Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 10



Liễu Tri Hứa một đầu mơ hồ, theo phản xạ đáp: "Ta họ Liễu."

"Liễu cô nương phải không." Lục Vân Sơ khóe mắt thoáng thấy bóng Văn Giác đuổi tới, cảm thấy thân thể không tự chủ được muốn xoay người, thốt ra lời thoại: "Ta nhớ kỹ rồi."

Liễu Tri Hứa ngơ ngác nhìn nàng, Lục Vân Sơ vội vàng móc từ trong n.g.ự.c ra một bức thư, nhanh chóng nói: "Liễu cô nương giúp một việc, cảm ơn cô."

Nói xong nhét thư vào tay Liễu Tri Hứa, khóe mắt thấy Văn Giác đã đến gần, vội vã rời đi, chớp mắt đã không thấy đâu.

Liễu Tri Hứa cầm thư ngẩn người, đang định nhét vào tay áo thì bị Văn Giác đuổi kịp ngăn lại.

"Nàng cho cô cái gì?" Văn Giác sắc mặt tái xanh. Khi ở ngoài làm việc, hắn ta nghe hạ nhân truyền tin nói Lục Vân Sơ suốt ngày ru rú trong viện không thích ra ngoài, ngoài việc đổi một đợt hạ nhân thì chỉ có uống rượu hàng ngày, hắn ta liền yên tâm, tưởng con điên Lục kia sau khi gả cho Văn Triển sẽ sống yên ổn, trong lòng còn mong nàng uống rượu đến c.h.ế.t cũng là một kết cục tốt, nào ngờ thấy nàng dáng vẻ này dường như vẫn chưa buông bỏ lòng dạ xấu xa với mình.

Liễu Tri Hứa đáp: "Không biết, vị cô nương... vị phu nhân ấy là ai?"

Đối diện với đôi mắt như khói như sương của Liễu Tri Hứa, Văn Giác trong lòng mềm nhũn, hạ giọng: "Nàng ta chỉ là kẻ điên, cô không cần để ý, nếu nàng ta dám đến quấy rầy cô, cô sai người đến tìm ta, ta sẽ xử lý."

Liễu Tri Hứa như có điều suy nghĩ, không hỏi thêm.

"Đưa thư cho ta." Văn Giác nói.

"Cái này..." Liễu Tri Hứa có phần do dự.

Văn Giác trực tiếp rút thư từ tay nàng ấy: "Nàng ta thô lỗ vô lễ, trong thư chắc chắn viết đầy lời nguyền rủa đe dọa cô."

Nguyên tác vốn như thế, Lục Vân Sơ viết một bức thư đe dọa dài, đảo lộn phải trái, bịa đặt mối tình ân oán giữa nàng và nam chính, nữ chính tuy không hoàn toàn tin, nhưng trong lòng cũng để lại nghi kỵ. Chỉ là trong nguyên tác nữ phụ nhét thư xong liền đi, không nói thêm lời nào, còn Lục Vân Sơ lại nói thêm một câu cảm ơn, chỉ khác nhau mấy hơi thở, đã khiến nam chính thấy được hành động trao thư.

Liễu Tri Hứa muốn lấy lại thư, nhưng không muốn giằng co mất phong thái, chỉ có thể nhíu mày nói: "Văn công tử, thư này là vị phu nhân kia đưa cho ta, xem hay không xem ta tự có phán đoán, ngài không có quyền quyết định."

Nghe lời nàng ấy Văn Giác không giận, ngược lại càng thêm ngưỡng mộ: "Cô đối với ai cũng khiêm cung lễ độ, có từng nghĩ họ có xứng được cô đối đãi như vậy không?"

Hắn ta nói xong cũng không đợi Liễu Tri Hứa đáp lại, tự ý mở thư: "Không tin cô cứ xem là biết, ta không phải kẻ thích sau lưng nói xấu người khác, ta nói nàng ta sẽ viết thư nhục mạ cô, là sau khi xác định mới dám nói ra."

Mở được một nửa, lại thấy chạm vào thư Lục Vân Sơ viết sẽ bẩn tay, ghê tởm đưa thư cho tiểu tư bên cạnh: "Ngươi đọc đi."

Liễu Tri Hứa liếc nhìn Văn Giác, không ngăn cản. Từ khi hai người quen biết, Văn Giác đã để lại ấn tượng khác với người thường cho nàng ấy, nàng ấy tin Văn Giác không phải kẻ không có nắm chắc đã dám khẳng định một người phẩm tính xấu xa, chỉ là vị cô nương áo đỏ kia ngôn hành bất nhất, thực sự kỳ quặc khó đoán, nàng ấy tạm thời khó phán đoán.

Trong lúc nàng ấy suy nghĩ, tiểu tư đã mở thư ra.

Hắn ta liếc qua nội dung thư, do dự nhìn Văn Giác.

Văn Giác cười nhạt một tiếng, mọi việc nằm trong lòng bàn tay: "Ngươi đọc đi. Đọc cho ta và Liễu cô nương nghe, ta muốn xem nàng ta bịa đặt phát điên sau lưng thế nào. Lần này ta vạch trần những âm mưu xảo quyệt của nàng ta dưới ánh mặt trời, sau này bất kể nàng ta nói thế nào, chắc hẳn trong lòng Liễu cô nương cũng sẽ tự có phán đoán."

Tiểu tư vẫn một dáng vẻ do dự, Văn Giác không kiên nhẫn nói: "Đọc." Nói xong liếc nhìn Liễu Tri Hứa yếu ớt như liễu: "Lời dơ bẩn bỏ qua."

Thế là tiểu tư cầm tờ giấy, lắp bắp đọc ra: "Chào Liễu cô nương, ta là nhị phu nhân Lục Vân Sơ của phủ Văn, ta biết không quen biết mà viết thư cho cô thực sự đường đột, nhưng ta thực sự không biết phải làm sao mới tốt."

Văn Giác nhếch môi cười nhạt, quả nhiên, đúng như hắn ta dự đoán.

"Ta có một việc muốn nhờ, lời thỉnh cầu này thật kỳ quặc, mong cô thông cảm, ta cũng không biết giải thích thế nào mới phải. Ta biết cô thiện lương, nhất định sẽ giúp ta." Tiểu tư cắn răng, từng chữ từng chữ đọc ra những lời sau.

Văn Giác: "Hừ."

"... Ta muốn nhờ cô giúp bảo ngoại viện đưa cho viện của chúng ta ít thực phẩm tươi, ta biết cô sẽ không hiểu, ta cũng không biết giải thích sao, ta thực sự sai khiến hạ nhân không được, nhưng ta biết họ sẽ nghe lời cô, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, Liễu cô nương, xin cô giúp cho."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 11



Nụ cười trên mặt Văn Giác cứng đờ.

Giọng tiểu tư vẫn tiếp tục: "Dưới đây là thực đơn, xin cô giúp dặn dò quản sự trong phủ: rau tươi, thịt, gạo mì dầu, các loại gia vị, trứng gà vịt ngỗng, nếu có cá cũng có thể lấy ít—"

Sắc mặt Văn Giác lúc xanh lúc trắng, mỗi đọc thêm một chữ, hàm răng Văn Giác lại nghiến chặt thêm một phần.

Liễu Tri Hứa thực sự nhịn không được nữa, kỳ quái liếc nhìn Văn Giác, ánh mắt lướt qua lại giữa tờ giấy và gương mặt tái xanh của hắn ta.

Văn Giác gân xanh nổi trên trán, nhẫn nhịn đến cực điểm quát: "Đủ rồi! Câm miệng!"

Tiểu tư lập tức im bặt.

Văn Giác tức đến giọng nói run rẩy: "Con điên Lục lại đang giở trò gì! Tốt lắm, lần này thông minh hơn nhiều, dùng cách này để vu oan ta, tốt, tốt lắm!"

Liễu Tri Hứa cúi mắt, nhẹ giọng nói: "Văn công tử bớt giận." Nàng ấy dừng lại, vẫn hỏi ra điều thắc mắc: "Chỉ là ta có một việc không hiểu, với tư cách là nhị phu nhân phủ Văn, vì sao nàng sai khiến hạ nhân không được, vì sao không thể nhờ bếp lớn chuẩn bị cơm, mà phải lấy thực phẩm tươi về viện, xem ra giống như muốn mở bếp trong viện riêng vậy."

Văn Giác nghiến răng ken két: "Đây chính là kế của nàng ta, lại dùng thủ đoạn vô sỉ này vu oan ta. Nàng ta làm sao có thể không sai khiến được hạ nhân, viện đó toàn là hạ nhân của nàng ta! Còn có không ăn cơm từ bếp lớn, là muốn nói ta muốn hạ độc hại nàng ta sao? Nàng ta kiêu căng ngạo mạn, làm sao có thể khiêm cung cẩn trọng như vậy, cầu xin đến một người xa lạ, mới gặp lần đầu."

Liễu Tri Hứa không đáp lời nữa, tự có phán đoán.

Văn Giác giận dữ vung tay áo xoay người, phân phó hạ nhân: "Đưa! Muốn thực phẩm gì đều đưa cho nàng ta! Sau này bếp lớn cũng đừng đưa cơm nữa, tránh nàng ta tự mình ăn ra vấn đề rồi đổ oan cho ta, con điên này!"

Bên kia Lục Vân Sơ vui vẻ về viện không nhịn được hắt xì một cái.

Vừa rồi nàng không tự chủ được viết thư thì nhớ ra tình tiết, may mà trong sách không miêu tả chi tiết nữ phụ viết thư như thế nào, nội dung thư có thể thay đổi, nàng liền thừa cơ nhờ nữ chính giúp đỡ, đưa ít thực phẩm cho viện của mình. Theo kinh nghiệm hai kiếp trước của nàng, càng là nhân vật chính tuyến, khả năng tự chủ tư duy càng mạnh, việc nhỏ này nữ chính hẳn có thể giúp được.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có người đẩy xe chở đến từng xe từng xe thực phẩm, khiến Lục Vân Sơ vui mừng xoa tay.

Nữ chính quả nhiên là tiên nữ thiện lương.

Nàng vừa hát vừa chỉ huy hạ nhân vận chuyển thực phẩm, nào biết mình đã kéo một mối thù lớn từ nam chính.

Đến khi bên này xong việc, trời mới vừa hửng sáng.

Sau khi dọn dẹp thực phẩm xong, tất cả hạ nhân đều như tránh tà ma mà chạy khỏi viện. Lục Vân Sơ không giữ ai lại, đối với nàng, giữ lại những hạ nhân không thể giao tiếp, chi bằng ở một mình cho thoải mái.

Nàng trước tiên thu xếp thực phẩm, nấu cháo lên, rồi vặn nhỏ lửa, để lửa nhỏ hầm cháo từ từ, quay về phòng trong.

Đêm qua khí trời lạnh lẽo, cửa nẻo trong phòng đóng kín mít, đến sáng thì có phần ngột ngạt. Lục Vân Sơ đẩy từng cánh cửa sổ ra, đến khi vào phòng trong mới chợt nhớ ra trong phòng có thể còn người đang ngủ, vội vã nhẹ bước.

Tuy nhiên người bị thương Văn Triển đã tỉnh, hắn đang tựa đầu giường nghỉ ngơi, Lục Vân Sơ vừa bước vào, hắn liền để ánh mắt rơi trên người nàng.

Bất kể nàng đi lại hay đẩy cửa sổ, ánh mắt hắn đều không rời đi.

Hắn tưởng Lục Vân Sơ sẽ không phát hiện, dù sao nàng bước vào chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi không còn nhìn lại, ngay cả ánh mắt lướt qua cũng không cho hắn.

Nào ngờ Lục Vân Sơ vốn nhạy cảm với ánh nhìn, khi đẩy một cánh cửa sổ để ánh sáng mặt trời tràn vào, đột nhiên xoay người đối diện với Văn Triển.

Ánh mắt Văn Triển như bị bỏng, vội vã dời đi.

Hắn vẫn luôn là dáng vẻ vô cảm, Lục Vân Sơ thấy không thú vị, không còn nhìn hắn nữa.

Văn Triển lại đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía nàng.

Lục Vân Sơ nhìn thân hình cao gầy của hắn, có chút do dự không biết có nên tránh xa không. Hai người như hai con thỏ đề phòng trong rừng, chỉ cần gió thổi cỏ lay đều có thể cảm nhận được, lại còn tò mò quan sát đối phương.

Chỉ qua một đêm, thương thế của Văn Triển vẫn rất nặng, đi rất chậm, nhưng bước chân rất vững. Trong lúc Lục Vân Sơ suy nghĩ vẩn vơ, hắn đã đến bên cửa sổ, cùng nàng đẩy cửa sổ trong phòng ra.

Thì ra là đứng dậy mở cửa sổ... Lục Vân Sơ thở phào, lại có chút thất vọng khó hiểu.

Nàng nhìn mấy cánh cửa sổ còn lại, quyết định để lại cho Văn Triển: "Chàng mở nốt mấy cửa sổ còn lại đi."

Nói xong đoán chừng lúc này cháo hẳn đã được, xoay người đi về phía bếp.

Nàng vừa đi khỏi, ánh nắng rực rỡ giờ Tị liền trượt xuống khung cửa, Văn Triển nhìn chằm chằm vào tia nắng dịu dàng nhưng không chút hơi ấm ấy, nhíu mày.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 12



Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau quen thuộc ập đến, toàn thân như bị d.a.o c.h.é.m loạn xạ. Hắn nắm lấy khung cửa, nghiến chặt răng, cổ tay vừa dùng lực, vết thương mới đóng vảy lại nứt ra, m.á.u chảy không ngừng.

Hắn lảo đảo bước về phía cửa phòng, dùng chút sức lực cuối cùng cài then cửa lại.

Văn Triển thực sự không chịu nổi cơn đau, cong người xuống thảm hại, bụng lại còn đau như xé, kéo hắn ngã mạnh xuống đất.

Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt rơi trên cửa phòng, bất chấp vết thương dữ tợn trên người, cố gắng di chuyển vào trong phòng, cố gắng ẩn mình.

Lục Vân Sơ đặt bát sứ đựng đầy canh gà và cháo rau lên khay, ngâm nga đi về phía phòng ngang, đến cửa lại phát hiện cửa lớn đóng chặt.

Nàng đặt khay xuống, đẩy một cái, không đẩy được.

Kỳ lạ thật.

Lục Vân Sơ áp tai vào cửa, trong phòng im lặng như tờ, sự im lặng này khiến lòng nàng không khỏi thót lại. Hai kiếp trước nam chính truy sát nàng đều vì việc nam phụ bị nữ phụ độc ác ngược đãi bị vạch trần, nàng không rõ tình hình cụ thể, càng không biết nam phụ qua đời khi nào. Nghĩ đến vết thương kinh khủng nhìn thấy đêm qua, trong lòng nàng dấy lên linh cảm chẳng lành, kiếp trước nàng mới đi được không xa đã bị sát thủ nam chính phái đến đuổi kịp, chẳng lẽ nam phụ chính là qua đời lúc này?

Nàng dùng sức đẩy cửa, cửa phòng không nhúc nhích, đành nhấc váy lên, một chân đá tung cửa.

"Rầm" một tiếng vang lớn, then cửa đứt đoạn, mảnh gỗ bay tứ tung.

Tiếng vang lớn càng làm nổi bật sự tĩnh lặng trong phòng, Lục Vân Sơ lo lắng bước vào.

"Văn Triển?"

Gọi xong mới nhận ra sẽ không có ai đáp lại.

Nàng nơm nớp bước vào phòng, đi đến tận trong cùng mới thấy Văn Triển đang co ro trên đất.

Sắc mặt hắn xanh xao, tóc mai ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, tay ấn chặt bụng, dùng khuỷu tay chống người di chuyển ra xa. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, nhịn đau ngoảnh lại nhìn, vẻ mặt hoảng hốt khi thấy Lục Vân Sơ lập tức chuyển thành kinh sợ.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn nghiến chặt răng, nghiêng đầu đi.

"Chàng làm sao vậy?" Lục Vân Sơ muốn đến đỡ hắn dậy, hắn lại lập tức luống cuống bò về phía bóng tối.

Thế là nàng dừng bước.

Nhưng hắn thực sự quá đau đớn, run rẩy đến mức gần co giật, Lục Vân Sơ không nhịn được, vội vàng tiến lên ngồi xuống trước mặt hắn đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng.

Đến gần Lục Vân Sơ mới phát hiện hắn hẳn là vừa nôn xong, nhưng lạ thay không thấy ghê tởm, chỉ vừa giúp hắn điều hòa hơi thở, vừa dịu dàng nói: "Nôn sạch chưa? Ta nấu cháo rau, chàng uống một bát nhé?"

Tay nàng rất ấm áp, lực độ nhẹ nhàng, lòng thương xót truyền qua lưng vào tận tim, cơn đau của Văn Triển dần dần dịu đi, thân thể lấy lại được chút sức lực.

Rồi hắn đau đớn cúi đầu, dùng hết sức lực, đẩy nàng ra.

Biểu hiện chống cự của hắn quá rõ ràng, Lục Vân Sơ không ngạc nhiên, chỉ thấy đương nhiên. Theo tính cách nữ phụ độc ác, nếu phát hiện hắn phát bệnh, nhất định vừa ghê tởm vừa thích thú, thừa cơ hội hắn đau đớn mà thêm tra tấn.

Nàng lùi lại, thở dài, đang định xoay người rời đi thì Văn Triển lại ngẩng đầu, cố gắng tập trung ánh mắt nhìn nàng, ngón tay run rẩy, dường như muốn ra hiệu điều gì.

Ánh mắt hắn gấp gáp khẩn thiết, mang theo sự chật vật trốn tránh.

Lục Vân Sơ biết hắn muốn nói gì, lắc đầu nói: "Không sao." Không cần xin lỗi vì đã đẩy ta ra.

Nàng rót cho hắn một ly nước nóng đặt lên bàn, xoay người rời đi.

Đợi nàng bưng bữa sáng đến phòng ngang, Văn Triển mới từ phòng trong đi ra, trông có vẻ đã rửa mặt thay y phục.

Lục Vân Sơ vẫy tay với hắn: "Lại đây ăn chút gì đi."

Hắn do dự một chút, vẫn bước đến, ngồi xuống đối diện nàng.

Trên bàn bày đầy bát nhỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nhìn thức ăn nóng qua làn khói trắng, khiến hắn hơi ngẩn người.

Lục Vân Sơ có cảm giác phức tạp với hắn, một bên nghĩ mình không nên đến gần hắn, một bên lại thấy hắn đáng thương như vậy, không đến gần thì làm sao có thể giúp hắn?

Nàng dẹp bỏ những lời lẩm bẩm trong lòng, đẩy bát sứ đến trước mặt hắn.

Nước dùng nấu cháo dùng xương ống hầm ra, nấu đến khi nước trong vắt, khiến hương vị thuần hậu của xương thấm vào từng hạt gạo nở bung. Nấm hương, tim cải xanh, cà rốt thái hạt lựu, cùng cho vào nồi đất từ từ hầm, cuối cùng hòa quyện với hạt gạo thành một thể.

Cháo đặc mịn, như ngọc trắng điểm xuyết sắc đỏ xanh nhạt, muỗng nhẹ nhàng gõ vào mặt cháo, như chạm vào keo mềm, đàn hồi trơn mượt.

"Ta nghĩ chàng chắc không ăn được đồ dầu mỡ tanh nồng, nên dùng xương ống nấu cháo, chàng nếm thử xem."

Văn Triển ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt trong veo thanh khiết dấy lên ánh sáng vụn vỡ như trăng sáng rơi xuống mặt hồ.

Lục Vân Sơ không kịp để ý đến chàng, tự mình cúi đầu ăn cháo.

Hắn nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của nàng, chợt cảm thấy một cơn đói lạ lẫm.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 13



Hắn nhặt muỗng lên uống cháo, lại quên thổi, bị bỏng môi, vội vàng dời đi.

Cháo rau mềm mịn ngọt thanh vào miệng, hơi ấm thẳng vào bụng, nhưng hơi ấm này lại kéo giật trái tim người ta, chua xót một vùng.

"Rồn rột rồn rột." Lục Vân Sơ cắn một miếng củ cải trắng vừa trộn. Củ cải trắng và dưa leo được ướp muối nửa canh giờ, lọc nước rồi thêm gia vị trộn lạnh, giòn tan trong miệng, cắn vào phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.

Củ cải trắng hình như ngọc trắng, non mềm giòn tan, một miếng vào miệng, nước ngọt thanh bung nở trong khoang miệng. Vì không ướp kỹ, còn sót lại vị đắng và cay của củ sống, nhưng nước sốt gia vị đậm đà, ăn vào lại có một hương vị riêng.

Dưa leo càng thơm hơn, vị ngọt dịu hòa quyện với gia vị chua cay, cùng với cháo nóng đậm đà, sột soạt một miếng, cảm giác tươi mát se lạnh lập tức từ môi răng chạy lên óc, buổi sáng mơ màng cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Nàng ăn ngon lành, cháo rau đạm bạc cũng ăn ra vị cá thịt thịnh soạn, so với dáng vẻ chậm rãi tỉ mỉ của Văn Triển, động tác của nàng có vẻ hơi thô lỗ.

Nàng húp xong một bát cháo, ngẩng đầu thấy Văn Triển vẫn chưa ăn được mấy muỗng, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề này.

Nàng vừa dừng lại, Văn Triển lập tức cảm nhận được, đặt muỗng xuống nhìn nàng.

Mùi dầu mè quyến rũ, vị chua thơm k.íc.h th.í.ch tiết nước bọt, Lục Vân Sơ ngượng ngùng nói: "Dạ dày chàng không tốt, không ăn được những thứ này."

Văn Triển ngẩn người một lúc.

Nàng cúi đầu nghiêm túc ấp úng: "Không phải ta ăn một mình."

"Khụ." Đối diện truyền đến một tiếng ho nhẹ, Lục Vân Sơ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn hắn, Văn Triển nghiêng đầu, hơi nhíu mày, dường như là bị lạnh cổ họng không thoải mái.

Lục Vân Sơ gãi gãi vành tai, nàng suýt tưởng Văn Triển đang cười nàng.

Nàng kéo cái thau lớn bên bàn lại, giải thích không cần thiết: "Tuy là sáng sớm, nhưng xương đã nấu ra rồi, phải ăn thôi, không thể lãng phí."

Xương heo nấu chậm bằng nước trong giữ được vị nguyên bản của thức ăn, không cần gia vị nào, chỉ cần dùng đầu đũa chấm một chút muối là đủ ngon.

Thịt non được hầm mềm rũ, mềm mại bám trên xương, răng vừa chạm đã rơi xuống.

Dùng đũa chọc chọc đầu xương, tủy xương mềm như thạch bên trong "xì" một tiếng trào ra, Lục Vân Sơ vội vàng đưa miệng đón lấy, hút mạnh một cái, "xụp" một tiếng, tủy xương đầy mùi thơm mỡ chui vào đầu lưỡi, khẽ mím là tan, đậm đà thơm nồng, không hề ngấy.

Nàng ăn xong một cái, trong miệng toàn là mùi thơm đậm đà của tủy xương, không khỏi l.i.ế.m l**m khóe miệng, khóe mắt thoáng thấy Văn Triển chỉ có thể uống cháo, lại bổ sung thêm lần nữa: "Thân thể chàng không tốt..."

Chưa nói hết câu, Văn Triển đã cố gắng đứng dậy, định đi về phía bàn học.

Lục Vân Sơ nhìn về phía bàn học, mực và bút lông mình mài sẵn sáng sớm đang nằm ngổn ngang ở đó.

"Chàng muốn viết chữ?"

Văn Triển gật đầu.

Nàng dùng khăn lau lau ngón tay: "Ta đi lấy!" Nam phụ biết giao tiếp, đây thật là chuyện tốt, tuy nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý những ngày còn lại phải nhìn nhau với búp bê đẹp đẽ này, nhưng vẫn luôn sợ hãi, dù sao nàng đã cô đơn sống qua hai kiếp, hiểu sâu sắc cô đơn như d.a.o cùn.

Nàng chạy qua, mang giấy bút lại, đặt trước mặt Văn Triển.

Văn Triển cầm bút, cổ tay rất vững, chữ viết ra nét bút sắc bén, mạnh mẽ có lực.

Ánh mắt Lục Vân Sơ không tự chủ được trôi đến tay hắn.

Đa số người dù có bàn tay đẹp, nhìn vào cũng như công cụ dùng để lao động, để sinh sống. Nhưng tay hắn lại đặc biệt đẹp, như đài chiêm tinh quyến rũ xây bằng ngọc, có một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Chỉ tiếc trên mu bài một vết roi xấu xí dữ tợn, hủy hoại đôi tay dường như chỉ nên dùng để gảy đàn đề chữ này.

Ánh mắt nàng lướt trên ngón tay hắn vài hơi thở, cuối cùng rút xuống, rơi trên chữ.

"Ta không ăn món nhỏ."

Được rồi, còn không ăn rau trộn lạnh, kén ăn thật.

Văn Triển tiếp tục viết: "Ta cũng không ăn xương."

Lục Vân Sơ không nhịn được méo miệng, kén ăn không sao, đây là không biết thưởng thức.

Nét bút hắn hơi dừng, dường như có chút do dự, nhưng vẫn viết xuống: "Ta cũng không cần uống cháo."

Cả cháo cũng không uống, thật là khó hầu hạ quá, Lục Vân Sơ trong lòng nổi giận, đang định nói vài câu, lại thấy hắn từng chữ từng chữ viết tiếp: "Ta tùy tiện uống chút canh là đủ giữ mạng, nàng không cần phiền phức."

Lục Vân Sơ sững người, dường như có một bàn tay trên không đột nhiên bóp chặt trái tim nàng, khiến lồng n.g.ự.c nàng nhói đau.

Lục Vân Sơ một tay giật lấy tờ giấy dưới ngòi bút hắn, vò nát thành một cục.

"Nói gì vậy!" Trong lòng nàng vô cớ bực bội, đầy lòng chua xót hóa thành giọng gắt gỏng: "Ta có bảo chàng phiền phức đâu!"

Văn Triển co ngón tay lại, cúi mắt xuống, hàng mi run rẩy tố cáo sự bối rối của hắn.

Không còn giấy bút, hắn ngay cả xin lỗi cũng không thể bày tỏ, chỉ có thể im lặng ngồi đó, uổng công khiến người ta chán ghét.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 14



Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Lục Vân Sơ sờ sờ mặt mình, nghĩ mình vẫn đang đội khuôn mặt nữ phụ độc ác, giọng điệu gì đó phải đặc biệt chú ý mới được. Nàng vội vàng dịu giọng: "Về sau chàng muốn ăn gì cứ nói với ta, ta tìm được món ngon, cũng sẽ chia chàng một phần. Chàng phải ăn uống cho tốt, dưỡng thương cho khỏe."

Văn Triển khẽ nhíu mày, đưa tay muốn viết điều gì đó, dường như muốn từ chối tấm lòng tốt không thể chấp nhận này.

Khi hắn đưa tay, ống tay áo tuột xuống, để lộ cổ tay trắng ngần, vòng vết thương sâu đến tận xương đặc biệt rõ ràng.

Vết thương nặng hơn hôm qua, Lục Vân Sơ sững người, ngồi xổm trước mặt hắn, lo lắng nói: "Vết thương của chàng là sao vậy?"

Nàng lại lo lắng nữa rồi, ánh mắt Văn Triển rơi trên tay mình, luống cuống che giấu thủ phạm gây ra tội.

Hắn cố gắng lộ vẻ ôn hòa mỉm cười, lắc lắc đầu, cố dùng ánh mắt nói với nàng không sao.

Nhưng Lục Vân Sơ không nhìn thấy, nàng chăm chú nhìn vết thương của hắn, truy đến cùng hỏi: "Đêm qua chàng rửa ráy thế nào?"

Văn Triển hiển nhiên không nghĩ nàng sẽ hỏi chuyện này, có phần không kịp phòng bị.

"Là dùng khăn lau người, hay là cởi hết vào thùng tắm?"

Nàng hỏi quá trực tiếp, Văn Triển cứng người một chút, tai đỏ lên không đúng lúc, hồi lâu mới nhận ra không thể không trả lời câu hỏi này, cắn răng viết lên mặt bàn hai chữ "cái sau".

Lục Vân Sơ như một con mèo nổi giận: "Chàng có biết vết thương của chàng nghiêm trọng thế nào không, còn dám ngâm nước, ta tưởng chàng chỉ muốn lau lau người thôi, không ngờ chàng không coi trọng bản thân như vậy!"

Lại làm nàng không vui rồi, Văn Triển từng nét từng nét viết lên mặt bàn: "Xin lỗi."

Vết thương trên tay hắn da thịt lật tung, nếu là người thường sớm đã đau đến nghiến răng, không thể cử động, hắn vẫn một dáng vẻ quen thuộc đến vô tâm, vững vàng viết chữ trên mặt bàn.

"Chàng không đau sao?" Lục Vân Sơ vội vàng nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng lấy tay hắn khỏi mặt bàn.

Văn Triển rất bối rối, hắn không thể nói, nếu không viết chữ, ngay cả xin lỗi cũng không thể bày tỏ.

Lục Vân Sơ sau khi lấy tay hắn ra, không buông ra, mà là cúi gần nhìn một cái, mặt nhăn thành một cục, lặp lại hỏi: "Nghiêm trọng thế này, chàng không đau sao? Còn dám ngâm nước!"

Câu hỏi này làm khó Văn Triển, hắn cúi mắt, giữa mày dấy lên một làn sương mờ mịt, cảm nhận một chút, có hỏi tất đáp mà gật gật đầu.

Động tác gật đầu của hắn hơi do dự, thực sự là chưa từng cảm nhận qua "không đau", nên khó phán đoán thế nào là "đau".

Lục Vân Sơ trợn mắt: "Vậy chàng còn dám tắm!"

Tay áo Văn Triển bị nàng nắm lấy, không dám động đậy, nhưng lại không muốn nàng giận, chỉ có thể đổi tay trái ra hiệu trên mặt bàn "thân thể quá bẩn".

Nghĩ đến lúc hắn vừa được thả xuống, thân thể phủ đầy vết m.á.u đỏ đen, Lục Vân Sơ như một quả bóng bị kim đâm, lập tức xẹp xuống, muốn nói gì cũng không biết mở lời thế nào, cuối cùng chỉ vừa thở dài vừa gấp gáp nói: "Nhưng cũng không thể chạm nước."

Hắn rất nghe lời, gật gật đầu.

"Bôi thuốc cho tốt."

Hắn lại gật đầu.

Lục Vân Sơ chống đầu nhìn hắn, thực sự không biết làm sao với hắn, đột nhiên đứng dậy, chạy về phía bếp.

Nàng lấy từ dưới bếp ra một cây gỗ nhỏ đen thui đã nướng, cào trên đất hai cái, phát hiện có thể dùng được, lại vội vã chạy về phòng ngang, tìm ra dải vải quấn lại, rồi cắt giấy thành những miếng nhỏ, gấp lại khâu lên.

Bút giấy đơn giản tiện lợi đã làm xong.

Đợi nàng làm xong, hớn hở chạy về, Văn Triển đã không còn ở trước bàn.

Nàng nghi hoặc đi về phía cửa phòng, chưa đi đến, đã nghe thấy tiếng nói từ hành lang truyền đến.

"Bệnh của đệ trông càng ngày càng nặng."

Giọng nói này quá quen thuộc, Lục Vân Sơ nghẹt thở, sao Văn Giác lại đến!

Nỗi sợ hãi chạy trốn hai kiếp trước ào ạt dâng lên trong lòng, nếu hắn phát hiện vết thương trên người Văn Triển, có phải nàng lại phải bắt đầu chạy trốn không?

Văn Triển... hắn có mách không?

Lục Vân Sơ nhẹ bước, từ từ đến gần cửa sổ.

Qua khung cửa sổ hé mở, nàng thấy hai người đang đứng dưới hành lang.

Văn Triển cao hơn Văn Giác nửa cái đầu, nhưng gầy gò hơn hắn ta nhiều. Văn Giác ăn mặc tươm tất hơn hắn không ít, hoa văn ẩn trên y phục dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng nhạt, càng làm nổi bật bộ y phục vải thô màu sẫm của Văn Triển thêm phần nghèo khó.

Nhưng cũng làm nổi bật phong cốt thanh cao của hắn. Nếu nói Văn Giác khí thế ngất trời, như đại bàng sắp bay lên trời xanh, thì Văn Triển là ngọc sơn sắp đổ, thân phủ khí chiều tà nặng nề, như một trận tuyết lớn mùa đông rửa sạch vạn vật, đợi ánh mặt trời vừa ra, sẽ biến mất không còn dấu vết, như chưa từng đến nhân gian.

Văn Giác không nhìn Văn Triển, dường như là theo bản năng tránh né ánh mắt hắn, nói mập mờ: "... Ta biết đệ không lưu luyến nhân thế, nhưng mạng này của đệ là... đệ phải cố gắng sống."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 15



Văn Triển không có ý giận dữ, ánh mắt rơi trên những đám mây trắng cuộn trôi tùy ý trên trời, khẽ gật đầu.

Khi hắn không biểu cảm thực sự rất lạnh lùng, nhìn có vẻ xa cách cực điểm, khiến người ta không dám đến gần.

Lục Vân Sơ hồi tưởng lại, hắn luôn luôn không biểu cảm, nhưng sao trước đây nàng lại không có cảm giác này nhỉ?

Hai huynh đệ này ở cùng nhau thật kỳ quặc, Văn Giác nghẹn một bụng lời, mở miệng mấy lần đều không biết nói gì, nắm chặt tay, đề tài lại rẽ sang Lục Vân Sơ: "Đệ nay đã thành thân, có gia thất, ta cũng coi như... không phụ trách nhiệm."

Văn Triển cúi mắt, đưa tay đón lấy chiếc lá khô bị gió thổi rơi.

Văn Giác vẫn không nhìn hắn, cái khí vặn vẹo khó chịu trên người sắp tràn ra ngoài: "Lục Vân Sơ nữ tử này, tuy tính tình không tốt, nhưng dung mạo xinh đẹp, hơn nữa sau khi hai người bị bắt gặp, việc hôn sự cũng là đệ gật đầu, chắc hẳn đệ đối với nàng—"

Văn Triển đột nhiên bóp nát chiếc lá khô trong tay, sắc mặt chợt lạnh, Văn Giác rõ ràng không nhìn hắn, nhưng lập tức im bặt.

Nhưng hắn ta lại không phục, cười nói: "Đệ và ta cùng lớn lên, đùa một chút cũng coi là xúc phạm sao?"

Lục Vân Sơ nhìn mà chỉ nghiến răng, sao nam chính lại đáng ghét thế?

Văn Triển vốn không định nói chuyện với hắn ta, không mang giấy bút, nên chỉ có thể dùng ngón tay viết chữ trên cột hành lang: "Đợi thời cơ đến, ta sẽ tự trao cho huynh vật huynh muốn."

Lục Vân Sơ không thấy rõ hắn viết gì, chỉ thấy thân hình Văn Giác cứng đờ, kinh ngạc lùi lại mấy bước: "Đệ nói bậy gì thế! Trong lòng đệ ta là loại người đó sao? Ta quả thật có oán hận, nhưng ta chưa từng có ý nghĩ khác!"

Văn Triển xoay đầu nhìn hắn ta, sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu.

Dáng vẻ này khiến Văn Giác như nhảy cẫng lên vì tức giận xấu hổ, hắn ta gấp đến: "Đệ thế này là sao, đệ nói rõ đi!" Hắn ta tức quá, buông lời vô ý: "Không đúng, không phải nói rõ, là viết rõ, đệ câm rồi—"

Lục Vân Sơ thực sự không thể nghe tiếp được nữa, "ầm" một tiếng đẩy cửa sổ, hét lớn: "Này!"

Văn Giác xoay đầu, trợn mắt, vẻ mặt vừa kinh vừa giận: "Ngươi nghe được gì?"

Lục Vân Sơ không có thời gian vòng vo, đành leo qua cửa sổ: "Ta nghe được gì ư?" Nàng quên mất nỗi sợ đối với gã nam nhân đã g.i.ế.c mình hai kiếp, bước lớn tiến lên: "Đương nhiên là nghe thấy tiếng chó sủa."

Văn Giác nghiến răng, tức đến mặt đỏ bừng: "Ngươi nói gì!"

Hắn ta khi nổi giận có phần đáng sợ, Lục Vân Sơ bĩu môi, giả điếc làm ngơ, nhìn cũng không nhìn hắn ta.

Trong thời khắc căng thẳng này, động tác này hơi không hợp lúc, Văn Triển lấy tay áo che mặt, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng.

Lục Vân Sơ lập tức quay đầu nhìn hắn, sợ hắn bị lạnh ho, thấy sắc mặt hắn bình thường mới yên tâm.

Văn Giác bình tĩnh lại tâm tình, không muốn so đo với Lục Vân Sơ: "Ngươi ra đây làm gì, chúng ta nói chuyện, không có phần của ngươi chen vào."

Lục Vân Sơ trợn trắng mắt lên trời, không hổ là kẻ thù đã g.i.ế.c nàng hai lần, quả nhiên rất đáng ghét.

"Đây là viện của ta." Nàng chống nạnh: "Ngươi không thấy bên ngoài treo bảng sao, 'người lạ và chó không được vào'."

Văn Giác cười khẩy: "Ta là chủ nhân phủ Văn, không tính là người lạ."

Lục Vân Sơ tán thành gật đầu: "Ừm ừm."

Văn Giác phản ứng chậm nửa nhịp, hiểu ra: "Ngươi dám mắng ta!"

"Khụ khụ." Bên cạnh lại truyền đến tiếng ho nhẹ, Lục Vân Sơ quay đầu, nghi hoặc nhìn khóe mắt hơi cong của Văn Triển, tổng cảm thấy hắn đang cười trộm.

Văn Giác hừ một tiếng: "Nữ nhân điên!" Vung tay áo, xoay người rời đi.

Hắn ta thực sự tức giận, không kịp nhìn đường, bước chân vội vã, như một trận gió thổi qua.

Lục Vân Sơ ở phía sau gấp gáp gọi: "Ê—"

Hắn ta cong môi châm biếm, muốn giữ hắn ta lại sao?

Hắn ta đi nhanh hơn, Lục Vân Sơ ở phía sau gọi: "Ngươi đừng..."

Nữ nhân này vẫn chưa nhận rõ sự thật, xem ra thật sự là điên rồi.

Hắn ta cười khẩy một tiếng, nhưng cảm thấy có chút không đúng, khoảnh khắc tiếp theo, "ầm" một tiếng vang lớn, thân thể bay lên không, trước mắt tối sầm, nặng nề rơi xuống hố sâu.

Lục Vân Sơ thở hổn hển đuổi theo, nằm bên mép hố nhìn xuống.

Văn Giác xoa xoa lưng, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy xót xa của Lục Vân Sơ.

Vẻ xót xa trong mắt nàng chân thành tha thiết đến thế, đầy đến sắp tràn ra, nhìn khiến Văn Giác rung động trong lòng, tuy hắn ta rất ghét nàng, nhưng đối diện với ánh mắt này, không ai có thể không để ý.

Nàng thật sự như vậy…

Lục Vân Sơ xoa xoa ngực, giọng xót xa cực điểm: "Ngươi đè lên rau của ta rồi."

Văn Giác: ?

Hắn ta chậm rãi nghiêng đầu nhìn, phát hiện mình đang nằm trong một cái hố đầy bắp cải trắng!

Lục Vân Sơ xót xa nhìn hắn ta... dưới thân là bắp cải: "Rau của ta ơi, bắp cải trắng ta tích trữ cho mùa đông ơi."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 16



Văn Giác: ??

Nàng vừa oán trách vừa kinh ngạc: "Ngươi làm sao vậy, đè nát hết rồi, heo húc cũng không nát đến thế!"

Văn Giác: ???

Văn Triển chậm rãi đuổi tới, vừa hay nghe thấy câu này, lại ho lên.

Lục Vân Sơ nghiêm túc nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn quả thật có ý cười, quả nhiên là đang cười mà.

Nàng quay đầu, oán hận nhìn chằm chằm Văn Giác, nhìn hắn ta luống cuống bò ra khỏi hố.

"Lục Vân Sơ, ngươi có bệnh không?" Văn Giác phủi phủi lá rau trên người: "Ai mẹ nó đào hố trong sân vậy?!"

Lục Vân Sơ nghiêm túc giải thích: "Không phải hố, là hầm chứa." Ai biết được cốt truyện sẽ giam nàng trong viện bao lâu, nàng phải tích trữ lương thực cho tốt.

"Ai mẹ nó đào hầm chứa trong viện chứ!"

"Ở đây rộng rãi mà."

"Khụ khụ." Văn Triển lại ho lên.

Văn Giác tức đến dậm chân, không kịp giữ phong thái: "Ngươi có biết đây là nơi nào không, tấc đất tấc vàng, ngàn vàng cũng không mua được phủ đệ này!"

"À, giờ ta biết rồi. Hèn chi dễ đào thế."

Văn Triển nhịn không được nữa, giơ tay áo che mặt: "Khụ khụ."

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn, có gì mà buồn cười thế?

Văn Giác tức đến bốc khói: "Điên rồi!" Vung tay áo bỏ đi, vừa đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, đổi thành bước nhỏ đi ra ngoài viện.

"Chỉ đào có một cái hố thôi." Lục Vân Sơ trợn trắng mắt.

Văn Giác quay đầu, nghiến răng ken két: "Ta không phải sợ lại rơi xuống đâu!"

Lần này Văn Triển ho không ngừng được nữa.

Lục Vân Sơ đợi hắn cười xong cũng không thấy có gì đáng cười, gãi gãi đầu nói: "Các người sao vậy, hắn làm ca ca sao có thể đối xử với chàng như thế chứ?"

Văn Triển dừng lại nhìn nàng.

Nàng càng nghĩ càng tức: "Lần sau hắn còn thế, ta sẽ đào hố khắp đường hắn đi, cho hắn ngã chết, tên vương bát đản này."

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục Vân Sơ đột nhiên bật cười, càng nghĩ càng buồn cười, cười đến ngả nghiêng, không dừng được.

Nàng vừa cười vừa nói: "Xem hắn còn dám âm dương quái khí, buông lời vô ý—" Nàng cười không còn hình tượng, vừa quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Văn Triển.

Hắn cũng đang cười, chỉ là lần này cười đặc biệt yên lặng, mày mắt cong cong, toàn là ý cười ôn hòa.

Lục Vân Sơ ho khan hai tiếng, cảm thấy mình cười không còn trời đất, hơi ngượng ngùng, gãi gãi mặt, tránh ánh mắt hắn.

Hai người im lặng hồi lâu, Lục Vân Sơ chợt vỗ trán, từ trong người lấy ra giấy bút đã chuẩn bị từ trước: "Tặng chàng."

Văn Triển nhìn cuốn sổ nhỏ và cây bút than trong tay nàng, nhất thời chưa hiểu.

Lục Vân Sơ bèn cầm bút than vạch hai nét lên cuốn sổ: "Dùng để viết chữ đó, bút lông không thể mang theo bên mình được, cái này thì được."

Văn Triển thân mang thương tích, cử động chậm chạp, nhưng không phải người lề mề, lúc này lại ngẩn người, ánh mắt dừng trên cuốn sổ, mi mắt khẽ run, dường như đang trầm tư.

Vài hơi thở sau mới rụt rè chỉ vào mình, khẽ nghiêng đầu.

Lục Vân Sơ đưa giấy bút về phía trước, cười nói: "Đương nhiên là tặng chàng!"

Văn Triển nhận lấy giấy bút, nghiêm túc ngắm nghía, khóe miệng dần dần cong lên, hắn khó tin đến thế, ánh mắt chứa đựng niềm vui kìm nén.

Trang đầu tiên Lục Vân Sơ đã vẽ vẫn còn một khoảng trống lớn, nhưng hắn không viết vào đó, mà lật sang trang mới, viết ngay ngắn hai chữ "tạ ơn" ở góc phải trên.

Hắn chưa từng dùng bút cứng, không quen cảm giác giữa giấy và bút, chữ viết ra không đẹp bằng bút lông, nhưng vẫn thanh tao.

Thấy rõ hắn rất thích món quà này, Lục Vân Sơ nhe răng cười: "Sau này ra ngoài phơi nắng nhiều hơn nhé, trong phòng ngột ngạt lắm."

Văn Triển viết lên sổ: "Được."

"Có gì muốn nói với ta, cứ viết ra là được."

—— Được.

Rõ ràng gật đầu là đủ, hắn lại nhất định phải viết ra, món quà không tính là quà do Lục Vân Sơ nghĩ ra bất chợt được hắn yêu thích như vậy, khiến nàng cũng thấy ngượng.

"Đi thôi, chàng đứng ngoài đủ lâu rồi, hôm nay vậy là được. Đầu gối chàng bị thương, phải dưỡng." Nàng xoay người đi vào phòng, Văn Triển bước lớn theo sau.

Trời trong gió mát, ánh dương dịu dàng, ngay cả lá khô rụng xuống cũng trở nên sinh động.

*

Bụng Văn Triển không tốt, Lục Vân Sơ chỉ có thể nấu cháo cho hắn uống. Hắn uống cháo, Lục Vân Sơ ngồi đối diện ăn ngon lành cay nồng, thực sự có phần quá đáng, vì thế nàng quyết định làm cho Văn Triển vài món lỏng khác, đổi đổi khẩu vị.

Nơi này ban đêm không có hoạt động giải trí, nàng ngủ sớm, sáng dậy cũng sớm, chui vào bếp, chuyên tâm mày mò đồ ăn, coi như là hoạt động giải trí duy nhất.

Đợi làm xong, vui vẻ trở về phòng, lại thấy cửa phòng hé mở.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu nhìn sắc trời, ước chừng thời gian, hẳn là giờ Tị...

Nàng đẩy cửa, nhẹ bước vào phòng.

Trong phòng tĩnh lặng như ngày ấy, kim rơi có thể nghe thấy.

Trong lòng nàng dấy lên linh cảm không hay, mấy ngày trước giờ Tị nàng đều còn ở trong bếp, hôm nay về sớm hơn một chút, đúng lúc gặp phải, chẳng lẽ mỗi ngày vào giờ Tị hắn đều phát bệnh sao?
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 17



Quả nhiên, khi nàng sắp bước vào nội thất, nghe thấy tiếng nôn khan nghẹn ngào.

Lục Vân Sơ dừng bước, từ khe hở của bình phong chạm hoa nhìn vào.

Văn Triển cong lưng, đối diện với chậu nôn khan, tựa như muốn nôn hết ngũ tạng lục phủ ra ngoài, nhưng trong bụng không có thức ăn, chẳng nôn được gì.

Hắn sắc mặt xanh xao, mồ hôi lạnh ướt đẫm, bắt đầu ho sặc, những chỗ đau trên người bị cơn ho xé ruột xé gan khuếch đại, làm hắn không kìm được ép lưng thấp hơn.

Lục Vân Sơ muốn bước lên phía trước, hắn lại đột nhiên quay đầu, liếc nhìn về phía này.

Hắn đau đớn dữ dội, ánh mắt bắt đầu mờ đi, nên không thể giấu được vẻ chật vật và hoảng hốt trong mắt.

Mồ hôi lạnh thấm ướt lông mi, trước mắt nổi lên những vòng sáng trắng, hắn không phát hiện ra Lục Vân Sơ đứng bên ngoài.

Hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo một cái, suýt đứng không vững.

Cử động quay đầu này của hắn đã đóng đinh Lục Vân Sơ tại chỗ.

Mấy ngày qua sống nhàn nhã, nàng suýt quên mất họ là con rối trong cốt truyện, trên người mang xiềng xích của số mệnh.

Thật hoang đường đáng cười, ngay cả phát bệnh cũng đúng giờ đúng khắc.

Nàng lùi ra ngoài, đợi ở hành lang một lát, cảm thấy cũng tạm ổn rồi, mới quay vào.

Văn Triển đã rửa mặt, tóc mai còn đọng hơi ẩm, tựa bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cành khô đong đưa trong gió bên ngoài.

Từ khi nàng bảo hắn phơi nắng nhiều hơn, mỗi sáng sớm, chỉ cần có nắng, hắn sẽ ngồi ở đây phơi nắng.

Trên người hắn toát ra khí chất mỏng manh lại xa cách, lỏng lẻo tựa vào đó, như một bức tranh sơn thủy bị sương mù nhuốm màu, có một vẻ đẹp u ám tĩnh lặng.

"Văn Triển?" Lục Vân Sơ không kìm được gọi hắn một tiếng.

Hắn quay đầu, trong mắt chảy ra nụ cười ấm áp.

Cảm xúc phức tạp trong lòng Lục Vân Sơ lập tức bị một làn gió xuân thổi tan, nàng nhanh chóng bước tới: "Chàng đói chưa?" Hắn vừa nôn xong, hẳn là không có khẩu vị, Lục Vân Sơ lấy ra cái chén sứ: "Đây là bột mè ta xay, không no được, nhưng có thể giải thèm."

Không đợi Văn Triển trả lời, nàng đã kéo cái bát sứ bên bàn lại, múc vài thìa bột mè vào.

Chưa thêm nước nóng, mùi thơm ngọt ngào kéo dài của bột mè đã rất đậm đà.

Lục Vân Sơ có nỗi ám ảnh với "ngọt", thuở nhỏ khi nàng chịu khổ, sẽ thưởng cho mình một viên kẹo, như vậy có thể được an ủi, lấy lại sức mạnh, nàng hy vọng Văn Triển cũng có thể cảm nhận được.

Trước dùng nước ấm hòa bột mè ra, sau đó thêm nước sôi vào.

Nước nóng vừa mới đun sôi, miệng ấm trà còn bốc khói trắng, Lục Vân Sơ xách ấm trà rót vào bát sứ, bột mè bị nước xối tán ra, hơi nóng mang theo mùi thơm nồng đậm bốc lên.

Trong bột mè có trộn ý dĩ, bách hợp, hạt hướng dương, táo đỏ, hạt dẻ, dâu khô, đều phơi khô xay thành bột mịn, nguyên liệu rang vừa phải, vừa mới kí.ch th.ích được mùi thơm vốn có, lại không đến mức có vị dầu đắng, chỉ cần cho một chút đường đỏ là đảm bảo độ ngọt.

Mè và hạt hướng dương có mùi dầu mỡ mượt mà béo ngậy, hạt có mùi thơm đậm đà, táo đỏ, dâu tằm có vị ngọt thanh của trái cây, bách hợp và đường đỏ có vị chát nhẹ đắng nhạt để khử đi vị ngấy của nguyên liệu, khẽ hít một hơi, hơi nóng ngọt ngào trực tiếp chui vào mũi, hun người ta mềm lòng.

"Nếm thử đi." Lục Vân Sơ đưa thìa cho Văn Triển.

Văn Triển nhận lấy, động tác tuy vẫn chậm rãi như thường, nhưng Lục Vân Sơ lại nhìn ra một chút vụng về hấp tấp.

"Ơ!" Nàng ngăn động tác của Văn Triển lại: "Nóng, thổi thổi đã."

Văn Triển sững người, vành tai ửng hồng nhạt, động tác vụng về thổi vài cái, ngước mắt nhìn Lục Vân Sơ, như đang xác nhận vậy là được chưa?

Lục Vân Sơ nhịn cười, gật đầu.

Văn Triển mới dám đưa vào miệng.

Nàng xay bột mè rất mịn, hầu như không cảm nhận được độ sần, hương thơm của tất cả nguyên liệu hòa quyện, lan tỏa trên đầu lưỡi, vị ngọt nhẹ như khói, quấn quýt đầu lưỡi mãi không tan.

Hắn không kìm được trợn to mắt, đôi mắt trong veo đầy kinh ngạc.

Lục Vân Sơ không nhịn được bật cười. Nàng nhớ lần đầu gặp Văn Triển, cảm thấy nam nhân này là một mỹ nhân gỗ, tinh xảo mà trống rỗng, như một con búp bê xinh đẹp không có sinh khí.

Giờ nghĩ lại, thật khó nhớ ra lúc đó vì sao mình lại có cảm giác như vậy.

"Ngọt không?"

Văn Triển gật đầu, đặt thìa xuống, từ trong tay áo lấy ra giấy bút, ngay ngắn viết xuống —— rất ngọt.

Lục Vân Sơ lắc đầu, thực ra không ngọt.

Nàng đã nếm thử, so với bột mè hiện đại, vị nhạt như nước lã, chủ yếu là hương vị nguyên bản của thực phẩm. Không có mật ong, đường đỏ cổ pháp không dám cho nhiều, nếu không vị đắng sẽ lấn át tất cả hương vị ngọt ngào, nên bát bột mè này nhiều lắm là thơm, hoàn toàn không ngọt.

Thấy nàng lắc đầu, Văn Triển không hiểu ý, nghi ngờ mình có phải trả lời sai không, đến cả việc có nên tiếp tục ăn cũng không biết.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 18



"Ta muốn tặng chàng một món quà."

Văn Triển nhìn giấy bút trong tay mình, không phải đã có quà rồi sao?

Lục Vân Sơ lấy ra một hộp gỗ nhỏ, lấy từ bên trong ra một cây kẹo mạch nha.

Đầu que tre cuốn những vòng tròn kẹo mạch nha vàng trong suốt, móc những sợi trắng mảnh, giống hổ phách, lớp lớp chồng chất.

Nàng giơ trước mặt Văn Triển, Văn Triển không biết có nên nhận không, bối rối viết:

—— Đây là vật gì?

"Kẹo mạch nha." Lục Vân Sơ đáp, đây là món ăn giống kẹo que nhất mà nàng có thể làm ra.

Văn Triển nhất thời nghi hoặc, đầu óc chưa chuyển qua.

—— Dùng để làm gì?

Lục Vân Sơ nhe răng cười: "Kẹo mà, dĩ nhiên là để ăn."

Văn Triển bị nàng cười đến ngượng ngùng, nhận lấy que tre, chăm chú nhìn kẹo mạch nha vài cái, do dự đưa vào miệng.

Lục Vân Sơ ngồi bên cạnh, tay chống đầu mong đợi nhìn hắn, mặt đầy nụ cười.

Kẹo mạch nha khuấy đảo kéo sợi dài ra, trộn với không khí, vị nhẹ nhàng, tan ngay trong miệng, mang theo mùi thơm nhẹ của gạo, là vị ngọt thuần khiết. Thuần khiết đến xa lạ.

Lục Vân Sơ vốn còn đang cười, nhìn đôi mày mắt của Văn Triển dần trở nên nghiêm túc, nụ cười dần dần phai nhạt.

Văn Triển cụp mắt, nhíu mày nhẹ, lặng lẽ nếm thử phân tích vị trong miệng, sau khi kinh ngạc tan biến, trong mắt chỉ còn bối rối.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng cầm bút hỏi:

—— Đây là vị gì?

Lục Vân Sơ hoàn toàn không cười nổi nữa, nàng không hiểu tại sao câu hỏi trông có vẻ ngốc nghếch thiếu hiểu biết này lại khiến mình khó chịu như vậy.

"Ngọt." Nàng thậm chí không biết trả lời thế nào: "Đây là vị ngọt."

Văn Triển nghe xong chớp chớp mắt, lại cúi đầu xuống, nghiêm túc nếm vị kẹo mạch nha trong miệng.

Ánh dương xuyên qua tóc mai rối của hắn, rơi trên hàng mi dài, soi sáng niềm vui sướng dần dần dâng lên trong đáy mắt, như mặt trời mọc, xua tan trăng tàn, chiếu rọi mặt hồ tĩnh lặng như gương.

Hắn cong mắt lên, đuôi mày nhuốm ý cười vui sướng.

Hắn gạch bỏ câu "rất ngọt" vừa trả lời, viết lại bên dưới: "Rất ngọt." Thì ra đây mới là ngọt, hắn vui đến cực điểm, viết xong vẫn chưa hài lòng, lại thêm một câu "rất ngọt".

Niềm vui thuần khiết bùng nổ trên người hắn cũng thuần khiết như vị ngọt hắn vừa nếm thử, nhưng niềm vui này lại khiến miệng Lục Vân Sơ dâng lên vị đắng.

"Ngọt là tốt rồi." Nàng nói.

Văn Triển viết: Tạ ơn.

Lục Vân Sơ cố gắng cong môi, gật đầu: "Ừm, ăn nhiều vào, kẹo mạch nha có đủ." Nàng vội vàng lấy ra một cây kẹo mạch nha nhét vào miệng, mượn để xua tan vị chua xót dâng lên trong lòng.

Lục Vân Sơ đưa mắt nhìn xuống ngón tay Văn Triển, thương tích trên tay hắn vẫn chưa lành, nay cong ngón tay cầm thìa, vết đỏ nơi khớp xương càng thêm rõ rệt.

"Sao thương tích của chàng vẫn chưa thấy dấu hiệu bình phục?" Nàng ghé đầu lại gần.

Văn Triển vô thức rụt tay lại.

Lục Vân Sơ nắm lấy tay áo hắn, Văn Triển cứng người.

"Chàng lại tắm rửa phải không?" Nàng đoán được nguyên do.

Nàng nắm tay áo Văn Triển, hắn không dám cử động, tựa như một con mèo bị túm da cổ, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.

Lục Vân Sơ nghiêm mặt: "Đã bôi thuốc chưa?"

Văn Triển vốn là người có hỏi tất đáp, nhưng lúc này lại như không nghe thấy, không đáp lời.

Hắn là người câm, chiêu im lặng này quả thích hợp với hắn.

Lục Vân Sơ cầm giấy bút đặt bên bàn, đẩy về phía hắn.

Văn Triển nhíu mày khó xử.

Lục Vân Sơ dùng bút than gõ gõ quyển sổ nhỏ.

Văn Triển đành phải nhận lấy bút, viết lên đó: Không tắm, không thể sạch được.

Đáp không đúng câu hỏi.

"Còn bôi thuốc thì sao?"

Hắn do dự mấy lần, cuối cùng đáp: Không tiện.

Lục Vân Sơ vén tay áo hắn lên, tỉ mỉ xem xét vết thương, thấy còn vết thuốc bột, nhưng vẫn chưa thấy khá hơn.

Lưng hắn không tiện bôi thuốc, thương thế hẳn phải nặng lắm.

Lục Vân Sơ vừa phiền não vừa tức giận: "Sao chàng không nghe lời khuyên?"

Văn Triển co rút tay trong ống tay áo.

Cử chỉ co rúm này khiến ngọn lửa giận trong lòng Lục Vân Sơ tắt ngấm.

Nàng suýt quên mất, Văn Triển vốn sợ nàng.

"Xin lỗi." Nàng rút tay về.

Điều chỉnh cảm xúc xong, nàng hỏi: "Chàng có hiểu lời ta không?"

Văn Triển không hiểu ý, ngơ ngác nhìn nàng.

"Ta không cho chàng để vết thương chạm nước, bảo chàng bôi thuốc, chàng có hiểu không?"

Văn Triển gật đầu.

Lục Vân Sơ ủ rũ hỏi: "Vậy sao không làm theo?"

Thấy nàng như vậy, Văn Triển hốt hoảng, vội viết lên giấy: Dơ bẩn khó chịu hơn đau đớn.

Những chữ này đập vào n.g.ự.c Lục Vân Sơ, khiến tâm trạng u ám của nàng chợt hóa chua xót.

Kiếp trước nàng què chân, mỗi khi trời mưa lại đau đớn, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, khó tưởng tượng được Văn Triển mình đầy thương tích, bệnh tật quấn thân, phải có sức chịu đựng lớn thế nào mới cho rằng nỗi đau này còn chịu được.

Nhớ đến cảnh hắn bị treo lơ lửng, mình đầy m.á.u bẩn, Lục Vân Sơ cúi đầu, chợt thấy chán nản.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 19



Nàng vốn là kẻ ngốc nghếch, nếu đổi lại người khác lanh lợi quyết đoán đến đây, chắc sẽ không như nàng, xoay vần hai kiếp vẫn không thoát được định mệnh. Mà hai kiếp này, Văn Triển vẫn cứ bị treo ở đó, chờ đợi cái c.h.ế.t giải thoát.

Ngay cả mồ hôi lạnh trên người cũng không chịu nổi, vậy m.á.u me bẩn thỉu khắp người phải khó chịu đến nhường nào?

Đầu nàng gần như cúi đến ngực, trước mắt chợt có một quyển sổ đưa tới.

Trên quyển sổ vuông nhỏ, chữ viết chen chúc, không nỡ lãng phí một chút không gian nào.

— Ta sẽ không tắm nữa.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu.

Thấy nàng có phản ứng, Văn Triển thu hồi sổ, tiếp tục viết:

— Ta sẽ bôi thuốc đàng hoàng.

Sắc mặt Lục Vân Sơ càng thêm đau khổ, cứ thế ngẩn ngơ nhìn hắn.

Hắn nghiêng đầu, tránh ánh mắt nàng.

Lục Vân Sơ thu hồi ánh mắt, nhớ ra việc chính: "Vậy lưng chàng làm sao bôi thuốc?"

Nàng gạt bỏ tâm trạng u ám vô dụng, nói to: "Cởi áo ra, ta bôi thuốc cho chàng!"

"Khụ khụ khụ!" Văn Triển đột nhiên ho dữ dội, vội lấy tay áo che mặt, như muốn ho cả phổi ra ngoài, ho đến nỗi sắc mặt trắng bệch cũng ửng hồng.

Lục Vân Sơ vội rót cho hắn một chén nước ấm.

Tiếng ho của Văn Triển dần dịu.

Lục Vân Sơ cũng không biết tại sao mình phải giải thích: "Lưng chàng không thể tự bôi thuốc, ta nhớ thương thế ở lưng rất nặng." Toàn là vết roi.

Văn Triển cúi mắt, cố làm ra vẻ ngớ ngẩn, giả vờ không nghe thấy.

"Này." Lục Vân Sơ bất đắc dĩ.

Văn Triển vùng vẫy lần cuối.

— Không sao đâu.

Lục Vân Sơ không nói gì, cứ thế nhìn hắn.

Văn Triển cúi mắt, đành chịu thua.

Tai hắn đỏ bừng, trước xoay người, quay lưng về phía Lục Vân Sơ, rồi chậm rãi cởi áo.

Hắn lúc này thật sống động đáng yêu, Lục Vân Sơ cắn môi nén cười.

Rồi nụ cười của nàng liền tắt ngấm.

Vết thương trên lưng hắn chằng chịt, sâu có nông có, vô cùng dữ tợn, sau khi ngâm nước, mép da thịt hơi trắng bệch, khiến Lục Vân Sơ lại thấy nghẹn ngào tức giận, nhưng nàng không thể nổi giận được.

Nàng thật sự không biết phải làm sao với hắn...

Nàng lấy bình sứ đựng thuốc, thấm thuốc, nhẹ nhàng bôi cho hắn.

Vừa chạm vào, thân thể Văn Triển liền cứng đờ trong chốc lát.

Động tác của nàng đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng Văn Triển vẫn đau sao?

Nàng bèn làm động tác nhẹ hơn nữa, nhẹ như gió thoảng, Văn Triển không còn cứng đờ nữa, bắt đầu run rẩy.

"Rất đau sao?" Lục Vân Sơ hỏi.

Văn Triển cố với lấy giấy bút để viết, nhưng Lục Vân Sơ chưa kịp đợi câu trả lời của hắn.

Nàng thổi nhẹ vào vết thương của Văn Triển.

"Cạch." Bút của Văn Triển rơi xuống.

"Thổi thổi chắc sẽ đỡ hơn." Lục Vân Sơ nói: "Thấy chàng đau quá."

Văn Triển không dám động đậy, không thể nhặt bút, chỉ có thể để mặc nàng nhẹ nhàng bôi thuốc.

Động tác bôi thuốc của Lục Vân Sơ dần trở nên thuần thục, vẫn giữ sự nhẹ nhàng, hy vọng có thể truyền tải sự thương tiếc của mình đến hắn.

Văn Triển dần không run rẩy nữa, kìm nén, từ từ điều hòa hơi thở.

Làn da hắn trắng như ngọc, vai rộng lưng dài, nếu không có những vết thương này, hẳn là một cảnh tượng rất đẹp mắt.

Xương bả vai sắc cạnh, theo hơi thở hắn chậm rãi phập phồng, như đôi cánh bướm ngọc đang vỗ cánh muốn bay.

Lục Vân Sơ bôi thuốc xong cho hắn, nói: "Được rồi. Sau này tắm xong, ta đều sẽ bôi thuốc cho chàng."

Văn Triển vội vàng mặc áo vào, nhặt lấy quyển sổ nhỏ của mình, dùng bút chỉ vào câu đã viết trước đó.

— Ta sẽ không tắm nữa.

Lục Vân Sơ tổng cảm thấy có gì đó không đúng, trước đây không thấy hắn yêu quý thân thể mình như vậy. Lại còn hứa hẹn hai lần.

Nàng gật đầu: "Được rồi, chàng đi nghỉ đi, trên người có thương tích, phải ngủ nhiều, không được ngồi lâu."

Văn Triển gật đầu, vội vàng bước đi.

Văn Triển không còn ở đây, Lục Vân Sơ ngồi đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn đi ra ngoài.

Sân này rất rộng, ngoài phòng ở thường ngày, còn có non bộ ao cảnh, đi xa thêm chút nữa, có thể thấy một tòa đình được xây trên núi đá.

Lục Vân Sơ trước đây đã muốn đến xem, nhưng vì bận muối dưa, không có thời gian.

Tòa đình này được xây rất cao, có thể nhìn xuống toàn phủ, kể cả viện của nam chính bên cạnh.

Trong đình đặt một chiếc sập, treo rèm the, trên bàn nhỏ bày ấm chén, xem ra trước đây nữ phụ độc ác không ít lần ngắm nhìn bên cạnh từ đây.

Lục Vân Sơ hơi im lặng, xắn tay áo lên, chuẩn bị quét dọn nơi này một lượt.

Ôi chao, sai không được hạ nhân NPC thì khổ thế này đây, rõ ràng đầu thai thành tiểu thư danh giá, nhưng việc gì cũng phải tự làm.

Nghĩ đến việc Văn Triển thích sạch sẽ, nàng quét dọn rất cẩn thận, chăm chút từng góc nhỏ.

Quét dọn xong, mệt lả người, nằm vật xuống sập, định nghỉ một lát, không ngờ lại ngủ thiếp đi.

Mặt trời đứng bóng, ánh nắng rơi trên người nàng, ấm áp dễ chịu.

Nàng ngủ rất ngon, cọ mình trên sập một cái, giây sau, cảm thấy trên người dường như nặng thêm chút, người càng ấm hơn.
 
Back
Top Bottom