Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 60



Người Trì gia đã đi rồi.

Sau khi Khương Dư Linh đưa ra liên tiếp những câu hỏi chất vấn đi thẳng vào lòng người, lúc về, Trì Dĩ Xuyên, Trì Dĩ Đông, cha Trì, mẹ Trì đều ngây ngẩn, mơ hồ. Còn Trì Dĩ Linh thì cảm kích nhìn Khương Dư Linh một cái.

Khương Dư Linh là người bạn đầu tiên mà cô ấy kết giao, ngoài Sở Nguyên ra. Cô quan tâm cô ấy, cô cũng hiểu cô ấy. Cô biết cô ấy hy vọng bạn đời ở bên mình là vì tình yêu, chứ không phải vì những điều khác.

Khương Dư Linh nhìn ra sự cảm kích của Trì Dĩ Linh đối với mình, nội tâm cô không có cảm giác gì khác, chỉ thấy những ngày này nỗ lực không uổng phí.

Chỉ hy vọng Trì gia cố gắng lên, đừng để Sở gia sống quá dễ chịu.

Nhìn bóng dáng một nhà năm người rời đi, Khương Dư Linh nghĩ trong lòng.

...

Trì Dĩ Xuyên và mọi người trên đường đi đều suy ngẫm sâu sắc về bản thân. Chờ đến khi về nhà, họ liền nóng lòng hỏi Trì Dĩ Linh: "Dĩ Linh, vừa nãy bạn học đó của con nói thật vậy sao? Sở Nguyên ở trường học thật sự thân thiết nóng bỏng với một cô gái khác à?"

Trì Dĩ Xuyên và những người khác trước đây cũng từng nghĩ cách để Trì Dĩ Linh kết bạn với những người khác ngoài Sở Nguyên, nhưng trước đây Trì Dĩ Linh dường như vướng mắc quá sâu, cả người hướng nội lại tự ti, trong lòng không muốn. Cứ thế mãi họ cũng từ bỏ, chỉ nghĩ rằng chỉ cần Trì Dĩ Linh vui vẻ, sau này gả cho Sở Nguyên cũng không thành vấn đề.

Sở Nguyên tuy gia thế hơi kém, nhưng cũng là ân nhân cứu mạng của Trì Dĩ Linh, họ chỉ cần giúp đỡ Sở gia nhiều hơn là được, cũng không nghĩ đến việc Sở Nguyên có thể cả đời yêu quý Trì Dĩ Linh hay không.

Mãi đến hôm nay Khương Dư Linh nói ra những lời đó, họ mới kinh ngạc phát hiện sự việc không thể phát triển theo tưởng tượng của họ. Bởi vì Sở Nguyên và Trì Dĩ Linh đã trưởng thành, họ là hai cá thể độc lập, sẽ có suy nghĩ riêng của mình.

"Vâng."

Trì Dĩ Linh kỳ thật không muốn nhắc chuyện này trước mặt cha mẹ và anh trai, nhưng hôm nay lời nói đã đến mức này, cô ấy cũng không muốn che giấu nữa: "Đúng là như vậy ạ, hơn nữa Sở Nguyên hắn..."

Trì Dĩ Linh cảm thấy tủi thân, cô ấy ngẩng đầu nhìn những người thân trong nhà yêu thương mình sâu sắc một cái: "Hơn nữa con và Sở Nguyên đã hẹn hò từ lâu, nhưng hắn không cho con nói cho mọi người biết, nói là gia thế hắn không bằng nhà mình, không muốn làm con chịu thiệt."

"Trước đây còn ổn, mỗi lần con đến tìm hắn, hắn đều sẽ dịu dàng với con. Nhưng từ khi cô học sinh chuyển trường đó đến, Sở Nguyên không còn kiên nhẫn như trước nữa, con đi tìm hắn còn bị hắn tỏ thái độ không kiên nhẫn, nói bản thân hắn có việc."

Trì Dĩ Linh nói nói liền không nhịn được khóc. Mấy ngày nay cô ấy chịu tủi thân thật sự quá nhiều, thật sự không nín được.

Đương nhiên, quan trọng hơn là trước đây dù là cha mẹ hay người thân, đều cảm thấy sau này cô ấy có thể gả cho Sở Nguyên, hơn nữa họ đối xử với Sở Nguyên cũng rất tốt, cũng luôn giúp đỡ Sở gia. Chính vì hành vi và suy nghĩ của cha mẹ như vậy, cô cũng sẽ bao dung Sở Nguyên hơn một chút, luôn cảm thấy đây là người cha mẹ đã chấp nhận, cũng vì cô đã đầu tư rất nhiều vào Sở Nguyên, cô nhẫn nhịn được thì nhẫn nhịn một chút.

Nhưng hiện tại, Khương Dư Linh đã vén tấm màn đó lên, và cha mẹ cùng anh trai biểu hiện ra dường như quan tâm cô ấy hơn một chút, cô cũng không muốn lại giấu giếm như trước nữa.

Giống như một cục đá lớn từ đáy lòng được nhấc ra, chính Trì Dĩ Linh cũng chưa nhận ra sự chuyển biến trong tâm thái của mình. Cô vừa khóc vừa nói: "Con cảm thấy hắn chắc là thích cô học sinh chuyển trường mới đến rồi. Cha mẹ, anh cả, anh hai, con muốn chia tay với Sở Nguyên, muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn có được không? Mọi người sẽ trách con sao?"

Trì Dĩ Linh từ sau khi bị bắt cóc liền không có cảm giác an toàn gì, dù người nhà cưng chiều cô đến mức gần như đặt lên trời, dù cô biết người nhà đều rất yêu mình, nhưng cô cũng không dám suy nghĩ, trước mặt lợi ích, cha mẹ, anh trai, ông bà sẽ chọn cô, hay lựa chọn lợi ích.

Nhìn Trì Dĩ Linh khóc thành như vậy, bốn người lấy mẹ Trì làm đầu đều không nhịn được đỏ hốc mắt. Mẹ Trì càng ôm Trì Dĩ Linh vào lòng: "Đương nhiên là được, ai da bảo bối ngoan của mẹ, những chuyện này sao con không nói sớm cho mẹ biết a? Thằng Sở Nguyên đó dám đối xử với con như vậy, dám hẹn hò bí mật với con."

Trì Dĩ Xuyên tức giận không thôi: "Còn nói gì sợ em chịu thiệt, phì, mấy năm nay nhà hắn chiếm lợi ích nhà mình còn ít sao? Nói ra lời đó sao hắn không đỏ mặt chứ?"

Trì Dĩ Đông cười lạnh một tiếng: "Em xem hắn cũng chỉ muốn lợi dụng em gái thôi, trong nhà cờ đỏ phấp phới, bên ngoài cờ màu không ngã..."

"Nói gì đó." Cha Trì đ.ấ.m một cái lên đầu Trì Dĩ Đông, sắc mặt ông nghiêm túc: "Em gái con và Sở Nguyên không có bất kỳ quan hệ nào nữa."

Nói rồi, ông hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén: "Nếu hắn cảm thấy không xứng với Dĩ Linh, vậy thì để hắn vĩnh viễn không xứng với Dĩ Linh đi."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 61



Khương Dư Linh không biết những lời mình nói đã tạo ra cú sốc lớn đến thế nào đối với người Trì gia. Nằm lì trong biệt thự hai ngày, thứ hai vừa đến, cô ấy liền bảo quản gia đưa mình đến trường.

Việc đầu tiên khi đến trường là tìm hiệu trưởng, đưa cho ông ấy tấm séc 3000 vạn tệ.

Và hệ thống, ngay sau khi cô đưa tấm séc, lập tức tuyên bố nhiệm vụ đã hoàn thành.

[Đinh: Nhiệm vụ quyên tặng một tòa thư viện hoàn thành, nhận được một trăm điểm tích phân, một viên Tẩy Tủy Đan, một lá bùa Tạo Mộng Phù..]

Lòng Khương Dư Linh tức khắc thoải mái.

Hiệu trưởng Đường cầm tấm séc, cũng cười đến đầy nếp nhăn trên mặt: "Bạn học Khương à, hành động của em thật sự khiến nhà trường, khiến tôi quá cảm động. Tôi sẽ nhanh chóng cho bộ phận hậu cần làm cho em một tấm cờ khen thưởng, đến lúc đó lại viết cho em một lá thư khen ngợi, em thấy thế nào?"

"Không cần phiền phức như vậy ạ." Khương Dư Linh từ chối: "Cũng chỉ là một tòa thư viện mà thôi."

Đây thật đúng là giàu có phóng khoáng, nhưng vì cô đã từ chối, hiệu trưởng Đường cũng không khuyên nữa, chỉ nói nếu cô gặp phải chuyện phiền phức gì ở trường đều có thể tìm ông ấy.

"Thầy nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho em."

"Vậy em cảm ơn hiệu trưởng ạ."

Khương Dư Linh không ở lại văn phòng hiệu trưởng lâu liền đi xuống. Vì cô đến rất sớm, nên lúc xuống còn gặp một vài bạn học, cả khối trên và khối dưới đều có, tỉ lệ quay đầu nhìn cực cao, thậm chí có người hỏi xin WeChat ngay tại chỗ.

Khương Dư Linh lần lượt lễ phép từ chối.

"Cậu là Khương Dư Linh đúng không?"

Ngay khi Khương Dư Linh đi đến tầng lầu khối 11, chuẩn bị về phòng học, một bóng người đột nhiên chặn đường cô. Khương Dư Linh ngước mắt nhìn lên, người chặn đường này, không phải Sở Nguyên thì là ai?

Sở Nguyên chặn cô làm gì?

Biết lai lịch cô không tầm thường, muốn đổi người gây họa à?

Nếu nói vậy, thì cô phải cảm ơn cả nhà hắn.

Khương Dư Linh nhìn biểu cảm lạnh như băng trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Nguyên, muốn xem trong hồ lô hắn bán thuốc gì, liền gật đầu nói: "Là tôi, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là muốn làm quen với cậu một chút."

Trên mặt Sở Nguyên vẫn không có biểu cảm gì, nhìn giống như ai đó mượn gạo nhà hắn rồi trả lại trấu vậy. Đây đâu phải thái độ tiếp cận, đây rõ ràng là muốn gây thù.

"Ồ, vậy à."

Khương Dư Linh mỉm cười: "Vậy bây giờ quen rồi, cậu có thể tránh ra được chưa?"

Nghe vậy, trong mắt Sở Nguyên hiện lên một tia kinh ngạc. Thấy vậy, Khương Dư Linh liền biết, Sở Nguyên không phải như cô nghĩ là đã biết thân thế cô rất tốt, nên mới dám chặn đường.

Vậy thì là vì cái gì nhỉ?

Giây tiếp theo, cô sẽ biết đáp án.

"Dung Dung, cậu đừng buồn mà, Sở Nguyên chỉ cố ý đến để chọc tức cậu thôi, cô gái đó vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì."

Cách đó không xa, truyền đến một giọng nữ hơi chói tai. Khương Dư Linh ngước mắt nhìn sang, liền thấy Lâm Dung Dung và một nữ sinh khác tay khoác tay đứng cách họ không xa. Ánh mắt Lâm Dung Dung dừng lại trên người Khương Dư Linh và Sở Nguyên, đáy mắt cô ta tràn đầy sự tổn thương, nhìn qua tựa như một đóa hoa nhỏ màu trắng phiêu diêu trong mưa gió, yếu ớt đáng thương.

Đối diện với ánh mắt Khương Dư Linh, cô ta mím môi, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên nghị, nói với nữ sinh bên cạnh: "Tiểu Cầm, cậu đừng nói vậy, tôi và Sở Nguyên không có bất kỳ quan hệ nào, cậu ấy muốn nói chuyện với ai thì nói."

Tiểu Cầm tên là Liễu Cầm.

Liễu Cầm cũng là học sinh lớp A, quan hệ rất tốt với Lâm Dung Dung, rất cuồng cặp đôi Lâm Dung Dung và Sở Nguyên.

Trước đây cô ta đã có địch ý với Trì Dĩ Linh, người cùng Sở Nguyên lớn lên từ nhỏ, chỉ là vì Trì gia gia thế lớn, cô ta không dám trêu chọc.

Nhưng Khương Dư Linh là học sinh chuyên biệt, cô ta còn không dám mắng sao?

Liễu Cầm hừ lạnh một tiếng, căm ghét nhìn Khương Dư Linh: "Dung Dung, cậu đúng là quá dễ bị bắt nạt. Loại nữ sinh này vừa nhìn đã biết là loại ham tiền giàu sang, hơn nữa là loại vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nói không chừng hôm nay Sở Nguyên tìm cô ta nói chuyện, ngày mai cô ta đã có thể tự nhận là bạn gái Sở Nguyên rồi đấy."

"Loại tiện nhân tâm cơ này, cậu nhất định phải ——"

Liễu Cầm còn chưa nói xong, Khương Dư Linh liền nhanh chân bước đến trước mặt cô ta, một tay nắm cằm cô ta, hơi mỉm cười với cô ta: "Nói gì vui vậy? Nói to lên chút, cho tôi vui lây nào."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 62



Liễu Cầm nói những lời đó không cố ý hạ giọng, cô ta cũng không ngờ Khương Dư Linh, một học sinh chuyên biệt, lại dám kiêu ngạo đến vậy. Cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền đến từ cằm, đáy mắt cô ta hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh phản ứng lại với vẻ tức giận bừng bừng, dùng tay kia vươn tới Khương Dư Linh: "Đồ tiện nhân, mày làm gì... A..."

Khương Dư Linh một tay khác bắt lấy cổ tay cô ta, một phản tay, trực tiếp tát mạnh một cái vào mặt cô ta: "Sáng nay ăn phân hả? Sao đầy miệng phun phân, miệng thối như vậy còn ra gặp người, tôi thật thấy xấu hổ thay cậu đấy."

Khương Dư Linh ra tay không nhẹ, gần như tức khắc mặt Liễu Cầm đỏ bừng. Đôi mắt Liễu Cầm cũng tức đỏ lên, lại dùng tay kia muốn đánh Khương Dư Linh, miệng vẫn chửi bới không ngừng: "Đồ tiện nhân, mày dám đánh tao..."

"Chát." Lời còn chưa dứt, lại ăn thêm một cái tát nữa.

Khương Dư Linh cười lạnh: "Miệng thối như vậy còn dám ra ngoài, vậy tôi dạy dỗ cậu thay cha mẹ cậu vậy."

"A a a a, đồ tiện nhân."

"Chát."

"Tiện..."

"Chát."

Liễu Cầm bị tát liên tiếp bốn năm cái, Lâm Dung Dung mới phản ứng lại. Trên mặt cô ta hiện lên một tia tức giận, tiến lên muốn ngăn cản Khương Dư Linh: "Cậu làm gì vậy?"

Khương Dư Linh đẩy mạnh cô ta ra: "Không phải chuyện của cậu, đợi sang một bên đi."

Lâm Dung Dung bị đẩy lùi về sau vài bước, hốc mắt đỏ hoe. Thấy vậy, Sở Nguyên vẫn đứng ngoài quan sát không thể đứng yên nữa, trực tiếp tiến lên đỡ Lâm Dung Dung.

"Không cần anh quản."

Lâm Dung Dung tức giận đến đẩy hắn ra, Sở Nguyên liền trừng mắt giận dữ nhìn Khương Dư Linh: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Điên rồi sao?"

"Tôi thấy cậu không muốn ở lại Minh Hoàn nữa rồi đấy."

Sắc mặt Sở Nguyên lạnh băng, trong mắt cuồn cuộn lệ khí, còn Liễu Cầm lúc này cuối cùng đã thoát khỏi sự khống chế của Khương Dư Linh, khóc lóc thét chói tai về phía Khương Dư Linh: "Đồ tiện nhân mày đợi đấy, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt cho hành động hôm nay, tao muốn mày sống không bằng chết, con tiện nhân này."

Lại một trận gầm gừ, Khương Dư Linh cũng không vội, cô ấy khoanh tay trước ngực, làm ngơ Lâm Dung Dung, nở nụ cười với Sở Nguyên: "Tôi có ở lại Minh Hoàn được hay không, đó không phải là chuyện cậu quyết định, cậu nghĩ mình là cái thứ gì?"

"Còn nữa, đã xấu thì đừng ra ngoài dọa người, cậu có biết vừa nãy cậu đứng trước mặt tôi, tôi suýt nôn cả bữa tối hôm qua không?"

Ở đây không ít người vây xem, hơn nữa vì mấy cái tát của Khương Dư Linh, lại có càng nhiều người đến xem.

Lớp F không truyền tin về thân thế của Khương Dư Linh ra ngoài, trên thực tế, cho dù có truyền ra cũng không mấy người tin. Vì thế đến bây giờ, ngoài lớp F ra những người khác đều không hiểu rõ thân phận Khương Dư Linh.

Chỉ biết cô là một học sinh chuyên biệt.

Mà học sinh chuyên biệt, từ trước đến nay vẫn là đối tượng dễ bị bắt nạt nhất trong trường. Bây giờ một học sinh chuyên biệt lại dám đánh học sinh lớp A, còn nói chuyện với Sở Nguyên, nhân vật nổi tiếng khối 11 như vậy, mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

Mỗi người trên mặt đều mang vẻ xem kịch vui, còn có một vài người cầm điện thoại rủ rê bạn bè, muốn họ mau đến ăn dưa nóng hổi này.

Sự mệt mỏi vốn có vì phải dậy sớm vào thứ hai, cũng dường như tan biến theo đó.

"Cậu nói gì?" Sở Nguyên không thể tin vào tai mình, hắn từ nhỏ đến lớn có lẽ vì chuyện khác mà bị nghi ngờ, nhưng chưa từng có ai dám sỉ nhục ngoại hình hắn như thế.

Hơn nữa trong mắt cô không có nửa phần ái mộ, thậm chí còn có vẻ ghét bỏ.

Cô thật sự nghĩ như vậy.

Sở Nguyên còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Dung Dung bên cạnh đã phát nổ trước, cô ta phẫn nộ nhìn Khương Dư Linh: "Sao cậu có thể sỉ nhục người khác như vậy? Cậu nghĩ mình xinh đẹp lắm sao? Nói đánh người là đánh người, trong mắt cậu còn có trường học không? Trong mắt còn có kỷ luật không?"

Lâm Dung Dung bênh vực Sở Nguyên, băng tuyết trong mắt Sở Nguyên tan rã, lại lần nữa chán ghét nhìn Khương Dư Linh: "Dung Dung em đừng tức giận, cô ta nói gì anh đều không thèm để ý, hơn nữa loại người như cô ta, căn bản không xứng ở lại trường học."

Khương Dư Linh không nhịn được cười nhạo một tiếng, vừa định nói gì đó, trong đám người liền bước ra một nữ sinh.

"Cô ấy không xứng, vậy các người xứng sao?"

Là Trì Dĩ Linh.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, cô liền nóng lòng chạy đến, muốn giúp Khương Dư Linh giải vây.

Vừa đến gần, liền nhìn thấy cảnh tình chàng ý thiếp này.

Trái tim vốn đã nguội lạnh, càng thêm lạnh vài phần.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 63



"Sao cậu lại đến đây?"

Trì Dĩ Linh lúc này bước ra khỏi đám đông, có thể nói là được vạn người chú mục.

Sở Nguyên thấy cô, đáy mắt đầu tiên hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lông mày hắn liền nhíu lại: "Dĩ Linh, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng xen vào, có chuyện gì lát nữa nói được không."

Ánh mắt đó, giống hệt như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, trên mặt còn mang theo vài phần bực bội, thiếu kiên nhẫn.

Trì Dĩ Linh nhìn rõ thần sắc của hắn, từ từ thở ra một hơi.

Biểu cảm quen thuộc đến nhường nào.

Từ khi Lâm Dung Dung chuyển đến Minh Hoàn, hắn đối diện với cô, đại đa số đều là biểu cảm này.

Trì Dĩ Linh đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Hai ngày nay cô vẫn luôn ở nhà suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Sở Nguyên, càng nghĩ càng thấy Sở Nguyên không đáng để mình thích, càng nghĩ càng thấy mình thật ngốc nghếch. Mặc dù trên đường đi cũng có lúc d.a.o động, cũng có lúc chờ đợi tin nhắn từ Sở Nguyên, thậm chí có chút không biết sau này nên đối mặt với hắn như thế nào.

Nhưng hiện tại cô mới biết, là cô đã nghĩ quá nhiều, Sở Nguyên vốn không hề để cô ở trong lòng.

Là cô lo sợ hão huyền.

"Cô ấy là bạn của tôi, cậu nói chuyện này có liên quan đến tôi hay không?"

Trì Dĩ Linh hơi nâng cằm lên, nhanh bước đi đến bên cạnh Khương Dư Linh để chống lưng cho cô, còn dùng tay kéo tay Khương Dư Linh, hỏi cô có bị thương không.

Mặc dù Khương Dư Linh không cần cô ấy chống lưng, nhưng thấy Trì Dĩ Linh như vậy, cô vẫn vô cùng vui mừng.

Nếu tiếp tục tiến độ này, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành: "Không sao."

Khương Dư Linh cười lắc đầu, lại nhìn Sở Nguyên. Chắc hẳn thấy hai người họ nói chuyện với nhau như không có chuyện gì, vẻ bực bội giữa ánh mắt càng tăng thêm: "Trì Dĩ Linh cậu đang làm gì vậy? Cậu thật sự muốn xen vào chuyện này sao? Cậu có biết bạn cậu đã làm gì không, cô ta đã tát Liễu Cầm mấy cái..."

"Kia chẳng phải là cô ta đáng bị đánh sao?" Trì Dĩ Linh ngắt lời hắn: "Ngọn nguồn sự việc tôi rất rõ ràng, nếu không phải Liễu Cầm lớp các cậu sủa trước, thì Dư Linh không thể nào đánh cô ta. Nói cách khác, cô ta bị đánh là đáng đời."

Đây là lần đầu tiên Trì Dĩ Linh dùng thái độ này nói chuyện với Sở Nguyên. Lửa giận dâng lên trong lòng Sở Nguyên, lại có vài phần khó chịu: "Trì Dĩ Linh cậu đừng vô lý..."

"Còn nữa." Trì Dĩ Linh lại không cho hắn cơ hội nói chuyện. Cô lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu hôm nay bị đánh không phải là bạn của Lâm Dung Dung, là Liễu Cầm, cậu còn sẽ đứng ra bênh vực cô ta không?"

"Cậu..."

Bị bạn gái "chính thức" nói trúng tâm tư, sắc mặt Sở Nguyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Còn Trì Dĩ Linh đã lười để ý đến hắn, trực tiếp nhìn về phía Liễu Cầm: "Liễu Cầm đúng không, cậu là bạn của Lâm Dung Dung đúng không? Cậu hôm nay tại sao bị đánh chắc tự cậu cũng rõ. Tôi nói cho cậu biết, Dư Linh không phải người mà cậu có thể chọc vào đâu. Nếu lần sau lại để tôi biết cậu nói năng thô lỗ với Dư Linh, cho dù Dư Linh có nguyện ý bỏ qua cho cậu, tôi cũng không thể bỏ qua cho cậu."

Trì Dĩ Linh trực tiếp nói lời tàn nhẫn.

Không ai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô ấy, dù sao Trì gia thật sự có khả năng đó. Tuy nhiên không ai nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô.

Bạn tốt đứng ra bênh vực mình, Khương Dư Linh đương nhiên cũng sẽ không làm rùa rụt cổ, cô cười nhướng mày: "Nếu Dĩ Linh đã nói vậy, thì tôi cũng phải nể mặt cô ấy một chút. Chuyện hôm nay, tôi sẽ không so đo với cậu nữa."

Nghe ngữ khí này, dường như Liễu Cầm còn chiếm được lợi lộc gì lớn lắm vậy.

Liễu Cầm tức giận đến mức suýt bốc khói bảy lỗ, cô ta mắt đầy vẻ phẫn hận, nhìn về phía Khương Dư Linh ánh mắt như sắp phun ra lửa.

"Cậu..."

Cô ta muốn nói gì đó, nhưng lại ngại Trì Dĩ Linh ở đó, chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì.

Cô ta không dám nói, Lâm Dung Dung không sợ gì cả đương nhiên phải đứng ra bênh vực bạn bè. Cô ta c*n m** d***, hốc mắt ửng đỏ trừng mắt nhìn Khương Dư Linh: "Cậu quá đáng thật rồi, rõ ràng là cậu đánh người..."

Nhưng cô ta mới nói một câu, ánh mắt Khương Dư Linh liền dừng lại trên người cô ta, nhẹ giọng mở miệng: "Còn vị bạn học này, thật ra cậu ở khối 11 rất nổi tiếng, ai cũng biết quan hệ của cậu và Sở Nguyên không bình thường. Chính vì vậy, cậu mới có thể ở trường Minh Hoàn được mọi người đối đãi tốt như vậy, mới có thể kết giao được người trung thành và tận tâm như thế này, còn đứng ra bênh vực... Ừm, bạn bè đi."

Câu cuối cùng, Khương Dư Linh cười như không cười liếc Liễu Cầm một cái, ánh mắt đó hơi giống như đang nhìn một con chó.

Và chỉ liếc một cái, Khương Dư Linh lại dời tầm mắt đi: "Dường như trường Minh Hoàn cũng có nội quy cấm yêu sớm thì phải?"

"Cho nên, cậu không thấy việc cậu nói với tôi về kỷ luật trường học quá buồn cười sao? Làm người ấy mà, nên làm cho tới nơi tới chốn một chút, đừng vừa làm vừa giả tạo, đóng kịch mới là tốt nhất đấy, hy vọng cậu ghi nhớ điểm này."

Trong nháy mắt.

Mặt Lâm Dung Dung trắng bệch, cả người lảo đảo như sắp ngã.

Sở Nguyên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy cô ta, lại nhìn Khương Dư Linh ánh mắt như đang nhìn người chết.

"Cậu thật sự muốn giúp cô ta sao?"

Sở Nguyên hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về phía Trì Dĩ Linh.

Trì Dĩ Linh không chút khách khí nói: "Không giúp cô ấy, chẳng lẽ giúp cậu và người yêu nhỏ của cậu sao? Sở Nguyên, cậu nghĩ mình là ai?"

"Được được được, tốt lắm, Trì Dĩ Linh, cậu tốt nhất nhớ kỹ lời mình nói hôm nay."

Sở Nguyên giận cực phản cười, kéo chặt Lâm Dung Dung, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 64



Trận chiến không khói s.ú.n.g này cuối cùng kết thúc với sự rời đi của Sở Nguyên và Lâm Dung Dung. Rất nhanh, tin tức về việc học sinh chuyên biệt lớp F đánh một nữ sinh lớp A liền lan truyền khắp toàn bộ trường trung học Minh Hoàn. Học sinh tự lập ra các group lớn nhỏ, đều đang chia sẻ video về cuộc đối đầu giữa bốn người Khương Dư Linh, Trì Dĩ Linh, Liễu Cầm và Lâm Dung Dung, Sở Nguyên.

Có người ăn dưa nhiệt tình đã tiết lộ nguyên nhân sự việc. Sau khi biết Liễu Cầm là vì bênh vực bạn thân Lâm Dung Dung mà mắng mỏ Khương Dư Linh, ba người Liễu Cầm, Lâm Dung Dung, Sở Nguyên tức khắc đều trở thành trò cười của trường trung học Minh Hoàn. Hầu như ai cũng cảm thấy Liễu Cầm là tự làm tự chịu, dù sao Lâm Dung Dung và Sở Nguyên cũng chưa xác định quan hệ nam nữ, hơn nữa nói đi nói lại, cho dù hai người họ có xác định quan hệ, thì cũng là Sở Nguyên tìm Khương Dư Linh bắt chuyện, Liễu Cầm không dám ra tay mạnh với Sở Nguyên, cũng chỉ dám tìm nữ sinh gây rối, cô ta không bị đánh thì ai bị đánh?

Hơn nữa, chính chủ Lâm Dung Dung còn chưa lên tiếng cơ mà.

Nói đến đây, mọi người lại cảm thấy Lâm Dung Dung tâm cơ thâm trầm. Là một học sinh chuyên biệt, không những có thể mập mờ với Sở Nguyên, còn có thể khiến Liễu Cầm bênh vực mình đến thế. Liễu Cầm sở dĩ xung đột với Khương Dư Linh, chính là vì cô ta xúi giục ở phía sau phải không?

Còn về Sở Nguyên... A, giới quý tộc Ma Đô ai mà không biết Sở gia chính là dựa vào Trì gia mới có thể phát triển thành như ngày hôm nay. Hắn thì hay rồi, nhận lợi lộc từ Trì gia, lại dám trước mặt công chúa nhỏ Trì Dĩ Linh vênh váo tự đắc. Lần này hay rồi, vì một học sinh chuyên biệt mà đắc tội Trì Dĩ Linh, hơn nữa còn có vẻ như đúng lý hợp tình, thái độ thật khiến người ta buồn nôn.

Đây chẳng phải là ỷ vào Trì Dĩ Linh người tốt sao?

Trong trường học nói đủ thứ, tóm lại, chỉ trong vỏn vẹn một ngày, topic trên diễn đàn trường Minh Hoàn đã lên đến mấy trăm tầng lầu. Ba người Liễu Cầm, Lâm Dung Dung, Sở Nguyên, dưới sự bàn tán của mọi người, cũng bị đội lên cái mũ kẻ ngu xuẩn, kẻ độc ác, kẻ mù quáng. Còn nữ chính khác trong sự việc là Khương Dư Linh, ngoài việc một vài bạn học nói cô ấy rất xinh đẹp đánh bại Lâm Dung Dung, ngoài ra không có sự tồn tại nào khác.

Ngày thứ hai Khương Dư Linh mới nhìn thấy topic nóng hổi này, khi thấy trên đó toàn những lời chửi bới đồng lòng, cô liền biết, hơn nửa đây là Trì gia ra tay.

Vì thế chờ tan học xong, cô liền thử hỏi Trì Dĩ Linh: "Chuyện làm lớn như vậy, cha mẹ cậu chắc chắn đã biết rồi."

"Hả?" Trì Dĩ Linh còn không biết chuyện topic, nghe vậy cô ấy ngây người một chút, chưa kịp để Khương Dư Linh nói chuyện, Trương Tuyết và Trần Huyên liền cầm điện thoại chạy tới đầy hứng thú.

"Dư Linh, Dĩ Linh, hai cậu đã xem topic trên diễn đàn trường chưa?"

"Ha ha ha ha, Sở Nguyên và cái cô Lâm Dung Dung đó bị mắng thảm quá trời."

"Bọn họ chẳng phải đáng đời sao?" Cách đó không xa Bùi Tích cũng lấy điện thoại ra đắc ý khoe khoang: "Tôi cũng tham gia vào, mắng Liễu Cầm một trận tơi bời đấy."

Trương Tuyết liền nói: "Kẻ đầu têu không phải là cái cô Liễu Cầm đó đâu."

"Thì sao?" Bùi Tích nhướng mày: "Ai bảo cô ta ngu xuẩn đúng không?"

Ai bảo cô ta đắc tội Khương Dư Linh cơ mà.

"Nói cũng đúng." Trương Tuyết và Trần Huyên đồng tình gật đầu: "Bạn học cũng đều nói cô ta ngu xuẩn đấy, vì một học sinh chuyên biệt..."

Lời còn chưa dứt, Trần Huyên và Trương Tuyết liền như nghĩ ra điều gì đó vội vàng sửa lời: "Không, phải nói là không có não, bị người ta lợi dụng làm súng."

Ba người mỗi người một lời, Trì Dĩ Linh đại khái liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, và lúc này Khương Dư Linh cũng đưa điện thoại cho cô ấy xem một cách thích hợp.

"Đây, cả ba người đều bị mắng."

Trên topic đưa ra đại đa số đều đang mắng Sở Nguyên là tra nam, không rõ ràng với Lâm Dung Dung lại còn để ý Khương Dư Linh vân vân. Trì Dĩ Linh đọc nhanh, nhìn Sở Nguyên bị mắng thành như vậy, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Không phải đau lòng cho Sở Nguyên, mà là cảm thấy mình ngu ngốc. Hóa ra ngoài cô ấy ra, chuyện Sở Nguyên và Lâm Dung Dung mập mờ sớm đã mọi người đều biết, chỉ có cô ấy còn ngây ngốc tin lời hắn nói, thậm chí vì thế còn nghi ngờ bản thân có phải thật sự quá keo kiệt hay không.

Là cô quá ngu.

Cho nên Dư Linh nói không sai, cô thật sự nên tiếp xúc nhiều người hơn một chút, như vậy mới có thể phân biệt tốt hơn người bên cạnh mình rốt cuộc là người hay là quỷ.

Nghĩ đến đây, một cảm giác cảm kích nồng đậm từ đáy lòng dâng lên. Trì Dĩ Linh không khỏi nhìn về phía Khương Dư Linh, đang định nói gì đó, đột nhiên, ngoài phòng học truyền đến một trận ồn ào.

"Sở Nguyên đến rồi."

"Ha ha ha, hắn đến tìm Trì Dĩ Linh kìa."

"Cái này quả thật là mặt trời mọc đằng Tây rồi."

"Sở đại thiếu thích học sinh chuyên biệt cũng đến tìm Trì Dĩ Linh lớp mình."

"Ha ha ha ha ha."

Sở Nguyên đến rồi, hắn đến tìm Trì Dĩ Linh, nhưng vừa mới đứng ở cửa, đã bị các bạn học lớp F châm chọc mỉa mai một trận. Sắc mặt vốn đã khó coi tức khắc trở nên càng thêm khó coi.

"Trì Dĩ Linh, cậu ra đây một chút."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 65



"Trì Dĩ Linh, cậu ra đây một chút."

Hôm qua Trì Dĩ Linh đã xảy ra xung đột với Sở Nguyên vì Khương Dư Linh, Sở Nguyên về phòng học càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, hắn hạ quyết tâm sẽ bỏ rơi Trì Dĩ Linh ít nhất một tháng. Nào ngờ không biết là ai xen vào việc người khác, lại dám đăng video cuộc cãi vã của họ lên diễn đàn trường.

Lần này thì hay rồi, video một đêm nổi tiếng, Lâm Dung Dung tức khắc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, bị mắng cho m.á.u chó đầy đầu.

Hắn thích Lâm Dung Dung, làm sao có thể nhìn Lâm Dung Dung chịu những ấm ức này. Ngay khi biết chuyện, hắn liền liên hệ quản trị viên xóa bài, nhưng nào ngờ, hôm nay quản trị viên lại trả lời hắn rằng cái danh Sở gia không còn hữu dụng như vậy, bảo hắn đi đái nước bọt soi gương xem mình ra sao.

Hết cách, Sở Nguyên cũng chỉ có thể đến tìm Trì Dĩ Linh.

Nhà họ Sở không thể khiến quản trị viên xóa bài, nhưng Trì Dĩ Linh nhất định có thể.

Chuyện này vốn dĩ là lỗi của Trì Dĩ Linh, nếu không phải cô ấy nói những lời đó, Lâm Dung Dung sao lại bị mắng đến mức đó? Sao lại bị mắng là trà xanh, tiện nhân, bạch liên hoa?

Rõ ràng giữa hắn và cô là trong sạch, không có gì cả, cũng chưa từng có bất kỳ hành vi vượt rào nào, nhưng Trì Dĩ Linh lại cứ cảm thấy giữa họ có gì đó. Ngày hôm qua còn trước mặt nhiều người như vậy ám chỉ hắn và Lâm Dung Dung có gian díu, làm hắn mất mặt. Cô ghen tuông quá mức rồi, đúng vậy, hắn có chút thích Lâm Dung Dung, nhưng đó là tình đơn phương của hắn, Lâm Dung Dung không biết hắn có bạn gái, cũng chưa từng cho hắn bất kỳ sự đáp lại nào.

Huống chi, hắn đã ở bên cô rồi, cô còn muốn gì nữa?! Tại sao cô nhất định phải truy cùng diệt tận vậy chứ?

Nghĩ đến những điều đó, Sở Nguyên liền cảm thấy tức giận, hận không thể năm đó chưa từng cứu Trì Dĩ Linh.

Nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải những thứ này, quan trọng nhất vẫn là khiến Trì Dĩ Linh liên hệ quản trị viên xóa bài.

Nghĩ đến đây, Sở Nguyên hít sâu một hơi, gượng gạo đè nén sự tức giận trong lòng, làm ngơ sự chế nhạo của mọi người lớp F, lại lần nữa gọi tên Trì Dĩ Linh: "Cậu ra đây một chút."

Hắn nhíu chặt mày, trong mắt nhìn Trì Dĩ Linh không có chút tình yêu nào, ngược lại đầy vẻ chán ghét.

Thấy vậy, Trì Dĩ Linh liền nhẹ nhàng thở dài.

Trước đây cô mong muốn đến nhường nào được nhìn thấy Sở Nguyên đứng ở cửa phòng học ngay khi tan học, nhưng cô lại chưa bao giờ được như ý nguyện. Không ngờ hôm nay ước mơ lại thành sự thật theo cách này.

Vì một cô gái khác.

Cho nên hắn cũng không phải bẩm sinh lạnh nhạt, bẩm sinh thẳng nam, chỉ là người có thể khiến hắn ấm lên không phải là cô mà thôi.

Trì Dĩ Linh do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Cô đại khái đoán được hôm nay Sở Nguyên đến tìm mình là vì cái gì, nhưng để trái tim mình c.h.ế.t một cách triệt để hơn, cô vẫn chọn đi ra ngoài xem sao.

"Không thể nào Trì Dĩ Linh, cậu còn muốn ra ngoài gặp hắn sao?"

"Đừng ngốc nghếch chứ, hắn rõ ràng là đến để hỏi tội mà."

Thấy Trì Dĩ Linh động đậy, Trương Tuyết và Trần Huyên vội vàng giữ chặt cô ấy, trong giọng nói đầy vẻ hận sắt không thành thép: "Hắn vì một người con gái khác mà đến hỏi tội với cậu, cậu..."

"Yên tâm đi, tôi hiểu rồi."

Thật ra kết bạn cũng không khó đến thế nhỉ.

Cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của Trương Tuyết và Trần Huyên, Trì Dĩ Linh mỉm cười với hai người họ, rồi sau đó lại nói với Khương Dư Linh: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không ngốc nghếch đâu."

"Tôi tin cậu."

Mắt Khương Dư Linh cong cong.

Cô đã nhìn ra điểm này trong ánh mắt Trì Dĩ Linh.

Cô ấy có lẽ còn yêu Sở Nguyên, nhưng nhiều hơn lại là sự thất vọng, mệt mỏi. Trong tình huống như vậy, nếu Sở Nguyên có thể nói với cô ấy vài câu mềm mỏng, vài câu ngọt ngào, hoặc dứt khoát từ bỏ Lâm Dung Dung, thì Trì Dĩ Linh có lẽ còn sẽ đổi ý.

Nhưng nhìn cái bộ dạng quỷ quái của Sở Nguyên, rõ ràng hắn vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Khương Dư Linh hả hê nhìn Sở Nguyên một cái.

Sở Nguyên muốn lạnh nhạt đấy.

Trì Dĩ Linh nhận được sự tin tưởng của Khương Dư Linh, cả người tinh thần đều tốt hơn không ít. Dưới ánh mắt chăm chú và tiếng thở dài của mọi người, cô ấy đi theo Sở Nguyên đến một hành lang vắng vẻ không người. Chưa kịp nói chuyện, Sở Nguyên đã lên tiếng trước: "Em hẳn đã xem topic trên mạng rồi nhỉ."

(Tại sao xưng hô lúc anh em lúc tôi cậu, vì Sở Nguyên và Dĩ Linh yêu nhau lén lút, nên khi chỉ có 2 người mới xưng anh em, còn ở trường kiểu thể hiện như bạn bè nên xưng tôi với cậu nhé. Mốt Mèo edit mèo sẽ tùy ngữ cảnh mà đổi xưng hô, sẽ không ghi chú như vầy nữa nhé ạ, vì sẽ làm mất cảm hứng đọc truyện của mọi người).

"Anh hy vọng em liên hệ với người đăng bài hoặc quản trị viên, bảo hắn xóa bài đi. Anh và Lâm Dung Dung, từ đầu đến cuối đều trong sạch."

"Anh đã nói với em điểm này từ lâu rồi, nhưng em không tin anh. Em xem bây giờ em đã hại Lâm Dung Dung thành bộ dạng gì? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, bị nhiều người sỉ nhục như vậy, em cảm thấy lương tâm mình có áy náy không?"

"Lương tâm tôi tại sao phải áy náy? Cô ta bị mắng liên quan gì đến tôi?"

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý đủ kỹ, nhưng vào khoảnh khắc bị Sở Nguyên chất vấn này, trái tim Trì Dĩ Linh vẫn như bị kim đâm, đau râm ran.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Sở Nguyên, lạnh lùng nhìn hắn: "Cô ta bị mắng là vì Liễu Cầm, không phải vì tôi, xin cậu làm rõ."

Sở Nguyên cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải vì bạn của em làm chuyện bé xé ra to, chuyện này sẽ làm lớn đến vậy sao?"

Trì Dĩ Linh tức điên lên: "Nếu không phải vì cậu trước tiên tiếp cận bạn của tôi, chuyện cũng sẽ không làm thành như bây giờ phải không?"

Lời này vừa nói ra, mặt Sở Nguyên tức khắc xanh mét.

Đúng vậy, đúng là như vậy, nếu không phải vì hắn trước đó cãi nhau với Lâm Dung Dung rồi đi tìm Khương Dư Linh bắt chuyện, thì chuyện này căn bản sẽ không xảy ra.

Nhưng mà.

Bị Liễu Cầm mắng hai câu thì sao? Huống chi Liễu Cầm lại không chỉ đích danh, cô có cần phản ứng lớn đến vậy không? Hay là ——.

"Em cố ý đúng không?"

Sở Nguyên đột nhiên cảm thấy mình đã nắm bắt được chân tướng sự việc, hắn chợt tỉnh ngộ: "Em cố ý kết bạn với học sinh chuyên biệt lớp các em, cố ý nói cho cô ta biết quan hệ của anh và Lâm Dung Dung không bình thường, cố ý trước mặt cô ta biểu hiện sự chán ghét đối với Lâm Dung Dung. Cứ như vậy, cô ta vì lấy lòng em, sẽ tùy tiện tìm cớ nhằm vào Lâm Dung Dung, em thật là ác độc ——"

"Chát."

Sở Nguyên còn chưa nói hết lời, Trì Dĩ Linh không thể nhịn được nữa, trực tiếp cho hắn một cái tát.

Sở Nguyên từ từ xoa mặt mình, cười lạnh: "Cho nên, bị tôi nói trúng rồi đúng không?"

"Cậu thật sự quá coi trọng bản thân rồi." Trì Dĩ Linh nhắm mắt, rồi mở ra, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch: "Cậu nghĩ mình là loại người như thế nào, đáng để tôi dùng thủ đoạn đi kết giao bạn bè, chỉ vì để đối phó người yêu nhỏ của cậu."

"Huống chi, tôi thật sự muốn đối phó một người, cần gì phải dùng loại thủ đoạn này?"

Bị ánh mắt đó của cô nhìn, Sở Nguyên không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, nhưng lúc này, sự quan tâm dành cho Lâm Dung Dung chiếm thế thượng phong, hắn cười nhạt một tiếng, hung tợn nhìn Trì Dĩ Linh: "Cô thật sự có vô số loại thủ đoạn, dù sao cô cũng là công chúa nhỏ của Trì gia, nhưng có tôi ở đây, cô dám trắng trợn như vậy sao?"

"Vậy nên cậu lúc trước tại sao lại muốn ở bên tôi?"

Trì Dĩ Linh không muốn nói nhiều với Sở Nguyên nữa, cô ấy cảm thấy rất mệt: "Nếu cậu không thích tôi, tại sao phải đồng ý lời tỏ tình của tôi chứ?"

Cô nghiêng đầu, dường như thật sự rất khó hiểu.

Lòng Sở Nguyên càng lúc càng hoảng loạn, hắn nắm chặt tay: "Cô đừng ngắt lời..."

"Tôi không ngắt lời, tôi thật sự cảm thấy khó hiểu." Trì Dĩ Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thôi, tôi thấy cậu cũng không muốn nói, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép buộc cậu."

"Dưa hái xanh không ngọt."

"Chuyện yêu đương tôi cũng không ép buộc cậu."

"Cứ như vậy đi, sau này, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa."

Trì Dĩ Linh nói xong, liền trực tiếp nhấc chân bỏ đi. Còn Sở Nguyên thấy cô sắp đi, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì, cũng có lẽ cảm thấy Trì Dĩ Linh vẫn chưa đồng ý giúp hắn xóa bài, tiến lên một bước định giữ chặt cô ấy, nhưng ngay sau đó ——

"Này, đừng đến dây dưa."

Khương Dư Linh xuất hiện, tay cô còn cầm một chiếc điện thoại: "Vừa nãy cuộc đối thoại của hai người, tôi đã ghi âm lại hết rồi. Nếu không muốn Lâm Dung Dung bị xem là tiểu tam, thì sau này cậu tốt nhất nên tránh xa Dĩ Linh nhà chúng tôi một chút."

"Cô ấy tốt lắm, cậu không xứng với cô ấy."

"Dư Linh."

Khương Dư Linh đến rồi.

Mắt Trì Dĩ Linh sáng rực lên một chút, đồng thời, mũi cay cay, hốc mắt tức khắc đỏ bừng, giống như đứa trẻ không nhà cuối cùng nhìn thấy nhà mình vậy.

Thấy vậy, Khương Dư Linh liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, kéo cô ấy nửa vào lòng, vỗ vỗ lưng như đang trấn an.

Lại là Khương Dư Linh, Sở Nguyên thấy cô, ngây người một chút, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Là cậu, cậu thật là..."

Hắn theo bản năng há miệng định giận mắng, nhưng Khương Dư Linh lại như nhìn thấu hắn, lại giơ giơ chiếc điện thoại lên, cười tủm tỉm nói: "Nếu mắng tôi, thì Lâm Dung Dung sẽ bị mắng là tiểu tam đấy nhé."

"Cậu! Cậu có biết Sở gia chúng tôi là ai không? Cậu tin hay không tôi khiến cậu không thể ở lại Minh Hoàn!"

"Tôi không tin, dù sao Trì gia, chính là lợi hại hơn Sở gia của các cậu rất nhiều đấy."

Sở Nguyên: "..."

Sở Nguyên giận đến mức suýt dậm chân, nhưng hắn với Khương Dư Linh không có cách nào cả, cũng chỉ có thể nhìn về phía Trì Dĩ Linh: "Em cứ để bạn em trước mặt anh kiêu ngạo như vậy sao?"

Trì Dĩ Linh quay lưng về phía Sở Nguyên, đã bắt đầu rơi nước mắt, nói không chừng há miệng ra là sẽ khóc nức nở. Khương Dư Linh liền nói: "Tôi nói sự thật mà. Nhà họ Sở của các cậu đúng là không bằng Trì gia."

"Tôi không nói chuyện với cậu!"

Ngực Sở Nguyên bắt đầu đau, hắn giận trừng mắt nhìn Trì Dĩ Linh: "Cho nên em thật sự muốn chia tay với anh sao?"

Khương Dư Linh: "Đây chẳng phải là điều cậu mong muốn sao?"

"Tôi nói rồi tôi không nói chuyện với cậu!!!"

"Nhưng Dĩ Linh hiện tại cũng không muốn nói chuyện với cậu a." Khương Dư Linh vô tội chớp chớp mắt với hắn: "Cậu không phải là đang la lối sao?"

Mặt Sở Nguyên đỏ bừng: "Cậu!!!"

Khương Dư Linh thở dài một tiếng: "Thôi."

"Đừng nói chuyện nữa, lớn như vậy rồi, sao một chút cũng không biết nhìn hoàn cảnh vậy. Dĩ Linh đã nói chia tay rồi, dây dưa nữa là không lịch sự đâu nhé."

Dứt lời, Khương Dư Linh ôm Trì Dĩ Linh liền đi, không bao lâu, phía sau truyền đến giọng nói tức muốn hộc m.á.u của Sở Nguyên: "Trì Dĩ Linh, hôm nay em mà đi cùng cái... cái loại con gái này, sau này chúng ta liền thật sự không còn khả năng nào nữa!"
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 66



Sở Nguyên trơ mắt nhìn Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh nắm tay nhau rời đi. Khoảnh khắc bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt hắn, giữa sự phẫn nộ vô tận trong lòng, đột nhiên dâng lên một cảm giác hoảng sợ và không thể tin nổi rất lớn.

Trước hôm nay, không, hẳn là trước khoảnh khắc này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Trì Dĩ Linh, người luôn yêu hắn như mạng sống, lại có thể chủ động đề nghị chia tay với hắn.

Mặc dù hắn từng vô số lần nghĩ đến cảnh hai người chia tay, thậm chí trước khi đến đây cũng từng nghĩ đến việc dùng chia tay để uy h.i.ế.p Trì Dĩ Linh, nhưng đó đều là do hắn đưa ra.

Trì Dĩ Linh làm sao nỡ chia tay với hắn chứ? Cô không phải nên khóc lóc thảm thiết níu kéo hắn khi hắn đề nghị chia tay sao?

Trong lòng Sở Nguyên dâng lên một cảm giác không chân thật mãnh liệt, dường như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng ánh nắng chan hòa, tiếng ồn ào từ xa tới gần, lại từ gần đi xa, tất cả những điều này đều nói cho hắn biết ——

Đây không phải mơ.

Đây là sự thật.

Trì Dĩ Linh chính xác đã đề nghị chia tay với hắn.

Sở Nguyên mơ mơ hồ hồ quay trở lại lớp A, trên đường đi hắn đều nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, thậm chí quên cả việc phải giúp Lâm Dung Dung giải quyết chuyện topic.

Mãi đến khi Liễu Cầm chủ động hỏi hắn chuyện giải quyết thế nào, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, ngước mắt nhìn lên, liền thấy Lâm Dung Dung mắt đỏ hoe đứng bên cạnh Liễu Cầm, sắc mặt có vài phần tiều tụy càng làm cô ta thêm vẻ yếu ớt đáng thương.

"Sở Nguyên, cậu nói chuyện đi, rốt cuộc giải quyết thế nào rồi? Cậu xem trên mạng người ta mắng chúng ta thành cái gì rồi? Dung Dung bị mắng là tiện nhân tâm cơ, bạch liên hoa, còn tôi thì bị nói là ngu xuẩn, không có não, rõ ràng chúng ta mới là người bị hại."

"Tôi từ nhỏ đến lớn còn chưa bị mắng như vậy bao giờ."

Thấy Sở Nguyên vẫn còn ngây người, Liễu Cầm sắp tức c.h.ế.t rồi: "Hay là cậu cảm thấy người ta nói trên mạng đúng, nên không quan tâm?"

"Tôi không có không quan tâm."

Giọng Liễu Cầm thật sự có chút ồn ào, làm Sở Nguyên vốn đã tâm phiền ý loạn càng thêm bực bội. Tạm thời vứt chuyện chia tay với Trì Dĩ Linh sang một bên, hắn nhìn Liễu Cầm, mày nhíu chặt muốn chết: "Vừa nãy tôi không phải đi ra ngoài nghĩ cách sao?"

"Vậy cậu nghĩ ra biện pháp gì chưa? Cậu vừa về đã ngồi ở đây như người không có chuyện gì, cậu làm tôi và Dung Dung nghĩ sao hả."

Sở Nguyên hít sâu một hơi: "Tôi nào giống như người không có chuyện gì, tôi cũng phiền lắm được không?"

"Thế quản trị viên không chịu xóa bài, tôi lại không tìm thấy người đăng bài, tôi có thể làm gì bây giờ?"

"Cậu đi tìm thanh mai trúc mã của cậu đi, nhà cô ta có năng lực như vậy, còn không giải quyết được một cái topic sao?" Liễu Cầm liền nói: "Huống hồ chuyện này vốn dĩ là do cô ta dựng lên, nếu không phải cô ta cứng rắn chen chân vào, chúng ta cũng không đến mức trở thành trò cười của cả trường."

Bây giờ người bị chế giễu nói không chừng là ai đâu.

Cho dù lúc đó trong tình huống đó, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái Khương Dư Linh đó, cái con tiện nhân đó.

Nghĩ đến Khương Dư Linh, Liễu Cầm liền hận đến nghiến răng: "Tôi thấy thanh mai trúc mã của cậu chính là ghen tị Dung Dung và cậu quan hệ tốt, nên cố ý đến để bênh vực cái con tiện nhân đó. Cái con tiện nhân đó mới chuyển trường có một tuần, tôi không tin hai người họ đã thiết lập được tình bạn sâu đậm đến mức nào."

Lời này vừa nói ra, lòng Sở Nguyên tức khắc thông suốt.

Đúng vậy.

Học sinh chuyên biệt đó mới chuyển đến Minh Hoàn một tuần, cái tính cách của Trì Dĩ Linh làm sao có thể trong một tuần mà quan hệ tốt với ai được như vậy. Cô ấy chắc chắn là thấy hắn và Lâm Dung Dung đi lại thân thiết quá, cố ý lợi dụng học sinh chuyên biệt đến để đối nghịch với hắn đấy.

Còn việc hôm nay cô ấy đề nghị chia tay, có lẽ chính là vì hắn đã nói trúng tâm tư cô, cô cảm thấy không có mặt mũi, nên cố ý đến làm ra bộ vẻ lạt mềm buộc chặt này để làm loạn tâm trí hắn.

Thật là đủ độc ác.

Nghĩ đến đây, lòng Sở Nguyên hạ quyết tâm, không còn hoảng loạn nữa, lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Dung Dung, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, liền không nhịn được nói với Lâm Dung Dung: "Dung Dung, cậu yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết, chỉ trong hai ngày này thôi."

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Hay là hai ngày này cậu cứ ở nhà đi, đừng đến trường, chờ đến khi tin đồn lắng xuống rồi đến..."

"Không." Lâm Dung Dung từ chối, cô ta mím môi đỏ, vẻ mặt kiên cường: "Tôi không làm sai gì cả, dựa vào cái gì mà phải lảng tránh?"

"Tôi nếu về nhà, người khác thật sự cho rằng tôi là loại người như trên mạng nói đấy."

"Đúng vậy." Liễu Cầm đồng tình gật đầu.

Lâm Dung Dung không muốn về nhà, Sở Nguyên cũng không ép buộc, lại an ủi Lâm Dung Dung vài câu, hắn trong lòng cân nhắc nên làm thế nào để được Trì Dĩ Linh tha thứ, bằng tốc độ nhanh nhất xóa bài. Cái thái độ hôm nay chắc là không được rồi, Trì Dĩ Linh dù có yêu hắn đến đâu, cũng là công chúa nhỏ Trì gia, lại còn là bạn gái của hắn, thấy hắn quan tâm cô gái khác như vậy, chắc chắn sẽ tức giận. Đến lúc đó lại đụng chạm đến Dung Dung thì không hay.

Vậy nên làm thế nào mới tốt đây?

Nghĩ đến việc phải cúi đầu trước mặt Trì Dĩ Linh khiến Sở Nguyên hơi phiền lòng, nhưng điều hắn hoàn toàn không ngờ tới là, tin tức càng khiến hắn phiền lòng hơn sắp đến ——.

"Cái gì? Nhà họ Trì rút vốn khỏi dự án mới nhất của chúng ta?"

Tiết học thứ ba, chuông còn chưa reo để biểu hiện hết giờ.

Sở Nguyên liền nhận được điện thoại của cha Sở. Cha Sở trước tiên bảo hắn tìm một nơi yên tĩnh, sau đó mới nói cho hắn biết Trì gia đã rút vốn khỏi dự án mới nhất của nhà họ, không chỉ thế, những hợp đồng hợp tác trước đây đến kỳ cũng toàn bộ không gia hạn thêm.Điều này rõ ràng là muốn kéo giãn khoảng cách với Sở gia.

Tuy rằng hiện tại Sở gia cũng không thiếu tiền, Trì gia ra tay như vậy chỉ là làm tổn thương nhưng không đến mức c.h.ế.t người, sẽ không làm tổn thương đến nền móng. Nhưng hành động này của Trì gia không nghi ngờ gì đang cho toàn bộ giới thượng lưu Ma Đô thấy sau này Trì gia sẽ không còn che chở Sở gia nữa.

"Mày ở trường rốt cuộc làm cái gì?"

Cha Sở ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình, còn Sở Nguyên chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, hắn hoàn toàn đơ người: "Con..."

Cha Sở lười nghe hắn giải thích, quát thẳng vào hắn: "Tao mặc kệ mày làm cái gì, bây giờ mày lập tức cút về đây cho tao."

...

Sở Nguyên về nhà, trước khi về hắn thậm chí chưa kịp nói với Lâm Dung Dung một tiếng nào. Lâm Dung Dung cũng là vào buổi chiều mới biết Sở gia xảy ra chuyện. Cô ta gọi điện thoại cho Sở Nguyên, nhưng điện thoại không ai nghe, tin nhắn cũng không ai trả lời.

Ngoài sốt ruột ra, Lâm Dung Dung không có bất kỳ biện pháp nào.

"Cha cậu đã ra tay với Sở gia rồi."

Và rất nhanh, Khương Dư Linh cũng nhận được tin Sở gia xảy ra chuyện. Cô không ngờ những lời mình nói ở biệt thự trước đó lại hiệu quả đến vậy, tâm trạng vốn đã tốt càng thêm tươi đẹp vài phần.

"Đúng vậy." Trì Dĩ Linh gật gật đầu: "Tôi biết, cha tôi trước khi ra tay đã hỏi tôi rồi."

Vào thứ bảy chủ nhật kỳ thật cũng đã hỏi cô ấy rồi.

Lúc đó cô trả lời thế nào nhỉ?

Chỉ cảm thấy Sở gia có thể đi đến bước đường hôm nay cũng không dễ dàng, bảo cha cô đừng quá nóng lòng, dù sao cũng phải cho Sở gia một ít thời gian, để họ từ từ thích ứng.

Nào ngờ, sự thiện lương của cô đổi lấy chính là việc Sở Nguyên đứng trên đầu cô "ị phân".

Rõ ràng là chuyện không liên quan đến cô, lại cố tình lôi cô vào, còn muốn cô đi giải quyết phiền phức cho người yêu nhỏ của hắn.

A.

Quả thực buồn cười.

Những lời Sở Nguyên vừa nói với cô, có thể nói là đã đánh mất chút tình cảm cuối cùng của cô đối với Sở Nguyên. Bây giờ cô đối với Sở Nguyên một chút cảm giác cũng không có, thậm chí chỉ cần nhớ đến cũng có cảm giác khó chịu.

Trì Dĩ Linh thật sự đã buông bỏ Sở Nguyên.

Nhiệm vụ của cô cũng sắp hoàn thành rồi, nếu hệ thống có thanh tiến độ, hiện tại tiến độ hẳn đã đạt đến khoảng 80% rồi.

Khương Dư Linh nghĩ thầm.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 67



Hành động của người Trì gia diễn ra chớp nhoáng, chưa đầy một ngày, toàn bộ giới thượng lưu Ma Đô đều biết chuyện Trì gia đã từ bỏ Sở gia. Còn cha Sở và mẹ Sở, sau khi gọi Sở Nguyên về và biết được ngọn nguồn sự việc, tức giận đến mức suýt không đuổi Sở Nguyên ra khỏi nhà.

"Mày thích con gái bên ngoài tao không phản đối, nhưng mày thích thì cứ thích, giấu đi là được, mày còn dám công khai như vậy, còn vì con bé đó mà chỉ trích Trì Dĩ Linh. Đầu óc mày có vấn đề à?"

"Bây giờ lập tức, mày lập tức cắt đứt với con bé học sinh chuyên biệt tên Lâm Dung Dung đó, và lập tức đi xin lỗi Trì Dĩ Linh, phải làm cho con bé tha thứ cho mày. Nếu con bé không chịu tha thứ, thì mày cũng không cần quay về nữa."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Cha Sở đuổi Sở Nguyên ra khỏi nhà, sau đó lại gọi điện thoại cho vài người bạn thân, bảo họ khai trừ Lâm Dung Dung, muốn lấy đó làm Trì Dĩ Linh nguôi giận.

...

Sở Nguyên về nhà vào sáng ngày hôm trước, sáng ngày hôm sau liền quay lại trường học. Chỉ trong vỏn vẹn một ngày, hướng gió dư luận trong trường lại thay đổi.

Điểm nóng bàn tán từ Lâm Dung Dung, Liễu Cầm và hắn ba người, biến thành một mình hắn.

Hầu như ai cũng nói hắn ngu xuẩn, "tham cái nhỏ mất cái lớn".

Và buồn cười hơn nữa là, cái hạt vừng đó đã bị nhà trường thông báo buộc thôi học, bây giờ đang làm ầm ĩ ở phòng hiệu trưởng, nói những lời buồn cười như dù nghèo nhưng người nghèo cũng có tôn nghiêm.

"Tôi không hiểu rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà các người lại buộc tôi thôi học, lẽ nào chỉ vì nhà tôi gia thế không tốt sao?"

"Các người làm như vậy không thấy đáng xấu hổ sao? Bợ đỡ kẻ giàu, dẫm đạp người nghèo, các người quả thực là hành vi tiểu nhân."

Lâm Dung Dung tuy xinh đẹp, nhưng ở trong trường học, quan hệ xã giao của cô ta cũng không tốt.

Giới thượng lưu cũng là một xã hội nhỏ, mỗi người trong lòng đều có một cái cân, người này đáng kết giao hay không đáng kết giao. Đương nhiên, nếu Lâm Dung Dung thật sự là loại con gái làm đến nơi đến chốn, an phận thủ thường thì cũng được, cố tình cô ta lại cực kỳ thanh cao, người khác hơi nói nặng một câu, liền lại chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của cô ta, rồi lại là một tràng thao thao bất tuyệt về việc "các người đều là sâu mọt, chỉ có tôi là loài người tỉnh táo". Mà từ khi cô ta mập mờ với Sở Nguyên sau lại có nam sinh theo đuổi cô ta, cô ta liền sẽ lấy vẻ mặt như mình bị sỉ nhục lớn lắm, bóng gió châm chọc đối phương "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga".

Tính tình này của cô ta, đã khiến Sở Nguyên ở lớp A cũng không được mấy người ưa, làm những cô gái trước đây thích Sở Nguyên đều cảm thấy mình trước đây quả thật mắt mù.

Ánh mắt Sở Nguyên thật sự quá kém, lại có thể chơi trò mập mờ với loại nữ sinh như Lâm Dung Dung. Loại người như hắn cho dù nhà có tiền đến mấy, cũng không thể có tiền đồ lớn đến đâu.

Ôm ý nghĩ như vậy, bây giờ Lâm Dung Dung xui xẻo, người ném đá xuống giếng đương nhiên không thiếu.

Ngoài phòng làm việc, người xem náo nhiệt không ít, cả nam lẫn nữ. Nghe giọng Lâm Dung Dung hơi nghẹn ngào, không ít người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.

"Cái u ác tính này cuối cùng cũng bị khai trừ rồi."

"Hừ, cậu nói loại người như cô ta nếu không ưa trường tôi, tại sao lại đến trường tôi học làm gì?"

"Như học sinh chuyên biệt lớp F nói đấy, vừa làm vừa giả tạo mà lị, đáng tiếc a, bây giờ Sở Nguyên không che chở được cô ta, hắn còn lo thân hắn chưa xong kìa."

"Các người đang nói gì đấy!" Sở Nguyên chính là lúc này tới. Hắn vừa vào trường đã nghe tin Lâm Dung Dung bị buộc thôi học, sau khi hỏi rõ tình hình từ Liễu Cầm, liền vội vàng chạy đến.

"Tốt xấu gì cũng là bạn học, các người ăn nói bớt thêm thắt lại."

Nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, Sở Nguyên quả thực vừa tức vừa giận, lại nghe thấy tiếng khóc của Lâm Dung Dung từ trong phòng làm việc truyền ra, cũng không bận tâm nhiều nữa, trực tiếp chen đám đông xông vào phòng làm việc.

"Dung Dung."

Vừa bước vào phòng làm việc, Sở Nguyên liền cảm thấy tan nát cõi lòng.

Lúc này, Lâm Dung Dung mặc đồng phục học sinh đứng trước bàn làm việc của giáo viên. Bộ đồng phục rộng thùng thình làm cô ta trông càng thêm trống rỗng, yếu đuối mong manh. Rõ ràng trên mặt đầy nước mắt, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

Dáng vẻ "ninh chiết bất khuất" (thà gãy chứ không chịu khuất phục), giống như một đóa hoa hồng sinh trưởng trong gió lạnh.

"Dung Dung em không sao chứ."

Thấy Lâm Dung Dung dáng vẻ này, Sở Nguyên quả thực đau lòng không biết nói gì hơn. Hắn vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt Lâm Dung Dung rồi trừng mắt giận dữ nhìn giáo viên: "Các người đang làm gì vậy? Nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái các người không biết xấu hổ sao?"

Vài giáo viên trong phòng làm việc: "..."

Không có lời nào để nói.

Cái gì gọi là họ nhiều người bắt nạt một người?

Đây là lệnh từ cấp trên, liên quan gì đến họ?

Một trong số giáo viên thở dài: "Các thầy chỉ là buộc em ấy thôi học mà thôi..."

"Buộc thôi học mà thôi? Thầy có biết Dung Dung vì đến Minh Hoàn đã phải trả giá bao nhiêu, đã nỗ lực bao nhiêu không? Bây giờ các người một câu "buộc thôi học mà thôi" nhẹ bẫng, liền muốn xóa bỏ tất cả tâm huyết trước đây của cậu ấy sao?"

"Em ấy đâu phải không thể đi trường khác."

Sở Nguyên liền cười lạnh: "Vậy tại sao thầy không đi trường khác?"

Các giáo viên: "..."

Lại lần nữa không nói nên lời.

Còn Sở Nguyên thấy họ không hé răng, tưởng lầm họ chột dạ, cũng lười nói chuyện thêm với họ, kéo Lâm Dung Dung liền đi ra ngoài. Hắn vừa đi vừa nói: "Dung Dung, em đừng khóc, anh nhất định sẽ bảo vệ em, bất kể phải trả giá nào đi nữa."

"Hôm nay ai cũng không thể đuổi em đi."

Câu cuối cùng, Sở Nguyên nói được nói năng có khí phách, cho Lâm Dung Dung cảm giác an toàn cực lớn. Cô ta gật đầu mạnh, nói với giọng nghẹn ngào: "Vâng, chúng ta ai cũng không đi."

Cái gọi là trả giá của Sở Nguyên, kỳ thật chính là đi tìm Trì Dĩ Linh. Hắn phải dùng hôn nhân của mình để đổi lấy việc Lâm Dung Dung được ở lại đây.

"Chỉ cần cậu đồng ý, từ hôm nay trở đi, tôi có thể cùng cậu học lớp F, từ nay về sau, không gặp lại Dung Dung một lần nào nữa."

Sở Nguyên kéo Lâm Dung Dung đi đến lớp F, trực tiếp xông vào trong lớp F, đi đến trước mặt Trì Dĩ Linh. Hắn mắt đỏ hoe nhìn Trì Dĩ Linh, như thể bị sỉ nhục tột độ, bị tất cả ấm ức.

Lúc này hắn hoàn toàn quên lời cha mẹ mình nói, chỉ nghĩ làm thế nào để bảo vệ Lâm Dung Dung, cũng quên mất ngày hôm qua chính mình còn đang suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành Trì Dĩ Linh. Chỉ cảm thấy bản thân đã lùi bước nhiều như vậy.

Nói cách khác, hiện tại hắn hoàn toàn không ý thức được Trì Dĩ Linh không phải đang giận dỗi với hắn, cô ấy ngày hôm qua nói chia tay, là thật sự muốn chia tay với hắn.

"Hơn nữa, chỉ cần đến tuổi kết hôn hợp pháp, tôi sẽ trực tiếp cùng cậu đăng ký kết hôn. Chỉ cần cậu buông tha Dung Dung, tôi cái gì cũng có thể đồng ý với cậu."

Trì Dĩ Linh: "..."

Biểu cảm của Trì Dĩ Linh có chút khó tả, còn thấy cô ấy như vậy, Sở Nguyên hít sâu một hơi: "Đúng vậy, không sai, tôi đích xác có cảm tình với Dung Dung, nhưng giữa tôi và cô ấy từ trước đến nay đều trong sạch, điểm này cậu có thể yên tâm."

Lâm Dung Dung lại khóc, trên thực tế, ngay khoảnh khắc Sở Nguyên nói đến việc muốn kết hôn với Trì Dĩ Linh, nước mắt cô ta đã tuôn như mưa. Còn khi nghe Sở Nguyên nói có cảm tình với mình, cô ta càng trực tiếp khóc không thành tiếng: "Sở Nguyên... em... em không đáng để anh... anh làm như vậy..."

Trong mắt Sở Nguyên cũng có nước mắt: "Dung Dung, chuyện này là anh rất xin lỗi em, là anh đã không xử lý tốt quan hệ giữa chúng ta. Anh là tự nguyện, em không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào."

"Sở Nguyên..."

"Dung Dung..."

Dáng vẻ hai người lúc này, giống như người yêu bị chia cắt, nhìn thật là thê thảm.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một giọng nữ đột ngột vang lên ——.

"Dĩ Linh, tôi thắng."

"Tôi đã bảo Sở Nguyên nhất định sẽ mang Lâm Dung Dung đến tìm cậu, hơn nữa lời hắn nói với cậu, có phải tám chín phần mười giống tôi nói không."

"Hì hì hì, cái túi limited cậu thích nhất, là của tôi rồi."

Là giọng Khương Dư Linh.

Đang chìm đắm trong đau buồn, lòng Sở Nguyên đột nhiên run lên, theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy Trì Dĩ Linh vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Được rồi, là của cậu."

Sở Nguyên: "...???"

Cái gì?

Có ý gì?

Trong nháy mắt, Sở Nguyên ngây người.

Lâm Dung Dung cũng ngây người.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 68



"Là như thế này ạ."

Thấy Sở Nguyên và Lâm Dung Dung mặt mũi không khác nhau là mấy, đều ngơ ngác, Trương Tuyết bên cạnh cuối cùng không nhịn được: "Vừa nãy chúng tôi nghe nói Lâm Dung Dung bị khai trừ, liền lập tức đặt một vụ cá cược."

Trần Huyên bổ sung: "Nói chính xác hơn, là Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh cá cược."

Trương Tuyết: "Nội dung cá cược của hai người họ chính là xem cậu có mang Lâm Dung Dung đến đây hay không, lấy hôn nhân của mình làm điều kiện, yêu cầu Trì Dĩ Linh buông tha Lâm Dung Dung."

Bùi Tích: "Nếu cậu không đến, thì Khương Dư Linh thua, khi đó cô ấy phải tặng một chiếc siêu xe cho Trì Dĩ Linh."

"Còn nếu cậu đến rồi, thì Trì Dĩ Linh phải đưa cái túi limited cô ấy thích nhất cho Khương Dư Linh."

"Hì hì, ban đầu chúng tôi còn lo cậu sẽ không đến đâu."

"Không ngờ cậu thật sự đến."

"Lại còn thật sự lấy hôn nhân của mình làm giá."

"Giống như chính hắn đáng giá lắm vậy."

Mọi người thi nhau kể lại nội dung cá cược của Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh. Còn Sở Nguyên, người ban đầu đang chìm đắm trong đau buồn, chỉ cảm thấy tai ong ong một tiếng, một cảm giác xấu hổ chưa từng có dâng lên từ nội tâm.

Gần như trong tích tắc, mặt Sở Nguyên đỏ bừng, hắn không thể tin nổi nhìn về phía Trì Dĩ Linh, giận dữ vì xấu hổ hét lên: "Cậu dám lấy tôi ra cá cược?"

"Tôi cũng không muốn." Trì Dĩ Linh có chút xin lỗi: "Nhưng tôi cũng muốn xem, cậu có thật sự hay lăng nhăng như Dư Linh nói hay không."

"Cậu..." Sở Nguyên tức giận đến mức cả người đều run rẩy: "Cậu, cậu, cậu quả thực quá đáng."

"Chẳng lẽ cậu không chút nào nhớ đến tình cũ trước đây?"

Trì Dĩ Linh liền cười nhạo một tiếng: "Chúng ta trước đây có tình cũ gì sao?"

Trì Dĩ Linh nhìn chằm chằm vào mắt Sở Nguyên. Cô ấy biết, trong tình huống như vậy, Sở Nguyên càng không thể nói ra chuyện hai người đã từng hẹn hò, mới chia tay ngày hôm qua.

Quả nhiên, nghe lời này đôi mắt Sở Nguyên chỉ trợn lớn vài phần, nhưng rất nhanh, đáy mắt hắn liền xuất hiện vài phần vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên, ân cứu mạng của tôi đối với cậu, cậu cũng hoàn toàn quên mất rồi sao?"

"Ân cứu mạng của cậu đối với tôi?" Trì Dĩ Linh liền cười, nụ cười đó không thể nói là thất vọng hay đã tan biến: "Cha tôi nói với tôi, chỉ mấy ngày trước khi cậu cứu tôi, họ cũng đã nhận được tin tức của tôi rồi. Nhưng vì cậu đã cứu tôi, tất cả manh mối lập tức lại bị cắt đứt."

Thấy Sở Nguyên vẻ mặt không phục còn muốn nói gì, Trì Dĩ Linh lại nói: "Còn nữa, ân cứu mạng của cậu nhà tôi hẳn cũng đã giúp tôi trả gần hết rồi. Từ nhỏ đến lớn, Trì gia chúng tôi đã cho Sở gia chiếm bao nhiêu lợi ích cậu sẽ không phải không biết đâu nhỉ?"

"Năm đó bọn bắt cóc đòi một trăm triệu tiền chuộc, mà những thứ cậu, Sở gia của các cậu nhận được từ Trì gia chúng tôi, đã vượt xa một trăm triệu rồi. Cậu còn dám nhắc với tôi ân cứu mạng của cậu?"

Những điều này đều là cha mẹ Trì Dĩ Linh nói cho cô ấy biết, và chính vì những lời này, cô ấy đã dỡ bỏ phần lớn gánh nặng trong lòng, mới có thể nhanh chóng buông bỏ Sở Nguyên như vậy.

Đương nhiên, trong đó chắc chắn cũng có lý do Sở Nguyên đã làm cô ấy thất vọng quá lâu rồi.

Còn Sở Nguyên không biết điểm này, hắn thấy Trì Dĩ Linh lấy tiền ra nói chuyện, khuôn mặt vốn đã đỏ càng thêm đỏ bừng: "Ai thèm đồng tiền dơ bẩn của nhà các cậu? Còn nói cái gì trước khi tôi cứu cậu nhà các cậu cũng đã nhận được tin tức của cậu rồi. Nếu đã nhận được tin tức, tại sao không mang cậu về? Các người chính là muốn trốn tránh trách nhiệm..."

Trương Tuyết liền xen vào một cách thích hợp: "Vậy cậu chính là muốn lợi dụng ân nghĩa để đòi hỏi, còn muốn người ta báo đáp cả đời đấy."

Sở Nguyên tức giận bừng bừng gầm lên: "Chuyện này liên quan gì đến mày?"

Trần Huyên cười tủm tỉm: "Chúng tôi chỉ là không quen nhìn vẻ mặt tham lam của ai đó thôi."

Sở Nguyên: "..."

Gân xanh trên trán Sở Nguyên đều nhảy ra, đâu còn nửa phần dáng vẻ anh tuấn điềm nhiên ngày xưa. Thấy vậy, Trì Dĩ Linh liền thở dài sâu sắc: "Thôi Sở Nguyên, sau này chúng ta ai đi đường nấy, cậu đừng đến dây dưa tôi nữa, cũng đừng giả vờ như... như thể muốn ở bên tôi là đã hy sinh lớn lắm. Tôi không điếc cũng không mù, cũng không phải không gả đi được, thật không cần thiết phải treo cổ c.h.ế.t trên cái cây này của cậu."

"Có lẽ trước đây tôi thích cậu, nhưng từ ngày hôm qua trở đi, tôi liền đối với cậu một chút cảm giác cũng không còn."

"Còn nữa, chuyện Lâm Dung Dung bị thôi học không phải do tôi làm, cậu đến tìm tôi cũng vô ích, tôi không có nghĩa vụ giúp cô ta ở lại trường trung học Minh Hoàn."

Trì Dĩ Linh nói những lời này với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không ai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô ấy.

Cô ấy cuối cùng cũng tỉnh táo rồi!

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Sở Nguyên ngây người, cảm giác mất mát và hoảng loạn đó lại một lần nữa không thể kiểm soát ập đến, hơn nữa còn rõ ràng và dữ dội hơn trước, trực tiếp dập tắt tất cả sự phẫn nộ trong lòng hắn.

Tức khắc, hắn có chút bối rối, há miệng định nói gì đó, và lúc này, giọng Lâm Dung Dung vang lên bên tai.

"Cậu nói cậu chưa làm thì chưa làm sao?" Giọng Lâm Dung Dung mang theo tiếng khóc nức nở, cô ta oán hận trừng mắt Trì Dĩ Linh: "Cái trường này trừ cậu ra, còn ai sẽ nhằm vào tôi như vậy?"

"Vậy phải hỏi cô Lâm tiểu thư đây rồi." Trì Dĩ Linh liền nhìn về phía Lâm Dung Dung, ánh mắt không hề gợn sóng: "Với thực lực của Trì gia tôi, thật sự muốn cho cậu thôi học, cậu đã không thể ở lại đến lúc này, càng không thể nhảy nhót đến trước mặt tôi."

"Cậu ngụy biện! Cậu chính là thấy Sở Nguyên thích tôi, cậu..."

"Chị em tốt, vừa nãy Dĩ Linh nhà chúng tôi đã nói, đã không còn cảm giác với Sở Nguyên nữa rồi, sao cậu lại cứ không hiểu tiếng người vậy?"

"Đúng vậy, trước đây cô ấy khi còn có cảm giác với Sở Nguyên cũng chưa ra tay với cậu, huống chi bây giờ cô ấy đã không thích Sở Nguyên nữa, động thủ với cậu làm gì?"

"Cậu nghĩ bản thân mình ở trường danh tiếng tốt lắm sao? Làm người ấy mà, vẫn nên thường xuyên soi gương một chút thì hơn đấy."

"Có câu nói thế nào nhỉ, mỗi ngày ta tự xét mình ba lần, tôi thấy câu này rất thích hợp với cậu đấy."

"Bây giờ sắp vào học rồi, cậu có thể đừng làm phiền chúng tôi học không, nhanh đi đi. Cậu ở trong lớp, làm không khí đều có mùi trà xanh đấy."

Những lời chất vấn của Lâm Dung Dung chưa kịp nói xong, đã bị các bạn học lấy Trương Tuyết làm đầu ngắt lời bằng những câu nói mỗi người một lời. Những lời này tuy không quá khó nghe, nhưng đối với Lâm Dung Dung lòng tự trọng cực kỳ mạnh, lại như hàng vạn nhát d.a.o đ.â.m vào lòng cô ta.

Lại nhìn Sở Nguyên, từ khi Trì Dĩ Linh nói không thích hắn, hắn liền như kẻ ngốc đứng sững tại chỗ.

Lâm Dung Dung cuối cùng không nhịn được nữa, che mặt khóc lớn bỏ đi.

Lâm Dung Dung vừa đi, Sở Nguyên đang chìm đắm trong hoảng loạn cũng phản ứng lại. Hắn lại một lần nữa nhìn Trì Dĩ Linh sâu sắc một cái, ném lại một câu "cậu đừng hối hận" rồi đuổi theo Lâm Dung Dung.

Chỉ để lại các bạn học lớp F, vì câu nói cuối cùng của hắn mà cười vang.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 69



Lâm Dung Dung cuối cùng vẫn bị thôi học.

Mặc cho cô ta không cam lòng thế nào, khóc lóc la lối thế nào, chỉ cần Sở Nguyên không giúp được cô ta, cô ta sẽ không có cách nào ở lại Minh Hoàn.

Và Lâm Dung Dung vừa đi, tinh thần của Sở Nguyên cũng phảng phất bị rút cạn vậy, cả người đều trầm lắng xuống.

Ở đầu này, cha Sở, mẹ Sở vẫn đang chờ hắn dỗ dành Trì Dĩ Linh quay lại, nhưng không ngờ hắn lại vì Lâm Dung Dung mà cãi nhau với Trì Dĩ Linh một trận nữa, suýt làm tức c.h.ế.t cha Sở. Ông liền gọi điện thoại ép Sở Nguyên đi xin lỗi Trì Dĩ Linh.

Sở Nguyên tự nhiên không muốn.

Giữa hắn và Trì Dĩ Linh, luôn luôn là hắn chiếm thế thượng phong, bây giờ Trì Dĩ Linh đã nói lời đến mức đó rồi, lòng tự trọng không cho phép hắn liên tục cúi đầu trước Trì Dĩ Linh.

Sở Nguyên cố chấp và hồ đồ, cha Sở cũng không có cách nào, chỉ có thể tự mình đi xin lỗi người Trì gia, hơn nữa nhờ mẹ Trì gọi điện thoại cho Trì Dĩ Linh, bảo cô ấy tha thứ cho Sở Nguyên.

Nhưng Sở Nguyên đối xử với Trì Dĩ Linh như vậy, Trì gia không ném đá xuống giếng đã là vì nể tình ân cứu mạng năm xưa, còn muốn Trì gia đối xử với Sở gia như trước kia, đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Còn về Trì Dĩ Linh, cũng không thể vì vài câu nói của mẹ Sở mà tha thứ cho Sở Nguyên. Thứ nhất là cô ấy đã hoàn toàn thất vọng về Sở Nguyên rồi, thứ hai là vì Khương Dư Linh đã thổi vào tai cô ấy một vài lời, khiến cô ấy biết rõ ràng rằng dù vẻ ngoài mẹ Sở đối xử với cô ấy tốt đến đâu, nhưng gặp chuyện gì, bà ta vẫn sẽ không chút do dự đứng về phía con trai mình.

Cốt truyện ban đầu chẳng phải như thế sao?

Cha Sở, mẹ Sở đều biết chuyện của Sở Nguyên và Lâm Dung Dung, nhưng vì không liên lụy đến lợi ích Sở gia, họ cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Thậm chí đến cuối cùng khi Sở Nguyên đối phó với Trì gia, họ cũng không hề có chút ngăn cản nào.

Thậm chí còn cảm thấy con trai mình lợi hại, không có chút áy náy nào đối với Trì Dĩ Linh và cả Trì gia.

Giới thượng lưu đều rất thực tế.

Nhà họ Sở chậm chạp không thể nhận được sự tha thứ của Trì gia, một số gia tộc gió chiều nào theo chiều ấy cũng theo chân Trì gia từ chối hợp tác với Sở gia. Đương nhiên, cũng có một số gia tộc không coi trọng những điều này, nhưng Sở gia đã quen ăn thịt cá làm sao nhìn trúng tôm tép nhỏ bé? Hơn nữa cha Sở còn nghẹn một cục tức, trong một lần hợp tác lại không điều tra rõ bối cảnh đối phương, bị lừa hơn 1 tỷ tệ.

Lần này khiến Sở gia nguyên khí đại thương, suýt phá sản. Nhà họ Sở cũng từ thế gia nhị lưu, trực tiếp tụt xuống dưới tam lưu. Những buổi tiệc xa hoa ngày thường, không còn thấy người Sở gia đâu nữa.

Sở Nguyên tự nhiên cũng từ đối tượng mọi người ngưỡng mộ, biến thành một trò cười sau giờ trà nước.

Và lúc đó, Trì Dĩ Linh cũng sắp tốt nghiệp Minh Hoàn.

Thiếu nữ 18 tuổi, tuổi hoa niên, dưới sự dẫn dắt của Khương Dư Linh, Trì Dĩ Linh trở nên hướng ngoại hơn rất nhiều, cũng kết giao được nhiều bạn tốt. Nhưng dù kết giao bao nhiêu bạn bè, trong lòng Trì Dĩ Linh, người bạn quan trọng nhất vẫn là Khương Dư Linh, người đã giúp cô ấy thoát khỏi mây mù tình cảm.

Đáng nhắc tới là, La Song, người trước đó theo đuổi Khương Dư Linh, vẫn luôn không từ bỏ việc theo đuổi cô, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đây không phải sao, Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh sau khi tan học cùng nhau đi ăn thịt nướng BBQ, La Song lại như âm hồn bất tán đuổi theo đến.

"Khương Dư Linh, người Sở gia biết chuyện lúc đó sở dĩ làm lớn đến vậy, hoàn toàn là do cậu. Nếu không có gì bất ngờ, chờ đến sau khi tốt nghiệp họ sẽ ra tay với cậu đấy."

"Cho nên, cậu có muốn làm bạn gái tôi không?"

Trong suốt một năm qua, vì quan hệ Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh thật sự quá tốt, ở trường không ai dám bắt nạt Khương Dư Linh. Còn tuân thủ nguyên tắc thêm một chuyện không bằng thiếu một chuyện, Khương Dư Linh cũng không nói thân phận thật của mình ra nữa.

Bây giờ La Song vẫn tưởng cô ấy chỉ là một học sinh chuyên biệt bình thường thôi.

"Họ sẽ ra tay với Dư Linh?" Nghe vậy, Khương Dư Linh còn chưa nói gì, Trì Dĩ Linh đã phát nổ trước, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo: "Họ dám sao?"

"Chó điên cùng đường sẽ cắn người a." La Song liền nói: "Trước kia còn ổn, từ khi Sở gia bị lừa tiền xong, người Sở gia hơi có chút khó kiểm soát, hành động kỳ quặc."

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Khương Dư Linh, cười cợt nói: "Cho nên cậu có muốn hẹn hò với tôi không? Tuy rằng không hẹn hò với tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, nhưng nếu cậu là bạn gái tôi, họ chắc chắn cũng không dám ra tay với cậu đâu. Tôi nghĩ cậu có thể suy xét."

"Không cần suy xét." Khương Dư Linh liền mỉm cười dịu dàng với La Song: "Tôi không đồng ý."

La Song: "..."

Tại sao lại dùng ngữ khí dịu dàng như vậy để từ chối hắn?

Đáy mắt La Song tràn đầy vẻ thương tâm: "Vậy được rồi, nếu cậu không muốn thì thôi. Cha mẹ tôi bảo tôi sau khi tốt nghiệp ra nước ngoài, sau này cơ hội gặp lại chúng ta sẽ rất ít."

"Đương nhiên, nếu cậu đồng ý, bất kể dùng thủ đoạn gì, tôi đều sẽ đấu tranh đến cùng với cha mẹ tôi..."

Khương Dư Linh không chút lưu tình: "Chúc cậu thuận buồm xuôi gió."

La Song: "..."

Lại một lần nữa thở dài thật sâu.

"Tôi đi đây. Từ hôm nay trở đi, Dư Linh nhờ cậu bảo vệ."

Trì Dĩ Linh cười ha hả: "Yên tâm đi La Song, tôi sẽ bảo vệ Dư Linh thật tốt."

"Huống hồ Dư Linh cũng không yếu ớt như cậu nghĩ đâu."

"Cậu biết chủ nhân mới của Cảng Đô số 666 là ai không? Hì hì, chính là Dư Linh đấy."

La Song: "..."

La Song hơi không thể tin vào tai mình, tức khắc vẻ mặt như thấy quỷ: "Cậu, cậu nói cái gì?"

"Tôi nói chủ nhân của Cảng Đô số 666 chính là Dư Linh đó nha. Nếu không cậu nghĩ chỉ dựa vào tôi, có thể khiến Bùi Tích đối với Dư Linh cung kính như vậy sao?"

Dường như đúng là vậy.

Bùi Tích lớp F thật sự đối với Khương Dư Linh rất tốt, tốt đến mức hắn cũng không nhịn được đi cảnh cáo Bùi Tích vài lần đấy.

Hóa ra, đây không phải vì Bùi Tích thích Khương Dư Linh sao?

La Song đột nhiên nhìn về phía Khương Dư Linh, bắt gặp đôi mắt đang mỉm cười của cô ấy, hắn đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn: "Dư, Dư Linh, Trì Dĩ Linh nói thật vậy sao?"

"Là thật." Khương Dư Linh gật gật đầu: "Cho nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng cho tôi."

Nhận được câu trả lời khẳng định, n.g.ự.c La Song cứng lại, đột nhiên có cảm giác chua xót.

Hắn đã theo đuổi Khương Dư Linh gần cả một năm trời, vốn tưởng Khương Dư Linh là một học sinh chuyên biệt gia cảnh bần hàn, lại không ngờ thân phận của cô lại lớn đến vậy.

Đáng ghét hơn nữa là, tin tức này hắn lại nghe từ miệng người khác.

Cho nên Khương Dư Linh trong lòng thật sự không hề dành cho hắn một chút vị trí nào.

Chút không cam lòng cuối cùng trong lòng La Song biến mất, hắn nhìn Khương Dư Linh: "Được rồi, hy vọng cậu mọi chuyện tốt đẹp, ít nhất phải tốt hơn tôi."

...

Không biết có phải vì quá đau buồn hay không, La Song thậm chí không tham gia kỳ thi, liền trực tiếp ra nước ngoài. Và không lâu sau khi hắn ra nước ngoài, hệ thống liền nói cho Khương Dư Linh biết người Sở gia sẽ ra tay với cô, đồng thời hạ lệnh nhiệm vụ cuối cùng của thế giới này ——.

[Phát hành nhiệm vụ: Người Sở gia cùng đường sẽ ra tay với ký chủ. Xin ký chủ trong tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân, hoàn toàn đánh sập Sở gia, khiến Sở gia không còn ngày lật mình. Nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được một ngàn điểm tích phân, và trở về thế giới hiện thực. Chú ý: Hệ thống này không chấp nhận nhiệm vụ thất bại.]
 
Back
Top Bottom