại không hề ngấy, ăn với cháo trắng làm bữa tối là nhất.

Nếu dùng hành động để diễn tả sự hài lòng của Văn Triển, thì giờ phút này nội tâm hắn đã bắt đầu lắc lư, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, tốc độ ăn rất nhanh, chỉ chớp mắt đã húp gần hết nửa bát cháo trắng.

Thoả mãn cơn thèm ăn một chút, lý trí cuối cùng đã chiến thắng cơn đói, Văn Triển lại bắt đầu thấy bồn chồn.

Nếu Vân Sơ giận thì sau này còn được ăn những món ngon này nữa không? Á, tại sao mình lại làm chuyện ngốc nghếch thế này?

Lục Vân Sơ không đói lắm nên ăn rất nhanh, trên bàn còn thừa rất nhiều thức ăn, nàng thuận miệng hỏi: "Ăn hết được không?"

Nàng vừa lên tiếng, Văn Triển đang ngẩn người bỗng giật mình, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu lia lịa.

Lục Vân Sơ đang định đứng dậy, thấy hắn như vậy liền hỏi với vẻ nghi hoặc: "Chàng chắc chứ? Đừng ăn quá no, không tốt cho dạ dày."

Đối diện với sự nghi ngờ của nàng, Văn Triển cảm thấy có chút ấm ức.

Đây mới là lượng thức ăn bình thường của hắn.

Nhưng mà hắn không dám nói, chỉ dám lảng tránh ánh mắt rồi gật đầu.

Lục Vân Sơ nói: "Được rồi." Nói xong liền đứng dậy, đi ra sân tản bộ dưới ánh nắng chiều.

Văn Triển nhìn theo nàng đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn, hắn mới nhanh chóng cúi xuống đánh chén nốt chỗ thức ăn còn lại.

Thổi cháo, húp sùm sụp.

Gắp bánh, cho vào miệng từng cái một, hai má phồng lên, cái này chưa nuốt xong đã nhét cái tiếp theo vào, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc thành mặt sóc chuột.

Còn cà tím nhồi thịt nữa, để nguội thì không ngon, cũng phải ăn cho hết.

Lục Vân Sơ dạo chơi trong sân chưa được bao lâu thì Văn Triển đã bưng bát đĩa trống không vào bếp, nàng ngạc nhiên nhìn vào tay hắn, thấy tất cả mọi thứ đều được ăn sạch sẽ, đến cả cháo cũng hết veo.

Ánh mắt nàng rơi vào phần bụng phẳng lì cùng đường eo thon gọn của Văn Triển, không thể tin được.

Ăn no rồi, cả người Văn Triển thoải mái mềm nhũn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Mặt trời sắp lặn, Lục Vân Sơ ngắm cảnh một lúc rồi quay về phòng, vừa về đến đã bị Văn Triển chặn lại.

Nàng nhìn Văn Triển với vẻ khó hiểu.

Ánh mắt Văn Triển vừa chạm vào khuôn mặt nàng, lại bắt đầu đỏ mặt, nếu nhớ không nhầm thì chiều nay hắn đã áp má vào mặt nàng mấy lần… Không đúng, hắn kéo dòng suy nghĩ lại, lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy gấp gọn đưa cho Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ nhận lấy, mở ra, dòng chữ đầu tiên đập vào mắt chính là lời xin lỗi.

Nàng nhanh chóng lướt qua, phát hiện tờ giấy lớn như vậy, chi chít toàn lời xin lỗi, giọng điệu giống như hắn là một tội đồ nghìn năm.Chưa nói đến việc Lục Vân Sơ không hề giận, dù có giận thì nhìn thấy một tờ kiểm điểm lớn như thế cũng phải nguôi giận rồi.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 184



Nàng nói: "Không cần phải vậy đâu". Nào có nghiêm trọng đến thế.

Nàng dịu dàng quá, tốt với mình quá. Văn Triển cúi đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết.

Lục Vân Sơ vừa ngẩng đầu lên, hắn liền dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào nàng.

"Sau này đừng uống nhiều như thế nữa." Lục Vân Sơ bỏ qua chuyện này: "Giờ cũng coi như biết tửu lượng của mình rồi."

Văn Triển rụt cổ, gật đầu.

Lục Vân Sơ cứ nghĩ chuyện này trôi qua rồi, làm những việc thường ngày như mọi khi, đến tối tắm rửa xong nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Văn Triển mãi vẫn chưa tới.

Đợi đến lúc nàng buồn ngủ không chịu được nữa, Văn Triển mới lềnh bềnh lại gần giường, cẩn thận đưa quyển sổ đến trước mặt nàng.

—— Ta còn có thể ngủ cùng nàng không?

Lục Vân Sơ ngẩn người: "Đương nhiên rồi."

Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mép giường, mượn ánh đèn dầu viết một dòng chữ.

—— Vậy ta còn có thể dính lấy nàng không?

Lục Vân Sơ trố mắt nhìn hắn, mặt Văn Triển nóng bừng như sắp bốc khói, xấu hổ không dám nhìn nàng.

"Ờ, đương nhiên."

Văn Triển lại thở phào, nằm sát bên nàng.

Lục Vân Sơ tưởng lần này coi như xong rồi, đang định nhắm mắt ngủ thì quyển sổ nhỏ của Văn Triển lại xuất hiện trước mắt.

—— Vậy còn có thể…

Sau chữ "có thể" là một mảng đen sì, hẳn là đã viết rồi lại vội vàng gạch đi.

Lục Vân Sơ nhìn kỹ, đằng sau mảng đen kịt có hai chữ bé xíu "hôn không?".

Lục Vân Sơ: …

"Được được, cái gì cũng được." Nàng bất lực nói: "Ta thật sự không giận, ta thề với trời."

Tay Văn Triển cứng đờ, khựng lại rồi cẩm quyển sổ.

Lục Vân Sơ thấy hắn yên tĩnh rồi, đang định ngủ thì bỗng nhiên một sinh vật mềm mại to lớn áp sát lại, ôm lấy nàng, còn vô cùng tự nhiên cọ cọ đầu vào người nàng.

Lục Vân Sơ sững sờ.

Văn Triển khổ sở suy nghĩ cả buổi chiều, thấy bản thân rất áy lỗi về hành động trâng tráo lúc say, nhưng suy đi tính lại mới phát hiện, loại hành động điên rồ khi say này thường là những điều người ta sớm đã muốn làm.

Thấy Lục Vân Sơ không phản ứng, hắn bèn thật cẩn thận ghé đầu lại gần, áp vào má nàng.

Môi hắn rất mềm, lực đạo lại nhẹ, ngưa ngứa, nói gì là rung động, Lục Vân Sơ không bật cười đã là rất nể mặt rồi.

Nàng quay sang nhìn Văn Triển, Văn Triển ở rất gần, rõ ràng đèn dầu leo lét, mà mắt hắn lại sáng lấp lánh, khóe môi cong lên, cười như mèo con trộm được cá khô.

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, cười nói: "Chàng thật là... chàng thay đổi nhiều quá."

Văn Triển không cười nữa, khóe môi xụ xuống, ánh sáng trong mắt cũng tắt ngấm, lông mày hơi nhíu lại, cẩn thận nhìn nàng.

Lục Vân Sơ giải đáp thắc mắc của hắn: "Trở nên nũng nịu, mềm mỏng, còn dính người."

Văn Triển "xoạt" một cái ngồi dậy, quỳ gối bên cạnh nàng, nắm tay nàng, viết lên lòng bàn tay nàng: Ta sẽ sửa ngay.

"Ai bảo chàng sửa?" Lục Vân Sơ nắm ngược lại cổ tay hắn: "Ta thích chàng như vậy, rất thả lỏng, rất bám người, giống như rời ta là không sống nổi ấy."

Văn Triển ngẩn người, nào chỉ là như thể, sự thật đúng là như vậy mà.

Hắn còn chưa kịp vui mừng, Lục Vân Sơ đã kéo hắn ngã nhào lên người mình: "Tốt lắm, ta cũng thích dính nhau như sam."

Văn Triển còn chưa kịp vui mừng, thân thể cứng đờ liền mềm nhũn ra.

Bỗng nghe nàng nói tiếp: "Chỉ là, trở nên như vậy cũng có một khuyết điểm."

Hắn lại trở nên căng thẳng, chống khuỷu tay lên, không để trọng lượng cơ thể đè lên người nàng.

Tư thế này khiến tóc hắn từ phía sau trượt xuống trước mặt, mát lạnh, óng ánh như lụa, lướt qua người hơi ngứa.

Khi hắn căng thẳng, lông mày sẽ hơi nhíu lại, mang theo một nét u sầu mờ ảo như khói, cùng với gương mặt này, trông hắn lạnh lùng, mong manh như tuyết tan.

Thật khó tưởng tượng một người như vậy khi gặp nàng lại biến thành một sinh vật bám người cỡ lớn, cứ dính lấy nàng mà làm nũng, còn dùng đầu dụi vào hõm vai nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên thơm chụt một cái để bày tỏ yêu thương.

Lục Vân Sơ ngứa cả hàm răng, nhe răng cười: "Trở nên như vậy—"

Nàng kéo Văn Triển lại, lật người ngồi lên trên người hắn, nhìn xuống mà nói: "Là sẽ bị khi dễ đó."

Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển thật ra vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, nếu không tại sao lại dính người như lúc say, thật sự khiến nàng được chứng kiến cái gọi là dây dưa triền miên đến tột cùng.

Văn Triển là một người rất kiệm lời, trước đây khi bộc lộ cảm xúc cũng rất dè dặt, hôm nay lại giống như đem hết sự nũng nịu của cả đời ra mà làm nũng, quấn lấy nàng hết lần này đến lần khác, nhất định phải để nàng cũng cảm nhận được một lần cái cảm giác say rượu.

Lục Vân Sơ nâng cằm hắn lên, mệt mỏi nói: "Chàng làm sao vậy?" Hình như vì say rượu mà mất mặt, cái bụng mềm mại của Văn Triển sau khi hoàn toàn bại lộ liền không còn che giấu nữa, nghĩ sao làm vậy, dù sao cũng không còn đường quay lại.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 185



Văn Triển cũng không viết chữ, cứ nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt vui sướng, nhìn một hồi rồi lại nhào tới hôn chụt một cái.

Lục Vân Sơ không có sức để nói đùa với hắn, bất đắc dĩ nói: "Ta thấy chàng thật sự chưa tỉnh rượu."

Văn Triển lắc đầu, vuốt tóc nàng, để tóc hai người rơi vào nhau, hận không thể quấn vào nhau mới tốt.

Lục Vân Sơ thật sự không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, nàng lắc đầu, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng ánh mắt của Văn Triển quá mãnh liệt, cho dù là ai bị nhìn chằm chằm như vậy cũng không thể yên tâm ngủ được.

Vì thế Lục Vân Sơ mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Triển: "Chàng có điều gì muốn nói sao?"

Văn Triển đầu tiên lắc đầu, sau đó không nhịn được lại gật đầu, nắm lấy tay nàng viết vào lòng bàn tay nàng: Nàng thật tốt với ta.

Lục Vân Sơ vừa buồn cười vừa bất lực, không có sức để đối phó với hắn, khịt mũi "Ừ" một tiếng.

Nàng lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ, Văn Triển không nhịn được, lắc lắc cổ tay nàng.

Lục Vân Sơ nghiêng đầu nhìn hắn đầy nghi thắc.

Ánh mắt hắn bắt đầu lơ đãng, làn da trắng sứ lộ ra màu hồng nhạt, hắn nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay nàng: Nàng nói muốn khi dễ ta mà?

Lục Vân Sơ lúc nói lời hung ác thì bá khí bao nhiêu, thì cái tát vào mặt lại đến nhanh bấy nhiêu. Nhưng việc này liên quan đến tôn nghiêm của nàng, nàng cứng miệng nói: "Ta khi dễ chàng một lần rồi mà?" Khụ, đoạn đầu coi như là vậy đi.

Văn Triển hình như hồi tưởng lại, sắc hồng nhạt trên má dần lan đến cả mi mắt, hắn do dự một chút, viết vào lòng bàn tay nàng: Vậy là được rồi sao?

Lục Vân Sơ nghiến răng: "Vậy thì còn thế nào nữa?"

Văn Triển không nói nữa, chống đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Chắc chắn là do hôm nay hắn ngủ suốt buổi chiều nên tràn đầy năng lượng, còn mình thì nghỉ ngơi không đủ, nên mới yếu như vậy, nhất định là thế. Nàng nói: "Hừ, lần sau mà như vậy ta sẽ không nương tay đâu."

Văn Triển vậy mà lại tin, câu nói này giống như đánh trúng hắn, mi mắt hắn trở nên dịu dàng, cong cong, rất đẹp, nhưng lời viết ra lại đặc biệt đáng ghét: Thì ra mấy lần sau nàng đã nương tay với ta.

Lục Vân Sơ nghẹn lời: "Đương nhiên, khụ, chàng nhíu mày mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc, ta đương nhiên phải nhường chàng rồi."

Văn Triển ngượng ngùng cúi đầu, lông mi run run, muốn giải thích mình không khóc, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Hắn áp sát lại, không khống chế được lực đạo, Lục Vân Sơ cảm thấy có chút kỳ lạ, cẩn thận cảm nhận thứ bên cạnh chân, lúc đó mồ hôi liền túa ra: "Ta thật sự buồn ngủ rồi..."

Văn Triển vội vàng di chuyển ra xa, ngượng ngùng quay mặt đi, hắn không có ý đó, chỉ là không khống chế được.

Lục Vân Sơ cằn nhằn: "Người toàn mồ hôi, mà ta chẳng còn sức đi tắm gội nữa."

Văn Triển ngẩn người, áy náy xoa đầu nàng, rồi vội vàng mặc y phục, đun nước, một lát sau khi chuẩn bị xong nước tắm, hắn nhẹ nhàng lại gần, hôn lên trán Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ lười biếng hừ một tiếng, Văn Triển liền bế nàng lên, hầu hạ nàng tắm rửa.

Thấy nàng ngủ mê man, Văn Triển hết sức cẩn thận, nâng niu nàng như một con búp bê sứ, sợ làm nàng tỉnh giấc. Sau khi tắm rửa cẩn thận, hắn bế nàng trở về giường, đắp chăn cho nàng ngủ.

Văn Triển nhanh chóng chuyển sang chế độ "cha mẹ", Lục Vân Sơ được hắn hầu hạ tắm rửa nhẹ nhàng, càng thêm buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Có lẽ do suốt ngày ngồi trên xe ngựa, lâu ngày không vận động, người Lục Vân Sơ hơi ê ẩm, nàng bèn đổ lỗi cho Văn Triển. Văn Triển áy náy vô cùng, hận không thể coi nàng như người tàn phế mà hầu hạ, lên xuống xe cũng phải bế, trông thật chẳng ra làm sao.

Mãi cho đến khi gần tới Trường An, hai người mới chịu dừng lại.

Càng đến gần Trường An càng phồn hoa, Lục Vân Sơ nghĩ kiếp trước mình cũng từng lưu lạc ở đây, không khỏi cảm khái.

Nàng không muốn dừng lại ở đây, liền sai người dò hỏi xem đường đi tới phủ Thái Nguyên có yên ổn không, nếu yên ổn thì lập tức khởi hành.

Đội trưởng thị vệ dùng đường dây của Văn Giác, rất nhanh đã dò hỏi được tin tức, nhưng khi trở về sắc mặt lại có chút kỳ quái.

Lục Vân Sơ hỏi: "Sao thế?"

Đội trưởng thị vệ do dự một chút: "Nghe nói chủ tử cũng ở nơi này."

Lục Vân Sơ ngẩn ra một lúc mới hiểu "chủ tử" mà hắn ta nói là Văn Giác, nàng lập tức chui vào xe ngựa: "Sao lại xui xẻo vậy chứ. Mau, lên đường ngay thôi."

Vừa đến cổng thành, xe ngựa liền dừng lại.

Ngồi trong xe ngựa, Lục Vân Sơ thầm giật mình, quả nhiên, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng thị vệ hành lễ.

Văn Giác cũng khá ngạc nhiên, thúc ngựa lại gần, vén rèm xe lên: "Lục Vân Sơ?"

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ ôm trán.

Văn Triển gật đầu với Văn Giác coi như chào hỏi.

Văn Giác nhíu mày: "Các ngươi định đến phủ Thái Nguyên?"
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 186



Lục Vân Sơ nghe ra giọng điệu của hắn ta có gì đó không ổn, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hắn ta không nói rõ lý do, chỉ là thần sắc không được tốt lắm: "Chờ một chút đã, trên đường có thể sẽ có biến cố."

Lục Vân Sơ không muốn tìm chết, ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của Văn Giác.

Ban đầu nàng định tự mình tìm một quán trọ để ở, nhưng Văn Giác lại trực tiếp dặn dò thị vệ đưa họ đến chỗ ở của hắn ta. Đã gặp được Văn Triển rồi, hắn ta không thể nào chào hỏi một tiếng rồi đường ai nấy đi được.

Văn Triển không có ý kiến gì, Lục Vân Sơ cũng không nói gì thêm. Văn Giác trông bình thường hơn trước nhiều, đi theo hắn ta có ăn có ở lại được đảm bảo an toàn, chẳng có gì phải phản đối cả.

Xe ngựa dừng lại, Lục Vân Sơ vén rèm chui ra, cứ tưởng phủ đệ của nam chính phải nguy nga tráng lệ, nào ngờ lại giản dị hơn nàng tưởng tượng nhiều.

Thị vệ tiến lên gõ cửa, người ra mở cửa lại chính là Liễu Tri Hứa.

Nàng ấy ăn vận như một phụ nhân, trông vô cùng dịu dàng, thấy Lục Vân Sơ bên cạnh xe ngựa, gương mặt không chút biểu cảm bỗng nở nụ cười.

Gặp lại Liễu Tri Hứa, Lục Vân Sơ cũng rất vui, nàng vẫn luôn quan tâm đến quá trình trưởng thành của nữ chính, bây giờ có thể trực tiếp hỏi thăm rồi.

Hai người tay trong tay tiến vào trong, trò chuyện vài câu xã giao, Lục Vân Sơ liền quan tâm hỏi thăm nàng ấy dạo này thế nào.

Liễu Tri Hứa rất thân thiết với nàng, hỏi gì đáp nấy. Lục Vân Sơ hỏi một hồi, xác nhận nàng ấy vẫn chưa khai mở được bàn tay vàng, bắt đầu con đường cơ sở hạ tầng, có chút thất vọng.

Cả hai cũng trò chuyện được một lúc, Lục Vân Sơ nói: "Ta đi dọn dẹp hành lý ở phòng khách trước đã, rồi chúng ta nói chuyện sau nhé."

Vừa mới đứng dậy, Liễu Tri Hứa gọi nàng lại.

"Vân Sơ." Cách gọi của nàng ấy rất thân mật, khiến Lục Vân Sơ ngẩn người một chút: "Cô thấy ta thế nào?"

Lục Vân Sơ ngây người, theo bản năng đáp: "Rất tốt."

Liễu Tri Hứa cong khoé mắt: "Ta đối với cô xem như là tri vô bất ngôn rồi chứ?"

Lục Vân Sơ có chút lúng túng, xem ra những lời dò hỏi quanh co lúc nãy của nàng, Liễu Tri Hứa thực ra đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Nàng ngồi trở lại, gật đầu.

Liễu Tri Hứa rót thêm trà cho nàng: "Ta có một câu hỏi, cô có thể giải đáp cho ta được không?"

Lục Vân Sơ cảm thấy Liễu Tri Hứa kỳ quái, đặc biệt là khi phối với bộ trang phục đoan trang của phụ nhân này, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.

Nàng gật đầu: "Vấn đề gì?"

Liễu Tri Hứa dường như thở phào nhẹ nhõm, chiếc mặt nạ ôn nhu trên mặt rốt cuộc cũng được gỡ xuống, thay vào đó là thần sắc thanh lãnh thường ngày: "Vừa rồi cô thăm dò tình hình gần đây của ta, dường như rất thất vọng?"

Lục Vân Sơ lúng túng ngồi không yên, nửa ngày mới nặn ra được mấy chữ: "Ờ, đúng vậy, ta chỉ là cảm thấy... cảm thấy Liễu cô nương hẳn là người làm nên đại sự."

Liễu Tri Hứa nghĩ đến vô số khả năng, duy chỉ không ngờ nàng lại trả lời như vậy: "Làm nên đại sự?"

Lục Vân Sơ gật đầu.

Nàng ấy cười: "Vân Sơ, ta là kẻ què chân, vai không thể vác, tay không thể xách."

Lục Vân Sơ nghe nàng ấy nói về bản thân như vậy, có chút buồn, đoán chừng đây là giai đoạn đầu nữ chính gặp phải trở ngại, tự ti buồn bã, sau giai đoạn này mới thực sự trưởng thành.

Nàng an ủi: "Đừng nói vậy, làm nên đại sự đâu phải là để người ta ra chiến trường c.h.é.m giết, cô xem những mưu sĩ sau lưng đế vương, ai chẳng là văn nhân nho nhã." Nữ chính sau khi chia tay với nam chính quyết liệt đã gả cho một vị vương hầu, ở phía sau giúp hắn ta bày mưu tính kế, thắng được nhiều thành trì, cuối cùng vương hầu bệnh chết, nàng ấy thành công tiếp quản, các thành chủ xung quanh nhất thời ai nấy đều lo sợ.

Liễu Tri Hứa không hề được an ủi, khẽ cười: "Đa tạ. Chỉ là ta..." không biết nàng ấy đã trải qua chuyện gì, trông có vẻ rất chán nản: "Ta là tiểu nữ trong nhà, đáng lẽ cả đời sống vô lo vô nghĩ, gả chồng sinh con, nào ngờ gia đình đột ngột gặp biến cố, các ca ca đều qua đời, chỉ còn lại mình ta, cơ nghiệp to lớn không người kế thừa."

Lục Vân Sơ ngắt lời nàng ấy: "Không phải cô biết kế thừa sao?"

Nàng chỉ lo hồi tưởng lại cốt truyện, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt xảo quyệt lóe lên trong mắt Liễu Tri Hứa: "Ta nào có bản lĩnh đó?"

Lục Vân Sơ thuận miệng tiếp lời: "Cô rất tốt mà, đầu óc cô tốt, cái gì cũng nghĩ ra được, người khác chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết, còn cô lại biết bắt đầu từ dân chúng, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, cô đã phát hiện ra nhiều loại hạt giống, cải thiện canh tác, giảm bớt—" Nàng tuôn ra một tràng, đột nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, vội vàng ngậm miệng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 187



Lại nhìn Liễu Tri Hứa, nào còn dáng vẻ thê lương lúc nãy, nhìn thẳng vào nàng, cười thoải mái: "Thì ra là vậy."

Lục Vân Sơ nổi hết da gà, lắp bắp: "Liễu, Liễu cô nương?" Nàng ấy vừa rồi là đang thăm dò? Nàng ấy đã phát hiện ra điều gì?

Liễu Tri Hứa mỉm cười dịu dàng, không giải đáp thắc mắc của nàng, chỉ nói: "Cám ơn cô, Vân Sơ."

Lục Vân Sơ bị nụ cười của nàng ấy làm cho sống lưng lạnh toát, bây giờ nhìn nàng ấy, dường như đã có thể nhìn thấy bóng dáng nữ chính thao túng vương hầu, thu phục lòng người.

"Cô—" Nàng muốn hỏi, nhưng Liễu Tri Hứa lại "suỵt" một tiếng.

Nàng ấy hiếm khi có chút tinh nghịch: "Không phải cô còn phải đi dọn hành lý sao, mau đi đi."

Lục Vân Sơ thực sự bị nàng ấy làm cho choáng váng, theo bản năng đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ra khỏi nhà mới phát hiện xung quanh nhà trống không, chỉ có Ảnh đang đứng trên cây cách đó không xa.

Liễu Tri Hứa có vẻ đã lên kế hoạch tìm nàng nói chuyện từ trước rồi.

Lục Vân Sơ quay đầu nhìn lại cánh cửa phòng đã đóng lại, trong lòng bỗng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Chiều tối, trời bất chợt đổ mưa như trút nước, Lục Vân Sơ và Văn Triển ở trong phòng, định bụng nấu tạm bát mì cho xong bữa.

Gió thổi ào ào, làm cửa sổ đập mạnh ầm ầm.

Lục Vân Sơ vội vàng chạy đến bên giường cài then cửa sổ, nhìn thấy Liễu Tri Hứa vội vã cầm ô đi ra ngoài, chắc là đi đón Văn Giác về nhà.

Gió cuộn tà váy của nàng ấy, nước mưa làm ướt áo quần, nàng ấy bước vội, trông có vẻ dịu dàng một cách đặc biệt.

Lục Vân Sơ đóng cửa sổ lại, không nhìn nữa.

Liễu Tri Hứa đi đến cửa, chưa được bao lâu thì Văn Giác đến.

Vừa nhìn thấy Liễu Tri Hứa, vẻ mặt nghiêm nghị trên mặt hắn ta liền giãn ra một chút, xoay người xuống ngựa, cả người ướt sũng.

Liễu Tri Hứa hỏi: "Thế nào rồi?"

Văn Giác đáp: "Ta cùng nàng giả làm phu thê thường dân, không hề bị nghi ngờ." Hắn ta bước vào trong cửa lớn: "Đồ đã có chưa?"

Liễu Tri Hứa theo sát phía sau, che ô cho hắn ta: "Có rồi. Còn một bức thư nữa, do..."

Chưa nói hết câu, Văn Giác đã kinh hỉ quay đầu lại.

Hắn ta đã biết thân phận của Liễu Tri Hứa, đất Thục tuy yên phận một góc, nhưng người cha nàng ấy có thể dùng vẫn luôn nhiều hơn hắn ta.

Hắn ta chìa tay về phía Liễu Tri Hứa, Liễu Tri Hứa không nói gì, lập tức lấy thư đưa cho hắn ta: "Đừng vội, mưa to như vậy, vào trong rồi xem."

Văn Giác mỉm cười, cất thư vào trong ngực: "Lần này đa tạ nàng." Văn Giác vô cùng phấn chấn: "Hôm nay mọi việc đã xong, rốt cục cũng có thể bắt đầu thu lưới rồi."

Hắn ta thật sự rất phấn chấn, chẳng bận tâm mình đang đứng giữa trời mưa, quay đầu nói với Liễu Tri Hứa: "Nếu có một ngày ta đại nghiệp hoàn thành, người đứng bên cạnh ta nhất định là nàng." Hắn ta nắm lấy tay Liễu Tri Hứa: "Ta hứa với nàng cả đời cả kiếp chỉ có một đôi, mãi mãi không phụ nàng."

Liễu Tri Hứa có chút cảm động, khóe mắt long lanh nước mắt.

Văn Giác nhìn nàng, bừng tỉnh, nói: "Mau vào nhà thôi, ta xem thư trước đã." Bức thư trong n.g.ự.c dường như có hơi ấm, khiến m.á.u hắn ta sôi sục, không còn bận tâm đến mưa nữa, hắn ta bước nhanh vào nhà.

Liễu Tri Hứa bị què, không theo kịp tốc độ của hắn ta, chạy vội một chút, mắt cá chân bị trật, ngã xuống đất giữa trời mưa.

Từng hạt mưa rơi xuống đất lộp bộp, Văn Giác không hề nghe thấy, vội vã biến mất sau màn mưa.

Ô của Liễu Tri Hứa rơi sang một bên, nước mưa làm ướt tóc nàng.

Nàng ấy ngã ngồi trên mặt đất, rất lâu không đứng dậy.

Một lát sau, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng ấy, nhặt ô lên, che mưa gió cho nàng ấy.

Liễu Tri Hứa ngẩng đầu lên, biểu cảm của nàng ấy lúc này không khác gì trong cốt truyện, hai mắt đẫm lệ, chứa đầy vẻ thê lương.

Tay Ảnh nắm cán ô siết chặt, các khớp xương trắng bệch.

Liễu Tri Hứa không vội đứng dậy, nàng ấy dùng ngón tay lau những giọt nước trên mặt, cố hết sức đứng lên.

Ảnh thân phận thấp hèn, không dám đỡ nàng ấy.

Chân nàng ấy bị trật rất nặng, nhưng cử chỉ vẫn ung dung, ngoài dự đoán, giọng nói không hề mang một chút nghẹn ngào: "Quân đội của cha đã đến rồi sao?"

Ảnh gật đầu.

"Tốt lắm." Đến lúc này trên mặt nàng ấy mới lộ ra nụ cười thực sự: "Đúng như hắn nói, đã đến lúc thu lưới."

Tay nàng ấy đặt trên ngực, nơi cất giữ bức thư thật sự.

"Kinh Nam," Nàng ấy nói: "Liễu gia vui lòng nhận."

Ảnh im lặng không nói, yên lặng che ô cho nàng ấy, nhưng vẻ mặt rất trầm lắng.

Liễu Tri Hứa lau khô nước mắt nơi khóe mi, dừng bước chân, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Ảnh cứng đờ người, cúi đầu, không nói một lời.

Hắn ta vừa nghe thấy lời hứa hẹn của Văn Giác dành cho nàng ấy, đúng như lời Hối Cơ đại sư nói, Văn Giác có tướng đế vương, lời hắn ta vừa nói nghĩa là gì, không cần nói rõ cũng hiểu.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 188



Hắn ta biết mình không nên nhìn chủ tử, nhưng hắn ta nhịn không được ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống cằm trắng nõn của Liễu Tri Hứa. Chỉ một cái liếc mắt, lại vội vàng dời đi.

Liễu Tri Hứa dường như không nhận ra ánh mắt của hắn ta, chỉ lẩm bẩm tự nhủ: "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đế hậu, biết bao nhiêu nữ tử phải ghen tị đây?"

Giọng nói của Liễu Tri Hứa rất nhỏ, dễ dàng bị tiếng mưa che lấp: "Nhưng mà đế hậu đế hậu, tại sao ta phải làm cái 'hậu' xếp sau chứ?"

Mười ngày sau, Lục Vân Sơ và Văn Triển lại lên đường.

Trường An thành cách phủ Thái Nguyên không tính là quá xa, nhưng con đường này thật sự không thuận lợi. Bởi vì chiến sự liên miên, giặc cỏ ngày càng nhiều, trên đường gặp phải mấy đợt, thị vệ cơ bản đều bị thương.

Bọn họ đành phải nghỉ ngơi một thời gian ở một tòa thành trì.

Lục Vân Sơ lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng sắp về nhà, vừa vui mừng vừa hồi hộp, nhưng Văn Triển thì hoàn toàn ngược lại, hắn gần đây rất bất an, đêm khó ngủ yên.

Lục Vân Sơ vốn còn tưởng hắn sắp gặp nhạc phụ nên lo lắng, nhưng sau đó phát hiện không phải đơn giản như nàng nghĩ.

Văn Triển nhìn sao trời cau mày, Lục Vân Sơ tiến lên hỏi han, hắn lắc đầu, viết trên tay nàng: Chỉ là linh cảm thôi.

Linh cảm của hắn quả nhiên không sai.

Liễu Tri Hứa tranh quyền đoạt vị với Văn Giác, cốt truyện sụp đổ, câu chuyện của nam nữ chính hoàn toàn thay đổi, Liễu gia vốn an phận thủ thường nay tiến quân vào Kinh Nam, nam nữ chính vốn nên cùng nhau chinh chiến thiên hạ lại trở thành kẻ thù, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Văn Giác liên tục lùi bước, cuối cùng chọn liên thủ với kẻ phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết.

"Định Bắc Hầu?"

Lục Vân Sơ nghe thị vệ trưởng báo tin, đầu óc ong ong, khó tin nổi.

Định Bắc Hầu là kẻ trong sách cùng kẻ soán ngôi bức vua thoái vị, tuy rằng "cáo c.h.ế.t chó săn mệt", tân đế và hắn ta âm thầm đấu đá, nhưng hắn ta vẫn luôn là kẻ ác, tội ác chồng chất, liên thủ với hắn ta đồng nghĩa với việc phản bội lại lòng trung nghĩa của Văn gia bao đời.

Lục Vân Sơ quay đầu nhìn Văn Triển, hắn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.

Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay hắn.

Văn Triển không hề đau buồn, hắn nắm lại tay Lục Vân Sơ, nở một nụ cười an ủi nàng.

"A Triển." Lục Vân Sơ không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào. Tuy tiền triều đã diệt vong, mọi chuyện đã qua như mây khói, nhưng Văn Giác có thể liên thủ với bất kì ai, chỉ là không thể liên thủ với Định Bắc Hầu. Phụ thân hắn vì bảo vệ hắn mà chết, hắn làm thế này sao ăn nói với liệt tổ liệt tông?

Văn Triển lại là người an ủi nàng: Văn Giác là người thông minh.

Lòng Lục Vân Sơ nghẹn lại, đau lòng vì cốt truyện sụp đổ sau những diễn biến phi lý: "Nhưng huynh ấy không thể—"

Văn Triển lắc đầu.

——Đây là lựa chọn tốt nhất.

Lục Vân Sơ không nói gì nữa.

Lúc này, thị vệ trưởng buộc phải gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Phu nhân, thiên hạ đại loạn rồi, chúng ta e là không thể đến phủ Thái Nguyên được nữa."

Lục Vân Sơ không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi: "Bây giờ nên đi đâu?"

Thị vệ trưởng tuy trung thành với Văn Giác, nhưng do đã ở cùng với Lục Vân Sơ khá lâu, nên từ lâu đã coi nàng như người nhà.

Hắn ta nói: "Lạc Dương."

Nghe cái tên này, sắc mặt Lục Vân Sơ thoáng chốc trắng bệch, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, phân phó xuống dưới lập tức lên đường.

Việc không thể trì hoãn, bọn họ không chần chừ nữa, chuẩn bị hành trang gọn nhẹ lên đường. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa quán trọ, trời lại bắt đầu đổ tuyết lớn.

Đội trưởng thị vệ ngạc nhiên nói: "Gần tháng Năm rồi mà sao còn tuyết rơi nữa?"

Lục Vân Sơ nhìn bầu trời xám xịt, lòng cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Không hiểu sao, nàng có linh cảm mãnh liệt rằng cốt truyện hoàn toàn sụp đổ đã khiến thế giới đảo lộn, vì vậy trời đất mới có hiện tượng dị thường.

Nàng nghiêng đầu, thấy Văn Triển cũng đang cau mày nhìn lên trời, khóe miệng mím chặt.

Nàng có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy có lẽ là mình đa nghi, cốt truyện sụp đổ cũng không đến mức ảnh hưởng đến thiên tượng, có lẽ chỉ là biến đổi khí hậu thôi.

Văn Triển bỗng nắm lấy tay nàng, viết lên lòng bàn tay nàng: Nếu Thiên Đạo sụp đổ, ta sẽ biến mất sao?

Câu hỏi này nghe có vẻ hoang đường và đáng sợ, nhưng Lục Vân Sơ không thể đưa ra câu trả lời phủ định, nàng cụp mắt xuống: "Ta không biết."

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã phủ trắng mặt đất, một màu trắng xóa.

"Thời tiết gì kỳ vậy."

"Thật là ma làm."

Mọi người bắt đầu hoang mang lo lắng, tiếng bàn tán ngày càng nhiều.

Văn Triển lại viết lên lòng bàn tay nàng: Vậy nàng sẽ biến mất sao?

Lục Vân Sơ bỗng chốc nghẹt thở, một lúc sau mới nói: "Ta cũng không biết." Trước đây nàng chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi cốt truyện, chống lại số phận, chưa từng nghĩ đến hậu quả. Nàng cứ nghĩ như trong truyện cổ tích, chỉ cần đánh bại quái vật là có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 189



Mọi người bắt đầu chen lấn xô đẩy, vội vã trở về nhà.

Văn Triển hôn lên trán Lục Vân Sơ, lòng nàng bỗng chốc yên ổn lại.

Chuyến đi này không giống như những chuyến đi thong thả trước đây, bọn họ hành quân vội vã, sắc mặt thị vệ ai nấy đều nặng nề. Chiến sự nổi lên khắp nơi, trong số các thành trì gần đây, chỉ có Lạc Dương là nơi có thể tạm lánh.

Đến thành Lạc Dương, bên ngoài thành đã đông nghịt người.

Lục Vân Sơ nhìn cánh cổng thành cổ kính, trong lòng nhói đau.

Hai kiếp trước đều bị một mũi tên xuyên tim tại đây, kiếp này liệu có thoát khỏi số phận?

Bọn họ lánh nạn ở đây, còn ở nơi khác, Văn Giác đã có cuộc chạm trán đầu tiên với Liễu Tri Hứa.

Lần trước chia tay vẫn còn là tình nhân thề non hẹn biển, giờ đây lại là kẻ thù đối đầu nhau trên chiến trường.

Văn Giác rất khó giữ được bình tĩnh khi đối mặt với Liễu Tri Hứa, hắn ta ngồi trên lưng ngựa, phất tay ra hiệu cho quân đội đang náo động im lặng.

"Tại sao?"

Liễu Tri Hứa đã thay bộ váy áo mềm mại dịu dàng, khoác lên mình bộ chiến bào được may từ y phục của người ca ca đã khuất: "Có gì mà hỏi? Huynh nghĩ sao, ta liền nghĩ vậy."

Văn Giác nghiến răng, tia m.á.u đỏ ngầu trong mắt: "Ta nghĩ sao? Ta hứa cho nàng một đời một kiếp một đôi người, hứa cho nàng tất cả những gì cao quý nhất mà ta có thể cho, vẫn chưa đủ sao?"

Liễu Tri Hứa v.uốt v.e tay áo, dường như vẫn còn cảm nhận được sức mạnh mà ca ca để lại cho mình: "Hứa cho ta quyền lực hư ảo, hứa cho ta sống trong cô độc giữa bốn bức tường cung cấm, hứa cho ta cả đời nhu nhược và cam chịu sao?"

Những lời này thật khó nghe, Văn Giác không thể chấp nhận được: "Liễu Tri Hứa, nàng không biết điều!"

Đối với lời chỉ trích của hắn ta, Liễu Tri Hứa không hề để tâm: "Không biết điều còn hơn là cùng hổ mưu da." Nàng ấy nhìn về phía xa, nơi lá cờ quân Định Bắc Hầu đang tung bay, giọng trầm xuống: "Tiên đế, tiên hậu đối với Văn gia không tệ."

Câu nói này như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim Văn Giác, hắn ta hít sâu vài hơi, nhưng trong cổ họng vẫn có mùi tanh của máu.

Hắn ta nói: "Tiền triều đã diệt vong, nếu cứ vì chút tình nghĩa mà bó buộc tay chân, thì có tư cách gì mà tranh giành thiên hạ." Nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn Liễu Tri Hứa, người đang cố gắng dùng câu nói này để công kích mình: "Đúng là nữ nhân."

Liễu Tri Hứa nhìn hắn ta, khi gông xiềng trên người đã tan vỡ, tình nghĩa của nàng ấy dành cho Văn Giác cũng tiêu tan hết. Nhưng đến lúc này, nàng ấy mới thực sự hiểu rõ con người này.

Nếu đổi lại là nàng ấy, nàng ấy có lựa chọn giống Văn Giác không?

Tay nàng ấy đặt trên lớp cát của tường thành, nhất thời không thể quyết định.

Đột nhiên, đất trời biến sắc, tuyết rơi lả tả, tất cả mọi người đều chìm trong một trận hoảng loạn.

Trời có dị tượng, đại hung chiêu, tuyệt đối không phải thời cơ tốt để giao chiến.

Liễu Tri Hứa đưa tay ra, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên lòng bàn tay, trong đầu nàng ấy bất giác hiện lên những hình ảnh đã qua.

Khi đó nàng ấy và Văn Giác đều là con rối bị giật dây, trong lúc Lục Vân Sơ giãy giụa, tình cờ nhìn thấy thiên cơ. Trước kia, nàng ấy không biết không hay, đau khổ và vui mừng đều cách một lớp màn dày, không thể thực sự cảm nhận được, nàng ấy cứ trôi theo dòng chảy của số phận, tê liệt nhưng an toàn.

Không như bây giờ, đến phút cuối cùng, vĩnh viễn không biết số mệnh của mình sẽ rơi vào đâu.

Nhưng nàng ấy không hối hận, nàng ấy cảm thấy trong lân n.g.ự.c mình bùng cháy ngọn lửa, ban cho nàng ấy vô tận dũng khí.

Lục Vân Sơ là một cô nương ngốc nghếch, dễ dàng bị lừa.

"... Người khác chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết, còn cô lại biết bắt đầu từ bá tánh, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật, cô đã phát hiện ra biết bao nhiêu loại giống, cải thiện canh tác, giảm bớt..."

Trên mặt Liễu Tri Hứa không khỏi nở nụ cười, đây hẳn là số mệnh mà trời cao an bài cho nàng ấy, rất phù hợp với câu "lòng dạ nữ nhân" trong lời nói của Văn Giác. Về sau nàng ấy cũng sẽ đi tiếp con đường này, nhưng lần này không phải là sự sắp đặt của số phận, mà là sự lựa chọn của chính nàng ấy.

Tuyết lớn như vậy, Văn Giác chắc chắn sẽ không tấn công thành. Liễu Tri Hứa xoay người chuẩn bị xuống lầu thành, lại đột nhiên bị gọi lại.

Tuyết trắng phủ đầy đầu và vai Văn Giác, dáng vẻ này khiến Liễu Tri Hứa nhất thời có chút ngây người.

"Ta đã mời thần y xuống núi vì nàng, chân của nàng vốn có thể chữa khỏi."

Liễu Tri Hứa cứng đờ mặt: "Chân của ta?"

Văn Giác rất hài lòng với biểu cảm của nàng ấy: "Thiên hạ chỉ có ông ấy mới có thể chữa khỏi chân cho nàng, cũng chỉ có ta mới có thể mời ông ấy xuống núi."

Sau khi nói xong câu này, vẻ mặt hối hận mà hắn ta dự đoán đã không xuất hiện trên mặt Liễu Tri Hứa.
 
Back
Top Bottom