Ngôn Tình Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ

Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Chương 320


Trước khi nói về vấn đề này, đầu tiên ta ấy tặng một ký túc xá bốn tầng cho các giáo viên trong trường bằng toàn bộ số tiền riêng của anh ta.

Sao lãnh đạo nhà trường có thể không đồng ý được chứ?

Sau khi vấn đề này được giải quyết, Ngô nhị gia đã đề cập đến vấn đề học tập của con trai mình.

Lãnh đạo nhà trường có thể nói gì khác đây?

Tuy nhiên, lãnh đạo nhà trường cũng biết đứa thứ ba và thứ tư là em của anh cả và anh hai.

Phải biết rằng anh cả và anh hai đã được nhận vào trường trung học cơ sở với số điểm tuyệt đối và gần như hoàn hảo.

“Chúc mừng Chu Triệt và Chu Diệp đã đậu vào trường trung học số 1 với thành tích đứng nhất, nhì toàn huyện.” Tấm biểu ngữ đã được treo ở cổng trường trong suốt kỳ nghỉ hè.

Từ việc nhảy lớp rồi lên thẳng lớp ở tiểu học rồi lên trung học cơ sở, đó là chiêu bài sống của trường.

Và điều đáng nói là dù ở trong hoàn cảnh này thì đứa thứ ba vẫn không hề tụt lùi về bài tập về nhà và vẫn đứng đầu lớp.

Thế nên bây giờ ông cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ với trường hợp của đứa thứ ba và mặc kệ cậu.

Từ khi trở về đứa thứ ba liền được hưởng sự ấm áp của gia đình, Ngô nhị gia cũng không nóng lòng muốn đưa nó đi chơi lần nữa, suy cho cùng thì năm nay thằng bé đã hai lần đi xa, nên đành phải nán lại đã.

Tuy nhiên, Ngô nhị gia khá hứng thú với những món đồ cổ do Chu Lâm mang về, sau khi nghiên cứu thì thấy tất cả đều là hàng thật, nhưng một trong số đó là không đúng niên đại.

Nó không phải của nhà Hán, chắc là đồ của nhà Tống.

Gọi điện sang cho Chu Lâm, nhờ Chu Lâm hỏi xem người anh kết nghĩa của cậu có hứng thú với việc bán mấy món đồ cổ đó không, nếu anh ấy có hứng thú bán thì có thể đưa ra giá cả.

Chu Lâm đóng vai trò là người trung gian.

Cơ tứ gia cũng rất vui vẻ nói: “Ngô nhị gia quả thực là người tinh mắt, những món đồ cổ này lại không có ý định bán, nếu anh ta đã thích, tôi sẽ tặng cho Ngô nhị gia, xem như kết giao bạn bè. Khi nào anh ta có thời gian thì chỉ cần sang phía Tây Bắc, tôi làm chủ nhà, chiêu đãi anh ta nhé!”

Chu Lâm truyền đạt lại điều này cho Ngô nhị gia, Ngô nhị gia nói rằng anh ta vô công bất thụ lộc (*), vừa nghe thấy lời này là biết Cơ tứ gia này có ý đồ rồi.

(*) Vô công bất thụ lộc (无功不受禄) - ý chỉ là không có công lao gì thì không nhận quà, thưởng…

Anh ta biết anh ấy muốn anh ta giúp giải quyết những kẻ thù của gia tộc nhà họ Cơ đã hình thành trong những năm trước đó.

Ngô nhị gia xin số điện thoại của Cơ tứ gia, đích thân gọi điện cho anh ấy, anh ta nói cho Cơ tứ gia biết hiện tại kẻ đang kiểm soát gia đình anh ta là ai, dù vậy nhưng giữa anh ta với kẻ đó có chút mâu thuẫn nên việc này không thể giúp anh ấy được.

Tuy nhiên, anh ta cũng bày tỏ rõ lập trường, nếu Cơ tứ gia muốn đến thủ đô, anh ta sẽ để ý đến lời này, nếu anh ấy tới êm đẹp thì cũng sẽ trở về khỏe mạnh, không mất một sợi tóc nào.

Cơ tứ gia cũng rất vui vẻ, mặc dù không có người tới, nhưng anh ấy cũng nói anh ấy sẽ để lại mấy món đồ, bảo Chu Lâm không cần mang về.

Thấy anh ấy thật sự muốn gửi tặng, Ngô nhị gia cũng không khách sáo nữa.

Sự việc này cứ thế qua đi.

Tuy nhiên, Ngô nhị gia cũng nói với Chu Lâm một chuyện khác, đó là có nên đầu tư vào dự án do một người bạn của anh ta khởi xướng hay không, gần đây người đó đang xây dựng một hồ nước nóng và đang tìm kiếm nhà đầu tư.

Ngoài việc sưu tầm đồ cổ, Ngô nhị gia không có hứng thú gì khác, nhưng anh ta nghĩ Chu Lâm có thể đầu tư vào đó.

Đúng như dự đoán, Chu Lâm rất có hứng thú, vì vậy Ngô nhị gia đã giới thiệu, thậm chí còn sắp xếp để anh gặp người bạn đó của anh ta.

Vì vậy, đến khi Bạch Minh Châu phát hiện ra, Chu Lâm đã đầu tư một số tiền vào dự án đó.

Bạch Minh Châu: “...”

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ đả động bất cứ điều gì về công việc kinh doanh mà anh đầu tư, khoản đầu tư này cũng vậy, miễn là cô không phải giúp đỡ anh thì mọi chuyện khác đều ổn, cứ làm bất cứ điều gì anh muốn.

Nhưng không lâu sau, cửa hàng quần áo mà Chu Lâm sở hữu đã bắt đầu gặp rắc rối.

Về lý do tại sao lại ồn ào như vậy, tất nhiên là vì sau khi giải quyết xong khoản lương cuối cùng, anh đã sa thải Trương Thuận, người không tập trung vào cửa hàng.

Mẹ của Trương Thuận, bà Trương, trực tiếp đến cửa hàng để làm ầm ĩ, sau khi gặp Chu Lâm, bà ta đã đi giải quyết và càng tuyệt vọng hơn, bà ta nói rằng con trai bà ta không thể sống được nếu không có công việc này và đưa ra những lời đe dọa khác. Dù sao thì cũng không thể sa thải con trai bà ta được.

Nếu không bà ta sẽ c.h.ế.t ở đó và để anh muốn làm gì thì làm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sac...hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-320.html.]

Chu Lâm nên làm gì đây? Anh nói nếu mà bà ta mà c.h.ế.t thì anh sẽ gửi một chiếc quan tài cho bà ta để bà ta có thể được chôn cất một cách an toàn.

Đe dọa anh sao? Bà ta thực sự nghĩ rằng anh sẽ sợ hãi ư?

Anh có thuê Trương Thuận, hay muốn sa thải Trương Thuận thì phải cần sự cho phép của bà ta sao? Bà ta thực sự coi bản thân như một củ hành (*)!

(*) Như một củ hành (当根葱了) - ý chỉ châm biếm, coi thường, đại khái là tự coi trọng bản thân một cách thái quá, làm người khác chướng mắt.

Chu Lâm xử lý chuyện này rất nhanh chóng, trực tiếp cho người đến kéo Trương Thuận từ trong nhà ra, để anh ta đưa mẹ mình về, nếu không đừng trách anh không tiếc một chút ân tình cuối cùng nào!

Đương nhiên, Trương Thuận không dám phạm sai lầm gì nên nhanh chóng kéo mẹ mình đi.

Anh ta biết ông chủ của mình là người như thế nào.

Có thể nghĩ rằng mở cửa hàng ở thủ đô này sẽ yên ổn sao? Có bao nhiêu cửa hàng đã bị những kẻ vô lại đó quấy rối rồi?

Chính là đang nhắc đến việc thu phí bảo kê và các thứ khác, v.v.

Thậm chí, ngay cả sau cuộc đàn áp khốc liệt năm 83, việc một số cửa hàng bị mở cửa lục soát lúc nửa đêm, cướp bóc còn khá là phổ biến, vẫn còn nhiều chuyện như vậy xảy ra trong suốt hai năm qua.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, cửa hàng quần áo Minh Châu mà anh sở hữu đều không có ai đến thu phí bảo kê, đúng vậy, không có một ai cả.

Điều đó có nghĩa là gì? Ông chủ này không phải là người bình thường!

Không biết ở thủ đô ông chủ có bao nhiêu mạng lưới quan hệ rộng lớn như thế nào, những người bình thường như chúng ta, sao dám khiêu khích họ? Chưa chắc có đủ khả năng để làm phiền họ không nữa?

Ban đầu, khi bà Trương bị kéo lại vốn dĩ rất tức giận không kìm nén được, nhưng sau khi nghe những lời này, bà ta không khỏi run rẩy.

Ngay vừa rồi, Chu Lâm vừa mới nói muốn mua cho bà ta một chiếc quan tài để đưa bà ta đi một chuyến đấy!

Đây quả thực là một nhân vật tàn nhẫn.

Nhưng bà ta không khỏi khóc: “Lương của con một tháng là một trăm hai mươi đồng. Tìm đâu ra được công việc như thế này? Nếu bị sa thải như thế, con sẽ làm gì tiếp đây? Sao con lại vô dụng như vậy, sao có thể để mất một công việc như vậy!”

Trương Thuận ngồi xổm xuống, ôm đầu đau đớn: “Sao có thể đổ lỗi cho con như vậy, nếu không phải ngày ngày mấy người cứ gây rắc rối về chuyện này chuyện nọ, sao con có thể kết thúc sự nghiệp của mình như thế này chứ? Mấy người cứ ồn ào không ngừng, chưa bao giờ từng nghĩ tới con đã phải khó khăn nhường nào!”

“Con còn trách ngược lại chúng ta sao? Ai bảo anh cưới con sao chổi (*) đó về nhà? Trước khi cô ta vào làm dâu, không phải mọi thứ đều tốt đẹp hay sao? Bây giờ lấy vợ lại thành ra như thế này, chuyện này trách ai được? Có thể đổ lỗi cho ai chứ hả? Còn không phải là do con nhìn nhầm người sao, lúc con hẹn hò với cô ta, mẹ đã không đồng ý với con rồi, bây giờ nhìn xem, cô ta quả thực là sao chổi mà!

(*) sao chổi (丧门星) - Tang Môn tinh, ngôi sao thứ ba trong mười hai ngôi sao thuộc vòng sao Thái Tuế theo thứ tự: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu m, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù. Người có mệnh sao Tang Môn, dù đắc địa, cũng bị mồ côi sớm, có khi từ lúc mới lọt lòng mẹ. Riêng phái nữ thì gia đình, hôn nhân thường trắc trở, phải muộn chồng, phải cưới chạy tang, nếu không thì góa phụ hoặc đau khổ ưu phiền vì chồng con.

“Mụ già này, bà cho rằng ai là sao chổi hả?” Một cô gái trẻ tuổi trực tiếp xông vào, chỉ thẳng vào mũi bà Trương mà mắng: “Tôi chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như bà, huống chi là cả nhà họ Trương đều ghê tởm như nhau. Cả nhà mấy người nên ở cùng nhau, đừng có kết hôn với ai làm gì, đặc biệt là anh đó, Trương Thuận. Anh chỉ nên sống với mẹ anh đến hết cuộc đời. Một gã đàn ông kinh tởm như anh, tôi thực sự đã mù mới đi cưới anh. Chắc chắn là kiếp trước tôi đã g.i.ế.c cả nhà anh nên kiếp này tôi mới phải gánh chịu tai họa này!”

Bà Trương tức giận đến mức hét lên: “Mày mới là đồ khốn nạn, đồ sao chổi. Mày đã hủy hoại nhà họ Trương của tao như thế này. Tao... tao liều mạng với mày!”

“Bà cho rằng tôi sợ bà chắc!” Người phụ nữ trẻ trực tiếp tiến lên tấn công.

Họ đang đánh nhau, Trương Thuận đang ôm đầu đau đớn, nhưng những người còn lại trong nhà họ Trương không thể khoanh tay đứng nhìn liền lao vào khi nghe thấy tiếng bà Trương kêu lên thảm thiết.

Cô gái trẻ tuổi chịu thất bại thảm hại, vác gương mặt tổn thương trở về nhà mẹ đẻ để tìm sự tiếp viện.

Phía gia đình cô gái cũng không chịu thua, mang hàng theo trực tiếp tới nhà chồng.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt.

Vì vậy cuối cùng nhà họ Trương đã bị đảo lộn hoàn toàn, Trương Thuận vừa mất đi công việc tốt, phía bên nhà gái cũng vừa hay muốn ly hôn.

Vui vẻ mà ly hôn thôi!

Quản lý Đồng sống ở căn nhà cách đấy có năm phút, làm sao mà anh ta có thể không biết được, biết rất rõ là đằng khác.

Tuy nhiên, anh ta lại giả vờ như không biết gì, thậm chí còn đưa nhà họ Trương vào danh sách đen. Những người như thế, tốt nhất nên tránh xa!

Chỉ là sau đó bà Trương đã đến tìm anh ta, nhờ anh ta giúp đỡ, bên ngoài không thể tìm được công việc nào tốt như vậy.

Nhưng quản lý Đồng bị làm phiền đến mức không chịu nổi, tức giận đến mức cắt đứt mọi liên lạc, nên cuối cùng cũng được yên ổn!

Giá mà biết trước điều đó thì tại sao ngay từ đầu lại phải làm như vậy?

Những chuyện xảy ra trước mắt đều là do bản thân gây ra, chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi!
 
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Chương 321


Thậm chí Chu Lâm còn đem chuyện Trương Thuận về nhà nói cho mợ út Cố của mình biết.

Mợ út Cố đã phàn nàn chuyện này với mẹ Thái Sơn và mẹ Đại Ni.

Mẹ Đại Ni vui mừng: “Thật không ngờ lại có một gia đình như vậy sao? Đúng là mẹ rất yêu thương Đại Ni nên mới không cho Đại Ni lấy chồng về nhà đó!”

Mẹ Thái Sơn nói: “Chắc chắn là do con mắt tinh tường của Chu Lâm. Ngay từ đầu đã nhìn ra manh mối, cháu đã kể chi tiết về hoàn cảnh gia đình của người đó cho thím biết. Chỉ khi đó thím mới ngăn cản kịp thời, nếu không thì giờ thím không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa!”

Lúc đó khi bà ấy nghe rằng người đàn ông này phải một mình gánh vác cả gia đình, bà ấy liền không còn hứng thú nữa.

Bởi vì trong hoàn cảnh đó, cả gia đình nhà trai là người trong nhà, trong khi người được cưới vào lại là người ngoài. Không những phải phục vụ cho người chồng mà còn phải phục vụ cả nhà chồng, nếu không thì không thể có một cuộc sống tốt đẹp.

Ở vùng nông thôn cũng có những gia đình như thế này, sau khi lấy chồng người phụ nữ đều khốn khổ, giống như mẹ của Đoạn Văn, Đoạn Vũ và anh em họ trong thôn.

Cuối cùng, mẹ Đoạn Văn Đoạn Vũ đã bị cả gia đình nhà chồng ép phải tự tử chết.

Dù có quả cảm đến thế nào đi chăng nữa, nhưng một mình làm sao có thể gồng gánh được cả một đại gia đình? Cuộc sống sẽ dần trở nên hỗn loạn và khó khăn hơn. Tìm một gia đình như vậy thì lấy chồng để làm gì? Cuối cùng, cả hai bên đều sẽ gánh lấy đau khổ.

Mẹ Thái Sơn đã sống đủ lâu rồi, có cái gì mà bà ấy chưa từng thấy qua chứ?

Lúc đó, bà ấy đã yêu cầu cháu gái cắt đứt tình cảm mà không cần phải suy nghĩ nhiều.

Người cháu rể bây giờ thật tuyệt vời biết bao? Cậu ta rất có năng lực, có trách nhiệm và có đầu óc rộng rãi.

Vì đây là chính sách mới hiện nay, mỗi gia đình chỉ được có một đứa con, không được sinh nhiều hơn.

Có bao nhiêu người khi thấy cháu gái bé bỏng nhà bà ấy thì đã tỏ ra không thích cơ chứ?

Nhưng cháu rể Dương Quân lại không hề ghét cháu gái của bà mà trái lại còn rất yêu quý con bé.

Nhưng chỉ có một đứa cháu gái thì chắc chắn là không đủ, mẹ Đại Ni muốn con gái mình sinh nhiều hơn. Dương Quân làm việc ở Tây Bắc để kiếm tiền, không phải làm cho một công ty bên ngoài nên không bị hạn chế.

Tất nhiên là cũng phải nộp phạt. Bây giờ mức lương bình quân ở bên ngoài là năm mươi đến sáu mươi đồng, như vậy mức phạt sẽ gấp ba đến mười lần số tiền đó.

Lý Đại Ni xuất thân từ nông thôn, làm sao cô có thể bằng lòng chỉ sinh một đứa con chứ? Không cần mẹ cô thúc giục, cô đã có ý định cho vấn đề này rồi.

Hơn nữa, cô và Dương Quân cũng không sợ không nuôi nổi các con. Thu nhập của hai người cộng lại rất cao, cho dù tiền phạt không hề ít, họ vẫn có thể gánh nổi.

Ngược lại Dương Quân không nghĩ như vậy, bởi vì cậu ấy bận rộn ở bên ngoài. Toàn bộ công việc trong nhà đều phải dựa vào vợ cậu ấy, hơn nữa còn phải đi làm các công việc khác, nên cậu ấy lo rằng vợ mình sẽ không thể gánh vác được hết. Vì vậy, cậu ấy đã bỏ ý định đó.

Tuy nhiên, nếu Lý Đại Ni muốn sinh thêm con, thì cậu ấy cũng không lo lắng, vì mẹ cô ấy sẽ giúp đỡ. Khi mang bầu, chắc cô ấy cũng sẽ tạm thời dừng công việc và sau khi sinh con, cô ấy sẽ qua nhà họ Chu để giúp đỡ, sao cô ấy lại không sinh chứ?

Chắc chắn là cần phải sinh thêm một hoặc hai đứa nữa, chỉ một đứa thì không thể đủ được, con trai hay con gái đều như nhau.

Dương Quân thấy vợ có quan điểm kiên quyết nên đương nhiên đành phải nghe lời.

Do có dự định sinh con nên định một tháng sau sẽ về ở thêm một vài ngày. Kết quả là, cặp vợ chồng này lại nhanh chóng được như ý. Lần này sau khi Dương Quân về và ở lại vài ngày, Lý Đại Ni phát hiện ra mình đã có thai.

Dương Quân nhận được điện thoại, cậu ấy rất vui mừng vì lại sắp được làm cha rồi. Làm sao có thể không vui được cơ chứ?

Cậu ấy cũng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn.

Sau khi biết Lý Đại Ni có thai, Bạch Minh Châu bảo cô ấy nghỉ ngơi và chuẩn bị cho việc sinh con. Cô định sẽ thuê một người giúp việc khác để làm công việc nhà nhưng mẹ Đại Ni đã đề nghị giúp đỡ.

Bạch Minh Châu còn nhờ mẹ Đại Ni nấu ăn và trông nom việc nhà, bởi vì người ta thường nói, thà có kinh nghiệm thì tốt hơn là mới, nếu Đại Ni làm tốt thì đương nhiên mẹ Đại Ni cũng có thể làm được.

Về phần Lý Đại Ni, người vừa nghỉ thai sản vừa dạy mẹ mình nấu ăn, cô ấy có việc để làm nên không cảm thấy nhàm chán.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy nhưng đến tháng 6, Chu Lâm mới thu xếp được thời gian để trở về quê nhà một chuyến.

Mặc dù bận rộn ở bên ngoài, nhưng trong mấy năm qua, mỗi năm anh đều về thăm quê nhà một lần. Anh trở về quê để thăm gia đình, nhổ cỏ mộ cha mẹ, đốt giấy tiền vàng bạc,...

Trong lần trở về này, anh phát hiện rằng cỏ trên mộ cha mẹ đã mọc rất cao, dường như không có ai dọn dẹp.

Chu Lâm tưởng rằng là Chu Thành, cháu trai của anh, đang bận học hành, bởi vì từ trước đến nay đứa cháu này luôn là người dọn dẹp mộ cho ông bà.

Nhưng bây giờ cháu trai của anh đã học cấp ba, việc học tương đối nặng, khó tránh khỏi việc không thể quan tâm đến việc dọn dẹp phần mộ của ông bà, Chu Lâm cũng không có ý trách móc gì.

Anh tự mình nhổ hết đám cỏ dại mọc lung tung, đốt tiền giấy, và nến đã mang từ xa trở về để cúng cho cha mẹ, trò chuyện với cha mẹ suốt cả nửa ngày sau thì anh mới đến thôn.

Trong thôn thực sự đã thay đổi rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sac...hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-321.html.]

Ví dụ như xưởng ép dầu do Lý Đại Sơn và các anh em cùng hợp tác đang phát triển mạnh. Hiện nay, họ còn ép dầu và buôn sỉ dầu cho Đào Ngõa Phiến chuyển vào trong thành phố để bán.

Lý Phong Thu và chị dâu Lý cũng rất có triển vọng, họ trực tiếp vào thành phố mở cửa hàng!

Liền nhập hàng từ phía bên Đào Ngõa Phiến.

Để Đào Ngõa Phiến là nguồn cung cấp cho cửa hàng của họ.

Đào Ngõa Phiến rất sẵn lòng bán sỉ cho họ, dù sao thì anh ta cũng kiếm được lợi nhuận bằng cách tự mình vận chuyển cả một xe hàng hóa để bán lẻ và kiếm thêm lợi nhuận.

Đây được gọi là đôi bên đều có lợi.

Sở dĩ Lý Phong Thu gan to như vậy đương nhiên là do Chu Lâm đề nghị.

Sự đề xuất này là vào hai năm trước để Lý Phong Thu và chị dâu Lý lên thành phố tìm một địa điểm tốt để mở cửa hàng và kinh doanh.

Bất kể là trứng gà, trứng vịt, v.v. từ trong thôn, hay lương thực của thôn, v.v., tất cả đều có thể bán được.

Không thể phủ nhận rằng việc kinh doanh càng trở nên thịnh vượng.

Hiện giờ không chỉ có Đào Ngõa Phiến mà còn có những người khác cung cấp hàng hóa cho họ.

Trong thôn còn có những người khác, mỗi người đều phát triển tốt, ví dụ như các con của Đoạn Văn đã biết đi mua nước tương (*), Đoạn Vũ cũng đã lập gia đình và có con, chỉ còn lại Đoạn Sơn là chưa mà thôi, nhưng cũng không mấy lo lắng.

(*) Đi mua nước tương (打酱油) - ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình.

Bây giờ, điều kiện của họ đã dần cải thiện hơn, không còn lo lắng về việc không lấy được vợ.

Ba anh em đã thực sự khiến cho cuộc sống của họ tốt hơn và họ đã làm được như đã nói. Hai năm trước, bà già nhà họ Đoạn, theo vai vế thì là bà nội của họ, đã qua đời.

Kết quả là không một ai trong số ba anh em bọn họ đi đến đám tang cả, bọn họ từ chối công nhận quan hệ họ hàng với nhà họ Đoạn!

Mặc dù một số người vẫn sẽ nói những lời phải trái, nhưng hầu hết mọi người đều biết chuyện gì đã và đang xảy ra nên đành giữ im lặng.

Đây chỉ có thể nói là gieo nhân nào thì gặt quả đó mà thôi.

Hiện nay, những người có triển vọng nhất trong gia đình ông Đoạn chính là ba anh em Đoạn Văn.

Nhưng họ không phải là những người duy nhất phát triển tốt ở nông thôn, còn có Triệu Mỹ Hương, người đã ly hôn với Giang Đại Hổ, cùng với các con của cô ta.

Mấy năm nay, ba đứa con trai của cô ta đã sống rất tốt. Cô ta đã xây dựng được một ngôi nhà gạch lợp mái mới và sống ở một nơi rộng rãi, thoải mái.

Khi biết em họ trở về, Cố Quảng Hạ từ nhà chạy tới.

Mấy năm nay anh ta luôn chăn lợn, lúc này giá thịt lợn tăng vọt nên anh ta kiếm được rất nhiều tiền. Mặc dù không thể so sánh với Cố Quảng Thu, nhưng cũng có thể nói anh ta đã trở nên giàu có.

Cũng là một gia đình có điều kiện tốt ở quê, không có gì đáng để nói.

Cộng với việc cả hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đều cố gắng chăm chỉ học tập và tiến bộ, cả người Cố Quảng Hạ cũng tràn đầy động lực.

Mỗi người trong số họ đều phát triển rất tốt.

Tuy nhiên có một người làm cho Chu Lâm mất hứng nhất, đó chính là Chu Xuyên, anh trai ruột của anh.

Khi biết tin em trai Chu Lâm đã trở về, anh cả Chu và chị dâu Chu đã đến tìm anh.

Chu Xuyên nhếch nhác, chị dâu Chu lại lâm vào cảnh thảm hại.

Bọn họ đến đây vì lí do gì?

Bọn họ đến là để nhờ Chu Lâm tìm con trai giúp họ.

Rốt cuộc thì Chu Thành vẫn bỏ học, không vì lý do gì khác ngoài việc vợ chồng Chu Xuyên chơi cờ b.ạ.c và đánh mất hết tài sản của gia đình, và họ thực sự không có tiền để trang trải chi phí sinh hoạt cho thằng bé.

Hồi đầu năm họ mới chỉ đóng được một nửa học phí, nửa còn lại thì họ không trả nổi, thậm chí tiền ăn để đi học còn không đủ.

Thế là Chu Thành bỏ học và đi vào trong Nam.

Họ chỉ có duy nhất đứa con trai này, đặc biệt thằng bé lại học rất giỏi, Chu Xuyên rất quý trọng thằng bé. Nhưng vào lúc đó, là do bọn họ bốc đồng, dẫn đến việc mất hết tiền.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến con trai mình bỏ học.

Tất nhiên, anh ta cũng nghĩ đến việc bây giờ em trai của mình có triển vọng như vậy nên mới tìm gặp anh, anh ta không thể để con trai mình không có cơ hội học hành như vậy được.
 
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Chương 322


Kết quả là đứa con trai này lại có tính cách cứng đầu đến mức không nói nên lời, trực tiếp bỏ học và đi vào trong Nam.

Chu Xuyên sợ con trai mình sẽ tự hủy hoại bản thân như vậy thì cả đời còn lại họ biết sẽ trông cậy vào ai đây?

Chị dâu Chu lại càng sợ hãi hơn, hai cô con gái đều là đồ vô ơn, sau khi lấy chồng, không chu cấp cho gia đình bố mẹ đẻ một xu nào. Chỉ còn có đứa con trai này là hy vọng duy nhất.

Cô ta quỳ xuống trước mặt em rể và cầu xin anh giúp đỡ tìm lại con trai mình, cô ta sẽ làm việc như trâu như ngựa để báo đáp ơn anh.

Chu Lâm vẻ mặt u ám hỏi chuyện này xảy ra từ khi nào?

Không lâu, cũng chỉ trong một hoặc hai tháng gần đây thôi.

Anh cả Chu và chị dâu Chu thực sự muốn gọi điện cho anh để nhờ anh tìm thằng bé, nhưng một phần là do họ không đủ can đảm, phần khác là vì họ cảm thấy con trai họ sẽ quay trở về sớm, thế nên họ mới không gọi điện cho anh.

Kết quả là sự chậm trễ kéo dài đến hai tháng.

Lần này nghe tin Chu Lâm trở về nên họ đã chạy tới tìm anh.

Chu Lâm không nói gì.

Bởi vì anh không có ấn tượng tốt với hai vợ chồng này.

Không nói về quá khứ, chỉ nói về những năm gần đây, trong thôn mọi người đều nỗ lực làm việc chăm chỉ để phát triển, nhà nào cũng có cuộc sống khá giả, nhưng cuối cùng chỉ còn hai vợ chồng này là sao?

Không chỉ quay trở lại tình trạng cũ, mà họ còn sa vào cờ bạc, ép đứa con trai duy nhất phải bỏ học.

Biết rằng thành tích của Chu Thành trong suốt thời gian qua luôn rất tốt, Chu Lâm cũng khuyến khích thằng bé phải thi vào đại học và học ở đó, bởi vì đại học sẽ mở ra một thế giới khác.

Chu Thành đã không phụ sự mong đợi của anh, thằng bé đã cố gắng rất nhiều và học hành chăm chỉ. Nhưng kết quả cuối cùng lại là phải bỏ học.

Chu Lâm có thể phớt lờ làm lơ được sao?

Anh không quan tâm đến vợ chồng Chu Xuyên, nhưng anh sẽ chăm sóc quan tâm cháu trai mình. Đó là cháu trai ruột của anh, một người hiếu thảo và có triển vọng. Nếu cha anh ở đây, ông ấy nhất định sẽ không đứng yên.

Vì vậy Chu Lâm cũng dự định đi vào trong Nam để tìm kiếm cháu trai mình.

Nhưng Chu Xuyên chỉ biết Chu Thành đi vào trong nam, cũng không biết đi đâu. Tuy nhiên khi Chu Thành còn ở nhà, thằng bé đã mang một tờ báo về và đọc về việc xây dựng kinh tế của một ngôi làng nhỏ đánh bắt cá ở phía Nam.

Chu Lâm đã có phương hướng.

Tuy nhiên, trước tiên anh muốn gọi điện về nhà trước, vì không có thông tin cụ thể, việc đi tìm chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, trong thời gian ngắn có thể sẽ không về được.

Bạch Minh Châu nghe vậy liền nói: “Nếu tìm được rồi, thì mang Tam Đản đến Bắc Kinh học.”

“Vợ à, cảm ơn em nhiều lắm.” Chu Lâm cảm kích và xúc động.

Sau một tháng tìm kiếm và thông qua nhiều nguồn tin, cuối cùng Chu Lâm đã tìm thấy Chu Thành ở một công trường xây dựng.

Lúc này Chu Thành vừa mới mười tám tuổi.

Cậu ấy cao hơn rất nhiều, thậm chí còn cao hơn Chu Lâm một chút, và cậu ấy đang nỗ lực di chuyển những viên gạch lên cao.

Từ khi đến đây, cậu ấy đã dễ dàng thích nghi và không hề ngại vất vả một chút nào.

Nhưng từ lúc này nhìn thấy chú út của mình, mắt cậu bé cao lớn này liền đỏ hoe.

Tuy vậy nhưng cậu bé vẫn cố gắng nuốt cảm xúc chua xót ấy xuống, sắc mặt xám xịt, mỉm cười và hỏi chú út của mình tại sao lại tới đây?

Nhưng chú út không có ý đùa giỡn với cậu bé, sau khi nhìn chằm chằm vào cậu một lúc.

Ngay lập tức, anh tìm thấy một cây gậy gần đó và quất thẳng vào cậu bé liên tục và thật mạnh!

“Cháu cho rằng chú út của cháu đã c.h.ế.t rồi sao? Có chuyện gì sao cháu không gọi điện thoại cho chú út? Chú út bảo cháu ghi nhớ số điện thoại mà, cháu đã quên rồi sao?”

Chu Thành đứng yên để chú út đánh, khi chú út đã đánh đủ lâu, cậu bé không nhịn được nữa mà nằm trong vòng tay của chú út mình mà khóc lớn.

Sau khi đến đây, cậu bé không khóc khi có người đã lấy trộm số tiền ít ỏi mà cậu mang theo, đói đến mức đi lang thang trên đường nhặt đồ ăn thừa ăn mà cậu cũng không khóc, cậu cũng không khóc khi phải ngủ ở ngoài đường. Kể từ khi cậu đến công trường để chuyển gạch, dù cực khổ và mệt mỏi, cậu cũng không nói một lời chứ đừng nói đến việc khóc lóc.

Chỉ là lần này, cậu bé đã lớn này khóc trong vòng tay của chú út mình giống như khi còn nhỏ.

“Thằng nhóc thối tha, giống y như cha cháu, cả hai đều làm cho người ta lo lắng như vậy!” Chu Lâm cằn nhằn mắng.

Nhưng mắt anh cũng đỏ hoe.

Phải mất hơn một tháng mới tìm thấy, anh cứ tưởng cháu trai mình đã mất tích, trong lòng đầy lo lắng. May mắn là ông trời không phụ lòng người cần cù, cuối cùng thì cũng đã tìm thấy cậu bé.

Chu Thành được chú út đưa về Bắc Kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sac...hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-322.html.]

Cậu út Cố còn mắng cháu trai: “Cháu không biết gọi điện cho chú út hay sao? Cháu có biết đây là tương lai của chính cháu hay sao? Cháu đã học đến lớp 11 rồi, chỉ còn nửa năm sẽ là lên lớp 12 và rồi sẽ thi đại học vào năm sau. Cháu đã học suốt thời gian dài như vậy, cháu không biết phải nghĩ về tương lai của chính mình như thế nào à?”

Mợ út Cố cũng đỏ mắt mắng cậu: “Tính tình ương ngạnh như vậy! Cháu không biết linh hoạt chút nào. Nếu cháu học hành chăm chỉ, chẳng lẽ chú thím không giúp đỡ cháu sao? Cháu thật bất cẩn. Nhờ chú út của cháu phải bỏ hết công việc, sau đó tìm cháu cả tháng trời!”

Chu Thành đứng yên chịu sự quở trách của ông bà.

Nhưng sau khi hai người già cả mắng xong, bọn họ lại cảm thấy vô cùng đau khổ.

Cháu đã trở nên gầy đến mức như thế này sao? Cao lớn như vậy, nhìn giống như dân tị nạn, tên nhóc này căn bản khiến người ta không khỏi lo lắng.

Còn nhờ mẹ Đại Ni làm thêm đồ ăn ngon để thằng bé bổ sung dinh dưỡng. Đúng lúc là vào kỳ nghỉ hè, Chu Lâm lợi dụng mối quan hệ của mình để đi cửa sau cho cháu trai Chu Thành, đưa thằng bé đi gặp hiệu trưởng trường học.

Quyền lợi này đã được xác định.

Chu Thành đang là cuối cấp trung học, lớn hơn cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai của anh một lớp.

Mặc dù cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai nhỏ hơn người anh họ này sáu tuổi nhưng Chu Thành lại đi học muộn hơn. Trong khi cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai lại đi học sớm hơn, đặc biệt là khi vào tiểu học còn học vượt lớp.

Nếu Chu Thành không chăm chỉ học tập ở nông thôn để tiết kiệm học phí cho gia đình, thậm chí còn học vượt, thì có lẽ thằng bé đã học cao hơn cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai nhỏ một bậc rồi.

Bây giờ khi đã sắp xếp được vào trường, cậu bé có thể tham gia các khóa học bổ sung để làm quen với môi trường học tập và đi học một cách ổn định và an toàn.

Đương nhiên, Bạch Minh Châu không phản đối việc cháu trai Chu Thành đến học tập ở thủ đô, chính cô là người chủ động yêu cầu Chu Lâm đưa cậu cháu trai này trở về Bắc Kinh.

Việc vợ chồng Chu Xuyên có thể giúp đỡ tương lai của đứa con trai duy nhất của họ thông qua cờ b.ạ.c là điều nằm ngoài dự đoán của cô.

Bạch Minh Châu biết học lực của Chu Thành không tệ, cũng là cháu trai nhà họ Chu, đương nhiên cô không thể chỉ ngồi nhìn.

Rốt cuộc thì cậu cũng vẫn gọi cô là thím út cơ mà.

Được sắp xếp đến trường để học tập, thi vào đại học và học đại học, đó mới chính là con đường mà cậu bé nên theo.

Còn những chuyện khác thì đợi đến khi cậu bé tốt nghiệp đại học rồi mới nói.

Đương nhiên anh cả Chu và chị dâu Chu rất vui mừng khi thấy Chu Thành được Chu Lâm cho đi học ở thủ đô.

Họ cũng không ngờ rằng em trai lại trực tiếp đưa con trai họ lên thủ đô học tập, đây là điều mà trước đây họ chưa bao giờ dám nghĩ tới!

Nếu giao con trai cho em trai giáo dục thì họ chẳng việc gì phải lo lắng, chỉ cần chờ đợi đến lúc mà hưởng phúc thôi.

Thế là hai vợ chồng cứ tiếp tục miễn cưỡng sống qua ngày, chờ con trai lớn lên rồi nuôi họ.

Tuy nhiên, sau khi biết được sự việc này, người trong thôn đã đánh giá Chu Lâm rất cao.

Bởi vì mọi người trong thôn đều biết Chu Thành là đứa trẻ như thế nào, thật sự là tre xấu mà mọc măng tốt (*).

(*) Tre xấu mà mọc măng tốt (歹竹子长出好笋) - thường dùng để miêu tả cha mẹ vụng về nhưng lại sinh ra người con xuất sắc.

Bọn họ vốn tưởng rằng nhà cả họ Chu đã sắp sửa phất lên.

Kết quả lại không như mong đợi, vợ chồng Chu Xuyên lại ngày càng thụt lùi. Trong khi mọi người đang phát triển mạnh mẽ thì hàng ngày hai vợ chồng đều đến sòng bạc ngầm trong trấn.

Thậm chí họ còn đánh mất hết số tiền chi cho việc học hành của con trai mình.

Trên thực tế, một nửa học phí mà Chu Tam Đản đã đóng là tiền mà Chu Xuyên vay từ người khác. Thậm chí anh ta còn không đủ khả năng để chi trả khẩu phần ăn phải mang đến trường cho con trai.

Không còn cách nào khác nên đứa trẻ phải bỏ học và đi vào trong Nam làm việc.

Hồi còn học tiểu học ở xã, cậu bé là một đứa trẻ rất hiếu thảo, thành tích học tập rất giỏi, vì để dành tiền lo cho gia đình mà học vượt, ai cũng thấy rõ ràng cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành sinh viên đại học.

Kết quả là thế mà cặp đôi này lại có thể làm những điều như thế.

Cũng may không phải nhà họ Chu không có người, còn có Chu Lâm, cho nên anh dẫn cháu trai về thủ đô, chắc chắn rằng tương lai không thể đoán trước được.

Đương nhiên, người ở nông thôn cũng không nói nhiều về việc Chu Lâm dẫn Chu Thành về thủ đô học.

Nhưng ở đại đội Cố gia, còn có một mối quan hệ họ hàng nữa chứ nhỉ?

Việc Chu Thành hưởng phước từ tai họa cũng khiến Cố Quảng Hạ vốn hy vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng cũng động lòng, còn muốn đưa con trai và con gái đi học ở thủ đô.

Anh ta bàn bạc chuyện này với vợ mình vào buổi tối.

Bởi vì những năm qua cô ta đã cư xử khá tốt, thái độ với gia đình nhà mẹ mình cũng rất kiên định.

Về việc anh ta không cho cô ta quản lý tiền, hiện tại cô ta cũng không còn cằn nhằn nữa, nói chung là không sao cả.

Vậy nên anh ta quyết định nói chuyện với cô ta về vấn đề này.

Tuy nhiên, vợ Quảng Hạ đã mắng anh ta: “Anh nói em tham lam phải không, nhưng không phải anh cũng vậy hay sao? Nhìn thấy thứ gì tốt thì muốn có phần mình à?”
 
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Chương 323


Cố Quảng Hạ bối rối, nhịn không được nói: “Em đang nói cái quái gì vậy? Tiểu Hi và Tiểu Bắc không phải con của em sao? Điều kiện giáo dục ở thủ đô nhất định tốt hơn ở đây, ngoài ra, em trai và bố mẹ anh đều ở đó. Tại sao bọn trẻ không thể đi đến đó chứ? Chúng ta sẽ cung cấp chi phí sinh hoạt, và sẽ không để Tiểu Tây và Tiểu Bắc đến đó sống dựa dẫm đâu!

Nhưng vợ của Quảng Hạ nói: “Em nghĩ hai anh em học ở huyện là đã đủ tốt rồi, không cần phải đi đến thủ đô xa xôi như vậy làm gì!”

Đang nói đùa với cô ta à? Nếu để con trai và con gái đến thủ đô, sau này bọn trẻ ở lại đó thì cô ta sẽ phải làm sao đây?

Người đàn ông nhẫn tâm này chỉ cho cô ta một ít chi phí sinh hoạt trong một tháng, cô ta phải tiết kiệm từng đồng một. Cô ta đang trông mong con trai và con gái vào đại học và quay trở về chăm sóc cô ta đây này.

Đi đến thủ đô à? Hãy quên chuyện đó đi!

Cố Quảng Hạ không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì: “Anh không quan tâm em có đồng ý hay không, anh chỉ đi hỏi thử thôi, nếu em họ của anh có thể thu xếp được thì để bọn trẻ cùng đi học ở đó.”

Vợ Quảng Hạ nói: “Em chỉ có hai đứa con trai và con gái này thôi, mà anh lại muốn gửi chúng đi học ở một nơi xa xôi như vậy, anh đang có ý g.i.ế.c em đấy à!”

Cố Quảng Hạ hừ lạnh một tiếng: “Dù em có âm mưu gì đi chăng nữa, nếu em dám ngăn cản, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!”

Ngày hôm sau anh ta lên xã gọi điện thoại.

Cậu út Cố đã trả lời điện thoại, nhưng hiện tại Chu Lâm không có ở thủ đô, Bạch Minh Châu đã đi làm, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.

Và vì hiện tại cũng đã bắt đầu năm học, vậy thì hãy bắt đầu học trước đi đã.

Khi Cố Quảng Hạ đi gọi điện thoại để đặt cám gạo cho lợn ăn, vợ Quảng Hạ tranh thủ thời gian trở về nhà bố mẹ đẻ.

Đương nhiên cô ta vẫn còn liên lạc với nhà mẹ đẻ. Thậm chí mẹ cô ta còn quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình, làm sao cô ta có thể không tha thứ được chứ?

Nhưng cô ta thực sự không yên tâm về việc con trai và con gái mình sẽ đến thủ đô học tập, nên không phải là nên quay về nhà mẹ đẻ để bàn bạc một chút hay sao.

“Con không được phép để hai đứa trẻ đi thủ đô. Nếu bọn trẻ đi rồi sao có thể mong bọn trẻ quay trở lại chứ? Cứ nghe lời mẹ, hãy để bọn trẻ chăm chỉ học tập ở huyện. Nếu thi đỗ, bọn trẻ sẽ vào đại học, cũng có thể học ở thành phố. Sau khi học xong đại học sẽ quay về làm việc ở huyện. Khi cần thiết chúng ta cũng dễ chăm sóc hơn. Đi đến thủ đô sao? Ha ha, việc nuôi dưỡng con trai và con gái này sẽ trở nên vô ích mất, chắc chắn bọn trẻ sẽ không quay trở lại đâu. Đặc biệt là Tiểu Tây, hiện vẫn đang đi học, nếu không con bé đã lấy chồng từ lâu rồi!” Mẹ cô ta nói.

Những lời nói này chắc chắn đã làm tổn thương trái tim vợ Quảng Hạ, và cô ta cũng nghĩ như vậy.

Đến một nơi như thủ đô, liệu con gái cô ta có còn thích một chàng trai ở quê nhà không? Không tránh khỏi việc sẽ muốn lấy chồng ở trên đó. Ngay cả cô con gái trong thôn làm giúp việc cho em rể họ cũng đã lấy chồng ở đó rồi đấy thôi.

Những đứa con gái lấy chồng xa thật sự là đành phí công nuôi dưỡng, thậm chí còn khó mơ về việc bọn chúng sẽ quay về thăm bố mẹ đẻ, đừng nói đến việc chờ mong bọn chúng chăm sóc khi về già.

Còn cả đứa con trai nữa, nếu đến đó, chắc chắn nó sẽ lấy vợ là một cô gái thủ đô, còn phải bị con bé đó coi thường.

Cô ta chỉ đợi bản thân trở thành mẹ chồng, có thể thể hiện quyền lực của một người mẹ chồng, không muốn làm tôi tớ trước mặt con dâu tương lai!

“Nhưng con nghĩ Quảng Hạ đã quyết đoán đến mức kiên định rồi đấy, con sợ không thể ngăn được anh ấy đâu.” Cô ta nói thêm.

“Điều này không đơn giản hay sao? Con chỉ cần nói chuyện với Tiểu Tây và Tiểu Bắc. Hai chị em nó đã lớn hết cả rồi, cũng đủ hiểu biết rồi. Làm sao bọn trẻ có thể bằng lòng rời bỏ mẹ chúng như vậy được?”

Nhưng điều này rõ ràng là dự tính sai lầm, bọn trẻ thực sự làm được.

Cố Quảng Hạ lái xe mô tô ba bánh vào trấn làm một số việc vặt, sau đó dừng lại trước trường học, gọi hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đang học nội trú trong trường ra ngoài ăn trưa.

“Cha, chúng ta ăn ở trường cũng được, ở ngoài đắt lắm ạ.” Cố Tiểu Tây nói.

Cố Tiểu Tây học trễ, hiện tại cô bé đã hai mươi tuổi, nhưng năm nay cũng đã là học sinh cuối cấp, năm sau sẽ thi đại học.

Nhưng Cố Tiểu Tây không quan tâm đến tuổi tác của mình, cô bé vui mừng vì đã có cơ hội học hành, và cô bé nghĩ rằng dù có lớn tuổi hơn một chút thì có sao cơ chứ?

Thỉnh thoảng cô bé sẽ trao đổi thư từ với em họ của mình, và em họ của cô bé bảo cô bé đừng lo lắng về điều đó và chỉ cần học tập chăm chỉ là được.

Năm nay Cố Tiểu Bắc là học sinh năm hai trung học và đang học tập rất chăm chỉ.

Cả hai chị em đều là những cô gái trưởng thành và chàng trai trẻ.

Nhìn hai chị em, Cố Quảng Hạ rất tự hào, cười nói: “Thỉnh thoảng cha vẫn có thể mời các con một bữa, cha vẫn có thể trả được”

Anh ta đưa hai chị em đi ăn và nói với chúng rằng anh ta muốn gửi chúng đến Bắc Kinh để học.

Ánh mắt hai chị em đều sáng ngời, nhưng Cố Tiểu Tây lại nhanh chóng lắc đầu.

“Nếu muốn gửi đi thì chỉ cần gửi em trai con là đủ rồi. Con đã học năm cuối cấp ba rồi, bây giờ không thích hợp để qua đó nữa.”

“Tại sao lại không thích hợp? Không phải đều giống nhau sao?” Cố Quảng Hạ ngơ ngác nói.

“Làm sao có thể giống nhau được? Em họ đã gửi cho con sách giáo khoa ở đó, cũng như bài kiểm tra và bài tập, khó hơn ở đây rất nhiều.” Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Nếu đi sớm hơn sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại con e là không thể theo kịp tiến độ ở đó. Năm sau con phải thi đại học nữa, muốn đi thì để em con đi đi ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sac...hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-323.html.]

Bạch Minh Châu nghe được chuyện này khi tan sở về nhà.

Câu này không phải do cậu út Cố và mợ út nói ra, sau khi bàn bạc hai người đã không muốn nói gì cả. Bởi vì trước đó Tam Đản đã nhờ quan hệ để được vào học, nhưng ai ngờ chuyện nhờ vả lại khó khăn đến vậy?

Đều là ân tình rất lớn.

Nếu nói sớm hơn thì còn tốt, có thể đưa vào cùng một lúc, nhưng hiện giờ Tam Đản đã được gửi đi rồi, giờ lại đến hai anh em Tiểu Tây và Tiểu Bắc, chẳng phải lại phải đi thêm một lần nữa hay sao?

Trường học cũng không phải do cháu trai mở, đâu có dễ dàng như vậy.

Hai ông bà muốn cho cháu trai và cháu gái học ở thị trấn, trước đây cũng vẫn luôn cho chúng học ở đó.

Người nói chuyện này với Bạch Minh Châu là mẹ Đại Ni, mẹ Đại Ni cho rằng chuyện này vẫn nên nói với cô, có thể sắp xếp được hay không thì nói sau, đừng để hai ông bà cứ trì hoãn như vậy, sau này có thể con trai và cháu gái cháu trai sẽ trách hai ông bà.

Bạch Minh Châu mới nói với cậu út và mợ út: “Chuyện này cũng là do Chu Lâm không suy nghĩ kỹ, không nghĩ đến Tiểu Tây và Tiểu Bắc, đáng lẽ trước khi đưa Tam Đản đi nên gọi điện về hỏi thăm trước.”

“Tiểu Lâm bận rộn như vậy, để tìm Tam Đan mà ở lại miền Nam lâu như vậy, làm sao có thể chu toàn mọi việc, cậu mợ cũng không có ai nghĩ đến chuyện này.” Mợ út nói.

Sau khi đưa Tam Đản đi học thêm ở trung tâm luyện thi, ngày hôm sau, cháu trai phải lên đường đến Tây Bắc. Anh rất bận rộn, không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Suy cho cùng, học ở quê vẫn tốt.

Cậu út cũng nói: “Quảng Hạ chỉ cảm thấy mặt trăng ở thủ đô tròn hơn ở quê. Học trung học ở huyện, lại học ở trường trung học số 1, toàn giáo viên lớn tuổi dạy, không có gì không tốt, không cần phải đến đây.”

Không phải là hai ông bà không nhớ con cháu, mỗi năm họ đều về quê thăm hỏi. Nhưng vẫn là câu nói kia, trường học không phải do cháu trai mở, nhờ vả người khác đâu có dễ dàng.

Bạch Minh Châu biết hai ông bà hiểu được khó khăn của Chu Lâm, nên cô đã nói về việc Ngô nhị gia đi quyên góp tiền xây trường trung học.

Bởi vì năm sau, bé ba và bé tư sẽ lên cấp hai.

Nhưng trường hợp của bé ba là trường hợp đặc biệt, nên Ngô nhị gia dự định sẽ tiếp tục quyên góp tiền xây một tòa nhà cho trường. Trường học của cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai có cả cấp hai và cấp ba, là một trường học rất lớn.

Còn việc quyên góp tiền xây trường là do cậu con trai thứ ba nói, cậu con trai thứ tư hỏi sau này lên cấp hai thì phải làm sao? Cậu con trai thứ ba nói rằng cha đỡ đầu của mình đã có kế hoạch rồi, sẽ tiếp tục quyên góp tiền xây trường.

Đối với người khác thì không dễ dàng, nhưng đối với Ngô nhị gia thì không có gì to tát.

Giống như câu: “Vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải là vấn đề.”

Vì vậy, nếu Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc muốn đến đây cũng được, chỉ cần nhờ Ngô nhị gia ra mặt giúp đỡ.

Bạch Minh Châu nói: “Cháu thường xuyên trao đổi thư từ với Tiểu Tây, năm nay nó học lớp 12 rồi. Nếu đến đây thì học tập có thể sẽ không theo kịp, nhưng nếu nó không ngại vất vả, cháu sẽ dạy kèm bài tập cho nó vào buổi tối.”

Việc đi cửa sau là chuyện rất bình thường, ở bất kỳ thời đại nào, bất kỳ nơi nào cũng sẽ có chuyện như vậy.

Lý do bị khinh bỉ, coi thường là vì bản thân không phải là người được hưởng lợi mà thôi.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là việc đi cửa sau là việc đúng đắn, nhưng nó có lợi cho sự phát triển của những thế hệ sau này trong gia đình, vậy thì việc đi cửa sau, có gì mà không được?

Mợ út nói: “Ngày mai gọi điện thoại về hỏi xem sao?”

Bạch Minh Châu quyết định gọi điện thoại cho Ngô nhị gia trước.

Hỏi trực tiếp Ngô nhị gia là rất bất lịch sự, bởi vì anh ta hiến tặng tiền xây nhà cho trường là vì bé ba, trong mắt anh ta thì những người khác đều không quan trọng, làm như vậy có phần ép mua ép bán.

Nhưng mà Bạch Minh Châu muốn chia sẻ một phần chi phí, cô sẽ chi trả một nửa chi phí xây dựng.

Ngô nhị gia nghe vậy liền cười, hỏi: “Có phải họ hàng ở quê biết chuyện cháu của Chu Lâm được sắp xếp đến đây nên cũng muốn nhờ vả không?”

Bạch Minh Châu bất ngờ, Ngô nhị gia nói: “Tiểu Viên qua đây chơi có kể với tôi chuyện anh họ nó đến.”

Anh ta là người thế nào chứ, nên chỉ cần nghe là biết ngay.

Bạch Minh Châu cười, bảo: “Cái gì cũng không giấu được anh. Việc này cũng do Chu Lâm không chu đáo, không hỏi trước, mới dẫn đến chuyện rắc rối này.”

“Phía Tây Bắc xảy ra chuyện không nhỏ. Hiện giờ cậu ấy đang bận rộn, đương nhiên không thể quan tâm nhiều đến chuyện này. Nhưng mà đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, tôi có thể giải quyết được.” Ngô nhị gia nói.

“Mợ tôi hỏi lúc nào anh rảnh thì qua nhà để bà ấy mời anh ăn một bữa?” Bạch Minh Châu nhìn mợ út đang ngồi đối diện, cười nói.

Nhưng mợ út và cậu út Cố đều có vẻ mặt căng thẳng.

“Được thôi, đợi Chu Lâm về, lúc đó tôi sẽ đến ăn một bữa với mọi người.” Ngô nhị gia cười, đáp.

Sau một vài câu hỏi han xã giao, họ cúp máy.
 
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Chương 324


Mợ út và cậu út Cố không còn quan tâm đến chuyện học hành của cháu trai cháu gái nữa, vội vàng hỏi: “Minh Châu, chuyện làm ăn của Tiểu Lâm ở Tây Bắc xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa rồi họ nghe rõ ràng lời của Ngô nhị gia.

Bạch Minh Châu nói: “Có xảy ra một số vấn đề, nhưng anh ấy có thể xử lý được. Mọi người không cần quá lo lắng.”

Sao cậu út Cố và mợ út có thể không lo lắng: “Cậu mợ biết ngay Tiểu Lâm vội vàng đi như vậy chắc chắn có chuyện gì đó, hai đứa giấu giếm kỹ quá.”

“Làm ăn kiểu này sao có thể không có chuyện gì xảy ra? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được thôi mà.” Bạch Minh Châu an ủi.

Cô gọi điện thoại về nhà cho Cố Quảng Hạ.

Sau khi đến công xã, Cố Quảng Hạ gọi điện thoại về. Nghe Bạch Minh Châu nói, anh ta rất vui mừng: “Thật sự có thể đưa hai đứa nó đến đó sao?”

Bạch Minh Châu cười, đáp: “Có thể chứ. Chỉ là vì sách giáo khoa hai nơi khác nhau, mà Tiểu Tây lại học lớp 12, việc học rất căng thẳng. Nếu nó đến đây, em phải đích thân phụ đạo cho cháu nó học, không biết nó có chịu được vất vả hay không? Cũng cần phải chuẩn bị tâm lý, bởi vì trường trung học phổ thông ở đây là trường trọng điểm, toàn là học sinh giỏi xuất sắc.”

Bạch Minh Châu cũng biết thành tích học tập của cô cháu gái Cố Tiểu Tây này, luôn đứng đầu bảng. Tuy nhiên, sau khi đến đây, có thể cô bé sẽ bị tụt lại phía sau.

Cố Quảng Hạ vội vàng nói: “Con bé này rất ngoan ngoãn, cũng rất chịu khó. Bây giờ là kỳ nghỉ hè, nó cũng đang ở trường kèm cho em trai học, chưa về nhà. Hôm qua anh đã đến huyện để nói chuyện với nó về việc này. Nó cũng muốn đi nhưng chỉ vì chuyện sách giáo khoa nên mới do dự. Nhưng mà nếu em dâu đồng ý phụ đạo cho nó, chắc chắn con bé sẽ rất tích cực!”

Anh ta tin rằng với sự giúp đỡ của Bạch Minh Châu, thủ khoa kỳ thi đại học, sinh viên đại học Bắc Kinh, con gái mình chắc chắn sẽ thích nghi được.

Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy được sự vui mừng của anh ta.

Bạch Minh Châu nói: “Được rồi, anh quay về nói với Tiểu Tây và Tiểu Bắc một tiếng. Đến lúc đó, anh xem anh có thời gian không, đích thân đưa các cháu đi xe đến đây, em sẽ lái xe đi đón ba người.”

“Được, được, được, đến lúc đó anh sẽ đưa các cháu đến.” Cố Quảng Hạ liên tục đáp lời.

Anh ta cũng không ngừng nghỉ, ngày hôm sau lại vào huyện để tìm con trai và con gái. Khi nghe thím họ đồng ý phụ đạo cho mình, Cố Tiểu Tây rất vui mừng.

Càng học, cô bé càng biết được thím của mình giỏi đến mức nào. Thím luôn là tấm gương sáng cho cô bé trên con đường học tập!

Cố Tiểu Bắc cũng rất háo hức, cậu bé rất nhớ bốn người em họ sinh đôi của mình.

Cậu bé cũng có thư từ qua lại với cậu con trai lớn và cậu con trai thứ hai!

Cho nên chuyện con gái sẽ luyến tiếc mẹ ruột mà vợ Quảng Hạ nghĩ đến vốn dĩ không có khả năng phát sinh.

Nhưng cô ta nào dễ dàng để con trai con gái đến thủ đô như vậy. Cô ta bắt đầu ăn vạ, khóc lóc, giãy đành đạch, thậm chí dọa tự tử, chỉ vì không muốn con trai con gái rời đi.

Cuối cùng thì hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng không thể đến thủ đô.

Vấn đề xuất phát từ vợ Cố Quảng Hạ.

Ngay khi nghe tin Cố Quảng Hạ thực sự muốn để con trai con gái rời xa mình, cô ta không chịu được nữa, liền uống thuốc trừ sâu.

Đây không phải là giả vờ, mà là uống thật, đến mức sùi bọt mép!

Mặc dù cuối cùng người đã được cứu sống, nhưng cũng khiến hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc sợ hãi, đều nói rằng không muốn đi nữa, chỉ muốn ở lại thị trấn học.

Mà khuôn mặt của Cố Quảng Hạ lại u ám đến cực điểm, nhìn chằm chằm người vợ được cứu sống mà không nói lời nào.

Tất nhiên, anh ta lại gọi điện thoại đến Bắc Kinh.

Mợ út nghe điện thoại, tức giận đến mức không nói nên lời: “Lúc thì nói muốn đến, lúc thì nói không đến, coi trường bên này là do em họ và em dâu của con mở à? Biết phải nhờ vả quan hệ bao nhiêu người mới được không?”

“Con cũng không ngờ cô ta lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy.”

“Lần này nếu con quyết định không đưa bọn trẻ đến thì sau này cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Mợ út nói.

“Con biết rồi. Nhờ mẹ thay con xin lỗi em dâu, khiến em ấy nhờ vả quan hệ uổng công rồi.” Cố Quảng Hạ áy náy nói.

Sắc mặt mợ út ở đầu dây bên kia điện thoại lạnh tanh.

Nhưng nói đi nói lại, chuyện này vẫn là do con dâu cả gây ra.

Mợ út sẽ không bỏ qua cho cô ta, bà ấy trực tiếp hỏi: “Con có ly hôn hay không?”

Cố Quảng Hạ im lặng.

“Mọi người đều nói người thì bò lên chỗ cao, nước thì chảy chỗ thấp, chỉ có người cầu xin ông bà phù hộ con cái thành đạt, chứ không có kiểu cản trở con cái phát triển tiến bộ như vậy!”

Mợ út không thể nhịn được nữa, nói: “Mẹ sống đến tuổi này mới chỉ gặp một người như vậy. Ngay cả vợ chồng nhà Chu Xuyên, khi nghe tin Tam Đản được đón sang đây học, bọn họ đều vui đến mức cười tỉnh cả ngủ, vậy mà cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy!”

“Mà bây giờ vì ngăn cản Tiểu Tây và Tiểu Bắc sang thủ đô học mà uống thuốc trừ sâu, sau này Tiểu Tây và Tiểu Bắc thi đậu đại học, phải đi học đại học thì sao? Cũng phải quanh quẩn bên cạnh cô ta à? Nếu không vừa ý cô ta, cô ta cũng muốn uống thuốc trừ sâu à? Theo mẹ thì cứ để cô ta c.h.ế.t đi cho rồi, còn cứu để làm gì nữa!”

Lần này mợ út thực sự tức muốn chết.

Bà ấy thực sự hận bản thân năm xưa không sáng suốt, chọn cho con trai cả một người vợ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sac...hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-324.html.]

Chuyện hối hận nhất trong đời, chính là để cho một con sao chổi như vậy vào nhà.

Mợ út không hề bạc đãi cô ta nửa phần, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự giả dối. Trước đây bà ấy nhịn cũng nhịn rồi, dù sao cũng nể nang vì cô ta đã sinh cho nhà họ Cố một trai một gái. Vậy mà giờ đây, khi cháu trai và cháu gái có cơ hội đến thủ đô học tập, cô ta lại ngăn cản, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy!

Đây là điều mà người khác cầu còn không được!

Rốt cuộc là cô ta không có đầu óc đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

Sau khi bị chạm đến giới hạn, mợ út nảy sinh ý định tống cổ người phụ nữ này ra khỏi nhà. Đúng là không thể không đuổi!

Lấy được một người vợ tốt, như vợ của cháu trai, cả gia tộc có thể hưng thịnh hàng trăm năm.

Lấy phải một người con dâu cả như vậy, cả nhà sẽ bị cô ta liên lụy đến chết.

Mắt nhìn của cô ta còn chẳng xa bằng con chuột!

“Con không nói lời nào là có ý gì? Con còn luyến tiếc sao?” Mợ út càng nghĩ càng tức giận.

“Không phải. Con đã biết rồi.” Cố Quảng Hạ đáp.

Mợ út thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu con đã biết thì tự lo liệu đi. Nói cho cô ta biết trong nhà có một người phụ nữ như vậy thì đừng hòng phát triển. Bao nhiêu năm qua không phải chúng ta không cho cô ta cơ hội. Mẹ đã tự hỏi lòng mình, bao nhiêu năm qua nhà họ Cố chưa từng bạc đãi cô ta một ngày nào! Bây giờ coi như duyên phận đã hết, mọi người cũng nên sống cho riêng mình!”

Nếu không phải vì người con dâu cả này, sau khi ra ngoài, ít nhất cháu trai cũng phải dẫn theo con trai cả, nhưng lại chỉ dẫn theo con trai thứ đi phát triển, lý do trong đó còn chưa đủ rõ ràng sao?

Chỉ cần đầu óc tỉnh táo một chút, cũng không đến mức khiến cháu trai phải né tránh cô ta!

Sau khi cúp điện thoại, mợ út còn muốn than phiền với cậu út Cố, nhưng chuông điện thoại lại vang lên.

Vừa nghe tiếng chuông điện thoại, mợ út nhận ra ngay là cháu trai gọi về. Mọi lo lắng trong đầu bà ấy tan biến ngay lập tức: “Tiểu Lâm, bên ngoài tình hình thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Mợ vẫn còn lo lắng chuyện này à?” Chu Lâm cười, bảo: “Chuyện nhỏ thôi mà.”

“Còn muốn lừa cậu mợ à? Mợ nghe Ngô nhị gia nói rồi, cậu ấy bảo là chuyện lớn, sao có thể nhỏ được?”

“Thật sự không có chuyện gì đâu, mợ đừng lo lắng. Cháu chỉ tranh thủ gọi điện về trò chuyện với mọi người thôi. À mà sao trước đó cháu gọi hai lần nhưng máy đều bận vậy?”

Mợ út liền kể lại chuyện Quảng Hạ muốn gửi hai đứa trẻ đến đây.

“Cháu quên mất chuyện này, chưa gọi điện hỏi anh Quảng Hạ trước là lỗi của cháu, lỗi của cháu.” Chu Lâm ở bên kia đầu dây liên tục nói.

“Mợ có trách cháu đâu. Cháu vốn dĩ đã bận rộn. Tình hình của Tam Đản như vậy, không còn cách nào khác nên cháu mới đón về. Sao còn phải lo nghĩ đến Tiểu Tây và Tiểu Bắc, hai đứa nó đang học tốt mà.” Mợ út nói.

Chu Lâm cười, bảo: “Vậy để anh Quảng Hạ thu xếp thời gian đưa Tiểu Tây và Tiểu Bắc đến đây, cháu sẽ nói chuyện với anh Ngô.”

“Nói rồi, Minh Châu đặc biệt gọi điện thoại để nói, nhưng lại xảy ra chuyện ầm ĩ, thật là áy náy.” Mợ út thở dài, kể lại chuyện cháu trai và cháu gái không thể đến thủ đô học được.

Ngay cả Chu Lâm cũng không nói nên lời, tuyệt vời, đúng là tuyệt vời.

Chỉ có việc mà người ta không nghĩ tới chứ không có chuyện gì mà loại người tuyệt vời này không làm ra được.

“Vậy để cháu gọi điện thoại cho anh Ngô, xin lỗi anh ấy. Đợi vợ cháu về, mợ út nói chuyện với cô ấy là được.”

“Được.” Mợ út đồng ý, lại hỏi anh bên ngoài có chuyện gì không?

Chu Lâm cười bảo bà ấy yên tâm.

Cũng là sau khi tan làm Bạch Minh Châu mới biết chuyện này, cô cũng không nói gì.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đều là con cháu của nhà họ Cố, đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng dù vậy, thực ra cô cũng không chủ động mở lời cho các cháu đến thủ đô học.

Nếu không thì chúng đã đến đây từ sớm rồi.

Chỉ là lần này Tam Đản sang đây khiến Cố Quảng Hạ động lòng, nên anh ta mới mở lời.

Nhưng bao nhiêu năm nay anh ta chưa từng vay nhà cô một xu, chưa từng nhờ giúp đỡ việc gì. Mặc dù biết Cố Quảng Thu đi theo Chu Lâm kiếm được rất nhiều tiền, nhưng Cố Quảng Hạ cũng không tham lam, chỉ ở quê nhà an phận nuôi lợn và trồng trọt.

Lần anh ta thực sự mở lời, chỉ có chuyện này, lại là vì tương lai của con cái.

Vì vậy lúc đó Bạch Minh Châu đã đồng ý, cũng đã bày tỏ thái độ, nếu hai đứa chịu được khổ chịu được mệt thì cô cũng sẵn sàng kèm cặp, giúp Cố Quảng Hạ hoàn thành tâm nguyện duy nhất này, đó là con trai thành rồng con gái thành phượng.

Nhưng kết quả cuối cùng của chuyện này thực sự khiến cô không nghĩ tới.

Việc người mẹ không nỡ xa con là điều dễ hiểu, khi Tiểu Bác đi theo Ngô nhị gia ra ngoài, cô ở nhà cũng sẽ nhớ nhung lo lắng.

Thế nhưng cô biết cậu bé thích đi theo cha nuôi, nên ngoài việc dặn dò cậu bé chú ý an toàn thì Bạch Minh Châu chưa từng ngăn cản lần nào.

Con cái lớn rồi, cuối cùng cũng sẽ phải ra ngoài, dùng cách cực đoan như vậy chẳng khác nào muốn giữ chặt con ở bên cạnh mình, suy nghĩ này rất đáng sợ.

Nhưng mà ngoài việc không nói gì thì thực sự là Bạch Minh Châu không biết làm gì khác.

Chuyện gì có thể giúp được thì cô đã giúp, còn chuyện nhà của anh họ, cô nhất định không xen vào.
 
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Chương 325


Buổi tối, Chu Lâm vẫn gọi điện thoại về cho Bạch Minh Châu.

Hai vợ chồng trò chuyện qua điện thoại.

Về chuyện của Cố Quảng Hạ, họ không nói nhiều, dù sao họ cũng đã giúp rồi, chuyện còn lại không cần nói thêm nữa.

Bạch Minh Châu chủ yếu hỏi thăm tình hình xử lý bên phía Chu Lâm.

“Chuyện lớn đã xử lý xong, chỉ còn lại một số chuyện nhỏ.” Chu Lâm nói.

“Chuyện nhỏ gì vậy?”

Chu Lâm cười nói: “Có một kẻ ngu ngốc dám nhòm ngó việc làm ăn của anh, hắn cũng không biết bản thân có cân lượng ra sao.”

Nghe giọng điệu này, Bạch Minh Châu biết mọi chuyện đã giải quyết gần xong, nên cô cũng yên tâm.

Tuy lúc nói chuyện với cậu út Cố và mợ út, cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực ra cũng chỉ là cô không muốn hai ông bà lo lắng.

Bởi vì như vậy trong lòng cô cũng sẽ lo lắng.

Khởi nghiệp và kinh doanh chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, mặc dù biết thành tựu của Chu Lâm là không thể đo đếm, nhưng quá trình này không hề đơn giản.

Mà giờ đây, cô lại cùng anh đi trên con đường này. Là người làm vợ, sao cô có thể không hiểu được những khó khăn của anh kia chứ?

Sao có thể không quan tâm, lo lắng được?

Tất nhiên Chu Lâm cảm nhận được sự quan tâm của vợ, trong lòng anh cũng ấm áp.

Bên ngoài bươn chải, phấn đấu chẳng là gì, anh đã sớm thấu hiểu những mối quan hệ xã hội.

Nửa đêm nằm mơ, thỉnh thoảng anh lại có những giấc mơ kỳ lạ.

Mơ thấy mình không có vợ, càng không có bốn đứa con trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, chỉ có một mình.

Một mình dốc sức làm việc, một mình ăn cơm, một mình ngủ.

Lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, Chu Lâm còn thấy bản thân trong mơ thật đáng thương.

Vậy nên, vẫn là bản thân trong hiện thực hạnh phúc hơn, cái gì cũng có, cái gì cũng không cần lo lắng.

Cho dù sự nghiệp này không làm nữa, cho dù anh trắng tay, vẫn có vợ lo cho anh.

Vợ nói dù anh có thành kẻ trắng tay, cô vẫn có thể nuôi anh.

Sau khi trò chuyện với vợ gần nửa tiếng, anh mới luyến lưu cúp máy.

“Anh Lâm, hiện giờ người phụ nữ đó đang ở bên ngoài, anh có muốn gặp không?” Lý Thái Sơn bước vào, hỏi.

Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt của Chu Lâm lập tức biến mất, anh bảo: “Để cô ta vào đi!”

Lý Thái Sơn liền cho người phụ nữ bên ngoài vào.

Đây là một người phụ nữ có vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng ưa nhìn.

“Ông chủ Chu, tôi đã hoàn thành việc mà anh giao.” Người phụ nữ nói.

Lý Thái Sơn liền hỏi: “Mới chưa đầy nửa tháng, cô chắc chắn con cá đã cắn câu rồi sao?”

“Giám đốc Lý xem thường tôi rồi.” Người phụ nữ mỉm cười, bảo: “Loại người như vậy làm sao có thể chịu được vài lần khiêu khích của tôi chứ? Thậm chí tôi còn chưa dùng đến tuyệt chiêu đâu.”

Lý Thái Sơn nhìn về phía anh Lâm.

Chu Lâm liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Sau khi chuyện thành công, cô có thể cao bay xa chạy, số tiền đã đồng ý đưa cho cô sẽ không thiếu một xu.”

“Ông chủ Chu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng!” Người phụ nữ nghe vậy lập tức đáp lại.

“Đi đi.” Chu Lâm khoát tay.

Lý Thái Sơn dẫn người phụ nữ ra ngoài, một lúc sau lại quay lại.

“Anh Lâm, tên nhóc đó được hưởng món hời lớn như thế còn dám nhòm ngó miếng thịt của chúng ta, chỉ bị như vậy có phải là quá hời cho nó rồi không?”

Chu Lâm cười lạnh: “Hời cho nó? Nó tưởng nó có thể đi ra khỏi vùng Tây Bắc này sao?”

Lý Thái Sơn sững sờ: “Anh Lâm, anh nói như vậy không phải là...”

“Nghĩ gì vậy?” Chu Lâm lườm anh ta, hỏi: “Tôi còn có thể tự làm bẩn tay mình sao? Cứ chờ mà xem, tôi sẽ khiến nó không thể nào yên ổn rời khỏi Tây Bắc được!”

Bên này xảy ra hai chuyện lớn, một là sập mỏ.

Do khai thác không đúng cách nên mỏ của Niên Viễn Phương đã bị sập.

Có bốn người thợ mỏ vì không kịp thoát ra ngoài nên đã thiệt mạng tại chỗ, vì vậy khi nhận được điện thoại, Chu Lâm đã lập tức đến xử lý ngay.

Anh không chỉ bồi thường một khoản tiền an ủi cao ngất ngưởng mà còn cam kết sẽ chu cấp cho con cái của bốn người thợ mỏ cho đến khi đủ 18 tuổi. Nếu chúng muốn học tiếp, anh sẽ hỗ trợ đến khi tốt nghiệp đại học.

Ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu sự việc đã xảy ra thì chỉ có thể xử lý thỏa đáng, giải quyết ổn thỏa.

Chuyện này coi như đã qua, nhưng lại nảy sinh một chuyện khác.

Chỉ vì mỏ của anh xảy ra chuyện, nên tên Dương Triết trước đây bị anh dùng “nam nhân kế” để tiễn đi đã có ý đồ.

Thế mà anh ta lại ghi nhớ vị trí hai mỏ quặng của Chu Lâm, có ý định muốn chiếm lấy.

Khi biết chuyện này, anh chỉ cười.

Đây là do anh ta dựa vào việc trở thành con rể nhà họ Cơ, nên muốn quay lại chiếm lấy địa bàn của Chu Lâm.

Dương Triết có chút thủ đoạn trong việc chiều chuộng phụ nữ, quả thực đã dỗ dành Cơ Mẫu Đan đến mức vui vẻ nở hoa, vì vậy không lâu sau hai người đã kết hôn.

Mặc dù hôn lễ không tổ chức lớn nhưng dường như hai người này vô cùng ngọt ngào.

Nhưng anh ta không ngoan ngoãn làm con rể nhà họ Cơ, lại muốn vội vã đi tìm chết, vậy Chu Lâm còn lý do gì không tác thành cho anh ta chứ?

Lúc trước dùng kế “tặng đàn ông”, giờ đây dùng kế “tặng phụ nữ.”

Để người phụ nữ này đi quyến rũ Dương Triết, quả nhiên không cần gì đến mỹ nhân tuyệt thế hay tốn sức mà Dương Triết đã sa vào lưới tình.

Ban đầu, Dương Triết đối xử tốt với Cơ Mẫu Đan chính là vì gia thế của cô ta, trước mặt người khác có chút vinh quang, nhưng sau lưng chua xót thế nào thì không cần nói cũng biết.

Trước mặt cô ta thì anh ta chính là một tên nô tài, có gì đáng nói về tôn nghiêm chứ? Anh ta cư xử hèn mọn, nịnh hót, quả thực vô cùng thấp kém.

Có một người phụ nữ dịu dàng đáng yêu nhào vào lòng anh ta, anh ta sẽ từ chối sao? Đặc biệt người phụ nữ này còn vô cùng dịu dàng, muốn gì được đó.

Điều này quả thực là khiến Dương Triết lấy lại được tôn nghiêm của một người đàn ông.

Vì vậy, chưa đến nửa tháng, hồn phách anh ta đã bị câu đi mất.

Chu Lâm không chần chừ nhiều, tối hôm đó, anh đã cho con cá mắc câu vào nồi nấu chín!

Buổi sáng ngày hôm sau Chu Lâm thức dậy liền nghe được tin tức tối hôm qua, Cơ Mẫu Đan đã dẫn người đi bắt gian.

Giữa lúc hỗn loạn, Cơ Mẫu Đan còn bị người phụ nữ đó dùng chai rượu đập vào đầu, khiến cô ta chảy khá nhiều máu, phải đưa thẳng đến bệnh viện.

“Số tiền còn lại đã đưa cho cô ta chưa?” - Chu Lâm hỏi.

“Anh Lâm yên tâm, đã đưa rồi.” Lý Thái Sơn gật đầu.

Đến cuối cùng Dương Triết cũng không biết rốt cuộc là mình bị đùa giỡn trong tay ai, bởi vì đến phút cuối người phụ nữ quyến rũ anh ta vẫn dặn anh ta mau chạy đi, nói lời đầy tình cảm rằng sẽ gặp nhau ở đâu.

Kết quả anh ta chờ trái chờ phải, không thấy bóng dáng cô ta, cuối cùng lại đợi được người của nhà họ Cơ.

Ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có, anh ta đã bị đánh đến ngất xỉu.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Cơ Mẫu Đan bị hủy dung, bởi vì ghét bỏ đứa con gái riêng này, cảm thấy cô ta thật sự chướng mắt nên bà cả nhà họ Cơ đã sắp xếp cho cô ta đi du học nước ngoài.

Bản thân Cơ Mẫu Đan không muốn, nhưng hiện nay du học đang là xu hướng, ngay cả Cơ đại gia cũng tán thành việc con gái này đi du học để trau dồi kiến thức.

Vì vậy, cô ta bị đưa ra nước ngoài, không còn gây ra được sóng gió gì.

Chu Lâm rất hài lòng với kết quả này.

Làm sao anh có thể bỏ qua cho Cơ Mẫu Đan? Chính là vì cô ta nghe lời Dương Triết đi đến nói với Cơ đại gia để anh ta có được công việc béo bở này!

Mà làm sao Chu Lâm lại biết được chuyện này? Đó là do anh đã nghe được từ tài xế và người giúp việc lúc đến nhà Cơ đại gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sac...hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-325.html.]

Anh còn tặng trà, rượu, và cá chép vàng.

Vì vậy, anh không chỉ muốn trừng trị Dương Triết, mà còn muốn trừng trị cả Cơ Mẫu Đan!

Nhưng tốt nhất là để cho bọn họ chó mèo cắn nhau mới là tốt nhất.

Niên Viễn Phương đến tìm Chu Lâm, chủ yếu là muốn hỏi xem, mỏ quặng bên kia còn có thể tiếp tục khai thác hay không?

Sau khi xảy ra chuyện đó, tất nhiên mỏ quặng bên kia đều phải ngừng hoạt động, nhưng hiện tại đang được xây dựng lại, bởi vì đó là một mỏ quặng lớn.

Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, Chu Lâm không muốn hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.

Đặc biệt là trong vài năm gần đây, tình hình bên này cũng trở nên phức tạp, nhà họ Cơ cũng không phải là không có kẻ địch. Vì vậy sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Chu Lâm đã chia tay với Niên Viễn Phương.

Niên Viễn Phương rất tiếc nuối.

“Anh cũng chỉ là đi trước thôi, tôi ở đây hẳn là cũng không làm được lâu nữa.” Chu Lâm nói vậy.

Cơ đại gia đã có ý đồ, trước nay vẫn là Cơ tứ gia bảo vệ anh, nên anh mới có thể yên ổn. Nhưng Cơ tứ gia đã chịu khổ ở trại cải tạo những năm đầu, thật sự phải chịu tội, trong vài năm gần đây tình trạng sức khỏe thực sự không tốt lắm, cũng không quản lý nhiều việc nữa.

Vì vậy, Chu Lâm cũng không nghĩ rằng mình có thể làm việc ở đây lâu dài, nhưng hiện tại vẫn chưa đến mức đó, vậy thì cứ tiếp tục kiếm tiền, dù sao cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Cả ba công ty vận tải mà anh thành lập ở đây, mỗi công ty vận tải đều có sáu chiếc xe tải. Sau khi trừ đi các khoản chi phí, lợi nhuận anh thu được mỗi tháng là điều mà người bình thường không dám nghĩ tới.

Nhiều năm trôi qua, gia sản của anh đã đạt đến mức nào?

Trước đây nghĩ rằng có một triệu là có thể nằm im kiếm tiền rồi, nhưng bây giờ một triệu thực sự không là gì.

Trong vài năm qua, Niên Viễn Phương cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Sau cùng, Chu Lâm cũng cho anh ta 25% lợi nhuận, quả thực là không ít.

Cũng không phụ lòng anh ta đã cống hiến ở đây.

Sau khi hợp tác với Chu Lâm trong việc kinh doanh ở đây, mỗi năm Niên Viễn Phương chỉ về quê một lần, vào dịp cuối năm.

Thời gian còn lại anh ta chủ yếu ở đây phụ trách đội xe.

Mặc dù vợ chồng Niên Viễn Phương và Hứa Nhã ở gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng thu nhập của anh ta lại rất cao, nên cũng không sao.

Nhưng mà, nếu Chu Lâm đã không muốn hợp tác nữa, Niên Viễn Phương cũng không có ý định ở lại đây nữa.

Mặc dù anh ta cũng hơi tiếc nuối, nhưng đã kiếm được nhiều tiền rồi, anh ta cũng định về quê yên ổn sống bên vợ và các con.

Trong những năm qua, anh ta và Chu Lâm cũng hợp tác rất vui vẻ.

Trước khi đi, anh ta đã hỏi rằng nếu sau này có dự án, có thể hợp tác tiếp được không?

Chu Lâm đồng ý, Niên Viễn Phương là một đối tác thực sự rất tốt.

Anh ta quản lý đội xe không bao giờ để Chu Lâm phải lo lắng, thực sự rất có trách nhiệm, cũng không bao giờ giở trò gì đó, tuy ít nói nhưng làm việc rất đắc lực, đương nhiên không còn gì để nói.

Chỉ hợp tác với anh ta trong vài năm qua cũng đã đủ cho anh kiếm được nhiều tiền rồi. Gần đây, anh dự định sẽ tự mình làm ăn.

Bởi vì anh có linh cảm rằng nơi đây không thể hoạt động được thêm vài năm nữa, anh phải tiếp tục củng cố thực lực của mình trong những năm cuối cùng này.

Sau khi Niên Viễn Phương trở về, những người trong đội xe ban đầu vẫn ở lại vì họ muốn tiếp tục làm việc ở đây.

Mức lương ở đây khá cao, bên ngoài hầu như không có nơi nào trả lương cao như vậy, công việc cũng ít, cho nên nếu Chu Lâm giữ họ lại họ đương nhiên sẽ đồng ý.

Bởi vì sau nhiều năm trôi qua, họ đều đã lập gia đình và có con cái, gia đình chỉ dựa vào tiền lương của họ để sinh sống.

Không thể tùy tiện thôi việc.

Sau khi nơi đây hoạt động trở lại, Chu Lâm cử chồng của Lý Đại Ni là Dương Quân đến quản lý.

Anh trả cho cậu ấy mức lương quản lý cao, không tính chia hoa hồng.

Nhưng mà chuyện ở bên này cũng không đơn giản như vậy, còn rất nhiều chuyện giao tiếp khác, không phải chỉ có những chuyện này, mọi chuyện ở đây rất phức tạp.

Nếu không thì Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, thậm chí Niên Viễn Phương sẽ không cực kỳ khâm phục anh.

Đây không phải là bát cơm mà người bình thường có thể ăn được, nhìn Chu Lâm có vẻ như không làm gì cả, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây thì về nhà, nhưng nếu không có anh đi tiếp rượu trên bàn tiệc, họ đừng hòng làm ăn được.

Chỉ là Chu Lâm hơi lo lắng.

Bởi vì theo thời gian, cái bụng của anh lại có xu hướng nhô ra ngoài, chẳng lẽ sau này anh sẽ biến thành những người bụng phệ hay tụ tập nhậu nhẹt như vậy sao?

Đây quả thực là một điều đáng sợ.

Chu Lâm quyết tâm giữ gìn vóc dáng đẹp của mình, tuyệt đối không để bản thân trở nên như vậy, vợ sẽ chê anh.

Vì vậy, anh trực tiếp nhờ Dương Quân dạy anh tập võ và những thứ khác, trong thời gian bận rộn ở đây, anh cũng không hề quên tập luyện.

Đến nỗi khi trở về thủ đô, Bạch Minh Châu vậy mà lại phát hiện, cái tên này lại trở nên oai phong hơn không ít.

Bởi vì gia đình hạnh phúc, cuộc sống sung túc, nên anh có dấu hiệu hơi phát tướng.

Nhưng Bạch Minh Châu cũng không quan tâm, dù sao sờ vào cái bụng mềm mại của anh cũng có cảm giác rất tốt.

Tuy nhiên, lần này trở về, bụng anh đã cứng rắn, có cơ bụng rồi, tuy chỉ có sáu múi chứ không phải tám múi, nhưng đây cũng là cơ bụng có cảm giác cực kỳ tốt!

“Còn đi tập thể dục à?” Bạch Minh Châu Mai s* s**ng cơ bụng của anh một cách thích thú và nói.

Chu Lâm nhìn thấy bộ dạng này của vợ, liền biết cô thích điều này.

“Anh không tập gì cả, vốn dĩ đã như vậy rồi” Anh đáp.

Trước đây khi còn trẻ, đúng là như vậy, không cần phải tập luyện quá nhiều, nhưng sau này thì không còn như vậy nữa.

Tuy nhiên, sau khi tập luyện, nó lại xuất hiện trở lại.

Bạch Minh Châu Mai liếc nhìn anh một cách tinh nghịch, nhưng không thể không nói rằng, cô thực sự thích nó.

Chu Lâm không chỉ khiến cô thích, mà còn khiến cô hưởng thụ.

Anh vốn dĩ đã mạnh mẽ, sau khi tập luyện lại càng mạnh mẽ hơn, khiến Bạch Minh Châu không khỏi cảm thán.

Cũng chẳng trách trước đây lại có nhiều hôn quân đến vậy, thử tưởng tượng xem nếu cô là nữ đế, trong hậu cung có nhiều nam sủng như Chu Lâm, họ lại có đủ tài năng như cầm kỳ thi họa, có thân hình đẹp với cơ bụng, cơ ngực, cùng với tài năng xuyên tạc văn chương để quyến rũ cô, liệu cô có thể giữ vững bản thân được không?

E rằng hơi khó.

“Vợ ơi, em dạy con rất tốt. Mấy anh em chúng nó rất đoàn kết và yêu thương nhau.” Chu Lâm ôm vợ cảm thán.

Bạch Minh Châu nhướng mày, hỏi: “Anh nói thế là sao?”

Chu Lâm liền kể về chuyện nhà họ Cơ.

Đây quả thực là ví dụ điển hình cho câu “có thể cùng chung hoạn nạn, nhưng không thể cùng hưởng vinh hoa.”

Lúc mới đầu mọi thứ còn tốt đẹp, nhưng vài năm trở lại đây, mối quan hệ giữa bốn con rồng nhà họ Cơ đã trở nên xa cách.

Ban đầu giữa bọn họ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng vợ con họ lại không chịu yên mà âm thầm tranh giành lẫn nhau, chẳng khác nào kẻ thù.

Vì vậy, nhìn bề ngoài nhà họ Cơ vẫn ổn, nhưng bên trong thực sự đã bắt đầu tan rã.

Chu Lâm ít khi đến nhà họ Cơ, nhưng anh lại nắm rõ mọi chuyện ở đó nên anh mới không tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương mà tự mình làm ăn.

Thực sự họ chỉ có thể kiếm tiền thêm vài năm nữa thôi.

Nhưng Bạch Minh Châu không hề bất ngờ, cô nói: “Đến một giai đoạn nhất định, gia đình nào cũng sẽ như vậy. Ngay cả con cháu của chúng ta sau này, có lẽ cũng sẽ như vậy, đó là điều không thể tránh khỏi.”

Chu Lâm cười, bảo: “Con cháu sau này anh không quản được, nhưng chỉ mong con trai chúng ta đừng vướng vào những chuyện như vậy.”

Bạch Minh Châu mỉm cười, đáp: “Mấy đứa con trai của chúng ta sẽ không làm vậy đâu.”

“Vợ à, có em thật tốt.” Chu Lâm ôm vợ vào lòng và hôn lên trán cô.

Vợ đã cho anh một cuộc đời tuyệt vời, cũng đã cho anh bốn người con trai ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.

Cả đời này, anh thực sự rất hài lòng, rất mãn nguyện.

Nhưng không chỉ Chu Lâm hài lòng, Bạch Minh Châu cũng sống rất hạnh phúc.

Bất kể là trước đây ở nông thôn hay bây giờ ở thủ đô, anh luôn hy sinh cho gia đình nhưng chưa bao giờ nhắc đến sự vất vả của mình.

Một người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể không yêu?

Trong lòng họ đều chứa đựng đối phương, dù đã là vợ chồng mười mấy năm, hai người vẫn ngọt ngào như thuở mới cưới, không hề thay đổi chút nào.
 
Back
Top Bottom