Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 70: Chương 70



“Cô…”

Bà cụ Hàn không ngờ mình lại bị một tiểu bối doạ sợ, thẹn quá hóa giận không ở lại nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

“Tớ đi xem thử.”

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ dù sao bà ta cũng lớn tuổi, sợ tức đến có chuyện, do dự hai giây vẫn đứng dậy đuổi theo

Một già một trẻ vừa ra khỏi quán cà phê, Ngô Hoan đã không nhịn được nói thầm: “Thật là, quan tâm loại người vô lý này làm gì…”

Thẩm Thanh Thanh cũng có chút thất vọng với Lâm Ngữ Tĩnh, cảm thấy nếu cô ấy đã chia tay với Hàn Thừa Trạch thì nên dứt khoát, thực sự không cần quan tâm đến người nhà anh ta, nếu không người khác còn tưởng cô ấy hối hận vì chia tay.

Nhưng hôm nay là sinh nhật Ngô Hoan, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng đối phương nên nói: “Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, đừng nghĩ nhiều chuyện không vui như vậy.”

Dư Duyệt thường thích cãi nhau với Ngô Hoan, hôm nay lại an ủi vài câu xong cùng Thẩm Thanh Thanh kéo cô ấy rời khỏi quán cà phê.

Hôm nay bọn họ định tổ chức sinh nhật tại một quán lẩu nổi tiếng phục vụ chu đáo, đến trung tâm thương mại tiện đường mua bánh sinh nhật rồi đi thẳng đến nhà hàng lẩu.

Nhân viên quán lẩu vừa thấy bánh sinh nhật liền hiểu, ba người vừa ngồi xuống đã mang đến một đĩa trái cây dành cho sinh nhật, đồng thời hỏi lát nữa có muốn người ta đến chúc mừng không.

Ngô Hoan thường ngày là một cô gái sáng sủa, nhưng nghĩ đến việc nhân viên quán cầm bảng đèn hát chúc mừng sinh nhật mình, thu hút sự chú ý của cả quán thì thấy ngại muốn chết.

Đáng tiếc Thẩm Thanh Thanh và Dư Duyệt không cho cô ấy cơ hội từ chối, lập tức đồng ý.

“Được, vậy mời mọi người quét mã gọi món trước.” Nhân viên quán nói xong cũng đi sắp xếp.

“Cậu nói với Ngữ Tĩnh chưa?”

Lúc gọi món Dư Duyệt còn không quên quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thanh.

Thẩm Thanh Thanh: “Nói với cậu ấy chúng ta vào quán rồi, cậu ấy vẫn chưa trả lời.”

“Vậy chúng ta gọi món trước, cậu ấy muốn ăn gì thì tới tự gọi sau.”

Bình thường chờ cô ấy lâu một chút cũng được, nhưng hôm nay là sinh nhật Ngô Hoan, cũng không biết khi nào cô ấy mới đến, Dư Duyệt thấy vẫn nên tập trung tổ chức sinh nhật trước.

Thẩm Thanh Thanh không phản đối, cùng bọn họ thảo luận gọi món ăn ngon.

“Nghe nói quán này có rất nhiều cách chế biến ngon, các cậu biết không?”

Thẩm Thanh Thanh không biết, nhưng cô cảm thấy nhất định nhân viên quán sẽ biết, thế là trực tiếp nói chuyện với người ta: “Chị ơi, quán các chị…”

Quán lẩu này nổi tiếng về cách phục vụ, cộng thêm bàn này tổ chức sinh nhật nên chị gái nhân viên cũng nhiệt tình nói nhiều hơn. Ví dụ như bánh bột chiên nhồi tôm, bánh bao lòng, viên tôm thịt bò lòng đỏ trứng muối, còn biểu thị có thể giúp một tay.

Nhân lúc chị gái nhân viên xoay người đi lấy đồ, Ngô Hoan nhỏ giọng nói: “Còn có thể như vậy!” Rõ ràng cô ấy không ngờ còn có thể trực tiếp nhờ người ta làm giúp.

“Sao lại không thể!” Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy hơi tròn mắt cũng không khỏi bật cười.

Các món ăn nhanh chóng được bày ra, nhân viên quán nhiệt tình đề nghị giúp bọn họ nhúng lẩu.

“Ngữ Tĩnh vẫn chưa trả lời sao?” Dư Duyệt hỏi.

Thẩm Thanh Thanh vừa nói chuyện với bọn họ nên quên mất, nghe vậy cầm điện thoại di động lên, lúc phát hiện Lâm Ngữ Tĩnh đã trả lời còn hơi vui mừng, nhưng nhìn rõ nội dung rồi lại không nhịn được nhíu mày.

[Thanh Thanh các cậu ăn trước đi, bà Hàn có chút không thoải mái, tớ ở cạnh bà ấy trước, không cần chờ tớ đâu.]

“Cậu ấy có việc không tới, bảo chúng ta đừng chờ.”

Thẩm Thanh Thanh không nói cô ấy có việc gì, nhưng cô ấy vừa mới đuổi theo bà cụ Hàn, hai người Ngô Hoan chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán ra.

“Vậy chúng ta ăn trước.”

Xác định không cần đợi Lâm Ngữ Tĩnh, bọn họ để các chị nhân viên quán nhúng đồ ăn, cũng nhờ làm vài món tự chế biến không phức tạp.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 71: Chương 71



Kỹ năng nấu ăn của Thẩm Thanh Thanh không tốt lắm, nhưng cô biết ăn, lại giỏi làm nước chấm, nước chấm pha ra nhìn rất ngon.

Một khách hàng cũng đến pha nước chấm không nhịn được làm theo cô, lúc về chỗ ngồi nếm thử thì thấy ngon hơn nước chấm mình pha bừa gấp nhiều lần.

Ngô Hoan thích ăn cay ngọt nên Thẩm Thanh Thanh đặc biệt pha cho cô ấy một loại nước chấm cay ngọt, khiến cô ấy phải thốt lên: “Đây mới là loại nước chấm đế giày cũng ngon, cảm giác trước đây ăn lẩu như không vậy!”

Chắc là vì cô ấy ăn ngon quá nên các chị nhân viên cũng không khỏi hỏi thăm, không biết có thể nói cho mình biết công thức nước chấm không.

Nghĩ đến việc làm phiền người ta chế biến thức ăn ngon cho mình, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy rất xấu hổ, tự nhiên hào phóng nói hết với cô ấy.

Chị gái nhân viên cửa hàng cũng có qua có lại, chẳng những giúp làm que bột chiên nhồi tôm ngon ngọt mà còn lấy cho bọn họ mấy túi đồ ăn vặt nhỏ có thể mang về ăn dần.

Ban đầu bởi vì Lâm Ngữ Tĩnh không đến nên bầu không khí trên bàn không được vui vẻ như lúc mới ra khỏi ký túc xá, nhưng sau khi các nhân viên cửa hàng đến hát hò chúc mừng, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái.

Đương nhiên chỉ hai người Thẩm Thanh Thanh là thoải mái, còn Ngô Hoan - người được tổ chức sinh nhật thì vừa vui vẻ vừa có chút xấu hổ.

Bọn họ đang tổ chức sinh nhật vui vẻ bên này, Lâm Ngữ Tĩnh lại đang ở nhà họ Hàn bên kia.

Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn chắc chắn bà cụ Hàn không sao, đưa người lên xe xong sẽ đi tìm mấy người Thẩm Thanh Thanh, nhưng bà cụ Hàn nói mấy câu liền dỗ được cô ấy lên xe, thế là biến thành đưa bà cụ Hàn về nhà.

Cô ấy định đưa bà cụ Hàn về nhà rồi đi ngay, nhưng người đã động lòng, sao bà cụ Hàn cố chấp có thể để cô ấy đi được.

Bà cụ Hàn không chỉ tìm nhiều lý do giữ cô ấy lại mà còn ra lệnh sai người gọi Hàn Thừa Trạch về nhà.

Hàn Thừa Trạch đểu thì đểu nhưng vẫn rất hiếu thảo với bà nội yêu quý của mình, nghe nói cơ thể bà ta không thoải mái đã vội vàng quay về.

“Cô đến đây làm gì? Sao, muốn nuốt lại lời đã nói? Đừng có mơ!”

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Ngữ Tĩnh, phản ứng đầu tiên của Hàn Thừa Trạch là cảm thấy quả nhiên cô ấy hối hận, lại đến dây dưa với mình, vẻ mặt có chút khinh thường.

“Thừa Trạch, cháu nói kiểu gì thế? Là bà đến thăm Tiểu Tĩnh, con bé quan tâm bà mới đưa bà về nhà.” Bà cụ Hàn không nặng không nhẹ nói với anh ta một câu, sau đó đứng dậy: “Bà lên lầu nghỉ ngơi đây, hai đứa có hiểu lầm gì thì nói chuyện đàng hoàng, đừng để những người không đứng đắn kia phá hoại tình cảm.”

Hàn Thừa Trạch thấy bà nội vẫn cố gắng tác hợp mình và Lâm Ngữ Tĩnh như trước thì yên tâm, đồng thời im lặng đưa mắt nhìn bà ta biến mất ở góc cầu thang, mới quay đầu nhìn về phía Lâm Ngữ Tĩnh.

“Ha!” Anh ta cười lạnh một tiếng: “Cô còn dám đến nhà tôi, to gan thật đấy.”

“Tôi đi đây.” Lâm Ngữ Tĩnh sợ tới nhà họ Hàn gặp phải anh ta, không ngờ sợ cái gì cái đó đến, nhanh chóng đứng lên nói.

“Cô nghĩ nhà tôi là nơi nào mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!” Hàn Thừa Trạch nói xong, nắm lấy cánh tay cô ấy khi cô ấy đi ngang qua mình, ném cô ấy trở lại ghế sô pha.

“Hôm nay là bà Hàn đi tìm tôi, bà ấy nhất quyết đòi tôi đưa về nên tôi mới tới.” Lâm Ngữ Tĩnh giải thích.

Nếu Hàn Thừa Trạch có thể nghe lọt tai lời cô ấy nói thì đã không có thành kiến với cô ấy, anh ta lại cười lạnh một tiếng.

Quán lẩu.

Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng Lâm Ngữ Tĩnh chậm trễ một lúc xong sẽ cố gắng chạy tới, ai ngờ đến khi bọn họ ăn gần xong vẫn không thấy bóng người.

Cô thử gửi tin nhắn cũng không có ai trả lời, không khỏi khẽ nhíu mày.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 72: Chương 72



“Ngữ Tĩnh có sao không?” Dư Duyệt thấy cô cầm điện thoại lên, vô thức hỏi.

Thẩm Thanh Thanh khẽ lắc đầu, thấy sắp ăn xong, dứt khoát nói: “Chúng ta cứ ăn xong trước đã, đợi ra ngoài tớ gọi lại hỏi xem.”

Bọn họ ở trong quán ăn uống tổ chức sinh nhật gần hai tiếng, nghĩ đến bên ngoài còn rất nhiều người xếp hàng, cũng không tiện tiếp tục chiếm chỗ.

“Cũng được.”

Ba người thống nhất ăn hết chỗ nguyên liệu còn lại trên bàn, xử lý xong đĩa hoa quả rồi đứng dậy rời đi.

“Ăn ngon quá.”

Ra khỏi quán, Ngô Hoan sờ bụng nói.

Mặc dù Lâm Ngữ Tĩnh vắng mặt có hơi đáng tiếc, nhưng nhìn chung sinh nhật này cô ấy vẫn rất vui, đặc biệt là nhân viên cửa hàng còn tặng quà nhỏ và đồ ăn vặt mang về.

“Để tớ gọi cho Tĩnh Tĩnh hỏi thử.” Thẩm Thanh Thanh còn lo không gọi được, nhưng vừa gọi thì Lâm Ngữ Tĩnh đã bắt máy.

Xác nhận cô ấy không sao, Thẩm Thanh Thanh yên tâm, nói với hai người Ngô Hoan, ba người tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại một lúc rồi mới về trường.

“Hơn chín giờ rồi, tối nay Ngữ Tĩnh không định về à?” Ngô Hoan nhìn chiếc bánh sinh nhật đặc biệt để phần cô ấy, sợ để đến ngày mai sẽ bị hỏng.

“Cậu ấy không nói là không về.” Thẩm Thanh Thanh nói xong lại nói thêm: “Tớ nhắn tin hỏi cậu ấy lần nữa.”

Khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Ngữ Tĩnh đang ở quán bar.

Ban đầu Lâm Ngữ Tĩnh vẫn định đến chúc mừng sinh nhật Ngô Hoan, nhưng Hàn Thừa Trạch không cho cô ấy đi, sau đó bà Hàn lại giữ cô ấy ở nhà ăn tối, nên bị chậm trễ.

Đến khi cuối cùng bà Hàn không giữ cô ấy nữa, Hàn Thừa Trạch lại nhất quyết đưa cô ấy đến quán bar, Lâm Ngữ Tĩnh muốn đi cũng không đi được.

Nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Thanh, Lâm Ngữ Tĩnh nói: “Tôi phải về trường rồi.”

Hàn Thừa Trạch cũng không biết tại sao nhất định phải đưa cô ấy đến đây, nhưng nghe cô ấy đề nghị muốn đi vài lần, trong lòng liền có chút không vui.

“Lại là bạn tốt của cô nhắn tin?” Anh ta nói với giọng hơi mỉa mai rồi giật điện thoại của cô ấy.

“Hàn Thừa Trạch!”

Điện thoại là thứ khá riêng tư, Lâm Ngữ Tĩnh thấy đã chia tay mà anh ta còn giật điện thoại của mình để xem, giọng có chút tức giận.

Hàn Thừa Trạch lại phớt lờ giọng cô ấy, xem xong tin nhắn của Thẩm Thanh Thanh gửi cho cô ấy liền gọi điện thoại.

Thẩm Thanh Thanh còn tưởng là Lâm Ngữ Tĩnh gọi, lập tức bắt máy.

“Alo, Tĩnh Tĩnh, cậu về chưa?”

“Nếu cô không đến đón thì sợ cô ta sẽ không về được.”

Phát hiện giọng cô cũng hay như vậy, người lại càng hợp ý mình, Hàn Thừa Trạch nói xong không nhịn được “chậc” trong lòng một tiếng, nghĩ nếu cô ngoan ngoãn một chút thì tốt biết bao.

Nghe ra là giọng của Hàn Thừa Trạch, biểu cảm của Thẩm Thanh Thanh lập tức lạnh xuống.

“Tĩnh Tĩnh, cậu không cần đến, tớ sẽ về ngay…” Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ Hàn Thừa Trạch lại muốn gọi cô đến, vội nói.

Hàn Thừa Trạch thấy cô ấy phiền, đứng dậy ra khỏi phòng bao, khóa Lâm Ngữ Tĩnh lại bên trong.

“Nghe thấy tiếng khóa cửa chưa? Nếu cô không đến, cô ta sẽ phải ở đây cả đêm.” Hàn Thừa Trạch nói xong nghĩ lần này chắc cô sẽ không từ chối, liền báo địa chỉ quán bar.

Thẩm Thanh Thanh không điên, sao có thể biết rõ đối phương là một tên cặn bã, còn chạy đến quán bar đón người vào ban đêm?

“Không quan tâm đến ý muốn của người khác mà hạn chế tự do cá nhân là giam giữ trái phép, là phạm pháp.”

“Tôi nhốt bạn gái mình thì sao gọi là giam giữ trái phép.”

“Cậu ấy đã chia tay với anh rồi, dù chưa chia tay, đừng nói là giam giữ bạn gái, ngay cả khi anh giam giữ mẹ ruột của mình cũng là phạm pháp.”

Hàn Thừa Trạch cảm nhận được sự mỉa mai trong giọng cô, có chút tức giận nói: “Vậy cô báo cảnh sát thử xem, xem có ai quản không!”

“Anh còn đe dọa, tội chồng thêm tội.”

“Thẩm Thanh Thanh!”

“Đừng gọi mẹ anh, mẹ anh cũng không muốn nhận một đứa con mù luật như anh. Tôi hỏi lần cuối, anh có thả Lâm Ngữ Tĩnh về không?”

“Hôm nay tôi không thả, xem cô làm gì được tôi…”

Thẩm Thanh Thanh không muốn nghe anh ta nói nhảm nữa, lập tức cúp máy.

“Khốn nạn, anh ta bị ngu à!” Ngô Hoan không nhịn được chửi.

Thẩm Thanh Thanh gật đầu đồng ý rồi nhìn Dư Duyệt: “Ghi âm xong chưa?”

Dư Duyệt giơ tay làm dấu ok, gửi đoạn ghi âm vừa ghi cho cô.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 73: Chương 73



Hàn Thừa Trạch không ngờ lại bị cúp máy, cả khuôn mặt anh ta lập tức tối sầm lại.

Anh ta giơ tay định ném điện thoại đi để xả giận nhưng đột nhiên thay đổi ý định, quay lại phòng bao nói: “Cứ tưởng quan hệ của các cô tốt lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế, cô ấy còn không thèm đến đón cô.”

“Hàn Thừa Trạch, anh đừng làm loạn nữa, tôi vốn không cần Thanh Thanh đến đón.” Lâm Ngữ Tĩnh nhíu mày, cảm thấy anh ta thật sự vô lý.

Cô ấy cố gắng lấy lại điện thoại của mình, nhưng Hàn Thừa Trạch không chịu đưa, cuối cùng thậm chí còn ném điện thoại vào ly rượu.

“Anh——”

Lâm Ngữ Tĩnh thấy anh ta ném điện thoại không chống nước của mình vào ly rượu đầy, thật sự có chút tức giận.

Khi cô ấy lấy được điện thoại ra, nó đã tự động tắt nguồn. Nghĩ đến việc điện thoại bị vào nước không thể bật lên ngay, cô ấy chỉ có thể dùng khăn giấy lau khô điện thoại.

Lâm Ngữ Tĩnh dùng khăn giấy bọc điện thoại lại rồi bỏ vào túi, không nói một lời định đi ra ngoài, lại bị Hàn Thừa Trạch giữ lại.

“Chúng ta đã chia tay rồi, anh có thể đừng vô lý như vậy được không!” Cô ấy nói xong vung tay, nhưng không thể thoát khỏi anh ta.

“Tôi vô lý? Vậy khi cô leo lên giường tôi sao không nói lý trước?”

Hàn Thừa Trạch kéo cô ấy lại ngồi xuống bên cạnh, dùng tay kia nắm cằm cô ấy, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần, đó là tai nạn, không phải tôi…”

Lâm Ngữ Tĩnh chưa nói hết câu vì quá kích động muốn gạt tay anh ta ra, nhưng lại vô tình đánh vào mặt anh ta.

Tiếng tát vang lên, không khí trở nên im lặng.

“Tôi… tôi không cố ý…” Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ lại đánh vào mặt anh ta, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhẹ giọng xin lỗi.

Hàn Thừa Trạch không nói gì, nhưng lực nắm cằm cô ấy càng lúc càng mạnh.

Cuối cùng anh ta cũng buông cô ấy ra, trên cằm Lâm Ngữ Tĩnh đã có vài dấu tay.

Sau đó Hàn Thừa Trạch không làm gì cô ấy nữa, nhưng vẫn không cho cô ấy đi, còn bắt cô ấy uống rượu với mình.

Lâm Ngữ Tĩnh tất nhiên không chịu uống, cúi đầu ngồi ở góc sofa.

Dù sao cũng là người mình thích lâu như vậy, sau khi chia tay cô ấy thực sự chưa buông bỏ, nhưng cô ấy cũng biết, Thanh Thanh và mọi người thật sự muốn tốt cho mình, nên cô ấy không muốn tỏ ra quá buồn trước mặt họ.

Cô ấy bắt đầu thường xuyên đến thư viện, hy vọng lấp đầy cuộc sống của mình thông qua học tập, nhưng đôi khi vẫn không thể không chú ý đến vòng bạn bè của anh ta.

Trước hôm nay, thỉnh thoảng trong lòng cô ấy vẫn hơi hối hận, nhưng lúc này, thái độ vô lý ngang ngược của anh ta lại khiến cô ấy cảm thấy, quả nhiên Thanh Thanh và mọi người đã đúng.

Mùi rượu trong phòng bao ngày càng nồng, cửa đột nhiên bị đá văng, Hàn Thừa Trạch chưa kịp phản ứng đã bị người ta đè xuống đất.

“Tĩnh Tĩnh, cậu không sao chứ?”

Thẩm Thanh Thanh vào liền chạy đến bên cạnh Lâm Ngữ Tĩnh, hai người Ngô Hoan theo sau.

“Cô bị điên à!” Hàn Thừa Trạch ngẩng đầu trừng Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng không ngờ cô báo cảnh sát thật.

Có lẽ vì anh ta quen với việc có chuyện gì cũng giải quyết riêng nên không nghĩ Thẩm Thanh Thanh sẽ làm như vậy.

“Im lặng!” Cảnh sát giữ anh ta quát, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh và mọi người, giọng lập tức hạ xuống’m: “Không sao chứ?”

“Chú cảnh sát, anh ta còn đánh người!” Ngô Hoan nhìn thấy dấu tay đỏ trên cằm Lâm Ngữ Tĩnh, lập tức tố cáo.

Nghe vậy, lực giữ Hàn Thừa Trạch của cảnh sát lập tức tăng lên.

“Thả tôi ra! Tôi không phạm tội, các người dựa vào cái gì mà động vào tôi!” Hàn Thừa Trạch chưa bao giờ lâm vào tình cảnh thảm hại như vậy, nhất là trước mặt phụ nữ, lập tức phản kháng dữ dội.

“Anh bị nghi ngờ giam giữ trái phép, đi theo chúng tôi.” Cảnh sát nói rồi kéo anh ta dậy khỏi đất.

Bị làm ầm lên như vậy, Hàn Thừa Trạch lập tức tỉnh rượu.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 74: Chương 74



Sau khi tỉnh táo lại, anh ta không phản kháng nữa, mà nói: “Các người hiểu lầm rồi, đó là bạn gái tôi, chúng tôi chỉ là có chút mâu thuẫn tình cảm, không cần phiền đến các người.”

“Chúng tôi có bằng chứng, anh vẫn nên đi theo chúng tôi một chuyến.”

Cảnh sát nói xong, xác nhận Lâm Ngữ Tĩnh không cần đến bệnh viện, mời cô ấy đi cùng để làm biên bản.

Quán bar này là nơi Hàn Thừa Trạch thường đến, bị cảnh sát dẫn ra khỏi phòng bao, có thể nói anh ta đã mất hết mặt mũi, thậm chí nếu tin tức lan ra, có thể còn ảnh hưởng đến công ty của bọn họ.

Anh ta muốn từ chối hợp tác, nhưng khi thấy cảnh sát lấy ra “còng tay”, anh ta đành đen mặt quyết định giữ chút thể diện cho mình.

“Thanh Thanh, sao các cậu lại báo cảnh sát? Hay là thôi đi, anh ta cũng không làm gì mình…”

Lâm Ngữ Tĩnh chưa nói hết câu thì Dư Duyệt đã ngắt lời: “Cậu lo cho anh ta trước thì lo cho bọn tớ trước đi, bọn tớ đợi cậu mừng sinh nhật thì thôi, Ngô Hoan còn đặc biệt phần bánh cho cậu về ăn, Thanh Thanh thì gọi điện nhắn tin, sợ cậu gặp chuyện. Kết quả là bạn trai cũ của cậu làm gì, lại lấy cậu ra uy h.i.ế.p Thanh Thanh, nói cậu ấy không đến thì không cho cậu đi, ai biết anh ta muốn gọi Thanh Thanh đến để làm gì!”

“Đúng vậy, lo cho đàn ông thì cả đời xui xẻo cậu không biết sao?” Ngô Hoan nói.

“Xin lỗi.” Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ đến việc đã hứa sẽ cùng Ngô Hoan mừng sinh nhật nhưng không thành, còn để bọn họ phải vất vả tìm mình vào buổi tối, liền cảm thấy có lỗi.

“Pháp luật sẽ không oan sai, nếu anh ta không phạm luật thì sẽ không sao, hơn nữa gia đình anh ta cậu cũng biết rồi, sẽ không để anh ta gặp chuyện.” Thẩm Thanh Thanh vốn không mong dựa vào chuyện này để đưa anh ta vào tù, chỉ muốn cho anh ta một bài học.

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ lại thấy cũng đúng, được Thẩm Thanh Thanh khuyên thêm vài câu, cho rằng Hàn Thừa Trạch hành xử quá tùy tiện, không dạy dỗ từ những vấn đề nhỏ thì sau này sẽ gặp vấn đề lớn, cũng có lý, nên không nói thêm gì nữa.

Có bằng chứng ghi âm, Lâm Ngữ Tĩnh là người trong cuộc cũng nói thật, dù sao thì ít nhất tối nay Hàn Thừa Trạch cũng không được tự do, thậm chí nếu xui xẻo, bị tạm giam một thời gian cũng không phải không thể.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Ngữ Tĩnh không nhịn được quay đầu lại, trông có vẻ hơi hối hận, nhưng lập tức bị Ngô Hoan chuyển sự chú ý: “Ngữ Tĩnh, đi thôi, chúng ta mau về, bánh mình để lại cho cậu vẫn còn trên bàn!”

“Tranh thủ chưa qua mười hai giờ, về cậu còn có thể mừng sinh nhật riêng với Ngô Hoan.” Dư Duyệt cũng nói theo.

Thẩm Thanh Thanh không nói gì, nhưng nghĩ đến việc đã trả lại rắc rối lúc trước Hàn Thừa Trạch gây ra cho mình, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng trước mặt Lâm Ngữ Tĩnh cô cũng không thể hiện quá rõ, chỉ lấy điện thoại gửi cho Tần Cẩn Mặc một biểu tượng “vui vẻ xoay vòng”.

Gửi xong cô mới nhận ra Tần Cẩn Mặc đã đổi ảnh đại diện, không còn là ảnh mặc định nữa, mà là bức ảnh cô đã gửi cho anh trước đó.

Thẩm Thanh Thanh định trêu anh một câu, cuối cùng anh cũng chịu đổi ảnh đại diện rồi, nhưng lại nhận được lời mời từ anh, nói ông ngoại anh hỏi cô ngày mai có rảnh đến ăn cơm không.

Việc khác có thể cô không rảnh, nhưng đến Vị Duyên ăn chực thì chắc chắn có thời gian, cô lập tức đồng ý.

Cô vừa trò chuyện với Tần Cẩn Mặc, vừa cùng mấy người Ngô Hoan lên taxi về trường. Không có cô nói chuyện với tài xế, trên xe có vẻ khá yên tĩnh.

Cho đến khi về ký túc xá, Ngô Hoan như khoe báu vật mang bánh đến trước mặt Lâm Ngữ Tĩnh, không khí mới trở nên nhẹ nhàng trở lại.

Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ đến Hàn Thừa Trạch nữa, nhận bánh gửi lời chúc rồi tặng quà.

Trước đó bọn họ đã ăn no ở quán lẩu, chưa ăn được bao nhiêu bánh, lúc này ăn cùng Lâm Ngữ Tĩnh thêm chút nữa.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 75: Chương 75



Đợi đến khi ăn xong bánh, đã hơn mười một giờ, Thẩm Thanh Thanh nhớ ra hôm nay mình chưa cập nhật truyện tranh, vội vàng đăng bản thảo lên.

Trong chương truyện mới nhất, nhân vật chính Hứa Nguyện làm món tuyết hoa viên. Khi còn nhỏ, Thẩm Thanh Thanh thường ăn món tuyết hoa viên ông nội làm, nên ấn tượng về món này rất sâu sắc, vì vậy khi vẽ ra trông rất hấp dẫn.

Chỉ thấy trong truyện tranh, tuyết hoa viên Hứa Nguyện làm giống như những quả cầu tuyết nhỏ xinh xắn rơi trên đĩa, trông vô cùng đáng yêu.

Lúc Thẩm Thanh Thanh nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tuyết hoa viên, nghĩ đến hương vị ngọt ngào, mềm mại của nó, cô đột nhiên thấy thèm.

Không có việc gì lại đi vẽ truyện tranh ẩm thực, thật là tự làm khổ mình…

Thẩm Thanh Thanh tự nhủ trong lòng, nhắm mắt cố gắng ngủ.

Cô thì ngủ rồi, nhưng các fan của cô lại không ngủ được, họ trước tiên bị nội dung truyện tranh làm thèm, sau đó lại thấy video ăn lẩu cô chia sẻ.

[Đại Đại, cô ngủ chưa? Tôi không ngủ được…]

[Đáng ghét, buổi tối quả nhiên không nên xem truyện tranh ẩm thực, tôi đi đặt đồ ăn ngay đây!]

[Tuyết hoa viên là món của vùng nào? Ở đây không có trên menu giao hàng.]

[Tuyết hoa viên tôi biết làm, bạn làm thế này, rồi thế này, cuối cùng thế này, là xong.]

Sáng sớm Thẩm Thanh Thanh thức dậy thấy bình luận không khỏi bật cười, cảm thấy bọn họ cũng thú vị, rõ ràng mỗi lần đều nói không nên xem buổi tối, kết quả vẫn là không nhịn được.

Vì hôm nay phải đi ăn ở Vị Duyên, cô đặc biệt dậy sớm một chút để vẽ thêm bản thảo truyện tranh, ai ngờ còn chưa bắt đầu vẽ thì phát hiện Lâm Ngữ Tĩnh cũng đã dậy.

“Sao cậu cũng dậy sớm vậy?”

“Ngủ dậy thì dậy thôi.” Lâm Ngữ Tĩnh nhẹ giọng trả lời.

“Vậy lát nữa cùng ra ngoài ăn sáng nhé?”

“Không đói lắm, mình uống chút sữa ăn bánh quy là được rồi.” Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu nói, lấy sữa trên bàn hỏi cô có uống không.

Thẩm Thanh Thanh vẫn muốn ra ngoài ăn bữa sáng nóng hổi nên không nhận sữa của cô ấy.

Sau đó ký túc xá lại yên tĩnh, cô vẽ tranh, Lâm Ngữ Tĩnh thì rửa mặt xong nhẹ nhàng ngồi ăn sáng.

So với bọn họ, hai người còn lại trong ký túc xá ngủ đến mười giờ mới dậy. Ngô Hoan dậy cũng không lập tức rời giường, mà nằm trên giường chơi điện thoại hỏi: “Thanh Thanh, trưa nay ăn ở đâu?”

“Trưa nay mình có hẹn rồi, các cậu có thể đi ăn bún bò kho sau trường, hôm trước mình đi ngang qua thấy mùi vị khá chuẩn.” Thẩm Thanh Thanh nói.

Nghe cô nói có hẹn, Ngô Hoan vốn định trêu vài câu, nhưng ngay sau đó bị món bún bò kho cô nhắc đến thu hút sự chú ý, liền hỏi ngay: “Là quán nào? Tên gì?”

Thẩm Thanh Thanh nhớ lại rồi nói tên quán, thấy thời gian không còn sớm, liền đứng dậy thay đồ, lấy túi rồi ra ngoài.

Cô đi không lâu, Lâm Ngữ Tĩnh cũng ôm sách rời ký túc xá, nói là đi thư viện.

Ngô Hoan vô tư vẫy tay chào cô ấy, còn nhắc cô ấy nhớ ăn trưa. Dư Duyệt thì cảm thấy hôm nay cô ấy có chút im lặng, lo lắng cô ấy có phải vì tối qua mà trách bọn họ không.

Thẩm Thanh Thanh tất nhiên không biết chuyện gì xảy ra ở ký túc xá sau khi mình đi. Cô rời trường, trước tiên mua một ít bánh đậu xanh và trái cây rồi mới đến Vị Duyên.

So với lúc đầu còn cần chú Vương dẫn đường, giờ đây cô đã quá quen thuộc với Vị Duyên. Thậm chí còn khá thân với nhân viên trong quán, mọi người thấy cô đến đều nhiệt tình chào hỏi.

Vị trí của Vị Duyên không dễ đặt, khách đến ăn đều có gia thế khá tốt. Thấy Thẩm Thanh Thanh được đối đãi đặc biệt, bọn họ đều tò mò về thân phận của cô.

Thẩm Thanh Thanh không để ý đến ánh mắt của người khác, sau khi đáp lại lời chào của nhân viên liền đi thẳng vào bếp nhỏ.

Khi cô biến mất, có khách hàng cố gắng hỏi thăm từ nhân viên, nhưng nhân viên chỉ cười mà không nói, bị hỏi nhiều cũng chỉ nói đó là bạn của ông chủ.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 76: Chương 76



“Ông đâu? Tôi còn đặc biệt mang bánh đậu xanh cho ông.”

Thẩm Thanh Thanh vào bếp nhỏ chỉ thấy Tần Cẩn Mặc, vừa đặt đồ lên bàn vừa nói.

“Ông ngoại có việc đột xuất đến nhà bạn, bảo tôi tiếp đãi cô thật tốt.” Tần Cẩn Mặc nói xong nhìn từ cô xuống bàn, “Không cần tốn kém thế, ông ngoại không thể ăn nhiều đồ ngọt.”

Thẩm Thanh Thanh không đáp lời, mà trực tiếp đến bên cạnh anh hỏi: “Thơm quá, anh làm món gì ngon vậy?”

Chưa đợi Tần Cẩn Mặc trả lời, cô đã ngửi thấy, vui mừng vỗ tay nói: “A! Anh làm tuyết hoa viên đúng không? Sao anh biết tôi muốn ăn món này!”

Nhìn biểu cảm vui vẻ và linh hoạt của cô, tâm trạng Tần Cẩn Mặc cũng trở nên vui vẻ theo. Anh mở nắp, bưng đĩa tuyết hoa viên đã hấp chín đặt trước mặt cô.

Hơi nóng bốc lên, hương thơm ngọt ngào lan tỏa, Thẩm Thanh Thanh chưa ăn đã cảm thấy thỏa mãn.

“Đêm qua tôi mơ thấy tuyết hoa viên, nhưng đến khi tỉnh dậy vẫn chưa được ăn.”

Thấy cô nói đáng thương như vậy, Tần Cẩn Mặc nói: “Lần sau muốn ăn có thể nói với tôi.”

Thẩm Thanh Thanh định nói không thể để anh nửa đêm làm tuyết hoa viên cho mình, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, cô vô thức nhìn xuống đĩa khen: “Anh làm tuyết hoa viên đẹp quá!”

Nói xong cầm đũa, dùng tay gắp một viên.

Tuyết hoa viên thực chất là viên thịt bọc một lớp gạo nếp, sau khi hấp chín trông giống như quả cầu tuyết, nên mới có tên này.

Cắn một miếng tuyết hoa viên, bên trong đỏ hồng, ăn vào vừa giòn vừa mềm, hương vị đậm đà.

Thẩm Thanh Thanh ăn liền hai viên mới cảm thấy thỏa mãn, chậm rãi nói: “Bên trong còn có khoai môn! Là khoai môn Lệ Phố đúng không?”

“Đúng.” Tần Cẩn Mặc thấy cô ăn ra được, lại bưng từ tầng dưới của xửng hấp lên một đĩa khác.

Thẩm Thanh Thanh thử xong, phát hiện bên trong đĩa này có thêm củ năng.

“Sao anh làm nhiều thế?”

“Ăn không hết thì cô có thể mang về.” Tần Cẩn Mặc nói xong hỏi: “Cô thích củ năng hay khoai môn hơn?”

“Trước đây tôi thích viên thịt có củ năng hơn, thấy đỡ ngấy, nhưng hôm nay cảm thấy cả hai đều ngon, tay nghề của anh thật tuyệt!”

Giọng Thẩm Thanh Thanh hơi cao lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Cũng không trách cô như vậy, thực sự món ăn cô thèm cả đêm đột nhiên được thỏa mãn, lại còn trong tình huống mình không yêu cầu, đúng là rất bất ngờ.

Thực ra trước khi đến, cô còn nghĩ có nên nhờ Tần Cẩn Mặc làm cho mình một phần tuyết hoa viên để giải cơn thèm không, kết quả bây giờ lại được thỏa mãn hơn cả mong đợi.

Lát nữa còn phải ăn cơm, mỗi loại tuyết hoa viên Thẩm Thanh Thanh chỉ ăn vài cái để giải cơn thèm rồi dừng lại, đứng bên cạnh Tần Cẩn Mặc vừa giúp đỡ vừa trò chuyện với anh.

“Hôm qua tôi cập nhật truyện tranh muộn vậy mà anh cũng xem, tôi còn tưởng anh ngủ sớm.”

“Tôi xem buổi sáng.”

“Bảo sao…”

“Cá này ăn thế nào?”

“Tôi muốn ăn món cá sốt chua ngọt lần trước anh làm, được không?”

“Được.”

Tuy Thẩm Thanh Thanh đã nhận ra mình không giỏi nấu ăn, nhưng vẫn cố gắng học tay nghề của anh, dù sao cũng có thể dùng trong truyện tranh.

Bầu không khí trong bếp nhỏ đang tốt, hệ thống đã lâu không xuất hiện đột nhiên lên tiếng.

[Ký chủ, tại sao cô không đi chinh phục nam chính, mà cứ đến tìm đầu bếp này?] Hệ thống nhớ lần trước nó online cô cũng ở đây, không khỏi thắc mắc.

Nghe thấy giọng hệ thống, tâm trạng tốt của Thẩm Thanh Thanh giảm đi không ít, nhưng cô chỉ có thể tiếp tục lừa dối.

[Cậu chưa nghe câu này sao? Muốn chiếm được trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải chiếm được dạ dày của anh ta, tôi phải học nấu ăn trước chứ.]

[Có vẻ hợp lý, vậy ký chủ cố lên!]

Thẩm Thanh Thanh thấy nó nói xong liền im lặng, trong lòng thầm cảm ơn hệ thống này hay mất kết nối và không quá thông minh, nếu không sẽ ép cô đi chinh phục tên cặn bã, nghĩ thôi đã thấy bực mình.

“Sao vậy?” Tần Cẩn Mặc thấy cô đột nhiên im lặng, tâm trạng dường như không tốt như vừa rồi, liền dừng tay đang xử lý tôm nhìn qua.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 77: Chương 77



Thẩm Thanh Thanh lắc đầu, cười với anh tỏ ý không sao.

Tần Cẩn Mặc cảm thấy cô không giống không sao, nhưng anh không phải kiểu người hay truy hỏi, nói: “Còn muốn ăn món nào không?”

Rõ ràng, anh nghĩ đến việc mỗi lần Thẩm Thanh Thanh ăn món ngon đều rất vui, nên mới hỏi vậy.

Ngoài tuyết hoa viên và món cá sốt chua ngọt, tôm viên phú dung Thẩm Thanh Thanh muốn ăn, trong bếp nhỏ còn có canh nấm trúc mà anh đã hầm sẵn.

Thẩm Thanh Thanh thấy hai người ăn những món này đã quá đủ, lắc đầu nói: “Đủ rồi, thêm nữa chắc ăn không hết.”

Hệ thống online thực sự có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nhưng nhanh chóng được an ủi bởi tuyết hoa viên ngọt mềm, cá sốt chua ngọt, tôm viên phú dung tươi ngọt và canh nấm trúc thơm ngon.

Thấy khóe miệng cô lại nở nụ cười, khóe miệng Tần Cẩn Mặc cũng cong lên.

Bữa trưa kết thúc, không ngoài dự đoán, Thẩm Thanh Thanh ăn no căng, nhưng vẫn giữ ý không muốn xoa bụng.

Tần Cẩn Mặc không biết là nhìn ra hay lo cô ăn nhiều tuyết hoa viên làm từ gạo nếp, sợ cô khó tiêu, nên hỏi có muốn ra ngoài đi dạo không.

“Được.” Thẩm Thanh Thanh gật đầu xong đột nhiên nhớ đến con mèo trắng đã gặp trước đó, hỏi anh có thể tiện thể đi cho nó ăn không.

Tần Cẩn Mặc tất nhiên không từ chối, còn đặc biệt mang theo một ít thịt gà khô và cá khô tự làm cho cô.

“Nhìn ngon quá.” Thẩm Thanh Thanh nhìn qua lọ thấy bên trong có cá khô và thịt gà khô, cảm thấy nhìn thôi cũng biết chắc chắn ngon.

Thấy cô thèm cả đồ ăn cho mèo, trong mắt Tần Cẩn Mặc hiện lên chút ý cười.

Vị Duyên có hai khu vườn, vườn trước dành cho khách đi dạo nghỉ ngơi, còn vườn sau thì không mở cửa.

Lúc này thấy Thẩm Thanh Thanh muốn cho mèo ăn, Tần Cẩn Mặc liền dẫn cô đến vườn sau.

So với cảnh sắc thanh nhã của vườn trước, vườn sau có phần gần gũi hơn. Không chỉ trồng nhiều cây ăn quả, góc vườn còn trồng cả hành, gừng, tỏi và các loại gia vị khác, mang lại cảm giác đồng quê.

“Ở kia có một con mèo mướp nhỏ!”

Thẩm Thanh Thanh vừa đến đã thấy con mèo mướp đang nằm dưới gốc cây cam, ngồi xuống muốn thu hút nó lại gần.

Cô lắc lắc lọ trong tay, mèo mướp nhỏ chưa đến, một con mèo vàng không biết từ đâu chạy ra, dùng đầu cọ vào mu bàn tay cô kêu meo meo không ngừng.

Không hổ là mèo vàng…

Thẩm Thanh Thanh nhìn con mèo vàng trước mặt, cảm thấy nó đúng là béo bằng thực lực.

“Được rồi được rồi, để tao mở nắp lấy cho mày.”

Cô dỗ dành một câu, nhanh chóng mở nắp lọ, vừa đưa thịt gà khô ra đã bị mèo vàng cắn lấy.

Khi mở lọ, mùi thơm khiến Thẩm Thanh Thanh cũng thấy ngon, huống chi là mấy chú mèo.

Chỉ trong chớp mắt, con mèo mướp dưới gốc cây và mấy con mèo khác đã vây quanh.

“Đừng vội, chúng mày đều có phần.”

Thẩm Thanh Thanh thấy mấy chú mèo vây quanh, sợ chúng không chờ được, liền giơ lọ cá khô khác lên nhờ Tần Cẩn Mặc giúp cho ăn.

“Đây có phải con mèo trắng lần trước giả vờ bị thương không?”

Thẩm Thanh Thanh vừa nói xong, mèo trắng ngẩng đầu kêu “meo” một tiếng, như đang đáp lại cô.

Khi mấy chú mèo đang gặm thịt khô, cô có thể thoải mái v.uốt ve, cảm giác thật tuyệt vời.

Người ta nói trẻ con biết khóc thì có kẹo ăn, tương tự, mèo biết làm nũng cũng có đồ ăn vặt.

Con mèo vàng đầu tiên ăn xong cọ cọ vào Thẩm Thanh Thanh, còn nằm ngửa phơi bụng, không biết đã dụ dỗ được bao nhiêu thịt khô và cá khô từ tay cô.

“Đồ ăn vặt không thể thay cơm được.” Thẩm Thanh Thanh phát hiện góc vườn có chỗ để thức ăn cho mèo, chạm vào trán nó nhắc nhở, nhưng vừa nghe nó làm nũng lại không nhịn được lại cho thêm một miếng.

Mèo vàng cũng biết nhìn sắc mặt, rõ ràng lọ đựng cá khô ở trong tay Tần Cẩn Mặc, nhưng nó muốn ăn vẫn chạy đến làm nũng với Thẩm Thanh Thanh, có lẽ vì phát hiện cô dễ mềm lòng hơn.

Cuối cùng khi rời đi, lọ cô mang theo đã hết hơn một nửa, con mèo vàng bám theo cô một đoạn, đến khi chắc chắn cô không cho thêm cá khô mới quay lại ngủ.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 78: Chương 78



“Chúng thật đáng yêu!” Giọng Thẩm Thanh Thanh đầy vui vẻ, rõ ràng là rất thích v.uốt ve mèo.

Tần Cẩn Mặc nghĩ đến cảnh cô vừa tương tác với mấy chú mèo, cũng thấy đáng yêu.

Bếp dù sao cũng là nơi nấu ăn, tuy đã rửa tay sạch sẽ và dùng lăn lông để làm sạch người, bọn họ cũng không vào bếp nhỏ nữa, ngồi nghỉ trên bãi cỏ bên ngoài.

Thẩm Thanh Thanh xác định anh không có việc gì, mình ở lại lâu cũng không làm phiền anh nên không vội về.

“Tôi vẽ một chút nhé.”

Mấy chú mèo quá đáng yêu, cô có chút ngứa tay, nói với Tần Cẩn Mặc một tiếng rồi lấy điện thoại ra bắt đầu vẽ.

Màn hình điện thoại chỉ có vậy, Tần Cẩn Mặc không quan tâm đến lĩnh vực này, vốn nghĩ chỉ có thể vẽ được một bức tranh đơn giản, nhưng khi thấy cô phóng to, thu nhỏ màn hình, ngón tay vẽ vời trên đó, từ từ vẽ ra một bức tranh mèo, cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Ngành nào cũng có chuyên môn riêng. Lúc này ánh mắt Tần Cẩn Mặc nhìn Thẩm Thanh Thanh, có lẽ cũng giống như ánh mắt cô nhìn anh khi anh nấu ăn.

Thẩm Thanh Thanh vẽ con mèo vàng, khi phóng to chỉ thấy các mảng màu, thu nhỏ lại thì là một con mèo vàng béo sống động.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, Thẩm Thanh Thanh cười xoay màn hình về phía anh: “Thế nào?”

“Nếu không tận mắt thấy cô vẽ xong, tôi còn tưởng là ảnh chụp.”

Thẩm Thanh Thanh không ngờ anh khen người cũng rất giỏi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Lưu lại bức tranh và chia sẻ cho anh xong, cô tiện tay tiếp tục vẽ.

Tần Cẩn Mặc nhìn thêm một lúc, đứng dậy lấy một ít đồ ăn đặt lên bàn tròn bên cạnh cô.

“Đây không phải là đồ tôi mang cho ông sao?”

Thẩm Thanh Thanh ngửi thấy mùi thơm, cúi đầu phát hiện trên bàn có cá cơm nhỏ ngọt cay, đĩa trái cây và bánh đậu xanh cô mang đến.

“Cô ăn đi, bác sĩ nói ông không thể ăn nhiều đồ ngọt.” Tần Cẩn Mặc nói.

Vuốt mèo và vẽ tranh khá tốn thời gian, lúc này Thẩm Thanh Thanh thực sự có chút đói, khách sáo vài câu rồi ăn.

Rõ ràng hôm nay là thứ tư, khi rời Vị Duyên, Thẩm Thanh Thanh lại có cảm giác như đã trải qua một cuối tuần vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy cá cơm nhỏ ngọt cay đã đóng gói và tuyết hoa viên trong bình giữ nhiệt.

Cô vui vẻ trở về ký túc xá chuẩn bị chia sẻ đồ ăn với mọi người, điện thoại đột nhiên kêu một tiếng, mở ra thấy tin nhắn của Lâm Ngữ Tĩnh gửi đến.

[Xin lỗi.]

Thẩm Thanh Thanh hơi sững sờ khi thấy tin nhắn, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Ngữ Tĩnh không ở ký túc xá à?”

“Cậu vừa đi thì cậu ấy cũng ra ngoài, nói là đi thư viện, đến giờ vẫn chưa về.”

Dư Duyệt chưa nói xong, Ngô Hoan đã chạy đến nhìn đồ trong tay Thẩm Thanh Thanh, giọng đầy vui vẻ: “Thanh Thanh, cậu lại mang gì ngon về thế?”

“Cậu chỉ biết ăn thôi!” Dư Duyệt thấy giọng cô ấy át cả mình, không vui vỗ một cái rồi ngẩng đầu nói tiếp với Thẩm Thanh Thanh: “Cậu nói xem, có phải cậu ấy hối hận vì tối qua đã đưa tên cặn bã đó vào đồn cảnh sát không…”

Thực ra Thẩm Thanh Thanh cũng nghĩ đến điều này, nếu không thì không có lý do gì để xin lỗi.

“Cậu ấy vừa gửi cho tớ một tin nhắn ‘xin lỗi’.”

“Các cậu đang nói gì vậy?” Ngô Hoan phản ứng chậm một nhịp, tròn mắt nói: “Không phải chứ? Ngữ Tĩnh vẫn còn thích tên cặn bã đó sao!”

Theo cô ấy, với biểu hiện của Hàn Thừa Trạch tối qua, không chỉ là cặn bã, mà còn là rác thải có hại, vứt vào thùng rác cũng bị ghét bỏ, hoàn toàn không hiểu tại sao Lâm Ngữ Tĩnh vẫn còn lưu luyến.

“Ai mà biết được, nhưng cậu ấy xin lỗi Thanh Thanh, tớ cảm thấy mười phần là liên quan đến tên cặn bã đó.” Dư Duyệt có chút không vui, dù sao ai cũng lo lắng đi đón người vào đêm khuya, sợ xảy ra chuyện gì, kết quả người trong cuộc lại dễ dàng tha thứ cho thủ phạm, khiến bọn họ như lo chuyện bao đồng.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 79: Chương 79



Nhưng nói xong, nghĩ đến mình và Ngô Hoan cũng chỉ là chạy theo một chuyến, Thẩm Thanh Thanh mới là người liên quan trực tiếp.

Nghĩ đến mối quan hệ tốt giữa cô và Lâm Ngữ Tĩnh, đối phương làm việc không nghĩ đến cảm nhận của cô, Dư Duyệt vội an ủi: “Thanh Thanh, cậu đừng giận, đợi Lâm Ngữ Tĩnh về bọn tớ sẽ giúp cậu nói cậu ấy.”

“Đúng, lần này Ngữ Tĩnh quá đáng thật, tối nay chúng ta cùng nói chuyện với cậu ấy.” Ngô Hoan cũng gật đầu nói.

“Thôi, kệ cậu ấy đi.”

Thẩm Thanh Thanh không giận như bọn họ nghĩ, dù sao tối qua cô làm vậy một phần vì Lâm Ngữ Tĩnh, nhưng phần lớn là để xử lý Hàn Thừa Trạch.

Tất nhiên, không đến mức bị Lâm Ngữ Tĩnh làm tức chết, nhưng thất vọng hoặc cảm giác không thể giúp được thì có. Dù sao sau khi xuyên không, cô không muốn nhìn người bằng “kính tình tiết”, thậm chí sau khi thuyết phục Lâm Ngữ Tĩnh chia tay thành công còn rất vui, cảm thấy đối phương còn cứu được.

Tuy nhiên, hành vi của Lâm Ngữ Tĩnh từ hôm qua đến nay khiến cô hiểu thế nào là “tính cách quyết định số phận”. Với tính cách do dự, dễ mềm lòng của Lâm Ngữ Tĩnh, trong tiểu thuyết cô ấy đến cuối cùng vẫn có thể ở bên Hàn Thừa Trạch, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên thấy không còn lạ nữa.

“Chơi game không? Tớ gánh cậu chơi, g.i.ế.c gà gà gà.” Ngô Hoan nghĩ cô đang nói lời giận dỗi, nhất thời không biết an ủi thế nào, chỉ có thể lôi ra trò mình giỏi.

“Tớ phụ trách ‘gà gà’ cậu phụ trách g.i.ế.c kiểu gà gà gà đó à?” Thẩm Thanh Thanh nói.

Thấy cô còn có thể đùa, Ngô Hoan cảm thấy cô chắc cũng không giận lắm, không khỏi cười: “Cậu cũng biết cái này à!”

Dư Duyệt bình thường không thích chơi game, thường khi Ngô Hoan rủ cô ấy chơi đều không chịu, hôm nay có lẽ muốn đổi tâm trạng cho Thẩm Thanh Thanh, chủ động nói mình cũng chơi.

“Được thôi, bình thường tớ rủ cậu chơi cậu không chịu, Thanh Thanh muốn chơi cậu lại chủ động, hừ!” Ngô Hoan làm bộ giận dỗi.

Dư Duyệt lại nói một cách hợp lý: “Hừ cái gì mà hừ, tớ không thích chơi với cậu thì sao.”

Thẩm Thanh Thanh nhận ra họ sợ mình không vui nên cố tình tạo không khí, cũng không giải thích thêm rằng mình thật sự không giận, mà đặt đồ trong tay lên bàn nói: “Mang về cá cơm nhỏ ngọt cay mà các cậu nói ngon lần trước, còn có tuyết hoa viên.”

“Tuyết hoa viên? Hôm qua mới bị tuyết hoa viên trong truyện tranh của cậu làm thèm, giờ lại có để ăn!”

Ngô Hoan có chút ngạc nhiên, khi mở bình giữ nhiệt thấy bên trong thật sự là những viên tròn như quả cầu tuyết, không nhịn được nói: “Thanh Thanh, cậu thật không nghĩ đến việc kéo anh ấy về nhà sao?”

“Cậu muốn yêu thì tự tìm một người đi, sao cứ thúc giục Thanh Thanh.”

Dư Duyệt nghĩ đến việc Lâm Ngữ Tĩnh yêu đương thành ra thế này, cảm thấy có chút sợ yêu.

“Tớ không tìm đâu, yêu đương ảnh hưởng đến việc chơi game của tớ.” Ngô Hoan nói xong liền không chờ đợi mà thưởng thức tuyết hoa viên, hai miếng đã giải quyết xong một viên, mắt sáng lên nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, nếu cậu không thích, tớ nghĩ chỉ cần vì tay nghề của anh ấy… tớ có thể!”

“Cậu có thể cái gì chứ, ăn đi.”

Thẩm Thanh Thanh gắp một viên tuyết hoa viên nhét vào miệng cô ấy, trong đầu lại hiện lên cảnh buổi chiều anh cùng cô cho mèo ăn, cùng cô vẽ tranh.

Cô không nhớ đã đọc ở đâu rằng, nếu hai người ở bên nhau mà cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn khi ở một mình, thì đó là dấu hiệu rất hợp.

Nghĩ vậy, có lẽ cũng không phải là không thể…

Thẩm Thanh Thanh vừa ăn tuyết hoa viên ngọt mềm vừa nghĩ.

“Tuyết hoa viên này không chỉ ngon mà nguyên liệu cũng rất thật, cảm giác ăn vài viên là không cần ăn tối nữa.”

Dư Duyệt nói xong, Ngô Hoan gật đầu đồng ý.

“Dù sao cũng làm từ gạo nếp mà.” Thẩm Thanh Thanh cười nói.

Ăn gần xong, Ngô Hoan không chờ đợi mà cầm điện thoại rủ bọn họ chơi game.

So với Thẩm Thanh Thanh và Dư Duyệt, kỹ năng chơi game của Ngô Hoan thực sự tốt hơn một chút, nhưng game đồng đội, một người gánh hai người rõ ràng không thực tế.
 
Back
Top Bottom