Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài

Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 50: Đi thư viện thăm hỏi học sinh


Nàng mỉm cười nói với cử nhân kia:
"Vài hôm nữa, ngươi hãy đến phủ công chúa, ta sẽ viết thư tiến cử cho ngươi. Ta thấy y phục của ngươi rất giản dị, vậy hiện giờ ngươi có chỗ ở chưa?"

Cử nhân trẻ tuổi trên mặt thoáng hiện chút xấu hổ:
"Bẩm quý nhân, học trò trong túi trống rỗng, chỉ thuê được một căn phòng cũ chất củi mà ở."

Long Khánh Đế nghe vậy khẽ nhíu mày. Dù gì đây cũng là một Giải Nguyên của một châu, tất nhiên có tài, vậy mà lại nghèo đến mức này. Với điều kiện như vậy, liệu có thể yên tâm ôn tập để đi thi?

Thẩm Ngọc lập tức cười nói:
"Hiện tại bệ hạ đã ban cho ta phủ phò mã, bình thường trong đó cũng để trống. Chi bằng để ngươi đến đó ở, tiền thuê nhà cũng chẳng đáng bao nhiêu, chỉ cần mỗi ngày năm văn tiền là được."

Phùng công công vừa nghe tới việc cho người này chỗ ở, còn tưởng Thẩm Ngọc quá keo kiệt – đã giúp rồi thì sao không cho ở miễn phí? Nhưng khi nghe tiền thuê nhà chỉ có năm văn một ngày, trong mắt ông liền hiện lên sự kính nể.

Những người nghèo có khí tiết, thà chịu lạnh mà chết chứ không muốn làm kẻ ăn xin. Nếu Thẩm Ngọc cho không, cử nhân kia có khi lại không dám nhận. Nhưng với mức thuê tượng trưng này, người kia sẽ cảm thấy mình không phải nhận ân huệ miễn phí.

Quả nhiên, cử nhân kia lập tức quỳ xuống, dập đầu nói:
"Học trò xin đa tạ phò mã gia đại ân."

Mộ Dung Thanh lúc này liếc nhìn Thẩm Ngọc, thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ: Ân tình này, cuối cùng vẫn là bổn cung nhận được.

Thẩm Ngọc tất nhiên hiểu đây là người của Mộ Dung Thanh sắp xếp. Đưa hắn đến phủ phò mã ở, sau này có chuyện gì cũng dễ bề sắp xếp. Mộ Dung Thanh muốn nàng viết thư tiến cử cho những người xuất thân hàn môn, rồi tập trung họ về một chỗ, thỉnh thoảng quan tâm, giúp đỡ chút ít.

Những nhân tài xuất thân hàn môn này, một khi đỗ đạt, về sau tất nhiên đều là người đứng về phía Mộ Dung Thanh. Nghĩ đến đó, Thẩm Ngọc càng thêm vui vẻ. Trong việc làm ăn, có sự hỗ trợ từ quan trường luôn là lợi thế. Dù chỉ là một quan thất phẩm nhưng nếu nắm quyền, cũng có thể giúp ích rất nhiều.

Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười ôn hòa:
"Không cần đa lễ. Ta cũng từng là cử nhân, hiểu khoa cử gian khổ thế nào. Ngươi cứ theo tiểu nhị, để hắn dẫn ngươi về phủ phò mã."

Khi cử nhân kia rời đi, sắc mặt Long Khánh Đế vẫn không tốt, ho vài tiếng rồi nói:
"Ngay cả một Giải Nguyên mà cũng không có người tiến cử, trẫm không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu nhân tài nữa!"

Phùng công công vội vàng an ủi:
"Bệ hạ bớt giận, đừng để thân mình chịu tổn hại." – vừa nói ông vừa nhẹ nhàng đấm lưng, giúp hoàng đế dịu cơn tức.

Long Khánh Đế hít một hơi sâu, ngực mới thấy nhẹ bớt:
"Không biết những học trò xuất thân hàn môn khác, hiện giờ sống trong cảnh thế nào."

Mộ Dung Thanh liền thừa cơ nói:
"Nếu phụ hoàng muốn biết, sao không đến xem thử? Nhi thần nghe nói, Sơn trưởng Dương Minh của Thư viện Tung Dương bất kể xuất thân giàu nghèo, chỉ nhìn vào tài học. Mỗi năm đều viết mười lá thư tiến cử cho học trò hàn môn. Ai có thư tiến cử của ông ấy thì được miễn phí ở lại thư viện."

Long Khánh Đế tất nhiên biết Dương Minh tiên sinh là ai. Ông vốn là tiến sĩ Quốc Tử Giám, nay giữ chức chính tứ phẩm, xuất thân hàn môn. Năm xưa ông cũng từng đỗ nhị giáp tiến sĩ, tính tình ngay thẳng, không khéo luồn cúi. Vì xuất thân thấp, con đường làm quan của ông gần như dừng lại ở chức vụ này.

Ông không đặt nặng việc thăng quan, thay vào đó mở thư viện, chuyên tâm dạy học. Nếu không phải vì chức quan này cho phép ông viết thư tiến cử, chắc hẳn ông đã sớm từ quan.

Người này, trong giới học sinh hàn môn, cũng được xem là có uy vọng. Chỉ tiếc chức vị của ông không phải là chức quan trọng, thư tiến cử của ông ít khi giúp ai đỗ tiến sĩ.

Tất nhiên, không phải vì những người được ông tiến cử không có tài, mà bởi vì mỗi khoa thi, quan chủ khảo và giám khảo đều là người xuất thân thế gia.

Mộ Dung Thanh và Thẩm Ngọc liếc nhìn Long Khánh Đế bằng khóe mắt, thấy hắn dường như đang suy nghĩ sâu xa. Nếu hắn không đồng ý thì thôi, nhưng một khi đã gật đầu đi xem, chắc chắn sẽ để mọi người biết rõ thân phận của mình.

Nếu đương kim hoàng đế thân chinh đến thư viện, chắc chắn sẽ khiến các cử tử hàn môn vui mừng khôn xiết.
Nhưng chuyến đi này, đồng nghĩa với việc hoàng đế công khai ý định nâng đỡ tầng lớp hàn môn.

Phùng công công lúc này hai chân khẽ run. Công chúa điện hạ trước mặt bệ hạ luôn nói thẳng, không giấu diếm. Điện hạ tuy không hiểu hết triều chính, nhưng không phải không biết gì.
Việc thăm dò hàn môn học sinh đâu dễ dàng. Nếu bệ hạ đi, rồi sau đó hối hận, kẻ xui xẻo sẽ là chính ngài.

Ông vội nói:
"Điện hạ chưa rõ, hôm nay bệ hạ đã đi rất nhiều nơi, có lẽ người đã mệt mỏi rồi."

Phùng công công theo bệ hạ bao năm, tất nhiên hiểu rõ sự khó xử trong lòng người. Việc cải cách khoa cử luôn bị thế gia cản trở. Dù hiện giờ quyền lực hoàng đế đã vững chắc hơn trước, nhưng động đến khoa cử vẫn là chuyện không dễ.

Mộ Dung Thanh khẽ cười:
"Nhi thần chỉ nghĩ rằng phụ hoàng khó có dịp ra ngoài, tất nhiên sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Nếu mệt mỏi thì nên sớm hồi cung."

Nghe vậy, Long Khánh Đế trầm giọng nói:
"Học trò hàn môn, khổ học bao năm đã là không dễ. Lại còn phải ngàn dặm xa xôi, dãi nắng dầm mưa mới đến được kinh thành. Trẫm là quân chủ của bọn họ, cố gắng một phen cho họ cũng là bổn phận."

Phùng công công nghe lời này mà chấn động trong lòng. Bệ hạ đây là thật sự muốn công khai bảo vệ hàn môn sao?

Tuy tiến sĩ chỉ là quan thất, bát phẩm, nhưng nếu số lượng hàn môn đông lên, lại được hoàng đế yêu thích, thì chỉ cần hơn mười năm, triều đình sẽ thành một cục diện khác.

Ông lập tức xoay chuyển suy nghĩ, cười nói:
"Bệ hạ nói chí phải. Vừa rồi người đã dùng nhiều món ngon của phò mã gia, nay đi bộ một chút cũng coi như tiêu thực."

Thẩm Ngọc thầm buồn cười. Nếu nói về việc vuốt mông ngựa, tìm lời hay, phải kể đến Phùng công công. Dù thế nào, ông cũng có thể nói ra được lý lẽ, miễn sao hoàng đế quyết định thì tất cả đều đúng.

Nàng nói tiếp:
"Chi bằng phụ hoàng nghỉ lại ở chỗ nhi thần một lát, rồi hẵng đi thư viện."

Long Khánh Đế gật đầu. Thẩm Ngọc lập tức bảo tiểu nhị chuẩn bị một chiếc giường nệm để hoàng đế nghỉ ngơi.

Khi hoàng đế đã vào phòng, Thẩm Ngọc cùng Quách Thông Võ, Tống Văn ra ngoài, xuống lầu.

Quách Thông Võ và Tống Văn vội cáo từ. Vừa rồi ở gần Long Khánh Đế quá lâu, hai người cũng thấy căng thẳng đến mệt rã rời, nên muốn về nghỉ.

Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh tất nhiên không giữ lại. Vai trò trợ giúp của họ đến đây coi như đã xong.

Sắp xếp cho Long Khánh Đế nghỉ ngơi xong, hai người đi vào bếp. Vừa rồi chỉ lo nhìn hoàng đế ăn, họ chẳng ăn gì. Giờ mới thấy đói.

Mộ Dung Thanh nhìn quanh thấy yên tĩnh, mới vỗ ngực thở dài:
"Cuối cùng cũng xong."

Thẩm Ngọc cười:
"Giờ mới biết sợ sao? Điện hạ có kế hoạch gì thì cũng nên nói trước cho vi thần, nếu vi thần không phối hợp kịp, chẳng phải làm hỏng chuyện của điện hạ sao?"

Với sự hiểu biết về Thẩm Ngọc, nàng biết rõ Mộ Dung Thanh cố tình khơi gợi để Long Khánh Đế đến thư viện. Nếu thành công thì tốt, không thành cũng chẳng mất gì. Mục đích của nàng dù sao cũng đạt được.

Mộ Dung Thanh cười đầy vẻ giảo hoạt:

"Về sau chắc chắn sẽ còn rất nhiều chuyện không thể bàn bạc trước với phò mã, đều phải trông vào phản ứng ứng biến của phò mã lúc đó. Trước tiên tập làm quen nhiều một chút, chẳng phải cũng rất tốt sao?"
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 51: Điện hạ cũng biết


"Năm đó Cổ thị lang cùng Phong tướng quân hai nhà bị hàm oan, ta nếu có thể vì họ làm được điều gì, cũng xem như đền đáp một chút." Thẩm Ngọc khẽ cười nói.

Lời còn chưa dứt, nàng thấy Mộ Dung Thanh đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người vừa đến.

Đó là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc thường phục giản dị, nhưng chỉ cần nhìn khí thế bước đi cũng biết hắn không phải người thường, rõ ràng là một cao thủ.

Người nọ khi nhìn thấy Mộ Dung Thanh, ánh mắt thoáng qua tia khó đoán, rồi hành lễ:
"Vi thần Khương Đông Tiết, bái kiến công chúa điện hạ."

Mộ Dung Thanh lạnh nhạt đáp:
"Bổn cung chưa từng gặp ngươi ở Vũ Lâm Vệ hay Điện Tiền Vệ. Xem ra, Khương đại nhân là người của Thương Lang Vệ – tư quân của phụ hoàng?"

Từ thời Hoàng tổ phụ, Đại Càng đã có một đội kỵ binh thiện chiến, lập nhiều chiến công, sau trở thành quân đội riêng của hoàng đế – Thương Lang Vệ. Họ chuyên điều tra đại thần, truy bắt dư nghiệt tiền triều, chỉ nghe lệnh trực tiếp từ hoàng đế. Trên ngực họ đều thêu đầu sói dữ tợn. Vì xuất thân đặc thù, họ bị thế gia chán ghét, nhân số không nhiều, chỉ vài trăm, nhưng ai nấy đều là cao thủ.

Khương Đông Tiết nhếch môi, ánh mắt ngang ngược lướt qua Mộ Dung Thanh:
"Điện hạ quả nhiên có mắt nhìn người. Vi thần đúng là phó chỉ huy Thương Lang Vệ."

Ánh mắt hắn tràn đầy sự ngạo mạn và thăm dò.

Thẩm Ngọc thấy vậy liền đứng chắn trước Mộ Dung Thanh, giọng lạnh:
"Khương đại nhân là ngoại thần, nên giữ chừng mực cho thỏa đáng."

Khương Đông Tiết liếc nàng một cái, ánh mắt khinh thường. Trong lòng hắn thầm cười: Đây là phò mã sao? Một kẻ tầm thường như vậy mà xứng với công chúa điện hạ ư?

Hắn chắp tay, giọng đầy khiêu khích:
"Xin phò mã gia tránh ra một chút, hạ quan có chuyện quan trọng cần bẩm báo riêng với điện hạ."

Thẩm Ngọc vẫn không nhường nửa bước, lạnh lùng đáp:
"Ngươi là ngoại thần, vì sao phò mã của bổn cung lại phải tránh?"

Khương Đông Tiết cười nhạt:
"Phò mã gia muốn nghe cũng được, chỉ sợ biết nhiều quá… lại không hay cho chính mình."

Thẩm Ngọc từng chữ một:
"Bổn phò mã không có gì không dám nghe. Ngươi cứ nói thẳng."

Mộ Dung Thanh vẫn đứng im phía sau nàng, không hề lên tiếng.

Thấy nàng không phản đối, Khương Đông Tiết hạ giọng, nói từng chữ:
"Điện hạ, mấy ngày trước vi thần bắt một tên dư nghiệt tiền triều. Từ miệng hắn, nghe được một chuyện rất thú vị."

Mộ Dung Thanh nhướng mắt, giọng bình thản:
"Ồ?"

Khương Đông Tiết nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói:
"Điện hạ hẳn còn nhớ vụ hỏa hoạn Đông Cung năm đó? Ngọn lửa ấy… thật sự là do ai gây ra? Ngài có từng nghĩ, có lẽ trên đời này, ngài còn một người chất nhi (em trai) chưa chết?"

Lời nói rơi xuống, như sấm nổ giữa trời quang.

Trong lòng Mộ Dung Thanh sóng lớn cuộn trào, tay siết chặt, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Thương Lang Vệ giỏi nhất là bức cung, không thể để hắn dắt mũi.

Nàng cười nhạt, giọng đầy châm chọc:
"Bổn cung không biết Khương đại nhân nghe từ đâu ra loại lời đồn nhảm này. Mười năm trước, khi Đông Cung cháy, đại nhân mới chỉ mười mấy tuổi, chưa từng làm việc dưới trướng phụ hoàng, phải không?"

Nàng tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh:
"Chẳng lẽ Khương đại nhân cho rằng năm đó những người phụ trách điều tra đều ăn chay cả sao? Bổn cung và ngươi xưa nay không giao tình, không rõ vì sao ngươi lại 'tốt bụng' đến thế. Không biết, đại nhân thực sự mưu cầu điều gì?"

Khương Đông Tiết nghe xong những lời đó thì bật cười:

"Vi thần xuất thân từ Hà Đông Khương thị. Khi bệ hạ vẫn còn là hoàng tử, vi thần từng theo phụ thân vào phủ, khi ấy đã gặp điện hạ một lần."

Hắn ngừng lại một chút, rồi ngước lên nhìn thẳng Mộ Dung Thanh, nói tiếp:

"Chuyện giữa bệ hạ và nương nương, vi thần từ chỗ trưởng bối đều biết rõ. Vi thần mưu cầu điều gì ư? Chỉ vì một người thôi."

"Ngươi..." Mộ Dung Thanh hơi nghẹn lời. Người này dám nói thẳng ra trước mặt nàng như vậy, rõ ràng trong lời còn ẩn ý khác.

Thẩm Ngọc đứng bên cạnh nghe ra được điều khác lạ. Khương gia từng thân cận với Long Khánh Đế từ khi ông còn chưa kế vị, rõ ràng là tâm phúc lâu năm. Việc Long Khánh Đế và Hoàng Hậu năm xưa có chuyện cũ, e là thật. Người này vừa là tâm phúc của hoàng đế, vừa dám công khai bày tỏ tâm ý với Mộ Dung Thanh, lại còn dám nói thẳng ra không hề che giấu.

Khương Đông Tiết tiếp tục:
"Điện hạ không cần sợ hãi. Vi thần từ lần đầu gặp điện hạ đã một lòng say mê, đến nay vẫn chưa cưới chính thê. Khi nghe tin có khả năng con nối dõi của Thái tử năm xưa còn sống, ngay cả bệ hạ cũng chưa từng đề cập, vi thần lại nóng lòng muốn báo cho điện hạ biết. Đáng tiếc, điện hạ lại coi vi thần là kẻ lòng dạ khó lường?"

Trên gương mặt hắn là nụ cười tự giễu. Dù chưa có được thông tin gì cụ thể, hắn vẫn tin chuyện lớn như vậy, Mộ Dung Thanh sẽ không dễ dàng thừa nhận.

Khương Đông Tiết là người máu lạnh, trên tay giết không ít người, nhưng hắn nói, đối với điện hạ, tình cảm của hắn chưa từng thay đổi.

Mộ Dung Thanh bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại rối bời. Thương Lang Vệ nổi tiếng tàn nhẫn, việc tử tù bị xử mấy ngày trước liệu có liên quan đến bí mật này? Lời của Khương Đông Tiết có mấy phần đáng tin?

Nàng vẫn luôn nghi ngờ vụ cháy Đông Cung năm đó không phải ngẫu nhiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ Thái tử ca ca có thể còn con nối dõi. Nếu thật sự có, ai đã cứu bọn họ ra? Và giờ họ đang ở đâu?

Đúng lúc nàng chưa tìm ra manh mối, Khương Đông Tiết lại lên tiếng:
"Điện hạ thật sự không muốn biết chân tướng năm đó, và chất nhi của ngài hiện giờ ra sao?"

Mộ Dung Thanh ngẩng đầu, giọng lạnh:
"Đừng tùy tiện nói bậy. Vụ hỏa hoạn năm đó đã được tam tư điều tra rõ ràng, Thái tử và Thái tử phi đều mất mạng tại chỗ. Bổn cung lấy đâu ra chất nhi? Không biết Khương đại nhân nghe ở đâu ra mấy lời đồn nhảm này, lại đến đây bịa đặt trước mặt bổn cung."

Khương Đông Tiết dường như không bận tâm phản ứng của nàng, vẫn mỉm cười:
"Vi thần si tâm với điện hạ nhiều năm, chưa từng thay đổi. Hôm nay nhờ việc bệ hạ cải trang vi hành, mới có cơ hội được ở cùng điện hạ một lát, vi thần đã cảm thấy rất vui. Còn những lời vừa rồi, mong điện hạ ghi nhớ trong lòng."

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Mộ Dung Thanh đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt đến trắng bệch. Chỉ đến khi một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nàng mới khẽ run lên.

"Hắn đi rồi chứ?" Mộ Dung Thanh khẽ dựa vào vai Thẩm Ngọc, cả người thoáng chốc như mất hồn.

Thẩm Ngọc vỗ nhẹ lên lưng nàng, an ủi:
"Không sao, hắn đi rồi."

Lúc này Thẩm Ngọc có chút bối rối. Dù hai người giả làm phu thê, trải qua bao chuyện đã tin tưởng nhau hơn, nhưng vẫn còn những ranh giới không dễ vượt qua.

Mộ Dung Thanh nhận ra bản thân vừa mất đi sự bình tĩnh thường ngày, liền rời khỏi vai Thẩm Ngọc, đứng thẳng lại. Nàng khôi phục dáng vẻ trầm ổn của công chúa, khẽ nói:
"Đa tạ."

Hai người vừa rồi đều bận rộn bồi Long Khánh Đế ăn cơm, nên giờ mới cảm thấy đói. Nhà bếp nhanh chóng dọn ra mấy món đơn giản, vừa ăn vừa trò chuyện.

Mộ Dung Thanh gắp một miếng rau, ánh mắt trầm ngâm, rồi hỏi:
"Phò mã thấy lời Khương Đông Tiết nói vừa rồi… có bao nhiêu phần đáng tin?"

Thẩm Ngọc đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc mới đáp:
"Người này tuy miệng nói si tâm với điện hạ, nhưng trong lời có bảy phần thử thăm dò, ba phần thật. Hắn chắc chắn biết điều gì đó, song cố ý nói mập mờ để điện hạ dao động."

Nàng dừng lại một chút, nhấp ngụm trà rồi tiếp:
"Thương Lang Vệ vốn nổi tiếng tàn nhẫn, không việc gì không dám làm. Nếu hắn thật lòng, sẽ không chọn cách uy h**p bằng tin đồn. Ta thấy hắn tuy là tâm phúc của phụ hoàng, nhưng cũng là kẻ tham vọng, vừa muốn lấy lòng, vừa muốn nắm thóp người khác."

Mộ Dung Thanh im lặng nghe, đôi mắt càng lúc càng sâu thẳm.

Thẩm Ngọc nhìn nàng, nhẹ giọng nói thêm:
"Dù lời hắn có thật hay giả, chúng ta cũng không thể xem nhẹ. Nếu đúng là còn có hậu nhân của Thái tử, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị người khác lợi dụng. Điện hạ, cần phải chuẩn bị trước."

Mộ Dung Thanh khẽ gật đầu, nụ cười nhạt lướt qua môi, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sắc lạnh.
"Ta hiểu. Chỉ là, chuyện này… càng ít người biết càng tốt."

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều ngầm hiểu: một cơn sóng ngầm mới sắp sửa nổi lên.
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 52: Ghen


Hai người vừa nói vừa ăn, không khí lúc đầu khá yên tĩnh, nhưng câu nói của Thẩm Ngọc đã khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Thẩm Ngọc nhướng mày, giọng đầy tự tin:
“Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thần chỉ nghĩ rằng, chỉ cần điện hạ không bị tổn hại, lợi dụng sự si mê của hắn một phen cũng đâu có gì không ổn?”

Thẩm Ngọc từ đầu đến cuối đều nghe toàn bộ câu chuyện. Trong lòng nàng suy đoán, cái gọi là “tiền triều dư nghiệt” trong miệng Khương Đông Tiết có lẽ chỉ là cái cớ do chính hắn dựng lên. Nhưng nếu lời hắn về vụ cháy Đông Cung là thật, nếu Thái tử thực sự có con còn sống… một khi chuyện này bị người khác phát hiện, chỉ sợ mẫu tử ấy khó giữ mạng.

Ngược lại, nếu đứa trẻ ấy vẫn còn sống ở nơi nào đó, khi sự thật phơi bày, cục diện triều đình chắc chắn sẽ thay đổi.

Thương Lang Vệ vốn là đội quân bí mật thân cận của Long Khánh Đế, nắm giữ vô số bí mật. Người như Khương Đông Tiết, dù có tính tình cuồng ngạo, nếu dùng đúng cách sẽ là một quân cờ hữu dụng.

Mộ Dung Thanh nghe xong, mặt thoáng đỏ, ánh mắt giận dỗi:
“Ngươi… thế nhưng bảo bổn cung dùng mỹ nhân kế?”

Thẩm Ngọc vội lắc đầu, giải thích:
“Không phải vậy, chỉ là… giữ hắn ở trạng thái treo lơ lửng, vừa đủ để hắn si tâm, vừa không dám làm càn. Chỉ cần điện hạ không thật sự để hắn chiếm được tiện nghi, như thế có gì là không thể?”

Lời này vốn là để tốt cho nàng, nhưng lọt vào tai Mộ Dung Thanh lại khiến lòng dậy sóng. Nếu Thẩm Ngọc thật sự là trượng phu nàng, thì há chẳng phải cũng sẽ bảo nàng đi làm việc đó sao? Ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy vừa giận vừa tủi.

Nàng cười lạnh:
“Phò mã quả thật giỏi bày mưu, ngay cả kế sách này cũng nghĩ ra. May mà ngươi không bước chân vào quan trường, nếu không, bổn cung thật sự phải coi ngươi là đại địch.”

Nói xong, Mộ Dung Thanh đứng phắt dậy, phất tay áo rời đi, để lại Thẩm Ngọc ngồi sững tại chỗ, chưa kịp phản ứng vì sao nàng lại tức giận như vậy.

Một lúc sau, Thẩm Ngọc mới nhận ra sự khác thường. Lẽ nào… điện hạ vì ghen?

Nàng vội vàng đứng lên đuổi theo, nắm lấy tay áo Mộ Dung Thanh.

Mộ Dung Thanh dừng lại, nhưng sắc mặt vẫn lạnh, hất tay nàng ra rồi ngồi xuống ghế ở gian nghỉ, không nói lời nào.

Thẩm Ngọc nhẹ giọng:
“Điện hạ, đừng giận. Vừa rồi thần chỉ xét theo lợi ích mà nói, lại quên điện hạ cũng là một nữ tử bình thường.”

Nàng tiến lại gần, nói tiếp:
“Thần nói mỹ nhân kế, không phải bảo điện hạ thật sự hy sinh bản thân, mà chỉ cần đôi khi tỏ ra mềm yếu, hoặc cho hắn chút sắc mặt tốt là đủ. Nói thẳng, đối với nam nhân mà nói, thứ không chiếm được mới là thứ đáng quý. Bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương, chẳng phải cũng là như vậy sao?”

Mộ Dung Thanh nghe xong, nét giận trong mắt dịu đi một chút, dường như đang suy nghĩ.

Thẩm Ngọc chậm rãi nói tiếp:
“Nếu thật sự để người như hắn đạt được thứ mình muốn, chưa chắc hắn đã còn coi trọng điện hạ. Ổn định hắn, rồi nhân cơ hội tìm hiểu sự thật về vụ cháy và đứa bé kia, đó mới là cách an toàn.”

Mộ Dung Thanh khẽ gật đầu, nhưng giọng vẫn lạnh:
“Phụ hoàng khi còn là hoàng tử, bổn cung mới chỉ là một đứa trẻ. Hắn vậy mà dám đối bổn cung động tâm… thật ghê tởm! Loại người như thế, sao có thể lọt vào mắt bổn cung.”

Trong giọng nói, vừa có khinh bỉ, vừa ẩn chút xao động khó tả.

Lúc này, Mộ Dung Thanh đã hiểu rõ hàm ý trong lời Thẩm Ngọc khi nhắc đến “mỹ nhân kế”, nên trong lòng có chút bực bội. Nàng liếc Thẩm Ngọc một cái, giọng mang theo sự châm chọc:
“Bổn cung gần đây đối phò mã quá tốt phải không, nên phò mã mới dám nói chuyện không hề kiêng nể như vậy?”

Thẩm Ngọc lập tức nhún vai, nở nụ cười lấy lòng:
“Điện hạ, thần nào dám? Thần chỉ là đưa ra một chủ ý giúp điện hạ thôi mà.”

Nàng thầm nghĩ, công chúa hôm nay sao lại khó dỗ như vậy, cảm xúc thật sự thất thường.

Mộ Dung Thanh tất nhiên không biết Thẩm Ngọc đang âm thầm than thở. Nàng hít sâu, cố ổn định tâm trạng, nói:
“Súc miệng, chuẩn bị một chút đi. Bổn cung nghe nói phụ hoàng muốn xuống lầu.”

Quả nhiên, khi lời vừa dứt, Phùng công công đã khẽ đẩy cửa, giọng the thé vang lên:
“Điện hạ, phò mã, nghỉ ngơi tốt chứ? Bệ hạ muốn đi thư viện.”

Mộ Dung Thanh lập tức mở cửa, nhìn thấy Long Khánh Đế đang bước ra, liền mỉm cười:
“Phụ hoàng, người còn mệt không?”

Long Khánh Đế xua tay:
“Trẫm nào có yếu ớt đến vậy. Đi thôi, hôm nay vốn định đi thêm vài nơi.”

Đoàn người chậm rãi tiến về phía Tùng Dương thư viện.

Khi đến trước cổng thư viện, Mộ Dung Thanh lấy ra lệnh bài của công chúa phủ. Người gác cổng vội vàng cúi đầu nghênh đón, dẫn đường cho đoàn người, rồi hớt hải chạy đi báo với viện trưởng.

Đoàn người vừa bước đến khu giảng bài thì nghe một trận ồn ào:

“Các ngươi là cái thứ gì, cũng dám chắn đường gia?” Một thanh niên mặc cẩm y hoa phục lớn tiếng quát. “Hôm nay sơn trưởng chỉ điểm văn chương cho bọn gia, đến lượt các ngươi xếp hàng sao?”

Hắn thô bạo đẩy vài học sinh mặc áo vải thô sang một bên, giật lấy bài văn từ tay họ, xé toạc ném xuống đất, rồi ngang nhiên bước lên đầu hàng.

Một học sinh áo vải tức giận nói:
“Công tử, sơn trưởng tinh lực có hạn, nên mới bảo chúng ta xếp hàng. Sao ngươi lại cậy quyền chen ngang?”

Tên công tử kia cười khẩy, giọng đầy khinh miệt:
“Hừ, hàn môn tiện dân! Cho các ngươi được đặt chân vào thư viện đã là ân điển lớn. Còn dám mơ được tiên sinh chỉ dạy? Muốn đỗ đạt, nằm mơ đi! Tốt nhất là mau quay về quê, kẻo phí hết lộ phí rồi chỉ còn nước ra đường ăn mày.”

Mấy kẻ con cháu nhà giàu xung quanh hắn cũng cười lớn phụ họa. Những học sinh áo vải thô mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ nhưng không dám phản kháng.

Thẩm Ngọc liếc sang, thấy sắc mặt Long Khánh Đế đã tối sầm, trong lòng không khỏi cười thầm. Năm xưa, chính người từng là hàn môn, giờ lại vì sĩ tộc lấn át mà nổi giận, đúng là mỉa mai.

Mộ Dung Thanh bước lên, khuôn mặt đầy giận dữ:
“Các ngươi suốt ngày đọc sách thánh hiền, học lễ nghĩa của thánh nhân, chẳng lẽ chỉ học được sự kiêu căng hống hách này sao?”

Đám người kia quay đầu lại, thấy một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt đang đi tới. Ánh hoàng hôn rọi lên người nàng, khiến dung nhan càng thêm rực rỡ, chói mắt. Vài công tử nhận ra thân phận, kinh hô:
“Chiêu Hoa công chúa điện hạ?”

“Đúng là bổn cung.” Mộ Dung Thanh lạnh lùng đáp, rồi nhìn thẳng vào tên công tử vừa gây chuyện:
“Thánh nhân chủ trương giáo hóa không phân sang hèn. Vậy mà đến chỗ các ngươi, đọc sách lại thành ra phân biệt đắt rẻ, cao thấp? Văn chương của ngươi chắc chắn hơn bọn họ sao?”

Tên công tử kia bị Mộ Dung Thanh chất vấn giữa đám đông, vừa vì thân phận nàng mà không dám cãi, vừa vì lời lẽ sắc bén mà xấu hổ cực độ, sắc mặt lúc trắng bệch, lúc đỏ ửng, đứng cứng đờ không nói nổi câu nào.

Mộ Dung Thanh lại không buông tha, tiếp tục lạnh giọng:
“Nếu ngươi tin rằng văn chương của mình chắc chắn vượt trội hơn hắn, thì sao lại sợ sơn trưởng bình phẩm công bằng một phen? Dù có bất mãn, kỳ thi mùa xuân sắp tới chính là cơ hội để ngươi chứng minh bản lĩnh. Chỉ cần ngươi thi cao hơn hắn, đó mới là cách khiến hắn mất mặt nhất.

Cớ gì bây giờ lại khó xử với người khác? Đây chẳng phải hành vi của kẻ tiểu nhân sao! Nếu ngươi dám đường đường chính chính so tài trong khoa cử, bổn cung còn sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác. Còn nếu chỉ biết dựa vào gia thế để quát nạt kẻ yếu, ngươi có gì đáng để tự hào?”

Lời nói của nàng như từng nhát búa giáng xuống, khiến đối phương cứng họng, cúi gằm đầu, không dám thốt ra nửa lời.

Mộ Dung Thanh nói tiếp, giọng điệu càng sắc sảo:
“Tùng Dương thư viện sơn trưởng dốc lòng nghiên cứu học vấn, nếu không nhờ vì những học trò hàn môn này, e rằng đã sớm từ quan. Các ngươi đến đây học cũng là vì mến mộ danh tiếng nơi này, vậy mà chẳng chịu lo học hành, lại đi ức h**p người khác – đúng là làm mất hết mặt mũi của kẻ đọc sách.”

Những lời đanh thép của nàng khiến tên công tử kia xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu. Mọi người xung quanh đều im lặng, trong ánh mắt thấp thoáng sự kính nể đối với công chúa.

Ở phía xa, Long Khánh Đế nhìn cảnh này mà ngạc nhiên. Trong lòng ông thầm nghĩ: đứa con gái vốn hiền lành ngoan ngoãn của mình, từ bao giờ lại trở nên sắc sảo và dẻo miệng đến vậy?

Bên cạnh, Phùng công công liếc nhìn sắc mặt của hoàng đế, khẽ cười nói:
“Công chúa điện hạ ra khỏi cung, quả nhiên nói chuyện tự tại hơn nhiều.”
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 53: Đánh cược


Long Khánh Đế nghĩ lại, cũng thấy hợp lý. Ở trong phủ của mình, Mộ Dung Thanh là chủ tử, không cần nhìn sắc mặt ai, hành sự tự nhiên càng thêm thoải mái và tự tin.

Đúng lúc này, sơn trưởng của thư viện vội vàng chạy đến, đang định quát lớn thì Long Khánh Đế xua tay, ra hiệu cho ông ta đứng sang một bên, không cần chen vào.

Mấy học sinh hàn môn kia đầy mặt cảm động, đồng loạt quỳ xuống dập đầu, nói:
“Học sinh đa tạ công chúa điện hạ đã đứng ra vì chúng ta.”

Một người trong số họ nghẹn ngào nói tiếp:
“Chúng ta xuất thân hàn môn, từ nhỏ khổ cực đọc sách. So sao được với sĩ tộc công tử, từ bé đã cơm no áo ấm, có danh sư dạy dỗ. Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến kinh thành đã là khó nhọc lắm rồi, nay mới tranh được một suất để được sơn trưởng chỉ dạy.
Chỉ mong được thầy chỉ bảo thêm về văn chương, để kỳ thi mùa xuân này có thể đạt được thứ hạng, không phụ kỳ vọng cả tộc.
Nhưng hiện giờ, trên triều tám phần quan lại đều là người sĩ tộc. Người hàn môn chúng ta, dù có vào được quan trường, cũng chỉ dừng ở phẩm cấp thấp. Dù có năng lực, cũng bị chèn ép. Vậy cớ gì còn phải bị ức h**p như thế này?”

Cách đó không xa, Phùng công công nghe đến đây mà chân run lên. Lời này dám nói thẳng như vậy, chẳng phải là phạm tội vọng nghị triều chính hay sao!

Một học sinh khác cũng xúc động nói:
“Văn chương trong sách thì ai cũng có thể viết, nhưng sách luận còn phải bàn về chính sự. Chúng ta trong nhà không có ai làm quan, không thể nào so với sĩ tộc, từ nhỏ đã nghe lời dạy của phụ lão. Nay cố gắng lắm mới có thư tiến cử, đã là gian nan, còn muốn đỗ đạt thì khó lại càng thêm khó.”

Thẩm Ngọc nghe xong, trong lòng dấy lên xúc động. Những lời này chẳng khác nào những gì đời sau vẫn bàn luận: hàn môn khó sinh quý tử.
Thời hiện đại, việc giáo dục càng ngày càng được coi trọng. Có những trường mẫu giáo quốc tế, học phí một năm có thể lên đến hàng chục vạn, trong khi ở nông thôn, có trẻ chỉ học ở những trường tư lập, thậm chí giáo viên còn không có chứng chỉ.
Con đường thành công tuy mở ra cho tất cả, nhưng có người ngay từ lúc sinh ra đã thua trên vạch xuất phát. Con cái nhà bình thường muốn thành công, phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần nỗ lực.
Thẩm Ngọc chợt nhớ đến một câu nói: “Tôi mất 20 năm để có thể ngồi cùng bàn với bạn và uống cà phê.”

Nghĩ đến Long Khánh Đế đang đứng đó, Thẩm Ngọc không biết liệu có nên thay hai cử nhân này mà thở dài. Dù sao, lời họ vừa nói, xét về tội thì có thể to cũng có thể nhỏ.
Nói lớn, chính là coi thường vương pháp; nói nhỏ, chỉ là vài lời bất bình. Nhưng những lời ấy lại bị chính Long Khánh Đế nghe thấy, kết cục thế nào còn phải xem thánh ý.

Sau khi bày tỏ xong, hai cử nhân kia đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói:
“Học sinh biết mình thất lễ, xin điện hạ trách phạt.”

Mộ Dung Thanh và Thẩm Ngọc nhìn nhau, rồi cùng quay đầu về phía Long Khánh Đế. Vốn chỉ định để phụ hoàng thấy cảnh hàn môn học sinh khổ học, cho họ chút khích lệ, không ngờ lại nghe được một đoạn tâm tình khiến người động lòng.

Mộ Dung Thanh không nói gì thêm, chỉ liếc sang Phùng công công, thấy ông ra hiệu bằng ánh mắt, nàng lập tức xoay người, cúi đầu thi lễ nói:
“Phụ hoàng, xin người định đoạt.”
Các cử nhân vẫn còn đắm chìm trong đoạn lời vừa rồi, bất ngờ nghe thấy hai chữ “phụ hoàng”, cả đám đều ngẩn người. Phụ hoàng của Chiêu Hoa công chúa, ngoài đương kim hoàng đế còn ai vào đây nữa?

Người phản ứng nhanh nhất lập tức quỳ xuống. Ngay sau đó, tiếng quỳ rầm rập vang lên, cả nhóm đồng loạt hô vang:
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Phùng công công hài lòng gật đầu. Công chúa điện hạ quả thật thông minh, vừa rồi ông chỉ khẽ ra hiệu, nàng đã lập tức hiểu và phối hợp.

“Đứng lên cả đi.” Long Khánh Đế nói, “Trẫm cải trang đi tuần, không cần làm kinh động quá nhiều người.”

Hai học sinh vừa rồi còn đang lo sợ, tim đập thình thịch.

Lúc này, sơn trưởng bước lên hành lễ, bẩm:
“Hai học sinh này, thần từng xem qua văn chương của họ, thực sự rất có tài. Chỉ là lời nói vừa rồi hơi thẳng thắn, nhuệ khí nặng một chút. Xin bệ hạ khoan dung.”

Long Khánh Đế bật cười:
“Trẫm không phải người không nghe nổi lời góp ý. Người trẻ tuổi có chút nhuệ khí là chuyện tốt. Năm đó trẫm cũng từng giống như họ, có chí khí và dũng cảm nói ra suy nghĩ.”

Ngài còn nói thêm vài lời khích lệ, rồi Phùng công công nhìn sắc trời, nhắc:
“Bệ hạ, trời đã muộn, nên hồi cung.”

Long Khánh Đế gật đầu, đoàn người liền theo ngài rời đi.

Ra khỏi cửa thư viện, Thẩm Ngọc và Mộ Dung Thanh tiễn phụ hoàng hồi cung, rồi cả hai trở về phủ công chúa. Ngày này quá căng thẳng khiến Mộ Dung Thanh cảm thấy mệt mỏi, trong người như muốn phát bệnh.

Đến bữa tối, Hải Đường hỏi nàng muốn ăn gì, nhưng Mộ Dung Thanh uể oải, chẳng muốn đụng đũa. Thẩm Ngọc thấy vậy bèn vào bếp nhỏ, tự tay nấu một ít cháo loãng, thêm dưa chua hầm thịt bò, rồi chưng thêm sữa bí đỏ. Xong xuôi, nàng bảo Thanh Trúc bưng lên. Hải Đường hầu hạ Mộ Dung Thanh ăn, cuối cùng nàng cũng chịu ăn hơn nửa bát.

Thanh Trúc lại quay lại, mang thêm một ly nước rau quả sắc màu tươi đẹp. Nàng nói:
“Phò mã gia dặn điện hạ nên ăn nhiều trái cây và rau củ để tăng sức đề kháng, còn bỏ thêm ít đường phèn để dễ uống, nhưng không ngọt gắt.”

Rõ ràng phò mã rất dụng tâm. Hải Đường nghe xong cũng vui mừng, cảm thấy phò mã gia thực sự quan tâm đến điện hạ.

Nhưng Mộ Dung Thanh uống vài ngụm vẫn thấy thèm trà sữa, Hải Đường bèn khuyên:
“Điện hạ, phò mã gia cố ý chuẩn bị món này cho ngài, không phải để làm vừa miệng, mà là vì sức khỏe của ngài.”

Mộ Dung Thanh trừng mắt:
“Hải Đường, ngươi là người của bổn cung hay của hắn?”

“Điện hạ, nô tỳ tất nhiên là người của ngài. Nhưng phò mã gia làm vậy thật lòng là vì ngài. Lần này, nô tỳ khuyên ngài nghe nàng một lần.” Hải Đường liếc nhìn thần sắc Mộ Dung Thanh, rồi cười nói thêm:
“Điện hạ, dạo này ngài và phò mã gia ngày càng giống một đôi phu thê thực thụ.”

Ai ngờ nghe xong câu đó, tâm trạng Mộ Dung Thanh lại càng bực bội. Nàng cầm ly nước, uống liền một nửa.

Đúng lúc này Thẩm Ngọc bước vào, hỏi:
“Điện hạ thấy khá hơn chưa?”

Mộ Dung Thanh liếc nàng, giọng không vui:
“Uống thứ rau dưa nước của phò mã, bổn cung làm sao mà không khỏe cho được?”

Hải Đường đứng bên cạnh âm thầm kinh ngạc. Điện hạ trước mặt người khác luôn tỏ vẻ kiêu kỳ, lạnh lùng, nhưng thật ra chỉ là giả bộ. Bình thường nàng rất chín chắn, điềm tĩnh, vậy mà hôm nay lại vì một ly nước rau quả của phò mã mà bực bội.
Chẳng lẽ… điện hạ thật sự không thích phò mã gia đối xử tốt với mình sao?

Mộ Dung Thanh vừa dứt lời thì lập tức có chút hối hận. Thẩm Ngọc vốn là người hiền hòa, luôn cẩn trọng, lại đối xử với nàng ôn nhu chu đáo. Bổn cung sao có thể vì sự chăm sóc của nàng mà để tâm rối loạn? Hiện tại ra cung thật khó khăn, việc vặt chồng chất, đâu phải lúc để vướng vào mấy chuyện nhi nữ tình trường.

Phi, phi, phi! Nhi nữ tình trường cái gì chứ, bổn cung và nàng đều là nữ nhân, nói gì đến tình trường!

Nghĩ vậy, Mộ Dung Thanh cố gắng đè nén sự khác thường trong lòng xuống.

“Điện hạ đừng kén ăn, bệnh tật đi như kéo tơ, chẳng may trở nặng thì khó chữa. Kỳ thi mùa xuân sắp tới, vi thần biết điện hạ còn nhiều việc cần chuẩn bị, lúc này sao có thể để mình bệnh được?” Thẩm Ngọc kiên nhẫn khuyên nhủ.

Công chúa điện hạ này, không ngờ cũng có lúc lộ ra dáng vẻ như một tiểu nữ nhi.

Mộ Dung Thanh đang định đáp lại vài câu, thì Từ Lăng đẩy cửa bước vào. Hắn liếc qua Thẩm Ngọc một cái, rồi hướng Mộ Dung Thanh hành lễ, bẩm:

“Điện hạ, bên ngoài vừa truyền tin tới. Lần này kỳ thi mùa xuân, tam hoàng tử đã mở sòng bạc đánh cược.”
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 54: Tiệm sách


"Cái gì đánh cuộc?" Mộ Dung Thanh cau mày hỏi.

Từ Lãng lập tức đáp:
"Điện hạ hẳn là biết, tam hoàng tử danh nghĩa có một sòng bạc tên là Vĩnh Thái, là sòng bạc lớn nhất kinh thành. Năm nay, Vĩnh Thái mở kèo cá cược cho kỳ thi mùa xuân, đặt cược vào người đoạt Giải Nguyên và Trạng Nguyên. Nghe nói tỷ lệ ăn cược rất cao, một ăn mười."

Thẩm Ngọc nghe xong liền hiểu, hóa ra là đánh cược vào bốn vị trí đứng đầu khoa cử. Với những người hiểu rõ về các cử nhân địa phương, tỷ lệ trúng vẫn khá cao. Nhưng sòng bạc đâu phải nơi từ thiện, sao lại chịu thua lỗ? Trong chuyện này, chắc chắn có mánh khóe.

Nàng suy nghĩ, khoa cử vốn do quan chấm thi tuyển ra mười bài xuất sắc nhất, sau đó dâng lên để Long Khánh Đế tự mình định đoạt thứ hạng. Ý chỉ của hoàng đế, không ai có thể can thiệp. Nhưng khoa cử bị sĩ tộc khống chế từ khâu tiến cử, hàn môn khó lấy được thư tiến cử, cơ hội trung cử đã ít lại càng ít hơn.

Thẩm Ngọc không khỏi liên tưởng đến đời sau, mỗi mùa giải lớn đều có cá cược thể thao, nhưng nhiều trận đấu bị dàn xếp, kết quả thực chất do nhà cái thao túng.

Nàng nghiêng người nói:
"Điện hạ, không bằng mấy ngày tới chúng ta ra phủ dò xét thử xem?"

Mộ Dung Thanh gật đầu:
"Bổn cung không tin lão tam chỉ đơn giản dựa vào vận may, chuyện này e là không sạch sẽ."

Hôm nay Mộ Dung Thanh vốn sắp xếp công việc ổn thỏa, nhưng Khương Đông Tiết bất ngờ xen ngang khiến nàng tâm thần bất an. Đến đêm, mệt mỏi khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Ngọc thì vẫn thao thức, suy nghĩ nên viết loại thoại bản nào để dễ bán. Đại Càng không giống đời sau, chưa có phổ cập giáo dục, người biết chữ không nhiều. Muốn viết phải tính toán kỹ đối tượng: một là nam nhân đọc sách, hai là khuê các tiểu thư.

Nàng nghĩ, viết khoa cử hư cấu hay truyện người thường tu tiên sẽ hợp với nam nhân. Với nữ tử, nên là trạch đấu hoặc đại nữ chủ phấn đấu sự nghiệp. Cung đấu thì thôi, nơi này viết cung đấu dễ rước phiền phức.

Những chuyện tú tài nghèo cùng tiểu thư định chung thân thì có thể, nhưng nội dung phải hướng về chính năng lượng. Phải dẫn dắt nữ tử nơi đây trở nên độc lập, có ý thức sự nghiệp. Không thể cả đời phụ thuộc vào nam nhân, nhỡ khi nam nhân thay lòng hoặc qua đời, bản thân vẫn phải tự đứng lên làm chủ cuộc sống.

Thẩm Ngọc nhớ đến nhiều truyện ở hậu thế, bắt đầu phác thảo dàn ý. Nàng quyết định, hai ngày nữa sẽ tới tiệm sách tìm vài hàn môn tú tài từng thi trượt mùa thu trước, thuê họ viết thuê. Một mình nàng viết thì tay có gãy cũng chẳng xong nổi một quyển trong một tháng.

Nơi này vẫn dùng bản khắc in ấn, chưa có kỹ thuật in chữ rời. Xà phòng nàng không biết làm, nhưng in chữ rời thì nàng hiểu. Nếu cải tiến từ bản khắc sang in chữ rời, giảm mạnh chi phí in ấn, ắt sẽ tạo phúc cho bách tính, công đức cũng không nhỏ.

Thẩm Ngọc càng nghĩ càng thấy hài lòng, sau khi sắp xếp xong chuyện tiệm sách trong đầu, nàng quay lại nhìn Mộ Dung Thanh bên cạnh. Đối phương đã ngủ say từ lâu, chỉ là hôm nay tư thế ngủ có phần khác thường.

Không còn nằm thẳng như mọi khi, Mộ Dung Thanh nghiêng người về phía nàng, một chân còn gác lên chân nàng.

Thẩm Ngọc khẽ gọi một tiếng, Mộ Dung Thanh không hề đáp lại. Nàng đành nhẹ nhàng nhấc chân công chúa xuống, rồi từ tốn đỡ nàng nằm ngay ngắn lại. Bị lăn qua lộn lại như vậy, Mộ Dung Thanh chỉ khẽ ừ vài tiếng, vẫn không tỉnh.

Nhìn vị công chúa thường ngày kiêu ngạo, giờ lại ngủ với dáng vẻ đáng yêu như vậy, khóe môi Thẩm Ngọc khẽ cong. Nàng thầm nghĩ, nếu không dịch nàng ra, để sáng mai công chúa tỉnh lại thấy tư thế này, e rằng ánh mắt của điện hạ có thể giết người. Nghĩ đến đó, Thẩm Ngọc lắc đầu, nằm xuống và cũng nhanh chóng thiếp đi.

---

Sáng hôm sau, khi Mộ Dung Thanh mở mắt, điều đầu tiên thấy chính là gương mặt Thẩm Ngọc phóng đại trước mắt, gần đến mức chóp mũi suýt chạm vào nhau. Hai người ngủ chung giường đã lâu, nhưng lần đầu tiên gần gũi đến vậy.

Mộ Dung Thanh vội nghiêng người, nhìn Thẩm Ngọc vẫn đang say giấc mà khẽ thở dài. Có lẽ tối qua nàng ấy nghĩ nhiều, ngủ muộn, nên sáng nay mới ngủ say như vậy.

"Phò mã?" nàng khẽ gọi. Thẩm Ngọc không đáp, chỉ thở đều đều.

Mộ Dung Thanh liếc nhìn nàng kỹ hơn, phát hiện lông mày Thẩm Ngọc tuy không tỉa tót như nữ tử, nhưng lại thanh tú, ẩn chứa vài phần anh khí. Vẻ nhu mỹ của nữ tử hòa cùng khí chất công tử, dung hợp đến mức khiến người ta khó rời mắt.

Trong đầu công chúa chợt lóe lên một ý nghĩ: không biết nếu Thẩm Ngọc mặc nữ trang sẽ thế nào?

Thấy nàng ngủ không chút phòng bị, Mộ Dung Thanh khẽ cười, thì thầm:
"Nếu đổi lại là người khác ngủ cạnh bổn cung, chắc chắn bổn cung không yên giấc được như vậy."

Nàng không đánh thức Thẩm Ngọc, tự mình rửa mặt, chải đầu, dùng bữa sáng. Đến khi ăn xong, mới bảo Hải Đường vào gọi phò mã dậy.

Thẩm Ngọc vừa tỉnh, thấy mặt trời đã lên cao, vội vàng rửa mặt, ăn qua loa rồi chạy đến tiệm sách để sắp xếp công việc.

---

Tiệm sách mà nàng làm chưởng quầy nằm ở vị trí không mấy nổi bật, chỉ có thể xem là tạm ổn. Nhưng Thẩm Ngọc không lo, bởi khi thoại bản tử và kỹ thuật in chữ rời ra mắt, tiệm này ắt hẳn sẽ đông khách như nước chảy.

Nàng đến nơi, gặp chưởng quầy họ Hồ. Cửa hàng này rơi vào tay nàng cũng là chuyện tình cờ. Người chủ cũ vốn nghiện cờ bạc, nợ đến 800 lượng, bị sòng bạc truy sát, dọa chặt tay.

Cửa hàng chỉ đáng giá 400 lượng, chủ nợ không chịu, còn bắt hắn bán cả vợ và hai đứa con để bù thêm. May thay, vệ chưởng quầy của Như Ý Lâu xuất hiện, bỏ 800 lượng bạc mua lại cửa hàng, cứu luôn cả vợ con hắn, giao tiền trả nợ. Nhờ vậy mới giải được kiếp nạn này.

Nhưng gia đình người phụ nữ kia hiện tại vẫn còn thiếu Thẩm Ngọc hai trăm lượng bạc.

Lúc này, Thẩm Ngọc ngồi trong cửa hàng, nhìn ba người quỳ trước mặt mình rồi hỏi:
"Vệ chưởng quầy nói ngươi từ nhỏ theo cha làm việc ở tiệm sách, ngươi có biết khắc bản không?"

Người phụ nữ kia khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng, đáp:
"Bẩm chủ nhân, nô tỳ trước kia theo cha làm ở một tiệm sách lớn, có học qua khắc bản. Cha cũng từng dạy nô tỳ từ nhỏ. Chỉ là cửa hàng nhà chúng ta trước kia quá nhỏ, không có nhiều bạc, nên không thể làm in ấn được."
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 55: Tú Tài


Thẩm Ngọc gật đầu hài lòng rồi nói tiếp:
“Các ngươi đã ký khế bán thân, đây chính là văn tự cắt đứt, từ nay về sau ta chính là chủ tử của các ngươi. Hiện giờ ngươi đã rời khỏi người chồng kia, cuộc sống hẳn phải thoải mái hơn, sao còn giữ bộ dạng khổ sở như vậy?

Nếu làm việc chăm chỉ, sau này ta có thể xem xét thả hai đứa nhỏ của ngươi ra khỏi thân phận nô tịch.”

Lúc này, trong mắt người phụ nữ kia mới lóe lên một tia sáng:
“Chủ nhân nói là thật chứ?”
Trong lòng nàng không còn gì vướng bận, chỉ còn hai đứa nhỏ là niềm hy vọng cuối cùng.

Người chồng cũ không chịu bỏ vợ cũng không chịu hòa li, nếu không phải vì thế, một mình nàng giữ tiệm sách, nuôi hai đứa nhỏ cũng không phải không thể. Nay cuối cùng cũng được như ý nguyện, nhưng lại thành ra bị chồng cũ bán làm nô, hai đứa nhỏ cũng theo đó thành nô tỳ. Nỗi hận trong lòng nàng muốn xé nát thịt kẻ kia.

Vệ chưởng quầy lúc này chen lời:
“Chủ nhân chính là phò mã gia đương kim, lời nói tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.”

Nghe vậy, trên mặt người phụ nữ kia rốt cuộc cũng sống động trở lại:
“Phò mã gia đại ân, nô tỳ suốt đời không quên.”

Thẩm Ngọc thầm nghĩ, mình thật may mắn, đang lo thuật in chữ rời sẽ gặp vấn đề thì lại mua được cả một gia đình thợ lành nghề. Nghe cách nói chuyện, chắc chắn nàng biết chữ, mà không biết chữ thì sao khắc được bản. Chẳng lẽ mình thật sự mang hào quang nữ chính xuyên không?

Thôi, đừng nghĩ nhiều. Nếu thật vậy, mình bây giờ nên ôm công chúa điện hạ thơm thơm làm nũng, chứ không phải khổ sở gầy dựng sự nghiệp, còn lo một ngày nào đó đầu rơi xuống đất.

Thẩm Ngọc hỏi tiếp:
“Phụ thân ngươi còn sống chứ? Ngươi họ gì? Làm sao ngươi biết chữ?”

Người phụ nữ cung kính trả lời:
“Nô tỳ họ Lâm, phụ thân còn sống, hiện đang ở nhà đệ đệ. Tổ phụ nô tỳ là tú tài, đã dạy cha nô tỳ biết chữ, cũng dạy nô tỳ và đệ đệ. Nhưng đệ đệ không có thiên phú đọc sách, chỉ biết làm ruộng, bù lại trồng trọt rất giỏi. Chỉ là ruộng đất trong nhà năm đó đem bán gần hết để chữa bệnh cho tổ mẫu.”

Thẩm Ngọc hỏi:
“Phụ thân ngươi có biết tình cảnh hiện giờ của ngươi không?”

Lâm nương tử cúi đầu, trong mắt thoáng hiện sự hận thù:
“Phụ thân đã biết, vì tức giận mà đổ bệnh, hiện đang nằm liệt giường.”

Thẩm Ngọc nói:
“Ta sẽ cho ngươi trước năm lượng bạc, coi như tiền tiêu để chữa bệnh cho cha ngươi. Sau khi phụ thân ngươi khỏi bệnh, hỏi xem ông có muốn đến làm việc cho ta không. Lương tháng hai lượng bạc, còn ngươi một lượng.

Cái viện nhỏ này, ngươi có thể tạm ở cùng con cái. Sau này nếu ta cần chỗ này, ngươi dọn đi cũng không muộn.”

Lâm nương tử nghe xong, nước mắt rơi lã chã, vội dập đầu:
“Nô tỳ tạ ơn đại ân của chủ nhân.”

Nàng ngập ngừng một chút rồi nói thêm:
“Phụ thân nô tỳ đã già, làm việc không còn nhanh nhẹn, trước kia cũng vì vậy mà bị cửa hàng cũ sa thải. Được đến cửa hàng của chủ nhân làm việc là phúc phận lớn nhất của cả nhà nô tỳ, chỉ sợ chậm trễ việc lớn của chủ nhân.”

Thẩm Ngọc không để tâm, phẩy tay nói:
“Ta cũng không định để cha ngươi làm việc nặng, chủ yếu là để ông ấy dạy học trò. Ta có một ý tưởng mới, cần ngươi và cha ngươi cùng nghiên cứu.

Chỉ là việc này rất quan trọng, phụ thân ngươi còn có một người em trai, ta không thể không đề phòng. Nếu muốn ta yên tâm, các ngươi cả nhà phải ký khế bán thân mới được.

Nếu các ngươi đồng ý, thì hai trăm lượng bạc nợ trước kia ta cũng sẽ xóa bỏ. Hơn nữa, nếu nghiên cứu thành công, mỗi người sẽ được thưởng thêm năm mươi lượng bạc.”

Thẩm Ngọc nói xong, bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt để quan sát phản ứng của nàng. Nàng không phải vô cớ làm như vậy, bởi nơi này không hề có luật bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ. Một khi bí quyết khắc chữ bị lộ ra, công sức của nàng coi như đổ sông đổ biển.

Dĩ nhiên, Thẩm Ngọc cũng không định giữ bí mật này mãi mãi. Cuối cùng, mục tiêu của nàng là hạ thấp chi phí in sách, giảm bớt gánh nặng cho tầng lớp hàn môn. Nhưng trước mắt, vẫn phải kiếm lợi nhuận từ đợt đầu, vì đã đầu tư nhân lực và công sức thì cần có kết quả.

Lâm nương tử ngẩng đầu, giọng kiên quyết:
“Chủ nhân, việc này nô tỳ không thể tự quyết. Nợ do cha và đệ đệ gánh, không thể để họ cũng phải ký khế bán thân vì lỗi của nô tỳ. Chỉ là nhà nghèo, đệ đệ đến nay chưa cưới được vợ.

Tiền chữa bệnh của phụ thân hiện giờ vẫn là chủ nhân cấp. Ngài là phò mã gia, đi theo ngài, nô tỳ tin cả nhà sẽ không chịu khổ. Xin cho nô tỳ về nhà bàn bạc với phụ thân một chuyến.”

Thẩm Ngọc nghe vậy, nhìn nàng thêm một cái, thầm đánh giá: đây là người biết lý lẽ.
“Thời gian không thể chậm trễ, ngươi về hỏi ngay đi. Ta sẽ chờ ở cửa hàng.”

Nói rồi, nàng liếc mắt ra hiệu cho Thanh Tùng. Thanh Tùng hiểu ý, rút trong túi ra một thỏi bạc vụn đưa cho Lâm nương tử. Lâm nương tử nhận bạc, liên tục dập đầu cảm tạ rồi rời đi.

Sau đó Thẩm Ngọc quay sang hỏi Vệ chưởng quầy:
“Mấy hôm trước ta bảo ngươi tìm vài tú tài gia cảnh nghèo khó, đã tìm được chưa?”

Vệ chưởng quầy khom người:
“Hồi bẩm chủ nhân, người đọc sách nghèo khổ rất nhiều. Theo lời ngài dặn, tiểu nhân đã tìm được sáu bảy người, hiện đều đang chờ ở hậu viện.”

Nói xong, hắn đi trước dẫn đường.

Thẩm Ngọc đi theo, đến hậu viện tiệm sách. Đây là một tiểu viện nhỏ, tuy không lớn nhưng gọn gàng, thoáng đãng. Mấy tú tài thấy phò mã gia đến, lập tức đồng loạt hành lễ.

“Miễn lễ. Ta đến đây để nói cho các ngươi một số cốt truyện, các ngươi dựa theo đó mà viết thành thoại bản tử.”

Nàng dừng lại, rồi nói rõ điều kiện:
“Tiền sẽ trả theo số chữ, một ngàn chữ năm văn. Một quyển sách ít nhất mười vạn chữ, nhiều nhất một trăm vạn chữ. Như vậy, một quyển hoàn chỉnh các ngươi cũng được ít nhất một lượng bạc.

Khi sách viết xong phần đầu, sẽ dựa theo doanh thu mà tính tiền hoa hồng. Mỗi quyển bán được, các ngươi sẽ nhận một văn tiền. Miễn là sách còn lưu hành, thu nhập sẽ còn tiếp tục. Cho nên, nội dung phải viết cẩn thận, viết kém không ai mua, các ngươi cũng mất thu nhập.”

Nói xong, Thẩm Ngọc nhấp một ngụm trà, giọng bình thản.

Một tú tài xúc động nói:
“Phò mã gia, ngài ra quy định thế nào, bọn học sinh sẽ viết theo như thế.”

Một người khác cũng vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy, phò mã gia thật sự làm buôn bán có tâm.”

Trước kia, họ viết truyện đều chỉ bán được vài trăm văn cho tiệm sách, có khi bản tốt lắm mới được hai lượng bạc, mà phần lớn bản thảo còn chẳng ai thèm thu. Nay được viết theo yêu cầu của phò mã gia, vừa có ý tưởng sẵn, vừa đảm bảo đầu ra, lại có thu nhập lâu dài, quả là cơ hội hiếm có.

Thẩm Ngọc gật đầu:
“Tốt. Nhưng các ngươi phải ký thêm một bản khế thư: trong năm năm, thoại bản tử chỉ được viết cho tiệm sách của ta, không được tiết lộ ra ngoài. Nếu các ngươi đồng ý, ký khế xong hôm nay có thể bắt đầu viết.”

Mấy tú tài chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao cũng là viết sách, mà ở đây điều kiện lại công bằng, ai mà không muốn?

Thẩm Ngọc thấy mấy người kia lần lượt ký khế thư xong, liền bắt đầu đem những câu chuyện đã sẵn trong đầu mình kể lại từng chuyện một cho họ nghe.

Nàng không chỉ thuật lại nội dung chính, mà còn phân tích cách xây dựng tình tiết, nhân vật, cao trào và kết cục. Mấy tú tài nghe nàng kể chuyện, ai nấy đều bị cuốn hút, ánh mắt sáng rực, nghe đến mê mẩn quên cả thời gian.

Sau đó, Thẩm Ngọc còn đặc biệt dặn dò:
“Các ngươi không được dùng cách viết như làm bài thi để viết thoại bản tử. Phải dùng lời lẽ thông tục, gần gũi, để người bình thường cũng hiểu và thấy hay. Viết càng sinh động, người đọc càng thích.”

Mấy người đồng loạt gật đầu, trong lòng thầm cảm khái. Phò mã gia quả thật khác với những người làm buôn bán bình thường, vừa biết cách nghĩ lớn, vừa chịu chỉ dạy tận tình.
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 56: Sự kiện năm đó


Ban đầu, mấy người kia còn chưa hiểu rõ ý Thẩm Ngọc, nên nàng đưa ra ví dụ:

“Nếu ta viết: ‘Ngô xem ngươi chờ người, toàn vì không thể tạo chỉ tài.’
Đổi thành cách nói thông tục là: ‘Ta thấy các ngươi, tất cả đều là phế vật.’

Có phải câu thứ hai nghe dễ hiểu và nhẹ đầu hơn nhiều không? Đọc thoại bản tử vốn là để giết thời gian, thả lỏng tâm tình, chứ đâu phải để hao tổn sức lực suy nghĩ.”

Mấy tú tài nghe xong đều gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Thẩm Ngọc tràn đầy sùng bái. Quả nhiên là Giải Nguyên năm trước, văn tài xuất chúng, lại còn có đầu óc kinh doanh kỳ diệu. Không đỗ đạt, chỉ có thể trách bản thân tài học chưa tới.

Vài người cáo biệt, trở về chuẩn bị sáng tác.

Vệ chưởng quầy lúc này tiến lên nói:
“Chủ nhân, Lâm nương tử đã chờ ở trước cửa hàng từ lâu.”

“Đưa nàng vào đây.” Thẩm Ngọc dựa trên ghế, nhấp một ngụm trà nóng, thở ra một hơi dài. Đầu mùa xuân vẫn còn lạnh.

Lâm nương tử dẫn theo hai người vào, ba người quỳ xuống. Nàng nói:
“Chủ nhân, nô tỳ đã đưa phụ thân và đệ đệ đến. Bọn họ đồng ý ký khế bán mình.”

“Ồ?” Thẩm Ngọc hơi ngạc nhiên, dù đây là kết quả nàng mong đợi. Dẫu sao, trở thành nô tịch vẫn kém hơn làm dân thường.

Người đàn ông lớn tuổi khấu đầu nói:
“Chủ nhân, ngài cứu con gái ta. Nếu không, nó cùng hai đứa nhỏ đã sớm bị bán vào chốn nhơ bẩn. Lão cảm kích đại ân này. Huống chi còn thiếu chủ nhân hai trăm lượng bạc, dựa vào một mình nó e rằng nhiều năm cũng không trả nổi. Con trai ta chỉ biết cày ruộng, chẳng biết bao giờ mới lấy được vợ. Thế này cũng tốt, coi như đánh liều một phen.”

Thẩm Ngọc nghe xong, lại nhìn sang người con trai trẻ, thấy hắn thật thà, không giống kẻ gian xảo.

Nàng thầm nghĩ: nữ nhi không muốn phụ thân, đệ đệ trở thành nô, nhưng phụ thân và đệ đệ lại tình nguyện vì nữ nhi mà bán mình trả nợ. Gia đình này nhân phẩm đáng tin. Huống hồ đã ký khế bản đứt, sinh mạng bọn họ đều nằm trong tay nàng.

Nàng ra hiệu cho Vệ chưởng quầy lấy khế thư, để hai người họ ký xong, rồi nói:
“Ta dự định làm một loại in sách mới – dùng chữ rời thay vì khắc cả tấm ván gỗ. Chữ sẽ được tách riêng, khắc từng cái một, chữ thường dùng thì làm nhiều bản. In sách sau này chỉ cần lấy chữ ra sắp xếp lại, vừa tiết kiệm thời gian, vừa giảm chi phí. Sách in ra cũng rẻ hơn, hàn môn mới có thể mua nổi.

Các ngươi từ hôm nay bắt đầu học cách làm. Đứa con trai này cũng ở lại cửa hàng làm việc.”

Lâm nương tử và lão hán nhìn nhau, trong mắt đều đầy kinh ngạc. Đúng vậy, làm nghề in cả đời mà chưa từng nghĩ tới tách chữ ra khắc riêng. Tuy ban đầu hơi phiền, nhưng khắc xong rồi thì một vốn bốn lời.

Lâm lão hán gần như rơi nước mắt, cảm thấy trời thương. Ông khấu đầu lần nữa:
“Đa tạ chủ nhân! Ta nhất định sẽ dẫn con gái và con trai hết lòng làm việc cho ngài.”

Thẩm Ngọc để bọn họ đứng lên, giao ít bạc để họ mua gỗ, khắc đao và dụng cụ từ hôm nay bắt đầu chuẩn bị.

Thẩm Ngọc sắp xếp xong mọi việc, còn để Thanh Tùng và Vệ chưởng quầy dẫn theo lão Lâm đến chỗ người môi giới, mua thêm vài cậu bé lanh lợi để dạy nghề khắc chữ.

Sau khi an bài xong những việc này, nàng lại ghé qua cửa hàng nước ngọt và cửa hàng rượu chát. Hai cửa hàng này chỉ làm ăn nhỏ, mỗi tháng chỉ kiếm được mấy chục lượng bạc.

Tiếp đó, nàng chuẩn bị đi đến Như Ý Lâu và sơn trang suối nước nóng để kiểm tra sổ sách, tuần tra một vòng. Quả thật là bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

---

Trong khi đó, ở thư phòng của phủ công chúa, Mộ Dung Thanh cầm một tờ danh sách, ngẩng đầu hỏi Từ Lãng:
“Những người trong danh sách này, đều đã được cứu ra hết chứ?”

“Hồi điện hạ,” Từ Lãng đáp, “những người này đều đã được cứu và tạm thời sắp xếp ở một thôn trang tại Quỳnh Châu. Người nhà Phong tướng quân và Cố thị lang đều ở trong đó. Chỉ là…”

Từ Lãng hơi do dự, rồi tiếp lời:
“Điện hạ, để họ ở đó lâu dài không phải cách hay. Nhiều người tụ tập một chỗ, lại không có việc gì làm, dễ sinh mâu thuẫn. Hơn nữa, chi phí nuôi dưỡng họ cũng là một khoản không nhỏ.”

Mộ Dung Thanh nhíu mày:
“Trước tiên cứ để họ nghỉ ngơi, dưỡng sức một thời gian. Người nhà Phong tướng quân đều xuất thân võ tướng, sắp xếp họ vào Uy Xa Tiêu Cục học theo áp tải.

Còn người nhà Cố thị lang, đưa vào xưởng chế tạo binh khí học nghề rèn.”

Nàng ngừng lại, rồi hỏi thêm:
“Còn những nữ quyến, trước kia ở Quỳnh Châu họ làm những gì?”

Từ Lãng đáp:
“Họ chỉ làm những việc vặt như giặt giũ, nấu cơm, quét dọn, giã gạo… Hầu hết vốn là tiểu thư được nuông chiều. Trên đường lưu đày, nhiều người đã chết vì bệnh. Tới nơi cũng đã qua vài năm, số còn lại cũng chết thêm không ít.”

Nghe xong, Mộ Dung Thanh chỉ thở dài, trong mắt lộ rõ vẻ bất lực:
“Đã còn lại không nhiều, cứ để họ tạm ở lại ngôi nhà đó. Sau này bồn cung sẽ sắp xếp. Dù sao, sắp tới bốn cung cũng phải đến đất phong ở một thời gian.”

Từ Lãng cúi đầu:
“Vâng.”

---

Lúc này, trong đầu Mộ Dung Thanh chợt hiện lên lời Khương Đông Tiết từng nói.

Vụ cháy lớn ở Đông Cung năm đó, nàng chưa bao giờ tin là ý trời, mà chỉ tin đó là có người cố ý gây ra. Bao năm qua, nàng cũng đã thu thập được một số manh mối.

Trong Lục cung, ngoài mẫu hậu, chỉ còn một Quý phi và một phi vị, những người còn lại chỉ là vài tiệp dư địa vị thấp kém. Tĩnh Quý phi xuất thân từ quan văn, Nhàn phi xuất thân từ võ tướng. Họ đều là trắc phi của phụ hoàng khi còn là hoàng tử.

Sau khi phụ hoàng đăng cơ, mẫu hậu được phong hoàng hậu, hai trắc phi kia đều được phong phi. Sau vụ cháy lớn, mẫu phi của nhị hoàng tử trở thành Quý phi, nắm quyền quản lý Lục cung.

Mẫu phi của tam hoàng tử vẫn chỉ dừng ở phi vị, chưa từng được thăng chức.

Bề ngoài nói rằng Tĩnh Quý phi tiến cử đạo sĩ có công, nhưng Mộ Dung Thanh không tin.

Năm đó, vụ cháy Đông Cung, người sống sót duy nhất là một tiểu cung nữ – lúc đó lén ra ngoài gặp một thị vệ. Cung nữ này hiện giờ chính là đại cung nữ bên cạnh Tĩnh Quý phi, mọi người gọi bà ta là Phương cô cô.

Bao năm qua, Mộ Dung Thanh vẫn cho người âm thầm giám sát Phương cô cô và gia đình bà ta. Chỉ có một lần, khi Phương cô cô về thăm nhà, uống rượu quá chén, bà ta nói với đệ đệ mình vài câu bị ám vệ nghe được.

Bà ta dặn:
“Ở bên ngoài phải cẩn thận, đừng gây phiền phức cho nhị hoàng tử.”

Lại nói:
“Nếu không phải có vụ cháy năm đó, nương nương làm sao có thể nắm quyền Lục cung.”

Chỉ tiếc, nói đến đó, Phương cô cô liền ngừng, không hé thêm lời nào.

Trước đó, nhị hoàng tử vì chuyện liên quan đến ngọc phỉ thúy mà bị tổn thất nặng nề, phải bồi thường hơn bốn mươi vạn lượng bạc. Tức giận đến mức suýt hộc máu, hắn vào cung tìm Tĩnh Quý phi để khóc lóc kể lể.

Khi Mộ Dung Thanh nhận được tin, nàng đã cho Từ Lãng bí mật điều tra.

Trong cơn tức giận, Tĩnh Quý phi đã buột miệng nói một câu:
“Nhìn xem bây giờ ngươi đã thành cái gì? Nếu không phải năm đó bệ hạ vì sự kiện kia mà nâng đỡ mẫu tử ta, thì vị trí hiện giờ đã sớm rơi vào tay lão tam.”

---

Nghe đến đây, trong lòng Mộ Dung Thanh càng rối loạn. Tia lạnh lẽo trong mắt nàng dần hiện rõ, pha lẫn sát khí.

Phụ hoàng… rốt cuộc sự việc năm đó… có liên quan đến người hay không?
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 57: Hướng điện hạ làm nũng


“Điện hạ?” Từ Độ thấy Mộ Dung Thanh có chút xuất thần, nhẹ giọng nhắc nhở: “Có muốn dùng bữa không?”

Mộ Dung Thanh nghe vậy mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã nhá nhem bèn hỏi:
“Phò mã đâu?”

Trong lòng Từ Độ thoáng dấy lên chút kinh ngạc, nhưng vẫn đáp:
“Phò mã gia đang đi kiểm tra mấy cửa hàng.”
Điện hạ hiện giờ… dường như đã bắt đầu để ý đến hành tung của phò mã.

“Ngươi đã sắp xếp người theo dõi đạo sĩ kia chưa? Có động tĩnh gì không?” Mộ Dung Thanh tiếp tục hỏi.

“Vẫn chưa thấy động tĩnh. Mấy ngày nay tam hoàng tử cũng phái người đến dò xét, nhưng lão đạo sĩ kia luôn ẩn mình, chưa hề lộ diện.” Từ Độ thấy nàng không trả lời về việc ăn cơm, chỉ rót thêm trà rồi nói tiếp:
“Nếu nhị hoàng tử sắp đặt người như vậy, chắc chắn không đợi được lâu, sớm muộn gì cũng sẽ dâng hắn lên tam hoàng tử.”

“Lão nhị dùng người như vậy, rõ ràng là có ý hạ độc phụ hoàng.” Mộ Dung Thanh cau mày, giọng lạnh đi, “Chỉ là không rõ vì sao lão đạo sĩ kia lại chịu nghe lệnh hắn.”

Nàng suy nghĩ một lát rồi ra lệnh:
“Tối nay ngươi đích thân đi một chuyến, bắt hắn về. Xem có moi ra được tin tức hữu dụng nào không. Nếu không hỏi được gì… thì diệt trừ, xử lý sạch sẽ. Dù sao lão nhị cũng sẽ không biết là ai ra tay.”

“Rõ.” Từ Độ nhận lệnh rồi lui xuống.

Bên này, Thẩm Ngọc bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng trở về phủ công chúa. Lúc nàng đến, Hải Đường vừa mới dọn xong cơm nóng cho Mộ Dung Thanh.

Thẩm Ngọc cười ngồi xuống một bên:
“Xem ra ta về vừa kịp, đúng lúc được ăn cùng điện hạ vài miếng.”

Hải Đường nhìn hai người, ban ngày mỗi người một việc, đến bữa tối lại ngồi cùng nhau vừa ăn vừa cười nói. Nàng liếc nhìn phò mã gia, một thân áo ngoài màu thiên thanh, trông vừa tiêu sái vừa tuấn dật. Trong lòng Hải Đường thoáng dấy lên cảm giác kỳ lạ — hai người này ngày càng giống một đôi vợ chồng lâu năm.

Nàng vội lắc đầu, tự nhủ: chắc do mình nhìn quen rồi mà thôi.

Mộ Dung Thanh vốn được ma ma trong cung dạy dỗ nghiêm khắc, buổi tối ăn uống cũng không nhiều. Hai người nhanh chóng dùng xong bữa, rồi ngồi lại uống trà.

“Kỳ thi mùa xuân sắp đến, mà danh sách giám khảo vẫn chưa định ra.” Mộ Dung Thanh lên tiếng, “Không biết phụ hoàng đang tính toán điều gì.”

“Chiếu theo lệ năm ngoái, Lễ Bộ và Hàn Lâm Viện sẽ cử ra mỗi nơi một phó giám khảo.” Thẩm Ngọc đặt ly trà xuống, hơi nghi hoặc, “Chẳng lẽ ngay cả hai người này cũng chưa định được?”

Mộ Dung Thanh khẽ lắc đầu:
“Vẫn chưa. Bổn cung cũng dò hỏi mà không ra tin tức.”
Nàng nhếch môi cười lạnh:
“Phụ hoàng xưa nay quen cân bằng triều cục. Hiện giờ ông ấy có ý nâng đỡ hàn môn, lần này giám khảo khoa cử e rằng sẽ có biến động lớn.”

Thẩm Ngọc suy tư một lúc rồi nói:
“Thần thấy hiện giờ trong hàn môn, quan chức cao nhất cũng chỉ đến tứ phẩm. Sơn trưởng của Tung Dương Thư Viện là một trong số đó. Hơn nữa hắn còn có chân trong Quốc Tử Giám, rất có khả năng được chọn.”

Mộ Dung Thanh gật đầu đồng tình:
“Bổn cung cũng nghĩ vậy. Nay chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi. Phụ hoàng không thể kéo dài lâu hơn.”

Thẩm Ngọc ngồi bên cạnh, chợt cười khổ:
“Thần xuất thân hầu phủ, cũng được xem như một phần sĩ tộc…”

Nhưng lần này giúp đỡ hàn môn, lại còn thay bọn họ viết thư tiến cử, không khéo lại gieo rắc mầm tai họa về sau.”

Mộ Dung Thanh sắc mặt phức tạp liếc nhìn Thẩm Ngọc. Phò mã tự nhiên không biết, trong số những người nàng đích thân tiến cử lần này, có tới gần hai mươi người vốn là do nàng âm thầm bồi dưỡng, hiện giờ đều nhờ Thẩm Ngọc mà có cơ hội. Nói cách khác, nàng cũng đang kéo phò mã xuống nước cùng mình.

“Phò mã lo rằng các thế gia sẽ bất mãn, ảnh hưởng đến sinh ý của ngươi sao?” Mộ Dung Thanh hiểu rõ ẩn ý trong lời nàng.

“Đúng thế.” Thẩm Ngọc nghiêm túc đáp, “Điện hạ không phải hoàng tử, cũng không ở Lục Bộ nhậm chức. Trong triều nhân mạch vốn không nhiều, còn thương hộ như ta thì lại thuộc Hộ Bộ quản lý.

Hộ Bộ nắm thuế khóa quốc gia. Nhị hoàng tử vừa mới thua lỗ nặng vì vụ ngọc phỉ thúy, sợ rằng sẽ tìm cách bù lại từ ta. Lần này ta giúp hàn môn, sĩ tộc ắt sẽ coi ta như phản đồ. Ta không ngại bọn họ nghĩ gì, nhưng không thể để việc này làm chậm trễ chuyện phát tài của chúng ta.”

Nghe đến chữ “chúng ta”, Mộ Dung Thanh dở khóc dở cười. Hiện giờ, lợi nhuận nàng thu chỉ là ba phần của ôn tuyền sơn trang, còn Như Ý Lâu cùng những cửa hàng khác, nàng chưa từng lấy một đồng.

“Nếu viết thư tiến cử cho đám cử nhân kia, dẫu có công khai minh bạch, nhưng các thế gia trong tối ra tay cũng không phải không có khả năng. Phò mã lo xa như vậy cũng đúng.”

“Vì tránh xảy ra chuyện, điện hạ cần giúp thần một phen. Chỉ tiếc, thần chưa từng giao hảo với quan viên trong triều, mà với bệ hạ cũng không có tình phụ tử gì.” Thẩm Ngọc cười khổ. Trong lòng lại thầm nghĩ, dù có là phụ tử ruột thì sao? Ở chốn hoàng gia, câu nói “thiên gia vô phụ tử” đâu phải không có lý.

Nàng chẳng qua là hoàng gia con rể, có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.

“Vậy nên thần chỉ có thể nhờ điện hạ ra tay cứu giúp.” Thẩm Ngọc nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mộ Dung Thanh, giọng điệu mềm mại đi hẳn.

Mộ Dung Thanh nghe nàng mềm giọng, tim khẽ loạn nhịp vài nhịp. Người đời thường nói cưới vợ phải lấy hiền, nạp thiếp mới chuộng sắc đẹp, nhưng đàn ông xưa nay có ai không động lòng trước sự dịu dàng?

Nàng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Ngọc, trong lòng dấy lên cảm xúc khó gọi tên:
“Phò mã, ngươi đây là đang làm nũng với bổn cung sao? Bổn cung không dễ mắc mưu mỹ nhân kế đâu.”

Lúc này, nàng bỗng nhớ tới chuyện Thẩm Ngọc từng bảo nàng dùng mỹ nhân kế, liền tiện miệng trêu chọc lại. Thẩm Ngọc bị chặn một câu, sặc đến suýt nghẹn.

“Thần chỉ là muốn điện hạ quét sạch chướng ngại, để chúng ta đường hoàng trở thành nhà giàu số một Đại Càng.” Thẩm Ngọc ung dung đáp.

Một bên, Hải Đường hầu trà nghe vậy, suýt nữa bật cười. “Nhà giàu số một Đại Càng”, phò mã gia đúng là biết khoác lác, chẳng khác nào vẽ chiếc bánh trên giấy tặng điện hạ.

“Thẩm Ngọc, ngươi nói thật cho bổn cung biết, cho hàn môn học sinh ở lại phủ phò mã, có phải còn có toan tính gì khác không?” Mộ Dung Thanh suy đi tính lại, cảm thấy Thẩm Ngọc không phải loại người chịu lỗ.

“Điện hạ anh minh. Thần tính mở một lớp phụ đạo trước kỳ thi.” Thẩm Ngọc nghiêm túc đáp.

“Lớp phụ đạo trước kỳ thi? Đó là thứ gì?” Mộ Dung Thanh đầy vẻ khó hiểu, chưa từng nghe qua.

“Chẳng phải còn nửa tháng nữa là khoa cử sao? Thần muốn thỉnh điện hạ giúp một việc — ngày mai, mang đề thi cũ của các kỳ trước từ bốn triều thì hội, để thần cho bọn họ luyện tập một lần.” Thẩm Ngọc nói, ánh mắt lóe lên ý cười.

“Ngươi muốn mấy thứ này làm gì? Lấy chúng đâu có khó, không chỉ Lễ Bộ, ngay cả Quốc Tử Giám cũng lưu trữ.” Mộ Dung Thanh hơi ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Tung Dương thư viện sơn trưởng hiện cũng đang ở Quốc Tử Giám. Nếu bổn cung nói là vì hàn môn học sinh, hắn chắc chắn sẽ chịu giúp.”

“Đương nhiên là để bọn họ học thuộc văn chương chứ còn gì nữa.” Thẩm Ngọc mỉm cười:
“Chỉ còn nửa tháng, học thế nào cũng chẳng khác biệt bao nhiêu. Lúc này chỉ cần để họ tập trung thuộc lòng và nghiền ngẫm những bài văn kinh điển đã qua. Cái gọi là đọc sách vạn cuốn, hạ bút như có thần chính là vậy.”
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 58: Phụ đạo


“Để bọn họ chỉ cần học thuộc trước bốn kỳ bài thi. Bốn triều đại cộng lại cũng chỉ hơn hai mươi năm, tổng cộng tổ chức sáu lần khoa cử, tính ra cũng chỉ hơn hai mươi bài văn, thuộc lòng hết là được.” Thẩm Ngọc nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:

“Tuy rằng mỗi năm quan chủ khảo khác nhau, sở thích cũng khác, nhưng ba hạng đầu trước đình thí đều do bệ hạ tự mình chọn. Dù sĩ tộc có khống chế khoa cử, không có văn tài thì cũng chẳng trúng nổi. Bệ hạ lần này muốn nâng đỡ hàn môn, học sinh hàn môn cũng phải viết được bài văn thật hay mới có thể được chọn. Trong phủ ta hiện đang có mấy chục học sinh hàn môn, trong đó có cả Giải Nguyên. Ta không tin bọn họ không thể giành được thứ hạng tốt.”

Mộ Dung Thanh nghe xong, sắc mặt dần bình tĩnh. Thì ra còn có thể vận dụng theo cách này.
“Dù vậy, phò mã chuẩn bị làm những chuyện này để được lợi gì?”

Thẩm Ngọc nở nụ cười, ánh mắt sáng như tiền:
“Điện hạ, nếu những học sinh trọ trong phủ ta có người đỗ tiến sĩ, thì văn chương họ viết thường ngày, cùng với các chú giải về kinh, sử, tử, tập chẳng phải đều là bảo vật hay sao?”

Mộ Dung Thanh lập tức hiểu ra:
“Phò mã muốn dùng tiệm sách của mình để in những chú giải và văn chương ấy?”

“Không hẳn, không hẳn.” Thẩm Ngọc lắc đầu:
“Những thứ đó dĩ nhiên cần in, nhưng chủ yếu là để tiện cho học sinh hàn môn, ta không tính kiếm tiền từ đó. Hàn môn vốn khó khăn, vẫn nên giúp họ trước, còn chuyện kiếm lời thì để sau.”

“Vậy phò mã tính toán thế nào?” Mộ Dung Thanh bắt đầu tò mò.

“Đương nhiên vẫn là mở phụ đạo ban.” Thẩm Ngọc cười ranh mãnh.
“Bình thường, một thư viện chỉ có một tiên sinh dạy 10–20 học trò. Còn phụ đạo ban của ta sẽ có hàng chục tiến sĩ cùng giảng dạy cho những học sinh ấy.”

Đây chính là lợi thế “danh sư hiệu ứng” cộng với hình thức phụ đạo hiện đại. Ở Đại Càng, văn nhân vốn ngạo mạn, ít nhận đồ đệ vì sợ làm hỏng danh tiếng. Nhưng phụ đạo ban thì khác, có nhiều tiên sinh giỏi cùng giảng, học trò làm sao học dở được? Nếu vẫn thi trượt, chỉ có thể trách tư chất bản thân.

Mộ Dung Thanh cũng bật cười:
“Phò mã quả là biết tính toán.”

“Ta thu của những học sinh ấy mỗi ngày năm văn tiền để trọ. Nhưng có điều kiện, nếu đỗ tiến sĩ, họ phải quay lại phụ đạo ban của ta để dạy học. Hơn nữa, học phí sau này cũng không rẻ.” Thẩm Ngọc chậm rãi giải thích:
“Nhiều tiến sĩ như vậy dạy trong phụ đạo ban, một tháng một học sinh ít nhất phải nộp năm mươi lượng bạc. Nếu là con cháu nhà giàu đến học, đồ ăn cũng không thể kém, mỗi tháng cũng phải mười lượng bạc. Điện hạ thấy mức giá này có hợp lý không?”

“Những học sinh hàn môn, dù đỗ tiến sĩ, ở lại kinh thành hơn nửa cũng chỉ làm tiểu quan cửu phẩm, bát phẩm, trợ cấp gia đình cũng khó khăn. Không giúp một tay thì biết khi nào mới mua nổi một căn nhà để đón người nhà lên?”

Mộ Dung Thanh mỉm cười hài lòng. Những học sinh hàn môn kia, không ít người là do nàng đưa đến, nhờ kế hoạch này, gánh nặng của nàng cũng vơi bớt.

Ngay cả những học sinh khác đỗ tiến sĩ, được phò mã phủ giúp đỡ, cũng coi như chịu ơn công chúa phủ.

Nàng nghĩ, như vậy cần sắp xếp với Lại Bộ. Lần này, những tiến sĩ hàn môn, khi bổ nhiệm, một phần sẽ đưa đến Quỳnh Châu, một phần lưu lại kinh thành. Phân phối như thế, hàn môn tiến sĩ cuối cùng đều sẽ nằm trong tay nàng.

Lúc này Thẩm Ngọc lại nói:
"Điện hạ, trong phủ của ta cũng đang ở nhờ không ít người của điện hạ phải không? Lần này vì thần làm như vậy, coi như đã giúp điện hạ tiết kiệm được không ít tiền bạc."

Mộ Dung Thanh khẽ trừng mắt, trong lòng ngạc nhiên — chuyện này nàng cũng đoán ra được sao?

"Điện hạ nhắc đến việc viết thư tiến cử, ngươi đã sớm có sắp xếp rồi. Ngày hôm đó vì thần tận mắt chứng kiến chuyện Giải Nguyên của Khâm Châu, trong lòng đã sớm tính toán." Thẩm Ngọc dựa vào ghế, nói với vẻ vô cùng đắc ý.

"Hảo, hảo, hảo." Mộ Dung Thanh âm thầm trợn mắt, "Lần này bổn cung xem như nợ ngươi một ân tình. Chuyện thuế vụ bên kia, ngươi không cần lo. Hiện tại quan phụ trách thuế là người của bổn cung."

Đến lượt Thẩm Ngọc kinh ngạc: "Điện hạ thật lợi hại."

"Bổn cung ở Nội vụ phủ gần tám năm, trong triều ít nhiều cũng có người của mình. Lão nhị làm việc ở Hộ Bộ, thì trong Hộ Bộ bổn cung tất nhiên cũng phải có mạng lưới riêng."

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Thẩm Ngọc, Mộ Dung Thanh cảm thấy mình đã giành lại một điểm.

"Bất quá, nếu phò mã muốn an toàn nhất, vẫn cần làm phụ hoàng gật đầu. Nếu phụ hoàng đích thân đến Tung Dương Thư Viện, thái độ của người sẽ thể hiện rõ ràng." Mộ Dung Thanh lại nói.

"Kia, việc này hoàn toàn dựa vào điện hạ." Thẩm Ngọc đứng lên, mỉm cười hành lễ.

"Phò mã, cái lớp phụ đạo này cũng phải chia cho bổn cung ba phần lợi nhuận, bằng không nếu xảy ra chuyện, bổn cung sẽ không cứu ngươi đâu."

"Tự nhiên, điện hạ giúp ân lớn như vậy, vì thần nào dám không biết điều." Thẩm Ngọc nói, "Xin điện hạ nghỉ ngơi sớm."

Hải Đường ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện ăn ý, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Nàng thầm nghĩ, nếu hai người thật sự là vợ chồng, phò mã gia hẳn có thể chia sẻ được rất nhiều gánh nặng với điện hạ.

Ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, Hải Đường mới bừng tỉnh. Nàng tự nhắc nhở mình đừng nghĩ lung tung, điện hạ đang gánh vác trọng trách quốc gia, sao có thể để chuyện tình cảm làm chậm trễ.

Nhưng nàng không nhận ra, trong tiềm thức đã coi phò mã và điện hạ như một đôi, hoàn toàn quên mất đây là hai nữ tử.

---

Ngày hôm sau, sau khi cùng nhau ăn sáng, Thẩm Ngọc lập tức cho người dán bố cáo ở cổng lớn phò mã phủ. Nội dung viết: Phò mã phủ tổ chức lớp cường hóa ôn luyện kỳ thi mùa xuân, miễn phí cho mọi học sinh tham gia trong nửa tháng trước kỳ thi.

Có người đến hỏi, nàng cho người giải thích rõ: Ai trúng tiến sĩ sau này phải dành thời gian dạy học tại thư viện phò mã phủ. Tất nhiên, học phí cũng được trả hậu hĩnh: một tháng năm lượng bạc, thời gian kéo dài trong sáu năm, tương ứng với hai kỳ khoa cử.

Những cử nhân xuất thân thế gia nghe vậy đều lắc đầu, ai mà thiếu chút bạc này. Nhưng những cử nhân nghèo thì lập tức đồng ý — một tháng năm lượng bạc, lại không phải ngày nào cũng phải dạy, chỉ cần lúc rảnh đến dạy một chút, rất đáng.

Phải biết, một huyện lệnh thất phẩm mỗi tháng chỉ có năm lượng bạc bổng lộc. Trúng tiến sĩ, trạng nguyên cũng chỉ bắt đầu từ lục phẩm, bảng nhãn và thám hoa là chính thất phẩm. Còn phần lớn tiến sĩ nhị giáp và tam giáp đều bắt đầu từ bát phẩm, cửu phẩm tiểu quan.

Sắp xếp xong xuôi, Thẩm Ngọc lại đến Uy Xa Tiêu Cục. Mộ Dung Thanh thì cho người đi Tung Dương Thư Viện chép lại đề thi các năm trước. Tuy Uy Xa Tiêu Cục vốn là nơi xuất thân võ tướng, nhưng hiện nay đã khác xưa, không còn loạn lạc như những ngày đầu Đại Càng.

Đại Càng hiện nay đã lập triều hơn hai mươi năm, hoàng đế Long Khánh là vị hoàng đế thứ hai. Trải qua bốn triều đại trị vì, tình hình đất nước vẫn tương đối ổn định. Việc buôn bán phát triển, thương nhân làm ăn cũng không ít, đặc biệt là các đoàn thương buôn từ phương Nam ra Bắc, thường thuê tiêu cục để bảo vệ hàng hóa.

Mỗi chuyến áp tiêu đều tốn rất nhiều công sức, thời gian dài mà tiền kiếm được lại không nhiều, chủ yếu là đồng tiền vất vả. Lần này, nàng muốn đi gặp Lý Đức Lộc để hỏi thăm thêm về tình hình áp tải.
 
Xuyên Qua Thành Bị Trưởng Công Chúa Bao Dưỡng Phế Sài
Chương 59: Bồi Long Khánh Đế chơi cờ


Mộ Dung Thanh sắp xếp xong việc liên quan đến bài thi trong thư phòng, liền gọi Từ Lãng đến hỏi:
“Thẩm thế nào rồi?”

Từ Lãng đáp:
“Hồi bẩm điện hạ, người này không quá kiên cường, đánh vài roi đã khai. Thì ra lão đạo sĩ đó vốn không sống được bao lâu, nhị hoàng tử hứa sẽ tu sửa đạo quán và cấp bạc để nuôi vài đồ đệ của hắn.” Trên người Từ Lãng vẫn còn vương mùi máu tươi.

Mộ Dung Thanh nghe xong có chút thất vọng:
“Miệng lỏng như vậy, bổn cung cũng không thể dùng. Vì sao hắn lại đối xử tốt với mấy đồ đệ đó?”

Người ai cũng có bản năng cầu sinh, đặc biệt là kẻ sắp chết. Nếu có thể sống thêm vài năm, ai lại không muốn? Nhưng lão đạo sĩ này có vẻ khác thường.

Từ Lãng nói:
“Điện hạ, thực ra quan chủ tiếp theo của đạo quán chính là con trai hắn.”

Mộ Dung Thanh gật đầu:
“Vậy thì ném hắn về chỗ cũ, trước bắt hắn viết lời khai, ký tên và điểm chỉ. Chờ nhị hoàng tử giao hắn cho tam hoàng tử, có lẽ sẽ có ích.
Nói với hắn, nếu để lộ sơ hở, hắn và con trai đều không toàn mạng, nhị hoàng tử sẽ không tha.”

Từ Lãng nhận lệnh, làm xong rồi quay lại bẩm báo mọi việc đã ổn thỏa. Mộ Dung Thanh vừa xoay chiếc vòng tay vừa nói:
“Ngươi cùng bổn cung tiến cung, lâu rồi bổn cung chưa thăm phụ hoàng.”

Từ Lãng lập tức chuẩn bị xe ngựa, hộ tống nàng vào cung.

Bên trong cung, Phùng công công đứng bên cạnh nhìn thấy Long Khánh đế tâm tình vui vẻ, trong lòng thầm cảm thán: quả nhiên chỉ có công chúa điện hạ mới khiến bệ hạ cười thoải mái như vậy.

“Phụ hoàng, nhi thần xin phép nói thẳng,” Mộ Dung Thanh mở lời, “nếu phụ hoàng còn không tập trung, chỉ sợ ván này phụ hoàng sẽ thua nhi thần.”

Phùng công công cười nói:
“Bệ hạ, lão nô cũng thấy điện hạ quả nhiên là người bệ hạ dạy dỗ.”

Long Khánh đế mỉm cười, không nhanh không chậm hạ một quân cờ.

Ngay lập tức thế cờ vốn có lợi cho Mộ Dung Thanh liền bị phá vỡ.

Mộ Dung Thanh bĩu môi:
“Phụ hoàng, người cũng không cho nhi thần một đường lui. Lần nào cũng bảo nhi thần mau thắng, rồi lại diệt nhi thần không còn manh giáp.”

“Đừng nói bậy, rõ ràng gần đây ngươi suốt ngày theo phò mã bận rộn, cờ nghệ không tiến bộ,” Long Khánh đế cười, “phụ hoàng tuy bận quốc sự nhưng vẫn biết hai ngươi làm gì. Các ngươi có phải hay không đang bận rộn ôn tuyền sơn trang và Như Ý Lâu? Hôm nay trẫm còn nghe nói phò mã tổ chức cái gì khảo trước cường hóa ban?”

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thanh thoáng tối lại. Bố cáo ở phò mã phủ mới dán sáng nay, vậy mà chưa đến trưa phụ hoàng đã biết.

“Nhi thần không dám giấu phụ hoàng. Nhi thần đang làm việc cho Nội Vụ Phủ, lại không có bổng lộc. Nếu không giúp phò mã kiếm thêm chút bạc, nhi thần cùng phò mã ăn uống bằng gì?”

Phùng công công nghe xong thầm kêu khổ: này chẳng phải là đang trách bệ hạ keo kiệt sao?

“Đây là quy củ do thái hậu định ra, thành thân phải tránh hiềm. Nhưng trẫm đã phong đất cho ngươi, phò mã cũng được phong tước. Trẫm không cho các ngươi làm ăn thì thân là con cháu hoàng gia, làm sao mà sinh sống?”

Mộ Dung Thanh cười:
“Nhi thần biết phụ hoàng thương yêu nhi thần và phò mã.”

Rồi nàng lại chau mày, giọng đầy u sầu:
“Phụ hoàng, ngày đó người cũng thấy, phò mã đưa mấy hàn môn cử nhân đến ở trong phủ. Chỉ riêng việc thêm giường chăn cũng tốn của nhi thần không ít bạc. Một ngày một người đã hết năm văn tiền.”

“Phụ hoàng, năm văn tiền a! Nhi thần chẳng phải là lỗ vốn đến chết sao? Hắn còn muốn nhi thần đến chỗ phụ hoàng cầu ân điển, nói là để chiếu cố mấy hàn môn cử nhân kia, sợ trong triều có người bất mãn với nàng.”

Long Khánh đế nghe xong, trong lòng lại dấy lên chút cảm khái. Lần này Thẩm Ngọc và Chiêu Hoa coi như đã đưa cho ông một thanh đao thuận tay. Hàn môn nhiều năm qua hiếm khi có người thi đỗ tiến sĩ, mà đa số đều nhờ thư giới thiệu để nương nhờ vào sĩ tộc.

Từ khi Cố Thị Lang gặp nạn, sĩ tộc càng ngày càng lấn lướt, đến nay đã trở nên quá lớn mạnh. Hiện tại, cũng đến lúc nâng đỡ hàn môn.

Năm đó vụ việc Cố Thị Lang và Phong tướng quân bị vu hãm, ông làm sao không biết trong đó có nội tình? Chỉ là khi ấy ông vừa lên ngôi, chưa đứng vững, cần dựa vào sĩ tộc chống đỡ. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng, hàn môn bị đè ép lâu đến mức không thể ngóc đầu.

Cách làm của Thẩm Ngọc lần này, thực sự lại hợp với tâm ý của ông. Nương nhờ việc cho học sinh hàn môn ở lại phủ phò mã, chính là muốn nói với bọn họ rằng thời cơ xuất đầu đã đến.

“Phò mã với ôn tuyền sơn trang và Như Ý Lâu đều làm rất tốt. Lần này để các cử nhân ở phủ phò mã, chắc hẳn hắn cũng có tính toán riêng. Thanh Nhi không cần quá lo lắng,” Long Khánh đế an ủi.

Mộ Dung Thanh tự nhiên không phải thật sự lo lắng, bởi Thẩm Ngọc đã sớm nói cho nàng biết hết mọi kế hoạch phía sau. Nhưng điều kiện để thành công là những hàn môn học sinh kia phải tranh khí, phải thật sự có thực học.

Nếu thi không đỗ tiến sĩ, tất cả sắp xếp phía sau đều thành vô nghĩa. Hiện giờ quan chủ khảo còn chưa được chỉ định, rõ ràng phụ hoàng cũng khó xử. Bởi quan viên xuất thân hàn môn trong triều địa vị quá thấp.

Càng nghĩ, Mộ Dung Thanh càng thấy việc này dựa vào may mắn nhiều hơn. Có thể trúng được mấy vị tiến sĩ hay không, tất cả đều mơ hồ. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi trách bản thân sao lại hồ đồ, tin vào lời mê sảng của Thẩm Ngọc, còn tiến cung xin ân điển cho nàng ta.

Trên mặt nàng thoáng hiện nét ủ ê. Long Khánh đế thấy vậy liền cười ha hả:
“Thanh Nhi của trẫm cũng có hôm nay. Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

“Hừ, nhi thần mặc kệ. Nếu vì chuyện này mà tổn hại đến số bạc tích cóp của nhi thần, nhi thần nhất định phải bắt nàng ta bồi thường cho đẹp.” Mộ Dung Thanh bĩu môi.

Long Khánh đế thấy nàng buồn cười:
“Được rồi được rồi, trẫm ban cho phủ phò mã một khoản thưởng, khen vì đã tạo điều kiện cho hàn môn cử nhân. Để Tuyên Văn phủ xử lý, thế nào?”

Nghe xong, Mộ Dung Thanh vui mừng khôn xiết:
“Nhi thần thay phò mã tạ ơn phụ hoàng.”

Đúng lúc này, Phùng công công bước vào bẩm:
“Bệ hạ, Từ đại nhân và các quan đang cầu kiến.”

Long Khánh đế vừa nghe tới Từ Giới liền nhăn mặt, phất tay:
“Không gặp, không gặp.”

Phùng công công lại liếc nhìn Mộ Dung Thanh, rồi nói thêm:
“Bệ hạ, họ nói là chuyện kim khoa chủ khảo, không thể trì hoãn.”

Mộ Dung Thanh nghe vậy, đứng dậy nói:
“Phụ hoàng, quốc sự quan trọng hơn, nhi thần xin phép đi thỉnh an mẫu hậu.”

Long Khánh đế nhìn về phía cung Hoàng Hậu, dặn dò:
“Đi đi, thay trẫm nói với nàng ấy hãy tĩnh dưỡng cho tốt.”

Mộ Dung Thanh hành lễ rồi lui ra, trong lòng tiếc nuối vì không thể nghe được rốt cuộc ai sẽ làm chủ khảo khoa cử năm nay.

Dung Thanh và Tử Lâng im lặng suốt dọc đường. Từ mấy ngày trước, những lời Khương Đông Tiết nói như một hạt giống chôn sâu trong lòng nàng.

Giờ đây kỳ thi mùa xuân đang đến gần, mọi chuyện trở nên rối ren phức tạp, nàng còn rất nhiều việc cần sắp xếp, cần toan tính.

Nếu những gì Khương Đông Tiết nói là sự thật, vậy thì mẫu hậu có biết hay không? Mẫu hậu đã bế cung bao năm, lẽ nào lại hoàn toàn không có một chút tính toán nào sao?
 
Back
Top Bottom