Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp

Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 50: Chương 50



Nếu ban đầu bọn họ chọn quán này là do muốn tiết kiệm tiền giúp Thẩm Thanh Thanh và nhân tiện ghé thử quán mới thì sau khi vào quán bắt đầu ăn, bọn họ lập tức cảm thấy mình chọn đúng quán rồi.

Không phải quán này tốt như thế nào mà là do Thẩm Thanh Thanh không chỉ có cái lưỡi nhạy mà cái mũi cũng rất thính, chỉ cần nhìn qua hay ngửi thử một lần là có thể chọn ra những thực phẩm tươi mới nhất bên trong cả đống trải đầy trước mặt.

Đương nhiên là một quán mới mở, chắc chắn chủ quán sẽ không dùng những nguyên liệu hỏng đều nấu nhưng nguyên liệu nấu ăn vẫn có độ tươi mới nhất định, nếu so ra thì nguyên liệu càng tươi món ăn nấu ra mới càng ngon.

“Thanh Thanh ơi tớ yêu cậu c.h.ế.t đi được ấy!”

Ngô Hoan cảm thấy đây chính là bữa buffet cô ấy ăn mà cảm thấy hài lòng nhất, không nhịn được duỗi tay ôm chặt lấy đại công thần.

“Được rồi được rồi, cậu mau ăn đi.”

Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy dính lại không buông, cười đấy ra.

Buffet quán này ngoại trừ những món đã nấu chín sẵn thì còn có cả lẩu hoặc nướng. Thấy thức ăn trên bàn sắp hết, cô đứng dậy đi lấy thêm ít đồ về.

“Vừa nhìn là biết đây là cá tươi, mới chế biến, cho cậu này.”

Lâm Ngữ Tĩnh thấy cô vẫn còn nhớ mình thích ăn cá, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Vì tính cách nên Ngô Hoan muốn ăn cái gì sẽ kéo Thẩm Thanh Thanh lấy giúp mình còn Lâm Ngữ Tĩnh thì dù quan hệ tốt vẫn sợ làm phiền người khác, chỉ khi nào Thẩm Thanh Thanh hỏi thì cô ấy mới nói. Cũng chính vì vậy nên nhìn có vẻ như quan hệ giữa Thẩm Thanh Thanh và Ngô Hoan tốt hơn.

Nhưng thực ra nếu không nhắc tới mối quan hệ nguyên thân để lại thì đúng là hiện giờ cô và đám Ngô Hoan đã hòa hợp hơn nhiều rồi.

Ăn tối xong, cả bọn cũng không muốn đi dạo cộng thêm việc hôm nay về trường vừa phải ngồi xa lại vừa phải xách hành lý nên ít nhiều gì cũng thấy mệt mỏi, thế là về ký túc xá luôn.

Sau khi về Thẩm Thanh Thanh là người đầu tiên đi tắm rửa. Tắm giặt xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trước bàn vẽ tranh, thuận tiện đăng chương hôm nay lên.

Thấy cô đang bận việc, đám Ngô Hoan không quấy rầy cô nữa mà cố gắng nhỏ tiếng làm việc của mình.

Trên mạng, nội dung của bộ truyện 'Thực Linh' đang đến đoạn Hứa Nguyện chấp nhận thử thách làm giá đỗ nhồi thịt của Đao Linh. Cô ấy thất bại hết lần này tới lần khác nhưng vẫn không hề bỏ cuộc. Cùng lúc đó, đám đồ tử đồ tôn của ông cô tới gây hấn muốn tiếp quản nhà hàng. Tới phần mới nhất được cập nhật trong ngày hôm nay thì cuối cùng cô ấy cũng làm được món ăn có thịt mà không thấy thịt —— Giá đỗ nhồi thịt!

Tổng thể nội dung mấy chương đầu khá là nhẹ nhàng chỉ có chút sóng gió nhỏ. Nhân vật chính không được người khác coi trọng, khó khăn lắm mới có một bàn tay vàng nhưng ngay cả thử thách còn không thể vượt qua được, đã thế nhân vật phản diện còn cố tình tới gây chuyện đủ đường. Điều duy nhất có thể khiến người đọc thấy nhẹ nhõm thoải mái chính là Hứa Nguyện vì để không làm lãng phí thức ăn đã dùng những nguyên liệu hỏng làm ra món thịt xào giá. Đến khi ăn xong thiếu chút nữa thì nhổ ra sau đó phải vắt óc nhét cho những người xung quanh ăn hộ.

[Tuy đã biết chắc rằng nhân vật chính sẽ thành công nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin. Cây giá nhỏ như vậy mà lại nhồi được thị vào trong thật!]

[Đúng lúc hôm nay nhà tôi mua giá, tôi thử khoét mà phải tốn hết hơn cửa cân giá mới thành công khoét được một cây cuối cùng đưa ra kết luận: Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn khoét từng chút từng chút một thì vẫn có thể thành công.]

[Mẹ cậu mà thấy cậu làm như vậy liệu có đánh cậu không?]

[Tôi đâu có ngốc, phá xong đống giá đó tôi cầm xào luôn, tuy trông không được đẹp mắt cho lắm nhưng hiếm khi tôi mới vào bếp nấu được một món, mẹ tôi còn khen tôi kia kìa! Chống nạnh cười.jpg]
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 51: Chương 51



[Đáng ghét vậy, sao tôi không nghĩ ra cách này nhỉ, tự nhiên bị đánh cho một trận…]

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy bình luận “Tự nhiên bị đánh một trận kia”, lập tức đoán được bạn fan này cũng bị giá đánh bại, không khỏi bật cười.

Thời gian đã không còn sớm, cô đọc bình luận thêm một lúc rồi tắt máy tính lên giường ngủ.

Cô đi ngủ nhưng với một vài con cú đêm thì giờ mới chỉ bắt đầu cuộc sống về đêm.

Bởi vì có món giá đỗ nhồi thịt làm yếu tố gây cười nên không ít độc giả sau khi đọc xong đều không nhịn được mà bàn luận với người bên cạnh, cũng vì vậy mà đã đưa tới không ít độc giả cho “Thực Linh”.

Mà các độc giả sau khi đọc xong sẽ luôn có một bộ phận không nhịn được tò mò, cộng thêm giá cũng không phải thứ gì đó quá hiếm có nên không ít người rối rít làm thử.

Mà trong những người này, có người rất thích chia sẻ những video ngắn về cuộc sống của mình lên mạng xã hội còn quay lại quá trình mình khoét giá.

Cư dân mạng lúc lướt thấy video đó còn cảm thấy người này ăn no rửng mỡ không có gì việc, đợi đến khi nghe được phần lồng tiếng trong video mới biết thì ra người này đang thử làm món giá đỗ nhồi thịt, lập tức cảm thấy tò mò.

Cho dù là ý kiến “Ăn thịt mà không thấy thịt” hay quá trình “Nhồi thịt vào trong giá” đều vô cùng lạ nên cư dân mạng nhao nhao vào bình luận muốn người đó đừng khoét giá thôi, làm luôn cả món “Giá đỗ nhồi thịt” đi cho bọn họ được chiêm ngưỡng.

Tác giả của video thấy có vẻ như video mình là đã hot nên vô cùng vui mừng. Nhưng người đó chỉ thấy trong nhà mình có sẵn giá nên làm thử vậy thôi, khoét giá không đã tốn mất hơn nửa cái mạng của anh ta rồi, giờ mà còn bắt anh ta nhồi thịt vào trong giá nữa, đến nghĩ anh ta cũng không dám nghĩ.

Thế là anh ta ghim lại comment của mình lên, nói rằng quá trình khoét giá thực sự rất khó, bản thân anh ta cũng phải lãng phí rất nhiều giá mới khoét thành công được vào cây đồng thời tỏ vẻ anh ta thực sự không làm được việc nhồi thịt vào trong giá. Sau đó lại nói anh ta biết đến món này qua bộ truyện “Thực Linh” khiến các cư dân mạng cảm thấy hứng thú, tìm đọc thử để học cách làm.

Thậm chí anh ấy còn thiện chí nhắc nhở khoét giá rất nguy hiểm, tốt nhất là làm khi không có mặt người lớn, nếu không rất có thể sẽ bị đánh. Cũng tỏ vẻ vì để không lãng phí, những cây giá làm hỏng có thể mang ra xào.

Cư dân mạng không phải lười không muốn tự làm thì chính là cảm thấy tay mình phế không làm được.

Nhưng bọn họ có cách, ào ào chạy tới tài khoản của những blogger làm về ẩm thực nói mình muốn nhìn thấy món thịt nhồi giá.

Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn không biết bộ truyện tranh về mỹ thực của mình lại tạo ra một làn sóng như vậy. Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, ngày nào cô cũng dùng phần lớn thời gian ở trong ký túc xá vẽ truyện.

Đại học năm tư tuy vẫn còn một vài môn nhưng trên cơ bản là vẫn rất ít. Cô ngoại trừ lúc đi học cùng với ăn cơm sẽ ra ngoài còn đâu thì gần như toàn bộ thời đều giống như lúc chưa xuyên qua.

Ba người khác trong ký túc xá đều cảm thấy gần đây cô càng ngày càng lười ra ngoài, vì vậy nên nhân dịp hôm nay là thứ bảy, bên ngoài náo nhiệt kéo cô tới trung tâm mua sắm đi dạo.

“Làm gì có, không phải tớ giống các cậu sao?”

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy so với trước khi xuyên không, cô đến ăn cơm cũng gọi ship tới tận nhà thì hiện giờ ngày nào cô cũng ra ngoài đều đặn nên không thể nói cô cứ ru rú trong phòng được.

“Thôi thôi, chúng tớ thường xuyên ra ngoài nhận hàng hay là ra ngoài sân trường đi dạo, thậm chí hôm kia còn đi đánh cầu lông còn cậu thì sao? Trừ ăn cơm với đi học ra, những lúc khác cậu chỉ hận không thể dính chặt trong ký túc xá.”

Dư Duyệt nói xong, Ngô Hoan lập tức nói: “Đúng vậy, cậu xem cứ rúc trong ký túc xá đến mức mặt cậu trắng cả ra rồi kia.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 52: Chương 52



Thẩm Thanh Thanh vô thức sờ lên mặt mình một cái, thầm nghĩ cho dù có trắng thì cũng là công hiệu của đan mỹ nhan, sao có thể nói là do không đi ra ngoài được.

“Quả thực gần đây cậu càng ngày càng không thích ra ngoài, việc vẽ truyện cũng không thiếu một ngày hai ngày này của cậu.” Lâm Ngữ Tĩnh cũng nói theo.

Bọn họ đều đã nói như vậy, Thẩm Thanh Thanh còn có thể nói gì khác, thế là cô đành phải đồng ý với lịch trình bọn họ đã sắp xếp vào thứ bảy này, còn nói muốn mời bọn họ một bữa.

“Lần trước cậu mới rồi, sao để cho cậu mời tiếp được.” Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu nói.

“Truyện tớ vẽ nhận được không ít quà donate, đúng lúc mở một bữa tiệc ăn mừng luôn.”

Trừ quà donate từ truyện ra, gần đây cô còn nhận được không ít đơn, lợi nhuận sau khi hoàn thành đơn cũng không ít nên cô muốn mời bọn họ một bữa, cũng là để cảm ơn bọn họ đã quan tâm cô, mỗi lần cô vẽ bọn họ đều cố gắng hết sức giảm tiếng ồn.

Thật ra năm tư đại học đã có thể chuyển ra ngoài ở, Thẩm Thanh Thanh đang suy xét đến việc mình vẽ được tranh dù sao cũng là do có bọn họ chiều theo, cũng có suy nghĩ có nên chuyển nhà luôn không.

Nhưng vừa nghe cô nói như vậy, cả ba người khác trong ký túc xá đều phản đối, tỏ vẻ sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi, phải quý trọng khoảng thời gian cuối cùng ở bên nhau.

Thứ bảy.

Bốn người thay đồ xong ra khỏi ký túc xá, trên sân trường bất luận là nam hay nữ đều vô thức quay đầu lại nhìn.

Không thể trách bọn họ như vậy, thật sự là Thẩm Thanh Thanh bình thường vốn đã đẹp, giờ lại có thêm đan mỹ nhan giúp cô thay đổi từng ngày một, ngũ quan tinh xảo hơn, làn da cũng trắng nõn mịn màng hơn.

Các cô gái phòng 306 đều rất trắng nhưng khi Thẩm Thanh Thanh đứng chung với bọn họ, trông cô trắng hơn hẳn một tông so với ba người còn lại.

Ban đầu là Ngô Hoan với Lâm Ngữ Tĩnh mỗi người kéo một tay cô nhưng kết quá khi đi ra ngoài Ngô Hoan lại đột nhiên buông tay cô ra, lùi sang bên cạnh Dư Duyêt.

“Sao vậy, đột nhiên lương tâm thức tỉnh sao?” Từ Duyệt hừ nhẹ nói.

Ngô Hoan lắc đầu nói: “Chẳng qua là tớ cảm thấy đứng chung một chỗ với cậu ấy đột nhiên da tối xuống một tông nên cứ đứng cạnh cậu thì hơn.”

“Cậu có ý gì đây?”

Mặc dù cô ấy nói đúng thật nhưng Dư Duyệt vẫn không nhịn được muốn cốc cô ấy một cái.

Bốn người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã ra tới cổng trường. Bọn họ vừa định ra ngoài thì nụ cười trên mặt bỗng nhiên dập tắt.

Bọn họ chỉ thấy cách cổng trường không xa có một chiếc xe thể thao màu xanh da trời đang đỗ, trước xe là một chàng trai cao ráo chân dài đang dựa.

Đương nhiên bọn họ không thấy xa lạ gì với người đàn ông này vì người đó chính là Hàn Thừa Trạch.

Thẩm Thanh Thanh mắng thầm anh ta âm hồn bất tán trong lòng quay đầu nhưng là không quên nhỏ giọng an ủi Lâm Ngữ Tĩnh.

Lâm Ngữ Tĩnh vốn cho rằng mình đã quên người này nhưng vào thời khắc nhìn thấy anh ta, đáy lòng cô ấy lại bắt đầu đau.

Có lẽ là cảm nhận được sự im lặng của cô ấy, Dư Duyệt bước lên trước một bước: “Chúng ta cứ đi thôi, coi như không nhìn thấy là được.”

Lâm Ngữ Tĩnh vốn đã gật đầu đi theo các cô rời khỏi trường nhưng khi liếc nhìn thấy anh ta vẫn đứng ở đó, cô ấy lại không nhịn được mà cắn môi.

“Đừng nói cậu vẫn chưa buông bỏ được anh ta đấy nhé?” Ngô Hoan nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, vô thức nói. Nhưng khi vừa nói xong, cô ấy lập tức hối hận vì cái miệng nhanh nhảu của mình.

“Chỉ là tớ cảm thấy… Anh ta cứ đứng chắn ở cửa như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm.”

Quả thức lời này không sai, dù sao đây cũng không phải lần đều tiên Hàn Thừa Trạch tới đây, với cái kiểu tác phong phô trương của anh ta, trong trường đã có không ít người biết anh ta là bạn trai của Lâm Ngữ Tĩnh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 53: Chương 53



Chính vì vậy mà trước cổng trường học đã có không ít người tò mò quan sát, nghi ngờ không biết có phải đôi tình nhân nhỏ này đang cãi nhau hay không.

Mà thế thì cũng thôi đi, đằng này lại có một tên con trai chạy tới hỏi: “Lâm Ngữ Tĩnh, đây không phải là bạn trai của cậu sao? Sao cậu không qua?”

Cậu ta nói với Lâm Ngữ Tĩnh nhưng ánh mắt lại đặt lên người Thẩm Thanh Thanh, rõ ràng là cố ý tìm lý do qua bắt chuyện.

“Một thằng con trai như cậu chạy ra đây hóng hớt cái gì!” Ngô Hoan tức giận nói.

Dư Duyệt cũng gật đầu theo: “Bà của Tiểu Minh có thể sống đến một trăm tuổi cũng là vì không xen vào việc của người khác đấy, cậu học tập bà ấy chút đi.”

“Tôi không có, tôi chỉ…”

Chàng trai kia bị các cô nói cho, muốn giải thích nhưng lại không thể nói lên lời, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh nhíu mày nên đành phải quay người chạy.

“Để tớ qua nói với anh ta một tiếng, bảo anh ta đừng đứng trước cổng trường nữa.” Lâm Ngữ Tĩnh nhỏ giọng nói, như là sợ các cô mắng mình.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy cứ xoắn xuýt do dự, dứt khoát buông cô ấy ra: “Cậu muốn nói thì qua nói đi.’

Thật ra cô không thể chắc chắn rằng dưới sức mạnh của cốt truyện, liệu Lâm Ngữ Tĩnh có thể làm hòa với Hàn Thừa Trạch không nhưng cô hiểu được một đạo lý, chuyện của người khác mình chỉ có thể khuyên được vài câu chứ không thể đưa ra quyết định thay cho người ra được vì điều đó chỉ là tốn công vô ích.

Thật ra Lâm Ngữ Tĩnh rất muốn nhờ ai đó đi cùng nhưng ngầm lại thì thấy để ai đi cùng cũng không thích hợp nên sau khi hít sâu một hơi, cô ấy vẫn phải một mình đi qua.

Vẻ mặt Hàn Thừa Trạch lạnh tanh, trông có vẻ trưởng thành chững chạc hơn bình.

Đáng tiếc là khi mở miệng, cái bản chất đểu cáng lập tức xuất hiện, tiếc thay cho cái gương mặt đẹp trai của anh ta.

“Lâm Ngữ Tĩnh có phải em bị ngốc không vậy? Chẳng lẽ em không nhìn ra đám bạn của em đang cố ý khích bác quan hệ của chúng ta, làm em chia tay với anh!”

Trong mắt Hàn Thừa Trạch, giữa con gái với nhau hoàn toàn không tồn tại cái gọi là tình bạn thuần túy nên ngay từ đầu anh ta đã không muốn tin Thẩm Thanh Thanh nhằm vào anh ta là bởi vì anh ta không tốt với Lâm Ngữ Tĩnh, hơn nữa còn muốn dụ dỗ cô.

Nhưng sau vài lần lén tìm cô nhưng đều không có kết quả tốt, anh ta không muốn tin cũng phải tin.

Nhưng sau khi tin điều này, anh ta không xem xét lại suy nghĩ của bản thân mà ngược lại, anh ta còn nghĩ nếu Thẩm Thanh Thanh quan tâm tới bạn bè như vậy, vậy thì để cho bọn họ phản bội nhau đi.

“Không phải anh nói anh chưa từng thừa nhận tôi là bạn gái anh sao…”

Hàn Thừa Trạch thấy người trước kia lúc nào cũng nghe theo mình giờ đã học được cách phản lại mình, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu: “Lúc đó anh chỉ nói linh tinh thôi, ai bảo em muốn chia tay với anh, hại anh đến bar uống rượu rồi xảy ra chuyện phải nằm viện.”

Trước đó Lâm Ngữ Tĩnh chỉ biết anh ta đánh nhau nhập viện, giờ biết thì ra cô cũng là một phần nguyên nhân, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

“Vậy giờ anh còn sao không?”

Nghe thấy cô ấy quan tâm mình, đáy mắt Hàn Thừa Trách hiện lên vẻ đắc ý.

“Không sao nữa rồi.” Anh ta lắc đầu sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ngữ Tĩnh, mấy ngày nay anh đã nghiêm túc nghĩ về em, thật ra không phải là anh không có cảm giác gì với em. Ngày đó tất cả là vì bạn em cố ý k.ích th.ích anh nên anh mới có thể tức giận như vậy, rõ ràng cô ta cố ý muốn chúng ta chia tay.”

“Thanh Thanh cậu ấy rất tốt với tôi, anh đừng có mà vu oan cậu ấy.” Trái tim như mặt hồ tĩnh lặng của Lâm Ngữ Tĩnh vừa mới xuất hiện chút rung động đã lại lần nữa khôi lại vẻ yên tĩnh vì nghe thấy anh ta nói xấu Thẩm Thanh Thanh.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 54: Chương 54



Nghe thấy cô ấy tin tưởng Thẩm Thanh Thanh mà không tin mình, Hàn Thừa Trạch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn nghi ngờ liệu cô ấy có thật sự yêu mình không, nếu không thì sao lại có thái độ như vậy.

“Em không biết thật ra cô ta đã lén đi tìm anh tận mấy lần. Vào ngày cuối cùng của kỳ lễ quốc khánh, cô ta còn tỏ tình với anh, khi đó anh mới nhìn ra cô ta không có ý tốt.”

Lâm Ngữ Tĩnh nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể nào, làm sao có chuyện Thanh Thanh vừa ý anh được.”

“Lâm Ngữ Tĩnh cô có ý gì!”

Đánh c.h.ế.t Hàn Thừa Trạch cũng không ngờ cô ấy sẽ phản ứng như vậy, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

“Tôi kém cỏi chỗ nào? Tại sao cô ta lại không vừa ý tôi? Cô nói rõ lại cho tôi!”

“Tôi đâu có nói anh kém cỏi, tôi chỉ nói là Thanh Thanh chướng mắt anh thôi.” Nhìn thấy dáng vẻ tức giận gào thét của anh ta, Lâm Ngữ Tĩnh yếu ớt xua tay nói.

Thấy cô ấy còn lặp lại từ “Chướng mắt” thêm lần nữa, Hàn Thừa Trạch bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô ấy cố ý không.

“Nếu tôi không kém cỏi thì tại sao cô ta lại chướng mắt tôi? Hôm nay cô mà không nói cho rõ thì đừng hòng đi!”

Vốn Hàn Thừa Trạch đã tức giận vì Thẩm Thanh Thanh không nể mặt anh ta, lại thấy bạn gái trước đó một lòng nghĩ tới anh ta giờ cũng cảm thấy chắc chắn cô chướng mắt mình nên khi nói chuyện cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

“Thanh Thanh xứng đáng gặp được người tốt hơn…”

Giọng Lâm Ngữ Tĩnh rất nhỏ, nói xong còn liếc nhìn anh ta một cái, rõ ràng là sợ anh ta tức giận.

“Ý của cô là tôi không tốt? Tôi không tốt vậy sao cô lại thích tôi.”

“Tôi không nói anh không tốt, tôi chỉ nói cậu ấy xứng đáng với người tốt hơn.”

Đây còn không phải nói anh ta không tốt sao!

Hàn Thừa Trạch không ngờ người rõ ràng yêu mình đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà lại cảm thấy mình không phải người tốt nhất nên anh ta tức giận tới mức lông mày nhíu chặt lại.

“Cút!”

“Vậy anh cũng đừng cứ đứng chắn trước cổng trường mãi, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”

Lâm Ngữ Tĩnh bị anh ta dọa, chút rung động ban nãy hoàn toàn biến mất, để lại cho anh ta câu đó rồi xoay người đi thẳng.

Ba người Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy quay lại, cũng không hỏi cô ấy nói gì với Hàn Thừa Trạch mà kéo cô ấy đi gọi xe.

“Đm!”

Hàn Thứa Trạch không ngờ anh ta khích bác ly gián không thành lại còn phải chịu một bụng tức, không nhịn được đạp xe thể thao một phát, kết quá đã không trút giận được lại còn đá đau chân mình.

Anh ta nhịn đau mở cửa xe ngồi vào, lại phát hiện Lâm Ngữ Tĩnh đã sớm đi mất khiến anh ta càng thêm nghi ngờ không biết trước đó cô ấy nói thích anh ta liệu có phải là nói dối hay không.

“Quả nhiên miệng lưỡi đàn bà, toàn là dối trá!”

Cái tên cặn bã nào đó không nghĩ lại xem vừa rồi mình còn đi lừa gạt người ta, đổ lỗi giỏi ghê.

Bên kia, bốn người Thẩm Thanh Thanh đang ngồi taxi đi tới trung tâm thương mại nhưng bầu không khí không được sôi động như khi mới ra khỏi ký túc xá.

Mãi cho tới khi xuống xe, đứng trước quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, Ngô Hoan lanh mắt nhìn thấy một chiếc xe ba bánh nào đó, lập tức nói: “Thanh Thanh, cậu xem đó có phải ông bản lạc luộc lần trước không?”

Lần trước Thẩm Thanh Thanh mua hơi nhiều lác, sau khi về không chỉ chia cho dì quản lý ký túc xá mà còn chia cho cả các phòng ký túc xá bên cạnh một chút, ai ăn cũng khen ngon.

“Đúng là ông ấy!” Thẩm Thanh Thanh gật đầu, người còn chưa đi qua đã lên tiếng chào hỏi: “Ông ơi!”

Tuy ông lão tuổi đã lớn nhưng trí nhớ không tệ, thấy cô thì lập tức cười “Ôi chao” một tiếng, nhanh chóng lấy lạc cho cô ăn.

Thẩm Thanh Thanh chỉ nhận vài củ, vừa ăn vừa nói: “Lần trước cháu mua lạc của ông, các bạn trong trường đều nói ăn ngon, nhờ cháu mua giúp bọn họ một ít.”

Không phải cô đang dỗ cho ông cụ vui mà quả thật có bạn thích ăn lạc đã nói như vậy.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 55: Chương 55



Ông cụ rất vui, vừa cân lạc vừa nói với cô mấy ngày trước trong nhà ông ấy xảy ra chuyện cho nên mấy buổi hôm nay ông ấy không bán.

“Trùng hợp ghê ông ha.”

Biết được hôm nay ông cụ mới rảnh tới đây bán lạc lại đúng lúc gặp được mình, Thẩm Thanh Thanh không khỏi cười nói.

Cô thấy trên xe ba bánh còn có cả đậu tương, dứt khoát mưa thêm một chút.

Sau khi vào trung tâm thương mại, Dư Duyệt không nhịn được hỏi: “Mua cho cả ký túc xá bên cạnh cũng không cần phải mua nhiều như vậy chứ?”

“Tớ định cho những người khác nếm thử nữa nên mua nhiều chút.”

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy lạc luộc với đậu tương luộc này ăn khá ngon, lại nghĩ tới trước đó có ăn ké vào bữa cơm ở Vị Duyên nên cảm thấy có thể đưa qua một chút, coi như là bày tỏ tấm lòng.

Biết cô còn tặng người khác, Dư Duyệt không hỏi thêm gì nữa. Bọn họ tụ lại thảo luận xem trưa nay nên ăn gì.

Cuối cùng bọn họ chọn một quán thịt nướng, so với khi ăn buffet Thẩm Thanh Thanh phải đi qua đi lại lấy đồ thì hôm nay cô rảnh hơn rất nhiều, chỉ cần há miệng ra ăn là được.

Biết sao được, ai bảo cô chỉ có cái miệng biết ăn còn cái tay thì lại chẳng làm được gì ra hồn hết, thịt nướng mà rơi vào tay cô không phải nửa sống nửa chín thì cung là bị nướng cháy đen, thực sự không thể trông cậy vào được.

Bọn họ nướng thịt ba chỉ trước, bôi dầu lên chảo nướng. Chấm miếng thịt ba chỉ nóng hổi béo ngậy vào nước chấm cuốn cùng với rau xà lách, ngon không thể tả.

Cơm nước xong xuôi, các cô lại đi dạo quanh trung tâm mua sắm. Đến chiều Ngô Hoan với Dư Duyệt về thăng trường còn Lâm Ngữ Tĩnh thì đi cùng với Thẩm Thanh Thanh tới Vị Duyên đưa đậu tương với lạc.

Hôm nay có chút không khéo là Tẩn Cẩn Mặc không ở trong tiệm, thế là Thẩm Thanh Thanh đưa đồ cho chú Vương, ngồi lại nói chuyện với ông ấy một lúc rồi mới rời đi.

Phong cảnh xung quanh Vị Duyên rất đẹp, hai người không cần về gấp nên không gọi xe luôn mà đi chậm rãi đi bộ dọc theo ven đường.

Mặt trời đang dần xuống núi, ánh nắng chiều chiếu lên người không có cảm giác nắng gắt mà rất dịu dàng.

“Vừa rồi trước cổng trường, anh ta nói với tớ là cậu lén đi tìm anh ra, tớ không tin.” Lâm Ngữ Tĩnh nhìn cô bạn thân bên cạnh xinh đẹp tới mức khiến người khác phải rung động, suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định nói ra.

Thẩm Thanh Thanh đã sớm biết tên kia là một thằng đểu nhưng không ngờ anh ta lại có thể cặn bã tới mức mất hết liêm sỉ như vậy, thế mà lại còn vừa ăn cắp vừa la làng.

“Hôm quay lại trường không hiểu sao anh ta lại tìm được căn hộ nhà tớ, anh ta cản đường tớ không cho đi, tớ liền dạy cho anh ta một bài học. Vỗn nghĩ cậu đã chia tay với anh ta, không cần phải nhắc tới anh ta với cậu nữa nên mới không kể.”

Lâm Ngữ Tĩnh không ngờ lại còn có việc này, cau mày nói: “Tớ không nói cho anh ta biết nhà cậu ở đâu.”

“Nhà tớ ở đâu cũng không phải bí mật gì, anh ta muốn biết thì kiểu gì cũng có cách.” Thẩm Thanh Thanh cũng không nghi ngờ cô ấy. Dù sao thì với gia thế của Hàn Thừa Trạch, muốn tra ra địa chỉ nhà của một người chỉ là chuyện cỏn con.

Thấy cô không nghi ngờ là mình nói, lông mày đang cau chặt của Lâm Ngữ Tĩnh lúc này mới giãn ra nhưng lại không nhịn được cúi đầu nhìn mũi giày mình.

“Sớm biết vậy tớ đã không dẫn cậu đi gặp anh ta…”

Lâm Ngữ Tĩnh không nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy mình đã mang lại phiến phức cho cô.

Thật ra lúc đọc tiểu thuyết, Thẩm Thanh Thanh đã nghĩ tới vấn đề này, cảm thấy cô ấy chỉ cần có chút đúng mức là sẽ không cái gì cũng nghe theo Hàn Thừa Trạch, cuối cùng đưa bạn thân của mình tới trước mặt anh ta.

Đương nhiên, khi Thẩm Thanh Thanh xuyên sách cũng không lập tức tránh xa cô ấy, một phần là vì trông cô gái này vẫn còn có thể cứu được, một phần khác có lẽ là do trong tiểu thuyết cô ấy sau khi biết bạn thân với bạn trai của mình vụng trộm với nhau, việc đầu tiên là tự xem xét lại bản thân, sau đó là nghĩ tới việc thoát khỏi mối quan hệ kia.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 56: Chương 56



Không thể nói cô ấy làm vậy là đúng nhưng cũng hơn cái kiều gặp chuyện là đẩy hết trách nhiệm lên người khác, cảm thấy bản thân không có lỗi gì rất nhiều.

Đương nhiên, cuối cùng cô ấy vẫn ở bên Hàn Thừa Trạch khiến Thẩm Thanh Thanh vẫn còn thấy có chút khó chịu, nhất là khi cô cô xuyên thành nữ phụ xui xẻo.

Không thể nói nguyên thân không sai, rõ ràng là cả ba người đều sai nhưng cuối cùng người trả giá nhiều nhất lại chỉ có cô ấy, dù sao cũng có chút đáng thương.

Nhưng tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, sau khi xuyên tới đây, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy đây chính là một thế giới chân thật, sẽ không nhìn người khác bằng ấn tượng rập khuôn ban đầu của mình. Đương nhiên là ngoại trừ cái thằng đểu cáng nào đó.

“Trên đời này làm gì có nhiều cái sớm biết như vậy, chuyện đã qua giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, phải nhìn thẳng về phía trước.” Thẩm Thanh Thanh nói xong liền chuyển qua chuyện khác: “Cậu nghĩ ra được sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa?”

Bọn họ học ngành ngôn ngữ và văn học tiếng Hán chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp, một là làm giáo viên, hai là làm nhà xuất bản, còn nếu không nữa thì sẽ đi sâu vào làm nghiên cứu văn học hoặc là thi vào biên chế.

“Ban đầu tớ muốn làm giáo viên…”

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy tính cách cô ấy vốn điềm đạm hòa nhã, đúng là rất thích hợp làm giáo viên nhưng khi nghe ra cô ấy vẫn định nói tiếp thì liền kiên nhẫn đợi.

“Giờ tớ đang phân vân có nên thi lên nghiên cứu sinh không.”

“Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tốt nghiệp, cậu có thể suy nghĩ lại một chút.”

“Ừ.” Lâm Ngữ Tĩnh gật gật đầu, sau đó hai người không nói chuyện nữa mà ngồi chung xe về trường.

Những ngày sau đó, Thẩm Thanh Thanh từng bước vẽ tranh kiếm tiền, thỉnh thoảng sẽ bị các cô bạn cùng phòng kéo ra ngoài dạo phố, đánh cầu lông, cuộc sống vô cùng phong phú.

Mà trên mạng, từ khi có một blogger về ẩm thực nổi tiếng làm món giá đỗ nhồi thịt trong “Thực Linh” đã thành công tạo trend thử thách làm giá đỗ nhồi thịt và đồng thời khiến cho rất nhiều cư dân mạng để ý tới bộ truyện tranh “Thực Linh” này.

“Ôi vãi! Thanh Thanh cậu hot rồi này!”

Phòng ký túc xá 305 đột nhiên vang lên tiếng hét kích động của Ngô Hoan khiến ba người còn lại trong phòng đều vội vàng nhìn qua.

“Hot gì cơ?” Dư Duyệt gần cô ấy nhất, ngó vào điện thoại của cô ấy xem.

“Món giá đỗ nhồi thịt trong truyện của Thanh Thanh hot lên, sau khi một blogger về ẩm thực tớ follow thành công làm món này, có rất nhiều người cũng đu trend làm thử, bây giờ lướt bừa một cái cũng có thể lướt trúng video liên quan!”

Ban đầu Thẩm Thanh Thanh cũng có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại cảm thấy thế giới này không có món giá đỗ nhồi thịt, một món ăn khó làm như vậy hot lên cũng là chuyện bình thường. Dù sao nghe giá đỗ nhồi thịt có vẻ cao sang nhưng nguyên liệu lại vô cùng đơn giản, dễ kiếm.

Vì vậy vài ngày tiếp theo, mấy cô bạn chung ký túc xá đều tụ lại xem các video thử thách làm món giá đỗ nhồi thịt trên mạng.

Có không ít người thất bại, cũng có người thanh công nhưng Thẩm Thanh Thanh cứ cảm thấy bọn họ đều làm không tốt được bằng Tần Cẩn Mặc.

“Tớ không nhìn nhầm đấy chứ, đây là mực khô đúng không? Cái này mà cũng được sao?”

Ngô Hoan lướt trúng một video không thèm khoét giá mà xé mực khô có tính dẻo dai thành những sợi tơ nhỏ, rồi dùng kim đ.â.m xuyên qua giá, nhét mực vào trong giá, vẻ mặt không biết nói gì.

“Có giá có thịt, hình như không có vấn đề gì hết.” Dư Duyệt nói rồi không nhịn được cười lên: “Đây cũng là một nhân tài đấy chứ, khó thế mà cũng nghĩ ra được.”

“Thật ra cũng khá khó đấy, dù sao thì xé mực thành các sợi nhỏ như vậy cũng tốn kha khá thời gian đấy chứ, hơn nữa còn lại dùng kim nhét mực vào trong thân giá mà không bị gãy hỏng, tớ thấy khó lắm đấy.” Lâm Ngữ Tĩnh nhỏ giọng nói mấy câu bênh vực lẽ phải.

Ngô Hoan gật đầu: “Cũng đúng.”
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 57: Chương 57



Trên mạng có rất nhiều loại video về giá đỗ nhồi thịt, có dùng kim nhồi thịt gà vào giá; có phiên bản dùng mánh, thay bằng thịt heo khô hoặc mực khô, không thì là cầm ống tiêm bơm thịt vào trong giá; còn có cả mấy phiên bản hài hước cố gắng hết sức cuối cùng lại lật xe. Tóm lại là trên mạng vô cùng náo nhiệt.

Mà “Thực Linh” với tư cách là nơi bắt nguồn của món giá đỗ nhồi thịt đương nhiên cũng nổi theo, thậm chí còn có rất nhiều blogger từng thử làm giá đỗ nhồi thịt đều cố tình tới tặng quà donate, cũng tỏ vẻ rất mong chờ nội dung tiếp theo.

Thẩm Thanh Thanh vốn đang cân nhắc về vấn đề thu phí truyện, đang nghĩ xem bắt đầu thu phí từ chương nào thì hợp lý, giờ phát hiện quá donate cũng không ít nên quyết định tạm thời chưa thu phí.

Đương nhiên, không cài đặt thu phí cô vẫn kiếm được tiền, bên Thế Giới Hội Hoạ sẽ trả phí cho những bộ truyện tranh miễn phí dựa trên lượt đọc.

Fame của mình có ngu mới không ké, trên nào chỗ nào cũng có giá đỗ nhồi thịt, sau khi Thẩm Thanh Thanh hỏi ý Tần Cẩn Mặc và được anh đồng ý, cô đăng món giá đỗ nhồi thịt anh làm lên.

Không cần cô cố ý khen thì cư dân mạng nhìn thấy đều rối rít bày tỏ đây chính là món giá đỗ nhồi thịt đẹp nhất, không chỉ có từng cây giá giống hệt nhau như được sao chép mà còn bày biện vô cùng chuyên nghiệp.

Đúng lúc này, Vị Duyên đưa món giá đỗ nhồi thịt vào thực đơn hấp dẫn không ít dân sành ăn tới nếm thử, hơn nữa vì là tiệm đầu tiên bán món giá đỗ nhồi thịt nên Vi Duyên cũng bắt đầu hot trên mạng.

Đặc biệt là đám con cháu nhà giàu có tiền có thời gian có quan hệ lại thích chia sẻ cuộc sống của mình đến Vị Duyên ăn thử đều đăng lên trên mạng khiến các cư dân mạng vô cùng ghen tị.

Thật ra Vị Duyên không thiếu khách nhưng thanh danh và tiếng tăm tốt thì không ai chê nhiều, vì thế chú Vương còn cố ý gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Thanh, tỏ ý muốn với cô mời cô một bữa để cảm ơn.

Thẩm Thanh Thanh bảo ông ấy không cần phải khách sáo quá, tỏ vẻ nếu rảnh sẽ ghé qua ăn chực rồi vội vàng đi đăng truyện.

Diễn biến tiếp theo của “Thực Linh”, sau khi Hứa Nguyện làm thành công món giá đỗ nhồi thịt, vượt qua được thử thách của Đao Linh thì bắt đầu học nấu ăn với anh ta. Muốn nấu ăn được thì trước tiên phải học các kiến thức cơ bản, sau một thời gian ngắn học kiến thức cơ bản, Đao Linh bắt đầu kiểm tra kỹ năng dùng d.a.o của cô.

Trong truyện mỹ thực thì đương nhiên không thể thiếu các loại thức ăn ngon. Những món xuất hiện trong truyện trước đó tuy rất thu hút người đọc nhưng khi Đao Linh ra đề làm “Đậu phụ văn tư*” cho Hứa Nguyện mới thực sự khiến hai mắt độc giả tỏa sáng.

*Đậu phụ văn tư: Đậu phụ thái sợi mảnh thả vào nước như hoa cúc

Nhắc đến hai chữ “đậu phụ”, tất cả mọi người đều dễ dàng liên tưởng tới “dễ vỡ”. Chính vì vậy nên khi nhìn thấy “Đậu phụ văn tư” phải thái đậu phụ thành những sợi nhỏ như cọng tóc, tất cả độc giả đều sợ tới ngây người.

[Tác giả ghê vậy! Cắt đậu phụ thành sợi mà cũng nghĩ ra được!]

[Là một người cắt đậu phụ thành từng miếng còn nát, tôi cảm thấy việc thái sợ đậu phụ như thế kia chẳng khác nào truyện nghìn lẻ một đêm.]

[Giá đỗ nhồi thịt còn làm được thì thái sợi đậu phụ có gì đâu mà không làm được?]

[Để tag mấy blogger ẩm thực vào đây, mọi người qua xem thử xem có thể thái sợi đậu phụ không kìa.]

[Trong truyện miêu tả đậu phụ văn tư non mềm thanh mát, cho vào miệng liền tan, tôi muốn thử quá…]

[Thái nguyên liệu nấu ăn thành cọng tóc nhỏ như vậy, bỏ vào miệng không tan mới lạ đấy!]

Trước đây Thẩm Thanh Thanh từng được nếm thử món đậu phụ văn tư do ông nội làm nên mới có thể vẽ chính xác như vậy. Trước đó lúc vẽ cô đã thấy thèm rồi, giờ đọc bình luận của độc giả, trong lòng lại càng thấy ngứa ngáy.

Đúng lúc mấy ngày tiếp theo không có tiết, hơn nữa ngày mai lại còn là thứ bảy, thế là cô dứt khoát nhắn tin cho Tần Cẩn Mặc, dò hỏi thử xem lần trước chú Vương nói mời cô qua ăn một bữa có còn tính không.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 58: Chương 58



Hết cách rồi, đậu phụ văn tư là thử thách về kỹ thuật dùng d.a.o cùng với tài nấu nướng, cô nghĩ tới nghĩ lui trong số những người cô quen thì chỉ có Tần Cẩn Mặc là đáng tin nhất.

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định từ Tần Cẩn Mặc, cô lại cỏ vẻ có thể chọn món không.

[Tần: Cô muốn ăn đậu phụ văn tư?]

[Thanh Thanh: Anh đọc truyện của tôi hả?]

Trước đó lúc muốn đăng ảnh giá đỗ nhồi thịt anh làm cô có nói qua với anh nhưng cô nghĩ anh không hứng thú với truyện tranh.

[Tần: Nội dung của bộ truyện có liên quan tới nấu ăn, tôi thấy khá hay.]

Được đầu bếp chuyên nghiệp công nhận, Thẩm Thanh Thanh thấy có chút vui vẻ đồng thời nghĩ nếu anh theo dõi truyện của mình, vậy lần sau có chỗ nào không chắc chắn cũng có thể thảo luận với anh một phen.

[Thanh Thanh: Món đậu phụ văn tư kia anh làm được không?]

[Tần: Thật ra hôm nay tôi đã làm thử, ông ngoại tôi rất thích, dặn tôi cảm ơn cô thay ông vì đã cung cấp một món ăn ngon như vậy.]

Đậu phụ có giá trị dinh dưỡng cao, đặc điểm của đậu phụ văn tư chính là vừa bỏ vào miệng liền tan, rất thích hợp với ông cụ.

[Thanh Thanh: Không cần khách sáo ~]

Thẩm Thanh Thanh thấy anh đã thử làm, cảm giác món đậu phụ văn tư của mình đã ổn, nhắn tin với anh một lúc xác định thời gian hẹn ăn cơm.

Cùng ngày ra chương, có khá nhiều người muốn thử làm món đậu phụ văn tư này nhưng không nhiều bằng giá đỗ nhồi thịt lần trước. Biết sao giờ, dù sao thì món này là kiểm tra kỹ thuật dùng dao, rất nhiều người muốn thử thái sợi đậu phụ nhưng lại cảm thấy không thể nào xuống tay.

Trên mạng cũng có không ít đầu bếp chuyên nghiệp, vậy nên một vài cư dân mạng có tính tò mò cao nhao nhao chạy vào tài khoản mạng xã hội của họ comment “Đậu phụ văn tư”, muốn xem thử xem có thể thực sự làm món này không, hương vị có ngon hay không.

Cùng lúc đó, rất nhiều cư dân mạng cảm thấy người bạn lần trước Thẩm Thanh Thanh chia sẻ làm món giá đỗ nhồi thịt có thể làm được, thế là cũng có không ít người ào qua nhắn cô nói người bạn kia làm đậu phụ văn tư đi.

Thẩm Thanh Thanh cảm thấy cũng không phải không được, dù sao thì Tần Cẩn Mặc cũng sắp làm món này cho cô, đến lúc đó tiện tay quay lại mang lên khoe… Chia sẻ với cư dân mạng cũng được.

Sáng thứ bảy, cô mua chút trái cây trước cổng trường sau đó gọi xe đi thẳng tới Vị Duyên.

“Tới thì tới, còn mang đồ qua làm gì.”

Chú Vương ngoài miệng thì nói cô khách sáo quá nhưng mặt lại cười tươi như hoa, dẫn cô vào bếp rồi kiếm cớ bên ngoài có việc rời đi trước.

Thẩm Thanh Thanh thấy ông ấy đã đi rồi, tự vào nhà bếp.

Mới vừa bước vào cô đã ngửi thấy mùi thơm, cô hít hít nói: “Thơm quá! Có phải là nước dùng canh loãng không?”

Nước dùng ngon mới có thể làm ra được món ăn ngon. Đậu phụ văn tư phải ăn với canh loãng mới càng thêm tươi ngon dậy vị, bởi vậy nên Tần Cẩn Mặc mới chuẩn bị trước canh loãng.

Nghe thấy có giọng nói, anh quay đầu lại nhìn thì thấy dáng vẻ thèm ăn của cô, tiện tay múc một chén nhỏ đưa qua cho cô, nói: “Nếm thử đi.”

Thẩm Thanh Thanh cũng không giả vờ khách sáo với anh, cô duỗi tay nhận lấy, khen nước canh uống ngon sau đó thương lượng với anh.

“Tôi có thể quay lại quá trình làm đậu phụ văn tư của anh rồi chia sẻ cho cư dân mạng cùng chiêm ngưỡng được không? Không lộ mặt đâu.”

Giá đỗ nhồi thịt lần trước cô chia sẻ phần lớn là hình ảnh, cảm giác không trực quan được bằng video.

“Được chứ.”

Được anh đồng ý, Thẩm Thanh Thanh vài ngụm uống hết bát canh rồi bắt đầu tập trung quay video.

Bảo cô dùng tay thì có thể cô không dùng được chứ bảo cô dùng miệng thì trừ tham ăn ra cô vẫn nói được một chút.

Khi làm thức ăn, Tần Cẩn Mặc rất yên tĩnh, Thẩm Thanh Thanh đứng bên cạnh vừa quay vừa giải thích vài câu.
 
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp
Chương 59: Chương 59



Ví dụ như vì sao làm đậu phụ văn tư phải chọn đậu phụ non, tại sao phải đổ nước trong quá trình thái đậu phụ cùng với lý do phải thái sợi mộc nhĩ, chân giò hun khói và rau cải.

Vì để cho cư dân mạng có thể cảm nhận được rõ rốt cuộc đậu phụ văn tư mảnh tới cỡ nào, Thẩm Thanh Thanh khuấy nhẹ nước khiến cho các sợi đậu phụ trong nước di chuyển, thậm chí còn cố ý lấy kim xỏ đậu phụ qua.

Sau khi đã thái xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, kế tiếp chính là đổ canh loãng vào nồi, thêm chút gia vị cùng với bột năng.

Thẩm Thanh Thanh đã từng nhìn thấy rất nhiều người nấu ăn nhưng mỗi lần thấy Tẩn Cẩn mặc nấu, cô đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không chỉ vì anh là đầu bếp đẹp trai nhất mà còn vì khi anh nấu cơm luôn có cảm giác rất lưu loát, trôi chảy.

“Đổ bột vào canh cũng cần phải có kỹ xảo, ít quá hay nhiều quá đều không được mà phải trong vắt như nồi canh này mới là hoàn mỹ nhất…”

Cô giải thích xong phần đổ bột vào canh, Tần Cẩn Mặc đã bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.

Những sợi đậu phụ trắng, sợi mộc nhĩ đen, sợi chân giò hun khói đò, sợi cải xanh lá, tất cả trộn lại với nhau, bỏ vào trong nồi canh khuấy nhẹ đánh tan, từng sợi từng sợi tản đều trong nồi, phân biệt rõ ràng.

“Đẹp quá đi!” Thẩm Thanh Thanh cảm thán xong vẫn không quên nhắc nhở: “Lúc này nhất định phải dùng muôi từ từ đánh tan ra, tuyệt đối không được khuấy thẳng, bằng không thì nó không còn là sợi đậu phụ nữa đâu mà thành đậu phụ nát rồi.”

Đợi đến khi đậu phụ văn tư hoàn thành, những sợi đủ màu sắc nổi bồng bềnh trong nồi canh trong vắt, đặc biệt là khi những sợi này cùng xoay tròn về một hướng, trông lại càng đẹp.

Tần Cẩn Mặc thấy cô vẫn còn giơ điện thoại, múc ra chén một phần đưa cho cô.

Thẩm Thanh Thanh nhoẻn miệng cười với anh một cái xem như cảm ơn rồi cầm thìa nhẹ nhàng múc lên ăn.

Những nguyên liệu sau khi thái sợi lại càng dễ dung hòa lại với nhau. Uống một ngụm, vị đầu tiên nếm được là vị mằn mặn của nước canh, khẽ nhấp một miếng, đậu phụ, chân giò hun khói, mộc nhĩ cùng với rau cải toàn bộ đều tan ra trong miệng, để lại dư vị khó quên.

Cô ăn hai miếng xong mới nhớ tới phải review mùi vị cho mọi người, cô đặt sát thìa vào camera, nói: “Đậu phụ văn tư có vị mằn mặn thanh thanh, các nguyên liệu vừa bỏ vào miệng liền tan…”

Chụp đậu phụ văn tư xong, Thẩm Thanh Thanh cất điện thoại lại, cuối cùng cũng có thể bưng chén lên tập trung tận hưởng món ngon.

“Ngon quá!”

Thấy cô ăn tập trung tới mức không muốn ngẩng đầu, Tẩn Cẩn Mặc xoay người đi làm món khác, lúc chế biến cá thì bỗng nhìn thấy cô đang bưng cái chén trống không nhìn chằm chằm vào nồi đậu phụ văn tư không rời mắt, cảm thấy có chút buồn cười.

“Muốn ăn thì cứ ăn đi.”

Thẩm Thanh Thanh thấy anh phát hiện cũng không xấu hổ: “Thế tôi ăn thêm nửa chén nữa nhé, đậu phụ văn tư anh làm ngon quá.”

Rõ ràng tay nghề của Tần Cẩn Mặc hơn hẳn căng tin trường cùng với nhà hàng bên ngoài. Sau bưa cơm trưa, không ngoài dự liệu, Thẩm Thanh Thanh lại no căng bụng.

Một hồi sinh, hai hồi thục.

Lần trước trước cô đã đóng gói canh gà mang về nên lần này cô chỉ thẳng vào cá bạc ngọt cay không ăn hết nói: “Món nay ngon, tôi có thể mang chỗ còn lại về không?”

Cá bạc ngọt cay là món nguội, đĩa cá bạc trên bàn được xử lý rất sạch sẽ, ăn vừa thơm vừa giòn lại có chút dẻo, bỏ vào miệng lập tức cảm nhận được vị cay ngọt, càng ăn càng cuốn.

Nếu không phải no rồi thì Thẩm Thanh Thanh còn cảm thấy một mình cô có thể ăn hết cả bàn này.

Sau khi Tần Cẩn Mặc gật đầu đồng ý, có thể đã nhìn ra được cô có chút ngại ngùng nên nói: “Lạc với đậu tương luộc lần trước cô mang tới ngon lắm, ông ngoại tôi rất thích.”

“Tôi thấy ngon nên mới cố ý mang qua tặng cho mọi người nếm thử đó.” Thẩm Thanh Thanh vui vẻ nói.
 
Back
Top Bottom