Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile

Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 20: CHẠY ĐẾN VƯƠNG QUỐC ASSYRIA


Nếu tôi bỏ đi, với tính cách của Izumin, đảm bảo anh ta sẽ đuổi theo bắt lại ngay.

Nhưng tôi không phải là Carol, muốn bắt được tôi hơi bị khó.

Mấy ngày gần đây, tôi đã bí mật rèn luyện cái cơ thể yếu ớt này.

Hiện tại, nó đã mạnh hơn trước khá nhiều.Izumin đang ngồi trên ghế, một tay cầm chén rượu, đôi mắt híp lại nhìn tôi vừa từ phòng tắm đi vào.

Mặt tôi đỏ bừng.– Anh đến bao lâu rồi?– Được một lúc.Izumin trả lời, rồi đứng lên.

Anh ta ẵm tôi, đưa lên giường.– Buông ra, để tôi tự đi.Phản đối vô hiệu.

Izumin đặt tôi lên giường, rồi nằm sát bên tôi, thủ thỉ:– Shirley, em biết không?

Phải nhẫn nại mới khổ sở làm sao.– Hở?

Anh nhẫn nại cái gì?Hoàng tử đại nhân à, ngài vào chủ đề nhanh quá.

Tôi đi máy bay cũng theo không kịp ngài.– Có được em...Izumin thầm thì với những tiếng khàn khàn.

Rồi, anh ta liếm gáy tôi.

Cả người tôi cứng đờ.

Tôi vội vàng lăn người đến mé giường, lắp bắp nói:– Khoan...

Khoan đã...

Anh có muốn nghe tôi hát không?Nói xong mới thấy mình lỡ lời.

Hát cái gì chứ, tôi điên mất rồi.– Ha ha ha...

Được.

Nhưng em phải lại đây đã, không lại ngã xuống giường bây giờ.Izumin quyến rũ nằm đó, vẫy tay kêu gọi tôi "trở về".Hừ.

Tôi có ngu đâu mà lại trở về "hang cọp" chớ.

Thế nên, tôi xuống giường, nói với anh ta:– Tôi sẽ đứng đây hát.Nên hát bằng tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh, hay tiếng Ai Cập?

Mà nên hát cái gì đây?

Ừm...

Khó lựa chọn ghê.

Ừm...

Để cái tên Hoàng tử kia bớt kích động...

Tôi sẽ hát bài "Nữ thần ánh trăng".

Bài hát này có giai điệu trong trẻo, lạnh giá nhưng lại có thể làm say đắm lòng người.

Cũng may cơ thể này khá quen với những ca từ của Ai Cập cổ nên tôi có thể chuyển lời bài hát dễ dàng.Giọng hát – Ok.

Khung cảnh – Ok.

Người xem – không dám nhìn.

Cứ nhắm mắt mà hát là OK.Nhắm đôi mắt lại, tôi cất tiếng hát.

Với bài hát lạnh lẽo này, chắc cú tên Izumin này sẽ hết hứng thú với tôi.

Bài hát kết thúc, tôi mở mắt ra để thưởng thức "thành quả".

Dưới ánh trăng bạc, đôi mắt màu lam của Izumin lòe lòe sáng.

Giật cả mình, tôi lùi lùi ra phía sau:– Anh...

Anh thấy sao?– Tiên khúc của Thiên giới rất tuyệt!Izumin mỉm cười hài lòng như nhặt được bảo vật.Thiên giới...– Ta...Một tay Izumin vuốt tóc tôi, tay kia thì mân mê vành tai tôi.

Anh ta thì thào:– Ta càng ngày càng không thể rời xa em."

Ta càng ngày càng không thể rời xa em" được tự động lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu tôi.

Đến khi tôi lấy lại được sự tỉnh táo, Izumin đã rời đi tự khi nào, trong phòng chỉ còn sót lại vài nữ tì.

Một nữ tì mỉm cười với tôi:– Nô tì chưa từng được nghe ca khúc nào hay như vậy!

Bây giờ Công chúa nên nghỉ ngơi đi ạ.Tôi thề rằng cô nữ tì này đang cười tôi.

Tôi đã đứng ngây như phỗng cả giờ, Izumin rời đi lúc nào cũng không biết.

Chắc tôi lúc ấy nhìn ngốc lắm.

A A A....– Không... không chịu đâu.Tôi ôm đầu, nằm úp mặt xuống giường.

Xấu hổ chết mất.

Tôi muốn một cái hố để chui xuống.-0-Ngày hôm sau, chuyện Công chúa sông Nile vì yêu Hoàng tử mà hát tiên khúc của Thiên giới là đề tài nóng hổi được dân chúng Hittite bàn tán nhiều nhất.

Sau khi hát xong, Công chúa đã bị trừng phạt đến đau đầu, nằm "kêu" loạn trên giường.

Từ đó về sau, câu chuyện Công chúa sông Nile si tình trở thành điều mà người dân Hittite thích tán phét với nhau nhất.Mà tâm điểm của câu chuyện, Công chúa sông Nile – Shirley – hay là tôi đây, đang được Hoàng tử trong miệng thiên hạ thương cảm dạy dỗ, giọng sặc mùi "thuốc súng":– Tiên khúc của Thiên giới dù có tuyệt vời đến như thế nào đi nữa, ta cũng không muốn em phải chịu khổ, có biết không!?Tôi run bần bật, tí thì cả nho với người cầm đang cầm nó cùng nhau ngã lăn ra đất.

Tôi vươn tay, tóm lại chùm nho đang trên chặng đường về với "mẹ mặt đất vĩ đại".

Thứ duy nhất làm tôi hạnh phúc ở Hittite này là nho.

Nho thật ngon!

Thật ngọt!

Thật mát!

Và tôi thích nó.– Em đang nghĩ cái gì vậy?Xì!

Còn nghĩ cái gì được nữa.

Bị mấy lời "an ủi" đến buồn nôn của anh làm shock rồi chứ còn sao.

Tôi lén lườm Izumin một phát.

Rồi giả vờ cười với anh ta.

Vì đại sự, đành vậy.– Em đang lo lắng cho Carol phải không?

Đến giờ em vẫn chưa nhận được tin tức gì về cô ấy nhỉ?

Mà ta nghĩ người của Assyria còn lo hơn em nhiều.

Dĩ nhiên, nếu em muốn, ta có thể cứu cô ấy về.Ý gì chứ?

Muốn tôi cầu cạnh anh á!? =.=Tôi trầm ngâm, gật gù:– Vậy sao?Thấy tôi tỏ vẻ ngoan ngoãn, cả khuôn mặt Izumin như bừng sáng.

Chắc mẻm lúc này anh ta lại đang nghĩ đến chuyện cưới xin với tôi, nhìn cái mặt hớn hở thế cơ mà.– Khỏi cần.Tôi tự đi cứu Carol được.– Ồ!?

Nếu vậy em cứ an tâm chờ đến lễ cưới.

Ta tin nghi thức hôm ấy sẽ là thứ khó quên với em.Nghi thức cái gì chứ, ai thèm quan tâm.

Mà, nghi thức hôm ấy chắc gì đã hoàn thành.

Sao cái tên này không chịu "lượn đi cho nước nó trong" hộ mình nhở. =.=– Thưa Hoàng tử, Hoàng Hậu tìm ngài.

Hoàng Hậu muốn bàn với ngài chuyện xe nghi thức, vì sự an toàn của Vương phi tương lai vả Hoàng tử.Roddy khom người bẩm báo.Izumin đứng lên, có vẻ rất quan tâm đến vấn đề an toàn của chiếc xe.

Trước khi rời khỏi phòng, anh ta dừng lại, dặn dò Roddy:– Roddy, chăm sóc cho cô ấy."

Chăm sóc" trong miệng Izumin bằng "giám sát" với tôi.

Số lượng vệ binh canh phòng được giảm bớt.

Số lượng nữ tì được tăng lên tương ứng.Tôi ngồi im trên giường.

Chờ đợi.Roddy đang đứng "chăm sóc" tôi đằng sau cánh cửa, đám vệ binh, nữ tì cũng ở ngoài đó.

Trong phòng hiện đang "vườn không nhà trống".

Rất hợp với ý tôi.

Tôi không thích liên lụy đến người khác.Một tiếng "oành" vang lên.

Giọng Roddy vang lên ngay sau:– Ta sẽ đi kiểm tra, các ngươi cứ đứng yên ở đây.Tiếng bước chân rời đi, nhỏ dần.– Ai?Tiếng một nữ tì và âm thanh cơ thể đổ rầm trên mặt sàn vang lên.

Một bóng đen lén lút mở cửa, tiến vào phòng.

Tôi lắp bắp:– Họ sẽ không sao chứ?– Không sao, họ chỉ bị tôi đánh bất tỉnh thôi.

Con gái sông Nile, bên này.

Bọn tôi đã chuẩn bị nơi trốn cho người.

Nhưng người sẽ phải chịu khó tí chút.Người vừa nói là một chàng trai trẻ.

Tôi không chút nghi ngờ đi theo anh ta.

Nếu là người khác, đảm bảo sẽ nghi ngờ thân phận của anh ta.

Nhưng tôi thì khác, tôi thừa biết anh ta là gián điệp của Assyria.Bên ngoài có hai thương nhân cải trang, đang đứng chờ.

Tôi không hỏi danh tính của hai người đó, bởi đến 90% một trong hai người đó là Hassan.

Một thùng gỗ đựng nước, sạch sẽ, nhưng nóng bức, và có thể thở được.

Đó là nơi bọn họ dùng để giấu tôi.Không khí thật là hiếm hoi trong này, nó làm tôi buồn ngủ.

Tôi mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài thùng có tiếng người tra hỏi, rồi có tiếng trả lời, câu được câu mất.

Xen lẫn trong mớ tập âm hỗn đỗn, xẹt xẹt trong tai tôi, có một giọng nam trong trẻo, đang cố nói cái gì đó.

"Nhóc... nhóc...

Con gái... ngoan...."– Hades...Giọng của Hades.

Tôi đang mơ sao.

Ở cái thời cổ cả ngàn năm này tôi có thể mơ thấy Hades sao, còn nghe được cả giọng anh ta nữa.

Quái thật.– Nhóc...

Nhóc con, cuối cùng cũng tìm được mi.

Tự dưng mất tích... tìm... lâu...Giọng của Hades mờ mờ ảo ảo, rất khó nghe rành.

Tôi đoán là anh ta muốn nói là anh ta đã tìm tôi rất lâu.

Hình như là anh ta có thể liên lạc được với tôi.

A!

Quên mất.

Anh ta à Vua Địa ngục mà, có làm được thế cũng không có gì lạ.– Hades ơi, tôi đang ở Ai Cập cổ, anh nghe được không?

Tôi không về được, à quên...

Hiện tại tôi phải bảo vệ Carol, mà tôi lại đánh rơi mất Diệt Linh rồi, làm sao bây giờ?Lúc này tôi không thể về được, tình tiết trong tác phẩm đã bị tôi lỡ "phá hoại" rồi.

Trước mắt, đành đưa Carol về Ai Cập, rồi kết hôn với Menfuisư.

Chị ấy yêu tên Men đó "dữ dội" như thế, tôi mà cố tách ra, sợ sẽ bị chị "sát" mất.– Tự chăm sóc tốt bản thân....

Ta, sẽ nghĩ cách đến đó...

Diệt Linh....

Diệt Linh là của con.

Chỉ cần gọi tên, hắn sẽ đến bên... con...Hades im lặng một lát, rồi nói tiếp:– Tỉnh lại đi, ta đang dùng Âm Linh để nói với nhóc.

Vì nhóc hiện tại không tỉnh táo,... ta sẽ...

đến..... ..... ......
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 21: THƯƠNG NHÂN HỘ VỆ


Hít một hơi thật sâu, tôi bừng tỉnh lại.

Hiện tôi đang nằm trên nền một hang động, hai gã đàn ông vẻ lo lắng đang cúi xuống quan sát tôi, nhìn thấy tôi tỉnh lại thì cùng thở phào nhẹ nhõm.– Cuối cùng cũng tỉnh.Gã có vẻ ngoài đểu cáng nói.– Xin hỏi, con gái sông Nile có còn chỗ nào khó chịu không?Gã thương nhân có khuôn mặt dài, trắng trẻo hỏi.

Gã này là Hassan, chắc mẻm luôn.Gã đàn ông nhìn rất đểu cáng tự giới thiệu:– Tôi tên Carep, tôi và Hassan đều là thương nhân.

Vừa rồi, phát hiện thấy cô không còn thở, chúng tôi đã rất lo sợ. ( Mà đáng sợ nhất ở chỗ, vốn tưởng cô nàng đã chết, vậy mà bỗng dưng lại mở trừng mắt nhìn họ.

Cũng may, hai người là đàn ông trai tráng, nếu không đã hét loạn rồi ngất luôn rồi. )– À...

Cảm ơn.

Thực ra có chút chuyện tôi muốn làm rõ với hai người, không biết có được không?– Cô cứ nói đi ạ.– Thực ra, tôi không phải Người con gái sông Nile, hai người cứu nhầm người rồi.Choang!

Bát nước trên tay Carep rơi xuống, Hassan trợn mắt đứng chết lặng.

Rồi cùng lúc, hai người họ nhìn tôi với vẻ mặt "tôi không tin".Tôi đứng lên, khởi động cơ thể, xoay xoay cái cần cổ mỏi nhừ, giúp cái eo cứng đờ lấy lại cảm giác.

Cảm thấy cơ thể đã ngon lành trở lại, tôi mới hỏi:– Đây là đâu?Hassan trả lời:– Đâylà nơi các thương nhân gặp mặt.– Vậy, hẹn gặp lại sau.Tôi nhấc bước rời đi.– Khoan đã...– À, cám ơn hai người đã giúp tôi trốn thoát.Cắt ngang lời Hassan định nói, tôi tiếp tục bước đi.

Bỗng tay tôi bị Carep giữ lại, gã nói:– Cô không được đi!Xời, tôi là "túi vàng" của gã mà, đương nhiên gã nào có thể để tôi đi dễ dàng.– Tôi không phải Người con gái sông Nile, có mang tôi đến Assyria cũng không kiếm được đồng vàng nào đâu.– Cô...

Sao cô biết?Hassan kinh ngạc.– Đương nhiên là tôi biết.

Giờ thì buông tôi ra, nếu không, đừng có trách!Phải giữ hình tượng "gái ngoan" đã lâu, lúc này tôi cảm thấy rất là ngứa ngáy...

Giờ là khoảnh khắc tôi lột xác thành nữ vương... ha ha ha ha...Carep không muốn từ bỏ, gã mặc kệ tôi là "hàng xịn" hay "hàng lởm", chỉ riêng quả đầu vàng chóe này của tôi cũng đáng giá rồi.

Nhân lúc gã còn đang mải suy tính, tôi tung một đòn Judo, quật gã nằm ngay đơ xuống đất, rồi dẫm một chân lên lưng gã, nói:– Chẹp...

Ngại quá, cho tôi mượn chút tiền tiêu nhé.Nhìn Hassan đứng gần đó run rẩy, có vẻ như gã chưa từng gặp một cô gái nào có thể quật ngã một gã đàn ông "ngon lành" như tôi.

Bởi vậy mà gã rất là ngoan ngoãn giao nộp, à không "cho mượn" tiền.

Tôi nhận lấy túi tiền, rồi lấy thêm túi đựng nước và đồ ăn, đội khăn trùm đầu, nói:– Cảm ơn đã giúp đỡ, bye bye.Tôi cười khoái trá, tiêu sái rời khỏi hang đá.– Tự do rồi!

Thời tiết hôm nay thực ** nó tốt!Vừa đi tôi vừa hát quốc ca (Trung Quốc).

Tôi muốn kiểm tra lại thể lực của mình, nên tìm một thân cây ở nơi vắng người, đá một phát thật mạnh.Lực đá không ổn lắm, nhưng cũng may, so với lúc mới đến thì tốt hơn nhiều.

Chạy một lúc cũng không đến nỗi phải thở hổn hển.

Có thêm bảo đao Diệt Linh trong tay thì tốt hơn.

Lần này tới Assyria, khả năng sẽ có oánh lộn rùm beng đây.Nghĩ là làm.

Tôi nhắm mắt, triệu hồi Diệt Linh.

Tiếng một vật xé gió vút ngang qua tai, tôi mở mắt, thanh kanata kiểu võ sĩ đạo Nhật Bản đã cắm trên đất.Lại nhắm mắt lần nữa, tôi tưởng tượng Diệt Linh trong hình dáng một con dao găm nhỏ, mở mắt kiểm tra, nó vẫn y chang ban đầu.

Sao lại thế nhỉ?

Hay do siêu năng lực của mình bị phong ấn nên thế?

Thôi kệ, cứ để vậy cũng được.

Đến chợ, tôi mua một tấm vải, bọc thành kanata lại, sau đó tìm một quán ăn gần chợ, lén vào bếp nhà người ta trộm tí nhọ nồi.

Trong lòng có chút cảm giác bồi hồi, người ta đi trộm tiền, còn mình thì, lưu lạc đến cái nơi khỉ gió này, liền biến thành tên trộm nhọ nồi.Dừng chân bên một dòng sông, tôi "hóa phép" biến tóc mình thành màu xám tro.Thời gian dần trôi trong lúc tôi nằm ngửa đầu nghắm nhìn bầu trời trong xanh, hưởng thụ làn không khí mát lành và thảm thực vật xanh tươi của cổ đại.

Làn gió nhẹ nhàng mơn man, đôi mắt lim dim.

Một giọng nói lạ hoắc bỗng vang lên, đánh tan cơn buồn ngủ của tôi:– Nhóc con, đang làm gì ở đây?Tôi tròn mắt.

Đang che hết ánh sáng trước mặt tôi là một người đàn ông, người đó bên hông có đeo đao lớn và đang ngó nhìn tôi.E hèm, thỉnh các bác miễn ngạc nhiên!

Nguyên nhân người đàn ông ở trên gọi em như vậy là vì: căn cứ theo nguyên tác trong truyện tranh, Izumin tìm kiếm người "thất lạc" Carol dựa trên giới tính – nữ.

Để tránh bị "tóm nhanh tóm gọn", em đây đã vô cùng cẩn thận mua một bộ trang phục con trai, rồi "nữ phẫn nam trang". ^0^/ hô hô
* nữ phẫn nam trang : nữ giả nam.– Ngủ.– Người nước nào?– ...Ai Cập?

Làn da không giống.

Assyria thì sao?

Nhìn mình không được "thú tính" cho lắm.– Người...

Hittite.– Ồ?

Trông không giống...Tôi ngồi dậy, khóe miệng giật dữ dội, lầm bầm:– Định điều tra hộ khẩu hay là xét nghiệm AND nhà người ta?

Nhìn tôi không giống thì liên quan quái gì đến anh.– Sao nhóc con nhà mi lại ở đây một mình?

Không biết chỗ này có bọn cướp hả?

Người Hittite đến cái nơi này thường là để mua người.

Nhóc nhà mi cũng giống như mấy kẻ đó?Mắt anh ta phát ra sự thù địch.– Không, tôi chỉ muốn đến Assyria tìm người, nào biết chuyện người Hittite thu mua người.Tôi xua tay, giải thích.Anh ta gãi gãi cằm, cười nói:– Ồ!

Muốn đến Assyria sao?

Vừa hay ta đang hộ tống một đoàn thương hội đến quốc gia đó.

Nhóc nhà mi chỉ cần trả ba đồng Dirham là có thể đi cùng đoàn, thế nào?

À quên, ta tên Khali, đội trưởng đoàn hộ tống, rất có tiếng ở vùng này, chắc nhóc con mi cũng nghe danh ta rồi?* Thời cổ, đồng dirham có giá trị nhỏ hơn đồng Dirnar.

Đồng dirham được làm bằng bạc, đồng Dirnar được làm bằng vàng.Nói xong, anh ta cười ha hả, rất tự tin là tôi có biết tên anh ta.– Xin lỗi, chưa nghe bao giờ.Tôi mở miệng cố ý đả kích.

Sắc mặt anh ta quả nhiên đen thui, sau đấy anh ta lại cười ha hả, cố vớt vát lại thể diện.– Ha ha, vậy sao.

Chắc tại nhóc nhà mi ít ra ngoài.

Thế nào, có đồng ý không?Anh ta nói xong, dùng sức vỗ mạnh vào vai tôi, làm hai vai tôi đau đến ứa nước mắt, còn có cảm giác hai chân đã bị cú vỗ làm lún sâu vào mặt đất.– Sax...

được... ax, ax...

đồng ý!Đây là đe dọa, hoàn toàn là đe dọa mình mà.– Rất sáng suốt!Khali cười to, ném mấy bình đựng nước sang cho tôi:– Lấy đầy nước là có thể xuất phát!Đệch!

Đây là ép thục nữ mắng người mà! (Tử vũ: hung dữ quá đấy bà nội.)– Mình có phải nô lệ quái đâu!

Đã phải xì tiền ra trả thì chớ, giờ còn bị sai đi hứng nước nữa mới sợ chứ...Một bên tôi hứng nước, một bên tôi làu bàu.– Tên của nhóc con mi là gì?– Shir...

Thố Thố.

Anh có thể gọi tôi là Thố Thố.– Hở?

Tên gì mà quái thế?– Tên anh mới quái!Tôi bực mình vặc lại, tiện tay ném bình đựng nước vào người anh ta.

Anh ta đỡ gọn bình nước, đã thế còn cười khì khì:– Nhóc con ngang tàng, có muốn gia nhập đội hộ vệ của ta không?

Có đàn bà, có đồ ăn thức uống.Ax, xém tí nữa tôi bị câu hỏi của anh ta quật ngã lăn ra đất.

Ăn uống – check!

Đàn bà – thục nữ như tôi cần đàn bà làm khỉ gì!!

Tôi đây không có hứng thú với thế giới bách hợp.* Bách hợp hay Lessbian (gọi tắt – less): dùng để chỉ việc con gái yêu con gái và có những quan hệ như của boy x girl.Cuối cùng cũng lấy được đầy bình nước.

Tôi vác nó trên vai, tiến bước theo hướng Nam.Đi được khoảng ba trăm mét, tôi cảm giác hai vai đau muốn sụm luôn.

Khali đi đằng sau, nhanh tay tiếp lấy bình nước, cười ha hả:– Tưởng sao, hóa ra chú mày chỉ là hổ giấy, được mỗi cái mạnh miệng.
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 22: ĐÒN BARAI GERI.


* Quét chân liên hoàn.Tôi đứng phía sau dứ dứ nắm đấm về phía Khali.

Bởi vì ai đó sau lưng đang vác đầy nước nên tôi thương tình bỏ qua.Chừng một lúc lâu sau thì hai người chúng tôi đã đến nơi cắm trại.

Tại đây có chừng sáu mươi người, gồm thương nhân và hộ vệ đeo kiếm.

Còn phụ nữ á, khẳng định trăm phần trăm không có một mống.Một tên choai choai tiến tới hỏi:– Lão đại, "con nhóc" này là ai?Hai từ "con nhóc" được cậu ta nhấn mạnh, theo trực giác, tôi biết cậu ta chỉ muốn trêu tôi thôi, đảm bảo cậu ta không nhìn ra nhân dạng thực của tôi.

Tuy vậy, nhất thời tôi vẫn bị làm cho hoảng hồn, nói lắp bắp.Khali cười:– Mới nhặt được ven sông.

Vừa hay đội mình thiếu đầu bếp nên dẫn cậu ta đến.– Đầu...

đầu bếp?Tôi chỉ tay vào mũi mình, hỏi lại.

Rõ ràng tôi đã đưa tiền rồi, sao giờ tôi lại phải nấu cơm.Khali đặt bình nước xuống, nhìn tôi ra sức gật đầu, ý tứ: đúng rồi, là nhóc nhà mi đấy!Khóe miệng tôi giật tưng bừng, lòng chán chường cố nặn ra một nụ cười, nói: "Fine!"

Cơm nấu xong không ăn được cũng không liên can đến mình.Khali nhìn tười cười trên mặt tôi, thấy rờn rợn, tay sờ sờ vành tai.

Mỗi khi bối rối Khali thường giơ tay sờ sờ tai mình.

Anh ta đang lấy làm lạ vì nụ cười một "thằng ku" lại có thể khiến anh ta thấy sợ.-0-Đội ngũ nhanh chóng lên đường.

Khali bắt gặp một người nào đó theo không kịp đoàn, anh vỗ vỗ vào xe đựng dụng cụ vật phẩm, hỏi:– Muốn lên đây ngồi không?– Không.Tôi muốn rèn luyện, tôi cần phải rèn luyện, phải làm cái cơ thể này mạnh hơn, như thế kỹ thuật đánh của tôi mới có đất dụng võ.Khali cười to:– Tốt nhất đừng lãng phí thể lực, phía trước còn cả một chặng đường dài phải đi đấy.Tôi cắn răng, tiếp tục kiên trì.Không rõ mấy tiếng đã trôi qua, toàn thân tôi mỏi nhừ, hô hấp khó khăn, hoa mày chóng mặt.

Bỗng cảm giác toàn thân nhẹ hẫng, tôi bị một ai đó tóm ngang hông đưa lên xe.

Quay đầu lại thì thấy Khali đang chỉ tay vào mặt mình, nói:– Nghỉ đi, ta không muốn phải chăm người ốm.Tôi không phản đối, nằm vật ra sàn xe, thở dốc.-0-Đêm tới, đoàn người dừng chân cắm trại, lấy nước ra uống.

Gọi là cắm trại cho oai vậy thôi, chứ mấy người họ chỉ trải mấy tấm thảm ra đất rồi ngồi xuống, đến một túp lều trại cũng chẳng buồn dựng.Nấu cơm là công việc của tôi, vì thế dưới sực giúp đỡ của Khali, tôi nổi lửa bắt tay vào làm.

Mấy người bọn họ đưa nguyên liệu để nấu đến, hoàn toàn không ngờ đến việc chúng sẽ bị tôi ném tất vào trong một cái nồi, nổi lửa, quấy đều cùng với nụ cười âm hiểm trên môi.Sau nửa giờ, toàn bộ những người ăn bữa cơm tối này đều "bỏ mình".

Khali chỉ tay vào bát cháo vô cùng khó nuốt, gầm rú:– Cái của nợ gì đây?!– Ai biết!Tôi dang hai tay, tỏ vẻ vô tội.– Thế cậu chế biến nó như thế nào?– Đơn giản lắm, bỏ tất cả nguyên liệu có sẵn vào nồi, thế là xong.– Cậu... không biết nấu ăn?Khali cuối cùng cũng sáng tỏ.– Chuẩn.– Tại sao lúc ban ngày cậu không nói?– Dĩ nhiên là...

Để cảm tạ anh đã thu tiền còn "nhường" tôi nấu cơm.Tôi cười rất thuần khiết, cười đến độ làm Khali hoa cả mắt.

Miệng anh ta giật giật, không nói gì với tôi nữa mà quay sang nói với mọi người trong đoàn:– Tối nay mọi người chịu khó ăn tạm bánh nướng bột dẻo vậy.Vì thế, hội thương nhân và hộ vệ đi theo cùng nhau vừa cắn bánh rán bột dẻo vừa trừng mắt "giết" tôi.

Tính ra, tôi đã bị mọi người trong đoàn dùng mắt giết đến n lần, tuy nhiên tôi mặt dày cười xán lạn như hoa mùa xuân cho tới khi nằm xuống ngủ mất.Bởi vì ban ngày sức lực đã bị vắt kiệt, cơ thịt cả người đau nhức, nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Đang ngủ ngon lành, đột nhiên tôi bị một người chụp vào vai, người đó cất giọng hỏi:– Muốn tắm một cái không?Là cậu choai choai hồi sáng, tên An An.

Vừa mở mắt là tôi liền囧 , hoàn toàn 囧 ,thật không còn gì để nói.

Cậu ta nude, hoàn toàn nude, đến cái khố cũng không có trên người, tay còn rất vô tư nắm vai tôi.– Á!!!!!Tôi thét chói tai, dốc toàn lực tung ra một cước theo bản năng.

Giây tiếp theo, một thân hình trắng trẻo không mảnh vải quấn thân bay lên theo hình cánh cung, rồi "xoạch" một tiếng rơi xuống mặt đất.An An chật vật đứng lên, phủi bụi chỗ **, phun phì phì cát trong miệng ra, quát:– Thân Thủ Thố Thố nhà mi rất tốt, nhưng sao lại...Mặt hồng đỏ, tôi nói như hét:– Tại cậu í, tại sao... không mặc quần áo hả?!!– Đi tắm thì mặc quần áo làm cái gì?

Thật là, vốn định gọi mi đi tắm rửa cùng mọi người...Nói xong thì đi đến chỗ tắm rửa.Kích thích!

Tính cả trí nhớ kiếp này và kiếp trước của thiếu nữ thuần khiêt tôi đây là hơn ba mươi năm, cho nên màn này đối với tôi là cực kì 囧 khó đỡ.

Các bác từng thấy cảnh ngàn người vận hoàng kim giáp, vậy còn cảnh này thì sao?

Ngay trước mặt tôi lúc này là hai mươi mấy nam thanh niên "truổng cời" đang vui vẻ gọi nhau í ới trong con suối, thỉnh thoảng "cảnh xuân" lại lộ ra ngoài cùng với những dòng nước nhỏ còn vương trên cơ thể. (jen: *nước dãi lòng thòng* bổ... bổ mắt v...)Trông mặt tôi thất thần An An liền kéo tay tôi:– Đi nào, tắm rửa sạch sẽ sẽ thấy rất thoải mái.– Oái!Tiết tố nữ tính trong tôi nổi lên khiến tôi vô thức tung "đòn Barai Geri" tự vệ, tuy lỡ chân nhưng lực đá lại rất lớn.

Tôi nhắm tịt mắt hướng giọng đến chỗ An An vừa bị tôi đá ngã dúi dụi, lúc này đang lồm cồm bò dậy, bảo:– Tôi mệt...

Ngủ đây, không tắm.– Nhóc mi...

Không tắm thì thôi sao lại đá người ta?!Phì Phì Phì – Tiếng An An phun cát.– Sao rồi?Cái giọng này là của Khali.

Tôi cúi gằm đầu, không dám ngẩng.– Em gọi Thố Thố đi tắm cùng, nó lại đá em... (Đã thế lại còn đá rất mạnh nữa, thật chả tương xứng với thân hình nhỏ bé của nó gì cả.)– Cậu cũng đi cả ngày rồi, không muốn tắm một chút sao?

Lại đây đi, tắm cùng mọi người...– Muốn hay không kệ tôi, đừng có níu kéo nữa!– Qua đây, ta cởi áo hộ cho.Khali vươn tay.An An vừa bị oánh đứng bên cạnh kêu lên nhắc nhở:– Cẩn thận!Quá muộn, vừa vung chân tôi vừa thét lớn:– Xem đòn Barai Geri đây!

Đến Sao Hỏa mà tắm đê!!!Khali nặng hơn An An nhiều vậy mà lại bị đá bay vào trong thùng nước.

Tôi đỏ mặt cúi đầu:– Tôi nói không tắm là không tắm mà, đừng đến làm phiền tôi nữa.Haizzzz...

Người ta là thiếu nữ trắng trong thuần khiết mà, bắt người ta phải nhìn cả đám nam thanh niên không mảnh vải che thân như thế, ai mà chịu nổi!– Cái thằng quái đản...An An vẩy nước lên người, không thèm để ý đến tôi nữa, bắt đầu kì cọ chỗ cát dính vào người.Mong sao mau mau đến được Assyria.

Cứ ở mãi cùng bọn "đực rựa" thế này, sớm hay muộn tôi cũng sẽ trở nên bất bình thường mất thôi.

Thật muốn khóc quá ~Đang đau khổ ngồi tự kỷ thì bỗng bên tai tôi vang lên tiếng nói chuyện của một thương nhân:– Phụ nữ Assyria là kiều diễm nhất, rất là hút mắt cánh đàn ông...– Tôi thì thích phụ nữ Hittite hơn, vừa đẹp vừa hoang dã...Người vừa đáp lại là An An.Khali tiếp lời:– Bên cạnh chú cũng có một người đấy...Khoé miệng tôi co giật, lời này là ám chỉ tôi đây mà.

Tôi trầm giọng, nói:– Tôi không phải con gái. (Có phải cũng không nói cho mấy người biết.)– Xời, dáng người này mà là con gái thì một tẹo hứng thú của tôi cũng không "xuất" ra nổi...

Ha ha ha...Câu này so với câu bảo tôi là "phụ nữ", mức độ tổn thương lòng tự trọng còn cao hơn nhiều á.

Chân tôi lại không tự chủ nhấc lên, ngáng chân An An một phát, dày xéo cơ thể cậu ta một tý.

An An bị ngã dập mông xuống đất, đau điếng người, càu nhàu:– Con gái mà dã man như vậy ai mà yêu cho nổi?Tôi hừ lạnh, không thèm để ý tới cậu ta nữa, trèo lên xe, ngồi khoanh chân.– Phì...Đột nhiên vẻ mặt Khali trở nên căng thẳng, nhìn bụi cát phía xa xa, anh hô lên:– Mọi người hãy cảnh giác, có cướp xuất hiện!What!?

Thật đúng là khóc không ra nước mắt mờ!

Cứ tưởng được bình yên tới Assyria, không biết tội nợ gì mà lại gặp ngay bọn cướp thế này!Tay tôi theo bản năng chạm vào thanh Diệt Linh.

Ngoái đầu nhìn xung quanh, tôi thấy đội hộ vệ đã đứng chắn xung quanh những người thương nhân.– Đứng yên đấy cùng với mấy người họ, đừng lộn xộn.Khali dặn dò xong thì rút kiếm đồng bên hông, tiến đến gia nhập vào đội ngũ hộ vệ.

Đội hộ vệ đứng thành hình tròn bao bọc những người thương nhân đứng giữa.
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 23: ẨU ĐẢ.


Chừng hai mươi phút sau, một đoàn người ngựa xuất hiện trong tầm mắt, một loạt tên được bắn về phía đoàn thương nhân.Đội hộ vệ do Khali chỉ huy giơ khiên lên, dễ dàng chắn được loạt tên bắn tới, nhưng vẫn có một số người bị thương.

Những người bị thương không thể có thời gian băng bó vì bọn người kia đã giơ kiếm lên xông tới tấn công.Hai bên xông vào nhau, hỗn chiến.

Tôi tuy thường lên sàn thi đấu nhưng chưa bao giờ làm bị thương hoặc khiến ai chết cả.

Lúc này, màu đỏ loang loáng của máu văng lên xung quanh, Khali bị một vết thương nhẹ trên vai, An An thì bị chém một vết lớn ở chân, không thể đứng nên, chỉ có thể nửa đứng nửa quỳ đánh nhau với địch thủ, mà đối phương lại đang ngồi ngựa nên cậu ta đang bị lép vế.Cứ tiếp tục như thế, chân cậu ta tiêu là cái chắc.

Đang lúc lo lắng thì mắt thấy một con ngựa đang lao tới, người cưỡi là một gã có thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo, dựa theo tình hình lúc này, hẳn gã là "boss" rồi.Phải làm gì bây giờ?Tôi nhất thời sốt ruột với tay lấy bao vải, rút thanh Kanata giơ hướng về phía gã, chém bừa.

Nào ngờ "keng" một tiếng, thanh kiếm của gã boss bị chém gẫy làm hai.

Mà cũng phải thôi, kiếm của mấy người ở đây được rèn từ đồng, độ cứng kém.

Kanata Diệt Linh của tôi là bảo kiếm cũng Địa Ngục, chém sắt còn như chém bùn, huống chi là mấy thanh kiếm "cùi" này.Gã tướng cướp kinh hãi, rút tiếp cây kiếm giắt sau hông bổ xuống đầu tôi.Gã rất mạnh, hai tay tôi vẫn còn đau nhức sau cú chém hồi nãy của gã.

Thêm lần này nữa chắc tay tôi "hỏng" luôn quá.Tôi đẩy An An ra đằng sau còn bản thân thì né sang một bên.

Lần này không dại gì mà dùng Kanata đỡ đòn của gã nữa, tôi giơ cao thanh Kanata chặt thật mạnh xuống kiếm của gã.Keng!

Kiếm trong tay gã một lần nữa gãy làm hai.An An chật vật định đứng lên nhưng không được, cười cười:– Chú mày lợi hại ghê!Gã tướng cướp ngơ ngác, sau đấy bỗng quát lên:– Anh em, ta muốn thanh kiếm này, xông lên cướp nó cho ta!Câu lệnh vừa dứt, toán cướp đồng loạt lao về phía tôi đang đứng.Khóe miệng tôi co giật.

Thôi xong!

Tôi đã học đánh kiếm bao giờ đâu, thế nên đành vừa né vừa chém bừa xung quanh.Khali hét lên:– Lùi ra sau đi!Đằng sau lưng là hội thương nhân, tôi lùi lại họ chết là cái chắc.

Vì thế tôi quyết định hành động.

Tung người đá ngã một gã cướp, nhảy lên chiếm con ngựa của gã, rồi xoay đầu ngựa, thúc nó chạy đi chỗ khác.Bọn cướp chửi bới, đuổi theo phía sau.

Khali nói lớn với đội hộ vệ phía sau:– Mọi người bảo vệ những người thương nhân, ta đi đưa cậu ta về!Nói rồi anh nhảy lên mình ngựa, vừa đỡ những cú chém từ hai bên sườn vừa nhìn theo thân ảnh đang dần biến mất phía trước.

"Cậu ta cố ý dẫn dụ bọn cướp đi ư?"

Anh nghĩ.

"Chẳng lẽ cậu ta không sợ bản thân gặp nguy hiểm sao?"

Những mũi tên được bắn rất rát đằng sau lưng, cũng không hiểu vận số tôi thế nào mà không bị dính phát nào.

Bọn cướp phía sau tôi thì mắt tròn mắt dẹt, chúng không hiểu tại sao, rõ ràng là mắt chúng thấy tên bắn trúng lưng tôi rồi, vậy mà không hiểu tại sao lúc gần chạm đến người tôi thì bị hất văng đi.Người tôi thì không sao nhưng con ngựa tôi đang cưỡi thì "có sao".

Một mũi tên gim vào chân nó, nó hí dài một tiếng, khuỵu chân ngã xuống.

Tôi bị hất ngã, lồm cồm bò dậy, xoa thắt lưng đau điếng vài cái, rồi rút kiếm sẵn sàng nghênh chiến.

Lúc này, Khali cũng vừa đuổi tới nơi.

Anh ta chém gục hai gã cướp, quát lớn:– Đồ ngu, muốn chết hả?!Tôi không nghĩ anh ta sẽ đuổi theo mình, nên hơi ngẩn ra, sau đó thì nắm chặt Kanata trong tay, cười hì hì:– Tôi rất sợ chết.Anh ta cười ha ha, nhảy xuống ngựa, đứng đối lưng với tôi.

Khổ cái bọn cướp nhiều hơn, lúc này tới càng lúc càng đông.

Bọn tôi vô phương "chọi" lại.

Mắt thấy gã Tướng cướp đến gần, tôi giơ tay cản Khali đang định xông lên tấn công, mở miệng đề nghị:– Nếu tôi không nhầm thì anh là lão đại phải không?

Chúng ta thương lượng một chút, thế nào?– Thương lượng cái gì?

Hiện tại bọn mày đã vô phương chạy thoát!– Nếu mấy người đã nghĩ vậy thì đừng trách tôi"đại khai sát giới"!Tôi cua cua thanh đao ra vẻ lợi hại.Gã Tướng cướp hơi do dự, nói:– Được, nói xem mày muốn thương lượng cái gì?– Để chúng tôi đi, và cũng không được quay lại tấn công đoàn của chúng tôi.– Chỉ bằng thanh kiếm trong mày?– Hừ, chắc hẳn anh cũng biết thanh kiếm này giá trị đến thế nào phải không?

Đối đầu với những người hộ vệ hay lấy thanh kiếm này, cái nào có lợi hơn đây?– Được.Gã Tướng cướp biết thanh kiếm kia rất có giá nên gã đồng ý cái rụp.Tôi dồn hết sức ném mạnh thanh Kanata ra xa, rồi quay qua nói:– Không giữa lời sẽ bị thần phạt.Gã Tướng cướp thúc ngựa đuổi theo, bọn thuộc hạ cũng theo chân sếp rời đi.Tôi kéo tay Khali vẫn còn đang kinh ngạc, nói với anh:– Đi mau, không bọn chúng lại quay lại.Hai người bọn tôi lên ngựa, hướng vị trí đoàn thương nhân mà phóng.

Hai người bọn tôi bất chấp tất cả, phóng trối chết.Ồ!

Các bác đang thắc mắc vì sao em biết cưỡi ngựa ư?

Lí do đơn giản thôi.

Hồi còn ở Hittite em đã học cách cưỡi ngựa để phục vụ cho cuộc đào tẩu trong tương lai.-0-Về đến nơi đoàn đang cắm trại, Khali hét lớn ra lệnh:– Lập tức xuất phát!

Những người bị thương thì lên xe ngựa để băng bó!Cứ như vậy, một đoàn thương hội đông đúc nhanh nhanh chóng chóng thu dọn rồi lên đường ngay lập tức.

Đoàn chúng tôi dùng hết tốc lực chạy càng xa càng tốt.

Lạ một điều là không phát hiện ra bọn cướp đuổi theo.Trên xe ngựa, tôi băng bó vết thương cho An An.

Vì miệng vết thương quá lớn nên tôi giật tóc cậu ta làm chỉ, khâu lại rồi cho cậu ta uống thuốc giảm sốt.

An An không rên rỉ đau đớn vì đã hôn mê từ trước.Khali ngồi bên cạnh, ngạc nhiên nhìn tôi, vừa hỏi vừa lấy tay chỉ hộp thuốc:– Vì sao lại lấy tóc khâu miệng vết thương?

Còn cái viên dẹt dẹt kia là cái gì?– Dùng tóc khâu miệng vết thương sẽ giúp miệng vết thương mau lành, cũng tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng.

Còn đây là thuốc giảm sốt, tuy không thể giúp cầm máu nhưng có lợi cho vết thương. (Còn có lợi đến đâu tôi cũng không rõ đâu ~)– Ồ?!

Ta có nghe người ta nói, Cô con gái sông Nile có mái tóc màu vàng hiện đang ở đất nước Hittite có thể cứu người chết sống lại, cũng sử dụng tóc khâu lại miệng vết thương, đại khái là giống như thế này.

Cậu và cô gái ấy quen nhau à?– Không!

Không quen!Ôi trời, lời đồn thổi thật đúng là!– Tôi...

Tôi... là nghe người ta nói như vậy nên mới làm theo thử.

A... ha ha...

A ha ha...Tôi dùng tay sờ sờ lên đầu, cảm nhận mớ tóc của mình qua lớp khăn quấn.Khali cảm thấy lời tôi nói có điềm nào đấy không ổn nhưng anh cũng không cố truy hỏi nữa, mà đột nhiên lại gầm giận giữ lên:– Hại cậu mất bảo kiếm rồi!– Mất?

Đừng quên kiếm kia là của tôi, mất sao được.Cứ nghĩ tới phản ứng của gã Tướng cướp khi đột nhiên phát hiện ra thanh Kanata đã không cánh mà bay, tôi lại không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.Nhìn bé trai đang ngồi cạnh tươi cười đến mê người, tuy chiếc khăn quấn đã che gần hết khuôn mặt của cậu ta, nhưng làn da trắng ngần lộ ra ngoài của cậu ta vẫn khiến người ta phải kêu lên đầy cảm thán.

Khali đã đi qua rất nhiều các quốc gia khác nhau nhưng anh ta chưa từng gặp một người con gái nào có được làn da trắng trẻo đẹp đẽ như cu cậu này.Đột nhiên ánh mắt hai người giao nhau, Khali giật mình, mặt nóng bừng.

Anh ta xoay đầu nhìn thẳng vào mông ngựa đang lúc lắc phía trước người đánh xe.Hiện tại thì tôi đang chăm sóc cho người bị thương, rồi tranh thủ theo thầy thuốc học chút y thuật của cổ đại.

Đông y lấy các loại thảo dược làm thuốc, rất dễ học.

Tôi vừa học vừa lo nghĩ, đã nửa ngày rồi, không biết lúc nào thì bọn cướp đuổi kịp đoàn chúng tôi.

Hay là bọn chúng giữ lời nhỉ?

Không thể nào!

Ánh mắt của tên boss trước lúc bọn chúng rời đi đâu có nói thế, âm hiểm bỏ xừ.-0-Bạn nữ chính nhà chúng ta vẫn ngồi đó suy tư mà không hề hay biết nguyên nhân thực sự khiến bọn cướp không đuổi theo.

Nếu cô nàng mà biết nguyên nhân chỉ sợ sẽ không dám ném kiếm tùy tiện như thế đâu ~———————————— Đường phân cách tuyến của trảm đao Diệt Linh——————Chúng ta hãy cùng trở lại thời điểm Shirley quăng Diệt Linh rồi chạy như vịt, để mặc sau lưng bọn cướp mừng húm đuổi theo Diệt Linh....Nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất, dưới ánh mặt trời tản mát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo tăm tối, gã Tướng cướp cười ha hả, nắm lấy chuôi kiếm, tuyên bố:– Wa ha ha ha, thanh kiếm này là của ta!

Tiền cũng là của ta!

Thần phạt là cái khỉ gió gì chứ!!Gã vung tay lên, ra lệnh cho đám đàn em đuổi theo đoàn thương nhân.Đang hí hửng, bỗng gã nghe thấy âm thanh trầm đùng đục của một giọng nói:– Chủ nhân đã ra lệnh, không giữ lời sẽ bị thần phạt.Và rồi, hai từ "thần phạt" cứ như một điệp khúc vang lên liên tục trong đầu gã, rồi tay gã vung lên chém xa xả vào bọn đàn em.

Cứ như thế, cả toán cướp đông đúc bị lão đại của chúng diệt sạch.Kinh khủng nhất là, gã đột nhiên lại kề đao vào cổ mình, còn luôn miệng kêu: "Không!!

Đừng, đừng, làm ơn tha cho ta!!"

Rồi sau đó thì "xoẹt!"

Diệt Linh rơi xuống, từ từ chìm sâu vào lòng đất.

Nó ghét nhất là bị những kẻ không phải là chủ nhân của nó chạm vào, nên nó che dấu bản thể của mình, chờ đợi chủ nhân của nó triệu hồi.-0-Vài ngày sau, đoàn thương nhân đã đến được vương quốc Assyria.

Nhóm hộ vệ thì không bị tổn thất gì mấy.

Do đoàn người lo sợ bị bọn cướp đuổi theo nên đi rất vội vã, tuy vất vả mệt nhọc nhưng cũng không đến nỗi nào.– Cậu định đến đâu?– Ax.Tôi định đến Hoàng cung Assyria.

Nhưng nói vậy thì chỉ tổ chuốc rắc rối vài thân.

Tôi hơi do dự nói:– Tôi có một người bạn đang làm việc trong Hoàng cung Assyria.

Anh có biết đến đó thì đi hướng nào không?– Ồ!

Hoàng cung!Khali bắt lấy tay tôi, nói:– Bạn của nhóc mi giỏi quá!

Chỗ đó gần đây thôi, tiện đây ta đang rảnh dẫn nhóc nhà mi tới đó luôn.– Khỏi cần...Đã nói vậy rồi mà vẫn bị anh ta tóm tay kéo đi, thật đúng là bực mình.

Định từ chối tiếp nhưng mà, thật đau lòng làm sao, tôi là kẻ mù đường.

Dù có được người ta chỉ dẫn kĩ càng thế nào thì lạc vẫn hoàn lạc.Không biết Carol đã đến quốc gia này chưa?

Trước tiên phải hỏi thăm tình hình ở đây xem thế nào đã, nhưng hỏi ai bây giờ?

Tôi yên lặng đi theo Khali.

Khoảng nửa giờ sau chúng tôi đã tới Hoàng cung.– A!

Đến rồi.

Từ chỗ này tôi có thể tự đi.– Đi cẩn thận nhé.

Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

Ta nghe nói Quốc vương sắp tổ chức hôn lễ, cho nên tất cả các thương lái mới dồn đến đây để tiến cử sản phẩm của mình cho Hoàng thất.– Khoan đã!

Tự tôi vào có lẽ hơi khó, hay là chúng ta cùng nhau vào.Tôi đột ngột bắt lấy bàn tay của Khali khiến anh ta giật mình.

Cơn giật mình qua đi, anh ta nói:– Ờ...

Cũng được.

Qua giờ cơm trưa sẽ có người đến gọi.

Giờ chúng ta đến chỗ tập trung trước đã.Hôn lễ sao?

Nó làm tôi nhớ đến hai tên thương nhân dạo nọ.

Trong lòng tôi tự đắc, hôn lễ sắp được tổ chức cũng có nghĩa Carol đã có mặt ở đây.

Mà khoan!

Nếu tôi nhớ không lầm thì bà chị xinh đẹp của tôi đã "xơi" phải độc dược, giờ thì tôi lại phải nghĩ cách giải độc.

Nghĩ đến đây khóe miệng tôi không tự chủ mà giật giật.
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 24: MENFUISƯ - PHARAON CỦA AI CẬP.


Hoàng đế Assyria – Algol – có thể nói là một trong những nhân vật nguy hiểm nhất, gã không nhã nhặn thủ lễ như Hoàng tử Izumin, càng không ngây thơ nhiệt tình như Menfuisư.

Gã là một nhân vật bá đạo chân chính, dù yêu hay không yêu nhưng thứ mà gã muốn thì gã phải có cho bằng được.*thủ lễ: giữ đủ lễ độ cần thiết.Mà bà chị Carol bị rơi vào tay gã nhất quyết là không có "trái ngon" để ăn rồi, thế cho nên không cần biết chị họ nhà tôi có đồng ý hay không hôn lễ đã được quyết định ngày cử hành.

Tất cả thương nhân đều tập trung trong một cái sân lớn, họ bàn tán ì xèo với nhau trong khi chờ đến lượt mình được gọi vào cung.

Tôi nói với Khali mình muốn đi tìm người, anh không chút nghi ngờ giúp tôi, còn bảo nếu có gặp phải chuyện gì phiền phức thì tới tìm anh.'Thật đúng là người tốt!' Tôi lập tức nghĩ vậy.

Sau đó tôi tiến sâu hơn vào hoàng cung.

Thủ vệ canh gác Carol thật sự rất nghiêm ngặt.

Chỉ có điều lạ là, không hiểu bà chị này làm cách nào mà tới được đây (?), bởi rõ ràng là mấy gã 'tay chân' đã cứu nhầm tôi.

Hông lẽ bà ấy lại chủ động "đưa dê vào miệng cọp", không thể nào đi!Có bóng người!?

Sao mà khéo quá đi!

Cái thân người với vẻ mặt kích động kia không phải là Carol thì còn ai vào đây nữa!

Tôi định lén lút đi theo thì thấy chị có vẻ như chị không có ý định đào tẩu mà lại vội vã đi đến một nơi xa xa trông có vẻ như một nhà giam.Tôi nghĩ mình nhận sai người nên đang định né ra thì chợt nghĩ đến Menfuisư – Pharaon Ai Cập, có lẽ nào lúc này hắn đang bị nhốt trong nhà giam í không nhỉ?

Nếu tôi nhân cơ hội này mà cứu hắn ra ngoài, như vậy Carol sẽ không còn bị uy hiếp nữa.

Nghĩ đến đây tôi liền lặng lẽ đuổi theo bóng người kia.Bọn lính gác Assyria rất mạnh, thế nhưng do uống rượu nhiều quá mà lúc này ngủ sạch...

Nếu tình hình này mà xuất hiện tại Hittite, đảm bảo bọn chúng sẽ bị Izumin chém đầu sạch.

Khoé miệng tôi hơi giật giật, không hiểu vì sao bỗng dưng lại nghĩ đến anh ta nữa.

Nhanh chóng xua ngay suy nghĩ đau đầu đó, tôi len lén đi sâu vào trong nhà ngục.Sau hai khúc rẽ, cô gái đi phía trước tôi đã đến nơi cần đến.Sau đó, thì tôi nhận ra là mình không có nhận nhầm người.

Cô gái kia đúng là Carol, lúc này đang ôm một thiếu niên tóc đen, hơi xa nên không nhìn rõ hành động của họ lắm.Ai da, thiếu niên kia là Menfuisư sao?

Da thịt màu đồng, khuôn mặt tinh xảo, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ, nhưng lập tức nhu hoà ngay khi nhìn thấy Carol.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà, công nhận hai người họ đẹp đôi thật(!)Lúc này tôi hơi bối rối, không biết là nên xông thẳng nên phá ngang phút giây gặp gỡ của cặp vợ chồng nhỏ kia, hay là cứ tiếp tục ẩn nấp?

Ồ, tôi thấy hai người bọn họ đang to tiếng bảo người kia trốn đi, mà người kia có nói thế nào cũng không chịu đi, lại còn thề thốt sống chết bên nhau.

Ax, có lẽ nào khi người ta yêu nhau thì sẽ có bộ dạng như thế này đây?

Không biết là tôi có nên xông lên giúp "gã trai làng" kia chém đứt xích sắt, giúp cặp đó chạy trốn không nhỉ?Đương lúc do dự thì cửa nhà giam bị đá văng ra.

Làm gì giờ?

Mấy gã lính canh đang nằm kềnh kang say mềm dưới nền phòng giam, vậy thì giả vờ ngủ?

Đành nằm xuống nền đất lạnh như băng, tôi hơi nheo mắt nhìn, thấy kẻ vừa đến quả nhiên là ngài Algol "đáng kính", gã giữ chặt tay Carol, cười lạnh:– Người con gái sông Nile, quả nhiên cô đang ở đây.– Algol... – Carol kêu thảm thiết.– Algol, ngươi định làm gì Carol, mau buông nàng ra... – Menfuisư không thèm để ý tới xiềng xích quấn quanh thân và cổ mình cố gắng xông lên, hai con ngươi ngầu đỏ.– Ồ, không ai nói với cô nơi này mà cô cũng tự tìm đến được...

Ta thật không yên tâm... – Gã không thèm để ý đến Menfuisư, cứ thế lôi Carol rời đi.Thật muốn bật dậy cho gã vài cái bạt tai, nhưng mà, làm vậy chết là cái chắc, thôi cứ ngoan ngoãn nằm im vậy(!) Sau khi Carol bị gã "rinh" đi rồi, Menfuisư vẫn còn gào thét đằng sau:– Algol, sự sỉ nhục này sớm muộn ta sẽ trả lại cho ngươi!!! – Quả nhiên là nhiệt huyết thiếu niên ha, bội phục, bội phục.

Trong tình huống như thế này mà còn có thể gào rú với đối thủ, giỏi!Nhìn bóng Carol đã khuất hẳn, tôi thở dài, xem ra vẫn nên cứu Menfuisư trước.

Tôi ngồi dậy, thấy đám lính gác đã rời hết đi, có lẽ là chịu không nổi giọng gào khủng khiếp của anh Men kết hợp với dàn đồng ca rủa xả của binh lính Ai Cập.

Tôi đi đến gần chỗ Menfuisư đang bị xích, thấy cậu chàng đang cực nhẫn nhịn ý hận trào dâng.

Nhìn thấy có người đang đứng trước mặt mình, cậu chàng nghiến răng nói:– Algol sai ngươi đến tra tấn ta chứ gì!

Tới đi!Ax, tên Pharaon này hình như có khuynh hướng cuồng ngược thì phải (?)– Menfuisư, nếu ta nói ta đến đây để cứu Người con gái sông Nile, nhưng ta muốn mạng ngươi để trao đổi, ngươi đồng ý không?– Ngươi có thể cứu nàng?– Ờ, đúng thế.– Được...

Ta đồng ý...Minue bị giam gần đó kêu lên:– Bệ hạ, đừng để trúng kế.

Ngươi là người của ai?

Có mục đích gì?Sự gầm rú gần sát không làm tôi để tâm, chỉ là tôi vẫn có chút cảm giác rùng mình thoáng qua.

Cậu ta – Pharaon cai trị hàng triệu người, lại vì một cô gái mà sẵn sàng từ bỏ tính mạng của mình.

Ok, tôi thực sự bội phục rồi đấy...– Ôi, tình yêu vĩ đại!

Ok, Menfuisư, anh đã được tôi thừa nhận là vị hôn phu hợp pháp của Carol. – Tôi dùng một tay chỉ chỉ vào mặt vị bệ hạ này, một tay chống hông nói.– Hả? – Binh lính Ai Cập bị giam trong lao cùng giật mình.Menfuisư lập tức nói:– Vô luận ngươi là ai, cầu xin hãy cứu nàng đưa về Ai Cập, nàng vĩnh viễn là Hoàng phi của Ai Cập.– Người thì bản thân anh tự mang về đi, đến tôi muốn đưa đi mà còn phải chờ sự đồng ý của cô ấy nữa là.

Cô ấy là một kẻ bướng bỉnh kinh khủng, tám ngựa kéo cũng khó dịch chuyển. – Tôi mỉm cười nói tiếp, – Anh hẳn là rất rõ, phải không, Menfuisư?– Ngươi rốt cuộc là ai? (– Menfuisư cảm thấy người trước mặt này rất hiểu tính Carol, hơn nữa có vẻ cũng không có ác ý với cô ấy.)– Tôi là người thân của cô ấy...– Ngươi là anh trai nàng?

Carol là của ta, không cho phép ngươi được tái xuất hiện trước mặt nàng ấy!!! – Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ta tạt cho cả bình dấm chua vào mặt, thế nên lúc tôi nói tiếp thì miệng bị co giật ghê gớm,– Em gái!

Tôi là em gái cô ấy!

Mắt anh thế quái nào lại nhìn tôi thành Ryan hả!

Thật là...Carol có em gái ư?

Mọi người trong nhà giam cùng giật mình, bán tín bán nghi.– Đừng có mà nhìn nữa!

Giờ tôi sẽ cứu mấy người ra ngoài.– Cứu Carol trước đã.– Đồng chí à, Carol bị canh giữ rất cẩn mật, tôi có mọc cánh cũng cứu không nổi.

Tóm lại, trước hết cứu nhóm người mấy người ra đã, rồi nghĩ cách cứu cô ấy sau.– Ta sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Tên Algol kia rất tàn bạo...– Không có chuyện đó đâu.

Carol đã nhờ được Unasu đi thông báo cho vị tướng quân nào đó đang đóng ở ngoài thành, dặn họ chặn dòng chảy của sông Tigris, nhờ áp lực của dòng nước, phá tan tường thành Assyria.– Cái gì – Bọn họ tỏ ra không tin.– Tóm lại cứ tin tôi là được.– Nhưng xiềng xích này được làm từ...– Xời, có là kim cương tôi cũng chém nát được!Tôi nhắm mắt lại triệu gọi Diệt Linh, một thanh Kanata nhanh chóng xuất hiện trên tay tôi.

Hội Menfuisư, Minue và binh lính Ai Cập á khẩu, bởi rõ ràng đây là phép thuật, phàm nhân làm gì có, như vậy đã đủ chứng minh là tôi nói thật rồi.Trong lúc mấy người họ vẫn còn đang choáng ngợp, tôi hơi lùi lại, vung nhẹ kiếm trên tay, đống dây xích khoá quanh thân Menfuisư rơi ra như mấy sợi mì bị nhúng nước.

Menfuisư trợn mắt kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói được ra lời:– Thật đúng là bảo kiếm...– Xời, đương nhiên, Kanata level 33 mà lị... – Vừa nói tôi vừa thu kiếm lại rồi chém tiếp vào chấn song phòng giam gần đó, giải phóng cho Minue và binh lính Ai Cập, rồi dặn dò:– Nhớ là phải chuồn đi thật êm đấy, đừng để cho bọn lính canh bên ngoài phát hiện được.

Khi toán lính thay ca thì ta sẽ có khoảng vài phút thời gian trống, chờ đến lúc ấy hẵng lặn đi.

Tại đại sảnh phía Tây đều là thương nhân, mấy người chỉ cần đổi lại trang phục rồi trà trộn vào đó là có thể lỉnh ra ngoài.– Không ngờ ngươi đã lo chu toàn mọi việc. – Minue bội phục khen.Thật ra thì phương án này tôi tính áp dụng cho Carol, nay lấy ra cho Menfuisư dùng là bởi tình huống đưa đẩy mà ra.

Mà tối nay có khả năng Carol sẽ ăn phải độc, phải nhanh nhanh mới được.Quả không hổ là đội hộ vệ của Pharaon Ai Cập, bọn họ lỉnh đi rất êm, theo hướng Tây mà đi.

Đang đi được nửa đường, cả đội bất chợt nghe được cuộc tán gẫu của hai tên lính tuần, nội dung là Carol uống phải rượu độc...Vẫn di chuyển từng bước từng bước chậm rãi, lòng tôi hơi rúng động, đau lòng vì dẫu sao đó vẫn là chị của tôi.

Tôi ấy vậy so với người bên cạnh đang kích động đến phát run, tí nữa thì nhảy bổ ra chạy ngược lại thì còn bình tĩnh chán.Tôi đành túm chặt tay người đó, nhỏ giọng nói:– Anh muốn toi mạng hả?

Muốn đưa cả lũ đi chết hả?

Cứ yên tâm đi, Carol sẽ không chết đâu!– Nhưng độc kia...– Sẽ có người giải độc cho cô ấy.– Ai?– Hassan, là một thương gia kiêm thầy thuốc.– Sao ngươi lại biết?Ax, giải thích thế nào đây...

Trời ạ...

Thôi thì lấy thuyết quỷ thần ra hù doạ chơi ~– Chị tôi có thể biết trước tương lai của thế giới, còn tôi có thể biết trước tương lai chị ấy, thế đấy.Chậc, đúng là nói kiểu này là người ta tin luôn.

Tôi rất bất đắc dĩ tiếp nhận ánh mắt kính ngưỡng của những người bên cạnh....

Aizzz...

Thật là...

Thật là...Mà đối phương lúc này đã hoàn toàn tin tưởng vào em gái của Người con gái sông Nile, có thần lực kì lạ, vừa nãy nhìn thấy tôi triệu hồi thanh kiếm từ hư không, rồi còn an bày đường đi nước bước hợp lý, nên bọn họ thấy rằng tin tưởng tôi là điều đúng đắn.Lại nói, chúng tôi cũng thật may mắn, trên đường đi vừa khéo gặp ngay một toán thương gia.

Dễ dàng đập cho bọn họ ngất ngây, rồi "xin" luôn đống trang phục của họ.

Tôi gọi Minue lại:– Anh hãy để lại vài lời nhắn cho họ, bảo họ sau khi tỉnh lại thì lập tức rời đi, lát nữa nơi nay sẽ bị bao phủ bởi một trận chiến, tôi lo họ sẽ không sống được...Minue hơi do dự rồi cắn đứt một ngón tay, dùng máu viết mấy dòng trên người họ theo lời dặn của tôi.

Khi đã trà trộn vào trong những thương gia trong đại sảnh, tôi tìm Khali, lặng lẽ nói với anh:– Khali, anh hãy thật nhanh dẫn mọi người rời khỏi đây, lát nữa sẽ có đánh nhau ở đây, rất nguy hiểm...– Không có khả năng, binh lính Ai Cập đúng là đang ở ngoài thành, nhưng nếu họ muốn tiến công vào là hoàn toàn không có khả năng...– Khali!

Tôi...

Tôi...

Tóm lại, anh cứ đưa người và ngựa rời đi đã, tốt nhất là rời khỏi thành.

Thành phố này có nguy cơ sẽ bị phá huỷ, nếu tin tôi thì hãy làm theo lời tôi ngay lập tức. – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt tôi.Cuối cùng, anh dao động, nói:– Được!

Tôi tin cậu.

Vậy còn cậu thì sao?– Tôi còn phải tìm một người, tim được cô ấy, tôi sẽ lập tức đi ngay.

Anh mau đi đi!Khali không nói nhiều nữa, anh đi tập hợp nhóm thương gia.Còn vấn đề Menfuisư, tôi nghĩ chỉ cần đưa được cậu chàng ra khỏi thành là xong.

Tôi đến gần cậu ta, nói:– Tôi sẽ nghĩ cách đưa Carol đi, mấy người rời khỏi đây đi.– Ngươi... – Không chờ cậu ta nói hết câu, tôi đã xoay người chạy thẳng vào hoàng cung.Công nhận chiêu này của Carol đủ ngoan, đủ tuyệt, cả thành trì ngon lành của người ta mà cũng phá nát luôn.

Nhưng mà dùng cách gì để tiếp cận Carol đây?

Ừm, theo quan sát của tôi thì những kẻ thuộc giống "đực" vô phương tiếp cận...

Tôi thấy một tì nữ đi ngang qua, vung tay đánh ngất cô ấy, rồi lột đồ, thay vào, sau đấy thì quang minh chính đại (đàng hoàng) đến nơi Carol đang được "chăm sóc".
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 25: ĐẤU TRƯỜNG.


Thực tế đã chứng minh, cứu Carol thật không dễ tí nào.Tuy chị vẫn có thể đi tới đi lui nhưng đội "hộ vệ" do Algol đặc biệt phái tới thì không phải là những kẻ vô hình.Cũng may, họ chưa phát hiện ra Menfuisư đã trốn thoát, và sự di tản lạ thường của hơn nửa số thương gia.Tôi nấp trong một góc nhỏ ngay bên ngoài phòng Carol, nhìn đoàn người tới tới lui lui.

Tôi nấp ở đó, lâu thật là lâu, hai mắt đã bắt đầu díp lại.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng một người lính chạy xộc vào phòng, báo cáo:- Bệ hạ, có người đã đánh ngất lính canh, còn viết lời nhắn trên người họ, nội dung là ngày mai nước sông sẽ bao phủ thành ta, kêu họ hãy chạy mau...Algol đứng bật dậy, phẫn nộ nói:- Hừ, chúng định phá hỏng hôn lễ của ta đây!

Tìm bắt bọn chúng, sáng mai đưa đến đấu trường giết chết để chúc mừng...Đấu trường?

Ế!

Hình như là trong truyện tranh cũng có đoạn này...

Ngày mai sẽ là một ngày hội đẫm máu đây...

Thật may là bản thân mềnh có khiếm khuyết nên không hội đủ điều kiện để đức ngài Algol coi trọng, nếu không chỉ sợ người Ai Cập ngoài thành cũng bị nguy hiểm lây.

Aizz, mềnh vẫn luôn cảm thấy nữ chủ top thánh mẫu luôn dính phải rắc rối, ai ngờ mềnh cũng thuộc top ấy luôn, ... mềnh... thánh mẫu ẩn...Vất vả duy trì sự tỉnh táo đến hửng đông, nhờ công phu ẩn nấp vô cùng hoàn hảo nên tôi không bị phát hiện.

Sáng nay, khi Algol đến "đón" Carol đi, tôi liền trà trộn vào đám nữ nô lặng lẽ theo sau.

Chờ lúc Carol quay đầu nhìn lại, tôi giơ một ngón tay lên môi, ý bảo chị giữ yên lặng.

Trong mắt Carol thoáng qua sự mừng rỡ, sau đó chị nhanh chóng tạo dựng một dáng vẻ tự nhiên.Xin người!

Bộ dạng này của bà trông mới mất tự nhiên.Đột nhiên thấy bên cạnh yên tĩnh, không còn thấy sự giẫy dụa vốn nên có của người bên cạnh.

Phát hiện ra sự bất thường ấy, Algol liền hỏi Carol:- Sao thế?

Sao không bắt ta thả cô ra?

Hay là cô đã quyết định theo ta rồi?Đùa!

Ngài Algol thật tự kỷ.

Mà cũng phải thôi, đàn ông mà, chỉ cần có tiền, có địa vị như vậy, mỹ nữ sẽ nhao nhao lao vào.

Trừ Carol ra, cứ nhìn những nữ nô đang đi bên cạnh là thấy, kiều diễm mê người, tư sắc tuyệt không kém cạnh Carol.Đoàn người đi đến một toà kiến trúc mở, khá giống đấu trường La Mã.Algol dẫn theo Carol ngồi trên đài cao.

Tôi lặng lẽ đứng phía sau.

Lát sau, Algol ra lệnh:- Dẫn Menfuisư ra ngoài.Nani!!?(tiếng Nhật: Cái giề!!?) Menfuisư?

Không phải cậu ta đã chạy thoát rồi hay sao?

Không lẽ mấy người này không biết điều đó?

Vzô lý!!!Kinh ngạc qua đi, tôi thấy dưới đấu trường, một thiếu niên tóc đen dài bị dẫn ra ngoài.Algol nói với Carol:- Công nhận Menfuisư rất lợi hại, chém đứt được cả xích sắt của ta.

Hắn không đào tẩu lại dám lén lút đột nhập vào hoàng cung của ta.

Kết quả là bị thị vệ của ta bắt được...

Thấy sao...

- Gã cười, khuôn mặt toàn là sự đắc ý.- Menfuisư!

- Carol không để ý đến gã, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào thân ảnh của người dưới đấu trường.Phát hiện ra sự hiện diện của cô, Menfuisư kêu lên:- Carol!

Carol, em không sao, thật tốt quá!Ờ đúng, thật tốt quá ha!

Tất tần tật đều bị tóm lại.

Xem ra chỉ còn có thể trông chờ vào đám quân Ai Cập "nghịch" nước ngoài thành.-0-(đoạn này nv thứ 3 - tức bà tg - sẽ kể lể)Không ai chú ý đến một người nọ đã mai phục gần đó từ lâu, đó là Ruka.

Trước ấy, tại khách sảnh lớn nơi tập trung rất đông thương gia, cậu gặp được Hoàng tử nhà mình, cậu đang tự kiểm điểm bản thân mình kém cỏi không cứu được Người con gái sông Nile với Hoàng tử.

Ấy vậy mà, Hoàng tử lại hỏi cậu có thấy một cô gái cũng có mái tóc vàng giống với Người con gái sông Nile hay không?

Ruka đương nhiên là không thấy, nên cậu báo cáo với Hoàng tử một tin tức là Người con gái sông Nile đã bị Algol bắt được.Izumin sợ hết hồn, bởi khi còn ở kinh thành, anh đã tìm thấy gián điệp của Assyria phái đến Hittite, mà ngày Shirley bị cướp khỏi tay anh, hơn một nửa là người của bọn chúng.

Nếu rơi vào tay gã vua Algol tàn bạo kia, không biết thiên hạ tinh khiết đáng yêu của anh sẽ bị biến thành bộ dạng gì nữa(?!) Anh sợ, anh không muốn tin, anh đè bàn tay to lớn lên trái tim bé nhỏ của mình, hỏi lại:- Ruka, ngươi lập tức ẩn nấp trong thành Assyria, tìm hiểu rõ xem, người bị bắt là Công chúa hay là Con gái sông Nile.

Vô luận là ai, hãy dốc sức bảo vệ người đó.

Đặc biệt là Công chúa, tránh để nàng phải chịu một ít thương tổn, dù là nhỏ nhất.

Ta sẽ dẫn theo một đoàn quân, nhất quyết phải cứu được cô ấy khỏi tay gã vua Assyria.Chưa bao giờ Ruka nghĩ đến chuyện Hoàng tử nhà mình sẽ nhớ mãi không quên đối với vị Công chúa nào đó kia, ánh mắt của Hoàng tử thật lo lắng, có lẽ ngài thực sự rất quan tâm đến vị kia.

Vậy là Hoàng tử thích Công chúa sông Nile, vậy còn Người con gái sông Nile thì sao(?), đó là một cô gái thông minh, chẳng lẽ Hoàng tử sẽ đối với cô ấy làm như không thấy sao?Cậu rời đi, giám thị Người con gái sông Nile.

Tối hôm qua, cậu đã thông tin cho Hoàng tử, cậu không thấy Công chúa.

Hoàng tử dặn cậu cứ tiếp tục giám thị, ngài còn nói, Công chúa em gái nhất định sẽ tìm cách tiếp cận chị gái của mình.Xem ra cậu chỉ có thể chờ đợi...-0-Dưới sân Đấu trường, Menfuisư bị ba gã đàn ông cường tráng vây ở giữa sân.

Đây là một trận đấu ghê tởm, bởi Menfuisư tay không tấc sắt, đã thế Algol còn ra lệnh cho cung thủ sẵn sàng xả tên xuống dưới.Nhìn cả người Menfuisư toàn máu, Carol cuối cùng không giữ nổi bình tĩnh nữa, rút một con dao găm, giơ đến trước mặt Algol, gào lên:- Đồ đê tiện!Algol kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, hơi xoay cổ tay, nhanh chóng chê trụ cổ tay mảnh khảnh của Carol, gã cười, nói:- Định dùng cơ thể yếu ớt của nàng ám sát ta sao, nghĩ là có thể thành công sao?Dĩ nhiên nào có cơ hội, nhưng tôi đã cùng lúc tung ra một cước...Vận toàn bộ khí lực, đá thật mạnh vào Algol.

Gã không ngờ có người "đá" lén nên bị bất ngờ, ngã khỏi đài cao.Dưới đài là gì, dĩ nhiên là sân đấu á ~ Mỗ nữ tôi thanh niên nhiệt huyết tung những chiêu quyền cước bạo lực, gặp kẻ cản trở liền oánh liên tiếp, đánh cho những kẻ liều mình xông lên một trận túi bụi.Algol ngẩng đầu nhìn lên đài cao, thấy rõ kẻ vừa đá lén mình là một nữ nô nhỏ bé, tâm trạng siêu siêu khó chịu.

Chưa kịp ra lệnh cho lính bắt nữ nô láo toét kia, Menfuisư đã dũng mãnh lao đến tấn công.Nhưng bọn lính cũng không đần đến nỗi phải đợi lệnh mới xông lên bắt tôi và Carol.Bỗng, tôi nghe thấy một loạt tiếng vang trầm đục.Carol vui mừng kêu lên:- Đến rồi...

- Tôi cắt ngang - Em biết rồi.

- Rồi kéo tay chị chạy về phía lối ra.Rõ ràng tình hình chẳng tốt chút nào, nhưng có còn hơn không, tôi gọi với xuống: "Menfuisư!

Bắt Algol!"

Rồi ném Diệt Linh xuống cho cậu ta.Menfuisư đón lấy thanh kiếm, cậu cảm thấy miếng vải bao thân kiếm trở nên nóng bỏng.

Cậu biết kiếm này vô cùng lợi hại.

Lớp vải bọc thanh kiếm vừa được bỏ đi, thanh kiếm bỗng nóng rực lên như cục than hồng, cậu cố gắng chịu đựng cái giác nóng rát bỏng tay ấy, nghĩ "Thanh kiếm này không thuộc về mình, phải tốc chiến tốc thắng..."

Đúng là Menfuisư có khác(!) Cậu ta đã áp chế được Algol, vung gươm như vũ bão, ép gã phải lùi lại.

Nhưng mà, cũng phải nhanh lên, tôi bên này sắp đỡ không nổi nữa rồi...Binh lính Assyria toàn là những kẻ có kinh nghiệm chiến đấu, sức mạnh và tốc độ đều trội hơn hẳn tôi.

Nếu không nhờ có kỹ thuật đấu võ trước đây thì tôi đã sớm bị họ chém cho tơi bời rồi.Mà, nếu nói đến tốc độ thì dòng nước mới đích thực là no1.

Nó rất vô tình phá tan tường thành của vương quốc Assyria, rồi xoay mình xoáy đến đám người đang đứng trong lòng đấu trường.

Binh lính Ai Cập chớp lấy cơ hội này, tiến thẳng vào thành, trong chớp mắt đã chặn áp chế được binh lính Assyria.Cũng cùng lúc đó, một thân ảnh đột ngột xuất hiện, giải vây cho tôi.

Sau đấy, tôi chỉ kịp nghe Carol thét lớn:- Ruka!

Mau giúp Shirley!Oh!

Cậu ta là Ruka?

Tôi giật mình nhìn cậu thiếu niên vừa mới xuất hiện.

Tôi chạm tay vào vết thương sau lưng, cảm thấy cậu ấy xuất hiện thật đúng lúc.

Cũng may, bọn lính muốn bắt sống tôi và Carol, nếu không chỉ sợ lúc này tôi đã chết mất mấy mạng rồi.
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 26: CÁI TAY! CÁI TAY!


Ruka ra tay linh hoạt, chỉ lát sau đám lính vây quay đã bị đánh lui.Dòng chảy của sông Tigris bị ngăn trở, dòng nước bị dồn ngược về phía thành Assyria, bào mòn dần lớp tường thành xây bằng đất bùn, rất nhanh, một mảng tường lớn sụp xuống.Tôi kéo tay Carol đẩy về phía Ruka, kêu lên:– Đưa cô ấy đi...Đang nói, bỗng chỗ sàn nơi tôi đang đứng bị sụp, cả người tôi chao đảo rồi bị trượt, rơi thẳng xuống lòng sân đấu.

Tôi cảm thấy buồn nôn, cả người thì bị nước sông thấm ướt.

Thật là, bà chị Carol này "dùng" nước tốt dễ sợ, không chỉ dân Assyria, ngay cả người nhà bà ý là tôi cũng "dính đòn".Đang vừa quẫy đạp trong vùng nước, vừa rơi lệ, đột nhiên cổ áo tôi bị ai đó túm lấy, cả người tôi bị kéo bay ngược ra đằng sau, rồi "ai đó" cất tiếng nói:– Lần này ngươi có chạy đằng trời! – Cái giọng giận dữ này không của Algol thì còn ai vào đây.Tôi phun đống nước ra khỏi miệng, rồi hít lấy hít để làn không khí vừa tìm lại được.

Lại một âm thanh ngạc nhiên nữa vang lên, và nó cũng là của Algol:– Ngươi là ai?Liếc nhìn từng giọt từng giọt nước xám màu tro đang lóc tóc rơi ra từ mái tóc, oi oi, vậy là lốt nguỵ trang của tôi đã bị phá huỷ rồi.

Algol nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng kim sũng nước, rồi lại nhìn khuôn mặt tôi, cuối cùng hắn cũng "biết" mình túm "nhầm" người rồi.Tôi lười trả lời gã, chỉ hừ lạnh:– Đoán thử xem! – Rồi bất ngờ xoay người, đồn lực đá thật mạnh vào người Algol.

Algol giật mình, giơ một tay lên chắn cú đá, gã hơi nhíu mày:– Lần đầu tiên có người đàn bà dám động thủ với ta...Thoát được sự khống chế của Algol, tôi liền tung liên hoàn cước tấn công gã tới tấp, mong sao có thể bức gã lui lại để tôi còn chuồn chuồn.

Tôi chân đá miệng kết hợp:– Một hai ba bốn...Tuy cơ thể này lực đá hoàn toàn kém xa cơ thể xịn của tôi, nhưng chỉ cần tấn công vào nhược điểm của đối thủ, như thế cũng dư sức bức Algol bưu hãn tạm thời lùi lại vài bước.

Algol đại vương thật sự giận dữ, đường đường là đế vương một nước như gã, vậy mà lại bị một người đàn bà gây chật vật.Tôi đảo mắt nhìn quanh bốn phía tìm đường để chuồn, đột nhiên chân tôi bị Algol túm được, tôi cố gắng rút chân lại nhưng không được.

Sức lực bị không chế, tôi gấp gáp nghiến chặt răng trong lúc vô thức.– Buông cô ấy ra!

-Một tiếng hét mạnh mẽ vang lên, cậu bạn Pharaon vĩ đại cầm Diệt Linh trên tay xông đến.

Cả người cậu ta toàn máu là máu, xem ra bị thương không nhẹ.

Nhưng cậu vẫn đang lao đến, không một chút chần chừ, thanh Kanata vung cao đang hướng đỉnh đầu Algol mà bổ xuống.

Lực đánh tới rõ ràng nhẹ hều, có lẽ sợ làm tôi bị thương, bởi lúc này chân tôi đang bị Algol nắm trong tay.Vì tôi không phải là Carol nên Algol chả thèm quan tâm đến sự an toàn của tôi, mà thực ra nếu tôi là Carol có khi gã cũng túm tôi chắn kiếm cho gã, bởi lúc này gã toàn thân gã đang bị hận ý dày dặc bao phủ.

Cho nên, tôi đành chịu đau thương bị gã kéo tới kéo lui làm lá chắn ngăn lại những đòn cú công kích của Menfuisư, gã còn lạnh lùng nói:– Dám phá huỷ thành Assyria của ta, ta sẽ khiến các ngươi chết ở chỗ này.– Menfuisư!

Cẩn thận cái mặt của tôi! – Tôi bị Algol vung tới vung lui khiến đầu váng mắt hoa, cả người nôn nao muốn nôn, vậy nên tôi chỉ có thể mong cậu chàng đối diện tôi đây nhận ra tôi rồi giải cứu.– Cô... là ai? – Menfuisư bỗng ngừng công kích, hỏi ngược lại.– Hở?

Tôi là Shirley mà, anh không nhận ra hả?Mặt Menfuisư giật giật:– Mặt đen thùi lùi thế kia, nhận được ra mới lạ...Sax!!!– Sao cũng được!

Anh đánh hết sức cho tôi! – Hình tượng của tôi, sụp đổ hết cả rồi, hix.– Được! – Menfuisư lập tức hướng về phía Algol chém thật mạnh.

Nãy giờ nghe cuộc đối thoại của tụi tôi, Algol liền để chân tôi thấp xuống, kéo tôi sát vào gã nhằm chắn kiếm.

Thấy gã đã hành động theo đúng như dự liệu của mình, tôi liền dùng hai tay đánh thật vào thân thể gã, mượn lực tung người lên cao.Tuy chân vẫn bị Algol nắm trong tay, nhưng thân thể tôi lúc này thì đang chơi vơi trên không trung.

Algol bị bất ngờ, phải lùi lại hai bước mới trụ vững.

Cũng cùng lúc, Menfuisư chém tới nhát kiếm thứ hai, trong không gian một "xoẹt" vang lên.

Vài giây sau, cơ thể tôi cũng đáp xuống mặt đất theo hình cánh cung.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy lực nắm trên cổ chân mình vẫn còn nguyên.Bộp!

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, nhìn trân trối vào chỗ cổ chân mình.Mẹ ơi!

Máu đang chảy xối xả từ đoạn tay bị cắt cụt, bàn tay đã hoàn toàn rời khỏi thân thể của chủ nhân nó, và hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ nới nỏng khỏi cái cổ chân đáng thương của tôi.

Tôi cúi đầu buồn nôn, rồi lại nghĩ: "chiến trường cổ đại là như thế này sao(?)"Tôi sợ lắm lắm, tôi muốn được ngất ngay lập tức.

Bỗng đoạn tay cụt đang "dính" trên cổ chân tôi bị người nào đó giật giật, người nọ lầm bầm:– Ra...– Oa! – Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Menfuisư đang giúp tôi gỡ "vật" kia, rồi một cước đá "vật" đó văng tít xa, xong xuôi cậu ta đưa lại thanh Kanata cho tôi, nói:– Trả cô, ta không dùng tới nó. – Rồi cậu ta nhặt một thanh kiếm đồng trên mặt đất sũng nước, xoay người đuổi theo hướng Algol vừa lẩn trốn.Trong khoảnh khắc đó, tôi phát hiện bàn tay phải của cậu ta bị sưng đỏ, trông như bị lửa thiêu cháy.

Chỗ này toàn nước là nước, vết bỏng đó không lẽ là do Diệt Linh nhà tôi gây ra?

Không lẽ trừ tôi ra, không ai có thể sử dụng nó dễ dàng ư?Gần đó, Carol và Ruka đang chạy đến về chỗ tôi.

Lúc nhìn thấy tôi, cả hai đều giật mình, rồi đột nhiên Carol chỉ về phía sau lưng tôi, kêu lên:– Mau tránh ra, tường sắp sập rồi!Âm thanh ầm ầm vang lên, có tiếng bốn người lính đang hoảng sợ cực độ vội vã chạy lại chỗ tôi.

Tường thành sụp đổ, nước sông Tigris hùng dũng tràn tới.

Chưa kịp đứng lên, đầu tôi bị thứ gì đó đập vào mấy lần, thế là ngất luôn.

Có ai đó đang ôm ngang người tôi, bơi trong dòng nước.

Lát sau, tôi đã được người đó đưa ra khỏi mặt nước.

Hức ~ Lần này là lần thứ hai trong ngày tôi "chìm" trong nước rồi đấy!

Tôi mở mắt, nhìn người vừa cứu mình.

Ừm, dĩ nhiên là cậu Men.

Hiện giờ cậu chàng đang ôm Carol, nói nhớ nhung này nọ.Ruka từ dưới nước đi lên, Minue và binh lính Ai Cập, cộng thêm vị tướng quân mai phục ngoài thành cũng tập hợp lại chỗ này.

Unasa cũng tới, cậu ta tóc ngắn, mắt màu tối, trong truyện tranh, cậu là một cận vệ rất trung thành với Carol, ấn tượng của tôi về cậu ấy khá tốt.

Lúc đến, cậu chỉ hơi liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó liền nói:– Bệ hạ, ngoài thành Assyria xuất hiện binh lính của Hittite, không rõ chúng muốn gì?Tim tôi thót lên một cái.

Izumin đúng là tốc độ, chưa gì đã đuổi đến đây rồi.

Vì mình hay vì Carol (?), tôi bị bối rối mất ba giây, sau đó lập tức lấy lại tinh thần.Mang phong thái của một vị đế vương, ôm chặt Carol trong vòng tay, Menfuisư cau nhẹ đôi mày thanh tú, ra lệnh:– Chúng ta sẽ băng qua sa mạc Libya, dụ quân Hittite tiến vào lòng sa mạc.Quân lính Ai Cập rất tin tưởng vào vị Hoàng đế của mình, họ nhận lệnh ngay lập tức.

Vì thế, tôi và Carol chỉ có thể đi theo đoàn quân.

Cũng cùng lúc, Ruka vội hỏi:– Bão cát sa mạc rất mạnh, chi bằng để tôi bảo vệ vị...– Shirley, Cô ấy là em gái tôi.

Cảm ơn Ruka. – Trong vòng ôm của người đàn ông của mình, Carol nhìn Ruka đầy cảm kích.– Vâng! – Ruka hơi liếc nhìn lại phía sau, giật mình nhận ra người con gái kia (tôi) đang nhìn thẳng vào cậu, mỉm cười, ánh mắt sắc bén thấu hiểu, làm cậu có cảm giác như lốt nguỵ trang của mình đã bị cô phát hiện.

Cậu vội cúi đầu, nói:– Shirley tiểu thư, để tôi giúp cô lên.Tôi gật đầu, cùng cậu ta đi chung một con ngựa.-0-Khí hậu trên sa mạc nóng bức, bão cát là chuyện thường xuyên, khi nó ập đến sẽ khiến cho người đi đường không mở nổi mắt.

Trong vòng tay của Ruka, tôi quay đầu nhìn lại.

Phía sau lưng, giữa đám cát bụi mù mịt, mơ hồ truyền đến tiếng... vó lạc đà, tiếng người thét gào:– Thả Công chúa sông Nile ra, cô ấy là của nước Hittite!!– Thả Công chúa của chúng ta ra!!Khoé miệng tôi run run, không hiểu mình biến thành "của" mấy người họ từ khi nào(?).

Nhưng, thật lạ khi ở một góc nhỏ nào đó trong lòng tôi lại có... cảm giác.

Hoàng tử Izumin đến vì tôi.

Vui có mà lo cũng có...

Bởi trong truyện tranh, Izumin là một Hoàng tử si tình kinh khủng.

Anh ta sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để có được Carol.

Có khi nào, bản thân tôi đã trở thành thế thân của nữ chủ Carol – trong trắng đáng yêu? (TT^TT)
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 27: GIẢI ẤN: BÃO TỐ TRỞ LẠI!


Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân mình đáng yêu, cũng chưa bao giờ nghĩ mình có gì đó đặc biệt.

Khi đọc NHAC(nữ hoàng ai cập), tôi cũng có cảm xúc như bao bạn đọc khác, đó là thấy Izumin làm vậy thật không đáng, thấy thương cho anh, tiếc cho anh.

Tuy nhiên, tôi chẳng dại gì mang bản thân mình ra để thay thế cho ai đó, dù không rõ tình yêu là thế nào, nhưng nhìn Izumin là rõ, yêu một người khổ biết chừng nào.Đang lúc tôi khổ đau sầu não, Menfuisư đột nhiên hô lớn: "Thả ngựa ra cho chúng chạy, còn các ngươi theo ta rẽ sang phải."

Mệnh lệnh vừa được đưa ra là tôi lập tức hình dung đến một thứ đáng sợ... cát lún...

Menfuisư muốn dụ người của Izumin vào chỗ cát lún...

Tôi thấy căng thẳng, dù rằng tôi không thích bị Izumin trói buộc.

Nhưng nghĩ lại, Izumin rất nhã nhặn, chưa từng gây tổn thương gì cho tôi, còn bảo vệ tôi trước bộ vuốt tàn bạo của Algol.

Tuy bản thân tôi chẳng có tí thánh mẫu nào, nhưng tội cũng không tệ đến nỗi nhìn thấy người ta chết trước mắt mình mà không làm gì.

Chết cái, tôi lại quên mất anh ta làm thế nào để thoát khỏi vùng cát lún rồi.Menfuisư tiếp tục ra lệnh: "Tất cả nhanh đến ốc đảo Dakhleh, nhanh lên!"

Cứ tuyệt tình thế để người ta chìm trong vùng cát lún, tôi thấy thật tội lỗi.

Tôi cắn cắn môi, có cảm giác Ruka ngồi sau tôi cũng không tập chung, cậu hay quay người nhìn xung quanh."

Muốn cứu anh ta thì quay ngựa lại đi."

"Hả?"

"Hoàng tử Izumin ấy, nếu cậu không quay lại, có khả năng anh ta sẽ bị cát lún nuốt chửng đó.

Cậu định cứ để Hoàng tử của mình chết?"

Nói xong lời này tôi mới giật mình.

Tự nhiên lại lên cơn thần kinh, đầu óc mình có vấn đề mất rồi."

Ta...

Ta không biết, Hoàng tử Izumin nào..."

"Cho tôi xin đi.

Ruka à, nếu cậu không muốn quay lại cũng được thôi.

Tôi sẽ nói với Carol, cậu là gian t...

Ưm..."

Ruka che miệng tôi, cảnh giác nhìn bốn phía.

Cũng may, bão cát mù mịt nên cũng không ai rảnh mà quan tâm đến bọn tôi.

Ruka hỏi tôi: "Cô...

Sao có lại biết?"

"Tôi sẽ nói cho cậu biết sau, trước mắt cứu người cái đã."

Ruka cũng trở nên gấp hơn khi thấy nhìn thấy quân lính Hittite bắt đầu tiến vào vùng cát lún.

Ôm ngang hông tôi nhấc xuống ngựa, Ruka nói: "Ta sẽ đến báo ngay với Hoàng tử, Công chúa sông Nile hãy tạm xuống ngựa."

Nói rồi, cậu lập tức quay đầu ngựa phóng đi, quên luôn việc hỏi lại tôi vì sao lại biết..."

Oái!"

Tôi còn chưa kịp ý kiến ý cò gì đã bị Ruka quăng luôn xuống đất.

Cũng sa mạc toàn cát nên mông đáp xuống cũng không đau lắm."

Tên Ruka ngu ngốc!"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Izumin vừa đuổi tới trong bão cát.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt Izumin lộ vẻ vui mừng.

Khuôn mặt vốn lạnh như băng của Izumin hơi cười, thật đẹp, dù trong lúc bão cát đầy trời thế này cũng không thể che được vẻ đẹp ấy.

Lòng tôi thầm than thở, một Quốc vương tương lại như anh, chỉ vì dính vào chuyện tình yêu nam nữ mà phải dấn thân vào hiểm cảnh như này, anh rốt cuộc là muốn tìm kiếm điều gì?

Tình yêu đích thực sao?Khuôn mặt anh bỗng hiện lên sự ngạc nhiên, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất.Cơ thể tôi tự đứng lên, chạy tới nơi bóng anh vừa biến mất.

Ok!

Tôi thừa nhận mình rất lương thiện!

Nhưng nhìn anh bị nguy hiểm như vậy tôi cũng hết bình tĩnh nổi mà ngồi suy nghĩ.Izumin ngạc nhiên, rồi phẫn nộ, sau đó thì bình tĩnh, mừng như điên vươn tay về phía tôi.

Tôi nắm được bàn tay Izumin, mũi tôi bị cát lấp đầy, cơ thể cùng dần chìm trong vùng cát lún.

Trước khi mất hoàn toàn ý thức, tôi đã thử triệu hồi gió lốc, nhưng không có gì đáp lại sự triệu gọi của tôi."

Cô muốn cứu bọn họ sao?"

Một giọng nói nghe khá quen cất lên, đây là cái giọng trầm trầm tôi nghe được khi bị cuốn trong dòng sông Nile."..."

Miệng tôi không thể trả lời, nhưng lòng tôi lại kêu gào: "Phải!!!"

"Ta khoá sức mạnh của cô lại vì cô quá mạnh, lại không phải là người của thế giới này, nay nếu cô đã có sự ràng buộc với người ở thế giới này, như vậy...

Ta sẽ trả lại sức mạnh cho cô."

Những tiếng "lách cách" bắt đầu vang lên xung quanh người tôi.

Tôi nghiến răng, nghĩ đến việc giải thoát cho những người đang bị mắc kẹt tại đây.

Nguồn năng lượng lớn trong người bắt đầu được kích hoạt, cát bắt đầu bị cuốn lên cao, hình thành một cơn lốc cát vĩ đại.Tôi và Izumin ở giữa trung tâm cơn lốc lớn ấy.

Đôi mắt Izumin nhắm nghiền lại, sắc mặt hồng hào, xem ra anh không sao.

Tôi thở nhẹ ra.

Sau đó, trước mắt tối sầm...."

Shirley!

Shirley!"

"Hades, sao anh lại ở đây?"

Mơ ư?

Ông hoàng Địa Ngục với mái tóc dài bay bay đang xuất hiện trong giấc mơ của tôi ư?

Hình dáng anh mờ ảo, nhoè nhoè như sắp tan biến làm người ta không rõ là mơ hay thực.Anh nhẹ cười, nói: "Không ngờ cô con gái của ta lại khiến ta phải bận tâm nhiều đến thế này.

Bỗng nhiên lại chạy đến cái nơi dị giới này.

Cũng may con đã lấy lại được sức mạnh, ta mới có thể tìm được vị trí của con.

Nhưng để đưa con vì thì hơi khó.

Ở Ai Cập không thờ thần Hi Lạp chúng ta, nên sức mạnh của ta có yếu hơn.

Để đưa con về sẽ mất khá nhiều thời gian, hãy kiên nhẫn chờ ta."

Cảm giác này...

Cái cảm giác được quan tâm này...

Nước mắt tuôn rơi, tôi khóc: "Hades...

Daddy...

Trông dad giống em trai con hơn là ba ba con...

Oa Oa Oa...

Con không vội đâu...

Chỉ cần, daddy không quên con là được...

Oa..."

"Đồ ngốc, nào có người cha nào lại quên con gái của mình!"

"Ừ...

Ừ..."

"Phải chăm sóc tốt chính mình, con làm được phải không(?).

Chờ ta, ta sẽ tìm được con..."

"Ừm..."

Tôi tiếp tục khóc to hơn."

Trở về đi."

Anh chạm nhẹ vào trán tôi, khuôn mặt lười nhác mang theo sự yêu chiều.Hades cười thật ấm áp làm tôi không muốn rời xa.

Nhưng thân thể anh vẫn cứ lùi dần về phía sau rồi biến mất hẳn....Ừm, giờ tôi mới nhớ ra, không phải tôi đang ở giữa sa mạc sao(?), quái thật đấy!

Sao tôi lại có cảm giác như mình đang nằm trên giường vậy?

Tuy hơi cứng nhưng rất là thoải mái.Tôi mở mắt.

Xung quanh không có ai hết, tôi đưa tay lên gãi đầu.

Mình được cứu rồi sao?

Nhưng ai cứu nhỉ?

Mà đây là đâu?Đang nghĩ nghĩ thì cửa bị mở ra.

Người bước vào là Khali!!

Anh cười nói: "Tỉnh rồi đấy à, cậu ngủ yên quá làm người ta nhìn cứ nghĩ sẽ không tỉnh lại."

"Anh!

Sao lại ở đây?"

"Tôi phải hỏi cậu vì sao lại ở đây mới đúng?

Lại còn... lại còn..."

Anh nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Đột nhiên biến thành con gái, thật quái dị!"

Đột nhiên biến thành con gái!?

Khoé miệng tôi giật giật.

Tôi nói: "Tôi vốn là con gái!

Không phải đột nhiên biến thành!"

"Sao cũng được.

Nhưng cậu... cô bỗng nhiên xuất hiện ở đám cỏ gần bờ sông Nile, doạ chúng ta giật mình muốn chết."

Nói chính xác thì là, Khli nghĩ, một trận gió lốc lớn đưa cô ấy đáp xuống bụi cỏ."

Hả?

Không phải gần sa mạc Libya mà là gần sông Nile sao?

Không thể nào, tôi rõ ràng đang ở trong sa mạc mà...

A!

Đúng rồi.

Người con gái sông Nile có an toàn không?

Cả hoàng tử Izumin của Hittite nữa?"

Tôi nghĩ chắc do mình bị ngất, nên quyết định hỏi xem tình hình hiện tại thế nào rồi.Khali thoáng giật mình, sau đó anh nói: " Người con gái sông Nile đã trở về Ai Cập, hai ngày sau sẽ cử hành hôn lễ."

Nani!! (Tiếng Nhật: Cái gì!!) Tôi ngồi bật dậy, túm chặt vạt áo Khali, hỏi lại: "Sao có thể!!?

Tôi rõ ràng mới vừa chia tay họ, sau đó bị ngất... rồi ... rồi..."

Rồi sau đó thế nào, tôi cũng không biết nữa.Hỏi han một hồi tôi mới biết mình đã ngủ mê hơn mười ngày.

Sao có thể, rõ ràng cảm giác chỉ mới qua có mấy phút thôi mà!!??
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 28 : NGOẠI TRUYỆN : TÂM SỰ CỦA HADES


Kẻ bị lưu đày – Xưng hô Hades tự gọi bản thân.Trong ba anh em thì ta là vị thần có nhiều sức mạnh nhất, cũng bởi vậy mà hội đồng thần thánh đã đồng ý với phán quyết trục xuất ta đến cai quản địa phủ âm u.

Một nơi không ánh sáng, xung quanh là những linh hồn người chết bi ai, phẫn nộ, gào thét.

Sự lạnh giá xâm nhập vào ta, tâm ta dần chết lặng.

Năm tháng cứ dần trôi, ta đã hoàn toàn quên mất gia đình là gì, cũng không còn nhớ được cảm giác ấm nóng được một ai đó chạm vào.Thế rồi đến một ngày kia, một bóng hình nhạt nhoà bỗng xuất hiện trước mặt ta, nhỏ giọng hỏi ta : "Nhớ nhà hả?"

"Thứ đó, ta đã quên rồi."

Cảm nhận được một dòng sức mạnh lớn bất thường từ kẻ mới đến, để phòng hờ, ta đã dùng sức mạnh của mình ép kẻ đó rơi xuống địa ngục, nhưng lại không thấy kết quả gì...."

Tin ta đi, khi thấy cô ấy, anh sẽ nhận ra ngay."

"Người nhà ngươi hả?"

Ta cười nhạt, thắc mắc không biết "cô ấy" là ai(?).

Ta nhận ra sức mạnh của đối phương có khả năng thay đổi ngôn ngữ, linh hồn, sức mạnh tự nhiên.

Bởi không thấy đối phương có ác ý, nên ta rất tò mò, nói: "Được, chỉ cần "cô ấy" có thể đứng trước mặt ta."

Ta nói vậy bởi những kẻ đã chết tuyệt không có khả năng lên nhân gian, cũng tuyệt không có khả năng tiếp cận ta.

Còn với người sống, ta là kẻ vô hình."

Được, đến lúc đó mong anh hãy giúp đỡ cô ấy."

Đối phương nói xong, thân ảnh cũng dần tan biến.Chuyện ngày hôm đó trôi qua đã nhiều năm, ta cũng dần quên đi, sự sống ngắn ngủi đã dậy ta cách quên lãng nhiều thứ.Thế giới này lớn hơn sự tưởng tượng của ta rất nhiều, ta sống rất lâu, lâu đến nỗi mọi người không còn nhớ rõ hình dáng của bản thân ta.

Đến một ngày kia, tại Ai Cập, ta đứng dưới gốc Chà Là, nhìn thế giới xung quanh, lòng ta bỗng nổi lên những cơn sóng khó chịu thúc dục ta huỷ diệt nơi này.Rồi bỗng một giọng nói thanh thuý cất lên: "Này, cứ đứng đấy mà hứng gió, anh muốn bị bệnh sao?"

Là nói với ta sao?

Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.

Người vừa nói là một cô gái khoảng mười mấy tuổi, trông vẻ ngoài giống con lai, cặp mắt to tròn trong suốt có sự hối hận thoáng qua vì câu nói vừa xong.Ta bán tín bán nghi bước đến gần cô gái hơn để xác nhận lại.

Cô gái trông có vẻ rất bất đắc dĩ, vẻ mặt như vừa bị mất đồ.Tay ta vừa chạm nhẹ vào cô gái đã bị cô ấy vung tay hất mạnh ra.

Ta cảm nhận được dòng sức mạnh cực lớn đang chảy trong người cô gái, dù cô ấy chỉ là một phàm nhân.

Và ta cũng cảm nhận được, bàn tay ấm của cô gái, sự ấm áp đó có thể hoà tan sự giá lạnh trong tim ta.

Sự ấm áp ấy cũng là sức mạnh của cô gái này ư?

Hình như là không phải...

Hình như đây là di chứng của sự lãng quên thế giới của chính ta.Đôi mắt của cô gái sáng ngời, dường như có thể soi thấu tâm can ta.

Thế rồi, ta bỗng có cảm giác nghèn nghẹn khó chịu.

Không phải là sự chán ghét, có lẽ là do cùng có sức mạnh nên sinh ra cảm giác đó.

Ta không sợ...Có vẻ như cô gái nghĩ ta chỉ là một nhân loại bình thường giống cô ấy.

Ta thật rất muốn cười với suy nghĩ của cô ấy.

Nhưng ta nóng lòng muốn thử...Cô gái có tên là Shirley, cô cũng giống ta, cảm thấy cô độc trong thế giới này.Ta vừa dỗ dành vừa thuyết phục cô gái làm con gái ta, thế nhưng cô ấy lại tỏ vẻ không muốn, nhưng lại không dám từ chối.

Bộ dáng rối rắm của cô ấy trông rất buồn cười.

Rất tiếc là ta đây không đủ nhân từ chấp nhận lời chối từ của kẻ khác, thế nên ta bắt ép cô bé ấy.

Chống cự rồi tấn công ta.

Cô bé bị nuốt phải một giọt máu của ta, vậy là cô ấy biến thành thân nhân thực sự của ta, có thể xuống địa ngục ở cùng ta, luôn luôn bên ta.Ta đưa cô con gái mới có được trở về Địa ngục.

Hầu như những kẻ ở đây tiếp xúc với cô con gái của ta đều thích nó.

Rồi ta lại nghĩ, vậy cũng là điều đương nhiên, trong huyết quản con bé đang chảy dòng máu của ta, thú cưng Seber của ta thân thiết với con bé cũng là lẽ dĩ nhiên.Shirley muốn về nhà.

Ta cảm thấy "nhà" mà con bé nói đến không giống "nhà" mà ta nghĩ đến.

Sức mạnh của con bé lúc ẩn lúc hiện.

Ta lại có dự cảm xấu.

Sức mạnh của con bé thuộc dạng nào?Ta biết Benefitar ghen tị với Shirley nên cố ý để con bé một mình trong Vườn hoa Địa Ngục, để thử thách nó.Con bé thật bình tĩnh, mạnh mẽ.

Khi Seber bị đánh, sức mạnh của con bé mới được kích hoạt.

Con bé thật nhân hậu.

Ta biết, sự tồn tại của con bé lại tiến thêm một bước vào tâm ta. một trận gió lốc mạnh bạo được con bé triệu đến, quật ngã Benefitar.Gió!!

Đây là dạng sức mạnh của con bé sao?!!Ta phạt Benefitar, thực ra ta muốn mượn cơ hội này nhằm răn đe những kẻ kêu ngạo đáng ghét khác nữa.

Đã lâu không có phạt đứa nào, nên chúng định giỡn mặt với ông Hoàng Địa Ngục ta đây mà. (Tử vũ: Shirley cũng hông có biết lão cha hờ của mình phúc hắc thế đâu.

Lão nỡ lợi dụng cô để chỉnh bọn "đàn em.")Trước tiên ta đưa con bé về nhân gian.

Trận "thanh tẩy" này ta không muốn để cô bé con ngây thơ của ta chứng kiến.

Nhưng, có vẻ như con bé đã sớm đoán được, đoán được Benefitar là ta cố ý để ả xông vào.

Đôi mắt con bé nhìn ta như muốn hỏi vì sao (?), nhưng đến cuối cùng con bé cũng không hỏi gì cả.

Ta chủ động mở cửa không gian, đưa con bé về nhà.

Nhìn bóng dáng con bé dần khuất, ta bỗng có cảm xúc như đang đưa tiễn con gái mình về nhà chồng.

Haizz, có lẽ, dù mới chỉ gặp nhau, nhưng cảm giác làm cha đã trỗi dậy mạnh mẽ trong ta...Ta đã thay đổi, có trách nhiệm hơn, và ta thích sự thay đổi này.Lòng ta trăn trở bồi hồi, ta muốn con gái ta mãi ở bên ta.

Ta muốn đi giết nó ngay lập tức!

Rồi ta nghĩ, không biết nên để con bé chết kiểu nào(?), tốt nhất là một cái chết bất ngờ, không con bé sẽ nghĩ là ta đụng tay đụng chân vào, nó sẽ ghét ta mất(!).

Chết đuối trên sông Nile?

No, chết vậy nhìn kinh lắm, bé con của ta sẽ không thích đâu(!).

Điện giật?

Cái này được đấy.

Chết vừa nhanh lại không có cảm giác đau đớn, khi chết cơ thể cũng nguyên vẹn.Đang nghĩ nghĩ, bỗng hơi thở của con gái ta biến mất.Không phải chứ!

Trong thế giới này, ngoài ta ra còn ai có khả năng lấy đi sự sống, đã vậy còn khiến ta không lần ra được dấu vết.

Thử dùng máu của chính bản thân tìm kiếm con bé nhưng cũng không mang lại kết quả.Ta lo lắng.

Để tăng khả năng tìm thấy, ta lập đàn tế huyết.

Đã lâu rồi ta không làm thế này, cũng phải từ cái hồi đại chiến với các vị thần rồi.

Không biết đã bao lâu, cũng không rõ đã bao ngày, bởi dưới địa ngục nơi ta sống chỉ có đêm đen.Cuối cùng, ta cũng gặp được con bé, nó đang ở một khoảng không dị thường khác lạ.

Ta dặn nó phải tự bảo vệ mình, chờ ta tìm cách tới đón nó về.

Có kẻ nào đó đã khoá lại sức mạnh của con bé, phàm nhân không có khả năng làm điều này, kẻ khoá sức mạnh của con bé là một trong những vị thần Ai Cập, ta chắc chắn điều đó.

Hơi phiền rồi đây!

Ta có thể dễ dàng tới dị giới này, nhưng sức mạnh không được đầy đủ.Diệt Linh cũng tới nơi đó cùng con bé, nó có thể bảo vệ con bé.

Hiện giờ ta chỉ hy vọng con gái bé nhỏ của mình bình yên vô sự, còn bản thân ta sẽ nghĩ cách đưa nó về.Thêm một thời gian nữa đã qua, hơi thở của Shirley bé bỏng của ta một lần nữa thông qua sông Nile truyền tới.

Sức mạnh của con bé đã khôi phục, ta mỉm cười, quả đúng là con gái yêu của ta.Nếu ta ra mặt, có lẽ sẽ xảy ra một cuộc tranh chấp với mấy vị thần ở Ai Cập.

Mà, chẳng liên quan.

Ta chỉ có một cô con gái.

Ta cũng đã lâu không có đánh nhau với vị thần nào hết.

Hơi nhàn rỗi rồi.

Tìm bọn họ " bàn bạc" chút chuyện tí nào!Dù có phải biến đổi cả cái thế giới này để có lại được con gái, ta cũng sẽ làm!
 
Xuyên Qua Thành Công Chúa Sông Nile
CHƯƠNG 29: CHIẾC THUYỀN GỖ.


Hơn mười ngày ~ Trời ạ ~~~~ Hôn lễ của Carol cũng sắp cử hành luôn ~~~~Carol khẳng định là đang lo cho tôi lắm, tôi không tin chị ấy chỉ mải lo cho đám cưới mà không quan tâm gì đến chuyện sống chết của tôi.

Ấy thế nhưng bản thân tôi lại bị lốc gió thổi văng đi tận đẩu tận đâu, đến chính tôi lúc nhận ra cũng còn bối rối chết đi được.Càng nghĩ càng thấy... khó đỡ.

Bản thân bị lốc gió cuốn tuốt lên bầu trời xanh, đến hơn mười ngày thì bỗng nhiên lại rơi xuống, rơi ở chỗ nào không rơi lại rơi ngay xuống Ai Cập!?

Chuyện này thực quá cỡ...

Tôi nhìn Khali, hỏi anh mà miệng cứ co rút hết lại: "Thế...

Thế...

Anh đã thấy những gì?"

"Một cơn lốc xuất hiện, sau khi nó tan, thì cô rơi từ trên bầu trời xuống.

Qua chuyện này, ta không biết mình nên gọi cô là Công chúa sông Nile hay là Thố Thố nữa đây?"

Khali trêu trọc."

Anh...anh biết sao?"

Tôi choáng, tôi ngất, tôi tay chân luống cuống."

Dĩ nhiên.

Mấy ngày rồi, vô luận là Ai Cập hay là Hittite, thậm chí ngay cả Assyria cũng ra thông báo tìm cô.

Ai ngờ, vừa đến Ai Cập ta lại gặp ngay được cô."

"Anh cứ gọi tôi là Thố Thố.Tôi không phải là Công chúa sông Nile gì gì đó đâu."

Khali trông chẳng có tí gì gọi là giận dữ, phải nói là quá bình thường.

Anh tỏ ra bình tĩnh quá làm tôi có chút không quen.

Tôi ho nhẹ, rồi lên tiếng hỏi anh: "Anh không giận sao, tôi đã lừa anh..."

Khali cười ha ha, bảo: "Vớ vẩn, sao lại giận cô chứ?

Tuy bị cô lừa có hơi khó chịu một tí, nhưng lúc ở Assyria, nếu không nhờ cô nhắc, ta với đám anh em đã bị "văng miểng" từ trận hỗn chiến kia, có khi còn sống không nổi ấy chứ.

Đúng ra, ta còn phải cảm ơn cô, dù rằng nguyên nhân dẫn đến việc này là do chị Carol của cô dùng pháp thuật."

"Đấy không phải là pháp thuật, đấy chỉ là tận dụng sự nghịch lưu của dòng nước mà thôi...

'ục...

ục...

ục'..." (>_
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back