Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 10



Ngày đầu tiên đến đây, những tình huống nhỏ là không thể tránh khỏi, nhưng vẫn an toàn vượt qua.

Nằm trên giường, Lý Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm, cuộn mình vào và bình yên đi vào giấc ngủ.

Cô nằm mơ, trong giấc mơ có một người đàn ông đang từng bước tiến gần cô, cô sợ hãi muốn lùi lại, nhưng phía sau là một bức tường, căn bản cô không thể cử động.

Khi gương mặt thật của người đàn ông hiện ra trước mắt cô, đó chính là Tiêu Dĩ Hàn! Cô hoảng hốt, gắng sức lùi lại phía sau, không biết từ lúc nào cô đã đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, còn phía sau cô là khoảng không, chỉ cần lùi một bước là sẽ rơi xuống từ độ cao nhà cao tầng không thể đếm xuể.

“Đừng lại gần!” Lý Tuyết Y run rẩy như cầy sấy, giơ tay cầu xin Tiêu Dĩ Hàn đừng lại gần nữa.

Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hàn lại bước tới, nhấc Lý Tuyết Y lên, treo lơ lửng giữa không trung, rồi nở một nụ cười quái dị, tay đồng thời buông ra…

Lý Tuyết Y “Á!” một tiếng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt cô đầy hoảng sợ, miệng hơi mở ra, hô hấp dồn dập.

Thật đáng sợ, Lý Tuyết Y run rẩy mở đèn, ôm lấy cơ thể mình, như vậy mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Cô mới nhận ra một vấn đề, bất kể sau này cô có chọc giận nam chính Tiêu Dĩ Hàn hay không, nguyên chủ đã gieo hạt giống thù hận bén sâu vào lòng nam chính.

Cho dù giờ cô có chuyển trường cũng không có ích gì, cô đã nghĩ đến việc làm vừa lòng hắn, nhưng Tiêu Dĩ Hàn tính cách kỳ quái, chắc chắn sẽ không chấp nhận, có khi còn nghĩ cô lại muốn chơi khăm hắn.

Nhưng chỉ cần giá trị thù hận giảm đi, Tiêu Dĩ Hàn sẽ không khiến cô có kết cục giống như c.h.ế.t không bằng c.h.ế.t đi? Không biết cuối cùng có thành công không, thử một lần còn hơn chờ chết.

Sau khi Lý Tuyết Y hạ quyết tâm, cô dự định ngày mai sẽ bắt đầu âm thầm mua bữa trưa cho nam chính Tiêu Dĩ Hàn.

Vậy làm thế nào để Tiêu Dĩ Hàn chấp nhận đây? Cô chắc chắn không thể chủ động đưa bữa trưa cho Tiêu Dĩ Hàn, chỉ có thể âm thầm, nếu cô đi đưa, có lẽ Tiêu Dĩ Hàn sẽ nghĩ cô muốn hạ độc cậu.

Lý Tuyết Y suy nghĩ mãi mà không ra, rồi chìm vào giấc ngủ, mãi đến sáng hôm sau.

Vừa ăn sáng vừa nghe tiếng càm ràm của Tô Cầm, Lý Tuyết Y vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để mua bữa trưa cho Tiêu Dĩ Hàn mà không để cậu biết là cô gửi.

Ra khỏi nhà, sau khi trang điểm xong, thẳng cho đến khi đến gần trường học, Lý Tuyết Y mới chợt nghĩ ra một cách, có rồi! Nhét vào bàn học của cậu thì được chứ gì? Lý Tuyết Y phấn khích gõ đầu mình, mình quả thật là ngốc nghếch.

Giải quyết xong việc lớn này, bước chân của Lý Tuyết Y đến trường cũng nhanh hơn, hôm nay Triệu Như Nhiên và Chu Hiểu Đình đều không gặp cô, có lẽ là do cô đến sớm.

Học sinh trong trường lúc này mới lác đác, Lý Tuyết Y vốn không hay nhìn ngang nhìn dọc, nên không phát hiện ra Lãnh Khiếu Vũ, Trang Tình và một vài bạn nam bạn nữ đang đi phía Lý Tuyết Y.

Nếu Lý Tuyết Y phát hiện ra, chắc chắn sẽ tránh ngay lập tức, nhưng tính cách của cô không nhận ra rằng mình lại sắp gặp phải trận Tu La tràng.

Cô vẫn đang nghĩ sau này sẽ đối xử với Tiêu Dĩ Hàn như thế nào, Tiêu Dĩ Hàn trong nguyên tác, ở thời trung học sống rất khó khăn, một ngày chỉ ăn một bữa, bữa duy nhất cũng chỉ là bánh bao hay gì đó.

Thời gian rảnh thì đi làm thêm, hình như mẹ cậu bị bệnh, nên cậu mới sống khổ sở như vậy.

Lý Tuyết Y thở dài, cánh tay mảnh khảnh như ngọc nhẹ nhàng nắm chặt quai cặp sách, ngoài khuôn mặt quá trắng ra, cả người cô đều toát lên hình ảnh như một tiểu bạch thỏ.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 11



Lý Tuyết Y không thấy nhóm người sắp đi ngang qua mình, nhưng bên kia lại nhìn thấy Lý Tuyết Y.

“Ê! Đó không phải là Lý Tuyết Y sao?” Một bạn nam nói với giọng điệu thích thú.

“Đến sớm như vậy, chắc cũng là để tìm anh Vũ chứ gì?” Một bạn nam khác nói thêm vào, không sợ thiên hạ sẽ loạn.

Chỉ có Tiêu Cát nhìn Lãnh Khiếu Vũ có vẻ không vui, “Các cậu nói linh tinh gì vậy? Không thấy chị dâu ở đây à? Hơn nữa, ai quy định Lý Tuyết Y không được đến trường sớm?”

Một bạn nam khác đ.ấ.m vào người cậu ta, “Cậu nói vậy nghe có vẻ hay, nhưng cậu có tin không?”

Một vài bạn nam khác cười ầm lên, Tiêu Cát ho khan một cái, theo tính cách của Lý Tuyết Y, cậu ta đương nhiên không tin.

Trang Tình với khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm, rõ ràng không muốn nhìn Lý Tuyết Y.

Lãnh Khiếu Vũ hếch cằm, khinh thường nhìn Lý Tuyết Y có vẻ tâm trạng đang tốt.

Lý Tuyết Y nghe thấy âm thanh bên cạnh, từ trong suy nghĩ trở lại, thực sự là tiếng cười đùa bên cạnh quá lớn, cô dừng bước hướng về nơi phát ra âm thanh…

Là Lãnh Khiếu Vũ! Lý Tuyết Y hoảng hốt, vội vàng bước đi, nhưng đã muộn một bước, bị một bạn nam chặn lại.

“Cậu đi đâu? Anh Vũ đang ở đây mà.” Bạn nam cười nói.

Lý Tuyết Y nắm chặt quai cặp, vội vàng lùi lại, nhưng đường lùi cũng bị chặn.

Sắc mặt Trang Tình lạnh lùng, làm như không thấy, Lãnh Khiếu Vũ dùng ngón cái vuốt môi mỏng, “Lý Tuyết Y, cậu đến trường không phải là để tìm tôi sao?”

Lý Tuyết Y nhìn cậu ta tiến lại gần, đây chính là nam phụ chính thức sao? Tự phụ như vậy, đến sớm và tìm cậu ta có liên quan gì nhau?

“Cậu…” Cô vừa định trả lời cậu ta, thì bị Lãnh Khiếu Vũ nắm lấy cổ áo, buộc cô phải đối mặt với Trang Tình.

Lãnh Khiếu Vũ với vẻ đẹp tuyệt mỹ, “Cậu nhìn cho kỹ, người con gái của tôi chỉ có cậu ấy! Cậu ngay cả một sợi tóc của cậu ấy cũng không sánh bằng.”

Lý Tuyết Y bị cậu ta nhấc lên, cổ bị siết chặt đau đớn, cô cố gắng vùng vẫy trong tay cậu ta.

“Thả tôi xuống!” Tiếc là giọng nói vẫn mềm mại như thường, chỉ khiến người khác muốn bắt nạt cô hơn.

Một vài bạn nam ngẩn ra, “Khi nào chị Y nổi tiếng lại nói chuyện mềm mại như vậy, cậu kêu thêm vài lần nữa xem nào… ha ha ha…”

Lý Tuyết Y bị chế nhạo, đôi tai trắng nõn càng đỏ lên, cô ghét âm thanh của mình tại sao lại yếu đuối như vậy, nhưng mấy cậu ta thật quá đáng!

Lãnh Khiếu Vũ rõ ràng cũng ngạc nhiên, “Dù cậu có giả vờ thế nào, tôi cũng sẽ không nhìn cậu thêm một lần nào nữa, chỉ càng làm tôi ghê tởm… hừ!”

Trang Tình và nữ sinh bên cạnh đều có vẻ cười nhạt, như nhìn thấu mọi thứ.

Sau khi Lý Tuyết Y vùng ra, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lãnh Khiếu Vũ, cắn một cái! Cô cắn xong vẫn chưa đủ, lại dùng sức đạp vào chân Lãnh Khiếu Vũ.

“Á!” Lãnh Khiếu Vũ ôm chân kêu lên.

Trang Tình mở to mắt, rõ ràng không ngờ cô lại có hành động như vậy.

Lý Tuyết Y nhân lúc bọn họ đều ngẩn ngơ, chui ra ngoài. “Các cậu thật quá đáng! Hành động của các cậu là sai trái, tôi sẽ mách với giáo viên, để giáo viên báo cho phụ huynh các cậu!”

Để cho phụ huynh các cậu dạy dỗ các cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc tức giận, nhìn rất muốn véo vài cái.

Tiêu Cát sau khi bị khiếp sợ, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, trong lòng hứng thú, bật cười thành tiếng.

Một vài bạn nam sau khi phản ứng lại, không còn chú ý đến Lãnh Khiếu Vũ, đều ôm bụng cười không ngừng.

“Cười c.h.ế.t tôi rồi, cậu ấy lại muốn mách với giáo viên?”

“Tôi nghe thấy gì hả? Mách với giáo viên?”

“Sao cậu không về nhà mách với mẹ cậu?”

“Ôi, tôi sợ quá, cẩn thận tôi sẽ lấy bình sữa của cậu ném đi, lúc đó đừng có khóc.”

Lý Tuyết Y bịt tai, nhanh chóng chạy xa, tính cách cô mềm mại, đôi khi nổi giận cũng không ai cảm nhận được sự tức giận của cô.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 12



Lãnh Khiếu Vũ sau khi hồi phục cơn đau, “Lý Tuyết Y! Cậu đứng lại cho tôi!” Lại dám đạp chân cậu ta, còn cắn cậu ta nữa!

Nhưng Lý Tuyết Y đã chạy xa, sau khi Lý Tuyết Y ôm tai chạy đi, cách vị trí vừa rồi khá xa mới dừng lại.

Cô đưa bàn tay trắng ngần sờ vào cổ, hơi đau, chắc chắn có một vết thương, ra tay không nhẹ không nặng.

Lý Tuyết Y bỏ tay xuống, ngẩng đầu nhìn tòa nhà dạy học phía trước, được rồi, giờ thì đắc tội nam phụ quá mức rồi, con người của cô khi nói chuyện và tính cách là mềm mại, nhưng bảo cô đứng yên bị người khác bắt nạt, cô không làm được.

Hai lần trước thì thôi, là lỗi của nguyên chủ, nhưng lần này quá đáng, cô không thể chịu đựng, đã đắc tội thì đắc tội thôi, dù sao nguyên chủ đã đắc tội quá nhiều rồi, giờ cô tiếp quản, c.h.ế.t cũng không sao, thà c.h.ế.t không bị ngột ngạt.

Nam phụ cậu ta là người bắt nạt nguyên chủ, trong nguyên tác hình như là vào một đoạn sau, đã từng sai người đánh nguyên chủ, hơn nữa làm hỏng tất cả việc tốt nghiệp và công việc của nguyên chủ.

Mặc dù rất tức giận, nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng của nguyên chủ, nam chính Tiêu Dĩ Hàn mới thật sự đáng sợ, âm trầm, không nói năng, ra tay rất tàn nhẫn, mỗi chiêu đều chí mạng.

Cũng không biết Lãnh Khiếu Vũ khi nào sẽ sai khiến người khác đánh cô, cô nhìn vào cánh tay mình có vết bầm, da thịt như đậu hũ, chỉ cần chạm một cái là có thể tím bầm.

Lý Tuyết Y theo một con đường khác lên lớp học trên lầu, lúc này cửa lớp đã mở, sớm như vậy ư? Tiêu Dĩ Hàn là lớp trưởng, cậu có đến sớm như vậy không?

Hôm qua rõ ràng đến muộn mà, Lý Tuyết Y nghi ngờ một chút rồi bước chân đi vào lớp.

Trong lớp không có ai, cô đến hơi sớm, Lý Tuyết Y vội vàng từ cặp sách lấy bánh mì và sữa nhét vào bàn học của Tiêu Dĩ Hàn.

Rõ ràng không có ai, nhưng cô lại cảm thấy lo lắng không rõ lý do, Lý Tuyết Y hít thở sâu vài lần, chỉ cần cô có thể khiến nam chính cảm thấy ấm áp trong thời trung học, thì kết cục của cô chắc chắn sẽ thay đổi.

Lớp học lần lượt có học sinh đến, mà không lâu sau, Tiêu Dĩ Hàn cũng xuất hiện trong lớp.

Lý Tuyết Y thấy cậu đến, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng không dám nhìn cậu nhiều, chỉ có thể giả vờ nhìn chỗ khác, chỉ cần khóe mắt có thể chú ý đến động tĩnh của cậu là được.

Tiêu Dĩ Hàn với dáng vẻ như ngọc cao ngất, đi đến bàn học, Lý Tuyết Y căng thẳng dùng khóe mắt chú ý đến cậu.

Chỉ thấy cậu ngồi xuống, đặt cặp sách lên bàn, bàn tay trắng nõn dài của cậu đưa xuống dưới bàn, cậu khẽ nhíu mày, lấy sữa và bánh mì dưới bàn ra.

Khi nhận thấy cậu đang quay lại, Lý Tuyết Y lập tức nằm xuống bàn giả vờ ngủ, cô cũng không biết tại sao mình lại giả vờ ngủ, tựa như làm vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Khi Lý Tuyết Y ngẩng đầu lần nữa, Tiêu Dĩ Hàn đã đứng dậy đi về thùng rác, ném toàn bộ sữa và bánh mì vào thùng rác.

Lý Tuyết Y: “!!” Bánh mì và sữa của cô!! Thật là lãng phí!

Lý Tuyết Y cảm thấy rất đau lòng, nhưng chỉ có thể giả vờ không biết, tức giận đến mức hai má phồng lên, thật không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy.

Tiêu Dĩ Hàn không hề chấp nhận lòng tốt bất thình lình này, Lý Tuyết Y không hiểu sao cậu lại ném sữa và bánh mì đi.

Cô không tin, mỗi ngày như vậy, không tin cậu không ăn! Lý Tuyết Y âm thầm hạ quyết tâm.

Vì thế, vào buổi trưa khi ăn trưa, Lý Tuyết Y cố tình không ăn cùng bọn Chu Hiểu Đình, phớt lờ lời phàn nàn của bọn họ, kiên quyết dùng hộp cơm trên bàn học của cậu để lấy cơm cho cậu.

Sau đó, cô đặt nó lên bàn học của cậu, chờ cậu trở về lớp học, Lý Tuyết Y để không làm cậu ngại, một mình ngồi ăn trên cầu thang.

Kết quả, Lý Tuyết Y vừa ăn xong miếng cuối cùng, lại gặp Lãnh Khiếu Vũ và nữ chính Trang Tình.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 13



Còn chưa kịp nuốt, Lý Tuyết Y đã thấy Lãnh Khiếu Vũ đang ép Trang Tình vào tường, tất nhiên, hai người đó cũng đã thấy Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y mở to mắt, lập tức đứng dậy định chạy xuống cầu thang, Lãnh Khiếu Vũ thật sự làm cô phát bực.

“Cậu XX âm hồn không tan à!” Lãnh Khiếu Vũ ném mạnh chai nước về phía Lý Tuyết Y, may mà cô quay lại nhìn một chút, tránh được.

Lần này, Lý Tuyết Y thật sự bị Lãnh Khiếu Vũ chọc giận, cô đặt hộp cơm lên bậc thang, tức giận lao lên cầu thang.

“Xin lỗi!” Lý Tuyết Y nghiêm mặt, đôi mắt to như chứa nước, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt trắng bệch dọa người của cô.

Lãnh Khiếu Vũ không ngờ cô lại có gan nói như vậy, “Cậu nói gì? Nói lại lần nữa.” Cậu ta cười khinh bỉ, đưa tai lại gần mặt cô.

Lý Tuyết Y tất nhiên không khách khí, hét vào tai cậu ta, “Tôi nói, cậu phải xin lỗi tôi!” Giọng nói mềm mại mang theo tức giận không làm cho màng nhĩ của Lãnh Khiếu Vũ đau đớn.

Ngược lại, hơi ấm từ hơi thở của cô khiến cậu ta cảm thấy tê dại, Lãnh Khiếu Vũ thu lại nụ cười lạnh, đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi màu đen gần như nhấn chìm Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y tưởng cậu ta đang suy nghĩ có nên xin lỗi cô hay không, không ngờ Lãnh Khiếu Vũ đột nhiên đá một cước về phía cô.

“Tôi XX đã nói rồi! Đừng cố gắng quyến rũ tôi, cậu nhìn xem, cậu có gì mà so với cậu ấy?” Lãnh Khiếu Vũ khoát tay lên vai Trang Tình.

Trên mặt Trang Tình không có biểu cảm gì, nhìn Lý Tuyết Y như không thấy.

Lý Tuyết Y bị cậu ta dọa cho một phen, suýt nữa bị đá ngã, “Cậu có bệnh à! Ai quyến rũ cậu? Con mắt nào của cậu thấy tôi quyến rũ cậu?”

Giọng nói mềm mại không giống như đang tức giận, ngược lại giống như đang làm nũng, Lãnh Khiếu Vũ cười chế nhạo, “Cậu bây giờ giả vờ đáng yêu, làm tôi thấy ghê tởm.”

Trang Tình cũng cười, sau đó lại trở về trạng thái ban đầu.

“Trước đây là tôi sai, tôi không nên quấy rầy cậu, càng không nên bắt nạt Trang Tình, Trang Tình, tôi xin lỗi cậu vì những hành động trong quá khứ.” Lý Tuyết Y hít một hơi sâu, cô phải xin lỗi vì những lỗi lầm của nguyên chủ đã phạm.

Nếu không thì chuyện này sẽ không bao giờ qua đi, nguyên chủ quả thật đã quá đáng trong chuyện này.

“Xin lỗi.” Lý Tuyết Y cúi người xin lỗi Trang Tình rất chân thành.

Trong mắt Trang Tình có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng biến mất, có lẽ nghĩ cô lại đang diễn trò gì mới.

Lý Tuyết Y cũng không hy vọng Trang Tình sẽ tha thứ cho cô, “Còn cậu, Lãnh Khiếu Vũ! Tôi giờ đây nghiêm túc thông báo với cậu, Lý Tuyết Y tôi không thích cậu, hy vọng từ giờ trở đi, chúng ta chỉ là bạn học cùng khóa bình thường.”

Đừng có lúc nào thấy cô cũng nổi giận, ném đồ, mắng mỏ người, Lý Tuyết Y hoàn toàn không muốn chịu đựng rủi ro và phiền phức như vậy.

Lãnh Khiếu Vũ không để tâm đến lời cô nói, “Lạt mềm buộc chặt hả? Tôi sẽ bị cậu lừa à?”

Lý Tuyết Y thật sự phục cậu ta, “Cậu có bị lừa hay không, có liên quan gì đến tôi đâu, tôi chỉ hy vọng sau này khi thấy tôi, cậu có thể phớt lờ tôi, như vậy có được không? Trùm trường nhạt nhẽo!”

Lãnh Khiếu Vũ giơ tay vỗ tay, “Nói hay lắm, nhưng tại sao tôi phải nghe cậu?”

Lý Tuyết Y lại tức giận đến mức hai má phồng lên, người này sao lại không hiểu? “Chỉ vì tôi thực sự thích Tiêu Dĩ Hàn! Tôi không muốn bạn học Tiêu hiểu lầm.”

Trang Tình nghe thấy cái tên này, rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt không thân thiện nhìn Lý Tuyết Y.

Lãnh Khiếu Vũ cũng bị cô nói khiến cậu ta bật cười, “Tiêu Dĩ Hàn? Cậu ta là lớp trưởng nghèo kiết xác ở lớp cậu à?”

Lý Tuyết Y mặc dù rất sợ Tiêu Dĩ Hàn, nhưng những gì Lãnh Khiếu Vũ nói khiến cô rất không thích.

“Nghèo thì sao? Có phải ăn gạo nhà cậu hay mặc đồ nhà cậu không? Liên quan gì đến cậu? Hay là lo cho bản thân cậu đi!” Lý Tuyết Y tức đến đỏ cả tai.

Nói xong, cô quay người xuống cầu thang, không muốn nói chuyện với cậu ta, người có bệnh tổng tài bá đạo này.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 14



Lý Tuyết Y tức giận cầm hộp cơm đi về lớp, nhưng phát hiện có một người đang dựa vào tường bên.

Chính là Tiêu Dĩ Hàn, ánh mắt u ám của Tiêu Dĩ Hàn nhìn chằm chằm vào cô, Lý Tuyết Y ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, tóc như muốn dựng đứng.

“Bạn… Bạn học Tiêu, tôi… tôi…” Lý Tuyết Y hoảng sợ nói lắp, vội vàng cầm hộp cơm muốn giải thích với Tiêu Dĩ Hàn.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn chỉ âm trầm liếc nhìn cô một cái rồi quay người trở lại lớp.

Lý Tuyết Y nhìn bóng lưng cậu, như thấy được kết cục thảm khốc của mình.

Cô tức giận quát lên với Lãnh Khiếu Vũ trên cầu thang, “Tất cả đều là do cậu, tôi thấy cậu là thấy ghét! Xin cậu sau này hãy tránh xa tôi một chút!”

Nói xong, Lý Tuyết Y cũng quay người vào lớp, thật sự ăn một bữa cũng có thể gặp phải tai họa vô cớ, cô là nữ phụ, nhưng nữ phụ có phải khổ như vậy không? Một ngày gặp vài lần cảnh Tu La Tràng.

Lãnh Khiếu Vũ bị cô quát đến ngẩn người, một chân đá vào tay vịn cầu thang, “bịch” một tiếng lớn, “C!”

Trong đầu Trang Tình toàn là Tiêu Dĩ Hàn mà Lý Tuyết Y nói, cậu bạn nam đó…

Lý Tuyết Y trở lại lớp học, rất không yên tâm thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Dĩ Hàn, cậu hoàn toàn không có ý định kiểm tra hộp cơm.

Cô lấy hết can đảm, Lý Tuyết Y không yên tâm đứng dậy đi về phía bàn học của cậu…

“Bạn… Bạn học Tiêu…” Lý Tuyết Y đi đến bên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn cô bằng con ngươi lạnh lùng âm trầm, cũng không lên tiếng.

Lý Tuyết Y căn bản không dám nhìn thẳng vào cậu, hai mắt lo lắng nhìn về bàn học của Tiêu Dĩ Hàn.

“Cậu… đã ăn chưa?” Lý Tuyết Y hỏi lắp bắp.

Lý Tuyết Y bị cậu nhìn đến tay mướt mồ hôi lạnh, “Tôi không có ý gì khác, chỉ là, khi tôi đi lấy cơm, tiện tay lấy cho cậu… Này!!”

Cô còn chưa nói xong, Tiêu Dĩ Hàn đã giơ tay lấy hộp cơm, bước nhanh về phía thùng rác, ném hộp cơm vào thùng rác.

Lý Tuyết Y vội vàng chạy đến ngăn cản, nhưng Tiêu Dĩ Hàn quá cao, cô hoàn toàn không thể ngăn cản cậu.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống cô, không muốn nói một câu nào, ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường, Lý Tuyết Y không thể nào mà không cảm nhận được.

“Sao cậu có thể làm như vậy! Thật là lãng phí thức ăn!” Lý Tuyết Y nhìn thùng rác, thức ăn trong hộp cơm vì bị cậu ném mạnh mà rơi hết vào thùng.

Tiêu Dĩ Hàn lại không thèm để ý đến cô, quay người trở về chỗ ngồi.

Lý Tuyết Y tức giận không biết nói gì, chỉ có thể nhặt hộp cơm lên, mang đi vào toilet để rửa.

Cô nói cậu không được, không nói cũng không được, không tin, mỗi ngày cô đều gửi, xem cậu từ chối cô như thế nào!

Lý Tuyết Y tức giận rửa sạch hộp cơm, trở lại lớp học, Tiêu Dĩ Hàn đang đọc sách.

Cô lại lấy hết can đảm đi đến trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, đặt hộp cơm đã lau sạch lên bàn của cậu.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn lạnh lùng, cầm hộp cơm lên định ném vào thùng rác, Lý Tuyết Y phát hiện được ý định của cậu, lập tức đưa hai tay ôm chặt hộp cơm.

Cô ôm chặt hộp cơm, Tiêu Dĩ Hàn không thể kéo ra, gương mặt như ngọc của cậu đầy u ám.

Trái tim của Lý Tuyết Y đập liên hồi, “Tôi không cho phép cậu ném hộp cơm nữa, nếu cậu ném, tôi sẽ mua cho cậu cái mới, ném nữa tôi lại mua!”

Giọng nói mềm mại khiến người khác nghe vào mà tê dại, nhưng Tiêu Dĩ Hàn lại không có phản ứng gì, bàn tay lớn buông hộp cơm ra khỏi vòng tay của Lý Tuyết Y.

“Cút!” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn nghe như âm thanh đòi mạng của Diêm Vương.

Lý Tuyết Y cắn môi, muốn nhét hộp cơm vào bàn học của cậu, nhưng chưa kịp nhét vào, tay đã bị cậu nắm chặt.

Lý Tuyết Y đau đớn “á” một tiếng, Tiêu Dĩ Hàn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng đầy cảnh cáo.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 15



Cuối cùng, Lý Tuyết Y vẫn phải lấy hộp cơm đi, tức điên, may mà Lý Tuyết Y đã ăn trước đó.

Dù sao cô cũng không quan tâm, để tương lai không phải chết, nhất định phải bám lấy Tiêu Dĩ Hàn.

Vì vậy, Lý Tuyết Y dự định sau khi cậu tan học, sẽ đi theo cậu, người này cả ngày chưa ăn gì, cứ mãi như vậy làm sao mà được.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lý Tuyết Y luôn nhìn về phía Tiêu Dĩ Hàn, cậu đứng dậy rời khỏi lớp, Lý Tuyết Y nhanh chóng đeo cặp lên, theo sau Tiêu Dĩ Hàn.

Cô theo đến tận ngoài trường, đi vào một con hẻm, Lý Tuyết Y đầy thắc mắc, kỳ lạ, trong con hẻm này hình như không có lối đi nào.

“Ra đây.” Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nói.

Lý Tuyết Y rụt đầu lại, xong rồi! Bị phát hiện rồi! Cô muốn quay người chạy đi, vừa quay lại đã thấy Tiêu Dĩ Hàn chắn trước mặt cô.

Cô mới nhận ra, Tiêu Dĩ Hàn cao quá, khoảng 185 cm, gần như che khuất cô không còn cảm giác tồn tại.

“À… tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang qua, ha ha…” Cô cười gượng hai tiếng, nói xong muốn đẩy cậu ra, nhưng phát hiện không đẩy được, bị cậu ép vào trong con hẻm.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Lý Tuyết Y bị ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của cậu dọa cho nói lắp.

Tiêu Dĩ Hàn chăm chú nhìn cô một lúc lâu, “Cậu lại đang chơi trò gì đây?”

Lý Tuyết Y bất an muốn đẩy cậu ra, “Tôi thật sự không có, đừng hiểu lầm.”

Nhưng đối phương vẫn chăm chú nhìn cô, Lý Tuyết Y cắn răng, “Nếu cậu không muốn tôi đi theo, thì từ giờ trở đi tôi sẽ phụ trách ba bữa ăn của cậu.”

Ánh mắt của Tiêu Dĩ Hàn càng thêm đáng sợ, Lý Tuyết Y căng thẳng nghẹn ngào một chút, ngay khi cô nghĩ rằng đối phương sẽ đánh cô, Tiêu Dĩ Hàn đã quay người bỏ đi.

Tiêu Dĩ Hàn không hề dừng bước, Lý Tuyết Y thấy cậu đi rồi cũng không theo sau, sợ rằng cậu thật sự nổi giận thì sẽ xong.

Sáng mai sẽ mang cho cậu bánh bao nóng hổi và sữa, Lý Tuyết Y vừa nghĩ đến kế hoạch tương lai vừa đi về nhà.

Sáng hôm sau, khi Lý Tuyết Y đến lớp học, Tiêu Dĩ Hàn đã có mặt trong lớp.

Tiêu Dĩ Hàn không thèm ngẩng đầu lên, vẫn đang đọc sách, Lý Tuyết Y đến bàn học của cô, mở cặp ra, trong tay cầm vài cái bánh bao nóng hổi và sữa.

Cô tiến về phía Tiêu Dĩ Hàn, đặt bánh bao và sữa lên bàn của cậu.

Tiêu Dĩ Hàn dường như rất ghét Lý Tuyết Y, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì!” Giọng điệu lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.

Lý Tuyết Y bị cậu quát lên mà giật mình, “Những chuyện trước đây, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi.”

Lý Tuyết Y thành khẩn xin lỗi Tiêu Dĩ Hàn, nguyên chủ quả thật đã làm nhiều điều không tốt với Tiêu Dĩ Hàn.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn vẫn không bớt lạnh lùng, Lý Tuyết Y tiếp tục nói, “Tôi chỉ muốn bù đắp cho cậu, cậu có thể không để ý đến tôi, ghét tôi, nhưng những thứ này, cậu có thể ăn không?”

Giọng nói mềm mại của Lý Tuyết Y không thể đả động được Tiêu Dĩ Hàn.

“Tôi bảo cậu biến đi.” Âm thanh u ám kết hợp với vẻ mặt đáng sợ của Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y đành phải để đồ ăn lại trên bàn của cậu, “Cậu nhất định phải ăn.” Cô phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn, kiên quyết đưa bánh bao và sữa cho cậu.

“Phải ăn khi còn nóng,” Lý Tuyết Y đi xa rồi lại chạy về, tất nhiên lại thành công nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y không bận tâm, chỉ cần cậu biết cô hiện tại đang có ý tốt với cậu là được, ít nhất sẽ không giống như trong giấc mơ, bị cậu ném từ trên cao xuống đất tan xương nát thịt.

Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Y cảm thấy lạnh sống lưng, Tiêu Dĩ Hàn trong giấc mơ vừa quái dị vừa đáng sợ.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 16



Lý Tuyết Y quay về chỗ ngồi, mặt trắng bệch nằm ghé trên bàn, luôn quan sát Tiêu Dĩ Hàn.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn chưa ăn bánh bao và sữa mà Lý Tuyết Y đưa, đến trưa, Lý Tuyết Y vẫn không ăn cùng bọn Chu Hiểu Đình, phớt lờ vẻ mặt tức giận hổn hển của bọn họ.

Cô mang hộp cơm của Tiêu Dĩ Hàn đi lấy cơm trở về, còn chạy vội về trước khi Tiêu Dĩ Hàn ra khỏi lớp.

hển đứng trước bàn của Tiêu Dĩ Hàn, đặt hộp cơm lên bàn của cậu.

“Tôi… tôi… tôi đã mang cơm về, chúng ta cùng ăn đi.” Lý Tuyết Y nắm tay áo của Tiêu Dĩ Hàn, không cho cậu đi.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, Lý Tuyết Y nhút nhát buông tay áo của cậu ra.

“Cơm đã mang về rồi, cậu ăn đi, không có độc đâu.” Lý Tuyết Y nhẹ nhàng khuyên nhủ, bữa sáng không ăn, bữa trưa không ăn, bữa tối thì không biết cậu có ăn không.

Cứ như vậy, dù có hào quang của nam chính, cậu cũng không chịu nổi.

“Cậu thật nhiều chuyện.” Tiêu Dĩ Hàn kéo lại tay áo mà cô lại nắm, lạnh lùng bước ra ngoài lớp học.

Lý Tuyết Y thật sự không thể nhìn nổi, cậu đã lãng phí bao nhiêu thức ăn rồi.

Cô cắn răng, lao về phía Tiêu Dĩ Hàn, ban đầu cô định nắm lấy cánh tay cậu, nhưng không biết sao lại trực tiếp ôm chặt lấy eo cậu.

Tiêu Dĩ Hàn dường như không thể nào ngờ được, Lý Tuyết Y lại có hành động như vậy.

“Buông ra!” Khí tức cả người lạnh lẽo, khiến Lý Tuyết Y đang sửng sốt mà bừng tỉnh.

Lý Tuyết Y cũng rất hoảng, tai đỏ như sắp chảy máu, “Tôi… tôi… tôi… nghe tôi giải thích, tôi không cố ý…”

Giải thích bằng giọng mềm mại, nhưng Tiêu Dĩ Hàn đã gỡ cô ra, tức giận bỏ đi.

Chỉ để lại Lý Tuyết Y đứng đó cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất, sao cô lại ôm cậu? Chỉ là eo cậu… thật rắn chắc…

Cô che mặt, cổ trắng nõn cũng đỏ không thôi.

Aiz… lại phải lãng phí một hộp cơm nữa, Lý Tuyết Y bĩu môi mang hai hộp cơm về chỗ ngồi.

Cô tự ăn trước, đợi cậu về rồi khuyên nhủ, kết quả cô đợi mãi, các bạn học đã đến lớp, chỉ có Tiêu Dĩ Hàn không xuất hiện.

Gần đến giờ học, Tiêu Dĩ Hàn mới đến, Lý Tuyết Y biết cậu đang trốn cô, mệt mỏi nằm trên bàn nhìn Tiêu Dĩ Hàn cách mình vài chỗ ngồi.

Nhìn thấy sắp đến giờ học, một nữ sinh khác trong lớp rõ ràng đang thầm thích Tiêu Dĩ Hàn, đặt một bức thư tình lên bàn của cậu, không đợi Tiêu Dĩ Hàn phản ứng, đã thẹn thùng chạy đi.

Lý Tuyết Y như xem kịch nhìn Tiêu Dĩ Hàn giải quyết thế nào, nhưng Tiêu Dĩ Hàn dường như không thấy, phớt lờ bức thư tình, tiến lên viết hai chữ “Tự học” lên bảng.

Chữ viết thật đẹp, nam chính không hổ là nam chính, không có chỗ nào không có hào quang.

Giờ tự học rất nhanh trôi qua, vừa tan học, Lý Tuyết Y lập tức đuổi theo Tiêu Dĩ Hàn, đi theo sau cậu.

Rước lấy vài ánh nhìn dõi theo của bạn học, đều bàn tán về Lý Tuyết Y và Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn cô như thế nào, mạng sống của cô đang treo trên người cậu, đâu còn thời gian để ý người khác ra sao.

Thế nhưng chân dài của Tiêu Dĩ Hàn đi rất nhanh, Lý Tuyết Y đi theo sau cậu, cậu thì đi bộ, còn cô thì phải chạy bước nhỏ theo sau.

“Cậu đi chậm chút.” Lý Tuyết Y ở phía sau thở hổn hển, nhẹ nhàng gọi Tiêu Dĩ Hàn phía trước.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn lại đi nhanh hơn, Lý Tuyết Y đeo cặp, cắn răng, tăng tốc nắm lấy cánh tay cậu.

“Nếu cậu còn đi nhanh như vậy, tôi sẽ để cả trường biết tôi thích cậu.” Lý Tuyết Y thở hổn hển đe dọa cậu.

Tiêu Dĩ Hàn giật mạnh tay ra, Lý Tuyết Y suýt nữa ngã.

“Tôi đã nói rồi, đừng quấy rầy tôi.” Tiêu Dĩ Hàn nói lạnh lùng, sau đó bước đi.

Lý Tuyết Y bị cậu giật tay ra, đứng vững lại, cô không thể đuổi kịp, thật sự đi quá nhanh, chỉ có thể gọi với bóng lưng cậu, “Vậy mai tôi sẽ mang bữa sáng cho cậu.”

Tiêu Dĩ Hàn không dừng bước, Lý Tuyết Y có chút ủ rũ đeo cặp trở về nhà.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 17



Chưa ra khỏi cổng trường, Lý Tuyết Y đã thấy một chiếc xe thể thao chạy đến trước mặt, chắn đường đi của Lý Tuyết Y.

Cô suýt nữa không dừng lại được, Lý Tuyết Y có chút tức giận, lái xe sao lại không nhìn đường?

Cửa xe hạ xuống, một nam sinh thổi một tiếng huýt sáo về phía Lý Tuyết Y, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Cậu không nghĩ rằng chúng tôi đến đón cậu chứ?” Nam sinh chế nhạo cười.

Lý Tuyết Y không thể không lùi lại một bước, xem ra người lái xe là nam phụ Lãnh Khiếu Vũ.

Nam sinh mở cửa xe bước xuống, rồi lại ngồi vào ghế sau, cả quá trình đều đang xem Lý Tuyết Y như một trò cười.

Lãnh Khiếu Vũ đang ngồi trong xe, khinh bỉ nhìn cô, Lý Tuyết Y không thể nhịn được nữa, liền lườm cậu ta.

“Xin cậu sau này lái xe hãy chú ý đến người đi đường.” Giọng nói mềm mại của Lý Tuyết Y truyền đến trong tai ba nam sinh trong xe.

Cô không thèm nhìn họ thêm một cái, vòng qua chiếc xe thể thao đi thẳng ra khỏi cổng trường.

Nam sinh rất bất ngờ, không màng đến vẻ mặt khó chịu của Lãnh Khiếu Vũ, “Cậu ta làm sao vậy?” Mỗi lần thấy anh Vũ không phải sống c.h.ế.t mà lao vào sao?

Lãnh Khiếu Vũ lại cười nhạo, ai biết cô đang chơi trò gì mới, lại vô tình nhớ đến lúc cô lại gần cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy một cỗ hơi nóng tê dại, tay siết chặt vô lăng…

Lý Tuyết Y trên đường về nhà vẫn suy nghĩ, ngày mai làm thế nào để Tiêu Dĩ Hàn ăn bữa sáng? Thật là quá khó khăn.

Cho đến sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.

Cô không tự tin mua bữa sáng, vẫn là bánh bao nóng và sữa đậu nành, mất mác đến trường.

Có lẽ vì không có tâm trạng, nên chỉ thoa kem chống nắng lên mặt, không có tâm trạng trang điểm, khi đến trường thì kem chống nắng gần như đã được hấp thụ hết, dung mạo thật sự phơi bày ra.

Lý Tuyết Y hoàn toàn không nhận ra, cúi đầu đi trong khuôn viên trường, đến sớm, trường học gần như không có ai.

“Anh Vũ, anh thấy đó có phải là Lý Tuyết Y không?”

“Lại là con nhỏ xấu xí đó, chậc, sáng sớm gặp phải con nhỏ đó quả thật chả hay ho gì.”

Lý Tuyết Y đang đi cách đó không xa, cách bọn họ một khoảng, không nhìn rõ mặt nhau.

“Chắc chắn lại đến quấy rầy anh Vũ, tôi rất ít thấy cậu ta đến trường sớm như vậy.” Tả Hựu Lương chế nhạo nói.

Lãnh Khiếu Vũ hừ một tiếng, đợi Lý Tuyết Y cảm thấy hối hận vì những lời cô đã nói hôm đó.

Lý Tuyết Y hoàn toàn chỉ nghĩ đến Tiêu Dĩ Hàn, đâu biết rằng đến trường sớm lại va phải Lãnh Khiếu Vũ.

Lý Tuyết Y cầm bánh bao và sữa đậu nành đi, vừa đến cầu thang thì bị hai nam sinh chặn lại.

“Lý Tuyết Y? Cậu còn mua bữa sáng cho… cho tôi…” Lý Dịch thấy chính diện của Lý Tuyết Y, ánh mắt đã trợn tròn, nói đến cuối cùng không biết mình đã nói gì.

Lý Tuyết Y: “?” Lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn về hướng Lãnh Khiếu Vũ và Trang Tình.

Khuôn mặt xinh đẹp đang kinh ngạc khẽ nhếch miệng, làn da tinh khiết như hoa gần như trắng hồng, càng làm cho cô thêm phần quyến rũ.

Thật là một bảo vật nhật gian, Lý Dịch nhìn không chớp mắt, suýt nữa quên cả thở.

Lãnh Khiếu Vũ bị vẻ đẹp đột ngột của cô làm cho mắt mở to, “Cậu…”

Trang Tình sau khi kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y với đôi mắt như nước mùa thu chăm chú nhìn Lãnh Khiếu Vũ, “Tại sao lại chặn tôi? Hôm đó không phải đã nói rõ rồi sao?”

Giọng nói mềm mại như bông khiến người ta muốn ôm chặt cô vào lòng.

Lãnh Khiếu Vũ tỉnh táo lại, “Mang bữa sáng đến đây.” Giọng lạnh lùng ra lệnh cho Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y vội lùi lại hai bước, “Cớ gì? Không phải là mang cho cậu.” Đôi môi căng mọng của cô khiến Lãnh Khiếu Vũ nhớ lại hơi ấm như điện giật hôm đó.

Tiêu Cát vẫn chìm đắm trong vẻ đẹp tuyệt mỹ của Lý Tuyết Y, cậu ta chưa từng thấy cô gái nào đẹp đến vậy.

Lãnh Khiếu Vũ hừ một tiếng, “Dù cậu có trở nên xinh đẹp thì sao? Cậu nghĩ tôi sẽ thích cậu sao?” Đánh giá Lý Tuyết Y với ánh mắt khinh bỉ.

Lý Tuyết Y cảm thấy nghi ngờ với những gì cậu ta nói, tên ngông cuồng tự đại này! Một cái liếc mắt qua, bóng dáng cao lớn đó… là Tiêu Dĩ Hàn!

“Tiêu Dĩ Hàn! Chờ tôi với!” Lý Tuyết Y hớn hở chạy về phía Tiêu Dĩ Hàn đang lên cầu thang.

Lãnh Khiếu Vũ bị tát mạnh vào mặt, ánh mắt lạnh lùng dõi theo Lý Tuyết Y biến mất ở góc cầu thang.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 18



“Anh Vũ…” Lý Dịch cũng thấy ngại thay cho Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta cũng không ngờ Lý Tuyết Y lại đẹp như vậy, thật là khiến người kinh ngạc.

“Cậu ta có vẻ thật sự dính vào Tiêu Dĩ Hàn rồi.” Tiêu Cát cũng nhìn theo hướng Lý Tuyết Y biến mất.

“Làm sao có thể, tôi thấy cậu ta chỉ muốn khiến anh Vũ khẩn trương thôi.” Du Trần Trung khinh thường nói, dù gì thì bộ dáng đó cũng rất đẹp.

“Không ngờ cậu ta không trang điểm, thật sự là một bảo vật nhân gian, các cậu nói xem, nếu tôi theo đuổi cậu ta… Ờ… chỉ đùa chỉ đùa thôi.”

Sau khi bị Lãnh Khiếu Vũ trừng mắt, cậu ta ngoan ngoãn im lặng, Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, “Cậu theo đuổi thì cứ theo, liên quan gì đến tôi.”

Ôm vai Trang Tình, “Tôi có cậu là đủ rồi.” Giọng nói cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn khác với cách đối xử với Lý Tuyết Y.

Mấy cái bóng đèn bọn Tiêu Cát đều ngại ngùng, bị ép ăn một miếng “thức ăn chó.”

Trang Tình cũng đẹp, nhưng không đẹp hoàn hảo như Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y khiến người ta không thể rời mắt, vẻ đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.

Trang Tình lại thoáng nhìn Tiêu Dĩ Hàn mà Lý Tuyết Y đi theo biết mất ở chỗ rẽ, trong lòng không khỏi dấy lên một cỗ ghen tuông.

Lý Tuyết Y đuổi theo Tiêu Dĩ Hàn, “Cậu chờ tôi với.” Chạy thở hổn hển.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn như không nghe thấy, thẳng tiến lên cầu thang, Lý Tuyết Y giơ tay nắm lấy đuôi áo cậu.

Tiêu Dĩ Hàn dừng lại, chỉ lạnh lùng nhìn cô với ánh mắt như băng, khi nhìn rõ khuôn mặt cô, rõ ràng ngẩn ra hai giây.

Lý Tuyết Y bị ánh mắt đó làm cho run rẩy, buông tay ra, “À, tôi mang bánh bao và sữa đậu nành cho cậu.”

Đưa bánh bao và sữa đậu nành cho Tiêu Dĩ Hàn, cậu không có hành động từ chối, mà chỉ liếc nhìn phía sau Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y: “?” Cậu đang nhìn gì vậy? Cô nghi hoặc quay đầu lại.

Lãnh Khiếu Vũ và Trang Tình vừa mới còn ở dưới lầu, cùng với bọn Tiêu Cát đều đứng ngây ra tại chỗ.

Lãnh Khiếu Vũ nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt không thiện cảm, Lý Tuyết Y bị cậu ta làm cho giật mình.

Không để ý đến những người phía sau, cô vội vàng chạy về lớp để quấy rầy Tiêu Dĩ Hàn.

Trang Tình lên cầu thang trước, Lãnh Khiếu Vũ nhìn chằm chằm về hướng Lý Tuyết Y biến mất với vẻ mặt u ám.

“Có vẻ như cậu ta thật sự thích Tiêu Dĩ Hàn rồi phải không?” Du Trần Trung cảm thấy cô không giống như đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh Vũ.

Tiêu Cát nhìn sắc mặt của Lãnh Khiếu Vũ, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Du Trần Trung, Lý Dịch cũng bảo cậu ta im lặng, không thấy sắc mặt anh Vũ đã xanh như vậy sao?

Mặt bị tát bôm bốp, ai chịu nổi, huống hồ giờ mới phát hiện Lý Tuyết Y lại đẹp đến vậy.

Lý Tuyết Y vào lớp, đặt bữa sáng lên bàn của Tiêu Dĩ Hàn, lấy bánh bao ra, nhét vào miệng Tiêu Dĩ Hàn.

Cô không tin cậu không ăn? Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, bàn tay lớn phủ lên tay cô, giật lấy bánh bao và ném mạnh vào túi giấy.

“Biến đi! Nghe không hiểu sao?” Âm thang mang theo hơi lạnh vô tận vang lên bên tai Lý Tuyết Y.

Lý Tuyết Y bị cậu dọa cho sợ, mũi cay cay, mắt đỏ lên ngay lập tức, “Cậu có thể ghét tôi, nhưng cậu không thể không ăn.” Giọng nói mềm mại khiến Tiêu Dĩ Hàn phải nhìn lên.

Khuôn mặt xinh đẹp như tuyết của cô ửng đỏ, đôi mắt như nước mùa thu ánh lên, nhìn cậu với vẻ trách móc, đôi môi như thạch đông lạnh khiến người ta muốn nếm thử… đẹp đến kinh ngạc.

Cổ họng của Tiêu Dĩ Hàn vô thức nuốt hai cái, Lý Tuyết Y định lấy bánh bao đi, nhưng phát hiện túi không kéo được.

Quay lại nhìn, Tiêu Dĩ Hàn đang dùng tay giữ túi lại, “Tôi sẽ ăn.” Giọng nói trầm thấp.

Lý Tuyết Y mừng rỡ, tay chân luống cuống, vội vàng buông tay về chỗ ngồi, ngoan ngoãn nhìn cậu từng miếng từng miếng ăn bánh bao và uống sữa đậu nành.

Nụ cười ngọt ngào khiến lòng người say đắm, Lý Tuyết Y vui vẻ ôm mặt, nam chính đã tha thứ cho cô rồi sao? Vậy có phải chỉ cần cô bám lấy cậu, nam chính sẽ không g.i.ế.c cô nữa không?

Cô cảm thấy khả năng này rất cao, giữ được mạng sống là tốt rồi, Lý Tuyết Y vẫn chưa biết lớp học đã nhìn thấy khuôn mặt thật của cô.

Khi cô nhận ra, gần như cả lớp đã xem qua vẻ đẹp thật của cô, Lý Tuyết Y thấy mỗi bạn học đi qua chỗ ngồi của mình đều nhìn cô không chớp mắt.

Đang thắc mắc, bạn ngồi bên cạnh là Khưu Hạo nhìn Lý Tuyết Y như thấy ma.

“Cậu… cậu là Lý Tuyết Y!?” Giọng nói cao vút, hỏi ra câu hỏi mà gần như cả lớp đều thắc mắc.
 
[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt
Chương 19



Khưu Hạo không thể tin vào mắt mìnhi, đây thật sự là nữ sinh xấu xí Lý Tuyết Y sao?

Lý Tuyết Y ngẩn người, mới nhận ra trang điểm của mình có thể đã trôi đi, vội vàng lấy gương ra xem, quả thật là đã để lộ mặt thật.

Vô cùng hối hận, thôi thì, đã lộ rồi, không trang điểm cũng được.

“Tôi có thể nói không phải không?” Lý Tuyết Y hỏi lại cậu ta.

Khưu Hạo: “… nhưng chính là cậu mà.” Giọng nói vẫn như thế, không ngờ, nữ sinh xấu xí bên cạnh lại đẹp hơn cả hoa khôi.

Lý Tuyết Y nhún vai, “Vậy thì được rồi.” Cô cũng không thể phủ nhận.

Ngay cả Hà Vĩnh Hoa khi thấy Lý Tuyết Y lạ lẫm cũng ngẩn người, “Ừ, cả ngày chỉ trang điểm trắng bệch, giờ như vậy không phải tốt hơn sao?”

Lý Tuyết Y đỏ mặt, càng khiến cô thêm phần quyến rũ, chỉ có Tiêu Dĩ Hàn không nhìn cô thêm một lần nào, cô tự hỏi không biết Tiêu Dĩ Hàn đến tột cùng là có ý gì?

Có phải thật sự chấp nhận cô không? Nghĩ mãi, một tiết học lại trôi qua, Lý Tuyết Y hoàn toàn không để ý, khiến đầu óc vốn đã ngu ngơ của cô càng thêm rối rắm.

“Chị Y! Chị thật sự rất đẹp đấy.” Ngay khi hết giờ Triệu Như Nhiên đã chạy đến trước bàn của Lý Tuyết Y.

Chu Hiểu Đình nhìn mặt cô mà suýt ch** n**c miếng, “Nếu em có được vẻ đẹp như chị, đi đường cũng phải đi ngang đi dọc.” Ai cũng đừng nghĩ xứng với mình, những người xấu xí.

Lý Tuyết Y bị bọn họ chọc cười, “Các cậu đừng đùa nữa, tôi đang lo lắng đây.” Tiêu Dĩ Hàn lại có vẻ mặt đen thui, rõ ràng là vẫn không chấp nhận cô.

“Có chuyện gì vậy? Không phải là chị vẫn chưa chinh phục được Tiêu Dĩ Hàn chứ?” Triệu Như Nhiên ngạc nhiên nói, bên cạnh Chu Hiểu Đình cũng tỏ ra hiếu kỳ.

Lý Tuyết Y hoảng hốt, má đỏ bừng, khiến Triệu Như Nhiên thấy mà muốn cắn một miếng.

“Đừng nói bừa, chúng ta đều là bạn học, chỉ giúp đỡ nhau thôi.” Cô vội vàng xua tay.

Triệu Như Nhiên nghe vậy, chắc chắn sẽ bênh vực Lý Tuyết Y, “Chị đẹp như vậy mà Tiêu Dĩ Hàn lại không biết trân trọng, không được, em phải đi tìm cậu ta!”

“Ê! Chị Y của tôi đang theo đuổi cậu, tại sao cậu không đồng ý?” Giọng của Triệu Như Nhiên luôn lớn một cách kỳ lạ.

Âm thanh lớn đến mức cả lớp đều nghe rõ ràng, ngay lập tức các bạn học trong lớp đồng loạt nhìn về phía bàn của Tiêu Dĩ Hàn.

Lý Tuyết Y lúc này thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, trời ạ! Có thể cho cô một tia sét đánh c.h.ế.t cô luôn không, thật quá xấu hổ c.h.ế.t đi được!

Nhưng cô buộc phải chủ động tiến lên giải thích, nhanh chóng đi về phía trước, chắn trước mặt Triệu Như Nhiên.

“Bạn học Tiêu, cậu đừng hiểu lầm, Như Nhiên nói bừa thôi, xin lỗi, tôi sẽ kéo cậu ấy đi ngay.” Lý Tuyết Y không dám nhìn mặt Tiêu Dĩ Hàn, sắc mặt cậu chắc chắn rất đáng sợ.

Tiêu Dĩ Hàn đang làm bài tập, ánh mắt như ngọc lưu ly hơi nhấc lên, vẻ đẹp như ngọc tranh sáng tranh tối khó mà phân biệt được.

Triệu Như Nhiên đâu phải là người mà Lý Tuyết Y có thể kéo đi, cô ấy quay lại kéo Lý Tuyết Y lại.

“Cậu nhìn khuôn mặt này của chị ấy xem? Đẹp quá đi, cậu chỉ cần giả vờ một chút thôi cũng đủ rồi.” Triệu Như Nhiên nhìn cậu như thể cậu rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt.

Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lý Tuyết Y đang hoảng loạn, rồi gọi về phía sau bọn cô.

“Cô giáo Hà.” Một tiếng trầm thấp khiến Triệu Như Nhiên và Lý Tuyết Y hoàn toàn sững sờ.

Triệu Như Nhiên căng người, không thể nào? Xui xẻo như vậy sao? Lý Tuyết Y xấu hổ đến mức thật sự muốn chui xuống đất.

Hà Vĩnh Hoa với vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng bọn họ, “Triệu Như Nhiên! Lý Tuyết Y! Hai em tự làm khổ mình còn chưa đủ, lại dám công khai quấy rối lớp trưởng!”

Tức giận đến mức tim đập thình thịch, “Hai em đến văn phòng tôi ngay!” Thật sự tức c.h.ế.t tôi!

“Cô giáo ơi, hãy để êm giải thích… không phải như vậy.” Triệu Như Nhiên thật sự sợ bị cha mẹ phạt.

“Không nghe không nghe, tôi không nghe, bây giờ hai em lập tức đến văn phòng tôi!” Hà Vĩnh Hoa quyết tâm dạy dỗ bọn họ, học gì không học sao lại học yêu đương sớm như vậy!

Lý Tuyết Y: “!!” Thật sự là trời muốn tiêu diệt tôi, tai họa ập đến.

Tiêu Dĩ Hàn dường như không thấy hai người bọn họ bị Hà Vĩnh Hoa kéo đi, tiếp tục làm bài tập.
 
Back
Top Bottom