Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 240



"Các người đã đi đâu?"

Khương Dư Linh và Trương Dương tìm thấy Lăng Tiêu, lúc này Lăng Tiêu đã khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày. Tuy nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Dương lại mang theo một tia sát ý khó phát hiện.

Rất rõ ràng hắn đã ghi hận Trương Dương vì tối qua đã không đến giúp hắn.

Khương Dư Linh thấy vậy nhưng không nói gì. Trương Dương liền nói: "Chúng em tối qua bị một đám quỷ ngăn chặn. Đám quỷ đó quả thực quá đáng, cứ ép chúng em ăn đồ vật bên trong, còn bắt uống rượu."

Lăng Tiêu nheo lại đôi mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt Khương Dư Linh: "Các người cũng bị đám quỷ đó c**ng b*c uống rượu sao?"

"Vâng ạ." Khương Dư Linh liền nói: "Nhưng em uống một ly đã gục, cho nên em đã yêu cầu đám quỷ đó đổi thành nước trái cây."

Lăng Tiêu: "……"

Lăng Tiêu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: "Đồ ăn của quỷ không thể ăn. Trương Dương lẽ nào không nói cho cô ấy sao?"

Trương Dương cười khổ nói: "Trong tình huống đó, chúng tôi làm gì còn lựa chọn đường sống."

"Nói cách khác, ngươi cũng uống rượu?"

"Tôi cũng yêu cầu đám quỷ đó đổi thành nước trái cây." Trương Dương thở dài: "Uống rất nhiều. Sau khi uống xong không có cảm giác khó chịu gì, cũng không biết rời khỏi đây sau có khó chịu không."

Trương Dương và Khương Dư Linh đều bị ép ăn đồ ăn của quỷ. Tuy Khương Dư Linh lúc trước đã ăn qua, nhưng điều này cũng khiến Lăng Tiêu trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Sắc mặt hắn khá hơn, vẫy tay bảo Trương Dương và Khương Dư Linh ngồi xuống. Rồi sau đó nói cho Khương Dư Linh biết đồ ăn của quỷ thường được tạo thành từ uế vật và âm khí, ăn vào sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể. Nếu không phải trong tình huống vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được ăn.

Khương Dư Linh nghe sợ hãi cực kỳ, cô ấy hơi hoảng loạn: "Nhưng em đã ăn rồi ạ… Em…"

Có khi cảm giác hạnh phúc được tạo ra từ sự đối lập. Sắc mặt Lăng Tiêu lại tốt hơn một chút, thậm chí khác thường an ủi Khương Dư Linh vài câu, bảo cô ấy đừng quá lo lắng: "Ra ngoài rồi, ta sẽ có cách loại bỏ âm khí trong cơ thể em."

"Cho nên hiện tại quan trọng nhất là rời khỏi đây."

Lăng Tiêu lại nhìn về phía Trương Dương: "Ta đã từng đọc trong sách, những không gian quỷ khí dày đặc như thế này, nơi không thể sử dụng lá bùa và chiêu thức trừ tà, thường là trận pháp được cấu tạo từ oán khí. Chúng ta chỉ cần tìm được nguồn gốc của oán khí, giải quyết oán khí, mới có thể rời khỏi đây."

Sau một đêm bị quỷ quái giày vò, Lăng Tiêu ngược lại bình tĩnh lại.

Hắn không hổ là thiên chi kiêu tử của Liên Minh Thiên Sư, nhanh chóng tìm ra được vấn đề mấu chốt.

Trương Dương liền hỏi: "Nhưng chúng ta không phải bị Khương Dư Linh đưa vào không gian này sao? Chẳng lẽ nguồn gốc oán khí là cô ta?"

"Đương nhiên không phải." Nhắc đến Khương Dư Linh, Lăng Tiêu liền nhịn không được cười lạnh: "Loại trận pháp không gian được cấu thành từ oán khí này, chỉ cần thao tác thích đáng, có thể can thiệp vào. Ta nghĩ, Khương Dư Linh đó chắc chắn đã tìm được trận pháp này ở đâu đó, rồi dùng nó lên người chúng ta."

"Thậm chí, việc cô ta đưa người thân đi, cũng là dùng loại trận pháp không gian này. Tuy nhiên không giống loại trận pháp không gian cấu thành từ oán khí này."

"Nhưng không sao cả. Chỉ cần chúng ta có thể phá giải trận pháp này của cô ta, chúng ta là có thể tiến vào thế giới của cô ta."

"Đến lúc đó, ta nhất định phải lăng trì cô ta, mới có thể giải hận trong lòng."

Nói xong lời cuối cùng, Lăng Tiêu nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 241



Hắn nói có sách mách có chứng, Trương Dương cũng không hiểu sao hơi sôi máu, nhịn không được khen: "Thiên sư Lăng Tiêu quả thực không hổ là thiên chi kiêu tử của Liên Minh Thiên Sư. Nếu hôm nay không có ngài ở đây, thì tôi tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi đây."

"Thiên sư Lăng Tiêu lợi hại như vậy, chắc chắn việc bắt Khương Dư Linh đã gần kề rồi."

Khương Dư Linh liền đôi mắt sáng long lanh nhìn Lăng Tiêu: "Thiên sư Lăng Tiêu, ngài thật sự thông minh quá a. Em đến đây bốn ngày rồi, đều không phát hiện bất kỳ manh mối nào, ngài lại nhanh chóng biết được."

Hai người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu sắc mặt không đổi, giơ tay ngăn cản họ tiếp tục tâng bốc: "Trước hết tìm ra nguồn gốc oán khí đã. Nếu ta đoán không sai, nguồn gốc oán khí này, nhất định nằm trên người một lệ quỷ nào đó tại buổi tiệc rượu."

Lăng Tiêu không nghi ngờ cô dâu.

Dù sao cô dâu có địa vị cao thượng trong thôn.

Hắn đầu tiên nghi ngờ là mấy nam tử ái mộ cô dâu, vì cô dâu gả cho người khác nên sinh ra oán khí.

"Tốt nhất có thể tìm được người đàn ông yêu cô dâu nhất."

Lăng Tiêu nói như vậy với Trương Dương và Khương Dư Linh, bảo hai người tối hôm nay, cố gắng hỏi thăm thêm thông tin.

Hai người tất nhiên đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Rất nhanh liền vào đêm.

Từng chiếc đèn sáng lên.

Hôm nay tiếp tục lặp lại sự việc hôm qua.

Lăng Tiêu lại một lần bị người kéo đi nhà trưởng thôn. Nhưng lần này, hắn không tức giận, mà hỏi thăm tin tức từ thanh niên đang dẫn hắn đi.

Hắn nói bóng nói gió, đầu tiên khen cô dâu một phen rồi mới nói: "Thương Bạch ưu tú như vậy, người thích cô ấy chắc chắn rất nhiều. Sau này ta áp lực quá lớn."

"Chỉ cần Thương Bạch thích ngươi là được, ngươi không cần quản những người khác." Nghe hắn nói vậy, thanh niên cũng rất hiểu chuyện nói: "Tuy nhiên ngươi cũng cần cẩn thận một chút. Thường Niên trong thôn rất thích Thương Bạch. Tiền học đại học của Thương Bạch có hơn một nửa là do hắn chi trả. Hơn nữa sau này mỗi tháng còn gửi tiền cho Thương Bạch. Hắn coi Thương Bạch như vật sở hữu của mình. Hiện tại Thương Bạch đưa ngươi về còn kết hôn với ngươi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thường Niên.

Cái tên này lướt qua đầu lưỡi một lần, Lăng Tiêu vẻ mặt cảm kích: "Ta biết rồi. Ta nhất định sẽ cẩn thận."

"Khách khí gì."

Thanh niên cười.

Lần này vì Lăng Tiêu và Trương Dương hợp tác, thái độ của mọi người đối với họ thay đổi 180 độ. Tuy nhiên, những lời chế nhạo, cười chê, sỉ nhục vẫn tồn tại. Nhưng lần này Lăng Tiêu đã không còn tức giận.

Hắn thay bộ chú rể.

Trương Dương thay bộ phù rể. Hai người hỏi thăm rất nhiều người về Thường Niên. Sau khi xác nhận lời thanh niên vừa rồi nói không giả, liền cùng bước vào sân. Lúc này, Khương Dư Linh đã mặc áo hồng phấn kéo tay cô dâu đang chờ họ. Trên mặt Khương Dư Linh mang nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

Không hiểu sao, Lăng Tiêu lại từ đáy mắt cô thấy được vài phần trào phúng. Nhưng nhìn kỹ, lại không có bất kỳ điều gì bất thường.

Có lẽ là nhìn nhầm rồi.

Lăng Tiêu nghĩ vậy.

Người chủ lễ mặc vest, cài một bông hoa đỏ lớn trước ngực, trên mặt mang nụ cười. Sau khi thực hiện xong một loạt nghi thức, hắn nhìn về phía Lăng Tiêu đang đứng cùng cô dâu: "Ngươi có nguyện ý sau này luôn tuân theo lời thề hôn nhân, bất kể nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, xinh đẹp hay tàn phai, thuận lợi hay thất ý, đều nguyện ý yêu cô, an ủi cô, tôn kính cô, bảo vệ cô, và nguyện ý suốt đời đối với cô vĩnh viễn trung thành bất biến không?"

Dưới sân ồn ào náo nhiệt, tất cả quỷ đều đang bóc hạt dưa nhìn Lăng Tiêu.

Và Lăng Tiêu liền dưới sự chú ý của mọi người chậm rãi nói ra ba chữ: "Ta không muốn."

Người chủ lễ gật đầu, theo bản năng nhìn về phía nhà gái: "Rất tốt. Vậy nhà gái… Từ từ, ngươi vừa nói cái gì?"

Hắn đột nhiên trợn tròn mắt.

Lăng Tiêu cười lạnh: "Ta nói ta không muốn. Ta không muốn cưới một người như vậy, chê nghèo yêu giàu, qua cầu rút ván!"

Lời này vừa nói ra, toàn trường nháy mắt ồ lên.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 242



"Hắn vừa nói cái gì?"

"Hắn nói Thương Bạch chê nghèo yêu giàu, qua cầu rút ván!"

"Hắn đang kêu gào cái gì vậy?"

"Hắn điên rồi sao?"

"Hắn vậy mà dám nói Thương Bạch như vậy!"

Dưới sân ồn ào một mảnh. Lăng Tiêu đứng trên đài, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cô dâu khăn voan đỏ. Hắn lấy thông tin tin vỉa hè mình nghe được, tố cáo hành vi của cô dâu.

Từng câu từng chữ, như thể hắn tận mắt nhìn thấy.

Trong sân dần dần yên tĩnh lại.

Cô dâu mặc hỷ phục rộng thùng thình, yên lặng lắng nghe, không nói lời nào. Gió thổi tới, vén lên một góc khăn voan, lộ ra chiếc cằm nhọn của cô dâu.

Chỉ nhìn cằm, liền biết cô dâu nhất định là một mỹ nhân. Tuy nhiên Lăng Tiêu lại không chút nào d.a.o động. Hắn thậm chí trong đám khách mời tìm kiếm Thường Niên: "Ai là Thường Niên? Ngươi đã chi nhiều tiền như vậy cho cô dâu. Hôm nay chú rể này nên là ngươi đảm nhận."

Khách mời không ai lên tiếng.

"Cho nên, chỉ nghe vài câu nói mà đã xác định ta đối với Thường Niên là qua cầu rút ván đúng không?"

Đột nhiên, cô dâu lên tiếng. Giọng nói cô như tiếng chim hoàng oanh, dễ nghe êm tai: "Nhưng ba ta là trưởng thôn. Dựa vào cái gì ngươi nghĩ, ba ta không đủ khả năng cho ta đi học, mà ta còn phải dựa vào một tên côn đồ trong thôn mới có thể vào đại học?"

"Chúng ta quen nhau mấy năm nay, chẳng lẽ ngươi đối với ta không có một chút tín nhiệm sao?"

"Nếu đã như vậy, hôn lễ này không cử hành cũng tốt."

Cô dâu nói xong, hất tay Khương Dư Linh ra, không quay đầu lại rời đi. Cô vừa đi, đám tân khách dưới sân liền sôi trào. Đa số thanh niên trên mặt đều mang nụ cười phấn khích: "Hắn vậy mà dám nói Thương Bạch chiếm tiện nghi của Thường Niên."

"Ai mà không biết thằng Thường Niên là tên côn đồ? Hắn có thể yên tâm kiếm tiền sao?"

"Đùa cái gì vậy."

"Ta thấy kẻ bạc tình phần lớn là người đọc sách. Người này chắc chắn thấy thôn chúng ta nghèo, hối hận cưới Thương Bạch rồi."

"Thảo nào lúc trước hắn không ở trong phòng tân hôn mà chạy ra ngoài. Thật đáng giận."

Mọi người bàn tán sôi nổi. Rất nhanh có người tức giận xông lên đài, túm lấy cổ áo Lăng Tiêu muốn đánh hắn. Lăng Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới sự việc sẽ đi theo hướng này, trong mắt thậm chí còn mang theo vẻ mờ mịt nhàn nhạt. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nắm đ.ấ.m giáng xuống, hắn liền phản ứng lại, đỡ lấy nắm đ.ấ.m đối phương, trực tiếp đẩy người đó ra.

"Là người của các ngươi đã nói cho ta biết."

Hắn muốn giải thích, nhưng lúc này những người dân trong thôn đang bị cơn giận làm mờ lý trí, làm sao sẽ nghe hắn?

Thấy hắn đã làm chuyện sai lầm còn dám chống trả, những người khác cũng không ngồi yên, sôi nổi xông lên đài, quyết tâm phải dạy cho Lăng Tiêu một bài học.

Lăng Tiêu bị vây công, song quyền khó địch bốn tay. Không có ưu thế Thiên Sư, hắn làm sao là đối thủ của đám quỷ này?

Gần như mỗi cú đ.ấ.m đều giáng trúng thịt.

Ở một bên quan sát toàn bộ quá trình, Trương Dương chưa kịp nghĩ sự việc tại sao lại biến thành như vậy, liền rơi vào bối rối không biết có nên tiến lên giúp đỡ hay không. Tuy nhiên hắn cũng không bối rối lâu lắm, bởi vì thân phận của hắn là người cùng chú rể từ trong thành đến, cho nên đương nhiên bị liên lụy.

Hắn bị kéo ra cùng bị đánh với Lăng Tiêu.

"Đánh, đánh c.h.ế.t bọn hắn."

"Quả thực quá sỉ nhục người."

"Vậy mà dám công khai sỉ nhục Thương Bạch trong hôn lễ."

"Đánh, đánh c.h.ế.t bọn hắn."

Những người dân trong thôn hoàn toàn mất đi lý trí, đánh Lăng Tiêu và Trương Dương đến mức không thể kêu lên được nữa. Khương Dư Linh đứng ngoài đám đông nhìn. Cô ấy nhìn hồi lâu, thấy hai người toàn thân là m.á.u như chó chết, mới xoay người rời đi.

Và không lâu sau khi cô ấy đi, hai người đã bị nhốt vào thủy lao đặc chế.

Đêm đó, Lăng Tiêu và Trương Dương còn thảm thiết hơn đêm qua.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 243



Trời sáng.

Thủy lao biến mất, vết thương trên người hai người cũng không còn. Tuy nhiên, dù vậy, sắc mặt Lăng Tiêu và Trương Dương vẫn vô cùng khó coi. Đặc biệt là Lăng Tiêu. Hắn tự cho mình rất cao, vốn tưởng tối qua đã có thể rời khỏi đây, lại không ngờ bị người ta gài bẫy, bị một đám quỷ vây đánh, thua thảm hại.

Đây là sỉ nhục lớn lao.

Hắn oán hận nhìn Trương Dương. Trương Dương liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là con quỷ kia lừa chúng ta."

"Quỷ thích lừa người nhất. Chúng ta đều bị lừa. Chúng ta không nên dễ dàng tin vào chuyện ma quỷ."

Đúng vậy.

Quỷ thích lừa người nhất. Là Thiên Sư, họ lẽ ra phải biết điều này.

Nhưng lại vì quá muốn rời khỏi đây mà xem nhẹ vấn đề này. Nói đi nói lại, vẫn là lỗi của tiện nhân Khương Dư Linh kia.

Nghĩ đến Khương Dư Linh, Lăng Tiêu liền nghĩ đến Giang Tinh Ca. Hai người đều họ Khương, hơn nữa, sở dĩ lần này hắn rơi vào bước đường này, cũng có liên quan nhất định đến Giang Tinh Ca.

Quan trọng hơn, tối qua khi hắn và Trương Dương bị đánh, Giang Tinh Ca không hề xuất hiện.

Tuy cô ấy là con gái, nhưng cô ấy chỉ là người bình thường. Cô ấy nếu muốn rời khỏi đây vẫn phải dựa vào họ. Họ nghĩ mọi cách muốn rời khỏi đây, khi bị đánh cô ấy lại trốn đi. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Quả thực đáng chết.

Lăng Tiêu đối với Khương Dư Linh dấy lên sát tâm.

"Các người không sao chứ ạ? Tối qua thật sự làm em sợ c.h.ế.t khiếp."

Khương Dư Linh lại gần liền đối diện với đôi mắt tràn đầy sát ý của Lăng Tiêu. Cô hơi lui về sau hai bước, hơi sợ hãi nói: "Sao, sao vậy ạ?"

"Tối qua em đi đâu?" Lăng Tiêu hơi nheo lại đôi mắt: "Tối qua khi chúng tôi bị đánh, em hình như không có mặt."

"Em, em đi tìm cô dâu cầu xin."

Khương Dư Linh c*n m** d***: "Lúc đó tình huống như vậy, em dù có ra ngăn cản những người dân trong thôn động thủ với hai người, cũng chỉ thêm một người bị đánh mà thôi. Hoàn toàn không có tác dụng gì cả."

"A."

Lăng Tiêu cười lạnh, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Khương Dư Linh: "Vậy cô dâu có tha thứ cho chúng ta không?"

Cô dâu trong chính hôn lễ của mình, bị chú rể tương lai sỉ nhục như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ?

Khương Dư Linh lắc đầu. Đối diện với ánh mắt trào phúng của Lăng Tiêu, khẽ thở dài, hơi khó xử: "Cô dâu rất tức giận. Nói rằng phải dạy cho hai người một bài học mới được. Tuy nhiên em lại nghe từ miệng cô ấy nói, người trong thôn thích cô ấy nhất không phải là Thường Niên. Chính xác hơn, trong thôn chỉ cần cùng tuổi với cô ấy, mỗi người đều thích cô ấy."

"Cho nên, nếu chúng ta muốn hỏi tình huống, không thể hỏi những người trẻ tuổi, cần phải hỏi những người già hơn. Họ mới có khả năng nói cho chúng ta biết đáp án chính xác."

"Thì ra là vậy."

Trương Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Vì những người trẻ tuổi trong thôn đều thích cô ấy, nên khi chúng ta hỏi thăm tình huống cô dâu, họ liền nói dối, sẽ lừa chúng ta."

"Đúng vậy."

Khương Dư Linh gật đầu, lại nhìn về phía Lăng Tiêu, cẩn thận nói: "Thiên sư Lăng Tiêu ngài ưu tú như vậy, hẳn chưa từng thích ai bao giờ, nên không biết giữa tình địch sẽ tranh giành tình cảm. Và một số thủ đoạn khiến người mình thương chú ý, thường dùng đủ mọi cách."

Lời này là đang an ủi hắn, không cần để việc bị quỷ lừa tối qua trong lòng.

Những điều này xảy ra đều là do hắn là là một đoá hoa lạnh lùng, không ai có thể khiến hắn dừng mắt, mới dẫn đến việc bị lừa.

Đây là đang nâng cao giá trị của Lăng Tiêu.

Sắc mặt Lăng Tiêu tốt lên nhiều, sát ý trong mắt cũng phai nhạt rất nhiều. Hắn một lần nữa định ra kế hoạch.

"Nếu những con quỷ trẻ tuổi nói dối, vậy chúng ta tìm vài con quỷ già hơn. Tối nay chúng ta chia nhau hành động."

Hắn nhìn Trương Dương một cái, lại nhìn về phía Khương Dư Linh: "Còn em, làm phù dâu, phụ trách hỏi thăm tin tức từ miệng cô dâu."

"Em biết rồi ạ."

Trương Dương và Khương Dư Linh trăm miệng một lời.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 244



Khương Dư Linh rời khỏi địa lao. Cô cũng không như Lăng Tiêu nói mà đi khắp thôn hỏi thăm tình hình, mà chỉ tùy tiện tìm một chỗ trong thôn ở lại hai ngày. Khi thấy thời cơ chín muồi, mới đến địa lao cung cấp manh mối cho Lăng Tiêu.

Với người như Lăng Tiêu, chỉ đơn giản cứu hắn, cho dù đào cả trái tim cho hắn ăn cũng vô ích.

Nhưng biến hắn thành người hướng dẫn, để hắn tận hưởng kh*** c*m của sự chiến thắng và niềm vui từ cảm giác thành tựu, như vậy hắn nhất định sẽ khắc ghi ơn cứu mạng trong lòng.

Đó là biểu tượng vinh dự của hắn.

Tuy chật vật, nhưng lại là khoảnh khắc tỏa sáng, không cần lảng tránh, rất đáng để hồi tưởng.

"Gần như mỗi người đều đang chỉ trích chú rể."

Khương Dư Linh báo cáo lại cho Lăng Tiêu và Trương Dương: "Cô dâu nói hai người họ là bạn học đại học, quen nhau từ khi vào đại học. Hơn nữa nhà chú rể rất giàu có, nhưng cha mẹ chú rể không đồng ý cho hai người ở bên nhau, vì thế chú rể đã theo cô dâu bỏ trốn."

"Những thanh niên trong thôn sợ cô dâu nhiều hơn, yêu thích dường như chỉ là nói miệng thôi."

"Trong thôn không có cô gái nào cùng tuổi với cô dâu mà chưa kết hôn. Ít nhất cũng phải nhỏ hơn cô dâu năm tuổi, hoặc lớn hơn năm tuổi, mà những người lớn hơn năm tuổi đều đã kết hôn."

"Còn trưởng thôn… Từ đầu đến cuối, em đều không thấy ông ấy. Giống như, nhà trưởng thôn chỉ có một mình cô dâu."

"Quả nhiên!"

Mọi điều này đều nằm trong dự đoán của Lăng Tiêu. Từ ngày Khương Dư Linh nói cho hắn những tình huống đó, hắn đã đoán được cô dâu mới là BOSS trong thôn, mới là nguồn gốc của oán khí ở đây.

Và từ việc cô dâu không lộ diện, cùng việc trong thôn không có cô gái chưa kết hôn cùng tuổi, liền có thể suy ra, cô dâu chắc chắn rất xấu xí.

Vì quá xấu xí, nên từ nhỏ đến lớn bị mọi người trong thôn xa lánh, dẫn đến sinh ra oán khí. Khó khăn lắm mới tìm được bạn trai, đưa về nhà lại bị người trong thôn nói ra nói vào. Bạn trai của cô ấy nói không chừng còn bị những cô gái cùng tuổi trong thôn dụ dỗ. Nhưng cha mẹ cô ấy lại hoàn toàn không can thiệp. Cô dâu trong sự tức giận đã tự sát hóa thành lệ quỷ…

Lăng Tiêu xem xét lại dự đoán của mình. Tuy nhiên, quen với địa vị cao, hắn không biết trong thôn duy nhất một nữ sinh viên quý giá đến mức nào, và trong những thôn xa xôi như vậy, cha mẹ có thể cho con gái đi học lại càng quý hiếm. Vì không biết, nên hắn không thể đoán ra chân tướng.

Cũng không nghĩ tới, tại sao những bà bác lại nói hắn sinh sản tốt.Hắn đưa dự đoán của mình cho Trương Dương và Khương Dư Linh, cuối cùng chốt hạ: "Cô dâu chính là nguồn gốc của oán khí ở đây. Chúng ta chỉ cần hóa giải oán khí của cô dâu, là có thể rời khỏi đây."

Trương Dương vô cùng kích động: "Nói như vậy, chúng ta có phải rất nhanh có thể rời khỏi đây không?"

Khương Dư Linh xem xong Lăng Tiêu nghiêm trang nói lung tung, đôi mắt sáng long lanh, mím môi nói: "Thế chúng ta làm sao hóa giải oán khí của cô dâu đây ạ?"

"Rất đơn giản." Lăng Tiêu hơi nâng cằm lên: "Cô dâu cả đời này chưa từng được ai yêu thương. Điều này đã trở thành chấp niệm của cô ấy. Chúng ta chỉ cần thể hiện ra rất yêu cô ấy, là có thể rời khỏi đây."

Tự cho là thông minh!

Khương Dư Linh không nghĩ tới mình đã cung cấp tin đến tận miệng Lăng Tiêu rồi, hắn vẫn có thể lạc đề.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 245



Thôi vậy.

Coi như hắn đã phá giải phó bản này đi.

Dù sao Khương Dư Linh đã phá giải phó bản này rồi, có thể đóng cửa bất cứ lúc nào.

Khương Dư Linh tỏ vẻ đã hiểu: "Em lát nữa sẽ đi tìm cô dâu, làm quen, bắt chuyện. Đợi sau khi bắt chuyện xong, sẽ yêu cầu họ thả hai vị ra."

"Được." Lăng Tiêu gật đầu, vẻ mặt tự mãn: "Mọi việc đều dựa vào em."

Khương Dư Linh mím môi cười: "Ngài đã nói cho em manh mối để rời khỏi đây rồi. Nếu em không làm tốt được, thì em cũng thật sự quá vô dụng."

"Em cũng làm rất tốt."

Lăng Tiêu liền khen ngợi cô: "Nếu không phải lời em nói, ta cũng không thể đoán ra được nhiều manh mối như vậy, cũng không thể đoán ra cô dâu mới là BOSS lớn nhất ở đây."

Nhìn ra được, tâm trạng Lăng Tiêu rất tốt.

"Vâng ạ. Em nhất định sẽ nhanh chóng cứu hai người ra ngoài."

Khương Dư Linh đi rồi.

Hai ngày sau, cô lại mang đồ ăn đến. Là đến đưa cơm cho Lăng Tiêu và Trương Dương, cùng với báo tin vui. Cô nói cô dâu ngày càng tin tưởng mình. Nhưng khi rời đi vô tình để lộ vết thương trên cánh tay.

Lăng Tiêu và Trương Dương đều thấy.

Hai người rất cao hứng. Điều này đại diện cho phương hướng của họ là chính xác.

Hai ngày sau, Khương Dư Linh lại đến. Lần này cô mang đến nhiều đồ ăn hơn, nhưng trông cũng suy yếu hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay tái nhợt, mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy vết thương trên cổ cô.

Nhưng cô không nói gì cả, chỉ nói mọi việc tiến triển rất thuận lợi.

Cô cố tỏ vẻ kiên cường, nhưng sự yếu ớt thi thoảng bộc lộ trong ánh mắt lại không tránh khỏi mắt Lăng Tiêu và Trương Dương. Không hiểu sao, hai người liền không vui vẻ như vậy. Lăng Tiêu nội tâm càng có cảm giác như con ch.ó mình nuôi bị người ngoài đánh.

Lại hai ngày thời gian.

Khương Dư Linh cứu Lăng Tiêu và Trương Dương ra khỏi thủy lao. Cô đưa họ đến một căn phòng trống.

"Khoảng hai ba ngày nữa hoặc ba bốn ngày nữa, chúng ta hẳn là có thể rời khỏi đây. Cô dâu hiện tại rất tin tưởng em."

Trên mặt Khương Dư Linh vẫn mang nụ cười, nhưng Lăng Tiêu và Trương Dương, lại có thể ngửi thấy mùi m.á.u tươi trên người cô.

Lần này, Lăng Tiêu rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cô ấy đánh em?"

Đôi mắt Khương Dư Linh lập tức đỏ hoe. Cô vội vàng cúi đầu, xoa xoa đôi mắt: "Kỳ thật không có gì…"

Nói chuyện cũng mang theo vài phần nghèn nghẹn: "Tính tình cô ấy quả thật không tốt."

"Nhưng như vậy cũng tốt. Như vậy liền đại biểu chúng ta làm mọi việc đều đúng."

"Các người không cần lo lắng cho em. Em chỉ là người bình thường… Trước đây không giúp được hai người, hiện tại có thể giúp được hai người, em cảm thấy rất cao hứng. Hơn nữa, em cũng muốn ra khỏi đây. Bị đánh vài cái, cũng không sao cả."

Lăng Tiêu vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Khương Dư Linh lúc đó không đứng ra cùng bị đánh với mình.

Tuy rằng sau đó Khương Dư Linh giải thích, rằng vì cô ấy không đứng ra bị đánh, họ mới có cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng điều này không có nghĩa là Lăng Tiêu có thể quên chuyện này. Hắn tuy rằng sẽ vì Khương Dư Linh theo sự chỉ dẫn của hắn tìm ra chân tướng tiêu trừ oán khí mà tràn đầy cảm giác thành tựu, nhưng lại cũng sẽ trong giấc mộng đêm khuya nhớ lại việc mình là một Thiên Sư lại bị đánh trong không gian oán khí, còn Khương Dư Linh một người bình thường lại có thể lành lặn rời khỏi đó, mà canh cánh trong lòng.

Cho nên Khương Dư Linh cố ý kéo dài thời gian rời khỏi đây.

Cũng để họ thấy được vết thương và sự chật vật của mình.

Sự oán khí của Lăng Tiêu đối với cô rốt cuộc vào giờ phút này tiêu tan.

Hắn vẫn vẻ mặt không biểu tình, nhưng trong ánh mắt lại thêm vài phần sự nghiêm túc: "Sau khi rời khỏi đây, ta có thể cho em một cơ hội kiểm tra Trắc Linh."

"Chỉ cần em kiểm tra Trắc Linh thông qua, thì em không còn là người thường nữa."

"Thật sao?"

Đôi mắt Khương Dư Linh nháy mắt tỏa ra ánh sáng kinh hỉ.

Lăng Tiêu cũng cảm thấy vài phần vui vẻ. Hắn khóe miệng hơi nhếch lên: "Đương nhiên. Ta cũng không nói dối."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 246



Có lời hứa của Lăng Tiêu.

Vài ngày sau, vết thương trên người Khương Dư Linh rốt cuộc lần lượt khỏi hẳn.

Vào ngày thứ mười, cô đóng cửa phó bản.

Mọi thứ biến mất không dấu vết, ba người lại lần nữa xuất hiện ở đường Hòa Bình.

Cuối cùng trở lại thế giới hiện thực.

"Không ngờ, hóa giải oán khí vậy mà vẫn không tìm được Khương Dư Linh."

Lăng Tiêu nhìn con đường quen thuộc mà xa lạ này, hơi không cam lòng nheo mắt. Lúc này Trương Dương liền tiến tới tâng bốc: "Thiên sư Lăng Tiêu, lúc chúng ta tiến vào không gian đó, Khương Dư Linh liền nói muốn cho chúng ta chết. Nhưng chúng ta không chỉ không chết, còn hóa giải oán khí của cô dâu, bình an vô sự ra ngoài. Khương Dư Linh chắc chắn tức c.h.ế.t rồi."

Nói như vậy cũng đúng.

Lăng Tiêu hơi gật đầu, lại nhìn về phía Khương Dư Linh: "Giang Tinh Ca, em có muốn bây giờ cùng ta về Liên Minh Thiên Sư, tiến hành kiểm tra Trắc Linh không?"

"Có thể sao ạ?" Đôi mắt Khương Dư Linh sáng long lanh, lại có vài phần do dự: "Nhưng ngài không phải vẫn muốn bắt Khương Dư Linh sao?"

"Cô ta có quá nhiều bảo vật trên người. Phía sau chắc chắn có người hỗ trợ." Lời này trước đây Lăng Tiêu dùng để qua loa sư phụ Tôn Lăng, nhưng giờ hắn cảm thấy rất có khả năng: "Ta phải về báo cáo việc này cho sư tôn, cho nên thuận đường đưa em về."

"Sao vậy, em không muốn đi?"

Ngữ khí tuy bình đạm, nhưng người quen Lăng Tiêu đều biết, hắn đang trêu chọc Khương Dư Linh.

Nói cách khác, hiện tại Khương Dư Linh giả dạng Giang Tinh Ca, trong lòng hắn đã có vài phần địa vị.

Khương Dư Linh tự nhiên cũng biết điều đó.

Cô vội nói mình muốn đi, sau đó lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà thẹn thùng: "Cảm ơn ngài Thiên sư Lăng Tiêu, ngài thật sự là người tốt."

Lăng Tiêu không nói gì.

Hắn mới không phải là người tốt nào cả.

……

Đi Liên Minh Thiên Sư có trận pháp truyền tống chuyên dụng.

Ngay trong Thiên Sư Đường.

Khương Dư Linh cáo biệt Trương Dương, đi theo Lăng Tiêu ngồi trận pháp truyền tống đến Liên Minh Thiên Sư. Tổng cộng chỉ mất nửa ngày. Đầu kia của trận pháp truyền tống nằm dưới chân núi của Liên Minh Thiên Sư. Có hai đệ tử trông trận pháp. Thấy Lăng Tiêu, họ đều nhiệt tình chào hỏi. Ánh mắt dừng lại trên người Khương Dư Linh thì có vài phần kinh ngạc.

Lăng Tiêu ở Liên Minh Thiên Sư nổi tiếng không gần nữ sắc. Bao nhiêu năm qua, người con gái có thể đi cạnh hắn, chỉ có tiểu sư muội Thư Nghiên một mình.

Nhưng hiện tại hắn vậy mà chủ động đưa về một cô gái lạ.

Hai đệ tử nhìn Khương Dư Linh, muốn xem cô ấy có gì đặc biệt. Nhưng rất nhanh, Lăng Tiêu đã dành cho họ một ánh mắt lạnh nhạt. Hai đệ tử, với địa vị tương đối thấp kém trong Liên Minh Thiên Sư, tức khắc không dám mạo hiểm nữa.

Chỉ là sau khi Lăng Tiêu dẫn Khương Dư Linh đi, liền lập tức nóng lòng lấy điện thoại ra chia sẻ tin tức này.

"Tin tức nóng hổi anh em ơi!"

"Lăng Tiêu vậy mà dẫn theo một cô gái lên núi!"

Và tất cả những điều này, Lăng Tiêu và Khương Dư Linh đều không biết.

Kiểm tra Trắc Linh của Liên Minh Thiên Sư được mở vào tháng 10 hàng năm.

Trẻ em đủ mười tuổi có thể dùng chứng minh thư đến Thiên Sư Đường gần nhà nhất trong tháng này để kiểm tra Trắc Linh. Hiện tại là tháng 8, việc kiểm tra Trắc Linh chưa bắt đầu. Lăng Tiêu liền đưa Khương Dư Linh về đỉnh núi Bàng Đại, nhờ Tôn Lăng đích thân kiểm tra Trắc Linh cho Khương Dư Linh.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 247



Tôn Lăng biết mục đích xuống núi của Lăng Tiêu. Tuy nhiên, điều khiến ông ta không ngờ là, hắn mới ra ngoài không bao lâu, liền đưa về một cô gái lạ, còn phải cho cô ấy một cơ hội tiến vào Liên Minh Thiên Sư. Ánh mắt nhìn về phía Khương Dư Linh lập tức mang vài phần đánh giá.

Tuy nhiên nghĩ đến phong cách thường ngày của đệ tử, ông ta cũng không quá lo lắng, chỉ nói với Lăng Tiêu: "Ngươi chắc chắn muốn cho cô ấy kiểm tra Trắc Linh?"

Lăng Tiêu không vội trả lời Tôn Lăng, mà kể lại tỉ mỉ chuyện mình gặp phải ở đường Hòa Bình lần này. Nói xong, hắn bày tỏ rằng Khương Dư Linh, một người mới thức tỉnh không bao lâu, làm sao có thể có trận pháp quý giá như vậy trong tay? Sau lưng cô chắc chắn có người.

Nói không chừng cô đã sớm là Thiên Sư, ở đó giả vờ yếu đuối. Và lần này cái gọi là tự chuốc lấy khổ, rất có thể cũng là kết quả của sự tính kế của đối phương.

Tôn Lăng cảm thấy rất có lý. Tuy nhiên, Lăng Tiêu và Trương Dương, hai Thiên Sư, tiến vào không gian oán khí kia đều bị khống chế, còn cô ấy, một người bình thường, lại là một cô gái, làm sao có thể may mắn thoát nạn?

Hơn nữa, Lăng Tiêu vừa xuống núi liền gặp không gian oán khí. Có trùng hợp như vậy sao?

Tôn Lăng nhìn về phía Khương Dư Linh ánh mắt thêm vài phần nghi ngờ.

Khương Dư Linh hơi lo lắng cúi đầu. Lăng Tiêu thấy vẻ mặt Tôn Lăng liền biết hắn đang nghĩ gì. Tuy nhiên, hắn không giải thích thay Khương Dư Linh.

Thật sự là không cần thiết.

"Được rồi, nếu ngươi đã cứu đệ tử của ta, thì ta sẽ cho ngươi cơ hội này." Tôn Lăng rất nhanh nhượng bộ: "Đi theo ta."

Khương Dư Linh lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Tuy nhiên vẫn hơi căng thẳng. Cô bất lực nhìn Lăng Tiêu một cái. Lăng Tiêu không chút nào d.a.o động: "Đi thôi."

Được rồi.

Khương Dư Linh đi theo Tôn Lăng vào một căn phòng. Tôn Lăng liền lấy ra một vật trông như quả cầu thủy tinh, bảo cô đặt tay lên đó. Khương Dư Linh làm theo.

Cô không hề lo lắng.

Cô không đánh trận không chắc thắng. Trước khi đến, cô đã hỏi hệ thống kiểm tra Trắc Linh rốt cuộc là kiểm tra gì. Hệ thống nói, kiểm tra linh căn và tinh thần lực. Phàm là có một trong hai đặc biệt xuất sắc đều có thể vào Liên Minh Thiên Sư.

Cô không biết linh căn của mình có ưu dị không, hệ thống cũng không nói cho cô. Tuy nhiên, rất đúng lúc, tinh thần lực của cô lại vô cùng mạnh mẽ.

Quả nhiên, chưa đầy vài giây, quả cầu thủy tinh liền sáng lên ánh sáng trắng chói mắt, gần như chiếu sáng cả căn phòng.

Điều này đại biểu cho thiên phú của Khương Dư Linh cực tốt.

Trên mặt Tôn Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, lại hơi vui vẻ. Tuy nhiên rất nhanh biến thành bối rối. Ông ta nhìn Khương Dư Linh: "Thiên phú của ngươi rất tốt. Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử của đỉnh núi Bàng Đại của ta."

"Thật vậy chăng?"

Khương Dư Linh vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, dường như hơi không thể tin được.

Sắc mặt Tôn Lăng hơi đẹp lên vài phần: "Đương nhiên là thật."

"Vậy, vậy con có thể gọi sư phụ được không?"

Khương Dư Linh hưng phấn gần như sắp tràn ra. Cô không chờ Tôn Lăng trả lời, lập tức hướng về phía Tôn Lăng nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một bái."

Nói rồi, cô liền quỳ gối trước mặt Tôn Lăng, tốc độ cực nhanh như sợ Tôn Lăng đổi ý.

Học lén sư phụ, tự nhiên phải tích cực một chút.

Và bộ dạng này của cô cũng thoáng đánh tan một chút nghi ngờ của Tôn Lăng đối với cô. Tuy nhiên cũng chỉ là một chút thôi. Tôn Lăng vẫn cảm thấy sự việc quá kỳ lạ, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô.

Đôi mắt ông ta hơi đổi, liền cười nói với Khương Dư Linh: "Đứng lên đi."

Nhìn Khương Dư Linh đứng dậy, đôi mắt sáng long lanh, ông ta nói cho Khương Dư Linh biết, trừ cô ra, ông ta còn có ba đệ tử khác. Vì thế, cô xếp thứ tư.

"Đại sư huynh của ngươi chính là Lăng Tiêu đã đưa ngươi tới đây. Nhị sư huynh và tam sư tỷ khoảng thời gian trước bất hạnh bị kẻ trộm tính kế vẫn còn đang dưỡng thương. Lát nữa sẽ bảo đại sư huynh dẫn ngươi đi gặp họ. Tin rằng họ sẽ rất vui vẻ."

Mới lạ đấy.

Thư Nghiên, làm tiểu sư muội của đỉnh núi Bàng Đại, ngày thường đã có đặc quyền lại được cưng chiều. Hiện tại lại có thêm một nữ đệ tử nữa, cô ta làm sao có thể vui vẻ lên được?

Khi biết được Lăng Tiêu dẫn theo một cô gái về đỉnh núi Bàng Đại, cô ta suýt chút nữa đã lật tung căn phòng.

Chờ đến khi Lăng Tiêu dẫn Khương Dư Linh đi gặp cô ta, cô ta trực tiếp rút kiếm xông về phía Khương Dư Linh.

"Tiện nhân, đi c.h.ế.t đi!"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 248



Một thanh kiếm sắc lạnh chĩa thẳng vào mặt Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh sợ đến sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ, đồng tử hơi co lại. Chỉ đến khi mũi kiếm sắp chạm vào giữa hai lông mày cô, Lăng Tiêu đứng bên cạnh cuối cùng cũng ra tay.

Hắn vung tay bắt lấy kiếm của Thư Nghiên, rồi đẩy mạnh về phía trước. Thư Nghiên lập tức lảo đảo lùi lại vài bước, rồi ngã ngồi xuống đất. Nhưng cô ta chẳng màng đến việc đó, ngẩng phắt đầu lên nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt vừa đau lòng vừa không thể tin nổi: “Sư huynh! Sao huynh lại đi che chở cho tiện nhân này?!”

(khúc này gia nhập tông môn rồi nên mèo cho xưng huynh muội nhé)

Khương Dư Linh cũng ngay lập tức nước mắt lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô khóc trông thật đẹp, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có ánh lệ lấp lánh trong đáy mắt, như có vô vàn vì sao.

“Lăng, Thiên sư Lăng Tiêu …”

“Cô, cô ấy muốn g.i.ế.c muội.”

Khương Dư Linh nghẹn ngào, dường như lúc này mới hoàn hồn. Thân thể cô bắt đầu khẽ run, trông có vẻ bàng hoàng: “Muội, muội, muội vừa nãy suýt c.h.ế.t rồi, muội vừa nãy suýt c.h.ế.t thật rồi.”

Vừa nói xong, cô đột nhiên không kìm được mà bật khóc.

Cách cô phản ứng hoàn toàn giống với một người bình thường vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc. Lăng Tiêu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô: “Ta sẽ không để cô ấy g.i.ế.c muội.”

“Yên tâm đi.”

Giọng nói của hắn vẫn lạnh băng, nhưng lại mang theo vài phần trấn an.

Trước đây Lăng Tiêu chưa từng nói những lời như vậy với cô gái nào khác. Thư Nghiên tức đến đỏ cả mắt: “Sư huynh, sao huynh có thể đối xử với muội như vậy? Sao huynh có thể?!”

Cô ta gào lên.

Lăng Tiêu lúc này mới quay sang nhìn cô. Thư Nghiên ngồi dưới đất, khiến Lăng Tiêu trông càng cao lớn hơn. Thần sắc hắn lạnh nhạt: “Ta đối xử với muội thế nào? Ngược lại là muội, gần đây cứ luôn nhằm vào tiểu sư muội, đánh đ.ấ.m la hét, còn ra thể thống gì nữa không?”

Thư Nghiên đâu có thể chấp nhận việc Lăng Tiêu đối xử với mình như vậy. Giọng cô ta trở nên the thé, hận Khương Dư Linh thấu xương: “Muội mới là tiểu sư muội của huynh! Cô ta tính là cái thá gì?! Cô ta chỉ là một tiện nhân…”

“Câm miệng.”

Lăng Tiêu cắt ngang lời cô: “Một cô gái nhà lành, miệng lại tiện nhân này tiện nhân nọ, giáo dưỡng của muội đâu rồi?”

“Còn nữa, sư phụ đã nhận cô ấy làm đồ đệ, sau này cô ấy chính là tiểu sư muội. Muội là sư tỷ, sau này đừng có điên điên khùng khùng như thế nữa.”

“Chúng ta đi thôi.”

Giờ đây, Lăng Tiêu không hề có chút tình cảm nam nữ nào với Thư Nghiên. Hơn nữa, vì Thư Nghiên thường xuyên gây rắc rối, hắn cũng không có thiện cảm với cô ta, chỉ là vì Tôn Lăng giao phó, hắn mới hết lần này đến lần khác phải đứng ra giải quyết hậu quả cho cô ta.

Những lần dọn dẹp nhỏ nhặt thì còn nói, nhưng lần này đụng phải chuyện lớn lại khiến Lăng Tiêu cảm thấy hơi bất mãn với Thư Nghiên. Nếu là trước kia, Lăng Tiêu có thể sẽ nhịn nhục cô ta, nhưng giờ lại có một tiểu sư muội ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, lại còn có thiên phú tốt hơn. Trong khi đó Thư Nghiên lại cứ nhè tiểu sư muội ra để đánh đ.ấ.m la hét. Tâm của Lăng Tiêu tự nhiên nghiêng hẳn về phía Khương Dư Linh.

Lúc đầu hắn tùy ý Thư Nghiên vung kiếm về phía Khương Dư Linh, chỉ là muốn thử Khương Dư Linh thôi. Kết quả thử nghiệm khiến hắn rất hài lòng, còn kiểu người đanh đá như Thư Nghiên thì lại càng khiến hắn chán ghét hơn.

Lăng Tiêu quát mắng Thư Nghiên xong liền đưa Khương Dư Linh rời đi. Thư Nghiên nhìn bóng lưng hai người sánh vai đi xa, tức giận đến gào thét, mấy lần suýt ngất đi, hận không thể xé xác Khương Dư Linh thành tám mảnh ngay lập tức.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 249



Về phía Khương Dư Linh, sau khi đi cùng Lăng Tiêu, cô vẫn giữ vẻ mặt kinh hồn chưa định. Thỉnh thoảng cô lại sụt sịt hai tiếng. Lăng Tiêu nghe thấy hơi phiền lòng, nhưng khi nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, mũi đỏ ửng, trông yếu ớt đáng thương, sự khó chịu trong lòng hắn đột nhiên vơi bớt đi vài phần.

Hắn nói: “Đừng khóc nữa.”

“Ta đã nói rồi, ta sẽ không để cô ta g.i.ế.c muội. Sau này chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra nữa đâu.”

“Muội… muội biết…” Khương Dư Linh gật đầu lia lịa. Ánh mắt sau khi bị nước mắt rửa trôi trở nên đặc biệt trong veo, có thể nhìn rõ sự tủi thân và sợ hãi nơi đáy mắt cô: “Muội biết sư huynh sẽ bảo vệ muội mà…”

“Nhưng, nhưng mà muội có chút, có chút không kìm được.”

Khương Dư Linh nói xong liền cúi đầu, tiếp tục sụt sịt. Lông mi cô rất dài, trông như một chú bướm sắp sửa vỗ cánh bay đi.

Gương mặt nhỏ nhắn, có vài phần tái nhợt.

Trông càng thêm đáng thương và ngoan ngoãn.

Có điểm đáng yêu.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lăng Tiêu. Thật ra hắn không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ là Thư Nghiên quá phiền phức, lại còn hay gây chuyện, khiến hắn nghĩ rằng con gái thiên hạ đều như vậy. Vì thế hắn đối xử lạnh nhạt với bất kỳ cô gái nào, để tránh rước lấy phiền phức.

Nhưng bây giờ xem ra, nếu con gái đều giống Giang Tinh Ca, phiền phức một chút dường như cũng chẳng sao. Hơn nữa Giang Tinh Ca trông cũng không giống người hay gây chuyện.

Trong lòng Lăng Tiêu có một góc trở nên mềm mại hơn vài phần, nhưng lúc này hắn không hề nhận ra có gì bất thường.

Nước ấm nấu ếch xanh.

Con ếch chỉ nhận ra nguy hiểm khi mọi thứ đã quá muộn.

Lăng Tiêu đưa Khương Dư Linh đến chỗ ở của Tằng Cẩn Trúc. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Tằng Cẩn Trúc đã hồi phục được khoảng bảy tám phần. Hắn cũng biết tin Lăng Tiêu đưa về một cô gái được Tôn Lăng nhận làm đồ đệ, trong lòng cũng chẳng thoải mái gì.

Khác với Lăng Tiêu. Hiện tại Tằng Cẩn Trúc có chút tình cảm với Thư Nghiên. Hắn biết tính cách Thư Nghiên rất mạnh mẽ, hận không thể mọi ánh mắt trong Liên Minh Thiên Sư đều tập trung vào mình. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu sư muội, chắc chắn cô rất khó chịu.

Vì thế Tằng Cẩn Trúc không có thái độ tốt với Khương Dư Linh. Đợi Lăng Tiêu giới thiệu Khương Dư Linh xong, hắn liền nói: “Đến đây thì phải an phận, đừng cả ngày nghĩ ngợi vẩn vơ.”

“Trong lòng ta, tiểu sư muội vĩnh viễn chỉ có mình Nghiên Nghiên thôi.”

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống. Dù hắn vẫn luôn mặt không biểu cảm, nhưng sau khi Tằng Cẩn Trúc nói câu này, cả người hắn tỏa ra hàn khí hơn vài phần.

Nhìn Khương Dư Linh, hai tay cô đã siết chặt vạt áo, hai mắt ửng đỏ, trông có vẻ bối rối không biết làm sao.

[

“Muội, muội biết rồi.”

Cô khẽ gật đầu, không ngẩng lên nhìn Tằng Cẩn Trúc thêm lần nào nữa.

Lăng Tiêu chỉ là sắc mặt khó coi, nhưng cũng không bênh vực Khương Dư Linh trước mặt Tằng Cẩn Trúc. Chỉ đến khi đưa Khương Dư Linh rời khỏi đó, hắn mới an ủi cô một lúc, bảo cô đừng để ý lời Tằng Cẩn Trúc nói. Sau đó, hắn lấy từ trong túi không gian ra một xấp lá bùa, một cây bút vẽ bùa, đưa cho Khương Dư Linh.

“Những thứ này muội cứ cầm lấy trước.”

Lăng Tiêu nói: “Lát nữa ta đưa muội đi Tàng Thư Các, chọn một quyển tâm pháp phù hợp để tu luyện.”

Có thể nhận đồ miễn phí.

Lại còn có thể nhận tâm pháp tu luyện miễn phí.

Chuyến này đến thật sự quá lời.

Khương Dư Linh quét sạch đi sự u ám lúc trước, gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn đại sư huynh.”

Mày mắt Lăng Tiêu dịu dàng hơn vài phần.

Lăng Tiêu ngự kiếm phi hành đưa Khương Dư Linh đến Tàng Thư Các. Cửa Tàng Thư Các có một người gác cổng tóc hoa râm. Rõ ràng ông ta đã nhận được tin tức từ trước, thấy hai người xong liền trực tiếp ném cho Khương Dư Linh một tấm thẻ bài.

“Chỉ được hoạt động ở tầng một, tầng ba tầng bốn không được vào.”

“Chỉ được chọn một quyển tâm pháp tu luyện.”

“Chỉ có sáu tiếng đồng hồ, sau sáu tiếng, bất kể ngươi có chọn được tâm pháp phù hợp hay chưa cũng phải ra ngoài.”

Lăng Tiêu cũng nói với Khương Dư Linh: “Muội vào đi, sáu tiếng nữa ta đến đón muội.”

Khương Dư Linh liền hỏi: “Huynh không vào cùng muội sao?”

Lăng Tiêu giải thích: “Thiên phú mỗi người đều khác nhau. Không chỉ là muội chọn tâm pháp tu luyện, mà tâm pháp tu luyện cũng sẽ chọn muội. Thông thường chỉ có tâm pháp phù hợp với muội, mới có thể phát sáng. Càng sáng chứng tỏ mức độ phù hợp với thiên phú của muội càng cao.”

Nếu có nhiều người, rất dễ xảy ra trục trặc.

Khương Dư Linh hiểu ra, vì thế cô lưu luyến không rời cáo biệt Lăng Tiêu, cầm thẻ bài rồi dứt khoát bước vào Tàng Thư Các.

Bảo bối tâm pháp tu luyện của cô.

Cô đến đây!
 
Back
Top Bottom