Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 50



“Hiện tại tôi không sao rồi.” Lý Tuyết Y lịch sự mỉm cười với hắn ta.

Trần Quý Nam dường như thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện này là lỗi của tôi, chi phí y tế sau này tôi sẽ chịu.”

Lý Tuyết Y vẫy tay, “Không cần, không cần, chân này cố định một thời gian thì sẽ khỏi.” Cô không muốn giao tiếp nhiều với người lạ.

“Như vậy tôi không yên tâm, cho tôi số liên lạc, có gì cứ thông báo cho tôi.” Trần Quý Nam lấy số điện thoại từ phiếu khám bệnh của cô, nhập vào điện thoại của mình.

Lý Tuyết Y hoàn toàn không kịp ngăn cản, khi cô giật lại phiếu khám bệnh, hắn ta đã nhập xong vào điện thoại rồi.

“Trần Quý Nam, rất vui được gặp em.” Trần Quý Nam mỉm cười nhẹ nắm tay Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y muốn rút tay lại, nhưng đối phương nắm rất chặt, tên của hắn ta khiến cô như sét đánh ngang tai.

“Trần... Trần Quý Nam?” Lý Tuyết Y mở to mắt hít một hơi lạnh, nam phụ bệnh kiều Trần Quý Nam?? Trời ạ!!

Trần Quý Nam nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trên khuôn mặt đẹp trai lóe lên sự khó hiểu, “Em biết tôi à?”

“Không biết không biết.” Lý Tuyết Y theo phản xạ trả lời, cô căng thẳng cái gì chứ? Trần Quý Nam cũng chỉ cảm thấy hứng thú với Trang Tình mà thôi.

Trần Quý Nam cười khẽ một tiếng, “Nhìn em vẫn là học sinh, đang học ở đâu?”

Lý Tuyết Y vẫn chìm đắm trong sự khiếp sợ, “Ừ, tôi đi trước đây.” Cô không dám trò chuyện nhiều với Trần Quý Nam, trong nguyên tác hắn ta đã làm ra không ít chuyện kinh hoàng.

Nhưng còn may mắn, hắn ta là người duy nhất không hại nguyên chủ, chỉ toàn tâm toàn ý vào Trang Tình.

Trần Quý Nam không ngăn cản Lý Tuyết Y, miệng cười nhìn cô vụng về chống nạng rời đi, “Thật ra lại nằm ngoài dự liệu của tôi.” Thú vị.

Nếu Lý Tuyết Y biết Trần Quý Nam có hứng thú với cô, chắc chắn cô sẽ bị dọa mà ngất xỉu, chủ yếu là vì những việc Trần Quý Nam đã làm không nằm trong phạm vi của người bình thường.

Có ai bình thường nào lại theo dõi người con gái mình thích? Hơn nữa có vẻ như không chỉ theo dõi, nhất cử nhất động của Trang Tình ở nhà hắn ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Những chuyện này không tính là gì, những việc còn đáng sợ hơn mà Trần Quý Nam dám làm.

Lý Tuyết Y nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, quay đầu nhìn lại không thấy ai theo sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Về đến nhà, Tô Cầm mặt mày trắng bệch, vội vàng kéo cô hỏi rõ ràng, Lý Tuyết Y đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tô Cầm biết.

Khi biết chân cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, Tô Cầm mới yên tâm, cũng không dám trách mắng con gái nữa, thời gian qua bà đã nhìn thấy sự thay đổi của con gái, luôn cảm thấy bản thân mình quản lý không đúng, sợ Lý Tuyết Y có vấn đề tâm lý.

Lý Tuyết Y an ủi Tô Cầm một chút, giọng nói của cô khá nhẹ nhàng, thật sự không thể giả vờ thành nguyên chủ, có thể hiểu được sự lo âu của Tô Cầm về sự thay đổi đột ngột của cô.

Thời điểm chống nạng đi đến trường, được nhiều bạn học hỏi thăm, chỉ riêng Tiêu Dĩ Hàn thì chỉ nhíu mày nhìn Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y nhăn nhó mặt mày, “Lớp trưởng Tiêu~ tôi thật đáng thương.” Giả vờ bày ra bộ dáng đau khổ đáng thương.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Dĩ Hàn lạnh giọng hỏi.

“Đi trên đường bị va phải, chân bị trật.” Lý Tuyết Y thảm thương ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn, chớp mắt cầu xin an ủi.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn chân cô băng bó, “Đi mà không biết cẩn thận.” Rõ ràng là không phục cô.

Lý Tuyết Y kêu oan, chỉ là giọng điệu dịu dàng khiến người khác cảm thấy một mảnh tê dại.

“Thật sự không có, lần này tôi có đi cẩn thận, là đối phương vội vàng không để ý đến tôi, đã va phải tôi.” Lý Tuyết Y chu môi giải thích.

“Nam hay nữ?” Tiêu Dĩ Hàn đột nhiên hỏi về giới tính.

Lý Tuyết Y ngẩn ra, “Là nam.” Còn là tình địch tương lai của cậu, hơn nữa còn không dễ đối phó.

Tiêu Dĩ Hàn liếc nhìn cô một cái, trầm mặc không lên tiếng, Lý Tuyết Y không nhận ra biểu cảm của Tiêu Dĩ Hàn, “Sức lực cũng lớn ghê, đường không rộng mà người lại đông.”

“Đối phương cùng tuổi với cậu à?” Tiêu Dĩ Hàn dường như chỉ hỏi cho có.

“Khoảng bằng tuổi, lớn hơn tôi vài tuổi.” Lý Tuyết Y nghĩ một chút, Trần Quý Nam trước đây cũng học ở trường trung học này.

Tiêu Dĩ Hàn lại im lặng, một lúc sau, “Cậu có để lại số điện thoại cho người ta không?”

Lý Tuyết Y: “??” Kinh ngạc đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

“Cậu khi nào học làm thầy tướng số vậy?” Cái này cũng đoán được?

Ánh mắt Tiêu Dĩ Hàn u ám nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, rõ ràng là không muốn đùa giỡn với cô.

“Được thôi, đối phương quả thật đã lấy số điện thoại của tôi, nhưng không phải tôi tự nguyện đưa, mà anh ta đã giành lấy phiếu khám của tôi.” Lý Tuyết Y oan ức nói, nếu biết là Trần Quý Nam, bất luận thế nào thì cô nhất định phải giành lại phiếu khám.

Nhưng may mắn là, cho đến nay, Trần Quý Nam vẫn chưa liên lạc với cô, cô là mọt nhân vật lót đường tin rằng Trần Quý Nam cũng không để mắt đến mình.

Trong đôi mắt nhàn nhạt của Tiêu Dĩ Hàn hiện lên một chút gợn sóng, môi mỏng mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.

“Điện thoại.” Tiêu Dĩ Hàn đưa tay định lấy điện thoại của Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y ngơ ngác đưa điện thoại cho cậu, chỉ thấy Tiêu Dĩ Hàn cầm điện thoại của cô bấm bấm cái gì đó, Lý Tuyết Y xem mà không hiểu lắm.

Chẳng bao lâu sau, cậu trả lại cho cô, Tiêu Dĩ Hàn không nói gì, Lý Tuyết Y cũng không hỏi thêm.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 51



Bữa cơm trưa là Tiêu Dĩ Hàn lấy, Lý Tuyết Y ăn ngon lành, hộp cơm cũng do Tiêu Dĩ Hàn rửa, cô ngoan ngoãn chờ cậu trở về.

“Này!” Lãnh Khiếu Vũ đá một cái vào cửa lớp, làm Lý Tuyết Y đang nằm trên bàn chờ Tiêu Dĩ Hàn bị dọa cho nhảy dựng.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy là Lãnh Khiếu Vũ, Lý Tuyết Y không vui, “Sao lại đá cửa lớp?”

Lãnh Khiếu Vũ tiến lại gần xem xét chân cô bị thương, “Chân cậu sao vậy?”

Lý Tuyết Y trừng mắt nhìn cậu ta, “Không liên quan đến cậu!” Muốn xem trò cười của cô sao? Đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!

“Bị va như thế nào, nói nghe một chút xem?” Lãnh Khiếu Vũ tùy ý nâng cằm Lý Tuyết Y lên, có vẻ cảm thấy rất thú vị.

“Tôi cảnh cáo cậu đừng có động tay động chân, nhìn thấy là đã ghét rồi.” Lý Tuyết Y tức giận quát cậu ta.

“Cậu không biết cậu tức giận trông như con cá nóc sao?” Làm người ta thật muốn... Lãnh Khiếu Vũ nhìn chằm chằm vào đôi môi cô.

Lý Tuyết Y dùng nạng đ.â.m vào cậu ta, “Cậu mới giống cá nóc, đi chỗ khác!” Cô không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với cậu ta.

Lãnh Khiếu Vũ nắm lấy nạng của cô, “Muốn tôi đi cũng được, phải trả lời vài câu hỏi của tôi.” Trần Quý Nam tối qua đã gọi cho cậu ta, nói rằng không cần biệt thự, bảo cậu ta không cần sang tên.

Theo ấn tượng của cậu ta về Trần Quý Nam, người này không giống người lịch sự như vậy, trong lời nói còn có chút nghiền ngẫm, như thể đã tìm thấy điều gì thú vị...

Nhíu mày nhìn Lý Tuyết Y vẫn đang tức giận, Lãnh Khiếu Vũ rõ ràng đã rơi vào lo lắng.

Lý Tuyết Y không hiểu Lãnh Khiếu Vũ muốn làm gì, “Xem xong trò cười rồi, cậu nên đi đi.” Cô không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi mà cậu ta muốn biết.

Lãnh Khiếu Vũ đang định mở miệng thì Tiêu Dĩ Hàn cầm hộp cơm xuất hiện ở cửa lớp, nhìn thấy Lãnh Khiếu Vũ, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

“Ra ngoài.”

Lãnh Khiếu Vũ quay lại đối diện với Tiêu Dĩ Hàn, Lý Tuyết Y đứng cách xa cũng cảm nhận được giữa hai người có ánh lửa dâng lên bốn phía.

“Cậu không phải là học sinh lớp chúng tôi, cẩn thận tôi sẽ nói với cô Hà.” Lý Tuyết Y cảnh cáo Lãnh Khiếu Vũ, thật sự thấy cậu ta rất phiền.

Lãnh Khiếu Vũ đút tay vào túi quần bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn liếc nhìn Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y làm mặt quỷ với cậu ta, đồ quỷ đáng ghét!!

“Thật không biết cậu muốn làm gì?” Lý Tuyết Y than thở với Tiêu Dĩ Hàn.

“Cách xa cậu ta ra một chút.” Tiêu Dĩ Hàn rét lạnh nói, trong lời nói có chút cứng nhắc khó nhận ra.

“Tôi cũng muốn tránh xa cậu ta, nhưng không hiểu sao, gần đây cậu ta cứ thích gây rắc rối cho tôi.” Lý Tuyết Y cũng rất bực bội.

Lẽ ra cô chỉ là một nhân vật lót đường, cách càng xa Lãnh Khiếu Vũ càng tốt, nhưng tại sao cậu ta lại muốn chỉnh đủ thứ với cô?

Lý Tuyết Y không hiểu, may mà không nghĩ nhiều, lần sau cậu ta còn dám làm bừa, cô sẽ trực tiếp báo cảnh sát ngay!

“Hôm nay cậu vất vả rồi, lớp trưởng Tiêu.” Lý Tuyết Y tươi cười với cậu, nhận lại ánh mắt lạnh lùng từ Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y vừa định đứng dậy thì mất thăng bằng ngã về phía sau, cô nhắm mắt lại nghĩ rằng xong rồi, không chừng lại bị thương ở đâu nữa.

Cảm giác đau đớn mà cô tưởng tượng không đến, ngược lại, vòng tay ai đó ôm lấy cô, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt như ngọc của Tiêu Dĩ Hàn phóng đại trong mắt Lý Tuyết Y.

Đôi môi đầy đặn của Lý Tuyết Y vì hoảng sợ mà hơi hé mở, hai má đỏ hồng, Tiêu Dĩ Hàn chăm chú nhìn cô không nhúc nhích.

Lý Tuyết Y bị cậu ôm, không hiểu sao tim đập loạn, “Tôi... cảm ơn cậu.” Cô luống cuống muốn đứng dậy, nhưng chân không chịu hợp tác, lại một lần nữa ngã vào lòng Tiêu Dĩ Hàn.

Lần này không chỉ ngã vào lòng cậu, vì hoảng hốt, Lý Tuyết Y ôm chặt cổ Tiêu Dĩ Hàn, vô tình hôn lên môi cậu...

Lý Tuyết Y: “!!!” Cứu mạng!! Cô muốn c.h.ế.t đây mà!!

Mắt trừng to đầy mê ly, cảm giác mềm mại trên môi khiến đầu cô như nổ tung, vang lên ầm ầm.

Ghế sau của Tiêu Dĩ Hàn còn cách khá xa, nhưng không ngã ra sau, mà cúi về phía trước vài giây, ánh mắt lạnh lùng không rõ ràng.

Lý Tuyết Y nhanh chóng lùi lại, nhưng vừa động thì không biết chuyện gì xảy ra, tay ôm lấy cô lập tức buông lỏng, trong tình huống khẩn cấp, Lý Tuyết Y không kịp nghĩ đến chuyện có hôn hay không hôn.

Ôm chặt cổ Tiêu Dĩ Hàn hơn, cả người treo lơ lửng trên người cậu, giữa hai người hôn nhau càng dùng sức hơn.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 52



Tiêu Dĩ Hàn ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y chỉ biết ôm cậu, cô còn có thể làm gì? Nếu buông tay thì chắc chắn sẽ ngã.

Tim đập thình thịch, cô muốn dời môi ra để nói chuyện với cậu, nhưng lực giữa hai người hôn nhau quá mãnh liệt, cô lại không thể động đậy.

May mà có lẽ Tiêu Dĩ Hàn đã phản ứng lại, lần nữa ôm Lý Tuyết Y, cô mới được giải cứu.

Khi Lý Tuyết Y ngồi vững lại, mặt đỏ như trái gấc, “Xin lỗi... tôi không cố ý, thật đấy, cậu tin tôi đi, tôi không cố ý hôn cậu.”

Cô run rẩy kéo tay áo Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn rũ mắt, Lý Tuyết Y không thấy rõ biểu cảm của cậu, nghĩ rằng cậu đang tức giận.

“Cậu đừng giận nhé? Tôi thật sự không có ý định hôn cậu, mặc dù cậu thật sự rất đẹp trai, nhưng vừa rồi tôi không đứng vững.” Lý Tuyết Y gần như sắp khóc.

“Ừm.” Tiêu Dĩ Hàn chỉ đơn giản đáp lại cô một từ.

Lý Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, không tức giận là được, nếu cậu ghi thù thì cô sẽ xong đời.

Cẩn thận nhìn cậu vài lần, thấy cậu thật sự không có dấu hiệu tức giận, cô mới thả lỏng.

“Vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng để tâm.” Mặc dù cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa đó còn là nụ hôn đầu tiên trong hai đời cộng lại.

“Ngoài ý muốn?” Tiêu Dĩ Hàn lạnh như băng nhìn chòng chọc vào Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y có chút ngại ngùng gật đầu, “Dù là ngoài ý muốn, nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của tôi, cậu cũng không thiệt thòi gì.” Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, không dám nói lớn.

Tiêu Dĩ Hàn không nói gì, vẫn chỉ chòng chọc nhìn vào cô, Lý Tuyết Y bị cậu nhìn mà cảm thấy khó hiểu, “Sao vậy? Cậu đã nói không để tâm mà, cậu sẽ không... ghi hận trong lòng chứ?”

Lý Tuyết Y ôm ngực, “Nói rồi là không phải cố ý, cậu còn giận sao?” Kéo tay áo Tiêu Dĩ Hàn.

Ai mà biết Tiêu Dĩ Hàn lại lập tức mặt lạnh, Lý Tuyết Y: “....” Có vẻ như vẫn giận.

“Buông ra.” Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn như bị một lớp mây mù bao phủ.

Lý Tuyết Y thật sự sợ cậu ghi thù, “Lớp trưởng Tiêu, hay cậu trả thù lại đi?”

Bằng không còn có thể làm gì khác? Lý Tuyết Y cứ kéo tay Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn vẫn lạnh lùng, không nói một lời.

Cậu rút tay ra, Lý Tuyết Y lại kéo lại, qua lại như vậy khiến Tiêu Dĩ Hàn trừng mắt nhìn cô.

Lý Tuyết Y không sợ, “Thật ra chuyện này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, tôi không cố ý hôn cậu, hay là? Cậu hôn lại đi?”

Dũng cảm chỉ vào đôi môi hồng hào của mình, Lý Tuyết Y biết cậu chắc chắn sẽ không hôn cô, nên mới dám nói như vậy.

Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hàn vẫn lành lạnh hau háu nhìn cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi, không phải cậu đang nghĩ cách g.i.ế.c cô đấy chứ?

Khi cô đang hoảng sợ không biết làm sao, Tiêu Dĩ Hàn thu ánh mắt lại, mở sách ôn tập không thèm để ý đến Lý Tuyết Y, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Lý Tuyết Y không phân biệt được thái độ của cậu như thế nào, không biết có phải cô đã đắc tội gì đó không.

Chỉ có thể coi như không có gì xảy ra, nhưng những chuyện ngượng ngùng giữa cả hai vẫn liên tục xảy ra.

Ngay khi vừa tan học, Lý Tuyết Y khó khăn chống nạng đứng dậy rời chỗ, vừa nhảy vừa khập khiễng chưa đi đến cửa lớp.

Lý Tuyết Y đã bị Tiêu Dĩ Hàn nắm lấy tay, vẻ mặt không có biểu cảm. “Tôi cõng cậu.”

Lý Tuyết Y: “....” Cô không phải nghe nhầm đấy chứ?

“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.” Lý Tuyết Y ngại ngùng từ chối, cô nào dám để cho Tiêu Dĩ Hàn cõng.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn kiên quyết đứng trước mặt Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y nhìn cậu vài lần, chỉ còn cách nhượng bộ.

“Vậy... cảm ơn cậu.” Lý Tuyết Y nhẹ nhàng nói, hơi cúi mặt, cô lại được nam chính cõng ư?

Đãi ngộ này cũng không tồi, trong lòng Lý Tuyết Y ít nhiều vẫn có chút đắc chí, lập tức nhào lên lưng Tiêu Dĩ Hàn.

Cô nghĩ Tiêu Dĩ Hàn sẽ rất gầy, không ngờ không phải, dựa vào lưng cậu, nhìn sườn mặt của cậu.

Có một cảm giác không thể diễn tả thành lời, rất ổn định, rất an toàn, Lý Tuyết Y không thể ngờ rằng người sau này muốn g.i.ế.c cô lại mang đến cho cô cảm giác an toàn.

Được Tiêu Dĩ Hàn cõng xuống cầu thang, Lý Tuyết Y nghe thấy hơi thở ổn định của cậu, “Nếu cậu mệt thì thả tôi xuống đi.”

Lý Tuyết Y thật sự không muốn cậu mệt, Tiêu Dĩ Hàn không để ý đến lời cô, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

Đi thẳng đến cổng trường, một chiếc xe thể thao dừng lại trước cổng, người đàn ông đẹp trai dường như đang chờ ai đó, ánh mắt thẳng tắp không rời khỏi cổng trường.

Lý Tuyết Y đang lo lắng không biết cậu cõng lâu có mệt không, định khuyên thì vô tình nhìn thấy Trần Quý Nam bên cạnh chiếc xe thể thao.

Lý Tuyết Y: “!!” Trần Quý Nam? Hắn ta đang định làm gì vậy?

Mắt trừng to nhìn rõ là Trần Quý Nam, Lý Tuyết Y lập tức quay đầu đi, đừng để hắn ta thấy cô! Đừng thấy cô! Đừng thấy cô!

Trong lòng không ngừng lẩm bẩm, thực tế thì tàn khốc, Trần Quý Nam sao lại không thấy được cô chứ.

“Tuyết Y?” Âm thanh dịu dàng, Lý Tuyết Y nghe thấy lại kh*ng b* như la sát đoạt mệnh.

Trần Quý Nam đứng chắn trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn không có ý định thả Lý Tuyết Y xuống, chỉ lạnh lùng đối diện cùng với Trần Quý Nam.

Trần Quý Nam thu ánh mắt khỏi Tiêu Dĩ Hàn, “Tuyết Y, xuống đi, tôi đưa em về.”

Lý Tuyết Y lập tức lắc đầu, “À, không cần, lớp trưởng Tiêu đưa tôi về là được, không dám làm phiền anh.”

“Lên xe đi.” Trần Quý Nam vẫn kiên quyết.

Lý Tuyết Y đã sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, Trần Quý Nam ấn một cái vào xe thể thao, Tiêu Dĩ Hàn rũ mắt, thả Lý Tuyết Y xuống.

Lý Tuyết Y không hiểu gì bị thả xuống, chống nạng, nhìn Tiêu Dĩ Hàn im lặng bước đi.

Trần Quý Nam dường như rất tự tin rằng Lý Tuyết Y sẽ lên xe của mình, vì dù sao chưa từng có người phụ nữ nào từ chối hắn ta.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 53



Trần Quý Nam ra hiệu “mời” với Lý Tuyết Y, cô hoảng sợ, có cảm giác như thần c.h.ế.t đang vẫy tay cười với mình.

Da đầu tê dại, cô nhanh chóng lùi lại một bước, vừa gọi vừa nhảy về phía Tiêu Dĩ Hàn.

“Tiêu Dĩ Hàn! Tiêu Dĩ Hàn! Cậu đi nhanh thế làm gì?” Lý Tuyết Y cảm thấy Tiêu Dĩ Hàn không đủ nghĩa khí, trong lúc nguy hiểm lại bỏ rơi cô.

Cô hét rất lớn, khiến những học sinh xung quanh đều quay lại nhìn, Tiêu Dĩ Hàn dừng bước, nghiêng người lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y.

“Cậu nói sẽ đưa tôi về nhà, sao lại chạy nhanh như vậy?” Lý Tuyết Y cảm thấy lạnh sống lưng, cô biết Trần Quý Nam đang nhìn mình chòng chọc.

Cố gắng ép bản thân không quay đầu lại, Trần Quý Nam này căn bản không phải là người bình thường, cô không thể tỏ ra có chút lưu luyến nào, để tránh gây rắc rối cho bản thân.

Dựa vào nam chính chắc chắn là lựa chọn an toàn và đúng đắn nhất, Lý Tuyết Y kéo Tiêu Dĩ Hàn lại, “Cõng tôi...”

Âm thanh mềm mại, khiến những người xung quanh đều cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt hàn băng của Tiêu Dĩ Hàn tối lại, rũ mắt quay người lại.

Lý Tuyết Y thấy cậu cúi xuống, vui vẻ cười tươi, nhảy lên lưng Tiêu Dĩ Hàn, cực kỳ vui vẻ.

Tiêu Dĩ Hàn lần nữa cõng Lý Tuyết Y, trong khi Trần Quý Nam thì nhìn theo bóng dáng của bọn họ, bất ngờ nở nụ cười, “Thật là ngoài ý muốn.”

Lý Tuyết Y trên lưng Tiêu Dĩ Hàn, “Lớp trưởng Tiêu, vừa rồi cậu thật sự định bỏ rơi tôi à?”

Tiêu Dĩ Hàn không dừng bước, “Sao không lên xe?”

Rõ ràng cậu không hiểu lựa chọn của Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y thì hoảng sợ, “Đó là xe của người bình thường sao? Đó là xe đi đến địa ngục.”

Tiêu Dĩ Hàn: “??” Dừng bước lại, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Lý Tuyết Y bất ngờ nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút ngây ngẩn.

“Ý cậu là gì?” Tiêu Dĩ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

Lý Tuyết Y hơi ngại ngùng hồi phục lại tinh thần, “Ý trên mặt chữ.” Cô cũng không thể nói Trần Quý Nam là một kẻ b**n th** thực thụ được.

Tiêu Dĩ Hàn đoán Lý Tuyết Y đang nói nhảm, bước chân chậm rãi đến gần nhà cô.

“Đến đây là được rồi.” Lý Tuyết Y không dám để Tiêu Dĩ Hàn lại gần quá, sợ Tô Cầm nhìn thấy, sẽ hiểu lầm thì không hay.

Tiêu Dĩ Hàn đặt Lý Tuyết Y xuống, “Cẩn thận.” Nói xong bằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng không rời đi, mà ánh mắt vẫn nhìn vào Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không có chút lưu luyến nào, chống nạng đi về một hướng nào đó.

Cho đến khi bóng dáng Lý Tuyết Y biến mất, cậu mới thu ánh mắt lại, khi quay về thì một chiếc xe sang trọng cách đó không xa đang tiến lại gần bên Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn hình như đã chú ý đến, nhưng giả vờ không thấy, môi mỏng mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Người đàn ông trong xe có bảy phần giống Tiêu Dĩ Hàn, “Dĩ Hàn.”

Tiêu Dĩ Hàn dừng bước lại, ánh mắt như băng nhìn qua cửa kính xe hạ xuống, Tiêu Lệ nở một nụ cười, “Lên xe, ba có chuyện muốn nói với con.”

Tiêu Dĩ Hàn thu ánh mắt lại, tiếp tục bước đi, như thể không nghe thấy lời của Tiêu Lệ.

Nụ cười của Tiêu Lệ biến mất, nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, cậu con trai này có tính khí quá cứng đầu, nhưng rồi sẽ có ngày cậu sẽ về nhận tổ quy tông.

Lý Tuyết Y ở nhà được Tô Cầm chăm sóc rất tốt, cũng không mắng mỏ cô, ngược lại còn rất dịu dàng, khiến Lý Tuyết Y có chút không quen.

Sáng hôm sau đến trường, cô lại bị Trang Tình chặn lại, đã chống nạng rồi mà cũng không tha cho cô? Có phải hơi phát rồ rồi hay không?

“Cô lại có chuyện gì?” Lý Tuyết Y không kiên nhẫn, đã phục rồi, sao một nhân vật lót đường lại không xứng đáng có được hai chữ yên tĩnh?

Gương mặt Trang Tình không chút biểu cảm, “Cô thích Tiêu Dĩ Hàn?”

Lý Tuyết Y: “.... Cũng tạm thôi, không phải là đặc biệt thích.”

Trang Tình cười lạnh, “Không phải đã nói rồi sao, Tiêu Dĩ Hàn không phải là người mà cô có thể với tới.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng lớp trưởng Tiêu cứ quấn quít lấy tôi, tôi biết phải làm sao?” Giọng nói nũng nịu khiến Trang Tình tức đến nghẹn họng.

Trang Tình rõ ràng tức giận, “Cpp nói bậy!” Tiêu Dĩ Hàn căn bản không phải là người như vậy.

“Không tin thì hỏi cậu ấy, hôm qua cậu ấy còn cõng tôi về nhà, tôi đã nói không cần, nhưng cậu ấy vẫn muốn, làm tôi xấu hổ c.h.ế.t đi được.” Lý Tuyết Y càng nói càng cảm thấy tương lai của mình tối tăm, nhưng cô không thể chịu đựng thêm nữa.

“Tiêu Dĩ Hàn tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, đừng dùng những lời này để k*ch th*ch tôi.” Trang Tình không bị Lý Tuyết Y lừa.

Lý Tuyết Y bị vạch trần cũng không khẩn trương, “Tôi k*ch th*ch cô làm gì? Chẳng có lợi ích gì.” Cô vốn chỉ nói sự thật, chỉ là phóng đại lên một chút mà thôi.

“Dù sao đi nữa, tôi hy vọng cô có thể nhận ra được sự thật, rồi tránh xa cậu ấy một chút.” Trang Tình cảnh cáo Lý Tuyết Y.

“Dựa vào cái gì?” Lý Tuyết Y lập tức phản ứng lại, cô ta là Hoàng đế sao? Cô ta nói gì thì mọi người phải nghe theo sao?

“Cô muốn thế nào mới có thể tránh xa Tiêu Dĩ Hàn?” Trang Tình nghiến răng nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có thể thì có thể, chỉ cần cô có đủ thành ý.”

Trang Tình ngẩn người một chút, rồi khinh thường nhìn Lý Tuyết Y, “Nói cho cùng, cô cũng chỉ vì tiền mà.” Cô ta còn tưởng rằng cô có tình cảm với Tiêu Dĩ Hàn, nếu chuyện này bị Tiêu Dĩ Hàn biết...

Trang Tình cười lạnh, “Cho cô mười vạn, tránh xa Tiêu Dĩ Hàn ra.”

Lý Tuyết Y bĩu môi, “Mười vạn? Có phải hơi ít rồi không?”

“Ít? Mười vạn đối với một học sinh như cô và gia đình cô đã là không tồi rồi.” Trang Tình chế nhạo đánh giá Lý Tuyết Y từ trên xuống dưới.

Lý Tuyết Y suy nghĩ lại, cũng đúng, chủ yếu có lẽ Trang Tình cũng chỉ có mười vạn tiền tiêu vặt thôi.

“Vậy được rồi, bây giờ có đưa luôn không?” Lý Tuyết Y đáp lại bằng giọng trong trẻo.

“Ngày mai vào lúc này, cậu đến sớm một chút, đừng để ai phát hiện.” Trang Tình khinh thường liếc nhìn Lý Tuyết Y, rồi quay người rời đi.

Lý Tuyết Y nhìn theo bóng lưng cô ta, nhún vai, có tiền đến tay thì không lấy thì thật ngu ngốc, mà hơn nữa, gia cảnh nữ chính cũng không tồi, cô ta muốn đưa thì cô cứ việc nhận là được.

Nhảy lên cầu thang, vừa lên đến tầng hai, Lý Tuyết Y đã lắc đầu, cảm giác như nữ chính và nam phụ đang xếp hàng chặn đường mình.

“Nói đi, cậu lại có chuyện gì?” Lý Tuyết Y đào đào lô tai, thật phiền phức.

Lãnh Khiếu Vũ dựa vào tường nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, một lúc sau cậu ta mới lên tiếng, “Tôi vừa nghe thấy những gì các cậu nói.”

Lý Tuyết Y “ồ” một tiếng, không có gì bất ngờ, nam phụ sở dĩ có thể trở thành nam phụ, đương nhiên biết nữ chính thích Tiêu Dĩ Hàn, nhưng vẫn có thể bao dung.

“Mười vạn? Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ cho Tiêu Dĩ Hàn.” Lãnh Khiếu Vũ cười nhạo một tiếng.

Lý Tuyết Y không hề xấu hổ hay lo lắng, “Cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ cho cậu ấy, dù sao vẫn có người sẵn lòng bỏ ra mười vạn cho cậu ấy, còn cậu? Một đồng tôi cũng thấy đắt.”

Vừa nói vừa lắc đầu chê bai, Lãnh Khiếu Vũ bị cô châm chọc đến nghẹn họng.

“Tôi sẽ bỏ ra một trăm vạn, làm bạn gái của tôi.” Lãnh Khiếu Vũ dường như rất tự tin.

Lý Tuyết Y giả vờ sốc, “Một trăm vạn?? Nhiều tiền quá! Cả đời tôi chưa thấy nhiều tiền như vậy.”

Lãnh Khiếu Vũ cười càn rỡ, “Tiền quả thực là vạn năng.”

“Đáng tiếc cậu khó nuốt quá, nói thật cho tôi một trăm vạn, một ngàn vạn, tôi cũng không thể có chút liên quan nào với cậu, thật là tiếc cho một trăm vạn đó, chậc chậc chậc...”

Lý Tuyết Y cảm thán đi vào lớp học, Lãnh Khiếu Vũ không thể ngờ cô lại dám nói như vậy với mình.

“Cậu đang đùa tôi?” Lãnh Khiếu Vũ tức giận mặt mày xanh mét.

Lý Tuyết Y vô tội chớp chớp mắt, “Chính là đùa cậu đấy, thì làm sao?” Không còn sợ hãi, không còn gì để mất, cậu ta định làm gì?

Lãnh Khiếu Vũ muốn bắt Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y lập tức hét lên, “Cứu tôi! Có người đánh người bị thương, thật là táng tận thiên lương...”
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 54



Lý Tuyết Y đắc ý nhìn Lãnh Khiếu Vũ, “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội động tay động chân với tôi nữa.”

Lãnh Khiếu Vũ nhìn những người bị cô thu hút đi tới, cười lạnh, “Điều này không phụ thuộc vào cậu.”

Không lưu luyến mà quay đi, Lý Tuyết Y cảm thấy thành tựu, cô cũng không cần phải sợ cậu ta nữa, có nam chính bảo vệ, ít nhất mạng sống được đảm bảo.

Nhảy chân sáo vào lớp, Tiêu Dĩ Hàn đã ở trong lớp, Lý Tuyết Y như bình thường trò chuyện với cậu.

Một cốc đậu nành bị cô làm rơi, may mà chỉ nứt một đường, không đổ ra ngoài, nhưng cốc đậu nành đó không thể uống được nữa.

“Cậu uống nước đi.” Cốc đậu nành khác đã được cô uống một nửa, Lý Tuyết Y ngại ngùng nhìn Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn không có biểu cảm, đưa bàn tay thon dài trắng trẻo ra, cầm cốc đậu nành của cô uống cạn, cho đến khi cốc đậu nành cạn sạch, mọi động tác thật tự nhiên.

Tự nhiên đến nỗi Lý Tuyết Y suýt nghĩ rằng cốc đậu nành đó không phải do cô uống, “Cậu... tôi...” Điều này không ổn chút nào?

Lý Tuyết Y mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ chao đảo, rõ ràng là cậu uống cốc đậu nành của mình, nhưng tại sao mình lại cảm thấy lo lắng như vậy.

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, mặt có chút không tự nhiên ăn hết bánh bao trong tay, “Tôi ăn xong rồi, sẽ không làm phiền cậu làm bài ôn tập nữa.”

Dựa vào nạng chống, nhảy nhót trở lại chỗ ngồi, Tiêu Dĩ Hàn chỉ liếc cô một cái rồi không còn đặt lực chú ý lên người Lý Tuyết Y nữa.

Lý Tuyết Y không lâu sau đã mang những chuyện vừa rồi để ra sau đầu, Tiêu Dĩ Hàn cũng không quan tâm, cô có thể làm gì được.

Sau giờ học, Lý Tuyết Y vẫn được Tiêu Dĩ Hàn cõng ra khỏi cổng trường, trên đường đi hai người đều không nói gì, Tiêu Dĩ Hàn vốn không thích nói, còn Lý Tuyết Y thì chỉ có chút buồn ngủ.

Trần Quý Nam hôm nay không chặn cô ở cổng trường, Lý Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần sau này có thể tránh xa Trần Quý Nam, cô sẽ yên tâm.

“Đến nơi rồi.” Lý Tuyết Y ôm cổ Tiêu Dĩ Hàn, cẩn thận xuống đất, không biết bằng cách nào, môi cô lại chạm nhẹ vào môi mỏng của Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y lập tức đỏ mặt, vụng về vẫy tay với cậu, “Lần này tôi cũng không cố ý.”

Nghĩ một lúc thấy hình như có gì không ổn, “Lần trước cũng không phải cố ý.” Gấp đến độ như suýt khóc.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y, ánh mắt dừng lại ở môi cô vài giây, sau đó lập tức dời tầm mắt đi.

Lý Tuyết Y thấy cậu bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận, lòng cô cũng nhẹ nhõm.

“Tôi đi đây, cậu về cẩn thận nhé.” Lý Tuyết Y chống nạng nhảy nhót nhanh chóng rời đi, thật xấu hổ.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn theo dõi bóng dáng hơi ngốc nghếch của cô, ngón tay dài trắng ngần nhẹ chạm vào môi mỏng.

Lại là một buổi sáng nữa, Lý Tuyết Y đã mua sẵn sữa đậu nành và bánh bao, nhảy nhót đến trường.

Khi đến chân cầu thang, Lý Tuyết Y đang hát thì bị Trang Tình kéo vào một góc.

“Là cô à? Làm tôi giật mình.” Lý Tuyết Y ôm lấy ngực.

Trang Tình hoàn toàn không muốn nói chuyện nhiều với cô, “Đưa cậu cái này.” Một thẻ ngân hàng đưa cho Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không ngờ cô ta thật sự đưa tiền, không khách khí nhận lấy thẻ.

“Mật khẩu là 123456.” Trang Tình rõ ràng không muốn nhìn cô.

Lý Tuyết Y nhận thẻ cho vào túi, “Được rồi, cảm ơn nhé.” Cô vui vẻ cười tươi.

Trang Tình hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó, khi Lý Tuyết Y nhìn sang, ngay lập tức quay đi.

“Cô đã nhận tiền, thì phải hứa không được quấn quít Tiêu Dĩ Hàn, cách xa cậu ấy càng xa càng tốt.” Trang Tình không khách khí ra lệnh.

Lý Tuyết Y nhận tiền đến tay, “Đương nhiên, tôi không phải là người không giữ lời, nhưng mà nhà cậu thật sự có tiền đấy.” Chỉ cần tùy tiện có mười vạn tiền tiêu vặt.

Trang Tình không thèm để ý đến lời nịnh nọt của cô, đang định nói gì đó thì Lãnh Khiếu Vũ xuất hiện.

“Các cậu đang ở đây nói chuyện gì vậy?” Lãnh Khiếu Vũ đi đến giữa hai người, tay đút túi quần.

Lý Tuyết Y vừa thấy cậu ta, lập tức lắc đầu, “Không liên quan đến cậu.” Chân nhảy rời đi.

Bị Lãnh Khiếu Vũ chặn lại, Lãnh Khiếu Vũ đánh giá Lý Tuyết Y, “Về chuyện hôm qua, cậu đã suy nghĩ thế nào?”

Sao vẫn chưa chịu từ bỏ? Lý Tuyết Y liếc nhìn Trang Tình đang không hiểu gì, “Không có gì, không phải tiền ít, mà là cậu...” Nhìn cậu ta từ trên xuống dưới với vẻ ghét bỏ.

Lãnh Khiếu Vũ mặc dù tức giận nhưng không vội bắt Lý Tuyết Y, “Nếu Tiêu Dĩ Hàn biết cậu ta chỉ đáng giá mười vạn, không biết cậu ta sẽ có biểu cảm gì?”

Muốn lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p Lý Tuyết Y, nhưng thật tiếc, Lý Tuyết Y không quan tâm, “Ôi, tôi thật sự rất sợ, cậu muốn nói gì thì nói đi, tránh ra.”

Thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, chính là Lý Tuyết Y lúc này, cô thực sự rất bực bội với Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta quá thích gây sự.

Trang Tình bên cạnh lại giả vờ sốc và hoảng sợ, “Tiêu Dĩ Hàn...”

Lãnh Khiếu Vũ ngẩn người, hạ tay chặn Lý Tuyết Y lại, Lý Tuyết Y thò đầu nhìn theo hướng Trang Tình chỉ, đúng là Tiêu Dĩ Hàn.

Cô đang định vẫy tay, nhưng nhớ đến mười vạn trong túi, thôi vẫn là đừng k*ch th*ch Trang Tình.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 55



Giả vờ không thấy Tiêu Dĩ Hàn, chống nạng từng bước lên lầu, phớt lờ ánh mắt âm u của Tiêu Dĩ Hàn phía sau, cùng với biểu cảm hả hê khi người gặp họa của Trang Tình.

Tiêu Dĩ Hàn rũ đôi mắt ngọc, môi mỏng mím chặt từng bước lên cầu thang, Lãnh Khiếu Vũ chế nhạo...

“Mày cũng chỉ đáng giá mười vạn thôi, lần sau chú ý một chút.” Đừng để bị lợi dụng nữa, Lãnh Khiếu Vũ tay đút túi cười khinh thường.

Tiêu Dĩ Hàn dừng lại vài giây, ánh mắt tối tăm trông rất quỷ dị.

Trang Tình nhìn Tiêu Dĩ Hàn lên tầng hai, siết chặt tay, lần này... cuối cùng cũng có thể đuổi những người bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn đi, tin rằng Tiêu Dĩ Hàn sẽ không dễ dàng tin người khác nữa.

Tìm cơ hội cô ta sẽ giải thích với cậu, cô ta tin rằng cậu sẽ hiểu tấm lòng của mình với cậu.

Tiêu Dĩ Hàn như thể mang theo khí tức lạnh lẽo, từng bước tiến về phía cửa lớp, khi gần đến cửa, Lý Tuyết Y bất ngờ nhảy ra “A” một tiếng.

Cô muốn dọa Tiêu Dĩ Hàn, nhưng kết quả là mặt Tiêu Dĩ Hàn trở nên khó coi đến cực điểm, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một xác chết, có vẻ còn đáng sợ hơn trước.

“Cậu không phải bị tôi dọa thật rồi chứ?” Lý Tuyết Y nghiêng đầu nhìn cậu, may mà cô đã quen với ánh mắt đáng sợ của Tiêu Dĩ Hàn, nhanh chóng hồi phục lại.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y chẳng quan tâm cậu nghĩ gì, thỉnh thoảng lại thấy âm trầm.

Nhìn quanh lớp học, không có ai trong lớp, Lý Tuyết Y vội kéo tay Tiêu Dĩ Hàn, phớt lờ ánh mắt c.h.ế.t chóc của cậu, bỏ nạng xuống nhảy nhót cứng rắn kéo cậu đến chỗ của mình.

“Cho cậu xem cái này.” Lý Tuyết Y lén lút đặt một cái thẻ vào tay cậu.

Tầm mắt Tiêu Dĩ Hàn nhìn vào cái thẻ trong lòng bàn tay, ánh mắt u ám hiện lên vẻ ngây dại.

Lý Tuyết Y đắc ý ghé vào tai cậu, “Tôi nói với cậu nhé, tôi đã lừa Trang Tình mười vạn, lúc khẩn cấp có thể dùng để chi trả tiền thuốc men cho mẹ cậu.”

Cô chớp mắt với cậu, như vậy cậu sẽ không cần phải tiết kiệm nữa, Lý Tuyết Y ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn cậu, với bộ dáng “cậu mau khen tôi đi”.

Tiêu Dĩ Hàn: “....” Rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn không biết phải phản ứng thế nào.

“Nhưng mà vẫn cần phải giả vờ một chút, trước mặt cô ấy chúng ta nên hạn chế nói chuyện.” Dù sao cũng không ảnh hưởng gì, Lý Tuyết Y vùi đầu lên khuỷu tay, nhìn Tiêu Dĩ Hàn với ánh mắt mong chờ.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt phức tạp, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô.

Một lúc sau, Tiêu Dĩ Hàn cứng nhắc đưa chiếc thẻ trở lại cho Lý Tuyết Y, “Tôi không đồng ý.”

Lý Tuyết Y vừa ăn một miếng bánh bao, suýt nữa nghẹn, “Hả? Tại sao không đồng ý?” Mắt mở to không hiểu, khó khăn lắm mới có được mười vạn.

Tiêu Dĩ Hàn đưa cái thẻ lại cho Lý Tuyết Y, “Chuyện này không có gì để thương lượng.” Khuôn mặt không còn lạnh lùng, mà khi đối diện với Lý Tuyết Y, lại có thêm vài tia dịu dàng.

“Không phải... tại sao cậu không đồng ý? Đây là dùng để chữa bệnh cho mẹ cậu.” Lý Tuyết Y không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn không để ý đến cô, “Tôi tự sẽ giải quyết.”

Lý Tuyết Y thực sự có chút tức giận, nhưng không biết làm sao, nam chính cũng cứng đầu quá.

Hay là cô theo dõi cậu đến bệnh viện? Trực tiếp quẹt thẻ cho cậu, Lý Tuyết Y nghĩ cũng không ổn, cậu không chịu nhận thì mãi mãi sẽ không nhận, tính khí bướng bỉnh kia nếu sau này biết được, có thể lần sau sẽ trực tiếp chuyển đi sang bệnh viện khác.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 56



Lý Tuyết Y ủ rũ, được rồi, vẫn phải trả lại, “Được rồi.” Bĩu môi, nhưng không nghĩ sâu về lý do Tiêu Dĩ Hàn không đồng ý.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y không biết làm sao với cậu, chỉ đưa bánh bao và sữa đậu nành cho cậu.

“Ăn đi.” Gặp Trang Tình rồi sẽ trả lại cho cô ta, số tiền này Tiêu Dĩ Hàn không cần, cô cũng không dùng được, còn không bằng trả lại.

Khi Tiêu Dĩ Hàn nhận bánh bao, bàn tay thon dài không biết có cố ý hay không mà nắm lấy tay Lý Tuyết Y, cầm tay cô ăn vài ngụm bánh bao.

Lý Tuyết Y bị hành động của cậu làm cho bất ngờ, “Sao lại bắt tôi cho cậu ăn, cậu cũng phải cho tôi ăn mới được.” Cô cười đùa bảo cậu cầm bánh bao khác, cũng muốn cậu cho mình ăn.

Các bạn học vào lớp đều bị cho “ăn cơm chó”, sáng sớm mà thật ngọt ngào.

Thời điểm Lý Tuyết Y đi vệ sinh gặp Trang Tình, “Bạn học Trang, chờ một chút.”

Trang Tình bị Lý Tuyết Y gọi lại, tưởng cô chê tiền ít, chưa kịp nói, Lý Tuyết Y đã đưa thẻ lại cho cô ta.

“Trả lại cho cô.” Lý Tuyết Y có chút tiếc mười vạn này.

Trang Tình đứng sững lại, “Cô có ý gì?” Giọng điệu không giấu nổi sự tức giận.

Lý Tuyết Y nhún vai, “Tôi đồng ý, nhưng tiếc là lớp trưởng Tiêu không đồng ý, cậu ấy cứ bám lấy tôi, tôi biết phải làm sao?”

Cô làm ra một bộ dáng bất đắc dĩ, khiến Trang Tình tức đến mức gần như nghiến răng.

“Cô lại lật lọng!”

Lý Tuyết Y không phải là người dễ bị bắt nạt, “Tiền không phải đã trả lại cho cô rồi sao? Sao lại bảo tôi lật lọng?”

“Nhưng cô rõ ràng đã hứa...” Trang Tình tức đến mức suýt phát điên.

“Tôi đã hứa sẽ nhận tiền của cô mà không để ý đến Tiêu Dĩ Hàn, nhưng giờ tiền tôi không nhận mà?” Lý Tuyết Y ngày càng mặt dày.

Trang Tình tức đến mức không biết nói gì, Lý Tuyết Y giờ thực sự đã trả lại tiền cho cô ta, mọi thứ đều trở nên vô ích.

“Cho dù cô đã trả lại tiền cho tôi, nhưng cảnh tượng sáng nay đã bị Tiêu Dĩ Hàn nhìn thấy.” Trang Tình lại nhớ đến mục đích của mình đã đạt được, tiền cũng đã trở về, coi như là giao dịch không tốn kém.

Lý Tuyết Y chợt hiểu ra, tại sao sáng nay khi Tiêu Dĩ Hàn gặp cô lại có sát khí nặng nề như thế, hóa ra là nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Trang Tình.

Cô còn tưởng rằng nói xong Tiêu Dĩ Hàn mới xuất hiện, không ngờ cậu đã thấy toàn bộ quá trình.

“Cô muốn vui vẻ thế nào cũng được.” Lý Tuyết Y cảm thấy điều này thật nhàm chán, lý do cô sẵn lòng lừa tiền của Trang Tình là vì vấn đề tiền thuốc men cho mẹ nam chính.

Trang Tình hoàn toàn chỉ muốn khiến Tiêu Dĩ Hàn tức giận, từ đó sẽ ghi hận cô ở trong lòng, rồi mỗi người đi một ngả.

Nhàm chán, không quan tâm đến Trang Tình đang đắc ý phía sau, Lý Tuyết Y lắc đầu bước vào nhà vệ sinh, khi ra ngoài, Trang Tình đã không còn ở đó.

Quay lại lớp học, Trang Tình vậy mà đã tìm đến Tiêu Dĩ Hàn! Lý Tuyết Y phục rồi, không hổ danh là nữ chính, thật biết gây sức ép.

“Cậu không tức giận sao?” Trang Tình rất ngạc nhiên trước sự lạnh nhạt của Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn phớt lờ Trang Tình, như thể bên cạnh không có ai đang nói chuyện với cậu.

“Lý Tuyết Y dùng mười vạn để bán cậu, loại người như vậy cậu nên tránh xa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bán cậu lần nữa.” Trang Tình gấp gáp nhắc nhở Tiêu Dĩ Hàn.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn dường như không quan tâm, “Nói đủ rồi thì ra ngoài đi.” Không thèm nhìn Trang Tình thêm một lần nào nữa.

“Tôi nói cô có thể đừng nói xấu sau lưng người khác hay không? Tôi đã nghe rõ mồn một rồi đấy.” Lý Tuyết Y cảm thấy vô cùng bực bội, nữ chính sao lại như vậy? Không thể cắt đứt mà lại còn rối ren, thích nam chính thì cứ theo đuổi đi, nên phân rõ giới hạn với Lãnh Khiếu Vũ thì sẽ không xảy ra tình huống này.

Trang Tình đỏ hốc mắt, trừng trừng nhìn Lý Tuyết Y, cô ta có điểm nào thua Lý Tuyết Y? Tiêu Dĩ Hàn thà tin Lý Tuyết Y chứ không tin mình

Khi Trang Tình rời khỏi lớp hợp, còn muốn va vào Lý Tuyết Y, may mà Lý Tuyết Y đã né sang một bên không bị va trúng.

“Cô ta đã nói gì với cậu?” Lý Tuyết Y nhìn theo Trang Tình đang rời đi, quay đầu hỏi Tiêu Dĩ Hàn.

“Đừng để ý đến cô ấy, lại đây.” Tiêu Dĩ Hàn trầm giọng nói.

Lý Tuyết Y nhảy nhót đi đến, chỉ thấy Tiêu Dĩ Hàn đẩy một quyển sách bài tập về phía cô, “Xem thử hiệu quả học tập của cậu thời gian qua.”

Lý Tuyết Y cảm thấy có chút chột dạ, “Nếu tôi làm không tốt, cậu đừng tức giận đấy.” Học sinh yếu kém như cô trong lòng không có tự tin.

Tiêu Dĩ Hàn chỉ mím môi nhìn Lý Tuyết Y, cô ngoan ngoãn ngồi xuống cầm bút làm bài tập.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 57



Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Tuyết Y cuối cùng cũng làm xong bài tập do Tiêu Dĩ Hàn đưa ra, duỗi người một cái.

Rất nhanh đã đến giờ tan học, Lý Tuyết Y đi đến bàn Tiêu Dĩ Hàn, “Đây, đưa cậu.”

Tiêu Dĩ Hàn nhìn Lý Tuyết Y bằng ánh mắt mát lạnh, đưa tay nhận lấy quyển bài tập và xem từng bài một.

Lý Tuyết Y cảm thấy như mình đang bị xử án công khai, không biết bản thân có làm sai nhiều không, rất cẩn thận dõi theo sắc mặt của cậu.

“Thế nào? Có phải sai nhiều lắm hay không?” Lý Tuyết Y chán nản gục xuống bàn.

Tiêu Dĩ Hàn chỉ nhìn cô, vẻ mặt có chút bất dắc dĩ, “Ngồi lại đây.” Bàn tay trắng trẻo vỗ vỗ bên cạnh cậu.

Lý Tuyết Y rụt rè kéo ghế dựa vào bên cạnh cậu, không cảm thấy có chỗ nào ngượng ngùng.

Cho đến khi cô ngồi xuống, Tiêu Dĩ Hàn vòng tay qua vai cô, như vô tình khóa cô trong vòng tay của cậu.

Hương thơm vờn quanh mũi Lý Tuyết Y, như thể ngay cả hơi thở cũng bị cậu cướp đi, nhịp tim ổn định của Tiêu Dĩ Hàn cô cũng cảm nhận được.

Hơi thở nóng rực phả vào tai Lý Tuyết Y, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, tai cô dần dần đỏ lên, muốn tránh cũng không thể tránh được.

Một lần nữa trong lúc lơ đãng, sự chạm nhẹ không chủ ý, môi mỏng của Tiêu Dĩ Hàn chạm vào tai cô, cô như bị bỏng, đột nhiên xoay người lại hôn trúng Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y: “!!” Cô cứ đứng dậy là được rồi! Tại sao lại đột nhiên quay lại? Tại sao lại tự làm khổ mình?

Nhưng lần này Tiêu Dĩ Hàn không dễ dàng buông tha Lý Tuyết Y, từ sự ngạc nhiên thoáng qua, ánh mắt cậu dần trở nên sâu thẳm, hôn Lý Tuyết Y dần sâu hơn, mở môi cô ra, hơi thở ngày càng nặng nề, dần dần chìm đắm trong đó.

Lý Tuyết Y bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngây ngốc, để cho Tiêu Dĩ Hàn hôn cô thật sâu.

Khi cô phản ứng lại, Tiêu Dĩ Hàn đã chôn đầu vào hõm cổ của cô.

“Tôi... tôi... Cậu vừa rồi...” Lý Tuyết Y mở to mắt, thở hổn hển không thể tin.

Tiêu Dĩ Hàn ngẩng mắt lên, “Chỉ là kìm lòng không đậu.” Nói xong lại hôn nhẹ lên đôi môi như quả anh đào của cô một chút.

Lý Tuyết Y: “!!” Cái gì gọi là kìm lòng không đậu?

“Tại sao cậu lại hôn tôi?” Lý Tuyết Y vẫn còn ngơ ngác, không hiểu gì cả.

“Cậu là người của tôi, hôn cậu có vấn đề gì?” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Dĩ Hàn nghe trong tai Lý Tuyết Y, như đang ở trong một giấc mơ không thực.

“Cậu... tôi là của cậu ư?” Lý Tuyết Y nói năng lộn xộn, đầu óc cô như bị kẹt lại, không hiểu nổi.

“Ừ.” Tiêu Dĩ Hàn không có biểu cảm gì nhiều, chỉ là ánh mắt như ngọc lấp lánh như muốn nuốt chửng Lý Tuyết Y vào bụng.

“Nhưng mà tôi...” Lý Tuyết Y muốn phản kháng, dù sao cô chỉ ôm đùi để tương lai được sống sót, không có ý định nói chuyện yêu đương với cậu.

Tiêu Dĩ Hàn lập tức trở nên lạnh lùng, “Cậu không muốn?” Nhẹ nhàng kéo khoảng cách giữa hai người ra.

Lý Tuyết Y hoảng hốt lắc đầu, “Không phải không phải, chỉ là... quá đột ngột, tôi không có sự chuẩn bị nào cả.”

Nói gì thì nói, không phải đang kiểm tra bài tập sao? Sao lại bỗng dưng trở thành cô là người của cậu rồi?

“Dần dần sẽ quen thôi.” Tiêu Dĩ Hàn lại khóa Lý Tuyết Y trong vòng tay, tiếp tục giải thích bài tập.

Lý Tuyết Y nghe mà như mơ mơ hồ hồ, cô không dám phản kháng, sợ Tiêu Dĩ Hàn sẽ tức giận.

Sau giờ học, khi về nhà, cậu nhất quyết muốn đưa Lý Tuyết Y về, Tiêu Dĩ Hàn như người đang trong mối tình đầu, ở gần nhà Lý Tuyết Y, đã đẩy cô vào tường, hôn thật sâu vào môi cô.

Hơi thở gấp gáp khiến Lý Tuyết Y ngạc nhiên, môi cô bị hôn rất mạnh mẽ.

Cho đến khi cô gần như không thở được, Tiêu Dĩ Hàn mới buông Lý Tuyết Y ra.

Lý Tuyết Y cảm thấy đầu óc ong ong, không biết đã về đến nhà như thế nào.

Cho đến buổi tối đi ngủ, Lý Tuyết Y trằn trọc mãi không ngủ được, vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cảnh tượng hôm nay.

Lý Tuyết Y xấu hổ lấy chăn che đầu, “Mắc cỡ c.h.ế.t đi được.” Ối giời ơi.

Nếu cô phản kháng, không biết Tiêu Dĩ Hàn sẽ làm gì, nhưng nếu không phản kháng... có vẻ cũng không phải là không thể chấp nhận.

Hình ảnh của Tiêu Dĩ Hàn hiện lên trong đầu, Lý Tuyết Y vội vàng vỗ nhẹ vào mặt mình, đang nghĩ gì vậy? Đây là nam chính, nam chính cuối cùng chỉ thuộc về nữ chính thôi.

Nhưng dù vậy, Lý Tuyết Y hoàn toàn không dám từ chối Tiêu Dĩ Hàn, không phải vì không đành lòng, mà càng nhiều là vì không dám.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 58



Nếu từ chối Tiêu Dĩ Hàn, thì coi như mọi nỗ lực sống sót trước đây của cô đều đổ sông đổ bể.

“Aiz....” Từng bước một mà đi thôi, Lý Tuyết Y che đầu, dần dà chìm vào giấc ngủ, ngủ cũng rất yên ổn.

Ngày hôm sau đến trường, Lý Tuyết Y vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, như hàng ngày đưa bánh bao và sữa đậu nành cho Tiêu Dĩ Hàn.

Còn thiếu một miếng bánh bao cuối cùng, Lý Tuyết Y đang định ăn hết thì bị Tiêu Dĩ Hàn một miếng ăn sạch.

Lý Tuyết Y: “....” Mắt mở to không biết phải làm sao.

“Rất ngọt.” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Dĩ Hàn rất gần bên Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y không biết nói gì, khi cậu ăn còn chạm vào ngón tay cô, khiến gò má cô nóng ran.

Tiêu Dĩ Hàn tiến lại gần Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y muốn lùi lại, nhưng bị Tiêu Dĩ Hàn chặn lại.

“Ngày mai có bài kiểm tra, chuẩn bị sẵn sàng nhé.” Tiêu Dĩ Hàn không giống như hôm qua hôn Lý Tuyết Y, chỉ là nhẹ nhàng nói bên tai cô rồi không lại gần nữa.

Lý Tuyết Y nghĩ đến bài kiểm tra, đầu cô như muốn nổ tung, đúng rồi, ngày mai là bài kiểm tra, cô phải đạt 80 điểm mới được.

“Vậy mình không nói với cậu nữa, mình đi ôn bài đây.” Cần cù bù thông minh, Lý Tuyết Y tin vào câu này.

Tay bị Tiêu Dĩ Hàn kéo lại, “Đi đâu?”

Lý Tuyết Y ngơ ngác quay lại, “Về chỗ ngồi của mình ôn bài.” Còn có thể đi đâu được nữa?

“Ôn bài ở đây đi.” Tiêu Dĩ Hàn nhíu mày, ép buộc cô không được rời khỏi tầm mắt của cậu.

Lý Tuyết Y trước sự bá đạo của cậu, như bánh bao nhát gan ngồi lại chỗ cũ, chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của cậu, ở bên cạnh cậu mà ôn bài.

Trong giờ thể dục buổi chiều, Lý Tuyết Y chống nạng ngồi một bên uống vài ngụm nước khoáng.

Triệu Như Nhiên gấp gáp chạy đến, “Không hay rồi, bồ của chị đang đánh nhau với Lãnh Khiếu Vũ kìa.”

Bồ? “Tiêu Dĩ Hàn và Lãnh Khiếu Vũ đang đánh nhau sao?” Lý Tuyết Y bỗng ngồi dậy.

Triệu Như Nhiên thở hổn hển, “Đúng đúng, nhanh lên... đi đi.”

Lý Tuyết Y lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, Lãnh Khiếu Vũ có nhiều anh em, Tiêu Dĩ Hàn dù có giỏi mấy nhưng cũng khó hai tay mà đấu lại bốn tay, huống hồ Lãnh Khiếu Vũ không chỉ có hai người.

Triệu Như Nhiên dẫn Lý Tuyết Y đến sân bóng rổ, Lý Tuyết Y không quan tâm đến nơi mình đang ở, chống nạng đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Vào sân bóng, khắp nơi đều ngồi đầy người, Lý Tuyết Y và Triệu Như Nhiên chen vào bên trong, Trang Tình cũng đang đứng xem.

Lý Tuyết Y đang định lao lên ngăn cản thì phát hiện Tiêu Dĩ Hàn đang điều chuyển bóng rổ, một cú ba điểm đẹp mắt hoàn hảo rơi vào rổ.

Ngay lập tức, tiếng hò reo vang lên, Triệu Như Nhiên cũng hò reo vỗ tay, “Tuyệt quá!” Không ngờ ngoài thành tích ra, Tiêu Dĩ Hàn chơi bóng rổ cũng giỏi như vậy.

Gương mặt đẹp như ngọc của cậu mướt mồ hôi, dáng người thẳng tắp như thân tùng khiến các bạn nữ mê mẩn, vô cùng đẹp trai!

Lý Tuyết Y ngây người, hóa ra là chơi bóng rổ, có gì đâu? Chơi thì chơi thôi.

Lãnh Khiếu Vũ cầm bóng rổ, vẻ mặt rất lạnh lẽo nham hiểm, “Có chút thú vị.”

Tiêu Dĩ Hàn không trả lời, chờ Lãnh Khiếu Vũ phát bóng, Trang Tình bên cạnh không ngừng cười, cô ta quả thật không nhìn nhầm người.

Sau đó, sân bóng lại vang lên những tiếng hò reo, Lãnh Khiếu Vũ thua Tiêu Dĩ Hàn thảm hại, kết quả là mười và hai.

“Ah ah ah ah ah!!! Tiêu Dĩ Hàn!!” Các bạn nữ trong sân điên cuồng hò reo.

Trang Tình đứng bên cạnh Lý Tuyết Y, Tiêu Dĩ Hàn đang đi về phía này.

Trang Tình ngại ngùng cầm nước, chờ Tiêu Dĩ Hàn đến lấy, tất cả các bạn nữ đều ghen tị, ước gì bản thân được như Trang Tình, nhưng không có cách nào, người ta là hoa khôi đấy.

Tiêu Dĩ Hàn lại lướt qua người cô ta, bình tĩnh đứng trước Lý Tuyết Y đang ngạc nhiên mở to mắt, cầm lấy chai nước khoáng mà cô đã uống một nửa, một hơi uống cạn sạch.

Trong khi uống nước, ánh mắt Tiêu Dĩ Hàn cứ chăm chú nhìn vào môi của Lý Tuyết Y, như thể cậu không đang uống nước mà đang uống... cô.

Hiện trường một mảnh im lặng, sau vài giây, mọi người đều phát ra tiếng xôn xao, một số nữ sinh bị cảnh tượng này k*ch th*ch đến mức thốt lên những tiếng kêu nhỏ.

Trang Tình mặt mày khó coi, siết chặt chai nước, chăm chú nhìn Tiêu Dĩ Hàn và Lý Tuyết Y đang “tình cảm thắm thiết”.

Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, cậu ta cũng không định giúp Trang Tình, Tiêu Cát cũng gần như đã mê mẩn Tiêu Dĩ Hàn, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn, ai mà không động lòng chứ.

Du Trần Trung vỗ vai Lãnh Khiếu Vũ để an ủi, anh em mình thật khổ quá, nếu biết trước thì thà lúc đầu cứ thích Lý Tuyết Y, nhìn Trang Tình không ổn chút nào, lúc nào cũng phân vân chần chừ, nhưng cũng đành ai bảo anh Vũ lại thích.

Tiêu Dĩ Hàn nắm tay Lý Tuyết Y rời khỏi sân bóng rổ, dẫn cô đến phòng thay đồ nam ở sân bóng, Lý Tuyết Y thật sự không thể hiểu nổi, cho đến khi Tiêu Dĩ Hàn dừng lại.

“Sao cậu lại chơi bóng rổ với Lãnh Khiếu Vũ vậy?” Lý Tuyết Y rất nghi ngờ, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Cô chưa bao giờ nghe nói Tiêu Dĩ Hàn biết chơi bóng rổ, trong cốt truyện cũng không có đoạn nào Tiêu Dĩ Hàn chơi bóng rổ, nên chắc chắn giữa bọn họ đã có một thỏa thuận nào đó.

“Cậu ta thua, sau này sẽ không làm phiền cậu nữa.” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Dĩ Hàn, ánh mắt lạnh lùng tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Tiêu Dĩ Hàn, “Cảm ơn cậu.” Giọng nói nhẹ nhàng, cô cúi đầu, mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.

May mà lần này Tiêu Dĩ Hàn không ép hôn cô, mà vào phòng thay đồ bên cạnh, Lý Tuyết Y đứng ngoài chờ cậu đi ra.

Đầu óc có chút rối bời, Tiêu Dĩ Hàn thật sự rất tốt, đã giúp cô giải quyết rắc rối với Lãnh Khiếu Vũ, ngồi trên ghế tay chống cằm, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Chẳng bao lâu, Tiêu Dĩ Hàn thay đồng phục, học thần lại trở về, Lý Tuyết Y nghĩ đến bài kiểm tra trong lòng càng thêm hồi hộp, ngày mai! Cô nhất định phải thi thật tốt!

Hai người nắm tay nhau rời đi, Trang Tình ở không xa vẫn không rời mắt khỏi hai người, siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức trắng bệch, một lúc sau, cô ta thả lỏng, như thể nghĩ ra điều gì.

“Cô Hà, em có chuyện muốn nói.” Trang Tình đứng trong văn phòng, một mình đối diện với Hà Vĩnh Hoa.

Hà Vĩnh Hoa điều chỉnh kính, “Có chuyện gì?”

“Tiêu Dĩ Hàn và Lý Tuyết Y đang yêu nhau, ban đầu em không muốn can thiệp, nhưng em sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Tiêu Dĩ Hàn.” Trang Tình nói với vẻ có chút khó xử.

Hà Vĩnh Hoa ngẩn ra, “Hai em ấy yêu nhau?” Bà nhớ Tiêu Dĩ Hàn rất không thích Lý Tuyết Y, không lẽ là do việc phụ đạo mà nảy sinh tình cảm?

“Đúng vậy ạ, hôm nay Tiêu Dĩ Hàn còn nắm tay Lý Tuyết Y, e rằng điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác.”

Hà Vĩnh Hoa nhíu mày, “Tôi biết rồi, việc này tôi sẽ xử lý, em cũng nên chú ý đến việc học đi.” Bà cũng biết một chút về chuyện nhỏ giữa Trang Tình và Lãnh Khiếu Vũ.

Trang Tình gật đầu với vẻ mặt ngượng ngùng, có lẽ không ngờ chuyện của cô ta lại bị truyền đến tai của giáo viên.

Tiêu Dĩ Hàn đang giảng bài cho Lý Tuyết Y, trong lớp không có nhiều người, Hà Vĩnh Hoa đứng bên cửa sổ quan sát một lúc, chỉ thấy hai người rất chăm chú.

“Khụ khụ... các em đang ôn bài à?” Hà Vĩnh Hoa bước vào lớp hỏi.

Lý Tuyết Y ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp, Hà Vĩnh Hoa bị ánh mắt cô nhìn lên làm cho ngạc nhiên.

“Cô Hà.” Tiêu Dĩ Hàn trầm giọng đáp lại.

“Ừ, học tập thế nào rồi?” Hà Vĩnh Hoa không trực tiếp hỏi vào vấn đề.

“Cũng được cô ạ, lần này em đã hứa với lớp trưởng Tiêu, mỗi môn phải đạt trên 80 điểm.” Lý Tuyết Y dùng cách của Tiêu Dĩ Hàn, thực sự học cũng khá tốt.

Hai tròng mắt của Hà Vĩnh Hoa liền sáng lên, “Thật sao?” Có chút nghi ngờ đánh giá Lý Tuyết Y từ trên xuống dưới.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 59



“Đương nhiên ạ.” Lý Tuyết Y cố gắng tỏ ra tự tin, nhưng trong lòng thật sự không yên tâm, chủ yếu vẫn phải dựa vào Tiêu Dĩ Hàn.

Hà Vĩnh Hoa vẫn giữ thái độ nghi ngờ, “Vậy tôi sẽ chờ xem.” Nói xong lại đánh giá hai người.

“Nghe các bạn khác nói, các em đang yêu nhau?” Hà Vĩnh Hoa giờ mới đi thẳng vào vấn đề.

Lý Tuyết Y hoảng hốt, “Cô ơi... Em và lớp trưởng Tiêu thực sự...” không biết tìm lời gì để làm lý do.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khác với Lý Tuyết Y, “Đúng vậy, em và Lý Tuyết Y đang yêu nhau.” Một cách nói rất quang minh lỗi lạc.

Lý Tuyết Y: “!!” Đây là giáo viên đấy! Cô vội vàng kéo tay áo Tiêu Dĩ Hàn, nhanh chóng giải thích.

Hà Vĩnh Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Tiêu Dĩ Hàn một lúc lâu, “Được rồi, tôi biết rồi, bài kiểm tra ngày mai và các bài kiểm tra sau này, nếu Tiêu Dĩ Hàn dù chỉ tụt một bậc, thì đừng trách tôi lớn mà đánh gãy uyên ương.”

“Còn em cũng vậy, không chỉ ngày mai, tất cả các bài kiểm tra sau này đều không được dưới 80 điểm, nếu không kết quả cũng sẽ như nhau.” Nói xong, bà ấy điều chỉnh lại kính rồi quay người rời khỏi lớp.

Lý Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm, “Lớp trưởng Tiêu, sao cậu lại nhận vậy?”

Tiêu Dĩ Hàn quay đầu nhìn Lý Tuyết Y, “Không có gì không thể nhận cả.”

Lý Tuyết Y lại bị ánh mắt thẳng thắn của cậu làm cho đỏ mặt, dùng tay quạt quạt bên má mình, “Thời tiết hôm nay hơi nóng nhỉ.”

Dáng vẻ lúng túng của cô bị Tiêu Dĩ Hàn nhìn thấy, Lý Tuyết Y cảm thấy cậu càng ngày càng gần, lập tức chuyển đề tài.

“Mình chưa từng thấy cậu chơi bóng rổ, sao lại chơi giỏi vậy?” Đây thực sự là vấn đề mà cô muốn biết.

Tiêu Dĩ Hàn khẽ dừng thân thể đang đến gần, “Là do tính toán ra được.”

Lý Tuyết Y: “??” Tính toán... tính toán sao? Đây có phải là cách tính mà cô biết không?

Ngơ ngác nhìn Tiêu Dĩ Hàn, nhưng cậu vẫn bình tĩnh, “Sân bóng không lớn, dễ dàng tính toán lực và khoảng cách.”

Lý Tuyết Y hoàn toàn sững sờ, tỉ lệ thắng tính toán ra... chưa từng nghe thấy, thật kỳ diệu quá đi.

“Cậu gần như thành thần rồi.” Lý Tuyết Y ngạc nhiên tiến lại gần Tiêu Dĩ Hàn, chăm chú quan sát cậu.

“Cậu nói cùng là người, sao đầu óc cậu lại thông minh như vậy?” Lý Tuyết Y đưa hai tay nâng khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Dĩ Hàn, vừa quan sát vừa hỏi.

Tiêu Dĩ Hàn bị cô nâng mặt, cũng không tức giận, mà chỉ nhìn Lý Tuyết Y một lúc sau, “Cậu có mình rồi.”

Lý Tuyết Y ngẩn người, cậu thật sự biết cách quyến rũ người khác, không thể phủ nhận, trái tim cô đập loạn nhịp theo từng lời nói của cậu.

“Nhưng đừng nói sớm như vậy, lòng người đổi thay chỉ trong phút chốc.” Lý Tuyết Y cố gắng cảnh báo Tiêu Dĩ Hàn, nữ chính mới là người định mệnh của cậu.

Tiêu Dĩ Hàn bỗng trở nên u ám đáng sợ, “Cậu dám.” Giọng điệu rất lạnh lùng, như thể nếu Lý Tuyết Y dám làm điều gì có lỗi với cậu, cậu sẽ làm ra chuyện rất đáng sợ.

Lý Tuyết Y bị dọa đến nghẹt thở, “Không dám không dám, mình chắc chắn sẽ không thay lòng, chỉ là sợ cậu...” Không thể không thay lòng mà thôi.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn vào mắt Lý Tuyết Y, “Mình chỉ thuộc về cậu, vĩnh viễn.”

Lý Tuyết Y mặt đỏ như gấc, “Ừ.” Cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

Tiêu Dĩ Hàn tiến đến vùi đầu vào hõm cổ của Lý Tuyết Y, im lặng nhưng hơi ấm phả vào tai cô, Lý Tuyết Y run lên, không dám cử động.

Rất nhanh một ngày lại trôi qua, bài kiểm tra đến, Lý Tuyết Y nghiêm túc hơn bao giờ hết, cả ngày không có thời gian để nghĩ về chuyện khác.

Sau bài kiểm tra, trong lòng Lý Tuyết Y hồi hộp không yên, không biết điểm số sẽ ra sao, nhất định phải trên 80 điểm đấy!

Tiêu Dĩ Hàn vẫn cõng Lý Tuyết Y về nhà, khi đến dưới nhà cô, Tiêu Dĩ Hàn muốn hôn, nhưng bị một giọng nói đánh gãy.

“Tiểu Y?” Do góc nhìn, Tô Cầm không thấy Tiêu Dĩ Hàn sắp hôn Lý Tuyết Y, nhiệt tình bước ra ngoài.

Lý Tuyết Y “phừng” một tiếng đỏ ké từ đầu đến chân, nhất thời không biết phải làm sao, “Mẹ.”

Tô Cầm vui vẻ nhìn Tiêu Dĩ Hàn, thằng nhóc này cũng thật đẹp trai, nhìn là thấy thích.

“Đây là bạn học của con hả?”

Lý Tuyết Y không dám nhìn Tiêu Dĩ Hàn nhiều, “Vâng, lớp trưởng của con Tiêu Dĩ Hàn.”

“Chào dì ạ.” Tiêu Dĩ Hàn vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ bối rối hay ngại ngùng khi bị bắt gặp.

Tô Cầm nghe tên này cảm thấy rất quen, nghĩ ngợi một hồi mới nhận ra, vỗ đùi, “Tiêu Dĩ Hàn? Là người đứng đầu toàn trường đó sao?”

Tiêu Dĩ Hàn mỉm cười nhẹ, “Là cháu ạ.”

Tô Cầm vui mừng đến mức không biết để tay chân ở đâu, “Ôi chao! Ôi chao! Cháu còn tự mình đưa Tiểu Y về nữa, cháu thật tốt quá đi.” Vui mừng đến mức trực tiếp nắm tay Tiêu Dĩ Hàn, không ngừng đánh giá cậu từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thích.

“Đến đây đến đây, vào trong ngồi một chút.” Tô Cầm cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt.

Lý Tuyết Y bị sự phát triển này làm cho choáng váng, nhưng Tiêu Dĩ Hàn lại không nhìn cô, “Vậy thì quấy rầy rồi ạ.”

“Làm sao mà quấy rầy chứ? Dì còn ước gì cháu trực tiếp ở lại đây luôn kìa.” Tô Cầm quá vui mừng, kéo tay Tiêu Dĩ Hàn vào trong.

Lý Tuyết Y bị bỏ lại phía sau, cửa đóng “ầm” lại,.... Thật là mẹ ruột, may mà cô có chìa khóa đấy.

Tiêu Dĩ Hàn và Tô Cầm trò chuyện rất hợp ý, khiến Tô Cầm cười không ngừng, Lý Tuyết Y cảm thấy mình như một người ngoài, không có chút cảm giác tồn tại, không, vẫn còn có chút.

“Tiểu Y, mang trái cây ra rửa đi.”

Lý Tuyết Y: “.... Biết ạ.” Cô ngoan ngoãn rửa trái cây xong, đặt lên bàn.

“Tối nay cứ ở lại đây ăn tối, dì sẽ làm một số món ngon cho cháu.” Tô Cầm rất nhiệt tình mời cậu.

Lý Tuyết Y không muốn làm Tiêu Dĩ Hàn khó xử, “Mẹ ơi, lớp trưởng Tiêu phải về chăm mẹ cậu ấy nữa.”

Tô Cầm càng thích hơn, “Giỏi như vậy mà còn hiếu thảo, sao dì lại không sinh ra được đứa con như cháu kia chứ.”

Lý Tuyết Y: “....” Còn không thẳng thừng nói cô ngu ngốc đi.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn mỉm cười, “Con rể cũng như con ạ.”

Tô Cầm ngẩn người, đầu óc mới phản ứng lại, cậu... thích con gái nhà mình?

“Ý cháu là... Cháu thích Tiểu Y?” Tô Cầm cảm thấy tim mình như treo lơ lửng.

“Vâng ạ.” Lời nói chắc chắn của Tiêu Dĩ Hàn làm Tô Cầm sững sờ vài giây.

“Thật tốt quá! Thật sự là tốt quá! Vậy cháu thấy con bé có chỗ nào cần phải sửa đổi không? Dì sẽ lập tức bảo con bé sửa ngay.” Tô Cầm phấn khởi đến mức muốn lập tức đóng gói Lý Tuyết Y gửi cho Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y che mặt, không biết nói gì, cô vẫn là con gái của bà đấy sao!!!

“Cậu ấy rất tốt ạ, rất hoàn hảo.” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dĩ Hàn khiến lòng người bình yên, không hiểu sao lại thích nghe âm thanh của cậu.

Tô Cầm cười lớn vài tiếng, “Hoàn hảo thì tốt rồi.” Mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa lòng.

Vì vậy, khi Tiêu Dĩ Hàn về nhà, tay cầm túi lớn túi nhỏ, toàn là đồ ăn, Tô Cầm nhìn dáng vẻ thẳng tắp của cậu, mãi không nỡ rời mắt.

“... Sao lại có đứa trẻ xuất sắc như vậy, toàn diện như vậy, nếu có một con rể như thế, sinh ra những đứa cháu sẽ có gene mạnh mẽ đến mức nào, nhà họ Lý Tô sẽ thay đổi hoàn toàn, ha ha...” Chỉ cần tưởng tượng thôi, Tô Cầm đã phấn khích không thôi.

Cô con gái công cụ Lý Tuyết Y: “...” Cô đã nhếch môi không biết bao nhiêu lần, thật sự, cô là con gái công cụ rồi.

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Lý Tuyết Y có cảm giác không thật, nam chính thật sự thích cô sao?

“Con đang nghĩ gì vậy? Mau vào trong, nói chuyện với mẹ về việc Tiêu Dĩ Hàn làm sao thích con đi.” Tô Cầm quá muốn nghe.

Lý Tuyết Y phục sát đất, ghép cp cho con gái, bà mẹ này cũng thật sự quá giỏi.
 
Back
Top Bottom