Siêu Nhiên XUYÊN QUA ĐƯỢC LÀM ĐOÀN SỦNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
373859201-256-k983220.jpg

Xuyên Qua Được Làm Đoàn Sủng
Tác giả: gugibib
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lăng Thần Nguyệt

Thể loại: Đam mỹ, dị giới, ma pháp, xuyên qua, sảng văn Khương Phù là con trai của " Ngài " người thống trị nắm giữ quyền lực tối cao của thần giới bất ngờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Cậu sống lại dưới hình hài của một đứa trẻ sơ sinh, trải qua nhiều kiếp sống khi không có kí ức kiếp trước và luôn không sống qua được 10 tuổi .

Cuối cùng thì " Ngài " cũng đã giúp cậu sống lại với cuộc sống khác và giữ lại được kí ức cuối cùng của kiếp ấy.

Cậu được " Ngài " chuyển sinh đến với đại lục mang tên Thiên Vũ.​
 
Xuyên Qua Được Làm Đoàn Sủng
Chương 1


Khương Phù luôn là đứa trẻ không được yêu thích, trong trường học có rất nhiều đứa trẻ rất ghét cậu chúng còn bạo lực học đường cậu mà các giáo viên trong trường lại luôn không quan tâm ngay cả chính gia đình của cậu cũng vậy.Hôm nay vẫn như mọi hôm cậu thu dọn cặp sách một cách chậm chạp từ từ, nghĩ rằng bọn hay bắt nạt cậu đã về hết rồi.

Nhưng bọn bắt nạt nào có thể về như thế khi chúng chưa làm gì cậu .

Bọn chúng tụ tập ở cổng trường đợi cậu từ sớm, khi thấy cậu bước ra khỏi cổng trường bọn chúng liền vây quanh cậu kéo cậu tới góc tường hẻo lánh trong tiếng cười đùa ác ý.Sắc mặt cậu tái mét, cậu biết sự bắt nạt của chúng đã bắt đầu.

Bọn chúng lôi kéo cậu rất mạnh cậu cố gắng giãy dụa nhầm thoát khỏi chúng , thằng nhóc béo ú trong nhóm thấy cậu giãy dụa như vậy liền cho cậu ăn một cú tát, cú tát ấy mạnh đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn của cậu in hẳn một bàn tay và nó đang bắt đầu sưng đỏ lên , khoé môi bị cắn rách rỉ ra chút máu."

Mẹ mày, Khương Phù hôm nay mày dám phản khán, lát tao cho mày một bài học " tên mập tức giận soắn tay áo lên nắm lấy tóc cậu giật mạnh , làm cậu đau đớn hét lên "Á".Tên mập này là tên đứng đầu trong nhóm hay bắt nạt cậu.

Từ khi cậu mới chuyển đến trường này thì nó đã nhắm đến cậu.

Lúc đầu bọn nó cô lập cậu trong im lặng , sau đó càng lúc càng quá đáng hơn bọn chúng bắt đầu vẽ bậy lên bàn học, lên sách vở cậu thậm chí còn ném cặp cậu vô thùng rác.

Nhốt cậu trong phòng vệ sinh dội nước bẩn lên cậu , còn tự tiện cho đám dàn em cởi quần cậu, cậu sợ hãi đi mách giáo viên nhưng giáo viên họ lại không thèm đếm xỉa đến cậu bọn họ còn quay qua trách cứ cậu và bảo vệ bọn chúng .

Vì bọn chúng là con của những phụ huynh đã tài trợ cho trường này rất nhiều tiền.Bọn chúng biết cậu đi mách giáo viên và sự bạo lực của bọn chúng cũng tăng lên, hay kéo cậu đi đánh một trận, vu oan cậu là một tên trộm và làm những thứ bọn bắt nạt sẽ làm.

Cậu không biết vì sao bọn chúng lại nhắm tới cậu như vậy."

Quách Đỉnh xin cậu tha cho mình, hôm nay mình đã làm theo lời cậu rồi mà ."

Khương Phù nhỏ bé sợ hãi khóc nấc lên hai tay nắm lấy tay tên mập Quách Đỉnh nhầm gở tay nắm tóc của cậu.Nó thấy cậu cố gắng thoát khỏi tay nó , nó liền nắm mạnh hơn ,nắm tóc cậu làm cậu nghẩng mặt lên nhìn nó , rồi nó cuối mặt xuống xát cậu một tay nắm tóc một tay vỗ lên mặt cậu giọng điệu khinh miệt , ác ý nói: " Khương Phù tao nói mày phải tránh xa Hạ Tâm Liên ra mà mày còn dám nói chuyện vui vẻ với cô ây như vậy , cô ấy còn vì mày mà không chịu làm bạn gái tao còn bảo vệ mày như vậy .

Mày làm tao rất là không vui đó .

Tao khó chịu như vậy thì phải tìm đứa làm tao không vui để giải toả đó " hất mạnh làm cậu ngã nhào xuống đất , phủi tay ra lệnh cho đàn em xông lên đánh cậuBọn chúng xông lên đấm đá loạn xạ lên người cậu , cậu theo phản xạ gập người lại hai tay ôm đầu chịu những cú đánh của bọn chúng .

Sau khi thoả mãn Quách Đỉnh mới ra hiệu cho đàn em dừng lại nhổ một ngụm nước bọt lên người cậu rồi dẫn đàn em rời đi để mặc cậu ôm đầu nằm dưới đất bẩn thủi.

Cậu không hiểu nỗi sao những đứa bé 9 tuổi đó lại ác đến vậy .Cậu từ từ ngồi dậy cơ thể thật sự đau đớn nước mắt không thể ngừng rơi.

Xách cơ thể đầy thương tích tàn tạ của mình mà lết về nhà .

Cậu khóc lóc đứng trước của nhà mở cửa ra gọi mẹ nhưng lại nhận được ánh mắt u ám căm ghét nhìn mình trong căn phòng hỗn độn toàn rác rưởi đồ đạc rách nát đổ bể.Mẹ liếc nhìn cậu thấy bộ dáng tả tơi của cậu nước mắt tuôn ra, giọng nói đe nghiến trong sự căm ghét tuột cùng " Khương Phù mày ... mày lại gây chuyện gì nữa thế hả?

"Cậu sợ hãi co rúm người lại, gọi nhỏ " Mẹ ơi ...?

"Bà ta xông tới chỗ cậu nắm lấy tóc cậu và la hét lớn nói ra những câu nói gây tổn thương, kinh khủng nhất " Tại sao mày cũng như vậy?

Tại sao mày lại khiến cho cuộc sống của tao khốn đốn như vậy?

Mày là thứ khốn nạn sao mày không chết theo cha mày luôn đi?

Tao cho mày ăn học, cho mày đồ áo chỗ ở mà mày tới trường lại gây chuyện .

Mày không sống yên ổn một ngày sẽ chết à!

Tại sao mày hông chết luôn đi...

"Hôm đó là một ngày tồi tệ.

Vẫn như mọi hôm cậu chịu đựng sự bắt nạt của các bạn cùng lớp rồi lại lết tấm thân tàn tạ về nhà.

Cậu cảm thấy hôm nay người mình lạ lắm luôn cảm thấy cơ thể rất nặng nề và ngứa cổ họng cậu nghĩ mình chắc sắp bệnh rồi, nhưng cậu không dám nói cho mẹ biết cậu sợ mẹ lắm.Nữa đêm cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại chịu đựng cơn đau trong người và cổ họng ngứa ngáy, đôi mắt nặng trĩu không thể mở ra, mồ hôi lạnh tuôn như suối.

Sáng sớm cậu cố gắng gượng ép sự mệt mỏi của cơ thể và sự đau đớn nặng trĩu trên người ngồi dậy vệ sinh cá nhân mặc đồ chuẩn bị đi học.

Cậu bước ra khỏi phòng tới phòng khách không chịu nổi cơn nóng ran ngứa ngáy đau rát ở cổ họng mà ho ra, tay theo bản năng mà bịt miệng lại nhưng không ngờ một búng máu lớn trào ra từ miệng, trào ra khỏi tay tí tách rơi xuống sàn nhà, cậu sỡ hãi kinh hoảng gọi " Mẹ ơi , mẹ ơi "Hôm đó cậu nghỉ học và được mẹ đưa tới bệnh viện.

Cô bác sĩ tốt lắm lần đầu tiên trong đời có người cư xử dịu dàng nhẹ nhàng đối tốt với cậu như vậy.

Nhìn mẹ và cô bác sĩ trao đổi cậu không hiểu họ đang nói gì chỉ biết họ đang nói những thứ rất khó hiểu đối với một đứa trẻ.

Cậu thấy mẹ nhìn mình với vẻ mặt chán ghét, bà ấy khóc liếc nhìn cậu như thể muốn nói tại sao mày không biến mất luôn đi.

Cậu đã rất sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của mẹ.Sau hôm đó cậu bị mẹ cho thôi học.

Cậu vui lắm cho là mẹ biết mình bị bắt nạt quá nhiều mà không muốn tới trường cho nên mẹ mới cho mình nghỉ.

Mà tình trạng của cậu cũng càng ngày càng xấu đi nó tệ đến mức cậu đứng dậy cũng rất là khó khăn, kể cả việc đi vệ sinh cũng rất khổ sở và rồi cuối cùng thì ngày mà thậm chí cậu không thể tự chủ được cơ thể cũng tới, cậu đã không kiểm soát được mà đã tiểu ra nhà.Cậu thấy mẹ đứng trên cao nhìn xuống im lặng nhìn cậu.

Cậu sợ hãi nước mắt chảy dài nắm lấy váy mẹ cầu xin tha thứ " Mẹ ...mẹ ơi... con ... con con xin lỗi mẹ.

Con không phải cố ý đâu.

Con sẽ lập tức dọn nó ngay, con hứa việc này sẽ không xảy ra nữa đâu !

" hôm đó rất lạ mẹ đã ngồi xuống sờ đầu cậu, lau nước mắt cho câu nhẹ nhàng mỉm cười nói " Không sao đâu, Phù Phù của me, không sao, không sao hết, mẹ tha lỗi cho con mà !"

Cũng từ ngày đó mẹ đối xử với cậu rất tốt cậu thật sự rất vui, qua mấy hôm sau mẹ đã dẫn một người đàn ông lạ về nhà và nói với cậu đó là chồng của mẹ, ông ấy sẽ cùng sống với chúng ta.

Mẹ nói với giọng điệu rất vui sướng lần đầu tiên câu thấy mẹ vui như vậy.Cơ thể cậu càng ngày càng yếu hơn chỉ có thể nằm im một chỗ khó có thể cử động cậu cảm thấy mình rất nghẹn, rất khó thở, nghe tiếng cười vui vẻ của mẹ và người đàn ông ngoài phòng khách bàn chuyện sẽ có một đứa trẻ mới sắp xuất hiện trong gia đình này.

Cậu biết mẹ có thai rồi, mẹ có gia đình mới rồi và cậu chỉ là kẻ dư thừa đang sống bám tại gia đình này, cậu nằm trên giường nước mắt lặng lẽ rơi, máu tươi trào từ miệng ra rất nhiều cậu đang cố nén cơn ho dữ dội sắp đến, rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu không thể tỉnh lại.
 
Xuyên Qua Được Làm Đoàn Sủng
Chương 2


Khương Phù ngủ rất sâu.Từ lúc bị bệnh đến giờ, cậu chưa từng được ngủ ngon đến vậy.Dưới thân là chiếc giường mềm mại ấm áp rất thoải mái, hương hoa nhàn nhạt lượn lờ ở chóp mũi, mùi hương này khiến cậu muốn ngủ nhiều hơn nữa, cảm giác hạnh phúc đong đầy, muốn ngủ cho đến khi tự mình tỉnh giấc.Cậu trở mình, duỗi thẳng tay chân, trong miệng phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ."%@@##*&....."

"&&%@#$**#......."

Ngôn ngữ xa lạ vang lên bên tai, quấy nhiễu giấc ngủ của cậu.

Khương Phù bất mãn mà bĩu môi, nói mớ mấy tiếng."@@%%%#$$**?"

Âm thanh gây phiền nhiễu kia càng to hơn, lực xuyên thấu cực mạnh, trực tiếp đánh tan giấc ngủ của Khương Phù.

Khương Phù có hơi cấu giận, cậu vặn người đổi từ tư thế nằm thẳng chuyển sang nằm bò , mông dẩu lên cao, dùng sức dụi vào chăn bông mềm mại.Sau đó cậu bị người ta vỗ mông.

Khương Phù cậu thực sự tức giận rồi.

Cậu đang ngủ ngon lành không quấy nháo không làm ồn, mà sao lại có người xấu xa muốn đánh thức cậu dậy thế?"%%$$&&&@@@......"

Một giọng nói trầm ấm quyến rũ dễ nghe vang lên.

Tuy không hiểu người đó đang nói gì, nhưng việc đó không ảnh hưởng đến việc khiến lỗ tai Khương Phù tê dại lần đầu cậu nghe thấy một giọng nói hay như vậyKhương Phù ngọ ngậy, hai tay chống đỡ cơ thể , gắng gượng ngồi quỳ dậy, ngáo lớn một cái , vất vả mở to đôi mắt.Một gương mặt khổng lồ thình lình xuất hiện, cơn buồn ngủ lập tức bay đi.

Khương Phù cứng còng người, hoảng sợ tới mức bất động.

Cậu cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mọi người sợ hãi người khổng lồ trong một bộ phim hoạt hình nào đó.

Hình ảnh này thật kích thích, là do thị giác bị tấn công quá mãnh liệt đúng không?Cho dù gương mặt này vô cùng đẹp trai ngất trời cũng không thể nào làm cậu giảm bớt chứng sợ thứ có kích thước to đâu nha.

Khương Phù sợ hãi tới mức run rẫy lẫy bẫy, hai mắt đẫm lệ, nước mắt chực trào chảy ra.

Nhưng vì sợ cậu cố đè nén không dám phát ra tiếng, như vậy càng làm cho cơ thể cậu càng run rẫy hơn."#..."

Khi uy hiếp biến mất, Khương Phù sợ sệt thở phào một hơi vô thức tìm kiếm giọng nói ấy.Rất nhanh, cậu nhìn thấy một người khổng lồ có giới tính nữ khác đi tới chỗ cậu.

Người đó vô cùng xinh đẹp kinh diễm, không biết sao cậu lại không thấy sợ người này.

Cô ấy tiến tới bế cậu lên nói gì đó với người đàn ông khổng lồ bên cạnh "@$$%%**&&&?" cậu không thấy sợ hãi nín khóc , cẩn thận đánh giá đối phương.Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Cô có một mái tóc màu vàng suôn dài óng ả, đôi mắt lộng lẫy màu xanh lam ngọc bích , ngũ quan nhu hòa mềm mại, làn da trắng tuyết.

Cô khoác trên mình là một bộ váy kiểu dáng thời trung cổ màu tím, cổ tay áo và vạt áo được thêu những hoa văn hoa lệ phức tạp, toàn thân tỏa ra hơi thở cao quý.

Khương Phù lập tức nảy sinh thiện cảm tầm mắt dán chặt lên người đang ôm mình."@@%%&&***" Người phụ nữ cuối đầu nói chuyện với cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng vui vẻ, trên mặt nở một nụ cười yêu thương.

Làm cậu cũng vô thức cười theo, tuy Khương Phù nghe không hiểu chữ nào, nhưng việc đó cũng không làm ảnh hưởng đến sự mê mẩn của cậu.Cậu đang chăm chú nhìn người phụ nữ, thì người đàn ông đẹp trai ngất trời đi tới làm mặt quỷ với cậu, trong miệng tuôn ra một tràn.

Làm cậu sợ hãi khóc toét lên.

Sau đó ....Ý?

Ý?

Ý?Khương Phù kinh ngạc phát hiện giọng của mình rất yếu mềm chỉ có thể phát ra những âm tiết aa ôô .

Cậu cố sức vươn hai tay nhỏ và phát hiện nó bé xíu.

Cậu kinh ngạc khiếp sợ nhìn đôi tay này nho nhỏ, múp míp, mềm mại trắng nõn, bé xíu đáng yêu.

Khương Phù chết máy mất đi công năng tự hỏi."

Nhu nhi ... nàng xem có phải đứa nhỏ này bị ngốc không?

Nó không thèm phản ứng ta "Hôm nay hắn giải quyến công việc xong từ sớm gấp rút chạy tới muốn thân thân con trai út bé nhỏ và người vợ xinh đẹp của mình.

Thấy đứa nhỏ nằm ngủ khò khò mềm mại đáng yêu mà nhịn không được chọc vào mông bé mấy cái, nào ngờ đứa nhỏ này không muốn tỉnh mà còn vùi vào chăn bông chổng mông lên với hắn.

Cảnh này làm hắn không nhịn được bật cười,vỗ vào mông bé mấy cái làm bé tỉnh dậy òa khóc.Không khéo một màn này bị vợ phát hiện ."

Quân ca ... chàng làm gì đó?

Quấy rầy giấc ngủ của đứa nhỏ như vậy chính là tội ác chàng biết không " nói rồi nàng đi tới bế đứa trẻ từ trong nôi ôm vào lòng dỗ dành" Âygia, thật xin lỗi quấy rầy giấc ngủ của bé cưng" người đàn ông tên Quân cười khà thu tay lại.

Bé con cuối cùng thì vẫn bị đánh thức Bé con nhìn thấy hắn thì tỏ ra sợ hãi,nhưng khi được mẹ ôm thì lại rất vui vẻ mở to đôi mắt màu xanh lam ngọc bích giống mẹ tò mò nhìn nàng không còn đâu bộ dáng sợ hãi khi nãy.Khương Tư Quân không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng.

Bé con không thân thiết với hắn,lẽ nào hắn xấu như vậy dọa sợ nhóc con.

Khương Tư Quân không cam tâm mà thò đầu tới trước mặt bé tự nhận là mình nói chuyện rất nhỏ nhẹ sẽ không khiến đứa nhỏ sợ hãi " Bé cưng, ta là cha con mới có một buổi sáng không gặp mà con nhớ ra cha sao?

" không ngờ lại khiến đứa nhỏ bật khóc.

Khương Tư Quân hắn thật là muốn tự kỷ một lát, không ngờ đứa con út lại sợ hắn như vậy, hắn nhớ cặp song sinh đầu lòng nhà mình làm gì sợ hắn tới vậy đâu nhỉ.

Sau đó hắn bị vợ la một trận, đường đường là bá tước không ngờ lại là một tên sợ vợ.Trong lúc đơ máy Khương Phù không biết bản thân đã bị cha mình phán là đồ ngốc.

Cậu nghi ngờ bản thân đang nằm mơ không phải cậu đang nằm ở nhà hay sao, sao sau khi mở mắt đã ở một nơi xa lạ như này.

Hay như là mình chết rồi đây là thiên đường.

Nhưng cảm xúc, cảm giác khi được bế lên, khi bị vỗ mông thật là chân thật.

Hay cậu đã xuyên qua như mấy bộ tiểu thuyết mà các bạn cùng lớp hay bàn tán nhắc đến.[ Tít... tít... tít !

Hệ thống đang trong quá trình khới động][ Loangding ...20%...55%...100%][Hệ thống khởi động thành công]Một âm thanh máy móc điện tử vang lên, xuất hiện một cơn đau đầu gây choáng váng làm cậu ngất xỉu .
 
Back
Top Bottom