Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 60: Chương 60



Đến khi cô về trường, trong tay đã có thêm nửa hộp cá bạc ngọt cay, nửa hộp là những món còn thừa lại trên bàn, một hộp khác nữa là Tần Cẩn Mặc đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Cô cảm thấy cá bạc ngọt cay ăn rất ngon, quả nhiên sau khi mang về ký túc xá, đám Ngô Hoan ăn xong đều khen không dứt miệng, thiếu chút nữa là tranh nhau.

“Thanh Thanh tớ nói thật nè, với cái tay nghề này mà cậu thực sự không cân nhắc tới việc theo đuổi người ta sao?” Ngô Hoan một tay cầm cá bạc, cảm thấy yêu cái món ăn vặt ngòn ngọt cay cay càng ăn càng cuốn này c.h.ế.t đi được.

“Cậu có muốn ăn nữa không đây?”

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy miệng thì ăn thức ăn ngon cô đem về mà còn trêu ghẹo cô, thế là kéo hộp cá về trước mặt mình.

“Cậu ấy không ăn thì để tớ.” Dư Duyệt vội vàng cướp cái hộp giữ trong tay mình.

Sau khi bọn họ chia hết chỗ cá bạc ngọt cay kia nhận tiện trêu nhau một trận, Thẩm Thanh Thanh ngồi xuống trước máy tính bắt đầu xử lý video đã quay trước đó.

Dù sao cô cũng không phải dân chuyên nên chỉ có thể cắt bớt một vài đoạn trong video, sau khi chắc chắn rằng mình cùng với Tần Cẩn Mặc đều không lộ mặt mới tiện tay xóa mấy bức ảnh không cần thiết đi.

Xử lý xong, cô thuận tay đăng lên.

Thế Giới Hội Hoạ là nơi chủ yếu dùng để đăng tranh nên cô dứt khoát tạo một tài khoản mạng xã hội cũng đặt tên là “Thủy Thanh”, hiện giờ cũng đã có rất nhiều fan follow.

Video cô vừa đăng chưa được bao lâu đã có fan follow cô nhanh chóng nhận được thông báo.

[Ôi vãi, đỉnh thực sự! Cắt được đậu phụ thành sợi thật kia.]

[Hình ảnh sợi đậu phụ xuyên qua lỗ kim thực sự khiến tôi phải kinh ngạc!]

[Người có kinh nghiệm ba năm làm bếp cho hay, thật ra thái sợi đậu phụ không có khó như mọi người nghĩ đâu, chỉ cần có vài năm kinh nghiệm dùng d.a.o làm cơ sở với kiên nhẫn một chút là có thể thái được thôi. Đương nhiên người trong video chắc chắn là cao thủ. Anh ấy thái mảnh thì không nói, nhưng nhìn anh ấy làm khiến người khác có cảm giác khá tùy ý…]

[Trước khi bỏ đậu phụ vào trong nước, tôi cảm thấy để tôi làm cũng được. Nhưng sau khi nhìn thấy đậu phụ bỏ vào trong tôi cảm thấy mình đề cao bản thân quá rồi!]

[Người khác thế nào tôi không biết, dù sao nếu để tôi thái thì kiểu gì tôi cũng thái ra một bát đậu phụ nát.]

Nếu như nói khi nhìn thấy video, các cư dân mạng đều sợ hãi thán phục rằng không ngờ đậu phụ lại có thể thái thành những sợi nhỏ như vậy. Xem được một lúc bắt đầu có người chú ý tới những thứ khác.

[Là giọng của tác giả Thanh Thủy sao? Nghe hay quá đi, đây đúng là phúc lợi cho mấy người cuồng giọng mà. Nếu nhìn kỹ bàn tay làm đồ ăn kia…]

Chỉ có thể nói là đầu năm nay cái gì cũng có thể ship được, hồi đầu chỉ có vài người khen giọng với khen tay nhưng sau đó chủ đề không hiểu sao lại bị kéo lệch đi, ngay cả một video không lộ mặt cũng có thể ghép CP cho được.

Lúc Thẩm Thanh Thanh đọc những bình luận đó cũng phải dở khóc dở cười, nhanh chóng trả lại lại bên dưới tỏ vẻ người đó chỉ là bạn của cô thôi.

Dù sao thì cũng là làm về ẩm thực nên số lượng bình luận đẩy thuyền không nhiều, nhanh chóng bị những bình luận khác đè xuống nhưng vẫn kịp để lại trong tim Thẩm Thanh Thanh một chút rung động.

Từ khi video quay đậu phụ văn tư được cô đăng lên, những video thử thách làm đậu phụ văn tư trên mạng cũng dần nhiều lên.

Đúng như lời một cư dân mạng nào đó nói, quả thực đậu phụ văn tư là món thử thách kỹ thuật dùng dao, nếu nói là khó làm thì vẫn chưa tới mức đó.

Người thử thách thành công cũng không ít, điểm khác nhau chính là kích thước của các sợi đậu phụ, dùng d.a.o càng giỏi thì sợi đậu phụ thái ra càng mảnh.

Có một bộ truyện tranh nổi rần trên mạng thế này có tốt cũng có xấu với Thẩm Thanh Thanh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 61: Chương 61



Tốt là thu hút càng nhiều người qua đọc truyện hơn còn xấu chính là thỉnh thoảng vẫn có những bình luận tiêu cực cố tình bới lông tìm vết.

Cũng may trước khi xuyên qua Thẩm Thanh Thanh là một họa sĩ cũng đã có thâm niên nên không bị mấy bình luận tiêu cực đó ảnh hưởng.

Nhưng mấy cô bạn cùng phòng lại sợ cô không vui vì chuyện này nên tìm đủ mọi cách để dỗ cô làm Thẩm Thanh Thanh cảm thấy rất vui.

Từng ngày từng ngày trôi qua: “Thực Linh” đã diễn biến đến đoạn Hứa Nguyện vượt qua được các bài kiểm tra cơ bản của Đao Linh. Ở giữa có một đoạn ngày nào Đao Linh cũng bắt cô ấy luyện tập làm cơm chiên trứng nhưng cô ấy vẫn rất kiên trì.

Tuy phải làm hàng chục, hàng trăm lần cơm chiên trứng nhưng cô vẫn không qua loa, lần nào cũng dồn hết tâm sức vào món ăn. Chính sự kiên nhẫn và tỉ mỉ này của cô đã làm cho Đao Linh phải công nhận đồng thời khiến một người sành ăn nào đó chú ý.

Các độc giả vừa nhìn là biết người sành ăn này không phải người bình thường nhưng đương nhiên nhân vật chính trong truyện không thể nào biết được rồi, cô ấy chỉ coi người đó là một thực khách bình thường.

Hiện giờ nhà hàng đã tụt dốc đến mức chỉ còn lại một đầu bếp là cô, mỗi một vị khách cô đều rất trân trọng. Cho dù ông cụ này trông có vẻ như rất thích bắt bẻ người khác nhưng cô vẫn không hề tức giận mà ngược lại còn cố gắng làm ra món ăn dựa theo yêu cầu của ông ấy.

Ông lão ngày nào cũng tới nhà hàng ăn một bát cơm chiên trứng, lại gọi thêm một món và một canh. Trừ hai ngày đầu ra thì sau đó mỗi lần cơm nước xong xuôi ông ấy lại đặt trước món cho ngày hôm sau.

Dù sao thì Hứa Nguyện cũng chỉ mới học với Đao Linh chưa lâu, ngoại trừ cơm chiên trứng không bị ông cụ nói ra thì thì tất cả các món khác đều bị bắt bè một lượt.

Ngày thứ mười ông lão tới, chỉ đích danh tỏ vẻ ngày mai không muốn ăn những món khác, chỉ muốn ăn tam bộ áp (món vịt có ba đầu).

Nói xong liền đi, hoàn toàn không để cho Hứa Nguyện kịp phản ứng. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể xin Đao Linh chỉ bảo.

Tam bộ áp là một món ăn bắt nguồn từ Hoài Dương. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì món này cần phải có vịt nhà, vịt trời và bồ câu sau khi lọc xương sẽ bỏ bồ câu vào trong vịt trời rồi lại bỏ vịt trời vào trong vịt nhà. Chỗ khó của món này là lọc xương nhưng vẫn phải giữ nguyên được cả con vịt, đồng thời đây cũng là một món rất tốn thời gian và công sức, xử lý vịt xong còn phải hầm, mà hầm ít nhất cũng phải mất hơn ba tiếng.

Khi cốt truyện diễn biến tới đây lại lần nữa khiến cho các độc giả phải bàn luận sôi nổi. Bọn họ không chỉ thảo luận về món tam bộ áp mà còn cảm thấy ông cụ kia hoạnh họe quá đáng.

Thẩm Thanh Thanh thấy các độc giả đặt mình vào nhân vật chính, bất bình thay cô ấy thì không khỏi bật cười.

Trong khoảng thời gian gần đây: “Thực Linh” càng ngày càng hot, quả donate với phí nhuận bút cộng lại đã được hơn mười ngàn nên tâm trạng của cô rất tốt.

Mấy ngày gần đây, Hàn Thừa Trạch không tới trường, hệ thống cũng không ngoi lên không hiểu sao lại làm Thẩm Thanh Thanh có cảm giác cuộc sống thật bình yên.

Sau Sương Giáng, thời tiết dần chuyển mát, Thẩm Thanh Thanh chuẩn bị về nhà lấy áo khoác. Về nhà lấy đồ là cô nói với mấy cô bạn cùng phòng như vậy nhưng thực ra là cô chuẩn bị đi mua một vào bộ đồ mới. Dù sao thì gu thẩm mỹ của cô khác với nguyên chủ nên cũng không muốn mặc lại mấy bộ quần áo cũ kia cho lắm.

Cô mua quần áo xong, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kiểu cũ lần trước, thế là cô ghé vào mua chút bánh ngọt.

Khi nhìn thấy bánh đậu hà lan, cô không khỏi nhớ tới lần đầu gặp được Tần Cẩn Mặc trong tiệm, quyết định mua thêm một ít.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 62: Chương 62



Về nhà một chuyến đương nhiên là cô muốn ở lại vài ngày, tiện thể tổng vệ sinh luôn. Thế là cô mua đồ mang về nhà trước, để lại quần áo trong nhà rồi mới mang bánh đậu hà lan tới Vị Duyên.

Cô định đưa bánh ngọt xong rồi về luôn, ai ngờ lại trùng hợp gặp phải ông cụ Hứa, ông ngoại của Tần Cẩn Mặc cũng ở đó.

Ông cụ Hứa đã nghe nói về cô, chẳng qua là chưa có cơ hội gặp mặt, giờ gặp được cô thì cảm thấy rất vui.

“Cháu nhìn ông ấy nghiêm khắc vậy thôi chứ ông ấy tốt lắm…” Chú Vương nhỏ giọng nói.

Ông cụ Hứa chính là người sáng lập Vị Duyên, bên dưới dạy ra không ít học trò. Nghiêm sư xuất cao đồ, những học trò được ông cụ dạy đều có thói quen nghiêm mặt. Qua nhiều năm, cuối cùng tập thành cái dáng vẻ cứng ngắc đó.

Lúc này ông cụ mới hỏi một câu: “Tiểu Vương, cậu thì thà thì thầm gì mà không cho tôi nghe vậy?”

Chú Vương vội vàng khoát tay tỏ vẻ không có gì hết.

Thật ra ông ấy lo lắng hơi quá, Thẩm Thanh Thanh không sợ ông cụ Hứa mà còn cảm thấy ông cụ có chút giống với ông nội của mình. Nhớ tới ông nội trong lúc nào cũng cứ nghiêm túc cứng ngắc nhưng thực ra lại là một con hổ giấy, chỉ cần cô làm nũng một xíu thôi là ông cái gì cũng “Được được được”, đáy mắt cô lộ ra chút vẻ hoài niệm.

“Cháu chào ông ạ, lần trước cháu có nghe Tần Cẩn Mặc nói ông thích ăn bánh đậu hà lan của nhà này, lại đúng lúc hôm nay cháu có đi ngang qua cửa tiệm đó nên ghé vào mua một chút biếu ông.”

Ông cụ Hứa vốn muốn cố tỏ ra hiền lành một chút, tránh cho dọa người ta chạy mất nhưng khi nghe thấy cô giòn giã nói “Cháu chào ông” thì ông cụ không cần phải cố gắng nữa là nở một nụ cười thật lòng: “Ôi chao, tốt lắm tốt lắm, chào cháu.”

Xong ông cụ lại khen: “Đúng là chỉ có cháu gái mới tri kỷ, hiểu lòng người như vậy thôi, còn biết mua cả bánh đậu hà lan cho ông già này.”

Nói xong, ông cụ lại nhìn cháu trai nhà mình, rõ ràng là chê anh suốt ngày cái này cũng không cho mình ăn cái kia cũng không cho mình ăn.

“Sao vậy ạ, lần trước cháu gặp Tần Cẩn Mặc đang đi mua bánh đậu hà lan cho ông nên mới biết được ông cũng thích bánh này đó ạ.” Thẩm Thanh Thanh cười nói.

“Cháu không biết đấy thôi, nó mua nhưng cũng có để ông ăn nhiều đâu, có chút bánh ngọt cũng không nói cho ông ăn…”

Người lớn tuổi này chẳng khác nào trẻ con, cũng muốn được dỗ dành mà Thẩm Thanh Thanh thì lại hiểu nhất là cái này, nói mấy câu đã dỗ được ông cụ hớn hở ra mặt.

Hơn mười phút sau, ông cụ đã thân thiết gọi cô là “Con bé”, còn nhất định phải thể hiện tài năng cho cô nếm thử tay nghề của mình.

“Ông ngoại ông đừng làm liều.” Tần Cẩn Mặc nghiêm túc nói.

Hồi đầu năm ông cụ bị ngã gãy tay, dù hiện tại đã hồi phục lại rồi nhưng vẫn phải giữ thật tốt nên anh nào dám cho ông cụ xuống bếp.

Ông cụ Hứa nghe anh nói như vậy lập tức cảm thấy không vui.

“Có phải cháu chê ông ngoại già rồi, không làm được nữa đúng không?

“Sao vậy được, cháu thấy ông vẫn trẻ lắm.” Thẩm Thanh Thanh dỗ ông cụ một câu rồi chuyển sang chuyện khác: “Không cần ăn cháu cũng biết chắc chắn tay nghề của ông cực đỉnh rồi, dù sao thì người có thể dạy ra một Tần Cẩn Mặc nấu ăn siêu giỏi như vậy thì chắc chắn không thể là người bình thường được…”

Thấy ông cụ Hứa lại sắp cười rộ lên, cô mới chuyển đề tài, tỏ vẻ hôm nay cô đã hẹn với Tần Cẩn Mặc là sẽ nếm thử món cá quế chiên xù anh làm.

Thật ra hôm nay cô ghé qua chỉ là để tặng bánh thôi nên đương nhiên không có chuyện hẹn ăn cơm với Tần Cẩn Mặc, vậy nên dỗ ông cụ xong cô vẫn không quên nháy mắt với Tần Cẩn Mặc một cái, nhắc anh đứng để lòi đuôi.

Dưới tác dụng của đan mỹ nhan cùng với đan mắt sáng nên hiện giờ cô chính là một mỹ nhân được chạm khắc từ băng và ngọc, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không hoàn mỹ, nhất là đôi mắt rực rỡ chờ mong kia.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 63: Chương 63



Tần Cẩn Mặc nhìn cô khẽ nháy nháy mắt, cảm giác trái tim đập trật nhịp. Anh khẽ nhíu mày, giơ tay hơi xoa ngực, nói: “Tôi đi làm cá, cô còn muốn ăn gì không?”

“Anh tự xem rồi làm đi, dù sao thì món nào anh làm cũng ngon, tôi đều thích.” Từ trước đến nay, Thẩm Thanh Thanh đểu rất dẻo miệng với những người sẵn lòng nấu thức ăn ngon cho mình.

Ông cụ Hứa nhìn thấy hai đứa cháu cười cười nói nói, cảm thấy nửa đời sau của đứa cháu ngoại đầu gỗ phiền phức của mình cuối cùng cũng có bến đỗ rồi, ông cụ không kiên trì đòi nấu ăn nữa.

Khi Tần Cẩn Mặc bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thanh Thanh vốn định vào giúp anh nhưng lại bị ông cụ Hứa cản lại.

Thẩm Thanh Thanh thấy vậy thì đành phải ngồi xuống tiếp tục nói chuyện với ông cụ.

Vì vậy trong căn bếp nhỏ, bên kia bận rộn chuẩn bị nấu cơm, bên còn lại thì môt già một trẻ ngồi vui vẻ trò chuyện.

“Woa, ông biết nhiều thứ quá!” Thẩm Thanh Thanh biết được rất nhiều kỹ năng trước đó mình không biết từ ông cụ, nghĩ đến việc mình có thể cần dùng tới khi vẽ truyện, trong giọng cô lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.

Ông cụ Hứa thấy cô tuổi còn nhỏ lại hiểu rõ các kiến thức về ẩm thực, thậm chí còn có thể nói ra được một vài món mình không biết thì lại càng yêu quý cô.

“Cháu gái, bao giờ ông mới có thể nếm thử tay nghề của cháu?”

Có lẽ là do Thẩm Thanh Thanh rất am hiểu về ẩm thực nên ông cụ Hứa vô thức nghĩ rằng chắc chắn tay nghề nấu nướng của cô rất tốt nên trong lòng cũng bắt đầu chờ mong.

“À dạ… Cái này…”

Thẩm Thanh Thanh đang do dự không biết có nên nói với ông cụ rằng mình chỉ biết lý luận suông thôi không thì bên kia Tần Cẩn Mặc đã gọi cô một tiếng, bảo cô qua giúp.

“Ông ngồi chơi nhé, cháu qua giúp anh ấy một tay.”

Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chạy cái vèo tới chỗ Tần Cẩn Mặc, phát hiện anh đang lọc xương vịt, kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết tôi muốn ăn tam bộ áp!”

Tần Cẩn Mặc cười một tiếng không nói nhưng động tác trên tay lại trở nên gọn gàng linh hoạt.

“Anh tốt quá!” Thấy anh không nói, Thẩm Thanh Thanh nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh, không nhịn được khen một câu.

Giọng nói mềm mại mang theo vẻ ngọt ngào rơi vào tai Tần Cẩn Mặc khiến anh lại lần nữa được trải nghiệm cảm giác tim đập bất thường. Nếu không phải anh phản ứng nhanh, kịp thời điều khiển d.a.o thì thiếu chút nữa là anh đã cắt phải con vịt đã sắp lọc xương thành công.

Bữa cơm trưa nay, tạm thời không đề cập tới những món khác mà chỉ nhắc tới cá quế chiên giòn thơm ngon cùng với tam bộ áp có vịt nhà béo ngậy, vịt trời thơm nức và bồ câu mềm thơm đã khiến cho Thẩm Thanh Thanh cảm thấy chuyến đi này rất đáng.

Nhưng lúc cô rời đi, ông cụ Hứa lại thực sự vô cùng khách sáo, không cho cô thức ăn thì thôi lại còn nhét cho cô một đống nguyên liệu nấu ăn.

Ông cụ với tư cách là một đầu bếp, việc thích nhất là nhận được nguyên liệu nấu ăn tốt nên có lẽ ông cụ suy bụng ta ra bụng người, công thêm việc ông cụ thực sự coi Thẩm Thanh Thanh là con cháu thân thiết nên mới làm như vậy. Nhưng tiếc là ông cụ không biết người nào đó chỉ biết nói lý thuyết vậy thôi chứ không biết làm.

“Biết thế tôi đã nói thẳng với ông là tôi không biết nấu ăn còn hơn, đúng là không nên quá sĩ diện mà.”

Thẩm Thanh Thanh nhân lúc Tần Cẩn Mặc tiễn cô, lén trả lại nguyên liệu nấu ăn cho anh, trong giọng nói lộ ra vẻ hối hận.

Tần Cẩn Mặc không biết an ủi người khác, đưa tay nhận lấy nguyên liệu nấu ăn, chỉ nói một câu không sao hết.

“Dù sao thì cũng là ý tốt của ông, anh cầm về nhớ đừng để ông thấy.”

Bởi vì lúc đi Thẩm Thanh Thanh đã nói rõ nên khi về lại quán Tần Cẩn Mặc lén la lén lút như trộm, bị một đầu bếp nào đó trong bếp nhìn thấy còn trêu ghẹo hai câu.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 64: Chương 64



Mà Thẩm Thanh Thanh ngồi xe về nhà lại không hề thuận lợi, vừa xuống xe đã bị một người phụ nữ trung niên cản lại ngay trước cửa chung cư.

“Con gái con đứa không ngoan ngoãn ở nhà, suốt ngày ra ngoài chạy lung tung làm cái gì, hại tao phải phí công đợi lâu như vậy!”

Thẩm Thanh Thanh chắc chắn rằng mình không quen bà ta, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có người này nên phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ liệu người này có phải bọn buôn người không.

Thẩm Thanh Thanh cảm giác bà ta không phải người tốt nên dứt khoát không để ý tới, chỉ coi như không phải nói chuyện với mình mà chạy thẳng đi.

Giữa ban ngày, bên ngoài khu phố kẻ đến người đi, cô cảm thấy nếu là buôn người thì sẽ không phô trương đến thế. Nhưng vẫn phải đề phòng nên cô chạy thẳng đến gốc cây gần đó, nơi đang tập trung khá nhiều người địa phương.

“Ôi! Con bé c.h.ế.t tiệt kia mày chạy cái gì!”

Người phụ nữ trung niên tức giận mắng xong vừa đuổi theo vừa hét sang bên cạnh: “Ông còn ngồi ngây ra đó làm gì? Không mau ngăn cản cô con gái ngoan của ông lại đi?”

Bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên nào đó đang ngồi xổm bên cạnh cũng đứng dậy chạy theo.

Hay lắm!

Thẩm Thanh Thanh liếc mắt nhận ra bà ta còn có đồng bọn, lần này đã thực sự nghi ngờ bọn họ là kẻ buôn người.

Cũng may khu phố của bọn họ tuy cũ nhưng vẫn có chốt bảo vệ, cô chạy thẳng tới nói: “Chú Lưu, có hai kẻ lạ mặt đang đuổi theo cháu, cháu nghi ngờ họ là bọn buôn người.”

Khi còn trẻ ông Lưu đã từng đi lính, nghe vậy trực tiếp cầm gậy ra, còn an ủi cô đừng sợ.

Trong khi cô đang nói chuyện với ông Lưu, những người dân ra vào không biết có phải nghe thấy ba từ “bọn buôn người” hay không mà ồn ào vây quanh.

“Sao thế?”

“Hình như tôi nghe thấy có bọn buôn người, bọn buôn người đâu?”

“Cô bé Thẩm nói có người đuổi theo cô ấy.” Ông Lưu nói xong, những người kia liền quay đầu quan tâm tới Thẩm Thanh Thanh.

“Ôi chao, nhất định là đám khốn kiếp đó thấy cô bé Thẩm xinh đẹp nên nổi ý xấu!”

“Cô bé Thẩm, cháu đừng sợ, hàng xóm khu phố chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ không để bọn buôn người làm tổn thương cháu.”

Khi bọn họ đang an ủi Thẩm Thanh Thanh, một nam một nữ kia vừa vặn đuổi tới.

“Con bé c.h.ế.t tiệt kia, nhìn thấy ba mẹ mà không biết chào hỏi, mày chạy cái gì!”

Người phụ nữ trung niên đuổi theo mệt mỏi, mở miệng là chửi.

“Quả nhiên là bọn buôn người, mau báo cảnh sát bắt bọn chúng lại!”

Thẩm Thanh Thanh ban đầu chỉ có chút tiếp xúc, quen biết với hàng xóm bên cạnh và tầng trên, tầng dưới, còn Thẩm Thanh Thanh xuyên qua lại là một người hướng ngoại, gặp ai cũng chào hỏi. Khu phố chủ yếu là người trung niên và người già, chỉ thích hậu bối sáng sủa, lễ phép như thế, cô lại xinh đẹp nên dần dần có rất nhiều người quen mặt.

Đương nhiên, mặt khác cũng do ngoại hình hiện tại của cô quá bắt mắt, mỗi lần đi học về là mọi người không thể không để ý đến. Mà để ý đến cô thì lại tò mò không biết cô là con gái nhà ai, nghe ngóng hỏi thăm thì biết cô họ Thẩm, ba mẹ đã qua đời.

Chính vì vậy khi người phụ nữ trung niên nói bọn họ là ba mẹ Thẩm Thanh Thanh, lập tức khiến mọi người cho rằng bọn họ đúng là bọn buôn người, muốn giả làm ba mẹ Thẩm Thanh Thanh để bắt cóc cô.

Ngược lại là Thẩm Thanh Thanh nghe bà ta nói, trong đầu mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được.

Người phụ nữ kia nghe thấy báo cảnh sát thì giật mình, sau đó vội chỉ vào Thẩm Thanh Thanh nói: “Buôn người cái gì, bớt nói nhảm đi, tôi và ông già này là ba mẹ của con bé c.h.ế.t tiệt kia!”

Hóa ra thực sự là...

Thẩm Thanh Thanh đang suy nghĩ thì bà cụ vừa nói bọn họ là kẻ buôn người lại lên tiếng: “Cô mới nói nhảm đấy, ba mẹ cô bé Thẩm mất mấy năm trước rồi, các cô không biết rõ còn dám tới lừa người.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 65: Chương 65



“Đúng vậy, đừng tưởng người già chúng tôi lớn tuổi là không lên mạng, ai mà không biết cách bắt cóc của các người.”

Người dân trong khu phố vừa chỉ trích hai người kia bị điên, vừa an ủi Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng là cảm thấy đã khơi dậy nỗi buồn của cô.

Người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ lợi hại nhưng không cãi được nhiều người như vậy, chỉ có thể trút giận lên người đàn ông bên cạnh, vỗ cánh tay ông ta nói: “Ông câm à!”

Lúc này người đàn ông mới hét lên: “Chúng tôi là ba mẹ ruột của nó, nhà họ Thẩm chỉ là ba mẹ nuôi của nó thôi.”

Ông ta dứt lời, toàn bộ lập tức yên lặng, ai cũng nửa tin nửa ngờ.

Cuối cùng, bảo vệ Lưu nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Cô bé Thẩm, cháu thấy sao?”

“Cháu hoàn toàn không quen biết bọn họ, cha mẹ cháu cũng chưa từng nói cháu được nhận nuôi.”

Đúng là vợ chồng nhà họ Thẩm không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Thanh đã đọc tiểu thuyết, tự nhiên biết hai vợ chồng nhà họ Hồ này không hề nói dối.

Nhưng cô biết rõ hai vợ chồng này cũng không phải người gì tốt, trong tiểu thuyết là được người ta cố ý gọi đến, còn nhắm vào căn nhà và tiền tiết kiệm của nguyên thân.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thanh nghi hoặc, đột nhiên nhìn bọn họ nói: “Ai bảo các người tới đây?”

“Cái gì... ai bảo chúng tao tới? Chúng tao tới tìm con gái mình còn cần ai bảo chắc?”

Giọng bà Hồ rất lớn nhưng cũng không giấu được một tia chột dạ ban đầu kia.

Hiển nhiên, Thẩm Thanh Thanh biết cốt truyện đã đoán đúng, hai vợ chồng này đúng là bị người ta xúi giục. Nếu không với một gia đình trọng nam khinh nữ nặng như thế, sao có thể nhớ tới đứa con gái bị đưa đi hơn hai mươi năm trước được?

Thẩm Thanh Thanh nhìn sắc mặt bà ta đã cơ bản xác định mình đoán đúng, ngay cả người xúi giục cũng đoán được.

Trong tiểu thuyết, vợ chồng nhà họ Hồ được Hàn Thừa Trạch sai người đến thông báo, mới nhớ đến cô con gái này.

Sở dĩ Hàn Thừa Trạch làm ra chuyện vô đạo đức này đơn giản là vì lúc đầu Thẩm Thanh Thanh không chịu chấp nhận anh ta, qua điều tra anh ta phát hiện Thẩm Thanh Thanh không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm nên cố ý gọi đôi cha mẹ hút m.á.u của cô qua sinh sự, khiến cô mệt mỏi thể xác tinh thần rồi mới đến làm người tốt.

Thẩm Thanh Thanh cũng không vợ chồng nhà họ Thẩm không phải ba mẹ ruột của mình, từ nhỏ đã không hiểu tại sao ba mẹ mình lại không giống ba mẹ của người khác.

Chính vì cha mẹ nuôi không tốt với cô nên bên ngoài cô có vẻ sáng sủa, nhưng thực chất bên trong lại thiếu tình yêu thương. Khi biết thân thế của mình, cô chợt bừng tỉnh, còn có chút chờ mong, đáng tiếc cuối cùng lại thất vọng.

Cha mẹ ruột đối xử với cô không bằng cha mẹ nuôi, còn giống như châu chấu, chuồn chuồn bám vào người cô hút máu, có thể nói là lúc Thẩm Thanh Thanh yếu ớt nhất nên bị Hàn Thừa Trạch nhân nhân cơ hội lợi dụng.

Thẩm Thanh Thanh vốn tưởng sau khi xuyên không đã thay đổi cốt truyện, ai ngờ thằng đểu kia vẫn không làm người.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô quyết định giải quyết rắc rối trước mắt trước.

“Các người thật buồn nôn, dám ỷ vào việc cha mẹ tôi mất rồi mà nói dối như vậy, không sợ gặp báo ứng sao! Bà nói tôi là con gái các người, các người có bằng chứng gì, tôi chẳng thấy chúng ta giống nhau chỗ nào cả!”

Dù sao Thẩm Thanh Thanh cũng không thể thừa nhận, cái gọi là cha mẹ ruột còn không bằng cha mẹ nuôi.

Dân cư khu phố nghe vậy thì nhìn cô rồi nhìn vợ chồng nhà họ Hồ, lập tức có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt.

“Trông các người khó coi thế này mà còn dám nhận mình là cha mẹ ruột của cô bé Thẩm, không biết tự nhìn lại bản thân sao!”

“Bọn buôn người chính là bọn buôn người, mặt dày như vậy, các người có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp tự nhiên như cô bé Thẩm sao?”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 66: Chương 66



“Đừng nói nhảm với bọn họ, cứ đưa đến đồn cảnh sát đi!”

Vợ chồng nhà họ Hồ đều là người nhẫn tâm, lúc trước tiễn con gái đi còn không giữ nổi một cái ảnh, bây giờ lấy đâu ra bằng chứng.

Khi bọn họ định bỏ chạy thì đã quá muộn, bị ông Lưu và một số người trung niên trong khu phố trực tiếp bắt được.

Thẩm Thanh Thanh thấy bọn họ muốn đưa người đến đồn cảnh sát thật thì cũng không ngăn cản, mà nói cảm ơn những người dân nhiệt tình trong khu phố.

“Mấy người bị điên à…”

Vợ chồng nhà họ Hồ bị tóm lấy lập tức luống cuống, vừa vùng vẫy vừa chửi bới.

Dù ở thời đại nào người ta vẫn luôn kêu gọi đánh đập bọn buôn người, thấy bọn họ phách lối như thế, có ông cụ không nhịn được dùng gậy đánh hai cái.

Giải quyết xong vấn đề, mọi người lại an ủi Thẩm Thanh Thanh vài câu rồi chuẩn bị giải tán, Thẩm Thanh Thanh cảm ơn lần nữa, sau đó cùng một bà cụ sống chung tòa nhà đi về nhà.

Về đến nhà, Thẩm Thanh Thanh nghĩ ra mở cửa bước vào phòng ngủ chính.

Sau khi vợ chồng nhà họ Thẩm qua đời, phòng ngủ chính vẫn luôn đóng kín, nguyên thân sẽ đến dọn dẹp vào mỗi cuối năm.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thanh bước vào phòng ngủ chính, mở cửa ra liền thấy đồ đạc bên trong đều được che bằng vải. Cô cẩn thận lục lọi tủ đầu giường và vài ngăn tủ trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn trong một chiếc phong bì cũ.

Bên trong là một phần giấy nhận con nuôi và một tờ biên lai có chữ ký ở dưới cùng là “Hồ Thiết Thạch”.

Thẩm Thanh Thanh cũng nhớ trong tiểu thuyết từng nhắc nên mới nghĩ tới chuyện này, cảm thấy tìm ra trước sẽ đỡ rắc rối hơn.

Dù sao nói là nhận nuôi nhưng nhà họ Hồ thu tiền, cũng không khác bán con gái đi, nếu bọn họ dám đến dây dưa nữa thì biên lai này sẽ là uy h.i.ế.p đối với bọn họ.

Thẩm Thanh Thanh mang đồ vào phòng mình cất kỹ, trong lòng lại không nhịn được mắng Hàn Thừa Trạch, cảm thấy anh ta nhất định bị điên.

Xảy ra chuyện này khiến cô thấy hơi khó chịu, buổi chiều cũng không có tâm trạng vẽ tranh, vừa vặn Ngô Hoan đang kêu gọi mọi người trong nhóm chơi game, thế là cô cũng chơi cùng.

Cô không thường xuyên chơi game nhưng thỉnh thoảng chơi một chút cũng rất tốt, nhất là chơi với bạn bè.

Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trời đã tối đen, Thẩm Thanh Thanh thấy chơi lâu như vậy rồi thì vội dùng mic nói không chơi nữa.

Buổi trưa cô mang nguyên liệu dư đến Vị Duyên cho Tần Cẩn Mặc, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ ăn nhanh, buổi tối cũng không cần lo nấu nướng.

Giải quyết xong cơm tối, Thẩm Thanh Thanh mới cảm thấy dễ chịu hơn, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quay cảnh Tần Cẩn Mặc làm vịt tam bộ áp và cá quế chiên xù ở Vị Duyên.

Đêm hôm khuya khoắt đăng video đồ ăn ngon, khỏi phải nghĩ cũng biết fan sẽ phẫn nộ như thế nào.

[Vừa cơm nước xong xuôi, bây giờ lại thấy đói bụng…]

[Món này nhìn ngon quá, a! Sao màn hình của tôi lại ướt rồi!]

[Có cả vịt nhà, vịt rừng, bồ câu, nấm hương, măng mùa đông, dăm bông, bao nhiêu nguyên liệu như vậy thì có hầm bừa cũng ngon! Ghen tị…]

[Đại Đại, lương tâm của cô không đau sao?]

Lương tâm của Thẩm Thanh Thanh không đau thật, cô nhàn rỗi thì thôi đi, còn chạy tới trả lời fan, nói với bọn họ về hương vị của tam bộ áp, cá quế chiên xù.

Nghe cô miêu tả canh tam bộ áp tươi ngon thế nào, thịt đậm đà ra sao, đám fan hâm mộ chảy cả nước miếng.

Bọn họ vừa phàn nàn Thẩm Thanh Thanh không phải người, vừa nghĩ một mình thèm không bằng nhiều người thèm, vào phần bình luận “Thực Linh” nhắc nhở những độc giả chưa theo dõi tài khoản mạng xã hội của tác giả mau đi đọc truyện tranh về “Tam Bộ Áp”!

“Còn nói tôi không phải người, tôi thấy mấy người cũng không khá hơn là bao.”

Thẩm Thanh Thanh phát hiện fan hâm mộ làm chuyện tốt, có chút dở khóc dở cười.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 67: Chương 67



Lúc đầu cô còn nghĩ hai vợ chồng nhà họ Hồ bị đưa đến đồn cảnh sát, liệu có người tới thông báo mình đến đối chất hay không, kết quả không biết cư dân khu phố nhiệt tình nói gì mà mãi đến ngày hôm sau Thẩm Thanh Thanh về trường học, cũng không có thông báo yêu cầu cô hợp tác điều tra.

Nhưng cô không biết vợ chồng nhà họ Hồ là loại lấn yếu sợ mạnh, bọn họ cảm thấy Thẩm Thanh Thanh một cô gái nhà lành dễ bắt nạt mới dám kiêu ngạo như vậy, vừa bị đưa đến đồn cảnh sát liền sợ, nói thẳng là bọn họ nhận nhầm người nên xảy ra hiểu lầm, sợ bị bắt không về nhà được.

Dù sao bọn họ cũng không phải kẻ buôn người, đồn cảnh sát điều tra rõ ràng, giáo dục vài câu rồi thả người đi.

“Con gái đúng là không đáng tin, biết vậy đã không sinh ra rồi…”

Hai người ra khỏi đồn cảnh sát liền không nhịn được mắng chửi, mắng xong cảm thấy Thẩm Thanh Thanh lòng dạ độc ác, vậy mà lại trực tiếp đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, vừa chán ghét cô vừa không dám đi chọc giận cô nữa, chỉ đành phải mua vé về nhà.

Sau khi về trường, Thẩm Thanh Thanh bị Ngô Hoan lên ái, nói cô công kích quá đáng.

Lúc đầu Thẩm Thanh Thanh cũng không biết cô ấy đang nói cái gì, khi biết cô ấy cũng bị video đồ ăn ngon mình đăng vào nửa đêm làm thèm thì dở khóc dở cười nói: “Ai bảo cậu xem vào ban đêm…”

“Đúng vậy.” Dư Duyệt phụ hoạ một câu rồi vẫy tay với cô: “Thanh Thanh cậu đừng để ý cậu ấy, mau qua ăn thử món bò kho của tớ đi, hương vị lạ lắm.”

Thẩm Thanh Thanh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt kho, nghe vậy rửa tay rồi đi tới trước bàn.

So với độ tươi của bò kho, cô ngửi được rõ mùi thơm của vỏ quýt hơn, trong đầu đã có suy đoán.

Sau khi đeo găng tay dùng một lần, cầm một miếng thịt bò đưa vào trong miệng, cô nói: “Cho nhiều vỏ quýt quá, chắc là mùi vỏ quýt át đi mùi của các loại gia vị và thịt bò nên cậu mới thấy lạ.”

“Vừa nãy tớ thấy mùi này hơi quen, cậu nói mới nhận ra, đúng là mùi vỏ quýt!” Vừa nãy Dư Duyệt nghĩ mãi không ra, bây giờ như đã chợt nhận ra.

“Mặc dù tỷ lệ ướp không đúng, nhưng thịt bò này vẫn ngon, đừng lãng phí.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền ngồi xuống, chuẩn bị cùng giúp cô ấy giải quyết, đồng thời còn không quên hỏi một câu: “Tĩnh Tĩnh đâu?”

“Cậu ấy đến thư viện rồi.”

Ngô Hoan vừa trả lời vừa ngồi xuống, cũng ý thức đeo găng tay dùng một lần.

“Không phải các cậu chỉ thích đồ ăn ngon thôi sao? Mùi vị này không ngon, cứ để tớ từ từ giải quyết là được.” Dư Duyệt cũng không ngờ bò kho đi mua lại ngoài ý muốn, biết vậy lúc ấy chỉ nếm thử hoặc mua ít một chút.

“Không sao đâu, đồ ăn ngon cũng là dôd ăn, có thể không lãng phí thì đừng lãng phí.”

Thẩm Thanh Thanh nói xong, Ngô Hoan gật đầu đồng ý nói: “Thật ra cũng không tệ lắm, tớ nhớ có cả món tên là thịt bò vỏ quýt mà.”

“Thịt bò vỏ quýt là vị cay, không biết quán này đã dùng bao nhiêu vỏ quýt, bò kho mặn mặn tươi ngon tự nhiên lại có ít vị chua ngọt từ vỏ quýt…” Thẩm Thanh Thanh khẽ lắc đầu.

Sau khi trở lại trường học, cuộc sống của cô cũng không khác gì trước kia, cuộc sống gần đây của Hàn Thừa Trạch lại không mấy tốt đẹp.

Tin tức Lâm Ngữ Tĩnh chia tay anh ta lan truyền, người xung quanh bên ngoài thì an ủi, bên trong thì cười nhạo anh ta, cảm thấy đường đường là cậu chủ cả nhà họ Hàn lại bị một cô bé lọ lem đá. Thậm chí, có người còn nghi ngờ hay là cơ thể anh ta có vấn đề, nếu không sao lại bị người phụ nữ từng hết lòng với mình vứt bỏ.

Hàn Thừa Trạch nghe được những tin đồn này thì tức chết, lúc này mới tìm người điều tra Thẩm Thanh Thanh, biết được cô không phải con gái ruột nhà họ Thẩm mới sai hai vợ chồng nhà họ Hồ đi tìm cô.

Anh ta vốn tưởng nếu Thẩm Thanh Thanh biết được sự thật, còn có cha mẹ là ma cà rồng hút máu, trọng nam khinh nữ thì sẽ sống rất thảm. Ai ngờ vợ chồng nhà họ Hồ phế vật như thế, vừa gặp cô đã bị đưa đến đồn cảnh sát, được thả ra cái là xám xịt chạy về quê.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 68: Chương 68



Toi công tốn sức, Hàn Thừa Trạch càng nghĩ càng tức, trực tiếp cầm ly rượu trước mặt lên uống hai hớp, sau đó đặt ly xuống, chửi: “Đúng là phế vật!”

Nói thật sau khi biết hai vợ chồng kia phế vật như vậy, anh ta cũng nghi ngờ chẳng lẽ điều tra có gì sai sót, nếu không sao hai kẻ xấu xí ngu ngốc lại sinh ra một cô con gái như Thẩm Thanh Thanh.

“Vẫn còn tức giận vì chuyện này?”

Hôm nay trong quán bar không có người khác, chỉ có mình Hứa Mục và anh ta, nghe thấy anh ta mắng chửi thì vỗ vai anh ta an ủi: “Theo tôi thấy, cậu ngứa mắt Lâm Ngữ Tĩnh từ đầu mà, dù lý do gì thì kết quả chia tay này cũng như cậu mong muốn, sao phải tính toán chi li với phụ nữ thế.”

Quen Hàn Thừa Trạch từ nhỏ, Hứa Mục biết rõ hành động của anh ta gần đây, thực chất lại không đồng tình với việc anh ta đi đối phó với một cô gái tên là Thẩm Thanh Thanh. Dù sao người ta là bạn thân của Lâm Ngữ Tĩnh, kể cả từ chối hẹn hò với bạn trai của bạn thân hay là khuyên bạn thân chia tay bạn trai, cũng là điều mà bạn thân thực sự nên làm.

Thậm chí có thể nói, sau khi nhìn quen đám bạn thân giả trong giới bạn bè, Hứa Mục rất ngưỡng mộ Thẩm Thanh Thanh, cảm thấy đây mới là bạn bè thực sự.

“Cậu không hiểu!” Hàn Thừa Trạch lạnh mặt nói.

Hứa Mục biết anh ta cảm thấy mất mặt, vòng tay qua vai anh ta nói: “Được rồi, đàn ông nên cởi mở một chút, sao phải so đo với phụ nữ nhiều như vậy, hơn nữa cậu đã dạy dỗ rồi, người ta là một cô gái mồ côi cũng đáng thương, sao phải thế.”

Nói xong thấy Hàn Thừa Trạch vẫn một mặt khó chịu thì cầm ly rượu trên bàn nói: “Nào nào nào, hôm nay tôi với cậu không say không về, uống xong đừng nghĩ mấy chuyện này nữa.”

Hàn Thừa Trạch không nói gì, nhưng cũng không từ chối rượu anh ta đưa.

Lần này anh ta được Hứa Mục an ủi, tạm thời không tiếp tục làm phiền Thẩm Thanh Thanh nữa, nhưng lại có một người khác đến tìm cô.

Có lúc Thẩm Thanh Thanh cũng muốn than thở rốt cuộc mình xui xẻo thế nào, tại sao luôn gặp phải mấy thứ quỷ sứ đáng ghét ở cổng trường. Ví dụ như lần trước là Hàn Thừa Trạch, lần này càng không nói nên lời, là bà nội anh ta.

Lúc đọc tiểu thuyết, Thẩm Thanh Thanh đã không thích bà cụ Hàn rồi, cô cảm thấy nếu bà ta không can thiệp thì Lâm Ngữ Tĩnh cũng sẽ không nhảy vào bẫy của Hàn Thừa Trạch.

Bây giờ phát hiện ánh mắt bà cụ Hàn nhìn mình có vẻ chán ghét, Thẩm Thanh Thanh càng không thích bà ta hơn, đã thế bà ta còn đề nghị mời mình và Lâm Ngữ Tĩnh đi uống trà.

“Bà Hàn, cháu và Hàn Thừa Trạch chia tay rồi, không đi uống trà với bà nữa.”

Hôm nay là sinh nhật Ngô Hoan, bốn người trong ký túc xá định tổ chức sinh nhật cho cô ấy, Lâm Ngữ Tĩnh không hiểu tại sao bốn người đứng cùng nhau mà bà cụ Hàn lại chỉ mời mình và Thẩm Thanh Thanh, thế là vô thức từ chối.

“Tiểu Tĩnh, chẳng lẽ cháu và Thừa Trạch chia tay là không để ý đến bà nữa? Cháu quên lúc trước… Bà chỉ có chuyện muốn nói với cháu thôi.”

Bà cụ Hàn rất giỏi chơi bài tình cảm, nói một tràng dài, Lâm Ngữ Tĩnh lập tức d.a.o động.

“Bà ơi, hôm nay là sinh nhật cháu, mấy người Ngữ Tĩnh muốn tổ chức sinh nhật cho cháu, nếu bà có chuyện muốn nói thì tìm quán cà phê gần đây ngồi một chút đi.”

Thẩm Thanh Thanh hòa đồng nhất ký túc xá vẫn im lặng, Ngô Hoan đành phải lên tiếng.

Bà cụ Hàn thực sự được bảo dưỡng khá tốt, nhìn là biết nhà giàu sang, lớn tuổi như vậy còn không có một sợi tóc bạc. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng trên mặt bà ta mỉm cười, ba người còn lại ngoại trừ Lâm Ngữ Tĩnh đều cảm thấy bà ta khó hòa hợp.

Bà cụ Hàn có chút không vui, nhưng cũng không tiện so đo với một tiểu bối, ngoài miệng không nói một lời chúc nào còn muốn cho Ngô Hoan lì xì.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 69: Chương 69



Tuy lì xì là tốt nhưng còn tùy vào người tặng.

Đương nhiên Ngô Hoan sẽ không lấy lì xì của bà ta, sau khi bà ta ta đồng ý đến một quán cà phê gần đó, không quan tâm vừa rồi bà ta chỉ nói mời Lâm Ngữ Tĩnh và Thẩm Thanh Thanh liền trực tiếp kéo Dư Duyệt đuổi theo.

Hôm nay là thứ tư, trong quán cà phê không có ai, rất thích hợp để nói chuyện.

Lúc nãy ở bên ngoài bà cụ Hàn còn hơi kiềm chế, bây giờ lại cảm thấy tràn đầy sinh lực, nhìn Lâm Ngữ Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, bà biết cháu là một cô gái tốt, nhưng cháu phải lau khô mắt nhìn rõ người bên cạnh, đừng bị người ta xúi giục mà dại dột chia tay Thừa Trạch, đây là điều cô ta muốn mà!”

Thẩm Thanh Thanh không ngu, tự nhiên nghe ra bà ta đang nói mình. Kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống nhưng cũng phải tùy người, cô cảm thấy bà già trước mặt không hiểu rõ chuyện đã nói bậy là không xứng.

“Nói vòng vo làm gì? Sao không nói thẳng ra đi bà già?”

“Thanh Thanh…” Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ cô lại vô lễ như vậy, nhìn cô rồi lại nhìn bà cụ Hàn, hoà giải nói: “Bà Hàn, bà hiểu lầm rồi, không có ai xúi giục cháu, là cháu tự cảm thấy không hợp với Hàn Thừa Trạch.”

Bà cụ Hàn đã quen được người ngoài nịnh bợ, được người trong nhà kính trọng, không nghĩ đến mình không là gì với Thẩm Thanh Thanh, người ta căn bản không cần phải chiều bà ta.

Bà ta không ngờ sẽ có tiểu bối dám nói chuyện với mình như vậy, trong lòng nổi lửa giận, tuy không đến mức trực tiếp mắng chửi nhưng giọng điệu lại có chút ác ý: “Vậy tôi nói thẳng, con gái bình thường thích tiền là tốt, nhưng cũng phải có giới hạn, bớt làm mấy chuyện không đứng đắn đó đi, tôi chỉ nhận một mình Tiểu Tĩnh là cháu dâu, những người khác đừng mơ bước vào cửa nhà họ Hàn của chúng tôi.”

“Cho xin, bà tưởng cái loại đào hoa lăng nhăng như cháu trai bà là bánh trái thơm ngon chắc? Chẳng lẽ không phải là bà nhìn thấy bản chất đểu cáng của cháu trai mình, sợ nó sau này không lấy được vợ tốt nên nhất quyết kéo Tĩnh Tĩnh nhảy vào bẫy sao?” Thẩm Thanh Thanh lúc tình nguyện dỗ dành đúng là khiến người ta vui vẻ, nhưng lúc chọc giận cũng không kém: “Nói hơi khó nghe, mà cho dù đàn ông trên đời này c.h.ế.t hết tôi cũng khinh thường anh ta, huống chi anh ta còn có người bà như bà…”

Dù sao đối phương cũng là người già, cuối cùng cô vẫn không nói hết lời, coi như chừa cho chút mặt mũi.

Nhưng dù vậy, bà cụ Hàn vẫn tức giận đến mức không nói nên lời.

Bà ta không nói nên lời, Ngô Hoan và Dư Duyệt lại có: “Rõ ràng là tại cháu trai bà nên Ngữ Tĩnh mới chia tay, liên quan gì đến Thanh Thanh?”

“Đúng thế, trai đểu không chia tay giữ lại làm gì!”

Cháu trai bảo bối nhà mình bị người khác ghét bỏ như thế, bà cụ Hàn tức muốn hộc máu, bà ta trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh: “Một cái tát không vang*, nếu cô không có ý định dụ dỗ thì sao Thừa Trạch lại thích cô được!”

*Một cây làm chẳng nên non

“Vậy tôi sẽ cho bà xem một cái tát có vang hay không!”

Thẩm Thanh Thanh rất ghét người ta lấy “một cái tát không vang” làm lý do, trực tiếp đứng dậy vung tay lên.

Bà cụ Hàn không ngờ cô định ra tay thật, sợ đến mức giơ tay lên che mặt, Lâm Ngữ Tĩnh vội ngăn cản nói: “Thanh Thanh, cậu đừng…”

Ngô Hoan và Dư Duyệt cảm thấy bà cụ này nói chuyện khó nghe còn vô lý, bị đánh là đáng đời. Nhưng lại sợ Thẩm Thanh Thanh đánh người sẽ gặp rắc rối nên cũng ngăn theo.

“Chát—”

Thẩm Thanh Thanh thật sự có chút không vui, nhưng cô cũng không phải người bốc đồng, đương nhiên sẽ không ra tay đánh người thật, nếu không sẽ trở nên vô lý. Cô doạ bà cụ Hàn xong thì đập tay xuống bàn, không nhẹ không nặng vỗ lên một cái.

“Bà thấy một cái tát có vang không?”

Thấy cô không đánh ai, Ngô Hoan mới thở phào nhẹ nhõm phụ hoạ: “Đúng đúng, còn rất vang nữa.”
 
Back
Top Bottom