Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 230



"Em từ nơi khác đến du lịch. Gần đây trên mạng tin tức về Khương Dư Linh làm ầm ĩ cả lên…"

Thiếu nữ lúc này mới ngẩng đầu lên, đuôi mắt càng đỏ hoe. Đôi mắt sau khi được nước mắt gột rửa lại càng thêm trong sáng, cũng trông càng thêm đáng thương.

Thiếu nữ tên Giang Tinh Ca.

Người thành phố G.

Gia đình rất nghèo.

Gần đây thấy trên mạng tuyên bố lệnh truy nã liên quan đến Khương Dư Linh, liền nghĩ đến thành phố S lân cận thử vận may. Tuy nhiên vận may của cô hiển nhiên không tốt. Vốn định cùng người đua xe để kiếm tiền, nhưng dọc đường đua xe lại gặp rất nhiều trục trặc. Khó khăn lắm mới nghiêng ngả lảo đảo đến thành phố A, liền gặp phải chuyện thần bí kiểu này.

Nói xong lời cuối cùng, Giang Tinh Ca do dự một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Em hình như thấy trong không gian lúc đó, có một cô gái có dung mạo rất giống pham nhân bị truy nã Khương Dư Linh."

"Nhưng em không chắc chắn rốt cuộc có phải là cô ấy không…"

"Cho nên, điều này có tính là manh mối không?"

Nói xong, Giang Tinh Ca đặt tay lên đùi, ánh mắt trong sáng, lông mi khẽ run, bộ dạng ngoan ngoãn mà lại co quắp.

Sắc mặt Trương Dương và những người khác lại dần dần thay đổi.

Hiện giờ, bắt sống Khương Dư Linh trở thành việc được Liên Minh Thiên Sư coi trọng nhất. Dù sao, người có thể trốn tránh dưới lệnh truy nã của Liên Minh Thiên Sư thời gian dài như vậy, bao nhiêu năm qua vẫn là người đầu tiên.

Trong thời đại bùng nổ thông tin này, cô lại còn dẫn theo nhiều thân thích như vậy, có thể làm được điều này nếu không phải có người giúp đỡ, thì là người mang dị bảo. Nhưng bất kể là điều nào, đều sẽ không làm giảm bớt sự nhiệt tình của người Liên Minh Thiên Sư muốn bắt giữ cô.

Sự tôn nghiêm của Liên Minh Thiên Sư không cho phép bị xâm phạm!!!

Hành vi của cô là đang công khai khiêu khích Liên Minh Thiên Sư.

Trong mắt Trương Dương hiện lên một tia ánh sàn, hỏi Giang Tinh Ca: "Em nói là thật sao?"

"Là thật ạ." Giang Tinh Ca khẳng định gật đầu, lại có chút do dự nói: "Nhưng chỉ là nghi ngờ. Em không thể xác định cô ấy chính là Khương Dư Linh. Dù sao lúc đó em cũng không nhìn rõ lắm…"

"Không sao cả, không xác định không sao cả. Chúng ta lại đi xem là được."

Có tin tức về Khương Dư Linh chính là tin mừng lớn.

Liên Minh Thiên Sư nói với người bình thường rằng Khương Dư Linh là kẻ trộm bảo vật của Liên Minh Thiên Sư. Tuy nhiên, nhờ vào những kẻ có thù oán cũ với Tôn Lăng, trên dưới Liên Minh Thiên Sư đều biết Khương Dư Linh bị truy nã vì đã làm bị thương Lăng Tiêu và Thư Nghiên.

Và Tôn Lăng thấy sự việc dù sao cũng đã truyền ra, dứt khoát chẳng còn kiêng dè gì nữa. Lại từ kho bạc lấy ra một phần vật phẩm quý giá, yêu cầu các Thiên Sư khắp nơi trên cả nước chú ý hướng đi của Khương Dư Linh.

Không nghĩ tới có một ngày, cơ hội phát tài này cũng đến phiên mình.

Trương Dương vui mừng khôn xiết, nhìn về phía Giang Tinh Ca ánh mắt tràn đầy nóng bỏng, sợ đến mức Giang Tinh Ca ngay cả nhìn hắn cũng không dám nhìn nhiều. Và hắn cũng không lãng phí thời gian, sau khi xác nhận nhiều lần với Giang Tinh Ca, liền muốn Giang Tinh Ca cùng đi với hắn đến đường Hòa Bình.

Nói rằng đợi sau khi xác định, sẽ phát thưởng.

Giang Tinh Ca liền vô cùng vui vẻ đi theo Trương Dương cùng đi.

Thấy vậy, Kỳ Liên và đám người không nói lên lời sự chua chát trong lòng.

"Không nghĩ tới vận may của Trương Dương lại tốt đến như vậy."

"Hắn vậy mà lại vừa vặn phụ trách vụ án này."

Còn họ, lại vừa vặn vì sợ Trương Dương nhờ giúp đỡ mà cố ý nhận nhiệm vụ khác.

Hôm nay lại là một ngày hối hận đến ruột gan gần như đứt ra đâu.

……

Nhưng kỳ thật hành động của Trương Dương cũng không thuận lợi như họ tưởng tượng.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 231



Dường như là vì Giang Tinh Ca đã đến Liên Minh Thiên Sư xin giúp đỡ, liên tiếp mấy ngày, Giang Tinh Ca cũng không thể nào vào lại không gian kỳ lạ kia. Trương Dương cũng từ sự phấn khích ban đầu chuyển sang bực bội bất an. Giang Tinh Ca cũng hơi mất mát, dù sao, nếu không thể xác định người bên trong không gian kỳ lạ rốt cuộc có phải là Khương Dư Linh và đám người hay không, thì cô ấy sẽ không thể nhận được phần thưởng của Liên Minh Thiên Sư.

Trương Dương keo kiệt, cũng không thể ứng trước cho cô ấy.

Lại là một ngày trở về bất lực.

Vì Giang Tinh Ca quá mức nghèo khó, hơn nữa việc này rất quan trọng, nên mấy ngày nay Giang Tinh Ca đều đi theo Trương Dương đến Thiên Sư Đường nghỉ ngơi, ăn cơm, ngủ.

Hai người bộ dạng ủ rũ cụp đuôi không khác gì nhau, nhìn đến mọi người trong Thiên Sư Đường buồn cười không thôi.

"Đã trở về? Mau lại gặp Thiên sư Lăng Tiêu."

Dư Thành là Thiên Sư cấp ba duy nhất trong Liên Minh Thiên Sư thành phố A.

Hắn nén cười, vội vàng tiến lên kéo Trương Dương vào trong. Trương Dương hơi mờ mịt ngẩng đầu lên, liền thấy trên ghế sô pha cách đó không xa ngồi một thiếu niên quen thuộc mà lại có chút xa lạ.

Nhìn quen mắt, lại nhớ không ra đã gặp ở đâu.

Trương Dương cau mày, giây tiếp theo—.

"Sao lại ngu xuẩn vậy?"

Đầu bị gõ một cái.

Dư Thành vẻ mặt giận rèn sắt không thành thép nhìn hắn: "Ngay cả Thiên sư Lăng Tiêu cũng không quen biết sao? Ngài ấy là đại đệ tử dưới trướng Tôn trưởng lão, lần này nghe nói có người phát hiện tung tích Khương Dư Linh, đặc biệt đến thành phố A của chúng ta điều tra."

Vậy mà lại là Lăng Tiêu!

Trương Dương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng định chào hỏi Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu lại giơ tay ngăn hắn lại. Khuôn mặt tuấn tú như phủ lên tuyết trắng lạnh lẽo: "Chính là cậu, có tin tức về Khương Dư Linh?"

Ánh mắt Lăng Tiêu xuyên qua Trương Dương, dừng lại trên người Giang Tinh Ca phía sau hắn.

Mọi người liền đi theo hắn cùng nhau nhìn về phía Giang Tinh Ca.

Và bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Giang Tinh Ca dường như hơi sợ hãi, lui về sau hai bước. Nhưng rất nhanh, cô ấy tự trấn định lại, hít sâu một hơi mím môi nói: "Là, là em ạ."

"Không, nhưng em không chắc, người đó rốt cuộc có phải là Khương Dư Linh không."

Giang Tinh Ca cau mày hồi tưởng: "Em chỉ biết, ở đó có rất rất nhiều người."

"Hơn nữa trừ lần đó ra, sau đó em lại đi, liền không còn vào được không gian kỳ lạ đó nữa."

….

Giang Tinh Ca đó chính là Khương Dư Linh.

Cô sau khi ra khỏi dưới thác nước liền thấy lệnh truy nã liên quan đến mình trên mạng. Biết người Liên Minh Thiên Sư, đặc biệt là Lăng Tiêu và đám người nhất định hận thấu xương. Cô liền nghĩ ra một kế hoạch.

Tạo ra sự kiện kỳ dị dẫn Thiên Sư Đường đến xem xét, sau đó tự mình ra mặt, giao tiếp với người Thiên Sư Đường lại vô tình nói ra thông tin liên quan đến chính mình. Như vậy, Lăng Tiêu và đám người nhất định sẽ nóng lòng đến xem xét, đến lúc đó sẽ có cách dùng gậy đánh rắn, theo Lăng Tiêu trà trộn vào Thiên Sư Đường.

Nhìn biểu tình lạnh lùng trên mặt Lăng Tiêu, Khương Dư Linh biết, hắn đã mắc câu.

Côcàng không xác định người trong không gian đặc dị rốt cuộc có phải là "Khương Dư Linh", thì hắn lại càng sẽ tự suy diễn người bên trong chính là Khương Dư Linh.

Quả nhiên ngay sau đó, Lăng Tiêu liền cười lạnh lên—

"Không phải cô ta thì là ai?"

"Ta cứ tưởng cô ta sẽ bay trời độn địa, không ngờ là có dị bảo bên mình."

"Cô nói người bên trong bảo sớm hay muộn sẽ bắt cô vào sao?"

Có tin tức về Khương Dư Linh, băng tuyết giữa hai hàng lông mày Lăng Tiêu dường như tan đi vài phần.

Khương Dư Linh ngoan ngoãn gật đầu, hơi sợ hãi nói: "Vâng, họ nói như vậy. Nói để mắt đến em. Họ vẻ mặt kiêu ngạo lắm, như thật sự có thể bắt em vào vậy…"

Khương Dư Linh mắt đỏ hoe tố khổ.

Bị Lăng Tiêu không kiên nhẫn cắt ngang, hắn hỏi: "Lần trước em vào không gian đó là khi nào?"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 232



Diễn kịch thì phải làm cho trọn.

Dù cho không gian kỳ lạ ở đường Hòa Bình chỉ là Kết Giới Phù cộng thêm Mê Tung Phù, nhưng mấy ngày trước, khi Khương Dư Linh đi qua con đường đó, cũng đã cố ý ở lại trong kết giới cả ngày để nghỉ ngơi.

Cô ngoan ngoãn trả lời Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng không nghi ngờ cô, chỉ là lại từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, nói: "Dáng dấp quả thật không tệ."

"Em là vào buổi sáng tiến vào không gian đó đúng không?"

"Vâng ạ."

"Sáng mai, cùng đi với ta."

Lăng Tiêu trực tiếp chốt hạ, nói xong liền định xoay người rời đi.

"Khoan đã!"

Khương Dư Linh vội vàng gọi hắn lại. Bước chân Lăng Tiêu hơi khựng, hắn quay đầu lại, mặt không biểu tình: "Bất kể người ở đó có phải Khương Dư Linh hay không, ta đều sẽ cho em thù lao nhất định."

"Em, em không có ý đó ạ." Khương Dư Linh liền nói: "Chỉ là mấy ngày nay em đi đường Hòa Bình, đều không vào lại được."

Đáy mắt trong sáng của cô ấy mang theo vài phần hổ thẹn.

"Em không chắc… liệu mình có còn vào được không gian đó nữa không."

"Không sao cả." Lăng Tiêu liền nói: "Khương Dư Linh tuy không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng cô ta quả thực rất quan tâm người nhà. Hiện giờ, người nhà cô ta đã để mắt đến em, thì cô ta không thể nào bỏ qua cho em được. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày. Tóm lại, em mỗi ngày chỉ cần phụ trách trang điểm xinh đẹp là được."

Dứt lời, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, lại nói: "Tiền bạc em không cần lo. Muốn mua gì cũng được. Nếu có thể xác định Khương Dư Linh ở trong không gian đó, ta còn có thể cho em một ít lá bùa."

"Nếu có thể hỗ trợ ta bắt được cô ta, thì ta còn có thể cho em một cơ hội kiểm tra Trắc Linh nữa."

Điều kiện này coi như vô cùng tốt.

Khuôn mặt Khương Dư Linh nở rộ, cô hơi cao hứng, đôi mắt sáng long lanh, nhưng vì thẹn thùng, chỉ hơi gật đầu: "Em biết rồi ạ. Em sẽ cố gắng hết sức."

Lăng Tiêu không trả lời lại cô nữa.

Lăng Tiêu tuy rằng đã đến, nhưng Trương Dương, người nhận nhiệm vụ, cũng không thể không làm gì cả. Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương và Lăng Tiêu liền mang theo Khương Dư Linh đến đường Hòa Bình.

Sự kỳ dị ở đường Hòa Bình vẫn chưa được giải quyết, gần như không có một bóng người.

Ba người đứng ở giao lộ đường Hòa Bình.

Nắng sớm mờ mờ, Khương Dư Linh ngẩng đầu, tùy ý ánh sáng đỏ ấm áp chiếu lên mặt. Đáy mắt trong sáng tràn đầy chờ mong, liếc nhìn Lăng Tiêu bên cạnh: "Vậy, vậy em vào trước nhé."

Lăng Tiêu lãnh đạm quét nhìn cô một cái, khẽ phun ra một chữ: "Ừ."

Khương Dư Linh bước vào đường Hòa Bình.

Chờ đến khi lôi kéo được Lăng Tiêu, cô liền muốn bắt đầu kế hoạch tiếp theo.

Lăng Tiêu nói, chỉ khi phụ trợ hắn bắt được Khương Dư Linh, cô mới có một cơ hội kiểm tra Trắc Linh. Nhưng cô chính là Khương Dư Linh, cho nên điều kiện hắn nói, cô dù thế nào cũng không hoàn thành được.

Không hoàn thành được điều kiện của Lăng Tiêu, lại muốn tiến vào Liên Minh Thiên Sư, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác.

Không biết liệu "mỹ nhân cứu anh hùng" có thể khiến Lăng Tiêu đôi rý ra không.

Nghĩ đến đây, trong mắt Khương Dư Linh hiện lên một tia nóng lòng muốn thử, tuy nhiên cô không hành động ngay trong ngày đầu tiên, mà chờ đến sau ngày thứ ba—

"Em vào đây."

Ngày thứ ba.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn của Khương Dư Linh có một sự lo lắng, lại hơi uể oải: "Có lẽ em sẽ không vào được nữa cũng không chừng. Đã bao nhiêu ngày rồi."

Lăng Tiêu bất động như núi: "Không sao cả, em vào trước đi."

Mới ba ngày thôi, hắn chờ được.

Trương Dương cũng nói: "Đúng vậy, em vào trước đi."

Khương Dư Linh hít sâu một hơi, liền đi vào đường Hòa Bình.

Trong Hệ thống Thương Thành gần như có tất cả mọi thứ.

Có bảo vật nghịch thiên như trận bàn thời không, cũng có trận bàn rèn luyện.

Trận bàn rèn luyện, đúng như tên gọi, là trận bàn để rèn luyện. Trong đó có vô số trạm kiểm soát, mỗi trạm kiểm soát đều có hướng dẫn, và có thể chọn độ khó.

Công năng rất nghịch thiên, giá cả cũng vô cùng đắt, trọn hai mươi vạn điểm tích phân.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 233



Nhiệm vụ này hoàn thành có thể nhận được 50 vạn điểm tích phân. Như vậy tính xuống, cô làm xong nhiệm vụ này tổng cộng có thể nhận được hơn hai mươi vạn điểm tích phân. Đương nhiên, tiền đề là cô sẽ không vay nợ hệ thống nữa. Nhưng dù có vay nợ mua, loại vật phẩm không dùng một lần này cũng rất lời.

Ba ngày trước Khương Dư Linh đã mua trận bàn rèn luyện, sau khi làm quen một chút, hôm nay liền muốn chính thức bắt đầu kế hoạch.

Lăng Tiêu và Trương Dương đứng ở lối vào đường Hòa Bình.

Một trận d.a.o động Trắc Linh quen thuộc truyền đến, Trương Dương và Lăng Tiêu tinh thần chấn động. Giây tiếp theo, Khương Dư Linh liền biến mất dưới mí mắt họ.

"Cô ta động thủ!"

Lăng Tiêu nắm chặt tay, theo bản năng liền chạy vào đường Hòa Bình. Thấy vậy, Trương Dương cũng nhanh chóng theo vào. Và ngay khoảnh khắc bước vào, hai người tức khắc tối sầm mắt, trong một trận trời đất quay cuồng, liền đi đến một nơi khác.

Một thôn làng cũ nát.

"Muốn tìm ta?"

Khuôn mặt quen thuộc của Khương Dư Linh xuất hiện trước mắt. Cô ngồi khoanh chân trên một đám mây, nhìn xuống Lăng Tiêu và Trương Dương từ trên cao: "Vậy thì các ngươi đi c.h.ế.t trước đi."

"Tiện nhân!"

(mèo giải thích một chút sao lúc xưng hô ta và ngươi nhé, tại có bạn hỏi: mèo dùng ta và ngươi đối với người của Liên Minh Thiên Sư, tùy trường hợp đối thoại mà xưng ta và tôi để thể hiện sự ngông cuồng và coi mình như ngươi trên nhìn xuống kẻ dưới, còn những trường hợp khác thì mèo vẫn giữ xưng hô bình thương nhé.)

Lăng Tiêu giận dữ, ngón tay khẽ động, một thanh kiếm màu xanh nhạt xuất hiện trong tay, hung tợn đ.â.m về phía Khương Dư Linh.

Tuy nhiên lại hụt.

Nơi Khương Dư Linh vừa đứng đã không còn một bóng người.

Và nhìn quanh, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, dưới bầu trời mênh mông, cũng không còn bóng dáng Khương Dư Linh.

Cô ta chạy rồi.

Cô ta vậy mà lại chạy rồi!

Và buông lời tàn nhẫn rồi chạy!

Trên khuôn mặt thiếu niên xuất hiện vài phần vẻ mờ mịt hiếm thấy, nhưng giây tiếp theo, lại bị sự tức giận thay thế: "Tiện nhân!"

Hắn tức giận mắng, gân xanh trên tay nắm chuôi kiếm hơi nổi lên, khẽ run rẩy.

"Ta nhất định sẽ tìm được ngươi! Giết ngươi!"

"Thiên sư Lăng Tiêu." Giọng Trương Dương hoảng hốt thất thố vang lên phía sau: "Quỷ khí ở đây thật mạnh."

Lăng Tiêu lúc này mới lấy lại tinh thần, ý thức được mình đã thất thố. Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Trương Dương: "Là tiện nhân đó… Là Khương Dư Linh giở trò quỷ."

"Có ta ở đây, không cần lo lắng."

Lăng Tiêu lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

"Có Thiên sư Lăng Tiêu ở đây, tôi đương nhiên không lo lắng." Trương Dương gật đầu, nhưng vẻ lo lắng trên mặt lại không tan đi: "Nhưng Giang Tinh Ca cô ấy không biết đi đâu rồi. Cô ấy dù sao cũng là người bình thường…"

Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Nếu lo lắng cho cô ấy, vậy thì đi tìm cô ấy đi."

"Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm thấy Khương Dư Linh."

"Mong Thiên sư Trương Dương đừng nhầm lẫn ưu tiên mới tốt."

Lăng Tiêu vẫn là Lăng Tiêu cao cao tại thượng, lạnh nhạt vô tình, coi chúng sinh như kiến cỏ.

Giống như sư muội Thư Nghiên của hắn.

Trong mắt họ, trừ Thiên Sư ra, những người khác trên thế giới này đều không tính là người. Chết hay không c.h.ế.t đều không liên quan gì đến họ.

Họ cũng không cho rằng đây là độc ác, và hoàn toàn không cho rằng bản thân có bất kỳ điều gì không đúng.

Trong thời đại hỗn loạn này, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng tồn tại, kẻ yếu sống trên thế giới này, chính là đang lãng phí tài nguyên.

Đây là suy nghĩ nội tâm của đa số thiên chi kiêu tử trong Liên Minh Thiên Sư.

Cho nên mãi cho đến hiện tại, Lăng Tiêu vẫn không cho rằng mình sai rồi. Hắn không sai, Thư Nghiên không sai, Tăng Cẩn Trúc không sai.

Sai chỉ có Khương Dư Linh, kẻ đã lọt lưới trong lần kiểm tra Trắc Linh năm mười tuổi.

Cô ta đáng chết.

Và phàm là kẻ nào cản trở hắn tìm thấy cô ta, cũng nên chết.

Khương Dư Linh dán Ẩn Thân Phù, đứng ngay cạnh Lăng Tiêu lặng lẽ nhìn hắn. Cô thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Có thiên phú Thiên sư quả thật đáng gờm, nhưng nếu có một ngày, hắn trở thành người thường thì sao?

Nghĩ đến cảnh đó,

Khương Dư Linh liền cảm thấy vô cùng mong chờ.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 234



Trong thôn quỷ khí dày đặc.

Theo lý mà nói hẳn có rất nhiều lệ quỷ, nhưng đi suốt dọc đường, đừng nói quỷ, ngay cả một bóng người cũng không có.

Lăng Tiêu và Trương Dương đi trong thôn, từng nhà tiến hành xem xét. Trừ những căn nhà cũ nát, không có bất kỳ thu hoạch nào khác.

Điều kỳ dị là, bất luận họ đi thế nào, đều không thể ra khỏi thôn này, như thể giữa trời đất chỉ còn lại thôn này vậy.

Lăng Tiêu và Trương Dương biết, đây nhất định là Khương Dư Linh giở trò quỷ.

Nhưng biết thì biết, làm thế nào để rời khỏi đây, Lăng Tiêu và Trương Dương đều không có manh mối. Lăng Tiêu cũng thử dùng Bùa Trừ Tà ở đây, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng nào.

Mắt nhìn thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, dù cho bình tĩnh như Lăng Tiêu, cũng rốt cuộc không bình tĩnh được nữa. Hắn rốt cuộc sợ, sợ hãi mình vĩnh viễn bị nhốt ở đây.

Trời dần tối.

Đúng lúc Lăng Tiêu và Trương Dương đang cố gắng tìm cách rời khỏi đây, đột nhiên, trong căn nhà nhỏ ở đầu thôn, sáng lên một chiếc đèn. Trong ánh sáng mờ ảo, chiếc đèn trông đặc biệt dễ thấy.

Tiếp theo, là chiếc đèn thứ hai, thứ ba, thứ tư. Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ thôn dường như đã "sống" lại. Và thôn trang vốn dĩ tĩnh lặng như chết, cuối cùng cũng có những âm thanh khác biệt.

"Lát nữa phải đi nhà trưởng thôn uống rượu, nhanh lên một chút được không?"

"Gấp cái gì? Ta lại không vội vã đi đầu thai. Dựa vào cái gì, ta mới là người lớn lên cùng Thương Bạch. Cô ta lại nhìn trúng cái thằng tiểu bạch kiểm từ bên ngoài tới."

"Người ta là sinh viên."

"Sinh viên thì sao chứ, không phải chỉ hơn ta đọc mấy năm sách, có gì đặc biệt hơn người?"

"Người ta mới hơn ngươi đọc mấy năm sách sao? Ngươi vốn chưa đọc sách bao giờ."

Quỷ trong thôn đã "sống" lại.

Cảm nhận được quỷ khí bùng nổ dâng lên, nghe những lời bàn tán truyền vào tai, Lăng Tiêu và Trương Dương đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở phào. Họ không sợ nguy hiểm, chỉ sợ không có chút manh mối nào, vĩnh viễn bị nhốt ở đây.

"Vậy mà khiến ta tốn thời gian lâu như vậy."

Lăng Tiêu động sát tâm với đám quỷ này. Hắn hận không thể lập tức rút kiếm ra tiêu diệt hết quỷ trong thôn cho sảng khoái. Tuy nhiên, việc trước đó như bị bẫy thú trong thôn không có manh mối vẫn còn để lại bóng ma tâm lý cho hắn. Hắn không chọn động thủ ngay lập tức, mà chuẩn bị quan sát thêm.

"Ai, sinh viên, hôm nay kết hôn đấy à, còn đứng ở đây làm gì?"

Đột nhiên, một bàn tay vỗ vào vai Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nháy mắt xoay người, theo bản năng triệu hồi thanh kiếm màu xanh nhạt kia, đôi mắt hơi nheo lại, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác nhàn nhạt.

"Ngươi muốn làm gì?"

Người đến là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, làn da ngăm đen. Hắn dường như không thấy thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu, cau mày vẻ mặt ghét bỏ: "Cái gì mà ngươi muốn làm gì. Ta còn hỏi ngươi muốn làm gì đâu. Đều phải cùng Thương Bạch kết hôn rồi, lúc này sao còn đợi ở đây, như thằng ngốc vậy."

Nói rồi, hắn liền định tiến lên kéo Lăng Tiêu. Lăng Tiêu lùi về sau hai bước, dùng kiếm chỉ hắn: "Đừng lại gần. Nếu không đừng trách ta không khách khí."

Nhưng—

Thân hình thanh niên lại xuyên qua thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu, lông tóc không bị tổn thương, như thể thanh kiếm trong tay hắn căn bản không tồn tại.

Lăng Tiêu không thể tin được trợn tròn mắt. Chưa kịp hắn phản ứng lại, cánh tay đã bị thanh niên nắm lấy: "Nhanh lên một chút đi. Nếu không lát nữa hôn lễ bắt đầu rồi. Ngươi còn chưa thay quần áo nữa. Thật không biết suốt ngày làm gì vậy."

Nói rồi, lại nhìn về phía Trương Dương đang đứng cạnh Lăng Tiêu: "Còn ngươi nữa, không phải là phù rể sao? Giờ này sao cũng đi theo chú rể cùng gây chuyện vậy."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 235



"Ta nói cho các ngươi biết, Thương Bạch chính là nữ sinh viên duy nhất trong thôn chúng ta. Các ngươi nếu dám gây chuyện xấu hôm nay, cứ chờ bị đánh đi. Đến lúc đó ta nhất định đánh cho các ngươi đến cả cha mẹ cũng không nhận ra."

Thanh kiếm linh bảo của mình vậy mà đối với quỷ quái ở đây không hề có tác dụng.

Phát hiện này khiến Lăng Tiêu vô cùng hoảng loạn thất thố. Hắn không thu hồi kiếm, lại một lần lấy kiếm đ.â.m vào thanh niên mấy nhát, nhưng vô ích. Thanh kiếm của hắn như là hư ảnh vậy, nhìn như đ.â.m vào n.g.ự.c thanh niên, nhưng không gây ra bất kỳ tổn thương thực tế nào.

Thanh kiếm là bảo vật Tôn Lăng chế tạo cho hắn, chuyên khắc quỷ quái.

Hiện giờ thanh kiếm không có tác dụng, vậy bùa chú của hắn đâu?

Còn có thể dùng được không?

Trong lòng Lăng Tiêu dâng lên một dự cảm không tốt. Và rất nhanh, dự cảm không tốt của hắn đã trở thành sự thật. Thanh kiếm không thể dùng, còn lá bùa—

Cũng không dùng được!

Thanh kiếm và lá bùa mất đi tác dụng, Lăng Tiêu liền cùng người thường không khác gì.

Lăng Tiêu và Trương Dương bị kéo đi nhà trưởng thôn. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng dáng hai người bị kéo dài ra, và phía sau là một đám "người" xem náo nhiệt.

"Trách không được Thương Bạch sẽ kết hôn với hắn đâu. Hắn quả thực trông tuấn tú đấy chứ."

"Phù rể kia cũng không tệ a. Chị Thương Bạch kết hôn với chú rể, vậy thì ta sẽ theo đuổi phù rể."

"Ha ha ha ha ha, tiểu nha đầu mới bao lớn, vậy mà đã nghĩ lấy chồng, một chút cũng không e thẹn."

Gió thổi qua.

Phía sau chỉ có tiếng người, lại không có tiếng bước chân.

Dù đã là Thiên Sư cấp hai, Trương Dương vẫn nhịn không được rùng mình.

Ban ngày những căn nhà nhỏ cũ nát trong thôn này trông gần như giống nhau, đến tối đều thay đổi bộ dạng. Có căn nhà lầu ba trông nguy nga tráng lệ, có căn biệt thự tự xây trông xa hoa lộng lẫy, còn có căn nhà tranh rách nát.

Tóm lại, mọi thứ đều rất khác biệt.

Điều duy nhất tương đồng là trong thôn này, cũng như ban ngày, không có bất kỳ động vật nhỏ nào.

Nhà trưởng thôn là căn nhà trông phú quý nhất toàn thôn.

Trước cửa có một sân rất lớn.

Trong sân bày tiệc rượu, ngồi đầy người. Trên cổng chính dán chữ hỷ màu đỏ rực, trên mặt đất còn có vỏ hạt dưa, vỏ đậu phộng, trông vô cùng vui mừng.

Trương Dương và Lăng Tiêu bị kéo vào trong sân, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tuy nhiên họ cũng không ở trong sân lâu, liền bị nhét vào một căn phòng bên trong. Tiếp theo, liền có vài cô gái đến trang điểm và mặc quần áo cho họ. Những cô gái này trông gần giống nhau, trắng trẻo mũm mĩm, khuôn mặt tươi cười nói lời chúc mừng, còn lấy ra phấn nền trắng như bột mì trang điểm cho hai người.

Một người đàn ông lớn lại trang điểm cái gì chứ?

Lăng Tiêu muốn phản kháng, nhưng hiện tại tất cả thủ đoạn bắt quỷ của hắn đều không dùng được, chỉ có thể kiềm chế sát ý nội tâm, tùy ý họ sắp đặt.

Trương Dương cũng vẻ mặt ủ rũ, là kẻ thức thời biết chuyện, hắn mím chặt miệng, sợ hãi bột phấn trắng kia bay vào miệng, không biết là thứ gì làm đâu.

Vì hai người khá hợp tác, phần trang điểm kết thúc rất nhanh. Trong đó một cô gái trông mượt mà nhất, đáng yêu nhất đứng ra nói: "Quần áo ở đây nhé. Các anh thay quần áo xong, giờ lành vừa đến, hôn lễ sẽ bắt đầu."

Nói xong, mấy người liền rời khỏi phòng.

Và chờ họ đi rồi, Lăng Tiêu một phen ném bộ hỷ phục đỏ rực xuống đất. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, bộ dạng muốn g.i.ế.c người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì! Sao ta lại không dùng được cái gì hết!"

"Khương Dư Linh, tiện nhân đó! Đây nhất định là cô ta giở trò quỷ!"

Hắn lại lần nữa mắng, n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Trương Dương nhìn hắn một cái, nói: "Thiên sư Lăng Tiêu, chúng ta cần thiết nhanh chóng rời khỏi đây. Đám quỷ này hiện tại ép ngài kết hôn, rất có khả năng kết minh hôn. Tôi cảm thấy, nếu kết hôn ở đây, chúng ta có thể sẽ vĩnh viễn không thoát ra được!"

Vĩnh viễn bị nhốt ở nơi quỷ quái này.

Thật sự còn khó chịu hơn cả chết.

Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm lại, đang lúc hắn muốn nói cái gì khi, ngay sau đó, cửa phòng đã bị mở ra.

Ngay sau đó, một khuôn mặt quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt hai người.

"Đừng đi!"

Giọng ngọt ngào trong trẻo vang lên.

Người tới không phải Giang Tinh Ca lại là ai?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 236



Khương Dư Linh mặc một chiếc váy phù dâu màu hồng phấn.

Làn da hơi tái nhợt, mái tóc đen nhánh dài hơi xoăn, như rong biển xõa sau lưng. Đầu đội một chiếc kẹp tóc ngọc trai, mang theo vẻ tươi trẻ độc đáo của thiếu nữ cùng cảm giác thanh thuần. Nhìn qua vừa thuần khiết lại xinh đẹp.

"Không cần đi."

Khương Dư Linh đóng cửa lại.

"Nơi này là không đi được đâu." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay tràn đầy vẻ ngưng trọng: "Thôn này giống như một dải Mobius, chỉ có thể đi từ đầu thôn đến cuối thôn, lại từ cuối thôn đi đến đầu thôn, không ra được. Đừng lãng phí sức lực vô ích."

Giang Tinh Ca vậy mà còn sống!

Trương Dương và Lăng Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới vậy mà còn có thể gặp lại cô ấy. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc.

Dù sao, trong thôn quỷ dị này, trong nhận thức của họ, Khương Dư Linh, người bị cuốn vào và biến mất lâu như vậy, hẳn đã là người c.h.ế.t rồi.

Lăng Tiêu là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn đôi mắt hơi nheo lại, đáy mắt mang theo vài phần vẻ đánh giá: "Em còn sống?"

Câu nói này nói ra thật là...

Trương Dương lấy lại tinh thần, tiếp lời: "Sau khi em biến mất ở đường Hòa Bình, chúng tôi liền lập tức theo vào tìm. Ai ngờ vừa vào liền xuất hiện ở thôn này. Chúng tôi tìm em hồi lâu đều không tìm được em, liền cho rằng em đã bất hạnh gặp nạn."

Khương Dư Linh lại nháy mắt biểu hiện ngạc nhiên hơn cả họ: "Hai người là lập tức vào tìm em sao? Nhưng em đã ở trong thôn, ở ba ngày rồi."

"Cái gì?"

Lời này vừa nói ra, hai người nháy mắt trợn tròn mắt.

……

Tên của phó bản rèn luyện này được gọi là "Gả Cưới".

Là câu chuyện về một cô gái gặp nhầm người.

Cô gái tên là Lâm Thương Bạch, là thiên kim của tổng tài tập đoàn Vân Vụ, thành phố H. Vì nhất kiến chung tình với Ninh Dương, người từ thâm sơn cùng cốc ra, Lâm Thương Bạch bất chấp sự phản đối của cha mẹ và người thân, theo Ninh Dương đến quê nhà hắn, thôn Nguyên Thạch.

Ninh Dương là nam sinh viên duy nhất trong thôn Nguyên Thạch, số lượng cô gái thích hắn trong thôn không kể xiết. Sau khi Lâm Thương Bạch theo Ninh Dương đến thôn Nguyên Thạch, liền bị rất nhiều cô gái cố tình làm khó dễ và sỉ nhục. Họ nói những lời vô cùng khó nghe. Đặc biệt, lúc trước học phí đại học của Ninh Dương là do mọi người trong thôn cùng nhau gom góp. Ninh Dương là người biết ơn, nên đã ủy khuất Lâm Thương Bạch, bảo cô ấy nhẫn nhịn.

Và Lâm Thương Bạch cũng nhẫn nhịn.

Tuy nhiên, người ở vùng xa xôi, ý thức pháp luật nhạt nhòa. Lâm Thương Bạch càng nhẫn nhịn thì họ càng làm tới. Cuối cùng, một cô gái tên Ngũ Muội vậy mà đẩy Lâm Thương Bạch xuống sườn núi làm cô ấy ngã chết. Ninh Dương sợ gánh trách nhiệm, vậy mà chọn giấu giếm chuyện này. Linh hồn Lâm Thương Bạch ở một bên nhìn, oán khí lan tràn, hóa thành lệ quỷ, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả mọi người trong thôn.

Câu chuyện rất cũ rích, nhưng nhiệm vụ phó bản lại là hóa giải khúc mắc của người bị hại.

Điều này khiến rơi vào nhầm lẫn.

Trong phó bản, Lâm Thương Bạch biến thân phận mình thành con gái trưởng thôn, còn Ninh Dương, trở thành nam sinh viên từ bên ngoài đến. Nếu không thể biết được chân tướng, cứ một mực coi nam sinh viên là người bị hại, thì nhiệm vụ này vốn không thể hoàn thành được.

Khương Dư Linh cũng ở trong thôn đã lâu, mới khám phá ra chân tướng.

Và sở dĩ chọn phó bản này, là vì phó bản này nói không khó, lại cũng có độ khó nhất định. Quan trọng hơn là phó bản này tuy có quỷ khí tà khí, nhưng lại giống như đang chiếu phim vậy, tất cả đều là hư ảo, giống như game thực tế ảo. Thủ đoạn của Lăng Tiêu, ở đây căn bản không phát huy được bất kỳ tác dụng nào.

Cho nên Lăng Tiêu nhất định sẽ bị kéo đi làm minh hôn. Hắn vốn tâm cao khí ngạo, minh hôn chắc chắn có thể gây đả kích, làm hắn ghê tởm.

Cô thích điều đó.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 237



Khương Dư Linh nói cho Trương Dương và Lăng Tiêu biết, mình đã vào thôn ba ngày. Ngay khi vừa đến đây đã bị bắt làm phù dâu. Ngay từ đầu cũng rất sợ hãi, cũng cố gắng chạy trốn. Nhưng chạy tới chạy lui, đều chỉ loanh quanh trong thôn, hơn nữa sau khi chạy về còn phải tiếp tục trở lại làm phù dâu, mãi cho đến sáng sớm.

"Nhẫn đến hừng đông thì tốt rồi."

Khương Dư Linh nói như vậy.

Trương Dương và Lăng Tiêu đối với lời Khương Dư Linh bán tín bán nghi. Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cô: "Em nói em đến đây ba ngày, vậy ban ngày chúng tôi sao lại không thấy em?"

Khương Dư Linh liền vẻ mặt mờ mịt: "Em cũng không biết ạ."

Lăng Tiêu cau mày. Trương Dương lại hỏi: "Ba ngày thời gian, em ăn gì uống gì?"

"Đồ ăn trên hôn lễ này đều ăn được ạ."

Đồ vật trong phó bản, đều có thể ăn.

Tuy nhiên cô cũng biết Trương Dương và Lăng Tiêu sẽ không tin, ít nhất đêm nay họ sẽ không động bất kỳ đồ ăn nào ở đây.

"Mùi vị ngon lắm đấy."

Khương Dư Linh bổ sung một câu. Lăng Tiêu và Trương Dương nhìn Khương Dư Linh trong mắt liền thêm vài phần vẻ thương hại. Tuy nhiên họ cũng không vội phản bác Khương Dư Linh, sau khi tìm hiểu thêm một số tình huống từ cô, mới nói: "Tuy rằng thôn này rất có khả năng không thoát ra được, nhưng chúng tôi vẫn muốn thử xem. Em có muốn đi cùng chúng tôi không?"

"Thật sự ra không được đâu…"

"Em chỉ cần trả lời, muốn hay không muốn là được."

"Em không muốn ạ. Em muốn nghỉ ngơi thêm."

Khương Dư Linh thở dài.

Lăng Tiêu và Trương Dương cũng không ép cô. Chờ đến khi Khương Dư Linh đi rồi, liền nhanh chóng lật cửa sổ chạy trốn. Không ngờ mọi hành động của họ, đều bị những người trong tiệc rượu nhìn thấy hết.

"Ngu xuẩn…"

"Ngốc nghếch…"

"Chạy đi."

"Chạy thoát rồi sao? Hì hì hì ~"

Đêm dài tĩnh mịch.

Ánh trăng bị mây đen che khuất.

Đèn đóm trong thôn càng thêm sáng rỡ. Thôn được núi vây quanh bốn phía, không có đồng ruộng đất đai gì, cũng không có bất kỳ nơi nào có thể ẩn náu. Trương Dương và Lăng Tiêu trước sau chạy vội, trong lòng bất an vô cùng.

Dọc đường, Trương Dương và Lăng Tiêu lại lần nữa thử dùng các chiêu thức trừ tà, nhưng căn bản vô dụng. Bất luận họ sử dụng Bùa Trừ Tà thế nào, đều không có nửa điểm tác dụng.

Sau khi chạy tới chạy lui vài vòng, hai người rốt cuộc tin lời Khương Dư Linh nói không giả. Họ hơi hoảng, lại hơi mệt. Đúng lúc chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, mấy đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt.

"Anh trai, đến giờ cử hành hôn lễ rồi."

"Cô dâu sắp ra rồi đấy."

Mấy đứa trẻ trông gần giống nhau, như thể những người giấy trong tiệm đồ mã vậy. Nhìn đến Trương Dương và Lăng Tiêu trong lòng hơi kinh ngạc. Họ không hiểu tại sao chiêu thức trừ tà của mình ở đây không có tác dụng, chỉ có thể đổ hết cho rằng quỷ quái ở đây quá mạnh mẽ.

Cuối cùng là không dám phản kháng.

Hai người ngoan ngoãn đi theo mấy đứa trẻ trở lại nhà trưởng thôn.

Lúc này, trong sân đã xuất hiện một cô dâu mặc áo cưới đỏ, khăn voan đỏ. Khương Dư Linh đứng cạnh cô dâu đỡ, trông rất ngoan ngoãn.

Thấy họ bị áp giải về sau, đáy mắt Khương Dư Linh hiện lên một tia bất đắc dĩ, vẻ mặt như muốn nói "Ai bảo hai người không tin em, giờ thì khổ rồi đấy."

Trương Dương và Lăng Tiêu đều cảm thấy trong lòng khó chịu, vô cùng không tự nhiên.

Cũng không đối diện nhau mấy lần, hai người lại lần nữa bị áp vào phòng thay quần áo. Tuy rằng họ đã trốn thoát một lần, nhưng lần này thay quần áo, phòng vẫn chỉ để lại hai người họ.

Hoàn toàn không sợ họ chạy trốn.

Dù sao chạy cũng không thoát được!
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 238



Một Thiên Sư bị bắt kết hôn với một nữ quỷ là cảm giác gì?

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiêu mang biểu tình còn khó coi hơn ăn phải phân. Hắn bị bắt cùng quỷ cô dâu bái đường, lại bị đám quỷ ồn ào đưa vào động phòng. Trước khoảnh khắc bước vào động phòng, trong đôi mắt đen ngăm, sự hận ý và sỉ nhục gần như muốn hóa thành vật chất.

Đây quả thực là sỉ nhục lớn lao!

Còn phù rể Trương Dương sắc mặt cũng chẳng tốt hơn là bao. Sau khi Lăng Tiêu bị đưa vào động phòng, hắn đã bị những đứa trẻ trong tiệc rượu đòi kẹo, đòi lì xì.

Nhưng trên người hắn làm gì có những thứ này? Vì thế rất nhanh, trên mặt Trương Dương đã hằn vết bầm, trông vô cùng chật vật. May mắn Khương Dư Linh sau khi bận xong công việc phù dâu liền kịp thời đến kéo hắn đi, lúc này mới giải cứu hắn.

Trương Dương nhẹ nhõm thở phào, nhưng vẫn không thể vui vẻ lên được. Nghĩ đến Lăng Tiêu bị đưa vào động phòng, hắn ủ rũ hỏi Khương Dư Linh: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Lăng Tiêu sẽ không thật sự phải động phòng với nữ quỷ kia chứ?"

……

Điều đó đương nhiên là không thể.

Phó bản chỉ là có tác dụng rèn luyện, làm sao có thể thật sự bắt người rèn luyện động phòng với NPC?

Nhiều nhất cũng chỉ là đe dọa, làm khó dễ, ngược đãi một phen.

Đương nhiên, nếu trong phó bản bất hạnh bỏ mạng, thì cũng thật sự sẽ trải nghiệm cảm giác t‌ử v‌ong. Khương Dư Linh đã từng bất hạnh trải nghiệm một lần, đương nhiên không phải trong phó bản này.

Nhưng thông tin này đương nhiên không thể nói cho Trương Dương. Vì thế Khương Dư Linh chỉ nói mình không biết. Trương Dương tuy quen biết Lăng Tiêu không lâu, nhưng cũng biết Lăng Tiêu là người tâm cao khí ngạo, tự tôn tự đại. Nếu hắn hôm nay thật sự ở đây bị nữ quỷ cưỡng ép động phòng, thì sau này nếu có thể rời khỏi đây, trở về Liên Minh Thiên Sư, hắn ta nhất định sẽ bị làm khó dễ.

Nghiêm trọng hơn là g.i.ế.c người diệt khẩu cũng không phải không thể xảy ra.

Trương Dương lo lắng cực kỳ, sợ Lăng Tiêu bị bá vương ngạnh thượng cung. Suy đi tính lại, liền kéo Khương Dư Linh cùng đi ra ngoài phòng tân hôn nghe ngóng.

Hai người họ lén lút đi, ai ngờ khi đến nơi, ngoài phòng tân hôn vậy mà vây đầy người, ba lớp trong ba lớp ngoài, náo nhiệt vô cùng. Một đám quỷ cầm rượu đối với Lăng Tiêu bị vây quanh ở trung tâm ồn ào: "Chú rể không được rồi, ngay cả rượu cũng không uống."

"Con gà yếu, ngay cả rượu cũng không uống được sau này làm sao bảo vệ cô dâu?"

"Người trong thôn chúng tôi không có rượu thì không vui đâu."

"Là đàn ông, thì không thể nói không được."

"Hắn trông chỉ là một tiểu bạch kiểm, đâu phải là đàn ông a."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Nói rồi, một đám quỷ liền đưa ly rượu đến miệng Lăng Tiêu. Đồ ăn của quỷ Lăng Tiêu làm sao dám ăn uống? Hắn né tránh chén rượu, nghe đám quỷ ô ngôn uế ngữ, sắc mặt âm trầm đến gần như chảy ra nước, nghiến răng nghiến lợi nói mình sẽ không uống rượu, nhưng lại nhận được một đợt chế nhạo, cười chê khác.

Nhưng cho dù như thế, đám quỷ cũng không có ý bỏ qua cho hắn, vẫn tiếp tục dùng lời lẽ sỉ nhục hắn. Trong lúc xô đẩy, từng ly rượu đổ xuống đất, hóa thành từng làn khói nhẹ. Áo cưới đỏ của Lăng Tiêu cũng bị kéo xộc xệch.

Điều này càng củng cố quyết tâm không uống rượu của Lăng Tiêu.

Kỳ thật đây chỉ là hiệu ứng thị giác thôi.

Khương Dư Linh đứng trong đám đông nhìn Lăng Tiêu chật vật đến cực điểm, cũng không sốt ruột đi ra giúp hắn, giải vây cho hắn.

Đối với người cao ngạo như Lăng Tiêu, nếu quá mức ân cần, hắn sẽ cảm thấy mọi việc làm của cô là đương nhiên. Hơn nữa sau này bất cứ khi nào cô không làm tốt, đều sẽ bị hắn chỉ trích.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 239



Muốn giúp hắn, nhất định phải khi hắn đang đau khổ tuyệt vọng nhất, tốt nhất là khi hắn chỉ còn cách mục tiêu một bước, nhưng vì lý do nào đó mà thất bại, rồi lại ra tay cứu giúp. Như vậy mới có thể khiến hắn khắc cốt ghi tâm.

Người đầu tiên cần tự trọng, cần coi trọng chính mình, mới có thể khiến người khác cũng coi trọng mình. Không thể vì muốn leo lên cao mà hạ thấp tư thế xuống bụi bặm. Như vậy, chỉ khiến người khác xem thường mà thôi.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trương Dương rất lo lắng sau này sẽ bị trả thù. Hắn nhìn Khương Dư Linh một cái, do dự một chút rồi nói: "Hay là em đi uống rượu thay hắn? Dù sao em lúc trước cũng…"

"Nhưng em sẽ không uống rượu."

Khương Dư Linh từ chối: "Em là một ly đã gục."

Trương Dương liền không nói gì.

Khương Dư Linh không đi thì Trương Dương không thể ép cô đi. Đương nhiên, quan trọng hơn là Khương Dư Linh nói mình là một ly đã gục. Mà nhìn tư thế đám quỷ này, uống một chén chắc chắn là không được, nói không chừng còn sẽ bị sỉ nhục nặng nề hơn. Nhưng bảo Trương Dương tự mình đi uống rượu thay Lăng Tiêu, hắn cũng không làm được.

Đây là đồ ăn của quỷ, người trong Liên Minh Thiên Sư đều biết, đồ ăn của quỷ âm khí rất nặng. Nếu ăn uống đồ ăn của quỷ, tuy không chết, nhưng cũng sẽ không dễ chịu.

Sắc mặt Trương Dương thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn chọn lén lút rời đi, và cũng nói cho Khương Dư Linh biết hắn cũng là một ly đã gục.

"Ngàn vạn không được nói với Lăng Tiêu là chúng ta đã đến. Nếu không hắn mà biết chúng ta không giúp hắn, nhất định sẽ vô cùng tức giận."

Trương Dương nói dối Khương Dư Linh: "Tôi là người Liên Minh Thiên Sư, hắn dù có ghi hận tôi cũng không làm gì được tôi. Nhưng em thì không giống. Em chỉ là người thường. Hắn muốn đối phó em quả thực dễ như trở bàn tay."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Khương Dư Linh trắng bệch: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên. Cho nên đối với chuyện đêm nay em nhất định phải giữ kín như bưng. Nếu hắn hỏi, em cứ nói đêm nay chúng ta cũng bị vây khốn. Biết chưa?"

"Vâng, vâng, biết rồi ạ."

Khương Dư Linh gật đầu, nhìn Trương Dương lén thở phào nhẹ nhõm, mím môi, rũ mắt xuống, che giấu ý cười dưới đáy mắt.

Trương Dương thật là quá ngây thơ rồi.

Hắn vậy mà cho rằng như vậy, Lăng Tiêu liền sẽ không ghi hận hắn.

Quả thực si tâm vọng vọng.

Hắn đêm nay không xuất hiện, không chừng Lăng Tiêu đã muốn lăng trì hắn đến nơi rồi.

Đương nhiên, dù có xuất hiện cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Cho nên, hắn đáng bị bắt nạt!

Càng đáng bị xui xẻo!

……

Đám quỷ cũng không bắt bẻ mãi việc Lăng Tiêu không uống rượu, nhưng cũng không đơn giản bỏ qua cho hắn. Hơn nữa, vì hắn không muốn uống rượu, đám quỷ càng làm tới, lúc thì bắt hắn đọc thơ tình, lúc thì bắt hắn chui qua lỗ chó hình người. Thậm chí còn có những bà bác lớn tuổi đến chiếm tiện nghi của hắn, còn bảo hắn sau này phải ở nhà chăm con cho tốt.

"Tốt nhất là ba năm hai đứa."

"Mông tốt thế này, ha ha ha ha, thằng nhóc này vừa nhìn đã biết rất tốt sinh sản."

"Các ngươi quả thực là quá đáng!"

Lăng Tiêu gia cảnh cực tốt, từ nhỏ lại được phát hiện thiên phú Thiên Sư xuất sắc. Khi nào chịu qua loại sỉ nhục này? Khi các bà bác chiếm tiện nghi, còn nói ra những lời sỉ nhục kiểu này, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa, rút kiếm màu xanh nhạt ra liền xông vào đám quỷ c.h.é.m tứ tung.

"Ta g.i.ế.c các ngươi!"

Hắn g.i.ế.c đỏ cả mắt rồi, nhưng lại không một con quỷ nào bị thương, ngược lại đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn hắn. Lăng Tiêu càng c.h.é.m càng thấy tuyệt vọng, càng c.h.é.m càng thấy mình vô dụng. Đúng lúc Lăng Tiêu muốn bỏ cuộc, trời cuối cùng sáng.

Và vào khoảnh khắc hừng đông đó, cả căn nhà tức khắc hóa thành khói nhẹ biến mất dưới mí mắt Lăng Tiêu. Đồng thời biến mất, còn có những con "quỷ" đã dùng ngôn ngữ sỉ nhục hắn.

Lăng Tiêu nằm liệt ngồi trên mặt đất.

Toàn thân đều đang run rẩy.
 
Back
Top Bottom