Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 20



Ánh nắng chói chang trước mắt bỗng bị cái gì đó che khuất, nàng mơ màng mở mắt, thấy một bàn tay trắng ngần với các khớp xương rõ ràng.

Buồn ngủ quá, nàng chưa kịp phản ứng đó là gì, lại ngủ tiếp.

Khi tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên nàng thấy là bóng lưng Văn Triển ngồi trên ghế đá, một lúc không nhớ ra mình đang ở đâu.

Nghe thấy tiếng động, Văn Triển quay đầu lại.

Lục Vân Sơ đầu óc mơ hồ, giọng nói mềm mại: "Sao chàng lại đến đây?"

Nàng chống người dậy, một tấm chăn trượt xuống người.

"Đây là chàng đắp cho ta sao?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

Văn Triển mỉm cười dịu dàng, gật đầu.

Lục Vân Sơ cũng cười theo, duỗi người thật dài.

Dáng vẻ nàng như một con mèo, Văn Triển vội tránh ánh mắt.

"Chàng đói không?" Lục Vân Sơ ngồi dậy khỏi sập: "Quét dọn một lúc rồi ngủ, bây giờ ta đói quá."

Văn Triển không đói, nhưng Lục Vân Sơ nói vậy, hắn liền gật đầu theo.

"Vậy làm món gì nhanh ra nồi, chàng đợi ta ở đây." Nàng nhấc váy, hớn hở chạy đi.

Mấy ngày trước nàng làm mì treo, lúc này đã phơi khô, Văn Triển uống cháo trắng đã lâu, đến lúc đổi vị, nấu bát mì thanh đạm vậy.

Đợi nàng bưng khay thức ăn quay lại, từ xa đã nghe thấy tiếng sáo du dương êm dịu, phối với ánh nắng tốt đẹp này, lại mang một ý vị cô đơn, như mang theo hy vọng nói lời từ biệt, mâu thuẫn mà đẹp đẽ.

Lục Vân Sơ nhìn vào trong đình, Văn Triển đứng thẳng người, tóc đen bay bay, ôn nhuận mà xa cách, tựa một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng mực nhạt.

Lục Vân Sơ không hiểu sao không thích bầu không khí này, giống như hắn sắp tan biến vào ánh nắng này.

Nàng bưng khay thức ăn bước lên bậc thang, tiếng sáo đột ngột dừng lại.

Nàng đặt khay xuống, ngượng ngùng nói: "Ta có làm phiền chàng không?"

Văn Triển lắc đầu, chỉ về phía mái hiên.

Lục Vân Sơ nhìn theo hướng đó, thấy một con chim đang ngậm cành nhỏ đáp xuống.

Văn Triển viết lên sổ: "Ngày mai có mưa, để nó có thêm thời gian làm tổ."

Hắn quả thật là người rất dịu dàng.

Lục Vân Sơ lại nhìn con chim nhỏ, dường như không sợ tiếng nói, nói: "Chàng thổi hay lắm."

Văn Triển cong mắt cười với nàng.

"Chỉ là lần sau đừng dùng biểu cảm đó để thổi sáo nữa." Lục Vân Sơ nói không nên lời vì sao mình lại nghe thấy sự cô đơn trong tiếng sáo của hắn, chỉ đành quy kết là do biểu cảm không đúng của hắn, mà không nhận ra mình vốn chẳng nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Văn Triển không nói gì, ngược lại càng cười dịu dàng hơn, gật đầu đồng ý.

"Mau đến ăn đi." Lục Vân Sơ hài lòng, gọi Văn Triển đến ăn.

Vì để ý đến việc dạ dày Văn Triển không tốt, nên nàng nấu mì lâu hơn một chút.

Mì treo trắng tinh như ngọc, mảnh như sợi tóc, tản trong nước súp trong vắt. Trên mặt súp điểm xuyết vài giọt dầu, vàng óng ánh, xung quanh bày rau cải xanh mơn mởn, hành lá xanh trắng điểm xuyết, nhìn đã thấy thanh mát.

Văn Triển ngẩng đầu nhìn nàng.

"Mì treo." Lục Vân Sơ giới thiệu: "Mì xuân dương phiên bản xa xỉ."

Văn Triển không hiểu, nhưng vẫn gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ.

Hắn cầm đũa lên, gắp một muỗng mì. Mì nấu hơi mềm, từng sợi rõ ràng, nhưng lại hòa quyện với nước súp, có thể bám được nước.

Nước dùng vẫn dùng xương ống để hầm, thêm chút gà để tăng vị ngon, trong mà không nhạt, thơm ngon đậm đà, đủ vị, nhưng uống không khát.

Văn Triển quen uống cháo trắng, nếm thử mì thấm đẫm nước súp tinh khiết, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Mì mềm mại, lại rất trơn mượt, mang theo hương thơm nhẹ của lúa mì, phối với nước súp thơm ngon, lập tức làm ấm dạ dày.

Lục Vân Sơ rất thích nhìn hắn ăn cơm.

"Ta dùng nước chiên trứng ốp la cho chàng, không có dầu, nếm thử xem."

Văn Triển nhìn trứng ốp la lạ lẫm, gắp lấy lòng trắng, lòng trắng trứng trắng non run rẩy, vừa gắp đã vỡ.

Cho vào miệng, trơn tuột, mềm mại, không cần nhai nhiều.

Hắn cố gắng gắp phần giữa, lòng đỏ bên ngoài bọc một lớp màng trắng mỏng, ánh lên sắc vàng óng, đũa vừa chạm vào, "bộp" một tiếng, bỗng vỡ ra.

Lòng đỏ đặc sánh nóng lòng chảy ra, sắc màu như sáp ong quyến rũ, chảy xuống nước súp nóng, càng thêm đậm đà, quấn quýt với sợi mì mảnh mai.

Văn Triển gắp lấy đám mì đó, kèm theo hành lá, đưa vào miệng, một mùi vị đậm đà thuần hậu lập tức tràn ngập khoang miệng, sền sệt, đặc quánh, hương vị còn mãi không tan.

Tướng mạo hắn lạnh lùng xa cách, nhưng ánh mắt lại chứa chan tình, niềm vui trong đáy mắt giấu không được, xem ra là rất thích.

Lục Vân Sơ không nhịn được cười nói: "Chỉ là bát mì thôi mà, sau này chúng ta còn ăn nhiều món ngon nữa."

Sau lần bị dạy dỗ trước, Văn Triển không dám từ chối nữa, thuận theo lòng mình gật đầu.

Những ngày tháng nhàn hạ trôi qua quý giá vô cùng, Lục Vân Sơ ước chừng ngày kịch bản tìm đến mình chẳng còn bao lâu, quả nhiên, chưa được mấy hôm, đại nha hoàn hớt hải chạy vào sân, báo cho nàng một "tin dữ".
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 21



"Tiểu thư! Tiểu thư!" Đại nha hoàn vừa đẩy cửa xông vào, Lục Vân Sơ đang phơi lạp xưởng ngoài sân, nàng chẳng thấy có gì không ổn, thở không ra hơi nói: "Mật thám về rồi, vị Liễu tiểu thư kia nào phải biểu muội của Văn đại công tử."

Lục Vân Sơ tất nhiên biết thân phận nữ chính, nàng ấy là con gái út của tiết độ sứ Ích Châu, sau khi vương triều sụp đổ, Ích Châu đại loạn, cha nàng ấy g.i.ế.c phản tướng, ổn định cục diện, nhưng các huynh trưởng đều c.h.ế.t trong loạn lạc, tiểu thư ngây thơ hồn nhiên rốt cuộc cũng trưởng thành, lén cha trốn khỏi Ích Châu, bắt đầu con đường trưởng thành rèn luyện.

"Ồ? Còn có chuyện này?", Lục Vân Sơ vừa bị buộc phải nói lời thoại, vừa thoăn thoắt phơi lạp xưởng: "Vậy nàng ta là ai, thân phận thế nào?"

"Nô tỳ không biết, lai lịch người này không rõ ràng, hình như cố ý che giấu hành tung."

"Hứ!", Lục Vân Sơ cười khẩy: "Che che giấu giấu, giấu diếm thân phận, lại còn là một nữ nhân dung mạo cũng tàm tạm, nam nữ đơn độc đi chung đường, chắc chắn chẳng phải nữ tử khuê các gì."

"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói họ lại muốn đi đến chùa ngoài thành thắp hương, tiểu thư có muốn đi nhắc nhở Văn đại công tử không ạ?"

Lục Vân Sơ khẽ nhớ lại cốt truyện, hình như trong sách có nhắc đến một mưu sĩ dưới tay nam chính từng là trụ trì chùa chiền. Nàng vừa nhớ lại cốt truyện, miệng vừa nói: "Đương nhiên rồi, mèo mả gà đồng nào cũng dám nhòm ngó Văn Trác sao?"

Chưa kịp chuẩn bị gì, chân đã tự động bước đi, Lục Vân Sơ nhìn lạp xưởng còn chưa kịp dọn, đành bất lực nhìn trời.

Văn Trác canh phòng sân viện của mình nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai bước vào, Lục Vân Sơ hết cách, chỉ có thể đợi bọn họ ra khỏi phủ.

Chẳng biết cốt truyện được an bài thế nào, mong là nam chính vừa ra phủ là nàng có thể chặn lại ngay được, đừng dây dưa, nàng thật sự không muốn lặn lội đường xa đến tận ngoài thành làm loạn ầm ĩ.

Nàng ngồi đợi ở quán trà gần phủ, đợi gần nửa canh giờ mà nam nữ chính vẫn chưa thấy ra, kiên nhẫn hoàn toàn cạn kiệt, mà lại cứ đứng im tại chỗ chờ đợi.

Đang định rủ nha hoàn buôn dưa dưa lê, bỗng dưng mắt hoa lên, cơn buồn ngủ ập đến, nàng khẽ chửi thầm, vị nữ phụ này thật là… ngay cả ở đây mà cũng có thể ngủ gật được.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa, trời đã ngả về chiều.

Lục Vân Sơ phát hiện mình đang nằm trên trường kỷ trong căn phòng của quán trà, chắc là đại nha hoàn đã bế nàng tới đây.

Cốt truyện vẫn chưa kết thúc, nàng tức tối đập lên trường kỷ: "Ta ngủ quên mà sao ngươi không gọi ta dậy!"

Đại nha hoàn vội vàng giải thích: "Hôm nay Văn đại công tử chưa ra khỏi phủ, cửa chính không thấy động tĩnh gì, nô tỳ thấy tiểu thư mệt quá, không nỡ gọi tiểu thư dậy."

Ác độc nữ phụ đối xử với nha hoàn mang theo từ nhà này cũng không tệ, chẳng hề đánh mắng, mà xoa xoa thái dương nói: "Chắc là đã cải trang rồi lặng lẽ đi rồi." Giọng nàng vừa như trách móc vừa như thở dài: "Hắn luôn như vậy, khó đoán, khó gần, như một kho báu kín cổng cao tường, nếu không phải như thế, ta cũng không cần phải gả vào Văn phủ, chỉ để được gần hắn hơn một chút."

Nói xong, nàng cảm thấy người nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng diễn xong phân đoạn này rồi.

Nhìn sắc trời, nàng thấy có chút bất an, cả ngày nay chưa về phủ, không biết Văn Triển có ăn uống gì không.

Lục Vân Sơ vội vã xách váy xuống lầu, đến sảnh lớn mới sực nhớ ra mình khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, không thể dễ dàng lãng phí như vậy, thế nên đã mua một ít đồ ăn mang về phủ.

Lúc trở về sân, trời đã tối hẳn, đen kịt một mảng.

Lục Vân Sơ cảm thấy mình như trở về cái ngày đầu tiên xuyên không đến đây, nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Bóng trăng lạnh lẽo, rọi xuống người nàng, thúc giục nàng bước nhanh hơn.

Gian phòng không đốt đèn, dường như sắp tan vào bóng tối.

Nàng xách hộp thức ăn bước vào phòng, khẽ gọi: "Văn Triển?"

Gọi xong mới nhận ra, hắn là người câm, gọi hắn có ích gì, chẳng lẽ hắn có thể trả lời sao?

Trong phòng tối om, nàng mò mẫm đi về phía đèn dầu, đặt hộp thức ăn xuống, châm lửa.

Bấc đèn cháy sáng, soi rõ cảnh vật trong phòng, trống huơ trống hoắc, chẳng có chút sinh khí.

"Đi đâu rồi..." Nàng lẩm bẩm.

Lục Vân Sơ cầm đèn dầu đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hắn ở gian trong cùng, hắn đang đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn trăng.

Nàng bước tới hỏi: "Nhìn gì vậy, chăm chú thế?"

Văn Triển nghe tiếng quay đầu lại, có chút ngỡ ngàng.

Lục Vân Sơ cười tươi, nhìn theo ánh mắt hắn vừa nhìn, trên nền trời xanh thẫm treo một mảnh trăng khuyết trong khiết, mang một vẻ đẹp u tịch, bi thương.

Nàng không thích cảm giác này, thu hồi ánh mắt, hỏi: "Sao không đốt đèn, trong nhà tối om."

Đây chỉ là một câu hỏi bâng quơ, Lục Vân Sơ không mong hắn trả lời, đang định nói tiếp thì thấy Văn Triển lấy từ trong tay áo ra giấy bút, nghiêm túc viết câu trả lời.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 22



Nàng suýt quên mất, Văn Triển có hỏi ắt trả lời.

Hắn viết chữ hơi chậm, trông như không biết trả lời câu hỏi này ra sao, suy nghĩ một hồi, viết ba chữ.

—— Quen rồi.

Lục Vân Sơ im lặng một lát, đổi chủ đề: "Ăn cơm chưa?"

Ngón tay Văn Triển cầm bút than buông ra lại nắm chặt, vài lần lặp đi lặp lại, cuối cùng không viết gì, do dự nhìn Lục Vân Sơ một cái, lắc đầu.

"Sao không ăn?" Lục Vân Sơ luôn tỏ ra rất tức giận vì hắn không biết quý trọng thân thể: "Không phải ta đã xay mè đen cho chàng rồi sao? Uống một chén lót dạ cũng được mà."

Văn Triển có vẻ hoảng hốt, vội vàng viết chữ giải thích:

—— Quen rồi.

Cùng một câu trả lời như trên.

Quen với việc bị bóng tối bao trùm, quen với việc bụng đói cồn cào.

"Trước đây chàng đều như vậy sao?" Lục Vân Sơ thở dài, quen với việc bụng đói meo nên bảo sao dạ dày khó chịu, nàng nhìn hắn chăm chú: "Đừng như vậy nữa, từ nay về sau mỗi ngày phải sống khác với trước kia."

Văn Triển lắc đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên với câu nói này của nàng.

—— Khác.

Lục Vân Sơ nghĩ một chút, đúng là khác, trước đây hắn cũng chìm trong bóng tối, không được no bụng, nhưng là bị treo trên xà nhà, chịu đủ tra tấn, suốt ngày không thấy ánh sáng, đến cả ngày đêm thay đổi cũng không thể nhận ra.

Trong lòng nàng khó chịu, lại thấy Văn Triển viết tiếp:

—— Hôm nay đợi nàng.

Bỗng nhiên, tim nàng run lên, như có một đóa hoa từ đó nhú ra, run rẩy lay động nụ hoa.

Khác biệt, hôm nay đợi nàng.

Lục Vân Sơ ngây người nhìn hắn, vẻ mặt Văn Triển vẫn như thường, hắn hoàn toàn không nhận ra mình đã viết gì, không e thẹn, không buồn bã, chỉ đang thuật lại một sự thật.

Đúng vậy, điều này khác với những ngày tháng trước kia, không phải vì ít khổ đau hơn mà khác, mà là vì có thêm hy vọng.

Lục Vân Sơ hít sâu một hơi, vội vàng cúi đầu, chuyển chủ đề: "Sau này mỗi lần ta ra ngoài, về sẽ mang đồ ăn ngon cho chàng."

Vậy thì hãy có thêm hy vọng, đừng chỉ tập trung vào khổ đau nữa.

Văn Triển mỉm cười dịu dàng.

Lục Vân Sơ lấy lại tinh thần: "Ta mang về gà luộc và há cảo tôm, không biết mùi vị thế nào, chàng nếm thử trước xem, kẻo nguội mất."

Nàng giơ đèn dầu quay trở về, một đường thắp sáng các giá nến, trong phòng dần dần ngập tràn ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Lục Vân Sơ nói: "Chàng đợi ta chút, sáng nay ta có nấu cháo, ta đi hâm nóng lại, sẽ xong ngay."

Văn Triển đưa tay muốn ngăn nàng lại, nhưng lại không thể lên tiếng, Lục Vân Sơ không chú ý đến động tác của hắn, vội vàng chạy đi mất.

Nàng làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã bưng cháo nóng đến.

"Dạ dày chàng không tốt, ta không dám cho chàng ăn quá nhiều đồ tanh, cứ uống cháo vậy nha." Nàng giải thích: "Ta không phải đại phu, cũng chẳng hiểu gì về dược thiện, chỉ có thể để chàng từ từ bồi bổ như thế này thôi."

Văn Triển lắc đầu, tỏ ý uống cháo là tốt rồi.

Lục Vân Sơ nở nụ cười, mở hộp thức ăn: "Nhưng mà, có thể ăn một chút xíu để đỡ thèm."

Nàng lấy gà quay và há cảo tôm ra khỏi hộp: "Ta dặn dò người trong bếp làm đó, hương vị cũng làm thanh đạm, ăn một chút chắc không sao đâu." Dù quản gia có đưa nguyên liệu tới, nhưng rốt cuộc không đầy đủ, còn tôm tươi sống thì càng không có.

Nàng sờ thử đĩa thức ăn, thấy vẫn còn nóng, bèn nói: "Ăn thử một cái há cảo xem sao."

Văn Triển gật đầu, gắp một miếng há cảo tôm. Vỏ bánh mỏng đến mức gần như trong suốt, lộ ra phần nhân màu hồng phấn bên trong, nhìn rất đẹp mắt.

Hắn nhanh chóng đưa vào miệng, cắn một miếng, nhân tôm giòn tan, dường như có thể nghe thấy tiếng "bụp" giòn tan khi răng cắn, rồi hơi nước nóng bên trong bất ngờ phả ra.

"Cẩn thận nóng!" Lục Vân Sơ không kịp nhắc nhở.

Văn Triển bị bỏng, hắn vốn dĩ có vẻ mặt u sầu, vừa nhíu mày, trông như thể gặp phải chuyện gì rất nghiêm trọng.

Lục Vân Sơ sốt ruột quá, bỏng thì cứ hà hơi là được rồi, thế mà Văn Triển lại cứ cứng đầu chịu đựng.

Nàng bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, nói khẽ: "Chỉ có một cái thôi đấy, không được ăn nhiều."

Văn Triển gật đầu, ngoan ngoãn đặt đũa xuống, múc cháo uống.

Lục Vân Sơ định trêu chọc hắn, thấy vẻ mặt thỏa mãn của hắn, bỗng nhiên hết hứng thú.

Nàng mở nắp gà quay ra, đây là một món mặn rất thanh đạm, nhưng cực kỳ công phu. Phải hầm với lửa nhỏ, để mỡ gà tiết ra hòa vào nước dùng, đến khi xương cũng thấm đẫm mùi thơm mới được.

Da gà vàng óng ánh, dưới ánh nến, ánh lên màu mật ong. Dùng đũa gạt lớp da gà dai dẻo ra, nước thịt liền trào ra, từng sợi từng sợi chảy xuống.

Lục Vân Sơ định dùng đũa gắp một miếng, nhưng thực sự bất tiện, nên nàng cứ thế xé một miếng.

Thịt gà rất nóng, còn bốc khói, thịt mềm mại đến mức có thể nói là trơn mượt, được nước sốt và mỡ gà thấm đẫm, trơn đến mức nuốt một miếng là trôi tuột.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 23



Nàng rất hài lòng, nói với Văn Triển: "Cái này cũng có thể ăn một ít."

Văn Triển ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thèm ăn của nàng, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Hắn cầm đũa lên, định gắp một miếng, thì Lục Vân Sơ đã xé một miếng đưa đến bên miệng hắn.

Mắt hắn mở to, cứng đờ người ra.

Ánh sáng không tốt lắm, Lục Vân Sơ không thấy rõ nét mặt hắn, bèn hỏi: "Chàng không thích ăn sao?"

Văn Triển mấp máy môi, có chút không biết phải làm sao, đang định lắc đầu thì nghe Lục Vân Sơ nói tiếp: "Ta rửa tay rồi mà, chàng đừng e ngại——"

Nghe hai chữ này, Văn Triển lập tức ngoạm miếng thịt gà, rồi nhanh như chớp lùi lại né tránh, tất cả chỉ trong nháy mắt, Lục Vân Sơ còn chưa kịp phản ứng.

Vị tươi ngon lan tỏa trong miệng, là vị tươi nguyên bản, vị mặn đậm đà, làm nổi bật vị ngọt tự nhiên của thịt, tươi ngọt mặn mà, khiến Văn Triển nhịn không được nếm thêm vài lần.

"Thế nào?" Lục Vân Sơ hỏi.

Văn Triển vội vàng gật đầu lia lịa.

Lục Vân Sơ vui vẻ mỉm cười, rụt tay về: "Vậy thì tốt."

Ánh mắt Văn Triển vô thức dõi theo ngón tay nàng động đậy, rồi bỗng nhiên bắt đầu ho khan.

Lục Vân Sơ giật mình, thấy hắn ho dữ dội, vội la lên: "Á, sao lại ho rồi, xem ra vẫn chưa ăn được mấy thứ này, lần sau đừng ăn nữa."

Văn Triển không giải thích, ho càng dữ dội hơn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lục Vân Sơ đã bị cốt truyện lôi dậy.

Nàng qua loa thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng, định bụng đi ra sân ngoài.

Cũng chẳng biết nữ phụ muốn làm gì, Lục Vân Sơ nén cơn tức giận vì bị dựng dậy sớm.

Vừa đến cổng viện, liền thấy có một người đứng sau gốc đại thụ ở cổng.

Sương sớm chưa tan, người nọ cúi đầu, cả người tỏa ra vẻ buồn bực, u uất.

"A Giác?" Lục Vân Sơ thử gọi.

Văn Trác ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhận ra là hắn ta, Lục Vân Sơ thật sự muốn cho hắn ta một đấm, ngươi buồn cái gì, ta mới là người nên buồn, sáng sớm bị cốt truyện lôi dậy chỉ để gặp ngươi.

Nàng tỏ vẻ mừng rỡ nói: "Huynh đến đây làm gì, là đến tìm ta sao?"

Văn Giác ghét bỏ lùi lại nửa bước: "Nói bậy bạ gì đó."

Lục Vân Sơ cũng không bực mình, cười cười đáp: "Vậy huynh đến làm gì?"

Văn Giác do dự một hồi, nói: "Văn... Văn Triển hắn..."

Lục Vân Sơ cảm thấy mình có chút bối rối, nhưng Văn Giác đang chất chứa tâm sự, không hề phát hiện. Đến đoạn này của cốt truyện, Văn Triển chắc hẳn đã bị nữ phụ ác độc hành hạ đến mức nào đó, nàng mới bối rối như vậy.

"Bệnh của chàng ngày càng nặng, cả ngày không xuống giường được, đang tĩnh dưỡng, nếu huynh không có việc gì gấp, thì nói với ta, ta chuyển lời cho chàng được không?"

Vẻ buồn bực trên mặt Văn Giác càng đậm hơn: "Không việc gì, ta..."

Cả người hắn ta trông không ổn chút nào, Lục Vân Sơ chăm chú quan sát hắn ta. Phong trần mệt mỏi, chắc là suốt đêm cưỡi ngựa quay về, giày dính đầy bùn đất, xem ra đã đứng đây rất lâu, gió nhẹ thoảng qua, Lục Vân Sơ ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu.

Nàng đã có dự đoán trong lòng, hôm qua Văn Giác lén ra khỏi thành mời người, bây giờ dáng vẻ này, e là thất bại trở về.

"Huynh làm sao vậy?" Lục Vân Sơ lơ đãng đọc lời thoại.

"Ta muốn gặp hắn." Văn Giác xoa xoa thái dương, ra vẻ say mèm: "Ta sẽ đợi ở đây, đợi hắn tỉnh, ngươi gọi ta một tiếng."

Nữ phụ độc ác dĩ nhiên sẽ không để hắn gặp Văn Triển: "Đã nói rồi, ta sẽ chuyển lời cho huynh mà—"

Văn Giác đột nhiên cao giọng, gần như là gằn lên: "Ta có việc cầu xin hắn."

Lục Vân Sơ ngẩn ra: "Huynh... cầu xin chàng chuyện gì?"

Văn Giác uống rượu, cả người đều u uất, dường như đang tự nói với chính mình: "Một câu nói, một bức thư, dù chỉ là một món đồ tùy thân cũng được, cha ta vì bảo vệ hắn mà bỏ mình nơi biển tên... Ta chỉ cầu xin hắn lần này thôi, không quá đáng chứ."

Quá kỳ lạ, hôm đó Lục Vân Sơ đã cảm thấy không đúng. Họ không phải là huynh đệ hòa thuận, thậm chí có thể nói, họ trông chẳng giống huynh đệ chút nào. Chưa nói đến chuyện khác, nếu Văn Giác thật sự thương yêu đệ đệ này, tại sao lại để mặc nữ phụ ác độc và đệ đệ bệnh tật ở chung một phòng.

Lời thoại từ miệng nàng thốt ra: "Dĩ nhiên không quá đáng, Văn Triển rất thiện lương, chắc chắn sẽ đồng ý."

Văn Giác nghe vậy ngẩn ra, cười khổ: "Phải, tính hắn vốn thiện lương, nhưng... nhưng ta..."

Nữ phụ thở phào nhẹ nhõm, buông một câu: "Huynh ở đây đợi ta." Rồi quay người chạy về.

Lục Vân Sơ xông vào phòng, lật tung mọi thứ.

Nàng không khống chế được tay chân, nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. Đồ đạc của Văn Triển rất ít, ngay cả y phục cũng chẳng có mấy bộ, tay Lục Vân Sơ rơi vào túi thơm, xem ra thứ Văn Giác muốn là túi thơm này.

Nàng cầm túi thơm đi ra ngoài, cố gắng sờ tay vào eo mình, đến khi sắp đến cửa viện, rốt cuộc cũng sờ thấy, lập tức đổi túi thơm.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 24



Nàng có chút kinh hỉ, không ngờ lại thành công!

Phải biết kiếp trước khi đi theo cốt truyện, trước mặt phụ thân nguyên thân, nàng đừng nói là cử động, ngay cả biểu cảm cũng không khống chế được.

Văn Giác đứng ngoài sân, dựa vào thân cây, say khướt, trông như sắp ngủ gục.

Trong lòng Lục Vân Sơ cảm thấy - cốt truyện muốn đánh thức hắn ta, nhưng không nói phải đánh thức như thế nào.

Nàng bước tới, dẫm lên chân Văn Giác.

Văn Giác hít một hơi lạnh, đầu ngón út truyền đến cơn đau nhói, hắn ta tức giận mở mắt, đối diện với đôi mắt e lệ của Lục Vân Sơ.

Hắn ta hoang mang.

"A Giác, huynh tỉnh lại đi, ta lấy được đồ rồi." Nàng đưa túi thơm cho Văn Giác: "Đây là Văn Triển bảo ta đưa cho huynh."

Văn Giác nhìn túi thơm trong tay, ngơ ngác: "Hắn đưa cho ta?"

Lục Vân Sơ đọc lời thoại đầy áy náy của nữ phụ: "Ừm, sau khi ta nói với chàng, chàng gật đầu, bây giờ lại ngủ mê man rồi."

Đầu óc Văn Giác rối bời, chỉ nghe được hai chữ "gật đầu", hắn ta ấp úng, nhìn túi thơm ngẩn người, lại hỏi một câu: "Hắn cứ thế dễ dàng đưa cho ta?"

"Ừm."

Trên trời chợt lóe lên một tia sét, gió lạnh nổi lên, cuốn theo vạt áo của Văn Giác.

Men say trong mắt hắn ta tan biến, nhìn túi thơm trong lòng bàn tay, ánh mắt d.a.o động.

Lục Vân Sơ phát hiện tay hắn ta đang run rẩy, hàm răng nghiến chặt.

Văn Giác dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng im bặt, khép các ngón tay lại, nắm chặt túi thơm.

Thì ra cốt truyện là như vậy, nhìn ngũ quan tà mị cuồng quyến của Văn Giác hiện lên đủ loại biểu cảm giằng xé, Lục Vân Sơ cảm thấy hơi khoa trương.

Vấn đề là rõ ràng vừa rồi trời vẫn bình thường, chớp mắt đã sấm chớp, chỉ để tô vẽ sự giằng xé và đau khổ trong lòng nam chính.

Tạt nước mưa vào hắn ta không sao, nhưng nhân vật phụ công cụ thật vô tội mà!

Mưa thu đến nhanh, những hạt mưa tí tách bỗng nhiên rơi xuống, rơi trên người Văn Giác.

Hắn ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, sự giằng xé trong mắt đã biến mất.

Lần đầu tiên Lục Vân Sơ có nhận thức chân thực và xác thực về nam chính được miêu tả trong sách.

Lúc mới gặp Văn Triển, thấy hắn thảm thương, nàng cứu hắn, không hề có bất kỳ mưu đồ gì, chỉ là xuất phát từ thiện ý thuần túy. Nhưng sau đó nàng nghĩ, nếu vết thương của Văn Triển khỏi, nam chính không phát hiện nữ phụ từng ngược đãi hắn, vậy chẳng phải nàng sẽ không bị nam chính truy sát sao.

Thế nhưng, tình tiết hôm nay xảy ra, đã hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của nàng.

Nam chính chưa bao giờ là người thiện lương, tình thâm nghĩa trọng.

Hắn ta truy sát nữ phụ, có lẽ là vì cảm thấy mất mặt, có lẽ là vì tức giận, cũng có lẽ là vì nàng biết được điều gì đó nên phải bị diệt khẩu, cũng có lẽ chỉ là một màn kịch diễn cho người khác xem.

Văn Giác cúi đầu nhìn xuống đất, bỗng nhiên nói: "Ngươi là thê tử của hắn, hãy đối xử tốt với hắn."

"Đương nhiên rồi!" Lục Vân Sơ đáp: "Chàng là đệ đệ của huynh, ta yêu ai yêu cả đường đi, nhất định sẽ đối xử tốt với chàng."

Cơn mưa càng lúc càng lớn, Văn Giác ngẩng đầu nhìn vào sân, ánh mắt xa xăm: "Hắn là kẻ đáng thương, nay đã có gia thất, xem như ta đã làm tròn…" Giọng hắn ta nhỏ dần, bị tiếng mưa át đi.

Ác độc nữ phụ đã lâu không thấy hắn ta nói chuyện với mình bình tĩnh như vậy, trên mặt nở nụ cười, ngóng trông nhìn chàng: "Ừm, Giác ca ca, ta là người nhà của chàng, giờ cũng là người nhà của huynh rồi."

Văn Giác vẻ mặt nghiêm lại, cúi đầu nhìn nàng với vẻ chán ghét: "Đừng gọi ta như vậy."

"Vì sao? Thuở nhỏ chẳng phải ta vẫn gọi huynh như vậy sao, lúc đó huynh…" Lục Vân Sơ nắm lấy tay áo hắn ta, uất ức nói.

"Câm miệng!" Văn Giác đột nhiên quát lên: "Thuở nhỏ? Thuở nhỏ tiền triều vẫn còn đó, ngươi hãy nhìn lại hiện tại xem. Cả vương triều đều có thể sụp đổ trong chớp mắt, tình nghĩa thuở nhỏ thì đáng là gì chứ."

Hắn ta hất mạnh Lục Vân Sơ ra: "Lục Vân Sơ, đừng có ngốc nữa, ngươi biết ta chưa từng có ý với ngươi, ta cũng không thể nào ở bên ngươi, sự mè nheo của ngươi chỉ khiến ta vô cùng chán ghét ngươi. Người, là do ngươi muốn gả, gả rồi thì an phận thủ thường, sống cho tốt, nếu không thì…"

Lục Vân Sơ ngã phịch xuống đất, đau đến ch** n**c mắt: "Muội lặn lội đường xa đuổi theo huynh đến đây, trái ý phụ thân, cố chấp ở lại xuất giá, chỉ vì muốn ở bên cạnh huynh, vì sao huynh lại đối xử với muội như vậy?"

Văn Giác cười khẩy một tiếng, xoay người muốn đi, Lục Vân Sơ bật dậy, ôm lấy eo hắn ta.

Tốc độ lao tới này của nàng mang theo oán khí hai kiếp, đ.â.m sầm vào eo Văn Giác, như con bê con, Văn Giác cảm thấy eo mình như muốn gãy.

"Giác ca ca! Hu hu hu!"

Văn Giác đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Cút!"

Nói xong hắn ta bước vào màn mưa, để lại một bóng lưng cô độc mà bá khí, chỉ tiếc là bước chân hơi khập khiễng, eo cũng hơi lệch.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 25



Lục Vân Sơ toàn thân thả lỏng, cuối cùng cũng diễn xong phân cảnh.

Nàng chống tay định bò dậy, bàn tay vô tình chạm vào một v*t c*ng, là ngọc bội của Văn Giác rơi xuống.

Nàng bất đắc dĩ nhét vào lòng, xem ra lại là một phần của cốt truyện. Không thì nữ phụ b**n th**, thích sưu tầm đồ vật của nam chính, không thì sẽ dùng nó để bày trò sau này.

Cơn mưa tầm tã khiến nàng bình tĩnh hơn một chút, đầu óc vừa mới sắp xếp lại được tí, thì cái lạnh do mưa lớn mang tới bỗng dưng dừng lại.

Nàng chần chừ ngẩng lên, trước mắt mưa rơi tí tách trên cành cây, ào ào vang lên, mưa vẫn chưa tạnh.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu lên, một chiếc ô giấy dầu che cho nàng một khoảng trời riêng.

Nàng sững người, quay đầu lại, quả nhiên thấy vạt áo màu sẫm của Văn Triển.

"Sao chàng lại tới đây?" Nàng có chút lo lắng, Văn Triển sẽ không hiểu lầm chứ? Không đúng, cái này hẳn là nằm ngoài cốt truyện, Văn Triển hẳn là không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đang lúc nàng bối rối, Văn Triển bỗng nhiên khụy gối xuống, ngồi xổm bên cạnh nàng.

Lục Vân Sơ nhìn rõ vẻ mặt hắn, ôn hòa bình tĩnh, như ngày nào.

"Văn Triển…" Nàng muốn giải thích.

Văn Triển cong cong khóe mắt, ngay sau đó lại cau mày, chỉ ra phía ngoài ô, nơi cơn mưa đang xối xả.

Lục Vân Sơ nào quản được mình có bị ướt mưa hay không, nàng vội vàng hỏi: "Ta và hắn không có quan hệ gì hết——" Bất kể Văn Triển có hiểu hay không, nàng đều phải giải thích.

Một trận cuồng phong thổi qua, thổi những hạt mưa vào trong ô, Văn Triển vội vàng nghiêng ô, che cho Lục Vân Sơ, phần lớn nước mưa đều rơi xuống người hắn.

Lục Vân Sơ lập tức phản ứng lại: "Về trước đã, về rồi nói."

Nàng cố gắng đứng dậy, vừa mới đứng lên được một nửa, bỗng nhiên hết sức, lại ngã xuống.

Lục Vân Sơ khẽ "hít" một tiếng, đang định thử lại thì bỗng trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn như ngọc.

Ngón tay hắn thon dài, đẹp vô cùng, khiến tim nàng bỗng chốc lỡ mất một nhịp.

Nàng hoàn hồn, vừa đưa tay lên thì Văn Triển lại đột ngột rụt tay về.

Bàn tay trước mặt được thay bằng một cán ô.

Lục Vân Sơ ngước mắt lên, dưới tán ô giấy dầu, đường quai hàm hắn gầy guộc rõ nét, sắc mặt vẫn tái nhợt, chỉ có chút ửng hồng nơi d** tai là có phần rõ ràng.

Nàng nắm lấy cán ô, Văn Triển vững vàng kéo nàng đứng dậy.

Nàng ngây người ra, thật không đúng lúc, chiếc ô này cũng xuất hiện không đúng lúc.

Có hai cái ô, thì bọn họ chỉ có thể mỗi người một cái.

Lục Vân Sơ và Văn Triển về đến phòng, việc đầu tiên khi vừa bước vào cửa chính là giải thích: "Lúc nãy ở ngoài sân ta với Văn Giác không có gì đâu, ta không thích hắn, rất ghét hắn."

Văn Triển gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai hay không, có hiểu hay không.

Lục Vân Sơ sốt ruột, dậm chân một cái, mắt cá chân bỗng truyền đến cơn đau nhói.

Khỉ thật, Văn Giác tên chó c.h.ế.t đó, sức đẩy của hắn ta quá lớn, làm nàng trẹo chân rồi.

Vừa rồi nàng nóng lòng, không cảm thấy gì, còn đi một đoạn đường, bây giờ thương thế nặng thêm, đau đến mức nàng phải nghiến răng.

Nàng nhấc chân trái lên, nhảy lò cò đến bên ghế, cẩn thận ngồi xuống, ngẩng đầu tiếp tục nói: "Túi thơm——"

Vừa nói ra hai chữ, giọng nàng đột nhiên im bặt.

Văn Triển giận rồi.

Tuy hắn vẫn luôn là dáng vẻ không biểu cảm, nhưng Lục Vân Sơ lại có thể nhạy bén cảm giác được hắn giận rồi.

Là vì túi thơm sao? Tuy nàng không đưa cho Văn Giác, nhưng đúng là đã lén lấy túi thơm.

Chuyện này phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói với hắn tất cả những chuyện này đều là bất đắc dĩ mới làm, chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết, không thể không đi theo cốt truyện sao?

Văn Triển đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Tóc hắn mềm mại, đỉnh đầu đen nhánh trông như lông xù.

Trong lòng Lục Vân Sơ chỉ có ba chữ to đùng "hỏng bét rồi".

Tại sao ngay cả những sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu hắn cũng có thể toát ra vẻ bực bội như vậy chứ?

"Xin lỗi, ta…" Nàng ấp úng xin lỗi.

Văn Triển nhìn chằm chằm vào mắt cá chân nàng, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Lục Vân Sơ vội vàng lấy túi thơm ra, nghĩ không ra lý do giải thích, vậy thì cứ khai báo trước đã: "Ta không đưa cho hắn ta, ta đã đổi một cái khác."

Văn Triển ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên túi thơm.

Hắn đưa tay nhận lấy, Lục Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ ngay sau đó, hắn liền ném túi thơm xuống đất.

Lục Vân Sơ giật mình, đó hẳn là vật quan trọng, sao lại ném xuống đất.

Hỏng rồi, hắn giận dữ đến vậy sao?

Nàng nhìn chằm chằm túi thơm, bỗng nhiên cảm thấy chân trái lạnh toát.

Cúi đầu nhìn xuống, Văn Triển đang nghiến răng nghiến lợi… cởi giày thêu của nàng.

Ờ, nghiến răng nghiến lợi không đúng lắm, phải là nghiến răng.

Tay hắn cầm giày thêu của nàng, ánh mắt rơi sang một bên, vội vàng lướt qua mắt cá chân nàng, lại rơi sang một bên.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 26



Qua lớp vớ trắng có thể thấy, mắt cá chân nàng đã sưng lên rất nhiều.

Lục Vân Sơ chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang nói chuyện túi thơm: "Ta sai rồi, ta không có ý định lấy trộm đồ của chàng, thật sự là…"

Chưa nói hết câu, Văn Triển đứng dậy bỏ đi.

Trong lòng nàng "thịch" một tiếng, xem ra lời giải thích này quá ba láp rồi.

Nàng xoa xoa thái dương, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Văn Triển ôm y phục sạch sẽ, khăn tay, cầm theo hòm thuốc đi tới.

Hắn đưa những thứ này cho Lục Vân Sơ, lòng Lục Vân Sơ nhất thời mềm nhũn, thừa thắng xông lên giải thích: "Ta có nỗi khổ tâm, không thể không làm theo hắn, nhưng mà không phải xuất phát từ bản ý của ta, ta sẽ cố gắng——"

Lời chưa dứt, Văn Triển lại bỏ đi.

Dáng vẻ này, không giống người câm, ngược lại giống người điếc.

Xem ra là rất giận rất giận rồi.

Lục Vân Sơ khổ não, bỗng nhiên hắt hơi một cái, đành phải lau khô người, thay y phục trước đã.

Nàng ôm đống đồ này nhảy chân sáo vào phòng trong, mọi thứ xong xuôi hết rồi Văn Triển vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ là trốn trong góc nào đó giận dỗi?

Lục Vân Sơ sờ không ra tính tình của Văn Triển, nếu là giận thì còn đỡ, cùng lắm là không để ý đến nàng, chỉ sợ hắn cảm thấy mình bị phản bội, bóng ma tâm lý càng thêm nặng nề thì phải làm sao?

Không được, phải đi tìm hắn.

Lục Vân Sơ cầm rượu thuốc, đổ lên mắt cá chân, nhăn nhó xoa một hồi, cảm thấy không còn đau lắm, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Văn Triển.

Vừa động, Văn Triển đã bước vào phòng trong.

Tay hắn xách theo lồng ấp không biết lấy từ đâu ra, bước nhanh đến bên cạnh Lục Vân Sơ, đặt lồng ấp trước giường.

Lục Vân Sơ ngây ngốc nhìn lồng ấp: "Vừa rồi chàng đi làm cái này à?"

Văn Triển gật đầu, chỉ chỉ tóc nàng.

Tóc Lục Vân Sơ vừa dài vừa dày, dù cho đã dùng khăn lau qua, vẫn ẩm ướt, vào lúc trời thu mưa này, cứ để như vậy rất có thể sẽ bị đau đầu.

Văn Triển ra hiệu cho nàng buông tóc xuống, dùng lồng ấp hong tóc.

Lục Vân Sơ vẫn còn lo lắng chuyện Văn Triển giận, đầu óc chưa kịp xoay chuyển, ngoan ngoãn cúi người xuống.

Văn Triển cong cong khóe mắt, vỗ vỗ mép giường, bảo nàng nằm lên đó.

Lục Vân Sơ hoàn hồn, "Ờ ờ" hai tiếng, lăn qua, nằm trên giường, đầu hướng ra mép giường, buông tóc xuống theo mép giường.

Văn Triển nâng lồng ấp đến gần, vén tóc nàng lên, từng chút từng chút giúp nàng hong khô.

Lục Vân Sơ không nhìn thấy nét mặt và động tác của hắn, chỉ có thể cảm nhận hắn đang dịu dàng v**t v* tóc mình.

Nàng nhìn chằm chằm trần nhà, cẩn thận dè dặt lần nữa nhắc đến chuyện đó: "Văn Triển, ta có thể giải thích."

Giọng nói vừa dứt, tay Văn Triển ngừng động tác v**t v*.

A, không nên nhắc đến, lại chọc hắn giận rồi sao?

Lục Vân Sơ đang định lật người bò dậy, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có xúc cảm mềm mại.

Là Văn Triển nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.

Trái tim đang bồn chồn lo lắng của Lục Vân Sơ kỳ diệu thay chỉ trong nháy mắt được an ủi.

Nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, định bò dậy xem thần sắc của hắn, Văn Triển lại đưa quyển sổ đến trước mặt nàng, cắt ngang động tác của nàng.

—— Ta không giận.

Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm vào chữ, không dám tin.

Văn Triển thu hồi quyển sổ, nàng nghe được tiếng bút chạm vào giấy sột soạt.

Quyển sổ lại được đưa đến trước mặt nàng.

Hắn không hề tỏ vẻ chán ghét lại viết một lần nữa: Ta không giận.

Tâm tình Lục Vân Sơ bị sáu chữ này khuấy đảo long trời lở đất.

Nàng nghĩ đến lúc Văn Triển được cứu, nàng vẫn còn đề phòng, Văn Triển lại phản ứng bình thản, giống như con rối không có cảm xúc. Sau đó nàng mang theo thiện ý tiếp cận hắn, hắn cũng không có ý bài xích, hắn vẫn luôn ôn hòa đối đãi với nàng như vậy, chưa từng thay đổi.

Nghĩ đến sự sắp đặt của cốt truyện, trong lòng Lục Vân Sơ chua xót, hắn luôn bị bạc đãi, nhưng hắn chưa từng oán hận, bất bình, ngay cả khi Văn Giác rõ ràng có cầu cạnh hắn, thái độ cũng không biểu hiện ra chút cầu cạnh nào, hắn vẫn điềm tĩnh, dường như tất cả đều chẳng liên quan đến mình.

Vậy còn hai kiếp trước thì sao? Nếu Văn Giác chịu ra tay cứu hắn một phen, nữ phụ còn chút lương tri, không để bệnh tình của hắn thêm trầm trọng, thì hắn đã chẳng rơi vào kết cục bi thảm như thế.

Rõ ràng biết tất cả đều là cốt truyện, nhưng Lục Vân Sơ vẫn phẫn uất không thôi, nàng tức đến suýt khóc, vùng dậy khỏi giường: "Sao chàng có thể không tức giận chứ!"

Văn Triển không ngờ nàng lại phản ứng dữ dội như vậy, tay còn đang giơ giữa không trung chưa kịp rụt về.

Lục Vân Sơ thuận tay túm lấy tay áo hắn: "Chàng phải tức giận mới đúng, tại sao chàng lại không tức giận?"

Nàng vừa áy náy vừa phẫn nộ, giọng nghẹn ngào, dọa cho Văn Triển không dám nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 27



"Sao bọn họ có thể đối xử với chàng như vậy." Lục Vân Sơ cúi đầu: "Sao ta có thể…" Hai kiếp trước đều không đến cứu chàng.

Tay áo bên trái của Văn Triển bị nàng túm lấy, hắn chỉ đành dùng tay phải cầm lấy quyển vở, đặt lên đùi, viết có chút bất tiện:

—— Nhưng ta thật sự không tức giận.

Lục Vân Sơ càng thêm đau lòng, chỉ hận không thể khóc òa lên mới tốt.

Ánh mắt hắn thật dịu dàng, tựa như non nước hữu tình, tựa như trăng sáng gió mát, có thể bao dung vạn vật. Cũng giống như một cái ôm, có thể xua tan hết thảy âu lo, bất an trong nàng.

Không biết vì sao, Lục Vân Sơ bỗng nhớ tới con ch.ó giữ nhà mà viện trưởng nuôi hồi còn ở cô nhi viện, vì chống cự đứa trẻ nhà giàu ức h.i.ế.p nó, bị phụ huynh kiện cáo, viện trưởng chọn cách đánh c.h.ế.t nó, mà cho đến giây phút cuối cùng, nó vẫn hướng về phía viện trưởng.

Nàng không thể quên được lúc nó tắt thở, r.ên r.ỉ, khắp người đầy máu, ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, đuôi vẫn vẫy vẫy lấy lòng.

Nhưng nàng không nên nhớ tới con ch.ó nhỏ đó, hắn là người, là một con người bằng xương bằng thịt, không phải động vật. Hắn nên có tính khí của mình.

Vậy nên thiết lập của hắn là "mãi mãi đối đãi với người khác bằng tấm lòng chân thành, bằng thiện ý ôn hòa" sao?

Lục Vân Sơ nuốt nước mắt vào trong, ép bản thân đối diện với đôi mắt hiền hòa của hắn: "Được, chàng không tức giận, vậy sau này ta sẽ thay chàng tức giận."

"Những gì chàng không muốn tranh giành, ta sẽ thay chàng tranh giành; những nơi chàng không muốn trốn chạy, ta sẽ đưa chàng trốn chạy." Ban đầu nàng chỉ muốn sống qua ngày chờ đến kết cục, rồi lại lặp lại câu chuyện của mình một lần nữa, từ bỏ chống cự, nhưng bây giờ nàng đã đổi ý, nàng muốn sống thật tốt, cùng Văn Triển sống thật tốt, bất kể hắn có suy nghĩ hay không, có bằng lòng hay không.

Văn Triển không giống như trước đây, nàng nói gì hắn cũng gật đầu ngay.

Hắn lặng lẽ nhìn Lục Vân Sơ, đáy mắt vẫn trong veo, nhưng cái cảm giác trải qua hết thảy bể dâu, tách rời khỏi trần tục như bị làn gió nhẹ thổi qua, lặng lẽ tan biến.

Hắn chớp mắt, bỗng nhiên mỉm cười, chỉ chỉ tóc nàng, vỗ vỗ mép giường.

—— Sấy tóc thôi.

Tóc Lục Vân Sơ vừa dày vừa dài, sấy rất mất công. Nàng cảm thấy tóc đã khô được sáu phần thì nói với Văn Triển: "Gần khô rồi, được rồi."

Tay Văn Triển không dừng lại, vén một lọn tóc của nàng lên, đưa đến trước mặt nàng, chứng minh tóc vẫn chưa khô.

Lục Vân Sơ nắm lấy lọn tóc đó: "Gần được rồi, tay chàng sẽ mỏi đấy."

Nàng hành động quá nhanh, chạm vào đầu ngón tay Văn Triển, dọa cho hắn vội vàng rụt tay lại.

Lục Vân Sơ thừa cơ đứng dậy, vừa mới đứng lên thì thấy Văn Triển nhíu mày, rất nghiêm túc vỗ vỗ mép giường.

Lục Vân Sơ:… Cái dáng vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con hiếu động này là sao chứ?

Nàng thế mà lại bị hắn làm cho hơi ngại ngùng: "Thật sự sắp xong rồi, chàng còn đang bị thương mà."

Văn Triển viết lên giấy: Sẽ đau đầu đấy.

"Không đến mức đó đâu." Lục Vân Sơ vén tay áo hắn lên, chỉ vào vết thương: "Chàng thì sao, biết đau đầu sẽ khó chịu, vậy mà không biết đau trên người cũng sẽ khó chịu ư?"

Văn Triển sững người, nhất thời không biết làm sao để phản bác.

"Vết thương còn đau lắm không?" Lục Vân Sơ nhìn vết thương của hắn, vô thức hạ thấp giọng.

Văn Triển lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

"Đồ nói dối." Lục Vân Sơ lẩm bẩm, không nhịn được dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ hơi đỏ bên cạnh vết thương của hắn.

Văn Triển rùng mình, siết chặt nắm đấm.

"Xin lỗi, ta làm chàng đau à?" Lục Vân Sơ vội vàng xin lỗi.

Ánh mắt Văn Triển rõ ràng lảng tránh, nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Văn Triển?" Lục Vân Sơ không hiểu phản ứng của hắn.

Văn Triển lặng lẽ rụt nắm đ.ấ.m vào trong tay áo, không thèm để ý, vẻ mặt nghiêm túc dùng tay kia vỗ vỗ mép giường.

Lục Vân Sơ thấy là lạ, sao cứ như nàng đang làm nũng vậy, còn phụ huynh đang kèm con làm bài tập thì ra vẻ: Ta không ăn vạ đâu nha, mau lên.

Nàng buông tay, chuẩn bị xuống giường: "A, trời mưa, ăn đồ nóng! Ăn đồ nóng!"

Nàng hăm hở tìm giày, kết quả liếc mắt một cái chỉ thấy một chiếc.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, tìm chiếc còn lại.

Văn Triển đứng dậy, thở dài, viết chữ.

—— Chân nàng bị trật rồi, sao có thể xuống đất được?

Lục Vân Sơ lúc này mới nhớ ra, lúc nãy về phòng Văn Triển kiểm tra vết thương ở mắt cá chân cho nàng, cởi giày của nàng ra, tiện tay để ở đó, nàng nhảy lò cò về phòng trong, không mang theo.

"Không sao đâu, đã xoa rượu thuốc rồi." Nàng xua tay, chẳng hề bận tâm: "Chàng lấy giúp ta chiếc giày kia đi."

Văn Triển mím môi, lắc đầu.

Lục Vân Sơ vỗ trán, tán thành: "Đúng đúng đúng, ướt rồi, phiền chàng lấy cho ta một đôi giày sạch."

Văn Triển vẫn không nhúc nhích.

"Văn Triển?" Lần này nàng không hiểu ra làm sao: "Nhanh lên, nhanh lên, đói lắm rồi."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 28



Văn Triển nhìn nàng, có chút bất lực chỉ vào mắt cá chân của nàng.

Lục Vân Sơ sốt ruột: "Thật sự không sao mà! Ta trước đây hay bị trật lắm, lát nữa là khỏi thôi."

Văn Triển làm như không nghe thấy, xách lồng than dịch lại gần nàng một chút.

Lục Vân Sơ cảm giác mình đã phát hiện ra một mặt mới của Văn Triển, có chút mới lạ, nảy ra ý muốn trêu chọc hắn: "Văn Triển Văn Triển Văn Triển, giày giày giày."

Nàng cứ như một chú ong nhỏ, gọi đến nỗi Văn Triển cũng không giữ được vẻ mặt vô cảm nữa.

Hắn chau mày, định nói lại thôi nhìn nàng, như thể giây tiếp theo sẽ thở dài.

"Văn Triển——" Nàng đổi giọng gọi tên hắn.

Văn Triển buông thõng vai, lấy quyển sổ nhỏ ra:

—— Không được.

Hai chữ mà cũng viết ra được cái vẻ ỉu xìu chán nản.

Lục Vân Sơ cố nén cười, lại lần nữa mở miệng: "Văn…"

Chữ đầu tiên vừa kéo dài ra, Văn Triển liền giơ cờ trắng đầu hàng, nhanh chóng xoay người đi về phía để giày thêu sạch.

Quả nhiên.

Lục Vân Sơ cười ngã ra giường, nhìn dáng vẻ cả người tỏa ra khí lạnh xa cách của hắn, người không biết chắc sẽ nghĩ hắn khó nói chuyện lắm.

Văn Triển lấy giày thêu cho nàng, Lục Vân Sơ lập tức ngừng cười, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường: "Đa tạ."

Văn Triển ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt vốn chứa đựng trăng sáng suối trong kia lần đầu tiên xuất hiện thứ gọi là oán niệm.

Hắn lấy đôi giày lớn nhất trong dãy, ấn gót giày xuống để nàng dễ xỏ chân vào.

Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Vân Sơ, đặt đôi giày ngay ngắn.

Lục Vân Sơ được hầu hạ như vậy, có chút ngượng ngùng, hai chân vô thức chà xát vào nhau.

Nàng cứ luôn cử động, mắt thấy sắp trẹo chân mà còn dám chà qua chà lại, lắc qua lắc lại.

Hắn theo bản năng nắm lấy cổ chân nàng.

Lục Vân Sơ ngây người.

Văn Triển càng ngây người hơn.

Lục Vân Sơ cúi đầu, nhìn thấy đỉnh đầu xù xù của Văn Triển, ánh mắt trượt xuống, lại xuất hiện, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi ấy.

Ánh mắt nàng rơi trên tay chàng, tay hắn thật đẹp, nắm lấy mắt cá chân mình làm cho chân mình cũng trở nên đẹp hơn không ít.

Suy nghĩ kì lạ của nàng Văn Triển tự nhiên sẽ không biết, vội vàng cầm lấy giày thêu, muốn mượn động tác xỏ giày cho nàng để che giấu sự bối rối.

Giày đưa đến trước mặt, lại lập tức dừng lại, chậm rãi, cực nhẹ nhàng xỏ vào cho nàng.

Động tác của hắn rất nhẹ, vô cùng cẩn thận, như gắp đậu hũ bằng đũa.

Lục Vân Sơ bị hành động này của hắn làm xúc động, cảm thấy rất kì diệu, sắc đỏ run rẩy bò lên vành tai.

Xỏ giày xong, Văn Triển đứng dậy, nàng lập tức trở lại bình thường, đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp.

Mắt cá chân sau khi xoa rượu thuốc đã đỡ hơn nhiều, nếu không dùng sức sẽ không đau, đi vào bếp không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng Văn Triển không nghĩ vậy, hắn lo lắng đi theo sau Lục Vân Sơ, muốn ngăn cản nàng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ có thể đưa tay cho nàng.

Lục Vân Sơ thấy hắn như vậy, biết mình không đỡ lấy hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

"Sẽ không chạm vào vết thương của chàng chứ?"

Văn Triển lắc đầu.

Lục Vân Sơ đành phải đỡ lấy hắn.

Hắn nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng lại rất khỏe, vững vàng đỡ lấy tay nàng, hoàn toàn không hề lắc lư.

Nhưng hắn thật sự rất cao, Lục Vân Sơ cảm thấy mình còn không bằng không đỡ, như vậy giơ tay cũng rất mỏi.

Nàng nghiêng người, cảm thấy Văn Triển cao thêm chút nữa, mình sẽ giống như món đồ treo lủng lẳng trên người hắn.

Bên ngoài gió mưa cuồng nộ, nước mưa quất vào mái hiên phát ra tiếng tí tách, những hạt mưa kết thành chuỗi, một tầng màng mưa trong suốt ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.

Lục Vân Sơ rất hào hứng: "Trời mưa bão trốn trong nhà là thoải mái nhất."

Văn Triển không đáp lại, vì hắn không biết như thế nào mới được gọi là "thoải mái".

Lục Vân Sơ cũng không đợi hắn gật đầu, tự mình lảm nhảm: "Lại gió lại mưa, ẩm ướt lạnh lẽo, nhất định phải ăn món gì có nước dùng!"

Nếu như ngày thường ăn cơm, thức ăn năng lượng dễ dàng mang lại cảm giác hạnh phúc nhất, cơm chan nước sốt thịt, chân giò ngập mặt, hoặc gà rán với rượu thanh... Nhưng trời mưa nhất định phải ăn thứ gì có nước dùng nóng, để nguyên liệu kèm theo nước dùng nóng hổi trôi vào bụng, toàn thân lập tức ấm lên, ăn đến toát mồ hôi mỏng, nghe tiếng gió bão gào thét bên ngoài, quả thực là hạnh phúc vô cùng.

Đến nhà bếp, Văn Triển bê ghế nhỏ cho Lục Vân Sơ ngồi.

Lục Vân Sơ rất bất đắc dĩ, chỉ đành để hắn làm vậy, may là hôm nay chuẩn bị nấu một nồi thập cẩm, không mất công sức, ngồi đây cũng có thể làm được.

Văn Triển dùng bồ kết rửa tay sạch sẽ, sau đó xắn tay áo lên, ra vẻ chuẩn bị phụ giúp.

Lục Vân Sơ xoa trán: "Thật không đến mức ấy."

Văn Triển từ chối giao tiếp — biểu hiện là không lấy sổ nhỏ ra.

Lục Vân Sơ đành phải chỉ huy hắn rửa rau.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 29



Bởi vì muốn bồi bổ cho Văn Triển, trong bếp luôn có sẵn canh xương heo, ninh trắng tinh, trên mặt nổi một lớp mỡ màng nhạt màu, dường như muốn ép hết tinh túy của xương heo, hòa vào canh.

Múc mấy muỗng vào nồi đất, đợi đến khi sôi sùng sục, thả thịt viên chiên giòn, thịt lát vào, để thịt chín đều, sau đó cho bún sợi vào, cuối cùng cho hết rau trong bếp vào, thành một nồi thập cẩm to.

Lục Vân Sơ thấy nấu cũng vừa rồi, bưng nồi đất ra, lót vải để lên mâm gỗ dày, nuốt nước miếng: "Được rồi! Mau về thôi, có thể ăn được rồi!"

Nàng hận không thể bưng nồi đất chạy ngay vào phòng, bị Văn Triển giữ lại.

Hắn nhận lấy mâm, để lên đó hai cái chén nhỏ, lấy đũa muỗng, cứ như vậy, vẫn muốn dìu Lục Vân Sơ.

"Ta vịn tường là được!" Lục Vân Sơ vội nói: "Nồi đất rất nóng, coi chừng đổ."

Quả thật là khá nguy hiểm, Văn Triển ra hiệu cho nàng ngồi xuống, hắn bê qua trước, lát nữa quay lại đón nàng.

Được thôi, Lục Vân Sơ nuốt nước bọt, đợi hắn quay lại.

Cuối cùng cũng trở lại phòng, Lục Vân Sơ nôn nóng bưng chén lên, vừa gắp thức ăn vừa nói với Văn Triển: "Đừng nhìn nồi thập cẩm này hình thức không đẹp, nhưng ta đảm bảo, mùi vị nhất định rất ngon."

Nồi đất giữ nhiệt tốt, sau khi bắc ra khỏi bếp canh trong nồi vẫn sôi sùng sục, bốc khói thơm phức, tất cả nguyên liệu được bao bọc bởi hơi nóng đang từ từ giảm xuống, vừa hòa quyện hương vị của mình vào canh vừa hấp thụ hương thơm của nhau.

Lục Vân Sơ cho hết rau củ có thể cho vào, cải thảo, bí đao, nấm mèo, giá đỗ, nấm hương, đậu hũ, đủ loại màu sắc, trông rất thỏa mãn.

Húp một ngụm canh trước, đậm đà, béo ngậy, thơm ngon, nóng hổi, vừa ngọt béo mà không ngấy, vừa có vị thanh của rau, vừa có vị ngọt của thịt.

Ngũ tạng lục phủ tức thì ấm áp hẳn lên, cái lạnh ẩm ướt do cơn mưa lớn mang đến tan biến hết, toàn thân bỗng chốc được bao phủ bởi cảm giác dễ chịu ấm áp.

Nàng ăn cơm rất ngon, Văn Triển hiếm khi cảm thấy đói bụng, nhưng vừa nhìn nàng ăn, bất giác muốn gắp đũa.

Lục Vân Sơ dùng đũa chung gắp cho hắn một đống rau và bún, múc đầy canh, đầy ắp một bát, muốn ăn cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Vì vậy hắn quyết định xử lý đống bún chiếm diện tích trước.

Sợi bún trắng muốt mềm mịn, gắp lên trơn tuột, cứ thế trôi xuống. Hắn vội vàng đưa vào miệng, bún thấm đẫm nước canh, mang theo hơi nóng, hương thơm tức thì lan tỏa trong miệng.

Dai ngon, mềm mại, hương gạo nồng nàn, thấm đẫm vị ngọt của nấm, vị đậm đà của nước xương, rõ ràng rất thanh đạm, nhưng lại cảm giác có một hương vị phong phú phức tạp xộc lên đầu lưỡi.

Hắn luôn bị món ăn Lục Vân Sơ làm cho kinh ngạc, cúi đầu nhai nuốt trong im lặng, rất chậm, như muốn ghi nhớ kỹ hương vị, e sợ giấc mộng bỗng tan, tỉnh dậy liền quên mất.

Lục Vân Sơ không dám gắp quá nhiều thịt cho hắn, kẻo dạ dày hắn khó chịu, vì vậy hắn gắp miếng thịt viên chiên giòn duy nhất ở mép bát bỏ vào miệng.

Dầu mỡ của thịt viên chiên giòn đã tan hết vào canh, thịt mềm mại, có chút gân, càng nhai càng thơm.

Ăn xong thịt cá, còn lại toàn là rau.

Đậu hũ mềm mại, được nước xương và dầu mỡ làm cho mềm nhũng, không cần nhai nhiều, ngậm một cái là tan ra, hương vị tuyệt vời.

Văn Triển rất thích, gắp hết đậu phụ ra, ăn sạch trước.

Nào ngờ rau còn ngon hơn, lớp mỡ heo thơm ngậy trên mặt nước hầm xương đã ngấm hết vào rau, không cần thêm gia vị, vị ngọt thanh nguyên bản được giữ lại tối đa.

Cắn một miếng, như bị kéo về chốn Giang Nam mưa bụi mờ ảo, rồi lại bị sấm chớp ngoài cửa sổ kéo về hiện thực.

Lục Vân Sơ vừa ăn vừa thản nhiên kể lể: "Ở Vân Nam… ờ, không biết ở đây gọi là gì, tóm lại ở miền Nam có món ăn đặc sản gọi là bún nấu niêu nhỏ, nhưng ta đã sửa lung tung cả rồi, chỉ còn mỗi chữ bún là còn dính dáng."

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ giảm mạnh, nhưng có lò sưởi hong, hơi nóng từ nồi đất bốc lên, trong nhà vẫn ấm áp.

Lục Vân Sơ húp bún khe khẽ, phát ra tiếng rột rột, thức ăn nóng hổi phải ăn từ từ, để hương vị tươi ngon len lỏi vào đầu lưỡi, cảm giác thật tuyệt diệu.

Nhắc đến Vân Nam, nàng ngẩn người hồi tưởng, rồi cười nói: "Nơi đó rất đẹp, trời xanh mây trắng, biển hoa rực rỡ, nếu có thể… không đúng, nhất định sẽ có ngày chúng ta đến đó ngắm nhìn."

Văn Triển để mặc nàng huyên thuyên, nhìn nàng qua làn khói, mỉm cười dịu dàng.

Thật kỳ lạ, trong ngày mưa to gió lớn sấm chớp ầm ầm này, bầu trời tối đen như mực, vậy mà hắn lại bị Lục Vân Sơ dễ dàng kéo vào một ngày xuân, thoáng thấy một khoảnh khắc muôn hoa khoe sắc.

Ngày bão tố, thích hợp nhất để ngủ nướng, ăn một nồi bún nóng hổi khiến bụng ấm áp, tứ chi cũng như tan chảy, toàn thân uể oải.

Lục Vân Sơ nằm dài trên giường, yên lặng lắng nghe tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ.
 
Back
Top Bottom